1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Kim Cương Khế Ước - Lục Tiểu Lam (Hoàn, mấy chương hoàn và PN trong VIP link cuối trang 88)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 95: Gan ruột cũng đứt đoạn

      Edit: Như Nguyện



      Mặc Thiên Trần dùng hết sức, cũng đuổi kịp chiếc xe vội vã rời , té xuống, ruột gan như đứt từng khúc khóc lớn tiếng, sau đó cố gắng bò dậy, lại tiếp tục chạy về phía trước, vẫn chạy. . . . . .

      Dương Mi lái xe rất nhanh, từ kính chiếu hậu nhìn thấy thân ảnh Mặc Thiên Trần nữa, mới thoáng chậm lại, sau đó lái về Liễu gia.

      Biệt thự mang phong cách Châu Âu điển hình tọa lạc ở ngoại ô thành phố, đây là nhà Cúc Như Khanh mua cho Cúc Hoài Cẩn ở quốc.

      Dương Mi trầm mặc dắt tay Cúc Hoài Cẩn vào phòng, sau đó gi¬ao cho người khác tắm cho bé, lập tức trốn vào phòng gọi điện thoại cho Cúc Như Khanh. “Tiên sinh, chúng tôi an toàn về đến nhà, cũng bỏ lại ấy. Nhưng tiểu thư hỏi tôi, đó có phải mẹ ?”

      Cúc Như Khanh hút thuốc trong phòng, yên bình nuôi hai đứa bé năm năm, lại đột nhiên xuất màn này, tại có vợ, có con, lý ra vẫn bình an trôi qua, nhưng chuyện như vậy lại xuất , cũng .

      Cúc Hoài Cẩn do thông minh mà nhìn ra? Hay là ít cảm ứng giữa mẹ và con, Cúc Như Khanh cũng biết, chỉ : “ cho Hoài Cẩn, con bé có mẹ, sau khi về nước là có thể gặp. Còn nữa, nếu ở trường học ta gặp các người phải tránh, vậy mấy ngày này đưa Hoài Cẩn học phải nhớ cẩn thận mọi việc, khi cần thiết cứ sử dụng thủ đoạn.”

      “Tôi hiểu, tiên sinh.” Dương Mi cúp điện thoại, sau đó nhìn tuyết đọng ngoài cửa sổ.

      Cúc Như Khanh lại đốt điếu thuốc, nghĩ, chỉ Mặc Thiên Trần mới có thể là mẹ của hai đứa bé, tuy cùng huyết thống, nhưng tình thương của mẹ trong vẫn tràn đầy như nước Hoàng Hà.

      Mà ở Luân Đôn, đường đuổi theo xe Dương Mi, rốt cuộc thể lực Mặc Thiên Trần cũng chịu nổi, ngã xuống trong đêm gió tuyết, mắt thấy đầu mối duy nhất cứ như vậy mà biến mất, cam tâm. Nhưng mà, còn có thể làm gì?

      Ngày thứ nhất, chạy tới trường học chờ đợi con . . . . . .

      Ngày thứ hai, vẫn chạy tới trường học chờ đợi con . . . . . .

      Ngày thứ ba, ngày thứ tư. . . . . . Ngày thứ bảy, mỗi ngày đều như thế.

      Nhưng mà, hề nhìn thấy bóng dáng con , cũng nhìn thấy Dương Mi và xe của ta, bởi vì, Cúc Như Khanh đổi người đổi xe đưa đón Cúc Hoài Cẩn, chỉ như thế, còn đề nghị người rước con lái xe vào trong trường học, đón bé, cứ như vậy, Mặc Thiên Trần căn bản cũng biết con của là ai, đến trường học hỏi thăm cái gì cũng được.

      Rốt cuộc, ngã bệnh, rồi lại chịu trở về nước, luôn kỳ vọng, lúc lại đến đầu đường đó, có thể nhìn thấy Dương Mi, có thể gặp con lần, nếu như bé giống Thiên Sứ hôm đó chính là con của , hi vọng chính miệng Dương Mi cho biết, để cho an lòng chút.

      Cúc Như Khanh thấy Mặc Thiên Trần công tác hơn nửa tháng cũng về nhà, bọn họ cơ hồ liên lạc, ban đầu hời hợt quốc công tác, cũng nhàn nhạt đáp lời. Vậy mà lâu sau, trong lòng lo lắng cho , gọi điện thoại, gọi nhiều lần cũng có người nhận, phát giác có chút đúng, lúc này liền lên máy bay Luân Đôn.

      Khi chạy tới chỗ khách sạn bệnh thoi thóp, Cúc Như Khanh hoảng hốt, ngay lập tức đem mang đến bệnh viện. Lúc Mặc Thiên Trần tỉnh lại, nhìn thấy .

      cho là mình ảo giác, lại từ từ nhắm hai mắt lại, Cúc Như Khanh nắm tay , hỏi bác sĩ tình trạng của . Bác sĩ : “Hai đầu gối của bệnh nhân có chút tổn thương do giá rét, bởi vì đứng ở trong tuyết thời gi¬an dài, thể quen với khí hậu nơi này, nghỉ ngơi thời gian sao. Nhưng bệnh nhân tựa hồ có tâm giải được, việc này tương đối gây phiền toái.”

      Sau khi bác sĩ , Mặc Thiên Trần lần nữa mở mắt nhìn , cũng cúi đầu ngưng mắt nhìn . Sao tới đây?”

      “Nhận ra tôi tới đây? Em còn nhận ra được tôi sao?” Sắc mặt Cúc Như Khanh lãnh khốc, nhìn về phía liền mắng.

      Mặc Thiên Trần cắn cắn môi gì, ấn tượng cuối cùng của chính là nằm trong khách sạn cái gì cũng làm được, lúc ấy là khắc mọi hy vọng của đều tan rã, lại vạn phần cam lòng, tuy nhiên trong lòng lại có loại cảm giác thể làm gì.

      Cúc Như Khanh lạnh lùng : “Mặc Thiên Trần, em là phụ nữ hai mươi bốn tuổi, em phải là con nít bốn tuổi, em nhìn xem em trở thành cái dạng gì rồi? đứa trẻ bốn tuổi cũng biết nhờ giúp đỡ, em sao? Có phải em muốn chết nơi đất khách hay ? Có phải vừa sinh ra em đần như vậy, quả em chính là ngốc hết thuốc chữa! Em ngu xuẩn như heo!”

      Mặc Thiên Trần phải chưa từng nghe mắng , mắng chửi người luôn luôn lựa lời, vô cùng ác độc, nhưng giờ phút này, mắng lại khiến nước mắt rơi như mưa, đần, ngốc đến nổi tìm được con của mình, ngốc đến nổi chỉ ở trong khách sạn thương tâm mình, ngốc đến nổi bị nhìn thấy bản thân mềm yếu.

      ! Vì chuyện gì mà chịu trở về?” biết, giải quyết chuyện trong lòng , còn nhớ mãi.

      Mặc Thiên Trần cắn chặt môi, khóc thút thít, chịu lời nào, đó là chuyện liên hệ với , cần thiết phải cho biết, , còn chưa quen thuộc đến nỗi chuyện nên .

      Hai tròng mắt Cúc Như Khanh lạnh lẽo, “Khóc thút thít giải quyết được vấn đề, nằm ở khách sạn cũng giải quyết được vấn đề, chịu trở về cũng giải quyết được vấn đề, cái gì em cũng chịu , cũng giải quyết được vấn đề. Nếu tôi mở miệng hỏi em, chính là muốn giúp em!”

      “Chuyện của tôi cần quan tâm.” Mặc Thiên Trần quật cường nghiêng đầu.

      Cúc Như Khanh bị chọc giận đến nổ tung, tay nắm lấy cái cằm nhọn của , lạnh giọng quát: “Vậy cần trương ra bộ dạng nửa chết nửa sống với tôi! Chúng ta lập tức trở về nước.”

      . . . . . . Tôi trở về. . . . . .” Mặc Thiên Trần lắc đầu, chỉ muốn thoát khỏi bàn tay to của , bị bóp phải, là đau.

      “Em cũng thể quyết định!” Cúc Như Khanh bá đạo ôm dậy.

      . . . . . . Ai bảo tới. . . . . . Tôi muốn tới. . . . . . Buông tôi ra, tôi trở về! Tôi chán ghét , Cúc Như Khanh, bá đạo như vậy, căn bản quan tâm đến cảm thụ của người khác . . . . . .” Mặc Thiên Trần giùng giằng khóc thút thít.

      Cúc Như Khanh chạy như bay tới đây cứu , còn bị ghét, tức giận trong lòng rốt cuộc hoàn toàn bộc phát: “Mặc Thiên Trần, em nghe kỹ cho tôi! Hôm nay tôi mang được em về nhà, cũng có trăm ngàn chủng loại phương pháp khiến nơi nhập cảnh ra lệnh cưỡng chế em trở về nước, em có tin ?”

      tin! Mặc Thiên Trần tin! chỉ là lẳng lặng lời nào, đem thời gi¬an trở về nước kéo dài tuần lễ, chỉ bởi vì, tìm được con của .

      Cúc Như Khanh lập tức làm thủ tục xuất viện cho , Mặc Thiên Trần chịu về nhà, chảy nước mắt cầu xin : “Tôi muốn trở về. . . . . . Van cầu , để cho tôi nán lại đoạn thời gi¬an nữa có được ?”

      “Nơi này khí hậu quá ác liệt, em nhất định phải về nhà dưỡng tốt thân thể.” Giọng của Cúc Như Khanh cho phép thương lượng.

      “Nhưng mà, tôi. . . . . .” Mặc Thiên Trần muốn trở về, sau khi thân thể của khá hơn chút, còn phải tìm con .

      Cúc Như Khanh ôm lên, muốn nghe gì nữa: “Em muốn hai chân vì vậy mà phế bỏ, về sau chỉ có thể ngồi ở xe lăn sao. Dù em muốn, tôi cũng muốn!”
      vulinh thích bài này.

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 96: làm đau em

      Editor: Băng Nguyệt

      Beta: Nghi Phương



      Mặc Thiên Trần tựa vào lồng ngực , biết cưỡng lại được người đàn ông cố chấp bá đạo này, huống chi tại hai chân bất tiện, khẳng định nhất định cho phép ở lại mình, con của ở đâu? nên làm gì bây giờ? Nghĩ đến đây, khỏi ở trong ngực nước mắt rơi như mưa.

      chịu thổ lộ tâm , Cúc Như Khanh cũng hỏi nữa, ở trong bệnh viện tuần lễ, Mặc Chấn Đông cùng Lý Tình Y đến xem Lý Tình Y khóc đến đến thương tâm , “Chấn Đông, về sau cho phép phái Thiên Thiên công tác, xem mới vài ngày nhìn thấy, nó liền bị thương thành như vậy, công ty nhiều người như thế, phái người nào được a!”

      Mặc Chấn Đông im lặng, Cúc Như Khanh cũng yên lặng gì, cho bọn họ biết, nếu , hậu quả thể tưởng được!

      “Làm phiền Như Khanh quốc mang Thiên Thiên trở lại, Như Khanh, Thiên Thiên rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Mặc Chấn Đông hỏi .

      Cúc Như Khanh muốn mở lời, Mặc Thiên Trần đoạt trước : “Cha mẹ, con sao, con chỉ là lưu luyến cảnh tuyết ở Luân Đôn, ở lại thêm mấy ngày, muốn cảm thụ mà thôi, con đâu biết liền bị giá rét tổn thương, nhưng mà bây giờ sao. Mẹ, mẹ đừng trách cha, đều tại con ham chơi mà thôi!”

      “Con nha! Bao nhiêu tuổi còn ham chơi tuyết? Nếu phải Như Khanh đưa con về, con vẫn chúng ta biết phải ?” Lý Tình Y trách cứ , sau đó nhìn về Cúc Như Khanh: “Như Khanh, đúng là như vậy à?”

      Cúc Như Khanh sắc mặt bình tĩnh, kể từ khi dẫn theo Mặc Thiên Trần trở về, chịu để ý đến . đương nhiên biết chỉ là nhìn cảnh tuyết đơn giản như vậy, vấn đề là Mặc Thiên Trần cái gì cũng chịu .

      Mặc Thiên Trần lòng thót lên tới cổ họng , lo lắng Cúc Như Khanh đem thảm trạng của quốc cho cha mẹ nghe, cha mẹ lớn tuổi, bọn họ lại chỉ có mình là con , làm sao chịu đựng được chuyện của . cũng biết, quan tâm mới mắng dữ như vậy, cũng phải là giận , nếu như phải là , có thể chết ở xứ người rồi.

      xin lỗi, em nên để lo lắng!” chủ động xin lỗi Cúc Như Khanh , hy vọng trước mặt cha mẹ đừng ra chuyện ngày đó.

      Cúc Như Khanh nhàn nhạt : “Cha, mẹ, có con trông nom ấy, hai người cần lo lắng.”

      gì vậy!Xem như phạm nhân à! Mặc Thiên Trần Chu mỏ cái cũng dám phản bác,người đàn ông này tất nhiên hiểu ý của , ở trước mặt cha mẹcầm quyền giám đốc rồi.

      Mặc Chấn Đông cũng an ủi Lý Tình Y: “Có Như Khanh trông Thiên Thiên, em hãy yên tâm. Con trai của Thiên Kỳ, cũng là người có trách nhiệm giống Thiên Kỳ vậy.”

      Lý Tình Y gật đầu: “Như Khanh, Thiên Thiên được mẹ cưng chìu quá, có lúc tùy hứng. Nhưng mỗi lần nó phạm sai lầm con cũng thể nuông chiều nó, nhất định phải làm nó sửa đổi, Chấn Đông tin tưởng con, mẹ cũng tin tưởng con, con nhất định phải quản giáo nó tốt.”

      “Mẹ!” Mặc Thiên Trần cảm giác có nhân quyền rồi, nghe cha mẹ , đó là nên nghe. Nhưng nếu là lời của Cúc Như Khanh, tại sao phải nghe chứ!

      Cúc Như Khanh trầm giọng : “Con biết rồi.”

      đáp ứng, Mặc Thiên Trần như rơi vào đáy cốc, bây giờ tay có cha mẹ là lá bài chủ chốt, đối với ba càng thêm chút kiêng kỵ, là người lớn, còn phải có người giám hộ à!

      Lý Tình Y vuốt ve mái tóc dài của : “Ngoan ngoãn nghe lời, phép tùy hứng! Mẹ cùng cha về trước, ngày mai nấu canh cho con uống.”

      “Con hiểu rồi, mẹ.” Mặc Thiên Trần khéo léo đáp.

      Cúc Như Khanh sau khi tiễn hai ông bà rời , trở lại Mặc Thiên Trần làm bộ ngủ để ý tới , biết nên gì với , hai là khẳng định cầm lông gà làm lệnh tiễn, đối với là mọi cách hành hạ.

      Cúc Như Khanh ngồi bên cạnh , vung chăn của lên, vén lớp quần áo to lớn của bệnh nhân lên, dò xét nhìn bắp chân của , nhìn xong chân này lại nhìn chân kia, ngón tay mềm mại đặt ở bắp chân trắng noãn của vuốt, nặng , chậm vội.

      Mặc Thiên Trần chưa bao giờ bị đối đãi như vậy, cùng Thần Phong cũng chỉ là nắm tay, ôm cái mà thôi, cùng Cúc Như Khanh coi như là quan hệ thân mật nhất, lúc này, tỉ mỉ xoa bóp, trong lòng vừa đau vừa ngọt, biết làm sao mới phải.

      Rốt cuộc, ở trong chăn hít thở thông, đành phải vén chăn che đầu ra, sau đó nhìn thấy bắp chân của mình nằm bàn tay của nam nhân, những vết sẹo tổn thương do giá rét tróc ra rồi, hơn nữa còn để lại bất kỳ dấu vết, điều này khỏi làm trong lòng vẫn còn có chút cao hứng. Nữ nhân nha, ai muốn xinh đẹp !

      híp híp mắt, len lén nhìn , vẫn lãnh khốc, gương mặt tuấn tú lời nào, cũng biết phải gì, rốt cuộc, : “Cúc tiên sinh, cám ơn cứu em!”

      Cúc Như Khanh phản ứng, chỉ duỗi thân tay niết bóp đôi bắp chân, lực đạo của hơi mạnh, Mặc Thiên Trần vội vàng kêu lên: “Đau a đau… làm đau em.”

      “Còn biết đau ?” lạnh lùng .

      cũng muốn dữ dội với như vậy, nhưng vừa nhìn thấy bộ dạng lúc này, liền nổi giận, dùng lời lúc này với , sao cũng lọt tai .

      .”Đau chính là đau ! Em xin lỗi, cũng đa tạ , còn muốn thế nào?” Mặc Thiên Trần vãn hồi cái mạng, Nhưng cũng ưa cao cao tại thượng như vậy.

      Cúc Như Khanh hừ tiếng: “Còn biết để ý tới mình sao? Em căn bản là hối cải! Em tự xem lại bản thân !”

      “Em.. . . . .” Mặc Thiên Trần thấy tức giận đến xoay người ra ngoài, ảo não ôm gối, ngẩn gười.

      *¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥

      Công ty Cúc thị.

      Cúc Như Khanh xử lý văn kiện tay, sau khi tan việc muốn đến bệnh viện đưa Mặc Thiên Trần về nhà.

      Khang Hạo vào, “Tiên sinh, chuyện Chu Truyền Tốt có kết luận bước đầu rồi, liêm chánh khoa nhận định có tham dự rửa tiền, bây giờ chính thức lập án điều tra.”

      “Ừ, ta hiểu rồi, bá phụ ta bên kia có động tĩnh gì ?” Cúc Như Khanh buông con chuột tay.

      Khang Hạo : “Đại gia bên kia vẫn có bất cứ động tĩnh gì, ngược lại Tam gia có vẻ nóng nảy bất an, Trần Ích mới khuếch trương buôn bán vô cùng chi hồng hỏa, thế đầu rất mạnh.”

      “Xem ra giấu được sâu nhất chính là cái người kia! Kịch hay bắt đầu rồi ! Có người hoá trang lên sân khấu, có người vẽ diễn viên hí khúc hát tuồng, có người thay đổi mặt, tôi ngược lại muốn nhìn, cuối cùng còn có ai là có thể giấu được nổi!” Cúc Như Khanh hừ tiếng.

      Khang Hạo xong chuyện chính, lại : “Chu tiểu thư ở dưới lầu chờ tiên sinh.”

      Cúc Như Khanh hé mắt: “Tôi rồi, chuyện Chu Truyền Tốt định luận xong, tôi quyết định có ra tay giúp ta hay . Câu trước ra ngoài làm việc, trong lòng tôi biết .”

      “Dạ! Tiên sinh.” Khang Hạo lập tức xoay người ra ngoài, tới cửa nghe được Cúc Như Khanh : “Gọi thư ký pha chén nước chanh cho tôi mang !”

      Cúc Như Khanh đứng lên, ra khỏi cửa phòng làm việc, cầm chén nước chanh rời .

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 97: Nam nhân kiện mỹ

      Beta : Nghi Phương



      Cúc Như Khanh vừa đến bãi đậu xe, Chu Tiểu Kiều ở đó chờ , “Khanh, chuyện cha em hôm nay chính thức lập án điều tra, có thể ra mặt giúp đỡ chút ?”

      “Chính thức lập án điều tra chứng tỏ ông ta có tham dự chuyện này, tôi thể giúp gì.” Cúc Như Khanh nhàn nhạt lắc đầu.

      Chu Tiểu Kiều nhìn từng bước từng bước vào, khi khoảng cách chỉ còn mấy tấc, đau đớn : “Nể tình em, nhìn thấy em như vậy giúp em chút được sao?”

      ? cái thế giới này người có tư cách nhất chính là Chu Tiểu Kiều , đừng cho là tôi biết cùng Mặc Thần Phong là quan hệ gì, năm năm trước mất tích chính là cùng Mặc Thần Phong xuất ngoại! Chu Tiểu Kiều, thủ đoạn của ở trong mắt tôi chẳng qua là trò đùa, nữ nhân giống như vậy, tôi Cúc Như Khanh như thế nào lại muốn tiếp đây?” Cúc Như Khanh lạnh lùng .

      Chu Tiểu Kiều chấn động, quả nhiên rất nhiều chuyện như lòng bàn tay, vốn tưởng rằng là giọt nước lọt, nhưng ngờ đến còn giấu được sâu hơn. “ nghĩ rằng Mặc Thiên Trần chính là người phụ nữ thuần khiết như tuyết sao? ta làm chuyện mà ngày kia khi biết, mới biết ta hơn gì em đâu, ta mới là người phụ nữ thủ đoạn cao minh!”

      Cúc Như Khanh hừ tiếng, xoay người lên xe rời , Chu Tiểu Kiều đứng tại chỗ nhìn lâu, sau đó cũng từ từ rời .

      Bệnh viện.

      Mặc Thiên Trần biết hôm nay xuất viện, tâm tình cũng cao hứng, nằm bệnh viện nửa tháng, rất buồn bực.

      Cúc Như Khanh vừa tiến đến, liền nghe thấy ngâm nga bài hát, ở trong phòng lòng vòng, chỉ là, y phục trắng rộng thùng thình che hết cả dáng người .

      “Cúc tiên sinh, đến rồi! Chúng ta về nhà!” Mặc Thiên Trần nhìn thấy , cười tiếng.

      Cúc Như Khanh vào phòng, đứng trước mặt , ngưng mắt nhìn mặt bắt đầu trở nên đỏ, sau đó đưa li nước chanh để sau lưng .

      “Oa! Quá nhớ mùi vị này !” Mặc Thiên Trần cầm lấy liền uống…, uống được nửa lại đột nhiên nhớ tới, “Là ai pha?”

      Cúc Như Khanh tuấn, hàng mi khẽ động: “Dĩ nhiên phải pha!”

      Thấy khí thế như vậy, Mặc Thiên Trần cũng uống trôi, phải là pha nước chanh, vậy nhất định là thư ký xinh đẹp của ! đặt nửa li nước chanh còn lại lên bàn, “Em no rồi!”

      khuôn mặt của Mặc Thiên Trần lên vài phần ưu tư, làm sao vậy? li nước chanh thôi mà, lúc nào trở nên đa sầu như vậy ! Hay là bởi vì mình đối với càng ngày càng để ý ! Đối với nhận thức này, lập tức lại bị hù giật mình.

      Cúc Như Khanh nhìn vào mắt , cũng gì, đưa túi thời trang xinh đẹp. “Tặng em!”

      Mặc Thiên Trần nhận lấy, là bộ trang phục mùa thu màu trắng sữa, khí trời phương Nam hơn mười độ, ánh mặt trời chiếu lên làm người ta cảm thấy ấm áp, mở ra xem, là kiểu dáng và màu sắc thích.

      chuẩn bị phòng tắm thay đồ sau đó lại trợn mắt nhìn , ý tứ rất ràng, là ai mua? Nếu như lại là người phụ nữ khác mua, tình nguyện mặc quần áo bệnh nhân về nhà, cũng muốn mặc trang phục xinh đẹp này.

      mua đấy!” Cúc Như Khanh khóe môi khẽ cong, sau đó tới cửa phòng tắm, thân hình cao lớn chống đỡ ở tay cầm cửa lớn.

      Mặc Thiên Trần đỏ mặt lên, ôm y phục vào phòng tắm, nhưng lại ngăn ở cửa, căn bản đẩy nổi : “Em muốn vào thay quần áo!”

      Cúc Như Khanh dù bận vẫn ung dung nhìn , chính là chịu mở cửa, muốn nhìn ở trước mặt mặc vào. Đối với ý nghĩ này, Mặc Thiên Trần đưa tay gõ lồng ngực : “Nhanh lên chút á! Nếu em thay đồ!”

      thay là nhất định thay ! Đối với uy hiếp của , người đàn ông vẫn bất vi sở động, chỉ hơi hơi cười ngưng mắt nhìn gương mặt ửng hồng.

      Mặc Thiên Trần hết ý kiến, đẩy nổi , còn bất động. Nhìn y phục xinh đẹp như vậy, lại thấy rất động tâm, vậy phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ ở trước mặt thay đồ sao? cũng muốn!

      Chợt, lập tức chạy chậm tới giường bệnh, dùng cái mền che cả người lại, núp ở bên trong, thay xong, nhảy xuống.

      Cúc Như Khanh đối với những động tác này của , cũng ép nữa, đợi thay xong, trực tiếp dắt tay ra khỏi bệnh viện.

      Trở lại Cúc gia, Mặc Thiên Trần vui vẻ cùng Cúc Như Khanh ăn cơm tối, hai người sau khi trở về phòng, lại trợn tròn mắt, đem ghế sa lon mang ra ngoài, này phải ràng muốn lên giường ngủ của sao?

      Cúc Như Khanh mấp máy môi, : “ tắm trước!”

      Mặc Thiên Trần khóc ra nước mắt, đối với cảm giác cũng mỗi ngày tốt. Mặc dù có thời điểm rất hung dữ mắng , nhưng ngay lúc gặp nạn, cũng là người đầu tiên ở bên , động tâm, là giả dối. Nhưng mà… có bí mật thể cho ai biết mà! cuối cùng vẫn tha cho !

      đứng trong phòng nghe trong phòng tắm truyền tới tiếng nước chảy, tâm tình vừa chua vừa chát, làm sao cự tuyệt bây giờ?! Nếu cự tuyệt, tình cảm của hai người khẳng định quay lại như lúc đầu, thấy lại Cúc Như Khanh lãnh khốc như băng. Còn nếu như đón nhận , cuối cùng trận cuồng phong bão tố chờ !

      nên làm gì bây giờ!

      Mặc Thiên Trần ngừng nghĩ biện pháp, vừa có thể cự tuyệt vừa có thể giữ vững quan hệ bình thản tại, ở trong phòng tới lui, chỉ chốc lát sau, Cúc Như Khanh tắm xong, từ phòng tắm ra.

      Cả người chỉ quấn cái khăn tắm, bả vai khoan hậu, lồng ngực kiện mỹ, hông đầy sức mạnh, hai chân mạnh mẽ, nơi nào lộ ra được cơ bắp, sợi tóc vẫn còn nước đọng lại chưa lau khô, thỉnh thoảng từ tai xuống, càng tăng thêm chỉ số tuấn mỹ của .

      Mặc Thiên Trần chỉ nhìn thoáng qua, trong lòng cố nén cảm giác, tim cứ “thình thịch” nhảy qua nhảy lại ngừng, coi như là cố gắng trốn tránh, vì đàn ông năm đối với từ mười tám tuổi để lại bóng ma sâu, trừ sơ luyến tình nhân tốt đẹp ở ngoài, đối với cuộc sống hôn nhân có bao nhiêu hảo cảm.

      Mà lúc này Cúc Như Khanh, toàn thân cũng tản ra mùi của đàn ông, tràn ngập trong khí, làm căn bản có chỗ để trốn, cũng nhấc chân được bước .

      Cúc Như Khanh mang cái cớ tốt nhất của – ghế sa lon, mục đích đúng là hy vọng có thể cùng ở , quyết định là vợ , đó chính là cam kết đời, coi như hoàn mỹ, nhưng dù sao đây là thực tế. Trong thực tế đương nhiên chút hoàn mỹ.

      muốn tắm sao?” khẽ cười tiếng.

      “À…” Mặc Thiên Trần lập tức thu hồi ý nghĩ, đồng thời dời ánh mắt người , làm gì vậy? Mê luyến sắc đẹp của rồi hả a? =D Vẫn bị thân thể của bắt làm tù binh? càng nghĩ càng thẹn, sau đó nhanh xông vào phòng tắm.

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 98: Đem : Tựa vào lồng ngực

      Editor : Băng Nguyệt

      Beta : Nghi Phương


      Trong phòng tắm, Mặc Thiên Trần nhắm mắt lại hưởng thụ, Cúc Như Khanh cho ở phòng VIP bệnh nhưng vẫn thể so với phòng tắm ở nhà ! ngâm mình trong bồn tắm ấm áp, nước có hương thơm Ngọc Lan, thích mùa thu khi hoa Ngọc Lan nở rộ, lá xanh chỉ làm nền cho đóa hoa Ngọc Lan màu trắng, chưa thấy hoa có thể cảm nhận được mùi hương.

      lẳng lặng hưởng thụ tất cả, trong đầu lần nữa lên màn mỹ nam tắm, kế tiếp ra sao, coi như cái gì cũng biết, người đàn ông này tối nay chỉ sợ là chịu buông ra rồi. Mặc Thiên Trần dùng sức vỗ mặt nước, nước bắn tung tóe mặt, mở mắt ra, tiếp tục suy nghĩ biện pháp.

      Khi thấy giỏ xách treo tường lập tức nhảy lên, đây chính là biện pháp hòa hoãn cực tốt, Mặc Thiên Trần lập tức dùng khăn lông lau khô nước người, sau đó cầm băng vệ sinh xuống, liều mạng thử dán vào quần . Nếu như cố ý gì kia, cũng có cớ. Dọn dẹp xong xuôi, từ từ đẩy cửa phòng tắm ra, vào gian phòng.

      len lén đảo mắt nhìn qua gian phòng, Cúc Như Khanh cầm quyển sách ngồi giường lớn, lập tức ngồi vào bàn trang điểm, làm khô mái tóc dài đen nhánh, sau đó lại ngưng mắt nhìn gương mặt ửng hồng của mình, bây giờ phải làm gì đây? Nếu như vẫn xem như cái gì cũng biết. Tốt lắm.

      Cúc Như Khanh tay rời khỏi quyển sách, nhìn người phụ nữ ngồi ở gương trang điểm : “Cúc phu nhân, tới đây!”

      Cái thanh gọi Cúc phu nhân này làm Mặc Thiên Trần run như cầy sấy, người khác gọi sao, gọi, làm cho sợ.

      để lược xuống , sau đó từ từ đến bên giường, mỗi bước , cũng cảm giác được nguy hiểm lại nhích tới gần mình hơn, nhịp tim lại đập mãnh liệt lên mấy phần.

      Rốt cuộc, bước vị trí cách giường ba thước ngừng lại, “Cúc tiên sinh, chuyện gì?”

      Câu hỏi này của hoàn toàn làm Cúc Như Khanh bất ngờ, vợ chồng tắm xong ngủ, còn có thể có chuyện gì? nghe được mùi hương hoa Ngọc Lan từ người truyền tới, tâm tình vui sướng lên.

      “Đoạn này xem hiểu, em giúp nhìn xem!” chỉ chỉ trong đó đoạn thi từ.

      Mặc Thiên Trần thấy cũng thích Mộ Dung thi tập, vì vậy nghĩ ngợi gì liền bước tới, đến cạnh giường khẽ cong người chuẩn bị lấy sách trong tay , lại bị người đàn ông kia dùng lực kéo luôn lên giường.

      “Cúc tiên sinh…” thấp giọng hô lên, người đàn ông này căn bản là có hảo tâm, xem hiểu cái gì chứ, tất cả đều là cái bẫy của tên đàn ông phúc hắc này thôi. Nhưng mà, làm sao bây giờ? Cả người bị ôm trong ngực, cảm giác được lồng ngực nóng như lửa của rất ràng dán phía sau lưng .

      Cúc Như Khanh bá đạo ôm chặt , nghe được hương Ngọc Lan truyền tới, còn có mùi thơm của phụ nữ trong cơ thể tản mát ra, sách bị nhét sang bên, trong mắt giờ chỉ có .

      Tim của Mặc Thiên Trần đập càng lúc càng nhanh, eo thể động đậy được, bị người đàn ông dùng lực hai tay bóp chặt, thấy được bên thi tập, khẽ cười, đưa tay cầm lên, sau đó cố tự trấn định mà : “Cúc tiên sinh, mới vừa đoạn xem phải ? Em đọc nghe có được ?”

      Cúc Như Khanh khẽ cười tiếng, khẽ vuốt cằm , “Hình như là trang thứ năm mươi mốt.”

      Mặc Thiên Trần lập tức lật tới trang thứ năm mươi mốt, sau đó :

      “Lúc thanh xuân, nếu em người,

      Nhất định phải dịu dàng đối đãi người đó.

      Bất kể hai người nhau thời gian dài bao nhiêu hoặc ngắn bao nhiêu,

      Nếu hai người có thể thủy chung dịu dàng tương đãi như vậy,

      Tất cả khoảnh khắc đều là mỹ lệ tỳ vết .”

      Mặc Thiên Trần đọc được tránh khỏi nghĩ tới Nhậm Thần Phong, đó chính là tình thời trẻ tuổi của . Nhưng mà, chuyện này là phạm vào đại kỵ Cúc Như Khanh? nghiêng đầu mỉm cười, nhìn người đàn ông nhắm mắt lại lắng nghe mình, gương mặt tuấn của có chút gì giận dữ, vẫn nhàn nhạt khẽ cười, thế nào, đành phải nhắm mắt tiếp tục đọc.

      “Nếu bất đắc dĩ chia ly, cũng muốn tâm tiếng hẹn gặp lại,

      Cũng muốn ở trong lòng có cảm tạ, cảm tạ phần ký ức.

      Về sau trưởng thành, em mới biết, nháy mắt quay đầu lại,

      có oán hận thanh xuân mới có thể chút cũng tiếc nuối,

      Như núi cương thượng kia trăng rằm lẳng lặng đổi phiên.”

      Đây là bài《 oán thanh xuân》của Tịch Mộ Dung*, Mặc Thiên Trần học xong về sau cũng có ai cho bày tỏ, khỏi nhàng thở phào nhõm, sau đó lật trang kế tiếp.


      *Bài thơ dịch nghĩa là “Tuổi xuân oán hận” – là trong những tập thơ nổi tiếng của Tịch Mộ Dung . Tịch Mộ Dung (1943) là nhà thơ đại nổi tiếng ở Đài Loan. Sinh ra ở Trùng Khánh (Trung Quốc), lúc sống ở Hồng Công, lớn lên theo gia đình sang Đài Loan định cư, sau khi tốt nghiệp ngành mỹ thuật ở trường Sư phạm Đài Loan, bà du học ở Bỉ, sau tốt nghiệp với thành tích đầu bảng.
      Mặc Thiên Trần tiếp tục đọc, thà tình nguyện cùng đọc sách cả đêm, cũng muốn có những chuyện khác xảy ra, biết đọc bao lâu, người đàn ông vẫn lẳng lặng lắng nghe, câu nào, dường như cũng say mê vào trong câu thơ có chút thương cảm lại có chút vui vẻ này rồi.

      “Giống như mầm móng của gió thổi

      Ta nghĩ ta có lẽ là lạc đường

      Cái thế giới này cũng phải

      Trong khi Lam Đồ từng hứa hẹn ta

      Nhưng là có nước mắt của ta

      Vẩy vào sơn kính

      Ta trong đêm tối mơ ước nơi rừng rậm

      Ta khát vọng cùng tình ở nơi này

      Giống như đóa hoa nở rộ rồi lại biến mất. . . . .”

      (*Beta có chỉnh sửa tí trong mấy câu thơ nhé, nhưng cũng khá khó hiểu nên cố gắng hết sức văn chương hóa mấy câu thơ rồi. :)))

      Mặc Thiên Trần đọc đoạn này trong bài 《 Đường dài 》, lúc dừng lại, cằm người đàn ông kia đè gáy càng ngày càng nặng, phần cổ của càng ngày càng đau, len lén quay đầu ngắm nhìn , chẳng biết lúc nào ngủ rồi.

      Người đàn ông này ngủ thiếp , người mà bình thường vô cùng lãnh khốc, lại lúc yên như vậy, chưa từng ở khoảng cách gần như vậy nhìn ngủ, ra khi ngủ, cũng chỉ là người đàn ông bình thường thôi.

      lẳng lặng ngắm nhìn , cảm thấy giờ phút này thời gian dường như trôi qua rất chậm, cũng chưa từng ở trong hoàn cảnh như vậy cùng thân mật bên nhau. Mặc dù vẫn còn rất chần chờ, cũng rất mâu thuẫn. Thế nhưng giờ khắc này, cảm thấy đêm thu hoa nở, mảnh, mảnh, lại phiến, nở rộ ở trong lòng…

      biết cứ như vậy nhìn bao lâu, bỏ sách trong tay xuống, vô cùng nhàng dời đầu xuống, ngủ gối mềm mại, cũng liền vô cùng nghe lời , an ổn ngủ say.

      Mặc Thiên Trần nhìn bàn tay to của còn vây quanh eo của , định thừa dịp ngủ say, đẩy tay của ra, sau đó rời . Nhưng mỗi lần đẩy ra đến ngón tay thứ năm bốn ngón còn lại lại bám vào như cũ. Cứ lặp lại nhiều lần như thế, tức giận nhìn chằm chằm . vẫn như cũ ngủ rất ngon, giống như mình chưa làm gì cả.

      Mặc Thiên Trần dù có tức cũng bộc phát ra được, nhìn ngủ say, cảm thấy phát giận bây giờ cũng là hành động sai trái, nhàng than tiếng, sau đó tựa đầu vào lồng ngực , hai người lẳng lặng tựa vào nhau, lắng nghe nhịp tim trầm ổn của , sau đó cũng từ từ chìm vào giấc ngủ…

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 99: đem : sáng sớm tốt đẹp

      Editor : Băng Nguyệt

      Beta : Nghi Phương

      Cúc Như Khanh chưa bao giờ ngủ ngon như chiều nay, sáng sớm tỉnh lại liền nhìn người con tựa vào ngực , hai má đỏ tươi, tóc có mấy sợi nghịch ngợm vẩy vào ngực , tay bé của để mười ngón tay ôm eo , tựa hồ cố gắng đẩy ra, đòi chạy trốn.

      Hơi thở của đều đều, nhàng từng tiếng , tiết tấu như theo lồng ngực của nhảy cùng nhau. Lần đầu tiên dụ dỗ lên giường. Mặc dù có chút tình nguyện. Nhưng cuối cùng vẫn phải ngủ bên cạnh , Cúc Như Khanh nhàng lắc đầu, muốn phụ nữ, chưa từng lao tâm lao lực như vậy !!!

      Nhưng thích loại cảm giác này, tựa như hoa Ngọc Lan nở rộ ngoài cửa sổ, đem bông hoa xinh đẹp giấu trong lá xanh, phải là nhân tài mới có thể phát ra vẻ đẹp của , những người khác chỉ có thể đứng xa nhìn hương chứ thể thấy được hoa đẹp.

      Năm giờ sáng, chuông reo, rời giường cùng Cúc Cầm Du luyện công, nhàng buông ra, đặt đầu nằm lên gối, muốn đứng dậy Mặc Thiên Trần chợt tỉnh lại.

      chưa từng ngủ ấm áp như vậy, cả buổi tối bên cạnh đều cảm giác có lửa nóng, thân thể làm ấm áp, cảm thấy loại cảm giác này rất tốt, rất tốt. Khi ấm áp còn nữa liền lập tức tỉnh lại, sau đó thấy người đàn ông mỉm cười nhìn .

      Mặc Thiên Trần lập tức liền thanh tỉnh lại, tối hôm qua cùng ngủ chung. Mặc dù trước lúc ngủ, bọn họ cái gì cũng có làm. Nhưng nam nữ tương y kề cận bên nhau, ngủ cùng nhau, loại cảm giác đó…

      “Còn sớm, ngủ thêm lát !” nhìn đỏ bừng mặt, thấp giọng cười . Trong quá khứ, những người phụ nữ lên được giường của , cũng chỉ là để giải quyết vấn đề sinh lý thôi, xong chuyện rời , cũng là lần đầu tiên để ngủ bên cạnh, mà có phát sinh chuyện nam nữ, loại cảm giác này, cũng cảm thấy vô cùng kỳ diệu.

      đâu vậy?” Mặc Thiên Trần dám nhìn .

      muốn cùng Cầm Du luyện công.” đem chăn đắp lên người .

      Mặc Thiên Trần vừa nhìn đồng hồ, năm giờ sáng, sau đó vừa nghe ngoài cửa sổ có tiếng mưa, lập tức ngồi dậy: “Nhưng trời mưa…”

      Cúc Như Khanh thấy thú vị như vậy, khỏi đưa tay nâng cằm lên, nhìn mới vừa tỉnh ngủ ít nhiều có nét quyến rũ, hơn nữa lại còn vẻ mặt thẹn thùng, trêu chọc : “Chỉ là mưa , hay em muốn giữ lại ??!!…”

      Mặc Thiên Trần vừa nghe mặt càng đỏ hơn, cũng phải là rành thế , dĩ nhiên hiểu ý tứ trong lời của , hất bàn tay vuốt ve cằm , “Ai muốn giữ chứ… xấu lắm.”

      Cúc Như Khanh ngưng mắt nhìn từng nét biến hoá của Tiểu Bạch Thỏ ,càng nhìn càng thấy đẹp mắt, càng đổi càng thẹn thùng, bản tính Đại Sắc Lang lập tức liền lộ ra, vốn tốc chăn ra ngoài, nhưng lại lần nữa chui vào, tay cũng ôm vào trong lòng, Mỹ Kiều Nương nằm trong ngực, muốn nữa.

      “Nếu em giữ lại…, Cầm Du cũng phải chịu mưa…” khàn giọng ở bên tai .

      Mặc Thiên Trần đấm , chính là hư hỏng như vậy, lợi dụng lúc lơ đãng kéo vào lồng ngực , mà lại giãy giụa, chỉ có thể mặc ”Làm xằng làm bậy”, Cúc Như Khanh tuyệt đối là loại người có thể đem bán kiếm tiền… Nhưng mà, người đàn ông này, có bán ?

      Cúc Như Khanh tay từ dưới áo ngủ trượt đến hông của , thuận thế lên nữa vuốt ngực xinh đẹp của , nhàng run lên. Chuyện kế tiếp, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết được người đàn ông này muốn làm cái gì rồi.

      Khi bàn tay cởi ra áo ngực trói buộc, trực tiếp vào, cùng da thịt trực tiếp tiếp xúc Mặc Thiên Trần bị loại cảm giác đó làm rung động, chịu dụng tâm đối đãi nữ nhân cảm giác được rất tốt, tựa như giờ phút này, như bị bóp đến muốn hòa tan hết vậy.

      vẫn nhớ muốn giữ khoảng cách nhất định với . Nhưng muốn cự tuyệt lại nên lời, lần trước là điện thoại cứu . Nhưng bây giờ là năm giờ sáng, ai lại gọi tới đây? Phương thức cứu người này thể nào tái diễn lần nữa rồi.

      “Cúc tiên sinh…” Môi đỏ mọng của vừa mở ra, đôi môi mềm mại của người đàn ông liền bao trùm , ngăn lại tất cả lời muốn của , bàn tay cũng từ ngực dời , trượt đến quần ngủ, chui vào nhanh.

      Cúc Như Khanh biết mình thể như thế gấp gáp ăn hết . Nhưng nhịn được, sáng sớm mỹ lệ, muốn có . Nhưng ngón tay vừa trượt vào dọc theo quần lót lại đụng phải cái gì đó mềm mại như bọt biển.

      ngẩn ra, Mặc Thiên Trần đỏ bừng cả mặt: “Em… em…”

      biết có ý cự tuyệt, chỉ là vừa đụng phải chu kỳ sinh lý, vì vậy tựa như trừng phạt cắn cắn làn môi của , sau đó rút ngón tay ra.

      buông ra, đứng dậy mặc quần áo, Mặc Thiên Trần thầm thở phào nhõm, cuối cùng cũng qua được ải này. May mà tối qua nghĩ tới chiêu này, mới có thể tránh thoát cái nạn sáng sớm này.

      lấy chăn che cả người lại, chỉ lộ cái đầu ra ngoài, nhìn chuẩn bị ra khỏi phòng, nhàng gọi tiếng: “Cúc tiên sinh…”

      Cúc Như Khanh quay đầu lại, ngắm nhìn , đợi tiếp, nhìn lấy chăn cuốn người, giống như gấu ngựa nho nhìn .

      “Em có thể đưa ra thỉnh cầu ?” Mặc Thiên Trần chớp chớp con mắt nhìn .

      !” Cúc Như Khanh mặc dù đoán được muốn gì, nhưng vẫn đợi ra.

      Mặc Thiên Trần mấp máy bờ môi: “Hôm nay mưa, có thể cùng Cầm Du vào phòng luyện công hay ?”

      xong, thận trọng nhìn , mặc dù lần trước cự tuyệt , nhưng vẫn là nhịn được ra, Cúc Như Khanh chỉ hé mắt, cho câu trả lời chắc chắn.

      xem ! Bên ngoài mưa như vậy, trời cũng vào Đông rồi, nếu như bị cảm, Cầm Du lại trễ việc học tập, đúng ?” Mặc Thiên Trần cố gắng thuyết phục “Đến lúc đó chỉ luyện được công, còn có thể ngã bệnh, vậy phải lỡ hết việc sao?”

      Cúc Như Khanh gật đầu: “ rất có đạo lý, nhưng Cầm Du luyện mấy mùa Đông rồi, thân thể thể nào kém như vậy đâu!”

      Mặc Thiên Trần nghe , cảm thấy bất lực, rốt cuộc phải làm sao, mới có thể thay đổi phương pháp giáo dục! Nhìn thấy định ra ngoài, từ giường lập tức nhảy xuống, khi ra cửa kéo tay áo lại, giọng hơi có ngữ điệu làm nũng: “Đáp ứng em có được hay vậy?”

      Cúc Như Khanh thấy chân đứng sàn nhà, thấy trong đôi mắt tràn đầy mong đợi, vẫn lẳng lặng ngưng mắt nhìn tỏ thái độ, Mặc Thiên Trần chịu nổi bộ dạng này của , khỏi cau mày: “ phải như thế nào mới bằng lòng đáp ứng em?”

      Người đàn ông môi mỏng câu: “Hôm nay…”

      “Tối nay em và ở cùng nhau!” Mặc Thiên Trần nhanh chóng cắt đứt lời của , dù sao bây giờ có abc làm bùa hộ thân, cần phải lo lắng nữa.
      vulinh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :