1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Kim Cương Khế Ước - Lục Tiểu Lam (Hoàn, mấy chương hoàn và PN trong VIP link cuối trang 88)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 172: Ngược : Xung đột kịch liệt, quyết định gian nan (2)
      Edit:
      Beta: N.P


      [​IMG][​IMG][​IMG]

      “Hai đứa nghịch tử các ngươi, ta bây giờ còn sống, các ngươi có thể gây ra bất kỳ sai lầm nào, còn có ta chịu thay cho các ngươi, chờ ngày kia ta còn ở đây, các ngươi tìm ai đây? có tuổi cả rồi, làm việc cũng biết cân nhắc!”

      “Cha, ra chúng con cũng là nhất thời hồ đồ mới…” Cúc Thiên Truyền than tiếng, “Cũng may Như Khanh truy cứu nữa.”

      Cúc ông cụ nhìn chằm chằm hai người bọn họ: “Các ngươi về ! Bắt đầu từ bây giờ đừng gây ra chuyện gì hồ đồ nữa, ta muốn nghỉ ngơi, nhân tiện bảo mọi người bên ngoài cũng về .”

      Cúc Thiên Lâm và Cúc Thiên Truyền ra, cả hai cùng thầm nghĩ, sòng bạc nếu cứ tiếp tục bị Trần Ích chèn ép từng bước từng bước như thế, bọn họ còn đường sống, vốn là muốn nhờ Cúc ông cụ ra mặt, để Cúc Như Khanh cho qua, mắt nhắm mắt mở truy cứu, ai ngờ, Cúc Như Khanh lại trực tiếp kêu bọn đóng cửa.

      hai, chúng ta phải đóng cửa sòng bạc sao?” Đây là nguồn vốn thu vào của bọn họ ngoài trừ số tiền hoa hồng lấy từ cổ phần ở Cúc thị.

      Cúc Thiên Lâm hừ tiếng: “ tại Phí Cường Liệt tranh chấp với Như Khanh, ngày mai công ty mới khánh thành, chúng ta còn có thể làm gì? Phí Cường Liệt tranh thủ lúc Chu Truyền Hảo sụp đổ, cũng học Như Khanh mở công ty để rửa tiền, đúng là thủ đoạn nham hiểm, đúng rồi Thiên Truyền, phải Như Khanh đồng ý cho chúng ta đến công ty làm việc? Cho dù ra sao, chúng ta cứ chờ mà xem.”

      Cúc Thiên Truyền than tiếng: “Bây giờ chỉ có thể như vậy! Cũng may Như Khanh truy cứu chuyện năm đó chúng ta mở sòng bạc Thanh Phong bang, nếu lộ ra chuyện của ba…”

      “Cậu câm miệng cho tôi! Ai cho phép cậu nhắc đến Thiên Kỳ!” Cúc Thiên Lâm hét to, “Năm đó tại sao cha lại giao chức tổng giám đốc cho Thiên Kỳ chứ?”

      “Được được được! Em nhắc đến nữa, hai cũng đừng bực tức vì những chuyện xưa cũ đó.” Cúc Thiên Truyền rũ đầu, “Hy vọng ba tha thứ cho chúng ta mới đúng…”

      “Câm miệng! Lái xe cho tôi!” Cúc Thiên Lâm hét to tiếng.

      Cúc Thiên Truyền thở dài bất đắc dĩ, sau đó lên xe.

      Ngay sau đó, Cúc Thiên Lâm cũng lên xe, nặng nề đạp mạnh tay lái, rời .

      Mặc Thiên Trần bị Cúc Như Khanh che miệng, cũng biết liệu Cúc gia có bao nhiêu chuyện bí mật, đầu tiên là hai vị trưởng bối có liên quan đến Thanh Phong bang, sau đó lại hai người bọn họ lại liên quan đến chuyện của cha , biết vì sao, Mặc Thiên Trần cảm giác chuyện này đơn giản như vậy.

      và Cúc Như Khanh núp ở bên trong gian phòng, nghe Cúc Thiên Lâm và Cúc Thiên Truyền đối thoại, sau đó nhìn bọn họ rời , mới buông miệng ra.

      gì, chỉ bước ra ngoài, Mặc Thiên Trần cũng lặng yên theo lên xe, lái xe ra khỏi nhà chính Cúc gia, đây là lần thứ hai Mặc Thiên Trần đến nơi này, cũng là lần đầu tiên sau ngày tân hôn.

      biết chỉ phải đề phòng kẻ địch bên ngoài như Phí Cường Liệt mà còn phải đề phòng cả người trong nhà, nhưng ngờ lại mệt đến vậy, vừa phải duy trì sản nghiệp của Cúc thị là Ám Dạ bao gồm các sòng bạc lớn , còn phải gánh vác công ty do cha sáng lập. Nhưng vẫn làm tốt như vậy, dường như ai có thể làm được.

      Cúc Như Khanh cũng gì, chuyên tâm lái xe, xe lao nhanh trong màn đêm, lát sau, quay đầu hỏi : “Đói bụng ? Muốn ăn gì?”

      “Em…” Mặc Thiên Trần ngẩn ra.

      “Chúng ta ra ngoài ăn.” Hiểu được nghi ngờ của , bổ sung.

      Mặc Thiên Trần nhìn đồng hồ, sắp mười hai giờ, phần lớn các tiệm ăn đường đóng cửa, nhìn thấy phía trước có ánh sáng, “Hay chúng ta ăn cháo đêm, gọi thêm đĩa canh chân vịt…”

      “Được!” chưa hết, đồng ý.

      Hai người ăn cháo nóng xong, vừa lên xe liền bắt đầu mệt rã rời, sau đó ngủ thiếp , cho đến sáng hôm sau tỉnh lại trong ngực của người đàn ông, bất động, con ngươi nhìn thẳng vào .

      biết vẫn chưa thức, rúc vào trong ngực của , nhìn khuôn mặt say ngủ trong nắng sớm, biết giúp thay áo ngủ, cũng biết là ôm từ xe xuống! ra … rất đẹp trai, trong lúc ngủ cũng làm tim nhảy “thình thịch” trong lồng ngực.

      nhịn được vươn tay, nhàng chạm vào khuôn mặt , khi ngón tay từ sống mũi thẳng tắp trượt tới bờ môi của bị người đàn ông này hớp cắn lấy, dùng sức, lại có cảm giác run nhè , từ đầu ngón tay truyền thẳng đến lòng bàn chân.

      lại giở trò lừa bịp! giả bộ ngủ!” muốn rút ngón tay lại, nhưng người đàn ông này dùng răng cắn cắn cho rút tay ra.

      Cúc Như Khanh mở hai mắt, ngưng nhìn khuôn mặt điểm hồng của , sau đó hùng hồn : “Ai kêu em lén lén lút lút trêu ghẹo ?”

      nào có… chu mỏ thể bất mãn, giống như lần nào cũng đều là thừa dịp ngủ mới dám… Cái gì? trêu ghẹo ? Người đàn ông này quả có ý tứ mà.

      Hừ! ngày nào đó quang minh chính đại trêu ghẹo !

      Này! nhất định chờ ngày đó đến!

      Hai người chuyện, nhưng ánh mắt như ngầm trao đổi tình ý. Sau đó, ánh mắt người đàn ông trở nên sáng ngời lung linh, giống như khoác áo lông vũ lấp lánh, đây tín hiệu nguy hiểm.

      “Em… Em muốn làm…” Mặc Thiên Trần lập tức muốn chạy thoát.

      “Chờ ngày chi bằng hôm nay vậy, Trần thử trêu ghẹo tí, thế nào?” nở nụ cười tà khí.

      Lại bị dụ dỗ! Mặc Thiên Trần chỉ ngón tay bị cắn, tay khác đấm vào bờ vai , “Như Khanh, phả I có chuyện quan trọng cần làm sao? Mau dậy , được ?”

      là hôm nay giải quyết chuyện của Đồng Thọ Tề, cũng biết, nhưng lại chịu buông , “Có chuyện gì quan trọng trong giờ phút này đây?”

      Mặc Thiên Trần thuận theo giùng giằng, sau đó đụng phải lửa nóng cứng rắn của đỏ mặt dám động nữa, sáng sớm đàn ông quả nhiên đều là mãnh hổ nha! cũng phải là chưa từng bị con hổ này cắn!

      Cúc Như Khanh sờ dưới sờ liền cởi áo ngủ ra, thân thể tuyết trắng như mèo con cuộn lại trong ngực mình, “Buổi chiều cùng tham gia lễ cắt băng khánh thành công ty mới của Phí Cường Liệt, còn thời gian buổi sáng…”

      Ánh mắt của lóe sáng, hiểu, thời gian buổi sáng là thời điểm hai người lăn qua lăn lại giường rồi, khó trách tối qua người đàn ông này lại tốt bụng bỏ qua để yên cho ngủ, hóa ra là sớm có mưu, đối với phúc hắc của bó tay hết cách, dĩ nhiên chỉ còn cách tích cực nghênh chiến thế công của .

      Mặc Thiên Trần phát mình càng ngày càng thể tưởng tượng nổi, mỗi lần bị ôm lấy liền mềm nhũn như nước, hormone người biến hóa nhanh chóng, còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, chìm đắm trong thế công dũng mãnh của người đàn ông hưng phấn lúc sáng sớm. dùng sức ôm chặt lấy chiếc hông gầy mạnh mẽ, vũ khúc chào đón bình minh chính thức vang lên rộn rã.
      sói già gian ác thích bài này.

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 173: Ngược : Xung đột kịch liệt, quyết định gian nan (3)
      Edit:
      Beta: N.P


      [​IMG][​IMG][​IMG]

      Mặc Thiên Trần phát , chỉ những người phụ nữ khác kháng cự được mị mê người của , mà ngay cả bản thân , cũng từng bước từng bước, từ từ mê ngất, lúc mới làm vợ , có thể là do ít tiếp xúc, nên tâm tư của đặt lên người nhiều, hoàn toàn cảm nhận được mị lực đặt biệt của .

      Dạ vũ đặc sắc bắt đầu, khỏi làm người ta phải suy nghĩ, Phí Cường Liệt chuyển sang ngành chế tạo, thực là chút bình thường, nhiều năm hoạt động trong ngành giải trí, vẫn luôn chiếm vị trí số , so với thiên đường chỉ có hơn chứ kém.

      Mặc Thiên Trần ngồi mình trong góc dạ vũ, nhìn những người đàn ông bình thường ra vẻ đạo mạo, lúc này vứt bỏ hết lớp mặt nạ ngụy trang, đường đường chính chính biểu diễn đêm kích tình. Thời điểm sáng sớm, ai ai cũng bận rộn công việc, nhất là tranh đấu thương trường, sắc mặt luôn luôn lạnh lẽo, nhưng lúc này, những lay động, những lời , những ánh mắt nóng bỏng kích tình như xuyên thấu cả bóng đêm vô tận.

      Mặc Thiên Trần rất ít khi tham dự những buổi tiệc thế này, dù lần nào tham dự cũng tránh được cảm giác như vậy, mỗi lần cảm giác chỉ làm gia tăng thêm chán nản từ trong nhận thức của đối với mấy bữa tiệc thế này.

      Cúc Như Khanh và Phí Cường Liệt uống rượu trong gian phòng yên tĩnh, hôm nay Phí Cường Liệt cực kỳ hài lòng, bưng ly : “Như Khanh, công ty đồ chơi của tôi vừa khai trương, còn phải nhờ cậu ra tay ủng hộ, bất kể là về mặt kỹ thuật hay về mặt tiêu thụ, cậu đều có thể giúp tôi!”

      “Cùng ngành là cạnh tranh, chúng ta cạnh tranh nhiều năm rồi, đại đương gia vẫn chưa hiểu sao?” Cúc Như Khanh nhàn nhã tự đắc.

      Phí Cường Liệt vỗ đầu gối của mình, “Tôi cũng muốn dối gạt cậu, tôi mở công ty này chỉ để rửa tiền thôi, tôi cũng tin công ty đồ chơi của cậu làm ăn nghiêm chỉnh. Vì vậy, Như Khanh, chúng ta hợp tác đôi bên cùng có lợi.”

      Cúc Như Khanh thấy lộ lòng dạ, Phí Cường Liệt muốn kéo xuống nước chung, chứ phải là muốn lúc rửa tiền tìm được thế lực lớn để dựa vào, chỉ thản nhiên : “Tôi thích độc bá phương, muốn hợp tác với ai.”

      Phí Cường Liệt cầm chiếc đũa bàn lên, nhàng bẻ gãy, sau đó đặt mười chiếc đũa lên cùng chỗ, “Đạo lý này cậu nên hiểu mới đúng!”

      chuyện rất có đạo lý. chiếc đũa dễ dàng bẻ gãy, nhưng nhiều chiếc nhập lại tạo thành lực lượng lớn, người ngoài dễ dàng bẻ gãy được. Đạo lý đó, rất dễ hiểu nhưng phải lúc nào cũng hiểu dễ.

      Cúc Như Khanh mặt biến sắc cầm lấy mười chiếc đũa, giữ tay, nhàng gập lại, bẻ gãy toàn bộ, thả hai đoạn đũa rơi xuống mặt bàn, “ chiếc đũa hay mười chiếc đũa đối với tôi mà , cũng giống nhau.”

      Phí Cường Liệt hao tốn tâm cơ quyết lôi kéo bằng được Cúc Như Khanh, nhưng Cúc Như Khanh căn bản đồng ý, “ ! Cậu muốn điều kiện gì mới bằng lòng hợp tác với tôi?”

      Cúc Như Khanh bưng ly rượu lên: “Phòng tuyến Normandie của Mudgee năm đó được khen là chắc chắn, vẫn bị ngài phá vỡ, leo lên Normandie, từ đó vào lịch sử thế chiến thứ hai. Đại đương gia, bây giờ ngài cũng đâu phải là cần tấn công phòng tuyến Normandie? Cần gì tôi ra tay giúp đỡ?”

      ngờ Phí Cường Liệt nghe được câu này, cười ha hả, sau đó mới : “Trong lòng mỗi người đều có Normandie khác nhau, Normandie của tôi chính là muốn công ty đồ chơi thuận lợi gia nhập thị trường, mà Như Khanh cậu chưa từng nghĩ đến việc leo lên Normandie sao?”

      có sao? Cúc Như Khanh khẽ mỉm cười, trong lòng muốn leo lên Normandie sao?

      Phí Cường Liệt chợt nâng chén lên uống cạn, sau đó : “Tôi nghe được tin tức, từ lễ giáng sinh Mặc Thiên Trần chuyển ra ngoài sống, trở về Aegean Sea nữa, nguyên nhân là vì người cũ của ấy hôn mê bất tỉnh, ấy muốn chăm sóc , cũng nghe có người nửa đêm xông vào bệnh viện, từng vì vậy mà nổi giận, mua căn biệt thự khác vì ấy, ra lệnh cưỡng chế cho ấy gặp người tình cũ. Dĩ nhiên những tin này chỉ là kiểu tin lề đường, cái tôi muốn chính có người vẫn chưa lên được Normandie đấy?”

      Cúc Như Khanh sắc mặt khẽ hơi biến đổi, quả nhiên Phí Cường Liệt dùng Mặc Thiên Trần để ra điều kiện, Mặc Thiên Trần, là mục tiêu mà muốn lên được Normandie sao? Cho dù có phòng tuyến chắc chắn như Mudgee nữa, cũng công phá được phòng tuyến của , công đôi việc.

      “Này, đại đương gia có lẽ nghĩ ra được cách để lên được Normandie? Xin lắng tai nghe.” Cúc Như Khanh thản nhiên thừa nhận Mặc Thiên Trần chính là mục tiêu muốn lên được Normandie.

      Phí Cường Liệt xoa xoa đôi bàn tay: “Như Khanh đồng ý hợp tác với công ty đồ chơi của tôi sao?”

      Cúc Như Khanh lắc đầu cái: “Vẫn chưa.”

      “Quả nhiên là trò giỏi hơn thầy, Như Khanh, năm đó tôi đàm phán với cha cậu, đúng là rất tốn thời gian và công sức, hôm nay lại đàm phán với cậu, so với Thiên Kỳ, cậu còn giảo hoạt hơn, cao tay hơn.” Phí Cường Liệt những thất vọng, ngược lại còn hưng phấn hơn.

      Cúc Như Khanh khóe miệng khẽ cau, hiểu, Phí Cường Liệt càng biểu hưng phấn, càng chứng tỏ trong tay có lá bài chủ chốt rất lớn, sớm đoán được, bây giờ những điều suy đoán dần dần trở thành thực, mặc dù tính trước, nhưng vẫn muốn thăm dò thêm tin tức về Mặc Thiên Trần.

      Phí Cường Liệt bưng ly lên lần nữa chạm cốc với Cúc Như Khanh, “Tôi có phòng tuyến Mudgee của Mặc Thiên Trần, tin này đủ để giao dịch chứ.”

      nghe xem!” Cúc Như Khanh gật đầu.

      “Cậu vẫn muốn hợp tác với tôi à?” Phí Cường Liệt hiển nhiên muốn .

      “Nếu tin tức của ngài đủ sức phá vỡ phòng tuyến Mudgee, tại sao tôi phải hợp tác?” Cúc Như Khanh hừ tiếng, “Dĩ nhiên, nếu tin của ngài có thể giúp tôi công phá được phòng tuyến Mudgee, vậy chuyện hợp tác lập tức có thể thành!”

      Phí Cường Liệt dõi theo , “Tại sao tôi phải chấp nhận điều kiện của cậu?”

      hay ? Được hay được? Tất cả đều do ngài quyết định.” Cúc Như Khanh nhàn nhã đốt điếu thuốc, yên lặng nghe đoạn sau.
      sói già gian ác thích bài này.

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 174: Xung đột kịch liệt nhất, quyết định gian nan (4)
      Edit: Pink Kiêu Sa
      Beta: N.P

      [​IMG]


      [​IMG][​IMG][​IMG]

      Chu Tiểu Kiều kinh ngạc, lát sau mới chậm rãi thưởng rượu trong ly, “ ra, kia vẫn còn luyến tiếc tình thân, nhưng vì nghịch cảnh mới phải rời xa con , còn trong lúc vô tình mới biết được từng rơi vào khốn cảnh, giao dịch cũng vô cùng nhanh chóng, vì thế đạo diễn liền dựa vào chi tiết này, sau này rời nhân thế trước, mới ra tất cả, con mới hiểu, vì sao cưng chiều con , cưng chiều đến gì sánh được, là vì người đàn ông kia nợ , vẫn muốn trả khoản nợ này…”

      Trong nháy mắt nước mắt của Mặc Thiên Trần rơi xuống, nếu tất cả là về Nhâm Thần Phong, tình nguyện chết . chợt đứng dậy, sau đó ra ngoài.

      “Thiên Trần… Thiên Trần…” Chu Tiểu Kiều ở phía sau giả tâm gọi .

      Nhưng Mặc Thiên Trần căn bản để ý đến ta, vẫn bước ra ngoài, mặt tràn đầy nước mắt, ánh mắt cũng ngập tràn tuyệt vọng.

      Chu Tiểu Kiều vui vẻ uống rượu, Mặc Thiên Trần, tôi rồi, cần biết làm cái gì cũng phải là đối thủ của tôi, nếu Nhâm Thần Phong sống nổi nữa, Cúc Như Khanh nhất định là của tôi.

      Ở trong phòng, Phí Cường Liệt cảm giác mình giống như đồ ngốc, ràng là tay có lá bài chủ chốt khống chế Cúc Như Khanh, vì sao lại để cho Cúc Như Khanh biểu lớn lối như thế, đó là vì Phí Cường Liệt biết rấ Cúc Như Khanh bây giờ có bao nhiêu thế lực, cả đời lăn lộn trong giang hồ, dĩ nhiên hiểu tiền tài mới là quan trọng. Cho nên, cũng để Chu Tiểu Kiều uy hiếp Cúc Như Khanh, mà dùng phương pháp cao siêu khác.”

      “Tôi có nghe qua câu chuyện cũ, bây giờ muốn kể câu chuyện xưa này cho Như Khanh cậu nghe.” Phí Cường Liệt, “Như Khanh, cạn thêm ly nữa!”

      Cúc Như Khanh nâng ly uống cùng .

      Phí Cường Liệt vuốt đầu, dường như có chút say, “Như Khanh, tôi hơi say rồi, nếu kể câu chuyện này mà nghe xuôi tai, cậu cứ tùy lúc mà bảo tôi ngừng.”

      Cúc Như Khanh gật đầu ngầm cho phép.

      “Nhân vật chính là nữ sinh mười tám tuổi, ấy là con rất hiếu thuận, khi gia đình có biến từng vì cứu mẹ mình mà ký tờ khế ước với người đàn ông, rằng sinh cho người đàn ông đó đứa bé, đây vốn chỉ là giao dịch thanh toán, nhưng năm năm sau, này vì muốn tìm lại con của mình, cự tuyệt tất cả những người đàn ông đến cầu hôn, nhưng biết vì sao, cuối cùng vẫn kết hôn rồi, nhưng nghe vẫn sống rất tốt.”

      Phí Cường Liệt đến đây, đột nhiên ngừng lại, cần biết thông tin Chu Tiểu Kiều cung cấp là hay giả, Phí Cường Liệt cũng từng cho người điều tra, nhưng chuyện năm đó dường như chẳng có chút liên quan gì đến Mặc Thiên Trần, nên dám kết luận, mà Chu Tiểu Kiều lại dám lấy sinh mạng ra bảo đảm với chuyện này là , giao giảo như Phí Cường Liệt tự nhiên hiểu được, nếu quả có chuyện đó, người đàn ông năm đó nhất định phải là người đơn giản, nếu thể khiến mọi tài liệu liên quan đến chuyện đó đều biến mất thể tra ra được.

      Cho nên, mở đầu bằng câu chuyện cũ, thuật lại giản lược sơ sài, nhưng ý nghĩa được thay đổi. Nếu Cúc Như Khanh tin, tất nhiên hợp tác với Thanh Phong bang, còn nếu tin, sau này vạch mặt cũng muộn, mọi việc đều được tính toán thiệt hơn đâu ra đó để đạt được lợi ích tối đa.

      Mặt Cúc Như Khanh vì câu chuyện kia mà biến hóa, nhưng trong lòng có chút khiếp sợ, cho rằng lòng đổi là vì người đàn ông tên Nhâm Thần Phong kia, ngờ vì đứa con có với người đàn ông khác, điều này giúp giải thích được vì sao bụng có vết sẹo, chưa bao giờ cầu người phụ nữ của mình nhất định phải còn trong trắng, nhưng ngàn vạn lần ngờ đến, lại chọn trúng người vợ từng làm mẹ của đứa bé khác, chuyện này càng chứng minh được vì sao đối với con lại có cảm giác thương giải thích được, hóa ra là vì có mất , mới biết trân trọng.

      Cúc Như Khanh hung hăng hít hơi khói, ngồi đối diện với lúc này là Phí Cường Liệt, giảo hoạt giả say nằm ngủ, nhưng Cúc Như Khanh biết hề ngủ, Phí Cường Liệt kiểm nghiệm phòng tuyến của thế nào. Cúc Như Khanh biết Phí Cường Liệt chắc chắn điều tra rồi, tra ra được gì, khẳng định chắc chắn Phí Cường Liệt cũng tra được, nên mới ngồi đây tự tạo nên câu chuyện kể cho nghe, có điều Chu Tiểu Kiều làm sao biết như vậy?

      [​IMG]

      Lời của vô cùng uy hiếp, nếu là cầu tài, cũng muốn học Chu Tiểu Kiều, huống chi chấp nhận bị uy hiếp, hôm nay đồng ý hợp tác với Phí thị, chỉ là vì muốn có được tình của Mặc Thiên Trần.

      Lúc này dạ vũ hừng hực khí thế, Cúc Như Khanh và Phí Cường Liệt đứng đài, tiếng nhạc ngừng lại, Cúc Như Khanh nhìn sang chỗ ngồi của Mặc Thiên Trần, nhưng thấy bóng dáng Mặc Thiên Trần đâu. Còn Phí Cường Liệt cũng tỉnh rượu, kề vai sát cánh rất thân mật với Cúc Như Khanh.

      “Bây giờ, tôi tuyên bố, công ty đồ chơi Cúc thị và công ty đồ chơi Phí thị từ nay bắt đầu hợp tác!” Phí Cường Liệt vui vẻ quát lên.

      Cúc Như Khanh vô cùng thận trọng gật đầu, “Chỉ mong chúng ta hợp tác vui vẻ!”

      Lúc này, tiếng vỗ tay vang lên, nhạc lại nổi lên, khách khứa lại vui vẻ kéo nhau ra sàn nhảy.

      Chu Tiểu Kiều thấy tình hình như thế, nhịn được nở nụ cười sáng lạn ném sang phía Cúc Như Khanh, Cúc thị hợp tác với Phí thị, là phó tổng tài, vậy là công hợp tác, còn diễn biến tiếp theo muốn thế nào, cần cũng biết.

      Trong lòng Cúc Như Khanh lại bắt đầu bốc lửa, ràng dặn Mặc Thiên Trần phải đợi , cho phép chạy loạn, bây giờ lại thấy bóng dáng đâu, chính lúc từ đài xuống Mặc Thiên Trần bưng đến ly nước chanh, nụ cười nhàn nhạt về phía .

      “Nếm thử xem, em tự làm đấy, xem mùi vị thế nào? Có so sánh được với thư ký của ?” Mặc Thiên Trần đưa tới.

      Cúc Như Khanh nhận lấy ly thủy tinh, ngưng mắt nhìn , ngoài miệng nở nụ cười tà tà: “Em ăn dấm với thư ký của ?”

      “Đúng a!” Mặc Thiên Trần hào phóng thừa nhận.

      Cúc Như Khanh ngẩn ra, thu lại nụ cười tà, “Địa vị của em ở trong lòng , cần phải so với bất kỳ ai.”

      “Vậy em có thể hiểu trong lòng em là độc nhất vô nhị rồi!” câu khẳng định, mà phải câu nghi vấn.

      “Từ lúc nào Trần biến thành tự đại tự cuồng rồi vậy?” Cúc Như Khanh nghe vậy, nhịn được cười ha ha.

      Mặc Thiên Trần chớp con mắt câu hồn: “Vậy Như Khanh thích tự đại tự cuồng ?”
      sói già gian ác thích bài này.

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 175: Ngược : Chân tướng ràng, chọn3acon đường nào (1)
      Edit: Pink Kiêu Sa
      Beta: N.P


      Cúc Như Khanh tay nắm ly thủy tinh, tay đỡ ót của , ấn xuống đôi môi đỏ mọng của cái hôn, “Trần sao?”

      Người đàn ông này! Ai! Mặc Thiên Trần biết mình đấu lại , giảo hoạt cười : “ cần nữa, hành động chứng minh rồi.”

      Trong lòng Cúc Như Khanh chẳng biết tại sao, trong khoảng thời gian này thấy cũng nên vui vẻ chút, đặt ly thủy tinh xuống, tay kéo vào sàn nhảy. Mặc Thiên Trần cảm nhận được lực độ mười phần từ đôi tay của , bàn tay to nắm bàn tay bé của , bàn tay khác vững vàng đỡ hông , nhìn qua bờ vai của , thấy gương mặt tinh xảo của Chu Tiểu Kiều giận đến vặn vẹo.

      Bước theo bước nhảy của , Mặc Thiên Trần khóe môi mỉm cười, cần biết ra sao, tối nay ở cùng . nghe được Chu Tiểu Kiều mấy lời sơ sơ, trong lòng rất giận, nhưng khi bất chấp tất cả xông ra ngoài, cảm thụ được gió thổi lạnh lẽo bên ngoài lập tức hiểu ra, Chu Tiểu Kiều nhất định là có mưu, ta làm sao có thể cần bất kỳ điều kiện gì mà ra người đàn ông thần bí đó là ai? Huống chi, Nhâm Thần Phong tuyệt đối làm chuyện có lỗi với , tin tưởng ta, cũng là tin tưởng bản thân.

      Vì thế, quay lại sàn nhảy, đến bàn của mình, tự tay điều chế ly nước chanh cho Cúc Như Khanh, nghe được Cúc Như Khanh và Phí Cường Liệt đứng sân khấu tuyên bố hợp tác càng thêm khẳng định Chu Tiểu Kiều có mưu, ta là phó tổng tài công ty Phí thị, lần này hai bên hợp tác, ta có lý do chính đáng tiếp cận Cúc Như Khanh.

      Mặc Thiên Trần tính toán dựa việc suy đoán tâm tư của Chu Tiểu Kiều, cũng biết tình cảm của và Cúc Như Khanh có thể bền vững, nhưng vào giờ khắc này, muốn khiêu vũ với . Vì biết Cúc Như Khanh tuyệt đối phải là người thích dây dưa dông dài, đối với tình cảm cũng vậy, cần biết thời niên thiếu và Chu Tiểu Kiều có bao nhiêu tình cảm, vẫn có thể tàn nhẫn tuyệt tình đao chặt đứt tất cả. Mặc Thiên Trần nghĩ, Cúc Như Khanh đối với cũng giống như vậy.

      Cứ như thế, nếu thời khắc kia đến còn bất kỳ rắc rối nào nữa, nhất định phải chia tay.

      Cúc Như Khanh ngưng mắt nhìn môi bất giác tươi cười, bộ quần dài màu tím xoay tròn trông giống như3acon bươm bướm màu tím bay múa trong tay .

      “Lần sau phải mặc quần dài màu đỏ.” kéo vào ngực cười .

      Mặc Thiên Trần nháy mắt cười, “Nếu lần sau dẫn em ra nhảy, nhất định em mặc.”

      Cúc Như Khanh biết thử dò xét , trực giác của phụ nữ rất nhạy cảm, có lẽ cũng đoán được điều gì đó, nhàng cắn cắn vành tai , “ nhất định dẫn em ra nhảy.”

      Mặc Thiên Trần khéo léo rúc vào trong ngực , hai người từ chân bước xiêu vẹo bay múa biến thành ôm nhau từ từ bước chậm. Tiếng nhạc dịu dàng, những người ở sàn khiêu vũ lúc này cũng trở nên ôn tình.

      “Chu Tiểu Kiều tìm em?” biết vô duyên vô cớ ra khỏi phòng nhảy.

      Mặc Thiên Trần ngẩng đầu lên cười, “Chuyện gì cũng gạt được ! Sao có thể nhìn thấu đáo vậy chứ?”

      Cúc Như Khanh nắm chặt hông , “ có lệnh của , em được rời khỏi .” ra thời điểm đứng đài nhìn xung quanh tìm được , lòng bỗng dưng như chùng xuống, luôn cố gắng bỏ , cần biết là làm gì, vẫn muốn rời .

      Mặc Thiên Trần bị bá đạo bao vây lại cảm thấy ấm áp, thản nhiên cười, “Vâng! Tuân lệnh.” đợi mãi cho đến ngày cần nữa, dù phải là vợ, dù chỉ là tình nhân cũng được, dĩ nhiên câu kế tiếp đó nuốt luôn vào bụng.

      Cúc Như Khanh thấy tối nay đặc biệt khéo léo giống ngày thường, khỏi ngưng tròng mắt đen, chớp mắt nhìn , sau đó thấy từ đằng xa bắn tới là ánh mắt ghen tỵ của Chu Tiểu Kiều, cúi đầu hôn lên gò má .

      “Mệt ? Chúng ta về.” dắt tay , ra khỏi phòng khiêu vũ.

      Mặc Thiên Trần để mặc nắm tay dắt ra ngoài, hai người cùng lên xe, rời khỏi buổi dạ vũ.

      Tối đó, Cúc Như Khanh đưa Mặc Thiên Trần trở lại phòng trọ của , “Cuối tuần này có chuyện thể đến đây, ngoan ngoãn được chạy loạn.”

      biết là em thể thoát khỏi lòng bàn tay mà.” Mặc Thiên Trần chu môi.

      Cúc Như Khanh rời , Mặc Thiên Trần suy nghĩ nhiều nữa, thoải mái tắm rồi leo lên giường ngủ, tuần lễ bị ‘hành hạ’ mệt mỏi, chủ nhật này bận, vừa lúc thuận ý , có thể thư thái ngủ, sau đó là thời gian đọc sách.

      Cúc Như Khanh đứng dưới lầu, chưa rời , nhìn lên phòng cho đến khi đèn tắt, sau đó đốt điếu thuốc, tâm tình lúc này vô cùng phức tạp, cũng biết là bản thân từ bỏ được , thời điểm nhìn thấy , cảm thấy cực kỳ trống trải. Nhưng vấn đề trước mắt cần giải quyết chính là, sinh3acon cho ai? Đứa bé ở đâu? Tất cả tài liệu đều thể tìm ra được, điều này khiến Cúc Như Khanh lần đầu tiên cảm thấy bất lực.

      Như vậy, chỉ có duy nhất người biết tất cả là Mặc Thiên Trần, vẫn thủ khẩu như bình, nếu muốn chính miệng ra điều gì, dường như là rất khó. quan tâm ai gì, cho dù Chu Tiểu Kiều lấy chuyện này để uy hiếp , vẫn nghĩ hết cách này đến cách khác để phản kháng. Cúc Như Khanh nhíu nhíu mày, cho cùng, ràng là tin tưởng bất kỳ ai, kể cả .

      Vì thế mà muốn từ bỏ sao? Dù sao cuộc hôn nhân này cũng là do định đoạt, có quyền quyết định, nếu chấp nhận để , nhất định quay đầu, hoặc là mừng đến kịp chờ bỏ luôn. Mặc Thiên Trần là số kiếp của , Cúc Như Khanh lần nữa cho là vậy.

      Ngày chủ nhật này, muốn cho bản thân thời gian để quyết định, quyết định giữ bên mình, hay để ra .

      vẫn rất quan tâm , chủ yếu là lòng muốn ở lại , chứ phải là dùng cường quyền bức bách lần nữa.

      Cúc Như Khanh quyết định cứ như vậy, lên xe, lái xe .

      lâu rồi Mặc Thiên Trần ngủ ngon được như vậy, tuần vừa rồi Cúc Như Khanh cứ liều mạng muốn , cần biết có tình nguyện , đến cuối cùng vẫn là trầm luân với .

      nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ, tự dưng mất hồn, nhớ lại những lời Chu Tiểu Kiều ,3acon của ở đâu?3acon giờ ở nơi nào? cũng biết người đàn ông thần bí kia rốt cuộc là đại nhân vật phương nào, dùng hết cách mà cũng tìm ra được dù chỉ tí đầu mối, mà cho dù tìm được, đầu mối cũng lập tức bị cắt đứt.

      Vậy bây giờ, phải làm sao? nên làm gì bây giờ?

      Mặc Thiên Trần than tiếng, sau đó rời giường rửa mặt, chuẩn bị ra cửa nhận được điện thoại của Triển Thanh Thanh: “Đại tiểu thư, tin tốt đây! Nhâm tiên sinh tỉnh lại rồi!”

      “…” Mặc Thiên Trần cầm điện thoại mà nhịn được run rẩy, Nhâm Thần Phong cuối cùng cũng tỉnh! ấy tỉnh rồi!

      Mặc Thiên Trần vọt nhanh ra khỏi cửa, gọi taxi chạy thẳng đến bệnh viện. Đến cửa bệnh viện lại vào, mà gọi Triển Thanh Thanh ra ngoài, Triển Thanh Thanh vừa thấy , ôm chua chát , “Nhâm tiên sinh vừa tỉnh lại liền gọi tên chị…”

      Mặc Thiên Trần cặp mắt khẽ ướt át, cắn chặt môi gì, tình cảm mà Nhâm Thần Phong dành cho vẫn trước sau như , lòng của cũng tách thành hai nửa, nửa thuộc về Nhâm Thần Phong, nửa kia thuộc về Cúc Như Khanh rồi.

      “Sao chị vào thăm?” Triển Thanh Thanh buông ra.

      “Người của Đồng gia ở đây, chị muốn vào, tránh để bọn họ thấy lại bực mình.” Mặc Thiên Trần nhàn nhạt , đấy là lý do thứ nhất, lý do thứ hai chính là Cúc Như Khanh thích gặp Nhâm Thần Phong, bây giờ Nhâm Thần Phong tỉnh rồi, có thể cũng phải đối mặt với chuyện tòa án, nếu lại chọc giận Cúc Như Khanh, chuyện này tất có kết quả tốt.

      Triển Thanh Thanh suy nghĩ nhiều, “Em nghe Đồng Tâm Ấn vớ vẩn rồi, chị đừng để trong lòng làm gì, đứa3acon đó thích Nhâm tiên sinh, nên cố gán cho chị vài tội danh, tâm tư3acon là thế, chừa thủ đoạn nào.”

      Mặc Thiên Trần gật đầu, “ dạo với chị !”

      Triển Thanh Thanh và Mặc Thiên Trần cùng dạo phố, Mặc Thiên Trần mua rất nhiều hàng hiệu găng tay và quần áo cho , Triển Thanh Thanh vui vẻ đến chết: “Đại tiểu thư, sao chị biết em thích mấy thứ này hả?”

      “Chứ em còn thích gì nữa?” Mặc Thiên Trần liếc .

      “Thu hoạch ghê gớm , còn cần em chăm sóc nữa ? Ví dụ Cúc tiên sinh chẳng hạn?” Triển Thanh Thanh đùa .

      Mặc Thiên Trần cũng bị chọc cười, “Mang về nhà từ từ thưởng thức! Chị phải về đây.”

      quấy rầy thế giới của chị và Cúc tiên sinh nữa, chị yên tâm, em nhất định chăm sóc Nhâm tiên sinh tốt, tuyệt đối phụ lòng hôm nay tặng quà dầy cộm nặng nề như vầy.” Triển Thanh Thanh cười .

      Mặc Thiên Trần nhìn Triển Thanh Thanh vui sướng hài lòng xách theo bao quần áo rời , cũng xoay người, trở về nhà trọ.

      *¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥

      Bệnh viện.

      Sau khi Nhâm Thần Phong tỉnh lại, thấy bóng dáng Mặc Thiên Trần đâu, chỉ thấy Nhâm Thần Vũ và Đồng Tâm Ấn lo trong lo ngoài, gương mặt lộ ra đơn vô tận.

      “Thần Phong, em tỉnh lại là tốt rồi, rể em được phục hồi nguyên chức, thứ hai chính thức làm lại rồi.” Nhâm Thần Vũ nhìn , “Bệnh của em chị hỏi bác sĩ, bác sĩ em phải nghỉ ngơi thời gian trước , sau đó mới làm phẫu thuật, nhất định khá hơn. Mà3acon người em đó, sao ở nước ngoài mình nhiều năm như vậy làm gì? Tại sao bị bệnh cũng cho chị biết? Về sau được như vậy nữa, biết ?”

      Nhâm Thần Phong hơi gật đầu, nhưng gì.

      Nhâm Thần Vũ nhìn Đồng Tâm Ấn đứng bên, sau đó lại , “Trong lúc em nằm viện, đều là Tâm Ấn chăm sóc em, em phải đặc biệt cảm ơn Tâm Ấn đấy.”

      “Đây là chuyện nên làm. Thần Phong, yên tâm! nhất định khỏe lại.” Đồng Tâm Ấn nhìn , tình thâm chân thành.

      Nhâm Thần Phong vẫn gì, cũng gật đầu, chỉ từ từ nhắm hai mắt lại, bộ dạng dường như vẫn còn rất buồn ngủ.

      Nhâm Thần Vũ dĩ nhiên biết nhớ đến ai, lôi kéo tay Đồng Tâm Ấn, “Chúng ta về trước, cho Thần Phong nghỉ ngơi !”

      Đồng Tâm Ấn dĩ nhiên cam lòng, nhưng cũng còn cách nào.

      Nhâm Thần Phong yên lặng đứng trong phòng, quyết định buông bỏ tình cảm này.

      muốn trước khi chính thức từ bỏ, được gặp Mặc Thiên Trần lần nữa. Đây là lần cuối cùng gặp .

      quá giang xe đến nhà trọ của , nhưng chưa gặp Mặc Thiên Trần, gặp phải Chu Tiểu Kiều.
      mongmanh thích bài này.

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 176: Ngược : Chân tướng ràng, chọn con đường nào (2)
      Edit: Pink Kiêu Sa
      Beta: N.P


      [​IMG][​IMG][​IMG]



      Mặc Thiên Trần bị rống lên giải thích được, rụt cổ, người đàn ông này hôm nay lại ăn phải thuốc nổ rồi à, canh của lại là thuốc bổ, vậy chẳng phải là đổ dầu vào lửa, đốt hết rồi sao.

      Rất nhanh, Cúc Như Khanh đến. vào phòng khách, tìm bóng dáng của . Kết quả lại thấy đâu.

      biết ở đây, vì ngửi được mùi thơm từ phòng bếp bay ra, lửa vừa tắt lâu, canh vẫn còn ấm. tìm trong phòng bếp, có ai. Lên phòng ngủ, vẫn thấy. lại tìm ở mấy gian phòng trống, vẫn có ai.

      “Mặc Thiên Trần, em lập tức ra đây cho !” Cúc Như Khanh ngờ muốn chơi trò trốn tìm với , vừa bực mình vừa buồn cười quát lên.

      Nhưng quát đến ba lần, vẫn thấy bóng dáng Mặc Thiên Trần đâu, người Cúc Như Khanh nóng như lửa, “ đếm đến ba, nếu em ra, tối nay đến cơ hội cầu xin tha thứ em cũng có.”

      Vẫn thấy đâu, cũng nghe được hơi thở của trong biệt thự, phải người luyện võ, biết cách giấu khí công. Cúc Như Khanh hết nổi giận lại bắt đầu lo lắng, chẳng lẽ có người bắt cóc ?

      Ý nghĩ này lập tức làm sợ, chạy ra gian phòng, vừa quan sát xung quanh xem có dấu vết giãy giụa , vừa gọi điện cho Trần Ích, “Mau điều tra xem Trần đâu? Có phải có người muốn hại ấy ? Nếu có gì khác thường báo cảnh sát tìm người…”

      cần đâu!” Thanh của Mặc Thiên Trần chợt truyền đến, nghe được gọi điện, lo lắng muốn thuộc hạ tìm , lên tiếng kịp thời ngăn được lớn chuyện.

      Cúc Như Khanh lập tức tìm kiếm thanh của , nhìn thấy ngồi cành cây của cây đại thụ, quát lớn: “Em ở cây làm gì?”

      Bên đầu kia điện thoại Trần Ích nghe được lập tức cúp điện thoại, rất ít khi nghe Chủ tịch quát lớn như vậy, xem ra phụ nữ quả là khó hiểu như sinh vật ngoài hành tinh vậy!

      Cúc Như Khanh chạy nhanh đến dưới tàng cây, mặt nhìn chằm chằm cây, Mặc Thiên Trần mở trừng hai mắt, chỉ chỉ tổ chim bên cạnh , “Chim con học bay bị té xuống, em nhặt lên trả về ổ của nó.”

      “Xuống!” gầm .

      Sắc trời lúc này tối dần, Mặc Thiên Trần thấy thái độ của , nhưng cảm nhận được lửa giận truyền đến, thận trọng trượt từ cây xuống, chân còn chưa chạm đất, người đàn ông bắt ôm vào lòng, chống đỡ thân cây.

      Mặc Thiên Trần hiểu sao lại tức giận, chỉ lặng lẽ nhìn , “Mệt ? Em nấu canh…”

      Cúc Như Khanh cúi đầu, hớp cắn lên môi , nóng nảy và mong đợi của giờ phút này đều quy tụ hết vào môi , ràng sợ mất , cứ tưởng rằng phụ nữ chỉ là công cụ sinh con dưỡng cái, giờ khắc này, hoàn toàn bác bỏ ý nghĩ trước đây của mình.

      Mặc Thiên Trần bị chống đỡ vào thân cây rất đau, miệng cũng bị cắn đau, eo bị nắm cũng rất đau, sức rất mạnh, mặc dù thấy đau, nhưng chẳng biết tại sao, lại có cảm giác vui vẻ, đây có phải quan tâm ? tìm thấy vừa giận vừa tức?

      vươn tay ôm lấy hông , bắt đầu hôn trả, rất ôn nhu, cái hôn của khiến người đàn ông tức giận đùng đùng phải từ từ dịu lại, biết mình buông được , hôm nay chạy lung tung, ngược lại còn quay về đây nấu canh cho , trong lòng dâng lên ấm áp.

      [​IMG][​IMG][​IMG]

      Cúc Như Khanh hí mắt cười, quyến luyến vô hạn rời bàn tay ra khỏi ngực , Mặc Thiên Trần nhàng thở phào đột ngột cởi hết áo người , hôm nay tiết trời chỉ từ mười độ đến gần hai mươi độ, Mặc Thiên Trần chỉ mặc cái áo len khoác bên ngoài, bên trong là chiếc áo sơ mi.

      …” Mặc Thiên Trần kêu lên, “ ở bên ngoài…”

      “Hừ!” giọng khàn khàn, “Đừng sợ, ai dám vào đây đâu, chúng ta vẫn ở trong khu biệt thự.”

      “Nhưng mà…” lo lắng mắt trợn nhìn .

      Cúc Như Khanh cởi nốt áo ngực của , đỉnh tuyết phong như phủ tuyết trắng mà dịu dàng đứng vững trước mắt , trong bóng đêm mờ mịt, cơ thể người phụ nữ trắng noãn như phản chiếu ánh sáng đối lập, ánh mắt nhất thời sáng lên.

      Mặc Thiên Trần thấy càng ngày càng thái quá, đôi tay bắt đầu đánh , lúc đầu nhu tình bây giờ lại biến thành cọp mẹ rồi, cũng chịu bộ dáng như vậy.

      Nhưng Cúc Như Khanh buông tha , tay tháo cravat cổ, cột đôi tay bé của lại, sau đó dùng thân thể cao to nhốt vào thân cây lớn.

      “Như Khanh, thả em ra được ?” Mặc Thiên Trần tránh thoát nổi, thấy người đàn ông lại muốn dùng sức mạnh, sợ tới mức nhịn được.

      “Ai bảo em núp cây làm tìm được! Ai bảo em coi con chim quan trọng hơn ! với em là phải ngoan ngoãn chờ đến, em lại dám làm lo lắng!” Người đàn ông tố cáo .

      Mặc Thiên Trần nhìn người đàn ông ba mươi tuổi trước mắt mình, y như đứa trẻ giận dỗi tố cáo , nhịn được bật cười.

      Nụ cười này của làm Cúc Như Khanh tỉnh lại, thừa dịp tay thể giãy giụa, tựa đầu vào ngực , “Trần làm khổ sở, có phải nên bồi thường cho ?”

      “Trở về phòng bồi thường.” lập tức thở hổn hển.

      được!” hắng giọng cự tuyệt.

      Mặc Thiên Trần thấy người đàn ông này quyết tâm điên cuồng ở đây, tức giận dậm chân quay đầu thèm nhìn .

      Nhưng người đàn ông này chịu thỏa hiệp! trực tiếp vươn tay trượt đến quần lót của , cởi nó ra, để mặc cho quần dài trượt theo mắt cá chân rơi xuống, chiếc quần lót tay cũng bị xé bỏ, Mặc Thiên Trần tức giận trợn trừng mắt nhìn , ở đây còn dám làm vậy, cứ muốn thế nào phải như thế ấy.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :