1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Kim Cương Khế Ước - Lục Tiểu Lam (Hoàn, mấy chương hoàn và PN trong VIP link cuối trang 88)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 85: Đem : ở trong ngực của người nào

      Edit: BẠCH DƯƠNG

      Beta :yunafr



      Tại sân bay.

      Cúc Như Khanh vừa mới ra tới cửa, liền nhận được tin nhắn của quản gia Đào Trung Ngọc rằng Khang Hạo lái xe tới đón .

      và Mặc Thiên Trần cũng xa nhau mười ngày, trong mười ngày này, sớm về muộn, cũng chỉ ngoan ngoãn ngồi ghế salon, sau khi làm về liền về nhà, ăn cơm, đọc sách rồi ngủ. Theo lý thuyết, nghe lời như vậy làm thoải mái, nhưng sau giây phút thoải mái ngắn ngủi, còn cảm thấy có chút mất mát.

      Hôm nay, công tác về, biết được Mặc Thiên Trần đến công viên giải trí, gọi Khang Hạo : “Hỏi tài xế, bọn họ ở đâu?”

      Khang Hạo lập tức gọi điện thoại cho tài xế nhà họ Cúc, “Tiên sinh, Thiếu phu nhân cùng tiểu thiếu gia ở trong công viên trò chơi ! Chúng tôi theo dõi ở cửa ra vào!”

      Cúc Như Khanh gì, nhưng Khang Hạo biết ngầm cho phép. Vì vậy, lái xe tới khu vui chơi, tài xế nhà họ Cúc ra nghênh đón bọn họ: “Cúc tiên sinh trở lại! Thiếu phu nhân cùng tiểu thiếu gia ngồi đu quay !”

      nhát như cáy mà còn dám ngồi đu quay? Cúc Như Khanh xuống xe, nhìn mọi người ngồi đu quay mà như vui lây, thấy Cúc Cầm Du vui vẻ reo hò, đưa tay ôm bầu trời, mà Mặc Thiên Trần sợ tới mức sắc mặt tái nhợt cắn chặt môi.

      Khi Mặc Thiên Trần cùng Cúc Cầm Du từ đu quay cao xuống, chân của xụi xuống cũng được, Cúc Cầm Du kéo tay của : “Mẹ, mẹ, mẹ sao rồi?”

      “Cầm du, đầu của mẹ choáng váng, mẹ nhìn thấy đường phía trước, chúng ta ngồi chơi thêm lát nữa nhé, có được hay ?” Mặc Thiên Trần thầm mắng mình vô dụng, lần đầu tiên đưa đứa bé chơi mà mất mặt như vậy, xem ra là xong rồi.

      Cúc Cầm Du đỡ qua bên, ghế dài ngồi xuống, cậu thừa dịp Mặc Thiên Trần nhắm mắt lại thời điểm quan sát , cậu tại có mẹ, có nghĩa là cậu nhớ mẹ, hơn nữa ở trong trường học, đứa bé khác đều được mẹ tới đón. Kể từ khi Mặc Thiên Trần cùng Cúc Như Khanh kết hôn, cậu có mẹ, cậu rất mong chờ, càng ngày Mặc Thiên Trần càng đối tối với cậu.

      Lúc này, Mặc Thiên Trần mặc dù chóng mặt, nhưng vẫn là ôm chặt cậu, khôi phục hơi sức đồng thời còn hỏi cậu: “Cầm du, con có cảm thấy mệt ? Có thấy chơi trò này khó chịu ?”

      “Mẹ, ra là mẹ thể chơi mấy trò cảm giác mạnh!” Cúc Cầm Du ở trong lòng giọng cười.

      “Ách. . . . . .” Mặc Thiên Trần phát Cúc Cầm Du mặc dù cũng giống như Cúc Như Khanh dễ hòa đồng, vui vẻ khi tiếp xúc, dù sao cũng là đứa trẻ, thương bé, hẳn nó hiểu thôi. vui vẻ xoa đầu nó: “Đây là lần đầu tiên mẹ ngồi đấy, mẹ ngồi thêm lần nữa ổn thôi!”

      “Vậy mẹ còn dám chơi tiếp hay ?” Cúc Cầm Du nhao nhao muốn thử, còn muốn chơi, dù sao nó cũng ỷ có mẹ, Mặc Thiên Trần trước mặt có thể thoải mái chút, đổi lại trước mặt là Cúc Như Khanh cậu dám bất kỳ cầu gì, dám làm nũng.

      Mặc Thiên Trần dĩ nhiên biết con muốn làm gì, dù sao khi Cúc Như Khanh ở bên cạnh, thực rất sợ, nhưng lại nghĩ được chơi cùng đứa bé, phấn chấn, nhắm mắt lại hít hơi sâu lấy thêm dưỡng khí, sau đó vẫn ngang bướng : “Mẹ muốn học tập Cầm Du, Cầm Du dũng cảm như thế, mẹ muốn chơi tiếp với con. »

      “Được ah!” Cúc Cầm Du hoan hô, sau đó kéo tay Mặc Thiên Trần chạy thẳng hướng xích đu cáp treo chạy.

      Mặc Thiên Trần vừa đứng lên , lập tức choáng váng đầu óc, thể giữ vững thăng bằng, ngồi thụp xuống: “Cầm Du. . . . . .”

      Lúc này, Cúc Như Khanh cùng Khang Hạo tới, chịu được nữ nhân này nữa rồi, làm cho người khác yên tâm!

      “Cha!” Cúc Cầm Du vừa nhìn thấy Cúc Như Khanh, lập tức cái gì cũng dám chơi nữa.

      Mặc Thiên Trần cảm thấy đầu choán váng, lỗ tai cứ « ong ong », mắt như nhìn thấy bầu trời đầy sao, xác định được ai tới, cũng nghe được thanh chuyện, chống tay cố gắng đứng dậy, cố kéo Cúc Cầm Du phải chơi tiếp mới vui.

      “Cầm Du, chúng ta !” thẳng hướng xe qua.

      Cúc Cầm Du giữ lại: nhìn khuôn mặt lãnh khốc của Cúc Như Khanh lời, cậu lại dám chơi, chỉ đành phải giọng : “Mẹ, cha trở lại!”

      Mặc Thiên Trần nghe thấy , nhớ là nhìn , ở trong lòng , làm thế nào bây giờ lại cảm thấy vẫn ở vòng quay, nhàng kéo tay Cúc Cầm Du: “Chúng ta mau về thôi!”

      “Thiếu phu nhân, chúng ta thôi!” Khang Hạo tiến đến, dắt tay Cúc Cầm Du.

      “Được!” Mặc Thiên Trần mặc dù nghe thấy tiếng của Cúc Như Khanh nhưng cũng cảm thấy diện của ở bên cạnh.

      Cúc Như Khanh nhìn , khuôn mặt nhắn tái nhợt, còn phải cố gắng ngã, đợi vào xe, nhưng đợi mãi vẫn chưa thấy dời bước.

      Mặc Thiên Trần cũng nghĩ là nên lên xe, nhưng là bước chân run rẩy, đứng vững, trời sinh thích hợp với trò chơi mạo hiểm, chơi đu quay, bây giờ hậu quả còn chưa qua, thể nhúc nhích.

      Cúc Như Khanh nhìn theo vòng quay của cái đu quay, nghe trong đám người có người thét chói tai, nhìn những vòng quay nhanh chóng mặt lại là điểm kích thích của trò chơi, sau đó nhìn Mặc Thiên Trần lại bịt kín lỗ tai, đứng ở đất.

      biết nghe lời! than tiếng, cúi thấp người, sau đó đem nhấc khỏi mặt đất , ôm vào trong ngực.

      Mặc Thiên Trần cố gắng gồng mình bất chợt cảm giác bên cạnh có vòng tay ấm áp ôm mình, người thả lỏng, vòng ôm ấm áp này làm cảm thấy bớt mệt mỏi, giãy dụa nữa, ngoan ngoãn dựa vào, cảm thấy bây giờ tốt, từ từ khỏe lại.

      Cúc Như Khanh ôm lên xe , vốn định buông ra, để cho tự ngồi cho thoải mải rộng rãi, nhưng mà vô cùng khéo léo nằm ở trong ngực của chịu , đầu cứ dụi vào ngực , tựa hồ tìm chỗ thoải mái nhất nghỉ ngơi.

      Dựa vào? vì mình tìm cái từ này mà cảm thấy kinh ngạc, mấy ngày nay côvẫn giống như con nhím, muốn dựa vào sao? Còn nữa, nghĩ xem mình là người khác cho nên mới rúc vào trong ngực mình.

      Cúc Như Khanh nghĩ đến đây, cảm thấy hơi tức giận , nắm lấy cằm của , lãnh khốc hỏi: “Tôi là ai?”

      Mặc Thiên Trần chỉ là bị mệt, đâu có bị mất trí nhớ, dĩ nhiên biết là ai! Người đàn ông này chả nhẽ thể làm người tốt được lần, ôm lấy từ khu vui chơi mang lên xe, tại sao lại bóp đau như vậy?

      lúc này muốn cùng « quyết liệt », ở trước mặt trẻ con, hai là bây giờ rất mệt, còn sức nữa rồi.

      “Tôi hỏi em? Tôi là ai?” Cúc Như Khanh thấy lời nào, giọng lại lạnh lùng vài phần.

      Mặc Thiên Trần bất đắc dĩ trừng lớn hai mắt, ngẩn đầu nhìn : “ biết là ai? Cúc tiên sinh, ra nước ngoài công tác mất trí nhớ rồi sao?”

      Cúc Như Khanh thấy mờ mịt lại có vẻ mặt thiện chí ,có tức giận cũng phải kìm nén lại, còn biết là ở trong ngực ai tốt rồi, nếu muốn đem ném ra khỏi xe cho rồi!

      hừ lạnh tiếng, lãnh đạm nhìn về phía trước để ý tới , nhưng tay lại ôm lấy , cho tư thế thoải mái nhất.

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 86: Muốn phạt liền phạt tôi

      Edit: BẠCH DƯƠNG

      Beta :yunafr



      Mặc Thiên Trần thấy để ý tới , cũng thu hồi bàn tay cằm , vội vàng nhắm mắt lại, lần nữa tìm chỗ thoải mái dựa vào nghỉ ngơi. bây giờ trầm mặc, chừng sau khắc lại bắt đầu nổi điên bắt nạt , phải bổ sung thể lực gấp chuẩn bị ứng chiến mới được.

      Cúc Như Khanh rất ít khi thấy ngoan ngoãn dựa vào như vậy, nghĩ thầm chắc là đu quay làm sợ lắm. Nếu , đưa ra « vuốt nhọn », ngọ nguậy phản kháng kêu ngeo ngeo ngừng rồi. thấy nhắm mắt xinh đẹp, vì vậy thu hồi ánh mắt nhìn về phía trước, cúi đầu nhìn khuôn mặt nhắn của , đối với kiểu trẻ chậm phát triển, hành động ngu ngốc như , thể cho thêm chữ « Đần » vào để miêu tả .

      Nhưng cũng bởi vì cảm giác thuần phác, ngô nghê của lại làm rùng mình, điểm giới hạn bắt đầu từ từ hòa tan, Khang Hạo lái xe, ở phía trước dám gì, Cúc Cầm Du ngồi bên cạnh, cũng dám chữ.

      Trong buồng xe trầm mặc, nhưng lại có dòng nước ấm như có như , chậm rãi lưu động. Rất nhanh, xe chạy nhanh trở về biệt thự Aegean Sea, Cúc Như Khanh lúc xuống xe, đem Mặc Thiên Trần bế lên.

      Quản gia Đào Trung Ngọc vừa nhìn thấy, sợ hết hồn, hôm nay vừa chơi lần đầu liền bị mệt mỏi như vậy ?

      “Cúc tiên sinh, có cần mời bác sỹ đến ?”

      Cúc Như Khanh nhìn qua khuôn mặt nhắn trong ngực khẽ : “ sao, ấy chỉ cần nghỉ ngơi.”

      ôm trở lại phòng, Cúc Cầm Du thận trọng theo sau lưng, đặt giường lớn của , sau đó kéo chăn đắp cho

      “Cha, mẹ lúc nào tỉnh lại?” Cúc Cầm Du ngẩng đầu nhìn .

      Cúc Như Khanh biết bình thường mình đối với con khá nghiêm khắc, rốt cuộc có lần dẫn con chơi, kết quả lại ngất biết làm sao mà về được nhà. Cúc Như Khanh nhìn con chút, rồi lại quay ra nhìn vợ, giọng có chút tức giận “Con học bài trước , bao giờ mẹ tỉnh, cha gọi con qua thăm.”

      “Dạ! Cha.” Cúc Cầm Du vừa liếc nhìn Mặc Thiên Trần, mới sải bước ra ngoài.

      ai hiểu con bằng cha, Cúc Như Khanh cảm thấy mối quan hệ của Mặc Thiên Trần với con càng ngày càng tốt, thở phào nhõm, chỉ hi vọng vợ chung thủy với , dĩ nhiên cũng hi vọng vợ quý con của , trừ cái danh hiệu « Chưởng Môn Nhân » ra cũng chỉ là 1 người đàn ông quý khát khao hạnh phúc gia đình bình thường thôi.

      24 tuổi loay hoay tìm nửa của mình bởi vì chưa có nào xuất cho cảm giác có thể cùng hết cả đời, sau đó gặp Mặc Thiên Trần khi 30 tuổi, mặc dù loại cưới chui này nhìn qua rất hoang đường, nhưng vẫn ôm giấc mộng đẹp có thể cùng nắm tay nốt cuộc đời.

      Mặc Thiên Trần ngủ mạch cho đến khi trời sáng, sau khi tỉnh dậy phát ra mình giường lớn của , nhận thức này làm giật mình, sợ hết hồn, cố gắng nhớ lại chuyện ngày hôm qua, sau đó đột nhiên nhớ tới lúc bị Cúc Như Khanh ôm lên xe, sau đó. . . . . . Sau đó như thế nào cũng nhớ nổi nữa rồi.

      lập tức trợn tròn hai mắt, mượn ánh sáng lúc buổi sớm, thấy 1 người đàn ông nằm ngủ ghế salon hẹp. Thân hình cao lớn ghế sa lon căn bản là ngủ thoải mái, thể duỗi thẳng chân, thế nhưng lại miễn cưỡng ngủ ở đó.

      Này. . . . . . Hai người làm sao mà đổi tới đây?

      Toàn như vậy nha, ngủ ở sofa, ngủ giường! Mặc Thiên Trần bưng kín miệng mình thiếu chút nữa kêu to ra, thế này là sao? Chẳng lẽ là chủ động ôm lên giường, sau đó tự mình lựa chọn ngủ ở ghế sa lon? lại như vậy sao? Nhưng mà, nếu như phải như vậy, ai còn có thể ép buộc người đàn ông này lựa chọn đây?

      Đầu rối tinh lên hiểu vì sao người đàn ông ghế chợt cựa mình tỉnh giấc, biết buổi sáng dậy rất sớm, vì vậy vội vàng nhắm mắt lại giả vờ ngủ say, mặc dù so với hôm qua tinh thần của tốt hơn, nhưng cũng muốn cùng cãi nhau, gây gổ, cũng muốn tự nhiên bị bắt nạt.

      Cúc Như Khanh đêm qua ngủ lại ghế salon cũng tỉnh lại, nhàng qua xem Mặc Thiên Trần khá hơn chưa, cũng biết nên làm sao đối mặt với khi tỉnh lại, vì vậy vào phòng tắm đánh răng rửa mặt rồi ra ngoài từ rất sớm.

      Sau khi làm, Mặc Thiên Trần vội vàng bò dậy, quần áo của vẫn là của ngày hôm qua, chứng minh chưa cởi của ra, aizz! Lúc này còn so đo cái này? gõ đầu mình cái, nếu như tối qua nhân cơ hội giày vò , cũng chả đủ sức.

      chạy vào phòng tắm rửa, rồi sau đó ra ngoài trang điểm xinh đẹp, ra mới nhớ, ngày hôm qua làm, hôm nay nhất định là còn nhiều việc.

      Mặc Thiên Trần dừng xe ở rừng trúc , tới, nghe được trong rừng trúc có tiếng roi quất, chạy vội tới xem, hóa ra Cúc Như Khanh cầm roi mây đánh Cúc Cầm Du.

      được!” Mặc Thiên Trần kiên định : “Trước khi đánh con, đánh em trước đây này!”

      Cúc Như Khanh vừa nghe giọng của , thu roi lại, nhưng đầu roi vẫn còn quét lên cánh tay , sáng sớm cùng Cúc Cầm Du luyện công trong rừng trúc, ngờ Mặc Thiên Trần vội vàng chạy tới, làm phiền bọn họ luyện công.

      “Mẹ, mẹ khỏe rồi chứ !” Cúc Cầm Du vừa nhìn thấy , giọng hỏi .

      Mặc Thiên Trần thấy câu đầu tiên con liền hỏi thăm mình cao hứng vô cùng, nhưng vừa nhìn thấy tay đứa bé chằng chịt vết roi, nông sâu có đủ, lập tức liền hướng Cúc Như Khanh cáu lên: “Làm sao lại đánh con? Con nó phạm lỗi gì mà lại đánh con đau như vậy? có biết thế nào là thương người ? có biết thế này là bạo hành gia đình ? Làm thế là làm tổn thương đến tâm hồn non nớt của con có biết ? có cảm thấy mình là người cha lạnh lùng vô tình ?”

      Cúc Như Khanh bỗng dưng biết từ đâu chạy đến mắng minh, đây là lần thứ hai vì đứa mà mắng , cau mày: “Tôi rồi, khi tôi dạy con, em được chen ngang vào.”

      có thể thương đứa bé, nhưng cũng thể chạy đến bênh đứa khi dạy dỗ, nguyên tắc của thể huỷ bỏ.

      Mặc Thiên Trần đem Cúc Cầm Du ôm ở phía sau: “Sao lại đánh con? Hổ dữ còn nỡ ăn thịt con, so với hổ, chả nhẽ còn độc ác hơn?”

      Hai mắt Cúc Như Khanh càng ngày càng lạnh: “Tránh ra!”

      tránh!” giày cao gót, ra sức chạy tới, sau đó đem Cúc Cầm Du ôm trong ngực.

      Cúc Như Khanh cất roi mây lại, bây giờ mới biết, phụ nữ ngoài khả năng sinh nở, còn cưng chiều, chăm sóc trẻ như hoa quý trong nhà kính, cảm nhận được tình cảm dành cho con rất nhiều, làm anhvừa giận vừa khó chịu ( hố hố ai lại ghen vs con bh ))).

      “Nếu định đánh con vì chuyện ngày hôm qua được vì người rủ Cầm Du chơi, đòi chơi cũng là tôi! thể vì thế mà đánh phạt con vô lí, có muốn phạt phạt tôi đây này!” Mặc Thiên Trần sợ nổi giận, lại phạt đứa , vội vàng bổ sung nhận hết lỗi về mình.

      Canh ba hoàn tất. Cúc tiên sinh có thể phạt Thiên Trần đây? Mong đợi tiếp theo hơn đó!

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 87:
      Edit: BẠCH DƯƠNG
      Beta:yunafr

      Cúc Như Khanh khỏi vừa bực mình vừa buồn cười, phát , Mặc Thiên Trần cùng căn bản phải có chung một suy nghĩ, nếu muốn trừng phạt chuyện Cúc Cầm Du ngày hôm qua khu vui chơi, ngày hôm qua liền lấy roi quất nó, còn chờ tới hôm nay buổi sáng tỉnh lại mới làm sao. ràng là dạy con luyện công, lại cho là ở trừng phạt con chuyện chơi .
      Cúc Cầm Du ở sau lưng Mặc Thiên Trần , nó nghĩ muốn chạy đến, lại bị chặt bảo vệ, cho nó di chuyển chút nào, mà Mặc Thiên Trần càng cho phép Cúc Như Khanh làm tổn thương nó.
      Cúc Như Khanh giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, thấy đến giờ phải làm rồi, giơ roi trúc trong tay lên, híp mắt nhìn Mặc Thiên Trần, bỗng nhiên : “Nếu là nghĩ gánh chịu trách nhiệm, vậy vươn tay ra!”
      Mặc Thiên Trần thấy hề nữa đối với Cúc Cầm Du xuống tay, cũng liền ngoan ngoãn đưa tay ra, còn có đợi phản ứng kịp, tay người đàn ông trúc roi rơi vào trong lòng bàn tay .
      “Nó về sau muốn chơi ở đâu cũng phải được sự đồng ý của tôi.” Cúc Như Khanh mặt lãnh khốc xong, bỏ lại trúc roi xoay người rời .
      Mặc Thiên Trần trợn to hai mắt nhìn bóng lưng của , so đo rồi sao? Chuyện này đến đây chấm dứt rồi sao? nhìn lòng bàn tay của mình, chút xíu đau đớn dấu vết, căn bản cũng có dùng sức đánh .
      “Cầm du, con làm sao vậy?” Mặc Thiên Trần cũng rảnh quan tâm tại sao Cúc Như Khanh lại bỏ qua cho mình, chỉ là xoay người, cúi thấp người thể nhàng vuốt cánh tay nhỏ của Cúc Cầm Du
      “Rất đau phải hay ? Mẹ dẫn con thoa thuốc, có được hay ? Đều tại mẹ ngày hôm qua đề nghị chơi, mới hại con bị cha đánh bị thương, xin lỗi, Cầm Du. . . . . . “
      Cúc Cầm Du”Hì hì” tiếng bật cười: “Mẹ nha!”
      “Làm sao rồi?” Mặc Thiên Trần thấy con có vết thương nào, lại thấy vẻ mặt quái dị, nghĩ thầm có phải hay là Cúc Như Khanh đem con ra đánh? Vậy phải làm sao bây giờ mới phải à?
      “Mẹ, cha dạy con luyện công. Mẹ vẫn tính cha, cha thường lúc ở nhà luyện công, bị cha đánh ngã, cha khống chế lực, nhưng là cùng người khác đánh nhau, ai khống chế lực khi đánh con.” Cúc Cầm Du giải thích cho nghe.
      Mặc Thiên Trần đưa tay che khuôn mặt nanh: “ phải cha trị tội ngày hôm qua con ham chơi hả ?”
      “Dĩ nhiên.” Ánh mắt của Cúc Cầm Du lấp lánh, giống như kim cương bình thường sáng lấp lánh.
      “Ách. . . . . .” Mặc Thiên Trần đầu đầy vạch đen, này Cúc Như Khanh dạy đứa bé luyện công cũng quá hung ác ! Coi như khống chế sức lực, nhưng đánh xuống cư nhiên cũng là đánh , nhưng là đối với phương thức giáo dục của , vẫn ủng hộ, nhưng cũng còn cách nào phản đối .
      quay đầu, nhìn bóng lưng dần dần biến mất, chợt hiểu được, nếu phải trừng phạt Cúc Cầm Du ngày hôm qua ham chơi, tại sao lại muốn trừng phạt ? Còn cầm roi đánh vào lòng bàn tay, từ đến lớn cũng có bị giáo viên dùng cách xử phạt về thể xác! Này lần đầu tiên chịu phạt, lại là bị người đàn ông này lừa gạt nha!
      căn bản là khi dễ ! mặc dù bị đánh rất , cơ hồ dùng lực, tuy nhiên dám đem làm như đứa bé mà giáo dục! Cúc Như Khanh, còn thể như vậy? còn có thể phải bá đạo chút sao?
      Mặc Thiên Trần ở nguyên chỗ tức giận dậm chân, trơ mắt nhìn biến mất trong tầm mắt, mà bên cạnh Cúc Cầm Du, nện bước vui sướng bước hướng gian phòng tới, cậu muốn giội nước cho mát rồi học.
      biết, sau khi rời Cúc Như Khanh lái xe hướng công ty nhớ tới thấy chết sờn hiên ngang lẫm liệt tiếp kia trừng phạt khóe môi tự chủ khẽ giơ lên , vô ý trừng phạt , cũng liền trêu chọc thôi.
      Mặc Thiên Trần rất nhanh cũng lái xe đến công ty, ngày chưa tới công ty làm, Triển Thanh Thanh cầm đống lớn văn kiện cho phê duyệt, vẫn bận đến ba giờ chiều, gọi Triển Thanh Thanh cầm văn kiện làm việc. Triển Thanh Thanh cho ly nước chanh…, Mặc Thiên Trần uống sau, phát giác mùi vị rất tốt.
      “Thanh Thanh, lúc này cũng chạy theo mode rồi hả ? Nước chanh mặc dù uống tốt…, nhưng chỉ có cà phê mới có thể khiến tinh thần hưng phấn.” Mặc Thiên Trần cười .
      Triển Thanh Thanh tựa đầu tiến tới trước mặt của : “Tôi nhận được mệnh lệnh, có người nghĩ sớm chút ôm cháu ngoại, cho nên cà phê từ đó cho phép uống, vì vậy tôi liền làm nước chanh.”
      còn hỏi? Có muốn hay nhàm chán như vậy?” Mặc Thiên Trần đỏ mặt lên, mới cần cùng sanh con ! Mười đủ mười lại khó khăn chung đụng lại lãnh khốc bá đạo Tiểu Nhân Nhân.
      Triển Thanh Thanh cười trộm: “Đương nhiên là Đổng Trưởng phu nhân ra lệnh. Đúng rồi, đại tiểu thư, ngày hôm qua chơi vui ? còn trẻ làm mẹ kế, có gặp khó khăn gì ?”
      Mặc Thiên Trần than thở tiếng: “Tôi là thích đứa nhỏ, biết tiểu thiếu gia này đem tôi chơi đùa đứng cũng đứng vững rồi, biết tôi sợ độ cao, nhưng tôi lại cùng nó ngồi xe cáp treo. . . . . .”
      liền bị ngất , sau đó Cúc tiên sinh ôm trở về nhà. Sau đó buổi tối chờ có thể ….đúng thời điểm, lần nữa được thương đến đứng lên rồi. Ừ, nhất định là như vậy rồi.” Triển Thanh Thanh vừa vừa lóe ra nụ cười như mộng ảo .
      Mặc Thiên Trần cái tát vỗ vào đầu : “ làm việc! Chỉ biết nhảm!”
      Triển Thanh Thanh cầm chồng lớn văn kiện ra ngoài, sau đó tới cửa lại quay đầu lại cười. Mặc Thiên Trần đỏ mặt lên, nhìn chằm chằm Triển Thanh Thanh: “Còn dám , tôi trừ tiền thưởng.”
      Đây chính là chuyện lớn, Triển Thanh Thanh biết đùa cũng nên có chừng có mực, ôm văn kiện như làn gió chay nhanh.
      Mặc Thiên Trần uống nước chanh, tối hôm qua có khi dễ , cảm thấy ngờ, mà mình sáng sớm hôm nay ở đây cùng cha con bọn họ náo chuyện. nghĩ, người người đàn ông kia nhất định ở sau lưng cười . Đều do , tâm tư thâm trầm đến thể hiểu được, làm sao biết nghĩ cái gì.
      Mặc dù hiểu được tâm tư của , nhưng là đau lòng cái kia dạng giáo dục đứa bé, Mặc Thiên Trần buông chén nước trong tay xuống, sau đó trở về phòng làm việc của cha , gõ cửa vào sau.”Cha, có thời gian hay , con muốn hỏi cha chút chuyện?”
      “Thiên Thiên, ngày hôm qua như thế nào? Cùng đứa bé chung đụng có tốt ?” Mặc Chấn Đông đối với chuyện Cúc Như Khanh có con cũng có cái gì ý kiến, chỉ là lo lắng cho con gái ở Cúc gia bị đối xử tốt thôi.
      Mặc Thiên Trần cười tiếng, ở bên cạnh cha ngồi xuống: “Con cùng đứa bé chung sống rất tốt. Cha cần lo lắng. Con chỉ là muốn hỏi cha, có phải hay người cha khi giáo dục con trai đều là rất nghiêm khắc, nghiêm khắc đến bất cận nhân tình?”
      ở cạnh cha mẹ lớn lên, đều là hòn ngọc quý tay, cha cũng đánh chửi , mẹ lại càng cưng chiều . Cho nên, rất khó có thể hiểu phương thức giáo dục của Cúc Như Khanh .
      Mặc Chấn Đông than tiếng: ” Cha của Như Khanh quá đời khi nó mười lăm tuổi , nó vai gánh hai trọng trách, vừa làm Cúc thị Chưởng Môn Nhân, còn phải xử lý Cúc thị công ty, Cúc thị công ty cùng Công ty Mặc thị cơ hồ là cùng lúc gây dựng nghiệp, cho nên ta với Thiên Kỳ cũng xem như bạn tốt. Như Khanh là người có ý thức trách nhiệm tốt, phương thức làm việc của nó người thường thể lý giải.”

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 88: Giáo dục nhi tử

      Edit: BACH DUONG

      Beta:yunafr


      [​IMG]

      Mặc Thiên Trần trong nháy mắt cũng hiểu được khó khăn của Cúc Như Khanh trong việc giáo dục Cúc Cầm Du, mới mười lăm tuổi, vừa phải làm cúc thị Chưởng Môn Nhân, còn phải dẫn dắt công ty, trong năm tháng hắn còn trẻ, nhất định có sung sướng, nhất định có thời gian nhàn hạ, nhất định trải qua rất nhiều ngăn trở, nhất định chịu rất nhiều khổ nạn, bằng dưỡng thành tính tình hôm nay.

      Cho nên, đối với sự trưởng thành của Cúc Cầm Du, ký thác quá nhiều kì vọng, kì vọng Cúc Cầm Du có thể so với được vững hơn hơn kiên cường hơn. phải là thương con, vì quá thương, thương quá nhiều, nhiều đến cũng chỉ có Cúc Cầm Du có thể chịu đựng, cho nên Cúc Cầm Du chưa bao giờ cho là khổ, cậu cũng có thể có thể cảm nhận được tình thương của cha dành cho mình.

      Huống chi, lần trước Cúc Như Khanh trúng đạn, cũng đủ chứng minh Cúc thị Chưởng Môn Nhân là vị trí nguy hiểm, mà Cúc Cầm Du là người nối nghiệp Cúc Như Khanh, là phải chung con đường kia, nên nhất định phải cường đại lên .

      Nhưng là, có thể làm gì đây? muốn thế nào mới có thể khiến Cúc Cầm Du càng ngày càng mạnh mẻ, mà Cúc Như Khanh lại cần dung phường thức giáo dục nghiêm khắc như thế?

      Mặc Thiên Trần từ cha biết chút vể Cúc Như Khanh , khỏi cái nhìn về hắn cũng có chút thay đổi, nếu chịu buông , tựu phải cùng vượt qua cả đời, hoặc là nên đợi đến nguyện ý thả mới thôi.

      suy nghĩ chút, đối với cũng coi là quá xấu, chỉ cần đụng chạm tới giới hạn thấp nhất của , cũng làm tổn thương . có hai giới hạn: thể phản bội , hai là nhắc đến Thần Phong. lần kia, cố ý phản bội , mà Thần Phong, bất kể có hay gả cho Cúc Như Khanh, cùng Nhâm Thần Phong cũng là có khả năng ở chung với nhau.

      Sơ luyến, chính là dưới trời sao lãng mạn thầm

      Sơ luyến, chính là bờ biển cùng dắt tay nhau vui cười

      Sơ luyến, chính là dưới ánh mặt trời nở rộ như hoa dành dành

      Sơ luyến, chính là em trong lòng mãi mãi bao giờ chung với người khác

      Mặc Thần Phong ở trong lòng Mặc Thiên Trần, chính là như vậy.

      quên được, giống như thể cùng ở chung chỗ, là đồng dạng đạo lý này.

      Cứ như vậy ! Nếu giãy dụa thoát Thiên La Địa Võng của Cúc Như Khanh bày ra, vậy khi hai người còn rang buột, học làm người vợ như muốn!

      Mặc Thiên Trần tan tầm trở lại nhà, trước phòng Cúc Cầm Du nhìn con, Cúc Cầm Du làm bài tập, vì vậy cũng liền cầm quyển sách, yên lặng làm bạn ở bên.

      Cúc Như Khanh hôm nay tâm tình tệ, cũng sớm chút trở lại nhà, nhìn thấy bãi đỗ xe có xe Mặc Thiên Trần, cho là trở lại phòng, tới phòng của Cúc Cầm Du.

      Vậy mà, đẩy cửa ra vừa nhìn, Mặc Thiên Trần tại ghế sa lon ngồi đọc sách, ngẩn ra, mà Mặc Thiên Trần nghe được tiếng đẩy cửa, ngẩng đầu lên vừa nhìn thấy là Cúc Như Khanh, cũng hiểu Cúc Như Khanh mặc dù đối với nhi tử giáo dục nghiêm nghị, nhưng trong lòng vẫn là thương nó, giờ phút này là chứng minh tốt nhất.

      Hai người đồng thời nhìn về đối phương, lại ai cũng cũng gì. Cúc Như Khanh là người tình cảm kín kẽ, cũng dễ dàng biểu lộ, mà Mặc Thiên Trần cũng cho là mình có tư cách tiếp nhận bất kỳ người đàn ông nào , cho nên cũng là giữ chặt con tim của mình, thử hỏi đời này, có người đàn ông nào có thể tiếp nhận vợ của mình là mẹ con của người khác chứ? Huống chi Cúc Như Khanh, là người đàn ông kiêu ngạo vô địch!

      Cho nên, chỉ là hy vọng có thể cùng Cúc Như Khanh bình thản như trước chung sống, nước giếng phạm nước sông như vậy là tốt, dám kỳ vọng đối với tốt, chỉ cần khi dễ là tốt rồi.

      Cúc Như Khanh thấy cũng ở đây, hơi ngẩn ra sau, chuẩn bị lui ra ngoài. Mặc Thiên Trần lập tức vọt tới, biết nơi đó tới hơi sức lớn như vậy, đem kéo vào.” đến rồi, xác định muốn nhìn con ! Tôi trước xem phòng bếp chút, xem tối nay ăn cái gì!”

      Mặc Thiên Trần xong, tha cự tuyệt, liền buông lỏng tay của , bước ra cửa phòng cũng đóng cửa lại, sau đó lien nhanh rời khỏi, luôn luôn ghét xen vào việc của người khác, có thể hay tối nay lại thay đổi biện pháp khi dễ ?

      Chỉ là, quản nhiều như vậy rồi, ràng là sớm chiều cha con gặp nhau, vì sao nhất định phải tỏ vẻ xa lạ ! có cùng đứa bé tách ra, tự nhiên có thể thể nghiệm loại khoan tim Phệ Cốt ruột gan đứt từng khúc đau xót.Con của , hôm nay ở phương nào, Mặc Thiên Trần nghĩ tới tình cha con, cũng muốn biết con gái mình ở đâu , từ từ đến cửa cầu thang ngồi xuống, đôi tay ôm đầu gối, tâm hồi lại trận co quắp. . . . . .

      Cúc Như Khanh ở trong phòng đưa mắt nhìn Cúc Cầm Du hồi, có câu đứa bé là vợ chồng ở giữa chất xúc tác, mặc dù Cúc Cầm Du phải con ruột Mặc Thiên Trần, nhưng Mặc Thiên Trần sợ đứa bé biết, cưng chiều đến vô pháp vô thiên cho nên, tức giận tâm cũng dần dần bình tĩnh lại.

      “Cha, con làm xong bài tập rồi!” Cúc Cầm Du để bút xuống, đứng dậy, tới trước mặt của Cúc Như Khanh.

      Cúc Như Khanh cúi thấp người, vén lên tay áo của nó, duỗi ra ngón tay ngắt cánh tay của con trai, khống chế sức lực, chỉ thương bắp thịt của nó, mà làm bị thương đến gân cốt nó, lại xác nhận lần sau, mới : “Hảo. Xuống lầu ăn cơm.”

      “Dạ! Cha.” Cúc Cầm Du theo phía sau , ra khỏi phòng.

      Cúc Như Khanh vừa mở cửa ra, liền nhìn đến Mặc Thiên Trần ôm hai đầu gối, cằm đặt tại đầu gối, hai mắt hồng hồng, tựa như vừa khóc.

      Cúc Như Khanh nhìn mình bên cạnh đôi chân to, còn có đôi chân , hắn lập tức trấn định tâm thần, cho phép mình nữa suy nghĩ lung tung, sâu hít thở hơi, sau đó bình tĩnh : “Chúng ta xuống ăn cơm.”

      dẫn đầu hướng phòng ăn tới, Cúc Như Khanh ngưng mắt nhìn bóng lưng của , mảnh khảnh mà thẳng, cảm giác có tâm , rồi lại cất giấu chịu ra , chỉ là mình thầm sầu não. có suy nghĩ nhiều, cùng Cúc Cầm Du cùng đến phòng ăn.

      bàn ăn, Cúc Cầm Du ngồi ở giữa Mặc Thiên Trần và Cúc Như Khanh , Mặc Thiên Trần tình thương của mẹ hiển thị bỏ sót, gắp thức ăn cho Cúc Cầm Du, chọc cho Cúc Cầm Du kêu lên: “Mẹ, con ăn hết đâu!”

      Mà người nhà lâu cũng có ăn cơm chung với nhau, Mặc Thiên Trần lại đau lòng Cúc Cầm Du, “Con phải ăn nhiều chút, sáng sớm ngày mai còn phải tiếp tục luyện công?” lời này vừa ra, Cúc Như Khanh gắp thức ăn chiếc đũa ràng hơi chậm lại, đạo ánh sáng lạnh bắn về phía Mặc Thiên Trần, Mặc Thiên Trần chỉ cảm thấy lại bắt đầu biến sắc mặt, khỏi thầm mắng mình lắm mồm, lại chọc tới Cúc lão hổ rồi.

      bàn liền ba người ăn cơm, Cúc Cầm Du thịnh tình khó chối thức ăn Mặc Thiên Trần gắp chồng chất như núi trong chén mình, Mặc Thiên Trần cúi đầu dám nhìn Cúc Như Khanh, chỉ lùa cơm vào miệng, Cúc Như Khanh chợt : “Sáng sớm ngày mai Cầm Du cần luyện công.”

      sao?” Mặc Thiên Trần qua hồi mới phản ứng, vui vẻ kêu lên.

      Cúc Như Khanh thấy vui vẻ đến mặt lên đỏ hồng nhàn nhạt , mà đôi mắt hạnh xinh đẹp cũng sáng lên.

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 89: chờ về nhà

      Edit:BẠCH DƯƠNG

      Beta:Umi



      Mặc Thiên Trần biết rằng, mình giờ khắc này trong mắt Cúc Như Khanh, đến cỡ nào mê người. chỉ là rất cảm kích quyết định như vậy, vì dù sao Cúc Cầm Du cũng chỉ là đứa bé. rất đau long nếu như phải nhìn con của mình tiếp tục như thế.

      Vậy mà, Cúc Cầm Du thái độ vui buồn , tiếp tục giải quyết núi đồ ăn trong chén. Mặc Thiên Trần vui vẻ nhìn nó, tiếp theo ánh nhìn chuyển tới Cúc Như Khanh.

      cũng ngưng mắt nhìn . biết rằng, câu của có thể làm lòng vui vẻ hoặc cũng chỉ câu ấy có thể đem từ thiên đường đánh tới địa ngục.

      rất lâu có nhìn thấy cười, đặc biệt là cười đến vui vẻ như vậy, con mắt hạnh khẽ cong, khóe môi kéo lên đường cong đẹp mắt, gương mặt khẽ điểm hai đóa hoa màu hồng.

      Mặc Thiên Trần băn khoăn hiểu, tại sao vẫn như cũ nhìn chằm chằm vào mình , nhìn cái gì vậy ? Cũng phải là chưa từng thấy qua ? thu hồi ánh mắt vui sướng , gắp thức ăn ăn. tâm tâm tình tốt ,liền cảm thấy cơm hôm nay đặc biệt rất ngon miêng nha.

      Buổi tối hôm nay, người trong nhà mặc dù ai làm chuyện người ấy, nhưng khí cũng mang đôi phần ấm cúng.

      Mặc Thiên Trần buổi tối ngủ được giấc tới tận sáng, tới phía trước cửa sổ, lại thấy trời mưa.

      Cúc Cầm Du hôm nay rừng trúc luyện công ,rất tốt. Cho dù Cúc Cầm Du sáng sớm hôm nay cần luyện công, nhưng sáng sớm ngày mai , sáng ngày mốt sao đây? Mặc Thiên Trần quyết định phải nghĩ biện pháp mới được.

      hôm nay vừa tan tầm liền trở về nhà, tìm nhà trống, nhờ Lục Thẩm và mấy người quét dọn sạch ,rối tìm Cúc Như Khanh đàm phán.

      Vậy mà, chiều nay, cùng Cúc Cầm Du đợi mãi cũng thấy Cúc Như Khanh về nhà ăn cơm tối . ở trong phòng có ngủ,đợi Cúc Như Khanh trở về.

      *¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥

      Cúc thị bị cướp.

      Cúc Như Khanh tra xét tin tức gần đây thu về, phân phó Khang Hạo : “Thanh Phong bang lần này được tôn sùng lên Đao Phong , bọn họ tất nhiên kéo chúng ta cùng nhau xuống nước, cho nên sản nghiệp Cúc thị, chắc chắn tránh được bị bọn chúng quấy rầy, cậu nhớ dặn mỗi người đều phải tỉnh táo, có chuyện lập tức báo cáo với tôi.”

      “Dạ! Tôi làm ngay .Có tin tức của Chu truyền về, rằng bên kia có chính thức lập án, chẳng qua tôi lấy được tin tức nội bộ , Tốt Cự thừa nhận mình có tham dự chuyện rửa tiền của Thanh Phong bang.”

      Cúc Như Khanh hừ tiếng: ” Dư luận chú ý đến chuyện này, chúng ta mượn truyền thông dư luận trợ giúp, để cho có thời gian trở mình.”

      “Hiểu, tôi làm.” Khang Hạo xoay người chuẩn bị ra cửa, bỗng nhiên lại : “Thiếu phu nhân từng gọi điện thoại hỏi ngài có muốn hay về nhà ăn cơm tối?”

      Bây giờ mười giờ, Cúc Như Khanh nâng cổ tay nhìn đồng hồ, nghĩ giờ này hẳn ngủ. cẩn thận :”Khang Hạo , mấy ngày này tăng cường người bảo vệ, thể lơ là.”

      xong, đứng dậy về.

      “Dạ! Tiên sinh.” Khang Hạo lĩnh mệnh.

      Cúc Như Khanh lái xe về nhà, qua khu vực sòng bạc thấy cảnh bang phái đánh nhau. ngừng xe lại, xuống, vừa lúc bị văng máu lên chiếc áo sơ mi trắng như tuyết.

      “Trưởng Môn Nhân!” người phụ trách sòng bạc Trần Ích lập tức cung kính chào hỏi, sau đó liền phái người chế trụ hai bên đánh nhau.

      Cúc Như Khanh gật đầu cái: “Làm tốt lắm! Đánh nhau toàn bộ đánh văng ra ngoài.”

      “Chúng tôi tăng thêm bảo vệ, cũng đề cao cảnh giới.” Trần Ích .

      “Tốt lắm!” Cúc Như Khanh xong, liền lên xe, hướng Aegean Sea vịnh . dám khẳng định, Thanh Phong bang chắc cAnh muốn lấy sản nghiệp của Cúc gia, sản nghiệp của Cúc thị là tổ tông truyền xuống , có trách nhiệm đem nó phát triển ngày càng lớn mạnh.

      lái xe trở lại nhà mười hai giờ đêm, khi đẩy cửa vào phòng trong phòng vẫn sáng đèn, Mặc Thiên Trần ngồi ở ghế sa lon đọc sách, thấy trở lại, lập tức đứng lên, tới trước mặt của , nhìn đến vết máu người sợ hết hồn.

      Cúc Như Khanh nhìn trong nháy mắt sắc mặt tái nhợt, gì, chỉ là khép cửa phòng lại, cúi đầu ngưng mắt nhìn .

      . . . . . . Bị thương?” Mặc Thiên Trần giọng hỏi , nhớ lần trúng đạn chảy máu, tình trạng rất bi thảm,

      “Em đợi tôi?” Cúc Như Khanh trả lời thẳng , hỏi ngược lại.

      “Vâng!” Mặc Thiên Trần gật đầu, “Em có chuyện muốn , nhưng bị thương, ngồi xuống trước xử lý vết thương đã.”

      Cúc Như Khanh ngồi vào ghế sa lon, Mặc Thiên Trần nhìn ngực mảng lớn vết máu, lo lắng hỏi: “Khang Hạo đâu? ấy có ở cùng với sao? Làm sao bây giờ?”

      Cúc Như Khanh ra cũng có bị thương, thấy lo lắng như vậy, cũng liền thuận theo ,nhân tiện xem xem kế tiếp làm sao! định nhắm hai mắt lại, thoải mái tựa vào ghế sa lon.

      “Uy. . . . . . . . . . . .” lắc cái bờ vai của , thế nào nhắm mắt lại nhúc nhích?” làm sao vậy hả ?”

      Cúc Như Khanh như cũ là mím môi lời nào, mùi thơm ngát của nhàng bay vào mũi, thich loại hạnh phúc này.

      “Cúc tiên sinh. . . . . . Cúc tiên sinh. . . . . .” Mặc Thiên Trần cho là hôn mê bất tỉnh, lại nhàng đẩy cái, vẫn có phản ứng, lo lắng ngồi xuống cạnh ghế sofa, tại Khang Hạo có ở bên cạnh, mà biết đơn độc xử lý những chuyện này.

      Chẳng lẽ mặc chảy máu sao? Nếu như mất máu quá nhiều, chết làm thế nào? Vậy Cúc Cầm Du phải là có cha! Mặc dù hận cuồng vọng phách lối khi dễ , nhưng lo lắng cho tính mạng của nhiều hơn chút.

      Mặc Thiên Trần cắn răng, duỗi ra ngón tay cởi cúc áo, bởi vì chưa từng cởi qua y phục của đàn ông , vừa sợ mất máu quá nhiều, cấp cứu trễ, tay run rẩy vô cùng lợi hại, vất vả mở cúc, ngón tay chạm đến da , như bị phỏng ,lập tức rụt trở về.

      Mặc Thiên Trần gấp đến độ mồ hôi cũng ngưng tụ ở mặt, mà càng khẩn trương, tay càng run rẩy, khi vất vả đem áo sơ mi toàn bộ cởi ra, còn có thở phào cái lại phát ngực của vẫn bình thường, căn bản cũng có dấu vết bị thương.

      Cúc Như Khanh chậm rãi mở mắt, thấy gấp đến độ mồ hôi rơi như mưa, lo lắng hai mắt, bị trêu cợt , tức giận vô cùng bất mãn, đưa ra quả đấm hướng tới lồng ngực của , quả đấm tức giận lấp tức rơi thẳng xuống.


      (((Canh ba tất. ăn giấm cúc tiên sinh vẫn có ý tứ Hàaa…!)))
      sói già gian ácvulinh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :