1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Kim Cương Khế Ước - Lục Tiểu Lam (Hoàn, mấy chương hoàn và PN trong VIP link cuối trang 88)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 152: Đem : Cơn bão ngọt ngào

      Edit: Băng Nguyệt

      Beta: N.P


      Mặc Thiên Trần rủ mái tóc đen dài như băng gấm từ xuống, thỉnh thoảng phất qua gương mặt tuấn tú của Cúc Như Khanh, dịu dàng và lưu luyến, nhưng lại rất giống như đòn trí mạng, hai chân trắng nõn quấn quanh hông chặt.

      Cúc Như Khanh vừa nãy mất khống chế, bây giờ mới từ từ thưởng thức vẻ đẹp của , nếu lúc nào cũng như thế, nằm trong ngực lưu luyến mà dịu dàng, lại quấn lấy chịu buông bỏ như thế, sao lại tức giận với được?

      Chỉ có điều, mãi chịu chủ động quấn lấy , chỉ thủy chung với Nhâm Thần Phong. Người đàn ông kia bỏ mặc , lại vì người đó cãi nhau với Cúc Như Khanh, Cúc Như Khanh lại chính là Cúc Như Khanh, cho là phải toàn tâm toàn ý, muốn cũng phải là toàn ý toàn tâm, được phép có nửa lời dối lừa, càng được phép có tì vết gì.

      Hai tay giữ chặt eo của , vừa xong, lại nảy sinh cảm giác thương tiếc, mà lại nhàng ngâm nga, khiến trong lòng bỗng nảy sinh cảm giác khác lạ.

      “Trần, gọi tên …” Cúc NhưKhanh cắn cái cằm khéo léo của .

      “Như Khanh…” Toàn thân Mặc Thiên Trần y như bắt lửa, khí nóng lan tràn xung quanh, nghe theo lời , gọi tên .

      “Mệt ?” hôn lên khóe môi .

      “Ừ, mệt…” sớm còn hơi sức, nếu phải bàn tay to của nắm hông , mềm nhũn ra thành bùn rồi.

      Nhìn vô lực vắt người , nhấc thân thể, đặt lên ghế ngồi, thân thể hai người từ đầu đến cuối hề tách rời, lại biến thành ngồi người , có thể nhàng tựa vào .

      Nhưng lại xâm nhập khiến thét lên: “Như Khanh… Như Khanh…”

      Mặc Thiên Trần phát bản thân vì khoái lạc có thể chết mất, chưa từng thét chói tai như vậy, ôm cổ chặt, giống như người chết đuối bắt được cọng rơm vậy, loại cảm giác này, vĩnh viễn khó quên rồi…

      Cúc Như Khanh bờ môi dịu dàng hôn lên đôi tuyết lê trắng ngần của , nhưng động tác người lại hề chậm , khiến Mặc Thiên Trần cảm thụ được hạnh phúc ngọt ngào từ , nhưng cũng phải thừa nhận chính cũng là người khiến đau đớn tận xương tủy. Mặc Thiên Trần ngừng gọi tên , dường như chỉ có thời khắc này, mới hoàn toàn thuộc về .

      Khi Mặc Thiên Trần bị cao triều làm cho choáng váng, dùng lực ôm chặt như muốn hợp lại làm . Cúc Như Khanh hưởng thụ bộ dáng lúc này của , hồi lâu sau, mới đứng dậy, thấy vẫn hôn mê, kéo lại khóa quần, nhặt quần lót và quần dài của lên, mặc vào cho , rồi đặt nằm ngang, cởi áo khoác của mình ra, khoác lên người . xuống xe, trời vẫn còn mưa, mưa lạnh ào ào xối xuống người khiến tỉnh táo ít, cũng hiểu buổi tối nay và trận chiến sắp tới, có thể khiến khoảng cách giữa cả hai xa nhau hơn.

      tựa vào cửa xe, đốt điếu thuốc, để mặc cho cơn mưa kia cứ tuôn rơi, xối hết vào đầu vào người , dập tắt hết khói lửa, nhưng lại thỉnh thoảng tựa như làm bùng cháy lên hy vọng, dù cho bị cơn mưa dập tắt, cuối cùng vẫn thiêu đốt. Lửa giận, theo thân thể đung đưa, làm sao cũng dịu , càng khiến cả hai bi thương.

      Hồi lâu sau, mở cửa xe, ngồi xuống, cả người ướt hết vì mưa, nhìn ly kem HeyYo! Kia, dứt khoát ném nó ra ngoài cửa xe, sau đó lái xe rời . Trở về vịnh Aegean Sea, chạy vào nhà để xem, mở cửa xe rồi, thấy vẫn mê man, bế lên, cẩn thận chạm phải khuôn mặt , thấy khuôn mặt nhắn vẫn còn hồng, nghĩ tình triều vẫn chưa dứt, để ý nữa, ôm về phòng, đắp chăn cho , rồi ra khỏi phòng, vào phòng khách.

      Sáng sớm ngày thứ hai, làm, thấy xe vẫn còn trong gara, biết thói quen của mỗi lần hoan ái xong đều rời giường trễ, vì vậy trực tiếp lái xe làm. Trưa đến, nhớ ra số văn kiện để quên ở nhà, mới lái xe về nhà, thấy xe vẫn ở đây, hỏi quản gia Đào Trung Ngọc: “Thiếu phu nhu còn ở nhà?”

      “Cúc tiên sinh, thiếu phu nhân vẫn chưa rời giường.” Đào Trung Ngọc vội vàng .

      Cúc Như Khanh gật đầu, cầm văn kiện vốn định , nhưng rồi cũng ngược bước chân trở lại phòng ngủ, đẩy cửa vào nhìn, mặt càng đỏ hơn hôm qua, đôi môi nổi lên bong bóng , dường như phát có gì đó bất ổn, bước đến bên giường, đưa tay lên trán , phát nóng đến dọa người.

      “Trầ… Trần…” lắc lắc vai , lại nghe được mê man , “Lạnh, lạnh quá…”

      Cúc Như Khanh biết sốt rồi, lấy di động gọi người ở dưới, Đào Trung Ngọc nhận máy: “Mai, gọi bác sĩ lập tức tới ngay, Trần sốt rồi!”

      “Dạ! Cúc tiên sinh.” Đào Trung Ngọc cũng sợ hết hồn, bình thường Mặc Thiên Trần có dậy trễ cũng rời giường, nhưng hôm nay qua giờ cơm trưa vẫn chưathức dậy, người làm cũng đến xem thế nào, nếu Cúc Như Khanh trách tội, vậy thảm rồi.

      Rất nhanh, bác sĩ riêng chạy đến, đo nhiệt độ Mặc Thiên Trần rồi lập tức cho uống thuốc, vô nước biển, “Cúc tiên sinh, thiếu phu nhân sốt tới 40 độ, tùy thời điểm cần để ý đến nhiệt độ của ấy, nếu để lâu rất có hại đến não bộ.”

      Cúc Như Khanh nhìn người phụ nữ trong ngực, ngủ lại chau mày, trong lòng nghĩ, để sốt đến hỏng não cũng tốt, chạy lung tung nữa. Nhưng giận giận, thương là vẫn thương, nhìn bộ dạng này của , khỏi ảo não nhớ lại tối qua cẩn thận, quan sát kĩ biến đổi của .

      Bác sĩ : “ giờ tôi cho ấy uống thuốc hạ sốt, canh giờ sau phải cho uống thuốc với liều lượng như lần đầu, uống đến khi nhiệt độ hạ mới thôi. Hôm qua trời đột nhiên ấm lại, thiếu phu nhân bịảnh hưởng cũng là dĩ nhiên. Hôm nay ở bệnh viện cũng có rất nhiều phụ nữ thân thể hơi yếu đến khám.”

      Đào Trung Ngọc lập tức : “Cúc tiên sinh, cậu làm ! Thiếu phu nhân tôi chăm sóc, bác sĩ cũng nên ở đây chờ đến lúc thiếu phu nhân hạ sốt.”

      Bác sĩ gật đầu: “Tôi biết rồi.”

      Cúc Như Khanh nhướng mày, “Tôi ở đây với ấy. Các người ra ngoài trước !”

      Đào Trung Ngọc và bác sĩ nhìn nhau, gì, lui ra ngoài.

      Cúc Như Khanh ngồi lại bên giường, nhìn khuôn mặt vẫn còn đỏ của , vươn tay vuốt ve sợi tóc trán , nhất định là hôm qua sau khi cửa hàng HeyYo! kia đóng cửa, mình đứng bên ngoài chờ, mới bị nhiễm lạnh, thành ra cảm.

      “Em ngu ngốc!” giọng mắng , nhưng lại khỏi đau lòng vì .

      Chợt lúc này, di động của Mặc Thiên Trần reo lên, Cúc Như Khanh đặt nằm lên gối cao, rồi bước đến, lấy di động của ra, mấy cuộc gọi nhỡ đều là Triển Thanh Thanh gọi, nghe điện thoại, lập tức giọng lanh lảnh của Triển Thanh Thanh truyền tới.

      “Đại tiểu thư của tôi ơi! Sao lâu như thế mới nghe điện thoại của em, em tìm chị đến sắp điên rồi! Hmm, chị thành em biết , có phải đến giờ vẫn chưa rời giường ?! hạnh phúc nha! Có người đàn ông thương chị đến vậy. em biết nhanh lên, tối qua ở HeyYo! ăn ngon ? Cúc tiên sinh có khen chị biết lãng mạn rồi , có khen chị có tuệ căn ? Sao chị gì hết? Chị phải biết, mùa Đông ăn HeyYo! là đặc biệt ngọt ngào hạnh phúc oa! Ha ha, ngày hôm qua lại đặc biệt giảm giá, vậy là thiên thời địa lợi nhân hòa rồi. Ăn xong kem sữa, lạnh trong người, lạnh đương nhiên phải sưởi ấm, muốn ấm đương nhiên phải vận động chứ còn gì…”

      Triển Thanh Thanh liều mạng lèo, sau đó kết lại: “Xét thấy hôm qua em bày mưu tính kế giúp chị, khi sang Pháp mua đồ, đại tiểu thư có phải muốn thưởng cho cái túi LV rồi ? Đại tiểu… đại tiểu thư, chị còn nghe đấy?”

      Cúc Như Khanh trầm giọng: “Hôm qua Trần bị nhiễm lạnh, bây giờ bệnh rồi.”

      “A…” Triển Thanh Thanh tự khen mình trong điện thoại, ngờ là Cúc Như Khanh nghe, lập tức giọng: “Ngại quá, Cúc tiên sinh, đại tiểu thư thế nào rồi? Đều tại tôi chỉ đại tiểu thư ăn HeyYo!, hôm qua chịấy tâm tình vẫn tốt mấy, xin lỗi…”

      “Bác sĩ cho uống thuốc, ấy giờ ngủ.” Cúc Như Khanh chuyện rất đơn giản, nhưng lại uy nghiêm mười phần, “Lần sau cho phép làm quân sư quạt mo nữa!”

      “Vậy tôi quấy rầy Cúc tiên sinh và đại tiểu thư nữa.” Triển Thanh Thanh lập tức cúp điện thoại. ngừng vỗ ngực, bày mưu tính kế rồi lại có lúc xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi!

      Cúc Như Khanh buông điện thoại xuống, lại đến bên giường Mặc Thiên Trần, sách lược của Triển Thanh Thanh mặc dù khả thi, nhưng em đứng ngoài cửa tiệm người ta đợi làm cái gì hả? đo nhiệt độ cho , vẫn chưa hạ, chán nản ngồi bên cạnh, rồi nhận được điện thoại của Khang Hạo hỏi chuyện công tác.

      “Mấy chuyện đơn giản cậu xử lý , còn hồ sơ quan trọng, tan việc mang đến nhà cho tôi xử lý.” Cúc Như Khanh xong liền cúp điện thoại, giờ trong đầu tràn ngập dáng vẻ khó chịu của Mặc Thiên Trần, còn tâm trí xử lý công việc.

      Sáu giờ tối, thân nhiệt Mặc Thiên Trần cuối cùng cũng hạ, thân đầy mồ hôi, nhưng vẫn ngủ mê man. Đào Trung Ngọc lấy bộ áo ngủ từ trong tủ quần áo ra, muốn thay bộ đồ đầy mồ hôi ngươi Mặc Thiên Trần. Cúc Như Khanh thấy liền : “Đào quản gia, ông phân công cho nhà bếp nấu ít cháo, quần áo để tôi thay!”

      “Dạ! Cúc tiên sinh. Đào Trung Ngọc lập tức ra ngoài.

      Lúc này, Khang Hạo mang văn kiện đến, “Đào quản gia, tiên sinh đâu?”

      Cúc Như Khanh buông áo ngủ tay ra, bước đến cửa: “Khang Hạo, mang văn kiện sang để trong thư phòng, tối nay tôi xem.”

      “Thiếu phu nhân sao rồi? Khá hơn chút nào ?” Khang Hạo quan tâm hỏi.

      Cúc Như Khanh ánh mắt dừng người hồi lâu, có chút vui gật đầu.

      “Vậy tôi ăn cơm trước!” Khang Hạo lập tức bỏ chạy, tự khắc biết được ánh mắt Cúc Như Khanh tuyệt có ý tốt, hơn nữa còn hàm chứa cả ghen tức rồi.

      Cúc Như Khanh khóa trái cửa, sau đó cởi quần áo người Mặc Thiên Trần, bộ quần áo dính đầy mồ hôi lạnh, dán sát vào người , nhìn hông trắng như ngọc của còn in dấu tay chưa tan, ánh mắt tối sầm, sau đó vào phòng tắm lấy khăn lông nóng lau người cho . Khi lau đến chân thấy có chút sưng đỏ, lúc đấy cực kỳ tức giận mới đối với thô bạo như vậy, đưa tay vuốt ve, còn đau ?
      mongmanh thích bài này.

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 153: Đem : Ai hành hạ ai

      Edit: lucalita

      Beta : N.P


      khẽ vuốt, khiến Mặc Thiên Trần nảy sinh phản ứng, nhàng bất động, Cúc Như Khanh ngẩn ra, tranh thủ dời tầm mắt, cầm khăn lông lau đôi chân dài, trắng của , rất thích, đặc biệt là cảm giác hút hồn khi chúng kẹp chặt thắt lưng .

      Cúc Như Khanh giúp Mặc Thiên Trần mặc áo ngủ, lại phát bản thân cũng đầy mồ hôi, giúp Mặc Thiên Trần lau sạch người, đắp tấm chăn sạch lên người , rồi mới vọt vào phòng tắm tắm nước nóng.

      tắm xong bước ra, lại dùng tay đo nhiệt độ cho lần nữa, sau đó vào thư phòng xử lý công việc. tắm xong ra, tại tiến tới dùng tay đo nhiệt độ cho , sau đó vào thư phòng xử lý công việc. Nhìn qua các báo cáo, phát có gì bất ổn, công ty trong nước và các hạng mục khác ở nước ngoài đều phát sinh lợi nhuận, tất cả báo cáo đều là tin tốt, năm sau có thể mở thêm chi nhánh. Đây là việc mà Cúc Như Khanh xem trọng, buông bản báo cáo ra, lại nghĩ về cha – Cúc Thiên Kỳ lúc ông nắm giữ tất cả công việc, dùng tay đè chặt huyệt thái dương đau nhức, khép hờ đôi mắt.

      Cúc Như Khanh mấy ngày có được giấc ngủ ngon, mỗi ngày đều bận rộn xử lý các việc quan trọng ở công ty, cả người lúc nào cũng trong trạng thái căng cứng, thể thả lỏng, lúc định trở lại phòng xem Mặc Thiên Trần di động vang lên. vừa đứng lên vừa nhìn vào di động, ra là Chu Tiểu Kiều.

      “Khanh….” Chu Tiểu Kiều kêu lên tiếng.

      Cúc Như Khanh gì, mặt cũng có bất cứ biểu gì.

      “Đây là cơ hội cuối cùng của tôi rồi, Khanh, nếu phải là tôi cùng đường, tôi tìm tới .” Chu Tiểu Kiều nhàng , “Van , giúp tôi lần này, có được ? muốn tôi làm cái gì cũng được!”

      Cúc Như Khanh đốt điếu thuốc rồi chậm rãi : “Chu Tiểu Kiều, lúc tôi kết hôn từng với : Mặc Thiên Trần là vợ tôi, đàn ông Cúc gia bao giờ cho phép người ngoài khi dễ vợ mình. có nhớ ? Chỉ dựa vào điểm này thôi, tôi muốn giúp rồi.”

      “Tôi có khi dễ ấy, tôi có, Khanh…” Chu Tiểu Kiều lập tức giải thích, “Tôi từng cứu mạng ấy, Khanh, chẳng lẽ quên rồi sao?”

      còn dám khoe khoang chuyện lần đó! Trong tay tôi có chứng cứ, chứng minh lần đó là do tìm người bắt cóc ấy, lại còn giả vờ ra mặt cứu người, dám giả vờ thiện lương để hại người. Tôi cần biết, Chu Tiểu Kiều, chuyện tự mà giải quyết!” Cúc Như Khanh xong chuẩn bị cúp máy.

      “Khoan …!” Chu Tiểu Kiều khẽ quát: “Tại sao? Mặc Thiên Trần rốt cuộc có điểm nào đáng để thương?”

      “Bởi vì ấy là Mặc Thiên Trần.” Cúc Như Khanh nhàn nhạt , mặc dù có nhiều chuyện xảy ra, vẫn là người duy nhất muốn cả đời ở cạnh.

      “Ha ha ha….” Chu Tiểu Kiều trong điện thoại cười như điên, Nhâm Thần Phong cũng từng như vậy, giờ Cúc Như Khanh cũng như vậy, bởi vì ta là Mặc Thiên Trần, Mặc Thiên Trần có cái gì tốt? “Khanh, các ngươi đều bị bề ngoài nhắn, mềm yếu đó lừa gạt, ra đây gặp tôi, tôi có chứng cứ cho thấy đê tiện của ta.”

      Cúc Như Khanh hai mắt chợt ngưng tụ, trầm giọng : “Bây giờ tôi rảnh, cũng đừng ở trước mặt tôi diễn trò quá lố, tôi hẹn Chu tiên sinh gặp mặt, chút chuyện quan trọng, bây giờ tôi còn nhiều việc cần xử lý.”

      xong cũng cúp điện thoại, sau đó quay trở lại phòng ngủ, khỏi thở dài : “Em rốt cuộc là có nhược điểm gì bị Thiên Mộ Đình nắm được, rồi còn bị Chu Tiểu Kiều lợi dụng uy hiếp? Tại sao chịu cho biết? Chuyện của người khác dính đến thù cha, nhất định quan tâm, nhưng lại là em, nếu hỏi em, sao lại giúp em? Là tự em muốn giải quyết, rồi lại giải quyết được, Trần, em định ngốc bao lâu nữa, đến khi nào mới thông suốt đây? Chẳng biết lần này đổ sốt, có làm em thông minh hơn đây?” ( Beta: chí lý quá -_-||| )

      “Nước…. Nước….” Mặc Thiên Trần khẽ tỉnh, cổ họng như bị lửa đốt, mắt lại thể mở ra nổi.

      “Trần…. tỉnh lại, em mau tỉnh lại ….” Cúc Như Khanh nhàng vỗ vỗ gương mặt , mặt cũng bớt đỏ hơn rồi.

      Mặc Thiên Trần như nghe được tiếng gọi , “Nước…. Tôi muốn uống nước….”

      lấy cho em.”

      Cúc Như Khanh xuống lầu lấy nước trong tủ lạnh, lại chợt nhớ ra bệnh thể uống nước lạnh, mới lấy ly rót thêm chút nước nóng, hòa vào nước lạnh, ấm, sau đó đỡ ngồi dậy, “Trần, uống nước này em.”

      Mặc Thiên Trần cảm giác khát, uống hớp lớn, kết quả bị sặc, ngừng ho khù khụ, vô cùng khó chịu, Cúc Như Khanh đưa tay nhàng vỗ lưng cho đỡ sặc, thấy còn muốn uống…. liền đổ nước vào miệng mình, rồi từng chút, từng chút mớm vào cái miệng của , cứ như thế giúp uống hết ly nước, sau đó đặt ly xuống, đỡ nằm, lại lấy nhiệt kế giúp đo nhiệt độ, bận rộn hồi, mới phát chăm sóc người bệnh so với làm còn mệt mỏi hơn.

      Cúc Như Khanh chuẩn bị ra ban công hút điếu thuốc lại nghe Mặc Thiên Trần mớ: “Lạnh… Tôi lạnh quá….”

      thở dài, sau đó bò lên giường, ôm vào ngực, Mặc Thiên Trần, em đúng là muốn hành hạ tôi sao!

      Mặc Thiên Trần cảm nhận được thân thểấm áp, liền liều mạng chui vào trong lòng , tay bé cũng an phận, trượt vào trong áo ngủ của , đặt lên khuôn ngực ấm áp, bộ dáng y như chú mèo 3acon rúc vào ngực chủ nhân, tìm chỗ an ổn để ngủ.

      Cúc Như Khanh bị làm hốt hoảng cả ngày, thấy nhiệt độ cũng hạ dần, khỏi nhàng nhắm mắt lại, ôm vào lòng, nhàng ngủ, mặc dù mấy ngày nay rất tức giận, nhưng cảm giác lúc này dễ chịu vô cùng.

      biết ngủ bao lâu, Mặc Thiên Trần bắt đầu khóc thút thít, “Van xin ông…. Đừng ôm ….Van xin ông….”

      Cúc Như Khanh lập tức tỉnh lại, duỗi ngón tay giúp lau nước mắt, “Trần, tỉnh lại , em gặp ác mộng rồi….”

      Mặc Thiên Trần nằm mơ thấy 3acon của , ở bàn phẫu thuật bị thô lỗ mang , “Tim của tôi đau quá… Rất đau….”

      Cúc Như Khanh đưa tay vuốt ngực của , “Trần, có ở đây…”

      là ai?” mơ mơ màng màng hỏi.

      “Em xem là ai?” tức giận, hung hăng cắn cắn làn môi .

      “Đau….” Mặc Thiên Trần cau mày, “Như Khanh….”

      Cúc Như Khanh ánh mắt ngưng tụ: “Còn biết là à?”

      hung dữ, chỉ có mới hung dữ với em như vậy….” Mặc Thiên Trần lần nữa cau mày.

      “Bởi vì em ngoan, bởi vì em nghe lời.” Cúc Như Khanh vuốt ve đôi chân mày nhíu chặt.

      Mặc Thiên Trần thào : “Nhưng Như Khanh giận tôi…. ấy để ý tới tôi… Tôi rất sợ, tôi muốn ấy, nhưng tôi lại rất sợ….”

      Cúc Như Khanh khỏi cười rồi thở dài, “Em chính là quả quyết, do dự, muốn cứ dũng cảm , có gì làm em phải sợsao?”

      Nhìn ôm trong ngực, dần dần ngủ, lần này ngủ an ổn hơn chút, nhìn cảm thấy tốt, mới nhắm mắt lại ngủ.

      Sáng ngày thứ hai, Mặc Thiên Trần hạ sốt, cũng tỉnh lại, nhìn thấy người đàn ông ôm ngủ giường, rồi nhớ lại những chuyện xảy ra trong đêm mưa, sợ hãi khẽ run lên, ép

      Cúc Như Khanh cũng tỉnh lại, Mặc Thiên Trần lập tức giả bộ ngủ, dùng tay thăm dò nhiệt độ trán , rồi đứng dậy, vào phòng tắm xong xuống lầu, “Đào quản gia, bưng chén cháo vào phòng cho thiếu phu nhân.”

      “Dạ, Cúc tiên sinh.” Đào Trung Ngọc lập tức phòng bếp.

      Cúc Như Khanh dùng chén cháo, sau đó làm, buổi sáng tỉnh lại, chỉ dám đối mặt , cũng biết phải làm sao để đối mặt với , nên lựa chọn lẩn tránh.

      Khi Đào Trung Ngọc bưng chén cháo vào phòng, Mặc Thiên Trần trong phòng tắm, đánh răng, rửa mặt, mặc dù vẫn còn cảm thấy choáng váng, nhưng so với ngày hôm qua, muốn nhúc nhích cũng được, cảm thấy khá hơn nhiều.

      “Thiếu phu nhân, Cúc tiên sinh nên ăn chút cháo.” Đào Trung Ngọc đặt chén cháo lên bàn, “ xin lỗi, thiếu phu nhân, cả ngày hôm qua thể rời khỏi giường, tôi cũng đến chăm sóc , nếu phải Cúc tiên sinh về nhà, tôi biết là ngã bệnh.”

      Mặc Thiên Trần thản nhiên : “Tôi sao, Đào quản gia, chuyện liên quan đến ông.”

      cũng đói bụng, liền ăn bát cháo, khôi phục chút hơi sức, bác sĩ riêng cũng đến, “Thiếu phu nhân, hôm nay tinh thần quả nhiên tốt hơn rồi.”

      “Cám ơn bác sĩ.” Mặc Thiên Trần lễ phép gật đầu.

      cần cám ơn tôi! Đều là nhờ Cúc tiên sinh chăm sóc tốt cho , tôi và Đào quản gia cũng chỉ là giúp chút ít chuyện thôi.” Bác sĩ kiểm tra sơ bộ cho , “Hôm nay nghỉ ngơi thêm ngày, ngày mai khỏe lại.”

      Khi bác sĩ và Đào Trung Ngọc rồi, Mặc Thiên Trần trở lại giường ngủ, nhàng lắc đầu, vẫn chịu tha thứ cho ! Hơn nữa lần này còn tức giận hơn những lần trước, cũng còn đủ tinh lực để suy nghĩ tiếp phương pháp gì rồi.

      Mặc Thiên Trần lấy di động, gọi điện cho Triển Thanh Thanh, “Thanh Thanh, chị bị cảm chưa khỏe lại, ngày mai mới đến công ty được.”

      “Chuyện đó… phải vì chị và Cúc tiên sinh lăn qua lăn lại giường đến nỗi thể làm chứ?” Triển Thanh Thanh giọng .

      Mặc Thiên Trần có tâm tư đùa giỡn, trầm mặc gì.

      Triển Thanh Thanh ngửi được mùi bất ổn, có chút ngượng ngùng: “Đại tiểu thư, chỉ vì ăn HeyYo! mà chị bị cảm! Hôm qua Cúc tiên sinh mắng em rồi, nếu chị cảm thấy khó chịu mắng em luôn !”

      Mặc Thiên Trần than tiếng: “ ấy làm gì dã man như vậy, trách em làm cái gì?”

      “Bởi vì tiên sinh thương chị a!” Triển Thanh Thanh lầu bầu.

      “Chị mệt rồi, muốn ngủ.” Mặc Thiên Trần đổi đề tài, sau đó buông điện thoại xuống.

      Trong lòng rất khó chịu, khó chịu vì bá đạo của , dã man của , rồi lại cảm thấy khổ sở vì thể rời xa , cứ như vậy nghĩ rồi nghĩ, dần dần thiếp .

      Cúc Như Khanh tan việc trở về, hỏi Đào Trung Ngọc tình hình của Mặc Thiên Trần.

      “Cúc tiên sinh, bác sĩ …. Sức khỏe khôi phục rất nhanh, thiếu phu nhân bây giờ ngủ.” Đào Trung Ngọc lập tức .

      Cúc Như Khanh gật đầu, lên lầu vào phòng ngủ, thấy Mặc Thiên Trần còn ngủ, vươn tay sờ sờ trán , sau đó ngồi bên cạnh , ngồi được lúc, mới giọng : “Trần, ngủ nữa trở thành mỹ nhân mê ngủ đó, Giáng Sinh sắp tới rồi, lần trước em muốn du lịch giải sầu, nhớ em rất thích đến để ngắm tuyết, hay lần này, chúng ta cùng ngắm tuyết. Em xem có được ?”

      Hai người có thể cùng nhau ngắm tuyết sao? gặp được tiểu công chúa sao?
      mongmanh thích bài này.

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 154: Đem : Ngoan ngoãn mà nghe lời

      Edit: lucalita

      Beta: N.P

      Mặc Thiên Trần vốn thức được lúc, nghe tiếng Cúc Như Khanh lên lầu, lại lập tức giả vờ ngủ, lúc này nghe được những lời của , mới biết luôn nhớ những lời , rằng muốn quốc, ra ngắm tuyết chỉ là cái cớ, chỉ muốn gặp 3acon sống với Dương Mi thôi. Trong lòng chỉ có cảm động, còn có cả chua xót, đột nhiên nước mắt tràn mi, sau đó mở mắt.

      sao?” nghẹn ngào hỏi .

      Cúc Như Khanh biết chỉ vờ ngủ, nên trêu chọc , chỉ : “Nếu thích , chúng ta Châu Phi cũng được, Châu Phi ấm áp hơn, lại có cả thảo nguyên, ngắm động vật hoang dã, hoặc ngắm mặt trời lặn…”

      “Đừng!” Mặc Thiên Trần ngồi dậy, nắm lấy tay , “Chúng ta quốc .”

      Cúc Như Khanh nắm tay bé của , “Vậy em phải mau khỏe lại, nếu vẫn cứ bệnh, đừng là nước , ngay cả ra khỏi cửa cũng cho phép.”

      “Em khỏe, nhất định khá hơn.” Mặc Thiên Trần vừa nghĩ tới việc có thể quốc, có thể gặp Dương Mi, cảm thấy khỏe hẳn.

      “Chúng ta ăn cơm tối thôi.” Cúc Như Khanh ngưng mắt nhìn .

      “Được!” Mặc Thiên Trần lập tức rời giường.

      nhanh chóng giày vào, theo chân được vài bước, phát mình vẫn còn mặc áo ngủ, liền buông tay ra, chạy tới tủ quần áo, tìm quần áo để thay, Cúc Như Khanh hơi ngẩn ra, nhưng gì, chỉ đứng bên, nhìn thay quần áo, vào phòng tắm rửa mặt, lại tới bàn trang điểm, bới tóc lên cao, thoa chút kem dưỡng da, hài lòng nhìn mình trong gương có vẻ phấn chấn lên mấy phần, mới về phía .

      Cúc Như Khanh nhìn trong nháy mắt biến hóa, mặc dù trang điểm, nhưng nhìn thấy tinh thần sảng khoái hơn nhiều, quốc có sức hấp dẫn lớn đến thế sao? Có thể biến trong phút chốc trở nên như thế… Thanh xuân ngập tràn! Cho phép dùng từ này, vì nếu so với sinh viên, vẻ ngoài trẻ tuổi của thua kém bọn họ.

      Mặc Thiên Trần nhìn mình chằm chằm, khỏi nháy mắt: “Nhìn em có thấy tiều tụy ? Có giống bị bệnh ?”

      !” Cú Như Khanh cong cong khóe môi “Nhìn trẻ hơn tuổi!”

      “Em vốn trẻ tuổi mà!” Mặc Thiên Trần dậm chân, “Ít nhất so với em trẻ hơn rất nhiều!”

      Lời này chẳng phải là già rồi sao, Cúc Như Khanh nhíu nhíu mày. Mặc Thiên Trần vội vàng tiến lên cười : “Chẳng lẽ nghĩ em lớn hơn rất nhiều à?”

      Cúc Như Khanh đầu đầy vạch đen, nhưng quả cảm nhận được Mặc Thiên Trần rất ít có thanh xuân và sức sống như lứa tuổi của , Mặc Thiên Trần ngâm nga bài hát lôi kéo xuống, “ phải đói sao? Đợi cũng lâu rồi, em cũng đói muốn chết!”

      Hai người cùng xuống lầu dưới dùng cơm, Mặc Thiên Trần chạy trước nhào đến ôm lấy Cúc Cầm Du, mong đợi chuyến quốc, có thể tìm 3acon , đây chính là tâm nguyện lớn nhất của .

      Cả nhà cùng ngồi bàn vui vẻ ăn cơm, lâu rồi mới thấy khí tốt thế này, Mặc Thiên Trần mặc dù có khẩu vị gì mấy, nhưng vẫn cố gắng ăn, muốn mình nhanh chóng khỏe hẳn, hoàn thành mục tiêu cũng như tâm nguyện lớn nhất của , gặp 3acon .

      Sau khi ăn cơm tối xong, Cúc Như Khanh “Cầm Du làm bài tập, Trần trở về phòng nghỉ ngơi.”

      Người đàn ông này đúng là thích ra lệnh, ở nhà cũng vậy, luôn dùng địa vị chủ nhân ra lệnh, Cúc Cầm Du ngoan ngoãn trở về phòng làm bài tập, Mặc Thiên Trần lại chịu trở về phòng, “Em muốn ra ngoài dạo tí, ở nhà hai ngày buồn bực lắm rồi.”

      “Em bị cảm vẫn chưa khỏe, ít nhảm .” Cúc Như Khanh hiển nhiên là đồng ý.

      “Em vòng trở về liền.” Mặc Thiên Trần trơ mắt nhìn , “Em còn rất muốn ngắm tuyết! Em nhất định tự chăm sóc mình tốt.”

      Cúc Như Khanh nâng cổ tay nhìn đồng hồ “Nửa giờ sau vẫn chưa về, cấm túc.”

      Mặc Thiên Trần le lưỡi, cuộc đời đúng là “thảm” nha! Nửa đời trước bị mẹ quản, nửa đời sau bị ông xã quản, chạy nhanh ra ngoài, ra bờ biển hấp thụ tí khí tự do, đôi tay dang ngang như bay lượn, chạy dọc theo sườn biển như tập luyện thân thể.

      muốn trước lúc lại chọc giận Cúc Như Khanh, Mặc Thiên Trần tìm được tiệm thuốc, liền khẩn cấp mua thuốc tránh thai, loại có hiệu lực trong vòng 72 giờ, còn nhẩm tính, lần trước của , trong đêm mưa đó đến giờ cũng qua hai ngày, chỉ mong là còn hữu hiệu. nhìn thuốc tay, trong lòng chợt phát sinh nỗi bất an, bất an cái gì? Là lo lắng sang quốc tìm được Dương Mi, bị Cúc Như Khanh biết chuyện này sao? chỉ biết trước khi gặp từng có người đàn ông khác, khó chịu đến vậy, nếu như biết từng vì người đàn ông khác sinh 3acon, còn có thể chấp nhận ?

      Nắm tay thành quyền, Mặc Thiên Trần cố trấn tĩnh lại, có chút khổ sở, có chút bất an, lại có chút đau đau. Vì dám nhận là “nhà” của , chữ “nhà” trong lòng có ý nghĩa quá sâu, khiến người ta lưu luyến, chỉ mong xem là “khách sạn”, chỉ là, “khách sạn” này ở lâu, có thể phát sinh chuyện “ở lâu sinh tình” ? nghĩ là có, người chứ có phải là cỏ cây đâu, quen thuộc rồi sao có thể vô tình?

      cũng biết, cầu của Cúc Như Khanh đối với tình cảm cực kỳ cao, suy nghĩ rất nhiều lần, phải là ứng cử viên thích hợp để trở thành người vợ lý tưởng của , người thích hợp với phải là loại lão luyện quả quyết, Thái Sơn áp đỉnh mà mặt đổi sắc (ý núi sập ngay đầu mà vẫn bình tĩnh ấy), là người đa tài, vừa giỏi thương trường, vừa đảm việc nhà, là người biết nhìn sắc mặt người đối diện, hiểu tâm tư người khác, những thứ này, đều có.

      chỉ biết chọc nổi giận, luôn khiến hài lòng. Mặc Thiên Trần lau nhanh nước mắt, sau đó trở về, những thứ này hài lòng hay hài lòng, để sau hãy tính, muốn quốc, đây mới chính là điều quan trọng của tại.

      Cúc Như Trần sau khi xử lý chút văn kiện ở thư phòng trở lại phòng ngủ, nhìn thấy Mặc Thiên Trần ngâm nga hát bộ dạng rất vui vẻ, cảm nhận được từ trong ra ngoài của đều tỏa ra vui vẻ, làm cho tâm tình cũng khá hơn nhiều.

      “Như Khanh, Cầm Du có cùng chúng ta ?” Mặc Thiên Trần ngẩng đầu nhìn .

      Cúc Như Khanh tới bên người , “Chúng ta tận hưởng thế giới của hai người, đây là chuyến du lịch đầu tiên của chúng ta sau khi cưới mà. Dĩ nhiên, sau này vẫn còn rất nhiều lần khác nữa.”

      Mặc Thiên Trần cắn cắn môi, gì, sau này vẫn còn rất nhiều lần sao? biết đấy.

      “Em phải nghỉ ngơi rồi, vẫn còn ở đó mà lên net?” thấy mở website, đều là quang cảnh thành phố Luân Đôn.

      Mặc Thiên Trần chớp chớp đôi mắt hạnh, thân thể bị người đàn ông bế lên, thở , ôm cổ , hai người cùng nằm lên giường lớn.

      “Còn đau sao?” Mặc dù đè người , nhưng dùng cùi chỏ chống giữ thân thể.

      Mặc Thiên Trần đỏ mặt lên, mấp máy môi, “Đầu đau nữa.”

      thấy vẫn nhìn mình, lại : “Nghĩ tới lễ Giáng Sinh được quốc, em bỏ qua cho làm đau em! Đánh rắn phải đánh đầu, lại đánh em cách tới bảy phân.”

      Cúc Như Khanh tròng mắt đen sâu kín tỏa sáng: “ biết bảy phân của em là chỗ nào, nhưng ghi nhớ lời em.”

      Mặc Thiên Trần rung động, chưa từng ghi nhớ lời của , biết cần gì, cho là, bá đạo như , cái gì cũng cần. ra, sai rồi!

      “Cám ơn , Như Khanh….” cảm động : “Về sau em quan tâm đến nhiều hơn.”

      “Em chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời là được rồi!” Cúc Như Khanh chỉ đưa ra cầu đơn giản như vậy.

      Mặc Thiên Trần lập tức bảo đảm, “Bắt đầu từ bây giờ, em nghe lời quan nhân của em, thương quan nhân của em, dối gạt quan nhân của em, đáp ứng mọi điều quan nhân của em cầu, chọc quan nhân của em tức giận, nếu có người chọc quan nhân của em tức giận, em đứng ra giúp quan nhân của em đầu tiên, quan nhân của em vui, em dụ dỗ chọc cho quan nhân của em vui vẻ, vĩnh viễn cảm thấy quan nhân của em là người tuấn mỹ nhất, nằm mơ cũng chỉ nhìn thấy mỗi quan nhân của em….” (Beta: xạo người… :v)

      Cúc Như Khanh khóe môi càng cong càng lớn, Mặc Thiên Trần lén hôn trộm lên bờ môi của .

      “Mau giúp quan nhân của em cởi áo tắm.” Cúc Như Khanh đứng lên.

      “Vâng! Quan nhân.” Mặc Thiên Trần trở mình bò dậy, giúp cởi quần áo.

      Tối đến, hai người nằm bên nhau, Mặc Thiên Trần rúc vào trong ngực , có chút kích động ngủ được.

      “Như Khanh, quyền lực của rốt cuộc là lớn đến thế nào?” duỗi ngón tay chọc chọc vào lồng ngực của .

      Cúc Như Khanh nhắm mắt lại để ý tới .

      “Quan nhân, thử xem, có phải tương đương với Tể tướng, chức lớn như thế rồi ?” Mặc Thiên Trần nhất quyết tha.

      Cúc Như Khanh bất đắc dĩ mở mắt, “ là Tể Tướng hay là Hoàng đế, đối với em có quan trọng ?”

      “Dĩ nhiên là quan trọng, là quan nhân của em, điều này mới quan trọng nhất.” Mặc Thiên Trần ngọt miệng .

      Cúc Như Khanh hôn lên môi , “Toàn là những lời đường mật.”

      nhạo báng miệng chỉ biết lời ngọt ngào.

      “Người ta chỉ là thôi nha!” Mặc Thiên Trần phồng phồng quai hàm , “Ví dụ này, danh tiếng của ai biết, có người nào là hiểu, phải cổ ngữ có câu, ‘ người làm quan, cả họ được nhờ sao’? Hoặc giả dụ như người ta muốn nhờ ban cho chức vụ tép riu nào đó, có phải rất dễ dàng đồng ý ?”

      Cúc Như Khanh hiểu lại nhận ủy thác của người khác, quanh co định nhờ giúp đỡ rồi!

      biết.” trực tiếp cắt ngang mọi ảo tưởng của .

      Mặc Thiên Trần ánh mắt tối sầm lại, “Được rồi! là ông quan thanh liêm, thiết diện vô tư.” xong lại duỗi ngón tay vẽ mặt trăng lên trán , thanh thiên đại lão gia, cứ vậy !

      Cúc Như Khanh cầm ngón tay của , lời đầy ngụ ý: “Nếu như Trần có chuyện muốn giúp, giúp.”

      Mặc Thiên Trần cười vui vẻ, biết , “Em là có chuyện cần giúp tay.”

      !”

      “Quan nhân, em kích động đến ngủ được rồi, phải làm sao đây?”

      Cúc Như Khanh híp híp mắt: “ phương pháp, có thể ngủ rất nhanh.”

      vừa , ngón tay liền trượt đến hông , Mặc Thiên Trần lập tức nhận thức được tần số nguy hiểm, “Đây là phương pháp tốt, em muốn!”

      còn chưa có , sao Trần biết là phương pháp tốt, lúc nào tiến bộ nhanh như vậy rồi hả?” Cúc Như Khanh nhành vuốt xương hông mềm mại của của .

      Mặc Thiên Trần vui vẻ, “Em có tiến bộ, đánh giá em được bao nhiêu điểm?”

      nghiêm túc: “Chín phần mười.”

      kêu lên: “Cao vậy à?”

      mỉm cười: “Max điểm là trăm tám mươi.”

      kêu rên: “Em hết cách…”
      mongmanh thích bài này.

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 155: Đem : Cầu xin cậu giúp tôi

      Edit:lucalita

      Beta: N.P


      Cúc Như Khanh vỗ vỗ cái eo của , sau đó đứng dậy, “Cố gắng nhiều hơn, lần sau nhất định được điểm cao hơn.”

      Mặc Thiên Trần nhìn ra cửa, nụ cười khỏi tràn lên khóe môi, nếu như vẫn có thể cùng giữ vững loại quan hệ này, có chút hạnh phúc, còn có chút mong đợi với hạnh phúc đó, tốt biết bao nhiêu.

      Rất nhanh, Cúc Như Khanh bưng ly sữa nóng lên, “Uống , ngủ được.”

      “Nhưng giờ này ăn gì cũng mập.” Mặc Thiên Trần lắc đầu.

      “Em gầy như que củi rồi, còn sợ mập à?” Cúc Như Khanh khỏi buồn cười.

      Mặc Thiên Trần nhận lấy cái ly, uống xong liếm môi cái, “Em cũng như mọi người thôi, sợ mập, chỉ có biết thôi.”

      “Loại chuyện này biết cũng sao, ngủ thôi.” lên giường, ôm ngủ.

      Mặc Thiên Trần nở nụ cười hạnh phúc, tựa vào tay , cùng tiến vào thiên đường, chỉ mong trong giấc mơ cũng có thể nhìn thấy .

      lâu sau, Chu Truyền Hảo được phán án, vì có chứng cứ xác thực, Chu Truyền Hảo chính thức bị giam giữ, cơ quan kiểm sát tiến hành lập hồ sơ khởi tố. Vụ án kéo dài lâu, cuối cùng cũng có tiến triển.

      Cúc Như Khanh nhận được tin này, lập tức đến trại giam gặp Chu Truyền Hảo, nhìn người đàn ông đối diện, tròng mắt lạnh như băng.

      “Như Khanh…” Chu Truyền Hảo nhìn , lập tức dấy lên niềm hy vọng mới, “Như Khanh, niệm tình tôi là cha của Tiểu Kiều, còn là bạn thân lâu năm của Thiên Kỳ, cậu có thể giúp tôi …”

      Cúc Như Khanh chỉ lấy tờ biên lai mượn đồ, và tờ hóa đơn ngàn vạn ra, lạnh lùng : “Ông dựa vào cái gì mà bảo tôi giúp ông?”

      Chu Truyền Hảo nhìn thấy hai vật đó, sắc mặt lập tức biến đổi, nhưng rất nhanh lại trấn tĩnh được, “Như Khanh, có trời đất chứng giám, năm đó là tôi mượn tiền cho Thiên Kỳ, nếu cậu tin lời tôi, có thể tìm hồ sơ 15 năm trước mà xem.”

      “Phải! Là ông mượn tiền cho cha tôi, nhưng lại có điều kiện bên trong, phải ?” Ánh mắt Cúc Như Khanh nhìn chằm chằm , như 3acon sói tràn đầy thù hận, tùy thời có thể xé xác kẻ thù.

      “Tôi hiểu cậu có ý gì!” Chu Truyền Hảo tỏ ra cực kỳ vô tội.

      Cúc Như Khanh cất biên lai mượn đồ và hóa đơn vào túi, rồi khoanh tay trước ngực, “Hôm nay tôi đến đây là muốn thay ông xin quan tòa khoan dung, nhưng biểu của ông ngoài mong đợi của tôi, cho nên, tôi cũng còn cách nào.”

      “Như Khanh…” Chu Truyền Hảo ôm đầu, “Tôi với cậu! Năm đó, sau khi Thiên Kỳ ngã bệnh, tôi có hỏi ấy, có cần tiền để xoay vốn , tôi biết công ty này là toàn bộ tâm huyết của Thiên Kỳ, nhưng ấy từ chối ý tốt của tôi. Như Khanh, Như Khanh, chỉ có vậy.”

      Cúc Như Khanh xoay người bước , Chu Truyền Hảo này đúng là lão hồ ly, ở trước mặt dĩ nhiên dám khai , nhưng cũng vội, có thời gian và tinh lực, từng bước từng bước dồn được vào chân tường.

      “Như Khanh… Như Khanh…” Chu Truyền Hảo nhìn bóng lưng của mà gọi, “Hãy nể tình cậu và Tiểu Kiều từng nhau, cậu có thể đừng khoanh tay đứng nhìn ? Năm đó Tiểu Kiều lời nào rời bỏ cậu, là nó đúng, bây giờ, tôi cho nó trở lại bên cạnh cậu, có được ?”

      Cúc Như Khanh dừng bước, xoay người lại, khóe môi lên nụ cười đùa cợt: “Trở lại cạnh tôi làm gì? Tiếp tục làm người phụ nữ của tôi à? Hay là tình nhân trong bóng tối?”

      “Chỉ cần cậu muốn, bảo nó làm gì cũng được.” Chu Truyền Hảo lập tức .

      Cúc Như Khanh cười nhào càng lúc càng lớn: “Có biết Cúc gia và Chu gia bản chất khác nhau chỗ nào ?”

      Chu Truyền Hảo ngừng, gì.

      “Cúc gia và Chu gia giống nhau ở điểm là đều vì muốn đạt mục đích mà bất chấp thủ đoạn, nhưng Cúc gia bảo vệ người nhà của mình, chưa bao giờ mang vợ 3acon ra làm điều kiện giao dịch. Cho nên, Chu gia định sẵn là bại dưới tay Cúc gia rồi.” Cúc Như Khanh xong, xoay người rời .

      Nhìn thấy Chu Tiểu Kiều đứng ở cửa vào, trước khi đến gọi cho Chu Tiểu Kiều, cố ý canh đúng thời gian bọn họ chuyện, hiểu tính tình Chu Tiểu Kiều, nếu biết bị cha mình xem như 3acon cờ, chắc chắn tức giận vào. Vì vậy, tuồng vui này, ngoài việc thăm dò chân tướng việc của cha năm đó từ Chu Truyền Hảo, còn muốn nhìn thấy tranh chấp giữa cha 3acon Chu Tiểu Kiều, nhất định giúp Chu Truyền Hảo, đồng thời cũng đến uy hiếp Mặc Thiên Trần nữa.

      Cúc Như Khanh chỉ liếc nhìn Chu Tiểu Kiều, sau đó qua người, mục đích hôm nay đạt được, giờ chỉ còn chờ ngày mai đưa Mặc Thiên Trần quốc ngắm tuyết, thuận tiện còn muốn tặng cho niềm vui bất ngờ, đưa gặp 3acon – Cúc Hoài Cẩn.

      Chu Tiểu Kiều quả còn mở miệng xin Cúc Như Khanh giúp đỡ nữa, bận tâm nữa, đối với người cha chỉ biết lợi dụng , muốn quan tâm nữa.

      Công ty Mặc thị.

      Triển Thanh Thanh nhìn Mặc Thiên Trần đến, biết vừa mới khỏi bệnh, nên chỉ dám len lén nhìn , lại phát hai má hồng hồng, bộ dạng vui vẻ.

      “Đại tiểu thư, có chuyện tốt gì sao?”

      cho em biết.” Mặc Thiên Trần trừng , nếu phải nhóc đề xuất chủ ý cùi bắp HeyYo! kia, cũng thành ra như vậy.

      Triển Thanh Thanh trầm mê trong kế hoạch du lịch của mình: “Vậy tốt rồi, chị cứ việc giữ bí mật , chỉ là bây giờ em muốn du lịch HongKong, đến đó mua đồ trước, rồi mới hưởng thụ ngắm mưa sao băng. là mong đợi quá , em còn muốn sang Pháp mua đồ…”

      “Sang Pháp mua đồ á, đừng có mơ!” Mặc Thiên Trần hừ tiếng.

      “Dù gì em cũng thức trắng đêm ngủ để chăm coi Nhâm tiên sinh, chị đồng ý với em rồi, được đổi ý.” Triển Thanh Thanh cao giọng.

      Mặc Thiên Trần nghe nhắc đến Nhâm Thần Phong, lòng chợt cảm thấy mất mát, Chu Truyền Hảo rốt cuộc cũng bị định án rồi, bây giờ lôi đến chuyện tố tụng, Nhâm Thần Phong tránh khỏi liên quan, tất cả đều tại , biết kết quả thế nào, càng ngày càng cảm thấy bất an.

      Triển Thanh Thanh thấy khổ sở, lập tức “Được rồi, được rồi, coi như em thua, em Pháp là được. Đừng ủ rủ nữa.”

      “Thanh Thanh, em biết chị phải lo lắng chuyện đó mà.” Mặc Thiên Trần thở dài.

      Triển Thanh Thanh gãi gãi đầu: “Em biết chị lo cho tiền đồ của Nhâm tiên sinh, nhưng phàm là người, nếu phạm lỗi phải chịu trừng phạt của pháp luật, chị có đau khổ cũng vô ích, đại tiểu thư, mọi chuyện thể cứ theo ý chị muốn được đâu.”

      “Ý em là, ấy có thể thoát khỏi cảnh tù tội sao?” Mặc Thiên Trần nắm chặt tay .

      phải, ý em phải thế, có thể nghiệp của Nhâm tiên sinh vẫn bịảnh hưởng, dù sao cũng thuộc giới nghệ sĩ, vẽ tranh và đánh đàn, hai thứ này đều phải chú trọng đến danh tiếng, nhưng đại tiểu tư đừng lo, chỉ cần Nhâm tiên sinh từ bỏ, nhất định cũng trời quang mây tạnh thôi.” Triển Thanh Thanh vội vàng an ủi .

      Mặc Thiên Trần khổ sở dứt, đều là vì nhất thời xử lý tốt, mới hại Nhâm Thần Phong và Đồng Thọ Tề rơi vào tình thế này, bây giờ biết nên làm sao để bù đắp cho họ.

      Chiều đến, Mặc Thiên Trần làm việc, chợt nhận được điện thoại của Nhâm Thần Vũ, lúc trước đồng ý giúp Nhâm Thần Vũ nhờ Cúc Như Khanh giúp đỡ, ai ngờ tiếng liền cự tuyệt, vỗ vỗ ót, rồi nhận cuộc gọi, “Chị Vũ…”

      Nhâm Thần Vũ ở bên kia điện thoại khóc suốt, Mặc Thiên Trần tựa hồ phát có chuyện bất thường, “Chị Vũ, chuyện , chị làm sao vậy… Mau cho em biết…”

      “Thiên Thiên, hôm nay Thọ Tề tự sát rồi…” Nhâm Thần Phong giọng đứt quãng.

      “…” Mặc Thiên Trần tay chân bất chợt lạnh như băng, ngờ hậu quả của chuyện này lại nghiêm trọng đến vậy.

      “Chị Vũ, tình hình bây giờ như thế nào?”

      Nhâm Thần Vũ khóc ròng: “Bây giờ tụi chị ở bệnh viện…”

      “Em lập tức tới ngay.” Mặc Thiên Trần cúp điện thoại liền rời .

      Bệnh viện.

      Nhâm Thần Vũ ngồi bên cạnh Đồng Thọ Tề chờ, vẫn còn chịu tác dụng của thuốc mê, chưa tỉnh, may là Nhâm Thần Vũ phát kịp thời, đưa cấp cứu, bây giờ thoát khỏi tình trạng nguy hiểm.

      Nhâm Thần Phong mình đứng ngoài hành lang, Nhâm Thần Vũ ở cạnh hai đứa trẻ, chúng nhất định muốn ở bên cạnh Đồng Thọ Tề chờ tỉnh lại, hai chị em vẫn còn lẳng lặng khóc thút thít, Nhâm Thần Vũ cũng thầm gạt lệ.

      Mặc Thiên Trần gặp Nhâm Thần Phong ở hành lang, “Thần Phong, ấy sao rồi?”

      “Thiên Thiên, sao em lại tới đây?” Nhâm Thần Phong khỏi lo lắng cho .

      “Chị Vũ Đồng tiên sinh ở bệnh viện, em muốn tới thăm. Thần Phong, đều là em tốt, xin lỗi, Thần Phong….” Mặc Thiên Trần cắn môi, nhìn người đàn ông giường bệnh.

      Nhâm Thần Phong nhìn : “Thiên Thiên, Chu Tiểu Kiều còn tới tìm em ?”

      thấy thủy chung vẫn là lo lắng cho , lắc đầu, “ có.”

      “Vậy tốt. rể còn nguy hiểm đến tính mạng rồi, em cũng về nhà !” Nhâm Thần Phong đuổi .

      “Em muốn chào hỏi chị Vũ.” Mặc Thiên Trần đôi mắt hồng hồng.

      Lúc này, Nhâm Thần Vũ ở cùng bọn trẻ, định ra ngoài.

      “Thiên Thiên…” Nhâm Thần Vũ ôm Mặc Thiên Trần khóc, Mặc Thiên Trần cũng thầm khóc thút thít, “Chị Vũ…”

      Bọn trẻ đứng cạnh Nhâm Thần Phong, hơi có địch ý nhìn Mặc Thiên Trần khóc thầm, Nhâm Thần Phong bế bọn trẻ lên, chúng liền ôm cổ nghẹn ngào khóc nức nở.

      Mặc Thiên Trần nhàng : “Chị Vũ, tối nay em chuyện với Như Khanh lần nữa, nhờ ấy giúp đỡ, chị đừng quá đau lòng, được ? Chị phải bảo trọng thân thể, còn phải chăm sóc cho người bệnh nữa.”

      “Cám ơn em, Thiên Thiên…” Nhâm Thần Vũ nhìn Mặc Thiên Trần như ân nhân cứu mạng, khóc đến dị thường thương tâm.

      Mặc Thiên Trần lau nước mắt cho Nhâm Thần Vũ, sau đó xoay người rời .

      Nhâm Thần Vũ và Nhâm Thần Phong nhìn theo bóng dáng của Mặc Thiên Trần từ từ biến mất, Nhâm Thần Vũ tính ôm bọn trẻ vào phòng bệnh xem Đồng Thọ Tề chúng nhìn Nhâm Thần Phong : “ Thần Phong, em sợ quá…”

      Nhâm Thần Phong chỉ lẳng lặng rời , giải thích gì, chỉ ôm lấy chúng.

      Tối đến, Mặc Thiên Trần về nhà, thấy Cúc Như Khanh vui vẻ tươi cười, rất ít khi thấy người đàn ông này vui vẻ như thế, nhàng tới, ôm lấy hông .

      “Như Khanh….” Dù thế nào nữa, cũng quyết định vì Đồng Thọ Tề cầu xin giúp đỡ, chuyện này tất cả cũng đều là vì mà ra.

      Cúc Như Khanh nâng cằm của lên, giọng nhàng: “Trần, ngày mai bay quốc, có bất ngờ cho em!”

      Mặc Thiên Trần nhìn , nhàng : “Như Khanh, lúc vui vẻ, em có thể xin chuyện ?”
      tuyetbangnhimongmanh thích bài này.

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 156: Đem : cái tát hung hăng

      Edit: Pink Kiêu Sa

      Beta: N.P



      Hôm nay, tâm tình Cúc Như Khanh rất tốt, vỗ vỗ gương mặt : “Chuyện gì?”

      Mặc Thiên Trần biết đây là cơ hội tốt, “Em muốn nhờ giúp Đồng Thọ Tề.”

      “Đồng Thọ Tề?” Nụ cười đọng lại gương mặt Cúc Như Khanh, mặc dù Đồng Thọ Tề trực tiếp đối đầu với , nhưng lại tham gia vào vụ án Chu Truyền Hảo, cũng ra tay tương trợ.

      “Hôm nay Đồng Thọ Tề tự sát ở nhà, chị Vũ đưa ấy vào viện, dù cấp cứu kịp thời, nhưng vẫn còn trong tình trạng mấy lạc quan. Em muốn nhờ , có thể giúp ấy ? Đồng tiên sinh tham gia vào vụ việc của Chu Truyền Hảo đâu.” Mặc Thiên Trần vội .

      Cúc Như Khanh ngưng mắt nhìn , ánh mắt đột nhiên trở nên có cảm giác đau đớn mờ mờ ảo ảo: “Trần, tối qua em hứa với thế nào? Em hứa chọc giận ! Nhưng bây giờ em làm gì, em có biết ?”

      “Em xin lỗi, Như Khanh, em còn cách nào khác nên mới phải làm như vậy.” Mặc Thiên Trần gắt gao ôm hông , muốn buông tay, “Em xin , Như Khanh, xin hãy giúp em lần này, có được ?”

      Trong nháy mắt, thanh của Cúc Như Khanh bỗng trở nên lành lạnh: “Là Nhâm Thần Phong gọi em tới nhờ em cầu xin ? Hay Nhâm Thần Vũ? Hay là Đồng Thọ Tề?”

      “Đều phải, là em tự mình muốn cầu xin .” Mặc Thiên Trần nhìn .

      “Tại sao? Trần, em chưa trưởng thành sao? Hay em đối với Nhâm Thần Phong vẫn còn tình cảm?” Cúc Như Khanh bắt đầu bốc lửa.

      “Em đối với Nhâm Thần Phong còn tình cảm, em , Như Khanh, phải tin em, có được ?” Mặc Thiên Trần thấy bắt đầu phát giận, liền cuống quít.

      Hai mắt Cúc Như Khanh càng trở nên lạnh lẽo, nhìn Mặc Thiên Trần hồi lâu vẫn chuyện, nếu đối với Nhâm Thần Phong còn tình cảm, vậy vì sao còn phải làm chuyện ngây thơ như thế này? vươn tay, sờ sờ cái trán của , có lẽ dối.

      “Trần, đừng có đùa như trẻ3acon nữa, tắm rồi nghỉ ngơi sớm chút, sáng sớm ngày mai chúng ta còn phải quốc.” Lúc này Cúc Như Khanh muốn phải nổi giận với , nhẫn nhịn .

      Mặc Thiên Trần vẫn chịu buông ra, tiêp tục cầu xin : “Như Khanh, Như Khanh, giúp em lần này được , lần đầu tiên cũng xem như là lần cuối, có được ?”

      “Mặc Thiên Trần, lý do là gì?” Cúc Như Khanh dùng sức đẩy ra, nhẫn nại đến cực hạn.

      Mặc Thiên Trần bị la lớn làm hết hồn, sắc mặt trở nên tái nhợt, bờ môi run rẩy, thực muốn gây gổ với Cúc Như Khanh, cũng muốn chọc giận , nhưng thực còn cách nào khác.(Beta: thế ai bảo tự hứa với người ta làm gì hả??)

      Cúc Như Khanh liền xoay người ra khỏi phòng, mà còn ở trong phòng, lửa giận chắc chắn ngập trời, giờ thể khống chế được tâm tình của mình nữa rồi, thực thể nào khống chế được.

      biết lấy dũng khí từ đâu, Mặc Thiên Trần đột nhiên xông lên trước, đứng trước mặt ngăn ra khỏi phòng, Cúc Như Khanh vẫn bước , Mặc Thiên Trần bỗng nhiên quỳ xuống trước mặt , ôm lấy chân : “Như Khanh…”

      “Mặc Thiên Trần, em có biết em làm gì ?” Cúc Như Khanh thể tin được người liên quan đến mình, mà làm như vậy, vì hành động này của mà cảm thấy thương tiếc, ngược lại lửa giận lại càng thêm bùng cháy.

      Mặc Thiên Trần rơi nước mắt : “Như Khanh, giúp em , được ?”

      Cúc Như Khanh quỳ xuống cùng với , nắm cổ tay bé của bằng sức lực dọa người, vẻ mặt của cũng dọa người kém, cặp mắt của lại càng thể che giấu được đau đớn, tay khác của nắm chặt lại thành quyền, càng nắm lại càng chặt.

      Mặc Thiên Trần chỉ cảm thấy tức giận đến mức có thể bóp nát bất kì lúc nào, chỉ có thể chịu đựng đau đớn rơi nước mắt nhìn , thân thể bé run rẩy kịch liệt, cặp mắt mang theo cầu xin, kỳ vọng có thể giúp Đồng Thọ Tề.

      Rốt cuộc, cũng từ từ buông lỏng ra, giọng mang theo mệt mỏi dị thường: “Trần, em khiến quá thất vọng rồi!”

      chính là muốn giúp em sao?” Mặc Thiên Trần hỏi .

      Cúc Như Khanh kiên định : “ từng với em giúp Chu Truyền Hảo. Em quên rồi sao? Trần, em nhớ lâu chút có được ?”

      Mặc Thiên Trần nhớ, làm sao lại nhớ , nước mắt rơi ngày càng dữ tợn: “Như Khanh, đừng tuyệt tình như vậy được ?”

      tuyệt tình?” Đôi tay Cúc Như Khanh để sau lưng, “Vấn đề này phải tuyệt tình.”

      Mặc Thiên Trần thấy cầu cạnh chút tác dụng cũng có nhưng cũng thể đứng dậy được, hoảng loạn: “ quả nhiên giống như người ta , quả nhiên như ngoại giới , thủ đoạn độc ác, lòng dạ thâm hiểm, tội ác tày trời!”

      Cúc Như Khanh bị người phụ nữ mình thương như thế, cảm thấy thể nào chịu được, nhìn chớp mắt, công ty hàng hóa có vấn đề ra tay tương trợ, quốc gặp nguy hiểm đến tánh mạng liền bay qua giúp , ngã bệnh bỏ tất cả công việc qua bên tự mình chăm sóc cho , bị uy hiếp thay giải quyết, ra tất cả đổi lấy được câu của : thủ đoạn độc ác, lòng dạ thâm hiểm, tội ác tày trời!

      che ngực, Mặc Thiên Trần là người phụ nữ đầu tiên trông chờ, kết quả lại chính là những cuộc cãi vã ngừng nghỉ, còn có những phiền phức vô tận mãi chấm dứt, ngưng mắt nhìn , đôi mắt trở nên vừa thương vừa đau đớn, đây chính là người phụ nữ Cúc Như Khanh chọn cùng nắm tay đến cuối đời sao?

      khí bất động đáng sợ.

      Cúc Như Khanh gì, tay vẫn giữ lấy lồng ngực, bị làm cho tức giận đến mức thể được gì nữa.

      Mặc Thiên Trần cũng ngây người, lựa lời mà lại loạn như vậy, thấy dáng vẻ của Cúc Như Khanh trở nên thống khổ, vội vã : “Như Khanh, em xin lỗi, đầu em hư rồi, em lung tung…”

      Cúc Như Khanh vẫn để ý đến , ánh mắt nhìn ngày càng trở nên xa lạ, cũng ngày càng thống khổ, hôn nhân như vậy, còn muốn làm gì?

      “Như Khanh…” Mặc Thiên Trần bị dọa nên sợ, tiến lên ôm , nên những lời này, nên chút nào.

      Nhưng Cúc Như Khanh cho ôm, đẩy ra, thân thể cao lớn có chút loạng choạng, cuối cùng chống đỡ đứng lên.

      “Như Khanh…” Mặc Thiên Trần lại ôm , sử dụng toàn bộ sức lực ôm lấy , nửa kéo nửa ôm đến bên giường ngồi xuống, “Như Khanh, đừng làm em sợ…”

      Qua hồi lâu, mới lên tiếng: “Trần, đối đãi với em thế nào?”

      đối đãi với em rất tốt, Như Khanh, lúc nãy là do gây gỗ nên em mới lẫy, đừng để trong lòng, có được ?” Mặc Thiên Trần nắm chặt tay , “Em muốn chọc giận , em xin lỗi, Như Khanh, em xin lỗi … Tất cả đều là lỗi của em, em làm hư tất cả mọi chuyện, là em hại Thần Phong, là em hại Đồng tiên sinh, hãy mắng em , được ?”

      Đợi cho bản thân bình tĩnh lại, Cúc như Khanh đốt điếu thuốc, hút xong điếu thuốc, đứng lên chuẩn bị ra khỏi phòng, Mặc Thiên Trần ôm lấy từ phía sau: “Như Khanh, sao hỏi em lý do? Em cho biết lý do, nghe em được ?”

      “Trần, bây giờ muốn nghe.” Cúc Như Khanh lắc đầu cái, cố ý ra khỏi phòng.

      Mặc Thiên Trần nhìn bóng dáng cao lớn bước về phía cửa, nhìn lại mình chỉ thấy đôi tay trống trãi, lớn tiếng : “Là em tìm Thần Phong, khiến Thần Phong bị bang Chu Truyền Hảo hãm hại nên mới bị hiềm nghi phạm tội.”

      Cúc Như Khanh hoài nghi mình nghe nhầm! dừng bước, xoay người nhìn : “Em lại lần nữa!”

      Mặc Thiên Trần nhìn : “Là em tìm Thần Phong, khiến Thần Phong bị bang Chu Truyền Hảo hãm hại nên bị hiềm nghi phạm tội, mà Thần Phong lại thay Đồng tiên sinh làm chuyện này, cho nên, Đồng tiên sinh thực có tham gia dự án của Chu Truyền Hảo…”

      “BỐP!” tiếng.

      Mặc Thiên Trần lời vẫn chưa hết, Cúc Như Khanh lên trước mấy bước, hất tay cho bạt tay. bạt tay này của dùng sức rất lớn, năm dấu tay in mặt dị thường ràng, đôi môi Mặc Thiên Trần cũng tràn ra tia máu…

      Mặc Thiên Trần lảo đảo ngã xuống đất, chỉ cảm thấy mặt đau rát, trong miệng cũng có gì đó màu đỏ tươi rỉ ra, nhất thời ngây dại.

      Tay Cúc Như Khanh để run rẩy, thể tin được Mặc Thiên Trần cũng tham dự vào chuyện đó, cư nhiên tự mình cầu xin Nhâm Thần Phong, sau đó lại hiềm nghi Chu Truyền Hảo. mưu cục báo thù cha, vợ lại có phần trong đó, thậm chí giúp đỡ kẻ thù đối đầu .

      nhìn người phụ nữ té xuống đất thầm nức nở, lửa giận trong lòng thể nào khống chế được, xông tới tay để cổ : “Mặc Thiên Trần, em đáng chết!”

      Mặc Thiên Trần bị dùng đại lực ép đến mức hít thở thông, trơ mắt nhìn , chưa từng thấy Cúc Như Khanh phẫn nộ như vậy bao giờ, hung hăng tát cái, sau đó lại muốn giết chết . Giờ phút này giống như quỷ Satan đến từ địa ngục, hung thần ác sát muốn cắn nuốt .

      có biết làm cái gì hả? có biết phạm phải lỗi lầm gì hả? có biết có chết cũng có gì đáng tiếc ?” Cúc Như Khanh rống to.

      Mặc Thiên Trần phát ra thanh nào, chỉ cảm thấy tầm mắt trở nên mờ mờ, mảnh đen kịt bao phủ lấy , rất nhớ3acon , thậm chí biết3acon có dáng dấp thế nào, thậm chí mặt mũi cũng biết.

      “Bảo bảo… Bảo bảo…” Mặc Thiên Trần dùng hơi sức cuối cùng phát ra thanh khàn khàn, Bảo bảo của ở nơi nào, phải gặp lần, mới có thể chết a, bằng chết cũng nhắm mắt!

      Tay Cúc Như Khanh nổi lên gân xanh, ngay cả mạch máu cổ cũng ngày càng trướng đầy, ngăn giãy giụa nhưng cuối cùng lại buông ra, sau đó đứng lên.

      “Khụ khụ khụ…” Mặc Thiên Trần cứu được cái mạng, ngừng ho khan, cổ họng của khó chịu, toàn thân cũng đau đến khó chịu.

      Cúc Như Khanh lên tiếng cắt đứt tiếng ho khan của : “Mặc Thiên Trần, cút ra ngoài cho tôi!”

      Giờ phút này Mặc Thiên Trần chỉ cảm thấy tay chân lạnh như băng có cảm giác gì, cuối cùng Cúc Như Khanh hạ lệnh đuổi , cần , rốt cuộc cũng cần ! thể dễ dàng tha thứ cho , muốn gặp lại .

      Biết ngày này sớm muộn đến, nhưng so với dự đoán vẫn thể chấp nhận được quyết định này, mặc dù trong lòng sớm có đáp án, nhưng khi điều đó thực xảy ra, lại đau đớn đến mức chỉ muốn chết !

      bóp cổ nữa, lại cảm thấy hít thở thông, thể nào hô hấp được, cảm thấy khí ngày càng ít, cảm thấy máu trong cơ thể bắt đầu chạy đâu mất, xương như bị rút mất, cảm thấy tất cả là được vận mệnh an bài.

      Hai tay Cúc Như Khanh ngày càng nắm chặt hơn, tất cả kỳ vọng như biến thành bọt biển, người phụ nữ này dù cùng giường chung gối với nhưng tâm lại ở chỗ , từng kỳ vọng có thể hiểu nhau, cả đời bên nhau, ra chỉ là giấc mộng Nam Kha huyền ảo mà thôi.
      mongmanh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :