1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Kim Cương Khế Ước - Lục Tiểu Lam (Hoàn, mấy chương hoàn và PN trong VIP link cuối trang 88)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 90: Dọn ra ghế salon.

      Edit: BẠCH DƯƠNG

      Beta: Umi



      Mặc Thiên Trần lại bị trêu cợt ! Buổi sáng trước khi ra khỏi cửa được dùng roi trúc dịu dàng mà “Trừng phạt” .Tối hôm qua khi trở lại, bộ dáng như thế, khiến lầm tưởng bị thương cần có người khẩn cấp cấp cứu , hại gấp gáp đến mức nhiệt tình chủ động cởi nút áo sơ mi của ra . liều mạng , kiểm tra thương tích thân thể của tìm, chính là đôi mắt to căng tròn nghiên cứu hồi , giống như mưa to gió lớn , gà quăng chó chạy vậy mà vẫn tìm được dù là vết xước .

      Cơ thể của phải là hoàn mỹ đến mức cũng phải ghen tị , nhưng thời điểm để thưởng thức hẳn là đúng . căn bản là có tim có phổi nha, đem lấy lòng tốt của thành trò cười. Tại sao có thể hư hỏng như vậy , từ đầu đến cuối hóa ra là tự biên tự diễn mình ??? nghĩ được biện pháp nào tốt hơn là cố ra sức mà trút giận .

      Cúc Như Khanh thấy tức giận đến mức uất ức sắp kìm nén được, để tâm , chỉ nhàn nhạt mở miệng: “Đánh đau!”

      “Đáng đời!” Mặc Thiên Trần mặc dù ngoài miệng như vậy, nhưng tay cũng dùng sức đánh.

      Cúc Như Khanh nắm đôi tay bé của , ngắm nhìn khuôn mặt kia vì tức giận mà khẽ biến hồng, nước mắt trong hốc mắt chực trào ra ngoài, lông mi dài cũng dính vào, mảng ướt đẫm, cả thân thể nho vẫn còn thể khống chế run rẩy.

      lo lắng cho , coi như muốn thừa nhận, cũng có thể nhìn ra được là rất quân tâm , nghĩ đến đây là có thể cảm thấy được hồi ấm áp. Cúc Như Khanh dùng sức ôm vào trong lòng, nhuyễn ngọc ôn hương an vị nằm trong ngực của , nước mắt của được cơ hội giải thoát.

      Mặc Thiên Trần cảm giác bản thân có tiền đồ, bị trêu cợt còn khóc thút thít, cũng biết vì sao a, khống chế được nước mắt của mình, giọt lại giọt rơi xuống khuôn ngực trần trụi của .

      Hai người ai cũng gì, lẳng lặng cảm thụ , khóc lúc run rẩy, cũng mặc cho nước mắt của mình giống như dòng suối chảy xuôi, lúc này ai lên tiếng, tiếp tục ôm nhau gắn bó, mọi hiểu lầm như bọt biển tan biến vào hư .

      Cúc Như Khanh đưa tay nâng lên khuôn mặt nhắn , ngưng mắt nhìn bộ mặt lê hoa đái vũ xinh đẹp, tâm tình kìm nén, chậm rãi cúi đầu, hôn lên bờ môi hồng căng mọng, bờ môi bên còn mang theo vị mặn của nước mắt , hôn rất rất . . . . .

      Như vậy hôn, khiến Mặc Thiên Trần cũng dần dần mê say , có thể là tại vì có nhân tố kích thích , thế mà chờ đợi chìm đắm, để ý gì liền tiến tới hôn trả , làn môi của rất mềm, tuyệt giống như người khác lãnh khốc quyết tuyệt, cùng , giống như bốn phiến cánh hoa dính vào nhau, ban đêm mùi hương nở rộ, ngại mà nở rộ nữa. . . . . .

      chủ động hôn trả lại, khiến khóe môi Cúc Như Khanh nụ cười từ từ triển khai, tay cố định ,tay kia vuốt mái tóc dài của , bộ dáng rất hưởng thụ.

      Ban đêm, chỉ có lòng hai người nhảy càng ngày càng gấp rút, gương mặt của càng ngày càng hồng, tay bé cũng tự giác lau lau , sờ sờ lồng ngực của ,nó bóng loáng, kiện mỹ, cho thấy người đàn ông lực lưỡng cùng kiên cường.

      khẽ :”Ưm. . . . . .” tiếng, Cúc Như Khanh chậm rãi buông ra , Mặc Thiên Trần hai mắt nhìn chằm chằm vào , nhàng mấp máy môi, bờ môi bên còn có mùi vị của , cư nhiên cùng . . . . .

      dám lời nào, cũng dám có động tác, bây giờ mặc dù khí cực tốt, nhưng là cùng có dám tiến thêm bước nữa, chỉ là hy vọng cùng bình thản như trước, lúc tức giận khi dễ là tốt rồi.

      “Đem ghế sa lon dọn ra !” khàn giọng với .

      “Vậy em ngủ ở đâu?” Mặc Thiên Trần cơ hồ là tính phản xạ trả lời.

      Cúc Như Khanh khóe môi khẽ câu, gì, lại ôm lên , chạy hướng giường lớn, đặt giường, như vậy mà vẫn , phải ở trán khắc chữ “Đần” .

      Mặc Thiên Trần nhất thời khẩn trương lại dám động, ngủ cùng nhau??? tại tâm tình tốt, ai biết ngày nào đó chọc giận , lại phách lối cuồng vọng vô cùng rống: “Tôi căn bản khinh thường đụng ! Cút lại chỗ ghế của mà ngủ!”

      cho tới bây giờ cũng chưa có hi vọng leo lên giường của , mà phần”Vinh dự” cho tới bây giờ cũng nghĩ qua, cùng đấu qua mấy lần, ít nhiều gì cũng nắm đượcmột chút tính tình của , chính là bảo làm gì tốt nhất là nên nghe lời , nếu kết cục chắc chắn rất đẹp mắt nha.

      “Cúc tiên sinh. . . . .” giọng kêu tiếng.

      trước tắm đã.” Cúc Như Khanh buông xuống, sau đó đứng thẳng người.

      Mặc Thiên Trần lập tức ngồi thẳng người, lo lắng kêu lên: “Cúc tiên sinh, em có chuyện muốn .”

      Cúc Như Khanh đôi tay ôm ngực ngưng mắt nhìn , yên lặng chờ tiếp. Mặc Thiên Trần ngẩng đầu nhìn lên , “Cúc tiên sinh, em nếu gì sai , có thể hay tức giận?”

      Cúc Như Khanh hai mắt hơi nhíu lại, ý bảo có thể tiếp.

      Mặc Thiên Trần cắn cắn môi, “Có câu , gần vua như gần cọp. Em tại liền có loại cảm giác này. . . . . .”

      biết lúc nào vui vẻ, lúc nào vui, thích cùng quá thân cận, cũng dám đến gần, chớ chi là cùng giường chung gối .

      Cúc Như Khanh nghe vậy, khóe môi khẽ cong: “Cho nên em phải ngoan ngoãn, nếu liền ăn em.”

      Từ ‘’ ăn ‘’ của chữ có hai nghĩa, Mặc Thiên Trần lập tức liền đỏ bừng cả mặt, Cúc Như Khanh gì nữa, mà là xoay người tới phòng tắm.

      “Cúc tiên sinh. . . . . .” Mặc Thiên Trần thấy tới cửa phòng tắm, vội vàng từ giường nhảy xuống chạy tới, “Em …. Em… còn có lời muốn . . . . . .”

      “Chờ tắm xong,ra ngoài lại .” Cúc Như Khanh xoay người vào phòng tắm.

      Mặc Thiên Trần sững sờ tại chổ , nghe trong phòng tắm chuyền tới tiếng nước chảy , đứng trước cửa phòng tắm hồi mới ảo não trở lại ghế sa lon ngủ , chờ về là muốn cùng thương lượng ,nhưng là bây giờ người đàn ông này căn bản muốn nghe, chỉ có thể chờ ngày mai.

      Bởi vì đêm khuya, Mặc Thiên Trần cũng sớm mệt nhọc, vừa nằm xuống ,rất nhanh liền ngủ. Mà Cúc Như Khanh từ trong phòng tắm ra nhìn thấy biết ngủ từ lúc nào, tựa hồ ngủ rất say .

      Sáng sớm ngày thứ hai, Mặc Thiên Trần tỉnh lại, phát Cúc Như Khanh còn ở trong phòng, chạy đến bên cửa sổ vừa nhìn, bầu trời mới vừa sáng trong chốc lát, rơi xuống lâm râm mưa phùn.

      lo lắng Cúc Cầm Du thân thể chịu nổi luồng khí lạnh của mưa thu , đều do tối hôm qua chưa cùng Cúc Như Khanh cho ràng, cuống quít đổi y phục, hướng Rừng trúc chạy .

      Xa xa, liền thấy hai cha con đều ở đây ,trong mưa phùn cùng nhau luyện công, biết tối hôm qua Cúc Như Khanh về muộn cùng bị thương, đều phải là ngẩu nhiên, hôm nay nghĩ nên khuyên thay đổi phương thức giáo dục, mà biết bắt đầu từ đâu. cũng biết, giang hồ có giang hồ quy củ, cá lớn nuốt cá bé ở nơi nào đều là thể trái lại .Chỉ là, có loại lựa chọn thứ hai sao?

      dám quấy rầy bọn họ, chỉ là đau lòng nhìn lớn hai người đàn ông này, cảm thụ người bọn họ ,lưng đeo trách nhiệm, còn có ít phần kiên nghị và tinh thần bất khuất .
      sói già gian ácvulinh thích bài này.

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 91: Mưa thu lộ vẻ nhu tình

      Edit: Như Nguyện



      Mưa mùa thu, mảnh như lông trâu, giống như ngàn vạn cây ngân châm biết từ nơi nào chợt kéo đến, rồi lại từng giọt tí tách rơi xuống ngừng, hơn nữa gió thu xào xạc , làm cho người ta nhịn được cảm thấy lạnh lẽo.

      Hai cha con Cúc Như Khanh cùng Cúc Cầm Du đúng năm giờ là rời giường luyện công, cho dù bên ngoài mưa, cho dù khí trời thấm đẫm lạnh lẽo, thế nhưng phần ý thức trách nhiệm cùng sứ mạng thâm căn cố đế, để cho bọn họ có chút lười biếng nào, trong mưa gió vẫn ngừng kiên trì cùng nhau vung vẫy mồ hôi.

      Mặc Thiên Trần thấy hai người bọn họ rốt cuộc cũng ngừng lại sau khi luyện xong vòng, vội vàng tiến lên dùng khăn lông lớn bao lấy thân thể Cúc Cầm Du, lại dùng khăn lông lau những giọt nước mặt cậu bé, cũng biết mặt con trẻ là nước mưa hay là mồ hôi, nghĩ, chắc cũng phân biệt được.

      “Cầm Du, về tắm nước nóng, rồi học.” Cúc Như Khanh .

      “Dạ! Cha.” Cúc Cầm Du hô to trả lời, sau đó hướng về phía Mặc Thiên Trần : “Cám ơn mẹ.”

      “Ngoan! Mau .” Mặc Thiên Trần gật đầu cười .

      nhìn bóng lưng nho của Cúc Cầm Du biến mất trong mưa gió, sau đó tới trước mặt của Cúc Như Khanh, ngẩng đầu lên ngước nhìn , mặt của cũng ướt đầy nước, có nước mưa, cũng có mồ hôi, vươn tay, dùng khăn lông nhàng lau cho .

      Cúc Như Khanh hưởng thụ dịu dàng khó có được của , chỉ cúi đầu ngưng mắt nhìn , cho phép như người vợ lau mồ hôi cùng nước mưa cho cùng con trai, hai người mặc dù chuyện, nhưng lại có loại chân tình lượn quanh ngừng lan tràn.

      Mặc Thiên Trần thấy nhìn chòng chọc lâu, thu hồi tay lau mồ hôi cùng nước mưa, “ bị thương?”

      “Em có cần kiểm tra toàn thân chút ?” Cúc Như Khanh vươn tay, nhàng vỗ vỗ sợi tóc dính nước mưa đỉnh đầu .

      mới cần kiểm tra! Đôi mắt hạnh của Mặc Thiên Trần trừng lớn, “Tôi dẫn xem nơi, có được hay ?”

      !” Cúc Như Khanh gật đầu cái.

      Mặc Thiên Trần mang theo tới gi¬an nhà trống ngày hôm qua quét dọn qua, thủy tinh trong vắt, gian rộng rãi, căn phòng hoàn toàn thích hợp để luyện công. Cúc Như Khanh vừa nhìn hiểu, hai tay chắp sau lưng nhìn chút, gì.

      “Cúc tiên sinh, tôi biết ý nghĩ của tôi với , là tương đối ngây thơ. Nhưng mà, cũng thể thể nghiệm cảm giác làm mẹ lần, loại đau xót như khoan vào tim đó, tôi có thể thỉnh cầu , trong ngày mưa, để Cầm Du luyện công ở trong nhà, lúc trời sáng đẹp luyện tập ở ngoài trời.” Mặc Thiên Trần nhàng .

      Cúc Như Khanh hừ tiếng: “Em như vậy, sợ tôi tức giận?”

      “Sợ! Cho dù tức giận, nhưng mà tôi vẫn muốn . đứng lập trường làm cha trách móc nặng nề nghiêm phạt con trai, tôi thể làm cha, cho nên tôi thể nghiệm được cái loại cảm giác trách nhiệm cùng sứ mạng đó, nhưng tôi là người mẹ, tôi nhất định muốn đem nỗi lòng của người mẹ ra ngoài, tôi đành long nhìn Cầm Du chịu huấn luyện nghiêm khắc như vậy.” Mặc Thiên Trần hơi, sau đó nhìn Cúc Như Khanh.

      Cúc Như Khanh hít hơi: “Tôi đồng ý.”

      xong, sau đó bước ra ngoài. Lòng dạ đàn bà là ý tưởng của Mặc Thiên Trần, Cúc Như Khanh là người vô cùng có nguyên tắc, chuyện quyết định thay đổi.

      “Cúc tiên sinh. . . . . .” Mặc Thiên Trần hướng về phía bóng lưng của kêu tiếng, ta quay đầu lại, cũng đáp ứng , chỉ như thế quyết tuyệt rời .

      Mặc Thiên Trần bất đắc dĩ, đơn lái xe làm.

      Công ty Mặc thị.

      Mặc Thiên Trần vừa đến, Triển Thanh Thanh liền giơ tờ báo tay lên vui vẻ : “Đại Tiểu Thư, tin tức tốt!”

      “Tối hôm qua mua em vé số trúng năm trăm vạn?” Mặc Thiên Trần trợn trắng mắt.

      “Tin tức này còn tốt hơn!” Triển Thanh Thanh theo cùng vào phòng làm việc của , “Cha của Chu Tiểu Kiều bị nghi ngờ có hành vi rửa tiền, bị Sở Liêm chính gián chức điều tra.”

      “Liên quan gì đến em?” Mặc Thiên Trần lắc đầu cái, chủ tịch ngân hàng lại là kẻ khả nghi rửa tiền, đây chính là châm chọc nực cười!

      Ánh mắt Triển Thanh Thanh lóe sáng: “Đương nhiên có liên quan. Đầu tiên, Chu Truyền Tốt khi suy sụp, Chu Tiểu Kiều cũng phách lối nữa, ta thể phách lối, cũng có cơ hội quấn lấy Cúc tiên sinh, tình cảm của chị cùng Cúc tiên sinh liền vô cùng ổn định, sau khi tình cảm ổn định, tâm tình của Đại Tiểu Thư tốt lên, khi tâm tình của Đại Tiểu Thư tốt cho em thêm tiền lương, tiền lương của em góp vào cũng khiến GDP mà chính phủ công bố tăng trưởng gấp bội, Đại Tiểu Thư, chị xem, phải là đáng mừng hơn trúng vé số năm trăm vạn sao?”

      Mặc Thiên Trần nghe xong, xem xét kỹ lưỡng Triển Thanh Thanh, lâu mới lắc đầu mà thở dài : “Madam Triển, với phương thức tư duy cùng đầu óc suy luận của em, Tổ Trọng Án làm việc, là lãng phí nhân tài! Đến công ty Mặc thị làm trợ lý là nhân tài được trọng dụng nha! Nếu em đến Tổ Trọng Án, nhất định là cao thủ phá được hết những kỳ án khó khăn.”

      “Đại Tiểu Thư là có mắt! Vậy mà chị cũng nhìn ra được.” Triển Thanh Thanh dương dương tự đắc.

      ra ngoài làm việc!” Mặc Thiên Trần vỗ bàn cái, “Bưng ly cà phê cho chị.”

      Triển Thanh Thanh lập tức nhảy lên: “Đại Tiểu Thư, chẳng lẽ chị vì tin tức đó mà mất hứng sao?”

      “Chị nước thương dân như em, có cao hứng hay cũng vô dụng.” Mặc Thiên Trần để ý đến , mà bắt đầu ngày làm việc. Cả chuyện nhà cũng giải quyết được, gì đến quốc chứ. Cúc Như Khanh cố chấp đó, phải làm sao mới có thể khiến cho tư tưởng của tiến hóa! Cái nhà kia, coi như có lòng duy trì, cũng có năng lực giải quyết!

      *¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥

      Công ty Cúc thị.

      Tất cả đều theo như kế hoạch của Cúc Như Khanh mà tiến hành, có thói quen đem mọi chuyện nắm trong tay của chính mình, nhìn Chu Truyền Tốt bị Sở Liêm chính gián chức điều tra, tin chân tướng cái chết của cha dần lên.

      Đầu tiên, kềm chế được chính là Chu Tiểu kiều, gọi điện thoại cho Cúc Như Khanh, hi vọng Cúc Như Khanh có thể ra mặt chứng minh cha mình trong sạch, nhưng bị Cúc Như Khanh nghiêm khắc cự tuyệt, lý do là căn bản cũng có bất kỳquan hệ gì.

      Tiếp theo, chính là Cúc Tam gia Cúc Thiên Truyền. “ cả, khi tội danh của Chu Truyền Tốt thành lập, dính líu đến rất nhiều người, chúng ta nên làm chút chuyện gì .”

      Đại gia Cúc Thiên Lâm trừng mắt nhìn : “Có Chưởng môn của Cúc thị chống đỡ, lúc nào đến phiên chú quan tâm? Chú cứ an tâm đếm tiền lãi tay mà sống qua ngày thôi.”

      cả, thế lực của Như Khanh càng ngày càng lớn mạnh, cho dù là thống lĩnh sản nghiệp bí mật của Cúc thị, hay là công ty Cúc thị, chúng ta nhìn mà phải e sợ thực lực của nó. Chúng ta phải làm sao bây giờ? Nếu như nó tra ra được vài chuyện phải làm sao?” Cúc Thiên Truyền hễ gặp chuyện là khẩn trương.

      Cúc Thiên Lâm vỗ bàn cái: “Chuyện đó sao? Chuyện xa xưa đó? nhiều năm như vậy, chút tiến bộ cũng có! biết chú là chuyện gì! Mỗi lần vừa có gió thổi qua sân cỏ tựa như chim sợ ná, chút tiền đồ cũng có! Chẳng lẽ phải may miệng của chú lại sao! Chu Truyền Tốt phạm vào chuyện đó là gã bị trừng phạt đúng tội, có bất cứ quan hệ gì với em chúng ta!”

      Cúc Thiên Truyền lập tức dám tiếp nữa, ta trầm mặc khiến Cúc Thiên Lâm càng muốn dạy dỗ ta: “ tại lúc dầu sôi lửa bỏng, chú cứ ở nhà cho , nên náo loạn, khẳng định chuyện gì cũng xảy ra.”
      vulinh thích bài này.

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 92: đem : con

      Edit: Như Nguyện



      Sản nghiệp bí mật của Cúc thị.

      Cúc Như Khanh nhìn đến người phụ trách, còn có chú và bác của mình đứng ở cửa, ánh mắt bình tĩnh quét qua cái, mới chậm rãi nhếch môi : “Hôm nay triệu tập mọi người đến họp, chắc hẳn mọi người cũng biết chuyện của Chu Truyền Tốt rồi, tôi cũng sớm qua, bất luận kẻ nào trong các người tham gia đường giây rửa tiền, tôi cũng tha. Hôm nay cũng lần nữa, dân cùng quan đấu, chúng ta cầu tài, phải cầu quan để tiến thân, các vị đều là người hiểu chuyện, nên cũng hiểu ý của tôi.”

      “Dạ! Chưởng Môn!” Mọi người trăm miệng lời mà .

      Cúc Như Khanh hơi lùi lại gần thành ghế phía sau, thích ý híp híp mắt, dời tầm mắt nhìn hướng Cúc Thiên Truyền: “Chú có tâm ? Chẳng lẽ chú cũng tham dự?”

      !” Cúc Thiên Truyền lập tức , “Chú có!”

      có là tốt rồi.” Cúc Như Khanh nhàn nhạt mà cười cười. Sau đó chuyển hướng sang Trần Ích: “Tình huống như thế nào?”

      “Tình hình buôn bán của chúng ta càng ngày càng khả quan, tôi nghĩ bởi vì người của Thanh Phong bị liên lụy điều tra, nên chuẩn bị mở rộng 100 sòng bạc, chiếm đoạt phân chia thị trường của Thanh Phong.” Trần ích lập tức .

      Cúc Như Khanh đốt điếu thuốc, trong làn khói lượn lờ, thấy vẻ mặt chân của , giọng của vẫn bình tĩnh như thường: “100 sòng bạc hoạt động này , cũng chỉ là Cúc thị của chúng ta nên lấy lại thị trường mà thôi, năm đó ta mới vừa ngồi lên vị trí Chưởng Môn Thanh Phong liền đem Cúc thị của chúng ta đẩy tới hề có chổ dung thân, nhưng nghĩ đến có hôm nay, thua ở tay Chu Truyền Tốt. Trần Ích, cậu lập tức xuống tay làm , các vị, còn chuyện gì ? có liền tan họp.”

      “Cung tiễn Chưởng Môn!” Mọi người đứng lên cung kính đưa Cúc Như Khanh ra cửa.

      Cúc Như Khanh dẫn đầu ra ngoài, Khang Hạo theo phía sau , khi vượt qua bên người Cúc Thiên Lâm cùng Cúc Thiên Truyền vẻ mặt Cúc Thiên Lâm vẫn trấn định, mà Cúc Thiên Truyền chảy mồ hôi lạnh, cái gì cũng , ngay cả giây cũng dừng lại, ra ngoài như thường ngày.

      Sau khi Cúc Như Khanh , Cúc Thiên Truyền cùng Cúc Thiên Lâm cùng đến chỗ, Cúc Thiên Truyền lau đầu đầy mồ hôi lạnh: “ cả, làm sao bây giờ? Như Khanh muốn chiếm thị trường, thu nhập của sòng bạc chúng ta bí mật mở giảm nhanh.”

      Cúc Thiên Lâm hừ lạnh tiếng: “Chú kiếm nhiều năm như vậy cũng nên thu tay lại rồi! Dù sao Cúc thị đoạt thị trường, huê hồng mỗi tháng càng ngày càng nhiều, chú lo lắng cái gì?”

      “Nhưng do chính mình kinh doanh tới sảng khoái!” Cúc Thiên Truyền thở dài .

      “Vậy cũng phải xem chút bản lãnh độc lập kinh doanh của chú!” Cúc Thiên Lâm hít sâu cái, “ cảm giác Như Khanh mượn cớ nhắc tới năm đó chúng ta giúp nó mà chỉ đứng xem cuộc vui, chuyện sau này, phải tự giải quyết cho tốt thôi.”

      Cúc Thiên Lâm xong lái xe rời trước, mà Cúc Thiên Truyền cũng chán nản rời .

      Sau khi Cúc Như Khanh họp xong, thẳng tới công ty Mặc thị, vừa lúc đến giờ tan tầm, nhân viên nhìn thấy con rể của Mặc gia, đều là mảnh than thở cùng thần sắc hâm mộ.

      Triển Thanh Thanh vừa nhìn thấy Cúc Như Khanh, lập tức chuẩn bị gọi điện thoại báo cáo cho Mặc Thiên Trần, chuyện cao hứng hơn so với trúng năm trăm vạn tiền vé số lập tức liền xuất rồi, suy luận quả nhiên đều trúng nha! Nếu như ở Tổ Trọng Án, nhất định là Triển thần thám rồi.

      Cúc Như Khanh hướng lắc đầu cái, ý bảo đừng gọi, sau khi gõ cửa vào, Mặc Thiên Trần vẫn còn ở trước máy vi tính, cũng ngẩn đầu lên.

      “Thanh Thanh, tan sở em có rãnh rổi hay , rãnh rỗi chúng ta mua sắm nha! Lâu rồi chị mua sắm.” Hôm nay tâm tình Mặc Thiên Trần tốt, tìm được biện pháp giải quyết, thể làm gì khác hơn là dùng mua sắm hóa giải phiền não, thuận tiện ngẫm lại những biện pháp khác .

      Cúc Như Khanh lần đầu tiên tới phòng làm việc của , là lúc bị thương, hôm nay tới đón tan sở, lại hẹn người khác mua sắm. chuyện, chẳng qua là ngồi xuống ghế so¬fa, thích ý nhếch hai chân lên, chờ phát mình tồn tại.

      Mặc Thiên Trần nghe Triển Thanh Thanh trả lời, khỏi thở dài tiếng: “Cho dù em rảnh cũng với chị tiếng ! Sắp tan sở rồi, chị dọn dẹp chút là có thể ngay.”

      vẫn nghe trả lời, vì vậy quyết định tắt máy tính ra ngoài nhéo người, vừa mới đứng lên, lại phát người đàn ông ngồi ghế sofa.

      “Cúc tiên sinh. . . . . .” Mặc Thiên Trần sợ hết hồn, vào lúc nào, sao câu nào!

      Cúc Như Khanh rốt cuộc chờ nàng này phản ứng, nhàn nhạt giải thích: “Vừa lúc ngang qua đây, liền đón em tan sở.”

      “Nhưng mà. . . . . .” Hôm nay Mặc Thiên Trần còn muốn tiêu tiền!”Vậy. . . . . . Chúng ta thôi!”

      Đây là lần đầu tiên Cúc Như Khanh đón tan sở, nhưng dám nhận đãi ngộ như vậy của , tình nguyện nghe thấy cũng hỏi, hai người ai cũng xen vào sinh hoạt của ai, như vậy đối với ai cũng đều tốt.

      Cúc Như Khanh đứng lên, hai người cùng ra ngoài, Mặc Thiên Trần từ xa liền nhìn thấy Triển Thanh Thanh làm mặt quỷ với , chứng minh suy luận buổi sáng của ấy hoàn toàn chính xác!

      Mặc Thiên Trần im lặng, cùng Cúc Như Khanh đến bãi đậu xe, Cúc Như Khanh lái xe, ngồi ở vị trí kế bên tài xế.

      “Buổi tối muốn nơi nào ăn cơm?” mở miệng hỏi .

      “Á. . . . . .” Mặc Thiên Trần thụ sủng nhược kinh, bóng ma lần trước ăn cơm còn chưa tản , lần này nhà Chu Tiểu Kiều vừa gặp chuyện may, càng thêm phải cẩn thận. “Tôi cũng biết chỗ nào tốt, quyết định !”

      Cúc Như Khanh mỉm cười: “Chúng ta phố đồ nướng !”

      sao? Tôi thích ăn đồ nướng nhất!” Mặc Thiên Trần vốn cũng muốn cùng Triển Thanh Thanh dạo phố, sau đó cùng phố đồ nướng ăn cái gì đó.

      “Ừ, thích chúng ta ngay bây giờ.” Cúc Như Khanh thấy vui vẻ, khóe môi cũng khỏi tươi cười.

      “Sao nghĩ đến muốn ăn đồ nướng?” Vừa có cùng chung đề tài, Mặc Thiên Trần muốn nhảy lên.

      Cúc Như Khanh nhìn cái, sau đó chuyên tâm lái xe. “Con của tôi thích ăn đồ nướng, tôi nghĩ phụ nữ phần lớn đều thích cái loại khí đó!”

      “. . . . . .” Mặc Thiên Trần nửa ngày cũng chưa lấy lại tinh thần, sửng sốt hồi mới : “ có con ?”

      “Đúng! Tôi có con , em chưa từng thấy qua mà thôi.” Cúc Như Khanh thấy thần sắc quái dị, càng cảm thấy kỳ quái.

      Mặc Thiên Trần thấy xác định, liền lập tức vui vẻ bắt lấy cánh tay: “Dẫn tôi gặp chút, có được hay ? Tôi thích bé nhất!”

      ra phải em thích nhất là Cầm Du?” Cúc Như Khanh khỏi nhạo báng .

      “Dĩ nhiên phải vậy!” Mặc Thiên Trần lắc đầu, lại đem cánh tay của nắm chặt chút: “ hẳn hiểu được loại tình cảm này. Cho tôi gặp con chút , có được hay vậy?”

      Cúc Như Khanh biết thích cùng đau lòng vì con trẻ, chỉ cười mà , bởi vì thân thể càng đến gần càng gần, sau đó ngừng thỉnh cầu, vui vẻ làm nũng với .

      “Cúc tiên sinh, phải như thế nào mới bằng lòng để cho tôi gặp con của ?” Mặc Thiên Trần cũng phát giác cả người ngang nhiên xông qua.

      Cúc Như Khanh khẽ cười tiếng, quay đầu ở bên tai , ngửi thấy mùi thơm phát ra người , nhanh chậm mà : “Cái này sao. . . . . . em biết mà. . . . . .”

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 93: Mong đợi gặp con

      Edit: Như Nguyện



      Mặc Thiên Trần biết là có ý gì, khoảng cách rất gần, thấy đến con mặt có ôn nhu cùng tươi cười, nghĩ, nhất định rất con , mới có thể tự chủ toát ra nụ cười.

      Trong khoảnh khắc, ngây ngốc nhìn , đột nhiên cảm giác được là người hạnh phúc nhất thế giới, có con trai và con , đây chính là tài sản quý báu nhất của , nếu như cũng có con ở bên người, cũng là người hạnh phúc nhất thế giới.

      Cúc Như Khanh lái xe, tay của nắm cánh tay phải của , đầu của cũng tựa vào cánh tay phải của , vừa lúc phía trước có ngã rẽ, xe của vốn cũng chậm, khi quẹo cua cũng chậm lại, tay lái hướng bên phải chuyển cái, Mặc Thiên Trần trong nháy mắt mất trọng tâm, hề dự liệu nhào vào trong ngực của .

      “Ưm. . . . . .” Lỗ mũi Mặc Thiên Trần đụng phải lồng ngực của , vuốt vuốt, sau đó vội vàng ngẩng đầu lên, sau khi phát mình ở trong lòng , lập tức ngồi dậy. Từ lúc nào lại cùng thân mật như vậy?

      mím môi, thêm gì nữa, vô cùng thục nữ ngồi ngay ngắn tại chỗ. Cúc Như Khanh cũng chỉ hơi ngoắc ngoắc khóe môi, hướng phố thức ăn nướng vội vã .

      Con đường này, Mặc Thiên Trần qua rất nhiều lần, tự nhiên xa lạ, sau khi xuống xe, cùng Cúc Như Khanh đến quán đồ nướng. Mặc dù Mặc Thiên Trần nấu cơm, làm thức ăn chỉ tạm được, nhưng nướng thức ăn đối với , cũng là quen việc dễ làm, vô cùng lành nghề, nhiệt tình vì Cúc Như Khanh nướng cánh gà, hai người cùng nhau hưởng thụ thức ăn ngon.

      Quán đồ nướng buôn bán rất tốt, tới nơi này ăn đại đa số là tình nhân, còn có các trẻ tuổi đến kết bạn, sau khi tận hứng Mặc Thiên Trần vào trọng tâm, nhưng mà lại được gãy gọn khúc chiết: “Cúc tiên sinh, tài nấu nướng của tôi như thế nào?”

      “Tạm được!” Nam nhân ưu nhã cười.

      “Vậy tôi có thể thỏa mãn con ?” Mặc Thiên Trần ngồi ở bên cạnh .

      Cúc Như Khanh ngưng mắt nhìn : “Đợi sau khi con bé thi xong, trở về nước em bận rộn đó.”

      bé ở nước ngoài à?” Mắt hạnh của Mặc Thiên Trần chớp chớp.

      Cúc Như Khanh gật đầu cái, có Dương Mi chăm sóc Cúc Hoài Cẩn, rất yên tâm.

      Mặc Thiên Trần chu môi cái: “Nhưng còn hai tháng nữa mới nghỉ đông!”

      “Vậy mà cũng thể chờ đợi?” Cúc Như Khanh đưa ngón tay, nhàng chà xát bờ môi hồng hồng của .

      Động tác này hiển thị nhu tình, khiến Mặc Thiên Trần hơi đỏ mặt chút, cũng may, lửa than trong lò nướng cũng nung mặt người đỏ hồng, nên nhìn ra đỏ mặt.

      Hai người cũng chuyện, lát sau, Mặc Thiên Trần hỏi Cúc Như Khanh: “ no chưa? Có cần ăn nữa ?”

      Cúc Như Khanh nhìn cười mà , Mặc Thiên Trần nhíu nhíu mày, người đàn ông này tâm cơ thâm trầm, nhưng lại cực kỳ liều mạng.

      “Từ buổi tối hôm qua vẫn đói bụng, em xem có muốn ăn ?” giọng ở bên tai .

      Mặc Thiên Trần trừng mắt hạnh: “Em nướng tiếp. . . . . .” Lời còn chưa hết, mới hiểu được ý tứ của , người đàn ông này, tại sao có thể nghĩ đến chuyện đó vào lúc này?

      Thấy khuôn mặt nhắn của càng ngày càng hồng, Cúc Như Khanh khẽ cười tiếng, lập tức rước lấy quả đấm của Mặc Thiên Trần thẳng hướng người mà đánh tới, mặc dù vẫn đánh , nhưng đều dùng lực, cũng chỉ là co nắm tay múa may mấy cái mà thôi.

      Cúc Như Khanh đưa tay, thuận thế kéo vào trong ngực, cả thân thể nho của cũng kìm hãm được ngã vào, bị mùi vị nam nhân nồng nặc bao vây.

      Lúc hai người ở trong khí càng ngày càng tốt đẹp chiếc xe thể thao mui trần dừng ở cửa quán đồ nướng , Chu Tiểu Kiều từ xe bước xuống.

      Mặc Thiên Trần vừa thấy , lập tức muốn từ trong ngực Cúc Như Khanh giùng giằng thoát ra, nhưng cánh tay đàn ông lại đem ôm càng chặt. kinh hoảng nhìn : “Tôi biết ta đến!” tại hơi giống bóng ma với Tiểu Kiều lần trước rồi, cho nên tỏ thái độ trước.

      Cúc Như Khanh thở dài, xem ra lần trước ở trong khách sạn rất sợ , bất quá như vậy cũng tốt, biết cái gì nên làm cái gì nên làm.

      Chu Tiểu Kiều vừa xuống xe, nhìn thấy Cúc Như Khanh cùng trong ngực , nhớ từ trước đến nay chịu cùng mình tới quán đồ nướng ăn gì đó, nhưng bây giờ ôm nàng kia ăn vui vẻ như thế, . . . . . . nàng kia sao? sao?

      Nhưng mà, bất kể như thế nào, cha bị cách chức thẩm tra, cũng bị dính líu, mà thế lực của Cúc Như Khanh hôm nay phải chuyện đùa, xưa đâu bằng nay, làm sao có thể bỏ qua cho cái cơ hội tốt này?

      “Khanh, Thiên Trần, các người cũng ở đây à?” Chu Tiểu Kiều tới, nhiệt tình chào hỏi với bọn họ.

      Mặc Thiên Trần cũng quên lần trước ở trong khách sạn, Chu Tiểu Kiều mực ở trước mặt mình chuyện tình cũ của cùng Cúc Như Khanh , trầm mặc gì, cũng biết lần trước bị Chu Tiểu Kiều tính toán để bị Cúc Như Khanh hieru lầm là phản bội .

      Cúc Như Khanh tự nhiên cũng hiểu tâm tư của Chu Tiểu Kiều, nhàn nhạt gật đầu cái.

      “Tiệm này buôn bán rất tốt, cũng có chỗ ngồi, ngại em cũng ngồi ở đây cùng ăn chứ!” Chu Tiểu Kiều vừa vừa ngồi xuống.

      “Chúng tôi ăn no rồi, nhường chỗ cho !” Cúc Như Khanh đứng lên, ôm hông của Mặc Thiên Trần, ra bên ngoài.

      “Khanh. . . . . .” Chu Tiểu Kiều chạy tới trước mặt bọn , “ bất kể cha em sao? Nhưng khi còn cha em đối đãi với tệ!”

      Sắc mặt Cúc Như Khanh ngưng tụ: “Chờ Sở liêm chính đưa ra kết quả rồi hãy !”

      . . . . . .” Nước mắt Chu Tiểu Kiều cuồn cuộn, “ tuyệt tình như thế!”

      “Người nào có ân với tôi, người nào lòng đợi tôi, trong lòng tôi tự nhiên biết.” Cúc Như Khanh xong, ôm lấy Mặc Thiên Trần rời .

      Mặc Thiên Trần thấy lên xe, sau khi khởi động xe, lái xa cũng , biết cha qua đời sớm, muốn đảm đương Cúc thị vô cùng dễ dàng, thiếu niên mười lăm tuổi, phần lớn vẫn ra sức học hành, hoặc căn bản có lý tưởng, thế nhưng lại gánh vác trách nhiệm nặng như Thái Sơn.

      lời nào, cũng dám gì, vì vậy hai người từ vui vẻ thành trầm mặc mà về.

      Cuộc sống trôi qua từng ngày, kiện Chu Truyền Tốt rửa tiền vẫn còn điều tra, Chu Tiểu Kiều thỉnh thoảng cũng thỉnh cầu Cúc Như Khanh giúp tay khơi thông quan hệ, mặc cho Thần Phong chơi Pi¬ano, hay là chôn mình trong phòng vẽ ngừng vẽ tranh, Cúc Như Khanh trước sau như , chú ý phát triển của chuyện Chu Truyền Tốt, tiếp tục cuộc sống tốt cũng xấu cùng Mặc Thiên Trần.

      Giới nhà giàu phức tạp. Phức tạp. vẫn thủy chung chịu lên giường của , ngoại trừ khi mạnh mẽ ra lệnh cho , nhưng thế có vui thú gì? Cúc Như Khanh biết kiên trì cái gì, so đo những chuyện trước kia của , cho thấy muốn cùng bắt đầu lại lần nữa, vẫn ngu ngốc biết, vẫn giả bộ biết tâm tư của , căn bản chịu cùng tiến thêm bước.

      Mấy ngày nay, mỗi ngày mình, sáng ngời ở trước mặt , cảm thấy quen, đợi công tác từ quốc trở về, nhất định phải đem . . . . .

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 94: Đem : Xa quê mẹ nhìn thấy con

      Edit: Như Nguyện & Băng Nguyệt



      Lần này Mặc Thiên Trần công tác tới quốc, mặt là gặp mặt khách hàng, mặt khác cũng có tính toán của mình, cả và Cúc Như Khanh thường xuyên ở gần, cái loại cùng chung hô hấp đó cảm giác tựa hồ càng ngày càng bình thường rồi. đợi đợi rất tốt, tốt đến mức quên giữa bọn họ có phân cách, tốt đến mức sụp đổ trạng thái lần nữa muốn cùng giữ khoảng cách, tốt đến mức cho rằng đây là hôn nhân của , nhà của .

      Bởi vì trong lòng còn có chuyện của con , thủy chung vẫn yên lòng, cũng dám cùng Cúc Như Khanh quá gần gũi, ngày kia con xuất , Cúc Như Khanh tất nhiên tha cho , như vậy nhất định thương tâm rời , thay vì để sau này bi thương ly biệt, bằng vừa bắt đầu liền viết lên kết cục, tránh việc quay đầu lại là thương tiếc như công dã tràng.

      Rời khỏi đất nước, đến Luân Đôn, nơi này tuyết rơi rất dày, mặc dù khí trời tháng mười ở quê nhà chẳng qua chỉ mang chút gió lạnh cuối thu, ở chỗ này cũng cảm giác được ràng thời tiết mfa đông, quen với khí trời rét lạnh như vậy, mặc áo lông dầy, mang mũ cùng bao tay, đường nhìn dòng người qua lại.

      Phía trước là khu trường học, ít xe riêng ngừng ở nơi này đưa đón bọn trẻ tan học, ít em được đón , ở sân trường chỉ còn lại chờ được đón , bé ước chừng 5, 6 tuổi, mặc bộ áo lông màu hồng, đầu đội cái mũ đáng , đôi mắt to trắng đen ràng nhìn chung quanh, đảo nhanh như chớp, còn bất chợt sôi nổi, giống như con thỏ màu hồng vui sướng.

      bé, chính là Cúc Hoài Cẩn. Cúc Như Khanh đưa bé ra nước ngoài tiếp nhận nền giáo dục tốt nhất, cũng trải qua cuộc sống ưu việt, con ngây thơ vui vẻ hạnh phúc, con trai lại gánh lưng trách nhiệm giữ gìn hạnh phúc, đôi Long Phượng Thai bất đồng giới tính, nhất định cuộc đời của bọn chúng cũng bất đồng. Phương thức giáo dục của cha bất đồng, cuộc sống mà bọn họ phải trải qua hoàn toàn bất đồng.

      Mặc Thiên Trần tới nơi này, cũng nữa, biết bé trong sân trường chính là con của , chỉ là cảm thấy, ở nơi xa quê nhìn thấy bé Phương Đông, bé vừa đáng giống như tinh linh, vừa thuần khiết giống như Thiên Sứ, toàn thân bé tràn đầy hạnh phúc cùng vui vẻ, để cho cũng tự giác hưởng thụ tuyết trắng tung bay rối rít, tuyệt cảm thấy trời rất lạnh.

      Lúc ở mỉm cười nhìn Cúc Hoài Cẩn, Cúc Hoài Cẩn cũng nhìn , bé vui sướng hướng vẫy vẫy tay, tỏ vẻ chào hỏi , Mặc Thiên Trần vui vẻ thôi, vẫn đứng ở trước cửa sắt của trường học nhìn , rất sợ lạnh, dùng áo len cao cổ đem khuôn mặt bé che kín, chỉ lộ ra hai mắt to trắng đen ràng nhìn .

      Đây là trường học quý tộc, bọn tới nơi này học giàu cũng quyền thế, Mặc Thiên Trần nghĩ người nhà của bé có thể còn chưa kịp tới đón con mình, hôm nay tuyết rơi rất mãnh liệt, rất nhiều nơi kẹt xe, nhưng đứa bé này trời sanh lạc quan, cũng vì vậy mà tức giận, hoặc có thể, bé còn chưa biết tức giận.

      Cứ nghĩ như vậy, tính toán ở bên ngoài cùng với , ở xa quê có thể nhìn thấy bé lớn bằng con mình, đối với Mặc Thiên Trần mà , cũng coi là loại hạnh phúc có gì sánh kịp, cùng , chờ người nhà của bé tới đón rồi mới .

      Hôm nay Dương Mi tới đón Cúc Hoài Cẩn tan lớp, bởi vì trời đổ tuyết, ra cửa rất sớm, đường kẹt xe rất nhiều, tới trường học trễ. dừng xe, trong sân chỉ còn mình Cúc Hoài Cẩn, vội vàng lấy ô, chạy vào dắt tay Cúc Hoài Cẩn rời .

      Mặc Thiên Trần chuẩn bị rời , người nhà của tới, bảo vệ đoạn thời gi¬an ngắn, cũng nên kết thúc. lúc xoay người, cũng ngờ nhìn thấy khuôn mặt người đến đón bé, gương mặt đó, từng quen thuộc như vậy, vẫn là ấn ký trong lòng nhiều năm như vậy, thể quên.

      ấy! Là ấy!! Chính là ấy!!!

      Trong nháy mắt Mặc Thiên Trần hóa đá, thể tin được ánh mắt của chính mình , Dương Mi ôm Cúc Hoài Cẩn lên xe, nháy mắt vòng qua đầu xe, chuẩn bị rời , Mặc Thiên Trần xông tới: “Dương quản gia. . . . . .”

      Dương Mi vừa nghe giọng , lập tức nhìn sang, sau đó thấy là Mặc Thiên Trần trong lòng của “thịch” cái, cũng nghĩ tới sau năm năm, gặp lại Mặc Thiên Trần, gặp lại ở nơi đứa trẻ đó học.

      Dương Mi lo lắng Mặc Thiên Trần tìm hiểu nguồn gốc mà tìm được đứa trẻ, lập tức lên xe, lái xe rời , là phụ nữ, cũng hiểu trái tim người mẹ vĩnh viễn nhớ thương huyết mạch của mình, mặc dù ban đầu chỉ là cuộc gi¬ao dịch, sau khi hoàn tất cũng là cả đời đau đớn. Nhưng mà, tuyệt đối dám dừng lại để Mặc Thiên Trần gặp Cúc Hoài Cẩn, thậm chí là để cho tìm được Cúc Cầm Du, hậu quả như thế nào, ai có thể đủ gánh chịu được.

      “Dương quản gia, Dương quản gia đừng . . . . . .” Mặc Thiên Trần biết mình nhận lầm người, mà Dương Mi cũng nhận ra , vừa lớn tiếng kêu vừa đuổi theo xe càng chạy càng xa, “Dương quản gia, van cầu . . . . . . Van cầu để cho tôi trông thấy con . . . . . . Tôi van . . . . . .”

      Bởi vì tuyết rơi, mặc dù Dương Mi chạy xe quá nhanh, nhưng so với đôi chân của Mặc Thiên Trần mà , vẫn đuổi theo kịp, cũng từ trong kính chiếu hậu lưu luyến nhìn Mặc Thiên Trần rời, mặc dù nghe được Mặc Thiên Trần gọi cái gì, nhưng nhất định là thoát được quan hệ với đứa trẻ.

      “Dương quản gia, Dương quản gia. . . . . .” Mặc Thiên Trần chạy quá nhanh, té xuống tuyết, trơ mắt nhìn cỗ xe màu đen càng chạy càng xa, mạnh mẽ chống người, bò dậy lần nữa, vẫn đuổi theo từ bỏ, “Van cầu , Dương quản gia, cho tôi nìn cái. . . . . . Liếc mắt nhìn là tốt rồi. . . . . .”

      Dương Mi thắng gấp ngừng lại, cũng nhìn kính chiếu hậu, trong nháy mắt lệ rơi đầy mặt, Cúc Hoài Cẩn quay đầu, từ cửa sổ sau xe nhìn sang, giọng : “ ấy phải là mẹ của con chứ?”

      Câu hỏi này, lập tức khiến Dương Mi thanh tỉnh lại, biết chuyện này thể xử lý, lập tức bấm điện thoại gọi Cúc Như Khanh, tại ở Luân Đôn là sáu giờ tối, như vậy ở trong nước là hai giờ sáng, cũng để ý tới Cúc Như Khanh có ngủ hay .

      Cúc Như Khanh nghe thấy chuông điện thoại di động, lập tức liền tỉnh lại, cầm điện thoại ở đầu giường lên, vừa nhìn là Dương Mi ở nước gọi tới, lập tức nhận: “ xảy ra chuyện gì?”

      “Tiên sinh, chúng tôi gặp ấy ở trường học, làm sao bây giờ?” Dương Mi ấy là người nào, bởi vì Cúc Hoài Cẩn ở bên người.

      Nhưng Cúc Như Khanh lập tức hiểu, ấy này, là chỉ mẹ đẻ của hai đứa bé, lập tức ngồi dậy: “Đừng để cho ta tìm được! Lập tức rời .”

      “Dạ! Tiên sinh.” Dương Mi lập tức nổ máy xe, trong đêm gió tuyết cuồn cuộn cấp tốc rời .

      “Dương quản gia. . . . . . Chờ chút. . . . . .” Mặc Thiên Trần thấy sắp đuổi kịp, xe lại lái , như bay xông về phía trước, muốn nhìn con cái, cái là tốt rồi.
      vulinh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :