1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Kim Cương Khế Ước - Lục Tiểu Lam (Hoàn, mấy chương hoàn và PN trong VIP link cuối trang 88)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 162: Ngược : Tập kích trong đêm (Thượng)

      Edit: Tuyết Tình

      Beta: N.P


      Trong công viên người 3acon đứng chính là đại tiểu thư Đồng gia Đồng Tâm Ấn, bé khóc thút thít cách thương tâm, “ Thần Phong, làm sao bây giờ? !”

      Nhâm Thần Phong giống như gốc cây Bạch Dương đứng thẳng tắp, để mặc cho vừa đứng khóc thút thít vừa đánh, vẫn có bất kỳ động tác nào, gương mặt biểu lộ tâm trạng như mặt trời chiều ngã về tây, nét buồn bã tuyệt mỹ.

      Mặc Thiên Trần đứng cách đó xa, nhìn thấy cảnh tượng đó, trong lòng càng đau nhức, lỗi tại gây họa, liên lụy đến Thần Phong và Đồng gia, lẽ ra nên nhận lỗi mới đúng.

      Nhâm Thần Phong vốn dĩ đứng đưa lưng về phía Mặc Thiên Trần, muốn dây dưa với nhóc trẻ 3acon này nữa, mới xoay người định rời khỏi công viên, bé lại ôm lấy hông từ phía sau, “ Thần Phong, ở lại với em!...”

      Nhâm Thần Phong ngước mắt, liền nhìn thấy Mặc Thiên Trần đứng cách khoảng năm sáu thước, thấy hốc mắt ửng hồng, lập tức đẩy ôm hông mình ra, bước nhanh tới: “Thiên Thiên…”

      “Thần Phong…” Mặc Thiên Trần gật đầu.

      bé kia cũng chạy đến, đứng bên cạnh Nhâm Thần Phong, ánh mắt tràn ngập địch ý nhìn chằm chằm Mặc Thiên Trần, Mặc Thiên Trần tự nhiên cũng hiểu được ánh mắt ấy của bé, nhàng khẽ gật đầu, “Đồng tiểu thư, vẫn khỏe chứ?”

      bé hừ tiếng, căn bản thèm để ý tới , Mặc Thiên Trần biết bé thích Thần Phong nên đối với mình tỏ vẻ căm thù, tâm tư này thực chất là loại vừa nhìn biết.

      Mặc Thiên Trần so đo, chuyển hướng sang nhìn Nhâm Thần Phong, “Thần Phong, chị Vũ và Đồng tiên sinh vẫn khỏe chứ?”

      “Mắc mớ gì tới !” bé lập tức trả lời .

      lập tức cút cho tôi!” Nhâm Thần Phong khí lạnh ngưng tụ nhìn về phía bé quát to.

      bé từ lúc sinh ra là tiểu thư nhà quan, theo đuổi Nhâm Thần Phong xem như tốt cho rồi, bây giờ bị Nhâm Thần Phong mắng như vậy, biết phải để mặt mũi ở đâu, “ Thần Phong, vì người phụ nữ này dám mắng tôi! nợ cha tôi định lấy cái gì trả đây?!”

      Mặc Thiên Trần sắc mặt trắng nhợt, Đồng Thọ Tề vì Nhâm Thần Phong mới mất chức còn phải chịu kiện tụng, nhưng nguyên nhân ra lại là do .

      Nhâm Thần Phong mắt nhìn,chỉ thốt ra chữ: “Cút!”

      chịu được nữa, vừa khóc vừa chạy .

      “Thần Phong… xin lỗi…” Hồi lâu sau, Mặc Thiên Trần than tiếng.

      Nhâm Thần Phong nhìn ,thần sắc lạnh lùng từ từ trở nên nhu hòa, “Thiên Thiên, liên quan đến em, nên đau lòng, mọi chuyện cứ để gánh chịu.”

      Mặc Thiên Trần nhìn , “Em cùng gánh chịu, được ?”

      Nhâm Thần Phong biểu tình sửng sốt, lắc đầu, “Thiên Thiên…”

      “Cứ quyết định vậy .” Mặc Thiên Trần cắt đứt lời , “Chúng ta thăm chị Vũ và Đồng tiên sinh được ?”

      “Được!” Nhâm Thần Phong gật đầu.

      Hai người cùng gọi taxi đến nhà Đồng Thọ Tề.

      Đến Đồng gia, Nhâm Thần Vũ chăm sóc Đồng Thọ Tề, Đồng Thọ Tề biểu lộ gương mặt lãnh khốc, mọi đều là Nhâm gia nợ ông.

      “Chị, rể…”

      “Chị Vũ, Đồng tiên sinh…”

      Nhâm Thần Phong và Mặc Thiên Trần lên tiếng chào, Đồng Thọ Tề vẫn để ý đến bọn họ, thái độ giống y như Đồng Tâm Ấn, còn Nhâm Thần Vũ thấy hai người họ đến, mặc dù rất tức giận, nhưng Nhâm Thần Phong dù sao cũng là em ruột , còn Mặc Thiên Trần là người có thểgiúp được .

      “Thiên Thiên, mau vào .”

      Mặc Thiên Trần và Nhâm Thần Phong vào ngồi xuống, Mặc Thiên Trần quan sát Đồng Thọ Tề, rồi lấy thuốc bổ ra, “Chị Vũ, em đến thăm Đồng tiên sinh, Đồng tiên sinh, khá hơn chút nào chưa?”

      Đồng Thọ Tề gì, Nhâm Thần Vũ lúng túng, “Thọ Tề ấy có chút thoải mái, Thiên Thiên, cảm ơn em, chúng ta qua phòng bên cạnh , để Thọ Tề nghỉ ngơi.”

      Nhâm Thần Vũ xong liền lôi kéo tay Mặc Thiên Trần chạy đến phòng khác, sắc mặt lo lắng hỏi: “Thiên Thiên, em hỏi chưa?”

      Mặc Thiên Trần nhìn Thần Vũ phụ nữ chỉ ba mươi mấy đột nhiên giống như già mấy chục tuổi, trong lòng càng cảm thấy áy náy: “ xin lỗi, chị Vũ, Cúc tiên sinh ấy giúp được, có phải em vô dụng lắm , cái gì cũng làm được…”

      “Cúc tiên sinh quyền lớn thế mạnh, sao lại giúp được?” Nhâm Thần Vũ tự lẩm bẩm, sau đó tỉnh ngộ, “Thiên Thiên, ấy phải giúp được mà là muốn giúp phải ?”

      “Chị Vũ, xin lỗi! Là em vô dụng, giúp được gì!” Mặc Thiên Trần cúi đầu.

      “Nha đầu ngốc, ấy đối với em tốt ?” Nhâm Thần Vũ kéo ngồi xuống cạnh mình.

      Mặc Thiên Trần nghe hỏi, nước trong hốc mắt bổng nhiều lên, cuối cùng rơi đầy, Thần Vũ vừa nhìn thấy như vậy trong lòng cũng hiểu được mấy phần, “Nếu em với Thần Phong mà lỡ duyên, Thần Phong chắc chắn giữ em như bảo bối trong lòng, nữ sợ gả sai chồng, nam sợ sai đường, lúc đầu chị đồng ý cho Thần Phong đến cục liêm chính, đều là lỗi của chị…”

      “Chị Vũ, là lỗi của em, là em …”

      Mặc Thiên Trần lời còn chưa hết, Nhâm Thần Phong đẩy cửa phòng ra, cắt đứt lời của , “Chị, rể lên cơn!”

      “Chị đến ngay.” Thần Vũ vội vàng đứng dậy, “Thần Phong, em đưa Thiên Thiên về nhà , hôm nay thể tiếp với em nữa rồi.”

      “Chị Vũ, xin lỗi, là em…” Mặc Thiên Trần vẫn chưa xong Thần Vũ rời khỏi phòng, Nhâm Thần Phong lắc đầu, “Thiên Thiên, đừng nữa, đưa em về!”

      “Nhưng em áy náy lắm, đây là ràng là lỗi của em, lại vạ lây và Đồng tiên sinh phải gánh chịu hậu quả, Thần Phong, bảo em yên tâm thế nào đây? Em làm sao có thể ra?” Mặc Thiên Trần đôi mắt rưng rưng nhìn Nhâm Thần Phong.

      Nhâm Thần Phong hơi cười cười, “Nha đầu ngốc, chúng ta trước ! Chị bận chăm sóc rể, có thời gian nghe em đâu.”

      Mặc Thiên Trần đành cùng Nhâm Thần Phong rời , hai người ra khỏi phòng, lại thấy Đồng Tâm Ấn vừa nghĩ gì đó vừa nhìn chằm chằm hai người họ, Nhâm Thần Phong đến nhìn cũng thèm, trực tiếp bỏ .

      Hai người cùng rời khỏi Đồng gia, tản bộ từ từ đường, ra lúc nãy Nhâm Thần Phong nghe được phần nào câu chuyện của Nhâm Thần Vũ và Mặc Thiên Trần, vẫn nghĩ là Cúc Như Khanh đối xử tử tế với , ngờ, khi biết được tất cả chợt hận chính mình, vô cùng hận bản thân.

      xin lỗi, Thiên Thiên, xin lỗi, sáu năm trước là bảo vệ được em, nếu bỏ , em …” Nhâm Thần Phong vẫn chưa hết, Mặc Thiên Trần lắc đầu.

      “Thần Phong, chuyện giữa em và Cúc tiên sinh có lỗi gì cả.” Mặc Thiên Trần khẽ mỉm cười, nụ cười nhàn nhạt pha lẫn thê lương, nếu là Lý tiên sinh, Trương tiên sinh, Vương tiên sinh, chắc chắn dứt tình rời .

      “Có đói ? đưa em về.” Nhâm Thần Phong biết mình cũng thể mang đến cho hạnh phúc, nên đành bất lực.

      Mặc Thiên Trần mở trừng hai mắt: “Em rất nhớ mấy món ở quán ăn trước cổng trường trung học cấp hai của chúng ta, hay bây giờ trở lại đấy ăn ?”

      Nhâm Thần Phong gật đầu, chỉ cần Mặc Thiên Trần thích, bao giờ .

      Hai người nhờ xe đến trước cổng trường trung học cấp hai, trường học có bao nhiêu thay đổi, vẫn giống như trước kia, nhưng các cửa hàng xuất ngày càng nhiều, bọn họ tìm lát, cuối cùng cũng tìm ra quán ăn đó.

      Ông chủ vừa nhìn thấy bọn họ lập tức vui vẻ, liền : “ cậu nhất định là về thăm trường cũ, còn quên được quán của tôi! Mời ngồi, lập tức có đồ ăn.”

      Mặc Thiên Trần và Nhâm Thần Phong nhìn nhau cười, ông chủ này mở quán ăn rất lâu rồi, nhưng buôn bán vẫn luôn thịnh vượng. Trường học trải qua bao nhiêu năm tháng, cũng là bấy nhiêu năm tháng 3acon người ta hoài niệm, hai người họ cũng ngoại lệ.

      Rất nhanh, đồ ăn được đưa lên, Mặc Thiên Trần định lấy đũa Nhâm Thần Phong đem đôi đũa được lấy ra khỏi màng giấy mỏng và tách ra làm hai chiếc đưa tới tay . Mặc Thiên Trần ngọt ngào cười, trước kia mỗi lần ăn cơm, đều tỉ mỉ dọn dẹp bát đũa cho , phải hưởng thụ như vậy mới yên tâm thoải mái.

      Mặc Thiên Trần cũng cầm đôi đũa khác, tỉ mỉ lột màng giấy mỏng, sau đó tách ra, chưa từng làm những việc này, kết quả là chiếc bị gãy, nhìn chiếc đũa tay, khỏi cảm thán vì sao Cúc Như Khanh mắng ..., rất đần!

      “Ăn nhanh ! phải em đói bụng sao?” Nhâm Thần Phong thấy còn lo lắng, vội vàng thúc giục .

      “Cùng ăn !” Mặc Thiên Trần suy nghĩ gì thêm, cố nở nụ cười bắt đầu ăn.

      “Cay quá…” Mặc Thiên Trần lập tức bị cay đến nước mắt lăn ra, hơn sáu năm ăn, ra còn thích ứng được với mùi vị ban đầu, chật vật.

      Nhâm Thần Phong cầm khăn giấy, lau nước mắt ở khóe mắt , vẫn mang theo gió xuân thổi vào mặt khẽ cười, những ngón tay cũng run rẩy, trước kia lau giúp là nước canh ở khóe miệng, nhưng bây giờ biến thành nước mắt ở khóe mắt.

      “Cay quá, đừng ăn nữa, chúng ta ăn đồ ngọt.” đành lòng nhìn bộ dạng khổ sở của nữa.

      Mặc Thiên Trần cười lắc lắc đầu: “, em muốn ăn, em muốn chinh phục nó.”

      vừa cười vừa ăn vừa chảy nước mắt, Nhâm Thần Phong yên lặng nhìn , biết trong lòng đau khổ, giá như có thể khỏe mạnh cả đời, nhất định giữ lại bên mình, dùng những năm tháng của cuộc đời cưng chiều hết mực, chỉ là thể.

      “Thần Phong, cũng ăn ! Chúng ta thi tài, xem ai ăn hết trước!” Mặc Thiên Trần bị cay đến đôi môi hồng hồng nhưng vẫn muốn bỏ cuộc, thúc giục .

      Nhâm Thần Phong cưng chiều cười, sau đó bắt đầu ăn, khóe mắt khẽướt, biết là do bị cay hay là vì đau lòng nên muốn được chảy nước mắt.

      “Xong xong xong! Em xong trước rồi.” Mặc Thiên Trần hài lòng nhìn vào trong chén, còn dư lại ít nước canh, lại nhìn sang Thần Phong.

      Hai người rời khỏi quán ăn, khuôn mặt vì đồ ăn cay mà hồng lên, khóe mắt cũng còn ươn ướt, tản bộ từ từ dọc theo 3acon đường mòn của trường học từng rất quen thuộc nhưng tâm trạng được như trước, cảm giác rất khác.

      Nhâm Thần Phong đưa Mặc Thiên Trần về nhà, đến trước nhà Mặc Thiên Trần hai người vẫy tay chào tạm biệt, Mặc Thiên Trần lên lầu, Nhâm Thần Phong quay .

      lấy chìa khóa, mở cửa, mở đèn, tựa vào cửa tận tình rơi nước mắt. Nhưng lại ngửi thấy trong phòng khách có mùi thuốc lá nhàn nhạt, nhạy cảm nhìn xung quanh, thấy người đàn ông kia ngồi sofa phòng khách, đôi mắt sâu như sói bắn về phía .

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 163: Ngược : Tập kích trong đêm (Hạ)

      Edit: BẠCH DƯƠNG

      Beta: N.P



      [​IMG]

      Cuối cùng, Mặc Thiên Trần bất lực, sớm biết giữ lời, còn nghĩ đến việc thoát được khỏi sao?

      thấy yên lặng, mới hôn sâu thêm, mấy ngày nhàn rỗi được tận hưởng mùi vị của , bây giờ muốn nếm thử, thậm chí còn muốn bù vào cảm giác đó.

      Mặc Thiên Trần bi ai phát , căn bản chính là bóng ma của , thấy càng hôn càng sâu càng nhập thần, nên hung hăng mở miệng, cắn lên làn môi . Mùi máu tươi lập tức ngập tràn trong cổ họng cả hai. (Beta: giống phim kinh dị quá :v)

      Cúc Như Khanh thấy giãy dụa nữa chỉ còn cố gắng tích hơi tích sức, cho hung hăng khẽ cắn, bàn tay to của lướt trước ngực , áo khoác lông ngăn lại, cách lớp áo lông nắm lấy mềm mại của , dùng sức xoa nắn thành các loại hình dáng.



      Mặc Thiên Trần thấy càng ngày càng quá mức, liều mạng giãy dụa như con mèo , lại càng bị người đàn ông đối đãi thô bạo hơn, đầu gối chống đỡ giữa hai chân , bàn tay to nắm trước ngực , tay kia khống chế ót , ép tiếp tục hôn .

      cắn , cũng cắn , biết là máu của ai, chỉ biết hỗn hợp trong miệng hai người, ngừng khuấy tới khuấy lui, Mặc Thiên Trần lấy tay bấu lên cổ , khi cổ xuất sợi máu, mới dời môi.

      “Buông tôi ra! Nếu chết với tôi!” Mặc Thiên Trần chỉ trích .

      “Chết?” Cúc Như Khanh cười lạnh, “Em biết tòa án tuyên bố rằng nếu mang bao ngừa thai để quan hệ tính là cưỡng dâm sao? Tôi còn có thể lập tức kéo em lên xe, lái đến đồn cảnh sát, làm xong tiện thể kéo em vào báo án luôn, em ?”

      …” Mặc Thiên Trần bất đắc dĩ nhắm hai mắt lại, loại chuyện như thế người như tuyệt đối có thể làm ra, muốn gây chuyện nữa, thực chỉ muốn có cuộc sống lặng lẽ, yên tĩnh, “Rốt cuộc muốn thế nào?”

      muốn hỏi em muốn sao đó? Em làm loạn đủ chưa?” Cúc Như Khanh hét lớn.

      Mặc Thiên Trần thân thể nhàng rung động, sau đó mở mắt, từ từ giải thích: “Hôm nay chỉ vô tình gặp lại Thần Phong, cùng thăm Đồng tiên sinh, rồi Thần Phong đưa tôi về nhà. Tôi tìm đến Thần Phong, tôi cũng với rồi, là tôi hại Đồng tiên sinh và Thần Phong, trong lòng tôi áy náy, tôi muốn chuộc lỗi…”

      “Em dùng thân thể chuộc lỗi với hai người đàn ông đó chứ gì?” Cúc Như Khanh híp híp mắt châm chọc.

      “Tôi có…” Mặc Thiên Trần lắc đầu, “Tôi có…”

      “Tin rằng em cũng dám!” Cúc Như Khanh hung ác, “Em muốn sống cuộc sống của riêng em rồi, nếu để tôi biết em ở cùng Thần Phong, hoặc biết em ở chung với người đàn ông khác, đừng trách tôi dùng thủ đoạn, ép em ngoan ngoãn vào khuôn khổ.”

      "Tôi biết. . . . . . Tôi có. . . . . ." Mặc Thiên Trần lập tức cam kết, rời bên cạnh , cho tới bây giờ cũng chưa có nghĩ tới nữa cùng cái người đàn ông nào qua.

      Cúc Như Khanh hừ tiếng: “Đừng lo rằng tôi khi dễ em, tôi mà muốn khi dễ em, em trốn cũng thoát, em cũng kiện được tôi, vì nếu đem chuyện này ra , trưng ra mấy chứng cứ này, họ tin sao?”

      Mặc Thiên Trần xấu hổ cắn răng, thể làm gì , khuôn mặt nhắn cũng sung huyết đỏ bừng, có ai biết tình nguyện tới cỡ nào, nhưng cuối cùng cũng phải nộp khí giới đầu hàng trước thế công của , ngoan ngoãn thần phục dưới thân thể .

      Cúc Như Khanh ngưng mắt nhìn , ngượng ngùng dời đầu nhìn nữa, thấy lỗ tai của cũng đỏ bừng, mới từ từ buông ra, sau đó xoay người ra ngoài.

      Mặc Thiên Trần thở phào nhõm, hận cũng rất tức, nhưng lại làm được gì, khóa trái cửa, chán nản nằm lên salon, nhưng salon toàn mùi thuốc lá của , nhíu mày, muốn biết phải làm sao mới có thể khiến chết tâm!

      Sáng sớm ngày thứ hai, Mặc Thiên Trần làm thừa dịp vào gặp Mặc Chấn Đông.

      “Cha, con muốn hỏi, cha có thể giúp Đồng Thọ Tề ?” giọng hỏi.

      “Đồng Thọ Tề, rể của Thần Phong?” Mặc Chấn Đông nhìn .

      “Dạ!” gật đầu.

      Mặc Chấn Đông buông văn kiện tay xuống, “Có phải con muốn giúp Thần Phong? Nhưng bọn họ dính đến vụ án của Chu Truyền Hảo, Chu Truyền Hảo lại bị dân tình căm hận, bây giờ nếu nhúng tay vào vụ của Đồng Thọ Tề, dường như có chút được.”

      “Nhưng Đồng tiên sinh trong sạch, con bảo đảm với cha.” Mặc Thiên Trần khát vọng dứt.

      “Con hỏi Như Khanh sao?” Mặc Chấn Đông có chút kỳ quái.



      Mặc Thiên Trần cúi đầu: “Con hỏi rồi, ấy muốn giúp.”

      Mặc Chấn Đông than tiếng: “Thiên Thiên, cha từng nghe Thiên Kỳ về Chu Truyền Hảo, hai người họ dường như có chút ân oán, Như Khanh chịu giúp, nhất định có lý do.”

      “Cái gì?” Mặc Thiên Trần khiếp sợ thôi, khó trách cầu xin thế nào, cũng đối với Chu Truyền Hảo rất thờ ơ, nhớ lại ngày đó, đánh bạt tai, chưa bao giờ động tay với , nhưng chỉ có lần đó, lại hận thể bóp chết . “ ấy biết chuyện đó sao?”

      “Như Khanh gánh trách nhiệm rất sớm, đương nhiên nó biết rồi.” Mặc Chấn Đông suy đoán, “Nó chưa bao giờ với con sao?”

      “Bọn con ở nhà đề cập đến chuyện công ty bao giờ.” Mặc Thiên Trần lắc đầu.

      Mặc Chấn Đông suy nghĩ lát, “Chuyện Đồng Thọ Tề trước tiên để cha hỏi người khác xem, Chu Truyền Hảo kết án xong mới đến xử ông ta, chúng ta vẫn còn chút thời gian, con cũng đừng vì Thần Phong mà gây gổ với Như Khanh nữa, con bây giờ là vợ Như Khanh, lòng của con phải luôn hướng đến nó, biết ?”

      “Con hiểu rồi, cha.” Mặc Thiên Trần khéo léo gật đầu.

      “Được rồi, còn chuyện gì nữa ?” Mặc Chấn Đông nhìn .

      có, vậy con trở về làm việc đây.” Mặc Thiên Trần xong đứng lên, trở lại phòng làm việc.

      gục xuống bàn, trong đầu lên muôn nghìn rối rắm, hận nhất là phản bội sau lưng, lần đó Chu Tiểu Kiều bày mưu hãm hại , nổi trận lôi đình, sau đó thầm cầu xin Nhâm Thần Phong giúp đỡ, lại đứng đối nghịch với , nên mới dữ như vậy, đánh rồi đuổi !

      Chỉ là, nếu sớm biết Chu gia và Cúc gia có ân oán, nhất định nghe theo Chu Tiểu Kiều, chịu đựng uy hiếp của Chu Tiểu Kiều, nghịch lại ý , thậm chí “phản bội” , nhưng chính vì có loại “vô tâm phản bội” này, mới khiến càng bước càng xa, cuối cùng chia tay kết thúc. , rốt cuộc vẫn là có duyên! Coi như là có được lý do, chuyện trước kia của cuối cùng cũng bị phơi bày ra ánh sáng, nếu vẫn tiếp tục có ngày cũng biết, khi đó, nhất định nhịn được, lại đuổi !

      Mặc Thiên Trần nhìn điện thoại bàn, mở mục soạn tin nhắn ra, đánh ba chữ : xin lỗi! Nhưng cuối cùng, vẫn gửi, thể chuộc hết lỗi, cũng thể đền bù. Coi như là lòng muốn hướng đến , cũng muộn rồi. Vậy cứ xem như là xong ! Cứ thế !

      Công ty Cúc thị.

      Khang Hạo cầm văn kiện vào: “Tiên sinh, vụ án của Chu Truyền Hảo ngày mai mở phiên tòa, các hãng truyền thông và đài truyền hình cũng chú ý lắm, chúng ta nên làm gì đây?”

      Cúc Như Khanh cũng : “Ngày mai cậu cùng tôi.”

      “Vâng! Tôi lập tức chuẩn bị.” Khang Hạo theo dõi cổ vệt máu, vết thương rất mới, giống như mới bị gần đây.

      “Nhìn đủ chưa?” Cúc Như Khanh ngẩng đầu lên.

      Khang Hạo thu hồi tinh thần, “Thiếu phu nhân luôn luôn dịu dàng…”

      ra ngoài làm việc!” Cúc Như Khanh giọng lạnh lẽo.

      “Vâng!” Khang Hạo dám nữa, lập tức ra ngoài.

      Cúc Như Khanh trong mắt ra bộ dạng Mặc Thiên Trần hôm qua giãy dụa kịch liệt, hít hơi sau, cái gọi là thả dây dài câu cá lớn, phải là câu đến cả mỹ nhân ngư sao?

      là của , chỉ có thể là của , lưới tung ra, xem còn có thể giãy giụa tới khi nào?



      Tác giả: sắp có chương chiếm đoạt, Khanh chiếm đoạt 555

      Beta: Lại chuẩn bị 17,5+ tiếp...
      sói già gian ácmongmanh thích bài này.

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 164: Ngược : Chiếm đoạt (Thượng) (18+)

      Edit: BẠCH DƯƠNG

      Beta: N.P




      Hôm nay là ngày mở phiên tòa xét xử Chu Truyền Hảo. Vì là ngày mở phiên tòa, nên thu hút được rất nhiều người dân đứng chờ bên ngoài tòa án, ký giả đài truyền hình và giới truyền thông cũng rất chú ý đến tiến triển của vụ án này.

      Cúc Như Khanh và Khang Hạo đến dự, nhìn Chu Truyền Hảo thân mang còng tay đứng bục thẩm phán, ánh mặt lạnh như băng khẽ thả lỏng, vẫn tin Chu Truyền Hảo liên quan đến cái chết của cha Cúc Thiên Kỳ, vẫn luôn luôn chú ý, để xem rốt cuộc, mong đợi nhất là Chu Truyền Hảo tự hành hạ mình, rồi phải chấp nhận phán quyết của thẩm phán, nếu tòa án cho, cũng cho.

      Ngày thứ nhất mở phiên toà, luật sư hai bên ở tòa sau hồi khẩu chiến, bất phân thắng bại. Quan tòa tuyên bố tái thẩm vào ngày khác.

      Cúc Như Khanh ra khỏi tòa án, bị ký giả nhận ra: “Cúc tiên sinh, ngài cũng đến dự phiên tòa? Xin hỏi sau khi nghe xong, ngài có ý kiến gì ?”

      “Tôi tin tòa án có tội chính là có tội.” Cúc Như Khanh câu đơn giản, nhưng ý vị lại sâu xa.

      Hôm đó tin tức được đưa lên, Mặc Thiên Trần ăn cơm ở ngoài, truyền hình đưa tin mới nhất về phiên tòa xử vụ án Chu Truyền Hảo, nhìn thấy Cúc Như Khanh xuất ở tòa án, bằng trực giác, biết đây tuyệt đối phải tình cờ, mà câu đó của , cũng dẫn dắt đến những ý nghĩ sâu xa. chính là kiểu người chuyện chỉ nửa, cũng chính là người hiểm trong truyền thuyết.

      lẽ? Cúc Thiên Kỳ mất có liên quan đến Chu Truyền Hảo sao? nhớ đến ngày đó trong cơn mưa phùn, dẫn đến bên cạnh mộ Cúc Thiên Kỳ, vẻ mặt vô cùng kinh khủng, khẽ bất an, là người rất ít chuyện, lúc nào nhìn ra được tâm tư của .

      Mặc Thiên Trần lắc đầu, ăn xong bát mì, phần tin tiêu điểm chuyển sang tin tức hội nghị khác, cũng trả tiền rồi , buổi tối làm thêm giờ ở công ty đến khuya, trước khi qua mùa xuân này, xưởng buôn bán ngày càng phát đạt, lãnh đạo công ty Mặc thị, nhất định phải kiên cường.

      Mười giờ đêm, trở về nhà trọ, mở cửa, phòng khách vẫn nhàn nhạt mùi thuốc lá, mở đèn, chỉ yên lặng than tiếng, luôn như vậy muốn làm hồn bất tán ám ảnh cuộc sống của sao?

      biết ngồi sofa trong phòng khách, có thể vì hôm nay biết ân oán hai bên Cúc gia và Chu gia, nên Mặc Thiên Trần gì, ra, vẫn đau lòng cho , nếu có kẻ nào hại chết cha mình, cũng hận kẻ đó, hoặc phải tự tay quẳng kẻ đó vào lao ngục.

      đứng ở cửa ra vào run rẩy hồi, mới mở đèn, rót ly nước, bưng đến trước mặt . vẫn nhìn thấy gạt tàn thuốc vào cốc thủy tinh, suy tính xem ngày mai có nên mua cái gạt tàn thuốc (Edit: Xiêu lòng rồi hả bà chị…)

      vẫn đứng đó nhìn chằm chằm , nhắm mắt lại, gương mặt vẫn lãnh khốc có lấy tia ấm áp, vẫn biết là vào bằng cách nào, dù sao chỉ cần muốn, chẳng thiếu gì cách để vào nhà , nghĩ là ngủ thiếp , gọi , ôm cái chăn mỏng đến trùm lên người .

      biết, muốn đến, đuổi được , lại thể mai danh tích rời khỏi thành phố này, nơi này có cha, có mẹ của , có công ty Mặc thị, thể đâu, chỉ cần quá mức, có thể mắt nhắm mắt mở cho qua.

      xoay người, cầm áo ngủ tắm, lúc tắm xong bước ra, phòng khách còn người, thở phào nhõm, ‘chính sách trầm mặc’ của có tác dụng, yên lặng tiếng động rời , trừ tro thuốc lá trong ly thủy tinh, chứng minh có đến đây, ngoài ra có bất kỳ dấu vết nào khác.

      Mặc Thiên Trần đóng cửa lại, rồi ngủ, biết vì sao đến, cũng muốn biết. Dù có rời khỏi , vẫn phải sống trong bóng ma của , nhưng chỉ cần chuyện này ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của , cũng chỉ có thể chấp nhận như thế.

      Hai ngày sau, Nhâm Thần Vũ gọi điện cho , Mặc Thiên Trần có chút chần chừ, nhưng vẫn nhận cuộc gọi, “Chị Vũ…”

      “Thiên Thiên, cảm ơn em nhờ quan hệ giúp đỡ Thọ Tề nhà chị, bây giờ Thọ Tề được minh oan là liên quan đến chuyện Chu Truyền Hảo, cảm ơn em.” Nhâm Thần Vũ hào hứng trong điện thoại.

      vậy à?” Mặc Thiên Trần cũng vui vẻ, “Là do Đồng tiên sinh căn bản trong sạch mà.”

      “Nhờ em thay chị cảm ơn cha em trước, chị nhất định cùng Thọ Tề đến cửa tạ ơn.” Nhâm Thần Vũ biết Đồng Thọ Tề thanh bạch, trở nên vui vẻ hơn rất nhiều.

      Mặc Thiên Trần biết là cha tìm người, còn giúp Đồng Thọ Tề trong sạch, “Chị Vũ, vậy chị nhớ chăm sóc Đồng tiên sinh tốt!”

      Mặc Thiên Trần cúp máy, đến phòng làm việc của Mặc Chấn Đông, “Cha, cảm ơn cha.”

      “3acon muốn chuyện của Đồng Thọ Tề?” Mặc Chấn Đông mỉm cười nhìn .

      “Đúng vậy! Chị Vũ gọi điện , Đồng tiên sinh trong sạch rồi, đích thân tới cảm ơn cha.” Mặc Thiên Trần cũng vui vẻ vì giải quyết được chuyện.

      Mặc Chấn Đông lắc đầu: “Vốn dĩ Đồng Thọ Tề trong sạch, mới đòi lại được công bằng cho , cần cảm ơn cha,3acon đến chỗ bọn họ hàn huyên vài câu là được rồi.”

      “Vâng!” Mặc Thiên Trần cười gật đầu. Tối đến, Mặc Thiên Trần cùng người nhà Đồng Thọ Tề, và Nhâm Thần Phong, khí náo nhiệt, chuyện, ăn tối vui vẻ.

      Công ty Cúc thị.

      Cúc Như Khanh biết tin của Đồng Thọ Tề, gọi Khang Hạo vào, “Lập tức gửi thư nặc danh đến sở cảnh sát.”

      Khang Hạo lập tức làm, kết quả của nó chính là ngày thứ hai sau bữa tối vui vẻ kia Đồng Thọ Tề lại than ngắn thở dài, chỉ sợ là bị Chu Truyền Hảo ám vào người rồi, Nhâm Thần Vũ vội vàng gọi cho Mặc Thiên Trần, Mặc Thiên Trần sau khi biết, tâm tư càng chìm sâu, chuyện quan chức muốn dính đến, nhưng lần này là do gây họa.

      chạy đến hỏi Mặc Chấn Đông, Mặc Chấn Đông vừa nhìn thấy chạy vào, nghiêm túc : “Thiên Thiên, chuyện có gì đó đúng rồi, chúng ta đừng tham dự nữa, cứ làm tốt việc kinh doanh của mình là được.”

      Mặc Thiên Trần mặc dù thất vọng, nhưng biết là nên xin nữa, vò đầu bứt tai biết nên làm sao Nhâm Thần Vũ lại gọi đến nữa, “Thiên Thiên, em mau đến bệnh viện, Thần Phong nhập viện rồi.”

      “Cái gì?” Mặc Thiên Trần hoảng hốt, bỏ lại công việc chạy đến bệnh viện, nhìn Nhâm Thần Phong ngủ mê man giường bệnh, nhìn Nhâm Thần Vũ khóc: “Chị Vũ, Thần Phong xảy ra chuyện gì?”

      “Bác sĩ trong đầu nó có viên đạn, bây giờ ảnh hưởng đến các dây thần kinh, tạm thời hôn mê.” Nhâm Thần Vũ chấp nhận được đả kích lớn như vậy, khóc đến thở ra hơi.

      “Chuyện xảy ra khi nào?” Mặc Thiên Trần lập tức thét lên, “Khi nào Thần Phong có thể tỉnh lại?”

      Bác sĩ vừa lúc vào, “Nếu tôi đoán sai, Nhâm tiên sinh có bệnh sử bảy năm rồi… Có tỉnh lại hay , còn phải tùy vào ý chí của bệnh nhân…”

      Bảy năm? Bảy năm…

      Vậy là lúc bỏ , cũng là lúc phát bệnh, “Thần Phong…” Mặc Thiên Trần nhào đến, ôm đầu , nước mắt lên gương mặt , “Tại sao chịu cho em biết? Tại sao muốn bỏ mình?”

      Nhâm Thần Phong nhúc nhích, cứ như vậy ngủ trong ngực , Mặc Thiên Trần vuốt khuôn mặt tuyệt mỹ của , “Em từng hận bỏ em ở lại, mình rời , ngờ cũng là mình chịu khổ, Thần Phong… Thần Phong…”

      Nhâm Thần Vũ khóc đến kiệt sức, bác sĩ vội vàng tiến hành cấp cứu cho , Mặc Thiên Trần trầm mặc ngồi bên giường Nhâm Thần Phong, cứ ngồi như vậy, chờ tỉnh lại.

      Đêm khuya, Nhâm Thần Vũ khóc ròng: “Thiên Thiên, Thần Phong nhất định muốn thấy em như vậy đâu, em đừng khóc, mau về nhà !”

      “Chị Vũ, em về, em muốn ở cùng Thần Phong.” Mặc Thiên Trần kiên định, “Chị nhanh về chăm sóc Đồng tiên sinh và Tâm Nguyện , hai người họ đều cần chị bên cạnh, Thần Phong cứ giao cho em chăm sóc. Còn chuyện của Đồng tiên sinh, em lòng xin lỗi.”

      Nhâm Thần Vũ khóc gật đầu, sau đó rời khỏi bệnh viện.

      Mặc Thiên Trần ngồi bên người Nhâm Thần Phong, nhìn chăm chú vào gương mặt , nhớ đến tiếng cười thanh xuân của những năm tháng trước đây, cầm được nước mắt.

      Cúc Như Khanh tối đó đến phòng của Mặc Thiên Trần, chờ đến hai giờ sáng, thấy về nhà, lái xe đến bệnh viện, liền bắt gặp được ngồi bên cạnh Nhâm Thần Phong khóc thút thít.

      Cảnh tượng trước mắt làm tim đau nhói, thể nhàng đứng bên ngoài, sải bước lên kéo đứng dậy, “Mặc Thiên Trần, em làm gì ở đây?”

      “Buông tôi ra!” Mặc Thiên Trần vừa thấy giãy giụa.

      Cúc Như Khanh cảm thấy, đến lúc thu lưới rồi, hai mắt như băng, “Tôi đồng ý ra tay giúp Đồng Thọ Tề, chứng minh trong sạch, còn giúp phục hồi nguyên chức.”

      Mặc Thiên Trần cho là mình nghe lầm, nhìn sửng sốt tin được, hiểu vì sao đột nhiên lại thay đổi quyết định, nhưng lại có dự cảm lành, người đàn ông này tuyệt đối tốt đến như vậy.

      Mặc Thiên Trần đối với chuyện của Đồng Thọ Tề cùng đường, “ muốn tôi làm những gì?”

      “Trần thử xem, tôi giúp em nhiều như vậy, em có thể làm gì?” buông ra.

      “Tôi…” Mặc Thiên Trần biết Nhâm Thần Vũ gần như sắp sụp đổ, nếu Cúc Như Khanh có thể giúp Đồng Thọ Tề phục hồi nguyên chức, đây tuyệt đối là đường sinh cơ, “ muốn tôi làm gì, tôi làm đấy.”

      phản kháng? Còn cam tâm tình nguyện?” giương môi.

      “Nhưng phải trong phạm vi năng lực của tôi, hơn nữa vi phạm pháp luật.” Mặc Thiên Trần vội vàng thêm câu.

      Cúc Như Khanh cười lạnh, “Trần, em làm được mà, tôi sao lại khiến em vi phạm pháp luật chứ!”

      “Được, , tôi làm.” căn bản biết mình chuẩn bị lọt vào bẫy của người đàn ông này.

      “Cởi quần áo!” buông câu, hai tay ôm ngực.

      Mặc Thiên Trần lập tức trợn to hai mắt, ở đây? Hơn nữa Thần Phong còn bên? muốn cởi? “Chúng ta về nhà, được ?”

      “Em có bất kỳ tư cách nào cầu tôi. Cởi!” Giọng lạnh lẽo, hết sức tuyệt tình.

      Mặc Thiên Trần bị làm sợ đến mức lui về phía sau, chống đỡ bên giường Nhâm Thần Phong, nhắm mắt lại run rẩy cởi toàn bộ quần áo, bày ra thân thể trơn bóng trước mắt .

      Cúc Như Khanh bước đến trước mắt , đá chiếc giường đến song song với giường Nhâm Thần Phong, lạnh giọng: “Leo lên! Đầu hướng về phía trước, người hướng về phía tôi!”

      Mặc Thiên Trần dùng cả tay chân leo lên giường, khuất nhục quỳ lên, ánh mắt vừa lúc rơi vào gương mặt Nhâm Thần Phong hôn mê, lập tức né ra, Cúc Như Khanh ở phía sau cho trốn, tay kéo mắt cá chân , nhấn xuống.

      “Đừng… Đừng đối với tôi như vậy…” Mặc Thiên Trần khóc lớn, muốn ở trước mặt Thần Phong, bị khuất nhục hành hạ.

      Cúc Như Khanh hai tay vòng qua lưng , nắm lấy đôi ngực tròn, càn rỡ đùa giỡn, tà ác : “Là ai cam tâm tình nguyện?”

      cố ý đùa giỡn tôi!” giãy giụa thoát, vừa thẹn vừa tức.

      “Ngoan ngoãn quỳ cho tôi muốn, nếu Nhâm Thần Phong tỉnh lại, tôi cho thấy em ở dưới người tôi cầu hoan như thế nào.” xong kéo khóa quần xuống, chống đỡ cường đại vào giữa hai chân .

      Cường đại của nóng đến cực độ, bỏng đến mức thân thể run lên, muốn trốn, lại bị nắm giữ chặt, sức rất lớn, bị nắm chặt đến đau, nhưng lại có cảm giác kỳ lạ nảy sinh, chính là thân thể nhịn được từ run rẩy đến trầm luân.

      Cúc Như Khanh tức giận lan tràn, có dạo đầu, trực tiếp xuyên vào nơi mềm mại của , Mặc Thiên Trần theo bản năng muốn tránh, nhưng người đàn ông làm sao cho đường thoát, đứng bên giường, đôi tay vòng qua lưng nắm chặt lại ngừng xoa nắn nơi dịu dàng của , dùng sức khống chế khát vọng muốn chạy trốn của , mà phía dưới bụng vẫn duy trì lực độ ra vào, tựa như muốn chừa đường sống, mỗi lần đều phải là vùi sâu, nhưng tiết tấu rất nhanh, khiến chân cảm nhận được, có bao nhiêu sức sống, muốn đến cỡ nào.

      Từng chuỗi nức nở ĩ từ miệng Mặc Thiên Trần thoát ra, qua đôi mắt đẫm lệ mông lung, cảm nhận được kích cuồng chưa từng có, khống chế được môi mình, ràng là bị ép buộc, tại sao khi mãnh liệt tấn công vẫn thất bại thảm hại, hơn nữa, trước mắt chính là sinh mệnh Nhâm Thần Phong vẫn còn mê man, xấu hổ hòa lẫn vào khoái lạc, biết bao nhiêu lần rửa sạch tâm linh khóc ỉ của .

      Nơi hẹp lúc đầu xoắn lấy đến đau, nhưng bây giờ lại giống như tơ lụa chocolate bao bọc mềm mại, Cúc Như Khanh càng thêm phóng túng, thân thể nằm lưng trắng ngần đến mê người của , hàm răng in sâu vào bên trong làn da như tuyết, muốn trong lúc vui sướng cũng phải tiếp nhận đau đớn.

      Mặc Thiên Trần cảm thấy giống như dã thú, biết đủ là gì, lại cũng biết xấu hổ làm chuyện này trong bệnh viện, ngừng ngâm xướng trong lúc đau đớn xen lẫn khoái hoạt, kháng cự được, thân thể cũng hoàn toàn đón nhận cường đại của .

      cắn vành tai hồng hồng của , “Trần, cảm thấy em thích tư thế này…”

      “Dã thú…” ngượng ngùng nức nở, vẫn tránh được bị gặm cắn.

      “A, Trần rất thông minh, đây đúng là tư thế lúc vui sướng của dã thú, có nên thưởng cho em …” Lời còn chưa dứt, giống như hỏa tiễn xuyên thấu thân thể .

      Nhiệt độ trong phòng ngừng tăng, Mặc Thiên Trần bị bức phải điên cuồng thét lên, người đàn ông bá đạo chiếm lấy vị thế lãnh đạo, ở giường bệnh cũng thể thay đổi được phong thái bá chủ của , chỉ cảm thấy vui vẻ hừng hực lại dần nóng lên, lực lưỡng kia lớn đến nỗi dường như muốn xuyên thủng cả người .

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 165: Ngược : Chiếm đoạt (Trung) (18+)

      Edit: BẠCH DƯƠNG

      Beta: N.P


      thấy, ở phía sau, Cúc Như Khanh trong mắt đau lòng, bày ra, dùng phương pháp này để trừng phạt , nhưng cũng khiến bản thân mình thống khổ, xen lẫn vào đó là cảm giác vui sướng khi muốn , hai loại cảm giác dung hợp, tạo thành tiếng nức nở liên tiếp trong phòng.

      Mặc Thiên Trần chỉ cảm thấy giống như tên lửa, đưa dẫn vào trung, thân thể tuyết trắng điên cuồng giãy giụa, hoàn toàn bị trận hoan ái này giam giữ, cầu hết lần này đến lần khác, năng lượng cả cơ thể nhanh chóng biến mất, bắt đầu yếu ớt dần.

      “Như Khanh, đủ rồi…” Cổ họng càng gọi càng khàn, sao có thể muốn lâu như vậy?

      “Dĩ nhiên đủ, phải làm đến khi nào tỉnh lại mới thôi!” tuyệt tình cự tuyệt lời cầu xin của .

      Mặc Thiên Trần toàn thân vô lực nằm dài giường đơn màu trắng, người đàn ông vẫn còn điên cuồng chiếm đoạt, hết lần này đến lần khác ma sát chiếc mông trắng của , vừa buông lỏng, lập tức tiến công lần tiếp theo…

      Phương thức muốn của rất sắc bén, có tí gì gọi là nhu tình ngọt ngào như thường ngày, thường ngày vừa khóc van xin , mặc dù ngoài miệng tha, nhưng thâm tâm vẫn thương tiếc , cuối cùng vẫn dịu dàng với , nhưng đây là lần đầu tiên, ở trong phòng bệnh của Nhâm Thần Phong, mới biết thế nào là tàn nhẫn của , người đàn ông này, tuyệt đối thể chọc vào…

      Cuối cùng, chìm vào cuồng triều của , cam tâm cứ như thế mà bất tỉnh, đến lúc lên đỉnh, cũng nhìn .

      Cúc Như Khanh lần này muốn hung ác hơn mọi lần, phải như vậy mới nhớ được, thời điểm hạnh phúc đến, mới biết được đáng quý trọng đến chừng nào, chính là đứa trẻ hư, thể chỉ , mà còn phải dạy.

      Nhìn té xỉu chiếc chăn, phóng thích lần cuối, sau đó ôm lên, lúc này, trời sắp sáng, vẫn muốn hề tiết chế, nhìn khuôn mặt nhắn hồng lên của , ngay cả màu da tuyết trắng cũng ánh lên màu hồng của ánh bình minh, thân thể này, khỏi khiến người đàn ông khuynh đảo, là đàn ông, sao có thể để ra , tìm đến người khác hoan ái?

      Đàn ông đối với phụ nữ vốn có tính độc chiếm, đó là bản tính trời sinh, huống chi là Cúc Như Khanh, đại nhân vật hô phong hoán vũ, làm sao lại để ? Buổi tối còn ở cạnh người đàn ông khác!

      Mặc Thiên Trần tỉnh lại lần nữa, là giữa trưa, bị ánh nắng ấm áp làm tỉnh, còn phát là bản thân nằm trong nước, ánh mặt trời xuyên thấu qua thủy tinh tinh khiết chiếu vào, ngâm mình trong bồn tắm, sau lưng là lồng ngực cực nóng, lập tức hiểu ra, Cúc Như Khanh vẫn còn ở sau lưng .

      Phát tỉnh, người đàn ông nhích hai cánh tay vòng ra trước ngực , đè vào lòng, mà vật thể khổng lồ thức tỉnh từ lâu, nhất trụ kình thiên vào mông trắng của .

      quan sát xung quanh, đây phải vịnh Aegean Sea, bọn họ ở đâu? nhớ là ở trong bệnh viện, sao bây giờ, rồi, ai chăm sóc Nhâm Thần Phong đây? Nghĩ đến đây, lập tức giùng giằng bò dậy.

      Thanh Cúc Như Khanh từ sau tai truyền đến: “Muốn đâu?”

      “Tôi muốn trở lại bệnh viện, buông tôi ra, Cúc tiên sinh…” Bàn tay bé cố đẩy cánh tay quấn chặt ngực , cảm giác giống như 3acon kiến đấu với 3acon voi.

      “Em vừa cái gì?” Cúc Như Khanh giọng lạnh lẽo.

      “Như Khanh…” Mặc Thiên Trần lập tức đổi xưng hô, “Buông tôi ra, được ?”

      Cúc Như Khanh cười lạnh, “Trần, quên giao dịch tối qua rồi?”

      Giao dịch? Tối qua trong phòng bệnh đối xử với như thế, hóa ra cũng chỉ là giao dịch, giọng, “ mang tất cả tự tôn của tôi chà đạp dưới chân hết rồi, còn muốn thế nào nữa?”

      “Sai!” cường nganh xoay thân thể lại, để đối mặt , “Là em tự chà đạp bản thân, phải tôi!”

      Mặc Thiên Trần dời tầm mắt, muốn nhìn vào hai mắt , mà trong tình huống hai người mặc quần áo, thân thể dán sát, căn bản có cách nào chấp nhận.

      cho em làm Cúc phu nhân, em làm, cho nên là em tự chà đạp mình, hiểu chưa?” Ý tứ rất ràng, nếu vẫn là Cúc phu nhân, đối xử với như vậy.

      “Vậy tôi có thể chưa?” Đến lý do cũng bị chiếm luôn rồi, gì cũng là sai hết.

      Cúc Như Khanh tay nắm cằm , ép nhìn mình, nhìn khuôn mặt thanh tú của , vẫn còn dính chút nước, ràng phải là xinh đẹp phi phàm, nhưng lạ điều là lại có thể khiến muốn ngừng mà được.

      “Bắt đầu từ hôm nay, em phải chấp nhận điều kiện giao dịch của tôi, tôi giúp em cứu Đồng Thọ Tề, em chính là người tình của tôi, đến khi nào tôi chán, tôi để em em mới được , tất cả mệnh lệnh của tôi em phải tuân theo, nếu tôi tùy hứng mà tống vào sở cảnh sát lần nữa, thoát thân nổi.” Cúc Như Khanh đến đây lời nghiêm túc mà lãnh.

      Người tình? muốn làm người tình? Mặc Thiên Trần bất chợt quên mất cả hít thở, càng ngày càng quá mức, ràng là chà đạp tự tôn của , lại còn khéo mồm khéo lưỡi đẩy sang cho .

      “Tất nhiên là, em có thể lựa chọn làm, vậy Đồng Thọ Tề cũng giống Chu Truyền Hảo, phải chấp nhận phán quyết từ tòa án. Em cứ thử tưởng tượng câu chuyện nó ra thế nào.” tiếp tục .

      Mặc Thiên Trần sắc mặt trắng bệch: “Nhưng Đồng Thọ Tề ông ấy sựvô tội!”

      “Nhưng có liên quan đến em.” , trực tiếp .

      đột nhiên hiểu ra, đối tượng của phải Đồng Thọ Tề, mà là Mặc Thiên Trần , tuy bình thường nhu tình ngọt ngào, nhưng chính là bá đạo từ tận xương tủy, cho phép bất kỳ ai ”. cứ đối với phải luồn cúi, vì khi làm bực lên, nhất định tùy tiện để ra .

      “Tôi biết Cúc gia và Chu gia có ân oán, tôi phải cố ý đối nghịch với , cũng biết đó là phản bội .” Người đứng dưới mái hiên, thể cúi đầu, giọng giải thích.

      Cúc Như Khanh híp híp mắt: “Phản bội chính là phản bội, Trần, em làm sai phải chấp nhận trừng phạt, như vậy mới trưởng thành được. Tôi cho em cơ hội, em lại biết quý trọng, bây giờ lại ngồi đây cầu cạnh tôi sao? Muộn rồi, có biết ?”

      “Nhưng khi đó tôi biết, cũng đâu với tôi.” Mặc Thiên Trần lập tức giải thích.

      Cúc Như Khanh hừ tiếng: “Tôi , nhưng tôi giữ em lại. Cái tát đó, còn đau phải ?”

      Mặc Thiên Trần chưa từng trách cái tát kia, chỉ thích chuyện gì cũng , bá đạo bắt phải thích việc làm, giữ lại, nhưng chịu, bây giờ lại thành ra có lý.

      Thứ đàn ông chấp nhận được nhất chính là phản bội, những tổn thương tình cảm bên ngoài, mà còn là chạm đến tự ái, mặc dù thường xuyên phản bội nhất, vẫn chính là thứ động vật giống đực nắm quyền nắm thế kia. Nhưng có số chuyện, cho dù xã hội này phát triển đến đâu, người đàn ông có thể làm, nhưng người phụ nữ tuyệt đối thể làm theo.

      Nam tôn nữ ti mấy ngàn năm, lấy chồng là trời mới là chân lý.

      *Nam tôn nữ ti: đàn ông đáng trọng, đàn bà đáng khinh. Đồng nghĩa với câu “trọng nam khinh nữ”.

      “Vì thế, Cúc phu nhân em làm, em nhất định phải tự hạ giá trị mình làm người tình của tôi, đây đều là em tự làm tự chịu.” Cúc Như Khanh nụ cười càng ngày càng tàn khốc.

      Mặc Thiên Trần biết, chấp nhận cho , chính là cái bẫy hoa lệ, giăng ra cái bẫy rất lớn, vì thế nào, cũng thể chạy thoát khỏi bàn tay , còn từng cho rằng tâm thả . Khi xoay người trở lại lại nhục nhã , người đàn ông này đáng sợ sao? Làm sao lại gặp phải vậy?

      lời nào, Cúc Như Khanh tay dùng lực, cằm vô cùng đau, đau đến nước mắt lăn lộn, nhưng nhất định rơi.

      Cúc Như Khanh lạnh lùng : “: Em là người tình của tôi, tuân theo tất cả mệnh lệnh của tôi.”

      Mặc Thiên Trần cắn chặt môi, chịu mở miệng, chưa bao giờ chịu được loại khuất nhục này, lúc này lại phải chấp nhận bị hành hạ. Nhưng mạch sống của Đồng Thọ Tề vẫn nằm trong tay , Nhâm Thần Vũ bị đả kích chuyện Nhâm Thần Phong ngã bệnh, thể vì Đồng Thọ Tề mà lại sai lầm nữa, thể xin lỗi Nhâm gia, thể trơ mắt nhìn Nhâm Thần Phong bị bệnh tật hành hạ, còn phải chịu nỗi đau nội tâm như thế, tất cả đều là lỗi của , gây ra chuyện, chỉ cần Cúc Như Khanh chịu giúp Đồng gia, cái gì cũng làm.

      “Tôi là người tình của Cúc Như Khanh, tôi tuân theo tất cả mệnh lệnh của Cúc Như Khanh.” máy móc ra mấy lời, hàm răng vẫn nhịn được run lên.

      “Tốt! Nhớ lời em .” Cúc Như Khanh hừ tiếng.

      “Tôi biết rồi.” Mặc Thiên Trần chấp nhận dẹp hết tự tôn sang bên, chịu đựng lần sai lầm này, “Nếu cảm thấy tôi nuốt lời, có thể ký hợp đồng.”

      “Ký hợp đồng?” Cúc Như Khanh cười lạnh, lời xuyên thủng tâm tư , “Là em sợ tôi làm, em sợ tôi đổi ý có!”

      Mặc Thiên Trần hạ tròng mắt xuống, chủ quyền đều nằm trong tay , chỉ muốn tranh thủ tí xíu quyền lợi cũng tranh thủ được, “ nhất định phải giúp Đồng tiên sinh, được ? Tôi nghe lời, nhất định nghe.”

      Cúc Như Khanh buông ra, sau đó tùy ý khoác tay dọc theo bồn tắm, híp híp mắt, : “Trước tiên tôi phải xem biểu của em trong tuần lễ. Nếu trong tuần em biểu tốt, tôi giúp Đồng Thọ Tề phục hồi nguyên chức. Còn ngược lại…”

      “Tôi biểu tốt.” Mặc Thiên Trần cắt đứt lời .

      “Được! Đừng chỉ biết lý luận suông trước mặt tôi, bây giờ tôi muốn xem hành động thực tế rồi.” Cúc Như Khanh giương khóe môi, sắc mặt lãnh khốc.

      Mặc Thiên Trần cưỡi lên người , toàn thân vẫn đau nhức, nước ấm chảy xuôi theo người , thân thể trắng noãn nhưngọc chìm trong nước tạo thành vòng sóng gợn, tầm mắt rời đến lồng ngực cường tráng của người đàn ông.

      muốn chủ động lấy lòng ! đoán vậy.

      Mặc Thiên Trần khẽ khom người, tay chống hai vai , từ từ dời đầu xuống, dời đến làn môi , vừa tiến đến gần đôi môi lạnh của , lại quay đầu sang nơi khác. Mặc Thiên Trần hơi ngẩn ra, biết ngại xứng, hôn là cử chỉ thân thiết của những người nhau, còn chỉ là người tình của .

      Tròng mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt cương nghị của , thân thể trượt ra, nước ấm khiến càng thêm mềm mại như đóa hoa nở rộ, giữa chân bị đính vào cường đại, hít hơi, vẫn bị vô tình cầu, những lúc cảm nhận được ràng như vậy, có đau cũng phải nhịn dám kêu la.

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 166: Ngược : Chiếm đoạt (Hạ) (18+)

      Edit: BẠCH DƯƠNG

      Beta: N.P


      Đây là 3acon đường mà lựa chọn, phải chấp nhận tất cả, Mặc Thiên Trần cố nén đau đớn, bắt đầu chủ động nhưng lưu loát, cảm thấy dùng sức rất lớn, nhưng người đàn ông vẫn còn cau mày, gấp gáp, thế là cả người té vào ngực , bọt nước văng tung tóe.

      Cúc Như Khanh biết mệt, thể lực chịu được cầu của , nhưng, đây là muốn trừng phạt , “Nếu làm Cúc phu nhân, làm người tình nhiệm vụ chính chính là cho đàn ông ăn no, biết ?”

      “Vâng! Tôi hiểu.” Mặc Thiên Trần chống thân thể ngồi dậy, nhưng còn hơi sức.

      Cúc Như Khanh thu hồi hai cánh tay, nắm eo của , “Vậy thế nào đây, còn muốn làm người tình ? Cái đàn ông cần em thỏa mãn được, căn bản thể làm người tình!”

      Mặc Thiên Trần ngậm miệng lời nào, gì, cũng phải nhịn, mượn khí lực từ cánh tay to lớn của , đường cong tuyệt mỹ của lúc chìm lúc nổi trong nước, nhiệt độbên ngoài hơi thấp, khẽ run rẩy vì lạnh, nhưng ngược lại càng thêm hẹp kích thích .

      Cúc Như Khanh hôm nay vẫn thể trông cậy vào hơi sức hầu hạ , ngồi dậy, xoay người lại, nhấn người vào cạnh bên bồn tắm, vẫn là muốn từ sau lưng.

      Mặc Thiên Trần hai tay chống cạnh bồn tắm, từng chuỗi nức nở bắt đầu vang lên trong phòng tắm, ràng là mệt mỏi vô cùng, nhưng vì sao thân thể vẫn còn cảm nhận được vui vẻ mà mang lại? bi ai dám nghĩ tiếp, chỉ cố chịu đựng, cố tiếp nhận… Cúc Như Khanh nhìn chằm chằm vào sống lưng Mặc Thiên Trần, mái tóc dài dịu dàng phập phồng trước sau, làn da trắng như tuyết, tóc dài đen mượt, quyến rũ thể tả, đường cong cực kỳ đẹp, đặc biệt là lúc nhìn từ xuống, từ trong ra ngoài, có chỗ nào là đẹp.

      lại lần nữa hoàn toàn chiếm lấy , Mặc Thiên Trần trượt vào trong nước, ôm lên, quấn lại bằng khăn lông, ôm trở về phòng ngủ.

      nhàng tựa vào lồng ngực thở hổn hển, gần như giống 3acon sóc 3acon thiếu dưỡng khí, chờ đợi núi băng tan chảy. cũng tránh, mà còn bá đạo dùng thân thể kiện mỹ to lớn cao ngạo quấn vào, vững vàng nhốt chặt .

      “Cho tôi làm, được ?” mềm nhũn xin .

      “Hôm nay là thứ bảy, em làm cái gì? Hôm nay và ngày mai em phải làm, nhưng là làm thế nào thỏa mãn tôi.” hừ giọng.

      “Tôi đói…” nhắm mắt lại mê sảng.

      Lần cuối cùng ăn là ăn trưa ngày hôm qua, suốt ngày trời có hột cơm nào trong bụng, lại còn bị cầu vô độ, sớm bị ép khô luôn rồi. Cúc Như Khanh nhìn cái, gương mặt đỏửng lên, rốt cuộc vẫn đành lòng nhìn đói để đau bao tử, sau đấy đứng dậy mặc thêm áo ngủ, xuống phòng bếp dưới lầu.

      Mặc Thiên Trần nghe được tiếng bước xuống lầu, vội vàng nhịn đau đứng dậy, đến cửa sổ nhìn ra ngoài, phát đây là nơi xa lạ, mang trở về vịnh Aegean Sea, cũng đúng, đó là chỗở của Cúc phu nhân, bây giờ phải, nên thểở chỗ đấy nữa.

      vội vàng bọc chăn chân lấy túi cầm tay bị ném sang bên, tận dụng cơ hội gọi cho Triển Thanh Thanh: “Thanh Thanh, em mau đến bệnh viện, giúp chị chăm sóc Thần Phong.”

      “Đại tiểu thư, Nhâm tiên sinh bị sao à?” Triển Thanh Thanh đường.

      “Em đừng hỏi nhiều nữa, giúp chị chăm sóc trước , thứ hai chị về cho em biết.” Mặc Thiên Trần nghẹn ngào , “Thanh Thanh, làm ơn!”

      “Được được được! Em ngay.” Triển Thanh Thanh chạy tới bệnh viện, thấy Nhâm Thần Phong nằm bất tĩnh giường bệnh, mới biết chuyện nghiêm trọng rồi.

      Mặc Thiên Trần đặt di động xuống, nghe được thanh từ dưới lầu vang lên, nhẫn nhịn đau đớn từ hai chân, vội vàng nhảy trở lại giường, sau đó giả bộ ngủ, quả buồn ngủ lắm rồi, nhưng cũng lo Nhâm Thần Phong có ai chăm sóc, nếu lúc ấy tỉnh lại, có ai bên cạnh phải làm sao.

      Cúc Như Khanh bưng bát mì hoành thánh lên, còn có quả trứng xinh đẹp, phồng lên mặt, màu xanh của rau cải hòa nguyện với sợi mì, ràng là bát mì bình thường, Mặc Thiên Trần lại cảm thấy đặc biệt hấp dẫn.

      muốn rời giường, lại phát quần áo của biết văng đâu rồi, người đàn ông hiểu ý , “Biệt thự này chỉ có và em thôi, cứ vậy mà tới ăn .”

      Mặc Thiên Trần hiển nhiên chịu, mặc dù bị nhìn rất nhiều lần rồi, nhưng cứ trần trụi như vậy ngồi ăn, làm sao ăn được, bọc chăn chạy đến bên tủ quần áo của , mở ra thấy choáng váng, bên trong cái gì cũng có. Bất đắc dĩ nhìn xung quanh, sau đó thấy cái áo sơ mi mặc hôm qua bị quẳng dưới đất, vội vàng nhặt lên mặc vào người, áo sơ mi của rất lớn, che đến bắp đùi , săn tay áo, sau đó khách khí ngồi ăn bên cạnh bàn trang điểm.

      Dạ dày được lấp đầy bằng nước canh ấm áp, ngồi ăn còn ngồi bên cạnh chăm chú nhìn, sau khi khôi phục được chút hơi sức, đứng lên lắp bắp: “Cảm ơn mì hoành thánh của .” cũng đoán được, chủ nhà mà phải nấu mì cho ăn, hẳn phải rất khó chịu.

      “Tôi cũng chỉ vì tiếp theo em hầu hạ tôi tốt thôi.” Người đàn ông lời hiển nhiên.

      Mặc Thiên Trần cắn cắn môi: “Tối tôi nấu canh uống…, được ?”

      Nếu ở đây có ai khác, thân là người tình, đây chính là chuyện nên làm rồi.

      “Xem ra cũng là tự hiểu được.” Cúc Như Khanh cầm bát vừa ăn xong xuống lầu.

      Mặc Thiên Trần ăn no, lại chạy về giường muốn ngủ bù, phải ngủ giấc rồi mới có thể nấu cơm nấu canh, nhưng rất nhanh người đàn ông trở lại phòng, ôm vào lòng, bắt đầu cởi áo sơ mi người .

      “Cho tôi ngủ lát thôi, được ?” buồn ngủ, mà cũng rất mệt.

      “Em mặc quần áo bẩn của tôi, ngủ gì mà ngủ?” tức giận.

      Vẫn tốt hơn là mặc gì đấy! Mặc Thiên Trần chỉ đành phải chiều theo ý , trượt vào ngực lần nữa, nghe được thanh áo sơ mi rơi xuống đất.

      Vì quá mệt mỏi, nên rất nhanh chìm vào mộng đẹp, Cúc Như Khanh ngắm hương vị ngọt ngào của lúc ngủ, trong lòng vừa phức tạp vừa khổ sở, đầu đặt lên đầu , đôi tay ôm lấy thân thể mềm mại như chocolate của , ngủ thiếp .

      Tỉnh lại lần nữa sắc trời vẫn còn rất sáng, Mặc Thiên Trần mở mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ là trời còn tối, nên muốn ngủ thêm lát.

      Nhưng những động tác này làm Cúc Như Khanh tỉnh, rất lâu rồi ngủ sâu được như thế, bên cạnh, ngày nào cũng làm việc rất khuya, gần như mất ngủ, giơ cổ tay nhìn, là chín giờ sáng thứ hai rồi, giật mình, ngủ được tận mười tiếng?

      biết tỉnh rồi, thân thể nhanh chóng đè ép, Mặc Thiên Trần vội vàng : “Tôi nấu canh trước, được ?” Lúc này mà muốn , biết đến bao giờ mới có thời gian nấu canh nấu cơm đây.

      “Người phụ nữ này, bây giờ là sáng thứ hai rồi, em còn đòi nấu canh cho tôi? Ngủ đủ rồi, nên thỏa mãn tôi !” nghiêng người lại, chút do dự vọt vào thân thể từ phía sau.

      Mặc Thiên Trần hừ tiếng, cách nào cự tuyệt mà cho dù có cũng cự tuyệt được , đành phải ngoan ngoãn thỏa mãn khát vọng sáng sớm của , quá coi thường năng lực buổi sáng của đàn ông, khi nghiêng người, thi hành đủ các loại tư thế từ phía sau, nghe từng tiếng thét chói tai của , cuối cùng cũng truyền bá mầm mống vào trong thân thể .

      thở hổn hển, sau khi kết thúc cuộc hoan ái lúc sáng sớm, mới phát từ tối hôm trước đến bây giờ chưa có ngừa thai, khẩn trương nhìn , bây giờ giống lúc trước, chỉ thỉnh thoảng mới đòi hỏi, bây giờ căn bản chính là ngựa đực, tỉnh lại liền làm, trừ làm ra vẫn là làm, chỉ là phụ nữ bình thường, có thai mới là lạ?

      Cúc Như Khanh nhìn thấy nét mặt của , cười khẩy: “Làm người tình có quyền sinh 3acon cho tôi, em đại khát có thể yên tâm.”

      (Beta: đại khái là ý gì?)

      “Vậy chúng ta phải dùng biện pháp ngừa thai.” thận trọng , cố che giấu thương tâm, lúc trước muốn sinh 3acon cho , để ý lắm, bây giờ muốn nữa, lại cảm thấy đau khổ.

      phải chúng ta! Là mình em làm.” Cúc Như Khanh hừ tiếng, “ làm cơm trưa cho tôi.”

      “Vâng!” Mặc Thiên Trần vô cùng mệt mỏi leo xuống giường, nhặt áo ngủ vứt lên, cái này tương đối dài, mặc lên người, phát đoạn rất dài rất to, y như quần dài kéo lê mặt đất, bả vai thon gầy cũng như suy sụp.

      Cúc Như Khanh thấy lấy quần áo của giống y như cướp vậy, để mặc cho mặc quần áo của , đốt điếu thuốc, nghiêng đầu tựa vào đầu giường nhìn ra khỏi phòng.

      Mặc Thiên Trần ra khỏi phòng, vươn lưng vươn tay, đón nắng ấm ngày đông, tự nhủ với bản thân nhất định phải kiên cường, nhất định làm được, Cúc Như Khanh chẳng qua chỉ muốn đả kích thôi, chấp nhận, muốn ngoan, ngoan là được rồi.

      Tiếng “ục ục ục” vang lên, vuốt ve bụng đói, xuống phòng bếp ở lầu dưới, quả nhiên thấy bất kỳ người làm nào ở đây, mở tủ lạnh, có đầy đủ rau dưa và các loại thịt, xem ra người đàn ông này, cái gì cũng chẳng chuẩn bị, nhưng lương thực lại rất đầy đủ.

      rửa sạch lê tuyết và thịt nạc rồi cho vào nồi, món này rất có lợi cho người hút thuốc lá, trong lúc chờ canh vo gạo nấu cơm, sau đó làm cá, mặn canh, thấy đủ.

      Nhưng biết lúc này, có người đàn ông đứng ngay cửa, sợ mình trong bếp nhỡ có chuyện gì nên đến xem thử, thấy chuyên chú xào rau, dời mắt được.

      Canh nấu xong, Mặc Thiên Trần ngửi được mùi lê trong veo tỏa ra, tắt bếp, vui vẻ mở nắp nồi, ngờ nắp quá nóng, “Úi…” thở , bàn tay nổi lên mụn bong bóng, cái nắp bị vứt mặt đất “Keng” tiếng.

      Cúc Như Khanh sải bước vào, kéo tay , nhúng vào nước lạnh, mặt lạnh quát lên: “Sao em đần vậy hả, cái gì cũng biết!”

      Mặc Thiên Trần đau đến cau mày, bị quát cũng chẳng thấy vui, làm gì còn quan tâm như vậy?

      Cúc Như Khanh chỉ chú ý đến tay , để ý biểu tình mặt , xoay người lấy kem đánh răng thoa lên ngón tay , giọng khiển trách: “ qua bên ngồi !”

      “Tôi lấy canh cho .” thận trọng ngẩng đầu nhìn .

      amP�wGo0� ��� r:#333333'> là người tình của .


      Tròng mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt cương nghị của , thân thể trượt ra, nước ấm khiến càng thêm mềm mại như đóa hoa nở rộ, giữa chân bị đính vào cường đại, hít hơi, vẫn bị vô tình cầu, những lúc cảm nhận được ràng như vậy, có đau cũng phải nhịn dám kêu la.
      mongmanh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :