1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Kim Cương Khế Ước - Lục Tiểu Lam (Hoàn, mấy chương hoàn và PN trong VIP link cuối trang 88)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 70 : đem bán

      Edit : Diệu Hoa

      Beta :yunafr



      Mặc Thiên Trần sợ tới mức thiếu chút nữa điện thoại cầm tay cũng bị rơi xuống đất, ngờ Chu Tiểu Kiều lại biết được cùng Cúc Như Khanh ở trong khách sạn, hơn nữa lại còn ở ngoài cửa phòng của bọn họ.Này……. cần phải làm như thế nào mới là tốt đây!

      Cúc Như Khanh uống hớp rượu, mặc dù có mùi vị hơi kỳ quái nhưng nhìn thấy vẻ mặt của có chút hoảng hốt cũng để ý tới. thấy nhận điện thoại , chữ cũng , vẻ mặt liền thay đổi giống như thỏ con hoảng sợ

      nắm bàn tay bé nhưng lạnh buốt của , “ Có chuyện gì xảy ra sao?”

      “…..” Mặc Thiên Trần biết làm sao để với

      Cúc Như Khanh tròng mắt hơi híp, nghe được tiếng gõ cửa truyền đến,mà khuôn mặt Mặc Thiên Trần lại sợ tới mức tái nhợt có chút máu nào, định đứng lên lại chợt cảm thấy nơi bụng truyền đến cỗ khí nóng , từ từ dâng lên

      “Vào ”, giọng vẫn như cũ bình tĩnh và vô cảm

      Chu Tiểu Kiều đẩy cửa vào, nhìn hai người ngồi gần cửa sổ,vừa từ lầu cao thưởng thức cảnh đẹp ban đêm vừa dùng bữa ăn tối phong phú, trong lòng của càng ghen tức

      Cúc Như Khanh là người như thế nào ! Lập tức hiểu được tất cả , nhàng buông tay Mặc Thiên Trần ra, đột nhiên bị buông tay trong lòng Mặc Thiên Trần cảm thấy hoảng sợ.

      Chu Tiểu Kiều tới trước mặt hai người: “ Khanh, Thiên Trần, em ở ngay bên cạnh ăn cơm mới vừa rồi nghe thấy Thiên Trần ở sân thượng nghe điện thoại, vì vậy tới đây chào hỏi hai người, hai người cũng thích nơi này a! Tôi nhớ Khanh rất thích căn phòng này”

      Mặc Thiên Trần trong lòng càng trầm xuống, ra Chu Tiểu Kiều khi nãy sớm biết bọn họ ở chỗ này ăn cơm, vẫn còn giả vờ gọi điện đến dò xét , khi dò xét thành công trực tiếp xông vào.

      ra bây giờ cần biết Chu Tiểu Kiều giờ suy nghĩ như thế nào, chỉ để ý đến Cúc Như Khanh có ý kiến gì với chuyện này, mà Cúc Như Khanh mới vừa buông tay , đoán được Cúc Như Khanh cảm thấy là cùng với Chu Tiểu Kiều cùng nhau lập mưu tối nay.

      Cúc Như Khanh quả rất tức giận, tối nay mang ra ngoài cùng nhau giải sầu chút, nhưng nghĩ tới đến khách sạn quốc tế uống rượu ăn cơm lúc này đều do Mặc Thiên Trần nghĩ ra, nếu muốn ba người cùng nhau ăn cơm , tốt lắm liền cùng nhau ăn

      “ Ngồi xuống cùng nhau ăn !” Cúc Như Khanh chào hỏi Chu Tiểu Kiều

      “Tốt!” Chu Tiểu Kiều lập tức ngồi xuống bên cạnh , sau đó mừng rỡ : “ Những thức ăn này đều là những món em thích nha !”

      Mặc Thiên Trần lập tức xúc động muốn khóc, ràng để ý đến ba người cùng nhau ăn cơm, tại sao lại muốn cùng Chu Tiểu Kiều ăn cơm cùng nhau ? Còn muốn Chu Tiếu Kiều ngồi cạnh ? Còn gọi những món ăn mà ta thích ?

      Nhưng là, chịu được khóc, cũng được khóc, chỉ là yên lặng đưa mắt nhìn về phía Cúc Như Khanh, muốn khôi phục thần sắc lãnh khốc mặt, muốn tìm được chút ý tứ.

      Nhưng là, dù như thế nào cũng nhìn ra được, người đàn ông này có nâng chén rượu lên,cũng có mím môi hé lộ ra nụ cười, hai tròng mắt lúc nào cũng thâm trầm chút ấm áp nào . Có thể nhìn được, chỉ là vẻ lãnh khốc vô tình, phong bể tất cả tâm tình của Cúc Như Khanh, ngồi đối diện với

      Như vậy, Cúc Như Khanh, thể nghi ngờ là tưc giận và đau lòng. Nhưng là lại thể tìm được bất kỳ lời giải thích nào,cũng biết bắt đâu giải thích từ đầu .

      Chu Tiểu Kiều giống như có chút cố kỵ nào, cùng người đàn ông cùng ăn cùng uống , như là muốn chứng tỏ cùng với người đàn ông này có mối quan hệ vô cùng thân mật , mà Cúc Như Khanh căn bản có ngăn lại coi như việc này cùng với có quan hệ gì.

      “ Thiên Trần, cũng ăn ! Khanh biết rằng cùng với tôi có chung khẩu vị khác nhau lắm, mới có thể gọi những thức ăn này”. Chu Tiểu Kiều vừa uống rượu vừa cười khoe khoang( Ta muốn chém con nay quá!!!)

      “ Tôi ăn no rồi!” khuôn mặt nhắn của Mặc Thiên Trần càng ngày càng trở nên ưu thương

      Mặt đối mặt hiền hòa, Chu Tiểu Kiều nhìn ở trong mắt, trong lòng vui vẻ , làm bộ lơ đãng nhắc tới “Bảo với khách hàng của ngày mai có thể giao hàng, phải lo lắng”

      Trong đầu Mặc Thiên Trần tại căn bản có nghĩ đến đám hàng kia , trong đầu giờ đều là hình ảnh gương mặt Cúc Như Khanh tức giận, chỉ là lung tung gật đầu cái , cũng chuyện

      Trong nháy mắt Cúc Như Khanh lạnh đến thấu xương, vui theo đến khách sạn quốc tế dùng cơm, lựa chọn chổ có thể nhìn ra bờ sông ban đêm , ngắm cảnh đẹp ban đêm, ra coi như món hàng đem bán, cảm thấy kì quái, làm sao có thể chủ động đến Cúc thị, ra từ đâu đều là cái bẫy

      đối với việc xây dựng lên chút tình cảm này phải dễ dàng, trong nháy mắt lại bị sụp đổ hoàn toàn, giống như bức tường sụp đổ còn mảnh nào, trở nên vô cùng thê thảm

      Chu Tiểu Kiều uống rượu, cảm giác trong thân thể có cỗ khí nóng mãnh liệt ở trong người, ngồi bên nhìn xem câu nào , Cúc Như Khanh tại sao ạnh lại có chút cảm giác nào ? Chẳng lẽ có uống rượu

      Cúc Như Khanh làm sao mà có thể có cảm giác ? Nhưng là , là người đàn ông có tự chủ cực mạnh, chỉ cần động thanh sắc là giữ vựng như núi thôi

      bàn ăn, hai nữ nam, mỗi người mang tâm tư khác nhau, trong lòng của mỗi người đều có những tính toán khác nhau, Chu Tiểu Kiều vui vẻ, Mặc Thiên Trần áy náy, Cúc Như Khanh giận dử………Cảm giác khó chịu đều xuất trong đầu của mỗi người

      Mặc Thiên Trần tâm tính phiến loạn, đau đớn trong tâm hồn, trầm mặc dám lời nào, Cúc Như Khanh càng thêm lãnh khốc như băng, căm hận yên lặng như mặt nước cũng câu nào

      Duy chỉ có Chu Tiểu Kiều bắt đầu hóa trang lên sân khấu diễn tuồng, thân thể của rất nóng, mà mặt lại đỏ au, “ Khanh , còn nhớ căn phòng này sao ? Là nơi và em cùng nhau hoan ái lần đầu tiên…” Mặc Thiên Trần cũng ngồi yên nữa, tin được những lời của Chu Tiểu Kiều, giật mình nhìn về phía Cúc Như Khanh, tại sao lại có thể mang tới căn phòng trước đây cùng tình nhân cũ hoan ái chứ ?

      Mà Cúc Như Khanh cũng có ý giải thích , cũng quên mất hôm nay là ngày mấy, căn bản gian phòng này cũng phải là nơi và Chu Tiểu Kiều qua đêm lần đầu tiên. Những lời này, đều là Chu Tiểu Kiều tự biên tự diễn, dùng nó để đả kích Mặc Thiên Trần quá ngu ngốc này mà thôi!

      Chu Tiểu Kiều dù sao cũng ở cùng với Cúc Như Khanh thời gian dài, tất nhiên hiểu con người kiêu ngạo của người đàn ông này, rất khinh thường giải thích các mối quan hệ của mình cùng với nữ nhân khác, cũng vì bất kỳ nữ nhân nào mà giải thích . Cho nên , chính là lợi dụng điểm này để đả kích đối với việc Cúc Như Khanh động tình với Mặc Thiên Trần

      Mặc Thiên Trần cũng nhịn được nữa nước mặt cứ thế mà rơi xuống, nhịn lâu nước mắt lập tức liền tuông ra, tưởng rằng tối nay là đêm lãng mạn và ấm áp , từng cho là mình có thể có được hạnh phúc, quay đầu lại mọi thứ chỉ là tự đa tình mà thôi

      Chu Tiểu Kiều thấy khóc thương tâm như thế , lại đem lửa nóng thân thể dựa theo bên ngồi người Cúc Như Khanh, vốn rất xinh đẹp, hơn nữa lại là thiên kim tiểu thư , mặt có vẻ đẹp cao quý , liền đem đầu mình tựa lên ngực của Cúc Như Khanh : “ Khanh, em say ………..”
      sói già gian ác thích bài này.

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 71 : Tìm Ngưu Lang giải quyết

      Edit : Diệu Hoa

      Beta :yunafr



      Nếu như lần trước ở trong quán bar, hình ảnh Chu Tiểu Kiều thân thể ngã vào trong ngực Cúc Như Khanh chỉ thấy trong những bức ảnh chụp trước đây, như vậy giờ phút này đây? Giờ phút này khiến cảm thấy chân biết bao, ta tựa vào ngực , cười vui như bản tình ca nhàn nhạt giữa hai bọn họ từng trải qua.

      Lúc này hốc mắt Mặc Thiên Trần tràn đầy nước mắt, thấy Cúc Như Khanh căn bản có ý cự tuyệt, ổn tọa giống như cây tùng ngồi ở chỗ đó, ở trước mặt hưởng thụ ôm ấp thương của Chu Tiểu Kiều.

      Đẩy ta ra! Đẩy Chu Tiểu Kiều ra!

      Mặc Thiên Trần ở trong lòng suy nghĩ, hi vọng rất nhiều vào tối nay có thể cùng Cúc Như Khanh có thể bắt đầu mối quan hệ mới, nhưng sớm bị Chu Tiểu Kiều lập mưu tất cả, cứng rắn đem hai người vừa mới manh nha hạnh phúc liến dập tắt.

      Mặc Thiên Trần lệ rơi đầy mặt nhìn Cúc Như Khanh, Cúc Như Khanh lãnh khốc như băng nhìn , đối với việc khóc thút thít cũng có mềm lòng cũng có đau lòng, có chỉ là đối với nữ nhân dùng thủ đoạn mưu kế chơi .

      Mặc Thiên Trần từ trong ánh mắt của cũng cảm nhận được chút lãng mạn ấm áp nào, trong đó chỉ có vô tận những nỗi thống hận, suy nghĩ đến lời của , cũng biết mọi chuyện thành ra dạng này, suy nghĩ nhiều cho , ra thích nữ nhân khác tựa vào lồng ngực của , suy nghĩ nhiều lời cho , thích nữ nhân khác dùng chung bát đĩa và ly rượu với …..

      Nhưng là, tất cả mọi lời , đều cùng nước mắt của nuốt vào trong bụng, cảm thấy có đẩy Chu Tiểu Kiều , như vậy đối với Chu Tiểu Kiều , có thể là tình cũ khó quên ! Bằng làm sao lại mang tới căn phòng mà họ trước đây từng ở!

      Ba người ba thế giới, luôn có người muốn rời khỏi , bàn ăn cùng nhau ăn cơm cũng buông tha cho ba người,

      Lúc Mặc Thiên Trần đè nén tiếng khóc đứng lên cả thân hình Chu Tiểu Kiều cũng chui vào trong ngực Cúc Như Khanh , hơn nữa đôi tay cũng đưa lên cổ bờ môi cũng dời tới cổ , “ Khanh, ôm em, giống như trước đây, ôm chặt em……”

      Mặc Thiên Trần cũng nhìn nữa, cầm túi lên , liền hướng ra bên ngoài chay , vì quá nhanh quá cuống quit, bụng đụng phải góc bàn, cũng cảm thấy đau đớn, mà tiếp tục chạy ra ngoài

      “Phanh” tiếng, cửa bị đóng……….

      Mặc Thiên Trần thương tâm cũng phân biết phương hướng đông tây nam bắc, ngừng rơi nước mắt

      Mà trong phòng Cúc Như Khanh cùng Chu Tiểu Kiều đều ổn, Chu Tiểu Kiều chỉ bị thuốc trong rượu thúc giục tình, bản thân cũng muốn lấy được lòng của Cúc Như Khanh, hôn lên hầu kết của người đàn ông này, rồi dời lên đến cằm, sau đó tay bé cũng trượt xuống cổ áo , cởi khuy áo sơ mi của ,tay bé trượt vào lồng ngực của

      Cúc Như Khanh thờ ơ lạnh nhạt, trầm giọng : “ Trình diễn như thế là đủ rồi? Diễn như thế là đủ rồi mau lăn ra !”

      “Khanh….” Chu Tiểu Kiều chưa từng gặp qua Cúc Như Khanh tức giận như thế này , chưa từng nghe qua những câu nặng lời như thế này, vội vã rưng rưng giải thích: “ Khanh, em có diễn trò, em đối với tất cả đều là tâm , có thể so sánh được với Nhật Nguyệt, vĩnh viễn bao giờ thay đổi…….”

      Cho là người mù sao ? Còn là mắt mù nữa? Cúc Như Khanh hai mắt tựa như băng bắn về phía , luôn chán ghét nữ nhân dùng thủ đoạn mà chơi , mà hai nữ nhân này cư nhiên lại liên thủ ở trước mà giở trò ?

      “ Khanh, em nhớ , rất nhớ , em chỉ muốn được gặp ……” Chu Tiểu Kiều từ lần trước trong quán bar gặp ,sau đó gặp lại , lúc này thâm tình ngắm nhìn , “ Em hiểu cưới ta là bởi vì cầu của gia gia, nhưng em chờ , biết ? Trong tưởng tượng của em ta phải là người tốt, ta bởi vì hàng hóa xuất nhập khẩu bị cơ quan thuế áp đặt, biết nhàem có quyền thế lớn, chủ động đến tìm em, lấy làm điều kiện để đạt mục đích trao đổi hàng hóa xuất nhập khẩu, em biết làm như vậy là đúng, nhưng chỉ có thể làm như vậy, em mới có thể nhìn thấy ….. xin lỗi , Khanh…….”

      đừng có tức giận được hay ? Em về sau dám nữa đâu!” Chu Tiểu Kiều vừa thâm tình vừa sám hối, vừa dùng nước mắt cảm hóa Cúc Như Khanh, “ Khanh, em mỗi ngày đều hồi tưởng chúng ta trước kia thường chung với nhau, ngày ấy sao mà vui vẻ thế, sao mà hạnh phúc thế, em là muốn trở lại quá khứ đó, là nhớ những ngày hai chúng ta dắt tay nhau ngắm trăng….”

      Năm tháng tuổi trẻ, gọi là ngu ngốc, năm tháng tuổi trẻ,gọi là vô tình

      Cúc Như Khanh cũng phải là có hoài cảm với người từng làm bạn thời niên thiếu với , nhưng nghĩ tới lúc tuyệt tình rời bỏ , còn có Chu gia là kẻ thù của Cúc gia, liền thay đổi phải tàn khốc vô tình

      tự vung tay lên, đem ném sang bên, sau đó cất bước ra ngoài, nhưng mỗi bước nơi bụng truyền tới lửa nóng, liều kêu ồn ào càng phải ồn ào, cần phải tối nay rượu đỏ quả là có vấn đề

      “Khanh….”Chu Tiểu Kiều bởi vì uống tương đối nhiều, càng phát tác càng lợi hại, lập tức đứng lên đánh về phía sau , từ phía sau lưng nắm chặt hông : “ Khanh, cần …………” Hôm nay là ngày kỉ niệm lần đầu tiên của chúng ta…….”

      “Trong rượu có thuốc kích thích?” Cúc Như Khanh cười lạnh tiếng, “ Chính hãy tìm Ngưu Lang mà giải quyết ! Nếu như bệnh viện, danh tiếng thiên kim tiểu thư của bị phá hư

      ………… phải là em, ở dưới…..”. Chu Tiểu Kiều ôm chặt hông , “ Là Thiên Trần …….. ta bỏ thuốc hai chúng ta, ta muốn thành toàn cho hai chúng ta………..”

      Cúc Như Khanh khẽ nghiêng đầu, nhìn bị thuốc hành hạ khuôn mặt hồng thấu nhưng vẫn có nét gì đó xảo quyệt, tàn khốc : “ Vậy tốt, ấy còn ở đây, tôi liền tìm ấy giải quyết , cũng coi như là vì sai lầm của hôm nay mà thành toàn cho ta”

      Chu Tiểu Kiều nghĩ tới mọi thiết kế của tại đây, cuối cùng vẫn đem Cúc Như Khanh cùng Mặc Thiên Trần hai người đẩy tới cùng với nhau, phục quát: “ Nữ nhân xấu xí kia, vì cái gì mà phải che chở cho ta”

      “ Về sau tự nhiên hiểu”. Cúc Như Khanh tàn nhẫn nắm tay ,ép buông tay ra

      Cúc Như Khanh chịu đựng khí nóng trong bụng ngày càng tăng , vẫn chưa ra khỏi cửa bị Chu Tiểu Kiều đứng chắn ở phía trước cửa “ Khanh, em chịu được…….. phải …. Cho em lần này được ?” cơ hồ dùng giọng van xin đối với người đàn ông này

      “ Chu Tiểu Kiều, sai rồi! Tôi phải là ngưu lang của !” Cúc Như Khanh lạnh lung

      ! là thiên thần của em, Khanh là thiên thần của em……….” Chu Tiểu Kiều chịu được liền cởi ý phục của mình xuống, đứng ở trước mặt của Cúc Như Khanh

      Cúc Như Khanh quan sát nét mặt của : “ Coi như có quỳ xuống chân tôi, cầu xin tôi, tôi cũng cần !”

      xong mở cửa liền ra ngoài, Chu Tiểu Kiều muốn chạy ra ngoài để đuổi theo , lại phát người mình vật cũng có,mà lúc này dược liệu lại phát tác càng thêm lợi hại, bất đắc dĩ đành gọi điện thoại cho người đàn ông

      Chưa kịp chạy ra khỏi khách sạn quốc tế, Mặc Thiên Trần liền bị Khang Hạo cản lại, được Khang Hạo an bài tại phòng, ngồi ghế salon lẳng lặng rơi lệ, biết giờ phút này Cúc Như Khanh cùng với Chu Tiểu Kiều có phải hay ở trong gian phòng kia, có phải hay lửa tình châm lên rồi?

      Chợt lúc này , cánh cửa được mở ra, ngẩng đầu lên nhìn thấy người đàn ông mang theo nét căm giận ngút trời đứng trước mặt

      Lời tác giả : Thiên Trần nguy hiểm ! Sói xám tức giận oa ! Có phải hay bị ăn sạch nha!
      sói già gian ác thích bài này.

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 72 : Phản bội liền cởi

      Edit : Diệu Hoa

      Beta: Quảng Hằng



      Khang Hạo là cái bóng của Cúc Như Khanh , Cúc Như Khanh ở nơi nào Khang Hạo có mặt ở nơi đó, khi Mặc Thiên Trần khóc muốn chạy ra ngoài Khang Hạo quả quyết cản Mặc Thiên Trần lại, cũng chờ cho Cúc Như Khanh đến

      Lúc này,Cúc Như Khanh mang theo cơn giận cùng căm hận tới chỉ hơi hơi giơ tay lên, Khang Hạo liền lui ra ngoài

      Trong phòng chỉ còn lại Cúc Như Khanh cùng với Mặc Thiên Trần hai người, Mặc Thiên Trần bả vai thẳng đứng còn ngồi khóc thút thít, lúc này gặp được , dù có ngàn vạn ngôn ngữ, cũng biết từ đâu

      chỉ ngồi đó lẳng lặng nhìn , ngắm nhìn đè nén cơn khóc, biết nghĩ như thế nào, cũng biết và Chu Tiểu Kiều thế nào, càng biết mình muốn như thế nào

      Cúc Như Khanh sau khi lời nào, chỉ là đốt điếu thuốc, tức giận hút thuốc, lại khóc rất thương tâm

      hút xong thuốc, vẫn thấy còn khóc, châm chọc : “ còn có mặt mũi mà khóc sao?”

      Mặc Thiên Trần biết Cúc Như Khanh mang công ty ra đe dọa ? Đem làm giao dịch là lợi thế,mang ra để đàm phán , tại rất tức giận chỉ muốn bóp chết !

      Ánh mắt của Mặc Thiên Trần khóc vừa đỏ vừa sưng, có nghĩ qua là muốn “Bán” ,ngẩng đầu hoảng sợ nhìn chằm chằm , khuôn mặt tuấn tú lãnh khốc giận ngút trời như muốn giết

      Nghe những lời châm chọc, dám khóc nữa, nhưng đè nén lại làm cho khó qua khỏi

      “ Tới đây!” Cúc Như Khanh ngồi ở giường của khách sạn,lãnh khốc hạ lệnh

      Mặc Thiên Trần xuyên thấu qua đôi mắt đẫm lệ mông lung, nhìn khuôn mặt lãnh khốc lạnh như băng của , chần chừ chút, từ sô pha đứng lên về phía

      vừa đến trước mặt , người đàn ông này liền nắm lấy cổ họng đè giường lớn, “ Mặc Thiên Trần, tôi bóp chết

      Mặc Thiên Trần chỉ cảm thấy bàn tay của ngày càng lực, chỉ giữ lại ít hô hấp cho , đây có phải là bàn tay từng dắt , làm cho trái tim của ấm áp , từng bị bao vây như thế này, từng nghĩ cảnh tượng chân như này nhưng là bây giờ , bàn tay to cho những hi vọng vô hạn, lại đẩy đến tuyệt vọng

      ra là, thấy dịu dàng thắm thiết chỉ là nhất thời mà thôi, cũng giống như đóa hoa quỳnh sáng nở tối tàn, chỉ là lúc ở bên cạnh , đối với những người khác chỉ sợ là. , cuối cùng cũng cao cao tại thượng , lãnh khốc vô tình, tàn nhẫn chí cực, quả quyết sát phạt Cúc Thị Thủ lãnh Cúc Như Khanh

      Nước mắt, từng giọt từng giọt rơi xuống, từ hốc mắt lang ra gương mặt, biết nên làm như thế nào để tránh việc đổ thêm dầu vào lửa giận !

      Mặc Thiên Trần chỉ cảm thấy mình sắp chết chợt thấy hình ảnh con của lên ở trong đầu, năm tuổi, mặc bộ váy công chúa mà mua, ngực còn lóe sáng cây cài áokim cương, đầu buộc hai bím tóc, nhảy vũ điệu nhàng, giống như công chúa đáng

      …….” cần như vậy bị Cúc Như Khanh bóp chết, có bất kỳ quyền lợi nào quyết định sống chết của , phải sống để nhìn thấy con

      Cúc Như Khanh là hận thể bóp chết được , là người con đầu tiên mà muốn cùng nhau nắm tay suốt cả đời, lại bị phản bội, “ Người nào mà phản bội tôi, đều có chung con đường là chết !” Mặc Thiên Trần , đây là tự tìm cái chết!”

      ! có phản bội ! có ! vẫn luôn có đáp ứng giao dịch với Chu Tiểu Kiều, chỉ là cuối cùng chính mình lại bị lạc vào bẫy thiết kế của Chu Tiểu Kiều.Mặc Thiên Trần muốn vì mình giải thích, nhưng là ở chỗ cổ họng lại thốt được nên lời, chỉ là mở to hai mắt hơi nước lan tràn mi mắt nhìn , sống chết của lúc này đều nằm gọn trong tay người đàn ông này, hy vọng có thể buông tha cho mình

      “Mặc Thiên Trần , coi như đáp ứng cầu của Chu Tiểu Kiều, nhưng là chính là phải đến khách sạn quốc tế dùng cơm, cũng phải là tính kế từ trước , chỉ là ăn cơm thôi sao ,hay trong quá trình ăn cơm ta xuất ở đây vẫn còn chừng, ít nhất cũng có động cơ muốn phản bội tôi”. Đây là lần đầu tiên Cúc Như Khanh thể tiếp nhận được chuyện này . Nghĩ đến đây, tay của lại thêm lực đạo lần nữa

      Loài người đối với hi vọng sống cuối cùng của mình, luôn có loại bản năng , Mặc Thiên Trần cũng ngoại lệ, đưa tay nắm chặt bàn tay to lớn của đinh bóp chết mình cố gắng đẩy ra giành lấy sống, ép Cúc Như Khanh buông ra, lập tức lật người lăn đến bên khác, ngồi chồm hổm mặt đất cố gắng thở………

      Cúc Như Khanh tay còn có mấy vệt máu sâu, chính cũng có phát giác tay của lại run rẩy như vậy, nhìn chằm chằm vào tay qua hồi, mới có thể ngồi xổm xuống trước mặt Mặc Thiên Trần

      Mặc Thiên Trần biết nguy cơ của mình vẫn chưa được giải trừ, trong đoạn thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, vẫn là ngẩng đầu hoảng sợ nhìn chằm chằm , lãnh khốc gương mặt tuấn tú với ý muốn giết người cũng tràn ngập căm giận ngút trời nhìn chằm chằm .

      “Cúc tiên sinh, đừng giết tôi……..Tôi có phản bội …………” biết mình rất khó có thể ra khỏi khách sạn quốc tế, lập tức

      “Nhưng phạm vào lỗi thể tha thứ được! có biết hay ?” Cúc Như Khanh giận giữ hét lớn, tung hoành giang hồ hai mươi năm, lại bị vợ hiền của mình bán , còn đối với giống như kẻ thù, bảo làm sao có thể tha thứ cho !

      Mặc Thiên Trần tự nhiên biết cái gì, chỉ biết ôm mình sợ hãi đến phát run, khóc : “ xin lỗi……… Tôi biết đề nghị đến khách sạn quốc tế để dùng cơm là đúng….Nhưng tôi có phản bội , tôi có………”

      Cúc Như Khanh nhìn chằm chằm hai tròng mắt của vẫn thống hận như cũ là thể đem xé nát ra, song lại nắm chặt quyền của mình lại, mà trong bụng hỏa khí theo lửa giận càng lúc càng tăng,đặc biệt là nhìn vẻ điềm đạm đáng của Mặc Thiên Trần lúc này

      Đáng chết! ấy phản bội mình, vậy mà mình khát khao ấy? Cúc Như Khanh đối với nhận thức này của mình như lửa cháy đổ thêm dầu!

      nhìn Mặc Thiên Trần giống như Tiểu Bạch Thỏ chớp mắt, tầm mắt rơi vào cổ tay nơi in vòng răng vẫn như cũ dễ thấy cổ tay, đó là khi bị thương ở bên làm bạn với , là cắn .

      Lúc đó, có lẽ coi là người mà muốn ở bên cạnh cả đời, có thể đồng sanh cộng tử, có thể vinh nhục cùng chung chỗ với , có thể cùng nhau tiến cùng nhau lùi, có thể cầm tay nhau suốt cả cuộc đời

      Ngày hôm nay thể tha thứ cho việc phản bội, trong lòng tự hỏi, có phải hay chọn lầm người

      “Cúc tiên sinh……….” Mặc Thiên Trần rất sợ Cúc Như Khanh nổi giận, nhưng càng sợ lời nào khi nhìn thấy dáng vẻ lãnh khốc của , từ từ đứng lên lại lui về phía sau hai bước

      kêu tiếng, khiến lửa nóng ở dưới hạ thân của Cúc Như Khanh càng tăng cao, thu hồi suy nghĩ của mình, sau đó quan sát thân thể Mặc Thiên Trần , môi lạnh như băng khẽ hôn lên , đơn giản lại hữu lực

      “ Cởi!”

      Mặc Thiên Trần lại lui về sau bước,con mắt càng mở to dám tin người đàn ông này, cưỡng bức trở thành nữ nhân của , bây giờ làm cái gì còn ra như vậy

      “Cúc tiên sinh, phải cho tôi lời cam kết………..” lấy hết dũng khí

      Lời tác giả : bé quàng khăn đỏ có chạy khỏi sói xám !
      sói già gian ácvulinh thích bài này.

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 73 : Liền nằm xuống ngày

      Edit: Hoài thương huỳnh

      Beta:yunafr


      [​IMG]

      Mặc Thiên Trần lần nữa lại thương tâm , phải là biết bổn phận của mình, biết giờ rất tức giận, cũng có ý nghĩ là muốn , cũng muốn trở thành món đồ chơi của người đàn ông này! Cho nên, hi vọng trước hôn nhân , phải cam kết với ,lúc này hy vọng lương tri của thức tỉnh

      Nhưng là, đổi lấy câu đầy châm chọc lãnh khốc vô tình của Cúc Như Khanh: “ Tôi phải ! Tôi chỉ cho hai lựa chọn, là ngay lập tức chết ở trước mặt tôi, hai là phải cam tâm tình nguyện cởi hết ý phục rồi nằm dài giường”

      từng nghĩ cấp cho vui vẻ, cho tôn trọng, nhưng chính là người có quý trọng chỉ có thể như thế, còn nghĩ có thế bị dẫm lên chân , vốn có chút động lòng với , nhưng lần này chính hung hăng phá hết mọi việc

      Mặc Thiên Trần lúc này mới hiểu , cơ quan thuế lại kiểm tra hàng coi là gì ? Mất khách hàng cũng coi là gì ? Chu Tiểu Kiều hãm hại cũng là gì ? Chọc giận Cúc Như Khanh , đó mới chính là vấn đề của

      nhìn liền lui về phía sau, cho tới khi thối lui vào vách tường, thối lui chút nữa cũng có đường để lui, mà người đàn ông này chỉ híp băng con mắt nhìn chăm chú vào , tựa như chú dê con đợi làm thịt, chỉ có thể để mặc xâm lược

      muốn chết! Hơn nữa tội của cũng đáng chết ! phải sống để tìm con ruột của , đó là người mà cả đời này nhớ thương nhất

      Nhưng là, nghĩ như thế là có thể khuất phục được hoan ái đối với người đàn ông này, qua lần đầu tiên bị người ta bịt mắt, ở trong đêm bão táp đó chút thương tiếc đoạt trong trắng thuần khiết của , muốn lại dẫm lên vết xe lịch sử đó

      Hơn nữa người đàn ông này bất đồng, đối với tia hảo cảm cũng có ,chỉ có ý muốn xa rời, muốn trở mặt thành bộ dạng tuyệt tình, muốn làm tức giận thêm

      càng lui về phía sau, càng tránh né , càng tức giận, mà lúc này ngọn lửa trong bụng cùng với lửa giận trong ngực cùng nhau thiêu đốt , Cúc Như Khanh muốn nữ nhân, chỉ cần câu khó, giống như Mặc Thiên Trần năm lần bẩy lượt được tự nhiên ?

      “Mặc Thiên Trần, tôi muốn nhắc lại lần nữa!” Thân thể của ngày càng nóng, nhưng giọng lại càng lạnh

      Cúc tiên sinh………” Mặc Thiên Trần bị làm sợ tới mức run lẩy bẩy, lắc đầu nước mắt rơi xuống ,nhưng cũng chịu nhượng bộ bất kỳ điều kiện nào

      Cúc Như Khanh từ giường đứng lên hướng sải bước mà bức tới: “ Nếu muốn cởi quần áo, vậy tôi liền lựa chọn phương pháp thứ nhất”

      ………..”. Mặc Thiên Trần bị tàn khốc vô tình đẩy vào hoàn cảnh khó khăn, muốn mình phải chết, phải sống, phải khuất phục để sống, sau đó hy vọng ngày nào đó có thể tìm được con ……

      “ Tôi cởi!” cắn răng

      Nhắm hai mắt lại, muốn rơi lệ nữa, nhưng nước mắt lại mãnh liệt rơi xuống, run rẩy cởi bộ tây trang của mình, lại lần nữa cởi bỏ cúc áo sơ mi trắng, sau đó là quần tây màu đen……..

      biết mình có đường lui, thay vì nhiều hơn, đổi lấy nhiều khuất nhục , lựa chọn khuất phục .Chỉ là co đối với , hề ôm lấy bất kỳ ảo tưởng nào, lần này cùng vĩnh viễn như người lạ

      nghẹn ngào cởi bỏ cuối cùng áo ngực cùng quần lót, thân hình nữ tính trơn bóng, tản ra ánh sáng rực rỡ, hoàn toàn xuất trước mắt của Cúc Như Khanh, rất đẹp, thân thể lại trong suốt hoàn mỹ, giống như viên thủy tinh xinh đẹp,làm cho đàn ông thích muốn buông tay

      Mặc Thiên Trần nhắm mắt, nhìn nữa.Vào giờ khắc này tất cả những hạnh phúc chờ mong của đều trở thành bọt nước, tất cả quyến luyến đối với , vào giờ khắc này tất cả đều thành châm chọc, tất cả hi vọng đối với tương lai hai ngườivào giờ khắc này cũng tan thành mây khói………

      thẩn thờ hướng giường lớn tới, liền nằm xuống, coi như chết ,giờ phúc này như thế nào cũng có cảm giác !

      Nhưng là chưa đến gần giường lớn, mới vừa qua bên cạnh bị duỗi bàn tay lôi vào trong lòng, sau đó ôm lăn lộn giường

      nhanh chóng cởi bỏ quần áo của mình, lửa nóng mà nóng bỏng, thân hình nam nhân đè lên , lòng của càng lạnh, thân thể càng thêm lạnh như băng, cùng với thân thể lửa nóng của ,thành hai cực đối nhau.

      buông thả thân thể gấp gáp, để thân thể hạ nhiệt, hơn nữa hận ý đối với cũng có giảm, tàn khốc tách ra cặp chân của , hung hăng mãnh liệt vào……….

      Đau…………..

      Cảm giác đêm đầu tiên lên trong đầu ! Toàn thân Mặc Thiên Trần đau đớn , mọi gân cốt đều đau , cảm tưởng thân thể mình như có hàng vạn ngọn núi đè lên người cảm giác đau đớn , cùng với lần đầu tiên có bất cứ điểm khác biệt gì, lần kia toàn thân cao thấp chỉ có cảm giác đau đớn, còn lần này còn nhìn thấy người đàn ông ở người , lại tăng thêm kích thích thị giác, để cho gió mưa phiêu diêu, tùy thời cũng bị song lớn lật đổ….

      cắn chặt môi, kêu tiếng nào, cho dù có bị thương, vẫn là trong lòng bị thương, cũng phải cố nén cũng kêu ra, ngay cả căn bản khẽ rên cũng .

      Cúc Như Khanh chưa từng có nghĩ tới như vậy đối với nữ nhân, muốn nữ nhân, nữ nhân đó cảm thấy là may mắn, như Mặc Thiên Trần nhu nhược nhưng nội tâm lại bền bỉ

      biết lúc này vô cùng đau đớn, nhưng lại kiên cường chịu đựng, trong lòng của càng thêm tức giận, nghĩ nếu như hướng tới cầu xin nhàng hơn , dịu dàng lại và chậm hơn chút .Nhưng là, lựa chọn cùng cậy mạnh, cũng là gặp mạnh càng mạnh

      Khi vọt vào nơi mềm mại của , biết phải là người đàn ông đầu tiên của ( là chứ còn ai) thích cùng Chu Tiểu Kiều làm, dù ta hiểu được thế nào là cách lấy lòng đàn ông.Nhưng đối với Mặc Thiên Trần, biết tại sao, trong lòng vẫn có chút mất mát ( ghen với mình đây).Như vậy chứng minh, chịu gả cho ,nhưng vẫn để cho đụng vào , vì trong lòng chứa người đàn ông khác

      Đối với nhận thức này, Cúc Như Khanh lửa giận càng tăng , đâm mạnh vào rồi lại mạnh mẽ rút ra, chọc cho Mặc Thiên Trần đau đớn cắn bể đôi môi, còn cười lạnh châm chọc : “ Đây cũng phải lần đầu tiên cùng với đàn ông, nên hiểu ở giường nữ nhân phải mị phóng đãng , gọi ra cho tôi!”

      Mặc Thiên Trần lệ chảy khô, thế nhưng biết Cúc Như Khanh cũng có loại chấp nhất với người đàn ông kia, ra và người đàn ông kia có những điểm bất đồng gì khác nhau, cùng với người đàn ông giao dịch đứa bé kia đều cùng dạng lãnh khốc vô tình

      làm thế nào đối với người đàn ông này có cảm giác? Bởi vì có bất kỳ điểm nào dịu dàng cả ? Dịu dàng của giống như cây đao,muốn giết chết mình còn biết là thế nào chết, lời nào, cũng chịu gọi, chỉ biết trợn to đôi mắt nhìn , mà bờ môi máu cũng càng nhiều…………..

      Thấy càng thêm quật cường, Cúc Như Khanh ngừng lại, ảo não mắng tiếng, lúc nào lại mất khống chế thành ra như vậy rồi hả? Chỉ vì nữ nhân ? tổng tài phong độ của Cúc Thị nơi nào rồi? Tất cả đều bị Mặc Thiên Trần phá hủy!

      mặt cùng hòa vẻ. nghĩ mình thối lưu trong thân thể của , mới phát được dược liệu đáng chết siêu cường lại nổi lên, tựa như dạng cường lực dính chặt vào cùng nhau, căn bản có khả năng tách rời

      Rốt cuộc, vươn tay, khẽ vuốt ve hông , nhưng khóe môi lại nở nụ cười lạnh băng:” Tôi thế nào lại quên, có tính lãnh đạm !”
      sói già gian ác thích bài này.

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 74 :So với lần đầu tiên

      Edit: Hoài thương huỳnh

      Beta:yunafr



      Mặc Thiên Trần vừa nghe nhắc tới việc trước hôn nhân lấy lí do mình có tính lãnh đạm để từ chối , lúc đó chỉ hy vọng buông tha . thương tâm đến cực hạn rồi, lần đầu tiên cùng người đàn ông kia đều chỉ vì mục đích gieo giống, khi mục đích của ta đạt được cũng chút nào do dự rút ra. Nhưng tại, chỉ cảm thấy Cúc Như Khanh ở trong thân thể của , ngày càng bành trướng lợi hại, cảm giác mình bị cường bạo

      Nếu như lần đầu tiên là mơ hồ đau đớn, lần này của là khắc cốt ghi tâm, đau quá, rất đau, nhưng lại quật cường có chịu cầu xin câu nào, cũng chịu kêu ra câu nào, hòa hoãn cùng khẩn trương là .

      Cúc Như Khanh lửa giận vì bị phản bội, lại căm hận khi nhìn thấy quật cường, thẩn thể vốn bị lửa nóng làm cho nóng đến cực hạn, hơn nữa lại bị dược liệu mãnh liệt điều khiển, căn bản là thể khống chế được sức lực của mình, mặc kệ mình có giống như ngựa hoang hay cứ ở trong cơ thể xông mạnh vào.

      Rốt cuộc, nhiệt độ trong thân thể cũng có thể hòa hoãn, bàn tay to của rời xuống hông của , trượt hướng ngực Tuyết Phong xinh đẹp dạng kiều hoa, giống như dây đàn được kích thích, tựa như hai con tằm giống nhau bao quanh, càng giống như sương mù bao quanh thân thể , động tác chọc này lập tức khiến Mặc Thiên Trần run rẩy, có điểm động tình, khiến động tác của Cúc Như Khanh càng thêm nhanh và mãnh liệt giống như nước chảy mây trôi.

      “Ừ………..” Mặc Thiên Trần tự chủ được khẽ rên ra ngoài, dù sao cũng là lần đầu tiên trải qua tình hình này,căn bản biết phải làm sao, bàn tay Cúc Như Khanh để ngực đùa giỡn, chỉ cảm thấy thân thể trong người muốn bộc phát, thân thể vốn lạnh như băng, cũng dần dần nóng lên, mồ hôi dính người càng tôn thêm màu da phấn hồng của , khi bàn tay của rời , cảm thấy có trống , có chút khó chịu ưỡn ngực kêu…………

      vô thức kết hợp với , khiến Cúc Như Khanh tự chủ được cúi đầu nhàng ngậm vào đỉnh núi tuyết trắng của , hai viên bảo thạch hồng sắc .Mặc Thiên Trần bị môi lưỡi chọc ghẹo trong nháy mắt mất phương hướng, tựa như mình bay vào trung, theo chỉ dẫn của lúc cao lúc thấp, bên phải bên trái………..

      Thân thể nữ tính trắng noãn, lúc đầu cứng ngắc,giờ từ từ cũng trở lên mềm mại, ở phía dưới giống như Mỹ Nhân Ngư lung lay sinh động.Cái miệng nhắn quật cường ở bên tai cũng nhàng ngâm ra những tiếng kêu sung sướng, vẫn vọng về…….

      Mặc Thiên Trần thể nghi ngờ là Cúc Như Khanh có thể tiếp nhận , cảm thấy ngừng biến hóa về sau này, tiết tấu thân thể bắt đầu bất động cưỡng hãn thân thể nữ tính mềm mại.

      hề giữ khuôn mặt như băng nữa, cũng cứng ngắc giống như cá chết nữa, cũng cắn chặt môi chịu lới lỏng miệng, trải qua hoan ái cùng Cúc Như Khanh Mặc Thiên Trần cũng từ từ đáp lại , thể phong thái nữ nhân được lưu loát

      Mặc dù thể chịu được cái cực lớn của , nhưng giống như trước vẫn đau thương khó nhịn, hơn nữa, Mặc Thiên Trần còn cảm thấy mãnh liệt như thủy triều dâng lên kích động, ở trong người mỗi tấc đều lưu động, mỗi lần lưu động lại có cảm giác tình triều nổi lên, bị cưỡng thế ra vào cảm giác được tiết tấu lúc này lập tức mới cảm nhận được vẻ thẹn thùng liền nhắm hai mắt lại

      Vô luận có làm gì cũng biết được suy nghĩ của người đàn ông này, giờ khắc này thân thể hai người kết hợp chặt, để cho có mắc cỡ, có chỗ để thân, hiểu được tình cảm nam nữ, nhưng cũng đoán được mấy phần, tại sao hai người hận nhau cũng có thể kết hợp ăn ý như vậy? Chẳng lẽ đây là bản năng sao?

      Chôn trong cơ thể của , có loại cảm giác cực kỳ tuyệt vời, Cúc Như Khanh ngờ rằng lại mãnh liệt như vậy, rất ít cùng phụ nữ tán tỉnh, mà Mặc Thiên Trần cũng là ngoại lệ, nhìn thấy nhắm mắt hưởng thụ loại cảm giác sung sướng này, ra lệnh cưỡng chế : “ Mở mắt”

      Hai người mặc dù tiến hành rất lâu, vẫn là thân thể của tâm hơn, rầm rì khẽ ngâm vài câu hát, con người sinh vật kỳ lạ, có thể ngăn cản mọi ngoại lực đau đớn, nhưng lại có biện pháp cự tuyệt ngoại giới vui vẻ, khi cực kỳ đau đớn có thể nhịn thể được lời nào, nhưng khi tình triều dâng lên mê hoặc lại nhịn được nghĩ muốn được nhiều hơn

      nghe được mệnh lệnh của , thỉnh thoảng cảm thụ được hơi thở nặng nề của , từ từ mở mắt, liền thấy mặc dù tuấn mỹ như lại vô cùng lãnh khốc, hai mắt vẫn là sâu lường được, xem thấy chút tâm tình của , nhìn vào hai mắt đen nhìn thấy vẻ thẹn thùng động tình của , đột nhiên cảm thấy mình có phần sức thể khống chế được

      . “ Về sau cho phép em nhắm mắt lại, em phải nhìn tôi là ai ! Em phải biết người tại cưỡng đoạt em là ai ! Em phải cho tôi thấy thế nào là thỏa mãn!”Cúc Như Khanh bá đạo , ngay cả cũng có nhận ra, nghĩ lúc này cần nhiều hơn nữa, ngay cả cũng biết, bắt đầu ghen tỵ chuyện phải là người đầu tiên của , khi ở bên , cho phép nghĩ đến bất ký người đàn ông nào

      Mặc Thiên Trần nghe lời ,mở to mắt nhìn , Cúc Như Khanh về sau đều muốn như vậy sao? cần! về sau có dám chọc giận ! Về sau tất cả những chuyện liên quan đến Cúc Như Khanh , đều tự động tránh xa ba bước, chỉ nghĩ phải bảo vệ bí mật trong đáy lòng của mình,chỉ cần có thể nhìn thấy con là tốt rồi.

      Mặt cùng mặt đối diện, vẫn như cũ nhìn Cúc Như Khanh, mồ hôi tuông rơi như mưa buông thả trong thân thể vô cùng vô tận của , giờ khắc này chỉ muốn được hưởng thụ thân thể của , nắm eo của ,làm động tác nguyên thủy nhất là cày cấy, Mặc Thiên Trần đỡ được phần thân của đánh vào trong cơ thể , nhịn được đưa tay lên quàng vào cổ , như vậy mỗi lẫn đung đưa mới bị đánh bay ra ngoài

      . lần đầu chủ động, khiến cho Cúc Như Khanh trong lòng có chút hảo cảm, liền tự tay ôm lên, mỗi lần như thế những sợi tóc của lại nhàng lượn lờ bên vai , tóc của mềm mại giống như băng gấm, chạm lên làn da của

      Mặc Thiên Trần chỉ mong cơn hoan ái này sớm kết thúc chút, biết thể đấu được với , cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ muốn cùng đấu với nhau, tuy nhiên thân bất do ký lọt vào bên trong, bồi lên cơ thể lần nữa,cũng may lòng của vẫn còn ở lại đây

      b5

      Mùi vị nam tính của nồng nặc tràn ngập trong hơi thở của , bị ôm vào trong lòng ngực, thân thể hai người kết hợp chê được vào đâu, rốt cuộc vô lực lại tiếp nhận , khỏi giọng : “ Cúc tiên sinh…..”

      Thân thể Cúc Như Khanh thể ngừng lại,nhưng hai mắt ngưng lại nhìn khuôn mặt nhắn hồng hồng của , nhìn chop mũi nhắn đáng của cũng rịn ra những giọt mồ hôi, thủy chung nhìn vào đôi mắt nhưng lại kiên cường chọc giận người của , khi ánh mắt dời liền cắn chặt bờ môi mình lại

      giận dữ, khiến Mặc Thiên Trần càng khẩn trương, tự chủ được lần nữa cắn môi mình, người đàn ông này tức giận kêu: “Em còn dám cắn!”

      Đây là môi của , lại hung hăng cái gì? bị rống bỗng nhiên cảm thấy rung động
      sói già gian ácvulinh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :