1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Kim Cương Khế Ước - Lục Tiểu Lam (Hoàn, mấy chương hoàn và PN trong VIP link cuối trang 88)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 80: Mùi dấm quá chua

      Edit: BẠCH DƯƠNG

      Beta:yunafr



      Nhâm Thần Phong ở trong một biệt thự nhỏ, tinh xảo mà sang trọng , lầu trong trừ ra phòng khách ở ngoài, chỉ có phòng vẽ tranh, còn có phòng đánh đàn. Trong phòng vẽ tranh tất cả đều là tranh vẻ Mặc Thiên Trần, chân dung , phong cảnh , trời vào lúc chiều tà vô cùng đẹp, có bức ngày hôm qua vẻ, Mặc Thiên Trần nghĩ, hẳn là tối hôm qua mới vừa vẽ .

      gái trong tranh vẻ, có mấy phần nữ nhân quyến rũ, nhưng là quyến rũ trong chân mày lại mơ hồ có thể thấy được nhàn nhạt đau thương. ra là, Nhâm Thần Phong sớm nhìn ra, cho nên mới thương tâm rời như vậy. Mặc Thiên Trần ngưng mắt nhìn bức họa kia, vì ở cái thế giới này hiểu rỏ duy nhất chỉ có một người, mà cảm nhận này làm cho long them ấm áp nhưng cũng làm đau lòng.

      người hiểu như vậy, rồi lại yên lặng bảo vệ , đây là trời cao ban cho người đàn ông tốt này ! Nhưng là, thể cho cơ hội. Một người tốt như vậy, gần trong gang tấc, rồi lại xa tận chân trời.

      Mặc Thiên Trần biết vì sao mình lại tới đây? biết mình vì sao còn lại cầm bức họa thời niên thiếu của hắn? hiểu vì sao ra khỏi phòng vẽ tranh lại lệ rơi đầy mặt? càng biết tại sao mình lại lên phòng ngủ của Nhâm Thần Phong ở lầu hai?

      Người đàn ông lúc nào cũng sạch , chỉnh tề chính, bộ dạng giờ như kẻ lang thang ngã nghiên ngủ bên tường, chai bia bên cạnh cùng lon bia, cố gắng đứng lên , té , đứng .Vách tường trắng vốn sạch giờ bốn phía đều là in dấu chân và tay của , cả căn phòng cũng ngập mùi rượu. . . . . .

      cúi thấp người, vô cùng gần nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn mĩ của , Nhâm Thần Phong từ từ khẻ động, nghe bờ môi của khẻ động đậy: “Thiên Thiên. . . . . .”

      “Ừ. . . . . .” Mặc Thiên Trần trong nháy mắt nước mắt rơi như mưa, nức nở bụm miệng, để cho mình khóc ra thành tiếng, trong lòng của chứa , làm sao từng quên mất ?

      Nhâm Thần Phong tựa vào vách tường men say làm cho đầu mơ hồ, tựa hồ cảm thấy hương vị của người bên cạnh , khỏi làm nhớ lại quá khứ: “Thiên Thiên. . . . . . Tại sao đợi trở lại cưới em?”

      “Thần Phong. . . . . .” Mặc Thiên Trần ức chế kìm nổi nước mắt của mình nữa, khóc nhào vào trong ngực của , giống như đứa bé bất lực khóc đến thương tâm muốn chết ruột gan đứt từng khúc, nhiều năm như vậy uất ức cùng đau đớn, giờ phút này biến thành nước mắt, ôm chặt Nhâm Thần Phong.

      Nhâm Thần Phong từ từ mở mắt,nhìn trong ngực của nữ nhân, thân thể nho ôm ngừng run rẩy, chậm rãi tỉnh lại, sau đó đưa tay kéo ra: “Thiên Thiên. . . . . .”

      Mặc Thiên Trần ngẩng đầu nhìn , “Thần Phong, là em. . . . . .”

      “Sao em lại tới đây?” Nhâm Thần Phong mở mắt liền nhìn thấy .

      “Dương Phàm gọi điện thoại cho em, uống say, Thần Phong, xin lỗi. . . . . . em thực sự xin lỗi , Thần Phong. . . . . .” Mặc Thiên Trần ngã xuống tại đất, nhìn vừa khóc vừa .

      Nhâm Thần Phong đôi tay che mặt, xấu hổ dứt: “Thiên Thiên, Thiên Thiên, đừng . . . . . . em !”

      Mặc Thiên Trần nghĩ tới Nhâm Thần Phong đuổi mình , tối nay ra cũng còn chổ nào để , muốn cùng , nữa muốn vẻ tranh, nữa muốn viết thơ, nghe đánh đàn, cùng ngắm Trăng. . . . . .

      “Thần Phong. . . . . .” Chẳng lẽ cho biết, cuộc sống hôn nhân của cũng hạnh phúc sao? Chẳng lẽ muốn , bị Cúc Như Khanh vững vàng khống chế tay? Chẳng lẽ muốn , cùng người khác sanh đứa bé sao?

      !

      Những đau khổ này của là do gây ra , là cứ đeo bám chịu buông tay. Nhâm Thần Phong là người đàn ông tốt,ôn nhu nho nhã,là người luôn bình tĩnh. muốn mà thay đổi.

      Chỉ là, tối nay muốn về nhà!

      “Thiên Thiên, em !” Nhâm Thần Phong muốn nhìn thấy bộ dạng mất mặt hiện tại của mình, đứng trước mặt , vĩnh viễn , nhưng muốn lo lắng cho , hi vọng hạnh phúc, vĩnh viễn hạnh phúc.

      Nhâm Thần Phong tưởng muốn vào phòng, sau đó”Phanh” tiếng khóa cửa lại, bên trong cửa cố gắng giữ chốt cửa, chán nản khóc như đứa trẻ (con trai kiểu gì vậy …), còn Mặc Thiên Trần cũng ngoài cửa ra sức đập cửa:

      “Thần Phong, mở cửa. . . . . . Thần Phong. . . . . .”

      muốn !

      gõ cửa thật lâu, nhưng người bên trong cũng chịu mở cửa, Mặc Thiên Trần chỉ đành phải chán nản rời , hoàng hôn ánh đèn làm cho bóng dáng kéo đến dài dài, bước chân của nặng nặng, lòng đau là đau, nước mắt của cũng rơi rất nhiều rất nhiều. . . . . .

      “Thần Phong, em , hãy bảo trọng!” Mặc Thiên Trần sau khi xong xoay người rời , Thần Phong, còn muốn , cũng còn , lại càng muốn tìm !

      Giữa , cứ như vậy, gặp lại coi như quen biết ! Cứ như vậy, tốt cho hai người

      Mặc Thiên Trần vịn vào tay vin cầu thang bạch ngọc , từ từ xuống lầu, đứng ở cửa lớn, ngước lại nhìn lên tầng hai, ánh đèn vẫn như cũ, chỉ là người bị đả thương

      đứng đấy hồi, mới đơn xoay người rời , ra cửả lớn tựa hồ thấy chiếc xe vội vã chạy ngang qua, mà chiếc xe kia rất quen thuộc, rất giống. . xe. . . . Người người đàn ông kia!

      đúng? Làm sao có thể chứ? ta kiêu ngạo, làm sao có thể tìm đến mình? Mặc Thiên Trần lắc đầu cái, cho là mình ở trong bóng đêm bị hoa mắt thôi.

      Cúc Như Khanh nhìn Mặc Thiên Trần vào phòng, lại nhìn khóc rời , nghe được tiếng tiếng gọi tên của người đàn ông kia, ngồi xe, đem tất cả thu hết vào mắt. ra là người đàn ông của đã xuất ! Cho nên, rời nhà cũng nguyện ý trở về!

      cực kỳ tức giận lái xe rời , trở về nhà tự giam mình trong phòng, chủ động tìm , lên trong lòng của , cho dù có lừa dối , vẫn muốn trở về nhà.

      Nhưng là, có nghĩ tới, tự nhiên tìm người cũ rồi ! phát này cùng nhận thức, khiến Cúc Như Khanh hỏa khí so với bị bán đứng càng thêm tức giận.

      ngồi nhìn ngủ ghế sô pha, đốt điếu thuốc, trong đêm tĩnh mịch cuối cùng đã trở về.

      Mà Mặc Thiên Trần từ trong biệt thự Nhâm Thần Phong ra, cũng biết nơi nào, sau đó liền lung tung chuyển chuyển, cuối cùng mới lái xe trở lại nhà.

      đẩy cửa phòng ra, chỉ ngửi thấy nồng đậm mùi thuốc lá.”Khụ khụ khụ. . . . . .” ho khan ngừng, ho hồi, mở cửa cho khí trong sạch vào, sau đó mới bật đèn.

      Căn phòng lập tức sáng lên, nhất thời liền cứng ngắc đứng ở bên cạnh cửa, Cúc Như Khanh ngồi ghế sô fa nhìn , đưa lưng về phía cửa, tay còn có điếu thuốc đốt , khói xanh lã lướt lượn lờ lên cao.

      biết sớm như vậy về nhà? Hơn nữa luôn luôn hút thuốc trong phòng này, thấy căn phòng tràn ngập mùi thuốc lá, nghĩ hẳn hút hết một hộp rồi.

      từ từ vào, sau đó buông túi xách trong tay mình xuống, đưa lưng về phía mà đứng, đây lần đầu tới sau đêm kia, lần đầu tiên hai người ở cùng nhau đơn độc như vậy sau nhiều ngày.
      vulinh thích bài này.

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 81:

      Edit: BẠCH DƯƠNG

      Beta:yunafr



      Cúc Như Khanh biết đẩy cửa vào, cũng biết bị mùi thuốc lá làm sặc,mặc dù có ngẩng đầu nhìn, nhưng cũng thấy được bóng lưng của quật cường mà đứng đó, chuyện với , cảm thấy rất tức giận.

      Mặc Thiên Trần cảm thấy trong nhà mùi thuốc lá rất nồng, còn có nơi kia khí có vẽ ổn, biết tức giận, thậm chí là căn cứ vào dáng vẻ có thể thấy tức giận ngập trời, biết tại sao lại như vậy?

      Nhưng là, nhớ điều, có chọc , có chọc , cũng dám chọc , chỉ nghĩ an phận bảo vệ cuộc sống của mình, như vậy đủ rồi.

      Hai người cứ như vậy giằng co, cũng có ai nói với ai, Mặc Thiên Trần hướng tủ quần áo tới, cầm áo ngủ tắm, muốn hút thuốc thì hút ! cũng từng mua thuốc cai thuốc , khẳng định dùng, lãng phí mảnh tâm ý.

      Người đàn ông này, cho tới bây giờ chính là tự cho là đúng, tự cao tự đại,luôn lấy mình làm trung tâm, lười phải chuyện với , cũng lười cùng cãi vả, lười phải cùng trao đổi.

      Mặc Thiên Trần rất nhanh tắm rửa xong, làm khô tóc, sau đó tới bên sofa, Cúc Như Khanh còn ngồi ở chỗ đó vẫn nhúc nhích. bất đắc dĩ, chỉ đành phải : “Cúc tiên sinh, mời nhường chút, tôi muốn ngủ rồi.”

      Cúc Như Khanh thấy mặc dù sợ, nhưng vẫn bình thản như có gì xảy ra, cả đêm về, trở lại một lời giải thích cũng có, làm như thế cứ như là người sai vậy? Sao lại quan tâm đêm qua có phải ở trong lòng của tình nhân cũ như thế?

      Mặc Thiên Trần vừa tiếp xúc với ánh mắt của , cả người đều lạnh đến phát run, tựa như con sóc ở Bắc Cực, đối mặt bốn phía đều là sông băng cùng tuyết đọng, sắp đem đông cứng. Sóc con chỉ cần quả thông, lại biết ở trước mặt Cúc Như Khanh nên làm cái gì? Mới chọc cho giận.

      Người đàn ông này nói lời nào, căn bản biết nghĩ cái gì, cũng dám gì, chỉ là về phía tủ quần áo cầm bộ chăn gối sạch sẻ sau đó trải xuống đất nằm xuống, nhắm mắt lại bắt đầu nghỉ ngơi. nếu thích độc chiếm ghế sô fa của , cho làm, dù sao cũng hề trông cậy vào cùng có liên quan gì.

      Cúc Như Khanh thấy giọng bình tĩnh, chút gì là chột dạ hay sợ hải, ra là cũng nhìn lầm , lăng nhăng cùng người đàn ông khác ở ngoài, còn có thể trấn tĩnh như vậy về nhà. ngẩng đầu lên nhìn , thăm thẳm trong mắt đều là tia lạnh như băng.

      đứng lên, mấy bước tới chổ Mặc Thiên Trần ngủ sàn nhà, sau đó thân thể cao lớn đè lên, hơi thở nồng nặc mùi thuốc lá, sợ như vậy.

      “Cúc tiên sinh, cúc tiên sinh, buông tôi ra. . . . . .”Hôm trước cả đêm cưỡng bức ,cơn ác mộng còn đó, vươn tay đẩy thân hình cao lớn của , thân thể nho kịch liệt giùng giằng, nên cùng thích mà vui mừng. . . . . .

      Cúc Như Khanh thấy như thế bài xích mình, chủ động đến gần, là ở hướng lấy lòng, lại giống như đuổi con ruồi dạng chán ghét mình. Chỉ tiếc, tới cửa ngã vào lòng tình nhân, người ta cũng nguyện ý chào đón !

      “Tôi có. . . . . .” Mặc Thiên Trần vội vàng giải thích, nho thân thể cũng bị áp chế, căn bản thể giãy giụa.

      “Em là vợ của tôi, người lại có mùi của đàn ông khác!” ngưng mắt nhìn trừng trừng hai mắt, lưu tình chút nào châm chọc .

      Cúc Như Khanh lạnh lùng cười tiếng: “Tôi là phải đem người đàn ông đó ra, đem phanh thây, đem chặt làm trăm mảnh !”

      “Tôi có người đàn ông khác! Tôi có!” Mặc Thiên Trần biết thân phận của Nhâm Thần Phong sớm muộn bị Cúc Như Khanh biết, với bản tính của Cúc Như Khanh chuyện gì cũng làm ra được , nhưng là cùng Nhâm Thần Phong Nhất là trong sạch!!

      Cúc Như Khanh nhìn nước mắt của , giọng lạnh như băng: “Tối hôm qua nơi nào? Cùng người người đàn ông nào ở chung chỗ? quả là lợi hại có thể làm cho em chao đảo? có thể cùng em dục tiên dục tử sao? có thấy dấu vết người em ?”

      . . . . . .” Mặc Thiên Trần mãnh liệt lắc đầu, tại sao có thể như vậy sỉ nhục nhân cách của , nử nhân tùy tiện sao? trừ đêm kia cùng người đàn ông thần bí kia , căn bản cũng có người đàn ông khác, tại sao có thể lời khó nghe như vậy?

      cho phép khóc!” Cúc Như Khanh hét to.

      cũng muốn khóc, căn bản nghĩ tại trước mặt của yếu thế, nhưng khống chế được nước mắt của mình, cũng muốn làm người phụ nữ kiên cường, sợ uy quyền của Cúc Như Khanh . Nhưng là, cuối cùng là làm được!

      “Về sau cho phép em ngủ lại bên ngoài, nếu tôi phát hiện ra một lần nữa tôi sẻ chặt đứt chân của em!” Cúc Như Khanh hung ác , “Tôi hi vọng em ngoan ngoản làm Cúc phu nhân, nếu tôi ngay cả ngươi tình nhân cũ cùng nhau chặt đứt chân!”

      Mặc Thiên Trần trợn to hai mắt, ở bên ngoài biệt thự Thần Phong thấy xe, vậy đó đúng là xe của Cúc Như Khanh, ta ra là theo dõi , có bị hoa mắt, người đàn ông này biết được tất cả, lại càng muốn gây khó dể và tới sỉ nhục !

      “Dạ! Cúc tiên sinh.” nghẹn ngào đáp. cùng Nhâm Thần Phong vốn cũng có cái gì, làm sao có thể khiến Nhâm Thần Phong phải chịu dính líu!

      Uất ức của , để cho Cúc Như Khanh cao hứng trở lại, ngược lại là để cho giận càng thêm giận, vô tình chỉ thừa nhận muốn gặp người cũ, vẫn còn che chở an toàn cho tình nhân cũ . tại người dời , cũng đứng lên.

      Mặc Thiên Trần hơi thở phào nhõm, ta phát điên xong rồi cuối cùng là buông ra ! Nhưng là, còn chưa kiệo vui mừng người đàn ông lại lãnh khốc hạ lệnh: “Cởi y phục ra, nằm giường .”

      đột nhiên lần nữa trợn to hai mắt, kể từ lần trước bọn họ cãi nhau sau, cùng phương thức giải quyết, tựa hồ cũng thể rời bỏ giường. dĩ nhiên hiểu ý tứ của , lại muốn dùng phương pháp kia tới hành hạ sao?

      “Cúc tiên sinh, bỏ qua cho tôi, có được hay ?” mềm nhũn xin lỗi, muốn mỗi lần đều bị cưỡng bức.

      Cúc Như Khanh hai mắt như băng quét qua thân thể của : “Em là vợ của tôi, lấy lòng tôi là nghĩa vụ của em.”

      “Đúng tôi là vợ , cảm thấy đây là bạo lực gia ̀nh sao!” Mặc Thiên Trần thấy quyền lợi cùng nghĩa vụ, cũng phải là người kém hiểu biết, cũng hiểu được luật hôn nhân.

      Cúc Như Khanh hai mắt nhíu lại: “Cái gì là bạo lực gia đình?”

      “Được thôi. . . . . .” Mặc Thiên Trần cắn môi, đỏ hai con mắt nhìn , làm sao ra được! làm đau !

      “Để cho em nằm ở dưới người của tôi vui vẻ giống như heo nhỏ dạng rầm rì, cũng coi là bạo lực gia đình sao?” Cúc Như Khanh khóe môi nhếch lên nói câu châm chọc .

      Mặc Thiên Trần hận tại sao mình chìm đắm trong thân thể của , rồi lại tìm ra ngôn ngữ để phản đánh trả lại , chỉ đành phải nước mắt ròng ròng đỏ mặt nhìn chằm chằm.

      cũng gấp, liền đôi tay ôm ngực ngắm nhìn , hai con mắt khẽ nheo lại, khóe môi cũng là.

      Mặc Thiên Trần biết tối nay vô luận như thế nào cũng chạy khỏi hành hạ của , ra là tất cả cam kết cũng chỉ là truyện cười, lại còn tin đụng tới , tại là vợ của , đương nhiên là muốn động vào vật sở hữu của mình rồi.
      Nhất Lamvulinh thích bài này.

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 82.Vết sẹo bụng

      Edit: Quảng Hằng



      Mặc Thiên Trần yên lặng đứng lên, nhìn hắn cái, tâm liền lạnh hơn chút, biết trở lại bị nhục, lại còn nơi nào có thể , chỉ có lẳng lặng thừa nhận tất cả, vô luận sau này hành hạ như thế nào.

      bị bất đắc dĩ thừa nhận cầu vô độ, trong mắt , hoàn thành vui vẻ vui vẻ chuyện, nhận lấy cường quyền cùng bức hiếp, cho là đó là quyền lợi mà nên hưởng thụ, được phản kháng ngoan ngoãn nằm xuống, thành loại phương thức lấy lòng người cao cao tại thượng như .

      Mặc Thiên Trần bắt đầu thay đổi có chút ít thẩn thờ rồi, cảm thấy mình chính là cái tượng gỗ nhỏ, máy móc nghe Cúc Như Khanh ra lệnh, chỉ đông liền đông, chỉ tây liền tây, nếu như muốn dùng loại phương thức này tới nhục nhã , sau khi thỏa mãn, còn muốn như thế nào đây?

      đứng trước mặt của , tay bé bắt đầu tháo dây áo ngủ ngang hông, “Cúc tiên sinh, đối với tôi như vậy, trong lòng vui lắm sao?”

      Cúc Như Khanh ngờ rằng vừa mở miệng lại là lời như thế, chính là bởi vì tức giận mới đối với như vậy, có ý thức được mình sai lầm, còn ngược lại cho rằng là khi dễ sao?

      Hắn nhìn thân thể trắng nõn trước mặt mình, người đều là ấn ký đêm hôm trước lưu lại, thân thể của óng ánh trong suốt, những làn da mượt mà kia, chỉ cần hơi ấn mạnh tay để dấu vết, rất khó biến mất.

      “Thế nào? Chưa có đàn ông nào vuốt ve , ôm như thế sao?” hung hăng châm chọc .”Tôi lúc đầu chịu . . . . . . Là ép tôi. . . . . .” khóc ròng , “ tại lại tới châm chọc tôi? coi tôi là cái gì? chán ghét tôi! căm hận tôi! bỏ qua cho tôi, có được hay ?”

      Gương mặt của Mặc Thiên Trần trong nháy mắt tái nhợt, giọng khàn khàn: “ phải bất cứ người đàn ông nào cũng đều giống như Cúc tiên sinh biết dừng như vậy! phải bất cứ người đàn ông nào cũng thích dùng cường quyền trấn áp nữ nhân như Cúc tiên sinh! phải bất cứ người đàn ông nào cũng hành hạ cùng nhục nhã nữ nhân như Cúc tiên sinh ngài!”

      chửi , dù sao cũng có dự định sẵn, lấy hai chữ ‘Vợ chồng’ để dọa dẫm , còn có cái gì có thể phản kháng? Như vậy, cũng cần phải kiêng dè nữa!

      Quả đấm của Cúc Như Khanh càng nắm càng chặt, trợn mắt nhìn gầm : “Mặc Thiên Trần, tôi cho cơ hội! Là quý trọng! Cho nên mới có kết quả ngày hôm nay, cũng là do chính gây ra. nằm lên giường !”

      Nhìn , kiên quyết xoay người, về hướng giường lớn, lại làm sao nữa vậy? Sao lại càng chuyện càng khó khống chế tâm tình của mình rồi? chỉ là muốn để cho hiểu, ai mới là người đàn ông của ? Ai mới là chồng của ? Sao đến cuối cùng lại càng ngày càng khó thực hiện!

      tức giận , nhưng cũng tức giận luôn thái độ của chính mình, nhưng, phải làm sao bây giờ?

      Mặc Thiên Trần lẳng lặng nằm xuống, giống như lần đầu tiên bão táp đó, khổ sở nhắm mắt chờ người đàn ông đó, có phải số mạng lần đầu tiên đó, liền nhất định là số mạng cả đời hay ? Bằng , sao cứ mỗi lần, đều gặp phải tình cảnh như thế này?

      Mặc dù khí trời tối nay mát mẻ, nhưng ở bên trong lòng của Mặc Thiên Trần, sớm khác gì đêm giông bão đó, mà khí lúc này, lại cũng là nặng nề như vậy, có thể cảm nhận được người đàn ông đến gần, cùng sắp đau đớn xé rách . . . . . .

      Lần đầu tiên, cách nào thay đổi số mạng. Lần thứ hai, là cường quyền lấn áp số mạng, lần thứ ba, cũng như những lần trước. . . . . .

      Có lẽ, còn có lần thứ tư, lần thứ năm. . . . . .

      Số mạng của , vĩnh viễn chỉ có đau đớn, bi thương, hành hạ, còn có tưởng niệm tận xương, ruột gan đứt từng khúc. Nghĩ đến đây, bàn tay bé của xoa vết sẹo nơi bụng, đây là nơi mất con gái vĩnh viễn.

      Ánh mắt của Cúc Như Khanh sắc bén bực nào, liếc thấy ra vết sẹo nơi bàn tay bé của Mặc Thiên Trần, mặc dù rất rất nhạt, nhưng lúc này lại thấy rất ràng. Trước kia, cũng lưu ý qua nơi đó, lúc này thấy vết thương nơi đó, tới, trầm giọng hỏi: ” Xảy ra chuyện gì?”

      Mặc Thiên Trần lập tức lấy tay che kín vết thương bụng, mở mắt nhìn chằm chằm , giọng gần như tuyệt vọng: “Muốn lên thì nhanh lên!”

      hỏi là quan tâm , lại che lại, Cúc Như Khanh vừa nghe càng tức: “bỏ tay ra!”

      “Hãy buông tha cho tôi”. Mặc Thiên Trần chịu, đây là bí mật cuối cùng của , bí mật chỉ thuộc về mình , muốn để biết!

      Cúc Như Khanh thấy càng che giấu, càng tức giận, duỗi bàn tay, bắt được bàn tay bé của , sau đó ngưng mắt nhìn vết thẹo nhàn nhạt nơi bụng, những thứ này vết thương thời gian ước chừng có hơn năm sáu rồi, là vết thương với tình nhân cũ ư! Cho nên mới cần quan tâm.

      Mặc Thiên Trần bởi vì tức giận, thân thể kịch liệt lay động, lại giãy dụa thoát , bị ánh mắt lạnh như băng đó nhìn, ngay cả vết sẹo sớm khép lại bụng cũng bắt đầu cảm giác đau đớn mờ mờ ảo ảo rồi.

      buông tôi ra. . . . . . Buông tôi ra. . . . . . Đừng nhìn…….. Đừng nhìn.” vừa khóc vừa muốn đem vết thương của mình giấu .

      Cúc Như Khanh cười lạnh tiếng: “ ra là sớm có người ở người in dấu xuống dấu vết, hơn nữa còn là dấu vết thể xóa suốt cuộc đời! Mặc Thiên Trần, tôi nhìn nhầm rồi !”

      “Tôi lúc đầu cũng chịu . … . . .Là ép tôi. . . . . .” khóc ròng , “ tại lại tới châm chọc tôi ? là gì ? chán ghét tôi ! căm hận tôi ! bỏ qua cho tôi, có được hay ?”

      Cúc Như Khanh ghét nhất phải nghe, nhưng vẫn bắt nói? “Đúng! Người người đàn ông kia đã để lại dâu vết này?”

      . . . . . .” Mặc Thiên Trần thấy nắm lấy vết thương buông, lắc đầu, cái gì cũng chịu , tối nay bất luận muốn như thế nào, cũng .

      chịu ?” Cúc Như Khanh híp mắt.

      Mặc Thiên Trần nhìn chằm chằm bắt đầu lựa lời : “Tại sao chuyện trước kia của cùng Chu Tiểu Kiều?”

      “Mặc Thiên Trần, là muốn chọc giận tôi!” Cúc Như Khanh lật người, nhảy lên, đem chặt áp chế.

      Mặc Thiên Trần rất quyết tâm cái gì cũng chịu , cứ tức giận trợn trừng mắt nhìn như thế, dính đến chuyện con gái của , liền thay đổi trở nên dũng cảm. Người đàn ông này có bất kỳ lý do biết những chuyện này! Tại sao phải cho nghe!

      Cúc Như Khanh phát mình gần đây mắc phải chứng nóng nảy này, khi đối với Mặc Thiên Trần liền bắt đầu phát điên, mà cũng càng ngày càng có bản lãnh chọc phát điên. , càng lúc càng xa, trong lòng của , thủy chung có người đàn ông khác, cho dù khi nằm dưới thân thể hắn, cũng là làm phiền não vô cùng rồi.

      Bây giờ mới biết, biết chuyện của càng nhiều, làm càng phiền lòng, ban đầu cũng có ý định bình tĩnh chung sống cùng , muốn biết chuyện của , sau khi biết rồi lại càng thêm tức giận.

      Mặc Thiên Trần chỉ thấy giống như con cọp hung mãnh bổ nhào ở mình, lúc này mới thấy ràng, Cúc Như Khanh cũng là một người đàn ông đê tiện hơn kém là, soi mói quá khứ của mình, căm hận những chuyện mà từng trải qua, lấy hành hạ làm thú vui, tới thăng bằng tim của mình.

      Chẳng lẽ liền từng trải qua sao? Chu Tiểu Kiều lặp lặp lại nhiều lần từng quan hệ với , tại sao kiểm điểm mình? Thế nhưng lại muốn hận !
      sói già gian ácvulinh thích bài này.

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 83:Đem : mẹ con gia trưởng

      Edit: BẠCH DƯƠNG

      Beta:Quảng Hằng




      Mặc Thiên Trần ở từng giây từng phút trong chờ đợi vận mệnh của mình, chịu đủ hành hạ cùng đau khổ có gì sánh kịp này, lịch sử cuả lại tái liền cảm nhận được vô tận bi ai.

      chịu đựng người đàn ông lại buông ra , nhưng lời ra kế tiếp, cũng làm như rơi xuống địa ngục.

      "An phận thủ thường làm Cúc phu nhân của ! Nếu cả Mặc gia đều phải chô cùng! Bảo vệ cái thân thể rách nát của , cho dù từ nay về sau tôi khinh thường đụng , cũng thể gặp mặt bất kì người đàn ông nào khác! tại, cút lại chỗ ghế sô fa của mà ngủ!"

      Mặc Thiên Trần vào giờ khắc này sửng sốt, rốt cuộc thoát hiểm, nếu bị con cọp này mắng thì thương tích khắp người, nhưng cuối cùng là tạm thời an toàn. biết Cúc Như Khanh vì có lúc sao mắng chửi người lại ác độc như thế như thế, gia gia tốt bụng hiền hậu, mẹ hắn Liễu Nam cũng ôn nhu hòa nhã, chỉ là ngoài người cha chưa từng thấy qua, nhưng cùng cũng là bạn thâm giao của cha là Mặc Chấn Đông tin tưởng tính khí cũng lãnh khốc vô tình, hỉ nộ vô thường giống Cúc Như Khanh như vậy.

      Cúc Như Khanh sau khi xong, hề nhìn nữa, mà là sải bước ra ngoài cửa."Phanh" tiếng cửa phòng đóng lại, tiếng bước chân của càng lúc càng xa.

      Mặc Thiên Trần từ giường của nhảy xuống, rưng rưng đem quần áo ngủ đất trở về, sau đó nằm ghế sôfa cuộn thành đoàn, bất lực khóc thút thít. Nhưng mà, ghế sa lon còn tràn ngập mùi thuốc lá, tựa như còn ở bên cạnh giương giương mắt hổ nhìn chằm chằm , giúp kéo lại chăn, cả đầu vẫn là mùi vị nồng nàn của quanh quẩn.

      Liên tiếp chừng mấy ngày, Mặc Thiên Trần biết bởi vì trong lòng run sợ , buổi tối ngủ yên ổn, là nhớ con của mình, hai là sợ Cúc Như Khanh ngày nào đó nổi điên lên lại bắt đầu hành hạ . Nhưng mà, cùng cơ hồ là gặp mặt, buổi tối nghỉ ngơi sớm, cho dù nằm ghế sôfa có ngủ, biết trở lại, cũng chuyện. cũng thế, mỗi ngày đều là rất khuya về nhà, lại ra cửa trước khi tỉnh.

      , hai người, cũng cố ý tránh né đối phương. Hai người lớn, giống như đứa bé giống nhau , ai để ý tới đối phương. Nhưng hai người cũng biết, giữa bọn họ, hố khoảng cách đó càng ngày càng sâu thấy đáy rồi ! Tin tưởng lẫn nhau hoàn toàn sụp xuống, thoáng tình cảm như có như vừa mới nảy mầm muốn xa rời toàn bộ biến mất ở trong khí.

      Mặc Thiên Trần nghĩ, nếu như có thể như vậy bình an vô sống như thế, cũng chấp nhận, đối với có bất kỳ cầu, đối với hôn nhân này cũng có bất kỳ mong cầu. Cuộc sống, tốt cũng hư, mới phải bình thường. Hai người vừa sống vui vẻ, liền biểu thị bão táp lại sắp tới, sau đó như những mảnh vụn của cơn bão, cành lá xơ xác tiêu điều.

      Cuộc sống cứ lặng lẽ trôi qua như thế, mấy ngày nay Cúc Như Khanh cũng về nhà, Mặc Thiên Trần cũng di làm như thường ngày.

      Sáng hôm sau quản gia thông báo là có điện thoại từ trường học của Cúc Cẩm Du gọi đến, nói là muốn mở cuộc họp phụ huynh. muốn gọi điện báo cho Cúc Như khanh công tác ở nước ngoài biết, vì hắn đối với việc dạy dỗ Cẩm Du rất quan tâm. Nhưng hắn máy bay trở về nên điện thoại ở tình trạng tắt máy.

      Đào Trung Ngọc cuối cùng chỉ đành phải gọi điện thoại cho ông cụ Cúc Hồng Nghiêu, Cúc Hồng Nghiêu trực tiếp gọi Mặc Thiên Trần tới nghe điện thoại.

      "Gia gia, con đây." Mặc Thiên Trần khéo léo kêu lên, mặc dù Cúc Như Khanh đối với tốt, nhưng ông cụ vẫn rất thương .

      Cúc Hồng Nghiêu cười : "Cuộc họp phụ huynh ngày mai của Cầm Du, Như Khanh vẫn chưa về nước, cháu tham gia !"

      "Vâng ạ! thành vấn đề." Mặc Thiên Trần cũng thích Cúc Cầm Du như vậy, vì vậy đồng ý ngay.

      Sáng sớm ngày thứ hai, gọi điện thoại về công ty, gọi Triển Thanh Thanh cứ làm việc như ngày thường, có chuyện quan trọng liền đến xin ý kiến của Đổng Trưởng, nếu như có thể đợi đến được đến ngày mai xử lý, liền giữ lại cho xử lý, dù sao cha tuổi lớn, lại bệnh nặng mới khỏi, làm thể quá mệt nhọc.

      Khi tài xế đưa Mặc Thiên Trần cùng Cúc Cầm Du tới trường học Mặc Thiên Trần chủ động dắt tay Cúc Cầm Du, đối với nó đương nhiên them phần tình cảm đặc biệt, nhìn tất cả những đứa nhỏ ở đây vui vẻ cùng nhau truy đuổi chơi đùa, ánh mắt của vẫn luôn ngừng dừng lại người những , hy vọng biết dường nào, người trong đó chính là con của mình.

      Dĩ nhiên, cuối cùng thực tế vẫn làm vỡ tan giấc mộng của , mỗi đó đều có cha mẹ nắm lấy tay, tìm được con củamình ở nơi nào? cũng biết mặt con mình, cũng như người cha thần bí của nó.

      Sau khi kết thúc buổi họp, giáo viên gọi Cúc Cầm Du cùng Mặc Thiên Trần ở lại, dắt tay Cúc Cầm Du vào phòng làm việc, lại thấy được Nhâm Thần Phong cùng khác cũng ở đây, ngờ lại ở chỗ này gặp lại Nhâm Thần Phong, tầm mắt hai người vừa chạm nhau, lại lúng túng dời .

      “Cậu, chính là nó đánh cháu!" Tiểu nữ sinh là con gái của chị Nhâm Thần Phong, con tính trẻ con, cái tay lôi kéo tay của Nhâm Thần Phong, ngón tay chỉ về hướng Cúc Cầm Du đứng ở cửa.

      Tầm mắt của Nhâm Thần Phong dừng lại ở người Cúc Cầm Du, đây là con của Mặc Thiên Trần sao? Như vậy liền kết hôn sau khi mới vừa ra khỏi nước sao? cách xa nhau đến mức thế sao?

      Mặc Thiên Trần vừa nghe đó non nớt tố cáo, biết Cúc Cầm Du có học võ, nhưng để đối xử với bé gái kia thì đúng. vội vã cúi đầu hỏi nó: "Cầm Du, cho mẹ, là chuyện gì xảy ra, được ?"

      Ai biết Cúc Cầm Du hơi nhếch môi, hoàn toàn chịu mở miệng, Mặc Thiên Trần thấy nó khác gì Cúc Như Khanh, bá đạo lại lãnh khốc, chỉ phải nhìn bọn họ : " giáo, Thần Phong, tôi muốn nói vài câu với Cầm Du, sau đó chúng ta thảo luận, được ?

      giáo cũng biết hoàn cảnh của Cúc gia, đối với cuộc họp phụ huynh luôn là Cúc Như Khanh đến tham dự, bây giờ là phu nhân của , Lão sư thấy cùng Thần Phong có quen biết, vì vậy gật gật đầu giảng hòa: "Các vị hãy bàn bạc chút, Nhâm tiên sinh, ngài ngồi lát !"

      Mặc Thiên Trần đem Cúc Cầm Du ôm lên, hơn năm tuổi, tuy nó nặng lắm, vẫn là cực kỳ cật lực, nhưng muốn dùng hành động cho nó biết, thương nó .

      ôm con tới chỗ hẻo lánh, sau đó khi xuống tới, cúi thấp người nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhắn giống nhau như đúc của nó cùng Cúc Như Khanh: "Cầm Du, tại chỉ có hai người chúng ta thôi, cho mẹ biết, được ?"

      Cúc Cầm Du nhìn , vẫn là cái gì cũng chịu , đối với đứa trẻ tính bướng bỉnh khác gì Cúc Như Khanh, Mặc Thiên Trần cũng có biện pháp, đợi nó một lúc nhưng nó cũng chịu mở miệng, chỉ đành dắt tay của nó trở lại phòng làm việc của giáo.

      Nhâm Thần Phong lại mở miệng trước: "Thiên Thiên, chỉ là bọn nhỏ mà thôi, con bé là do chị tôi cưng chiều quá, em đừng trách cứ đứa bé."

      "Cậu, sao cậu lại trách mắng cháu?" Nó giận dỗi kêu lên.

      Mặc Thiên Trần mặc dù biết xảy ra chuyện gì, nhưng đối với chuyện Nhâm Thần Phong dàn xếp ổn thỏa trước, vẫn là có mấy phần cảm kích.
      Last edited: 4/8/14
      sói già gian ác thích bài này.

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 84:Đem : thiên luân chi sung sướng

      Edit: Thu Hương

      Beta:Quảng Hằng


      [​IMG]

      Mặc Thiên Trần nhìn chằm chằm vào , đem bi thương cùng kỉ niệm nén xuống, nhàng mở miệng: “Cám ơn , Thần Phong.”

      “Chúng tôi trước.” Nhâm Thần Phong dắt đứa trẻ rời trước, nhà Mặc Thiên Trần có con , nên quấy rầy nữa, có đôi khi tới trễ bước, vĩnh viễn cũng dự được nữa.

      Mặc Thiên Trần đứng tại chỗ, nhìn theo bóng dáng Nhâm Thần Phong phiêu dật từ bên cạnh rời , chỉ cảm thấy giống như luồng gió mát, chỉ gặp thoáng qua cuối cùng cũng rời , chỉ còn lưu lại mảnh thương tâm.

      “Cúc Cầm Du, tôi cho cậu biết, đừng cho là tôi biết mẹ cậu là bạn của cậu tôi, tôi liền tha thứ việc đánh tôi, tôi để yên chuyện này đâu!” giọng đứa trẻ yếu ớt vang lên trong phòng.

      Cúc Cầm Du cũng lãnh khốc : “Mày lần, tao đánh mày lần.”

      Bạo lực như vậy? Quả nhiên là con trai của Cúc Như Khanh, chỉ có là huyết mạch di truyền, ngay cả tính tình cũng giống nhau như đúc. Mặc Thiên Trần ngẩn ngơ, chuyện này phải giải quyết mới được, thể để đứa đánh người bừa bãi, lần này Cúc Cầm Du xác minh nó đánh đứa bé kia.

      à, trông đứa trẻ này giùm tôi chút, tôi ra ngoài có chút việc.” Mặc Thiên Trần nhìn Cúc Cầm Du biết gì, chỉ có thể đưa mắt nhờ người trông nó giùm.

      chạy đến đuổi theo Thần Phong, “Thần Phong, chúng ta có thể chuyện riêng lát ?”

      “Được!” Nhâm Thần Phong buông tay đứa trẻ, sau đó đơn độc qua bên.

      Mặc Thiên Trần nhìn đứa bốc đồng, đứa trẻ hừ tiếng: “Cậu nể mặt ấy nhưng cháu cho qua!”

      Mặc Thiên Trần nhàng cười,hai đứa trẻ từ tính tình hay bất đồng, con của chắc cũng cở tuổi này, biết có đáng như vậy hay !

      “Bím tóc của cháu rối rồi, giúp cháu sửa lại có được ?” nhìn bím tóc cao thấp của đứa bé , .

      Đứa trẻ nhìn bóng của chính mình , tiểu nữ sinh xinh đẹp, mặc dù rất muốn nhưng lại bỏ được mặt mũi, Mặc Thiên Trần lấy trong túi xách ra đồ trang điểm của cho hay mua đường, “ cho cháu kẹp nơ con bướm, giống như bươm bướm xinh đẹp bay múa đó!”

      sao?” Trẻ con dù sao cũng là trẻ con, liền lập tức vui vẻ.

      “Soi gương này!” Mặc Thiên Trần lập tức lấy lược ra chải lại sơ qua hai bên bím tóc, cặp chiếc kẹp hình con bướm, bé nhìn mình trong gương hồi lâu, “Con cảm ơn !”

      Mặc Thiên Trần trong khoảng thời gian ngắn xúc động lâu, có người nào tết tóc đuôi sam cho con của hay , hơn nữa còn là kẹp nơ con bướm? nhìn bộ dáng vui vẻ của đứa trẻ, trong lòng cũng tăng thêm mấy phần vui sướng.

      “Tâm Nguyện, con gì với Cầm Du thế?” Lúc này, là thời cơ hỏi tốt nhất.

      Quả nhiên, đứa trẻ vui vẻ với đồ trang sức mới, nghe thấy vậy liền lập tức đáp: “Cháu cha là xấu xa!”

      Mặc Thiên Trần ngẩn ra, đến đứa bé cũng biết người đàn ông này hư hỏng như vậy, xem ra trình độ xấu xa của vướt mức kỉ lục rồi!

      Đứa tự ngắm mình trong bộ dạng đáng , thấy Mặc Thiên Trần rất dễ thân thiết, vì vậy : “Chúng cháu trong giờ chơi có chơi trò chơi, cháu cùng Cúc Cầm Du tổ, cháu sai nên tổ bọn cháu bị thua, Cúc Cầm Du liền mắng cháu là mẹ quái sinh ra con quái , cháu mới mắng cha xấu xa sinh ra con xấu xa!”

      Mặc Thiên Trần cuối cùng cũng hiểu chuyện xảy ra, liền cuộc trò chơi mà thôi, miệng mắng chửi người này của Cúc Cầm Du cũng ác độc khác gì Cúc Như Khanh. nghiêm nghị nhìn nó : “Cầm Du có mắt thưởng thức, Tâm Nguyện của dì xinh đẹp cực kỳ, chỉ có xinh đẹp, hơn nữa còn dám làm dám chịu, rất hùng, , Cầm Du mắng bạn là đúng, xin lỗi cháu có được hay ? Về sau cháu cũng đừng mắng Cầm Du nữa, bạn bè nên thương lẫn nhau.”

      “Nể mặt , cháu so đo với nữa, nhưng mà này, cháu thích miếng kim cài áo này, có thể cho cháu ?” Đứa trẻ cầm chiếc cài áo kim cương xinh đẹp, đó là quà sinh nhật của Mặc Thiên Trần tặng cho con mừng nó được năm tuổi, thể bỏ được nhưng nay lại phải đưa cho người khác sao.

      “Chiếc kim cài áo này, đối với có ý nghĩa rất đặc biệt, lần sau gặp lại, mua cho cháu quà khác có được hay ?” Mặc Thiên Trần kiên nhẫn giải thích.

      thích! Cháu chỉ muốn cái này thôi!” Trẻ con thích cái gì cũng đòi cho bằng được, Cúc Cầm Du có tự mình xin lỗi, phải lấy cái này đền lại.

      Mặc Thiên Trần đành phải dỗ dành: “Vậy muốn cháu hứa, về sau được mắng Cầm Du nữa, dĩ nhiên, cũng cho phép Cầm Du mắng cháu . Có được hay ?”

      “Được!” Đứa vui vẻ cầm chiếc cài áo kim cương, sôi nổi hướng Nhâm Thần Phong ngoắc.”Cậu ơi, chúng ta thôi! làm Cúc Cầm Du tức giận nữa.”

      Nhâm Thần Phong tới, nhìn dáng vẻ vui tươi của đứa , từng nghĩ tới con của với Mặc Thiên Trần như thế nào? Nhất định là giống như vừa đáng , vừa lương thiện!

      Chẳng qua, tất cả những chuyện này, cũng chỉ là mơ ước, vĩnh viễn là mơ ước cũng thể đạt được.

      nữa, chỉ là thương cảm dắt đứa trẻ nguyện tay rời .

      Mùa thu lá vàng rối rít rơi xuống, gió thu nhàng đem lá cuốn lên, bay lượn trong khí, gió xào xạc, lòng người đau thương, mùa thu đầy thương cảm, tình cảm từ trước đến nay, toàn bộ giờ phút này, như gió thổi lá bay trong trung.

      Mặc Thiên Trần đứng nhìn cho đến khi bóng dáng của họ xa dần, mới lên lầu đón Cúc Cầm Du, nhưng có ngờ tới Cúc Cầm Du đều nhìn thấy hết, hơi ngẩn ra, dắt tay của nó ra ngoài.

      nghĩ, cần nhiều lời, Cúc Cầm Du nên hiểu ý của .

      cúi đầu nhìn nó, vẫn là gương mặt tuấn tú nho , đề nghị: “Chúng ta đến khu vui chơi, có được hay ?”

      biết bình thường, Cúc Như Khanh rất bận, cơ hồ có mang qua Cúc Cầm Du chơi qua cái gì, hôm nay có rãnh rỗi, muốn mang nó chơi.

      Cúc Cầm Du có trách nhiệm nặng hơn, nhưng nó cũng chỉ hơn đứa trẻ tuổi, nó khe khẽ gật đầu.

      Mặc Thiên Trần mang theo nó vào khu vui chơi, “Chúng ta chơi đu quay ngựa gỗ nhé?”

      “Mẹ, đó là đồ chơi của nữ sinh mà!” Cúc Cầm Du thấy Mặc Thiên Trần từ đầu đến cuối cũng có trách cứ nó, khỏi thân cận với hơn.

      Ách, Mặc Thiên Trần quên mất nam nữ khác nhau, “Vậy chúng ta chơi đua xe, cái đó kích thích nha!”

      “Vâng, vâng!” Cúc Cầm Du lập tức vỗ tay hoan hô.

      Mặc Thiên Trần nhìn mọi người điên cuồng gào thét chiếc ghế trò chơi, người như lâng lâng, còn sức lực nữa, chân nhũn ra, thế nhưng đề nghị là ra, Cúc Cầm Du lại thích như vậy, sợ quá rồi mà sao ra được.

      Cúc Cầm Du ngồi bên cạnh , gọi nhân viên kiểm tra, thắt lại dây an toàn, nhắm mắt lại cảm nhận thế nào là dời sông lấp biển, cảm giác nôn nao, đầu óc của trống rỗng, chỉ nghe được đứa bé hưng phấn bên cạnh hò hét.

      Rốt cuộc khi dừng lại còn biết phương hướng Đông Tây Nam Bắc như thế nào nữa rồi.
      sói già gian ácvulinh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :