1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Kim Cương Khế Ước - Lục Tiểu Lam (Hoàn, mấy chương hoàn và PN trong VIP link cuối trang 88)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 115: đem : thổi chút gió thoảng bên gối

      Edit: BẠCH DƯƠNG & QUẢNG HẰNG

      Beta: Nghi Phương




      Sau đó, Chu Tiểu Kiều ngồi bên Thiên Mộ Đình nhắc lại chuyện trước kia, Mặc Thiên Trần có ở lại nghe, mà mở cửa ra ngoài, vẫn mong đợi chuyện có tiến triển, rồi lại gặp phải khảo nghiệm nghiêm trọng hơn, nên làm như thế nào? Mặc dù Chu Tiểu Kiều vẫn chưa ra điều kiện của mình, nhưng Mặc Thiên Trần biết, Chu Tiểu Kiều nhất định phải đèn cạn dầu.

      Chu Tiểu Kiều thấy Mặc Thiên Trần ra ngoài, cũng từ bên người Thiên Mộ Đình đứng dậy, theo sát ra ngoài, vượt qua Mặc Thiên Trần thất hồn lạc phách. “Thiên Trần, những lời vừa rồi đừng để trong lòng, tôi chỉ vì muốn gọi tỉnh chị tôi mới nhắc tới, tôi biết, chị ấy từng lấy chuyện này ra uy hiếp phải ly hôn với Khanh, chị đối với Khanh si mê đến nông nổi bị lạc mình, mới vừa rồi tôi như vậy, đều chỉ vì muốn gọi chị ấy sớm ngày tỉnh lại, nhất định phải trả lại công đạo cho .”

      Chu Tiểu Kiều cách hoàn hảo chê vào đâu được, Mặc Thiên Trần chỉ trầm mặc gì, cất bước về phía trước, mặt trời mùa đông chiếu vào người, nhè ấm áp. biết Thiên Mộ Đình và Chu Tiểu Kiều là chị em kết nghĩa, chỉ biết là hai người từng qua lại với Cúc Như Khanh, tình bây giờ, trong lòng có chút rối loạn.

      ra khỏi bệnh viện, Chu Tiểu Kiều ở phía sau , cũng thẳng. Mặc Thiên Trần ngừng lại: “Chu tiểu thư, muốn tôi giúp chuyện gì?”

      Chu Tiểu Kiều thấy vậy, liền chân thành : “Thiên Trần, tôi biết Khanh tâm muốn cùng cả đời, cho nên, tôi quyết định quấy nhiễu ấy nữa, tôi cũng hy vọng và Khanh có thể sống hạnh phúc tới già. Bây giờ tôi mới biết thân tình đáng quý, cha mẹ là người thân nhất của mình, dù tất cả mọi người thế giới này rời bỏ mình, cha mẹ cũng luôn ở bên cạnh mình. Cho nên, tôi chỉ nghĩ đến chuyện của cha, hy vọng Sở cảnh sát có thể trả lại trong sạch. tôi có lúc hâm mộ Thiên Trần , cho dù cha cũng có thời điểm khó khăn, cuối cùng Mặc Đổng trưởng cũng thành vô tội được thả, nhà các người có thể đoàn viên. tại cũng chỉ mong được đón cha tôi về nhà là mãn nguyện rồi.”

      Mặc Thiên Trần trầm mặc hồi, mới : “Tôi có thể giúp chuyện gì?”

      " chỉ cần lời thoảng qua bên tai Cúc Như Khanh, Khanh nhất định ra mặt trợ giúp cha tôi, cũng biết, thế lực của Khanh rất lớn, nhanh chóng kết thúc chuyện này thôi.” Chu Tiểu Kiều sau vòng uyển chuyển, thêm hướng dẫn lại thêm bẫy rập, rốt cuộc ra mục đích của ta.

      Lòng Mặc Thiên Trần chấn động, nhớ đến chuyện ở thuế hải quan lần trước, Chu Tiểu Kiều cũng thề son sắt bảo đảm với , chỉ cùng Cúc Như Khanh và dùng bữa ăn tối mà thôi, nhưng kết quả sao? Lại thành Hồng Môn Yến, cuối cùng bị Cúc Như Khanh trừng phạt tàn khốc như vậy. Lần này, Chu Tiểu Kiều lại muốn nhờ Cúc Như Khanh, nào dám làm chuyện như vậy.

      "Chu tiểu thư, xin lỗi! Tôi đối với chuyện Chu Truyền Tốt cảm thấy vô cùng tiếc nuối, vô cùng xin lỗi , tôi thực thể giúp bất kỳ việc gì, hơn nữa Cúc tiên sinh làm bất cứ chuyện gì, tôi đều chưa bao giờ có bất kì ý kiến gì." Mặc Thiên Trần cự tuyệt điều kiện của ta, sợ Cúc Như Khanh trở mặt lãnh khốc trừng phạt cũng được, muốn dính vào chuyện của Chu Tiểu Kiều cũng được, hứa gì với ta nữa.

      Chu Tiểu Kiều ngờ Mặc Thiên Trần cự tuyệt, nhìn theo bóng lưng Mặc Thiên Trần xa, như có điều suy nghĩ, cũng có đuổi theo nữa.

      Mặc Thiên Trần trở lại công ty, cả một buổi chiều, đều mất hồn nghiêm trọng, mặc dù ngay mặt cự tuyệt Chu Tiểu Kiều, nhưng mà trong đáy lòng lại khao khát Chu Tiểu Kiều có thể cung cấp tin tức tung tích của3acon mình. Có điều, khi liên quan Cúc Như Khanh, e sợ, bởi vì là đương nhiên tự biết mình, tuyệt đối tuyệt đối chọc nổi Cúc Như Khanh, cũng dám tiếp tục lấy ra làm lợi thế đàm phán giao dịch.

      Mặc Thiên Trần lại đem đồng phục phát triển đến Milan sắp xếp xong xuôi, đem hóa đơn tiêu thụ ra nước ngoài cho các nhân viên, liên tục dặn dò bọn họ chú ý hạng mục công việc, tám giờ tối mới tan việc về nhà. trở lại trong nhà, Cúc Như Khanh vẫn chưa về. đổi đôi dép thoải mái, cởi áo khoác ngoài ra, tới phòng của Cúc Cầm Du, hỏi thăm bác sĩ về tình hình của cậu bé xong mới trở lại gian phòng.

      Mặc Thiên Trần tắm xong, tựa ban công, nhìn tuyết vẫn chưa ngừng rơi, trận tuyết này, kể từ bắt đầu mùa đông tới nay vẫn rơi, chưa từng ngừng rơi. nhớ3acon , vô cùng nhớ. Nhưng đến quốc được, cha mẹ cho phép , Cúc Như Khanh cũng cho phép , bởi vì bây giờ ở quốc, tuyết rơi rất dày, khí trời rét lạnh nhất trong năm.

      từng lần cho là cắt đứt được đầu mối từ Ngàn Mộ Đình, ngờ đến Chu Tiểu Kiều có thể khiến quanh co khúc khuỷu, lại gặp phải vách đá cheo leo, sơ sẩy té rớt xuống đến tan xương nát thịt. Mặc dù cầu lần này của Chu Tiểu Kiều khác với Ngàn Mộ Đình, nhưng Cúc Như Khanh đối với chuyện Chu Truyền Tốt có chút thái độ nào, cũng đoán ra Cúc Như Khanh có thể giúp Chu Tiểu Kiều hay .

      Mặc Thiên Trần nghĩ tới nghĩ lui cũng nắm được chủ ý chợt nghe phát thanh viên TV về tin tức buổi chiều: Có hai bang phái hôm nay xung đột dữ dội nguyên nhân, hai bên đều có người tử vong, có người bị thương, trước mắt cảnh sát vẫn điều tra…

      còn muốn cẩn thận lắng nghe người chủ trì bắt đầu thông báo tin tức khí tượng rồi, người dẫn chương trình , gần đây mưa dầm khí trời còn kéo dài thời gian nữa, mong người dân trong thành thị cũng chú ý giữ ấm, hơn nữa nên rèn luyện thân thể tăng sức đề kháng, phòng bị cảm lạnh.

      Đánh nhau? Tử vong? Cúc Như Khanh vẫn chưa về nhà, Mặc Thiên Trần khỏi nghĩ đến, có phải và những bang phái khác tranh giành hay , lần trước mặc dù quần áo có máu nhưng người có thương tổn, nhưng phải lần nào cũng may mắn như vậy, huống chi từng trúng đạn lần. vừa nghĩ tới như vậy trong lòng khỏi càng thêm phiền não.

      Mặc Thiên Trần từ ban công trở về phòng ngủ, lại từ phòng ngủ ra ban công, dừng lại được, dường như chỉ có thể ngừng tới lui như thế này, mới có thể hóa giải ưu phiền trong lòng. Cuối cùng, cầm điện thoại di động lên, bấm số của Cúc Như Khanh, lần trước bị thương ở quốc, Cúc Như Khanh liền đem số của lưu vào điện thoại di động của , hơn nữa còn lưu vào vị trí đầu tiên.

      “Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi tạm thời liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau…” Trong điện thoại di động truyền đến lời như vậy Mặc Thiên Trần quả sắp điên rồi, dám tưởng tượng chuyện đến tột cùng là như thế nào. bị thương, hay là bị bắt?

      Mặc Thiên Trần chán nản tựa vào vách tường, sau đó nhìn kim chỉ giờ dần hướng về mức mười hai giờ đêm, cho dù Cúc Như Khanh làm thêm giờ, cũng quá mười hai giờ mới về nhà. vừa nghĩ như vậy, vội vàng mở cửa phòng xông xuống lầu, lúc xông xuống lại vọt vào ngực người đàn ông.

      Mặc Thiên Trần ngẩng đầu nhìn lên, chính là Khang Hạo toàn thân ướt nhẹp vừa chạy tới, nhìn sơ lầu dưới, vẫn thấy bóng dáng Cúc Như Khanh, lòng càng ngày càng băng lãnh.
      vulinh thích bài này.

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 116 : đem : hoàn mỹ (1)

      Edit: BẠCH DƯƠNG & QUẢNG HẰNG

      Beta: Nghi Phương


      “Khang Hạo, Cúc tiên sinh đâu? ấy về cùng sao? Bình thường ấy phải đều ở cùng với sao? Sao bây giờ lại tách ra đây? mau tôi biết, Cúc tiên sinh rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi? ấy bây giờ ở nơi nào?” Mặc Thiên Trần gấp gáp hỏi.

      Khang Hạo lắc đầu: “Cúc tiên sinh? Suốt cả tối tôi đâu có ở cạnh Cúc tiên sinh! Tôi cũng biết Cúc tiên sinh đâu? Thiếu phu nhân, hay là ngủ trước !”

      “Vậy chúng ta ra ngoài tìm ấy ! Điện thoại di động của ấy tắt máy, tôi nghe tin tức , tối nay có hai bang phái lớn đánh nhau đường, có chết người có thương tích, bây giờ cảnh sát vẫn còn xử lý.” Mặc Thiên Trần nhìn .

      Khang Hạo lập tức cầm điện thoại ra ngoài gọi cho Cúc Như Khanh, quả nhiên là tắt máy, thần sắc mặt cũng nặng nề, biết , Cúc Như Khanh phải là người lăng nhăng ở bên ngoài đến mức trở về nhà, tối nay Khang Hạo tới vịnh Aegean Sea, xe của để gần đây, cho nên mới đội mưa trở lại nơi này.

      “Thiếu phu nhân, trở về phòng thay quần áo , tôi lấy xe.” Khang Hạo cũng lo lắng cho Cúc Như Khanh.

      Mặc Thiên Trần lúc này mới chú ý tới mình mặc áo ngủ, lập tức trở về phòng thay quần áo.

      Khang Hạo cũng kịp để ý mình bị mưa làm cho ướt nhẹp cả người, vừa vừa ngừng gọi điện cho Cúc Như Khanh, mới vừa xuống lầu dưới, thấy Cúc Như Khanh lên lầu, lập tức hưng phấn : “Cúc tiên sinh, ngài trở lại rồi! Thiếu phu nhân gấp rút muốn ra ngoài tìm ngài.”

      Cúc Như Khanh buổi tối đến xưởng để kiểm tra, sản phẩm của Cúc thị gần đây trong tình trạng cháy hàng, ban ngày hay buổi tối luân phiên có thời gian nghỉ ngơi, trong xưởng rất nhiều chuyện phải xử lý, vì vậy rất khuya mới từ xưởng lái xe về nhà. nghe Khang Hạo chuyện vừa rồi, gật đầu, sau đó Khang Hạo nghỉ ngơi, lặng yên tiếng động trở lại gian phòng.

      Lúc này, Mặc Thiên Trần cởi áo ngủ ra, chỉ mặc bộ áo ngực và quần lót màu đen, chuẩn bị lấy quần áo trong tủ để thay đồ. Thân thể của trắng noãn trong suốt mềm mại cùng đường cong màu đen tạo thành hình ảnh rất đẹp, mặc dù vóc người mảnh mai, nhưng vẫn là thân hình chữ S.

      Cúc Như Khanh vừa đẩy cửa vào liền thấy hình ảnh khiến máu huyết sôi trào này, đưa lưng về phía , mái tóc dài xõa xuống tấm lưng ong trơn bóng, hai cánh tay nho đưa vào trong tủ quần áo, vòng eo mảnh khảnh đầy nắm tay, mông ngạo nghễ ưỡn lên được chiếc quần lót tơ màu đen bao lại, hai chân trắng noãn trơn mềm như củ sen. phát ra , còn giống như sói xám săn mồi, từng bước từng bước tiến về phía .

      Mặc Thiên Trần đương nhiên phát có người vào, hơn nữa Cúc Như Khanh cố ý khống chế tiếng bước chân, trong lòng nóng như lửa đốt, cũng ý thức được mình bắt đầu trở thành miếng mồi =.=, trong đầu chỉ ong ong về những tin tức ban chiều, lo lắng tại sao vẫn chưa về nhà. lúc vội vội vàng vàng lấy quần áo mặc sau lưng lại bị người ôm lấy!

      “A…” Mặc Thiên Trần bỗng dưng hét to tiếng, nhưng rất nhanh nhận ra bàn tay trực tiếp ôm , quần áo tay rơi đất, biết là về!

      Cúc Như Khanh ôm thân thể mềm nhũn của , ngửi hương thơm của , tất cả mệt mỏi, tất cả buồn ngủ vào giờ khắc này hết thảy đều tiêu tan, tinh thần phấn chấn hẳn lến, vận sức chờ phát động, nhiệt tình của vẫn còn chờ kia. tựa đầu bên cổ của , thân thể cao lớn đem thân thể bé của nhốt chặt từ phía sau, mặc dù chuyện, nhưng bàn tay ôm eo , lại càng ngày càng gấp.

      biết, bình thường bất luận quan tâm đến cỡ nào, nhưng ra từ đáy lòng của , thành công vào ngụ trong đó, cũng lấy được thẻ xanh đạt được quyền tạm trú rồi. =D Cho nên, giờ khắc này cao hứng dị thường, thời điểm ôm , tâm tình cũng liền bay vút lên.

      Lòng Mặc Thiên Trần run rẩy, lúc thấy trở về, trái tim lúc đó vẫn luôn lúc cao lúc thấp, còn khi ôm , cũng có chút run rẩy, nhưng là là quá kích động mà run rẩy, cảm giác đó khác xa với run rẩy lo lắng kia. ở trong vòng tay xoay người, sau đó nổi giận nhìn chằm chằm.

      Cúc Như Khanh lập tức cúi đầu hôn lên môi , bàn tay dời đến phía sau lưng , ra sức vuốt ve, ngón tay mềm mại mang đến cho ngọn lửa nhiệt tình, hôn cũng là kích tình nở rộ, vừa mới bắt đầu liền bá đạo cậy bờ môi ra, vừa vào đã tiến hành công thành chiếm đất.

      …” Mặc Thiên Trần còn tức giận! lại bắt đầu “bạo hành”…

      Mặc Thiên Trần chỉ có thể trợn to hai mắt, môi bị người đàn ông này hôn, cả người cũng bị xiết vào trong ngực, chỉ cảm thấy lửa càng ngày càng nóng, có khuynh hướng muốn đem thiêu đốt luôn, chỉ công thành chiếm đất, còn muốn phóng hỏa đốt

      Tối qua Cúc Như Khanh muốn vì tối hôm qua vẫn còn do dự, chính phần do dự quyết đó khiến xao lãng, nên tạm thời bỏ qua , chỉ ôm ngủ cả đêm, là người đàn ông bình thường, nhuyễn ngọc ôn hương ở trong ngực, nào có lý do gì ăn! Mà tối hôm nay chỉ chờ về nhà, còn muốn cùng Khang Hạo ra ngoài tìm , phần tình cảm này, cho dù trong lòng còn có Thần Phong, cho dù muốn thừa nhận trong lòng , cũng có thể bỏ qua tất cả. Cho nên, giờ phút này, bắt được vẻ đẹp quyến rũ này của , làm gì còn có lí trí bỏ qua?

      Nụ hôn của từ trong môi lưỡi dời ra, sau đó trở về chiếc ̉ trắng như tuyết của , hình ảnh xinh đẹp giống như thiên nga ra trước mặt , đôi môi lửa nóng của ấn xuống đường, in dấu xương quai xanh của , dừng lại chốc lát ở nơi nào, cũng nhàng mút lấy nơi đó...



      Môi của Mặc Thiên Trần lấy được tự do, liền nổi giận quát: “Cúc Như Khanh, sao vừa về động dục rồi? Trễ thế này đã đâu vậy? Tại sao tắt điện thoại di động? Còn nữa, tại sao phải đánh nhau với người ta?”

      Cúc Như Khanh để ý tới vấn tội , bờ môi lại tiếp tục dời xuống, từ xương quai xanh trực tiếp tiến đến bầu ngực xinh đẹp bị áo lót bó buộc lại, mặc loại áo ngực nâng bầu, dù chỉ là bình thường, nhưng độ cong quyến rũ cũng là trong trăm có .

      Mặc Thiên Trần mắc cỡ giơ hai tay lên gõ vào lồng ngực của , chỉ mặc áo ngực và quần lót, nhưng cảm thấy lạnh, ngược lại bị trêu chọc càng ngày càng nóng như lửa, mà lúc này, bàn tay của nam nhân dời đến phía sau nơi nút áo ngực của , muốn đem nó bóc ra.

      chuyện đã? Cúc Như Khanh… cho phép động chân động tay với em...” Mặc Thiên Trần giùng giằng, làm gì có loại đàn ông như thế này, vừa về nhà liền thầm làm loạn với , nhớ lại tình cảnh tức giận lúc muốn lần trước, hơi sợ: “Có phải bị chọc tức ở đồn cảnh sát ? Hay bang phái kia chọc giận , nên về tìm em phát tiết?”

      Cúc Như Khanh mênh mông nhiệt tình thiêu đốt bị câu của Mặc Thiên Trần làm ngưng lại, bàn tay to của cũng cởi móc áo ngực nữa, mà từ phía sau lưng thu lại, đưa đôi tay nâng khuôn mặt nhắn của lên, khóe môi nhếch lên thành cười, trong đôi mắt thâm thúy, lên hình dáng vừa tức vừa sợ, vừa nũng nịu lại vừa thẹn thùng.
      mongmanhvulinh thích bài này.

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 117: đem : hoàn mỹ (2)

      Edit: BẠCH DƯƠNG & QUẢNG HẰNG

      Beta: Nghi Phương



      Mặc Thiên Trần nhìn chằm chằm vào , giống như là bị thương, cũng lãnh khốc như băng giống lúc tức giận, càng có cảm giác... muốn đem xé nát, làm khỏi nghi ngờ, về nhà sao chữ cũng , tự dưng lại trực tiếp tới hôn ?

      Cúc Như Khanh tiến từng bước, từng bước giải tỏa nghi ngờ của , thấy hề sợ nữa mới nghiêm mặt : “ đến xưởng xử lý công việc, dây chuyền sản xuất trong xưởng làm việc 24/24, nhanh chóng sản xuất hàng hóa. Điện thoại di động của quên sạc điện, nên mới tự động tắt máy.”

      đâu ngốc, lại đánh nhau, cũng xảy ra nguy hiểm, còn vội vội vàng vàng chạy tìm làm cái gì? Mặc Thiên Trần hiểu ra, lập tức : “ có việc gì tốt rồi, em lạnh, phải mặc quần áo.”

      Nhưng Cúc Như Khanh lại bắt được hông , cho lấy lại y phục dưới đất, với lấy áo ngủ tay cũng đủ dài, Mặc Thiên Trần nổi giận : “Buông em ra!”

      "Tối nay cần mặc!" khàn giọng .

      Mặc Thiên Trần vừa nghe mặt hồng dữ dội, lập tức đưa tay gõ tay của , cả giận : “ mặc mặc à! muốn về muộn về muộn! muốn sao phải làm vậy ư?”

      Cúc Như Khanh mặc cho đánh, dù sao sức lực của cũng là gãi ngứa , để đấm mệt mỏi, mới cầm lấy tay bé của : “Trần…”

      Mặc Thiên Trần chấn động, ngưng mắt trừng , trong3acon ngươi có nước, biết là tức giận, còn có cả nước mắt, trong lúc nhất thời quên mất ngôn ngữ, chỉ nhìn như vậy.

      “Trần, tối nay em phải hoàn toàn thuộc về …” Người đàn ông gọi tên chữ độc nhất, giọng mặc dù , nhưng lại hàm bá đạo thể kháng cự.

      cần trắng trợn như thế, Mặc Thiên Trần sao lại nghe hiểu, nhưng còn tức giận ! tức giận cái gì , cũng biết. vẫn cả giận : “Tại sao lại chỉ gọi tên tôi có chữ? Người Việt Nam mới gọi tên bằng chữ cuối cùng, là người Việt Nam sao? Dù sao tôi cũng phải người Việt Nam!”



      Cúc Như Khanh chưa hề biết lúc Mặc Thiên Trần ngụy biện lại đáng và khôi hài như thế, càng tức giận, càng hét to, tâm tình của càng tốt, vì vậy ý nghĩ muốn trêu chọc cũng liền càng tăng cao: “Trần…Trần…”

      Lúc gọi đem hai chữ giữa kéo dài ra , Mặc Thiên Trần liền ngay: “Cái gì Trình Trình? Cũng phải là quay “Bến Thượng Hải” ? Ở đâu ra Trình Trình vậy?”

      Cúc Như Khanh lười bậy cùng rồi, trực tiếp đưa tay bế lên, tới giường lớn.

      Mặc Thiên Trần vừa thấy người đàn ông này cư nhiên để ý tới tâm tình tốt, lại bị bế bổng lên, đôi tay lần nữa đánh vào lồng ngực . “Nào có ai đêm hôm khuya khoắc về nhà như , lại còn muốn làm khó người khác?”

      Cúc Như Khanh thấy làm loạn xong, ôm lên giường, đè lên người . “Em là vợ , tại sao là làm khó chứ?”

      cũng biết em là vợ , vậy xứng đáng làm chồng sao? Về muộn cũng cho em biết là đâu? Điện thoại di động cũng nạp đầy pin làm em tìm được ? Vừa trở về lại cư xử kỳ lạ như vậy?” Mặc Thiên Trần vừa nghe đến từ vợ, lập tức nổi giận nhắc đến quyền làm chồng của .

      Cúc Như Khanh trong cuộc sống hôn nhân hoàn toàn chỉ mới vừa từ từ hòa nhập, nay người vì mình nóng ruột nóng gan, người đó chất vấn , trong đêm khuya mưa gió lại tìm ? Mọi việc đều có hai mặt của nó, chỉ do người ở trong cuộc hôn nhân này suy nghĩ như thế nào mà thôi.

      Dù mình vốn thích cái kiểu chất vấn người như thế này, nhưng đồng thời cũng biết trong lòng của lo lắng loạn cả lên, nếu lấy chất vấn để che giấu lo lắng yên, đồng thời cũng chỉ biết nhao nhao ầm ĩ thay vì lo lắng, như vậy làm càng ngày càng nhớ nhung mà thôi.

      Cúc Như Khanh vốn là tuýp người suy nghĩ logic, nghĩ về vấn đề dĩ nhiên là bám vào khuôn mẫu nào, đối mặt với chất vấn của Mặc Thiên Trần hoàn toàn tức giận, ngược lại nhàng hôn môi cái, sau đó chớp chớp tròng mắt đen sáng long lanh. “Sau này nếu về sau 12 giờ, đều gọi cho em, nếu như di động hết pin, dùng điện thoại công cộng gọi cho em biết.”

      Trong lòng Mặc Thiên Trần cảm thấy ấm áp, nhưng miệng lại chịu, chu môi: “Vậy liên quan gì tới em?”

      Nụ hôn của Cúc Như Khanh lập tức rơi xuống, bàn tay cũng bắt đầu xé rách nút áo ngực của , trực tiếp bao phủ lên mềm mại như ngọn núi tuyết, tối nay, sẽ dùng hành động cho biết, chuyện của có liên quan đến hay , mà với là gì của .

      Mặc Thiên Trần “ưm” tiếng, bị phương thức dã man lại bá đạo của Cúc Như Khanh vỗ về nhàng run rẩy, hôm nay biết là mình “chạy đằng trời cũng thoát” rồi, người đàn ông này tuyệt đối bỏ qua cho . Mà bắt đầu tiêu mất tự chủ, theo trầm luân...

      tự chủ mở ra đôi môi đỏ mọng mềm mại, đôi mắt lưu ly lưu chuyển muốn lại thôi, làn da trắng đến trong suốt càng ngày càng hồng, đây là phong cảnh tuyệt đẹp mà bất cứ ai cũng thể so sánh với , khiến Cúc Như Khanh nhìn mãi rời, thu hết vào mắt, trong đôi mắt sâu lắng của lập tức phát ra lửa nóng.

      “Cúc tiên sinh…” Mặc Thiên Trần nhàng gọi .

      Cúc Như Khanh vừa nghe gọi, quyết định tối nay nhất định mang đến cho cảm giác tốt đẹp nhất, để từ nay về sau cảm nhận được tình của dành cho . “Trần, gọi tên …”

      “Cúc…” Mặc Thiên Trần gọi chữ bàn tay nắm eo của nam nhân liền căng thẳng, lập tức ngừng lại, đôi mắt lóe ra tia sáng nhìn thấu hình dạng của . “Như… Khanh…”

      Bình thường đều gọi là Cúc tiên sinh, lúc tức giận gọi Cúc Như Khanh, chưa từng gọi tên , lúc này, bị người đàn ông này bắt phải gọi , vẫn chưa quen, nên lắp bắp, cũng có chút ngượng ngùng.

      Cúc Như Khanh vừa nghe, dùng chóp mũi cọ vào chóp mũi , mấy phần thương, mấy phần cưng chiều: “Trần, gọi nữa…”

      “Như Khanh…” Lần này, thuận miệng hơn. Mà phần thưởng của lại là bàn tay dịu dàng vuốt eo nhạy cảm của , khiến cho ở dưới thể ức chế khẽ run.

      Cúc Như Khanh cảm nhận được từng chút biến hóa vì động tình của , bàn tay cũng dời tới mông , lần lần di chuyển vào trong. “Trần, tối nay em hoàn toàn thuộc về !”

      Mặc Thiên Trần biết đồng xu kia cuối cùng là mặt chữ hay mặt hình, trong lòng vẫn có chút thấp thỏm, bị kĩ xảo cao siêu của người đàn ông này dẫn dắt khẽ rên liên tiếp, vẫn do dự.

      tắm trước !” tạm lấy kế hoãn binh.

      Lúc này, Cúc Như Khanh còn mặc quần áo chỉnh chu, còn còn chút gì người, nghĩ có lẽ tắm rửa rồi muốn nữa!

      Ai ngờ, Cúc Như Khanh căn bản cho bất kỳ cơ hội đưa đẩy, đứng dậy nhanh, nhưng phải vào phòng tắm, mà là nhanh nhẹn lột quần áo của mình, sau đó giống như sói xám lớn hướng về phía mỹ vị ngon miệng là Tiểu Bạch Thỏ. khàn giọng dụ : “Sau khi làm xong chúng ta cùng nhau tắm!”
      thanhbinhvulinh thích bài này.

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 118: đem : hoàn mỹ (3)

      Edit: BẠCH DƯƠNG & Thanh Tiếu

      Beta: Nghi Phương






      Sói xám lớn cắt đứt đường lui cuối cùng của Tiểu Bạch Thỏ, thân là Tiểu Bạch Thỏ, Mặc Thiên Trần còn biện pháp tránh né nữa, ngưng mắt nhìn thân thể tráng kiện của người đàn ông bao trùm người , chỉ cảm thấy càng ngày càng nóng như lửa, giống như lò lửa cháy hừng hực, muốn đem thiêu thành tro tàn.

      Lá chắn cuối cùng người cũng bị tháo ra rồi, hai người đều trần trụi mặt hướng về phía đối phương, người đàn ông chỉ có tốc độ cùng kích tình, người phụ nữ lại thẹn thùng cùng rên xiết. Người đàn ông làm sẵn tiền diễn, in dấu nóng lên chân , nhớ lại lần ân ái trước, có chút run rẩy khống chế được.

      Cúc Như Khanh hơi cong cong khóe môi, tỉ mỉ hôn như nước trong veo, những ngón tay mềm mại lướt người dần đốt lên ngọn lửa nhiệt tình, rất dụng tâm điều tình, trực tiếp chiếm lấy như lúc trước, nghĩ tối nay là khởi đầu tốt của bọn họ, khởi đầu tốt, người bắt đầu cũng tốt, khiến thích thôi.

      Mặc Thiên Trần biết ở phương diện này rất có năng lực, thân thể động tình, tấc tấc hoàn toàn để khai phá, khi vùi vào trong thân thể , chỉ cảm thấy rất lớn, nhưng lại đau, hơn nữa cái loại đó hề che giấu chạm nhau, khiến có cảm giác hoàn toàn mới.

      Cúc Như Khanh cũng rất chăm sóc cảm thụ của , trước hết khiến hề phòng bị nữa, hoàn toàn tiếp nhận , sau đó từ từ động, cả quá trình chỉ có ngọt ngào hưởng thụ, còn ngập tràn hạnh phúc, Mặc Thiên Trần lần đầu tiên cảm thấy được hạnh phúc thương , cả người cũng bắt đầu hòa nhập, hai người trong mắt đều có nhau.

      Ánh đèn phòng ngủ bị Cúc Như Khanh điều thành màu vàng nhạt, ánh sáng này nhu hòa chiếu xạ lên thân thể hai người, càng làm tăng thêm cảm giác đẹp đẽ đến tận cùng. Thân thể vì là đàn ông lực lưỡng kiện mỹ, còn là người phụ nữ quyến rũ thẹn thùng, lảo đảo say nhau giường lớn, bức màn bức họa hình bóng của hai người dây dưa với nhau mãi rời.

      Mặc Thiên Trần thấy cúi đầu nhìn, mặt vừa đỏ vừa đẹp, vươn tay ôm lấy cổ , từ đầu đến chân đều tràn đầy vui vẻ cảm giác, chưa bao giờ biết cuộc sống hoan ái của hai người lại có thể có tâm trí như thế này, cảm nhận được cái cảm giác dục tiên dục tử.

      “Trần, thích ?” Cúc Như Khanh thỉnh thoảng dừng lại, để nghỉ chút, cũng cảm thụ được cảm giác vui mừng, nếu như trước kia chỉ là cảm giác từ thân thể, bây giờ lòng cũng rất vui vẻ, từ từ nảy sinh.

      “Thích…” Mặc Thiên Trần nhăn nhó, mà còn rất vui vẻ đáp . Cúc Như Khanh cứ như vậy mang đến cho tinh thần tốt đẹp, còn thân thể năng động, đều ưa thích, thích đến từng tế bào cũng nguyện ý vì mở ra...

      Cúc Như Khanh tặng thưởng cho nụ hôn, hôn đến thở nổi mới rời khỏi môi , sau đó ra roi thúc ngựa đỉnh đầu mà vào. Nếu như dạo đầu là gió xuân mưa phùn dịu dàng hạnh phúc, giờ phút này còn lại là tiết tấu như thiên lôi bạo vũ, động tác này nhanh như tia chớp Phong Vân, lập tức khiến Mặc Thiên Trần thét lên: “Cúc tiên sinh…”

      Người phụ nữ quên mất phải gọi tên của , tiếng “Cúc tiên sinh” này, khiến Cúc Như Khanh như cởi cương ngựa hoang, cố kỵ chút nào dong ruỗi trong thảo nguyên sâu kín của , trừng phạt cắn cắn môi , sau đó sói xám lớn bản tính triển vô cùng tinh tế, đem bé quàng khăn đỏ ăn sạch sẽ.

      Mặc Thiên Trần bị loại cảm giác hạnh phúc này đánh bật, người đàn ông kiện mỹ lực lưỡng, tốc độ lại kích tình, hạnh phúc đến có cách nào tiếp nhận, rồi … lại khóc…

      “Trần, gọi …” Cúc Như Khanh chậm lại tiết tấu, chỉ hôn nước mắt của .

      “Như Khanh…” Mặc Thiên Trần lại dám gọi sai, ôm chặt, giống như hai người bay lượn mây.

      bên gọi bên khóc, nước mắt chảy xuống gò má, thấm vào mái tóc đen bóng mượt mà. Cúc Như Khanh dám càn rỡ, chậm lại, ngồi xuống, đem ôm vào ngực, “Trần, làm em đau sao…”

      Mặc Thiên Trần lắc đầu, đem đầu đặt cổ , nước mắt chảy xuống cổ , đôi tay vẫn như cũ ôm cổ rời, thân thể ngừng phập phồng.

      Cúc Như Khanh thấy vẫn khóc ngừng, mặc dù có kinh nghiệm, nhưng có người phụ nữ nào khóc như , cứ nghĩ là làm đau, đưa tay ra, đến chỗ hai người kết hợp , êm ái vân vê.

      Mặc Thiên Trần chợt chấn động, khóc đến lợi hại hơn: “Như Khanh… Như Khanh…”

      Cúc Như Khanh nghe mềm nhũn thầm gọi, nhịn được lại giật giật thân thể, “Trần, làm sao rồi?”

      “Em chịu nổi…” nâng đôi mắt đẫm lệ nhìn .

      Cúc Như Khanh sắc mặt dần dần thất vọng, muốn cưng chiều , lại chịu nổi, vì sao thân thể lại nhạy cảm đến run rẩy thế này đây? Khiến bỗng thấy xuất cảm giác bất lực. ngưng mắt nhìn nước mắt tung hoành khuôn mặt nhắn của , Mặc Thiên Trần thấy hiểu, đưa tay đấm bờ vai của , sau đó hung hăng cắn lên...

      Cúc Như Khanh theo phản xạ đem thân thể đẩy tới trước, bừng tỉnh hiểu ra ý tứ của , phải là vì đau đớn mà chịu nổi , mà là vì liên tiếp mang đến cho hạnh phúc đến chịu nổi. Tâm tư phụ nữ đúng là khó dò, khẽ cười tiếng, ôm chặt , nhất phi trùng thiên…

      *Nhất phi trùng thiên: bay vọt lên trời.

      “Trần, đem thân thể của em giao cho …” cắn tai , chọc cho ngứa ngáy khó nhịn y như bị côn trùng cắn. “Em đừng nghĩ gì hết, cũng đừng làm gì, chỉ cần theo tiết tấu của thét lên và chuyển động là được…”

      ràng là đêm mùa Đông, Cúc Như Khanh lại bắt đầu rỉ ra mồ hôi, lồng ngực ẩm ướt dán vào vô, hai người từ xuống dưới kín kẽ, Mặc Thiên Trần khống chế được ngâm xướng thanh của bản nhạc tuyệt vời, khảy lên khúc đàn trong buổi tối hoan ái hoàn mỹ đầu tiên của hai người.

      Cúc Như Khanh từ trong lòng thương , muốn làm đau, rồi lại khống chế được dã tính của đàn ông, lúc sau lại rất phối hợp, liền dong ruỗi tận hưởng khoái nhạc, mặc dù có nước mắt rơi xuống người , nhưng là nước mắt vui vẻ, cũng là nước mắt hạnh phúc.

      Mặc Thiên Trần bị dày vò đến tận chút sức lực cuối cùng trong cơ thể, vô lực dựa vào trong ngực , thân thể trắng nõn mềm mại như tuyết, ánh lên tất cả dấu vết lớn , dưới ánh đèn vàng nhạt, ngượng ngùng như đóa hoa vừa mới nở, vẫn còn ở trong ngực nam nhân từ từ nở rộ.

      Lần này cả người hợp nhất say đắm, khiến hai người cùng đạt tới tâm cảnh trước nay chưa từng có, Mặc Thiên Trần mặc dù vừa mệt lại vừa mỏi, nhưng lại vô cùng thoải mái, như có bất kỳ phiền não ưu sầu nào, từ đầu đến chân đều vui vẻ.

      Khi Cúc Như Khanh duỗi ngón tay ra lau nước mắt còn sót lại mặt , thẹn thùng trốn vào trong ngực , người đàn ông nhàng cười tiếng, bế lên, tới phòng tắm.

      Hai người cùng nằm chung trong bồn tắm lớn, làn nước ấm áp bao quanh, Mặc Thiên Trần nhàng nhắm hai mắt lại, mặc cho cầm khăn lông lau rửa cho , ra muốn như vậy, nhưng còn hơi sức, chỉ có thể giúp rửa sạch, khi lướt qua nơi nào đó lập tức mở mắt trừng ...
      vulinh thích bài này.

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]
      vulinh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :