1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Kim Cương Khế Ước - Lục Tiểu Lam (Hoàn, mấy chương hoàn và PN trong VIP link cuối trang 88)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 105: thương cũng đau

      Edit: Băng Nguyệt

      Beta : Nghi Phương


      Cúc Như Khanh chưa từng thấy Mặc Thiên Trần kiên trì đến vậy, lúc trước dù có mắng thế nào nữa, cũng chưa bao giờ phản kháng lại, vậy mà hôm nay đối với chuyện của Cầm Du, lại kiên trì nhẫn nại đến vậy, điều này ngược lại khiến có vài phần kính trọng .

      đương nhiên biết lòng thương Cúc Cầm Du, chính là tức giận chuyện cùng Nhâm Thần Phong kia hoài niệm, loại hoài niệm đó cần quá nhiều ngôn từ, cũng cần tiếp xúc thân thể, vẫn có thể làm cho ruột gan đứt ra từng khúc. Coi như là hiểu được tình cảm, hiểu tình là thứ gì, cũng biết cái loại đó gọi là “Tình ”.

      Mặc Thiên Trần vòng tay ôm eo , càng ôm càng chặt, lại thêm y phục mặc dày, càng gián tiếp khiến dán chặt vào , cách lớp áo mỏng, có thể cảm nhận được nhiệt độ ấm áp từ cơ thể , nghĩ đến đây, khỏi tựa đầu vào ngực . Tối hôm qua, ràng cũng dựa vào ngủ như vậy, nhưng hôm nay vừa nhìn thấy Nhâm Thần Phong, liền mắng xối xả, đem giễu cợt ngừng, còn chỉ trích phải vợ , lại cho gặp lại con.

      Cúc Như Khanh ôm lên, sau đó lên lầu, Mặc Thiên Trần thuận thế dùng đôi tay thận trọng ôm lấy cổ , vốn dĩ cùng Nhâm Thần Phong chỉ là vô tâm vô tính, mỗi lần vô tình gặp được ôn lại chuyện cũ chút mà thôi, những chuyện cũ trôi qua kia khiến xúc động. Đáy lòng hệt như dây cung yếu ớt, cần đến bất kì tác động nào khác, chỉ cần là cánh bướm rung động, cũng như vậy có thể rung động lâu.

      “Cúc tiên sinh, đồng ý cho em gặp Cầm Du rồi sao?” tới nửa cầu thang, Mặc Thiên Trần từ trong ngực ngẩng đầu nhìn.

      Cúc Như Khanh giọng căm hận : “Rủi em dẫn con trai chạy cùng người đàn ông khác phải làm sao?”

      Mặc Thiên Trần ngẩn ra, ngay sau đó hiểu được, dịu dàng : “ đối với bản thân có lòng tin như vậy sao?”
      Cúc Như Khanh hừ tiếng: “Tin rằng em cũng dám!”

      biết là đồng ý, khẽ thở phào nhõm, lần nữa tựa đầu vào cổ , phát ra, nếu chủ động đến gần, cũng thô bạo như vậy.

      Mặc Thiên Trần giọng : “Tối nay em ở lại đây chăm sóc Cầm Du được ? sáng sớm mai còn bận việc, về nhà ngủ .”

      Cúc Như Khanh híp híp mắt: “Nhưng sáng hôm nay có người , tối nay cùng ngủ cơ mà!”

      Mặc Thiên Trần mặt đỏ lên: “Bây giờ Cầm Du bị thương, chờ nó khỏi, em ngủ cùng .”

      “Mặc Thiên Trần, chuyện phải giữ lời đấy!” Cúc Như Khanh ngưng mắt nhìn .

      “Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.” Mặc Thiên Trần lời thề son sắt, vô cùng nghiêm túc .

      Cúc Như Khanh môi mỏng khẽ : “ phải là vì muốn gặp Cầm Du mà bỏ qua đấy chứ?”

      phải mà!” Mặc Thiên Trần lập tức đáp.

      “Vậy em phải thể thành ý!” Cúc Như Khanh tựa vào bức tường ngay cầu thang.

      Mặc Thiên Trần trừng mắt nhìn, hiểu thành ý là gì, lại dám hỏi , cũng dám làm gì.

      “Đồ ngốc, mau hôn !” thấp giọng tức giận trách mắng.

      hôn liền phải hôn sao! Hung dữ cái gì chứ! Nhưng vốn tựa vào cổ , nên vừa ngẩng đầu, liền có thể đem bờ môi dán lên. Đây là lần đầu tiên chủ động hôn , mặc dù nụ hôn này là bị bức ép, nhưng cũng coi là chủ động.

      Mặc Thiên Trần vốn định tùy tiện hôn qua loa cho xong, dù sao đây cũng là bệnh viện, cũng chưa bao giờ ở nơi công cộng tùy tiện thân mật với ai như vậy, nhưng chớp mắt lại thấy được ánh mắt hài lòng của Cúc Như Khanh, lại càng muốn nhanh chút dỗ mau về, muốn nghỉ ngơi chút, sau đó cùng Lục Thẩm đổi ca chăm sóc Cúc Cầm Du, hôm nay rất mệt mỏi, năm giờ rời giường, đến bây giờ cũng chưa nghỉ ngơi phút nào, chỉ sợ giờ gần sáng.

      lại thấy tuyệt mệt mỏi gì, hơn nữa còn rất đâu ra đấy, khiến “chủ động”, chỉ có thể ngoan ngoan hôn lên môi , sau đó giống như chú cún con liếm qua lần, căn bản cảm thấy có mùi vị gì! Thế sao nhiều người lại thích hôn tiếp như vậy nhỉ?

      Cúc Như Khanh thấy hôn lại tập trung, bàn tay nhanh chóng di chuyển tới sau ót , đổi bị động thành chủ động, tách môi ra, quét lấy ngọt ngào trong miệng . Nụ hôn này, xem như là trừng phạt, hung hăng cắn lấy môi , lửa giận trong lòng như còn chưa trút xuống!

      “Đau a…” Mặc Thiên Trần bị đột nhiên bộc phát mõm sói cắn đau, cắn càng sâu, ôm càng chặt, cảm giác tựa hồ như vậy có thể giảm bớt chút ít đau đớn. (hôn hôn lại cắn, hết cả lãng mợn =.:)

      Nhưng người đàn ông làm như thấy, ngược lại còn động thủ sâu hơn, giống như con sói bị thương, cắn bờ môi đỏ tươi của , đến khi mơ hồ cảm thấy bờ môi chảy máu, đau đến bật khóc, mới từ từ buông ra.

      khàn giọng: “Đau ?”

      “Ừ….” nức nở nghẹn ngào.

      gật đầu: “ phải làm em đau như vậy, em mới nghĩ đến những thứ khác…”

      “…” Mặc Thiên Trần trừng , đây là thể loại gì thế?

      Cúc Như Khanh ngưng mắt nhìn : “ biết, bây giờ nghĩ gì?”

      “Em tại chính là đau…” Mặc Thiên Trần gì cũng muốn nữa! Làn môi đau đến toàn tâm.

      Mắt đen của Cúc Như Khanh khẽ nhíu lại, cũng rất đau, tim rất đau, như bị quả chùy gai đánh vào vậy, lần nữa cúi đầu, nhàng hôn lên đầu môi bị thương của .

      Mặc Thiên Trần theo bản năng muốn rời , sợ lại lần nữa hóa sói cắn , người đàn ông này khi phát hỏa rất đáng sợ, có thể nhu tình với , cũng có thể đem xé thành mảnh vụn.

      né trành càng làm cho nam nhân này càng thuận, đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm, Mặc Thiên Trần thoáng sợ: “ rốt cuộc muốn thế nào?”

      nghĩ sao? đến tột cùng là muốn thế nào?

      Cúc Như Khanh tự hỏi mình, muốn thế nào? Trong lòng lửa giận vẫn còn như thiêu đốt, bị làm cho tức giận vẫn còn chưa tiêu tán. Nhìn ở trong lòng mình run lẩy bẩy, lại nhịn được nhàng an ủi . chuyện, bất chợt lại hôn lên đôi môi , nhàng mà hôn .

      Mặc Thiên Trần trợn to hai mắt, người đàn ông này muốn làm gì vậy? chút cũng đoán ra được tâm tư của , vừa khắc có thể cắn đau đớn khó nhịn, sau khắc lại có thể hôn dịu dàng triền miên như vậy, bất chợt nhớ tới đoạn quảng cáo: Đàn ông chỉ có mặt!

      Lúc đầu bị cắn quá đau đớn, nhưng lần này hôn, lại giống như dòng nước chảy qua làn môi , cảm giác cơ hồ giống như hoa rơi mặt nước, lại tựa hồ là giọt sương đêm trong suốt xuống cánh hoa, cũng giống như hoa bồ công tiêu sái phiêu đãng trong khí…

      Mặc Thiên Trần nhất thời quên mất mình khóc, cũng quên mất đau đớn vừa mang lại, tựa như hoa rơi phiêu đãng còn là mặt nước, giống như cánh hoa đợi giọt sương lúc ban mai, lại như hoa bồ công nhàng bay xa. Cảm giác kì diệu như vậy, khiến cho nhớ , trong tâm trí chỉ có , chỉ có người đàn ông bá đạo này…
      vulinh thích bài này.

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 106: là khắc tinh của

      Ed: Chua Chua

      Beta : Nghi Phương





      Đêm mùa thu, hơi lạnh tăng dần, giọt sương nặng nề rơi từ nhánh cỏ xuống, gió lạnh lẽo thổi từng chiếc lá vàng rơi xuống, dãy đèn đường vẫn đứng thành hàng nghiêm chỉnh, bảo vệ màn đêm yên tĩnh.



      Cúc Như Khanh nổi điên gặm gặm cắn cắn ở gáy , rồi lại như thế cố ý đến phủ lên môi , nhàng mơn trớn, hơi thở của trong bong đêm cứ tràn ngập quanh quẩn bên , để cho run rẩy, từ từ đánh mất lí trí, để cho nhàng rúc đầu trong ngực , để cho cảm thấy chỉ có mình , trong giờ phút này, chỉ có mình .



      Môi từ từ rời làn môi mềm mại của , bộ dạng say mê, sau đó ôm trở về phòng của Cúc Cầm Du, Mặc Thiên Trần từ từ khôi phục tâm trí, luôn bị mị lực của mê hoặc, ràng là làm đau , nhưng cũng chính làm cho quên đau đớn, cảm giác thoải mái sảng khoái đến dễ chịu, cuối cùng hiểu ra đạo lý, Cúc Như Khanh nhất định là khắc tinh của , cả đời này, đều muốn khắc , đem lấy khốnh chế, động đậy được.



      Cúc Cầm Du ngủ, thuốc tê hết tác dụng, cậu vẫn cảm thấy có chút đau đớn, cho dù mơ, nhưng giấc ngủ của cậu yên, cứ chập chờn. Mặc Thiên Trần rời khỏi ngực Cúc Như Khanh, đến bên giường của đứa bé, yên lặng ngồi nhìn, nhàng vuốt ve thương, cảm nhận như vậy có thể giúp Cúc Cầm Du dễ chịu hơn, giảm bớt chút đau đớn.

      Cúc Như Khanh khẽ cau mày suy nghĩ, ngồi ở ghế sa lon nghĩ đến Cúc Cầm Du gặp chuyện ngoài ý muốn, nếu trở về nhà, được thấy con trai cùng vợ, muốn ở nhà mình, cứ ngồi như vậy, nhìn Cúc Cầm Du và Mặc Thiên Trần.



      Mặc Thiên Trần cầm khăn bông sạch nhàng lau mồ hôi trán Cúc Cầm Du, quay lại thấy Cúc Như Khanh vẫn chưa rời , nhàng tới bên rồi : “ về nhà nghỉ ngơi trước , hai giờ sáng, khuya rồi. Ở đây có có em với thím Lục rồi, đừng lo lắng quá.”



      Cúc Như Khanh gì, nhưng hai mắt cứ đảo liên hồi, nhìn ngược nhìn xuôi, mới : “ mệt.”



      Mặc Thiên Trần cũng thêm gì nữa, rã rời ngồi xuống, sau đó bắt đầu buồn ngủ, vốn yếu đuối, lại mới vừa bị rút 700cc máu. Cúc Như Khanh vươn tay, ôm vào ngực, để tựa vào trong ngực , nghỉ ngơi lúc.



      Sáu giờ sáng, thím Lục từ nhà mang cháo đậu đến, bà vừa đẩy cửa ra, nhìn thấy Cúc Cầm Du Cuc tỉnh, cậu khẽ đưa tay ra hiệu cho thím Lục yên lặng, thím Lục thấy cậu tinh thần tệ, mở miệng gọi lớn: “Tiểu thiếu gia…” Sau đó thấy ghế sa lon Mặc Thiên Trần tựa vào ngực Cúc Như Khanh nghỉ ngơi, mới biết dụng ý của Cúc Cầm Du, nhưng muộn.



      “Thím Lục…” Mặc Thiên Trần vừa mở mắt, sau đó thấy Cúc Như Khanh ngủ ngay bên cạnh, mới giật mình chẳng biết mình ngủ lúc nào, hơn nữa còn ở trong lòng , “Cúc Như Khanh…”



      Cúc Như Khanh thấy sắc mặt hồng hào lại đôi chút, mặt còn vẻ nhợt nhạt như tối qua nữa, gật đầu, nhìn ngồi dậy. Mặc Thiên Trần vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy Cúc Cầm Du nhìn cười yếu ớt, lúc cậu khẽ cười như vậy, trông giống Cúc Như Khanh như đúc.



      “Cầm Du, chào con!” Che giấu vẻ bối rối của mình, Mặc Thiên Trần chuyện với con.



      “Con chào cha mẹ!” Cúc Cầm Du vẫn cười yếu ớt, “Thím Lục, cháu đói!”



      Thím Lục ngỡ ngàng đứng ngoài cửa ra vào, vì bà trót to khiến Mặc Thiên Trần tỉnh giấc, nhưng bà nhanh chóng nhận ra, khí bây giờ khá tốt, vì vậy liền lập tức vào: “Cúc thiếu gia, thiếu phu nhân, Chào buổi sáng! Tiểu thiếu gia, thím lập tức lấy cháo đậu cho cháu ngay đây.”

      Mặc Thiên Trần đứng lên, tới: “Thím Lục, để cháu!”

      Thím Lục lấy ra hai bát cháo , mùi thơm ngào ngạt: “Thiếu phu nhân cùng với thiếu gia ăn trước , để tôi chăm sóc cho tiểu thiếu gia.”

      Mặc Thiên Trần liền nhận lấy bát, đưa bát còn lại cho Cúc Như Khanh, hôm qua cả đều chưa ăn gì, vẫn bận cãi nhau gây , tại vừa ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt, mới cảm thấy đói bụng, “Như Khanh, của này.”

      Cúc Như Khanh nhận bát cháo, Mặc Thiên Trần cũng bưng bát, vì quá đói, vèo cái ăn xong bát cháo, để ý mình ăn như thế nào, quá đói rồi, làm được giống Cúc Như Khanh, ăn uống thong thả chậm rãi như là ăn no rồi.

      Lúc này, Cúc Cầm Du tự mình cầm thìa cháo, xúc từng miếng ăn rất chậm, cũng rất ưu nhã, Mặc Thiên Trần quay lại nhìn “ trai lớn”, rồi nhìn lại “em trai ”, đúng là cha nào con nấy, ngay đến cách ăn cũng giống nhau y đúc!

      “Thím Lục, thím mau ăn sáng , để cháu cho Cầm Du ăn.” Mặc Thiên Trần đến bên thím Lục cầm lấy bát cháo, sau đó cũng cầm luôn cái thìa tay của Cúc Cầm Du, “Mẹ đút cho con ăn nhé?”

      “Thiếu gia cho phép như vậy đâu…” Thím Lục vội vàng giọng .

      Mặc Thiên Trần mặc kệ, Cúc Cầm Du dù sao cũng chỉ là đứa trẻ năm tuổi, bây giờ lại còn bị thương, chẳng nhẽ đến ăn bữa sáng cũng phải tự mình làm, đành lòng. quan tâm Cúc Như Khanh vẫn ngồi ghế ăn cháo kia, nhàng múc từng thìa cháo cho Cúc Cầm Du, có vẻ như cậu bé cũng đói bụng lắm, cậu ăn hết hẳn bát cháo.

      “Cảm ơn mẹ, con no rồi” Cậu bất giác liếm miệng.

      Mặc Thiên Trần lấy khăn ăn thấm chút nước rồi lau miệng cho cậu, “Cậu bé ngốc này, với mẹ mà con còn khách sáo như vậy sao? Năm mẹ mười tuổi, vẫn đòi bà ngoại đút cho ăn, nếu mẹ nhất định ăn cơm.”

      Chuyện như vậy mà cũng tự hào đem khoe sao? Cúc Như Khanh ăn xong, buông bát xuống, thím Lục lập tức dọn dẹp bát đũa, nhanh chóng dọn ra ngoài.

      Mặc Thiên Trần quay ra, thấy Cúc Như Khanh vẫn ngồi đấy, vẫn chưa làm, bèn đến bên chuyện: “Cầm Du bị thương, bây giờ em đút cho con, bao giờ con khỏe lại tự mình xúc ăn như trước có được ?” Mặc dù vừa rồi có ra tiếng phản đối, nhưng biết đồng ý.

      “Em cũng “tiền trảm hậu tấu” rồi, còn cần hỏi ý kiến sao?” Cúc Như Khanh đứng lên.

      cũng đâu ban thưởng “Thượng Phương bảo kiếm” cho em, em “tiên trảm hậu tấu” cũng vô ích!” Mặc Thiên Trần tự lẩm bẩm.

      Cúc Như Khanh khóe môi khẽ cong, muốn đưa “Thượng Phương bảo kiếm” cho là có ý gì đây, cái này là phải tự mình tìm kiếm chứ, lúc nào tìm thấy nhất định cho . sửa sang lại quần áo của mình chút, rồi ra cửa.

      “Như Khanh…” Mặc Thiên Trần mở cửa nhìn trời, thấy mưa mùa thu vừa tạnh liền dặn dò, “Trời mưa đường trơn, tối qua lại ngủ nhiều, lúc lái xe chậm chút.”

      Cúc Như Khanh dừng lại nghe xong, chợt thấy tim mình ấm áp, gật đầu đồng ý, gì nữa thẳng ra hành lang.

      Mặc Thiên Trần nhìn chằm chằm bóng lưng của xa dần, đến khi nhìn thấy nữa mới quay lại phòng bệnh, mới mấp máy môi có mấy câu, mới phát đau dữ dội, lập tức nhíu mày, người đàn ông này, biết nên làm như thế nào với nữa rồi.

      quay trở lại phòng, thấy thím Lục vừa bận bịu xong liền , “Thím Lục, thím ngồi xuống nghỉ ngơi chút , vừa mới sáng ra thím phải chuẩn bị bữa sáng rồi.”

      “Thiếu phu nhân, còn quan tâm chăm sóc người làm như tôi, chúng tôi cũng có phúc, mà tiểu thiếu gia cũng là có phúc nha.” Thím Lục cao hứng xong, sau đó tới bên cạnh Mặc Thiên Trần, : “Sợ rằng ngay đến cả mẹ đẻ của tiểu thiếu gia cũng quan tâm như vậy .”
      vulinh thích bài này.

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 107: Mẹ con Nhạc Dung Dung
      Ed: Chua Chua

      Beta : Nghi Phương




      Mặc Thiên Trần lần nữa nghe thấy thím Lục nhắc đến mẹ đẻ của Cúc Cầm Du, khỏi cau mày: “Thím Lục, Cầm Du bị thương nghiêm trọng như vậy, sao thấy mẹ đẻ qua thăm?” ngày hôm qua quýnh lên cũng quên hỏi Cúc Như Khanh chuyện này rồi.

      Thím Lục lập tức kéo ra, đến nơi có ai : “Đào quản gia dặn dò, ai được phép nhắc đến mẹ đẻ của tiểu thiếu gia, nếu ra giữ được nổi miếng cơm nữa đâu. Thiếu phu nhân, đừng nhắc nữa, tiểu thiếu gia buồn đấy.”

      Mặc Thiên Trần nặng nề : “Cầm Du đối với tôi như là con trai ruột vậy. Chỉ là có điều sao lại giữ bí mật về mẹ đẻ như vậy? Nếu mẫu tử liền tâm, con của mình xảy ra chuyện, làm mẹ sao có thể bỏ qua được.”

      Thím Lục liền than tiếng: “Thiếu phu nhân, tôi ở đây với thôi, nhưng khi quay về nhà đừng bao giờ nhắc đến chuyện này nữa. Tôi ở Cúc gia hơn sáu năm tính ra cũng coi như bảy năm mà tôi chưa bao giờ gặp mẹ đẻ tiểu thiếu gia, bọn người làm chúng tôi cũng chưa ai gặp qua, Cúc thiếu gia cũng cho phép bất kì ai nhắc đến, cho nên chúng tôi liền đoán có khi mẹ đẻ của thiếu gia …”

      Mặc Thiên Trần Kinh ngạc: “Theo như bà , có thể mẹ đẻ của Cầm Du mất rồi nên Như Khanh cho phép bất kì ai nhắc đến, cũng có người nào từng gặp ấy…”

      “Chính là như vậy.” Thím Lục có chút đau lòng đồng ý, “Cúc thiếu gia đối với thiếu gia rất nghiêm khắc nhưng thương vô cùng, aũng đủ thấy nỗi khổ tâm.”

      “Nhưng Cầm Du có biết những chuyện này ?” Mặc Thiên Trần đau lòng hỏi.
      Thím Lục lắc đầu: “Phải là biết, tiểu thiếu gia cũng chưa bao giờ hỏi.”

      Mặc Thiên Trần cùng thím Lục hết chuyện này đến chuyện khác, cho đến khi thím Lục phải chuẩn bị cơm trưa, Mặc Thiên Trần trở lại phòng bệnh chơi với Cúc Cầm Du, hiểu sao từ sau khi chuyện với thím Lục, đối với Cúc Cầm Du càng thương hơn.
      “Cầm Du, con buồn chuyện gì vậy?” đến bên chuyện với cậu.

      Cúc Cầm Du nhìn , “Mẹ có thể biết cách nào để hết buồn ?”

      “Kể cho mẹ nghe, có chuyện gì nào?” Mặc Thiên Trần quan tâm hỏi thăm.

      Thím Lục đẩy cửa vào: “Ăn cơm trước nào, chút nữa còn phải học!”

      Mặc Thiên Trần cầm bát qua: “Cha có ở đây, mẹ đút cho con ăn, chờ sau khi con khỏe lại rồi, khi nào cha có ở bên, mẹ lại đút cho con ăn, có được ?”

      “Mẹ cũng sợ cha sao?” Cúc Cầm Du cười khẽ.

      “Đúng! Cha con đáng sợ lắm, con có cách nào đối phó cha con ?” Mặc Thiên Trần vừa cho cậu ăn cơm vừa trêu đùa cùng cậu.

      Cúc Cầm Du cảm nhận tình mẫu tử, hơn nữa có Cúc Như Khanh ở đây, cậu có quy củ chút nào, cậu trừng mắt nhìn: “Lúc nào mẹ bị cha mắng hay phạt, mẹ cứ nũng nịu với cha, cha mắng mẹ nữa đâu.”

      “Tiểu tử thúi, nhạo báng mẹ!” Mặc Thiên Trần liền lườm cậu.

      “Hí hí!” Cúc Cầm Du cười trộm.

      Cùng nhau vui vẻ ăn cơm xong cũng qua mười hai giờ trưa, Mặc Thiên Trần liền nhắc Cúc Cầm Du phải học, chưa nghe được xong mấy câu, đứa lăn quay ra ngủ mất.

      liền nhớ đến Cúc Như Khanh, xem ra là gen trội rồi, cuối cùng ngồi bày mưu tính kế tối nay xử lí Cúc Như Khanh như thế nào, mỗi tối trước khi ngủ, đều đọc chút, bảo cứ ngoan ngoan ngủ trước.

      nhìn Cúc Cầm Du ngủ ngon lành, liền đến bên ghế salon đọc báo, đọc được lúc cũng ngủ lúc nào biết.

      Cúc Như Khanh sau khi xong việc liền đến thẳng bệnh viện, thấy ngủ ghế salon, liền cởi áo khoác đắp lên người .

      hơn nửa tháng, Cúc Cầm Du hồi phục rất tốt, Mặc Thiên Trần cũng ở bệnh viện chăm sóc cậu rời nửa bước, trông cũng gầy hẳn, nhưng lại rất vui vẻ, càng ngày càng cảm nhận thế nào là hạnh phúc gia đình.

      Mặc Thiên Trần nghe thấy loáng thoáng Cúc Như Khanh chuyện với nhà trường về việc xảy ra với Cúc Cầm Du, đương nhiên Cúc Như Khanh chấp nhận mức bồi thường mà nhà trường đưa ra, phía nhà trường cũng e dè về quyền lực của Cúc Như Khanh, các thầy giáo dạy cũng rất lo lắng hoang mang, ngày nào cũng khẩn trương sợ hãi, cũng thiếu thầy giáo ngược xuôi tìm cách chuyển trường, chỉ trong khoảng thời gian ngắn, khí trường học rất khẩn trương.

      Mặc Thiên Trần đợi chuyện điện thoại xong mới bắt đầu: “Như Khanh, về chuyện nhà trường bồi thường cho Cầm Du, vẫn chưa giải quyết xong sao? Hai bên chưa thống nhất được à?”
      Cúc Như Khanh hừ tiếng: “Nếu mỗi lần đều đợi xảy ra chuyện rồi mới bồi thường cũng quá muộn rồi. Nếu như có chuyện gì xảy ra với Cầm Du bọn họ có bồi thường được ?”

      “Dĩ nhiên bọn họ bồi thường nổi!” Mặc Thiên Trần vội vàng , “Nhưng bây giờ theo em thấy, chúng ta nên tìm cách để sau này có chuyện tương tự xảy ra nữa. Như Khanh có đồng ý với em như vậy ?”

      Cúc Như Khanh dĩ nhiên biết, sở dĩ vẫn chưa giải quyết xong chuyện bồi thường, phần nguyên nhân cũng chính là vì chuyện này, trường học chỉ đơn giản là phải bồi thường cho , mà còn muốn phía trường hiểu được ý nghĩa của việc giáo dục là như thế nào.

      “Chúng ta hôm nay cứ đưa Cầm Du về nhà, bảo bác sĩ và y tá đến nhà chăm sóc cho Cầm Du, em cũng về nhà nghỉ ngơi , cần ngày nào cũng phải đến bệnh viện như thế này.” Cúc Như Khanh nhìn khuôn mặt có phần hốc hác của , trầm giọng thương xót .

      Mặc Thiên Trần mấp máy môi: “Em sao, Như Khanh, nhưng truyện trường học cần xử lí trước, định thế nào?”

      nghĩ chưa ra.” Cúc Như Khanh lại vô ý cùng bàn bạc vấn đề bồi thường.

      đồng ý biện pháp bồi thường của trường học!” Mặc Thiên Trần trực tiếp , “Nhưng chần chừ cũng phải là biện pháp, trường học dù sao cũng vẫn là trường học, bọn hàng ngày vẫn phải học, cứ chần chừ như thế này, các thầy giáo lo lắng làm sao yên tâm dạy học, lẽ nào lại muốn chuyện này ảnh hưởng đến việc học của bọn trẻ sao?”

      Cúc Như Khanh híp híp mắt: “ phải là em đỡ cho phía trường học đó chứ. Em phải rất thương Cầm Du sao? Chẳng nhẽ coi như vậy là xong ?”

      Mặc Thiên Trần hít hơi sâu: “Em rất thương con, chỉ đau lòng khi con bị thương, mà em còn lo lắng đến môi trường học tập của con sau này liệu có tốt , con có thể bình an trưởng thành , sau này có thể trở thành người đàn ông như hay .”

      “Người đàn ông như ? là người đàn ông thế nào?” Cúc Như Khanh tò mò, biết trong mắt , là người đàn ông như thế nào.

      Mặc Thiên Trần cười tiếng: “Chính là khuyên người phải có lòng khoan dung.”

      Cúc Như Khanh khóe môi khẽ cong, cứ tưởng rằng có đức hạnh, ai ngờ trước mặt chính là tiểu tu hành, có điều, nếu như về sau cũng biết điều như vậy, lại là chuyện khác.

      Mặc Thiên Trần mở to mắt chớp chớp, “Đừng tưởng bở là em khen đấy nhé! Đây chính là cha cho em biết, có biết ai cho cha ?”

      Cúc Như Khanh khóe môi thu lại thu, đương nhiên biết ai .

      Mặc Thiên Trần chủ động nắm tay của : “Là cha , năm đó cha chúng ta cùng nhau xây dựng nghiệp, cha cho em nghe.”

      Cũng bởi vì Cúc Thiên Kỳ hay những lời “Khuyên người phải có lòng khoan dung”, cho nên mới bị người khác hại! Cúc Như Khanh từ được cha dạy bảo như vậy, đương nhiên biết, chỉ có điều nếu như ai đó có thể làm chuyện này, chuyện đó đâu có đơn giản như vậy.
      vulinh thích bài này.

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 108: dạo dưới mưa.
      Ed: Chua Chua

      Beta : Nghi Phương




      Mặc Thiên Trần chỉ lẳng lặng nắm lấy bàn tay to của , từ nghe cha , Cúc Như Khanh và Cúc Thiên Kỳ tình cảm rất tốt, chỉ cần Cúc Thiên Kỳ , Cúc Như Khanh đều nghe theo. Cho nên mới to gan như vậy, dùng những lời Cúc Thiên Kỳ từng dạy bảo ra , mặc dù cũng tức giận chuyện trường học chăm sóc tốt cho Cầm Du, nhưng dù sao nếu vì chuyện này mà kéo dài, toàn bộ giáo viên lo sợ nghỉ việc, bọn trẻ có người dạy, trường học có cũng như quá nghiêm trọng rồi. Con người ai tránh được sai lầm, nếu như có cơ hội sửa sai, chỉ cần là người biết suy nghĩ, có chút lương tâm, cũng biết quý trọng cơ hội, sau này sống tốt, làm việc tốt.

      biết Cúc Như Khanh là người đàn ông có tinh thần trách nhiệm rất cao, tin đồn Chủ tịch Cúc thị hành xử rất tàn độc lãnh khốc, cũng hiểu nhờ vậy mà các bang phái giang hồ hành động rất trật tự, lộn xộn, nhất định phải có khả năng hô phong hoán vũ mới có thể ngồi vững vị trí Chủ tịch. Nhưng chuyện này có nghĩa là người xấu, quan tâm đến chuyện giáo dục học hành, suy nghĩ kỹ mấy ngày, quyết định khuyên nhủ nhanh chóng cùng trường học giải quyết chuyện bồi thường cho ổn thỏa.

      Cúc Như Khanh đưa mắt nhìn , chủ động nắm bàn tay bé, hít hơi sâu, “Em kiên trì muốn bỏ qua cho trường học như vậy, thế tùy ý em mà xử lí.”

      “Em…Em…” Mặc Thiên Trần sợ hết hồn lắp bắp.

      “Uhm là em.” Cúc Như Khanh gật đầu.

      ?” thể tin được.

      Cúc Như Khanh khẽ nhăn mày: “ bao giờ nuốt lời chưa?”

      “Chưa.” Mặc Thiên Trần vội vàng cúi mặt xuống, Chủ tịch Cúc thị bao giờ thất hứa, phải nhanh chóng giải quyết chuyện này. “Cám ơn , Như Khanh.”

      “Đừng cảm ơn trước, em là mẹ của Cầm Du, dù sao đấy cũng là việc em nên làm, phải sao?” khóe môi cong cong.

      Mặc Thiên Trần nhìn , hốc mắt có chút ươn ướt, sau đó liền nhanh chóng gật đầu, Cúc Như Khanh cuối cùng cũng thừa nhận là mẹ của Cầm Du rồi.

      Cúc Như Khanh thấy cảm động đến muốn khóc, cũng biết thời gian qua chăm sóc Cầm Du rất chu đáo tận tình, vì thế Cầm Du khỏe lại rất nhanh, hơn nữa quan hệ giữa và Cầm Du ngày càng tốt, hai người vui vẻ hòa thuận với nhau, cảm nhận được khí gia đình rất ràng. Hai mươi bốn tuổi, tìm đàn bà về chỉ để sinh con cho , cũng quan tâm đến gia đình. tại cũng ba mươi, thấy cần gia đình.

      Mặc Thiên Trần ngượng ngùng rút tay về, “Vậy hôm nay chúng ta xử lý luôn nhé?”

      “Tùy em quyết định.” Cúc Như Khanh giao toàn quyền quyết định cho .

      Mặc Thiên Trần gượng cười, sau đó gọi điện cho trường học, phía nhà trường vô cùng mừng rỡ, hai người bọn họ thảo luận chi tiết về việc bồi thường. cúp điện thoại, nhìn : “Chúng ta luôn !”

      Cả hai cùng . Cúc Như Khanh cho rằng tự xử lý, sao lại lôi kéo tham gia vào như thế này, “ cũng là cha của Cầm Du, xử lý công chuyện lại có kinh nghiệm hơn em, nhỡ em có thiếu sót điều gì, có thể bổ sung cho em mà.”

      Hai vợ chồng lần đầu tiên giống như các cặp vợ chồng khác, cùng trường học bàn luận về vấn đề con cái. Liền sau đó, Cúc Như Khanh cùng Mặc Thiên Trần đến trường học, Cúc Như Khanh đến, sau việc xảy ra, trường học vẫn vô cùng hoang mang lo sợ, bọn họ mực cung kính chào hỏi hai người. Hiệu trưởng cùng toàn bộ giáo viên gặp hai người rất e dè, tỏ thái độ vô cùng áy náy, mà Cúc Như Khanh từ đầu đến giờ im lặng, lạnh lùng, câu nào. Nhà trường vô cùng lo sợ, biết hôm nay xảy ra chuyện gìvô, nhưng dù cho chuyện gì xảy ra, nhà trường cũng phải hoàn toàn chịu hậu quả.
      Mặc Thiên Trần đưa cho phía nhà trường xem qua nội dung đơn bồi thường, : “ trăm vạn tiền nhà trường bồi thường với lí do trả tiền viện phí và tiền thuốc men, chúng tôi đồng ý với mức tiền này, có điều chúng tôi nhận tiền…” tới đây, hiệu trưởng cùng mọi người ngạc nhiên vô cùng, ai cũng biết nhà họ Cúc giàu có, thiếu tiền bạc, nhưng làm gì có gia đình nào từ chối chuyện tiền bồi thường. Mặc Thiên Trần tiếp tục : “Nhưng với điều kiện, trăm vạn này dùng làm tiền thưởng và từ thiện, phần thưởng dành cho những giáo viên và học sinh có thành tích xuất sắc, từ thiện giúp đỡ những học sinh nghèo gặp khó khăn, miễn học phí và được tặng sách.”

      Lúc này, trợ lý hiệu trưởng giọng : “Cúc phu nhân, trường chúng ta là trường điểm, có học sinh nào có sách học và có hoàn cảnh khó khăn cả…”

      Mặc Thiên Trần cười nhạt: “Đối với Trung quốc chúng ta giáo dục chỉ là hình thức, bất luận là trường học nào, như vườn trẻ, tiểu học, hay lớn như cao đẳng học viện, chỉ cần có tiền là có thể học, chỗ nào cũng có trường học quý tộc. Cái này so với trường điểm ở nước ngoài còn thua xa, trường điểm hay là ở khả năng người học, chứ phải dựa vào hoàn cảnh gia đình, trường học quý tộc là ở mọi phương diện, mọi môn học đều phải có người tài giỏi, phải là loại dựa vào điều kiện kinh tế của gia đình. Tại sao nay lại có nhiều người tay trắng mà trở thành giàu có, điều này cũng là do nhà trường giáo dục, nếu như nhà trường có khả năng, giáo viên giỏi, thu hút nhiều học sinh giỏi, trường có thêm danh tiếng, chứ phải là dùng tiền bạc chạy đua mua danh tiếng, tôi hi vọng trường học như thế có thể giúp xã hội ngày càng phát triển.”

      Lúc này, hiệu trưởng chuyển hướng sang Cúc Như Khanh từ nãy vẫn gì: “Cúc tiên sinh, ngài có ý kiến gì ?”

      “Chuyện hôm nay hoàn toàn do phu nhân tôi xử lý, ý kiến của phu nhân như thế nào đó cũng chính là ý kiến của tôi.” Cúc Như Khanh nghiêm túc .

      Kỳ thực khi Mặc Thiên Trần những lời này, cũng làm cho Cúc Như Khanh hoàn toàn bất ngờ, vẫn luôn cho rằng đàn bà đơn giản, lúc nào cũng chỉ quan tâm mỹ phẩm cao cấp, xu hướng thời trang, ngồi tám chuyện trời dưới đất, nhàn nhã du lịch, dạo phố mua đồ, rảnh rỗi tụ tập bạn bè chứ đâu có ai quan tâm công chuyện, quan tâm đến tương lai giáo dục phát triển, đào tạo nhân tài, lại có thể phân tích kĩ lưỡng, đúng vấn đề giáo dục nay. biết, hiểu phải loại đàn bà ngu dốt như những kẻ khác.

      Hiệu trưởng vừa nghe Cúc Như Khanh , liền lập tức đồng ý với ý kiến của Mặc Thiên Trần. “Cúc phu nhân, cảm ơn đưa ra đề xuất hay như vậy, chúng tôi nhất định tập trung ban giám hiệu làm tốt chuyện này. Hôm nay chúng tôi cũng xin cảm ơn Cúc phu nhân cùng Cúc tiên sinh đến đây giải quyết công chuyện, chấp nhận bồi thường của trường chúng tôi, hơn nữa cũng xin cảm ơn ý kiến góp ý của hai vị về cách giáo dục nhận tài, chúng tôi lập tức dùng trăm vạn này mở quỹ từ thiện giúp đỡ giáo viên và học sinh, nhất định đào tạo ra người tài, để trường chúng tôi có thể trở thành trường điểm về chất lượng giáo dục trong cả nước. Cảm ơn hai vị vô cùng.”
      Cúc Như Khanh cùng Mặc Thiên Trần ra ngoài, bỗng nhiên có cơn mưa phùn , lá vàng mùa thu dần thưa thớt, cơn mưa báo hiệu mùa đông lặng lẽ đến gần, bây giờ khoảng bốn giờ chiều, Mặc Thiên Trần tự nhiên khoác tay Cúc Như Khanh, thẳng ra bãi đỗ xe.

      Giải quyết xong chuyện quan trọng, tâm tình của Mặc Thiên Trần cũng thoải mái hơn rất nhiều, hơn nữa thái độ của Cúc Như Khanh cũng làm vui vẻ, thấy trời vẫn còn sớm, hỏi ý kiến : “ có muốn dạo dưới mưa lát ?”

      dạo dưới mưa là việc lãng mạn mà bất cứ đôi tình nhân nào cũng muốn thực , mặc dù hai người là vợ chồng hơn nửa năm rồi, nhưng những chuyện lãng mạn như vậy họ vẫn chưa cùng nhau thực .
      Trần Minh Hạnh thích bài này.

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 109: An tĩnh thủ hộ

      Edit : Bạch Dương

      Beta : Nghi Phương




      Cúc Như Khanh thấy chủ động muốn cùng mình dạo dưới mưa, ngẫm nghĩ lại từ trước đến nay bản thân luôn bận rộn, tất cả thời gian dùng đều dành cho công việc, chưa từng cùng người phụ nữ nào dạo trong mưa, bèn gật đầu, sau đó cùng bước chậm con đường mòn trong cơn mưa mùa Đông.


      Tiếng mưa rơi rất , giống như tiếng rơi nhè của lá thông, rơi táng cây to. Mùa Đông phương Nam hết sức rét lạnh, nhưng cây cối vẫn rất xanh tươi, nay như được cơn mưa thanh tẩy thêm, liền lộ ra sức sống dồi dào, và những cây hoa vô danh ở hai bên đường, được mưa phùn tưới mát, linh khí tốt tươi.


      Hai người bước rất chậm, Cúc Như Khanh cơ hồ theo bước chân của Mặc Thiên Trần, thấy tâm tình rất tốt, tóc còn vương những hạt mưa, gió thổi qua mái tóc dài của thỉnh thoảng bay tới cổ , còn nhảy chân sáo, lúc lại tựa vào người , thỉnh thoảng ngửa mặt lên trời, hứng lấy những hạt mưa tinh khiết.


      Hai người cũng chuyện, chỉ lẳng lặng hưởng thụ tình điệu trong mưa. Mặc Thiên Trần do tâm tình tốt, dường như cảm thấy cơn mưa này thấm đậm tình vị. Kể từ sau năm mười tám tuổi kia, cũng chưa từng có lại cảm giác thoải mái như vậy. cùng cứ như vậy nhanh chậm bước cùng nhau.


      ra, tản bộ chỉ là loại sinh hoạt tình điệu, ngược lại còn gắn kết hai con người khác biệt, làm ch họ cùng hướng về hướng, tâm tình đều là đồng nhất, mục tiêu cũng đồng nhất, cùng bước về phía trước. Mặc Thiên Trần đột nhiên hiểu ra, nhàng cười cười, Cúc Như Khanh có nghĩ giống hay , vì vậy len lén nhìn , thấy khóe môi hé mở, bờ môi mỏng cong thành đường cong rất đẹp, biểu tình như vậy, cũng lên chắc cũng rất vui vẻ.


      “Muốn nhìn quang minh chính đại mà nhìn, lén lén lút lút nhìn làm gì?” Cúc Như Khanh bắt được ánh mắt của , khẽ cười.


      “A…” Mặc Thiên Trần có chút ngượng ngùng, làu bàu: “ phải cũng lén lút nhìn em sao? Nếu làm sao biết em lén lút nhìn ?”


      Cúc Như Khanh đưa tay, ôm lấy hông , khóe môi nở nụ cười: “ xem em còn lén lén lút lút nữa ?”


      Mặc Thiên Trần cũng hào phóng ngẩng đầu nhìn , mái tóc đen của dính đầy những giọt nước mưa, gương mặt tuấn mỹ vẫn đọng lại vài giọt nước, có thể cơn mưa mùa Đông kia còn góp phần làm cho nổi bật hơn, còn vẻ lãnh khốc như thường ngày nữa. Lúc này mới phát , mắt của Cúc Như Khanh rất đẹp, ước gì mắt cũng như vậy.


      Vô tình, hoàng hôn dần dần buông xuống, sương mù cũng bắt đầu có. Cúc Như Khanh kéo tay : “ đưa em đến nơi.”


      “Ừm!” Mặc Thiên Trần theo lên xe, rất nhanh, Cúc Như Khanh láo xe đến công viên tưởng niệm.


      Trong mộ viên, tại mộ của Cúc Thiên Kỳ, Mặc Thiên Trần lập tức nhìn Cúc Như Khanh, ngờ mang đến gặp người thân nhất của .


      Cúc Như Khanh đến mộ viên, đứng trước mộ Cúc Thiên Kỳ, lời nào, chỉ cung kính trầm mặc nhìn bia mộ, Mặc Thiên Trần đứng bên canh , cũng yên lặng nhìn.


      Mặc Thiên Trần biết Cúc Như Khanh rất thương cha mình, nhất mực kính trọng, chỉ quan hệ ruột thịt, mà còn là ngưỡng mộ tôn kính. Cúc Thiên Kỳ khiến Mặc Chấn Đông bội phục như vậy, nhất định phải là người đàn ông khí khái.


      Hôm nay Cúc Như Khanh dẫn Mặc Thiên Trần đến đây, là coi là người thân nhất. Trong lòng người cha kia vĩnh viễn là niềm kiêu ngạo. hôm nay khỏi nhớ đến người, tại nơi này trong lòng thầm với người, tìm được người làm việc lúc đó, tin rằng rất nhanh có thể tra ra chân tướng tình, để cha ở dưới cửu tuyền có thể an giấc.


      nghĩ đến chuyện này, quả đấm càng nắm chặt, sắc mặt ngày càng nghiêm trọng, gió lạnh thổi qua làm Mặc Thiên Trần run lên, nhìn đến biểu tình của Cúc Như Khanh, đứng rất gần , hoàn toàn cảm nhận được sát khí tản ra từ người . Phải! chính là sát khí! hiểu Cúc Như Khanh làm sao vậy, đột nhiên vẻ mặt lại như thế? chỉ cảm thấy càng ngày càng lạnh, mà lúc này mưa cũng nặng hạt hơn, sắc trời dần dần tối, sương mù bao phủ hết thảy bi thương nơi mộ viên.


      Mặc Thiên Trần lúc đầu dám cử động, sau lại chậm rãi nắm tay Cúc Như Khanh, tay phải của nắm chặt thành quyền, vừa trực tiếp tiếp xúc, cảm nhận được khí thế siêu cường trong cơ thể , muốn cầm bàn tay nắm thành quyền của , lại phát bàn tay của mình rất , căn bản thể nắm được hết, mới duỗi tay còn lại, hai bàn tay nắm lấy tay của .


      Trong cơn mưa mùa Đông xào xạc, hoàng hôn bao lấy xung quanh, đứng trước bia mộ của cha ,Cúc Như Khanh thấy bàn tay nắm thành quyền của mình run rẩy trong tay , khống chế được tâm tình của mình, nhất định, nhất định phải khiến những kẻ liên quan phải chịu tội, tất cả bọn họ đều phải xuống địa ngục.


      Mặc Thiên Trần nắm chặt bàn tay nắm thành quyền của , nhìn lúc này còn đáng sợ hơn ác quỷ địa ngục, trong tâm loáng thoáng phát bất thường của , nhưng lại dám hỏi, cũng dám lên tiếng. chưa từng thấy Cúc Như Khanh như thế này, nhưng từ bàn tay run rẩy của cho thấy, nội tâm ràng yên, trong lòng có tâm , chỉ là người ngoài thể dễ dàng hiểu được.


      Nếu hôm nay đến mộ viên, cũng biết bộ mặt khác Cúc Như Khanh, giờ phút này cũng muốn làm gì, chỉ muốn cho chút hơi ấm, lẳng lặng chờ đợi, lẳng lặng bảo vệ .


      Cúc Như Khanh rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, tay trái nắm thành quyền có thấm vài giọt nước, còn bên phải lại được nắm, trong nháy mắt cảm nhận được ấm áp từ tay , thu hồi tầm mắt nhìn bia mộ, cúi đầu ngưng mắt nhìn người phụ nữ bên cạnh, thấy bình tĩnh tựa sát vào mình, đôi tay ấm áp bé bao bọc lấy bàn tay phải của , tựa như trái tim nhàng bao bọc bảo vệ vậy.


      thôi.” Thanh nghẹn ngào.


      “Ừm.” Mặc Thiên Trần vẫn nắm chặt tay phải của , cùng rời khỏi mộ viên.


      Hai người trở lại biệt thự ở vịnh Aegean Sea, Cúc Như Khanh trực tiếp vào thư phòng, Mặc Thiên Trần qua xem Cúc Cầm Du, thằng bé sớm ngủ say. lo lắng cho Cúc Như Khanh, trở lại gian phòng, nhưng lại thấy Cúc Như Khanh đâu.
      vulinh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :