1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Kim Cương Khế Ước - Lục Tiểu Lam (Hoàn, mấy chương hoàn và PN trong VIP link cuối trang 88)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 157: Đem : Ân đoạn tình tuyệt

      Edit: Pink Kiêu Sa

      Beta: N.P



      Cúc Như Khanh , muốn cùng người phụ nữ phấn đấu, trước kia đúng là chỉ chọn3acon cái chứ cần phụ nữ, cũng bởi vì trong cuộc đời chưa tìm được người xứng đáng, những tưởng rằng Mặc Thiên Trần chính là người phụ nữ cần.

      Vậy mà, khi phơi bày trước mắt, vạn lần thể chấp nhận được. thấy Mặc Thiên Trần có động tĩnh gì, sao? phải vẫn khát vọng rời khỏi sao? Nếu , !

      Nghĩ đến đây, Cúc Như Khanh cái cũng thèm liếc mắt nhìn Mặc Thiên Trần, trực tiếp ra khỏi phòng, ra bãi đậu xe, lái xe rời khỏi vịnh Aegean Sea.

      Nước mắt tuyệt vọng đọng gương mặt Mặc Thiên Trần, biết ngồi đây bao lâu, chỉ cảm thấy đêm khuya, ngày càng lạnh lẽo hơn, vẫn thấy thanh Cúc Như Khanh quay trở lại, vẫn ngồi đó, suy nghĩ rất nhiều rất nhiều, bàn tay trống rỗng, lòng cũng là mảnh hoang vu.

      Làm sao bây giờ? xin quay lại lần nữa sao? ở lại làm gì? Nhưng cứ như vậy mà rời khỏi, lòng lại đau như xương cốt vỡ vụn, bỏ được rồi sao? Coi như thể bỏ được, nhưng muộn rồi!

      Sắc trời hơi sáng Mặc Thiên Trần từ dưới đất bò dậy, nhìn thấy bàn sách là hai phần hộ chiếu, là của Cúc Như Khanh, là của , hai người cũng ký chứng, sáng sớm hôm nay máy bay bay quốc, đây là nơi muốn đến, vì nơi đó còn có huyết mạch thể cắt lìa của . Khi Cúc như Khanh đâu rất cảm động, trong thời khắc kia cảm thấy lóe lên niềm hy vọng.

      Mà bây giờ, hai phần hộ chiếu đặt ở trước mắt, nước mắt của lại cuồn cuộn rơi xuống, xuống hộ chiếu của Cúc Như Khanh, rốt cuộc, tay cầm hộ chiếu của , tay còn lại ôm lấy túi xách, lau khô nước mắt, bước ra khỏi phòng.

      Mặc Thiên Trần đến phòng ở lầu ba, nhìn Cúc Cầm Du, cậu bé vẫn còn ngủ say, nhìn gương mặt nhắn nằm gối, hôn lên gò má Cúc Cầm Du. Cậu bé này sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm với3acon , đúng là hữu duyên, có thể cùng cậu có cuộc sống thế này, cũng là kiếp trước phải tu luyện lắm mới có được duyên phận.

      “Mẹ…” Cúc Cầm Du tỉnh lại, ngưng mắt nhìn Mặc Thiên Trần.

      Trong nháy mắt nước mắt Mặc Thiên Trần rơi xuống như mưa, ôm lấy Cúc Cầm Du, ôm chặt lấy cậu, rời bỏ được đứa bé, cũng cam lòng rời khỏi căn nhà này, vẫn cho nơi này là khách sạn, nhưng biết tự lúc nào xem đây là nhà của mình.

      “Mẹ cãi nhau với cha sao?” Cúc Cầm Du vươn bàn tay bé lau nước mắt cho .

      Mặc Thiên Trần nắm lấy bàn tay bé, đặt ở bên môi, ngừng hôn, ra lời, chỉ ôm Cúc Cầm Du ngừng thút thít.

      Hồi lâu sau, vuốt ve đầu Cúc Cầm Du: “Cầm Du, ngủ lát nữa đi3acon, hôm nay cần luyện công, khí trời còn lạnh,3acon ngủ thêm lát . Về sau vào lúc luyện công, phải chú ý thân thể, còn nữa, phải nghe lời cha…”

      “Mẹ, mẹ muốn ?” Cúc Cầm Du mở to hai mắt nhìn .

      Mặc Thiên Trần hôn trán cậu: “Hôm nay mẹ quốc, Cầm Du, ngoan, ngủ đi3acon.”

      xong, đặt cậu vào trong chăn, đắp chăn lên, nước mắt lại tràn đầy, dám quay đầu lại, sải bước ra ngoài.

      “Mẹ…” Tay Mặc Thiên Trần vừa đặt lên tay cầm cửa Cúc Cầm Du gọi , “Mẹ sớm về sớm,3acon rất nhớ mẹ.”

      Trong nháy mắt nước mắt Mặc Thiên Trần lại rơi như mưa, dừng lại vài giây, dùng sức gật đầu, sau đó mở cửa, tựa vào cửa, che miệng đè nén tiếng khóc…

      Lúc này, sắc trời sáng choang, Mặc Thiên Trần lau khô nước mắt lần nữa, xuống lầu dưới.

      “Thiếu phu nhân, Cúc tiên sinh có ở đây, chờ Cúc tiên sinh về, rồi cùng ra phi trường ạ?” Tài xế Cúc gia chờ bên ngoài phòng khách.

      Mặc Thiên Trần giọng: “ đưa Cúc tiên sinh ra phi trường là được, tôi có chút chuyện, phải ra phi trường trước.”

      “Thiếu phu nhân, đợi Cúc tiên sinh sao?” Tài xế biết hai người cãi nhau.

      chờ , đến sao? Mặc Thiên Trần cúi đầu, “Tôi chờ ấy ở phi trường.”

      xong, liền ra ngoài, đón taxi rời khỏi vịnh Aegean Sea, nhìn cảnh sắc hai bên đường lui dần về phía sau, và còn bờ biển xanh biếc này… Có thể đây là lần cuối cùng được ngắm nhìn cảnh sắc ấy!

      Sau khi Mặc Thiên Trần , tài xế hỏi Đào Trung Ngọc, “Hôm nay Cúc tiên sinh có quốc ?”

      Đào Trung Ngọc lập tức gọi điện cho Cúc Như Khanh: “Cúc tiên sinh, hôm nay máy bay bay vào lúc sáng sớm, bây giờ ngài ở đâu?”

      “Hủy bỏ!” Cúc Như Khanh lời ít mà ý nhiều.

      “Nhưng thiếu phu nhân ra phi trường trước rồi!” Đào Trung Ngọc ngạc nhiên.

      Cúc Như Khanh nghe xong gì, cúp điện thoại, tối qua trong lúc tức giận lái xe đến nhà máy đồ chơi ở ngoại thành, công nhân nơi này cũng nghỉ, các công nhân cũng chơi, trong nhà máy cực thanh tĩnh, cũng lúc cần chữa trị tâm tình.

      ở trong phòng làm việc yên tĩnh đêm, buổi sáng nhận được điện thoại của Đào Trung Ngọc, đó cũng là chuyện trong dự liệu của , Mặc Thiên Trần đối với chuyến quốc rất mong đợi từ lâu.

      Lúc này xưởng trưởng Nghiêm Tu vào, ngày nghỉ ông cũng tới xưởng, thị sát an toàn của xưởng, mười năm như . Nhưng bây giờ lại thấy xe của Cúc Như Khanh ở trong xưởng, ông nhìn xưởng vòng nghiêm túc mới đến phòng làm việc của Cúc Như Khanh.

      “Tổng tài…” Nghiêm Tu đẩy cửa vào, nghe thấy khắp phòng toàn mùi thuốc lá.

      lúc Cúc Như Khanh đốt điếu thuốc mới: “Chú Nghiêm, du lịch à?”

      “Lễ giáng sinh là lễ dành cho người trẻ tuổi, chúng ta là người già chơi cái gì chứ? Ngược lại là cháu kìa, sao lại ở trong xưởng? Nghiêm Tu cười cười, “Cãi nhau với thiếu phu nhân?”

      Cúc Như Khanh ngưng mắt: “Chú Nghiêm ngày nghỉ mười năm như lúc nào cũng ở xưởng trực, năm nay tôi tới trực, cũng là việc nên làm.”

      Nghiêm Tu ngồi đối diện : “Biết vì sao tôi cả đời thích ở Cúc gia làm việc ?”

      Cúc Như Khanh gì, cần biết là cùng nhau tiến hay lui, trong lòng phân lượng tất nhiên rất nặng.

      “Lão tổng tài là người đàn ông trọng tình nghĩa, ông và phu nhân có cãi vã cũng chưa bao giờ ăn chơi đàng điếm, ông dùng công việc để chữa trị mình.” Nghiêm Tu trong lúc vô tình cũng tán dương Cúc Như Khanh, mặc dù Cúc Như Khanh thừa nhận mình cãi nhau với Mặc Thiên Trần, nhưng Cúc Như Khanh chính là người như vậy.

      Cúc Như Khanh hơi cong cong khóe môi, sau đó đổi đề tài: “Chú Nghiêm thấy án của Chu Truyền Hảo thế nào?”

      “Chu Truyền Hảo lần này thoát được tội! sớm có tội rồi! Bây giờ mới vạch trần được tội của , chẳng có lúc nào là muộn, giờ chỉ chờ Viện Kiểm Sát khởi tố thôi.” Nghiêm Tu hưng phấn .

      Cúc Như Khanh gật đầu: “Tội của thế nào, còn phải đợi phán quyết cuối cùng của tòa án. Cuối cùng cũng bị bắt, cũng coi là chuyện vui, chú Nghiêm, trưa nay cùng ăn cơm .”

      “Hôm nay tôi mời.” Nghiêm Tu lập tức , “Vì lão tổng tài cao hứng, nên cho tôi xin.”

      Cúc Như Khanh nhìn ông rồi gật đầu.

      Hai người vì án của Chu Truyền Hảo mà cao hứng thôi, Cúc Như Khanh cũng uống rượu, và Nghiêm Tu vì chuyện này cùng ăn mừng, Nghiêm Tu càng uống càng say mèm. Cúc Như Khanh gọi taxi đưa Nghiêm Tu về nhà, cũng nghỉ lại nhà ông, tối đến lại tiếp tục uống.

      Cúc Như Khanh và Nghiêm Tu đều ngủ sofa phòng khách, mệt mỏi, còn bị tác dụng của rượu cồn, trầm trầm thiếp .

      trời cao ba vạn thước, trời xanh mây trắng mênh mông bát ngát, vượt qua ngay trước mắt, khí trời hôm nay tốt, lo lắng lâu, nhưng bầu trời màu lam khiến người ta say mê.

      Mặc Thiên Trần nhìn ra ngoài cửa sổ, cuối cùng cũng đợi Cúc Như Khanh đến, cũng biết kiêu ngạo như , chắc chắn là tới. Thu hồi tầm mắt ngoài cửa sổ, quay đầu lại nhìn về chỗ ngồi trống bên cạnh, chỗ này vốn là chỗ của , bây giờ trống .

      Kết thúc sao? Tất cả đều kết thúc rồi! Lần này đến cũng nhanh như mộng, cứ như vậy sao?

      Mậc Thiên Trần cắn chặt môi, cảm thấy nước mắt trong hốc mắt rơi xuống, đè nén mình, được khóc thành tiếng, nhưng tưởng niệm lại thủy triều lại bừng lên.

      cần biết ra sao, chuyến quốc này nhất định phải , thể buông bỏ tất cả, chỉ cần có thể tìm được bảo bảo, dù kết quả cuối cùng thế nào cũng quyết bỏ cuộc.

      Trong đại sảnh Nghiêm gia, Nghiêm Tu và Cúc Như Khanh ngủ say ghế sofa, Nghiêm Tiểu Huệ vừa đến liền nhìn thấy hai người đàn ông, mà mùi rượu cũng nhàn nhạt tràn ngập chung quanh, vào phòng lấy hai cái mền ra ngoài, chia ra trùm lên người cả hai. Sau đó đứng bên cạnh Cúc Như Khanh, chăm chú nhìn gương mặt của khi ngủ, môi bất giác tươi cười rồi ra phòng khách.

      Vợ Nghiêm Tu, Trương Phượng trong phòng bếp chuẩn bị bữa tối, Nghiêm Tiểu Huệ vừa vào: “Mẹ, tối nay3acon có hẹn với bạn chơi,3acon ăn cơm ở nhà.”

      Trương Phượng giật mình : “Hiếm khi tổng tài đến nhà chúng ta ăn cơm tối,3acon lại muốn chơi với bạn? Chẳng lẽ3acon còn muốn vào nhà máy làm nhà thiết kế nữa hả?”

      “Mẹ, mẹ thế nào cũng công tư bất phân, tổng tài ở nhà chúng ta ăn cơm là ăn cơm, mẹ ngàn vạn lần đừng chuyện này, nếu không3acon theo mẹ gấp!” Tiểu Huệ nghiêm túc dị thường.

      Trương Phượng lắc đầu: “Cha3acon với3acon đầu óc đều ngốc hết rồi, cả đời này đều muốn vì Cúc gia tận tụy rồi sau đó chết, mình3acon là3acon , học thiết kế coi như xong, còn cố tình học cơ giới,3acon định nghiên cứu3acon có phải là người máy đấy à?”

      “Mẹ,3acon giống người máy là do cha di truyền,3acon thích thiết kế và cơ khí, được sao?” Nghiêm Tiểu Huệ vỗ vỗ vai mình, sau đó ra ngoài.

      “3acon học làm3acon có được ? Như nấu nồi canh này, làm chút bánh ngọt cookie, hay là nhảy khiêu vũ gì đó có được ?3acon 25 tuổi, đến người bạn trai cũng có, mẹ dĩ nhiên ghét3acon học cơ khí rồi.” Trương Phượng căm tức .

      Nghiêm Tiểu Huệ chỉ khoái trá giương môi lên, lông mày khí ngưng ngưng, trong đầu ra gương mặt Cúc Như Khanh tuấn mà cường tráng.

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 158: Đem : Đau đớn chia ly

      Edit: BẠCH DƯƠNG

      Beta: N.P


      Tối đến vợ chồng Nghiêm thị dùng cơm cùng với Cúc Như Khanh, Nghiêm Tiểu Huệ lại chơi với bạn bè nữa, đến phòng café yên tĩnh, gọi tách café, mở laptop lên, sửa chữa lại các mẫu thiết kế đồ chơi của mình, tự ngắm nhìn tác phẩm, vẫn cảm thấy chưa được hoàn mỹ lắm, nghĩ đến ba ngày sau, mang chúng phỏng vấn ở công ty Cúc thị, vì vậy hôm nay kiêng dè, để Cúc Như Khanh nhìn thấy mình, dĩ nhiên cũng biết, Cúc Như Khanh chỉ nhìn năng lực chứ phải nhìn quan hệ kiểu bám váy đàn bà, chính là muốn cho biết, là thiên kim tiểu thư của Nghiêm thị.

      Cúc Như Khanh là dạng người mà công việc chiếm hết hai phần ba thời gian, còn ở đây dùng hai phần ba thời gian cùng nhìn chung bầu trời xanh mây trắng lượn lờ với , với , đó chỉ là vinh dự, mà còn là quãng thời gian tốt đẹp nhất cuộc sống ban tặng. Nghiêm Tiểu Huệ nghĩ đến đây, khỏi khom môi cười, nhìn ra cửa sổ thấy thanh niên đềở đây tận tình cuồng hoan, mỗi người cách sống khác nhau, phương thức tìm kiếm cách sống cũng khác nhau, niềm vui của sắp được công bố rồi.

      bàn cơm, Cúc Như Khanh và Nghiêm Tu nâng chén, Nghiêm Tu : “Tổng tài, tối đến tôi cho người đưa cậu về.”

      “Được.” Cúc Như Khanh gật đầu.

      Từ nhà Nghiêm Tu ra, Cúc Như Khanh ngồi vào xe Nghiêm Tu gọi đến, khi lượn ra sau Nghiêm gia, : “Đến công ty.”

      “Nhưng…” Tài xế muốn giải thích, nhưng chứng kiến gương mặt bất khả kháng của Cúc Như Khanh, lập tức quay đầu xe lại, trở về công ty.

      Cúc Như Khanh trở lại phòng làm việc, cởi áo khoác, tùy tiện vắt ghế salon, sau đó đốt điếu thuốc, khói xanh dần dần tràn ngập khắp phòng.

      ngẩng đầu nhìn trời, đêm nay rất đẹp, hôm nay là Natividade rồi, sáng sớm nay lúc chín giờ ra sân bay quốc tế Hongkong lên máy bay cất cánh, vậy giờ này vẫn chưa đến Luân Đôn, nhưng vì chênh lệch múi giờ, ước chừng ba giờ chiều đến Luân Đôn. Vậy đêm Natividade này, muốn cùng hưởng thụ với ai?

      *Natividade: Noel.

      Ba giờ chiều – thành phố Luân Đôn, máy bay đáp xuống sân bay Cyssero, Mặc Thiên Trần lần nữa đặt chân lên mảnh đất này, ngọt bùi cay đắng đều dâng lên, vì 3acon , vì có Cúc Như Khanh bên cạnh, biết giờ phút này ở đâu, nhưng biết, nhất định phải ngủ, có thói quen ngủ sớm như vậy. … có ôm người phụ nữ khác ? hoàn toàn có tư cách phóng đãng như thế, nhưng biết, còn chưa phải làm?

      Mặc Thiên Trần nghĩ đến chuyện đó, cảm nhận được bi ai, bây giờ có hay , cũng còn muốn nữa, nghĩ đến còn có tác dụng gì? Nhớ lại lần công tác ở trước đây, vì quan tâm đến tình cảm của , ngờ, lần nữa đặt chân lên mảnh đất này là chia ly!

      Thế giới này biến hóa khôn lường, thứ duy nhất bao giờ thay đổi, sợ rằng chỉ có cái gọi là huyết mạch tương liên kia… Vĩnh viễn. Mặc Thiên Trần nhìn ngón tay mang chiếc nhẫn kim cương sáng loáng, tuyết đọng ở Luân Đôn hòa với ánh mặt trời phản chiếu làm đau nhói ánh mắt , chính từng : bị người đời coi là kim cương vĩnh hằng, thực ra cũng chỉ là khếước kéo dài đến sau khi tuẫn táng mà thôi. Nhưng vì sao, bản thân nhớ đến những lời này lại muốn phản bác lật đổ!

      Mặc Thiên Trần vừa tiến vào lối , có người tiến lên nhận đến khách sạn Khắc Lạp Lý Kỳ, đó là khách sạn nổi danh sang trọng nhất cao nhất Luân Đôn, nhưng Mặc Thiên Trần thích.

      “Xin lỗi, tôi chưa có hẹn…” Mặc Thiên Trần dùng tiếng giải thích.

      Nhân viên tạp vụ mỉm cười : “Sáng sớm nay Cúc tiên sinh đặt phòng tốt, Cúc phu nhân chỉ cần đến nhận là được.”

      “Tôi…” Mặc Thiên Trần nghĩ lại, còn là Cúc phu nhân, có tư cách vào ở phòng Cúc tiên sinh đặt trước, chỉ là Mặc Thiên Trần mà thôi. Còn chuyện ngắm tuyết ở , hay là thế vận hội Olympic sắp tổ chức ở Luân Đôn kia, còn hấp dẫn nữa, mục đích của bây giờ rất đơn giản, tìm Dương Mi, tìm 3acon .

      Chỉ có điều, trong lúc còn trầm ngâm, nhân viên tạp vụ mở cửa xe, Mặc Thiên Trần đến muốn cũng chưa có, lên xe, đến khách sạn Khắc Lạp Lý Kỳ. Gian phòng đẹp rực rỡ, phong cách Châu Âu rất huy hoàng, ánh lên cao quý của quốc, đây chính là cuộc sống của Cúc Như Khanh, người đàn ông bất kỳ chuyện gì cũng giải quyết được, hưởng thụ cuộc sống cũng là đỉnh thế giới.

      thân ảnh ngủ giường băng lớn, ngoài cửa sổ là đêm Natividade đầy màu sắc, tất cả mọi người tận tình cuồng hô, tựa như mùa xuân ở Trung Quốc vậy, ai ai cũng đắm chìm vào khoảnh khắc đêm tuyệt vời nhất ở đây. Chỉ có Mặc Thiên Trần là khác, cuộn người giường lớn, mất khuỷu tay ấm áp của , mới phát giác, giống như 3acon mèo đáng thương, trong đêm rét kỳ vọng sựấm áp của chủ nhân.

      Cúc Như Khanh ở trong phòng làm việc nhận được điện thoại của 3acon Cúc Hoài Cẩn: “Dad, Merry Christmas!”

      Nghe được thanh ngây thơ vui vẻ, Cúc Như Khanh như xua tan được mây đen mặt, khẽ cười đáp: “Baby, Merry Christmas!”

      Suốt cả cuộc trò chuyện, hai người dùng tiếng chuyện với nhau, Cúc Như Khanh chuyện của bé ở Luân Đôn, nụ cười càng ngày càng lớn, cố ý muốn sắp xếp cho Mặc Thiên Trần gặp Cúc Hoài Cẩn lần đầu tiên, cả nhà cùng nhau ăn mừng ở nơi xa xôi kia, chẳng ngờ…

      Cuối cùng, Cúc Hoài Cẩn dùng tiếng Trung làm nũng: “Cha, gửi hình cha đẹp trai sang cho 3acon xem được ? Rất lâu rồi được thấy cha, 3acon rất nhớ a!”

      Cúc Như Khanh vuốt trán, “Chờ khi nào 3acon nghỉ về nhà, phải ngày nào cũng được thấy cha rồi sao?”

      “Vậy 3acon cũng được gặp mẹ phải ?” Cúc Hoài Cẩn lập tức hỏi.

      Cúc Như Khanh ngớ ngẩn, : “Trở về rồi hãy .”

      Cúp điện thoại, Cúc Như Khanh rơi vào trầm tư, Mặc Thiên Trần còn có thể là mẹ của hai đứa bé sao? xứng sao? hành động làm trái tim băng lãnh, khi tim lạnh, còn có thể làm gì để khơi gợi lại nhiệt lượng của ?

      Mặc Thiên Trần biết trong đời bỏ lỡ cái gì, cả đêm ngủ được cứ hoảng hoảng hốt hốt, vì vậy rời giường rất sớm, đến cổng trường học, nhưng trường học nghỉ, nhìn sân trường trống trải, trước mắt ra hình ảnh bé lần trước, hy vọng đến cỡ nào, kỳ tích có thể lần nữa ra, nhưng, đợi cả ngày, cái gì cũng có.

      Ba ngày liên tiếp, đều chờ đều đợi, giống như 3acon ruồi đầu, khắp đường phố lớn của Luân Đôn, vượt qua dòng người mãnh liệt, đạp lên những vệt tuyết đọng dày đặc, vậy mà, cái gì cũng tìm thấy, cái gì cũng tìm được.

      Nhưng, muốn về nhà, vẫn muốn ở đây, cho đến khi tìm được 3acon mới thôi.

      Công ty Cúc thị, Khang Hạo mang đến danh sách các nhân viên được triệu tập đặt lên bàn làm việc Cúc Như Khanh, “Tiên sinh, có nữ trong đây tên Nghiêm Tiểu Huệ, phong cách thiết kế tương đối mới mẻ độc đáo.”

      Cúc Như Khanh cầm xấp tài liệu cá nhân lên, thấy tên Nghiêm Tiểu Huệ ngay tờ đầu tiên, tấm hình đính bên góc phải, sáng rỡ thanh xuân, khí mà khát vọng. nhìn Khang Hạo: “Coi trọng sao?”

      Khang Hạo gãi gãi ót, phủ nhận cũng thừa nhận, đích thân phỏng vấn Nghiêm Tiểu Huệ, cảm thấy bé đó tràn đầy tự tin, phong cách thiết kế cũng đặc biệt hấp dẫn. “ bé ấy đúng là có tài.”

      “Vậy nhận.” Cúc Như Khanh buông tài liệu tay, phần cũng muốn nhìn.

      Khang Hạo ngẩn ra: “Vậy đầu tiên là thực tập ở tổng công ty, sau đó chuyển , hay là thế nào?”

      “Cậu sắp xếp.” Cúc Như Khanh để ý.

      “Vâng!” Khang Hạo lập tức ra ngoài, thông báo cho Nghiêm Tiểu Huệ lên phòng thiết kế của tổng công ty.

      Mặc Thiên Trần mấy ngày rồi đáng lý nên về rồi mới phải, thế nhưng giờ này vẫn chưa thấy người phụ nữ này đâu, sắc mặt Cúc Như Khanh càng ngày càng khó nhìn, dĩ nhiên mấy ngày nay đối với chẳng có ngày nào đẹp.

      gọi di động cho , kết quả là tắt máy. Gọi vào điện thoại khách sạn, Mặc Thiên Trần vốn ngủ sâu, nghe tiếng điện thoại, lao ra khỏi giường đến bắt, “Alô…”

      Đầu bên kia ai lên tiếng, nhưng chỉ cầm dây điện thoại thôi, cũng có thể cảm nhận được tức giận truyền tới từ đầu bên kia, bây giờ là bốn giờ sáng ở Luân Đôn, chênh lệch tám tiếng, ở trong nước vừa đúng mười hai giờ trưa.

      câu nào, cũng chẳng biết gì, đâm ra trầm mặc.

      “Quay về.” lời ít ý nhiều, chỉ hai chữ.

      !” Mặc Thiên Trần cự tuyệt.

      Cúc Như Khanh sớm đoán được trả lời như thế, lạnh lùng: “ có đọc tin tức ? Cổ phiếu Mặc thị rớt giá.”

      hèn hạ!” Mặc Thiên Trần quát.

      Cúc Như Khanh lại động khí, “Tôi thể cho biết thế nào là người đàn ông lòng dạ độc ác dụng tâm hiểm độc! Tôi chính là như vậy.”

      “Lúc đó tôi chỉ lẫy!” Mặc Thiên Trần nghẹn ngào, “ đừng động vào Mặc thị được ?”

      “Vậy lập tức quay về cho tôi!” Cúc Như Khanh lạnh lùng .

      ngày nữa, ngày, được ?” Mặc Thiên Trần cò kè mặc cả.

      “Được.” Cúc Như Khanh cười lạnh.

      "Cám ơn." thở phào nhõm.

      có thể dùng thời gian ngày này ở Luân Đôn ngắm nhìn công ty gục ngã.” Cúc Như Khanh tàn khốc phá tan ảo tưởng của .

      Mặc Thiên Trần trong nháy mắt khuôn mặt tái nhợt có chút máu, làm sao có thể đứng nhìn tâm huyết của cha trong nháy mắt trở thành 3acon số , còn chưa lĩnh giáo tuyệt tình của Cúc Như Khanh sao? Qua hồi lâu, lên tiếng: “Được, tôi lập tức trở về.”

      Cúp điện thoại, nước mắt tuôn rơi, rốt cuộc là thế nào? Thỉnh thoảng dịu dàng liền mê hoặc , nhưng tận trong xương cốt đó là người đàn ông máu lạnh vô tình! gọi đến đuổi , rốt cuộc trở về để làm gì?

      Mặc Thiên Trần ngủ yên giấc nữa, thu dọn đồ đạc, thẳng ra sân bay, ôm chút may mắn cuối cùng gọi cho : “Vé máy bay hôm nay bán hết rồi, ngày mai tôi về được ?”

      “Bây giờ ở đâu?” Cúc Như Khanh híp híp mắt.

      ở sân bay.” Mặc Thiên Trần giọng.

      “Chờ đó, tôi đặt vé cho .” Cúc Như Khanh lập tức ra khỏi phòng, đến tổ thư ký, ra lệnh điều tra, quả nhiên là vé máy bay bán hết, sau đó gọi điện lại, với Mặc Thiên Trần: “Đứng tại chỗ chờ, lập tức có người tới đón .”

      Hy vọng cuối cùng của Mặc Thiên Trần tan thành bọt nước, chỉ còn biết trơ mắt nhìn, cam lòng rời khỏi thành phố này.

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 159: Ngược : Sói xám lớn (Thượng) (17,5+)

      Edit: BẠCH DƯƠNG

      Beta: N.P


      [​IMG]

      “Tôi thấy rồi, chỉ là sợ bóng sợ gió mà thôi.” Mặc Chấn Đông gật đầu.

      “Đại tiểu thư đường về nước, sáng mai làm.” Triển Thanh Thanh báo tin tốt cho ông.

      Mặc Chấn Đông thầm nghĩ vậy cũng tốt, chờ Mặc Thiên Trần quay về, công ty sớm muộn cũng giao hết cho , sinh ý trường thượng có ai là Thường Thắng tướng quân, hy vọng chuyện sáu năm về trước, trở thành kinh nghiệm đường đời của , chứ phải là chướng ngại vật cản trở .

      Công ty Cúc thị. Cúc Như Khanh ngập đầu trong mớ văn kiện, Khang Hạo gõ cửa vào: “Tiên sinh, vụ án Chu Truyền Hảo tạm thời có tin tức, tôi chú ý đến khi nào tòa mở phiên. Bây giờ Đồng Thọ Tề và Nhâm Thần Phong cũng dính vào chuyện này, chuyện của bọn họ hay là thả theo chuyện Chu Truyền Hảo luôn ?”

      Mặc dù Khang Hạo biết ba chữ “Nhâm Thần Phong” là bom, nhưng đó là chuyện phải giải quyết, có bị mắng cũng phải .

      Cúc Như Khanh giống mấy lần trước nổi cơn thịnh nộ, trong tròng mắt lóe ra ý vị mưu tính sâu xa, nhàn nhạt , “Mang tư liệu của Đồng Thọ Tề và Nhâm Thần Phong cho tôi, tự tôi xử lý.”

      “Vâng!” Khang Hạo lập tức đưa tới, sau đó : “Tôi tan việc!”

      Cúc Như Khanh gật đầu, Khang Hạo đến cửa, lại quay đầu lại, “Có cần tôi đón người ?”

      phải cậu có hẹn rồi sao?” Cúc Như Khanh ngẩng đầu.

      “Cảm ơn chủ tịch.” Hôm nay là ngày Khang Hạo cảm thấy có tình người nhất.

      Cúc Như Khanh cầm tài liệu tay, sau đó vứt xuống, tức giận phải là chuyện Đồng Thọ Tề hay Nhâm Thần Phong tiếp tay can thiệp, mà là Mặc Thiên Trần dám xe chỉ luồn kim, dính dáng đến chuyện đó. Mặc Thiên Trần, em nhất định phải trả giá rất lớn cho hành động ngây thơ đó, em biết ? Em cho rằng chạy sang quốc là có thể trốn được cả đời sao?

      Cúc Như Khanh trở về thực tại, tiếp tục giải quyết văn kiện tay để ý đến chuyện đó nữa, đến mười giờ đêm, nhấn điện thoại: “Mang vào cho tôi ly cà phê!”

      Tổ thư ký tan việc, chỉ còn Nghiêm Tiểu Huệ ở lại công ty, ở trong phòng nghỉ ngơi với ly cà phê, lại thấy Cúc Như Khanh tới.

      “Tổng tài!”

      “Mang cho tôi ly cà phê.”

      Cúc Như Khanh cũng nhìn kỹ , xoay người trở lại phòng làm việc.

      Đây là lần đầu tiên Nghiêm Tiểu Huệ nhìn ở khoảng cách gần như vậy, lập tức mang ly cà phê mới đến, theo sát bóng dáng của vào, lễ phép đặt lên bàn.

      tan việc !” đối với nhân viên mặc dù nghiêm khắc, nhưng lại hà khắc.

      Nghiêm Tiểu Huệ khom môi cười tiếng: “Dạ! Tổng tài.”

      Nghiêm Tiểu Huệ vui vẻ ra ngoài, cuối cùng cũng đạt thành ý nguyện được vào công ty Cúc thị rồi, hơn nữa còn vào bằng chính năng lực của mình, đương nhiên rất vui, huống chi còn có thể làm việc với người đàn ông cha hay nhắc đến, càng vui hơn nữa.

      Cúc Như Khanh dĩ nhiên để ý đến , chỉ xem như thư ký trong tổ thư ký thôi, làm việc mãi đến khuya, ngẩng đầu nhìn trời, đoán chừng giờ này máy bay của Mặc Thiên Trần sắp hạ cánh xuống sân bay HongKong rồi, mới đứng dậy lái xe về nhà.

      Mặc Thiên Trần ngồi máy bay hơn mười tiếng đồng hồ, lúc xuống máy bay là bốn giờ sáng, quá giang xe hải quan chạy thẳng đến vịnh Aegean Sea, về đến nhà sắc trời sáng hẳn, nhìn khu nhà cấp cao tọa lạc bên bờ biển, trong lòng muốn, nhưng chân vẫn bước vào.

      vừa vào phòng khách, Cúc Như Khanh ngồi ở salon, trong gạt tàn của còn có tàn thuốc vừa dập, từ đầu chí cuối nhìn , qua hồi lâu sau mới ngẩng đầu lên nhìn, hai mắt tĩnh mịch có bất kỳ gợn sóng nào.

      Mặc Thiên Trần cũng nhìn , hai người cách nhau khoảng hơn năm thước, sáng sớm bọn gia đinh bận rộn bị Đào Trung Ngọc điều hết, cả phòng khách chỉ còn lại hai người Cúc Như Khanh và Mặc Thiên Trần.

      “Chịu về rồi sao?” Cúc Như Khanh mở lời, nhưng giọng vô cùng lạnh lùng.

      Mặc Thiên Trần biết còn giận, dám chọc giận : “Vâng! Tôi về rồi.”

      “Tới đây!” giống như quân vương ra lệnh.

      Mặc Thiên Trần hai chân như đeo chì, mỗi bước cảm thấy cực kỳ thống khổ, nhưng ở trong tình thế thể về phía , đối với người đàn ông hô phong hoán vũ chi phối được thị trường chứng khoán này mà , chính là đế vương của Mặc gia, câu ra như mệnh lệnh, có thể khiến tài chính dậy sóng.

      đứng cách ba thước, chịu đến gần nữa, sợ hãi nhìn đề phòng, lại thấy được nụ cười mỉa mai mặt , buông thỏm câu: “Đối với người phụ nữ ở bên ngoài tuần, tôi có hứng thú chạm vào dáng vẻ bẩn thỉu của !”

      Mặc Thiên Trần vành mắt đỏ lên, biết Cúc Như Khanh lời độc địa, giải thích, cũng muốn giải thích, giải thích càng nhiều, càng được thể móc chỉ xấu hổ thêm.

      Cúc Như Khanh đối với trầm mặc của buông tha. muốn đến gần nữa, chỉ đốt thêm điếu thuốc: “ muốn làm Cúc phu nhân?”

      Mặc Thiên Trần cả kinh, trong lòng tự , sợ làm Cúc phu nhân mới đúng, có thể đối với tất cả những người phụ nữ khác, đó là vị trí mà người ta mơ ước, nhưng biết thứ muốn phải là đó, mặc dù có thể nhu tình với , nhưng bá đạo của lại chịu được. Nhưng dám , cũng biết bây giờ gì cũng là sai. Chỉ còn biết trầm mặc.

      “Mặc Thiên Trần, tôi hỏi đó! Đừng để tôi hỏi lại lần hai!” Cúc Như Khanh vỗ bàn, giọng lạnh như băng xuyên thấu màng nhĩ .

      “Tôi dám !” Mặc Thiên Trần sợ tới mức run lên, cắn chặt môi.

      !” Cúc Như Khanh rống to.

      Mặc Thiên Trần sợ đến lập tức rơi lệ: “Mạch sống công ty Mặc thị nằm trong tay , sao tôi dám làm!”

      Cúc Như Khanh ngưng đôi mắt lạnh, rồi vươn tay vẫy vẫy tro thuốc lá tay, tức giận như tưởng tượng của Mặc Thiên Trần, : “Từ nay về sau tôi động đến Mặc thị.”

      Mặc Thiên Trần ngẩn ra, lúc đầu kết hôn với , cũng vì mang Mặc thị ra uy hiếp , bây giờ lại cam kết bao giờ động tới Mặc thị nữa, trừng hai mắt tin nhìn , bắt phải lên máy bay về còn khống chế cổ phiếu Mặc thị, bây giờ lại buông Mặc thị.

      ?” lấy dũng khí hỏi .

      “Tôi láo với bao giờ chưa?” Cúc Như Khanh híp híp mắt.

      Biểu tình này của , Mặc Thiên Trần chút thể nhìn ra được là nghĩ gì, đạo hạnh của quá cao, căn bản thể với tới được, nhưng lập tức tố cáo : “ có…”

      “Tôi có? láo cái gì?” nhếch lông mày, có chút tà mị.

      ràng có!” lại chịu thừa nhận, Mặc Thiên Trần dậm chân.

      cũng giải thích, yên lặng chờ cụ thể. Mặc Thiên Trần bị nhìn chăm chú mặt đỏ lên, vừa nũng nịu vừa thẹn thùng: “Trước lúc kết hôn đồng ý động vào tôi đấy!”

      “À chuyện đó…” Người đàn ông nổi lên nụ cười tà mị, vươn tay ra, thoắt cái chộp được ôm vào lòng, đặt salon.

      Mặc Thiên Trần thấy khắc trước lạnh như băng, khắc sau lại nóng như lửa, biết phải làm sao theo kịp người đàn ông này, nhưng tư thế này khiến lúng túng dị thường.

      …”

      Lời còn chưa được, người đàn ông dùng môi ngăn lại cái miệng nhắn của , mấy ngày rồi chạm vào, vẫn trúc trắc như vậy, nhưng lại càng thêm mê người, bàn tay to của rỗi rảnh, trượt vào người từ vạt áo, như con rắn độc linh xảo nhanh chóng bắt được nơi đôi tuyết phong dịu dàng của , cùng lúc đẩy áo lông lẫn áo ngực, để lộ ra da thịt trong suốt như tuyết.

      Tay vừa chiếm hữu thân thể , liền cảm thấy tự chủ được run lên, quen với cảm giác bị động vào, cố giãy dụa thân thể muốn thoát khỏi bàn tay của , nhưng thân thể người đàn ông lại đè ép , thể động đậy được tí gì.

      Cúc Như Khanh hung hăng hôn lên làn môi xong, muốn chuyện, ngờ đôi môi mỏng của người đàn ông bao trùm lên viên trân châu chập chờn đôi tuyết phong run rẩy.

      …” thẹn thùng nức nở.

      Tại sao lại có thể đối với như vậy ngay ở phòng khách? Mặc Thiên Trần chỉ cảm thấy từng đợt sóng ùn ùn kéo đến đánh thẳng vào người , chỉ có thể càng ngày càng run rẩy, còn người đàn ông lại bắt lấy hai tay giơ cao lên đỉnh đầu, hàm răng càng cắn cắn viên trân châu đỉnh núi tuyết của ác liệt hơn, sau đó ngẩng đầu hài lòng nhìn cơn sóng tuyết, lăn lộn trong hai tròng mắt .

      rất muốn mang cái này của em ra so với tuyết ở Luân Đôn xem bên nào trắng hơn?” khàn giọng xong, bàn tay còn nhè gõ gõ viên trân châu ướt đẫm vừa bị dùng miệng thương, nhất thời chập chờn, hết sức mê người.

      “Như Khanh, buông em ra…” Mặc Thiên Trần chỉ cảm thấy ở bụng có dòng nước xiết bắt đầu khởi động, vừa trực tiếp công kích nơi mẫn cảm của , căn bản chống lại được, chỉ cảm thấy trong thân thể trào lên tức giận rất muốn bùng nổ, gần như bộc phát.

      “Người phụ nữ này, lần trước ở trong xe dạy em rồi, em lại quên mất phải gì rồi hả?” thở dài tiếng, tay cũng theo bụng dời xuống dưới, “Ai, trí nhớ em kém vậy, để tôi giúp em nhớ lại…”

      “Như Khanh… Như Khanh…” Mặc Thiên Trần nước mắt ròng ròng nhìn , muốn kêu gọi trí nhớ của , thế là tự thân vận động, bàn tay to trực tiếp xé quần dài của , trượt vào vùng đất tiêu điều lạnh lẽo của , khi ngón tay của được ấm áp bao bọc, cảm nhận được ươn ướt đắc ý cười: “Trần, đến bây giờ em cũng chưa ngoan…”

      như gió nước chảy, nhưng lực ngón tay lại giống như muốn xuyên thấu , đỉnh núi tuyết càng tạo thêm sóng lớn mê người, híp hai mắt lại, như thưởng thức bức vẽ tuyệt thế, lúc này áo vắt lên người, tuyết trắng trong suốt cũng lộ ra hết, kiệt tác nghệ thuật, cả bảo tàng cung điện Louvre cũng có được cực phẩm đẹp mắt như .

      “Như Khanh…” Mặc Thiên Trần run rẩy kịch liệt, áo quần đầy đủ, nằm ngay phía , mắt lại chớp ngắm nghía từng biến hóa dù nhất của , nghe tiếng ngâm xướng ngày càng cao, còn , dường như chút cũng rơi vào trạng thái giống , cứ như người ngoài cuộc thưởng thức .

      Có điều là để ý nhiều như vậy, bởi vì ngón tay Cúc Như Khanh vô cùng linh hoạt chạm vào , nhiệt tình của tiếp tục dâng cao, tự chủ được nâng mông trắng lên, chủ động nghênh hợp ngón tay ra vào, vừa ngâm xướng vừa gọi tên , “Như Khanh…”

      “Đừng chỉ gọi tên , em thừa biết muốn nghe gì mà? Trần…” giống như tình nhân lời êm ái, nhưng trong lời êm ái đó lại hàm chứa lạnh lẽo đáng tin, cho thương mà cần, vậy sử dụng cái gọi là “vô ác bất tác” đối xử với .

      *Vô ác bất tác: có việc ác nào mà làm.

      Mặc Thiên Trần đắm chìm trong vui sướng của thể xác, phát được đáy mắt lạnh lẽo của Cúc Như Khanh, nhắm mắt lại dám nhìn , cắn chặt môi lời nào, còn người đàn ông cũng nóng nảy hành hạ , bị dẫn dắt vào biển lớn khoái hoạt mênh mông, chỉ cần tùy thời sóng gió nổi lên, chìm mất.

      “Trần, …” Nhìn khuôn mặt nhắn đỏ lên của , còn có thân thể mềm mại như tuyết phập phồng, trêu đùa đến nghiện, ngón tay vẫn chôn ở nơi tiêu điều lạnh lẽo, tiếp tục tăng thêm ngón tay, ngón tay vốn rất chặt, giờ lại thêm ngón khiến lập tức đau đến kịch liệt gay gắt mở mắt ra.

      Tác giả: Hôm nay tăng thêm 7 ngàn chữ nữa. Khanh bỏ qua cho Trần ? Người đàn ông này đùa bỡn hung ác quá rồi! Giai đoạn dưỡng kết thúc, bây giờ chuyển sang ngược , ngược ít nhiều ha.

      Beta: 6 trang rồi, gạch đá xin nhận… T_______________T
      sói già gian ácmongmanh thích bài này.

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 160: Ngược : Sói xám lớn (Trung) (17,5+)

      Edit : BẠCH DƯƠNG

      Beta : N.P


      Chịu được Cúc Như Khanh cứ lửa đốt nhộn nhạo trêu chọc khó chịu trong người, Mặc Thiên Trần la hét: “Như Khanh, Như Khanh, em là người phụ nữ của …”

      Nghe được điều mình muốn từ cái miệng của , Cúc Như Khanh vẫn chưa hài lòng, “Trần, còn gì nữa?”

      xong, ngón tay cong lên gõ gõ trong vách tường mềm mại, sau đó cảm thấy xung quanh ngón tay có dòng nước xiết mêng mông xông ra, bao vây lấy , Mặc Thiên Trần lập tức cong thân thể lên khóc: “Như Khanh, em muốn… Em muốn …”

      Cúc Như Khanh lộ ra vẻ mặt tươi cười, rút ngón tay chôn trong người ra, rồi vỗ vỗ khuôn mặt nhắn của : “ đáp ứng em là chạm vào em, vậy đây là chính em chủ động, phải ?”

      Mặc Thiên Trần cảm nhận được trống rỗng bất ngờ từ nơi sâu nhất truyền đến, giãy dụa thân thể, cái cảm giác cao trào lại ngừng lại khó chịu, chảy nước mắt nhìn , nhục nhã , chỉ vì câu kia của , chỉ vì sau khi kết hôn đụng vào là lời của

      “Phải! Là em chủ động, Như Khanh, cho em…” nhịn được cầu xin .

      Cúc Như Khanh nghe lời cầu xin mềm nhũn của , cười lạnh tiếng: “Mặc Thiên Trần, em đáng coi thường!”

      Mặc Thiên Trần thân thể còn bị sóng nhiệt quấn lấy, nhưng tâm trí khôi phục, nhìn người đàn ông phía giống như thần, làm tất cả đều là để nhục nhã , muốn trở thành người phụ nữ phóng đãng biết xấu hổ nằm dưới người cầu hoan, muốn mất lý trí ra những lời đó, lại còn chọc cho vui vẻ đến cực điểm nhẫn tâm dừng lại, còn mắng ác độc như thế.

      hít hơi sâu, sau đó tránh khỏi bị hai tay giữ lấy, muốn đẩy ra, nhưng người đàn ông cũng định buông ra, đè ép chịu từ bỏ.

      “Cúc Như Khanh, nếu bắt buộc phải nhục nhã tôi như thế… Vậy đạt được mục đích rồi. Nếu đạt được mục tiêu, mau buông tôi ra!” Mặc Thiên Trần kiên định .

      Cúc Như Khanh lạnh lùng cười: “Thả em ra? phải em vừa bấm tắt điện thoại nhanh chóng về nhà sao? phải em tôi thích dùng thủ đoạn sao? Vậy Trần có thích thủđoạn này của tôi ? Có hài lòng Trần ?”

      “Cúc Như Khanh, đừng biến thái như vậy!” Mặc Thiên Trần nổi giận, “ lợi dụng cường quyền bức hiếp tôi, nắm tài chính của tôi, sau đó còn dùng thân thể nhục nhã tôi, rốt cuộc muốn thế nào? Tôi nhận sai với rồi, tại sao còn chịu bỏ qua cho tôi?”

      Cúc Như Khanh than tiếng, “ làm nhiều chuyện như vậy, cũng chỉ muốn em trở về bên cạnh , sao em cứ đần như vậy hả?”

      Mặc Thiên Trần thấy đáy mắt tối ám, đối với lời của căn bản tin được, muốn giữ bên mình sao, dùng cường quyền giữ chặt , nhưng giữ nổi trái tim sao? Huống chi người đàn ông này lời nào lời nào dối, thể phân biệt được, cũng muốn xác định.

      gì, cho là bắt đầu thỏa hiệp, hôn lên khóe môi , giọng trở nên êm ái: “Trần, muốn làm Cúc phu nhân sao?”

      Trong nháy mắt, Mặc Thiên Trần liền bị dịu dàng mê hoặc của lừa, tự chủ rơi vào nhu tình của , vui vẻ chịu đựng làm Cúc phu nhân, nhung khi ánh mắt chạm đến thân mình quần áo xốc xếch, da thịt như tuyết lộ ra nhếch nhác giống người phụ nữ của Cúc Như Khanh sao?

      “Phải!” kiên định.

      Cúc Như Khanh thần sắc của tròng mắt thay đổi mấy lần, đến tận lúc này, vẫn muốn làm Cúc phu nhân, khoảng thời gian trước kia chung đụng và giúp đỡ trong lúc hoạn nạn đều tan thành bọt nước.

      Mặc Thiên Trần thấy tròng mắt càng ngày càng lạnh, biết tức đến hỏa khí tràn lan rồi, vội vã : “Như Khanh, em đần, em xấu xí, em có năng lực làm Cúc phu nhân, thả em được ? Em chưa bao giờ khiến vui vẻ, em chỉ biết chọc giận thôi, chuyện gì em cũng làm được, xử lại ngây thơ, em cảm thấy em xứng với vị trí Cúc phu nhân. đấy, van xin , thả em !”

      Cúc Như Khanh thương vỗ vỗ gương mặt : “Trần, em coi bản thân em rất bé, cũng được, Cúc Như Khanh tôi có lúc thích dùng thủ đoạn, cũng có lúc rất dứt khoát, nếu em muốn làm, vậy đừng làm Cúc phu nhân!”

      Mặc Thiên Trần trợn to hai mắt, tin đồng ý, nhưng lập tức rũ khuôn mặt nhắn xuống: “ đừng làm khó Mặc thị, được ?”

      “Trần, em đúng là nhớ được lâu, tôi từng , tôi vĩnh viễn động tới Mặc thị nữa.” Cúc Như Khanh nhàng cười.

      “Cảm ơn , Như Khanh…” Mặc Thiên Trần nhìn , lòng , “Cảm ơn…”

      cẩn thận quan sát , chỉ ngưng mắt nhìn gì, cũng dám nhúc nhích, lúng túng nằm, mặc kệ tư thế mập mờ này.

      “Như Khanh, em muốn lên tắm, được ?” Càng gần đến cuối cùng, càng dám chọc giận .

      Cúc Như Khanh đứng lên, Mặc Thiên Trần vội vàng sửa lại quần áo, áo cũng còn may, kéo xuống là được, nhưng quần lại bị xé hư rồi, nhìn miếng vải giắt đùi mà đỏ mặt, chưa kịp đứng lên rơi vào trong ngực người đàn ông.

      “Em như thế làm sao lên, bế em!” Thanh êm ái tuyệt nhiên giống tức giận của vang lên.

      Nhưng Mặc Thiên Trần lại đề phòng , càng giãy dụa, càng ôm chặt, nên dám lộn xộn nữa, chỉ đành phải để ôm lên lầu, sau đó nghe được lời bên tai: “Trần, nếu hôm nay rời khỏi vịnh Aegean Sea, cho em cơ hội đổi ý.”

      Loại vinh hạnh này cần, cần! Nhưng dám trả lời câu nào, chỉ gật đầu, dường như khéo léo tựa vào cổ . Mặc Thiên Trần, cố nhịn thêm chút nữa, được tự do! Cúc Như Khanh mặc dù có thể khiến người ta mê luyến dứt, nhưng chính là hoa mạn đà la, vô cùng xinh đẹp, cực kì thơm nhưng lại trí mạng.

      *Hoa mạn đà la: hoa bỉ ngạn màu trắng (mandarava).

      Cúc Như Khanh ôm vào phòng, có người đàn ông nào trước khi chia tay còn đối với người phụ nữ như thế ? trào phúng cười cười, rồi dùng chân đẩy cửa phòng, Mặc Thiên Trần lập tức nhảy từ người xuống, cầm lấy áo ngủ chạy vào phòng tắm.

      Mặc Thiên Trần đứng trong phòng tắm, nhìn dáng vẻ chật vật của chính mình, tự nhủ, đây là , người đàn ông này chấp nhận cho ra , nên cảm thấy vui vẻ mới đúng, để bản thân suy nghĩ lung tung nữa, nhanh chóng tắm nước nóng, mặc áo ngủ vào ra ngoài liền thay sang bộ khác chuẩn bị đến Mặc thị, hôm qua ngồi máy bay với Triển Thanh Thanh, hôm nay làm.

      tắm xong ra ngoài, ngờ người đàn ông vẫn nằm giường, thấy nhắm mắt, nghĩ là ngủ, nên rón rén chạy đến tủ quần áo.

      “Trần, tới đây!” Người đàn ông tròng mắt mở ra trong nháy mắt, căn bản ngủ, đợi tắm rửa sạch xong.

      Mặc Thiên Trần sợ hết hồn, đề phòng nhìn : “Như Khanh, em muốn đến công ty, em trễ…”

      Cúc Như Khanh tức giận, chỉ : “Ngoan, đừng để nổi giận!”

      Mặc Thiên Trần tự động biết tức giận hậu quả là gì, cực kỳ miễn cưỡng bước đến, Cúc Như Khanh ngưng mắt nhìn vừa tắm xong, giống như tiểu tinh đứng trước mặt mình, vỗ vỗ mặt giường, ý bảo ngồi xuống.

      Càng bước đến gần càng nguy hiểm, Mặc Thiên Trần tự nhiên biết, chỉ dám ngồi lên mép giường, rồi thận trọng hỏi: “Như Khanh, chuyện gì vậy?”

      Cúc Như Khanh nghiêng người tựa vào đầu giường, “Trần, hỏi lần nữa, có nguyện ý làm Cúc phu nhân ?”

      “Như Khanh, xin lỗi, em đảm nhiệm được.” Mặc Thiên Trần giọng .

      Cúc Như Khanh trầm mặc gì, Mặc Thiên Trần biết bây giờ thời gian ra đếm ngược, cũng dám gì thêm.

      “Được rồi! Chúng ta làm nghi thức chia tay !” chợt .

      “Nghi thức chia tay?” Mặc Thiên Trần trợn to hai mắt.

      còn chưa kịp phản ứng, Cúc Như Khanh nhấc người lên giường, còn chưa kịp hoàn hồn thân thể to lớn cao ngạo của sớm đè ép lên người .

      “Như Khanh, buông em ra! Buông em ra! Em muốn nghi thức chia tay này!” Mặc Thiên Trần trong nháy mắt hiểu ý nghi thức chia tay là cái gì, muốn trước khi còn phải cùng

      Cúc Như Khanh cứ nhìn giãy dụa, xé rách áo ngủ của , cởi áo ngực và quần lót, thân thể trắng toát lộ ra, hoàn toàn lọt hết vào đáy mắt , nếu lúc trước giận ra là giận trong lòng, bây giờ tức giận khuếch tán ra ngoài, Cúc Như Khanh bổ nhiệm người phụ nữ, vậy mà muốn ra , dễ như vậy à?

      tới lượt em muốn hay ! Người phụ nữ này, em có biết em rất mê người ? Đặc biệt là lúc nằm dưới người uyển chuyển nức nở, đến chim hoàng oanh cũng có được thanh dễ nghe như em, mặc dù em từng có người đàn ông khác, nhưng em vẫn đến khiến người khác tiêu hồn, còn nữa, màu da của em giống như ngọc phỉ thúy thượng đẳng sáng ngời, giữ em lại bên mình, có cảm giác rất muốn hung hăng tiến vào, có người đàn ông nào khen em như thế chưa?” Miệng , bàn tay lại chỉ vào nơi vừa .

      Mặc Thiên Trần vừa vội vừa thẹn, hơi sức của đủ giãy dụa, tức giận: “Như Khanh, thả em ! Sao lại giữ lời?”

      , hết nghi thức chia tay này, thả em , trừ khi chính em ngoan ngoãn trở về, thế nào?” Cúc Như Khanh bàn tay nắm chặt cằm , tròng mắt tĩnh mịch như biển.

      ! ngoan ngoãn trở về! nhìn : “ cũng thích em, mới vừa rồi ở phòng khách cũng muốn em, ra đối với em căn bản muốn, đừng miễn cưỡng bản thân như vậy được ?”

      Cúc Như Khanh trực tiếp bắt lấy tay bé của , đưa thẳng đến nơi đội lên của , tay chạm vào cách quần tây nóng đến như lửa đốt, nhất thời khiến Mặc Thiên Trần sợ tới mức trợn to hai mắt, người đàn ông hài lòng nhìn phản ứng hoang mang sợ hãi của , khàn giọng vô cùng cường ngạnh : “Nó muốn em!”

      chủ động lấy tay kéo quần ra, phóng thích cường đại của mình, Mặc Thiên Trần dù cùng thân mật mấy lần, nhưng lúc này trực tiếp nắm lấy cường đại của mà lúc trước chưa từng chạm đến, huống chi, bàn tay bé của căn bản cầm hết, chân thực cảm nhận được nhịp đập trong lòng bàn tay, “Thình thịch thình thịch…” Thanh vang lớn dị thường, dường như là đập theo nhịp của trái tim.

      “Như Khanh…” Mặc Thiên Trần muốn bỏ tay ra khỏi cái nơi đó, big mac quá dọa người, lần nào cũng bị khi dễ đến phát khóc, mà bây giờ lại chân nằm trong tay , sợ hãi cầu xin, hy vọng có thể thả . “Van …”
      sói già gian ácmongmanh thích bài này.

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 161: Ngược : Sói xám lớn (Hạ) (18+)

      Edit: BẠCH DƯƠNG

      Beta: N.P


      “Đừng cầu xin , Trần, em nhiều, để em dù có ở bên người đàn ông khác, cũng quên cảm thụ của mang đến cho em.” cố ý bẻ cong ý tứ của , bá đạo vặn bung hai chân dịu dàng của ra, nháy mắt xuyên vào nơi sâu nhất của

      “Đau…” Mặc Thiên Trần nước mắt lập tức tràn ra, nhân lúc nghênh hợp rút người ra, rồi lại nhân lúc có bất kỳ chuẩn bị nào cường ngạnh tiến vào, có dạo đầu, trực tiếp công thành chiếm đất.

      Đây là đau đớn cuối cùng sao? Thân thể bé của căng thẳng, người đàn ông đó, muốn thứ gì chính là phải có, cần thứ gì chính là cần, giữ lại thế nào đây? Những nhu tình ôn tồn trước kia, sợ rằng chỉ là sói đội lốt cừu, bây giờ bộ mặt sói hoàn toàn phơi bày.

      Cúc Như Khanh để ý đến cảm thụ của , chỉ lo thỏa mãn dục vọng của mình, lúc còn ở dưới lầu nằm sofa muốn , nhưng chính là phải nhục nhã mới chịu, đối với người trong lòng tràn ngập hy vọng, bị đối xử như vậy, đây gọi là gì, chính là thủ đoạn hành hạ. Hai tay đỡ chịu nổi lên hông, cầm lên hai tay, nhìn thấy vết sẹo nhàn nhạt bụng , bắt mắt như vậy, phát tiết vào người , nhưng rồi cũng thả .

      Mặc Thiên Trần cảm thấy người như có lửa đốt, ngày càng bành trướng, người đàn ông ngày càng dùng sức, lúc xuyên vào đốt lửa cũng ngày càng mãnh liệt, cuối cùng cũng cảm nhận được, bề ngoài nhàng, nhưng bên trong tức giận mãnh liệt đến cỡ nào, lúc này, tức giận với , lại chuyển hóa tất cả lên thân thể , dùng phương pháp nguyên thủy nhất mà người đàn ông dùng để khi dễ người phụ nữ, cũng là phương thức nhục nhã nhất với người phụ nữ.

      chút… Được …” chịu nổi dũng mãnh của , bắt đầu cầu xin.

      Cúc Như Khanh ngưng mắt nhìn khuôn mặt nhắn của , nước mắt ngập tràn khuôn mặt , ánh mắt cực kỳ mê ly, nửa mở nửa khép nhìn , những sợi tóc màu đen xõa gối, đôi tay vô lực ôm lấy cổ , làn da như tuyết, cuồn cuộn hồi trong tròng mắt đen của .

      “Em thế này mà cầu xin , càng hung hăng muốn em…” vẫn chưa hết, càng mãnh liệt hơn trước ba phần, mang theo lửa giận chất chứa cả bảy ngày, vào giờ khắc này thiêu đốt cả bầu trời của Mặc Thiên Trần, hoàn toàn cắn nuốt .

      Mặc Thiên Trần dám nữa, càng cầu xin , lại càng muốn hành hạ , cũng may, lúc đầu thân thể còn khít chặt, lúc này trở nên mềm mại lạ thường, hoàn toàn chấp nhận được cường đại của , ấm áp bao quanh , đau đớn cũng càng lúc càng ít dần, thay vào đó là lửa tình vui sướng, lúc kích tình còn có cảm giác thoải mái.

      Từ miệng phát ra còn là lời cầu xin, mà là tiếng ngâm xướng mỗi lúc cao, lần nào cũng mạnh mẽ, vào rất sâu, luôn khiến thét chói tai, nhưng mỗi lần lui ra lại thôi, hai chân quấn chặt vòng quanh , như hai dải gấm trắng như tuyết, tô điểm thêm cho vòng hông gầy của người đàn ông, làm nổi bật đường cong màu đồng chói mắt của .

      Cúc Như Khanh cũng mê say, Mặc Thiên Trần mặc dù nghiêng nước nghiêng thành những thân thể lại là độc nhất vô nhị, cả người mềm mại như nước lại trắng như tuyết, sảng khoái tới mức lay động tựa như ngọn gió vượt sóng nước, thanh trong veo nức nở, nhiều chút là quá quyến rũ, ít chút là thanh lãnh, Cúc Như Khanh quyết định, cả đời này, phải hoan ái với , chỉ được hoan ái với .

      Làn da màu đồng cổ tạo nên đường cong mạnh mẽ, còn làn da trắng như tuyết lại tạo nên đường cong nhu tình như nước, hai người dưới kết hợp chặt chẽ, tạo nên bức tranh nam nữ tuyệt thế chi họa lúc sáng sớm

      Mặc Thiên Trần lúc này vui sướng tận tình hô hào, nhiệt độ ràng cao, là mùa đông, nhưng cả hai người đều toát ra thân mồ hôi, thân thể hai người tựa như dính vào nhau, người đàn ông bá đạo, và người phụ nữ thơm ngát, lâu tiêu tan.

      “Trần, thích ?”

      “Thích…”

      theo bản năng đáp lời , người đàn ông bỗng lật người, dời lên , giống như nữ kỵ sĩ cổ đại, cưỡi người , hai đầu gối quỳ giường, đôi tay vững vàng đặt ngực .

      “Thích cứ tiếp tục động!” dẫn dắt chủ động, muốn học cách lấy lòng đàn ông, nếu muốn làm vợ , làm cái khác!

      Mặc Thiên Trần lúc cao trào, đột nhiên bất động, làm khó chịu dị thường, nức nở bất mãn nhìn , nhưng người đàn ông vẫn động đậy, di động lung tung, vẫn thể giải được nóng bỏng trong thân thể mãi tiêu tan.

      Cúc Như Khanh thấy lộn xộn, vươn đôi tay ra, từ nách trượt xuống, hai ngón tay chống đỡ tiểu bạch thỏ lay động của , thỉnh thoảng trượt qua viên trân châu sớm cứng rắn, khiến run rẩy hồi. đỡ thân thể lên xuống, muốn ghi nhớ những động tác ngày hôm nay…

      Mặc Thiên Trần lần đầu tiên tự động như thế, vui vẻ sớm thay thế xấu hổ, để mặc dạy, hoàn thành thứ muốn, dĩ nhiên cũng lĩnh hội cảm thụ chưa từng có này.

      Cúc Như Khanh sau cùng buông thả hết sức, ngồi dậy, ôm vào lòng, “Trần, chúng ta sinh 3acon !”

      Mặc Thiên Trần đầu tiên là hồ đồ lờ mờ gật đầu, sau đó nghe ràng lại, liền lắc đầu, muốn sinh 3acon nữa, đứa 3acon đầu tiên tung tích vẫn chưa , sinh nữa biết làm thế nào?

      Cúc Như Khanh thấy lắc đầu, tay căng thẳng nắm lấy eo , đẩy thân thể ra ngoài, buông thể trước ngực , “Nếu muốn, vậy !”

      Mặc Thiên Trần thân thể cũng có được thỏa mãn sau cùng, bị dòng nước ấm phun vào, càng thêm kích thích run rẩy hồi, nhìn chút do dự đứng dậy, mặc quần áo vào, cũng giùng giằng bò dậy.

      Khi về phía phòng tắm Cúc Như Khanh ăn mặc chỉnh tề, chỉ buông lại vài lời: “Trần, nhớ từng chữ .”

      Mặc Thiên Trần chỉ muốn , muốn nhớ đến chữ nào , quay đầu, bước nhanh vào phòng tắm, đầu tóc rối bù, từ xuống dưới đều có mùi vị của , nước mắt hòa với dòng nước tắm lăn lộn…

      Khi tắm xong, bước ra, người đàn ông rồi, đến tủ quần áo tìm bộ quần áo công sở mặc vào, hai chân như nhũn ra, toàn thân vẫn còn đau rát. Lấy di động ra nhìn đồng hồ, sắp mười hai giờ rồi, kể từ khi bước vào nhà đến bây giờ, cùng vành tai tóc mai chạm nhau hơn ba tiếng, thở dài, rồi cầm túi xách ra cửa, đến nhà để xe lấy xe , đó là xe Cúc Như Khanh cho , muốn , còn đến đó làm gì!

      Mấy ngày liên tiếp, đến chính mình cũng thể tin được cuộc sống của mình lại như vậy, chưa về nhà cha mẹ, vì cha mẹ nhất định hỏi vì sao về nhà, cũng trở lại Cúc gia, vì bây giờ còn là Cúc phu nhân, tự mình thuê nhà trọở tạm, cuộc sống đơn giản, những ngày đơn giản, đơn giản.

      Chẳng qua là, mỗi sáng khi tỉnh giấc, theo thói quen ngắm nhìn bờ gối, lại phát có người nào đó bên cạnh, rất nhớ , cũng tức giận, nếu mang cảm giác ra so sánh, lại cảm thấy những thứ đó thể so sánh được.

      Cúc Như Khanh dĩ nhiên phát , sống mình, tìm Nhâm Thần Phong, cuộc sống của sáng nào cũng là làm, còn làm thêm giờ, rồi tan việc về nhà, đọc sách rồi ngủ, cứ vòng vòng lại như thế. , vẫn đơn giản thoải mái, luôn nghĩ rằng, kịp đợi mà lao vào ngực Nhâm Thần Phong.

      Mặc Thiên Trần như vậy, làm Cúc Như Khanh ngạc nhiên ngoài ý muốn, cuối tuần, xách theo trái cây và kẹo đến thư quán mua sách báo thiếu nhi, rồi mang đến nhi viện phát cho lũ trẻở đó, nhìn khuôn mặt tươi cười của lũ trẻ mà cười, cùng chơi đùa với tụi , giúp lũ trẻ rửa tay rửa mặt, như vậy, nhìn qua thấy như là thiên sứ người gặp người , chứ phải người phụ nữ ngốc đến muốn gõ vào đầu.

      ra, Mặc Thiên Trần nhìn những đứa bé này, chỉ nhớ đến 3acon , mà còn rất nhớ Cúc Cầm Du, lúc kết hôn xem 3acon trai giống như 3acon ruột của mình.

      Lúc đến là vừa lúc Cúc Cầm Du tan học, đứng ở cổng trường vẫy gọi cậu Cúc Cầm Du vội chạy đến nhào vào ngực , Mặc Thiên Trần ôm cậu lên, “Cầm Du… Cầm Du…”

      “Mẹ, mẹ sao rồi?” Cúc Cầm Du cũng thích mùi hương người .

      giờ rất tốt!” dụ dỗ, vuốt tóc cậu nhóc.

      chiếc xe cao cấp dừng lại bên cạnh hai người, Cúc Như Khanh từ trong xe bước xuống, Mặc Thiên Trần nhìn , sắc mặt trước sau vẫn lãnh khốc.

      “Cha, 3acon tan học rồi!” Cúc Cầm Du vẫy tay.

      Cúc Như Khanh bước đến, giọng biết được là buồn hay vui: “Cầm Du, lên xe trước !”

      Cúc Cầm Du hôn cái lên gò má Mặc Thiên Trần, sau đó chạy lên xe. Mặc Thiên Trần gò má còn lưu lại dấu hôn của cậu bé, chậm rãi từ từ đứng lên, nhìn người đàn ông trước mắt, khí ấm áp bỗng chốc biến thành lạnh ngắt.

      gì, muốn xoay người , ngờ lại gặp ở đây, chỉ muốn đến thăm Cúc Cầm Du chút mà thôi.

      “Cùng lên xe !” Cúc Như Khanh cho cơ hội, cũng là cho mình cơ hội, ngụ ý gọi về nhà.

      Mặc Thiên Trần chấn động, vất vả lắm mới rời bỏ được , thể về nữa, lắc đầu, vô cùng kiên quyết.

      Cúc Như Khanh lập tức nổi giận, giọng lạnh lùng khiển trách: “Vậy đến thăm cái gì? Cầm Du là 3acon của tôi, phải của , lần sau còn dám xuất trước mặt nó, tôi khách khí với !”

      “Tôi biết rồi! Cúc tiên sinh.” Mặc Thiên Trần cắn môi, sải bước tránh ra, bước ra sau, mới để cho nước mắt lấp đầy, làm ướt gương mặt vốn hơi lạnh.

      Cúc Như Khanh nhìn người phụ nữ biết điều này, biết muốn cái gì? Nếu phải mấy ngày nay giữ mình trong sạch, chịu xuất ở đây, gọi về nhà sao?

      Mặc Thiên Trần chỉ chú ý phía trước, biết bao lâu, cũng biết nước mắt ngừng chảy từ lúc nào, để bản thân dừng lại, dường như chỉ có cách đó, mới cảm thấy đau lòng.

      Phía trước là công viên, nghe được từ trong công viên truyền tới thanh của , bé ở bên vừa khóc vừa đánh người đàn ông, bóng dáng người đàn ông vô cùng quen thuộc.

      Tác giả: Hôm nay hoàn thành 6 ngàn chữ. Bước ngoặt đây, Trần chịu trở về ?

      langc�wsy�� � size:10.0pt; color:#333333'>ỏi cái nơi đó, big mac quá dọa người, lần nào cũng bị khi dễ đến phát khóc, mà bây giờ lại chân nằm trong tay , sợ hãi cầu xin, hy vọng có thể thả . “Van …”
      mongmanhTrần Minh Hạnh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :