1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Kim Cương Khế Ước - Lục Tiểu Lam (Hoàn, mấy chương hoàn và PN trong VIP link cuối trang 88)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      [​IMG][​IMG]

      Mặc Thiên Trần sợ ngây người, nhìn hai người đàn ông bị thương trước mặt, biết chuyện gì xảy ra, ràng là chuyện của Chu Tiểu Kiều, sao bây giờ lại thành chuyện giữa Cúc Như Khanh và Nhâm Thần Phong.

      Trong phòng ba người, ai buồn lên tiếng, Cúc Như Khanh cố gắng khống chế tâm tình của mình, Nhâm Thần Phong lẳng lặng dựa lưng vào tường, Mặc Thiên Trần đứng giữa hai người, dám lời nào, cũng biết nên gì. chỉ cảm thấy lòng đau như cắt, vì Nhâm Thần Phong, vì Cúc Như Khanh, cũng vì chính mình.

      khí trong nháy mắt ngưng đọng lại, ba người theo đuổi tâm tư riêng của bản thân, gió thổi cỏ lay, im lặng như tờ.

      Cuối cùng, Cúc Nhu Khanh xoay người, ra khỏi phòng. Mặc Thiện Trần thấy trước, khỏi thở phào nhõm, muốn quay đầu xem thương thế của Nhâm Thần Phong lại bị Cúc Như Khanh dùng lực kéo mạnh về phía ngực .

      “Như Khanh, Như Khanh….” Mặc Thiên Trần nhìn , “Thần Phong phải làm sao bây giờ?”

      Cúc Như Khanh lời nào, ném ngồi vào sau xe, sau đó ngồi lên, Khang Hạo lái xe, tiến thẳng vào màn đêm.

      Mặc Thiên Trần ngồi bên nức nở, khóc lúc dừng, nhanh chóng lấy băng gạc trong hộp thuốc, muốn băng vết thương ở tay cho Cúc Như Khanh, nắm tay , nháy mắt lại bị nam nhân nhẫn tâm hung hăng hất ra, cắn môi, nhìn , “Xin lỗi, Như Khanh….”

      Cúc Như Khanh để ý đến , cũng nhìn , vẫn như cũ, khuôn mặt tuấn tú, lãnh khốc như tờ. đến sở cảnh sát đón về nhà, còn đứng bên cạnh người đàn ông kia, muốn cùng tên đàn ông đó đồng cam cộng khổ, vậy trong lòng , ở vị trí thứ mấy?

      Mặc Thiên Trần dám đến gần , kinh ngạc nhìn , muốn phá hư tất cả, vốn dĩ muốn tự mình giải quyết mọi chuyện, nhưng bất đắc dĩ, mọi chuyện hề theo ý , cứ như bị nguyền rủa, toàn bộ đều hỏng bét hết.

      “Như Khanh, tất cả là lỗi của em, đừng thương tổn Thần Phong, được ?” nhàng , “Nếu thấy trong lòng vui, có thể mắng em, đánh em, liên quan đến Thần Phong…. Là Chu Tiểu Kiều uy hiếp em, bị Thần Phong biết, Thần Phong tức giận thiếu chút nữa là bóp chết ta….”

      Cúc Như Khanh hai mắt như băng trừng vào : “Em còn dám ở trước mặt nhắc đến Nhâm Thần Phong, lập tức khiến biến mất khỏi thế giới này!”

      “Đừng! Em nhắc đến nữa…. Như Khanh, em nữa….” Mặc Thiên Trần vội vàng , “Tất cả mọi chuyện đều tại em, muốn giận thế nào cứ trút lên người em, đừng giận lây sang những người khác, được ?”

      Cúc Như Khanh chỉ thu hồi tầm mắt người xuống, nhìn thẳng vào bóng đêm mờ mịt phía trước, rất ghét những rối rắm trong tình cảm, nhưng biết vì sao, nhìn Mặc Thiên Trần như thế, lại càng căm tức, vô cùng căm tức.

      Mặc Thiên Trần đoán được Cúc Như Khanh suy nghĩ gì, với , cũng chấp nhận lời xin lỗi của , càng chịu cho băng bó vết thương tay, lãnh ngạo xem như khí, chỉ biết lặng yên góc, thêm gì nữa, nhìn nữa, cũng nhắc đến chuyện này nữa, chờ nguôi giận.

      Lúc bọn họ trở lại Aegean Sea là mười hai giờ đêm, mọi người trong nhà nghỉ ngơi, Cúc Như Khanh xuống xe, vẫn để ý tới , Mặc Thiên Trần cũng yên lặng theo sau quay về phòng.

      Trầm mặc, vô cùng trầm mặc.

      lời nào, cũng dám mở miệng, lúc này, bất kỳ điều gì có thể làm nổ tung, tốt hơn.

      “Em…. Em tắm….” Mặc Thiên Trần cố phá vỡ trầm mặc, quả mệt mỏi, rất mệt mỏi.

      Các nàng đừng quên click quảng cáo ủng hộ web nha
      mongmanh thích bài này.

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 143 : Đem : Phải chia tay sao

      Edit : Camnu

      Beta : Nghi Phương



      đắc tội với ai, tại sao người của toàn thế giới đều nhắm vào . trêu chọc ai, vì sao người của toàn thế giới đều trêu chọc , Mặc Thiên Trần hôm nay dùng hết sức lực, ngay cả nước mắt cũng khô cạn, nhưng tất cả chuyện phiền não, chuyện cũng giải quyết được, ngược lại bây giờ càng lúc càng phức tạp hơn.

      Mặc Thiên Trần đứng dưới vòi hoa sen, mặc cho nước chảy xiết xuống đầu, trôi tất cả tức giận, có làm gì đâu, mà hai người đàn ông quan trọng nhất trong đời lại thế này, Nhâm Thần Phong vẫn còn bị giam ở sở cảnh sát, Cúc Như Khanh đối với hết sức lạnh nhạt, muốn chọc tức mà.

      Mặc Thiên Trần, ngươi tột cùng phải làm sao? Ngươi phải làm gì bây giờ?

      tắm xong, yếu ớt ra khỏi phòng tắm, trong phòng thấy bóng dáng của người đàn ông kia, ảo não nhào lên giường, sau đó im lặng nhìn trần nhà.

      Cả buổi tối thể ngủ được, cứ mơ mơ màng màng, thỉnh thoảng mơ thấy mẹ sinh bệnh vì những lời của Chu Tiểu Kiều, thỉnh thoảng lại mơ thấy Nhâm Thần Phong bóp chết Chu Tiểu Kiều, phải ngồi tù, hay lại mơ thấy khoảng cách của mình và Cúc Như Khanh càng lúc càng xa, cuối cùng phải ly hôn…

      tỉnh dậy, nhìn sang bên cạnh vẫn thấy hình bóng của người đàn ông kia, lật người, tựa đầu vào gối của , nơi đó dường như còn lưu giữ mùi vị của , cứ như vậy sao? Đây nhất định phải là kết cục sao? Còn chưa đợi đến cuối cùng, bọn họ phải chia tay sao? Mặc Thiên Trần, ngươi lưu luyến sao? Nếu như từ hôm nay, cứ vậy chuyện với nhau, người nhớ sao?

      Mặc Thiên Trần nghĩ đến đây, nước mắt chợt tuôn như mưa, nhớ , nửa đêm tỉnh mộng, còn nhìn thấy , còn cảm nhận được nhiệt độ người , còn bả vai vững vàng, cùng vòng tay ôm chặt lấy , mới phát giác hết thảy đều trở nên quá khác lạ….

      Vừa nghĩ đến đây lật người rời giường, lúc này là năm giờ sáng, chạy đến thư phòng, đẩy cửa ra, thấy bóng dáng của , nghĩ ra ngoài, nhưng xe vẫn còn trong gara, biết đâu, lúc trước luôn tìm thấy ở thư phòng, nhưng tối nay, đâu?

      Ở phòng khách? Mặc Thiên Trần đẩy cửa phòng khách, phòng rồi lại phòng, biết bao nhiêu lần thất vọng, khi còn bất kỳ hy vọng nào nữa, đẩy cửa gian phòng cuối cùng lại ngửi thấy mùi của đàn ông, nam nhân vừa rời giường rửa mặt, chuẩn bị ra cửa cùng Cúc Cầm Du luyện công.

      Mặc Thiên Trần thân ảnh đơn bạc, run lẩy bẩy trong gió sớm, nhìn bằng cặp mắt rưng rưng, đây là lần đầu tiên kể từ sau ngày cưới, bọn họ ngủ riêng, cho dù ban đầu, bọn họ cùng lắm cũng là người ngủ giường, người ngủ sofa, nhưng bây giờ, người đàn ông này lại chủ động ngủ ở phòng khách. Mặc Thiên Trần tự nhiên cũng ý thức được tính nghiêm trọng của việc.

      Cúc Như Khanh mặc dù ngủ ở phòng khách, nhưng cả đêm cũng chẳng ngủ được, sáng sớm luyện công với Cúc Cầm Du, khi thấy Mặc Thiên Trần đẩy cửa vào với cặp mắt sưng đỏ, mới biết tối qua đúng là khóc lóc cả đêm. vì ai mà khóc? Nhâm Thần Phong sao? Hay là vì Cúc Như Khanh ?

      “Như Khanh…” Mặc Thiên Trần đến gần , cảm giác được căn bản có ý muốn thân cận, vẫn là ngàn dặm lãnh đạm, phải gì với đây? cũng biết phải gì!

      Tình cảm của hai người mỏng manh như thế sao? Mà giữa hai người có tình cảm sao? Từ đầu đến cuối chỉ có tờ giấy hôn thú ràng buộc bọn họ với nhau phải ? Bởi vì biết mà kết hôn, cuối cùng bởi vì hiểu mà chia tay sao? Chẳng lẽ đây chính là điều chân nhất trong cuộc sống rồi sao?

      Nếu quả chỉ là cuộc nhân giấy tờ, vì sao khi cuộc hôn nhân này sắp đến hồi kết, Mặc Thiên Trần lại mơ hồ sợ hãi như vậy? sợ cái gì? Mất Cúc Như Khanh sao? phải sáng chiều đều kỳ vọng có thể thoát khỏi cuộc hôn nhân này sao? Như vậy khi người đàn ông này chủ động ra, phải là nên vui vẻ, khoái hoạt vì được giải thoát hay sao!

      Nhưng vì sao, muốn! Còn vì nửa năm này sớm chiều chung đụng, dần dần nảy sinh tình cảm với , sau khi cưới bắt đầu sao? chợt phát , muốn xa , cũng muốn mất , nếu chỉ vì ngày hôm qua ở cùng Nhâm Thần Phong, liền tức giận để ý đến , cảm thấy khó chịu.

      “Như Khanh, đừng tức giận nữa, được ?” nhu nhu thử thăm dò .

      Cúc Như Khanh khoanh tay đứng đó, gì, tất cả tức giận, thể chỉ vì câu của liền tan thành mây khói, nếu chỉ như vậy phải là Cúc Như Khanh rồi.

      Rùng mình, lại lần nữa bắt đầu.

      Mặc Thiên Trần biết Cúc Như Khanh có nhiều lãnh ngạo, hơi nhếch môi gì thêm, từng đồng ý với , gặp lại Nhâm Thần Phong, nhưng lại chủ động tìm (Thần Phong), hơn nữa còn bị giam chung với ở sở cảnh sát. còn hy vọng gì với Nhâm Thần Phong rồi, giờ muốn mất Cúc Như Khanh, nhưng lại nắm giữ nổi tâm tư của người đàn ông này.

      ngơ ngác đứng tại chỗ, còn Cúc Như Khanh cũng chỉ hờ hững câu nào, sau đó, vòng qua , ra ngoài cửa.

      Mặc Thiên Trần nghe tiếng bước chân của dần biến mất hành lang, hai hàng nước mắt tiếng động lăn xuống, cứ như vậy sao? Cứ như vậy mà ! Cứ thế mà chia tay, nên chia tay phải chia tay, cho dù lần này có chuyện của Nhâm Thần Phong, , cuối cùng cũng thể đến kỷ niệm đám cưới bạc, đám cưới vàng hay đám cưới kim cương . Như vậy, cứ như vậy ! Cứ như vậy !

      Mặc Thiên Trần kéo bước chân nặng nề trở lại phòng ngủ, rửa mặt, trang điểm sơ, che lấp hoàn toàn bộ dáng tiều tụy, tình cho tới bây giờ cũng chẳng phải là toàn bộ cuộc sống, cho dù có tình ,3acon người cũng phải tiếp tục sống. Chỉ là sống trọn vẹn chút thôi.

      lái xe rời khỏi Aegean Sea từ cửa xe thấy Cúc Như Khanh luyện công với Cúc Cầm Du, đến tận bây giờ cũng dám cưỡng cầu cái gì, cả vật chất lẫn3acon người, vì biết có cầu cũng cầu được. Vì vậy, hết thảy tất cả, đều để ý trời sắp đặt.

      Cúc Như Khanh thấy ra ngoài sớm như vậy, trong lòng hoài nghi, liệu có phải gặp Nhâm Thần Phong! gọi điện cho Trần Tiêu, “Theo dõi ấy, cần biết đâu, gặp ai, kể từ lúc này đều phải báo cáo cặn kẽ với tôi.”

      “Dạ, thiếu gia.” Trần Tiêu lập tức từ xa theo sau Mặc Thiên Trần.

      Nửa tiếng sau, Trần Tiêu gửi về những hình ảnh đầu tiên, Cúc Như Khanh mở di động ra, là hình ảnh nhà ba người Mặc Thiên Trần ở trong khách sạn dùng điểm tâm. Trong hình, trang điểm , so với bình thường nhìn có chút quyến rũ, có chút cảm giác lạnh lẽo khi giúp Lý Tình Y gắp cánh gà.

      Sau khi dùng xong điểm tâm, Mặc Chấn Đông mình lái xe làm, Mặc Thiên Trần cùng Lý Tình Y dạo phố, hai mẹ3acon chọn mua rất nhiều đồ, nhìn thấy vô cùng vui vẻ, sau đó hai người vào ngồi nghỉ ở quán cà phê. Chợt, Mặc Thiên Trần rời khỏi chỗ ngồi, tới chiếc đàn Piano bên cạnh, ngồi xuống.
      mongmanh thích bài này.

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 144: Đem : Bữa cơm xin lỗi

      Edit: Pink Kiêu Sa

      Beta: Nghi Phương



      của sáu năm sau, lần đầu tiên đánh piano, trước kia ở bên cạnh Nhâm Thần Phong, phần nào cũng được hun đúc. Lý Tình Y mua piano cho , cũng chỉ tùy tiện đánh vài phím, chưa từng nghiêm túc học đánh bài hát nào, cũng rất vô tâm đánh bài. Sau khi Nhâm Thần Phong rồi, cứ nghĩ bao giờ chạm vào piano nữa, cho là nếu lại xuất rất hận , nhưng ra, hận được.

      Mặc Thiên Trần lâu đánh piano, ngón tay vô cùng cứng, chỉ nhớ những phím đơn giản, phím đàn tùy tiện đánh, sau đó đóng nắp đàn lại, trở lại ngồi bên người Lý Tình Y.

      Lý Tình Y bưng ly cà phê, ngưng mắt nhìn : “Thiên Thiên, đến tận bây giờ3acon cũng chưa từng có dụng tâm học piano, hôm nay đánh ra bài hát trong lòng, là vô cùng bình thường.”

      Mặc Thiên Trần giương môi cười: “Vậy mẹ mua piano cho3acon làm gì chứ?”

      “Thứ3acon muốn, thân làm cha mẹ, mua cho3acon.” Lý Tình Y tình ý sâu xa.

      Mặc Thiên Trần đôi tay chống cằm, cảm thấy rất đúng, giữa cha mẹ và3acon cái luôn có thân tình đáng quý, hôm nay bớt thời gian cùng mẹ, chính là hy vọng sau khi toàn bộ mọi chuyện bị vạch trần, Lý Tình Y vẫn có thể có cuộc sống khỏe mạnh.

      “Mẹ, vậy nếu3acon làm chuyện bậy, mẹ cũng tha thứ cho3acon đúng ?” cong bờ môi.

      Lý Tình Y đưa tay, gõ lên môi : “Nếu3acon cãi nhau với Như Khanh, mà có liên quan gì đến Thần Phong, mẹ tha thứ cho3acon.”

      “Mẹ này...” Mặc Thiên Trần nắm tay Lý Tình Y, “Mẹ, mẹ yên tâm,3acon chưa từng nghĩ có quan hệ gì với Thần Phong.”

      “Vậy tại sao còn cãi nhau với Như Khanh?” Lý Tình Y nặng nề hừ tiếng.

      Mặc Thiên Trần làm nũng: “Mẹ,3acon nào có gây gổ đâu!”

      “3acon đó! Hóa yên huân trang số lần có thể đếm được đầu ngón tay, cứ vào lúc tâm tình tốt liền như vậy.” Lý Tình Y than tiếng, “Thiên Thiên, ta là mẹ3acon, ta còn nhìn ra được sao?”

      “Có sao?” Mặc Thiên Trần trợn to hai mắt.

      Lý Tình Y bấm điện thoại gọi Cúc Như Khanh: “Như Khanh, tối nay nhà chúng ta làm curry gà,3acon đến được ?”

      “Mẹ...” Thấy mẹ tự dưng gọi cho Cúc Như Khanh, cũng muốn hòa hảo với , nhưng lại biết phải bắt đầu từ đâu.

      Rất nhanh, Lý Tình Y cúp điện thoại, Mặc Thiên Trần trầm mặc hồi, mới : “ ấy trả lời thế nào?”

      Lý Tình Y lắc đầu: “Như Khanh , tối nay rảnh.”

      “Vâng…” Mặc Thiên Trần khuôn mặt nhắn từ từ cúi xuống, ngay cả mẹ mời cũng từ chối, lần này nhất định muốn giải hòa rồi.

      “Ha ha…” Lý Tình Y bật cười, “Đùa3acon thôi, Như Khanh tối đến, nhưng trễ tí.”

      “Mẹ này...” Mặc Thiên Trần lập tức từ thất vọng biến thành hy vọng, mặc dù bị Lý Tình Y trêu chọc khiến vừa giận vừa hờn, nhưng cũng mong đợi tối nay Cúc Như Khanh tới Mặc gia ăn cơm, dù sao vẫn còn hy vọng có thể ở bên cạnh thời gian nữa, mặc dù biết thời gian còn nhiều, nhưng vẫn hy vọng có thể ở cạnh nhau thêm chút nữa.

      Lý Tình Y lôi kéo tay đứng lên, “, với mẹ ra siêu thị chọn gà, tối nay3acon xuống bếp, mẹ làm sư phụ.”

      “Nhưng3acon biết làm...” Mặc Thiên Trần bối rối.

      “Chuyện gì cũng đều có lần đầu tiên.” Lý Tình Y lập tức lôi kéo ra khỏi quán cafe.

      Mặc Thiên Trần theo Lý Tình Y, cùng chọn đồ nấu gà, rửa sạch ở siêu thị rồi mang về nhà, vận tạp dề bắt đầu bận rộn, Lý Tình Y ở bên chỉ đạo, lần đầu tiên trong đời bắt đầu làm curry gà, cũng lần đầu tiên vì người đàn ông mà nấu ăn, sau đó mong đợi người đàn ông đó có thể về nhà, nếm món ăn tự mình làm.

      Công ty Cúc thị.

      Cúc Như Khanh cả ngày để tâm vào công việc, cảm xúc dễ nổi giận, cho đến bây giờ chưa bao giờ để cảm xúc tâm tình vướng vào công việc, cũng chưa bao giờ đem những gì vui trong công việc về nhà, nhưng tại lại khống chế được mình, phái Trần Tiêu theo bảo vệ Mặc Thiên Trần, còn giám thị nhất cử nhất động của , thời thời khắc khắc muốn biết ở nơi nào, làm chuyện gì. Khi Trần Tiêu báo cáo mua gà trong siêu thị rồi về nhà, đốt điếu thuốc, nghĩ xem có phải là quá cảm xúc hóa rồi hay , tại sao lại xem trọng , xem ra phải tỉnh táo nhiều!

      *¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥

      Đồn cảnh sát.

      Dương Phàm và Nhâm Thần Vũ cùng đến đồn cảnh sát, Nhâm Thần Vũ nhìn Nhâm Thần Phong khóe môi còn vương vết máu, đau lòng ôm : “Thần Phong, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Sao em lại thành thế này?”

      Nhâm Thần Phong đợi ở đồn cảnh sát đêm, trở nên rất tiều tụy, nhưng chỉ : “Chị hai, em sao.”

      , chúng ta về nhà.” Nhâm Thần Vũ lôi kéo tay .

      “Nhưng...” Nhâm Thần Phong biết, chuyện Chu Tiểu Kiều còn chưa kết thúc, sao có thể ?

      Nhâm Thần Vũ nhìn : “Chu Tiểu Kiều có quyền khởi tố em! Mặc dù Thọ Tề ngưng chức phải chấp nhận điều tra, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, Chu Truyền Hảo nhất định là đắc tội với đại nhân vật nào, bằng làm sao cứ bị người níu lấy buông. Cho nên, Chu gia thế lực hoàn toàn sụp đổ, Chu Tiểu Kiều lại càng có thêm thành tựu. Chị bảo lãnh em rồi, bây giờ chúng ta về nhà.”

      “Cảm ơn chị hai.” Nhâm Thần Phong ra, lại vào xe của Nhâm Thần Vũ, với Dương Phàm: “Dương Phàm, làm phiền đưa tôi về nhà.”

      “Thần Phong, em...” Nhâm Thần Vũ lo lắng nhìn .

      Dương Phàm gật đầu với Nhâm Thần Vũ, sau đó lái xe đưa Nhâm Thần Phong về biệt thự.

      “Thần Vũ, bây giờ tin tức có thể là đếm cũng đếm xuể rồi, diễn xuất của chúng ta xem ra còn rất tệ.” Dương Phàm bất đắc dĩ .

      Nhâm Thần Phong nghe được nhưng lên tiếng, căn bản quan tâm những thứ kia ngoài mặt là cuộc sống xinh đẹp như tiên, bây giờ còn còn thôi.

      Rất nhanh, xe đưa Nhâm Thần Phong đến trước cửa biệt thự dừng lại, Dương Phàm muốn vào lại bị Nhâm Thần Phong ngăn lại: “ về ! Tôi muốn được yên tĩnh chút.”

      “Thần Phong, cậu sao chứ?” Dương Phàm nhìn .

      Nhâm Thần Phong gì, trực tiếp trở lại phòng vẽ tranh.

      Dương Phàm bất đắc dĩ đành phải đóng cửa xe rời . Sau đó gọi cho Nhâm Thần Vũ, đưa Nhâm Thần Phong về đến nhà, nhưng tâm tình của lại cực kỳ tệ.

      Nhâm Thần Vũ thở dài, xuống lầu dưới, chồng Đồng Thọ Tề cũng vì dính líu đến Nhâm Thần Phong mà hai vợ chồng gây gổ đến chiến tranh lạnh, tại cũng chỉ là Nê Bồ Tát qua sông bản thân khó bảo toàn, còn Nhâm Thần Phong rốt cuộc là làm sao vậy?

      Nhâm Thần Vũ nhìn sắc trời dần muộn, muốn đến chỗ Nhâm Thần Phong nhưng lại nghĩ tới Đồng Thọ Tề và Đồng Tâm Nguyện vẫn ở nhà, muốn lại cãi nhau với Đồng Thọ Tề, vì vậy cầm điện thoại lên lại nhớ đến Mặc Thiên Trần.

      Mặc Thiên Trần trong bếp nấu curry gà, y theo lời Lý Tình Y học phương pháp từng bước nấu, điện thoại di động vang lên, liền ra phòng khách nghe điện thoại. vừa nhìn màn hình thấy Nhâm Thần Vũ gọi bất giác nhíu mày cái, hôm nay chưa hỏi thăm Nhâm Thần Phong.
      mongmanh thích bài này.

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 145: Đem : Người nào mới quan trọng nhất

      Edit: Pink Kiêu Sa

      Beta: Nghi Phương





      Mặc Thiên Trần giữ điện thoại trong lòng bàn tay, hôm nay hỏi chuyện về Nhâm Thần Phong, phải muốn hỏi, mà là biết phải hỏi như thế nào, trong cuộc đời nếu sắp xếp theo thứ tự ai quan trọng, cha mẹ xếp ở thứ hạng cao nhất, cho nên, hôm nay ở bên cạnh làm bạn với mẹ.

      “Chị Vũ, có chuyện gì vậy?” Cuối cùng vẫn nhận điện thoại.

      Nhâm Thần Vũ vội vàng : “Thiên Thiên, bây giờ em có tiện , giúp chị xem Thần Phong chút, bây giờ chị với rể em… Ai, là chị được…”

      “Bây giờ Thần Phong sao rồi?” Mặc Thiên Trần đau lòng trận, nếu phải vì chuyện tốt kia, ảnh hưởng đến nhiều người vô tội như vậy.

      “Thần Phong về nhà, nhưng tâm tình lại rất sa sút, chị lo cậu ấy dính vào vụ án của Chu gia, nghiệp dương cầm như rớt xuống vực sâu ngàn trượng, sợ cậu ấy… nghĩ thông…” Nhâm Thần Vũ đến câu cuối, có ít nghẹn ngào.

      Mặc Thiên Trần lúc này hai hàng nước mắt trong suốt tuôn tiếng động, “Chị Vũ, bây giờ em đến thăm ấy. Chị đừng lo lắng, em cùng với ấy…” (Lời beta : đúng là ko sợ cháy nhà mà)

      “Vậy tốt, Thần Phong vốn chỉ nghe lời của em, có em ở đó, chị thấy yên tâm rồi.” Nhâm Thần Vũ cảm kích.

      Mặc Thiên Trần buông di động xuống, thấy Lý Tình Y đứng phía sau lưng mình, vội vàng lau nước mắt: “Mẹ,3acon ra ngoài lát.”

      “Thiên Thiên,3acon thể .” Lý Tình Y ngăn , “Tối nay Như Khanh đến ăn cơm,3acon phải muốn mọi chuyện tiếp tục trở nên gay gắt nữa đấy chứ? Điện thoại đó là Nhâm Thần Phong phải ?”

      Mặc Thiên Trần nhìn mẹ: “3acon đồng ý với chị Vũ xem Thần Phong,3acon làm người thể thất tín.”

      “Vậy3acon hẹn Như Khanh tối nay cùng ăn cơm, phải là thất tín với Như Khanh sao?” Lý Tình Y than tiếng.

      “3acon về nhà trước khi Như Khanh đến đây. Mẹ,3acon xem ấy xong trở lại ngay.” Mặc Thiên Trần vẫn kiên trì muốn gặp Nhâm Thần Phong.

      Lý Tình Y có cách nào khác: “Thiên Thiên…”

      Mặc Thiên Trần ra đến cửa, bước vào bãi đậu xe chuẩn bị lái xe ra ngoài Cúc Như Khanh chạy xe đến trước mặt , Mặc Thiên Trần cả kinh, thấy xe bước xuống là người đàn ông, hai chân dường như trở nên mềm nhũn, bước cũng được.

      Cúc Như Khanh cũng nghĩ lúc đến đây bữa cơm vẫn chưa bắt đầu, nữ chính lại muốn chạy trốn, muốn đâu, cần đoán cũng biết. chỉ nhìn , câu cũng nên lời.

      Mặc Thiên Trần hiển nhiên là ngờ Cúc Như Khanh đến sớm như vậy, hốc mắt còn chút ướt át, vừa nhìn là thấy lệ từng chảy, muốn bước đến, nhưng chân lại muốn nhúc nhích.

      “Mẹ…”

      Cúc Cầm Du bước xuống từ chỗ ngồi sau xe, chạy đến bên Mặc Thiên Trần, mặc dù còn , nhưng tự nhiên cũng hiểu được cha mẹ gây nhau.

      “Cầm Du…” Mặc Thiên Trần càng ngờ đến chính là Cúc Như Khanh dẫn Cúc Cầm Du tới Mặc gia, vừa nhìn thấy3acon trai, lập tức vui vẻ bế Cúc Cầm Du lên, cậu nhóc lúc trước bị thương, bây giờ hồi phục.

      “Mẹ ra đón chúng ta nha!” Cúc Cầm Du dàn xếp.

      Mặc Thiên Trần biết3acon thông minh, nghĩ3acon lại vậy, gật đầu, sau đó nhìn nhưng vẫn lời nào với Cúc Như Khanh, chỉ nhàng câu: “Như Khanh, chúng ta vào thôi!”

      Cúc Như Khanh ra suy nghĩ, nếu dẫn theo Cúc Cầm Du đến Mặc gia ăn cơm, Mặc Thiên Trần bây giờ căn bản là để ý tới đến, bỏ lại tìm Nhâm Thần Phong. nghĩ, làm vậy.

      “Như Khanh…” Mặc Thiên Trần mặc dù rất muốn xem Nhâm Thần Phong tại ra sao, nhưng làm sao có thể nhẫn tâm bỏ lại Cúc Cầm Du ở Mặc gia, thể phủ nhận, thể trực tiếp tìm Nhâm Thần Phong, đúng là bởi vì Cúc Như Khanh dẫn theo Cúc Cầm Du tới đây.

      Cúc Như Khanh với , dẫn đầu bước , Mặc Thiên Trần ôm Cúc Cầm Du yên lặng phía sau , sau đó nhấn chuông cửa rồi vào, Lý Tình Y vui vẻ kêu lên: “Như Khanh mau vào …” Phải nhìn lần nữa bà mới nhìn thấy Mặc Thiên Trần ở phía sau cùng với Cúc Cầm Du, cuối cùng bà : “Cầm Du, hôm nay bà ngoại và mẹ3acon làm rất nhiều đồ ăn ngon…”

      Trùng hợp lúc này Mặc Chấn Đông cũng về nhà, ông nhìn vào nhà cảm thấy rất náo nhiệt, “Như Khanh,3acon tan việc sớm vậy!”

      “Cha, cha tan việc rồi.” Cúc Như Khanh cùng Cúc Cầm Du ngồi ở phòng khách xem tivi, Mặc Thiên Trần trốn trong nhà bếp.

      Mặc Chấn Đông nhìn ra giữa Cúc Như Khanh và Mặc Thiên Trần có bất hòa gì, vì vậy sau khi ông thay đồ ngồi trong phòng khách, trò chuyện hai cha3acon này.

      “Ông ngoại, ông có mệt ?” Cúc Cầm Du cũng rất thân thiết với người của Mặc gia, cậu chạy đến đấm chân cho Mặc Chấn Đông, cứ chọc Mặc Chấn Đông cười dứt.

      Lúc này trong nhà bếp, Mặc Thiên Trần gọi điện cho Dương Thanh Thanh: “Thanh Thanh, chị có việc muốn nhờ em.”

      chỗ ở của Nhâm Thần Phong, nhờ Dương Thanh Thanh lưu ý động tĩnh của Nhâm Thần Phong, nếu có hành động dị thường, liền lập tức gọi điện cho .

      “Đại tiểu thư, em tại tan việc nha!” Dương Thanh Thanh ăn, vừa ăn vừa .

      “Em có muốn đến Pháp mua sắm ? Chị tài trợ em tiền vé máy bay.” Mặc Thiên Trần dụ hoặc .

      Dương Thanh Thanh hớp nuốt sủi cảo vào, “Cái này là chị cố ý dụ dỗ em…”

      “Em nhanh !” Mặc Thiên Trần lười phải cùng nhảm, “Chị đếm xỉa tới em nữa…”

      “Nghe chị chuyện tiếng như vậy, có phải là trốn Cúc tiên sinh gọi điện , đại tiểu thư, chị và Nhâm tiên sinh có phải là…” Dương Thanh Thanh lời còn chưa hết, Mặc Thiên Trần cả giận liền : “Chớ đoán mò, em có giúp chị hay tiếng là được rồi.”

      Lý Tình Y gõ cửa phòng bếp: “Thiên Thiên, nấu xong chưa?”

      “Sắp xong rồi, mẹ…” Mặc Thiên Trần vội vàng : “Thanh Thanh, tạm biệt, bây giờ chị có thời gian để giải thích với em, tóm lại chị… Ai…”

      Dương Thanh Thanh than tiếng: “Em hiểu mà, bên là nhà quyền thế ngập trời như Chủ tịch, bên là người đàn ông tình thơ ý họa thần tiên, để quyết định được lấy ai bỏ ai là rất khó khăn, nếu là em, em cũng cảm thấy rất khó khăn…”

      Mặc Thiên Trần thấy bắt đầu suy đoán lung tung, liền cúp điện thoại bỏ vào túi quần, mở cửa phòng bếp ra, “Mẹ, có thể ăn cơm được rồi.”

      Rất nhanh, món ăn được bày lên bàn, Lý Tình Y để Cúc Cầm Du ngồi giữa bà và Mặc Chấn Đông, còn Mặc Thiên Trần bất luận muốn hay muốn, cũng chỉ có thể ngồi bên cạnh Cúc Như Khanh, dù sao nữa cha mẹ đều ở đây, cũng muốn chọc giận , nếu cha mẹ nhất định lại lo lắng cho .

      múc canh cho Mặc Chấn Đông: “Cha, nếm thử , hôm nay là mẹ chỉ đạo3acon nấu, xem canh uống có được ?”

      Sau đó lại múc cho Cúc Như Khanh chén: “Như Khanh, cũng nếm thử .”

      Mặc Thiên Trần nấu canh vịt nam hạnh, mùa đông uống vào nhuận phổi bổ thận, đối với người thích hút thuốc lá, có công hiệu rất lớn, thực rất bổ, biết tâm tình tốt liền thích hút thuốc lá, mấy ngày nay, tâm tình của lại càng tệ, cố ý nấu canh này cho uống.

      span�spn � �σ ang=VI style='font-size:2.0pt;line-height:115%;font-family:"Tahoma","sans-serif"; mso-fareast-font-family:Arial;mso-fareast-theme-font:minor-latin;color:#EAF6FE; letter-spacing:-1.9pt;background:white;mso-ansi-language:vI;mso-fareast-language: EN-US;mso-bidi-language:AR-SA'>3acon biết làm...” Mặc Thiên Trần bối rối.

      “Chuyện gì cũng đều có lần đầu tiên.” Lý Tình Y lập tức lôi kéo ra khỏi quán cafe.

      Mặc Thiên Trần theo Lý Tình Y, cùng chọn đồ nấu gà, rửa sạch ở siêu thị rồi mang về nhà, vận tạp dề bắt đầu bận rộn, Lý Tình Y ở bên chỉ đạo, lần đầu tiên trong đời bắt đầu làm curry gà, cũng lần đầu tiên vì người đàn ông mà nấu ăn, sau đó mong đợi người đàn ông đó có thể về nhà, nếm món ăn tự mình làm.

      Công ty Cúc thị.

      Cúc Như Khanh cả ngày để tâm vào công việc, cảm xúc dễ nổi giận, cho đến bây giờ chưa bao giờ để cảm xúc tâm tình vướng vào công việc, cũng chưa bao giờ đem những gì vui trong công việc về nhà, nhưng tại lại khống chế được mình, phái Trần Tiêu theo bảo vệ Mặc Thiên Trần, còn giám thị nhất cử nhất động của , thời thời khắc khắc muốn biết ở nơi nào, làm chuyện gì. Khi Trần Tiêu báo cáo mua gà trong siêu thị rồi về nhà, đốt điếu thuốc, nghĩ xem có phải là quá cảm xúc hóa rồi hay , tại sao lại xem trọng , xem ra phải tỉnh táo nhiều!

      *¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥

      Đồn cảnh sát.

      Dương Phàm và Nhâm Thần Vũ cùng đến đồn cảnh sát, Nhâm Thần Vũ nhìn Nhâm Thần Phong khóe môi còn vương vết máu, đau lòng ôm : “Thần Phong, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Sao em lại thành thế này?”

      Nhâm Thần Phong đợi ở đồn cảnh sát đêm, trở nên rất tiều tụy, nhưng chỉ : “Chị hai, em sao.”

      , chúng ta về nhà.” Nhâm Thần Vũ lôi kéo tay .

      “Nhưng...” Nhâm Thần Phong biết, chuyện Chu Tiểu Kiều còn chưa kết thúc, sao có thể ?

      Nhâm Thần Vũ nhìn : “Chu Tiểu Kiều có quyền khởi tố em! Mặc dù Thọ Tề ngưng chức phải chấp nhận điều tra, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, Chu Truyền Hảo nhất định là đắc tội với đại nhân vật nào, bằng làm sao cứ bị người níu lấy buông. Cho nên, Chu gia thế lực hoàn toàn sụp đổ, Chu Tiểu Kiều lại càng có thêm thành tựu. Chị bảo lãnh em rồi, bây giờ chúng ta về nhà.”

      “Cảm ơn chị hai.” Nhâm Thần Phong ra, lại vào xe của Nhâm Thần Vũ, với Dương Phàm: “Dương Phàm, làm phiền đưa tôi về nhà.”

      “Thần Phong, em...” Nhâm Thần Vũ lo lắng nhìn .

      Dương Phàm gật đầu với Nhâm Thần Vũ, sau đó lái xe đưa Nhâm Thần Phong về biệt thự.

      “Thần Vũ, bây giờ tin tức có thể là đếm cũng đếm xuể rồi, diễn xuất của chúng ta xem ra còn rất tệ.” Dương Phàm bất đắc dĩ .

      Nhâm Thần Phong nghe được nhưng lên tiếng, căn bản quan tâm những thứ kia ngoài mặt là cuộc sống xinh đẹp như tiên, bây giờ còn còn thôi.

      Rất nhanh, xe đưa Nhâm Thần Phong đến trước cửa biệt thự dừng lại, Dương Phàm muốn vào lại bị Nhâm Thần Phong ngăn lại: “ về ! Tôi muốn được yên tĩnh chút.”

      “Thần Phong, cậu sao chứ?” Dương Phàm nhìn .

      Nhâm Thần Phong gì, trực tiếp trở lại phòng vẽ tranh.

      Dương Phàm bất đắc dĩ đành phải đóng cửa xe rời . Sau đó gọi cho Nhâm Thần Vũ, đưa Nhâm Thần Phong về đến nhà, nhưng tâm tình của lại cực kỳ tệ.

      Nhâm Thần Vũ thở dài, xuống lầu dưới, chồng Đồng Thọ Tề cũng vì dính líu đến Nhâm Thần Phong mà hai vợ chồng gây gổ đến chiến tranh lạnh, tại cũng chỉ là Nê Bồ Tát qua sông bản thân khó bảo toàn, còn Nhâm Thần Phong rốt cuộc là làm sao vậy?

      Nhâm Thần Vũ nhìn sắc trời dần muộn, muốn đến chỗ Nhâm Thần Phong nhưng lại nghĩ tới Đồng Thọ Tề và Đồng Tâm Nguyện vẫn ở nhà, muốn lại cãi nhau với Đồng Thọ Tề, vì vậy cầm điện thoại lên lại nhớ đến Mặc Thiên Trần.

      Mặc Thiên Trần trong bếp nấu curry gà, y theo lời Lý Tình Y học phương pháp từng bước nấu, điện thoại di động vang lên, liền ra phòng khách nghe điện thoại. vừa nhìn màn hình thấy Nhâm Thần Vũ gọi bất giác nhíu mày cái, hôm nay chưa hỏi thăm Nhâm Thần Phong.

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 146: Đem : Như Khanh, em sai rồi

      Beta : Nghi Phương



      Ngay trước mặt cha mẹ vợ, Cúc Như Khanh vẫn đón nhận lời xin lỗi của Mặc Thiên Trần bằng cơm canh đền bù, chưa bao giờ nghĩ đem cuộc hôn nhân này biến thành trò đùa, cũng đánh cược bằng tiền. lòng mong muốn cùng biến cuộc hôn nhân này thành tình , chỉ là Mặc Thiên Trần vẫn chịu phối hợp thôi.

      Mặc thiên Trần thấy Cúc Như Khanh lúc ăn cơm vẫn trầm mặc, vì vậy gắp thức ăn cho Cúc Cầm Du rồi : “Cầm Du,3acon ăn nhiều chút, tài nấu nướng của bà ngoại rất tuyệt a!”

      Lý Tình Y : “Thiên thiên,3acon còn phải học hỏi nhiều hơn nữa,3acon xem, Như Khanh cũng rất thích.”

      “Mẹ,3acon biết rồi.” Mặc Thiên Trần khéo léo đồng thuận.

      Mặc Chấn Đông đặt đũa xuống, “Chuyện là, mấy ngày nữa là ngày kỉ niệm 25 năm ngày kết hôn của cha mẹ, các3acon có ý kiến gì hay ?”

      “Oa! Kỉ niệm đám cưới bạc nha!” Mặc Thiên Trần kêu lên: “Cha mẹ lại du lịch ! Cha mẹ trở lại Nhị Độ trăng mật , oa, là lãng mạn…”

      Lý Tình Y cười : “Hai3acon có muốn cùng ?”

      Mặc Thiên Trần đưa tầm mắt sang Cúc Như Khanh : “Giáng sinh này chúng3acon có kế hoạch du lịch đặc biệt rồi.”

      “Bọn có thế giới của bọn , chúng ta có ngày kỉ niệm của chúng ta.” Mặc Chấn Đông gật đầu.

      Ăn xong bữa cơm, vì ngày kỉ niệm đám cưới bạc của ông bà Mặc gia, mọi người đều rất vui vẻ. Mặc Thiên Trần cảm thấy rất hâm mộ cha mẹ, cha mẹ tương y kề cận bên nhau được 25 năm, và Cúc Như khanh chưa được năm, gần như muốn chia tay, hay là do hôn nhân giữa bọn họ được tạo nên từ tình , nền tảng bền chắc, chỉ cần bên ngoài có chút gió thổi cỏ liền lay, dễ dàng dẫn đến chia ly.

      đường trở về Cúc gia, Cúc Như Khanh lái xe, Mặc Thiên Trần ôm Cúc Cầm Du ngồi ghế sau, chợt nhớ ra Cúc Như Khanh từng , bọn họ cùng nhau qua đám cưới bạc, đám cưới vàng và đám cưới kim cương, nhưng mọi chuyện đều thể đoán trước được, muốn phải mang lưng nỗi đau đớn cùng lầm lỗi hết cuộc đời mình.

      Hoặc giả như hôn nhân của bọn họ còn được năm sụp đổ, Mặc Thiên Trần tại dám ôm hy vọng gì, trong lòng ngày càng cảm thấy khổ sở.

      Biệt thự Nhâm thị.

      Dương Thanh Thanh thẳng vào nhà Nhâm Thần Phong, nhìn vào phòng vẽ tranh của Nhâm Thần Phong, đều là tranh chân dung của Mặc Thiên Trần, từ còn trẻ cho đến bây giờ tất cả đều có, cũng phần nào hiểu được tình cảm của .

      “Dương tiểu thư…” Nhâm Thần Phong thấy đến, hơi kinh ngạc.

      “Tôi đến đây… Tôi cần phải giải thích…” Dương Thanh Thanh cảm giác mình là tục nhân, đứng trước mặt Nhâm Thần Phong, cảm thấy được tự nhiên cho lắm.

      Nhâm Thần Phong gì, vẫn tiếp tục vẽ, dĩ nhiên, bức họa này có mẫu để vẽ, Dương Thanh Thanh nhìn hiểu, nhưng lại hiểu được chuyện khác, đó chính là Nhâm Thần Phong căn bản yếu ớt như Mặc Thiên Trần nghĩ, chỉ là tâm tình tốt, cũng có dấu hiệu muốn tự sát.

      Dương Thanh Thanh ở bên muốn ngủ gà ngủ gật, đối với nghệ thuật hoàn toàn hiểu nhiều lắm. Nhâm Thần Phong tựa hồ phát giác có người ở bên cạnh, đắm chìm trong thế giới hội họa của chính mình, tìm kiếm cảnh giới người.

      Vịnh Aegean Sea.

      Cúc Như Khanh và Mặc Thiên Trần trở về nhà, Cúc Như Khanh dừng xe xong, Mặc Thiên Trần liền dắt tay Cúc Cầm Du, đưa cậu bé trở về phòng trước, cùng thím Lục chăm sóc cho cậu tắm ngủ xong, Mặc Thiên Trần trở lại phòng ngủ của bọn họ, Cúc Như Khanh ở sân thượng hút thuốc, khói lấm tấm, tắt lửa.

      Mặc Thiên Trần lên, đứng bên cạnh , ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt, màn đêm tràn ngập mùi thuốc lá của . Xem ra, ăn bữa cơm, hiệu quả vẫn đủ, người đàn ông này vẫn chưa chấp nhận lời xin lỗi của . vậy cứ ra sao ra! Dù sao cũng chưa từng làm chuyện gì có lỗi với , điều nên làm cũng làm, muốn giản hòa, cũng ép uổng gì được.

      “Mặc Thiên Trần!” Đúng lúc xoay người , Cúc Như Khanh lại gọi .

      Mặc Thiên Trần liền dừng lại, thân thể khẽ nghiêng, nhìn về phía bóng đêm mịt mờ, sau đó yên lặng nghe xen muốn những gì.

      “Đến bây giờ em vẫn quyết định được, cùng sống cuộc sống hạnh phúc được sao?” Cúc Như Khanh lạnh lùng hỏi .

      Tâm Mặc Thiên Trần liền chấn động, nhàng lắc đầu, “Như Khanh, có cảm thấy giữa chúng ta có vấn đề, hai chúng ta ở bên nhau, điều đó luôn luôn tốt, nhưng chỉ cần động đến Chu Tiểu Kiều hoặc Thần Phong, là chúng ta lại tổn thương lẫn nhau, em có thể tin tưởng đối với Chu Tiểu Kiều còn tình cảm, vậy tại sao lại thể tin tưởng em đối với Thần Phong còn tình nam nữ?”

      Cúc Như Khanh giọng căm hận : “Đó là bởi vì em làm ra những chuyện khiến thể nào tin tưởng em được. Khi em đối mặt đắm đuối đưa tình, trước mặt , em lại công khai muốn ở cùng , đánh nhau với em cư nhiên che chở , còn tối nay, nếu như mang theo Cầm Du đến dưới lầu chặn em lại, em đến bây giờ có lẽ vẫn ở trong biệt thự của , đúng ?”

      Mặc Thiên Trần vội vàng : “ đúng, nhưng đó là có nguyên nhân, lúc trước em có lỗi với ấy, em chỉ muốn đền bù cho ấy…”

      “Em là vợ của . Em cùng ở cạnh nhau là cách em đền bù , như vậy là đối tốt với sao?” Cúc Như Khanh sắc bén cắt đứt lời của .

      “Em…” Mặc Thiên Trần được gì, đúng là quan tâm đến cảm nhận của Cúc Như Khanh, chỉ quan tâm Nhâm Thần Phong mất công việc, mất cơ hội biểu diễn dương cầm, tương lai còn có thể bị khởi tố làm trở ngại tư pháp công chính, chỉ biết Cúc Như Khanh luôn luôn cường đại như sơn, quên mất là chồng , cũng cần . “Em xin lỗi, Như Khanh…”

      Cúc Như Khanh lại đốt điếu thuốc, để ý đến nữa, gương mặt tuấn của vẫn tràn ngập lạnh lùng, đột nhiên phát , kết hôn chuyện phiền toái, giống như bây giờ vậy, mọi chuyện là loạn.

      Qua lúc lâu, thấy vẫn trầm mặc, Mặc Thiên Trần trầm lặng : “Em hiểu, em biết mỗi chuyện em làm, Như Khanh, em cũng từng , em xứng với ! Ngày hôm qua ở cùng Thần Phong là vì em có lỗi với Thần Phong, cũng tổn thương , đều là lỗi của em, là em phải xin lỗi hai người. Em cũng muốn bù đắp, Như Khanh, em cũng thế, em cũng muốn cùng với sống cuộc sống hạnh phúc, nhưng vốn dĩ cuộc sống lại như thế, mọi thứ vượt quá xa suy nghĩ và ngoài dự đoán, cho nên, dù quyết định ra sao, em đều chấp nhận.”

      Mặc Thiên Trần xong, cúi đầu, nhận lấy quyết định sau cùng của .

      “Đây chính là cách em cố gắng lấy được tha thứ của ?” Cúc Như Khanh trầm giọng .

      “Vậy nghĩ em nên làm thế nào?” Mặc Thiên Trần ảo não dứt.

      Cúc Như Khanh nhìn chằm chằm : “Tự mình nghĩ! Phải cho thấy được thành ý của em, tâm ý khiến tha thứ sai lầm của em.”

      Mặc Thiên Trần trề môi, lời xin lỗi cũng rồi, lỗi cũng nhận rồi, còn phải làm thế nào mới được gọi là có thành ý đây, làm thế nào mới có thể khiến cảm động, làm thế nào mới có thể nhận được tha thứ từ ? , �Dc� � �σ thử .”

      Mặc Thiên Trần nấu canh vịt nam hạnh, mùa đông uống vào nhuận phổi bổ thận, đối với người thích hút thuốc lá, có công hiệu rất lớn, thực rất bổ, biết tâm tình tốt liền thích hút thuốc lá, mấy ngày nay, tâm tình của lại càng tệ, cố ý nấu canh này cho uống.


      span�spn � �σ ang=VI style='font-size:2.0pt;line-height:115%;font-family:"Tahoma","sans-serif"; mso-fareast-font-family:Arial;mso-fareast-theme-font:minor-latin;color:#EAF6FE; letter-spacing:-1.9pt;background:white;mso-ansi-language:vI;mso-fareast-language: EN-US;mso-bidi-language:AR-SA'>3acon biết làm...” Mặc Thiên Trần bối rối.

      “Chuyện gì cũng đều có lần đầu tiên.” Lý Tình Y lập tức lôi kéo ra khỏi quán cafe.

      Mặc Thiên Trần theo Lý Tình Y, cùng chọn đồ nấu gà, rửa sạch ở siêu thị rồi mang về nhà, vận tạp dề bắt đầu bận rộn, Lý Tình Y ở bên chỉ đạo, lần đầu tiên trong đời bắt đầu làm curry gà, cũng lần đầu tiên vì người đàn ông mà nấu ăn, sau đó mong đợi người đàn ông đó có thể về nhà, nếm món ăn tự mình làm.

      Công ty Cúc thị.

      Cúc Như Khanh cả ngày để tâm vào công việc, cảm xúc dễ nổi giận, cho đến bây giờ chưa bao giờ để cảm xúc tâm tình vướng vào công việc, cũng chưa bao giờ đem những gì vui trong công việc về nhà, nhưng tại lại khống chế được mình, phái Trần Tiêu theo bảo vệ Mặc Thiên Trần, còn giám thị nhất cử nhất động của , thời thời khắc khắc muốn biết ở nơi nào, làm chuyện gì. Khi Trần Tiêu báo cáo mua gà trong siêu thị rồi về nhà, đốt điếu thuốc, nghĩ xem có phải là quá cảm xúc hóa rồi hay , tại sao lại xem trọng , xem ra phải tỉnh táo nhiều!

      *¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥

      Đồn cảnh sát.

      Dương Phàm và Nhâm Thần Vũ cùng đến đồn cảnh sát, Nhâm Thần Vũ nhìn Nhâm Thần Phong khóe môi còn vương vết máu, đau lòng ôm : “Thần Phong, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Sao em lại thành thế này?”

      Nhâm Thần Phong đợi ở đồn cảnh sát đêm, trở nên rất tiều tụy, nhưng chỉ : “Chị hai, em sao.”

      , chúng ta về nhà.” Nhâm Thần Vũ lôi kéo tay .

      “Nhưng...” Nhâm Thần Phong biết, chuyện Chu Tiểu Kiều còn chưa kết thúc, sao có thể ?

      Nhâm Thần Vũ nhìn : “Chu Tiểu Kiều có quyền khởi tố em! Mặc dù Thọ Tề ngưng chức phải chấp nhận điều tra, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, Chu Truyền Hảo nhất định là đắc tội với đại nhân vật nào, bằng làm sao cứ bị người níu lấy buông. Cho nên, Chu gia thế lực hoàn toàn sụp đổ, Chu Tiểu Kiều lại càng có thêm thành tựu. Chị bảo lãnh em rồi, bây giờ chúng ta về nhà.”

      “Cảm ơn chị hai.” Nhâm Thần Phong ra, lại vào xe của Nhâm Thần Vũ, với Dương Phàm: “Dương Phàm, làm phiền đưa tôi về nhà.”

      “Thần Phong, em...” Nhâm Thần Vũ lo lắng nhìn .

      Dương Phàm gật đầu với Nhâm Thần Vũ, sau đó lái xe đưa Nhâm Thần Phong về biệt thự.

      “Thần Vũ, bây giờ tin tức có thể là đếm cũng đếm xuể rồi, diễn xuất của chúng ta xem ra còn rất tệ.” Dương Phàm bất đắc dĩ .

      Nhâm Thần Phong nghe được nhưng lên tiếng, căn bản quan tâm những thứ kia ngoài mặt là cuộc sống xinh đẹp như tiên, bây giờ còn còn thôi.

      Rất nhanh, xe đưa Nhâm Thần Phong đến trước cửa biệt thự dừng lại, Dương Phàm muốn vào lại bị Nhâm Thần Phong ngăn lại: “ về ! Tôi muốn được yên tĩnh chút.”

      “Thần Phong, cậu sao chứ?” Dương Phàm nhìn .

      Nhâm Thần Phong gì, trực tiếp trở lại phòng vẽ tranh.

      Dương Phàm bất đắc dĩ đành phải đóng cửa xe rời . Sau đó gọi cho Nhâm Thần Vũ, đưa Nhâm Thần Phong về đến nhà, nhưng tâm tình của lại cực kỳ tệ.

      Nhâm Thần Vũ thở dài, xuống lầu dưới, chồng Đồng Thọ Tề cũng vì dính líu đến Nhâm Thần Phong mà hai vợ chồng gây gổ đến chiến tranh lạnh, tại cũng chỉ là Nê Bồ Tát qua sông bản thân khó bảo toàn, còn Nhâm Thần Phong rốt cuộc là làm sao vậy?

      Nhâm Thần Vũ nhìn sắc trời dần muộn, muốn đến chỗ Nhâm Thần Phong nhưng lại nghĩ tới Đồng Thọ Tề và Đồng Tâm Nguyện vẫn ở nhà, muốn lại cãi nhau với Đồng Thọ Tề, vì vậy cầm điện thoại lên lại nhớ đến Mặc Thiên Trần.

      Mặc Thiên Trần trong bếp nấu curry gà, y theo lời Lý Tình Y học phương pháp từng bước nấu, điện thoại di động vang lên, liền ra phòng khách nghe điện thoại. vừa nhìn màn hình thấy Nhâm Thần Vũ gọi bất giác nhíu mày cái, hôm nay chưa hỏi thăm Nhâm Thần Phong.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :