1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Kim Cương Khế Ước - Lục Tiểu Lam (Hoàn, mấy chương hoàn và PN trong VIP link cuối trang 88)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 137: đem : Nhâm Thần Phong giúp đỡ

      Edit : BẠCH DƯƠNG

      Beta : Nghi Phương


      Mặc Thiên Trần lời đến khóe miệng lại ngưng hỏi được, chỉ biết, Nhâm Thần Phong chưa bao giờ từ mà biệt với , nhưng bây giờ hỏi đến chuyện này, có ích gì , còn có thể làm được gì?

      Nhâm Thần Phong vươn ngón tay trắng muốt nhàng lau nước mắt mặt , quả nhiên là gầy, gương mặt càng ngày càng gầy, gầy đến nỗi tim đau đớn hồi lâu, nhưng vẫn vậy, như mộc xuân phong mỉm cười.

      “Thần Phong, em muốn trở về viện thăm mẹ, cảm ơn .” Mặc Thiên Trần từ trong lòng đứng lên, chuẩn bị rời .

      đưa em về.” Nhâm Thần Phong cũng đứng lên.

      cần đâu. Em tự lái xe về được.” Mặc Thiên Trần lắc đầu.

      “Được, lái xe cẩn thận.”

      “Ừm, em nhé.”

      Mặc Thiê Trần bước đến cửa, Nhâm Thần Phong còn đứng tại chỗ ngưng mắt nhìn bóng lưng , Mặc Thiên Trần quay đầu lại, “Thần Phong, muốn hỏi em tại sao à?”

      Nhâm Thần Phong mỉm cười: “ tin em.”

      Mặc Thiên Trần trong lòng ấm áp, gì nữa, bước ra ngoài, lái xe trở lại bệnh viện.

      *¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥

      Sau khi Mặc Thiên Trần rồi, Nhâm Thần Phong thu lại nụ cười, tròng mắt chứa đau đớn, xem như cần biết tại sao Mặc Thiên Trần phải như vậy, nhưng Chu Tiểu Kiều tuyệt đối thoát được có liên quan. lập tức lái xe đến Chu gia.

      Hết giữa trưa, Chu Tiểu Kiều trở về, liền thấy Nhâm Thần Phong đứng tựa bên cửa xe, nhìn gương mặt tuyệt mỹ của lộ ra mảnh tiêu sát, lập tức hiểu ra, nhất định Mặc Thiên Trần tìm đến .

      “Thần Phong, đến rồi hả? phải tôi đưa chìa khóa rồi sao? Sao vào nhà chờ tôi!” Chu Tiểu Kiều dừng xe xong bước đến.

      Nhâm Thần Phong ánh mắt lạnh lùng quét lên người Chu Tiểu Kiều, “ dám tìm Thiên Thiên gây phiền toái!” Đây còn là câu nghi vấn, mà chính là thẩm vấn, trăm phần trăm đoán được Chu Tiểu Kiều làm gì.

      Chu Tiểu Kiều buồn cười: “Tại sao nghĩ là ấy cam tâm tình nguyện giúp tôi chứ?”

      Khá khen cho cái gọi là cam tâm tình nguyện! Mặc Thiên Trần cam tâm tình nguyện mà lại ở trước mặt khóc đến thương tâm vậy à, Nhâm Thần Phong làm sao tin được lời Chu Tiểu Kiều, “Chu Tiểu Kiều, tôi đồng ý giúp chuyện này, nhưng tôi cảnh cáo , nếu còn tìm Thiên Thiên gây rắc rối, đừng trách tôi khách khí với !”

      khách khí? Nhâm Thần Phong, tôi là ân nhân cứu mạng của , mà vừa rồi, tôi cũng là ân nhân cứu mạng của Thiên Thiên, ta giúp tôi, cũng là chuyện phải làm.” Chu Tiểu Kiều đưa tờ báo có bài ghi về vụ bắt cóc ngày đó cho xem.

      Nhâm Thần Phong liếc nhìn tờ báo tay, “Chính tự biên tự diễn, hại chết được Thiên Thiên, ngược lại còn trở thành ân nhân của mạng, Chu Tiểu Kiều, loại chuyện như vậy chỉ có mới làm ra được!”

      “Trong mắt tôi là loại người như vậy sao?” Chu Tiểu Kiều cả giận.

      “Nếu nhất định muốn nghe”, Nhâm Thần Phong xé toạc tờ báo, ném xuống dưới chân, “Như thế này vẫn chưa là gì.”

      xong liền chuẩn bị lên xe, quả nhiên là Chu Tiểu Kiều diễn khổ nhục kế với Mặc Thiên Trần hòng đạt được mục tiêu, vừa mở cửa xe, Chu Tiểu Kiều liền xông lại, kéo tay , “Thần Phong, tại sao? Sáu năm của chúng ta sánh bằng những năm tháng ít ỏi của với3acon nha đầu ngu ngốc đó sao? Tại sao đối với ta luôn vui vẻ? Tại sao chỉ cưng chiều mình ta? Tại sao chỉ nghe lời ta?”

      Nhâm Thần Phong lạnh lùng liếc , sau đó vuốt tay như đánh một3acon rệp, “Bởi vì ấy là Mặc Thiên Trần.”

      “Tại sao đến tận bây giờ vẫn như thế, đối với tôi đến nụ cười cũng hà tiện?” Chu Tiểu Kiều hiểu, “Tôi đối với tốt sao? đừng quên, tôi từng cứu mạng , các người cả đời này đều nợ tôi!”

      Nhâm Thần Phong giễu môi châm chọc, “Nếu muốn mạng của tôi, vậy bây giờ cứ lấy , còn nụ cười, cả đời này cũng có đâu.”

      Chu Tiểu Kiều giận đến khuôn mặt trong nháy mắt liền trắng bệt, nổi trận lôi đình: “Cả đời chỉ biết cười với Mặc Thiên Trần thôi chứ gì? có biết ta làm gì ? ta vì tiền làm ra loại chuyện hạ lưu dơ bẩn…”

      “Bốp!” cái tát.

      Nhâm Thần Phong trực tiếp cho Chu Tiểu Kiều bạt tai, thế giới này, bất kỳ ai cũng thể sỉ nhục Mặc Thiên Trần, cho dù là Chu Tiểu Kiều từng cứu cũng vậy.

      đánh tôi?” Chu Tiểu Kiều từ đến lớn chưa từng bị đánh, đối với Nhâm Thần Phong bỏ ra bao nhiêu công sức, là người hiểu nhất, vậy mà cuối cùng cũng chiếm được trái tim người đàn ông này, ngược lại còn bị đánh.

      Nhâm Thần Phong hai mắt lạnh như băng: “ còn dám động đến Thiên Thiên, tôi chỉ đánh , mà giết chết !” (Đúng là sức mạnh của tình , hjx L)

      “Giết tôi? xuống tay được sao?” Chu Tiểu Kiều giơ tay định đánh trả cái tát.

      ngờ lại bị Nhâm Thần Phong ngăn giữa trung, còn bị đẩy lùi về phía sau: “ tin có thể thử mà, nên biết là tôi còn sống được bao lâu, vì Thiên Thiên chuyện gì tôi cũng có thể làm!”

      xong, lạnh lùng lên xe rời . Chu Tiểu Kiều che bên mặt bị đánh đau, trong mắt oán hận càng tăng cao, rồi ngày, nhất định có được nụ cười của Nhâm Thần Phong, bỏ ra nhiều công sức như vậy, lại lãnh huyết vô tình.

      Nhâm Thần Phong lái xe đến Đồng gia, điều chỉnh tâm tình rồi mới bước đến, cửa vừa mở ra, Tâm Nguyện vui vẻ reo lên: “Cậu đến rồi!”

      ôm bé vào ngực, bế lên cao, khẽ mỉm cười: “Tâm Nguyện hình như nặng hơn rồi!”

      “Cúc Cầm Du nói3acon là bé mập,3acon quyết định tối nay ăn cơm!” bé nghẹn ngào .

      Nhâm Thần Phong cười, hôn lên gương mặt bé, Mặc Thiên Trần cũng từng làm nũng với như vậy, vuốt vuốt bím tóc bé, say đó ôm bé vào phòng khách. “Chị, rể…”

      Thần Phong…” Từ trong phòng bé chừng mười tám tuổi chạy ra, chính là3acon của rể với vợ trước, bé đó cũng thích Nhâm Thần Phong, Đồng Thọ Tề cũng muốn giao bé cho Nhâm Thần Phong, dù sao cũng chính là thân càng thêm thân, lại vừa liên quan đến quan hệ huyết thống.

      “Tâm Ấn có ở nhà sao?” Nhâm Thần Phong buông Đồng Tâm Nguyện trong lòng ra, hơi gật đầu.

      bé Tâm Ấn lúc này thấy , càng thêm thành thục ít, thiếu nữ ôm ấp tình cảm luôn rất ngây thơ, trong lòng lại càng ngọt ngào, “ Thần Phong, em vừa học vẽ về, chỉ em được ?”

      Nhâm Thần Phong trả lời , mà đưa mắt sang chị mình, Nhâm Thần Vũ: “Chị, em muốn vào Cục liêm chính làm việc.”

      chỉ Nhâm Thần Vũ sửng sốt, Đồng Thọ Tề cũng ngờ đến Nhâm Thần Phong đưa ra cầu như thế.

      “Chị cứ bàn bạc với rể , em xem Tâm Ấn vẽ.” Nhâm Thần Phong xong, trực tiếp về phía bé.

      Khi Nhâm Thần Phong cùng Đồng Tâm Ấn bước vào phòng tranh, Đồng Tâm Nguyện cũng bước chân vào, chạy nhanh đến, “Cậu…”

      Đồng Thọ Tề nhìn vợ: “Thần Vũ, em thấy sao?"
      mongmanh thích bài này.

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 138: đem : Sóng gió sắp đến
      Edit: BẠCH DƯƠNG

      Beta: Nghi Phương



      Nhâm Thần Vũ suy nghĩ lát: “Lần trước với em, vừa lúc vẫn còn chỗ trống phải ? Để Thần Phong thử lần xem sao, em thấy nó với Tâm Ấn rất hợp nhau.”

      Đồng Thọ Tề nhìn người vợ trẻ hơn mình gần chục tuổi: “Được, ngày mai làm, phải chào hỏi người của Cục liêm chính trước .”

      Cứ như vậy, Nhâm Thần Phong được giúp đỡ của rể Đồng Thọ Tề, tiến vào Cục liêm chính, còn được phụ trách theo vụ án của Chu Truyền Hảo, bọn họ cũng biết Nhâm Thần Phong là do Đồng Thọ Tề giới thiệu vào, đối với cũng có ba phần khách khí ba phần nhường nhịn. Cũng phải, Đồng Thọ Tề là cán bộ cấp tỉnh, nắm giữ quyền lực của đại nhân vật. Đây cũng là nguyên nhân Chu Tiểu Kiều phát được quan hệ của Nhâm Thần Phong, phụ lòng Mặc Thiên Trần nhờ vả, cầm lệnh tiễn trong tay, đem chuyện của Chu Truyền Hảo ém .

      Vì vậy, ngày thứ hai phía Cục liêm chính mở cuộc họp, tuyên bố về vụ án Chu Truyền Hảo, tra ra ràng là liên qua đến vụ rửa tiền của Thanh Phong bang, đối với người dân thành thị mấy ngày nay chờ mong trông ngóng kết quả dĩ nhiên biết cuối cùng xảy ra chuyện gì, chỉ biết là mấy người Thanh Phong bang tham dự vào vụ rửa tiền định tội. Chuyện này vì vậy cũng kết án qua loa.

      Mặc Thiên Trần rất chú ý đến buổi họp báo, biết từ bây giờ trở mang tội, cần biết Chu Truyền Hảo có tội hay , nhưng chuyện là phải dựa vào quan hệ và quyền lực ém nhẹm , chỉ là, rất sợ mất mẹ mình.

      Khang Hạo nhận được tin này, lập tức báo cáo cho Cúc Như Khanh, Cúc Như Khanh nghe xong, “Chỉ mới có mấy ngày, Cục liêm chính liền phủ bỏ bằng chứng, sắc mặt thay đổi cũng hơi nhanh quá.”

      Khang Hạo tra xét đại khái: “Nhâm Thần Phong tuần trước vào làm trong Cục liêm chính, là em vợ của cán bộ cấp tỉnh Đồng Thọ Tề, chính là cha của Đồng Tâm Nguyện.”

      “Nhâm Thần Phong?” Cúc Như Khanh nheo mắt lại, “ phải chỉ có vẽ tranh với đánh đàn sao? Sao bây giờ lại vào Cục liêm chính làm việc?”

      Lần trước Khang Hạo nhìn thấy quan hệ giữa Nhâm Thần Phong và Mặc Thiên Trần ở bệnh viện, tự khắc biết Cúc Như Khanh đối với chuyện đó đặc biệt tức giận, liền nghĩ thầm: “Có phải Chu Tiểu Kiều tìm Nhâm Thần Phong nhờ giúp đỡ?”

      Cúc Như Khanh gật đầu, biết Chu Tiểu Kiều ở nước ngoài sáu năm là ở cùng Nhâm Thần Phong, bây giờ Nhâm Thần Phong giúp đỡ ta cũng là hợp tình hợp lý, nhưng khi là chuyện dính đến lợi ích của , cần biết là ai chống đỡ, cần biết đối phương là thần hay ma, nhất định thanh trừ.

      Hai người đàm luận chuyện này Trần Ích vào, “Chủ tịch, các em ở nhà Chu Truyền Hảo tìm ra số giấy tờ, bởi vì có liên quan đến cha chủ tịch, nên tôi dặn là đừng để lộ ra, mang tới đây.”

      Cúc Như Khanh nhận lấy, nhìn qua, là biên lai mượn đồ, đều là chữ viết tay, chữ viết phía vô cùng quen thuộc, nhưng phải cha viết, chỉ có chỗ ký tên đúng là cha Cúc Thiên Kỳ, mười lăm năm trước, vừa nhận chức ở công ty đồ chơi Cúc thị, tài chính công ty vô cùng khó khăn, nên cha viết giấy xin mượn đồ cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

      “Khang Hạo, lấy tờ hóa đơn xem thử!” Cúc Như Khanh lập tức .

      Khang Hạo lập tức hành động, mở khóa rương an toàn, lấy ra tờ hóa đơn, giấy vay nợ ghi là ngày 2 tháng 9 năm 19xx, còn tờ hóa đơn trăm ngàn là ngày 12 tháng 9 năm 19xx, chỉ trong thời gian mười ngày ngắn ngủi, Cúc Thiên Kỳ làm sao có thể từ mượn tiền biến thành trăm ngàn tài chính nhập vào sổ gửi ngân hàng?

      Cúc Như Khanh đem hai tờ giấy cầm trong tay, xông ra ngoài, lái xe, chạy như điên đến chỗ Liễu Nam Điềm.

      Mặt trời chiều dần ngã về phía Tây, Liễu Nam Điềm lau chùi di ảnh Cúc Thiên Kỳ, bà nhìn người đàn ông tuấn khẽ cười, duỗi ngón tay phủ gương mặt ông, lúc này trời chiều xuyên qua cửa sổ thủy tinh, chiếu lên người bà, ánh lên mấy phần thê lương, thể tỏ bày.

      Cúc Như Khanh vọt vào, gấp giọng hỏi bà: “Mẹ, năm đó cha rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

      Liễu Nam Điềm đặt lại di ảnh Cúc Thiên Kỳ, sau đó nhìn sắc mặt vô cùng khó coi của3acon trai, “Như Khanh, năm đó cha3acon chỉ là do sầu lo chuyện tiền vốn đủ, quá lo lắng mà thành bệnh nặng, sao bây giờ3acon lại hỏi chuyện hồi xưa?”

      thể chỉ đơn giản như vậy được, mẹ, hôm nay mẹ nhất định phải cho3acon biết tất cả!” Cúc Như Khanh hiển nhiên tin.

      Liễu Nam Điềm nhìn Cúc Như Khanh, rất giống với Cúc Thiên Kỳ trong di ảnh kia, bà nhàng than: “Như Khanh, đúng là như vậy mà,3acon còn muốn mẹ gì với3acon nữa?”

      “Biên lai mượn đồ này là thế nào?” Cúc Như Khanh lập tức lấy ra tờ biên lai.

      Liễu Nam Điềm vừa nhìn, thân thể gầy yếu, đầu óc choáng váng, thiếu chút nữa té ngã, Cúc Như Khanh vừa nhìn, lập tức đỡ bà đến bên ghế salon ngồi, “Mẹ…”

      “Phu nhân…” chị Cố - người giúp việc chăm sóc Liễu Nam Điềm vội vàng bưng ly nước đến, sau đó lấy thuốc, “Thiếu gia, cậu nên làm phu nhân kích động…”

      Cúc Như Khanh ôm thân thể mẹ mình, chị Cố đưa thuốc cho Liễu Nam Điềm, Liễu Nam Điềm , “Chị Cố, ra ngoài !”

      “Dạ! Phu nhân.” Chị Cố bưng ly nước ra ngoài.

      “Mẹ,3acon đưa mẹ vào phòng nằm.” Cúc Như Khanh ôm Liễu Nam Điềm vào phòng ngủ, đặt bà lên giường, đắp thêm chăn cho bà.

      ngồi bên giường, chỉ lẳng lặng nhìn Liễu Nam Điềm, biết chuyện này đơn giản, chỉ là khống chế được tâm tình của mình.

      lát sau, Liễu Nam Điềm vươn tay, nắm bàn tay Cúc Như Khanh: “Như Khanh, tờ biên lai mượn đồ này là mẹ viết, người ký tên là cha3acon, năm đó công ty cần tiền, nên cha mẹ mới xin vay tiền của ngân hàng Hoa Kì.”

      “Mẹ,3acon hiểu rồi.” Cúc Như Khanh cầm lấy tờ biên lai, hỏi gì nữa, “Mẹ, mẹ nghỉ lát ,3acon ở đây với mẹ.”

      “Như Khanh…” Liễu Nam Điềm giọng gọi , “Đừng lật lại nợ cũ năm xưa nữa, bây giờ3acon chỉ cần kinh doanh sản nghiệp Cúc thị và công ty tốt, ba3acon ở dưới suối vàng rất tự hào có người3acon như3acon rồi, được ?”

      Cúc Như Khanh gật đầu, “Được, mẹ,3acon đồng ý.”

      Liễu Nam Điềm nhàng nhắm hai mắt lại, sau khi uống thuốc, bà từ từ chìm vào giấc ngủ. Cúc Như Khanh canh chừng bà ngủ, cảm nhận được đêm tối bao trùm gian ngoài cửa sổ, cảm nhận được bão tố mưa giông lại sắp đến.

      Mặc gia.

      Mặc Thiên Trần và Mặc Chấn Đông đưa Lý Tình Y về nhà, thời khắc người trong nhà hòa thuận vui vẻ, Mặc Thiên Trần nhìn sắc mặt đỏ thắm của mẹ mình, trong lòng cũng rất vui vẻ.

      “Như Khanh đâu?” Lý Tình Y thấy3acon rể, nhịn được hỏi.

      Mặc Thiên Trần lấy di động ra, “Để3acon gọi cho ấy.” bấm số của , nghe chuông vang lên mấy tiếng, Khang Hạo nghe máy: “Thiếu phu nhân, tiên sinh có việc ra ngoài, mang theo di động…”

      Mặc Thiên Trần nghĩ Cúc Như Khanh phải là người như thế, lo lắng hỏi: “Có phải lại xảy ra chuyện gì ?”

      “…” Khang Hạo hơi ngẩn ra, về chuyện của Cúc Thiên Kỳ, thể tiết lộ.
      mongmanh thích bài này.

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 139: đem : Tình sụp đổ

      Edit : BẠCH DƯƠNG

      Beta : Nghi Phương


      Nhưng rất nhanh, Khang Hạo : “Tôi cũng biết là chuyện gì, chắc là hãng bên kia gặp chuyện may. Thiếu phu nhân, tìm tiên sinh có việc gấp sao?”

      Mặc Thiên Trần vừa nghe, “Tôi có việc gì gấp, nhưng hôm nay mẹ tôi xuất viện, muốn Như Khanh nếu có rảnh cùng nhau ăn bữa cơm tối, Khang Hạo, bây giờ việc gì, tôi về nhà sớm, xem Như Khanh có về nhà .”

      “Vâng, nếu tiên sinh liên lạc với tôi, tôi nhắn lại. Thiếu phu nhân, gặp lại sau!” Khang Hạo xong buông điện thoại.

      Lý Tình Y ngồi bên cạnh nghe Mặc Thiên Trần buông điện thoại xuống, “Cha, mẹ, chúng ta ăn cơm ! Như Khanh có việc thể đến, lần sau3acon dẫn ấy đến cùng ăn.”

      Mặc Chấn Đông vỗ vỗ tay Lý Tình Y: “Vậy chúng ta ăn ! Hôm nay là ngày tốt, mặc dù có Như Khanh, nhưng có3acon ở đây rồi.”

      nhà ba người ăn cơm rất vui vẻ, sau khi cơm nước xong, Mặc Thiên Trần trở về nhà, “Mẹ,3acon về trước, xem Cầm Du biết ăn cơm chưa.”

      “3acon đối với thằng bé đó còn thân hơn ruột thịt, mau về nhà .” Lý Tình Y thở dài.

      Mặc Thiên Trần nhàng cười, chào biệt cha mẹ, lái xe trở về vịnh Aegean Sea, Cúc Như Khanh vẫn chưa về, xem Cúc Cầm Du, thấy Cúc Cầm Du làm bài tập, liền lặng lẽ lui ra ngoài, trở về phòng đợi Cúc Như Khanh.

      Nhà Liễu Nam Điềm.

      Liễu Nam Điềm tỉnh dậy, thấy Cúc Như Khanh vẫn còn ngồi bên giường nắm tay bà, trong phòng mở đèn, rất tối, chỉ có đèn đường bên ngoài, và ánh sáng của hoàng hôn chiếu vào.

      “Như Khanh,3acon về ! Mẹ sao.” Liễu Nam Điềm ngồi dậy.

      Cúc Như Khanh đỡ bà ngồi dậy, “Mẹ, chúng ta ăn cơm .”

      “Được!” Liễu Nam Điềm ngủ được giấc, tinh thần trở nên tốt hơn nhiều, hai mẹ3acon cùng ăn bữa cơm thanh đạm, sau đó Liễu Nam Điềm thúc giục Cúc Như Khanh về nhà.

      Cúc Như Khanh gật đầu, sau đó ra về. lên xe, tìm thấy điện thoại, mới nhớ ra điện thoại để ở phòng làm việc lúc mang theo, biết chắc Khang Hạo mang về nhà, vì vậy về nhà trước.

      Lúc Cúc Như Khanh về nhà, Mặc Thiên Trần ở trong phòng lo lắng tới lui, nhìn thấy bộ dạng mệt mỏi quay về, chạy đến, “Như Khanh, sao rồi?”

      Cúc Như Khanh cởi áo khoác ra, Mặc Thiên Trần nhận lấy, kéo kéo cà vạt, “ tắm, hơi mệt.”

      “Được, mau .” Mặc Thiên Trần thấy có tâm , muốn hỏi nhưng rồi hỏi nữa, chỉ nhìn chằm chằm vào bóng lưng cao lớn của biến mất ở cửa phòng tắm.

      Cúc Như Khanh tắm xong bước ra, ra ban công, đốt điếu thuốc, Mặc Thiên Trần lẳng lặng bước tới, nhìn chằm chằm vào : “Như Khanh, xảy ra chuyện gì rồi, em giúp được ?”

      Cúc Như Khanh vươn tay nhàng vuốt tóc , rồi vỗ vỗ vai , ý bảo sao, cần giúp.

      Mặc Thiên Trần biết muốn , giống như cũng có bí mật, mỗi người đều có bí mật riêng, cho dù thân thiết đến mấy, cũng muốn đối phương biết được, chỉ nhàng ôm hông , tựa đầu vào ngực .

      Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, Khang Hạo ở ngoài cửa : “Tiên sinh, tôi mang điện thoại đến.”

      “Vào !” Cúc Như Khanh trầm giọng. “Để lên bàn.”

      Khang Hạo đem điện thoại của Cúc Như Khanh đặt lên bàn, nhìn về hai người ôm nhau ngoài ban công, dường như có lời muốn với Cúc Như Khanh. Mặc Thiên Trần hiểu được, “Như Khanh, em tắm.”

      Cúc Như Khanh gật đầu, sau đó ra ngoài phòng ngủ, cùng Khang Hạo đến thư phòng.

      “Chuyện này còn phức tạp hơn tưởng tượng của tôi nhiều, lúc chiều gặp mẹ tôi, mẹ tôi để lộ điều gì.” Cúc Như Khanh đốt thêm điếu thuốc.

      “Tiên sinh đồng ý với lão phu nhân rồi?” Khang Hạo nhìn vẻ mặt cũng đoán được.

      Cúc Như Khanh cam chịu, “Sức khỏe mẹ tôi tốt, chúng ta chỉ có thể thầm điều tra, thể cho bà biết. Khang Hạo, trong vòng mười ngày, cha tôi từ mượn tiền sao có thể biến thành gửi tiền ngân hàng, hơn nữa còn trong lúc công ty cần tài chính, chuyện này căn bản hợp lý, tôi tuyệt tin được.”

      Khang Hạo cũng đồng ý, “Tôi cẩn thận thăm dò hơn nữa. Tiên sinh, Chu Truyền Hảo bên đó bây giờ làm sao?”

      Cúc Như Khanh hai tròng mắt như băng, vốn có thể điều tra đến cùng, ngờ mới nửa đường nhảy ra Nhâm Thần Phong làm hỏng chuyện tốt của , chuyện này khiến vô cùng tức giận, hung hăng bóp nát tàn thuốc, trầm mặc gì.

      “Hay tôi bảo Trần Ích dạy dỗ Nhâm Thần Phong?” Khang Hạo thận trọng hỏi .

      Cúc Như Khanh lắc đầu: “Nhâm Thần Phong thực tế có quyền lợi gì, chỉ là mượn uy Đồng Thọ Tề, mượn gió bẻ măng thôi, Đồng Thọ Tề mới là mục tiêu chính, chỉ cần trực tiếp ra tay với Đồng Thọ Tề, thế lực Đồng Thọ Tề còn, Nhâm Thần Phong còn làm gì được nữa? cái gì cũng có.”

      Khang Hạo lập tức : “Bây giờ tôi chuẩn bị tài liệu, lấy tài liệu phạm tội của Chu Truyền Hảo photocopy lại, kể cả chuyện Đồng Thọ Tề nhúng tay trong vụ nặc danh tố cáo thượng cấp trong Cục liêm chính, và lập tức liên lạc bên truyền thông chất vấn vụ việc Chu Truyền Hảo được phán vô tội.”

      “Được.” Cúc Như Khanh bắt đầu chuẩn bị chiến đấu.

      Cúc Như Khanh và Khang Hạo cùng bàn bạc xong mọi chuyện, trời vừa rạng sáng, Khang Hạo rời khỏi vịnh Aegean Sea, Cúc Như Khanh trở lại phòng ngủ, Mặc Thiên Trần đợi ngủ gà ngủ gật, nửa tựa vào đầu giường, tay cầm cuốn sách, mắt nhắm nghiền muốn mở, cố gắng đánh cờ với Chu công.

      *Đánh cờ với Chu công (gặp Chu công): ngủ & nằm mơ.

      “Ngủ !” lên giường, lấy sách của ra, ôm vào lòng.

      “Như Khanh…” Mặc Thiên Trần thấy trở lại, tựa vào khuỷu tay , thể ngờ, sau đêm nay, tình cảm giữa hai người lại lần nữa sụp đổ, hơn nữa còn khó cứu vãn.

      tại nằm ngủ trong ngực , có chút bất an, còn vì sao bất an, cũng , cảm thấy chỉ vì tâm tình vui, cho nên cũng liền tâm vui vẻ.

      Buổi sáng, trước khi làm, Mặc Thiên Trần ôm hông , mắt hạnh ngắm nhìn : “Như Khanh, là người đàn ông giỏi nhất trong lòng em, nhất định làm được! Cố lên!”

      Cúc Như Khanh cúi đầu hôn vào trán , sau đó hai người làm.

      Công ty Mặc thị.

      Cả tuần lễ Mặc Thiên Trần đều ở trong bệnh viện chăm sóc Lý Tình Y, hôm nay vừa đến công ty, Dương Thanh Thanh cầm chồng báo lớn vào, hơn nữa còn kêu rên: “Này có còn thiên lý hả? Chu Truyền Hảo lại được phán vô tội? Còn tìm được mấy tên tép riu của Thanh Phong bang đến gánh tội thay, vụ này cho dù có kết thúc…”

      Mặc Thiên Trần thèm để ý đến, tin đó biết , mở vi tính lên, chuẩn bị xử lý công việc. Nhưng Dương Thanh Thanh lại kêu lên: “Ha ha ha…3acon người chính nghĩa lại xuất rồi, lần này chỉ Chu Truyền Hảo bị chất vấn, mà cả cán bộ cao cấp Đồng Thọ Tề thoát khỏi dính líu vì lạm dụng chức quyền giải quyết công việc Cục liêm chính…”

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 140: đem : xin lỗi, quá muộn

      Edit : BẠCH DƯƠNG

      Beta : Nghi Phương



      Mặc Thiên Trần còn chưa kịp nghe hết, tâm tư rối bời, mơ hồ cảm nhận được có gì đó bình thường, sau đó thấy Dương Thanh Thanh ngừng lại, hai mắt khó tin trợn to.

      chờ Dương Thanh Thanh đọc tiếp, mà trực tiếp đoạt lấy tờ báo hôm nay, thời bình luật nhất châm kiến huyết, đem sơ hở trong vụ án Chu Truyền Hảo phanh phui, Nhâm Thần Phong cũng bị díu líu, lúc này nhìn báo cáo mới biết, ra Đồng Thọ Tề là rể Nhâm Thần Phong, khó trách Chu Tiểu Kiều lòng tin tràn đầy muốn tìm Thần Phong nhờ giúp đỡ.

      *Nhất châm kiến huyết: câu đúng trọng tâm, trúng tim đen, thẳng vào vấn đề, toạc móng heo.

      ra, người dân đối với kết quả điều tra lần này của Cục liêm chính căn bản tin tưởng, bọn họ đưa ra rất nhiều điều chất vấn, Mặc Thiên Trần vô lực tựa vào chỗ ngồi, bắt đầu cảm thấy tất cả mọi chuyện chỉ đơn giản là vụ án rửa tiền, mà đằng sau còn có người chống lưng, nếu chuyện vì sao khó giải quyết như thế.

      “Đại tiểu thư, sao sắc mặt kém vậy?” Dương Thanh Thanh thấy Mặc Thiên Trần xem xong lời nào, khỏi lo lắng.

      Mặc Thiên Trần lắc đầu, ý bảo Dương Thanh Thanh ra ngoài làm việc, lập tức gọi cho Nhâm Thần Phong, nhưng Nhâm Thần Phong nghe điện thoại, Mặc Thiên Trần như kiến bò chảo nóng, xem báo cáo, hiểu được Nhâm Thần Phong giúp ra sao, đây là hại Thần Phong!

      Cục liêm chính.

      Đồng Thọ Tề đối với tờ báo nhạy cảm hơn rất nhiều, vừa đúng lúc đưa Nhâm Thần Phong vào Cục liêm chính làm việc, mới vụ đầu tiên gây ra sóng to gió lớn, truyền thông rất chú ý đến vụ này, vì vậy liền phải đến Cục liêm chính.

      “Thần Phong, , chuyện gì xảy ra?” Đồng Thọ Tề ngay trước mặt tất cả nhân viên quát mắng.

      Nhâm Thần Phong cũng ngờ tình chuyển biến nhanh như vậy, nhưng vẫn trấn tĩnh: “ rể, em hiểu gì?”

      “Chú hiểu? Chú xử lý chuyện Chu Truyền Hảo thế nào?” Đồng Thọ Tề lực mạnh vỗ bàn.

      “Chu Truyền Hảo có tội, dĩ nhiên phải trả lại trong sạch cho . Cục liêm chính làm việc tiến độ chậm như vậy, có tội liền định tội, có tội cũng đừng liên lụy người vô tội.” Nhâm Thần Phong vẫn nhàn nhạt .

      Đồng Thọ Tề chỉ vào : “Lập tức cắt chức Nhâm Thần Phong, phúc thẩm vụ án Chu Truyền Hảo, khi nào kết thúc vụ án tiến hành định tội Nhâm Thần Phong.”

      Cục trưởng tới: “Trưởng phòng, vào phòng làm việc chuyện!”

      “Còn chuyện gì sai sót nữa? Bây giờ truyền thông hiểu sai năng lực làm việc của Cục liêm chính ta, ngay đến Cục liêm chính còn đủ liêm chính, vậy làm sao chấp pháp, làm sao người dân tin phục? Chuyện này rốt cuộc là thế nào? Ngài ?” Đồng Thọ Tề hỏa khí càng ngày càng căng.

      Cục trưởng than tiếng, bọn họ đều biết Nhâm Thần Phong là do Đồng Thọ Tề tiến cử, hơn nữa vụ án Chu Truyền Hảo đến nay quả chưa có chút tiến triển.

      Vì vậy, dưới áp lực của dư luận, Cục liêm chính mới phải điều tra vụ Chu Truyền Hảo lần nữa, Chu Tiểu Kiều vừa vui mừng được ngày lại lâm vào khốn cảnh, hơn nữa, lần này Đồng Thọ Tề cũng bị cắt chức tạm thời.

      Rốt cuộc lúc xế chiều, Mặc Thiên Trần cũng gọi được cho Nhâm Thần Phong, vào biệt thự của tìm , Nhâm Thần Phong xin lỗi : “ xin lỗi, Thiên Thiên, làm được…”

      “Đừng vậy, em xin lỗi…” Mặc Thiên Trần thương tâm nhìn , “ vì em mà dính vào nguy hiểm, em phải xin lỗi mới đúng, xin lỗi…”

      “Nha đầu ngốc, những lời này làm gì?” Nhâm Thần Phong nhu tình nhìn .

      Lúc này, chuông cửa vang lên, Nhâm Thần Vũ bước vào, vừa đến liền : “Thần Phong, em gây ra chuyện gì vậy?”

      “Xin lỗi chị, chuyện em gây ra em chịu trách nhiệm.” Nhâm Thần Phong lãnh đạm .
      “Em chịu trách nhiệm được sao? rể em cũng bị người ta tố giác, ấy chống lưng điều khiển vụ Chu Truyền Hảo, ấy và Chu Truyền Hảo là cùng phe cánh, bây giờ rể em bị ngưng chức để tiến hành điều tra. Thần Phong, tại sao? Vì sao em muốn giúp người của Chu gia?” Nhâm Thần Vũ vừa khóc vừa .

      Nhâm Thần Phong trầm mặc, trầm mặc hồi, mới : “ xin lỗi, chị…”

      “Chỉ câu xin lỗi có thể phủi bỏ tất cả sai lầm sao? Em phải là3acon nít nữa, đây cũng phải là chuyện , chuyện này liên quan đến tiền đồ, quan hệ, nghiệp, đây là chuyện lớn, có thể dẫn đến máy chảy đầu rơi.” Nhâm Thần Vũ cáu kỉnh chỉ trích .

      Mặc Thiên Trần tuyệt đối ngờ đến chuyện này ngày càng mất khống chế như vậy, thấy hai chị em vì mà quyết liệt như vậy, nhịn được : “ xin lỗi, chị Vũ…”

      “Em là Thiên Thiên?” Nhâm Thần Vũ từng nhìn thấy Mặc Thiên Trần, bây giờ bất ngờ gặp lại, Nhâm Thần Vũ ôm lấy : “Thiên Thiên…”

      “Chị Vũ, là em…” Mặc Thiên Trần cũng ôm khóc, “ xin lỗi, chị Vũ…”

      Nhâm Thần Vũ nhìn Mặc Thiên Trần, sau đó : “ ngờ hôm nay lại được gặp em, em khỏe ?”

      “Em khỏe.” Mặc Thiên Trần đem nước mắt nuốt vào trong.

      “Em kết hôn?” Nhâm Thần Vũ nhìn thấy chiếc nhẫn ngón áp út tay phải .

      “Vâng.” Mặc Thiên Trần gật đầu.

      Nhâm Thần Vũ cũng từng nghĩ Nhâm Thần Phong và Mặc Thiên Trần là kim đồng ngọc nữ trời sinh đôi, nhưng mọi chuyện khó ai ngờ được, Mặc Thiên Trần làm vợ người khác, còn Nhâm Thần Phong vẫn ở mình đơn thương cảm.

      Lúc này, điện thoại Mặc Thiên Trần vang lên, cười cười xin lỗi Nhâm Thần Vũ, sau đó lấy di động từ trong túi ra, vừa nhìn màn hình, lúc đầu nghĩ rằng muốn nhận, nhưng cuối cùng, vẫn nhận.

      “Thiên Trần, chuyện gì xảy ra? Mới hôm qua phải rất tốt sao? Sao hôm nay lật ngược hết rồi, rốt cuộc giở trò quỷ gì?” Chu Tiểu Kiều thanh vừa vội vừa giận, lúc bị Nhâm Thần Phong đe dọa, ta cũng giận như vậy. “ lập tức trở lại cầu cứu Như Khanh, xin ra mặt cứu người.” (Lời beta: điên…)

      “Chúng ta gặp mặt !” Mặc Thiên Trần đợi ta xong mới lên tiếng.

      Cúp điện thoại, Mặc Thiên Trần nhìn hai chị em họ: “Chị Vũ, Thần Phong, em có chút việc, em trước.”

      Nhâm Thần Phong dẫn đầu mở cửa, “ tiễn em.”

      cần đâu, chuyện với chị Vũ !” Mặc Thiên Trần cự tuyệt.

      Mặc Thiên Trần xong liền , Nhâm Thần Vũ nhìn rồi, mới nhìn lại em trai mình vẫn còn mất hồn, “Chồng Thiên Thiên là ai?”

      “Cúc Như Khanh” Nhâm Thần Phong mặc thêm áo chạy ra ngoài.

      “Em đâu vậy?” Nhâm Thần Vũ đuổi theo, “Nghe tên rất quen, có phải là chủ tịch Cúc thị…”

      Nhâm Thần Phong trả lời , trực tiếp lái xe đuổi theo Mặc Thiên Trần.

      Trong công viên, Mặc Thiên Trần hẹn gặp Chu Tiểu Kiều.

      Mặc Thiên Trần lái xe đến, Chu Tiểu Kiều ở đây đợi, vừa thấy mặt : “Lập tức quay lại cầu xin Như Khanh, nếu Mặc phu nhân yên…”

      Mặc Thiên Trần nhìn , lạnh lùng: “Chu Tiểu Kiều, tôi vừa bắt đầu liền thấy mình sai lầm. Bây giờ nghe cho kỹ đây, tôi , mà cầu xin bất kỳ ai nữa, tuyệt đối !”

      “Đến tính mạng Mặc phu nhân cũng cần rồi phải ?” Chu Tiểu Kiều bắt được nhược điểm , sống chết thả. Chương 141: Đem : Lấy gì chuộc tội

      Beta: Nghi Phương


      Mặc Thiên Trần chẳng qua chỉ lạnh lùng nhìn ta chằm chằm: “Vì mẹ, tôi tổn thương Nhâm Thần Phong, tổn thương cả người thân của tôi là chị Vũ, tất cả đều là lỗi của tôi, tôi tự làm tự chịu. thể dùng chuyện này uy hiếp người khác, nếu thực có can đảm khiến mẹ tôi tức giận, Chu Tiểu Kiều, tôi nhất khiến cả nhà họ Chu hậu táng theo . dùng phương pháp ti tiện nhất đối đãi tôi, ép tôi đến đường cùng, phải tìm đường sống trong cõi chết, kết cục thế nào, cứ chờ xem. Giữa tôi và còn gì để nữa.”

      Mặc Thiên Trần xong xoay người bỏ , Chu Tiểu Kiều ánh mắt ác liệt, la với theo: “Mặc Thiên Trần, trước mặt tôi dám giễu võ giương oai sao? còn quá non nớt!”

      Chu Tiểu Kiều thấy thể uy hiếp được Mặc Thiên Trần, tức giận về phía xe của mình đậu gần đó, nhưng chưa kịp đến cạnh xe bất ngờ bị người đàn ông ôm chặt từ phía sau, kéo đến bãi cỏ công viên.

      “Nhâm Thần Phong…” Chu Tiểu Kiều ngờ Nhâm Thần Phong cũng có mặt ở đây, “Buông tôi ra, làm gì vậy?”

      Nhâm Thần Phong đôi tay bóp chặt cổ Chu Tiểu Kiều “Tôi từng cảnh cáo , nếu còn dám động đến Thiên Thiên, tôi giết …”

      Chu Tiểu Kiều chưa từng nghĩ đến, người dịu dàng, ôn hòa như ngọc, dù vui hay buồn cũng thể ra mặt, căn bản thể dùng lời lẽ bình thường để hình dung, người đàn ông thanh tao, nụ cười như gió xuân, phiêu diêu tự tại như thần tiên, dính bụi trần, lại có thể ngay ban ngày ban mặt muốn giết người…

      “Nhâm Thần Phong, giết tôi, cũng phải đền mạng…” Chu Tiểu Kiều hô hấp ngày càng khó khăn, cố đá chân cào tay .

      Đáp lại là nụ cười lạnh lùng của Nhâm Thần Phong: “Tôi muốn đền mạng cho đây!”

      …” Chu Tiểu Kiều biết Nhâm Thần Phong hoàn toàn điên rồi, thừa dịp còn chút hơi sức, hét lớn: “Cứu mạng…cứu mạng a……..Cứu mạng…..A…..”

      chuẩn bị lái xe , Mặc Thiên Trần nghe được tiếng kêu cứu của Chu Tiểu Kiều, lúc đầu còn tưởng mình nghe lầm, sau đó thấy rất nhiều người chạy đến công viên, tuy rất hận Chu Tiều Kiều vì hết lần này đến lần khác uy hiếp , nhưng mạng người quan trọng, theo sóng người cùng chạy tới cứu.

      Mặc Thiên Trần từ xa nhìn thấy thân ảnh Nhâm Thần Phong, tăng nhanh cước bộ chạy lên phía trước đám người, rồi giương mắt nhìn Nhâm Thần Phong cố bóp chết Chu Tiểu Kiều, nhất thời hoảng hồn, “Thần Phong, mau buông ấy ra!”

      Chu Tiểu Kiều tay chân còn sức, cả người buông xuôi, dùng ánh mắt hư nhược cầu cứu Mặc Thiên Trần, nhưng Nhâm Thần Phong to lớn, sức mạnh dọa người, gắt gao bóp chặt Chu Tiểu Kiều buông, mặc cho mấy thanh niên cố gắng ngăn cản và kéo tay ra.

      Mặc kệ những người khác cố sức đánh kéo ra, chính là gắt gao nhìn chằm chằm vào mặt Chu Tiểu Kiều, đôi tay đặt cổ chút dấu hiệu nào muốn buông ra. Mặc Thiên Trần cuống quít lên, kéo những thanh niên kia ra, “Đừng đánh…..Đừng đánh….Thần Phong, buông tay….”

      người trong nhóm thanh niên vì muốn cứu người, đẩy ngã Mặc Thiên Trần, thanh niên khác cầm lấy cành cây khô, đánh vào hông Nhâm Thần Phong, Mặc Thiên Trần vội vàng nhào tới chắn cho , mắt thấy cây khô sắp đánh tới người Mặc Thiên Trần, Trần Tiêu vốn theo phía sau , chạy vọt tới, sử dụng vài ba quyền cước hất tung mấy thanh niên vây quanh , quần chúng vây xem biết tột cùng xảy ra chuyện gì, bọn họ thấy giúp được liền vội báo cảnh sát.

      “Thần Phong, Thần Phong…. Đừng kích động….” Mặc Thiên Trần vừa khóc, vừa ôm chặt lấy hông Nhâm Thần Phong, “ mau buông tay ra, Thần Phong….Thần Phong….”

      Nước mắt của thấm ướt lưng áo , Nhâm Thần Phong cảm nhận được nhiệt độ ấm áp truyền đến từ sau lưng, dần dần buông Chu Tiểu Kiều ra, sau đó chán nản ngã xuống cỏ, Mặc Thiên Trần cũng ngã xuống.

      Chu Tiểu Kiều sau khi thoát chết, nằm cỏ thở hổn hển, nhìn bầu trời xanh với những áng mây trắng. (Beta: Lãng mạn dữ ò.ó)

      “Thần Phong, làm gì ở đây?” Mặc Thiên Trần vội vàng ngồi dậy, đỡ Nhâm Thần Phong, “ có bị thương ở đâu ?”

      “Thiên Thiên, em quay lại làm gì?” Nhâm Thần Phong nhàng , thái độ hoàn toàn ngược lại với vẻ điên cuồng muốn giết người lúc nãy.

      Mặc Thiên Trần trong nháy mắt hiểu được, khóc rống thất thanh, “ biết mình làm gì ?”

      Nhâm Thần Phong lắc đầu, “ yên tâm, sau đó lại thấy Chu Tiểu Kiều ức hiếp em, vì vậy ….”

      xin lỗi, Thần Phong….. xin lỗi, là em liên lụy tới ….” Mặc Thiên Trần dùng tay che mặt, Nhâm Thần Phong vì mà muốn giết chết Chu Tiểu Kiều, Mặc Thiên Trần là cái gì chứ? Nếu hôm nay Nhâm Thần Phong phạm phải tội giết người, cả đời cũng chuộc nổi tội lỗi này.

      Nhâm Thần Phong nhàng nhìn , trong ánh mắt là nỗi đau đớn sâu sắc, lẳng lặng ngồi cỏ, giống như sáu năm trước, dưới bầu trời xanh với vài áng mây trắng trôi đỉnh đầu, gió nhàng thổi, Mặc Thiên Trần cũng ngồi bên cạnh . Chỉ là thời gian thay đổi, lòng người cũng đổi thay, khi đó là hạnh phúc, lúc này là thương tâm.

      Ngay lúc đó, cảnh sát đến, Chu Tiểu Kiều nhanh chóng được đưa đến bệnh viện, Nhâm Thần Phong và Mặc Thiên Trần cũng phải về sở cảnh sát phối hợp điều tra. Sau khi cho lời khai, Trần Tiêu đến xác nhận thân phận của Mặc Thiên Trần, cho thấy Mặc Thiên Trần vô can, nên cảnh sát chỉ dẫn Nhâm Thần Phong .

      “Chuyện này đều do tôi, tôi cùng với Thần Phong, gánh chịu hậu quả.” Mặc Thiên Trần đẩy Trần Tiêu ra, theo Nhâm Thần Phong.

      “Thiếu phu nhân, thiếu gia biết tức giận đấy!” Trần Tiêu đuổi theo vội vàng giọng.

      Nhâm Thần Phong cũng giọng khuyên: “Thiên Thiên, về nhà . Chuyện này liên quan tới em, là tự gây ra.”

      Mặc Thiên Trần nhìn Trần Tiêu: “Như Khanh có chuyện quan trọng phải làm, chuyện như vậy cần làm phiền ấy, tôi giải quyết.” Sau khi xong, lại với Nhâm Thần Phong, “Thần Phong, em có chuyện quan trọng muốn với .”

      Trần Tiêu bất đắc dĩ, đành phải theo Mặc Thiên Trần cùng về sở cảnh sát, Nhâm Thần Phong luôn miệng rằng chính là kẻ muốn bóp chết Chu Tiểu Kiều, những người khác liên quan, là tự mình muốn bóp chết ả.

      Vì Chu Tiểu Kiều tỉnh lại chịu lời nào, cảnh sát lại bắt giữ Nhâm Thần Phong, Mặc Thiên Trần dĩ nhiên cũng chịu . Bây giờ cũng mười giờ đêm, Trần Tiêu đành phải gọi điện cho trai Trần Ích, bọn họ ở cục cảnh sát, Trần Ích vừa nghe, biết lúc này Cúc Như Khanh tâm tình tốt, vội vàng tìm Khang Hạo thương lượng, Khang Hạo hỏi lại Trần Tiêu tình hình đại khái, sau đó gõ cửa phòng làm việc Cúc Như Khanh.

      Cúc Như Khanh nghiên cứu bằng chứng nắm giữ trong tay, suy nghĩ về cái chết của cha năm đó, lại nghe được Khang Hạo thế. Nhớ lại lúc sáng, khi rời nhà, cảm giác vòng ôm ấm áp của có chút lạ, buông hồ sơ xuống, sau đó hỏi: “Chuyện gì?”

      Khang Hạo lập tức : “Thiếu phu nhân ở sở cảnh sát….” Sau đó kể đại khái tình hình Trần Tiêu thấy ở công viên, bên , bên Cúc Như Khanh nghe đến tên Nhâm Thần Phong, sắc mặt đại biến, càng ngày càng khó coi.
      mongmanh thích bài này.

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 141: Đem : Lấy gì chuộc tội

      Beta: Nghi Phương



      Mặc Thiên Trần chẳng qua chỉ lạnh lùng nhìn ta chằm chằm: “Vì mẹ, tôi tổn thương Nhâm Thần Phong, tổn thương cả người thân của tôi là chị Vũ, tất cả đều là lỗi của tôi, tôi tự làm tự chịu. thể dùng chuyện này uy hiếp người khác, nếu thực có can đảm khiến mẹ tôi tức giận, Chu Tiểu Kiều, tôi nhất khiến cả nhà họ Chu hậu táng theo . dùng phương pháp ti tiện nhất đối đãi tôi, ép tôi đến đường cùng, phải tìm đường sống trong cõi chết, kết cục thế nào, cứ chờ xem. Giữa tôi và còn gì để nữa.”

      Mặc Thiên Trần xong xoay người bỏ , Chu Tiểu Kiều ánh mắt ác liệt, la với theo: “Mặc Thiên Trần, trước mặt tôi dám giễu võ giương oai sao? còn quá non nớt!”

      Chu Tiểu Kiều thấy thể uy hiếp được Mặc Thiên Trần, tức giận về phía xe của mình đậu gần đó, nhưng chưa kịp đến cạnh xe bất ngờ bị người đàn ông ôm chặt từ phía sau, kéo đến bãi cỏ công viên.

      “Nhâm Thần Phong…” Chu Tiểu Kiều ngờ Nhâm Thần Phong cũng có mặt ở đây, “Buông tôi ra, làm gì vậy?”

      Nhâm Thần Phong đôi tay bóp chặt cổ Chu Tiểu Kiều “Tôi từng cảnh cáo , nếu còn dám động đến Thiên Thiên, tôi giết …”

      Chu Tiểu Kiều chưa từng nghĩ đến, người dịu dàng, ôn hòa như ngọc, dù vui hay buồn cũng thể ra mặt, căn bản thể dùng lời lẽ bình thường để hình dung, người đàn ông thanh tao, nụ cười như gió xuân, phiêu diêu tự tại như thần tiên, dính bụi trần, lại có thể ngay ban ngày ban mặt muốn giết người…

      “Nhâm Thần Phong, giết tôi, cũng phải đền mạng…” Chu Tiểu Kiều hô hấp ngày càng khó khăn, cố đá chân cào tay .

      Đáp lại là nụ cười lạnh lùng của Nhâm Thần Phong: “Tôi muốn đền mạng cho đây!”

      …” Chu Tiểu Kiều biết Nhâm Thần Phong hoàn toàn điên rồi, thừa dịp còn chút hơi sức, hét lớn: “Cứu mạng…cứu mạng a……..Cứu mạng…..A…..”

      chuẩn bị lái xe , Mặc Thiên Trần nghe được tiếng kêu cứu của Chu Tiểu Kiều, lúc đầu còn tưởng mình nghe lầm, sau đó thấy rất nhiều người chạy đến công viên, tuy rất hận Chu Tiều Kiều vì hết lần này đến lần khác uy hiếp , nhưng mạng người quan trọng, theo sóng người cùng chạy tới cứu.

      Mặc Thiên Trần từ xa nhìn thấy thân ảnh Nhâm Thần Phong, tăng nhanh cước bộ chạy lên phía trước đám người, rồi giương mắt nhìn Nhâm Thần Phong cố bóp chết Chu Tiểu Kiều, nhất thời hoảng hồn, “Thần Phong, mau buông ấy ra!”

      Chu Tiểu Kiều tay chân còn sức, cả người buông xuôi, dùng ánh mắt hư nhược cầu cứu Mặc Thiên Trần, nhưng Nhâm Thần Phong to lớn, sức mạnh dọa người, gắt gao bóp chặt Chu Tiểu Kiều buông, mặc cho mấy thanh niên cố gắng ngăn cản và kéo tay ra.

      Mặc kệ những người khác cố sức đánh kéo ra, chính là gắt gao nhìn chằm chằm vào mặt Chu Tiểu Kiều, đôi tay đặt cổ chút dấu hiệu nào muốn buông ra. Mặc Thiên Trần cuống quít lên, kéo những thanh niên kia ra, “Đừng đánh…..Đừng đánh….Thần Phong, buông tay….”

      người trong nhóm thanh niên vì muốn cứu người, đẩy ngã Mặc Thiên Trần, thanh niên khác cầm lấy cành cây khô, đánh vào hông Nhâm Thần Phong, Mặc Thiên Trần vội vàng nhào tới chắn cho , mắt thấy cây khô sắp đánh tới người Mặc Thiên Trần, Trần Tiêu vốn theo phía sau , chạy vọt tới, sử dụng vài ba quyền cước hất tung mấy thanh niên vây quanh , quần chúng vây xem biết tột cùng xảy ra chuyện gì, bọn họ thấy giúp được liền vội báo cảnh sát.

      “Thần Phong, Thần Phong…. Đừng kích động….” Mặc Thiên Trần vừa khóc, vừa ôm chặt lấy hông Nhâm Thần Phong, “ mau buông tay ra, Thần Phong….Thần Phong….”

      Nước mắt của thấm ướt lưng áo , Nhâm Thần Phong cảm nhận được nhiệt độ ấm áp truyền đến từ sau lưng, dần dần buông Chu Tiểu Kiều ra, sau đó chán nản ngã xuống cỏ, Mặc Thiên Trần cũng ngã xuống.

      Chu Tiểu Kiều sau khi thoát chết, nằm cỏ thở hổn hển, nhìn bầu trời xanh với những áng mây trắng. (Beta: Lãng mạn dữ ò.ó)

      “Thần Phong, làm gì ở đây?” Mặc Thiên Trần vội vàng ngồi dậy, đỡ Nhâm Thần Phong, “ có bị thương ở đâu ?”

      “Thiên Thiên, em quay lại làm gì?” Nhâm Thần Phong nhàng , thái độ hoàn toàn ngược lại với vẻ điên cuồng muốn giết người lúc nãy.

      Mặc Thiên Trần trong nháy mắt hiểu được, khóc rống thất thanh, “ biết mình làm gì ?”

      Nhâm Thần Phong lắc đầu, “ yên tâm, sau đó lại thấy Chu Tiểu Kiều ức hiếp em, vì vậy ….”

      xin lỗi, Thần Phong….. xin lỗi, là em liên lụy tới ….” Mặc Thiên Trần dùng tay che mặt, Nhâm Thần Phong vì mà muốn giết chết Chu Tiểu Kiều, Mặc Thiên Trần là cái gì chứ? Nếu hôm nay Nhâm Thần Phong phạm phải tội giết người, cả đời cũng chuộc nổi tội lỗi này.

      Nhâm Thần Phong nhàng nhìn , trong ánh mắt là nỗi đau đớn sâu sắc, lẳng lặng ngồi cỏ, giống như sáu năm trước, dưới bầu trời xanh với vài áng mây trắng trôi đỉnh đầu, gió nhàng thổi, Mặc Thiên Trần cũng ngồi bên cạnh . Chỉ là thời gian thay đổi, lòng người cũng đổi thay, khi đó là hạnh phúc, lúc này là thương tâm.

      Ngay lúc đó, cảnh sát đến, Chu Tiểu Kiều nhanh chóng được đưa đến bệnh viện, Nhâm Thần Phong và Mặc Thiên Trần cũng phải về sở cảnh sát phối hợp điều tra. Sau khi cho lời khai, Trần Tiêu đến xác nhận thân phận của Mặc Thiên Trần, cho thấy Mặc Thiên Trần vô can, nên cảnh sát chỉ dẫn Nhâm Thần Phong .

      “Chuyện này đều do tôi, tôi cùng với Thần Phong, gánh chịu hậu quả.” Mặc Thiên Trần đẩy Trần Tiêu ra, theo Nhâm Thần Phong.

      “Thiếu phu nhân, thiếu gia biết tức giận đấy!” Trần Tiêu đuổi theo vội vàng giọng.

      Nhâm Thần Phong cũng giọng khuyên: “Thiên Thiên, về nhà . Chuyện này liên quan tới em, là tự gây ra.”

      Mặc Thiên Trần nhìn Trần Tiêu: “Như Khanh có chuyện quan trọng phải làm, chuyện như vậy cần làm phiền ấy, tôi giải quyết.” Sau khi xong, lại với Nhâm Thần Phong, “Thần Phong, em có chuyện quan trọng muốn với .”

      Trần Tiêu bất đắc dĩ, đành phải theo Mặc Thiên Trần cùng về sở cảnh sát, Nhâm Thần Phong luôn miệng rằng chính là kẻ muốn bóp chết Chu Tiểu Kiều, những người khác liên quan, là tự mình muốn bóp chết ả.

      Vì Chu Tiểu Kiều tỉnh lại chịu lời nào, cảnh sát lại bắt giữ Nhâm Thần Phong, Mặc Thiên Trần dĩ nhiên cũng chịu . Bây giờ cũng mười giờ đêm, Trần Tiêu đành phải gọi điện cho trai Trần Ích, bọn họ ở cục cảnh sát, Trần Ích vừa nghe, biết lúc này Cúc Như Khanh tâm tình tốt, vội vàng tìm Khang Hạo thương lượng, Khang Hạo hỏi lại Trần Tiêu tình hình đại khái, sau đó gõ cửa phòng làm việc Cúc Như Khanh.

      Cúc Như Khanh nghiên cứu bằng chứng nắm giữ trong tay, suy nghĩ về cái chết của cha năm đó, lại nghe được Khang Hạo thế. Nhớ lại lúc sáng, khi rời nhà, cảm giác vòng ôm ấm áp của có chút lạ, buông hồ sơ xuống, sau đó hỏi: “Chuyện gì?”

      Khang Hạo lập tức : “Thiếu phu nhân ở sở cảnh sát….” Sau đó kể đại khái tình hình Trần Tiêu thấy ở công viên, bên , bên Cúc Như Khanh nghe đến tên Nhâm Thần Phong, sắc mặt đại biến, càng ngày càng khó coi.

      Các nàng đừng quên click quảng cáo ủng hộ web nha!!!
      trieuhuyenTrần Minh Hạnh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :