1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Kim Cương Khế Ước - Lục Tiểu Lam (Hoàn, mấy chương hoàn và PN trong VIP link cuối trang 88)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 75: chấp nhận cầu cạnh

      Edit: Hoài thương huỳnh

      Beta:yunafr



      Mặc Thiên Trần biết người đàn ông này còn muốn làm cái gì, vô lực đối phó với “ Hung khí” của cùng với “ Bạo lực” còn có “ Tức giận”, cũng chỉ biết trợn to đôi mắt nhìn , mặc cho tung hoành ngang dọc, mặc làm biết mệt mỏi

      Cúc Như Khanh nhìn chằm chằm vào đôi môi bị Mặc Thiên Trần cắt nứt ra, vốn đỏ au như nước trong veo , lại bị cắn cho chồng chất vết thương, vết máu loang lổ, ngưng mắt nhìn : “ Mới vừa rồi muốn cái gì ?”

      Nghe câu hỏi của Cúc Như Khanh, Mặc Thiên Trần vội vàng thỉnh cầu : “ Tôi mệt mỏi quá, có thể hay ……..”

      Cúc Như Khanh con mắt lãnh khốc nhíu mắt lại, thân thể lại dị thường dũng mãnh lần nữa thành công tiến vào, khiến Mặc Thiên Trần vô lực chống đỡ khóc thút thít: “ Tôi được……”

      hừ lạnh tiếng, “ Em phản bội rất tốt, phải cố mà chịu đựng! Tôi chấp nhận bất kỳ cầu sinh nào,em cầu sinh cũng vô ích, tôi muốn em phải nhớ mọi việc xảy ra vào tối nay!”

      vừa nhắc tới hai chữ “Phản bội”, thân hình ngày càng thêm mãnh liệt, hơn nữa tiết tấu ngày càng điên cuồng,Mặc Thiên Trần sợ đến phát khóc, “ Cúc tiên sinh, như vậy làm tôi chết mấy…..”

      Loại cảm giác mãnh liệt bức bách người này, đẩy vào tình thế thể nghịch chuyển được, suy nghĩ, phải là muốn dùng phương thức này để xử chết ? nhất định nghĩ là, cảm giác thân thể cũng giống là của , ràng là sợ như vậy, nhưng thân thể lại cùng càng dính càng chặt, tách ra được

      càng sợ, liền đem ôm càng chặt ,cằm đặt trong cổ , nước mắt cũng chảy vào trong thân thể , liền cùng dính càng chặt. giọng căm hận : “ Em rất sợ chết ?”

      “Ừ………” khóc đáp lại , còn có tâm nguyện chưa hoàn thành, dĩ nhiên thể chết được

      “Vật vô dụng !” mắng , nhưng cũng ở trong thân thể của phóng ra

      Nhất định là quá lâu có làm, hoặc là do dược liệu tác dụng , mới đối với thân thể của thích có buông tay, bằng sao lại có thể như vậy ?

      Cúc Như Khanh nhìn cực kỳ mệt mỏi,ngủ ở trong ngực của , lông mi dài còn đọng lại những giọng nước mắt, hận than lên tiếng, sau đó kéo chăn ,đem thân thể hai người đắp lại .

      Sáng ngày thứ hai, Mặc Thiên Trần bị chuông điện thoại làm cho tỉnh giấc, vô cùng mệt mỏi mở mắt, tìm túi xách của , rời giường lên ghế salon cầm mới nhìn thấy dưới thân có mảnh vải che thân, hơn nữa ngang hông giữ lại rất nhiều ấn ký, y phục của rơi vãi đầy đất, nhìn cảnh vật xung quanh hơn nữa cũng biết phải ở nhà. nhất thời liền bối rối!

      , cuối cùng cùng với đến bước này, cần tình chỉ là nam nữ hoang ái!

      Nhưng là muốn như vậy.Nhưng là, chuyện cũng phải là có thể khống chế, đều do người đàn ông kia định đoạt thôi.

      vừa nhắc bước, mới phát hai chân đau đến như bị vật cứng đâm vào, nhắm lại nghỉ ngơi chốc lát, nếu như tân hôn hôm sau đối với Cúc Như Khanh mà thương , là gặp sư phụ rồi, so sánh được

      Thân thể bình ổn, sau đó hướng ghế salon tới, mỗi bước toàn thân cao thấp đều đau , nhớ tới cảnh tượng nóng hừng hực kia, lập tức đỏ bừng cả mặt

      Cũng may, người đàn ông này rời , bằng biết làm sao phải đối mặt với ,Mặc Thiên Trần cầm lên xách túi ,mở điện thoại ra ,nhìn thấy rất nhiều cuộc gọi của Triển Thanh Thanh gọi đến

      . “ Thanh Thanh, làm sao rồi?” Mặc Thiên Trần gọi lại

      Mặc Thiên Trần tĩnh tâm lai, sau đó từ từ ra ngoài. Mặc Thiên Trần trầm mặc , vì nhóm hàng bị Chu Tiểu Kiều tính toán, bị Cúc Như Khanh tin rằng là “ phản bội” , kém chút là bị Cúc Như Khanh bóp chết, cuối cùng còn phải cởi hết mặc cho thích làm gì làm, nhưng kết quả sao ? Kết quả chính là , hàng như cũ vẫn bị cục thuế giữ lại, Cúc Như Khanh hận vì tội “phản bội” , thất thân bị thương

      “ Đại tiểu thư…..Đại tiểu thư , có nghe tôi ?” Triển Thanh Thanh vẫn có nghe được tiếng đáp lại của ? Cái này là vì khách hàng tức giận thúc giục, điện thoại công ty bị ông ta đánh bể rồi!Mà cũng đến mười giờ rồi, còn có về công ty làm , có phải hay ở cục thuế thương lượng à ?” Giương Thanh Liêu tựa như muốn biết tin tức liền hỏi đống câu

      Mặc Thiên Trần trực tiếp cúp điện thoại, thời điểm được gả cho Cúc Như Khanh cũng chưa có trông cậy vào muốn cứu công ty Mặc Thị, từ tối hôm qua việc kia đối với về sau, có bất cứ cầu gì đối với , bọn họ trong mắt người ngoài có thể là vợ chồng, nhưng ở trong lòng hai người liền xa lạ cũng bằng rồi

      Hàng, lấy ra được đảm nhiệm hay đảm nhiệm được chức vụ cũng được., hận phản bội .Thân ,mất liền mất , chỉ cần tâm vẫn còn ở lại, là tốt rồi

      tại chỉ muốn rời gian phòng có mùi vị của , mở cửa phòng, cầm túi hướng bên ngoài khách sạn ra. Lại thấy được bóng lưng của người đàn ông ấy là làm sao mà quen thuộc,làm sao mà ấm áp vậy

      giật mình giữ nguyên tại chỗ lâu, có phải hay tại thời điểm thương tâm , nhớ tới những thứ ấm áp mà trước đây lưu lại trong lòng, biết người khác có thể hay như vậy, ít nhất còn có cơ hội

      Bởi vì , cảm thấy cái bóng lưng kia, giống như lưu luyến thấy Thần Phong, mặc dù Mặc gia thời điểm suy bại, Nhậm gia có đưa tay trợ giúp,nhưng là cảm thấy cái này phải là trở ngại giữa cùng Thần Phong, trước kia lúc hai người nhau là đơn thuần, cũng muốn biết lúc trước nơi nào, tại sao lại chút tin tức ?

      Bởi vì có , cho nên mới quan tâm. hay nghĩ đến những ngày ở cùng với Thần Phong những năm tháng tuổi trẻ ,ấm áp nhất đơn thuần nhất của . Đối với tối hôm qua bị Cúc Như Khanh tàn bạo, loáng thoáng mong đợi có thể nhìn thấy được Thần Phong.

      Mặc Thiên Trần tĩnh tâm lai, sau đó từ từ ra ngoài.

      Thần Phong Cương trở về nước, ở nước ngoài học xong mỹ thuật chuyên nghiệp cùng với nhạc,lần này trở về việc thứ nhất của là tìm Mặc Thiên Trần

      hôm nay đến khách sạn quốc tế, bởi vì nơi này diễn buổi diễn thuyết lớn, có buổi biểu diễn về hòa tấu Piano, do mình đảm nhận

      đứng tại cửa, tựa hồ nhìn thấy bóng dáng của Mặc Thiên Trần, bộ dáng thanh tú của nha đầu này giống như sáu năm trước cũng mấy thai đổi, tóc vẫn dài, mắt lại lớn và sáng, thời điểm nhìn thấy giống như viêm kim cương chiếu sáng lấp lánh

      Nhưng là, thế nào chỉ trong chớp mắt, liền biến mất thấy

      thậm chí cảm thấy xuất của chỉ là ảo giác mà thôi, coi như chỉ là cảm giác, theo ý của cũng chỉ ảo giác, cũng chỉ là hình ảnh Mỹ Lệ động lòng người thôi.

      “ Mới vừa rồi có từ xa nhìn cậu , ấy tóc dài, quần quần áo tây ka ki, mắt to,Thần Phong, cậu biết ta sao?” bạn thân tri kỷ của Thần Phong, Nhân Dương Phàm hỏi .
      sói già gian ácvulinh thích bài này.

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 76

      Edit: Như Thủy

      Beta:yunafr


      [​IMG]

      Bánh răng thời gian xoay chuyển, chúng ta lần nữa gặp gỡ ở ngày thu trời cao trong xanh. Khi bánh xe vận mệnh lướt qua đưa đến thời điểm gặp gỡ, chúng ta còn thuần khiết và đáng như thời niên thiếu nữa rồi.

      thậm chí dám xoay người, cũng dám xoay đầu nhìn lại. chỉ biết, ở trong khách sạn quốc tế, người đàn ông ngọc thụ lâm phong đó chính là Nhâm Thần Phong rồi.

      Nhâm Thần Phong lao ra khỏi khách sạn dù công việc vây quanh , chính là nhìn thấy Mặc Thiên Trần, cũng chính là xinh đẹp mà Dương Phàm hình dung.

      “Thần Phong… Thần Phong…” Dương Phàm ở phía sau vừa đuổi theo vừa kêu, diễn tấu hội phải lập tức bắt đầu

      Nhâm Thần Phong căn bản coi trọng diễn tấu hội, chỉ nghĩ lập tức đuổi kịp Mặc Thiên Trần, lao ra khỏi cửa tiệm rượu vừa thấy Mặc Thiên Trần muốn lên taxi rời liền kéo tay .

      “Thiên… Thiên…” Mặc Thiên Trần chuẩn bị rời lại nghe được thanh quen thuộc này, cổ tay bị giữ lại, từ sau truyền đến mùi thơm nhàn nhạt, bỗng chốc hóa đá. và người nhà của đều thích gọi “Thiên Thiên”, thanh quen thuộc này từng mong đợi sáu năm, giờ nghe lại mới phát người và vật đều thay đổi rồi.

      “Thần Phong…….” Mặc Thiên Trần kêu tên , cái tên hằng đêm đều nhắc đến. Nhưng là thuộc về rồi! vĩnh viễn thuộc về .

      “Thiên… Thiên…” Nhâm Thần Phong kiên định nhàng kéo Mặc Thiên Trần qua, để cho đối mặt với , nhìn : có chút tiều tụy, có chút sầu não. Nha đầu mà từng nâng niu trong lòng bàn tay, hôm nay trở thành trưởng thành, trẻ trung, lại càng nhiều phần nhu mì.

      Nhâm Thần Phong ôm Mặc Thiên Trần vào lòng, sáu năm rồi mà vẫn thêm tí thịt nào, gầy đến làm đau lòng. tìm được từ nay về sau chỉ cưng chiều mình .

      Mặc Thiên Trần cũng hỏi thời gian sáu năm Nhâm Thần Phong đâu, làm gì, bởi tất cả qua đều thể thay đổi được, hai người trong giờ phút này chỉ nhìn nhau cười, quý trọng lẫn nhau.

      Trong lồng ngực ấm áp, dịu dàng quyến luyến, nháy mắt như trở về tình cảnh sáu năm trước, thích ôm trong ngực, thích tiếng đàn của , thích vẽ tranh, tóm lại là bất luận làm gì đều ưa thích.

      Vào giờ khắc này, quên mất chuyện quan thuế, quên căm hận Cúc Như Khanh, quên mất cuộc sống rối rít hỗn loạn, chỉ cảm thấy ở bên Nhâm Thần Phong là thế giới thần tiên, cùng chỗ, rong chơi dưới ánh mặt trời ấm áp, bãi cát mềm mại…

      Dưới ánh mặt trời, người đàn ông lịch tuấn mỹ, nữ nhân thanh tú đáng , họ chìm đắm trong giờ phút trùng phùng này.

      Dương Phàm đuổi tới nơi liều thấy bức tranh động lòng, nhưng là thể nhắc nhở: “ Thần Phong, diễn tấu hội lập tức bắt đầu!”

      Mặc Thiên Trần bị bộ dạng của chọc cho dở khóc dở cười, chỉ là việc cần làm nhất định phải làm: “Thần Phong, biểu diễn ở khách sạn quốc tế sao? là chúc mừng !” Mặc Thiên Trần vội vàng từ trong lồng ngực của Nhâm Thần Phong đẩy ra.

      Nhâm Thần Phong thấy như con thỏ nhảy ra, khỏi cười khẽ: “Dương Phàm, trợ lý của .” Sau đó hướng về Dương Phàm: “Bạn của tôi, Thiên Thiên.”

      “…” Mặc Thiên Trần há hốc kinh ngạc ra lời, ngờ sáu năm sau Nhâm Thần Phong vẫn như sáu năm trước, đem giới thiệu cho tất cả bằng hữu, những còn là bạn của nữa mà.

      Nhâm Thần Phong khẽ mỉm cười: “Thiên Thiên, em sao? ở đại học có tiếp tục luyện vẽ tranh?”

      Đại học? học năm liền thôi, chứ đừng vẽ tranh. Nhưng là Mặc Thiên Trần muốn đến quá khứ thương cảm này, chỉ nhàng : “Em giúp cha xử lý Công ty Mặc thị, hơn nữa ngày càng tốt rồi!”

      “Thiên Thiên, xin thương xót! Khiến Thần Phong quay lại biểu diễn ! ta nếu quay lại, ai có thể đối phó được.” Dương Phàm thở dài, hướng Mặc Thiên Trần năn nỉ.

      “Chúc mừng , Thần Phong, có thể làm chuyện mình thích.” Mặc Thiên Trần cũng biết Nhậm gia là thương nhân, dĩ nhiên mong có người kế nghiệp nhưng là Nhâm Thần Phong thích hội họa cùng nhạc, hơn nữa tại có thành tựu như vậy, làm cao hứng.

      “Chúc mừng liền miễn, Thiên Thiên, tôi mời ngồi ghế vip cao cấp, nghe Thần Phong diễn tấu miễn phí!” Dương Phàm vừa nhìn thời gian còn sớm nữa, lập tức lôi kéo Nhâm Thần Phong về khách sạn quốc tế.

      Nhâm Thần Phong chịu , bộ dạng ấm áp như ánh mặt trời ngày thu ngắm nhìn , Mặc Thiên Trần gật đầu, ra cũng nghĩ ra muốn đâu nghe biểu diễn chút vậy: “Được, tôi .”

      Ba người cùng nhau vào, bên trong khách quý đến đông đủ, Dương Phàm an bài chỗ ngồi cho Mặc Thiên Trần, có thể nhìn thấy Nhâm Thần Phong bàn tay như bay múa phím đàn, khuôn mặt nhìn nghiêng tuyệt mĩ, yên lặng nghe tiếng đàn cảm động đến như linh hồn cũng như lông vũ bay lên, buồn, lo lắng …

      Mặc Thiên Trần chăm chú quan sát , khóe môi nở nụ cười làm người ta say mê, mặc tây trang trắng như tuyết. ở trước mặt , được che chở cùng cưng chiều như tiểu công chúa, chỉ là sáu năm trước xảy ra vài biến cố, giờ trưởng thành. hiểu, còn là tiểu công chúa của .

      Khi tiếng vỗ tay vang lên như sấm, ít nữ sinh chạy lên tặng hoa cho Thần Phong, như vương tử cao quý, nở nụ cười ấm áp, ánh mắt lại chỉ dừng người Mặc Thiên Trần.

      Sau khi kết thúc, Nhâm Thần Phong cùng Mặc Thiên Trần đến phòng uống cà phê. Chợt, điện thoại của Mặc Thiên Trần vang lên, là Triển Thanh Thanh: “Thanh Thanh, xảy ra chuyện gì?”

      “Đại tiểu thư, người mau tới bệnh viện, Đổng Trưởng phát bệnh rồi!” Triển Thanh Thanh lo lắng .

      “Tôi tới ngay!” Mặc Thiên Trần lòng như có lửa đốt, nhất định là do đám người kia chọc cho Mặc Chấn Đông vào bệnh viện, đều do xử lý tốt.

      “Thiên Thiên, làm sao rồi?” Nhâm Thần Phong thấy vội vội vàng vàng khóc chạy ra ngoài, vội vàng đuổi theo.

      “Thần Phong, cha em bị bệnh, em muốn lập tức đến bệnh viện.” Mặc Thiên Trần chịu đựng sư đau đớn gia tăng trong cơ thể khiến đau đớn.
      vulinh thích bài này.

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 77: Chỉ cần em hạnh phúc

      Edit: Lê (Băng Nguyệt)

      Beta:yunafr



      Thần Phong chận lại : “Lên xe! đưa em .”

      Mặc Thiên Trần cũng từ chối nữa , vì vậy lên xe của Thần Phong , lái xe hướng bệnh viện chạy tới.

      Hai người vừa đến bệnh viện, thấy Thanh Thanh tại ngoài cửa chờ, Mặc Thiên Trần liền vội vàng hỏi: “Tình hình Như thế nào?”

      “Đổng Trưởng bị đám người Mỹ kia làm tức , nhất thời tức giận công tâm liền té xỉu, chúng em lập tức đưa tới bệnh viện, cấp cứu .” Triển Thanh Thanh lập tức đáp.

      “Đều tại chị có năng lực! Chị có xử lý tốt số hàng kia, cha mới có thể giận đến phát bệnh.” Mặc Thiên Trần che mặt mà khóc.

      Mặc cho Thần Phong Nhất nghe, “Chuyện gì xảy ra?”

      Triển Thanh Thanh vừa nhìn thấy trước mặt là người ấm áp , ngọc thụ lâm Phong Đại Suất Ca, “Đại Tiểu Thư, vị này là. . . .. .”

      “Đây là bạn của chị Thần Phong.” Mặc Thiên Trần bỏ hai chử ban trai ,ngày xưa là bạn trai . Nhưng thực tế bây giờ thân phận còn đúng rồi.

      Triển Thanh Thanh thuật lại tình huống, sau đó nhìn về : “Nhâm tiên sinh có biện pháp ?”

      “Nước Mĩ bên kia tôi cũng biết số người, tôi ra mặt thỏa hiệp với họ , xin lùi lại ngày giao hàng , còn thuế quan bên này tôi lập tức gọi Dương Phàm xử lý.” Thần Phong gọi hai cuộc điện thoại , chuyện dễ dàng liền làm xong.

      Triển Thanh Thanh mở Laptop ra, bọn nước ngoài bên kia đồng ý đưa ra đơn đặt hàng cùng số lượng hàng phải giao, “Đại Tiểu Thư, hợp đồng bên kia để em cùng A Lật làm nhé!”

      “Tốt! Nhất định phải kiểm kĩ chất lượng hàng, cần vì giao hàng mà gấp gáp ra hàng.” Mặc Thiên Trần liên tục dặn dò.

      Triển Thanh Thanh sau khi , Mặc Thiên Trần cùng Thần Phong Nhất đứng ở ngoài cửa phòng cấp cứu , : “Cám ơn , Thần Phong.”

      “Thiên Thiên , đối với còn khách khí Như vậy?” Thần Phong cúi đầu đưa mắt nhìn .

      Mặc Thiên Trần ở bên trong lòng vô cùng đau xót, cũng muốn. Nhưng là vô tình, thể hưởng thụ thương vô điều kiện của .

      “Thần Phong, ra em. . . . .”

      vốn định với , kết hôn rồi, Nhưng là lời còn chưa hết, hộ sĩ mở cửa lớn phòng cấp cứu ra : “ Thân nhân của bệnh nhân có thể vào thăm, tình hình của bệnh nhân căn bản ổn định. Nhưng thể chịu kích thích nữa.”

      “Chúng ta mau vào xem chút !” Thần Phong thúc giục .

      “Tốt!” Mặc Thiên Trần cũng vui vẻ gật đầu.

      Hai người cùng vào, Mặc Thiên Trần nắm tay Mặc Chấn Đông : “Cha cần lo lắng nữa, hàng của nước ngoài Thanh Thanh cùng A Tật xử lý xong , cha về sau cần vì những chuyện này tức giận có được hay ?”

      “Bác trai, ngài khỏe chứ!” Mặc cho Thần Phong đứng ở sau lưng Mặc Thiên Trần hướng Mặc Chấn Đông .

      Mặc Chấn Đông tưởng Như sắp chết, lại được cứu trở về, cũng thấy ra rất nhiều điều ,ông nhìn Mặc Thiên Trần, nhìn Thần Phong, “Thiên Thiên , đây là Thần Phong !”

      “Dạ! Cha, ấy là Thần Phong.” Mặc Thiên Trần vui vẻ gật đầu.

      Mặc Chấn Đông nhìn tâm tư của con , trong lòng than tiếng, Thần Phong và Cúc Như Khanh đều là Nhân Trung Chi Long.Nhưng tình cảm tuyệt đối thể hồ đồ.

      “Thiên Thiên , gọi điện thoại bảo mẹ con đến đây !” Mặc Chấn Đông .

      “Nhưng là thân thể mẹ cũng khỏe, mẹ nếu là biết cha ngã bệnh, nhất định tốt .” Mặc Thiên Trần lo lắng.

      Mặc Chấn Đông vỗ vỗ tay bé của : “Giữa phu thê nên giúp đỡ lẫn nhau, bao dung hỗ trợ lẫn nhau , mẹ con biết lo lắng cho cha, bởi vì mẹ cha , để cho mẹ biết cha xảy ra chuyện gì, cũng là hi vọng mẹ có thể hiểu và chuẩn bị,dù sao cũng tốt hơn cha giờ muộn trở về nhà để cho mẹ đoán mò cũng hay!”

      Mặc Thiên Trần nghe cha mình dạy cách cư xử giữa vợ chồng, cắn đôi môi, nhớ tới tối hôm qua Cúc Như Khanh đối với mình làm đủ loại, trầm mặc gì, cùng có giúp đỡ lẫn nhau, cũng có bao dung càng hỗ trợ lẫn nhau.

      “Tốt lắm! Con còn trẻ, từ từ chung đụng hiểu.” Mặc Chấn Đông cũng tính nhắc nhở , nếu là kết hôn, liền cùng Cúc Như Khanh hảo hảo chung đụng , cần bởi vì Thần Phong đột nhiên xuất , mà dao động .

      Mặc Thiên Trần gật đầu cái: “Cha, con phải là còn rồi, con hiểu. Con lập tức gọi điện thoại cho mẹ, cho mẹ đến cùng cha có được hay ?”

      cũng dám làm nghịch Cúc Như Khanh , Như thế nào dám đối với đoạn hôn nhân này lên bất kỳ chất vấn, cái có thể làm đúng là, ngoan ngoãn nghe lời Cúc Như Khanh làm Cúc thái thái cần là được. cùng Thần Phong, vô luận có hay có Cúc Như Khanh, đều là thể nào nối lại tiền duyên rồi !

      Khi Lý Tình Y được tài xế đưa tới bệnh viện thân thể của bà cũng được khỏe lắm, Nhưng lại vô cùng lạc quan tích cực trước mặt , lúc này nhìn thấy Mặc Chấn Đông, hai người nhìn nhau, lại khích lệ nhau . chút gì đó gần gũi tương trợ nhau khi gặp hoạn nạn lan tỏa giữa họ, đúng là Mặc Thiên Trần thể hoàn toàn thể nghiệm, bọn họ qua hai phần ba của cuộc sống, tình cảm từ trước đến nay lắng đọng xuống , theo năm tháng gia tăng dần lên, biến thành nồng đậm sâu sắc thể chia lìa

      Mặc Thiên Trần nhìn bọn họ: “Cha mẹ, con về công ty xử lý công việc còn lại, tan việc con lại sang đây với cha.”

      “Bác trai, bác , bảo trọng thân thể, con đưa Thiên Thiên về công ty.” Thần Phong lễ phép cáo biệt.

      Thần Phong đưa Mặc Thiên Trần trở lại Mặc thị công ty, Mặc Thiên Trần quyết định với : “Thần Phong, em kết hôn.”

      .”.. . . .” Thần Phong ánh mắt ấm áp lập tức mờ , chỉ là lẳng lặng đưa mắt nhìn , sau hồi lâu, mới : “ ta đối với em tốt sao?”

      “Tốt!” Mặc Thiên Trần trái lương tâm , tốt đến nỗi tối hôm qua để ý ý nguyện của cưỡng bức . Nhưng là những lời này, chứa ở trong lòng là tốt rồi.

      “Thiên Thiên , chỉ cần em hạnh phúc là tốt rồi.” Thần Phong xong, từ từ xoay người.

      Mặc Thiên Trần ngắm nhìn , bóng lưng cao to dưới trời chiều dài rất dài, lên xe, lái xe từ từ xa, nháy mắt kia, nước mắt rơi như mưa!

      Thần Phong chính là người như vậy , vĩnh viễn hỏi tới tại sao, chính là như vậy tin tưởng , cũng là như vậy để mặc , tình nguyện mình liếm đau đớn, cũng nguyện ý khiến Mặc Thiên Trần nhìn đến vết sẹo của .

      làm sao có thể cho biết, thừa nhận tất cả? Bởi như vậy, so với còn thống khổ, tất cả đau, mình chịu là tốt. tựa như đứng ở đám mây vương tử, tự có công chúa tiến vào thế giới của .

      Như vậy , cũng liền mặc cho Cúc Như Khanh bóp nghiến chà xát , mặc ngày nào đó ngán phiền phức buông ra tốt lắm! Nếu như có ngày như vậy, cũng chỉ muốn mang theocon trải qua cuộc sống đơn giản mà thoải mái bình thường , có thể lần nữa cầm bút vẻ, dạy nữ nhi hội họa, và kể chuyện xưa cho con nghe.

      Chảy nước mắt ước mơ tương lai cuộc sống tốt đẹp, Mặc Thiên Trần cuối cùng phải trở về cuộc sống thực , thể đối mặt cùng Cúc Như Khanh với cuộc hôn nhân càng ngày càng ác liệt , cũng khỏi xử lý công việc của công ty , chỉ mong đợi cùng nữ nhi gặp nhau khắc .

      Mặc Thiên Trần lau khô nước mắt, trở lại công ty, bắt đầu tập trung tinh thần xử lý vụ ở công ty , tại Mặc Chấn Đông ngã bệnh , nằm viện, công tác của áp lực càng lúc càng lớn.
      vulinh thích bài này.

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 79: theo dõi

      Edit: Lê (Băng Nguyệt)

      Beta:yunafr



      Lý Tình Y sáng sớm về đến trong nhà , liền phát giầy của Mặc Thiên Trần, trong lòng bà cả kinh, nếu như bình thường cũng sao, nhưng bây giờ Thần Phong xuất , bà tự nhiên là biết Thần Phong đối với Mạc Thiên Trần trong lòng là có bao nhiêu phân lượng, chẳng lẽ Mạc Thiên Trần muốn mượn việc này muốn cùng Cúc Như Khanh tách ra sao?

      Trong lòng bà khi có cái ý nghĩ này sau, cũng kịp nấu bữa ăn sáng, lập tức vào phòng ngủ Mạc thiên Trần, thấy con ngủ say, mà cổ áo ngủ bị thả ra , có thể thấy được vài dẫu đỏ, Lý Tình Y là người từng trải, bà tự nhiên hiểu vậy là cái gì.

      “Thiên Thiên. . . . . . Thiên Thiên. . . . . .” Lý Tình Y đánh thức .

      Mạc thiên Trần rất lâu có ngủ được say như vậy rồi, trong mộng bị đánh thức, thấy được gương mặt của mẹ mình ở trước mặt, vốn tính toán là sáng sớm hôm nay rời sớm, như vậy mẹ biết tối hôm qua ngủ ở nơi này. Nhưng là nghĩ tới giường trong nhà thoải mái, liền ngủ quên dậy nổi.

      “Mẹ, mẹ phải là ở bệnh viện với cha sao? Thế nào sớm như vậy trở lại rồi hả ?” Mạc thiên Trần vội vàng ngồi dậy.

      “Mẹ còn muốn hỏi con đây? Làm sao con trở về nhà? Sao lại ngủ ở đây?” Lý Tình Y ngưng mắt nhìn .

      Mạc Thiên Trần dụi dụi mắt: “Đây cũng là nhà con a, con vì cái gì thể ngủ nơi này? Mẹ nha,mẹ nhanh làm bữa ăn sáng, con đói bụng!”

      “Chớ cố gắng lừa mẹ sang chuyện khác! Mẹ hỏi con, con có phải hay gặp Thần Phong hồi tối, sau đó muốn cùng Như Khanh tách ra?” Lý Tình Y trực tiếp khi hỏi .

      “Mẹ!” Mạc Thiên Trần sợ hết hồn, vội vàng từ giường nhảy lên, “Mẹ gì?”

      “Tốt lắm, con , con tại sao chịu về nhà?” Lý Tình Y đuổi sát buông.

      Kiếm – mai Khang tục tục bạch tục.

      Mạc Thiên Trần cũng thể với mẹ, mình và Cúc Như Khanh cãi nhau, bị khi dễ . phía tủ quần áo tìm y phục: “Mẹ, con trước đây.”

      “Thiên Thiên!” Lý Tình Y lôi kéo tay của : “Con muốn , mẹ liền trực tiếp hỏi Như Khanh!”

      “Mẹ!” Mạc Thiên Trần trợn to hai mắt, tại ghét nhất nghe được ai đó mình và Cúc Như Khanh có liên quan, “Con vừa lúc về nhà lấy ít đồ, sau đó liền. . . . . .Quên , sau đó liền ngủ quên. . . . . . Mẹ nha, mẹ đừng suy nghĩ lung tung có được hay ?”

      Lý Tình Y chỉa về phía dấu vết ngực : “ phải là Thần Phong làm?”

      Mạc Thiên Trần cúi đầu mà xem xét, trước ngực lộ ra mảnh, chính là Cúc Như Khanh ở người gieo xuống hậu quả xấu, mặt nhất thời đỏ: “Mẹ nha!Con ngày hôm qua cùng Thần Phong mới lần đầu tiên gặp lại nhau, làm sao có thể làm chuyện này? Hơn nữa con cùng ấy vẫn là hành lá phan đậu hũ ràng, mẹ tư tưởng nghĩ như thế nào sai lệch đây?”

      Lý Tình Y gật đầu cái, nở nụ cười: “Đó chính là Như Khanh làm cho rồi, đứa này cũng nhiệt tình nhỉ !”

      “. . . . . .” Mạc Thiên Trần thấy Lý Tình Y còn khen Cúc Như Khanh, nhất thời đầu đầy hắc tuyến , chỉ đành phải vội vã lấy ra y phục thay, phải rời Mặc gia rồi.

      Lý Tình Y cười đuổi tới: “Thiên Thiên, ăn bữa ăn sáng mẹ làm ?”

      “Con ăn vô!” vừa nghe đến tên Cúc Như Khanh liền ăn vô.

      Lý Tình Y hướng về phía muốn tông cửa xông ra Mạc Thiên Trần cười : “Thiên Thiên, nam nhân lúc còn trẻ đều như vậy, tinh lực tràn đầy, tối nay trở về Cúc gia ,đừng có dỗi mãi như vậy, người ta biết chê cười !”

      Mạc Thiên Trần có trả lời , mà là xuống lầu lái xe đến công ty. Nếu như thích , coi như tinh lực nữa tràn đầy đem giày vò đến trời sáng, cũng tức giận. Nhưng là, Cúc Như Khanh đêm kia, hoàn toàn lạnh thấu tâm, xé rách là chỉ là thân thể của , còn phá hủy lòng của .

      đến công ty liền xử lý chuyện, Mạc Chấn Đông vừa bị bệnh cần nghỉ ngơi, tất cả mọi chuyện đều là Mạc Thiên Trần tới xử lý, còn chưa bắt tay vào làm gì, chợt trước cửa truyền đến thanh : “Đại Tiểu Thư, người tên là Dương Phàm tiên sinh tìm , muốn nghe điện thoại ?”

      Dương Phàm? phải người bên cạnh Thần Phong sao, ta tìm mình chuyện gì, Mạc Thiên Trần mặc dù nghi ngờ, nhưng vẫn là tiếp điện thoại: “ mạnh khỏe! Dương tiên sinh, xin hỏi có chuyện gì ?”

      Dương Phàm thanh có chút nóng nảy: “Thiên Thiên, tôi cuối cùng tìm được rồi, ngày hôm qua cùng Thần Phong cái gì, uống cả đêm rượu, cả đêm đánh đàn, vẽ cả đêm vẽ. . . . . .”

      “Thần phong tại như thế nào?” Mạc Thiên Trần biết khi đó giả bộ có gì, xoay người sau lại là thương tâm vô cùng.

      Dương Phàm thở dài : “Vừa ngủ vừa gọi tên của , Thiên Thiên, qua đây chuyến !”

      Mạc Thiên Trần buông điện thoại xuống, chẳng biết lúc nào nước mắt tràn ra, muốn nhìn Thần Phong, nhưng là cuối cùng lý trí cũng là chiến thắng xung động, cùng là vừa thể quay lại những tháng năm đó,những thứ kia như, hát trôi qua ca, viết trôi qua thơ, miêu trôi qua vẽ, khắc hoa ở thời niên thiếu ấy, vĩnh viễn khắc hoa ở khắc kia.

      tự với mình, nhất định thể , khi , trái tim đó thể chôn giấu. Cho nên, cả ngày lẫn đêm, đều ở đây hoảng hoảng hốt hốt xử lý chuyện của công ty, cho đến tan việc, mới giật mình có chuyện còn có xử lý xong, vì vậy chỉ đành phải làm thêm giờ tiếp tục làm.

      *¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥

      Cúc Như Khanh tan việc sau, quyết định bệnh viện thăm Mạc Chấn Đông, cũng là hôm nay thời điểm xử lý công , nghe người khác nhắc tới, Mạc Chấn Đông tức giận công tâm mà ngã bệnh nhập viện rồi.

      mua nước trái cây cùng thuốc bổ, tới bệnh viện, Lý Tình Y vừa thấy được đến, vui vẻ tiếp đón.

      “Như Khanh, mau vào!” Lý Tình Y nhận lấy tay .

      Cúc Như Khanh sau khi vào, cũng có thấy thân ảnh của Mạc Thiên Trần , hơi cong môi: “Cha, ngài thân thể sao chứ!”

      Mạc Chấn Đông cười : “ có sao, ngày mai là có thể xuất viện. Thiên Thiên vẫn còn ở công ty , ta vừa nhuốm bệnh, nó rất vất vả đây.”

      “Con công ty tìm ấy.” Cúc Như Khanh gật đầu cái.

      Lý Tình Y vừa nghe, lại lập tức đuổi : “Vậy con nhanh tìm Thiên Thiên ! cho nó biết, chúng ta đều tốt, cần đến bệnh viện.”

      Cúc Như Khanh gật đầu cái, sau đó xoay người ra cửa.

      Khi lái xe tới công ty dưới lầu dưới Mặc thị thấy Mạc Thiên Trần từ trong công ty ra ngoài, mặt của mang theo khuôn mặt u sầu, u buồn hạnh con mắt cũng viết đầy tâm , căn bản cũng có thấy cúc như khanh xe đậu ở chỗ đó, mà là lên xe của mình, ngồi ở buồng lái lâu, cũng có quyết định muốn đâu.

      Mạc Thiên Trần muốn trở về Cúc gia, cũng thể bệnh viện nghe cha mẹ càu nhàu, lái xe ở đường , nhìn gió thu cuốn bay lên những chiếc lá rụng, sau đó bất tri bất giác liền tới chỗ ở Thần Phong ,địa chỉ mà Dương Phàm đưa cho .

      nhìn chằm chằm khu tiểu biệt thự tinh xảo kia lâu , chần chờ có nên vào xem Thần Phong chút hay , cũng biết tại như thế nào? biết tửu lượng của luôn luôn tốt, lòng của cảm thấy đau đớn.

      Khi mở cửa xe ra quyết định vào nhưng biết Cúc Như Khanh đem đây hết thảy thu ở trong mắt.
      vulinh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :