1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Kim Cương Khế Ước - Lục Tiểu Lam (Hoàn, mấy chương hoàn và PN trong VIP link cuối trang 88)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 100: đem : huyết mạch vĩnh tương lien

      Edit: Băng Nguyệt

      Beta : Nghi Phương


      Cúc Như Khanh ra chỉ muốn , hôm nay cùng Cúc Cầm Du ở trong nhà luyện công, ngờ Mặc Thiên Trần cắt câu lấy nghĩa lời của , hơn nữa còn cam kết tối nay ngoan ngoãn ngủ cùng , khóe môi tươi cười gật đầu cái, sau đó mở cửa rời .

      Sau khi , Mặc Thiên Trần che lại khuôn mặt đỏ bừng, vừa cái gì vậy! kịp nghĩ nhiều như vậy, tại cũng chỉ biết bước nhìn bước, xoay người chui vào chăn tiếp tục ngủ bù, nhắm mắt lại đều ngửi thấy mùi vị của , ngây ngốc tràn đầy tâm .

      Cứ như vậy sao? Chẳng lẽ cứ như vậy? Bây giờ cứ hưởng thụ nhu tình khó có được này, sau này làm sao báo đáp ? Lúc bắt đầu cự tuyệt ôn tình, sau cùng lại lẩn tránh mọi người giống như con nhím bị thương?

      Nghĩ tới nghĩ lui cũng nghĩ ra được gì, Mặc Thiên Trần đến công ty, khi qua phòng luyện công ở lầu dưới nhìn thấy cha con hai người luyện công, trong lòng của dâng lên cảm giác ấm áp hoà thuận vui vẻ.

      Mặc Chấn Đông cùng Lý Tình Y mang canh đến cho Mặc Thiên Trần, chuyện này khiến Mặc Thiên Trần nhớ thương con của mình, nếu biết con ở đâu, cũng nấu canh cho nó uống…, thời thời khắc khắc quan tâm nhất cử nhất động của nó. uống canh, cảm giác tim mình lại đau hơn.

      Buổi trưa ăn no, lẳng lặng ngồi trong phòng làm việc ngẩn người, Dương Thanh Thanh ở bên ngoài chơi ném tiền xu, Mặc Thiên Trần men theo thanh ra ngoài.

      Dương Thanh Thanh vừa thấy : “Đại Tiểu Thư, tới ném thử ! chừng chị ném trúng, tối nay chúng ta chơi.”

      Mặc Thiên Trần vân vê đồng tiền xu, “Tối nay nếu chơi chị chi hết!”

      ạ?” Dương Thanh Thanh và nhất bang trợ thủ cùng nhau hoan hô, “Cúc thái thái càng ngày càng có tình người!”

      “Vậy đồng xu này thuộc về chị.” Mặc Thiên Trần cầm đồng xu trở lại phòng làm việc.

      nhìn mặt là chữ, mặt là hoa, nghĩ ném ba lượt, sau đó lấy hai lần giống nhau, nếu như là chữ lập tức cự tuyệt ôn tình, khiến hết thảy cũng kết thúc. Nếu như là hoa tiếp nhận nhu tình của Cúc Như Khanh, cần biết tương lai có bao nhiêu bão tố, cũng dũng cảm đối đầu.

      Mặc Thiên Trần tung đồng xu, đồng xu rớt xuống bàn làm việc kêu “leng keng” ngừng, vỗ cái đầy quả quyết, sau đó sâu hít thở khí mới mẻ, xem kết quả lần đầu tiên.

      Là hoa!

      Lòng đầy khẩn trương, đem đồng xu đặt lại vào lòng bàn tay.

      lần nữa! lập tức ném lại. Khi đồng xu từ cao rơi xuống xoay tròn mặt bàn ngừng lòng vòng, nếu như lần này là hoa, cần ném lần thứ ba. Nhưng lần này rốt cuộc là hoa hay chữ? Mặc Thiên Trần chậm chạp dám đập đồng xu, cũng lo lắng về kết quả.

      Cuối cùng, khi tốc độ đồng xu xoay tròn chậm lại nhắm mắt lại vỗ xuống, qua hồi, mới từ từ mở mắt, giở tay ra nhìn, quả nhiên..

      Là chữ!

      Lần này là chữ, Mặc Thiên Trần lại dám ném nữa, cũng dám đối mặt, cũng biết mọi thể thuận lợi như vậy. Nhưng là chuyện tình cảm, cho đến bây giờ cũng chưa từng dám đặt cược như vậy.

      liền đem đồng xu bỏ vào trong túi, hoặc là có kết cục, hoặc phải là kết cục tốt nhất.

      Sau ngày làm việc, Mặc Thiên Trần trở về nhà, nhìn thấy xe Cúc Như Khanh trong nhà, cũng có thấy con trai Cúc Cầm Du, thấy lạ bèn hỏi Lục Thẩm, bình thường tan sở về tới nhà, Cúc Cầm Du ở trong phòng làm bài tập rồi.

      “Lục Thẩm, Cầm Du đâu?” Mặc Thiên Trần cùng Lục Thẩm gấp rút vội dọn dẹp quần áo của Cúc Cầm Du.

      “Thiếu nãi nãi, về rồi! Tôi định đến bệnh viện chăm sóc tiểu thiếu gia!” Lục Thẩm mắt hồng hồng, mới vừa ngừng được nước mắt lại bừng lên.

      Mặc Thiên Trần tâm cả kinh: “ xảy ra chuyện gì? Cúc tiên sinh biết ?”

      Lục Thẩm khóc : “Lão Lý đón tiểu thiếu gia vừa đúng lúc thấy tiểu thiếu gia ngã từ đài xuống, bây giờ ở bệnh viện, Cúc tiên sinh chạy tới bệnh viện rồi.”

      “Chúng ta lập tức , Lục Thẩm, mau.” Mặc Thiên Trần lập tức lôi kéo Lục Thẩm ra cửa, lái xe cấp tốc chạy tới bệnh viện.

      Tới bệnh viện thấy Cúc Như Khanh cùng lão Lý đều ở ngoài cửa chờ, mà phòng cấp cứu đèn vẫn sáng. Mặc Thiên Trần vọt tới trước mặt Cúc Như Khanh, “Sao rồi? Con thế nào?”

      Cúc Như Khanh thấy gấp đến độ hai mắt đều đỏ, sắc mặt cũng phải nghiêm trọng: “ cấp cứu ở bên trong, bệnh viện vừa lúc thiếu máu, bây giờ tìm máu ở các bệnh viện khác .”

      “Cầm Du nhóm máu gì ?” Mặc Thiên Trần biết phải là nhóm máu hiếm, bệnh viện mới khẩn trương như vậy .

      “Rh tính, là nhóm máu vô cùng hi hữu.” Cúc Như Khanh thấp giọng , hai đứa bé cùng thừa kế nhóm máu của mẹ chúng, tìm đâu ra người có nhóm máu như vậy??!!



      *Rh tính : Rh (Rhesus) là hệ thống nhóm máu quan trọng sau A, B ,O. nay nghiên cứu được 50 loại kháng nguyên trong nhóm máu này, trong đó có kháng nguyên D đặc biệt nhất vì tính miễn dịch cao và tính kháng nguyên mạnh của nó. Nếu nhóm Rh có kháng nguyên D là Rh dương tính (Rh+), ngược lại có kháng nguyên D gọi là Rh tính (Rhˉ). Các nhóm máu A, O, B, AB mà Rhˉ gọi là tính Aˉ, Bˉ, Oˉ, ABˉ. Nhóm máu Rh- rất hiếm gặp, ở VN nhóm Rhˉ chỉ chiếm 0.04%, Rh+chiếm tới 99.96%. Đặc điểm của nhóm máu Rh này là chỉ cho và nhận được người cùng nhóm máu. tóm lại, Rh- là nhóm máu…. cực cực cực kì hiếm, người có nhóm máu này phải luôn chú ý tới bản thân để bị thương vì lỡ có gì là có máu để truyền. @@

      Mặc Thiên Trần bắt lấy tay : “Lấy máu của em này!”

      “Hả…” Cúc Như Khanh ngẩn ra.

      “Em , hãy lấy máu của em, nhóm máu của em là Rh tính.” Mặc Thiên Trần kích động .

      Cúc Như Khanh thấy nóng nảy và kích động , trong tim ấm áp, gật đầu đồng ý. Rất nhanh máu của được rút ra, khi rút được 600cc vì lần trước ở Luân Đôn bệnh nặng cuộc vừa mới khỏi mà muốn ngất xỉu.

      “Cúc thái thái thân thể cầm cự nổi, Cúc tiên sinh, rút 600cc trước vậy.” Hộ sĩ .

      …” Mặc Thiên Trần nắm tay hộ sĩ, “Cứ tiếp tục rút , tôi sao, tôi chịu được… Con trai tôi càng cần phải…”

      Cúc Như Khanh đứng bên vẫn gì, hộ sĩ đưa mắt hướng tới Cúc Như Khanh, Mặc Thiên Trần buông hộ sĩ ra, sau đó nắm tay Cúc Như Khanh : “Tin tưởng em, em làm được!”

      Cúc Như Khanh cúi đầu ngưng mắt nhìn , gương mặt đầy kiên cường, cầm bàn tay bé của giữ chặt, bên là con trai cần huyết dịch, bên là người phụ nữ của cung cấp huyết dịch. Mặc dù có huyết mạch tương liên, Mặc Thiên Trần lại như thế xả thân cứu người, cảm động. nắm chặt bàn tay bé của , “Được, rút thêm 100cc.”

      “Em còn có thể rút thêm 1000cc…” Mặc Thiên Trần kháng nghị.

      Cúc Như Khanh trực tiếp với hộ sĩ: “Rút thêm 100cc, lập tức dừng lại.”

      Mặc Thiên Trần lập tức : “ phải tin tưởng em sao? Em làm được…”

      “Đây là lệnh.” cắt đứt lời .

      Hai người chuyện hộ sĩ rút đủ huyết dịch, trước khi rút kim tiêm, Mặc Thiên Trần còn kiên trì, khi kim tiêm rút ra, từ từ ngã vào ngực Cúc Như Khanh.

      “Cúc thái thái…” Hộ sĩ lập tức kêu lên.

      Cúc Như Khanh ôm , nhìn khuôn mặt tái nhợt , lẳng lặng rúc vào ngực , tâm tư vốn dĩ luôn rất cứng rắn trong nháy mắt bị đánh trúng, tâm như vỡ ra từng mảnh thất linh bát lạc tan nát dưới đất…



      *Thất linh bát lạc : mỗi thứ nơi.
      vulinh thích bài này.

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 101: đem : Lòng hệ tâm

      Edit: Băng Nguyệt

      Beta : Nghi Phương


      Chặng đường dài cùng trải qua, có vui mừng có ưu sầu, có vui vẻ cũng có thương đau, đường đời đầy mưa gió kiên trình, từng vượt qua rất nhiều chông gai, ở Thượng Hải ngươi lừa ta gạt, rồi triền miên trong khách sạn quốc tế, cùng giường chung gối ở vịnh Aegean Sea, tất cả đều lên trước mắt Cúc Như Khanh, trải qua sóng to gió lớn của đời người, càng phải là người dễ dàng động tâm, tâm của sớm bị ân oán tình cừu làm cho chai sạn, nhưng ngay giờ khắc này, ràng cảm thấy, tim đập những nhịp đập lạ thường, lặng lẽ đau thắt.

      Cúc Như Khanh nhìn người phụ nữ đáng an tĩnh trong ngực, mắt của chậm rãi nhắm lại, lông mi dài hơi có chút quăn xoắn, nhìn vô cùng đáng , sắc mặt tái nhợt như băng tuyết phương Bắc. nhàng nắm bàn tay bé của , bàn tay bé ấy cũng có chút lạnh như băng.

      ấy lúc nào có thể tỉnh lại?” Cúc Như Khanh hỏi.

      Hộ sĩ cho hấp thu dịch dinh dưỡng, bổ sung thân thể cần dinh dưỡng, “Cúc tiên sinh, Cúc thái thái chỉ là quá mức nóng lòng, lo lắng cho Cúc thiếu gia mới té xỉu, ngài yên tâm , Cúc thái thái mau chóng tỉnh lại thôi.”

      Cúc Như Khanh vuốt ve mái tóc của , mong nhanh chóng tỉnh lại, Lục Thẩm vội vàng hấp tấp chạy tới: “Cúc tiên sinh, Cúc tiên sinh, ông cụ cùng Nhị phu nhân cũng tới rồi.”

      “Cầm Du thế nào rồi?” Cúc Như Khanh từ từ đặt thân thể Mặc Thiên Trần ngay ngắn trở lại, sau đó đứng lên.

      Lục Thẩm khóc : “Vẫn còn phẫu thuật….”

      Lúc này, Cúc Hồng Nghiêu cùng Nhị phu nhân Liễu Nam chạy tới, bọn họ vừa thấy vẫn nằm bất động chưa tỉnh, Cúc ông cụ : “Nha đầu này sao cũng bị bệnh?”

      “Cầm Du đâu? Cầm Du sao rồi?” Liễu Nam gấp gáp hỏi.

      Cúc Như Khanh nhìn bọn họ: “Gia gia, mẹ, Cầm Du vẫn còn phẫu thuật, ấy vì truyền máu cho Cầm Du, lo âu quá độ nên hôn mê bất tỉnh, bác sĩ mau chóng tỉnh lại thôi.”

      Cúc ông cụ gật đầu khen: “Như Khanh, gia gia vì ngươi chọn vợ, tuyệt đối là tốt.”

      Liễu Nam tĩnh lặng tới bên giường của Mặc Thiên Trần, bà rất con trai mình, Mặc Thiên Trần nếu muốn bước vào thế giới nội tâm của Cúc Như Khanh, căn bản cũng dễ dàng, Cúc Như Khanh đem tâm tư niêm phong lại cất vào góc kho rất sâu, dù là ai cũng được chạm vào, năm đó tình nguyện lặng lẽ lựa chọn người phụ nữ biết tên để sinh con, vứt bỏ hết mọi phiền não, cuối cùng lại đồng ý cưới Mặc Thiên Trần làm vợ.

      Liễu Nam bình tĩnh nhận xét, Mặc Thiên Trần tương đối khéo léo, hơn nữa lại là người con đặc biệt thiện lương, còn đối với con cái rất lòng, chỉ có chân thành đối với con cái mới có thể đả động được trái tim cứng rắn như thép của Cúc Như Khanh, dù lần này là ngẫu nhiên vô tình, nhưng cũng khiến hai người minh minh chi trung ngày càng gần nhau hơn rồi.

      Liễu Nam lẳng lặng vỗ vỗ tay Cúc Như Khanh, lòng tràn đầy hy vọng nhìn về Cúc ông cụ, “Cha, cha ngồi xuống !”

      Cúc ông cụ khoát tay áo, thanh vang dội: “Đàn ông nhà họ Cúc ai nấy đều là nam tử hán Đỉnh Thiên Lập Địa, bất luận là già hay trẻ khí thế đều như nhau.”

      Liễu Nam lẳng lặng chạy tới đỡ ông: “Con hiểu, con hiểu mà, cha ngồi xuống trước !”

      “Cầm Du… Cầm du…” Mặc Thiên Trần khẽ cử động, chân mày cau lại, vô thức gọi tên Cúc Cầm Du.

      “Nha đầu tỉnh lại rồi…” Cúc ông cụ dẫn đầu tới, lớn tiếng : “Nha đầu, nha đầu …”

      Liễu Nam vội vàng đỡ Cúc Hồng Nghiêu đến ngồi bên giường Mặc Thiên Trần, Cúc Như Khanh đứng bên gì.

      “Gia gia, ngài đến rồi sao….” Mặc Thiên Trần bị Cúc ông cụ lớn tiếng làm tỉnh, vừa mở mắt liền nhìn đến Lão Nhân Gia, sau đó xoay chuyển ánh mắt, “Mẹ…”

      “Thiên Trần, con cảm thấy trong người thế nào rồi?” Liễu Nam bình lặng gật đầu.

      Mạc Thiên Trần từ từ ngồi dậy, nhìn đến bản thân được truyền nước biển, vội vã : “Con sao. Cầm Du ra sao rồi?”

      Cúc Như Khanh đáp: “Cầm Du vẫn còn làm phẫu thuật…”

      “Sao giờ này vẫn còn phẫu thuật? xem sao? là cha của nó, phải ở bên cạnh nó, nó mới nhanh chóng tỉnh lại chứ…” Mặc Thiên Trần đưa tay đẩy Cúc Như Khanh, gấp đến độ muốn khóc: “ nhanh lên…. nhanh lên …”

      Cúc ông cụ nắm tay : “Nha đầu, nên gấp gáp, khiến bản thân rối loạn. Ông con biết, đàn ông nhà họ Cúc ai nấy đều là long thân hổ thể, nhất định có việc gì.”

      “Ừ… Ừ… Cầm Du nhất định có chuyện gì…” Mặc Thiên Trần vội vàng gật đầu, “Nó nhất định nhanh chóng hồi phục…”

      Lão Lý gõ cửa vào: “Thưa ông, Nhị phu nhân, Cúc tiên sinh, thiếu nãi nãi, tiểu thiếu gia phẫu thuật thành công rồi.”

      “Nhanh xem!” Mặc Thiên Trần nhanh bò dậy, kim tiêm truyền nước biển vẫn còn ở tay .

      Cúc Như Khanh cầm bình nước biển cho , bị Mặc Thiên Trần đẩy ra: “ xem con trước , em tự cầm được. Nhanh lên!”

      Cúc Như Khanh vẫn gì, Cúc ông cụ cầm lấy bình nước biển, “Như Khanh, con cùng mẹ con cứ đến trước, ta cùng nha đầu đến sau.”

      “Cha, cha từ từ thôi! Con cùng Như Khanh trước đây.” Liễu Nam xong, lôi kéo Cúc Như Khanh ra khỏi phòng bệnh của Mặc Thiên Trần, đến phòng nơi Cúc Cầm Du vừa làm phẫu thuật.

      Hai mẹ con tới phòng bệnh Cúc Cầm Du, thấy con trai tỉnh, nằm giường bệnh nhìn bọn họ, bờ môi nho mở ra: “Bà nội, ba…”

      “Bà đây cháu nội ngoan, bà nội tới thăm con, còn đau hả?” Liễu Nam lập tức tới vuốt ve đầu Cúc Cầm Du, bà biết Cúc Như Khanh đối với con trai là người thừa kế này có phần nghiêm khắc, tự nhiên cũng đau lòng cho đứa này.

      Cúc Cầm Du nhàng : “Bà nội, đau nữa.”

      biết nghe lời…” Thiên Kỳ, trời có thấy đứa cháu này rất ngoan , vậy mà vẫn đành lòng ra như vậy! Liễu Nam rưng rưng quay đầu.

      “Mẹ…” Cúc Như Khanh đặt tay lên vai Liễu Nam, tuyệt đối để cha chết cách oan ức, nhất định tìm ra chân tướng, đưa tất cả những kẻ năm đó hại chết cha mình ra ánh sáng, khiến bọn họ phải nhận lấy báo ứng.

      Cúc ông cụ tuổi cao, thân hình cao lớn, cầm bình nước biển của Mặc Thiên Trần, “Nha đầu, chậm chút…”

      “Gia gia…” Mặc Thiên Trần cười, chỉ cần Cúc Cầm Du bình an tỉnh lại, tất cả âu lo đều cũng tan biến.

      “Như Khanh có khi dễ con ? Nếu nó dám khi dễ con, con nhất định phải cho gia gia biết, gia gia nhất định dạy dỗ nó.” Cúc ông cụ thương sờ sờ đầu .

      Mặc Thiên Trần cúi đầu cười tiếng, cứ cho là khi dễ , cũng dám cho Cúc ông cụ biết, có khi vừa quay đầu lại Cúc Như Khanh lại bắt nạt .

      “Gia gia cho Thiên Thiên biết, gia gia bây giờ còn uống rượu ?” nhớ lại tình huống lần đầu tiên gặp Cúc ông cụ.

      “Nha đầu này! Quỷ tinh đấy!” Cúc ông cụ cười ha hả, “Nếu con nếu có thể sinh đứa cháu cho ta ẵm bồng, ta bảo đảm uống rượu nữa.”
      vulinh thích bài này.

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 102: Vợ chồng đồng tâm tính

      Edit: Băng Nguyệt

      Beta : Nghi Phương

      “Gia gia…” Mặc Thiên Trần đồng thuận, “Lời gia gia , Thiên Thiên vẫn còn nhớ trong lòng, lúc trước ngài có …”

      Cúc ông cụ vuốt tay Mặc Thiên Trần, sau đó vuốt tóc , rồi để tay lên đầu mình, kinh hãi: “Ta lúc đầu cái gì? Ta quên mất rồi, nhớ từng những gì…”

      Hai người vừa vừa cười đến cửa phòng bệnh của Cúc Cầm Du, Mặc Thiên Trần dậm chân: “Gia gia ngài ăn vạ, ngài là Chưởng Môn Nhân của Cúc thị, sao lại như vậy được oa…”

      “Ha ha! Nha đầu ngươi sai rồi! Đại Chưởng Môn Nhân Cúc thị là Như Khanh, tiểu Chưởng Môn Nhân là Cầm Du, ta chỉ là lão già nhàn tản, chờ ôm cháu nội mập mạp thôi.” Cúc ông cụ nhìn Cúc Như Khanh, “Như Khanh, nếu nha đầu sinh cho ta đứa cháu nội béo khỏe, ta liền kiêng rượu, nếu muốn gia gia con sống lâu trăm tuổi, phải nỗ lực .”

      “Con có…” Mặc Thiên Trần lập tức phản đối, nhưng vừa chạm đến ánh mắt dò xét của Cúc Như Khanh liền im lặng, sau đó dời tầm mắt, đến bên Cúc Cầm Du: “Cầm Du…”

      Cúc Như Khanh im lặng ra ngoài.

      “Mẹ, mẹ cũng bị bệnh?” Cúc Cầm Du nhìn .

      “Mẹ… sao, sao, lập tức khỏe rồi.” Mặc Thiên Trần thương vuốt mái tóc mềm mại của cậu, “Cầm Du dũng cảm, Cầm Du là tiểu hùng…”

      “Tất nhiên rồi, đàn ông nhà họ Cúc, ai nấy đều là nhất đẳng nam tử hán.” Cúc ông cụ nhìn Cúc Cầm Du, “Đại tôn tử của ta đương nhiên còn phải sao!”

      “Gia Gia…” Cúc Cầm Du khom môi cười.

      Liễu Nam đứng lên: “Để cho Cầm Du nghỉ ngơi ! Nó mới vừa phẫu thuật xong, Lục Thẩm ở lại đây chăm sóc nó là được, cha, con đưa cha về nhà trước, Thiên Trần, con và Như Khanh cũng về .”

      “Vâng!” Mặc Thiên Trần đứng lên, nhưng nhìn thấy Cúc Như Khanh đâu.

      Hộ sĩ vào: “Cúc thái thái, dịch dinh dưỡng của truyền xong, tôi giúp rút đầu.”

      “Được, cám ơn.” Mặc Thiên Trần gật đầu.

      Liễu Nam trước khi ra cửa còn giọng : “Con xem Như Khanh chút .”

      “Dạ! Mẹ, con liền đây.” Mặc Thiên Trần ra ngoài, thấy Cúc Như Khanh lại ở cuối hành lang chuyện điện thoại, từ sau đến, nghe được cho người điều tra chuyện Cúc Cầm Du bị thương ở trường học.

      Cúc Như Khanh cúp máy xong, Mặc Thiên Trần giọng hỏi : “Có tra ra được gì ? Bác sĩ Cầm Du thế nào?”

      “Nhà trường chỉ là cố ngoài ý muốn, bác sĩ phải ở lại quan sát tháng mới có thể xuất viện.” Giọng Cúc Như Khanh lạnh lùng trong trẻo.

      Mặc Thiên Trần cảm thấy kì lạ, Cúc Cầm Du ở trường học xảy ra chuyện, nhà trường tại sao cử người ra mặt đến bệnh viện thăm hỏi? Nhà trường tại sao có thể vô tình như thế, đứa trẻ bị thương ngay trong trường mà cũng xem như có gì?

      Khi vừa ngẩng đầu nhìn ra vườn hoa bệnh viện, rất nhiều người đứng đầy trong sân, có người lớn có trẻ con, tất cả đều ngẩng đầu nhìn lên lầu hai, nhìn lướt qua, nhớ lại lần trước tham dự cuộc họp phụ huynh, nếu bọn họ tới, tại sao lại lên đây?

      Mặc Thiên Trần bước đến, sau đó nhìn xuống dưới, thấy Khang Hạo sớm phái người canh giữ nơi này, khó trách những người đó lên được lầu hai thăm đứa trẻ, vừa nhìn, nàng biết nhất định là Cúc Như Khanh ra lệnh.

      Đối với chuyện Cúc Cầm Du bị thương, trong tâm Mặc Thiên Trần rất đau, cũng giống như Cúc Như Khanh vậy, mặc dù nhà trường việc ngoài ý muốn, nhưng đối với cha mẹ đứa trẻ mà , chuyện này thể cứ ngoài ý muốn là xong chuyện. dĩ nhiên hiểu được hành động của Cúc Như Khanh, cũng lẳng lặng đứng bên cạnh gì.

      Lúc này, giáo của Cúc Cầm Du đứng trong đám người, nhìn thấy Mặc Thiên Trần, vội vã hô: “Cúc thái thái, chúng tôi tới thăm Cúc Cầm Du…”

      Mặc Thiên Trần đưa mắt nhìn Cúc Như Khanh, trong mắt Cúc Như Khanh lên mảng băng lãnh, ở chung với thời gian, tự nhiên cũng hiểu căn bản đồng ý.

      “Mọi người cứ về trước ! Cầm Du tại sao, cần phải nghỉ ngơi, cảm ơn ý tốt của mọi người.” Mặc Thiên Trần nhìn bọn họ .

      Các thầy giáo dẫn theo bọn vẫn chịu , “Cúc thái thái, cho chúng tôi cơ hội ! Cúc thái thái…”

      Mặc Thiên Trần thấy bọn rộn lên như vậy, bệnh viện là nơi yên tĩnh, vì vậy xuống lầu, khỏi có chút tức giận: “Các người tại sao kéo nhiều người lớn trẻ đến bệnh viện như vậy? Bệnh viện cần thanh tịnh, bệnh nhân ai nấy đều muốn nghỉ ngơi, các người định làm gì vậy?”

      “Cúc thái thái, chúng tôi cũng là còn cách nào! Cúc thái thái, Cúc tiên sinh nếu như chịu bỏ qua khuyết điểm này của trường, tất cả giáo viên chúng tôi đều mất việc, hơn nữa toàn bộ học sinh bây giờ đều muốn chuyển trường, trường này thể duy trì được nữa…” Thầy giáo đôi mắt rưng rung .

      Mặc Thiên Trần lập tức hiểu ra, cho dù nhà trường có tra ra kết quả là ngoài ý muốn, Cúc Như Khanh vẫn chính là muốn truy cứu trách nhiệm đến cùng, cho nên nhà trường đành phải cử các giáo viên, học sinh và phụ huynh đến bệnh viện thỉnh cầu tha thứ.

      tại Cầm Du vẫn còn nghỉ ngơi, Cúc tiên sinh vẫn chưa quyết định có truy cứu tiếp hay , mọi người nên náo loạn ở đây, dù là thành tâm xin lỗi, cũng đừng quấy rầy đến các bệnh nhân khác. Cúc tiên sinh phải lí lẽ, chuyện lần này của Cầm Du là ngoài ý muốn, nhà trường thể chịu trách nhiệm, nếu phải chịu trách nhiệm, chúng tôi nhất định truy cứu, việc truy cứu này, là để ngăn ngừa lần sau xảy ra nữa, chứ phải vì muốn duy trì trường học, giữ được chén cơm mà làm ra chuyện tình như vậy, nếu truy cứu mà thu được kết quả gì, truy cứu cũng có ích lợi gì.” Giọng Mặc Thiên Trần dù lớn, nhưng từng câu từng chữ đầy khí phách.

      Giáo viên lập tức rơi lệ : “Cúc thái thái, Cúc Cầm Du bị thương, chúng tôi cũng rất khổ sở, chúng tôi thà rằng chịu thương tích, cũng muốn học sinh bị thương, Cúc thái thái, Cúc tiên sinh vẫn im lặng như vậy, trong lòng chúng tôi cũng rất sợ…”

      “Chuyện mọi người đến thăm Cầm Du, tôi lại với Cầm Du, còn nỗi khổ tâm áy náy này của mọi người, tôi cũng nhắn lại với Cúc tiên sinh, quyết định cuối cùng thế nào, chúng tôi phải đợi sức khỏe Cầm Du khá hơn mới quyết định, chờ Cúc tiên sinh sau khi nghĩ thông suốt, cùng nhà trường đàm phán.” Mặc Thiên Trần hiểu được khi Cúc Như Khanh im lặng là rất đáng sợ, chỉ biết khuyên các giáo viên, phụ huynh và bọn quay về trước. “Mọi người đều muốn cùng nhau hòa giải vấn đề, chứ phải đem chuyện này làm lớn hơn nữa, vì vậy nên tạm dừng tại đây. Tôi đảm bảo, Cúc tiên sinh tuyệt đối để cho bọn trẻ có nơi học hành.”

      Trong đám người lớn có người hỏi:

      “Cúc tiên sinh này có phải là Chưởng môn nhân thần bí của Cúc thị …”

      “Con trai ta ấy bị thương, ta nhất định bỏ qua đâu…”

      “Nhưng Cúc thái thái , con cái chúng ta vẫn có nơi đọc sách học hành, như vậy là tốt rồi…”

      “Nhưng nhà trường quả nên lời công bằng, nếu là con chúng ta bị thương, chúng ta cũng thương tâm khổ sở…”

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 103: đem : Lúc Bỉ ngạn nởhoa

      Beta: Nghi Phương


      “Đúng vậy… Đúng vậy… Cho nên chúng ta nên quay về thôi… Ngày mai lại tiếp tục đến trường…”

      Khi phụ huynh dẫn bọn trẻ lục đục rời Mặc Thiên Trần nhìn thấy bóng dáng cao to đứng trong đám người, đứng dưới ánh đèn lờ mờ, vẻ ưu sầu nhàn nhạt thấm đầy trong đôi mắt.

      Dưới bầu trời đầy sao, trong vườn hoa điểm chút xanh nhạt, bóng dáng sâu kín nhàn nhạt, cứ như vậy đứng ở vị trí rất xa, yên lặng lâu, như mong đợi nhìn thấy mình.

      Trong lòng Mặc Thiên Trần có cảm giác nháy mắt như trở lại ngày mưa của tuổi mười bảy, cùng nhau canh gác cả mùa hè đầy mưa, mưa bụi chút ưu sầu, vô cùng tinh tế, ngồi bên cạnh nhìn vẽ tranh, đôi tay linh hoạt họa chân dung , sau cùng lại vì trận mưa lớn bất ngờ vào đêm khuya, che mờ tất cả trí nhớ…

      kiện năm mười tám tuổi thay đổi cuộc đời , dưới ánh sao thanh xuân oán hối, trong đêm mưa dư của trí nhớ về, hình ảnh tư niệm ra giống như đóa hoa héo tàn khổ sở…

      Mặc Thiên Trần vừa rồi ở trước mặt đông đảo mọi người có thể lời hay liên tục ngừng, phân tích việc hơn thiệt rất hay, nhưng tại thời khắc này, có lấy lời nào để mở miệng, bởi vì, tất cả những gì muốn của , cũng đều theo thanh xuân trở lại kia, từ từ biến mất.

      Nhâm Thần Phong là bị Tâm Nguyện kéo tới bệnh viện, vừa nghe Cúc Cầm Du bị thương, cũng tự dưng vì Mặc Thiên Trần đau lòng mà đau theo, đứng dưới cây đại thụ, nhìn và Cúc Như Khanh sánh vai bên nhau tầng hai, nhìn thấy lấy thân phận làm mẹ đối thoại với tất cả giáo viên, phụ huynh, học sinh, hiểu được, năm tháng thanh xuân như gió thoảng, thiếu nữ trẻ tuổi với nụ cười ngây thơ năm nào, cuối cùng cũng trưởng thành!

      Năm tháng đối với con người mà , chính là phải trưởng thành. Ai cũng từng trải qua khó khăn, thể đối mặt. Mà Mặc Thiên Trần có thể trưởng thành như vậy, Thần Phong cũng rất vui, nhàng gật đầu với .

      Cúc Như Khanh ở tầng hai vẫn im lặng gì, nghe Mặc Thiên Trần thỏa thuận với nhà trường trong chuyện này là cùng ý kiến với , nhưng vẫn thấy yên tâm. nghĩ đám người ở dưới tản , tại sao vẫn chưa lên nhìn thấy thân ảnh của Nhâm Thần Phong.

      ơi…” Tâm Nguyện lại lôi kéo Nhâm Thần Phong tới trước mặt Mặc Thiên Trần, “ ơi, Cúc Cầm Du thế nào rồi? Cậu ấy chảy máu nhiều lắm, con muốn thăm cậu ấy…”

      Mặc Thiên Trần vỗ vỗ đầu Tâm Nguyện: “Cầm Du tại sao rồi, dưỡng thương!”

      và chú chuyện , con xem Cầm Du có được ?” Tâm Nguyện lôi kéo tay Mặc Thiên Trần làm nũng.

      …” Mặc Thiên Trần còn chưa kịp đồng ý, Tâm Nguyện chạy thẳng lên lầu, Khang Hạo muốn ngăn, Mặc Thiên Trần : “Thôi, để cho nó thăm Cầm Du !”

      Nhâm Thần Phong cũng gọi Tâm Nguyện, ngưng mắt nhìn Mặc Thiên Trần khuôn mặt tái nhợt: “Thiên Thiên…”

      gọi xong lại biết phải gì, lo lắng bây giờ bộ dáng gầy yếu, lòng thương tâm cho tấm lòng người mẹ của , cũng ngờ lại có tình này xảy ra, nhưng tất cả những lời muốn , cũng vì là Cúc thái thái mà toàn bộ đè nén trong lòng. Danh tiếng Cúc tiên sinh ai mà biết? Chưởng Môn Nhân Cúc thị Cúc Như Khanh, là đại nhân vật ai biết, nghĩ, lấy được Cúc Như Khanh, ta nhất định có thể bảo vệ , chống đỡ qua mưa gió cuộc đời, cho cuộc sống ấm áp, miễn nửa đời lưu ly, tiêu trừ tất cả đau khổ.

      Mặc Thiên Trần cũng nhìn : “Thần Phong, cảm ơn dẫn Tâm Nguyện đến thăm Cầm Du. gần đây có khỏe ?”

      … rất tốt… Em sao?” Nhâm Thần Phong hỏi ra miệng, mới phát giác rằng vì chuyện đứa mà lòng đau, “Em phải nghỉ ngơi nhiều vào, sắc mặt rất tiều tụy…”

      Mặc Thiên Trần nhàn nhạt cười: “ phải em già rồi sao?”

      “Sao lại như vậy được? Thiên Thiên vĩnh viễn là xinh đẹp nhất…” Nhâm Thần Phong cũng nhàng cười, nhưng mặt ưu sầu lại chiếm lĩnh.

      Mặc Thiên Trần mấp máy môi: “Chớp mắt, chúng ta đều trưởng thành rồi! Thời gian đúng là thanh đao vô tình, làm cho người ta già …”

      “Thời gian cũng là con sông vô tình, hoa bỉ ngạn nở…” Nhâm Thần Phong than tiếng.

      Mặc Thiên Trần cắn cắn môi, ánh mắt chợt thoáng trong suốt, còn nhớ rất , Nhâm Thần Phong dẫn ra bờ sông vẽ thực vật vừa lúc hoa bỉ ngạn nở rất đẹp, trẻ con ham chơi, nằm ngủ ngay hoa bỉ ngạn, làm đảo lộn phong cảnh của , mà vẫn cưng chìu cười cười, câu nào.

      hỏi : “ phải hoa này cũng có ở bờ sông đối diện sao? Vì sao lại gọi là hoa bỉ ngạn? Vậy dưới chân chúng ta phải nên gọi là bờ hoa?”

      : “Bỉ Ngạn hoa nở nơi Bỉ Ngạn, nghìn năm hoa nở, nghìn năm hoa tàn,chỉ thấy hoa, thấy lá . Nhớ nhau thương nhau nhưng vĩnh viễn mất nhau, cứ như thế luân hồi và hoa lá bao giờ nhìn thấy nhau.”(cũng có ý nghĩa là mối tình đau thương vĩnh viễn thể gặp gỡ). (*)



      (*)Nguyên văn :

      Trong Phật kinh có ghi “Bỉ Ngạn hoa, nghìn năm hoa nở, nghìn năm hoa tàn, hoa diệp vĩnh bất tương kiến. Tình bất vi nhân quả, duyên chú định sinh tử.”

      Mạn Châu Sa Hoa

      Truyền thuyết , rất lâu rất lâu trước đây, ven thành thị nở dải lớn Bỉ Ngạn hoa – cũng chính là Mạn Châu Sa Hoa. Bảo vệ bên cạnh Bỉ Ngạn hoa là hai tinh, người tên là Mạn Châu, người tên là Sa Hoa. Bọn họ canh giữ Bỉ Ngạn hoa suốt mấy nghìn năm nhưng trước giờ chưa từng tận mắt nhìn thấy đối phương …… Bởi vì lúc hoa nở nhìn thấy lá; khi có lá lại thấy hoa. Giữa hoa và lá, cuối cùng cũng thể gặp nhau, đời đời lầm lỡ. Thế nhưng, bọn họ điên cuồng nhung nhớ đối phương, và bị nỗi đau khổ hành hạ sâu sắc. Cuối cùng có ngày, bọn họ quyết định làm trái quy định của thần, lén gặp nhau lần.

      Năm đó, sắc đỏ rực rỡ của Mạn Châu Sa Hoa được sắc xanh bắt mắt bao bọc lấy, nở ra đặc biệt diễm xinh đẹp. Thế nhưng vì việc này mà Thần trách tội. Mạn Châu và Sa Hoa bị đánh vào luân hồi, và bị lời nguyền vĩnh viễn thể ở cùng nhau, đời đời kiếp kiếp ở nhân gian chịu đựng nỗi đau khổ. Kể từ đó về sau, Mạn Châu Sa Hoa chỉ nở con đường Hoàng Tuyền, hoa có hình dạng như những cánh tay hướng về thiên đường để cầu khẩn, mỗi khi Mạn Châu và Sa Hoa luân hồi chuyển thế, con đường Hoàng Tuyền ngửi thấy mùi hương của Bỉ Ngạn hoa có thể nhớ lại bản thân ở kiếp trước, sau đó thề bao giờ chia lìa nữa nhưng vẫn lần nữa bị lời nguyền kéo vào vòng luân hồi.



      Khi đó, cũng hiểu được ý nghĩa của hoa bỉ ngạn, chỉ cảm thấy đó là ý tưởng nghệ thuật mà thôi. Bây giờ Nhâm Thần Phong lần nữa nhắc đến hoa bỉ ngạn, mới phát đóa hoa bỉ ngạn, tựa như vẫn nở trong lòng , với ra sớm định là đóa hoa bỉ ngạn.

      Nhâm Thần Phong ngắm nhìn hàng lệ trong mắt , định đưa tay lên hứng, lại phát bóng dáng cao lớn của Cúc Như Khanh, chẳng biết từ lúc nào đứng sau lưng Mặc Thiên Trần cách đó xa, khuôn mặt tuấn lãnh khốc như băng, chán nản buông tay.

      “Xin lỗi, Thần Phong…” Mặc Thiên Trần thấp giọng đè nén, nếu như có biến cố năm mười tám tuổi, chắc trở thành hoa bỉ ngạn…

      Nhâm Thần Phong khẽ cười: “Thiên Thiên, em phải hạnh phúc, nhất định phải hạnh phúc…”

      Mặc Thiên Trần che mặt khóc, hạnh phúc của trải qua những biến cố, sớm còn nữa, cả đời này cũng có được hạnh phúc, còn có nữa…

      Có thứ hạnh phúc, chỉ cần vụt mất lần thứ nhất, vĩnh viễn trở lại. Giống như hoa bỉ ngạn, đường bỉ ngạn mình.

      Nhâm Thần Phong thấy khóc thương tâm như thế, nhưng tâm thể làm gì, phải làm thế nào mới có thể khiến giống như trước kia vui mừng rất nhanh, buồn lo, nhớ thương tâm. Nhưng thương tâm, lại như hồng thủy thể khống chế, vỡ bờ tràn ra.

      Cúc Như Khanh vẫn đứng ở khúc quanh cầu thang, lắng nghe hai người đối thoại, ngay lúc Thần Phong chuẩn bị đưa tay, ra, đứng sau lưng Mặc Thiên Trần. Dù nghe khóc đến ruột gan đứng ra từng khúc, lửa giận của vẫn đè nén được.

      “Khang Hạo!” gầm tiếng.

      Khang Hạo lập tức kéo Tâm Nguyện từ trong phòng Cúc Cầm Du ra ngoài, Tâm Nguyện vừa vừa : “Cháu còn chưa hết! Chú làm gì kéo cháu , cũng để cho cháu …”


    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 104: đem : cho nhìn thấy Cầm Du

      Edit:Băng Nguyệt

      Beta : Nghi Phương


      Mặc Thiên Trần vừa nghe thấy tiếng Cúc Như Khanh, cảm giác mơ màng lập tức thức tỉnh, vội vã lau khô nước mắt, trở lại với thực.

      Tâm Nguyện chạy đến cạnh : “ ơi, sao lại khóc?”

      “Vừa rồi là bị cát thổi vào mắt thôi, Tâm Nguyện, con cùng chú về nhà , được ?” Mặc Thiên Trần thương vuốt ve tóc bé.

      Tâm Nguyện gật đầu cái: “Cúc Cầm Du quả nhiên giống cha như đúc, đại lãnh khốc tiên sinh sinh ra tiểu lãnh khốc…”

      “Tâm Nguyện!” Nhâm Thần Phong quát lớn, lôi , “Thiên Thiên, bảo trọng, bọn về trước.”

      “Ừm…” Mặc Thiên Trần rơi lệ gật đầu, nhìn hình bóng Nhâm Thần Phong và Tâm Nguyện từ từ biến mất, lẳng lặng quay người lại, liền thấy khuôn mặt lạnh như băng của Cúc Như Khanh.

      đứng sau lưng , thân ảnh cao lớn hoàn toàn bao phủ lấy , trải qua biến cố vừa rồi, dù tình cảm chớm nở, dù sớm chiều gặp nhau hay tương cứu lúc hoạn nạn, cũng bì được với người thiếu niên lúc thanh xuân cùng ngắm hoa bỉ ngạn kia. còn chút nào che giấu mà bộc lộ tình cảm như thế, đem tấm lòng của ngăn lại bên ngoài, muốn vào cũng vào được.

      Mặc Thiên Trần nhìn Cúc Như Khanh, cùng Nhâm Thần Phong dù sao cũng làm gì, chẳng qua là khắc vô tình nhớ đến thời niên thiếu mà thôi, chắc vì chuyện này mà giận chứ! Trong lòng lúc này rối loạn, cũng muốn tiếp xúc với ánh mắt kia của Cúc Như Khanh quá nhiều, cố gắng che giấu tâm tư, chuẩn bị lên lầu xem Cúc Cầm Du thế nào.

      ngang qua đột nhiên có lực mạnh mẽ ép vào tường, nhu tình trong mắt thoắt biến mất, chỉ còn lại lạnh lùng vô tận, cơn giận của cũng nương theo im lặng của mà bốc cao.

      “Cúc tiên sinh…” Mặc Thiên Trần bị ép tới rất đau, nhíu nhíu mày, “Buông em ra!”

      “Thả em? Thả em để em cùng tên đó sao?” Cúc Như Khanh nghe thấy câu đó của , tức giận thôi, “Mặc Thiên Trần, em đừng quên bây giờ em là vợ của Cúc Như Khanh , vậy mà trước mặt lại dám cùng người đàn ông hoài niệm quá khứ! Nếu xuất , em định thế nào? , em định làm thế nào hả?”

      Mặc Thiên Trần lắc đầu: “Cúc tiên sinh, em mệt mỏi lắm rồi! Em với Thần Phong phải như nghĩ đâu… ấy chỉ là người ở trong tuổi thơ của em, cùng em lớn lên, ấy ở trong lòng em vĩnh viễn là đóa hoa bỉ ngạn…”

      “Quả là kỉ niệm đẹp như thơ như họa nhỉ, hai người cùng lớn lên bên nhau, cùng trải qua thời niên thiếu, vậy tại sao em gả cho luôn ?” Khóe môi Cúc Như Khanh khẽ nhếch, giọng điệu đầy châm chọc.

      Đây lại càng là vết thương lòng của Mặc Thiên Trần, bị người đàn ông lãnh khốc này vạch trần, nhìn mà khóc đến vô lực, được câu nào. biết đủ tư cách lấy Nhâm Thần Phong, cũng biết bỏ lỡ hạnh phúc, phong bế tình cảm của mình từ rất lâu, đối với tất cả mọi thứ còn sở cầu, chỉ mong có thể tìm thấy cốt nhục của mình, còn tại sao lại phải giễu cợt như vậy?

      cho phép em khóc!” Cúc Như Khanh siết chặt cằm của , vừa nhắc tới người đàn ông khác liền khóc, cho phép ở trước mặt khóc vì tình cảm nào khác, danh chính ngôn thuận là người của , nếu tâm thuộc về , cần ở trước mặt làm bộ đáng thương, dù có làm ra vẻ tội nghiệp đến đâu cũng động lòng. “Nếu em là vợ , phải nghe theo …, nếu em còn gặp lại ta, chặt đứt hai chân em, đôi chân này là chữa cho em, chữa được hủy nó được.”

      Mặc Thiên Trần bị dọa đến run sợ, mắt càng trừng lớn, nghẹn ngào : “Em ngờ lại gặp được ấy ở đây, em phải cố ý gặp lại ấy, em có, Cúc tiên sinh…”

      “Chính là ta đối với tình cũ khó quên, tìm tới gặp em! Em lại cự tuyệt, đó là lỗi của em!” Cúc Như Khanh lạnh lùng .

      Mặc Thiên Trần muốn giải thích cũng được, bất đắc dĩ : “Thần Phong chỉ là cùng với các phụ huynh học sinh thăm Cần Du, ấy chỉ là quan tâm Cầm Du, có ý đồ bất chính đâu, ấy phải loại người như vậy…”

      giúp Nhâm Thần Phong, Cúc Như Khanh càng nghe càng tức, lạnh lùng ngắt lời : “Đó là con của , từ nay về sau cho phép bất kì ai đến thăm nó nữa!”

      “Vậy còn em?” Mặc Thiên Trần hai mắt rưng rưng nhìn , và Cầm Du cũng có tình cảm, rất thương nó mà.

      Cúc Như Khanh buông ra: “Đừng tưởng hôm nay em truyền máu cho Cầm Du, có thể tùy ý nhìn thấy nó?”

      !” Mặc Thiên Trần bắt được tay , vội vàng : “Em truyền máu cho Cầm Du là em cam tâm tình nguyện, có bất kì ý đồ nào khác, em biết thích em gặp Thần Phong, vậy sau này em gặp ấy nữa, em bảo đảm, sau này gặp Thần Phong nữa, có được ? Cho dù đường vô tình, em cũng làm như quen biết, đừng như vậy cho em gặp Cầm Du, có được ?”

      Cúc Như Khanh hất tay ra: “Cầm Du cũng phải con em sinh! Em có tìm cách lấy lòng cũng vô ích thôi!”

      Mặc Thiên Trần dựa vào tường nước mắt rơi như mưa, Cầm Du cho dù phải là con , nhưng bản thân cũng là người mẹ cơ mà! chạy đến trước mặt , lớn tiếng : “Cầm Du mặc dù phải con ruột em, nhưng em thích nó, em thương nó, có thể cười nhạo em là mềm yếu, có thể mắng em chuyện em cùng Thần Phong, có thể vô tình lạnh lùng tổn thương em, những cái đó em đều có thể chịu được, nhưng thể cho em gặp Cầm Du, em cũng biết tại sao, nhưng khi em thấy Cầm Du, em và nó có cảm giác rất thân thiết…”

      “Em rất thương Cầm Du, Cúc tiên sinh, em thương nó, em đối với nó tốt sao?” Mặc Thiên Trần thấy cố ý tránh né, tiếp tục lên lầu, nhào vào ngực , ôm hông , “Chúng ta gần đây phải rất tốt sao, có biết, khi cùng Cầm Du tới bệnh viện thăm em, thời khắc đó em rất hạnh phúc, em cảm thấy là người hạnh phúc nhất thế giới này, đứa con trai rất ngoan, khi em thấy Cầm Du đến thăm em, thời khắc đó em cũng cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thế giới…”

      Mặc Thiên Trần chưa bao giờ nhiều với như lúc này, đều là …, còn chỉ đứng nghe. rưng rưng khẩn cầu: “Bây giờ Cầm Du bị thương, nó có kiên cường đến mấy cũng chỉ là đứa trẻ hơn năm tuổi, vẫn cần bên cạnh chăm sóc nó, nhưng phải lo cho nghiệp, để cho em chăm sóc Cầm Du được ? Em có thể 24 giờ đều ở bên cạnh nó, ở công ty có cha lo, em hoàn toàn có thể ở bên cạnh bầu bạn với nó, Cúc tiên sinh, cho em cơ hội đương ?”

      Cúc Như Khanh gương mặt lạnh lùng chấp thuận, muốn lên lầu, Mặc Thiên Trần lại gắt gao ôm lấy , đem toàn bộ thân thể bám sát, đồng ý chịu buông tay, hai người cứ như vậy giằng co.
      vulinh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :