1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Kim Cương Khế Ước - Lục Tiểu Lam (Hoàn, mấy chương hoàn và PN trong VIP link cuối trang 88)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      [​IMG][​IMG]

      “Dĩ nhiên, ngày, em đem bức họa bán đấu giá cho Mr. Right của em.” Triển Thanh Thanh thu hồi bức vẽ.



      Mặc Thiên Trần nhìn chằm chằm : “Tối qua em ngủ ngon như vậy, sáng sớm còn bắt chị pha cà phê cho em uống?”



      “Khó có lúc hưởng thụ chị tốt với em như vậy, lợi dụng sao được chứ?” Triển Thanh Thanh vui vẻ.



      “Nhường em ba phần em liền lấn lướt, Triển Thanh Thanh, ngày nào đó em bại trong tay chị, xem chị làm sao xử lý em.” Mặc Thiên Trần biết Nhâm Thần Phong sao, cũng an tâm chút.



      Triển Thanh Thanh phản pháo: “Trời cao cho em được thấy hai mỹ nam là Cúc tiên sinh và Nhâm tiên sinh, em thỏa lòng, bây giờ mặc cho chị xử lý luôn!”



      Mặc Thiên Trần than tiếng: “Đúng là chuyện thiếu suy nghĩ, Thanh Thanh, chị hỏi em, em xem muốn người đàn ông tha thứ cho em, dùng phương pháp gì là có thành ý nhất, hoặc là có hiệu quả nhất?”



      “Thịt!” Triển Thanh Thanh vui mừng khôn tả.



      “Chị xem thường!” Mặc Thiên Trần đưa tay bấm , “Chị nghiêm túc. Em có kinh nghiệm nhiều mấy vụ này, đề xuất cho chị chủ ý .”



      Triển Thanh Thanh châm chọc : “Chị là vợ người ta rồi, còn biết đầu giường đánh nhau cuối giường hòa hảo có hàm nghĩa gì sao?”



      ra ngoài làm việc! Chị lười phải đấu khẩu với em rồi!” Mặc Thiên Trần để ý tới .



      Triển Thanh Thanh ra ngoài làm việc, Mặc Thiên Trần cũng bắt đầu công việc, gọi cho Nhâm Thần Vũ, “Chị Vũ, Thần Phong rất tốt, chị cần lo lắng.”



      cám ơn em, Thiên Thiên…” Nhâm Thần Vũ cảm kích.



      Mặc Thiên Trần có nỗi khổ khó , nếu Nhâm Thần Vũ biết tất cả đều do làm hại, Nhâm Thần Vũ còn có thể như vậy sao?



      “Thiên Thiên, chị muốn hỏi em, Cúc tiên sinh đối với em rất tốt sao?” Nhâm Thần Vũ uyển chuyển hỏi .



      “Rất tốt.” Lời này của Mặc Thiên Trần là , dính đến tình cảm, rất tốt.



      Nhâm Thần Vũ ngập ngừng: “Thiên Thiên, chị có thể cầu xin em chuyện ...”



      “Chị Vũ, chị cứ , chỉ cần em có thể làm được, em đều làm.” Đây là nợ Nhâm gia, Mặc Thiên Trần lập tức .



      “Thiên Thiên, em cũng biết, Thọ Tề bị ngưng chức điều tra, nếu Cúc tiên sinh đối với em tốt, em có thể trước mặt ta chút lời hữu ích, bảo ta nới tay được ...” Nhâm Thần Vũ hồi, Mặc Thiên Trần bên kia có tiếng trả lời, “Thiên Thiên... Em còn nghe ?”



      “Em nghe, chị Vũ…” Mặc Thiên Trần nhàng , Cúc Như Khanh vẫn còn giận , làm sao có thể ra tay giúp ? Nhưng chuyện này căn bản đều do mà ra, “Em tìm cơ hội thích hợp với Như Khanh, nhưng Như Khanh có giúp hay , em cũng biết, chị Vũ, chị thấy sao?”



      “Được, được...” Nhâm Thần Vũ vui vẻ : “Cám ơn em, Thiên Thiên…”



      Mặc Thiên Trần cúp điện thoại, bây giờ mới biết gả cho người đàn ông năng lực có bao nhiêu, chủ tịch ngân hàng Chu Truyền Hảo xảy ra chuyện tìm , cán bộ cấp cao xảy ra chuyện cũng tìm , chỉ có là chưa bao giờ biết lợi hại như vậy mà thôi.



      Buổi chiều sắp tan ca Mặc Thiên Trần gọi Triển Thanh Thanh đến phòng làm việc.



      “Đại tiểu thư, có chuyện gì, chị !” Triển Thanh Thanh nghĩa khí vỗ ngực cái.



      “Thanh Thanh, chị nhận sai với ấy, lời xin lỗi cũng rồi, ấy chị đủ thành ý, chưa thể lấy được tha thứ của , chị nên làm gì đây?” Mặc Thiên Trần mắt thấy buổi tối lại gặp mặt nữa...



      Triển Thanh Thanh ngưng mắt nhìn , “ bên chị nhận sai với ấy, xin lỗi với , bên kia lại lo lắng cho Nhâm tiên sinh, kẻ ngu cũng cho rằng chị có thành ý, huống chi chồng chị lại là người lãnh khốc như băng!?”



      “Vậy bây giờ chị nên làm thế nào?” Mặc Thiên Trần mắt trợn trắng.



      Triển Thanh Thanh than tiếng: “Em bày cho chị cách! Vạn Tượng Thành có cửa hàng ‘HeyYo!!’, chị hẹn Cúc tiên sinh nhà chị ăn, sau khi ăn xong bảo đảm ấy tha thứ cho chị!”



      ?” Mặc Thiên Trần thể tin được.
      mongmanh thích bài này.

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 148: Đem : Hỏa khí đàn ông

      Edit : Băng Nguyệt

      Beta : N.P


      Triển Thanh Thanh ý vị sâu xa cười: “Linh hay linh nhỉ? Phải xem tuệ căn của chị có sâu hay !? Chỉ là em chỉ cho chị chỗ đó, tiếp theo phải xem cách chị áp dụng phương án cụ thể ra sao.”

      Sau khi tan việc tới Vạn Tượng Thành, tìm được cửa hàng “HeyYo!!”, nhìn người ta xếp thành hàng dài ngoài tiệm, hiểu, giờ là mùa đông, sao có nhiều người thích ăn sữa chua vậy chứ, cũng do tiệm này có loại sữa chua đặc biệt. cũng bước vào xếp hàng, trong lòng suy nghĩ bây giờ đứng xếp hàng chờ rất lâu, lúc đứng còn xa lắm gọi cho Cúc Như Khanh.

      Công ty Cúc thị.

      Khang Hạo cầm tay xấp tài liệu mới nhất về Chu Truyền Hảo gần đây, suy tư có nên cầm vào cho Cúc Như Khanh xem , kể từ lúc dính đến vụ việc của Nhâm Thần Phong, Cúc Như Khanh cứ như quả bom, bất cứ lúc nào ở đâu cũng có thể nổ tung.

      Mà mấy ngày nay, đều biểu lộ gương mặt trầm, xem ra dường như là bất hòa với Mặc Thiên Trần rồi, điều này khiến Khang Hạo và Trần Ích làm việc rất thận trọng, hạn chế tối đa trường hợp phải trở thành vật hy sinh.

      Cúc Như Khanh nhìn đồng hồ báo thức, đến giờ tan việc, đợi Mặc Thiên Trần gọi, xem ra thành ý của cũng chỉ có ngày hôm qua thôi, thầm nghĩ cần thiết phải phiền lòng vì những chuyện này, vì vậy bấm số gọi: “Khang Hạo, vào !”

      “Tiên sinh!” Khang Hạo mực cung kính.

      “Gần đây vụ án Chu Truyền Hảo tiến triển sao rồi? Tại sao có tin tức gì?” Cúc Như Khanh cặp mắt sắc bén nhưưng.

      Khang Hạo lập tức đưa tài liệu tới: “Vì lần trước vụ Đồng Thọ Tề trở ngại tư pháp công chính, cục liêm chính dám trì hoãn nữa, bọn họ điều tra ra được Chu Truyền Hảo mua bất động sản ở hải ngoại, sử dụng tiền bạc nguồn gốc.”

      “Tại sao báo cáo với tôi sớm?” Cúc Như Khanh khẽ ném tài liệu, lạnh lùng .

      “Dạ! xin lỗi.” Khang Hạo lập tức thừa nhận sai lầm.

      Cúc Như Khanh càng ngày càng phát hỏa: “Từ nay về sau, cần biết là lúc nào, có tin tức mới phải lập tức báo cho tôi.”

      “Vâng! Tiên sinh.” Khang Hạo người bắt đầu chảy mồ hôi lạnh.

      “Ra ngoài!” Cúc Như Khanh vung tay lên, Khang Hạo lập tức ra ngoài.

      Đối với thông tin mới này, có chút khó hiểu, mười lăm năm trước ông ta mua bất động sản và các tài sản cố định khác, điều này càng khiến Cúc Như Khanh hoài nghi, theo lý thuyết mà , khi đó Chu Truyền Hảo và cha Cúc Thiên Kỳ quan hệ tệ, nếu có tiền mua tài sản cố định ở nước ngoài, vậy tại sao trơ mắt nhìn công ty Cúc thị lâm vào cảnh khốn vì đủ tiền vốn?

      Cúc Như Khanh nghĩ đến đây, cầm chìa khóa xe lên, lái xe đến nhà máy sản xuất đồ chơi, là muốn thị sát tình hình sản xuất, hai là muốn xem lại xem có phát thêm được manh mối nào liên quan đến vụ việc năm đó .

      cầm điện thoại lên, thấy có cuộc gọi nhỡ, dứt khoát lái xe ra khỏi công ty.

      Cửa hàng sữa chua HeyYo!!.

      Mặc Thiên Trần xếp hàng giờ đồng hồ, rốt cuộc cũng đến lượt mình, nhìn đến hoa cả mắt các loại kem vị sữa, mùa Đông tiệm này chỉ làm ba vị : dâu tây, hương thảo và việt quất, nhưng phối qua phối lại thành ra đến hơn ba mươi loại. Mặc Thiên Trần cũng biết Cúc Như Khanh thích ăn loại nào, nên lấy cả ba loại, mua ly lớn, phối thêm hương xoài, hột đào, hoàng đào, rồi ngồi bên nhìn sữa chua ngon miệng, sau đó lấy hết dũng khí, lấy di động gọi cho Cúc Như Khanh.

      Trùng hợp, thiên kim Cúc thị Cúc Như Mi đúng lúc cũng đến tiệm này, mùa Đông nhưng vẫn mặc chiếc quần cực ngắn, giày cao cổ vô cùng chói mắt, vừa đủ lộ ra bắp đùi thon dài, người là chiếc áo jacket khéo léo, tinh thần phấn chấn.

      “Chị hai…” Cúc Như Mi tinh mắt vừa vào cửa liền thấy , giống như 3acon bướm vui sướng vèo chạy tới.

      Mặc Thiên Trần dù chỉ gặp sau hôm tân hôn, nhưng ấn tượng tương đối sâu sắc, lúc này gặp lại, Mặc Thiên Trần khỏi than thở, Cúc gia dù là đàn ông hay phụ nữ, đều có khí chất rất đặc biệt.

      “Như Mi, trùng hợp.” Mặc Thiên Trần khẽ mỉm cười.

      Cúc Như Mi ngồi vào cạnh , cặp mắt nhanh như chớp nhìn chằm chằm vào sữa chua vừa xếp hàng mua: “Chị hai… Sao lại có ba ly? Chị và hai mỗi người ly, còn ly kia…”

      Mặc Thiên Trần thấy dáng vẻ muốn ăn chảy cả nước miếng, đẩy tới trước mặt : “Em thích ly nào lấy .”

      “Em có thể ăn sao?” Cúc Như Mi vui vẻ thôi, chút khách khí chọn chén việt quất ăn ngấu nghiến, “Chị hai, chị đối với em tốt, em còn sợ phải đứng xếp hàng, sợ đến lúc mua được, kịp tàu hỏa nữa.”

      Mặc Thiên Trần nhìn xung quanh, rất nhiều đôi tình nhân ngọt ngào cầm kem, mùa Đông lạnh, nhưng lại rất vui vẻấm áp, ra khí nơi này tốt như vậy. “Em phải lên tàu hỏa? đâu vậy?”

      Cúc Như Mi vừa ăn vừa : “Bạn đại học của em hẹn cùng xem biển việt quất.”

      Mặc Thiên Trần hơi ngẩn ra, nhớ tới câu : “Chúng ta đến tột cùng phải trải qua bao nhiêu sóng gió mới có thể đến được biển việt quất bình yên kia? tại vì cuộc sống sớm mất phiến việt quất hải trong lòng rồi. nghĩ, Cúc Như Mi 18, 19 tuổi, trong lòng có chỗ cho biển việt quất, , có bất đồng sao?

      “Chị hai, hai sao còn chưa tới!” Cúc Như Mi ăn ly kem thấy được đáy ly, nhìn ra cửa. “Để cảm tạ chị hai cho em ăn kem, em cùng chị hai chờ hai đến.”

      Mặc Thiên Trần căn bản biết có đến , còn chưa gọi cho . đành : “ phải em còn phải lên tàu hỏa sao? Các bạn học đều đợi em đó.”

      “Ừ nhỉ!” Cúc Như Mi đưa tay nhìn đồng hồ, rồi bưng ly kem ăn dở lên, “Chị hai, cám ơn chị! Em trước cho kịp tàu.”

      Mặc Thiên Trần nhìn Cúc Như Mi dần biến mất khỏi tầm mắt, cười cười, rồi gọi cho Cúc Như Khanh.

      Lúc này, Cúc Như Khanh ở trong xưởng, điện thoại để xe, mang theo người.

      “Như Khanh…” Mặc Thiên Trần gọi đến, trong tình huống chưa có ai nhận, diễn tập chút lời kịch. “Bây giờ em ở tiệm HeyYo!! Em muốn mời ăn HeyYo!! có thời gian đến đây nha?”

      Mặc Thiên Trần gọi lại lần nữa, vẫn ai nhận, ảo não đặt điện thoại xuống.

      Nhà máy đồ chơi Cúc thị.

      Cúc Như Khanh giám sát dây chuyền sản xuất, sau đó trở lại phòng làm việc trước kia của cha , mở tủ sắt, cố gắng tìm ra manh mối nào đó, nhưng tìm cả lượt, vẫn được gì.
      mongmanh thích bài này.

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 149: Đem : Lãng mạn lại tán tỉnh

      Edit : Băng Nguyệt

      Beta : N.P


      Cúc Như Khanh đốt điếu thuốc, nghe tiếng động của máy cơ khí hoạt động ngừng trong nhà xưởng, nhìn các công nhân bận rộn đâu vào đấy, tiếp nhận công ty cha tay sáng lập phát triển càng ngày càng lớn mạnh, thế nhưng nguyên nhân cha mất vẫn còn là tảng đá đè nặng trong lòng .

      “Chú Nghiêm, chú vào phòng làm việc của cháu.” Cúc Như Khanh dập thuốc, bấm máy bàn gọi xưởng trưởng vào.

      Nghiêm Tu là nhân viên kỳ cựu từ lúc Cúc Thiên Kỳ sáng lập công ty, theo Cúc Thiên Kỳ trong quá trình kinh doanh nhà máy đồ chơi này. Sau khi vào phòng, ông lên tiếng: “Tổng tài, khuya rồi, sao cháu còn chưa về?”

      “Chú Nghiêm, ngồi.” Cúc Như Khanh để ông ngồi đối diện với , “Chú Nghiêm chẳng phải cũng chưa nghỉ ngơi đó sao? Chú Nghiêm, cha cháu qua đời năm đó, có phải là có liên quan đến tiền của Chu Truyền Hảo ?”

      Nghiêm Tu vừa nghe nhắc đến Chu Truyền Hảo, lập tức mặt đỏ lên: “Chuyện đó chỉ là nhận tiền nhận người, tên đó cũng có ngày này, đúng là quả báo mà, chờ đến lúc chú gặp cha cháu, nhất định mang chuyện này cho cha cháu biết đầu tiên. Chu Truyền Hảo với cha cháu cụ thể là thế nào, chú cũng lắm, nhưng chú dám khẳng định cha cháu năm đó cũng là vì Chu Truyền Hảo mà giận đến ngã bệnh.”

      Cúc Như Khanh đoán như thần, quả nhiên cái chết của cha Chu Truyền Hảo thoát khỏi liên quan, cau mày: “Chú Nghiêm, chú cẩn thận suy nghĩ thêm chút, cha cháu có nhắc đến chuyện gì với chú ?”

      Nghiêm Tu ôm đầu suy nghĩ hồi, sau đó mới : “Năm đó chú chỉ nghe cha cháu mắng Chu Truyền Hảo tính toán này nọ với ông qua điện thoại, dù sao cũng là có liên quan đến tiền, ngày nào chú cũng chú ý đến vụ án Chu Truyền Hảo, nhất định bị luật pháp trừng trị.”

      Cúc Như Khanh đưa tay nhìn đồng hồ, gần mười giờ, đứng lên: “Chú Nghiêm, chú nghỉ ngơi sớm , cháu về trước.”

      về phía cửa, Nghiêm Tu cũng theo sau ra khỏi phòng làm việc. Cúc Như Khanh thẳng đến bãi đậu xe, lên xe, thấy điện thoại thông báo cuộc gọi nhỡ, cầm lên nhìn, là Mặc Thiên Trần gọi lúc tám giờ.

      “Tổng tài, chú nhớ ra câu.” Cúc Như Khanh chuẩn bị gọi lại Nghiêm Tu chạy đến. “Chú nghe cha cháu lần nóng nảy : ‘Chuyện rửa tiền đừng lôi thêm tôi!’”

      Cúc Như Khanh ngẩn ra, chẳng lẽ cha nợ ngân hàng ngàn vạn là Chu Truyền Hảo rửa tiền? Suy đoán này của cũng khiến bản thân sợ hết hồn, qua hồi lâu, mới gật đầu cái: “Chú Nghiêm, cảm ơn chú, cháu trước.”

      Khi chạy nhanh vào màn đêm bao trùm cả 3acon đường, tim như ngày càng chìm vào đáy vực, nhìn 3acon đường phía trước, chẳng biết từ lúc nào, bắt đầu có mưa .

      Cửa hàng HeyYo!!.

      “Tiểu thư, chúng tôi phải đóng cửa rồi.” Nhân viên tới nhắc nhở Mặc Thiên Trần.

      Mặc Thiên Trần lúc này mới phát giác ra là người khách cuối cùng trong tiệm, mới đứng lên, bưng hai ly kem rồi , đợi điện thoại của Cúc Như Khanh nữa, cũng biết đâu rồi.

      ra đến cửa, nhìn đồng hồ, hơn mười giờ, nghĩ, nếu đến mười hai giờ vẫn gọi lại, đành phải quay về. nhìn bầu trời chẳng biết từ lúc nào xuất cơn mưa , loáng thoáng còn có đôi tình nhân ngang qua mặt , ôm chặt nhau, rồi chạy tán loạn dưới mưa phùn trong đêm.

      Mặc Thiên Trần vừa lạnh vừa đói, mở chén vị hương thảo ra ăn, dù cho nhiệt độ bên ngoài xuống thấp, nhưng kem lại đông cứng lạnh như thế, nhiệt độước chừng ở mức bốn độ. Chua xót nhưng lại có mấy phần ngọt ngào, lạnh lẽo nhưng cũng có mấy phần ấm áp, nhàng khoan khoái, khiến tinh thần 3acon người sảng khoái.

      Khó trách nhiều người thích ăn như vậy, còn tiếc công đứng xếp hàng chờ mua. Mặc Thiên Trần phát giác ra cũng có mấy phần ý tứ, sau khi điều chỉnh tâm tình, ăn xong, thấy tâm trạng cũng tốt lên.

      Cơn mưa dần dần to lên, Cúc Như Khanh dừng đèn đỏ, mới nhớ đến cuộc gọi của Mặc Thiên Trần, cần di động gọi cho .

      “Như Khanh…” Mặc Thiên Trần tâm tình có vài phần ngọt ngào, biết là do kem, hay là do Cúc Như Khanh gọi đến.

      chỉ gọi tiếng, mấy lời kịch soạn sẵn trước đó, đều thành cà lăm, còn Cúc Như Khanh vừa lúc đèn chuyển từ đỏ sang xanh, đạp chân ga, xe phóng . Hai người gì nữa, nhưng cũng cúp máy.

      Mặc Thiên Trần ngưng mắt nhìn kem tay, lắp bắp, lấy hết dũng khí : “Như Khanh, em muốn mời ăn HeyYo, rảnh ?”

      Cúc Như Khanh tự khắc biết vậy là ý gì, tổ thư ký nữở công ty cũng thích ăn, cũng ngờ Mặc Thiên Trần luôn đần như vậy mời ăn kem? biết ăn HeyYo là ý tứ gì sao?

      Mặc Thiên Trần hồi lâu cũng nghe Cúc Như Khanh trả lời, thầm thở dài, chiêu này của Triển Thanh Thanh cũng hiệu quả, phải làm sao đây?!

      “Được.” Cúc Như Khanh ít lời nhiều ý, sau đó cúp điện thoại.

      Mặc Thiên Trần nhìn chằm chằm điện thoại tay, rồi lại nhìn sang kem tay, trong lòng ngờ, chiêu này rốt cuộc hữu dụng ? Nếu như lại vô dụng, vậy phải nghĩ đến biện pháp nào nữa?

      lúc trầm ngâm suy tư, đôi tình nhân ngang qua , người phụ nữ : “Ôh? Trễ thế này vẫn còn có người chờ ăn HeyYo!!”

      Người đàn ông cười: “Vậy chúng ta đừng ăn HeyYo!! Trực tiếp hắc hưu!”

      nên! Em nhất định phải ăn HeyYo trước! Sau đó mới hắc hưu!” Người phụ nữ bất mãn.

      Người đàn ông ôm eo người phụ nữ, còn cắn bên tai người phụ nữ, Mặc Thiên Trần nhìn chằm chằm màn này, rồi nhớ lại Triển Thanh Thanh cười cười vẻ bí , mới hiểu ra đây là phương thức lãng mạn của nam nữ, rất cao siêu, để lại dấu vết gì.

      Mặc Thiên Trần sau khi phát mới chợt khiếp đảm, lại dám khơi mào Cúc Như Khanh, muốn rồi, nhưng lại nghĩ đến với Cúc Như Khanh muốn mời ăn, nếu được, vậy tiếp theo nên làm sao?

      Hay là, Cúc Như Khanh cũng biết phương thức này, Mặc Thiên Trần an ủi mình, là người chỉ làm chuyện lớn, sao có thể hiểu chuyện lý thú của bách tính bình dân chứ, tự an ủi mình như thế nhìn thấy chiếc xe chạy về phía mình từ trong mưa.

      Cúc Như Khanh lái xe đến thấy Mặc Thiên Trần cầm kem mà run cầm cập, vừa bực mình vừa buồn cười, thấy nhìn , trầm giọng: “Lên xe!”

      Mặc Thiên Trần vội vàng kéo cửa xe, ngồi vào, bên trong xe vô cùng ấm, tối nay đột nhiên trời mưa, nhiệt độ hạ xuống, lạnh đến cứng ngắt, nhưng vì để biểu thành ý, đành kiên trì ở đây chờ .

      Cúc Như Khanh lái xe phóng , chạy nhanh trong đêm mưa, Mặc Thiên Trần len lén quan sát , cũng biết phải gì, huống chi bây giờ lái xe, ăn kem thế nào được?

      Trong bóng đêm mờ mịt, chiếc xe ngừng lại.

      Mặc Thiên Trần đưa kem trong tay cho : “Như Khanh , em mời ăn!”
      mongmanh thích bài này.

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 150: Đem : Cường hãn dạy dỗ (16+)

      Edit: Băng Nguyệt

      Beta: N.P


      Cúc Như Khanh tắt máy xe, bật ngọn đèn trong xe lên, quay đầu nhìn : “Mời ăn cái gì?”

      Mặc Thiên Trần mặt hơi đỏ lên, nhìn thẳng vào ánh mắt của , lạnh lùng như hôm qua nữa, nhàng : “Em mời ăn HeyYo!”

      Lúc , có chút ngượng ngùng, thanh run run, điều này khiến Cúc Như Khanh nghe trong lời có mấy phần ngọt ngào, ngưng mắt nhìn khuôn mặt nhắn ửng đỏ của , biết hẳn là hiểu ngầm ý này rồi.

      nhận lấy ly giấy lớn màu sắc rực rỡ tay , nếm thử miếng, đàn ông đối với kem đương nhiên thích bằng phụ nữ, nhưng đây là đón nhận lời xin lỗi của , thấy nhìn mình chớp mắt, giọng hỏi: “Muốn nếm thử chút ?”

      Bóng đêm bao trùm gian ngoài cửa xe, tiếng mưa rơi ngừng, cửa kính xe ngăn cách bên trong với thế giới bên ngoài, khí trong xe dần dần thay đổi, Mặc Thiên Trần tự chủ : “Ừm.”

      Cúc Như Khanh vươn tay đút muỗng cho , trong lòng Mặc Thiên Trần thầm nghĩ ly kem này như có phép thần, Cúc Như Khanh còn tức giận nữa!

      “Môi em còn dính kem!” Giọng mặc dù lạnh nhạt, nhưng còn lạnh lùng nữa.

      Mặc Thiên Trần muốn vươn đầu lưỡi liếm người đàn ông trước bước, liếm khóe môi , rồi linh hoạt cạy mở bờ môi , khoang miệng hai người đều có hương sữa, biết là của ai ngọt hơn, nhưng giờ phút này còn thời gian nghĩ đến, Mặc Thiên Trần chỉ cảm nhận được mùi vị chua chua ngọt ngọt từ đầu lưỡi lan tỏa ra khắp khoang miệng.

      Ánh đèn bên trong xe phải là sáng lắm, nhưng cũng phải quá mờ, vẫn có thể nhìn thấy được khuôn mặt người đàn ông rất ràng, bất chợt hôn , bàn tay buông ly kem xuống, nắm lấy hông , lực tay phải mạnh lắm, nhưng cũng rất có thể bẻ gãy được eo của .

      Đối mặt với người đàn ông nổi lên sóng cuộn vì hôn, Mặc Thiên Trần đầu tiên là đau nhói, sau đó lại chìm đắm trong hoang dã của , có thể cảm nhận được lực độ của , cũng biết trong lòng vẫn rất quan tâm , nhưng lại tức giận, cảm giác này khiến thân thể khẽ căng thẳng.

      Có ở cạnh bao lâu cũng đoán ra, lúc nổi giận cắn , hôn , thời điểm tức giận cũng để ý đến , hôn mạnh bạo hơn, cảm giác giống như mưa to gió lớn ầm ầm kéo về, nhưng cũng cảm thụ được mùi vị ngọt ngào trong cổ họng.

      (Lời beta: giờ mình mới biết nước bọt có vị ngọt cơ đấy…)

      Cúc Như Khanh hôn , biết đó phải là tác dụng hóa học từ kem, rất tức giận, nhưng chung quy vẫn là vợ .

      Thời điểm Mặc Thiên Trần bị hôn đến hít thở thông, mới phát bàn tay từ vạt áo trong luồn vào, mặt ngày càng hồng lên, bàn tay to của đẩy áo ngực ra, trực tiếp xoa nắn nơi mềm mại của .

      “Như Khanh…” giọng gọi , toàn thân nóng như lửa, tay lại có chút lành lạnh luồn vào, khỏi nhàng run rẩy.

      Cúc Như Khanh hung hăng cắn bờ môi , giọng khàn khàn: “Mời ăn HeyYo! Vậy sao đây?”

      “Ầm…” tiếng, Mặc Thiên Trần giống như bị tia sét lớn đánh đến nổ tung, rất ràng, người đàn ông này hiểu được thâm ý này, còn hy vọng biết, ngờ lại hiểu được.

      “Mặc Thiên Trần, hỏi em!” Cúc Như Khanh thấy chịu lời nào, cố ý nghiêm mặt, thanh cũng trầm thấp mấy phần.

      Mặc Thiên Trần thận trọng nhìn chằm chằm vào : “ đừng giận em, được ?”

      “Chỉ vậy thôi sao?” Cúc Như Khanh thanh tuyến trầm .

      còn muốn thế nào? Mặc Thiên Trần xấu hổ, chỉ gật đầu, dùng hết sức gật đầu.

      Cúc Như Khanh rút bàn tay trước ngực ra, : “Mặc Thiên Trần, em vô dụng!”

      Mặc Thiên Trần đôi mắt đỏ lên, đây phải lần đầu mắng , nhưng mỗi lần mắng người, đều cay nghiệt như vậy, cho đến bây giờ cũng chưa từng nghĩ mình hữu dụng, nếu hữu dụng , đem tất cả mọi chuyện càng làm càng tệ, cũng đẩy Nhâm Thần Phong đến bước đường hôm nay, cũng chọc giận Cúc Như Khanh như vậy.

      Cúc Như Khanh để ý đến thầm khóc thút thít, cước đá văng cửa xe, “Xuống xe.”

      Mặc Thiên Trần trợn to hai mắt, nhìn người đàn ông vào trong mưa, nước mắt lập tức tràn mi, muốn xuống xe, nhưng toàn thân cứ như có hơi sức, còn ngày càng lạnh, lạnh đến run cầm cập.

      phải là chịu tha thứ cho đấy chứ? Mặc Thiên Trần tự hỏi, lại thể nghĩ ra biện pháp nào khác, đầu bắt đầu ong ong, tập trung tư tưởng được, nghĩ ra phải ứng đối thế nào.

      Chợt, cửa xe mở ra, đôi tay dùng lực ôm từ chỗ ngồi cạnh tài xế ra ngoài. Mặc Thiên Trần lúc kinh hoàng, lại cảm nhận được mưa lạnh xuống khuôn mặt mình, cũng cảm nhận được khuôn mặt người đàn ông tràn đầy nước mưa.

      đâu?” giọng kêu lên.

      Mặc Thiên Trần vạn phần ngờ ôm ra khỏi xe, cho là tức giận muốn đuổi . Nhưng khắc sau, càng ngờ Cúc Như Khanh mở cửa sau của xe, ném vào chỗ ngồi to lớn mà mềm mại.

      “Như Khanh…” Mặc Thiên Trần chưa tỉnh hồn, muốn làm gì?

      Cúc Như Khanh cước đạp vào xe, đóng cửa xe lại, vốn dĩ chỗ ngồi phía sau rất rộng, nhưng cao lớn bước vào, liền biến thành hẹp nhiều, nhìn người phụ nữ run rẩy, ngờ lại khiến sợ, run rẩy tới như vậy!

      Khi đặt thân thể mình lên chỗ ngồi cạnh hung hăng hôn lên ngực , thỉnh thoảng duỗi lưỡi liếm tai , lỗ tai vốn là trong những địa phương nhạy cảm của phụ nữ, vậy mà lại bị cường thế trêu chọc, khiến Mặc Thiên Trần sợ lại như bị hù dọa thêm, sợ hãi dứt.

      “Mặc Thiên Trần, em phải vậy sao?” Cúc Như Khanh trừng phạt bỏ dở giữa chừng, thành ý của lại đủ, dùng lực cắn cắn vành tai , ngưng mắt nhìn khuôn mặt nhắn ửng đỏ, “Em dám , em biết, ‘trước HeyYo!, sau hắc hưu’!”

      A a a…

      Mặc Thiên Trần quả muốn tìm cái lỗ chui xuống, cũng biết! bị Triển Thanh Thanh lừa, mới lựa chọn cái phương thức cầu hòa này, nếu biết dám.

      “Mặc Thiên Trần, em dám dùng loại phương thức này xin tha thứ, bây giờ lại muốn rút lại? Em nghĩ vậy là hữu dụng sao? Có bản lĩnh tiếp tục! Để hoàn toàn cảm nhận được thành ý của em, cũng là để tin em làm chuyện gì cũng đến nơi đến chốn, còn nữa, vào lúc này mà em dám lùi bước, trực tiếp kéo em xuống xe…”

      Cúc Như Khanh là làm gì, nhưng Mặc Thiên Trần biết tuyệt đối thể đáp ứng , mắt càng trừng càng lớn, nhìn chằm chằm vào khí thế tức giận đến ngập trời của người đàn ông này, cảm thấy càng ngày càng lạnh.

      Cúc Như Khanh lời nửa uy hiếp nửa khích tướng, chính là khiến Mặc Thiên Trần phân vân lưỡng lự, liệu có phải lúc đối diện với Nhâm Thần Phong cũng tỏ thái độ ?! cho phép như vậy.

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 151: Đem : Điên cuồng xe (18+)

      Edit : Băng Nguyệt

      Beta : N.P


      Mặc Thiên Trần thân thể bé bị Cúc Như Khanh cao lớn cường thế đè phía dưới, còn thấy được giọt mưa tóc , bỏ những hạt mưa , chính là gương mặt tuấn tú kiên quyết như sắt của , hai mắt tĩnh mịch như đem, khóe môi nhếch lên hàm chứa tức giận, cằm cũng khẽ nhếch lên kiêu ngạo, biết người đàn ông này ám chỉ điều gì, nghĩ bây giờ có giả ngu cũng thể thay đổi được gì nữa.

      “Như Khanh…” nhàng gọi , “Chúng ta về nhà trước , rồi… được ?”

      được!” Người đàn ông trực tiếp cự tuyệt.

      Mặc Thiên Trần tay bé nắm chặt cánh tay , khẩn trương : “ ở ngoài đường, người ta thấy… Nếu có viên tuần tra nhìn thấy chúng ta, phải xấu hổ chết sao? dù sao cũng đại danh nhân, nếu bị truyền thông báo chí đưa tin… phải làm sao?”

      “Bây giờ lại lo cho sao, vậy lúc làm chuyện bậy có nghĩ đến ?” Cúc Như Khanh khiển trách .

      “Xin lỗi…” Mặc Thiên Trần đôi tay khẽ vuốt cổ , Cúc Như Khanh nổi danh như vậy, lại nhiều lần chọc giận , cũng biết tại sao lại như thế, trong lòng muốn vậy.

      Cúc Như Khanh nghiêm nghị: “ suông chấp nhận, lần cuối cùng, thành ý của em!”

      Mặc Thiên Trần hai tay vịn vào cổ , từtừ ngẩng đầu, nhàng hôn lên môi , dưới ánh đèn thầm, thấy được ngũ quan tinh xảo tuyệt mỹ của , 3acon người này, vừa cố tình vừa bá đạo, lại cường thế, chịu nhường dù chỉ bước, bên trong miệng cũng có mùi vị ngọt ngào, nhu nhu dùng đầu lưỡi liếm môi , chóp mũi chạm vào chóp mũi , hình ảnh triền miên vô cùng xinh đẹp, khiến Mặc Thiên Trần lớn gan hơn, tay bé của từ cổ áo trượt vào, bàn tay trắng nõn khẽ chạm ngực .

      Trong gian hẹp, tiếng hít thở của người đàn ông từ từ dồn dập, dịu dàng của và cường thế của dần dần dung hợp, vươn tay, bế lên, đặt ngồi lên người , mặc dù hai người ngày ngày gặp nhau, nhưng thực tế thời điểm cá nước thân mật là rất ít, Cúc Như Khanh cũng chưa từng gặp phải người phụ nữ nào cực kì ngu ngốc như Mặc Thiên Trần, chưa bao giờ hiểu chủ động lấy lòng người đàn ông là thế nào, có phạm sai lầm cũng biết.

      Mặc Thiên Trần mở ra nơ áo , ngón tay còn cách nào đành từ cổ áo dời xuống, đồng thời dời bờ môi hôn , sau đó đôi mắt lóe sáng nhìn , phải làm sao?

      Cúc Như Khanh vẫn nhìn , buông bộ dáng xinh đẹp của ra, bị động hóa thành chủ động, hôn lên môi , chờ Mặc Thiên Trần phản ứng, ngón tay nhàng trượt vào bên trong vạt áo , đem áo ngực đẩy cao, xoa nắn đôi tuyết lê xinh đẹp, lực đạo lúc mạnh lúc .

      “Ừ…” Mặc Thiên Trần đôi tay bé vịn cổ , tư thế ngồi mặc cho người đàn ông vỗ về chơi đùa, có lời muốn , bị nuốt luôn vào miệng, chỉ có thể mặc cho lửa nóng ngày càng bừng cháy trong cơ thể mỗi khi tay chạm vào, giống như lửa nóng ngày càng lan rộng, bùng cháy ngừng.

      muốn ở đây làm chuyện đó sao? là đêm tối trời còn mưa nha! Mặc dù có tiếng mưa rơi ngừng, thỉnh thoảng cũng có xe chạy qua, còn sợ bên ngoài, nhưng người đàn ông này lại chút ý tứ dừng lại, ngược lại còn tiến công ngày càng mãnh liệt, nhàng run rẩy, tóc vai nhàng nhộn nhạo.

      Da giống như da em bé rất trơn mịn, Cúc Như Khanh phủ trong lòng bàn tay xúc cảm cực hạn, thỉnh thoảng dùng bàn tay bao lấy nơi dịu dàng của , thỉnh thoảng lại vuốt ve vùng bí của , giống như thứ quả chờ đợi hái, loại cảm giác này chỉ kích thích thị giác, mà còn khiến đạt tới cảnh giới chưa từng đạt đến.

      gian bít bùng, khí khẩn trưởng, tim Mặc Thiên Trần nhảy càng ngày càng nhanh, Cúc Như Khanh hôn cũng càng ngày càng sâu, dĩ nhiên tay cũng càng ngày càng hư, số lần hoan ái cùng Mặc Thiên Trần có thể đếm đầu ngón tay, bây giờ lại ở bên ngoài, vốn sợ, mà người đàn ông lại bắt giữ chặt, cho lui đâu, bị kĩ năng cao siêu của chọc cho thở gấp liên hồi, khi buông bờ môi ra chỉ nghe được tiếng ngâm nga từ trong miệng , nó giống như khúc nhạc du dương của đàn vĩ cầm, nhàn nhạt vọng về.

      Cúc Như Khanh biết động tình, phàm là đàn ông đều mưu cầu danh lợi, thích mạo hiểm và kích thích, càng khó đạt được càng muốn lấy được, cứ xem như Cúc Như Khanh là người đàn ông vô cùng nghiêm chỉnh, trừ việc ở giường giải quyết sinh lý, cũng chưa bao giờ làm tình ở bên ngoài như bây giờ, nghe tiếng động tình, bản thân cũng vận sức chờ phát động.

      Mặc Thiên Trần dĩ nhiên đấu lại , đặc biệt là vừa cong ngón tay lên nhàng búng lên bụng “ư…” tiếng, sau đó cảm giác được dưới bụng có cỗ nhiệt lượng, tự chủ muốn khép hai chân, lại phát ở giữa hai chân là tiểu huynh đệ của người đàn ông ngẩng cao đầu từ lúc nào.

      nhất thời phản ứng, cũng khiến Cúc Như Khanh nhất thời thấy được, ôm lấy hông , khẽ nhấc thân thể lên phía , Mặc Thiên Trần rời hai chân , run rẩy muốn khép chân lại ngờ người đàn ông cởi bỏ quần dài của , rơi xuống mắt cá chân.

      “Như Khanh…” Mặc Thiên Trần kinh hãi, nhìn chằm chằm đôi tuyết lê của mình cứ như thế ra trong mắt người đàn ông, cái gì cũng chưa kịp làm đè xuống, cường ngạnh lôi kéo chân , ngồi xuống lần nữa.

      Cúc Như Khanh duỗi ngón tay, dò vào nơi thần bí của , ít dịch thủy chảy ra, khiến thuận lợi trượt vào…

      “Trần…” khàn giọng gọi .

      “Ừ…” Mặc Thiên Trần thẹn thùng đáp lời .

      em là của …” tay nâng cằm của , đặt vào thế đối diện với , hai mắt khát vọng dính vào người .

      Mặc Thiên Trần cảm thấy từng tế bào cũng tản ra kích tình, rục rịch chộn rộn khắp người , bất giác rơi nước mắt, bị tất cả giác quan che lấp, căn bản nghe gì, mở trừng hai mắt vô tội.

      Cúc Như Khanh tức giận lại cường ngạnh : “Nhanh lên! em là của !”

      “Em là của cái gì?” Mặc Thiên Trần hiểu hỏi .

      “Em cứ !!” Người đàn ông chợt xấu tính giật giật ngón tay.

      “Ừ… ư… ưm…” Mặc Thiên Trần chỉ cảm thấy máu cả cơ thể đều dừng lưu động tại đây, lẳng lặng chờ đợi cảm giác run rẩy, cắn chặt đôi môi, kiềm được cảm giác vui vẻ xông phá thân thể này.

      “Như Khanh…”

      !”

      Thanh nặng nề, sắp sụp đổ tại biên giới rồi, nhưng cứ phải đợi tuyên ngôn của .

      Mặc Thiên Trần chống lại giày vò, há miệng: “Em là người phụ nữ của !”

      Cúc Như Khanh mặc dù hài lòng câu trả lời của , nhưng vẫn bá đạo : “ em chỉ có thể là người phụ nữ của !”

      Đàn ông bên cạnh Mặc Thiên Trần cũng có thể đếm được đầu ngón tay, mà bá đạo như Cúc Như Khanh, lại khiến tự hỏi đàn ông có phải chỉ có hai loại hay , loại là Nhâm Thần Phong tình thơ ý họa, loại còn lại là Cúc Như Khanh cường thế bá đạo, cứ xem như ngoài miệng là người phụ nữ của , hay chỉ có thể là người phụ nữ của , nhưng nếu trong lòng muốn thừa nhận, cũng có cách nào ép được đâu!

      Thoáng chút chần chừ, lập tức khiến tức giận, “Ở trong lòng còn muốn người đàn ông khác, Mặc Thiên Trần, làm sao tha thứ cho em đây?”

      “Em…” Mặc Thiên Trần như bị tạt cho gáo nước lạnh, chính là trong phút chốc gương mắt Nhâm Thần Phong có lên, nhưng thế nào lại cũng nhìn thấy được, sóng trước chưa dừng sóng sau đánh, hôm nay phải làm thế nào mới có thể khiến bình thường trở lại?

      Cúc Như Khanh tay nắm hông , tay kích thích xúc giác , “, em chỉ có thể là người phụ của !”

      Mặc Thiên Trần chịu nổi tiết tấu như vậy, hoảng hốt vội : “Em chỉ có thể là người phụ nữ của !”

      “Cộng thêm tên của !” Người đàn ông hung ác .

      “Như Khanh, em chỉ có thể là người phụ nữ của …” Mặc Thiên Trần nghe theo.

      Nhưng ngay cả như vậy, Cúc Như Khanh vẫn chưa thỏa mãn, lửa giận của theo đêm mưa càng ngày càng lớn, mặt thoáng nụ cười tàn khốc, “Trần, em muốn !”

      Mặc Thiên Trần hoài nghi mình nghe lầm! kinh ngạc nhìn , mặc dù toàn thân cao thấp đều bị nhóm lửa, nhưng vẫn ngờ ép như vậy, muốn.

      “Mau!” cho phép lùi bước, từng bước từng bước ép sát .

      “Đừng… Như Khanh…” Mặc Thiên Trần lắc đầu, “Đừng ép em, được ?”

      Cúc Như Khanh cười lạnh: “ ép em? Là ai muốn tha thứ? Ai chủ động hẹn ăn HeyYo!? Ai tại hai chân tách ra ngồi người ? Cái miệng ngừng ngâm xướng là của ai?”

      Mặc Thiên Trần nước mắt lập tức tuôn trào, cắn chặt môi câu nào, muốn có được tha thứ của , nhưng phải là kiểu phương thức bức bách thế này, cũng muốn có phản ứng, nhưng khống chế được bản thân, tay của như có ma thuật, dời đến chỗ nào, liền thay đổi theo .

      mau!” Cúc Như Khanh ép lần nữa.

      “Em muốn tha thứ nữa!” Mặc Thiên Trần lập tức cả giận, muốn rời khỏi người , nhưng Cúc Như Khanh nắm chặt hông , với sức căn bản giãy dụa mấy cũng thoát, vung tay thành hai quả đấm bé, đấm vào ngực , “Buông em ra, buông em ra!”

      Cúc Như Khanh chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm , giọng ngày càng trầm thấp: “Mặc Thiên Trần, em có thành ý muốn tha thứ cho em!”

      “Nếu thành ý mà chính là lời nhục nhã tự ái của em, em cũng biết, em có được cái mà gọi là thành ý đó. Còn nữa, hôm nay em tới HeyYo!, trước đó hoàn toàn biết ý nghĩa của nó, mãi cho đến khi đến lâu, em mới nghe đôi tình nhân nhắc đến, nếu em sớm biết, em mời ăn.” Mặc Thiên Trần bị chọc đến mất khống chế.

      Cúc Như Khanh nặng nề hít thở, sau đó trầm giọng quát: “ em muốn chính là bày tỏ thân em tâm em đều phải muốn , em lại có quyết tâm như vậy, làm sao gọi là thành ý? Em căn bản có quyết tâm muốn chung sống với , đến tận bây giờ em vẫn phân vân dứt khoát, Mặc Thiên Trần, là người phụ nữ của Cúc Như Khanh , cho phép em như vậy!”

      “Em chưa từng muốn làm người phụ nữ của Cúc Như Khanh ! Là dùng công ty Mặc thị uy hiếp em, em thể đồng thuận.” Mặc Thiên Trần cũng quát lên.

      Cúc Như Khanh vốn sắc mặt khó coi, nay càng trở nên khó coi hơn, siết chặt eo , dùng sức nhiều hơn, như muốn đem cứng rắn của bẻ gãy, “Vậy có phải em vẫn luôn đợi Nhâm Thần Phong trở lại đúng ? Em liền muốn gả cho phải ? Cho nên dù sống bên cạnh , em vẫn hồng hạnh xuất tường riêng tư gặp gỡ , em vẫn chút kiêng kỵ dây dưa với ?”

      Mặc Thiên Trần giận kinh khủng: “Thần Phong ấy chính là cưng chiều em, em đến cũng mắng em, giận em, càng dùng thủ đoạn ép em làm chuyện em muốn, cho dù em sai lầm, ấy cũng bao dung em, ấy chưa bao giờ khiến em phải rơi lệ, chưa bao giờ hiểu lầm em, chưa bao giờ cưỡng bách em, càng giống như 3acon người này cường thủ hào đoạt…”

      cường thủ hào đoạt? Giờ chân chính cho em biết thế nào là cường thủ hào đoạt!” Cúc Như Khanh nghe hơi ưu điểm của Nhâm Thần Phong, trực tiếp kéo khóa quần, sau đó mạnh mẽ xông vào vùng đất tiêu điều lạnh lẽo của

      Mặc Thiên Trần bị dưới cơn thịnh nộ liều mình xông vào đến đầu đụng cả mui xe, đột nhiên cảm thấy choáng váng, lúc còn chưa hoàn hồn người đàn ông giống như motor chuyển động, lực độ cứng rắn này khiến thân thể thống khổ thôi, chỉ cảm thấy đại não “ong ong” vang lên, giống như cảm giác bị vô số 3acon ong bay về sào.

      “Cúc Như Khanh…” thống khổ muốn đẩy ra, nhưng bất đắc dĩ như châu chấu đá xe, nước mắt rơi như mưa, thân thể đau đớn, trong lòng cũng đau đớn kêu gào ùa về, vết thương chưa khép miệng, nước mắt dây vào, càng làm vết thương đau càng thêm đau.

      Cúc Như Khanh hai tay vịn hông , nắm trong tay quyền làm chủ tuyệt đối, nước mắt lại càng khiến thêm căm tức, trầm giọng ra lệnh: “! em muốn !”

      Mặc Thiên Trần bị đột nhiên chấn động biết phải làm sao, lực độ và độ sâu của chỉ bình thường thôi khiến đủ sảng rồi, mà bây giờ lại còn tức giận, căn bản là phóng hỏa đốt liên thành, bị bức đến còn đường lùi.

      “Em muốn …” vừa khóc vừa .

      “Thêm tên của vào!” hung hăng , cũng hung hăng động.

      “Như Khanh, em muốn …” chỉ cầu xin, hy vọng có thể sớm kết thúc hành hạ này.

      Mặc dù vừa vừa khóc, người đàn ông vẫn thả lỏng tiết tấu, để gian thở dốc. Khi cảm giác vui vẻ như thủy triều mãnh liệt ập đến Mặc Thiên Trần bắt đầu quên mình ngâm nga…

      Ngoài cửa xe chợt xuất tia sét, chiếu sáng đến mấy phần cửa xe, bên ngoài “ầm ầm” vang lên, Mặc Thiên Trần cũng bị Cúc Như Khanh đánh thẳng vào lần nữa trúng xương cột sống. Ầm ầm, ào ào, dường như khiến người ta mất tri giác những vẫn khát vọng…

      Mưa lạnh tuôn rơi ngoài cửa xe, giống như những hạt châu nẩy lên nẩy xuống mui xe, phía trước kính xe “rào rào” vang lên ngừng, còn bên trong xe nhiệt độ từ từấm lên, hai người chặt chẽ kết hợp, chỉ nghe được tiếng người đàn ông công kích, cùng tiếng ngâm xướng của người phụ nữ động tình.

      khí bên trong và bên ngoài hoàn toàn khác xa, kính thủy tinh tràn ngập sương mù, bên ngoài căn bản thể thấy được bên trong làm gì, cơn mưa tuôn rơi cũng lộ ra vẻ gấp gáp, dòng xe thưa thớt cũng vội vàng chạy qua, càng thể nhìn thấy chiếc xe này dưới trước sau ngừng chấn động.
      mongmanhTrần Minh Hạnh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :