1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Kim Cương Khế Ước - Lục Tiểu Lam (Hoàn, mấy chương hoàn và PN trong VIP link cuối trang 88)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 120 :đem : tiếp nhận giao dịch sao

      Edit: BẠCH DƯƠNG & Thanh Tiếu

      Beta : Nghi Phương




      Lần này Chu Tiểu Kiều trước mặt chịu nhận lỗi, nhưng ra là có gian kế cả, ta cố ý lợi dụng việc Mặc Thiên Trần muốn tìm con , muốn khiến Mặc Thiên Trần lo lắng, cuới cùng phải thỏa hiệp tìm Cúc Như Khanh tới cứu Chu Truyền Hảo.

      Mặc Thiên Trần cũng càng ngày càng kinh ngạc, thể tin được Chu Tiểu Kiều thậm chí ngay cả người đàn ông kia cũng biết, như vậy chân tướng việc như thế nào, chẳng lẽ muốn bỏ qua sao? Nếu như bỏ qua, vậy phải đáp ứng Chu Tiểu Kiều, muốn cầu xin Cúc Như Khanh cứu Chu Truyền Hảo.

      Ở đời có bữa ăn nào là miễn phí, nào cũng đều phải đổi lấy cái giá rất cao, trước mắt mà , Chu Tiểu Kiều quan tâm nhất chính là danh tiếng và thế lực của Chu Truyền Hảo, khi có cha hậu thuẫn, cũng chỉ là bình thường. Còn Mặc Thiên Trần quan tâm nhất chính là tung tích con , may thay, vừa lúc Chu Tiểu Kiều có thể cung cấp cho . Cho nên hai người cũng có thể lấy được thứ mình muốn nhất, nhưng giá cao chính là phải hy sinh Cúc Như Khanh.

      Chu Tiểu Kiều là người biết chuyện, ép buộc Mặc Thiên Trần, vô cùng bình thản cúp điện thoại.

      Mặc Thiên Trần ngồi trước bàn, dư vị động tình tối qua vẫn còn quanh quẩn, biểu tối qua của Cúc Như Khanh, là người hiểu nhất, tự khắc biết như vậy có nghĩa là gì, đụng , tôn trọng ý nguyện của , tối hôm qua tựa như mất khống chế, nhưng ra là do ân ái mà thôi, lo lắng cho , cũng quan tâm .

      Thở dài tiếng, ra khỏi phòng, cơn mưa liên miên rốt cuộc cũng tạnh, sau cơn mưa trời đẹp, vài đám mây trôi lững lờ, cho dù bầu trời trong xanh, nhưng còn lo lắng nữa. Mặc Thiên Trần nhớ lại đồng xu đêm kia, xuống lầu, ra vườn hoa tìm, tầm vài vòng cũng tìm thấy đồng xu, có lẽ, đồng xu cũng muốn cho biết kết quả!

      Như vậy, cứ như vậy . Thay vì đánh cuộc kết cục, bằng mỗi ngày sống thật tốt, rồi lẳng lặng chờ kết quả đến. Mặc Thiên Trần nghĩ tới đây, tâm tình rộng mở tốt đẹp lên, nhìn bầu trời sáng sủa, hít thở sâu, sau đó lên lầu ba, muốn mau mau đến xem Cúc Cầm Du.

      Mặc Thiên Trần đẩy cửa phòng ra, Lý Tình Y kể cho Cúc Cầm Du nghe chuyện của Mặc Thiên Trần khi còn bé, chọc cho cậu bé vui vẻ dứt.

      “Mẹ, Chào buổi sáng!” Cúc Cầm Du nhìn thấy , vui vẻ vẫy vẫy tay.

      Cũng gần mười hai giờ rồi, tiểu tử thối này còn dám nhạo báng , Mặc Thiên Trần tới, dùng mắt trừng cậu.

      Lý Tình Y vừa thấy, mừng rỡ: “Cầm Du, mẹ cháu cố gắng phấn đấu sinh em cho cháu mà!”

      “Mẹ này…” Mặc Thiên Trần mặt lại đỏ ửng lên.

      Lý Tình Y lúc biết Cúc Như Khanh có đứa con trai bà sợ hết hồn, lo lắng Mặc Thiên Trần gả tới đây bị khinh bỉ, nhưng bây giờ thấy đứa này khéo léo lại hiểu chuyện, hơn nữa cùng Mặc Thiên Trần quan hệ rất tốt, bà cũng thường để tâm tới. Nhưng bà vẫn suy nghĩ muốn có cháu ngoại của mình. “Cầm Du, cháu xem, cháu thích mẹ sinh cho cháu em trai hay em gái đây?”

      “Mẹ nha, mẹ có thể đổi đề tài được ? Hôm nay ngoài việc đến thăm cháu, còn đến để nói xấu con sao?” Mặc Thiên Trần dậm chân.

      Lý Tình Y cười : “Mẹ và cháu ngoại chuyện phiếm, con có thể nghe mà! Cầm Du, cháu xem đúng nào?”

      Cúc Cầm Du nhìn Mặc Thiên Trần: “Mẹ, bất luận mẹ sinh em trai hay em gái, con đều bảo vệ em tốt.”

      Mặc Thiên Trần ngẩn ra, tâm như bị cái gì đánh trúng, đứa bé nào cũng phản đối mẹ kế sinh em bé, bởi vì thương con ruột của mình hơn mà Cúc Cầm Du lại lên lời muốn đảm đương trách nhiệm như vậy, Mặc Thiên Trần hiểu, đây là Cúc Như Khanh luôn luôn ́ch thân dạy dỗ, cha là người có trách nhiệm, con trai cũng giống như cha nó, như vậy là rất tốt rồi.

      đến gần Cúc Cầm Du, cầm lấy cánh tay của cậu, đem trán mình cọ vào trán cậu bé, những hành động này giống như gia đình hạnh phúc, ngày kia muốn bỏ rất khó khăn, thích cậu bé này, muốn rời xa.

      Lý Tình Y vừa nghe Cúc Cầm Du , cũng cảm động, cái gọi là gia hòa vạn hưng, Cúc gia là gia ̀nh lớn, có thể làm cho gia đình hòa thuận mỹ mãn, vậy càng là chuyện cầu cũng được. Như vậy cuộc sống của Mặc Thiên Trần ở Cúc gia càng ngày càng thuận lợi.

      Mặc Thiên Trần cùng Cúc Cầm Du cọ trán hồi, mới ngắm nhìn cậu, tối qua có cùng Cúc Như Khanh màn say đắm, cũng uống thuốc tránh thai rồi, cho nên bất luận là em trai hay là em cũng có rồi, nhưng tất cả tình thương của người mẹ trong đều hòa tan vào Cúc Cầm Du, tình cảm này chỉ là đối với Cúc Như Khanh, mà còn là thích đối với cậu bé này.

      Lý Tình Y thấy khí rất tốt, khỏi đề nghị: “Chúng ta ra vườn hoa dạo chút ! Bây giờ khí trong lành, Cầm Du ở trong phòng cũng lâu rồi, nên cho nó ra ngoài tiếp thu ánh nắng mặt trời.”

      “Cầm Du, có muốn ra ngoài hóng mát chút ?” Mặc Thiên Trần quan tâm hỏi cậu.

      Cúc Cầm Du nhìn ra ngoài cửa sổ: “Có ạ!”

      Thím Lục ôm Cúc Cầm Du xuống lầu, Mặc Thiên Trần và Lý Tình Y cùng nhau xuống lầu, “Mẹ, sức khỏe của mẹ thế nào? Bây giờ trời là mùa Đông có bị ho khan hay ? Hay là có đau nhức gì …?”

      Lý Tình Y lắc đầu: “Sức khỏe của mẹ tốt hơn nhiều rồi, chỉ cần con và cha con mỗi ngày vui vẻ, kiện kiện khang khang, mẹ vui vẻ rồi.”

      *Kiện khang: sức khỏe. Kiện kiện khang khang ý sức khỏe tràn đầy, khỏe mạnh vui vẻ.

      Mặc Thiên Trần kéo cánh tay bà: “Mẹ, mẹ yên tâm, con và cha chỉ cần thấy mẹ tinh thần vui vẻ mỗi ngày, cũng là hạnh phúc nhất rồi.”

      Mặc Thiên Trần thầm nghĩ, cũng muốn có trách nhiệm giống Cúc Như Khanh vậy, làm cho cuộc sống của Mặc gia mỗi ngày tốt hơn, thể để thảm kịch của sáu năm trước lại diễn ra, phải để cha mẹ có tuổi già hạnh phúc vui vẻ.

      *¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥

      Sản nghiệp Ám Dạ của Cúc thị.

      Trần Ích nhanh chóng chiếm lĩnh thị trường của Thanh Phong bang, cũng đem Ám Dạ mở rộng, tại sòng bạc của Ám Dạ xưng vương làm trùm cũng có gì thẹn thùng.

      “Lão Đại, tôi còn có tin muốn báo.” Trần Ích đưa cho Cúc Như Khanh tập văn kiện.

      Cúc Như Khanh mở ra nhìn, là sản nghiệp ban đầu của Thanh Phong bang, nhưng mười lăm năm trước được chuyển nhượng dưới tên người khác, mà là người ngoài cũng phải xa lạ gì, chính là Cúc Thiên Lâm và Cúc Thiên Truyền. Khi cha Cúc Thiên Kỳ qua đời, Cúc Thiên Lâm và Cúc Thiên Truyền sớm cùng Thanh Phong bang có cấu kết, mặc dù sản nghiệp này ngoài mặt là của những người kia, nhưng thực tế người có tiền hai em bọn họ. Cúc Như Khanh và Trần Ích tự nhiên đều hiểu được đạo lý trong đó, cho nên Trần Ích đem quyền quyết định giao lại cho Cúc Như Khanh định đoạt.

      “Trần Ích, đóng băng tài sản của bọn họ, phải giám sát thật nghiêm.” Cúc Như Khanh sắc mặt lạnh lẽo.
      vulinh thích bài này.

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 121: đem : muốn gần nhau cả đời

      Edit : Nghi Phương

      Beta : Nghi Phương

      Xem ra Cúc Như Khanh hoài nghi bọn họ phải là vô căn cứ, có điều, người bây giờ muốn toàn lực đối phó chính là Chu Truyền Hảo. Nghĩ đến đây, hướng sang Khang Hạo: “Chuyện Chu gia tiến triển thế nào rồi?”

      Khang Hạo lập tức : “Cục liêm chính vẫn điều tra, phỏng chừng với tốc độ này của bọn họ tới lúc định được tội cũng là chuyện của năm sau. Chu tiểu thư trước mắt vẫn tìm người chung quanh giúp, muốn khai thông quan hệ giúp Chu Truyền Hảo, có điều rất nhiều người thương chính hai giới vẫn chần chừ, thậm chí còn là phải Cúc tiên sinh ra mặt, bọn họ mới ra mặt.”

      Cúc Như Khanh híp híp mắt, hừ tiếng: “ cuối năm rồi, chính giới muốn tiến hành bầu cử, thương giới cũng muốn lợi nhuận lên sàn, ai cũng lo cho tiền đồ của mình, lại gặp phải chuyện xúi quẩy của Chu Truyền Hảo! lăn lộn hai giới chính thương, có ai mà phải bạch nhãn lang, Chu Truyền Hảo bây giờ vẫn còn muốn trông cậy vào đám chó đó sao?”

      Trần Ích lập tức cười: “Lần này Chu Truyền Hảo rớt đài, Thanh Phong bang cũng sụp đổ theo, truyền thông cũng chịu ngồi , hai bên có liên hệ thế nào, chẳng lẽ bọn họ còn nhận ra? Chủ tịch, tôi có mấy người bạn bên truyền thông, để tôi bảo bọn họ viết bài bình luận thời , đem vụ rửa tiền này hỏa đốt nhanh chút, cục liêm chính nhất định mau chóng làm việc.”

      Khang Hạo cũng tán thành: “Cúc tiên sinh, Trần Ích đúng.”

      “Làm vậy tất nhiên được! Nhưng Trần Ích, cậu phải hiểu như vậy là quá gấp, nếu làm nhanh như vậy ai bị tổn hại lớn nhất?” Cúc Như Khanh đốt điếu thuốc.

      phải Chu Truyền Hảo sao?” Trần Ích ngẩn ra.

      “Là Thanh Phong bang.” Khang Hạo cũng có chút sầu lo.

      Cúc Như Khanh phun ra vòng khói: “Chuyện Chu Truyền Hảo tham gia rửa tiền ai cũng biết, cục liêm chính tại dám rút lui, Thanh Phong bang lo bảo vệ sản nghiệp của bọn họ, bây giờ thị trường sòng bạc bị chúng ta chiếm giữ, Thanh Phong bang nhất định tùy thời hành động, nếu bây giờ có truyền thông nhảy vào, khẳng định bọn họ cẩu cấp khiêu tường. Dù sao chúng ta cũng chỉ cầu tài, cần những thứ khác, bây giờ cứ để cục liêm chính xử lí .”

      *Cẩu cấp khiêu tường : chó gấp còn nhảy qua tường = 3acon giun xéo lắm cùng quằn.

      Cúc Như Khanh tự mình có tính toán, phải muốn biết nguyên nhân cái chết của cha năm đó, cũng phải là muốn biết sớm, mà vốn là 3acon người bình thản, người gọi là Chu Truyền Hảo bây giờ nằm trong tay , nếu lập tức định tội chuyện năm đó, tự nhiên có rất nhiều cá lọt vào lưới, chuyện này nếu kéo dài, người đầu tiên chịu được chính là Chu Truyền Hảo, rồi đến bọn người có liên quan khác, tất cả nổi lên mặt nước, đến lúc đó lưới bắt gọn bọn họ.

      “Chúng tôi nghe theo lời Chủ tịch.” Trần Ích và Khang Hạo lập tức .

      Cúc Như Khanh gật đầu, đứng dậy ra ngoài, tâm tình hôm nay tệ, phải là vô cùng tốt. Tối qua cùng Mặc Thiên Trần dung hợp từ thân đến tâm, từ bên ngoài đến bên trong khiến có cảm giác sảng khoái chưa từng có, 30 tuổi mới bước vào cuộc sống hôn nhân, cứ nghĩ chỉ là dòng chảy vô vị khác của cuộc sống mà thôi, ngờ rằng sớm chiều gặp nhau lại có thể phản ứng hóa học kỳ diệu như vậy.

      Từ nay về sau, khát vọng muốn về nhà của như bị dòng nước giao dung khẩn cầu lôi kéo, còn có thể thỉnh thoảng bị người phụ nữ bên cạnh hẹp hòi chất vấn rất vui sướng ấm áp, đơn thuần là vợ nữa, mà chính là người thể sống thiếu.

      Hôm nay vừa tan việc về nhà, kết quả là thấy bóng dáng người phụ nữ của đâu. Quản gia Đào Trung Ngọc : “Cúc tiên sinh, thiếu nãi nãi đưa Mặc phu nhân về nhà vẫn chưa trở lại.”

      Cúc Như Khanh gật đầu, tất cả đều bắt đầu thay đổi rồi, và Cúc Cầm Du ở bàn ăn ăn tối cùng nhau cũng cảm thấy thiếu người.

      “Cha, tối nay mẹ về nhà ăn cơm tối.” Cúc Cầm Du .

      Cúc Như Khanh chợt có chút cảm giác ăn ngon, ăn ít hơn so với bình thường, sau đó vào thư phòng, xử lý chuyện của nhà máy sản xuất đồ chơi Cúc thị.

      *¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥

      Buổi chiều Mặc Thiên Trần tự mình đưa Lý Tình Y về nhà, nán luôn lại nhà mẹ ăn cơm tối, rất lâu rồi cùng cha mẹ dùng cơm, nhà ba người bàn cơm vui vẻ hòa thuận. Mặc Thiên Trần thỉnh thoảng trong lòng cũng nhớ đến Cúc Như Khanh, nhưng cứ nghĩ, tối qua bận đến khuya mới về, tối nay chắc về sớm như vậy, cho nên cũng gọi điện cho , ở lại Mặc gia ăn tối, cho là khi từ Mặc gia về lại Cúc gia, có thể còn chưa về.

      Mặc Chấn Đông : “Như Khanh dạo này nhất định rất bận, hàng xuất khẩu đến cửa Cao Phong Kỳ, còn Thanh Phong bang vì chuyện rửa tiền của Chu Truyền Hảo cũng ngóc dậy nổi, Cúc thị chiếm được rất nhiều phân ngạch thị trường, Như Khanh cũng có nhiều thời gian ở bên cạnh Thiên Thiên, Thiên Thiên, nếu 3acon ở đó tốt, có thể trở về nhà cha mẹ cũng được!”

      Mặc Thiên Trần cười : "Mẹ có cha chăm sóc là tốt rồi, sức khỏe Cầm Du còn chưa hồi phục, cho dù Như Khanh sớm về trễ, 3acon vẫn muốn ở lại Cúc gia chăm sóc Cầm Du.”

      xem xem, Chấn Đông, 3acon gả chính là tát nước ra người, "Ngươi xem ngươi xem, chấn đông, nữ nhi gả ra ngoài chính là tát nước ra ngoài, tâm tư đều đểở nhà chồng rồi.” Lý Tình Y thêm canh cho Mặc Chấn Đông.

      Mặc Chấn Đông vỗ vỗ tay Lý Tình Y: “Tâm tư 3acon nếu đặt ở nhà chồng, em mới phải lo lắng chứ.”

      Mặc Thiên Trần lập tức gắp thịt cho Mặc Chấn Đông: “Đúng vậy a, nếu 3acon bỏ bê Cúc gia, ngày ngày chạy lêu lổng với người đàn ông khác, cha mẹ mới phải lo lắng chứ.”

      “3acon lêu lổng?” Lý Tình Y điệu cao lên mấy chục dB, “Nhâm Thần Phong đó, 3acon đừng gặp nó nữa.”

      Tay Mặc Thiên Trần run lên, miếng thịt gắp suýt nữa rơi xuống mặt bàn, rất lâu rồi còn nhớ đến Nhâm Thần Phong, mà cứ cho là có nhớ, cũng là hoài niệm người bạn thời niên thiếu mà thôi.

      “Mẹ nha, mẹ yên tâm , 3acon và Như Khanh giống như cha mẹ vậy.” Mặc Thiên Trần biết gì, thể làm gì khác ngoài việc lấy bọn họ làm ví dụ thực tế giải thích với cha mẹ.

      “Tốt nhất là như vậy.” Lý Tình Y cười.

      Tối đến, Mặc Thiên Trần mình lái xe từ Mặc gia về nhà, đường thấy bé xách theo giỏ hoa bán, bé phỏng chừng chỉ mười tuổi, ngồi xổm mặt đất bán hết hoa rất đáng thương. dừng xe, bước tới: “ bé, sao giờ vẫn chưa về nhà?”

      đến cửa xe nhìn nhìn, sau đó nhìn : “Chịơi, chị mua hoa giúp em ! Em bán xong hoa này liền có thể về nhà, chị giúp em !”

      “Bao nhiêu tiền? Chị mua hết?” Mặc Thiên Trần lấy ví tiền.

      “Mười đồng.” bé lập tức đem toàn bộ hoa tới.

      Mặc Thiên Trần đưa tiền lẻ, vui vẻ xách rổ ra về.

      Mặc Thiên Trần về nhà, lấy bó hoa xe ra, lên lầu, vừa lúc nhìn thấy Cúc Như Khanh từ trong thư phòng bước ra, Cúc Như Khanh nhìn bó hoa hồng trong ngực , sắc mặt từ từ nặng nề.
      vulinh thích bài này.

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 122: đem : tuyệt tình mới bắt đầu

      Edit : BẠCH DƯƠNG & Thanh Tiếu

      Beta : Nghi Phương


      Mặc Thiên Trần cũng nghĩ về sớm như vậy, nhìn thấy lúc mới chín giờ, vẫn có chút kinh ngạc, hơn nữa tối qua hai người thân mật tương dung như thế, đột nhiên gặp lại, có chút ngượng ngùng, dám đối mặt.

      Cúc Như Khanh thấy vẻ mặt trốn tránh của , khỏi nghi vấn trong lòng, “Có người tặng hoa cho em à?”

      “Em mua đường.” Mặc Thiên Trần thấy giọng có vẻ mất hứng, vì vậy len lén liếc cái, giải thích: “lúc lái xe từ nhà mẹ về, đường gặp được bé bán hoa, em mua rồi về nhà.”

      Cúc Như Khanh trầm mặc gì, Mặc Thiên Trần thấy vậy, giơ giơ hoa trước mặt , “Cho dù có người nào tặng hoa cho em thì cũng thể bó lại! Em còn phải đem chúng cắt cành tỉa lá, rồi mới cắm vào bình hoa mà.”

      “Hình như chưa bao giờ tặng hoa cho em, đúng ?” Cúc Như Khanh bỗng nhiên .

      “À...... Chuyện này... ” Mặc Thiên Trần ngẩn ra, quan hệ của hai người bọn họ đến mức độ nào rồi, còn cần tặng hoa sao? Việc này chỉ có những cặp đôi mới nhau thích làm thôi. “Em đem hoa cắm đây.”
      xong liền bước đến phòng ngủ, sau đó bắt đầu tỉa cành cắt lá, chỉ chốc lát sau, trải qua khéo tay trang trí của , mùi hoa thơm nhàn nhạt lan tỏa khắp phòng. Mặc Thiên Trần hài lòng ngắm kiệt tác của mình, sau đó vui vẻ rửa mặt.

      Mười giờ đêm. Cúc Như Khanh từ trong thư phòng trở lại phòng ngủ, nhìn sức sống bừng bừng trong phòng, khóe môi cong cong, tâm tình cũng vui vẻ.

      Mặc Thiên Trần từ phòng tắm bước ra liền thấy , đỏ mặt bước qua bị kéo vào ngực, tiếng tim đập “thình thịch” trong người càng ngày càng nhanh, dường như sau ngày hôm qua mọi chuyện đều trở nên khác .

      “Trần...” đem cằm mình đặt lên đầu .

      “Ừ...” hừ hừ đáp như thường.

      Bị ôm vào ngực, cảm giác ngọt ngào hạnh phúc tự nhiên dâng lên trong , Mặc Thiên Trần cũng vòng tay qua hông , là vợ chồng, muốn cử án tề mi, vĩnh kết đồng tâm. Chỉ là, trong lòng còn có nhớ thương, vĩnh viễn bỏ được nhớ thương. (cử án tề mi: vợ chồng đối đãi tôn trọng nhau)

      “Như Khanh” Mặc Thiên Trần ngẩng đầu nhìn , khuôn mặt bé thoáng hồng, “Lần trước Chu tiểu thư cầu xin giúp đỡ cha ta, ta tìm nữa sao?”

      Cúc Như Khanh ngờ đột nhiên đề cập chuyện này, cúi đầu, ánh mắt rơi xuống người : “ ta tìm em?”

      Mạc Thiên Trần bị nhìn thấu, cũng liền nghiêm túc gật đầu, “Vâng!”

      Khó trách Chu Tiểu Kiều lâu đến xin cứu chuyện cha ta nữa, ra là chuyển mục tiêu cầu cứu sang Mặc Thiên Trần, sắc mặt Cúc Như Khanh cũng nghiêm túc bình thường: “ ta tìm em làm gì?”

      Mạc Thiên Trần cắn cắn môi gì, biết nên nói thế nào với Cúc Như Khanh, “ ta muốn em cầu xin ?” Cúc Như Khanh vuốt tóc trán .

      cũng đoán được rồi.” Mặc Thiên Trần thấp giọng.

      Cúc Như Khanh hừ tiếng, buông tay ra, đôi tay chắp lại sau lưng: “Em vì ta mà cầu xin sao?”

      Mặc Thiên Trần trong lòng rất muốn cầu xin , nhưng lại ra miệng được, cũng dám , Cúc Như Khanh buông tay ra, cũng đoán được tức giận.

      “Nếu em cầu cạnh, có đáp ứng ?”Mặc Thiên Trần đột nhiên hỏi vấn đề lập lờ.

      Cúc Như Khanh bực bội, lập tức cả giận : “Em đừng quên những việc mà ta đã làm với em, trì hoãn công ty của em xuất hàng hóa ra nước ngoài, sau đó ở trong khách sạn quốc tế tính toán chuyện của em! Em là đầu heo hả, vẫn còn vì ta cầu cạnh?”

      Mặc Thiên Trần cúi thấp đầu mặc mắng, cũng biết thể ra mặt cầu xin Cúc Như Khanh, nhưng hôm nay đường về nhà, thấy bán hoa, liền cảm thấy chịu được nữa.

      Cúc Như Khanh thấy lời nào, vì vậy đến chém đinh chặt sắt: “Đối với chyện của Chu Truyền Hảo, người nào cầu cạnh cũng vô ích, tuyệt đối giúp , cần biết Chu Tiểu Kiều lấy cái gì làm điều kiện trao đổi với em, tất cả mọi người đều được để tâm đến chyện này nữa.”

      xong tới phòng tắm, Mặc Thiên Trần từ từ ngẩng đầu, sau đó nhìn chằm chằm vào bóng lưng : “Dù sao Chu tiểu thư cũng từng là người phụ nữ của , có thể tuyệt tình như thế sao?”

      hỏi câu này, phải vì Chu Tiểu Kiều cầu cạnh, mà thử dò xét tâm tư , nếu có ngày thân cũng lâm vào hiểm cảnh, hoặc là Mặc thị dẫm lên vết xe đổ, cũng khoanh tay đứng nhìn ngồi yên để ý đến sao?
      Cúc Như Khanh quay đầu, lại ném câu cho : “Chính ta mới tuyệt tình, chính là đối với tuyệt tình trước.”

      cũng thể hiện lập trường của , Cúc gia buông tha Chu gia chỉ vì Chu Tiểu Kiều từng là nữ nhân của , đừng nghĩ như vậy là có thể bỏ những cừu hận thâm thù kia, cho nên, tuyệt tình của , đây chỉ là khởi đầu mà thôi.

      Mặc Thiên Trần nhìn đóng cửa phòng tắm, đứng tại chỗ lâu nhúc nhích, cũng ngốc, tự biết những lời này đơn giản ngoài mặt như vậy, nhưng lại tìm ra kết quả. Chỉ là, hiểu được đạo lý, đối với việc lần này, nếu cầu xin Cúc Như Khanh, cũng chính là tuyệt tình với Cúc Như Khanh.

      Sao lại phức tạp như vậy? Mặc Thiên Trần bò lên giường, nằm suy tư, đây là lần đầu tiên chủ động ngủ ở đây, nghe cửa phòng tắm mở ra lập tức nhắm mắt lại giả bộ ngủ, chỉ chốc lát sau, Cúc Như Khanh tới, nằm xuống bên cạnh .

      Hai người gì, cũng nằm tựa sát vào nhau như bình thường, khí tựa hồ bình tĩnh, ra vẫn có dòng nước ngầm chảy.

      Qua lúc, Mặc Thiên Trần thấy có động tĩnh, liền len lén mở mắt ra nhìn , sắc mặt có chút lạnh lùng, chắc là vì còn tức giận, nhắm mắt lại, nhàng xoay người, trong lúc lật người vô ý nằm tựa sát vào , sau đó tay cũng khoác lên lồng ngực của , tiếp tục giả vờ ngủ.

      chưa từng chủ động đến vậy, cũng sợ người đàn ông này nhẫn tâm đẩy mình ra, nếu là giả bộ ngủ, mà bị đẩy ra, cũng chỉ cho là mộng mà thôi, sau đó giữ chặt tim mình, coi như đêm qua cũng chỉ là giấc mộng mà thôi.

      Cúc Như Khanh dĩ nhiên cũng ngủ, cơn giận của lúc tắm xong vẫn còn, nhưng đến bây giờ cũng từ từ giảm rồi, nhưng vẫn chưa hoàn toàn biến mất, vì thế, chỉ nằm yên có hành động gì, đưa tay ôm , cũng đẩy ra.

      Mặc Thiên Trần thấy có hành động gì, cũng ngoan ngoãn nghiêng người đối mặt , có động tác nào khác. nghĩ, ngủ ngủ , biết đâu sáng sớm ngày mai sau khi thức dậy, hết giận. Nhưng biết vì sao, lại ngủ được. Thời điểm ngủ được, liền muốn lăn qua lộn lại, vì vậy lại từ bên người Cúc Như Khanh lật lại, biến thành đưa lưng về phía mà ngủ.

      Cúc Như Khanh gì, cũng có bất kỳ động tác gì, bởi vì lát đưa tay dựa vào lồng ngực, lát lại dùng mông đẹp chỉa vào bắp đùi của .

      Thảm! Như vậy cũng ngủ được. Mặc Thiên Trần lại đem thân thể chuyển trở lại bên người , ảo não mở mắt ra, lại thấy được Cúc Như Khanh cũng ngắm nhìn .
      sói già gian ácvulinh thích bài này.

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 123: đem : ăn bánh nướng của

      Edit : BẠCH DƯƠNG & Thanh Tiếu

      Beta : Nghi Phương


      Cúc Như Khanh hai tròng mắt thâm thúy như biển, giọng có chút bất đắc dĩ: “Em ở đây nướng bánh?”

      Mặc Thiên Trần thấy rốt cuộc cũng mở lời, sợ nhất lời nào, mở trừng hai mắt. nghĩ cũng nghĩ liền : “Bây giờ chín rồi, chẳng lẽ ăn sao?”

      Cúc Như Khanh thấy hai tròng mắt trong veo như suối, chút nào ý thức được gì, tay kéo vào ngực, sau đó xuyên qua lớp áo ngủ mỏng manh cắn lấy nhũ hoa ngực mềm mại của .

      “A...” Mặc Thiên Trần đau đến kêu lên, người đàn ông này sao lại đột nhiên thay đổi, mới vừa rồi còn hờn dỗi, bây giờ liền dùng “tài hùng biện” cắn . (hắc hắc hiểu a~~)

      ăn bánh nướng nha!” Người đàn ông ăn đậu hủ lên tiếng hùng biện, gặm cái, cái gặm này đau a.

      ... …” Mặc Thiên Trần bây giờ mới ý thức được mình vừa cái gì, căn bản phải mời gọi , thế nhưng người đàn ông này lại được đằng chân lân đằng đầu, đem lời sửa thành muốn ăn.

      đau đến nước mắt lưng tròng, đó là nơi mà người phụ nữ phải bảo vệ, lại có thể hung ác dùng miệng cắn, Mặc Thiên Trần lại thể chất vấn , chỉ đành phải dùng đôi mắt đẹp nén lệ ngước nhìn .

      Cúc Như Khanh cắn nữa, cứ như vậy ngưng mắt nhìn bộ dạng khổ sở động lòng người của , Mặc Thiên Trần giọng : “Chuyện đó... Chúng ta đừng vì chuyện của người khác mà giận nhau có được ?”

      Thời gian buổi tối là của hai người bọn họ, hy vọng vì Chu Tiểu Kiều tham gia mà đảo lộn mọi thứ, mặc dù Mặc Thiên Trần biết, Chu Tiểu Kiều vì lần này cầu cạnh Cúc Như Khanh mà bỏ qua, nhưng còn hy vọng có thể quý trọng từng giây từng phút bên cạnh Cúc Như Khanh.

      Cúc Như Khanh mặc dù nữa, nhưng chấp nhận …, vươn cánh tay ôm vào ngực, nhàng than tiếng: “Trần, ngày nào đó em hiểu.”

      Mặc Thiên Trần an tâm chui vào trong ngực , trong lòng thầm , Như Khanh, ngày nào đó cũng hiểu thân thế tốt của em. Cứ như thế, giờ khắc này, hai người cùng tận hưởng thời gian mỹ lệ.

      “Hơn nữa, em phải biết chuyện, khi uy hiếp của Chu Tiểu Kiều đối với em có tác dụng, thế lực của Chu Truyền Hảo cũng còn nữa.” Cúc Như Khanh thấy gì, lại bổ sung.

      Mặc Thiên Trần dùng sức gật đầu, lẳng lặng ngủ.

      Ngày thứ hai.

      Mặc Thiên Trần sáng sớm đến công ty làm, đặc biệt chú ý tới tình hình của Chu Truyền Hảo, vì chuyện của Chu Truyền Hảo một khi có tiến triển, Chu Tiểu Kiều nhất định lần nữa tìm tới , trong lòng khát vọng tìm được tung tích3acon gái suy nghĩ muốn ở bên cạnh Cúc Như Khanh lại giảm xuống.

      Lúc nghỉ trưa vào phòng làm việc của Đổng trưởng, “Cha,3acon muốn hỏi cha đối với việc của Chu Truyền Hảo có cái nhìn thế nào?”

      Mặc Chấn Đông kinh ngạc : “Thiên Thiên luôn đối với mấy chuyện này có hứng thú, sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?” Ông suy nghĩ chút, hiểu , “Là quan tâm Như Khanh à!”

      Mặc Thiên Trần chỉ khom môi cười cười, khẳng định cũng phủ nhận.

      Mặc Chấn Đông gọi ngồi xuống, “Chu Truyền Hảo là chủ tịch ngân hàng Hoa Kì, có thể từ nhà đầu tư bên ngoài ngân hàng ngồi lên vị trí chủ tịch ngân hàng, đương nhiên là năng lực hơn người, nhưng lại dính líu đến vụ rửa tiền, hơn nữa có ảnh hưởng lớn như vậy, phía cảnh sát đủ chứng cứ tuyệt đối dám tùy tiện hành động. Cho dù là bị người hãm hại, cho dù và Thanh Phong bang có quan hệ thân thiết thế nào, chức chủ tịch của Chu Truyền Hảo cũng thể giữ được rồi.”

      Mặc Thiên Trần chỉ lẳng lặng nghe cha phân tích, sau đó kỳ quái : “Nếu là bị người ta hãm hại, vậy chứng minh ông ta trong sạch, sao lại thể phục chức được cơ chứ?”

      Mặc Chấn Đông lắc đầu: “Đầu tư ngân hàng nước ngoài mặc dù khác với đầu tư ngân hàng trong nước như chúng ta, bọn họ đối với cầu liêm chính là cực cao, đầu tư ngân hàng nước ngoài, đặc biệt là ngân hàng Hoa Kì, đều là do các công ty có nhiều vốn đầu tư, khi xuất dính líu của nhân viên nội bộ với bên ngoài, tuyệt đối thể sử dụng. Cho nên, lần tố cáo Chu Truyền Hảo này cần biết là cố ý, hay là vô ý, dù sao Chu Truyền Hảo nếu muốn đặt chân vào ngân hàng Hoa Kì, là chuyện thể nào.”

      Dĩ nhiên, hai cha3acon còn biết chuyện của Chu Truyền Hảo là do Cúc Như Khanh ở trong bóng tối sắp đặt, đây cũng chính là Cúc Như Khanh lúc giết người mặt cũng biến thanh đổi sắc.

      Mặc Thiên Trần hiểu được đạo lý này, vì vậy đem công việc đặt lên hàng đầu. Bằng trí tuệ của mình, Mặc Chấn Đông tất nhiên cũng hiểu đạo lý này, Cúc Như Khanh cũng hiểu, biết còn đường sống nữa, vì vậy cũng giúp Chu thị rửa tiền án, có điều, Chu Tiểu Kiều vì sao còn phải vùng vẫy giãy chết như thế?

      Mặc Thiên Trần quyết định suy nghĩ thêm nữa về vấn đề phức tạp như vậy, cầm cây bút vẽ tới vẽ lui tờ giấy trắng, nghĩ xem tặng quà gì cho Cúc Như Khanh, để cao hứng chút.

      Dương Thanh Thanh bước tới, cầm đồ mẫu do hãng may đem đến, “Đại Tiểu Thư, vẽ cái gì đây?” nhìn Mặc Thiên Trần dùng bút máy vẽ mấy đường cong cong giấy, “Ai da! ở đây vẽ quần lót nha? Đưa cho Cúc tiên sinh sao? Có phải xé rách quần lót người ta nên phải bồi thường lại cho người ta?” :)):))

      Mặc Thiên Trần trực tiếp sử dụng thước trong tay đập vào đầu : "Sao em suốt ngày cứ nghĩ tới mấy chuyện sắc tình như vậy, tư tưởng trong sáng, chẳng lẽ chị vẽ đường cong có nghĩa là vẽ quần lót sao?”

      Dương Thanh Thanh uất ức nhìn : “Chị cũng làm vợ người ta rồi, còn hiểu phong tình như vậy? Phụ nữ phải có nhiều điểm phong tình, ông xã hơn.”

      “Chị xem thường!” Mặc Thiên Trần làm bộ muốn gõ đầu cái nữa Dương Thanh Thanh dời đầu , cũng : "Cuộc sống hôn nhân hình thành nhưng cũng rất nhanh thay đổi, giống như nhai sáp nến vậy thực rất vô vị, có chút ít phong tình, sợ rằng được..a.....”

      Mặc Thiên Trần trực tiếp dùng thước gõ vào mặt bàn: “Dương giảng viên, bây giờ là giờ làm việc, đừng ở chỗ này giảng dạy, ra ngoài làm việc mau.”

      “Hàng mẫu em để đây rồi, chị nhớ xem, rồi cho hãng bên kia câu trả lời.” Dương Thanh Thanh chỉ chỉ bộ đồ bàn của sau đó ra ngoài.

      Mặc Thiên Trần cầm những thứ thợ may đưa đến lên xem, sau đó xem xét bản thiết kế từ trong máy vi tính, nhìn kỹ chút xem có chỗ nào sai sót hay để đổi địa điểm, cẩn thận nhìn từng cái từng cái hàng mẫu, đánh dấu những chỗ cần thay đổi ra ngoài, sau đó gọi nhà thiết kế lên, cùng đến hãng sản xuất.

      Nhà thiết kế cùng chủ sản xuất nghiên cứu những chi tiết này Mặc Thiên Trần đột nhiên nghĩ nên tặng cho Cúc Như Khanh quà gì rồi, lập tức trở về phòng làm việc, sau đó tự tay làm một bộ đồ ngủ, phong cách vô cùng đơn giản, nhưng lại đại khí, hơn nữa do tự tay thiết kế, đến xưởng sản xuất, gọi công nhân may gấp bộ áo ngủ màu lam nhạt bằng cotton thuần chất, sau đó đem là ủi sạch , mới hài lòng mang về nhà.

      hài lòng đặt một bên, tưởng tượng thấy bộ dáng lúc mặc vào tốt, mới giống Dương Thanh Thanh , thiết kế cái quần lót cho mặc, cái đó quá phong tình rồi. Còn áo ngủ khác, mặc lên người ấm áp, lại rất thoải mái.
      thanhbinhvulinh thích bài này.

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 124: đem : tặng áo ngủ

      Edit : BẠCH DƯƠNG & Thanh Tiếu

      Beta: Nghi Phương




      Công ty sản xuất đồ chơi Cúc thị.

      Khoảng sáu giờ chiều, chỉ thấy khói dày đặc cuồn cuộn bay lên, nguyên nhân là trong số các xưởng sản xuất phát hỏa, bộ phận an ninh nhận được tin, kịp thời gọi đến trung tâm phòng cháy chữa cháy, nửa giờ sau khống chế được ngọn lửa, nhưng lại có nhân viên bị thương, có người còn ảnh hưởng đến tính mạng, xét thấy tổn thất tương đối nghiêm trọng, chính phủ các cấp ngành cũng tham gia điều tra, sắc lệnh được ban hành.

      Lúc Cúc Như Khanh chạy tới công ty trường khống chế được ngọn lửa, đợt hoả hoạn này, chỉ có nhân viên chết, việc xuất khẩu hàng hóa trong công ty cũng bị trì trệ. lập tức triệu tập hội nghị phòng cháy chữa cháy khẩn cấp, kịp thời cầu tiến hành cải chính.

      sắp xếp xong hết thảy, nâng cổ tay nhìn đồng hồ, mười hai giờ sai biệt mấy, lấy điện thoại ra gọi cho Mặc Thiên Trần: “Trần, bận việc ở công ty, có lẽ về trễ, em ngủ trước , cần chờ .”

      Mặc Thiên Trần đọc sách, vẫn chưa biết xảy ra chuyện gì, ngẩng đầu nhìn đồng hồ, “Em vẫn chưa ngủ, từ từ lái xe, em chờ .”

      Cúc Như Khanh cúp điện thoại, gọi Khang Hạo tới: “Tạm thời cậu ở lại nhà máy, về chuyện bồi thường người tử vong, và người bị thương phải vào viện, cậu toàn quyền phụ trách, ngoài ra phải điều tra xem chuyện xảy ở công ty đồ chơi lần này có liên quan đến Thanh Phong bang hay , bọn họ vẫn chưa đả động gì đến Ám Dạ, như vậy phải phong cách làm việc của bọn họ.”

      Khang Hạo lập tức : “Vâng, tôi thầm liên lạc Trần Ích, điều tra chuyện này, Cúc tiên sinh, ngài về nhà trước .”

      Cúc Như Khanh gật đầu: “Tốt nhất trước tám giờ sáng mai có kết quả cho tôi, hoặc là tối nay bất kỳ lúc nào tra được kết quả gọi cho tôi, ngày mai thị trường chứng khoán vừa mở cửa, thị trường cổ phiếu Cúc thị bất động.”

      Mặc dù đây phải là lần đầu xử lí chuyện ngoài ý muốn hay chuyện ngoài ý muốn, nhưng lần nào Cúc Như Khanh cũng vô cùng cẩn thận, hiểu nếu muốn lật đổ Chu Truyền Hảo, tuyệt đối thể khinh thường thế lực đứng sau lưng ông ta – Thanh Phong bang.

      Cúc Như Khanh về đến nhà, Mặc Thiên Trần vẫn chưa ngủ, thấy vẻ mặt có chút mệt mỏi, tới lôi kéo tay : “Mệt ? tắm , tắm xong ra ngoài em xoa bóp cho .”

      trễ như vậy, lần sau em cứ ngủ trước cần phải đợi .” Cúc Như Khanh cởi áo khoác ra, thấy như vậy, trong lòng ấm áp.

      Mặc Thiên Trần nháy mắt cười: “Ừ… Nếu là chơi bời trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài đêm khuya về, em nhất định chờ, nhưng nếu vì công việc nên mới về trễ lại khác, em chờ về mới ngủ.”

      xong cầm áo ngủ mới màu lam nhạt đưa tới tay : “Nhanh tắm , trễ lắm rồi.”

      Cúc Như Khanh nhận lấy, khẽ mỉm cười, bước vào phòng tắm.

      tắm xong bước ra ngoài, Mặc Thiên Trần nhìn từ xuống dưới, hợp lắm, màu lam nhạt này rất giống màu của bầu trời, khoác lên người khiến có vẻ nhu hòa rất nhiều.

      “Em nhìn gì?” Cúc Như Khanh khỏi kỳ quái.

      Mặc Thiên Trần tay chống cằm, có chút say đắm: “Rất đẹp!”

      Cúc Như Khanh đến gần , “Khen đàn ông đẹp sao?”

      Mặc Thiên Trần lúc đầu trợn to hai mắt, sau đó che miệng cười khẽ: “Em khen áo ngủ đẹp mắt!”

      Cúc Như Khanh tung người nhào qua, đè lên người , trong lòng ấm áp vui vẻ: “Em làm phải ?”

      “Em tự tay thiết kế.” Mặc Thiên Trần ôm cổ .

      Cúc Như Khanh thưởng cái hôn, cúi đầu dịu dàng hôn , cần biết bên ngoài cực khổ ưu phiền đến cỡ nào, chỉ cần về đến có bến đỗ ấm áp, đây là cuộc sống mà tất cả đàn ông đời đều mơ ước. Dù bên ngoài xảy ra chuyện gì, khổ cực hay cũng chỉ cuộc sống hư hư ảo ảo phi thực, còn mùi vị riêng biệt nơi gia đình, có người đồng chăn đồng gối quan tâm, chính là dòng nước ấm giữa trời Đông giá rét, trong gió tuyết mộc than.

      “Thích ?” Mặc Thiên Trần cười hỏi.

      Cúc Như Khanh đưa tay vuốt tóc bên má : “Thích.”

      “Vậy hãy mặc nó, cho dù lúc em ở bên cạnh, cũng hãy mặc nó, có được ?” Mặc Thiên Trần ra điều thầm kín trong tâm, phát càng ngày càng khó lòng rời bỏ .

      Cúc Như Khanh vừa nghe, sắc mặt từ từ biến hóa: “Em vẫn muốn rời bỏ ?”

      “Dĩ nhiên phải!” Mặc Thiên Trần , chủ động cọ trán vào chóp mũi , “Em là, nếu như có ngày, chúng ta đều già , em trước , ở bên cạnh nữa, mặc áo ngủ em tặng, nhớ đến em, có được ?”

      Cúc Như Khanh nhàng cười tiếng: “Ngốc quá, ngày đó còn rất xa! muốn chúng ta cùng nhau qua đám cưới bạc, đám cưới vàng, đám cưới kim cương…”

      *Đám cưới bạc (Silver Wedding Anniversary) : kỉ niệm 25 năm ngày cưới. Đám cưới vàng (Golden Wedding Anniversary) : kỉ niệm 50 năm ngày cưới. Đám cưới kim cương (Diamond Wedding Anniversary) : kỉ niệm 60 năm ngày cưới.

      “Như Khanh…” Mặc Thiên Trần chợt ôm khóc, đám cưới bạc 25 năm, đám cưới vàng 50 năm, đám cưới kim cương, nghe là 60 năm, về sau nữa, thoáng chốc cảm động đến rối tinh rối mù, những điều này đều là mơ ước tốt đẹp. Nhưng đối với , đó cũng là hy vọng xa vời khó có được nhất.

      Cúc Như Khanh ôm vào ngực, ngón tay lau nước mắt gò má , “Sao lại khóc rồi?”

      “Em cảm động quá!” Mặc Thiên Trần nhìn nín khóc mà cười, cần biết tương lai thế nào, ít nhất vào giờ khắc này, người đàn ông này tâm tư chính là muốn bên cạnh cả đời, cũng chuyên tâm ở bên cạnh , cùng vượt qua mọi khó khăn.

      “Ngủ ! Khuya lắm rồi!” Cúc Như Khanh ôm cùng nhau ngủ.

      Mặc Thiên Trần tựa vào ngực , ngửi lấy mùi vị đàn ông tỏa ra từ người , tuy hốc mắt vẫn còn đọng lại vài giọt lệ, nhưng tâm lại càng lúc càng ấm áp, vì biết kết cục, cuộc sống hôn nhân ngày càng ấm áp, còn có người mình thương ở bên cạnh.

      Bốn giờ sáng, điện thoại Cúc Như Khanh vang lên, ngủ sâu, đưa tay lấy di động, giọng : “Khang Hạo, đợi chút…!”

      nhàng đặt Mặc Thiên Trần ngủ say ngực sang bên, đắp chăn cho , rồi đứng dậy ra khỏi phòng ngủ, tới thư phòng, “!”

      Khang Hạo trong điện thoại : “Cúc tiên sinh, tôi và Trần Ích điều tra ra, người chết là người của Thanh Phong bang, trong số những người bị thương có sáu người là người của Thanh Phong bang, Thanh Phong bang khẳng định dựa vào chuyện này để khiêu khích, Trần Ích triệu tập người của Ám Dạ, xử lí mọi chuyện trong xưởng, khi Thanh Phong bang gây chuyện ở nhà máy, chúng ta liền có thể bắt hết bọn họ.”

      Chuyện này Cúc Như Khanh đoán quả sai, lần này Thanh Phong bang trực tiếp nhắm mục tiêu là sản nghiệp Ám Dạ của Cúc thị, mà chuyển sang gây chuyện trong nhà máy đồ chơi của Cúc thị, xem ra đen ăn đen quá giới hạn, như vậy giờ bọn họ xem như trắng tay, còn sợ gì nữa?

      Cúc Như Khanh hết buồn ngủ, đốt điếu thuốc, ngồi trong thư phòng.

      Mặc Thiên Trần tỉnh ngủ phát bên cạnh có ai, mắt chợt mở cách mãnh liệt, bật ngọn đèn ở đầu giường lên, nhìn đồng hồ thấy năm giờ sáng, ngồi dậy, bây giờ Cúc Cầm Du vẫn dưỡng thương, Cúc Như Khanh thể dẫn nó luyện võ, vậy đâu?

      đứng dậy, mở cửa ra ngoài, tiến tới thư phòng sáng đèn, đẩy cửa vào xem thấy Cúc Như Khanh hút thuốc.
      vulinh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :