1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Kim Cương Khế Ước - Lục Tiểu Lam (Hoàn, mấy chương hoàn và PN trong VIP link cuối trang 88)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 167: Ngược : Chim trong lồng (Thượng) (17+)
      Edit: BẠCH DƯƠNG
      Beta: N.P

      [​IMG]

      [​IMG]



      [​IMG]




      Mặc Thiên Trần biết trêu, tức giận : “Tôi làm sao biết được đồ đó có người khác mặc chưa, tôi muốn!”

      “Em chỉ là người tình của tôi, kén chọn cái gì?” châm chọc , nhưng giọng điệu hung ác.

      “Tôi là người tình của , nhưng quần áo tôi tự mua được, cần tài trợ quần áo cho tôi.” Mặc Thiên Trần nghe thấy hai chữ ‘người tình’, nổi giận .

      Cúc Như Khanh đưa tay ra mời, “Chính em muốn tự mua quần áo, vậy mặc quần áo của tôi làm gì? Cởi ra!”

      “Tôi…” Mặc Thiên Trần được, nhưng vẫn cả giận: “Tôi cởi, tôi thích mặc đồ của !”

      Nhìn vừa ăn vạ vừa tức giận, Cúc Như Khanh ánh mắt như dòng nước ngầm vòng vo mấy vòng, Mặc Thiên Trần, phải cho em hiểu được ý nghĩa khi mặc quần áo của tôi mới được, nhìn thấy trong mắt thoáng có nước mắt, tiếp tục chủ đề này nữa, chỉ : “Đem quần áo tới đây cho tôi.”

      Mặc Thiên Trần mang quần áo chuẩn bị đến bên cạnh , cởi áo ngủ của ra, rồi mặc vào cho từ trong ra ngoài, khi tầm mắt đặt đến con vật khổng lồ giữa đùi mặt hồng đến muốn ra máu, mặc dù lần đầu tiên mặc đồ cho đàn ông nên rất xốc xếch, nhưng Cúc Như Khanh câu nào, rất vội đến công ty.

      Nhìn muốn , theo sau lưng , Cúc Như Khanh quay đầu nhìn , “Tôi làm, người tình ở nhà chờ tôi.”

      Mặc Thiên Trần dừng bước, kiên định : “Tôi muốn đến công ty.”

      “Người tình có chỉ để thỏa mãn sinh lý cho đàn ông, cần làm làm gì, cũng có giá trị sở hữu, vì dù sao chính em cũng em hoàn toàn có gì, nhưng vóc người tệ, ít nhất trước mắt có thể mê hoặc được tôi.” Cúc Như Khanh đến nhà để xe.

      Mặc Thiên Trần ánh mắt tối sầm lại, níu áo lại, “Cha tôi già, tôi muốn học hỏi để quản lý công ty Mặc thị, dù sao ban ngày làm cũng cần tôi, buổi tối tôi về trước giờ tan việc, Như Khanh, gì tôi nghe hết, nhưng chuyện, xin đồng ý cho tôi được ?”

      “Em còn hơi sức làm sao?” nhìn chằm chằm vào quần áo , lôi thôi lếch thếch như nghĩ, ngược lại còn có vẻ rất phong tình.

      Mặc Thiên Trần sắc mặt đỏ lên, kiên định gật đầu, “Tôi là tình nhân của , phải tù nhân.”

      Cúc Như Khanh hừ tiếng, “Tối nay nếu có hơi sức hầu hạ tôi, ngày mai cho em biết thế nào là ngoan ngoãn ở nhà.”

      xong, lái xe .

      Mặc Thiên Trần ngẩn người, biết đồng ý, vội vàng ra cửa gọi taxi, trở về nhà trọ, tắm rửa thay quần áo, rồi hỏa tốc chạy đến công ty.

      vừa đến công ty, gọi Triển Thanh Thanh vào mang café cho , “Thần Phong có tỉnh lại chưa?”

      “Chị gọi còn tỉnh, sao em gọi được chứ?” Triển Thanh Thanh lắc đầu biểu lộ vẻ thương cảm nhưng giúp được gì.

      “Bây giờ ai chăm sóc Thần Phong?” Mặc Thiên Trần dám đến nữa, Cúc Như Khanh ở trong bệnh viện như thế với , giờ dám đến nữa.

      Triển Thanh Thanh bình ổn tâm tình , “Em mời hộ lý chuyên nghiệp rồi, đại tiểu thư, sao mắt chị thâm vậy? Tối qua ngủ ngon à?”

      Mặc Thiên Trần chỉ ngủ ngon, căn bản có ngủ được đâu, người đàn ông kia giống như uống thuốc tăng lực, muốn ngừng nghỉ, lắc đầu muốn nghĩ đến nữa, sau đó cầm tay Triển Thanh Thanh, “Thanh Thanh, bây giờ chị có thời gian chăm sóc Thần Phong nữa, dù có hộ lý, nhưng em cứ giúp chị trông chừng ấy , làm ơn, được ?”

      Triển Thanh Thanh thấy trong hốc mắt nén lệ, khỏi cũng muốn khóc, “Đại tiểu thư, em biết rồi, chị yên tâm.”

      “Thanh Thanh… Thanh Thanh, em là bạn tốt nhất của chị, cảm ơn em…” Mặc Thiên Trần cảm động đến rơi nước mắt, bây giờ phải chấm dứt chuyện của Đồng Thọ Tề, rồi đợi Nhâm Thần Phong tỉnh lại, nếu chuyện của Đồng Thọ Tề được giải quyết, chỉ có lỗi với Đồng gia, mà còn có lỗi với Nhâm gia, cho nên, chỉ cần Cúc Như Khanh chịu ra tay giúp, chấp nhận hết, dù sao cũng thể chọc giận .

      “Nhâm tiên sinh nhất định tỉnh lại, đại tiểu thư, chị đừng lo lắng quá.” Triển Thanh Thanh an ủi .

      “Chị cũng tin như vậy, Thần Phong chắc chắn tỉnh lại.” Mặc Thiên Trần thu hồi tâm tình bi thương, nhất định phải kiên cường chờ tỉnh lại.
      sói già gian ácmongmanh thích bài này.

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      [​IMG][​IMG][​IMG]

      Cúc Như Khanh gì, thoải mái cười: “Có thể là tôi quá đề cao Phí Cường Liệt rồi, với thế lực của bây giờ, có thể làm gì được Cúc thị? Chu Truyền Hảo sụp đổ, mất nửa sức mạnh.”

      Mọi người cũng thở dài hơi, ai cũng đều thấy được với thế lực tại của Cúc thị, thiên hạ ai dám đối đầu.

      Trần Ích lấy hai phần tài liệu đưa tới để bàn Cúc Như Khanh: “Chủ tịch, đây là tài liệu về Đại lão gia, gần đây Tam lão gia tự mình kinh doanh sòng bạc, chúng ta còn cần gây áp lực cho bọn họ nữa ?”

      Cúc Như Khanh mở ra nhìn, Cúc Thiên Lâm và Cúc Thiên Truyền ở bên ngoài tự mình kinh doanh sòng bạc kể từ lúc Chu Truyền Hảo gặp chuyện đến nay, doanh thu sụt giảm, ngưng mắt, “Tiếp tục gây áp lực, phải làm cho bọn họ tự rút tay về, hoặc là phải thành khẩn cầu xin.”

      !” Trần Ích tuân lệnh.

      Cúc Như Khanh thấy tấm lưới này, phạm vi quăng càng ngày càng rộng, tại cũng thu được càng ngày càng nhiều.

      Sau khi tan việc, đường vòng đến Mặc thị, gọi điện cho Mặc Thiên Trần, “Lập tức xuống đây!”

      Mặc Thiên Trần vừa nghe gọi đến, tâm tình liền trầm xuống, tự nhiên biết gọi chẳng có chuyện tốt gì, biết sắp đến lầu dưới vội vã cúp điện thoại.

      “Thanh Thanh, hôm nay chị muốn xem vài dạng quần áo, gói lại cho chị, chị có việc phải .” vội vàng phân phó cho Triển Thanh Thanh.

      Triển Thanh Thanh : “Cúc tiên sinh đến đón chị à? Nhanh vậy sao! Đừng mang công việc về nhà làm!”

      được! Ngày ra hàng sắp đến rồi, chị phải làm cho xong, ngày mai giao cho phòng thiết kế chỉnh sửa, sau đó phải đưa gấp vào dây chuyền sản xuất.” Mặc Thiên Trần nóng nảy.

      Triển Thanh Thanh lắc đầu, đưa túi nhựa màu đen to tướng, “Đây là nhóm hàng sản xuất nhanh nhất, em mang xuống giúp chị!”

      cần đâu, chị cầm được. Tan việc rồi nhớ xem Thần Phong giúp chị, chị nhé.” Mặc Thiên Trần xách theo túi nhựa to vội vã chạy vào thang máy.

      Mặc Thiên Trần xuống lầu, thấy xe của Cúc Như Khanh dừng cách đó xa, đối với hành động đến đón của , có chút bất an thấp thỏm, vì xem là người tình, thể nào đến đón tốt như vậy, nhất định là có chuyện gì xảy ra rồi.

      đặt túi nhựa to ở ghế ngồi phía sau, rồi ngồi vào ghế phụ lái, “Như Khanh, đến rồi!”

      Cúc Như Khanh ngưng mắt nhìn , tay cầm lái, tay khác khoác lên ghế, chỉ nhìn , gì.

      Điều này làm Mặc Thiên Trần càng thêm bất an, người đàn ông này lời nào, đoán ra, hai là nhất định có gì xảy ra rồi. đón ánh mắt nhàn nhạt của , hai tròng mắt in gương mặt lãnh khốc của có chút sóng biểu điều gì.

      lát sau, sắp ngồi yên nổi nữa, mới khởi động xe, lái xe ra khỏi công ty Mặc thị, chạy đến biệt thự.

      Sau khi trở lại biệt thự, dừng xe, lấy túi nhựa to đựng quần áo xuống, sau đó trở vào phòng.

      “Em vào trước làm cơm tối, muốn ăn gì?” thận trọng hỏi .

      Cúc Như Khanh ngưng mắt nhìn hồi lâu, mới : “Muốn ăn cái gì, em cũng biết, làm sao thích hợp là tình nhân?”

      Bình tĩnh che giấu hỏa khí, tâm tình lại khó chịu, Mặc Thiên Trần gì nữa, vào phòng bếp, nấu nồi canh táo tuyết nhĩ với sò biển, muốn dùng món ăn dẹp tan hỏa khí của người đàn ông này, tối nay nấu rất nhiều, chuyện như thế này thể xảy ra lần thứ hai.

      bưng món ăn lên bàn, Cúc Như Khanh cũng vừa từ lầu xuống, “Như Khanh, ăn cơm!”

      Cúc Như Khanh còn chưa xuống tới, nghe thấy mùi vị từ nồi canh nấu, vẫn là vị thanh ngọt nhàn nhạt, khiến cho người ta coi hết nhưng rồi vẫn thể dứt bỏ.

      Hai người ăn tối, ăn xong chén, lập tức bới cho thêm chén nữa, kết quả lại : “No rồi!” Mặc Thiên Trần buông tròng mắt, ràng là cố ý nhắm vào , còn có cách nào?

      thấy vậy, lập tức dọn dẹp bát đũa, lại nghe được câu: “Chu Tiểu Kiều uy hiếp em cái gì?”

      “Xoảng!” tiếng, chén tay Mặc Thiên Trần rơi xuống đất, mảnh sứ màu trắng vỡ tan, giống như nhìn thấy chuyện tiếp diễn giống như cái chén này, vỡ tan cứu vãn được.

      Cúc Như Khanh thấy phản ứng lớn như vậy, trong lòng có mấy phần đáp án, vẫn nhìn chằm chằm, thấy có bất kỳ hành động nào, cũng gì nữa.

      khí nhất thời khẩn trương, Mặc Thiên Trần cúi thấp đầu, nhìn dưới sàn mảnh hỗn độn, tình cảm của tan vỡ, muốn vì chút chuyện mà phải chia ly nữa, lo lắng hơn cả chính là cha mẹ chịu nổi đả kích này, chính là vẫn giữ miệng ra nguyên nhân, nếu chuyện có xảy ra, nếu mọi người bây giờ vẫn bình thường vô , tất cả khổ đau, cứ để mình gánh chịu.

      Cúc Như Khanh ép , mà đứng lên, rời khỏi phòng ăn, ra phòng ngoài.

      Hồi lâu sau, Mặc Thiên Trần mới chậm rãi quỳ mặt đất, lấy tay dọn dẹp những mảnh sứ trắng vỡ vụn, nước mắt từng giọt từng giọt xuống tay, ôm hai đầu gối đè nén tiếng khóc hồi, mới chậm rãi lau khô nước mắt, dọn dẹp sạch phòng bếp, sau đó lên lầu.

      Cúc Như Khanh có ở trong phòng, thở phào nhõm, tranh thủ thời gian mở túi nhựa màu đen, biết lúc nào trở lại, muốn trong thời gian ngắn nhất xem xong những hàng mẫu này. Mặc Thiên Trần mở ra, toàn bộ đều là áo ngủ phụ nữ được thích thị trường, những chiếc áo ngủ hai dây, mỏng manh, nhiều màu sắc khác nhau, quẳng hết tạp niệm, bắt đầu công việc cách nghiêm túc. xem được vài cái, Cúc Như Khanh vào, nhìn thấy sàn đầy những chiếc áo ngủ đa màu sắc, trong đó cũng thiếu những chiếc áo thiếu vải, cảm thấy rất thú vị.

      nghiêng người tựa vào cửa, “Bây giờ muốn học cách dùng cái này để lấy lòng ! Muốn khâm phục tư chất của em sao?”

      Mặc Thiên Trần đỏ mặt, ngước mắt nhìn , “Đây là hãng muốn đổi sang nhóm hàng mới, em xem hàng mẫu để xem có vấn đề gì thôi, ngày mai đưa sang phòng thiết kế rồi đưa vào sản xuất.” chỉ ngờ Triển Thanh Thanh lại đưa túi áo ngủ cho .

      Cúc Như Khanh dĩ nhiên biết có cái loại tư chất đó, nhìn bận rộn hồi, nhịn được lên tiếng: “Còn bao lâu nữa?”

      “Có lẽ là hai tiếng.” Mặc Thiên Trần thấy vui, “Em sang căn phòng bên này xem, nghỉ ngơi trước ?”

      Cúc Như Khanh hừ tiếng, “Hiệu suất thấp như vậy, làm sao dẫn dắt công ty? Mặc cho xem, giúp em thiết kế phong cách, bảo đảm bán được.”

      cần, cần! phiền đâu.” Mặc Thiên Trần lập tức trợn to hai mắt, căn bản chỉ muốn nhìn áo ngủ thôi, chẳng đần đến mức ấy!

      “Nhanh lên! là lập tức mặc! Hai là lập tức đốt hết.” Cúc Như Khanh khóe môi lạnh lẽo.

      Mặc Thiên Trần nhìn sàn những thứ kia mặc dù hở nhiều nhưng vẫn cảm thấy rất bất thường, lại có tí váy ngủ, hạ quyết tâm, “Em xem nữa, ngày mai đến công ty xem lại.”

      ngay lập tức thu dọn đống áo ngủ nằm tán loạn, nhưng người đàn ông lại đợi cất xong, mới phúc hắc lên tiếng: “Bây giờ nghe lời tôi, mặc từng cái vào show cho tôi xem!”
      sói già gian ácmongmanh thích bài này.

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 169: Ngược : Show (Thượng) (18+)

      Edit: Pink Kiêu Sa

      Beta: Nghi Phương



      [​IMG][​IMG]

      sau đó mặc vào chiếc áo ngủ đầu tiên màu hồng, mặt nở nụ cười thanh xuân rạng rỡ, mang giày cao gót giống như người mẫu sàn catwalk từ từ tiến về phía .

      Ánh mắt Cúc Như Khanh sáng lên, bình thường vận đồ màu sắc tương đối nhạt, bây giờ lại khoác vào người chiếc áo thiếu nữ màu hồng, mặc dù hai vai mượt mà mảnh khảnh, nhưng hai ngọn tuyết phong trước ngực rất tròn, xuyên thấu qua lớp vải mỏng manh như khiêu khích , giống như trổ mã, nhưng trổ mã vô cùng đẹp, vòng eo nhắn, chiều dài của váy vươn đến chân, tạo nên cảm giác thành thục của thiếu nữ tuyệt đẹp về phía , tựa như đóa hoa ngọc lan chưa nở, mùi thơm lan tỏa, cho dù nụ hoa vẫn còn chưa nở.

      Mặc Thiên Trần bước đến trước mặt , nâng lên khuôn mặt nhắn nhìn giây, sau đó nhanh chóng xoay người, để lại cho bóng lưng tràn đầy thanh xuân. Khóe môi Cúc Như Khanh giương lên, áo ngủ dù có thiết kế xuất sắc thế nào nữa cũng thể phô diễn được sức sống, lại bị mặc vào biểu diễn tản ra đến mấy phần hấp dẫn, khỏi mong đợi màn biểu diễn sau của .

      Lần thứ hai Mặc Thiên Trần chọn cái màu lam, bước từng bước về phía , sắc điệu có chút thành thục hơn, gương mặt biểu tỉnh táo như biển rộng thâm trầm, cố tình che giấu con người bên trong.

      Cúc Như Khanh ngưng mắt nhìn , hai mắt tựa hồ cũng theo sắc thái của mà biến hóa, nhìn thấy trời xanh biển rộng trước mắt, chỉ muốn ôm cả biển trời trước mắt.

      còn chưa kịp nghĩ nhiều Mặc Thiên Trần ưu tú xuất chúng xuất , lần này là chiếc áo màu tím cao quý mà thần bí, cả căn phòng bây giờ chỉ nghe tiếng giày cao gót của Mặc Thiên Trần, sắc mặt trở nên hơi mộng ảo, có chút lãng mạn, lại có chút cảm giác mê đắm nhưng thể bắt được, nếu màu hồng là trổ mã quyết rũ, màu lam là thành thục, màu tím lại mang đến tầng sắc thái khác, chính là sắc thái của vực sâu tình , muốn bò cũng bò nổi, muốn buông cũng thể buông.

      Mặc Thiên Trần mặc loại màu này cũng tràn đầy cảm xúc, đối với Cúc Như Khanh ra cũng là loại cảm giác ràng, thể diễn tả được, lúc chia tách nhớ , nhưng ở cạnh lại chịu được bá đạo của , biết loại tình cảm mê hoặc này phải gọi là gì. mặc chiếc áo màu tím, để biểu ra cảm giác, biểu đồng điệu của về cả thể xác bên ngoài và tâm hồn bên trong.

      Cúc Như Khanh khỏi trầm ngâm, kiềm được vươn tay kéo vào ngực lại giống như con bươm bướm màu tím nhanh chóng thoát ra, cho cơ hội bắt được.

      Cúc Như Khanh chưa bao giờ biết có nhiều bộ mặt để thay đổi như vậy, sàn catwalk các người mẫu chuyên nghiệp, vòng eo có hơn nữa, mặt vẫn là sắc điệu vạn năm đổi. Còn Mặc Thiên Trần lại có thể mỗi màu sắc lại trưng ra được vẻ mặt khác nhau, diễn tả được cảm xúc mặt.

      thể phủ nhận, hoàn toàn khơi dậy được khát vọng của , nhưng người phụ nữ này lại nhàng bay , biết nhìn , vẫn chịu quay đầu lại.

      muốn đến tủ quần áo Mặc Thiên Trần lại như muốn thoát ra, người nóng như lửa gì có thể ngăn trở, môi cũng như lửa nóng, eo rất quyến rũ nhưng thích giãy giụa, vạt áo cũng giống như ngọn lửa nhảy múa, càng làm cho dục vọng của người đàn ông trước mắt bị chi phối mạnh mẽ, lần này, đến bên cạnh , nhìn chằm chằm, dùng bộ ngực mềm mại với hai viên trân châu sớm cứng rắn, cọ xát quyến rũ , lồng ngực chỉ cách lớp áo sơ mi, tầng áo mỏng manh, loại cảm giác đó lộ liễu nhưng lại rất biết cách khiến cho kẻ khác phải rung động.

      Cúc Như Khanh nhất thời có phản ứng, bởi vì bị hành động của làm cho chấn động tâm tình.

      Mặc Thiên Trần hài lòng nhìn người đàn ông này vốn dĩ thâm trầm như nước, lần đầu tiên lại lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, trong chợt nảy sinh loại cảm giác khỏi tự hào, cứ cho là do hoàn cảnh, chiếm lấy vị trí chủ đạo hết lần này đến lần khác, nhưng bây giờ, đạt thành ý nguyện khiến từ trong xương tủy người đàn ông này phải nảy sinh cảm giác khát vọng.

      “Trần…” Cúc Như Khanh miệng đắng lưỡi khô gọi tên , vừa rồi thần kinh bị làm cho xúc động, ngưng mắt nhìn thứ nhô ra trước ngực , bị ánh mắt đỏ ngầu của nhìn vào, nó dường như vểnh lên thêm, loại duy mỹ này khiến thị giác rung động mãnh liệt, nhịn được nữa, “Trần, lại đây…”

      liền cố tình cho cơ hội, khi đắm chìm trong say mê, xoay người cái xinh đẹp, kiêu ngạo bước , chỉ để lại cho bóng lưng như ngọn lửa thiêu đốt, từng bước từng bước đầy bản lĩnh chập chờn quyến rũ rời khỏi tầm mắt của .

      “Trần, quay lại!” Cúc Như Khanh dám tin lại có ma lực này, máu trong người bắt đầu luân chuyển nhanh.

      Mặc Thiên Trần nghe được chỉ hơi hơi vừa quay đầu lại, môi đỏ rực hơn, ánh mắt càng thêm mị hoặc vô cùng, đôi môi khẽ động, nhưng gì, chỉ bước đến tủ quần áo phía xa.

      “A…” bước cũng rất chắc chắn, vẫn chững chạc như núi, nhưng người đàn ông mất chế chạy đến, đột ngột ôm lấy từ phía sau, giọng dồn dập mà khàn đục, “Vật , đừng …”

      Mặc Thiên Trần ngạo khí vỗ vỗ tay , “Em còn chưa show xong! Xin buông em ra, em muốn tuân lệnh, muốn tuân theo giao ước làm người tình.”

      “Đáng chết!” ngăn lời đến miệng của lại, Cúc Như Khanh từ phía sau cắn đầu vai mượt mà của , bàn tay cách lớp vải mỏng, nắm tuyết phong đầy đặn vểnh lên của , trong người nơi bốc lửa lan tràn, làm sao có thể dừng lại.

      “Ừ…” Mặc Thiên Trần uyển chuyển nức nở, cử động của càng làm người đàn ông phía sau dục hỏa đốt người muốn dung nhập vào thân thể hơn, hai gò má cũng đỏ lên, vì đây là lần đầu tiên làm như thế.

      Cúc Như Khanh tay đẩy lên vách tường, thân thể cao lớn như hình với bóng, bao trùm lên người , nhanh chóng cởi áo sơ mi và quần tây người ra, tháo gỡ lá chắn cuối cùng, chống đỡ ở cặp mông tuyết trắng hút hồn của .

      “Cúc Như Khanh, lời ra mà giữ lấy! Em làm sao tin tưởng đây?” Mặc Thiên Trần lắc lắc đầu , nghiêng đầu nhìn .

      Lúc này có thể gọi Cúc Như Khanh dừng lại, mới là chuyện lạ! Bàn tay nắm bên tuyết phong của , cắn răng : “Vật , lần này em thắng, xác định thể đợi được em thử hết áo ngủ, hung hăng muốn em đến mấy trăm lần…”

      “Nếu em là người thắng, vậy có thể cầu phần thưởng ?” Mặc Thiên Trần nghe tiếng thở, hài lòng .

      lập tức cho em phần thưởng…” Lời còn chưa hết, bá đạo vặn bung hai chân trắng dịu dàng, cường đại vững thép nóng sắt nung vọt vào, cười xấu xa, “Vật , phần thưởng như vậy có hài lòng ?”

      Mặc Thiên Trần thét tiếng chói tai, hai tay chống lên vách tường, thân thể khống chế được đụng vào vách tường, địa phương nho của bao vây hoàn toàn, lên tiếng kêu to: “Cúc Như Khanh, giở trò lừa bịp… ăn vạ…”

      Người đàn ông hôn lên gương mặt , mặt lộ ra nụ cười lâu, hai tay thuận lợi kéo dây áo xuống, khiến tuyết trắng trong suốt của người phụ nữ hoàn toàn nở rộ trong mắt , hô hấp của ngày càng gấp rút, nhịp tim cũng ngày càng nhanh, lửa dục vọng ngày càng bùng to muốn nhanh chóng đoạt lấy .

      giở trò lừa bịp ăn vạ, ai bảo Trần có bản lĩnh này!” Tâm tình của rất vui, dụ dỗ , ra cũng rất lòng, biểu phong tình mê hoặc lòng người, nhất là đối với dục vọng của Cúc Như Khanh bây giờ, nơi đó đặc biệt từ màu tím thần bí cao quý chuyển thành màu đỏ của lửa trong dâng lên loại nhiệt huyết chưa từng có sục sôi, đâu còn nhớ đồng ý gì với !

      muốn ! khắc cũng thể trì hoãn, chỉ muốn ! Chỉ cần muốn lập tức gắn liền với hành động thực tế, nặng nề đẩy vào, cường hãn chọc cho phải nức nở, vào thời khắc đạt đỉnh lại từ từ lui ra, mỗi lần lui về cũng là mỗi lúc cọ xát vào , chọc phải nhàng nâng cái mông trắng lên, mở cờ trong bụng mừng rỡ như điên.

      Mặc Thiên Trần cũng biết bộ dạng của lúc này mê người đến cỡ nào, thân thể trắng noãn như tuyết, giống như đóa hoa ngọc lan nở rộ, mùi thơm cũng ngập tràn, toàn thân cao thấp chân chỉ có đôi giày cao gót rơi xuống nền nhà, xúc cảm đánh thẳng vào thị giác, hơn nữa còn là lần đầu tiên chủ động như vậy, làm người đàn ông hoàn toàn điên cuồng.

      Chính cũng ngờ có thể khiến Cúc Như Khanh nhiệt tình điên cuồng như thế, chỉ đơn thuần muốn nhận thua để có thời gian làm việc, ngờ lại dẫn đến cơ này, mà bản thân cũng đắm chìm, buông mình trôi theo nhiệt tình của .

      Cúc Như Khanh chưa bao giờ thấy nở rộ nhiệt tình đến vậy, nhìn tối nay hóa thân từ thiếu nữ đơn thuần đến người phụ nữ thành thục nhiệt tình cũng là lần đầu tiên mất khống chế động lòng như vậy, mãnh liệt ra vào, chậm rãi cọ xát, tiết tấu tăng tốc lúc nhanh lúc chậm lúc nhu lúc cương, chưa bao giờ thấy kích động tột cùng như vậy.

      “Trần, làm người phụ nữ của , vĩnh viễn…” lưu lại bên tai như lời thề.
      sói già gian ác thích bài này.

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 170: Ngược : Chim trong lồng (Hạ)
      Edit:
      Beta: N.P


      [​IMG]

      mỗi lần dũng mãnh đẩy vào, đều đồng nhịp tiếp đón, còn là cuộc chơi của mình , mà giờ gia nhập, ưu tú xuất chúng, nam nữ cương nhu lưu loát, tình ý dạt dào.

      Nam mạnh mẽ, nữ mềm mại, nhàng quấn quanh , hơi ấm của quẩn quanh , chưa bao giờ cảm thấy mình sáng suốt như lúc này, nghĩ phóng túng, lần duy nhất cũng tốt.

      Cúc Như Khanh tâm tình rất tốt, đây đúng là hồi báo tiếng động từ , hơn hẳn ngàn vạn ngôn ngữ cam kết, cho thêm sức mạnh tiến công, tích cực ứng chiến, hài lòng hôn lên môi , tối nay, cuộc hoan ái này tính, áo ngủ gợi cảm hay công việc của cũng vậy, cái quan trọng chính là lòng của , hoàn toàn phối hợp với , đây cuộc hoan ái duy nhất có được phối hợp xuất sắc của cả hai.

      Sáng ngày thứ hai, Mặc Thiên Trần vừa tỉnh lại dùng quả đấm gõ vào lồng ngực , “ là, thể chuyện với được mà, bắt em tăng ca…”

      Cúc Như Khanh bị gõ, ngưng mắt nhìn đôi má nhiễm hồng của , “ còn cách nào, Trần quá mê người, nhịn nổi.”

      “Cũng biết dụ dỗ người!” Mặc Thiên Trần hừ tiếng, “Dù sao tối qua người thua cũng là , cho phép ăn vạ!”

      “Nếu như ngày nào cũng ở cùng em, tình nguyện thua cả đời.” ôm lấy thân thể muốn rời giường, cười bên tai .

      hơi chấn động, sau đó nháy mắt, “Hai ngày tới, buổi tối em đều phải tăng ca, cho phép ăn vạ.”

      “Được!” hào sảng đáp ứng .

      Mặc Thiên Trần cảm thấy có chút thay đổi, nhưng cụ thể là chỗ nào, dường như lại ra được, nhưng chỉ cần phải sợ hãi run rẩy nữa, tình nguyện mở rộng trái tim đón nhận.

      đưa đến công ty, “Buổi tối nếu tăng ca khuya quá, gọi điện cho , tới đón em.”

      “Đừng á! Em về nhà trọ, ở đó gần hơn, chỉ cách hai con đường thôi.” lắc đầu, từ Mặc thị mà trở về biệt thự, tối thiểu cũng tốn hơn giờ lái xe.

      “Được, nhất định phải nghĩ đến !” cư nhiên phản đối.

      “Ừ.” Mặt đỏ lên, sau đó xuống xe.

      Triển Thanh Thanh thấy Mặc Thiên Trần vào thang máy, nhanh vọt vào, cẩn thận quan sát, sau đó la to, “Oa, quả nhiên, người gặp chuyện tốt tinh thần cũng thoải mái hơn, đại tiểu thư sắc mặt của chị tốt hơn hôm qua rất nhiều nha.”

      Mặc Thiên Trần trừng mắt nhìn , “Em cố ý lấy mấy cái áo ngủ đó cho chị phải ?”

      “Oan uổng quá đại tiểu thư, em tuyệt đối biết đó là áo ngủ á, hơn nữa còn là loại áo ngủ gợi cảm…” vừa vừa cười ngừng, “Cúc tiên sinh có phải thích chị đem công việc về nhà vậy ?”

      “Triển Thanh Thanh, chị muốn tuyệt giao với em.” Mặc Thiên Trần rống giận, mặt đỏ hơn.

      “Đừng, em có tin tức của Nhâm tiên sinh.” Triển Thanh Thanh che miệng cười .

      “Thần Phong như thế nào?” Mặc Thiên Trần vừa nghe, thần sắc trở nên lo lắng.

      Triển Thanh Thanh lấy cùi chỏ cọ xát , “Vừa rồi có người muốn tuyệt giao với em!”

      mau, mau!” Mặc Thiên Trần mong đợi trừng .

      Triển Thanh Thanh hít hơi sâu: “Vẫn còn hôn mê, Đồng phu nhân cũng chính là tiểu thư Nhâm Thần Vũ, tới bệnh viện chăm sóc Nhâm tiên sinh hỏi chị gần đây như thế nào, sao tới bệnh viện thăm Nhâm tiên sinh, em chị công việc gần đây rất bận rộn, nhất thời được.”

      Mặc Thiên Trần sau nghi nghe xong, ánh mắt dần dần tối xuống, cũng muốn tới thăm Nhâm Thần Phong, nhưng biết thể , Cúc Như Khanh mà biết, nhất định nổi điên, trước mắt muốn giải quyết chính là chuyện của Đồng Thọ Tề.

      Càng gần cuối năm, công việc lại càng gấp rút, Mặc Thiên Trần bận rộn làm việc, sau đó phát mười giờ đêm rồi, tối nay nhất định phải ngủ giấc ngon, ban ngày công việc quá nhiều, buổi tối lại bị Cúc Như Khanh quấn lấy ngủ đủ, chỉ cảm giác người càng lúc càng hơn.

      Nhưng trong hai buổi tối tăng ca, trở về nhà trọ ngủ, nằm chiếc giường lại mơ mơ màng màng cảm thấy có thân thể đàn ông áp tới, thầm than thở, cho dù trở về biệt thự cũng bỏ qua .

      “Có nhớ ?” ôm .

      “Có…” mềm mại trả lời.

      “Ngoan…” khéo léo, cũng vì vậy mà bỏ qua.

      Mặc Thiên Trần cảm thấy mệt mỏi, thiếu ngủ, vì buổi tối là thời gian của người đàn ông kia, bá đạo muốn , ngừng nghỉ…

      Thứ năm, lúc xế chiều, công việc xem như hoàn thành, tính gục xuống bàn tranh thủ ngủ giấc, là quá mệt mỏi.

      Loáng thoáng nghe có điện thoại gọi đến, Mặc Thiên Trần đột nhiên thức tỉnh, Triển Thanh Thanh cũng vào, nhìn gò má còn hằn vết ngủ vừa rồi, khỏi che miệng cười , “Đại tiểu thư này ban ngày, buổi tối cũng bận rộn công việc, có phải mệt chết rồi ?”

      “Vừa rồi là điện thoại của ai vậy?” Mặc Thiên Trần nhíu nhíu mày.

      “A, là bé tên Đồng Tâm Ấn gọi đến, muốn tìm chị.” Triển Thanh Thanh nhún vai cái, “Có muốn nghe điện thoại ?”

      “Chuyển vào .” Mặc Thiên Trần gật đầu.

      bắt điện thoại, thanh của Đồng Tâm Ấn truyền đến, “Tôi muốn hẹn gặp .”

      “Được! Chị .” Mặc Thiên Trần biết bé là người của Đồng gia, cho nên cũng tận tâm mong có thể đền bù cho bọn họ.

      Hai người hẹn gặp ở cửa, Mặc Thiên Trần nhìn thấy ánh mắt u oán của Đồng Tâm Ấn, trong lòng cũng khó chịu, cũng may là Cúc Như Khanh đáp ứng , “Đồng tiểu thư, có chuyện gì muốn sao?” mở miệng trước.

      Đồng Tâm Ấn oán hận , “Đừng giả mù sa mưa nữa, phái nhân viên của tới bệnh viện chăm sóc Thần Phong, tôi biết Đồng gia chúng tôi có ngày hôm nay, đều là vì , về sau cũng đừng xuất trước mặt của Thần Phong nữa.”

      Mặc Thiên Trần ngẩn ra, bé này làm sao biết đến những chuyện này?

      “Ngày đó Thần Phong chuyện ở trong phòng, tôi đều nghe được. Thần Phong thích , lại hại ấy, hại cha của tôi, chính cũng trở thành vợ của người khác, còn quấn lấy Thần Phong làm cái gì?” Đồng Tâm Ấn những lời vô cùng bén nhọn, đâu sâu vào tim Mặc Thiên Trần.

      Mặc Thiên Trần trầm mặc mấy giây, sau đó : “Chị nghĩ cách giúp Đồng tiên sinh phục hồi nguyên chức, Thần Phong phải nhờ Đồng tiểu thư tới chăm sóc rồi. Nếu như có chuyện gì khác, chị trước.”

      vừa mới xoay người, thấy Nhâm Thần Vũ phía sau , tức giận đằng đằng nhìn , Mặc Thiên Trần thoáng mất hồn, “Chị Vũ…”

      “Đừng gọi tôi là chị Vũ! Thần Phong có người bạn như , tôi cũng có, Nhâm gia chúng tôi có thù oán gì với , cư nhiên lại ra tay hãm hại Thần Phong và Thọ Tề, giờ tôi biết rồi, có phải vì chuyện của sáu năm trước, tìm đến cửa, nhưng Nhâm gia giúp Mặc gia, nên ghi hận trong lòng, đến hôm nay mới ra tay hại tôi tan nhà nát cửa ?” Nhâm Thần Vũ còn tức giận hơn Đồng Tâm Ấn.

      Mặc Thiên Trần lắc đầu, giải thích, “ xin lỗi, chị Vũ, chuyện của sáu năm trước em chưa từng hận Nhâm gia, cũng hận Thần Phong, về chuyện Đồng tiên sinh và Thần Phong bị vụ án của Chu Truyền Hảo làm liên lụy, em nghĩ cách, chị cho em thời gian ba ngày, nội trong ba ngày em nhất định giúp Đồng tiên sinh có kết quả tốt, được ?”

      Nhâm Thần Vũ tay đẩy ra, Mặc Thiên Trần lui về phía sau, Nhâm Thần Vũ lạnh lùng , “Mặc Thiên Trần tôi biết, nếu ba ngày sau cho tôi câu trả lời thỏa đáng, tôi muốn Cúc Như Khanh tiên sinh là ‘danh mãn thiên hạ’, chắc muốn bôi xấu thanh danh Cúc tiên sinh đấy chứ?”

      *Danh mãn thiên hạ: nổi tiếng, hiểu ý bà ấy muốn gì

      …” Mặc Thiên Trần kinh hoảng lắc đầu.

      Đồng Tâm Ấn bước đến, đẩy Mặc Thiên Trần ra lề đường, “ ! …”

      “Kít” tiếng, tiếng thắng xe bén nhọn vang lên, Mặc Thiên Trần thiếu chút nữa té ngửa trước đầu xe, lúc này, người đàn ông từ xe bước xuống.

      “Vừa rồi tôi nghe thấy có người uy hiếp tôi.” giọng trầm thấp, nhưng phải là lãnh khốc thường ngày.

      Nhâm Thần Vũ và Đồng Tâm Ấn thấy người vừa đến, cao lớn tuấn mỹ, nhưng gương mặt lạnh lẽo như Bắc cực, có lấy chút nhu hòa nào.

      Mặc Thiên Trần vừa nghe thanh , lập tức xoay người, khoác tay lên cánh tay , “Như Khanh, chúng ta thôi!”

      Cúc Như Khanh có ý muốn , chỉ im lặng, nhìn chòng chọc Nhâm Thần Vũ và Đồng Tâm Ấn, làm người sợ đến mức lui về sau bước.
      sói già gian ácmongmanh thích bài này.

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 171: Ngược : Xung đột kịch liệt, quyết định gian nan (1)
      Edit:
      Beta: N.P


      [​IMG][​IMG] đến đây, Cúc Như Khanh nghiêm túc nghe, cũng ngưng thần tự hỏi, Mặc Thiên Trần lại , “Như Khanh, nghĩ gì thế?”

      Cúc Như Khanh nắm tay , “ suy nghĩ có nên giúp Đồng Thọ Tề phục hồi nguyên chức…”

      “Nên!” Mặc Thiên Trần lo lắng, “Như Khanh, đồng ý với em rồi, nên vì hôm nay nghe chị Vũ những lời đó mà tức giận, đại nhân đại lượng so đo, đúng ?”

      “Nhưng , để bất kỳ kẻ nào khi dễ em, những người dám khi dễ em, phải trả giá lớn.” Cúc Như Khanh vuốt khuôn mặt nhắn của , hai mắt tĩnh mịch.

      “Em biết rất , Như Khanh…” Mặc Thiên Trần vội vàng : “ ra Nhâm gia và Mặc gia cũng có ân oán gì, những chuyện cũ năm xưa em còn nghĩ đến, huống chi năm đó Mặc gia gặp nạn, Nhâm gia giúp đỡ cũng có phần đúng, thứ nhất vì Nhâm gia có nghĩa vụ phải giúp đỡ Mặc gia, thứ hai chung quy Mặc gia phải tự giải quyết chuyện của mình mới đúng. Em có thể hiểu được tâm tình chị Vũ, giống em năm đó vậy, đột nhiên xuất đả kích, tay chân luống cuống. Như Khanh, đừng giận chị Vũ, chị ấy phải cố ý mấy lời đó đâu. Hơn nữa, em biết Như Khanh đại nhân đại lượng, so đo đâu, phải ?”

      Cúc Như Khanh nghe tràng, nhưng ý muốn cũng chỉ có , đó là giúp Đồng Thọ Tề phục hồi chức vụ ban đầu, vươn tay, ôm vào trong lòng, “Trần, yên tâm, đồng ý giúp em, biết phải làm gì.”

      [​IMG]

      Vừa nghe người phụ nữ thế, Cúc Như Khanh chân mày cũng giãn ra, buông lỏng vòng ôm, cắn cắn cằm của , “Vật , cực kỳ mong đợi.”

      Mặc Thiên Trần đỏ mặt chạy vào phòng tắm, vuốt ve trái tim bé “thình thịch’ nhảy loạn nhịp, có thể làm được sao? Nhưng lời ra, phải thực , phải sao?

      Cúc Như Khanh nhận điện thoại, “Mẹ, có chuyện gì mau !”

      Liễu Nam Điềm thanh có chút run rẩy, “Như Khanh, mau về nhà! Ông ngã bệnh rồi.”

      “Con lập tức về.” Cúc Như Khanh cúp máy, híp híp mắt, sau đó đẩy cửa phòng tắm, Mặc Thiên Trần thoa sữa tắm lên người, thân thể hoàn hảo bày ra trước mắt .

      bước vào, ánh mắt sáng lên, Mặc Thiên Trần thấy có vẻ nặng nè, nhịn được lên tiếng hỏi, “Như Khanh, xảy ra chuyện gì?”

      than tiếng, “Mẹ gọi đến ông ngã bệnh…”

      “Vậy nhanh lên, về thăm ông .” Mặc Thiên Trần cũng khỏi nóng nảy, “Ông ngã bệnh, phải chuyện .”

      Cúc Như Khanh kéo qua, thân thể xinh đẹp đầy xà phòng dính vào người , “Như Khanh, mau ! Em chờ trở lại rồi cùng tắm được ?”

      kịp đâu!” giọng khàn khàn.

      thể bất hiếu như vậy!” Mặc Thiên Trần tố cáo .

      “Em có biết là em chuyện với ai ?” Cúc Như Khanh nhíu đôi mắt lạnh lùng lại.

      Mặc Thiên Trần tức giận dậm chân cái: “Em biết mình chuyện với Như Khanh, em phải muốn chọc giận , nhưng ông ngã bệnh là việc lớn, thể như vậy được, biết ?”

      còn nhờ em dạy!” Cúc Như Khanh hừ lạnh, “ biết vì sao ông ngã bệnh, nên mới vội , sợ làm phiền ông uống thuốc được.”

      “Này…” Mặc Thiên Trần hiểu nổi.

      tới lúc nào rồi, Trần, muốn em! Ngay lập tức!” bá đạo hạ lệnh.

      Mặc Thiên Trần đưa tay cởi nút áo sơ mi của , “Nhưng ông ở bên kia, em yên lòng… Ưm…”

      vẫn chưa hết, Cúc Như Khanh hôn lên cái miệng nhắn ngừng lảm nhảm của , bàn tay cũng vuốt ve thân thể trơn trượt như tơ lụa của , tay dính đầy xà phồng, vừa chạm vào thân thể run rẩy.

      “Tắm kiểu Thái sợ chờ kịp, hơn nữa trong nhà lại có đủ dụng cụ, ngoan, cho làm trước, sau đó chúng ta cùng tới thăm ông.” giọng dụ dỗ , nhanh chóng cởi quần áo người mình, sau đó kịp chờ đợi tiến vào .

      Mặc Thiên Trần giọng khẽ rên, vì thoa sữa tắm người, nên thân thể mềm mại hơn tơ lụa rất nhiều, khiến hai thân thể chạm vào nhau, cảm giác càng thêm mãnh liệt, bị ôm trước bồn rửa mặt, nhận lấy cường hãn tiến công của .

      Cúc Như Khanh cúi đầu hôn , “Yên tâm! Tắm kiểu Thái nhất định phải thử.”

      Mặc Thiên Trần đỏ mặt, lấy xà phòng bôi lên ngực , tay bé thoa tới thoa luôn, đốt lửa ngực , mãnh liệt hô hấp.

      Lần này lâu lắm, ước chừng nửa giờ sau, Mặc Thiên Trần mềm nhũn cuộn trong ngực , lo lắng cho tình trạng của Cúc lão gia, muốn trì hoãn, Cúc Như Khanh chỉ có thể đánh chuông lui binh, lần sau tái chiến.

      Sau khi hai người tắm xong, Cúc Như Khanh liền lái xe chạy tới Cúc gia, và Mặc Thiên Trần vừa đến, thấy có rất nhiều người. Mặc Thiên Trần lúc này mới nhận ra, Cúc gia căn bản cũng tới đông đủ.

      Cúc Như Khanh dắt tay Mặc Thiên Trần, đến phòng Cúc ông cụ, đến cửa, bị Cúc Thiên Lâm ngăn lại, “Như Khanh, cha bảo con vào.”

      Mặc Thiên Trần thấy trong nhà chỉ có đàn ông, có phụ nữ, chỉ có Cúc Thiên Lâm, Cúc Thiên Truyền, ngay cả Liễu Nam Điềm cũng có ở đây, hiểu gia quy của Cúc gia, nhàng trừng hai mắt với Cúc Như Khanh, ý bảo buông tay ra.

      “Trần là người của Cúc gia! Con dẫn ấy đến thăm ông.” Cúc Như Khanh kiên định bày tỏ.

      Mặc Thiên Trần tâm chấn động, cũng chấn động theo tâm, khẽ run lên trong lòng bàn tay , sau đó thấy tay hai người vẫn còn đeo nhẫn kim cương lúc kết hôn, hạt kim cương sáng lấp lánh, có đại biểu đượ cho cuộc hôn nhân vĩnh hằng ?

      Cúc Thiên Lâm thấy Cúc Như Khanh kiên trì như thế, cũng đành thôi cản nữa, Cúc Như Khanh nắm tay Mặc Thiên Trần tới giường bệnh của Cúc ông cụ.

      “Ông, con và Trần đến thăm ông.”

      “Ông, ông khỏe hơn chưa?”

      Hai người xong, đứng thẳng trước giường Cúc ông cụ, Cúc Hồng Nghiêu từ từ mở mắt, nhìn Cúc Như Khanh và Mặc Thiên Trần, ông gật đầu.

      “Nha đầu đến rồi! Sao lại gầy như vậy? Ta nghĩ nếu trong bụng con có đứa chắt mập mạp của ta mập hơn chứ! Cúc ông cụ cười cười.

      “Ông này…” Mặc Thiên Trần làm nũng với ông. Cúc Hồng Nghiêu nhìn về phía Cúc Như Khanh, “Như Khanh, có phải cố gắng ? Sức khỏe ta tốt lắm! Ta chờ ôm chắt…”

      Cúc Như Khanh cười nhạt: “Ông à, con cố gắng! Mẹ gọi cho con ngay thời điểm con …”

      “Như Khanh!” Mặc Thiên Trần vừa bấm bên kêu , người đàn ông luôn năng chững chạc, từ khi nào mồm miệng bắt đầu đứng đắn rồi?

      Cúc Hồng Nghiêu cười ha hả, thanh vang dội, hạnh phúc thể nào tả nổi.

      Mặc Thiên Trần xấu hổ trốn vào trong ngực , Cúc Như Khanh giọng bên tai : “Em xem bộ dạng ông có giống bị bệnh ?”

      ngẩn ra, sau đó len lén liếc mắt cái, quả nhiên trông thấy Cúc ông cụ tinh thần quắc thước, mặt mày hồng hào, vậy tại sao phải gọi điện báo bị bệnh lừa quay về đây?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :