1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Kim Cương Khế Ước - Lục Tiểu Lam (Hoàn, mấy chương hoàn và PN trong VIP link cuối trang 88)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 110: đem : ôm ngủ cả đêm

      Edit : BẠCH DƯƠNG

      Beta : Nghi Phương



      Mặc Thiên Trần ở trong phòng đợi tới đợi lui, vẫn đợi được Cúc Như Khanh trở về. tắm rửa xong, trong phòng vẫn chỉ có mình . chủ động lên giường trước, lấy sách ra đọc. biết nhất định là có tâm , băn khoăn biết có nên đến xem . Nếu , lại sợ bất cẩn chạm vào nỗi đau nào đó của . Nếu , lại ngồi giường xem sách chữ cũng vào đầu được. như thế này là bị làm sao vậy? Trước giờ chưa từng vì ai mà đọc sách vào, những tập thơ này chính là món ăn tinh thần của , giúp bình tĩnh, cho lòng tin, khiến lí trí.

      nghĩ, nếu xem sách vào, hay là ngủ luôn ! Dù sao bây giờ cũng là mười hai giờ đêm, cũng đến giờ ngủ rồi. chui vào trong chăn, nhắm mắt lại, muốn bản thân mau sớm chìm vào giấc ngủ. Nhưng ngờ, cơn buồn ngủ lại chạy đâu, còn chuyện quá khứ tràn ngập trong đầu, tại sao lại như vậy?

      lăn qua lộn lại vẫn là mình khó ngủ, lại ngồi dậy, tay chống cầm, suy nghĩ thử rốt cuộc mình bị gì? Nhưng nghĩ mãi cũng nghĩ ra đáp án, bò dậy, mặc áo ngủ dày, ra khỏi phòng.

      Lúc này, mưa càng lúc càng lớn, đêm khuya yên tĩnh và lộ vẻ tịch liêu, ánh đèn đường sáng lên từng chuỗi hạt mưa. Thanh của mưa rơi xuống lá cây nghe rất ràng, tựa hồ như xuyên thấu cả phiến lá xanh biếc, ngừng rơi xuống từ cao, ngừng rơi xuống.

      Mặc Thiên Trần đứng hành lang lạnh lúc lâu, cái lạnh như thấm vào tim, tiếp tục về phía trước, ngang qua thư phòng Cúc Như Khanh thấy thư phòng tối đen, dừng lại, sau đó đến cửa phòng Cúc Cầm Du ở lầu ba, muốn nhìn3acon trai ngủ chút xem thế nào? Mới xuất viện về lại nhà, sợ ngày đầu còn chưa quen.

      Cúc Cầm Du ngủ rất ngon, khuôn mặt đỏ thắm, ôm trọn đầu , lông mi cậu đặc biệt rất dài, Mặc Thiên Trần để ý, Cúc Như Khanh lông mi cũng phải rất dài sao, tự nghĩ, Cúc Cầm Du chắc là thừa kế được lông mi của mẹ, cho nên vừa dài lại vừa đẹp, nhàng hít thở, khỏi liên tưởng, Cúc Như Khanh có mẹ của Cúc Cầm Du ?

      Bỗng dưng có ý nghĩ manh động như vậy, Mặc Thiên Trần phát bản thân nghĩ quá nhiều, lắc lắc đầu, bản chất vốn phải là người thích tranh đoạt, mọi đều nên suy nghĩ đến người khác trước, đúng như lời cha dạy “khuyên người phải có lòng khoan dung”, tình cảm cũng vậy, khi dính đến tình tay ba, là người chủ động rút lui trước nhất, phải là , mà là khi phải biết bao dung.


      Mặc Thiên Trần ra khỏi phòng Cúc Cầm Du, trở về phòng mình, lúc ngang qua thư phòng của Cúc Như Khanh, nhàng đẩy cửa vào, trời mưa, chẳng lẽ còn ra ngoài? Vừa đẩy cửa ra, nghe được mùi thuốc lá nồng đậm, mùi thuốc lá này là minh chứng khẳng định ở đây, nhất định ở trong phòng, ra ngoài.

      mở đèn, chờ cho mắt mình quen dần với bóng tối trong phòng, mới từ từ đến chỗ người đàn ông ngồi chiếc ghế đen cao cấp, từng bước từng bước đến gần , dừng lại bên cạnh, lẳng lặng nhìn chăm chú.

      Cúc Như Khanh nghe tiếng bước chân của lúc bước qua cửa gian phòng, rồi lại trở lại, nghĩ chắc là xem Cúc Cầm Du. nhìn đẩy cửa bước vào, còn từng bước bước đến chỗ . Khói thuốc vẫn lượn lờ quanh ngón tay, đêm xuống nhớ đến cha mình, mới nhốt mình trong thư phòng.

      Chưa từng có bất kỳ ai có thể chân chính vào nội tâm của , cho dù là người quen biết từ lúc bé như Chu Tiểu Kiều. Dĩ nhiên, vốn là cho phép bất kỳ ai được quyền bước vào thế giới nội tâm của mình, như có lực lượng kháng cự mạnh mẽ, đem tất cả phu nữ chặn hết ngoài cửa vậy. Mà Mặc Thiên Trần vào, từng bước đến bên cạnh .
      dập tắt điếu thuốc trong tay, gì, cũng nhìn , thân thể cao lớn vẫn dựa vào ghế da màu đen, tròng mắt trong đêm mưa, vẫn lạnh như băng.

      Mặc Thiên Trần cảm nhận được lạnh lùng của , nhàng : “Em ngủ được, nên mới qua…”
      Cúc Như Khanh vẫn trầm mặc, giống như cơn mưa lạnh lùng ngoài cửa sổ.

      Mặc Thiên Trần cảm giác được tia thất bại, chuẩn bị câu cuối cùng rồi rời khỏi thư phòng: “Khuya rồi, định ngủ sao?”

      nhàn nhạt xoay người, mọi việc đối với trước giờ bao giờ là chủ động, tối nay đối với , là vượt quá mức bình thường rồi, đầu óc chắc là bình thường rồi, lại đẩy cửa vào đối mặt với hờ hững của .
      Đúng lúc xoay người rời , Cúc Như Khanh nắm lấy cổ tay , tay của rất lạnh, Mặc Thiên Trần cảm giác như bị bao bọc bởi khối hàn băng vậy, nhàng run rẩy, dừng bước.

      Còn Cúc Như Khanh chỉ nắm lấy cổ tay , có động tác nào nữa, cũng liền như bị đóng băng, đứng bên cạnh , biết tiếp theo nên làm gì. khí cứ tĩnh lặng tiếng động như vậy, cơn mưa khuya lạnh lùng vẫn ngừng rơi, có thấm tí bi thương, cũng có chút lo sợ bất an.

      Mặc Thiên Trần biết nên gì nữa, cũng biết Cúc Như Khanh muốn làm gì. Cứ như vậy lắng nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, còn trong phòng đầy mùi thuốc lá, chợt “khụ khụ” lên, thanh này của phải là muốn thay đổi khí ở đây, mà chịu được mùi thuốc lá nồng như vậy, trong trí nhớ của , lúc đặc biệt nổi giận thích hút thuốc lá.

      Cúc Như Khanh nghe tiếng ho khan của mà phục hồi tinh thần, lôi nhìn về phía , nhìn trong đêm cực khổ hít thở, rồi kéo vào ngực mình, khuôn mặt của chôn trong lồng ngực , thân hình bé vì ho khan mà chấn động từng hồi, nhàng phập phồng trong ngực , rồi vuốt mái tóc dài của .

      hồi qua , Mặc Thiên Trần mới ngưng ho khan, cứ như vậy tựa vào ngực , nghe trái tim nhanh chậm đập từng tiếng “thình thịch” bên tai, bàn tay bé tùy ý vòng qua hông , cứ như vậy cùng lặng im đứng trong đêm.

      biết là bao lâu, Cúc Như Khanh nghe được tiếng hít thở đều đều của , cúi đầu nhìn, phát ở trong ngực ngủ, duỗi tay, khẽ vén sợi tóc bên má , sau đó cứ như thế ôm cùng chờ đợi đêm trôi qua.

      Ánh sáng chiếu vào làm chói mắt, Mặc Thiên Trần tỉnh lại, nhàng dụi dụi mắt, mới phát nơi gối lên phải là chiếc gối ngủ mềm mại, mà là lồng ngực đàn ông, lập tức ngẩng đầu nhìn , thấy cũng cúi đầu ngưng mắt nhìn mình.

      “Chào buổi sáng, Cúc tiên sinh!” Mặc Thiên Trần hơi cong môi, chủ động chào hỏi .

      Cúc Như Khanh thấy yên tâm ngủ rất thoải mái, giọng khàn khàn: “Mau dậy , chân tê rần rồi.”

      Mặc Thiên Trần trừng hai mắt, từ đùi ngồi dậy, đứng trước mặt : “Cho em xem? Nghiêm trọng ?”

      “Hai tay cũng nhúc nhích được.” Tay của đỡ ghế.

      Mặc Thiên Trần chợt cười giảo hoạt, nhanh chóng đưa tay ra, ngón tay mảnh khảnh linh hoạt chọc vào chân .
      Last edited: 1/8/14
      vulinh thích bài này.

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 111: đem : vui sướng

      Edit: Bạch dương & Thanh Tiếu

      Beta : Nghi Phương


      Cúc Như Khanh vốn ôm nên chân bị tê , tại lại bị đâm cái, tựa tay bắt , trước đó cố gắng tránh, sau đó tiếp tục bị đánh lén. Mặc Thiên Trần thấy muốn tránh mà tránh được, khỏi cười haha: “Em nhớ khi còn bé, chị hàng xóm rất thích chơi trò này, đau, mà ngứa lại có cách nào trốn thoát.”

      ra lấy ra chơi! Cúc Như Khanh đối với loại nhận thức này đầu đầy hắc tuyết, đúng là thấy đau, nhưng hai chân truyền tới cảm giác ngứa ngáy, cứ như bài sơn hải đảo, muốn làm người ta phát điên, rồi lại thể phát điên được.

      “Giỏi lắm! ngừng , tê.” đùa với .

      “Em tin. Em mỗi lần bị đều lừa chị tê…” Mặc Thiên Trần hiển nhiên tin, còn chưa chơi đủ! Được “khi dễ” , chuyện tốt đẹp này đương nhiên muốn kéo dài, cuối cùng cũng có thể làm cho khí dịu xuống.

      Cúc Như Khanh động hai chân, sau đó đứng lên, Mặc Thiên Trần thấy quả nhiên so với người bình thường khôi phục rất nhanh, lập tức chạy tới cửa phòng, nhanh mở của, sáng sớm mưa lại, nhưng vẫn còn chưa tạnh hẳn, vui sướng chạy nhảy ngâm nga hát tới phòng Cúc Cầm Du.

      Cúc Như Khanh nhìn bóng lưng vui sướng, tâm tình cũng vui theo, thậm chí còn vui vẻ hơn , nới lỏng tay chân sau đó ra khỏi phòng, cảm nhận được vị mưa mùa Đông, hoa trong vườn cũng truyền tới hương đất mát lành.

      Lúc này, Liễu Nam Yên gọi điện đến: “Như Khanh, hôm qua thăm ba 3acon thế nào?”

      “Mẹ , chào buổi sáng!” Cúc Như Khanh giọng tương đối hòa hoản, giống như khí sau cơn mưa kia.

      Liễu Nhan Yên dĩ nhiên là nghe ra được, bà hơi ngẩn ra sau đó hiểu được: “Lúc nào mang Thiên Trần tới đây, mẹ xuống bếp làm mấy món ăn cho các 3acon.”

      “Được.” Cúc Như Khanh thoải mái đáp ứng.

      Mặc Thiên Trần chạy tới phòng Cúc Cầm Du, giống như chú chim non dạy sớm, nhìn thấy cậu bé tinh thần càng ngày càng tốt, tâm tình cũng càng thêm vui sướng.

      “Chào buổi sáng! Cầm Du.”

      “Mẹ, chào buổi sáng!” Cúc Cầm Du ngồi dậy.

      nhiệt tình giúp Cúc Cầm Du mặc quần áo, cho cậu ăn điểm tâm, rồi mới về phòng của mình rửa mặt, ăn mặc chỉnh tề xuống lầu, thấy Cúc Như Khanh ngồi trước bàn ăn sáng, tắm rửa xong, thay bộ quần áo sạch , cả người thần khí thanh sáng, mất tinh thần giống như tối qua nữa.

      cười với , ngồi xuống bàn ăn. Woody Allen từng : Mỗi người đều có những bí mật thể cho ai biết, đó là điều tự nhiên. Vì vậy, cũng hỏi đến chuyện tối qua, cuộc sống mỗi ngày đều là những điều mới lạ, mỗi người đều phải đối mặt với chính bản thân vào ngày mới. Dĩ nhiên cũng phải giữ bí mật.

      Cúc Như Khanh ăn xong bữa sáng: “ đưa em làm .”

      “À… Được…” Mặc Thiên Trần ngẩng ra, hơn nửa tháng chưa đến công ty Mặc Thị. ra cũng rất đau lòng khi để mình cha chèo chống, chỉ là bây giờ vẫn trong giai đoạn chọn người thừa kế công ty.

      Khang Hạo lái xe đến đón bọn họ, hai người cùng nhau ngồi vào xe, thỉnh thoảng nghe được những giọt mưa bên ngoài. Mặc Thiên Trần xuống xe trước, nhìn xe xa rồi mới lên lầu.

      Dương Thanh Thanh vừa thấy đến, lập tức kêu lên: “Đại tiểu thư rốt cuộc cũng đến rồi, làm, cả tổ và nhân viên cho rằng mốn trả tiền chơi cho cả tổ nên dám đến.” Mặc Thiên Trần nhớ lại, ngày đó Thanh Thanh xin phép cho bọn họ chơi, lại vừa đúng lúc Cúc Cầm Du bị thương, nên vẫn chưa đến công ty được.

      “Lấy hóa đơn ra , tôi trả.” nhàng cười.

      Dương Thanh Thanh lập tức lấy ra xấp biên lai, tiền ăn, hát karaoke, vé vào khu vui chơi , Mặc Thiên Trần vừa nhìn 3acon số tổng cộng, cả kinh kêu lên: “Hơn 5000, em xem chị là cái máy rút tiền chắc?”

      * biết 5000 này là NDT (CNY), Đài tệ (TWD) hay là Đô la Hongkong (HKD) @@ 5000 NDT = 16.528.800 VNĐ (số liệu ngày 5/2/2013), 5000 ĐT = 3.512.000 VNĐ (số liệu ngày 6/2/2013, 5000 HKD = 13.421.400 VNĐ (số liệu 6/2/2013). Nguồn từ Yahoo Finance.

      * tóm lại là bạn Thanh Thanh xem bạn Thiên Thiên của chúng ta giống cái máy rút tiền :))

      “Cúc tiên sinh nhà chị giàu có, ít cũng cho chị mười mấy tấm thẻ vàng, Cúc thái thái … cũng chùi hết! Mới có tờ biên lai 5000 mà chị thét chói tai rồi? Có làm quá đây.” Dương Thanh Thanh nhìn chằm chằm.

      Mặc Thiên Trần trừng mắt: “Lễ Giáng sinh tặng rồi, chị vốn định chuẩn bị quà giáng sinh cho mọi người, bây giờ như vậy thôi huỷ bỏ.”

      “Đại tiểu thư, em sai rồi! Em thu hồi lời vừa , hơn 5000 kia chị muốn trả bao nhiêu cũng được, ha? Giáng sinh lần này có muốn HongKong chơi ?” Dương Thanh Thanh vội vã dụ dỗ.

      Lần này Mặc Thiên Trần cứng miệng nhìn ta, Cúc Như Khanh dù có ở trước mặt rộng rãi đến mấy, cũng vất ra hàng ngàn thẻ vàng để thể thân phận của , bây giờ nghe Dương Thanh Thanh thế, Mặc Thiên Trần mới cảm thấy được là cực phẩm nam nhân, bỗng cảm nhận được mùi vị mạnh mẽ tràn ngập.

      Bình thản như nước, đó là cảm giác vẫn hi vọng, rộng lớn mạnh mẽ, cũng là căn bản khống chế được thế cục. Mặc Thiên Trần hiểu được , đạo hạnh quá cạn, Cúc Như Khanh lại là loại tu luyện đến “Đăng phong tạo cực”, muốn so cũng bì nổi đầu ngón tay của nữa là.

      *Đăng phong tạo cực : lên đỉnh tạo cực, tạo ra đỉnh cao mới, hoặc có thể hiểu như kiểu lập kỉ lục Guiness. @@

      Dương Thanh Thanh vẫn mộng ảo cho bọn họ HongKong Natividade: “Lần này đến quảng trường nhìn mưa sao băng , dùng đèn xanh trắng tạo ra cuộc hành trình như mơ, truyền thuyết lưu truyền rằng cầu nguyện dưới mưa sao băng nhất định thành thực, như thế đêm giáng sinh rất lãng mạn, đối với những người độc thân như chúng tôi mà , nếu nhưước nguyện liền nhất định có thể thực , Đại tiểu thư, chị có biết hay , cứu người khỏi bể khổ còn hơn xây bảy toà tháp…”

      Vừa nghe đến câu này, Mặc Thiên Trần nhịn được “phốc” tiếng bật cười, cái thế giới này là làm khó người khác, muốn sống độc thân, lấy Cúc Như Khanh cũng phải tình nguyện, đám người muốn kết thúc hành trình độc thân lại cứ như gặp được người có thể khống chế được, dụ dỗ cũng tốt, ngược lại hôn nhân cũng được.

      Dương Thanh Thanh vừa nghe thấy Mặc Thiên Trần vui vẻ, tiếp tục nịnh nọt: “Cúc thái thái chính là Bồ Tát cứu khổ cứu nạn, mình đứng ở đám mây tịch mịch, đem chúng ta đám dân chạy nạn giẫy giụa trong bể khổ cứu đem lên bờ, ngồi tòa sen, mới thấy được tương lai.”

      “Em so với diễn viên Hàn Quốc diễn thuyết còn động lòng người hơn, nhưng đáng tiếc.” thấy Dương Thanh Thanh mím môi càng chặt, khỏi : “Em với Ngàn Mộ Dương chia tay rồi?”

      “Đừng nhắc tới người đàn ông đê tiện đó nữa!” Dương Thanh Thanh phẫn uất đáp. “ từ đầu đến cuối đều là lợi dụng em, nếu như em của phải là cần chăm sóc, em nhất định cho nhìn thấy ánh sáng.”
      Last edited: 1/8/14
      vulinh thích bài này.

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 112 : Đem : Lễ Giáng Sinh vui vẻ.

      Edit: Bạch dương & Thanh Tiếu

      Beta: Nghi Phương


      Mặc Thiên Trần nhớ đến Ngàn Mộ Đình biết mình từng làm người đẻ thuê: “Chị mong đợi Ngàn Mộ Đình có thể sớm tỉnh lại.”

      “Ớ….” Dương Thanh Thanh sửng sốt: “Ngàn Mộ Đình đối với Cúc tiên sinh tâm địa độc ác, chị còn hy vọng ta sớm tỉnh lại, Đại Tiểu Thư, chị quá vĩ đại rồi! Em bội phục.”

      Mặc Thiên Trần tự định lại. Ở quốc gặp được Dương Mi, điều đó nghĩa là 3acon của có thể cũng . Nếu Ngàn Mộ Đình có thể tỉnh lại, cho biết người đàn ông năm đó là ai, có thể trực tiếp gặp , như vậy là có thể tìm được 3acon .

      “Em đối với Ngàn Mộ Dương còn cảm giác?” tiếp tục hỏi.

      Dương Thanh Thanh hừ tiếng : “Khi chị bị chó cắn chị phải làm sao? Đem 3acon chó điên đó đánh chết, hay là cắn ngược lại nó. Đánh chết nó phải ngồi tù, còn cắn ngược lại em ngại bẩn. ta chỉ là cái gai trong cuộc sống của em, bỏ qua bước tiếp mới là phải, vì sớm muộn gì em cũng ngày gặp được hoa tươi nở đầy vườn.”

      “Ừm.” Mặc Thiên Trần còn lo Dương Thanh Thanh bị chuyện đó làm ảnh hưởng, ngờ lại có thể hiểu được như vậy, cầm lấy hóa đơn, ký hơn hai vạn đồng, sau đó đưa cho Dương Thanh Thanh: “Giáng sinh này mọi người đến vườn hoa Ánh Sao ở HongKong ngắm mưa sao băng cầu nguyện .”

      Dương Thanh Thanh cầm tờ hóa đơn nhìn, tuyệt đối sai rồi, bất chợt nhảy dựng lên: “Oa, Đại tiểu thươi, em mới bắt đầu khổ cầu xin chị, giữa chừng chị lại chớp mắt đồng ý rồi, ai da, Đại tiểu thư giống như em nghĩ, vậy là thể xuất bài rồi…”

      Dương Thanh Thanh cười cười nhảy đến cửa: “Em muốn đem tin tốt này báo cho đồng nghiệp, bảo bọn họ tăng tốc công việc, phải để công việc hoàn thành vượt mức chỉ tiêu mới được.”

      Mặc Thiên Trần gật cười, có ở công ty cả nửa tháng, bọn họ vẫn làm việc rất tốt, rất vui mừng.

      Dương Thanh Thanh mở cửa ra ngoài lại chui đầu vào : “Cúc phu nhân, kết hôn với Cúc tiên sinh rồi hình như cũng thay đổi nhiều…”

      “Sao hả? Muốn chị gọi cho tài vụ bảo họkhông phát phúc lợi cho bọn em có phải ?” Mặc Thiên Trần thấy kéo tay Cúc Như Khanh vào, lên tiếng uy hiếp.

      “Ha ha…” Dương Thanh Thanh cười khan hai tiếng “Cúc phu nhân cứ như bịảnh hưởng từ Cúc tiên sinh, phong cách làm việc càng ngày càng giống nhau rồi. Chính là tướng vợ chồng, càng ngày càng giống.”

      Vừa xong, lập tức đóng cửa chạy mất, Mặc Thiên Trần vuốt trán, giống sao? Sao có thể vậy được? Khoảng cách giữa có thể tính là vạn dặm, họa có Tôn Ngộ lộn vòng mây đến, còn đối với người bình thường, đây là khoảng cách muốn với cũng thể nào tới được.

      Rất nhanh, công việc bận rộn khiến Mặc Thiên Trần còn thời gian suy nghĩ lung tung, lễ giáng sinh lại sắp tới, ở nước ngoài đồng phục rất rắc rối, hàng năm mùa đông Đô Thiên đều là thời điểm bận rôn, hơn nữa đơn đặt hàng ở nước ngoài cũng sắp xếp hàng đầy, đổi công tác cũng còn là tràn đầy chờ mong.

      Lần này đồng phục Italia, đồng phục Milan nổi danh toàn cầu, Mặc Thiên Trần vô cùng coi trọng, làm ngày thứ nhất liền bận đến tám giờ đêm, Mặc Chấn Đông gọi điện cho , vừa nhìn đồng hồ đeo tay: “Cha, sao vẫn chưa về nhà? Mẹ ăn ngon, cha mau về .”

      Mặc Thiên Trần bắt đầu thu đồ đạc chuẩn bị về, “Cha ,cha nhớ bảo trọng, 3acon là người kiên cường, 3acon biết tự chăm sóc mình tốt mà.” biết cha và mẹ muốn ra nước ngoài, đều bởi vì lần trước ở Quốc bị thương do quá lạnh.

      Mặc Thiên Trần xong, tắt điện thoại tới văn phòng làm việc của Đổng trưởng Mặc Chấn Đông, đẩy cửa vào: “Cha, chúng ta …” lời còn chưa hết, nhìn thấy Cúc Như Khanh ngồi ghế sofa, cùng cha trò chuyện, biết đến đây lúc nào “… cũng ở đây?”

      Mặc Chấn Đông cười : “Như Khanh tới lúc rồi, đợi 3acon cùng về!”

      Cúc Như Khanh đứng lên: “Cha, chúng ta cùng nhau về .”

      Mặc Chấn Đôg cũng đứng lên: “Được, cùng về thôi.”

      Ba người cùng nhau thang máy xuống dưới, Mặc Chấn Đông lên xe trước, tài xế lái xe về Mặc gia. Cúc Như Khanh mở cửa xe, gọi Mặc Thiên Trần lên xe trước: “Cúc phu nhân!”

      Mặc Thiên Trần ngồi lên, giúp cài dây an toàn, chợt ngẩn đầu nhìn : “Tối qua có ngủ ? Hay để em lái xe nhé?” đoán chừng căn bản có ngủ, là ôm ghế sofa ngồi cả đêm.

      “Trời mưa rồi đường trơn để lái.” Cúc Như Khanh xong lên ghế lái, lái xe ra khỏi công ty Mặc Thị: “Hôm nay mẹ tự tay xuống bếp làm mấy món ăn, chúng ta phải về ăn cơm tối.”

      dẫn theo Cầm Du sao?” Mặc Thiên Trần hỏi .

      Cúc Như Khanh lái xe trong mưa gió: “Cầm Du ăn ở nhà, chúng ta qua nhà là tốt rồi.”

      “Nếu là muốn đến nhà mẹ ăn cơm, nên gọi em sớm chút, để mẹ chờ tốt đâu.” Mặc Thiên Trần có chút ngượng ngùng.

      Cúc Như Khanh chỉ hơi cong môi gì, đại khái hai mươi phút sau, xe lái vào trong khu vực nhà của Liễu Nam Yên.

      “Nguy rồi! Em mang quà theo.” Mặc Thiên Trần vừa xuống xe bối rối.

      Cúc Như Khanh cũng xuống xe: “Em muốn tặng mẹ quà gì?”

      Mặc Thiên Trần chạy đến bên cạnh, dắt tay : “Em biết nên tặng cái gì làm sao bây giờ?”

      Cúc Như Khanh thấy bộ dạng gấp gáp, khỏi cười mà : “Tới nhà mẹ ăn bữa cơm bình thường thôi mà, em cảm thấy là giống ở Hồng Môn Yến sao?”

      “Nếu như có quà tặng, có vẻ lễ phép, hơn nữa chúng ta rất ít khi cùng mẹ ăn cơm, còn cười em?” Mặc Thiên Trần trừng .

      Cúc Như Khanh mở rương hành lý sau xe: “Đến đây xem quà chọn , em hài lòng ?”

      à?” Mặc Thiên Trần lập tức nhảy dựng lên, nhìn sang, sao những túi quà tặng này nhìn quen thuộc như vậy? nhìn kỹ, cầm chiếc túi tinh xảo đưa ra ngoài, nhìn kỹ, chính là quà tặng mua lúc ở Quốc, chuẩn bị để lúc trở về muốn tặng cho người thân, sau đó bị tổn thương do đau lòng cũng liền quên chuyện này, bây giờ nhìn Cúc Như Khanh đem chúng đặt chỉnh tề trong rương hành lý, khỏi : “Cái này lựa chọn hay sao? ràng là chính em mua lần trước. Có của gia gia, mẹ, Cầm Du, cha,…”

      Cúc Như Khanh nghe xong : “Ừ… Nhưng có của …”

      “Lần sau nhé?” Cúc Như Khanh nhếch mày, lôi kéo tay tới đại sảnh: “Tối nay về phải chịu phạt…”

      Mặc thiên Trần đỏ mặt lên, bây giờ về nhà,

      “Để mẹ đợi lâu!” Mặc Thiên Trần dần dần nghênh đón, vì Cúc Như Khanh mà thân thể của vẫn nóng, lời của cũng nung đỏ lỗ tai .

      Liễu Nam Yên nhận lấy quà tặng tay : “Lần sau đừng hư như vậy, đây là về nhà, phải là gặp khách.”
      vulinh thích bài này.

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 113 : Đêm mưa tình cộng minh
      Edit: Bạch dương & Thanh Tiếu
      Beta : Nghi Phương


      Mặc Thiên Trần nhàng cười, Cúc Như Khanh khi theo về nhà mẹ đẻ đưa rất nhiều quà tặng, cho nên mặc dù mẹ chồng cần , nhưng Mặc Thiên Trần cảm thấy nên đưa: “Mẹ, đây là chút tâm ý của bọn 3acon.”

      Liễu Nam Yên mở quà ra xem, là chiếc áo vô cùng đắt, hơn nữa sợi tổng hợp đều là hàng thượng đẳng, Mặc gia kinh doanh về may mặc, Mặc Thiên Trần từ mưa dầm thấm lâu, tự nhiên mắt nhìn rất tốt, vừa nhìn thấy cái này liền quyết định mua cho Liễu Nam Yên, mặc dù rất đắt, nhưng nghĩ nhiều như vậy. “Mắt nhìn của Thiên Trần rất tốt, hổ là nhà sản xuất quần áo.” Liễu Nam Yên .

      Người trong nhà cười cười , sau đó bắt đầu ăn cơm. Liễu Nam Yên kể từ sau khi Cúc Thiên Kỳ qua đời, bà đều ăn chay, hôm nay bàn ăn, cũng bày biện đơn giản nhưng tinh xảo, điều này khiến Mặc Thiên Trần khẩu vị rất tốt, ăn rất vui vẻ.
      Cơm nước xong, lại cùng nhau trò chuyện, đến mười giờ đêm, Cúc Như Khanh mới cùng Mặc Thiên Trần từ nhà Liễu Nam Yên trở về biệt thự ở vịnh Aegean Sea.

      Cúc Như Khanh trở về phòng rửa mặt, Mặc Thiên Trần chạy xem Cúc Cầm Du, Cúc Cầm Du chuẩn bị ngủ.

      “Mẹ, mẹ về rồi.” Cúc Cầm Du cười khẽ.

      Mặc Thiên Trần xách theo quần áo mùa Đông mua cho Cầm Du lúc ở quốc: “Hôm nay Cầm Du cảm thấy thế nào rồi? Có chỗ nào thoải mái ?”

      Bác sĩ tại nhà Cúc gia đứng bên cạnh đáp: “Cúc phu nhân, tiểu thiếu gia bình phục rất tốt, Cúc phu nhân cần lo lắng.”

      “Bác sĩ vất vả rồi.” Mặc Thiên Trần gật đầu: “Cầm Du, ngày mai có quần áo mới mặc rồi, mau ngủ .”

      từ phòng Cúc Cầm Du ra, có chút thấp thỏm chạy đến trước phòng ngủ, mỗi khi Cúc Cầm Khanh về nhà rửa mặt, có chút bất an, tại sao lại như vậy, cũng ra. Trải qua nhiều chuyện như vậy, còn chưa chuẩn bị cùng sống cả đời sao?

      Cả đời? Đây là từ ngữ dụ hoặc tới cỡ nào, có điều trong mỗi người đều có bí mật, chỉ cần là bí mật nếu bị lộ ra cũng có thể khiến hôn nhân gãy đổ. đến tột cùng cũng biết hôn nhân khi trắc trở, tâm hồn mặc cho lửa tình thiêu đốt!

      Mặc Thiên Trần thực tâm có ý gì, nhưng biết Cúc Như Khanh là người đàn ông đáng để , chỉ là chấp nhận có tì vết, ngay cả khi biết cùng trải qua tuổi thơ với Thần Phong, cũng có thể khiến thở nổi. Nếu có ngày biết từng có người đàn ông, hơn nữa còn cùng người đàn ông đó sinh hạ đứa 3acon , làm sao? Chỉ sợ chấp nhận được mà thôi.

      đứng ngoài hành lang, nhìn cơn mưa đêm, nhớ lại tối hôm trước có thể nhất thời gạt được , hiển nhiên thể gạt được cả đời, hơn nữa, lòng thương Cúc Cầm Du. khi với Cúc Như Khanh gây gổ trở mặt, tất nhiên ảnh hưởng đến cậu bé, đây là kết quả mà muốn nhìn thấy nhất.
      Đưa tay vào túi áo, phát đồng xu lần trước vẫn còn nằm trong đây, cầm tay, lúc trước lần thứ nhất là ngửa, từng nghĩ, ném ba lượt, nếu hai lần đều là ngửa, từ bỏ, còn nếu hai lần là sấp, cũng nhanh đao chém loạn, kết thúc trận này rồi bắt đầu tình mới.
      Mặc Thiên Trần ném đồng xu lên, nhưng bởi vì lực ném hơi mạnh, đồng xu rơi ra ngoài hành lang, biến mất trong bóng đêm mịt mờ, ngẩn ra, sau đó chán nản than thở. lúc xuống lầu Cúc Như Khanh toàn thân mặc áo ngủ, mở cửa phòng ngủ ra, Mặc Thiên Trần vừa nhìn thấy , bước hơi chậm lại. (Nghi : công cuộc ném đồng xu này của Thiên Thiên tỷ sao mà trắc trở quá =.=”)

      “Cúc phu nhân còn muốn bộ dưới mưa sao?” Cúc Như Khanh hai tay vòng ra sau lưng.

      “Em. . . . . .” Đối mặt với Cúc Như Khanh vừa lạnh nhạt lại tựa như nhạo báng, nhưng phải trêu chọc, Mặc Thiên Trần phản bác được, phải là bước bộ trong mưa, mặc dù mưa ở bên cạnh rơi ngừng, nhưng bước bên cạnh mưa tâm vẫn là ấm áp dễ chịu, nhưng trong lòng của bây giờ là loạn, tựa như có ý cũng diễn đạt được.
      Cúc Như Khanh thấy muốn lại thôi, ra ngoài cửa, đến cạnh , giọng nhàng: “Cúc phu nhân đánh rơi thứ gì trong đêm mưa? Có cần tìm giúp ?”
      Mặc Thiên Trần trong lúc mơ màng, tâm bị trúng, cắn môi nhìn , người đàn ông này lời nhàng nư gió thoảng, êm đềm như nước chảy, nhưng mỗi cử động hay lời tuyệt đối phải là “tín khẩu khai hà”, biết có nhìn thấy lúc ngây thơ, dùng đồng xu quyết định tình hay .

      *Tín khẩu khai hà : ăn lung tung

      “Em có.” nhàng lắc đầu. Cúc Như Khanh kéo bàn tay bé của , bàn tay lạnh như băng, “Vậy trở về phòng tắm, sau đó chúng ta bắt đầu học.”

      tắm xong ra ngoài, người vẫn thơm mùi sữa tắm Ngọc Lan ngào ngạt, cả căn phòng tràn đầy mùi thơm nhàn nhạt của . khỏi nhăn nhó khi đến gần , sau đó chen chân lên giường, ngồi bên cạnh , cầm tập thơ Mộ Dung lên, tối hôm nay bắt đầu công cuộc học hành. Vì tối qua ngủ nên Cúc Như Khanh cũng rất nhanh chóng giọng nhắc ngủ, Mặc Thiên Trần để sách xuống, thấy biện pháp kia còn rất hiệu quả, khỏi cười thầm, cũng còn để ý đến đồng xu kia nữa, lẳng lặng tựa sát , khi người từ ấm thành nóng ngủ.

      ra tức giận gì Cúc Như Khanh, mặc dù ưa nhiều lời, nhưng mỗi lời hay cử động của , thậm chí là ra dấu tay hay ánh mắt đều chứa mười phần mị lực, khiến cho phụ nữ tự chủ được mà say mê, nghi ngờ chút nào, Cúc Như Khanh như vậy, Mặc Thiên Trần biết bất giác có say đắm trong đó . Lần trước công tác ở quốc, phải là tìm quà cho , mà là y phục kia rất quý, trang phục quý tộc mặc lên dĩ nhiên rất đẹp mắt. Nhưng tính thích tiêu tiền như nước như vậy, ra khỏi cửa cũng ưa mang theo nhiều tiền bạc, nên cũng chỉ có thể biết làm gì. nghĩ, lần sau quốc, nhất định mua ít quần áo trước.
      Đêm mưa lạnh lùng, cả hai cứ như vậy đến gần sáng, hai thân thể ấm áp, đêm nay nhìn rất bình thường, nhưng lại bao hàm rất nhiều điều tầm thường. Hai người như đôi vợ chồng bình thường, buổi sáng sau khi tỉnh dậy nhìn nhau cười tiếng, hân hoan chào đón ngày mới.
      Mặc Thiên Trần sau khi ăn xong cơm trưa, về công ty, đường đụng phải Chu Tiểu Kiều. Chu Tiểu Kiều mấy ngày liên tiếp bôn ba chuyện của cha, dáng vẻ có vài phần tiều tụy, Mặc Thiên Trần vốn định tránh, ngờ Chu Tiểu Kiều lại phát ra .
      vulinh thích bài này.

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 114: Vì tiền bán tử cung

      Edit: BẠCH DƯƠNG

      Beta: Nghi Phương



      Chu Tiểu Kiều vì chuyện cha mình, cầu cứu biết bao nhiêu người, nhưng cả thế giới này như , mọi người ai cũng chạy theo lợi ít, trước kia được phục tùng kính trọng, khi thất thế, người ta là khoanh tay đứng nhìn, hai là tỏ thái độ quen biết, dĩ nhiên Cúc Như Khanh tuyệt đối có chuyện này.

      Chu Tiểu Kiều đường gặp được Mặc Thiên Trần, trong lòng lóe lên chút hy vọng, dù sao, thế lực của cha thể để người khác đẩy ngã, cũng trăm phương ngàn kế muốn giành lại Cúc Như Khanh, mà Mặc Thiên Trần từ lâu trở thành nhân vật mấu chốt trong kế hoạch của .

      “Thiên Trần, gần đây bận ?” Chu Tiểu Kiều tiến lên vài bước tới trước mặt Mặc Thiên Trần.

      Mặc dù trời mưa liên miên, Mặc Thiên Trần mặt khí sắc đỏ thắm, vừa nhìn là biết tinh thần thoải mái bộ dáng xinh đẹp. thản nhiên đáp: “Tốt lắm, Chu tiểu thư có chuyện gì sao?”

      có ý định khách sáo với Chu Tiểu Kiều, Chu Tiểu Kiều là người có ý đồ, lại am tường thủ đoạn, Mặc Thiên Trần từng chịu thiệt thòi lần, tự nhiên biết cách đề phòng.

      Chu Tiểu Kiều cũng thích Mặc Thiên Trần, thẳng vào vấn đề: “Bây giờ tôi vì chuyện của cha mà bôn ba khắp nơi, sáu năm trước Thiên Trần cũng từng trải qua chuyện này, có thể chỉ giúp tôi phải làm thế nào .”

      Câu này của Chu Tiểu Kiều ràng là cố ý nhắm vào vết thương lòng của Mặc Thiên Trần, ràng nếu phải là cha bị tù tội, mẹ bệnh tình nguy kịch, cũng phải tới mức làm như vậy. Bây giờ Chu Tiểu Kiều còn nhắc tới vết thương thành sẹo năm đó, sắc mặt trắng bệch, mỉm cười, sau đó nặng nề gật đầu. cần biết Chu Truyền Hảo có tham gia vụ rửa tiền đó hay , nhưng cuối cùng vẫn phải chịu phán tội, quá trình này quả thực cũng rất đau khổ.

      Chu Tiểu Kiều thấy đánh trúng chỗ yếu của Mặc Thiên Trần, tiếp tục : “Tôi muốn xin Thiên Trần giúp tôi việc.”

      Mặc Thiên Trần cũng đoán được nhất định là việc có liên quan đến Chu Truyền Hảo, “Tôi làm được gì, có thể giúp được gì chứ?”

      Chu Tiểu Kiều nắm tay , “Thiên Trần, làm được.”

      Mặc Thiên Trần rút tay mình ra, “ xin lỗi, Chu tiểu thư, tôi thể giúp gì được.”

      Chu Tiểu Kiều cũng gấp, chỉ : “Thiên Trần, đừng cự tuyệt tôi nhanh vậy chứ, tôi dẫn gặp người, tôi nghĩ đó là người muốn gặp nhất.”

      “Người tôi muốn gặp nhất?” Mặc Thiên Trần kinh ngạc.

      Chu Tiểu Kiều lôi kéo lên xe, trực tiếp lái xe đến bệnh viện, Mặc Thiên Trần chợt hiểu, người mà Chu Tiểu Kiều muốn gặp phải ai khác, chính là người nằm viện phải sống đời sống thực vật Thiên Mộ Đình, Mặc Thiên Trần lúc trước cũng định thăm Thiên Mộ Đình, nhưng cuối cùng vì rất nhiều lý do, vẫn chưa có cơ hội.

      Chu Tiểu Kiều đưa đến bên giường bệnh Thiên Mộ Đình, Thiên Mộ Dương lau mặt cho Thiên Mộ Đình, Thiên Mộ Đình tựa như ngủ, nhúc nhích, cho dù trước mặt có bao nhiêu người thân, cũng bất động như vậy, cứ như là người chết.

      “Tiểu Kiều, em tới thăm Mộ Đình.” Thiên Mộ Dương vừa ngẩng đầu, thấy Mặc Thiên Trần đứng cạnh Chu Tiểu Kiều sắc mặt biến đổi.

      , em tới thăm chị ấy chút.” Chu Tiểu Kiều ngồi bên giường Thiên Mộ Đình, đưa tay vuốt tóc Thiên Mộ Đình, Thiên Mộ Đình là minh tinh xinh đẹp của làng giải trí, dù bây giờ thành người thực vật, dáng vẻ vẫn xinh đẹp như vậy. “, em đường gặp được Thiên Trần, liền đưa Thiên Trần đến đây thăm chị ấy.”

      “Ngàn tiên sinh, xin chào!” Mặc Thiên Trần nghĩ dù sao cũng đến đây rồi, tốt nhất vẫn nên chào hỏi.

      Thiên Mộ Dương chỉ hừ tiếng, gì, Mặc Thiên Trần cũng trầm mặc theo, vẫn chưa hiểu Chu Tiểu Kiều cuối cùng trong hồ lô bán thuốc gì (có ý đồ gì), nên tạm thời chỉ là “dĩ bất biến ứng vạn biến”.



      *Dĩ bất biến ứng vạn biến: lấy bình tĩnh, sáng suốt ứng phó với mọi tình huống.

      Chu Tiểu Kiều vỗ vỗ tay Ngàn Mộ Dương: “, em muốn chuyện riêng với ấy, chừng có thể giúp chị sớm tỉnh lại, thấy thế nào?”

      Thiên Mộ Dương gật đầu, “Đừng để ta tổn thương em là được.”

      “Có em ở đây, yêm tâm .” Chu Tiểu Kiều vội vàng .

      Thiên Mộ Dương nhìn Mặc Thiên Trần cái rồi mới ra ngoài. Sau khi , Chu Tiểu Kiều than tiếng: “Thiên Trần, tôi có chút thành kiến với , nên gặp sắc mặt mới vui, đừng để bụng.”

      Mặc Thiên Trần lạnh nhạt : “Chu tiểu thư chuyện với Ngàn tiểu thư , tôi ra ngoài trước.”

      Chu Tiểu Kiều đứng lên, kéo Mặc Thiên Trần lại, “Thiên Trần, còn chưa biết vì sao tôi đưa đến đây à?”

      Mặc Thiên Trần lắc đầu.

      “Tôi và chị ấy chưa bao giờ giấu nhau chuyện gì, chị ấy biết chuyện gì tôi cũng biết chuyện ấy.”

      Mặc Thiên Trần sắc mặt từ từ biến đổi, chuyện của năm đó, Chu Tiểu Kiều cũng biết , vì vậy lúc ở khách sạn quốc tế, Cúc Như Khanh từng thích loại phụ nữ buông thả như ta.

      Chu Tiểu Kiều biết mình thành công đem Mặc Thiên Trần vào bẫy, gì nữa, ngồi bên người Thiên Mộ Đình giọng : “Chị, em mong sao chị có thể lập tức tỉnh lại, em và mỗi ngày đều rất trông đợi chị, chị còn nhớ chuyện chị với em lúc trước ? Chị Mặc Thiên Trần từng sinh3acon cho người đàn ông khác, lúc đó em vẫn tin là , bây giờ chỉ có chị mới có thể chứng minh giả của chuyện này mà thôi, nhưng chị bất tỉnh như vậy, phải làm sao…”

      Mặc Thiên Trần vốn bước tới cửa, nhưng nghe Chu Tiểu Kiều như vậy, ngừng lại, mặc dù rất muốn biết tung tích của3acon mình, nhưng cũng biết Chu Tiểu Kiều tuyệt đối dễ dàng ra, lấy Thiên Mộ Đình ra trao đổi ép rời xa Cúc Như Khanh. tâm cũng từng nghĩ đến chuyện rời xa người đàn ông đó, nhưng nam nhân đó lại chịu buông ra. Bây giờ Chu Tiểu Kiều cũng biết chuyện này, lại mong đợi chuyện3acon vỡ lỡ, Chu Tiểu Kiều lại biết cách điều kiện, dám tưởng tượng nữa.

      Chu Tiểu Kiều lặng lẽ liếc Mặc Thiên Trần cái, biết phương pháp của mình có hiệu quả, lại tiếp tục : “Chị, em và chị thể trò chuyện nữa, Thiên Trần căn bản phải là loại người vì tiền mà bán tử cung của mình, chị nhất định nhớ quá rồi mới có thể nghĩ ra chuyện đó, thiếu chút nữa em quên mất, chị là tiểu Thiên Hậu! chỉ là diễn viên hạng nhất, còn là biên kịch số . Hôm nay em chỉ cùng chị đến đây thôi, em còn phải về nhà lo chuyện của cha nữa! Chị nhất định phải nhanh nhanh tỉnh lại, nếu về sau em để ý đến chị nữa…”

      Mặc Thiên Trần sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, Chu Tiểu Kiều so với Thiên Mộ Đình còn cặn kẽ hơn, quả từng vì tiền bán tử cung của mình, chuyện này là nỗi đau đớn vĩnh viễn trong lòng , tại Thiên Mộ Đình sống đời thực vật hôn mê bất tỉnh, mà Chu Tiểu Kiều nắm giữ quá nhiều bí mật, điều này khiến Mặc Thiên Trần vừa mong đợi chân tướng lại vừa lo sợ điều kiện của Chu Tiểu Kiều.
      vulinh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :