1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Kim Cương Khế Ước - Lục Tiểu Lam (Hoàn, mấy chương hoàn và PN trong VIP link cuối trang 88)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 50: Quà tặng làm cho người ta đỏ mặt

      Edit: Mộc Phong

      Beta: Quảng Hằng

      [​IMG]

      Mặc Thiên Trần nhất thời nghẹn ngào, trong khi tin tức giải trí tất cả mọi người đều hẹp hòi cậy mạnh, Cúc gia gia lại như vậy làm sao mà có thể cảm động! ngày hôm qua thể nhịn được nữa chịu đủ rồi cảnh phải sống dưới thống trị tàn khốc của Cúc Như Khanh.

      “Gia gia” Mặc Thiên Trần nồng đậm giọng mũi, cuộc sống gia đình của ở Cúc gia mỗi ngày đều giống như ở trong mê cung lại như gặp phải đại địch, ở thời điểm khổ sở thương tâm vẫn còn có Cúc gia gia an ủi.

      “Ta bây giờ muốn uống trà trưa. Nha đầu, cùng !” Tiếng cười sảng khoái của Cúc Hồng Nghiêu lần nữa truyền ra.

      “Chỉ có con và người thôi sao?” Mặc Thiên Trần còn cố kỵ có người khác

      “Dĩ nhiên!”

      “Dạ! Con tới ngay”.

      Mặc Thiên Trần để di động xuống vào phòng tắm rửa mặt, ngồi trước gương trang điểm chút, rồi chọn bộ Chanel màu phấn hồng, vực dậy tinh thần rồi bỏ ra ngoài.

      có thể thầm thương tâm nhưng quyết cho phép ở trước mặt người ngoài yếu thế. có thể mình mềm yếu nhưng ở trong mắt người ngoài trở thành đồ bỏ . có thể ở đêm tối khổ sở nhưng ban ngày lại đeo lên mặt nạ kiên cường tìm tung tích con .

      Con ngày tìm được quyết cho phép mình ngã quỵ, phải làm tốt từng việc , phải sắm tốt vai diễn của mình, bởi vì thủy chung tin tưởng ngày nào đó con về lại bên cạnh . Này chỉ là loại tín niệm mà càng là hi vọng cùng cố chấp đối với cuộc sống.

      “Gia gia” Mặc Thiên Trần vừa ra khỏi biệt thự vịnh Aegean vừa lúc Cúc Hồng Nghiêu tự mình lái xe tới đón , vừa nhìn vội vàng : “Gia gia, sao ông để cho tài xế lái xe?”

      “Nha đầu, con xem thường gia gia đúng ! Con cho rằng gia gia hơn tám mươi tuổi nên già rồi? thể lái xe?” Cúc Hồng Nghiêu cười .

      Mặc Thiên Trần cũng cười: “Gia gia là càng già càng dẻo dai con nào dám xem thường gia gia!”

      Hai người cười cười , xe chạy nhanh hướng quán rượu trung tâm thành phố.

      “Cúc lão gia đại giá quang lâm là vinh hạnh cho quán rượu chúng tôi!” Quản lý tới đây tự mình tiếp đãi. “Cúc lão gia, thiếu phu nhân, xin mời!”

      Mặc Thiên Trần kéo cánh tay Cúc Hồng Nghiêu, hai người mặt đối mặt ngồi xuống sau rất nhanh món ăn được dọn lên đầy đủ. Mặc Thiên Trần cũng đói bụng hơn nữa cùng Cúc Hồng Nghiêu cùng nhau ăn cơm rất có khẩu vị chút khách khí cắn ngụm lớn ăn chọc cho Cúc ông cụ càng xem càng vui vẻ.

      “Gia gia, ông đừng nhìn con ăn nữa. Ông cũng cùng ăn !” ngẩng đầu lên.

      Cúc Hồng Nghiêu cười giọng : “Lúc tân hôn của con, ông có đưa cho con món quà, con dùng chưa?”

      “Ách…” Mặc Thiên Trần quên chuyện này.

      Cúc Hồng Nghiêu gắp thức ăn cho : “Cũng biết con dùng mà, ngươi lãng phí mảnh tâm ý của ông rồi, hôm nay trở về nhất định phải lấy ra sử dụng. Về phần chuyện đứa con cùng Như Khanh trước hết cứ hưởng thụ thế giới hai người vài năm , vội sinh”

      “Gia gia” Mặc Thiên Trần vui vẻ nắm tay của ông, gia gia đúng là vị cứu tinh của mà!

      “Đừng có kêu ngọt như vậy, còn quà tặng ông đưa cho con đâu, ngày mai phải cho ông thấy con dùng được thế nào! Nếu ông tức giận”. Cúc Hồng Nghiêu cười.

      “Dạ! Lát nữa trở về con nhất định dùng”. Mặc Thiên Trần cùng ông bảo đảm.

      Mặc Thiên Trần cùng Cúc Hồng Nghiêu cùng nhau từ trà trưa đến trà chiều, hai người cười cười rất vui vẻ, cuối cùng Cúc Hồng Nghiêu còn tự đưa trở về vịnh Aegean.

      Trở lại nhà, Mặc Thiên Trần trước tiên tìm quà tặng Cúc Hồng Nghiêu đưa cho hôm tân hôn nhưng có tìm được, hỏi quản gia Đào Trung Ngọc quả nhiên tìm được trong phòng, tháo ra vừa nhìn khuôn mặt nhắn lập tức đỏ bừng mảnh.
      sói già gian ácvulinh thích bài này.

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 51: Tối nay về nhà ở ?

      Edit: Mộc Phong

      Beta: Quảng Hằng

      [​IMG]

      Mặc Thiên Trần cho là Cúc Hồng Nghiêu đưa cái gì… Có thể là bản viết tay gia quy Cúc gia, nghĩ tới cái ông cụ này là phản lão hoàn đồng, ông lại đua theo mấy thanh niên chơi đồ chơi tình thú, tặng cho bộ đồ dùng tình thú vị kẹo màu sắc rực rỡ, làm tâm hoảng ý loạn dám nhìn kỹ liền giấu ở góc trong tủ quần áo.

      Ngay đêm đó Cúc Như Khanh vẫn trở về phòng ngủ, điều này đối với Mặc Thiên Trần mà tuyệt đối là chuyện tốt, cùng Cúc Như Khanh hai người chính là hai đường thẳng song song có cùng phương hướng kéo dài đến vô hạn nhưng vĩnh viễn cũng thể cắt nhau.

      Ngày thứ hai, tin đồn về việc vị trí Cúc thiếu phu nhân của Mặc Thiên Trần khó giữ được do các đại truyền thông đưa tin bị đập nát bởi tin Cúc gia gia tự mình đón Mặc Thiên Trần, chuyện hai người ở chung chỗ vui vẻ uống trà lần nữa bị truyền thông đưa ra ánh sáng, Mặc Thiên Trần lúc này mới hiểu được gừng càng già càng cay hành động lặng lẽ của ông, xem như vô tình nhưng lại hữu ý giúp bình tâm lại.

      cùng Cúc Như Khanh vài ngày rồi có gặp mặt nghĩ lần này rất giận! Nhưng cũng chưa bao giờ tức giận như lần này, tại sao có thể lãnh khốc vô tình như vậy chứ. Nghe sức mạnh của tình là vĩ đại nhất nếu như chịu thử kêu gọi, tác động Thiên Mộ Đình giúp ấy mau tỉnh lại, vậy cũng có thể sớm ngày biết tung tích con rồi.

      *¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥

      Tổng bộ tổ chức ám dạ Cúc thị

      Cúc Như Khanh nhốt mình ở trong phòng, thu thập các tư liệu, đầu mối liên quan đến phụ thân. gương mặt tuấn của lộ mấy phần tiều tụy nhưng hai mắt vẫn mang vẻ lạnh lùng, sắc bén có thêm giảm.

      Khang Hạo gõ cửa vào: “Tiên sinh, Cúc gia gia hỏi ngài tối nay còn phải ở nơi này sao?”

      liên tiếp bốn ngày ở Tổng bộ tổ chức ám dạ, bên ngoài đều cho rằng và Mặc Thiên Trần bất hoà (chiến tranh lạnh), mà Cúc Như Khanh cũng mượn cơ hội này nghiên cứu nguyên nhân dẫn đến cái chết của phụ thân.

      Muốn tối nay về nhà sao? Dù sao kia chắc là ngày ngày đều cầu mong trở về!

      “Cúc gia gia nếu tối nay ngài về nhà, ông ấy đến đây ở cùng ngài”. Khang Hạo thấy Cúc Như Khanh trầm mặc vội vàng .

      Cúc Như Khanh đúng là hiểu Mặc Thiên Trần đến tột cùng có điểm nào chinh phục Cúc lão gia tử làm ông chỉ giúp tạo địa vị ở Cúc gia còn ngày ngày quản tình cảm giữa bọn họ nữa.

      “Hẹn Chu Tiểu Kiều 3h uống trà trưa” . chỉ vậy,

      “Dạ! Tiên sinh”. Khang Hạo lập tức làm.

      *¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥

      Khách sạn Lan Vân Thiên.

      Cúc Như Khanh cùng Chu Tiểu Kiều mặt đối mặt ngồi ở cái bàn cạnh cửa sổ uống trà chiều, đối với việc Cúc Như Khanh hôm nay chủ động hẹn , Chu Tiểu Kiều chỉ là hớn hở hơn nữa còn ăn mặc đặc biệt xinh đẹp.

      “Khanh, mấy ngày nay có khỏe ? Em xem sắc mặt được tốt lắm”. ta dĩ nhiên cũng nhìn thấy tin tức truyền thông.

      Cúc Như Khanh trả lời thẳng mà là : “Cúc thị xí nghiệp cần tỷ tiền mặt để quay vòng, có thể giúp tôi nghĩ biện pháp vay mượn hay ?”

      “Đương nhiên là có vấn đề!” Chu Tiểu Kiều đáp ứng ngay lập tức, cha ta là chủ tịch ngân hàng Hoa Kì, ta muốn lấy tỷ tiền mặt vốn chỉ là chuyện .

      “Nhưng chuyện này được công khai ra ngoài, tôi muốn để cho ngoại giới biết Cúc thị có vay mượn tiền, điều này làm ảnh hưởng đến giá cổ phiếu, lan đến địa vị của Cúc thị trong giới tài chính”. Cúc Như Khanh nhàn nhạt .

      Chu Tiểu Kiều vừa nhấc mắt (ngước lên) vừa đúng lúc thấy Mặc Thiên Trần cùng phụ tá của là Triển Thanh Thanh cũng lên lầu, Chu Tiểu Kiều nảy ra ý hay, cố ý để tay mình lên tay Cúc Như Khanh còn ở trước mặt Cúc Như Khanh làm ra vẻ như là giữa hai người tình thâm ý trọng.

      “Khanh, về sau chúng ta có thể thường xuyên gặp mặt như vậy ?”

      “Có thể”

      tốt quá!” Chu Tiểu Kiều cười vui vẻ đứng lên ngồi vào bên cạnh , đầu cũng tựa vào vai Cúc Như Khanh.

      Triển Thanh Thanh tinh mắt : “Đại Tiểu Thư đó phải là Cúc tiên sinh sao?”

      Tác giả: Cúc tiên sinh có mục đích gì đây, các bạn đoán thử xem!
      Tôm Thỏvulinh thích bài này.

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Edit: Mộc Phong

      Beta: Quảng Hằng

      Chương 52: Tôi muốn về nhà bồi bà xã

      [​IMG]

      Mặc Thiên Trần sớm biết Cúc Như Khanh cùng Chu Tiểu Kiều quan hệ tầm thường nhưng chính mắt nhìn thấy cảnh bọn họ thân mật ôm nhau sao lại cảm thấy mắt mảnh đau nhói! Tựa như bị người ta dùng kim châm, châm lại châm ngừng ghim vào hai mắt, đau đớn vô cùng.

      Cúc Như Khanh khóe môi lãnh mị giơ lên cho dù tầm mắt lúc nhìn sang thấy Mặc Thiên Trần nhưng vẫn có bất kỳ động tác gì. Mà Chu Tiểu Kiều càng thêm càn rỡ đưa tay vây quanh hông đem đầu ta vùi vào cổ .

      Mặc Thiên Trần lập tức nghiêng đầu, lôi kéo Triển Thanh Thanh rời khỏi khách sạn. Triển Thanh Thanh cũng phải là tiểu hài tử ngu ngốc tự nhiên hiểu nam nhân khó tránh khỏi gặp dịp chơi đặc biệt là cái dạng đại nhân vật giống như Cúc Như Khanh.

      “Chúng ta mua sắm!” Mặc Thiên Trần lôi kéo vào Trung Tâm Thương Mại.

      Nữ nhân đúng là loại sinh vật kỳ quái khi tâm tình tốt liền thích dùng mua sắm để giải stress, lúc Mặc Thiên Trần và Triển Thanh Thanh túi lớn túi ngừng mua, cái loại cảm giác tựa hồ như quên tất cả này tốt.

      Mà trong khách sạn Cúc Như Khanh lúc Mặc Thiên Trần tức giận bỏ rồi mới đẩy Chu Tiểu Kiều người ra sau đó lạnh lùng : “Dựa đủ rồi!”

      “Khanh!” Chu Tiểu Kiều tới đây mới hiểu ra là ta lợi dụng Cúc Như Khanh đồng thời Cúc Như Khanh cũng lợi dụng ta nhưng sao sớm muộn gì ta cũng đem Cúc Như Khanh đoạt trở về. “Khanh, mua đồ với em chút nha!”

      Cúc Như Khanh đứng lên: “Tôi thích mua sắm”.

      “Vậy thích cái gì? Em với !”. Chu Tiểu Kiều cũng đứng lên.

      “Tôi muốn về nhà với bà xã, cũng muốn theo sao?” Cúc Như Khanh lạnh lùng xoay người.

      lái xe trở lại nhà, lại nhìn thấy trong phòng bày rất nhiều túi mua hàng, có đồ cho nữ nhân, có đồ cho bé trai còn có đồ cho bé nữa duy chỉ có đồ nam nhân.

      Mặc Thiên Trần nhìn thấy Cúc Như Khanh về nhà, vui vẻ xách theo mấy túi mang cho Cúc Cầm Du sau đó lại thu thập y phục cùng giày hôm nay mình mua, cuối cùng khi ánh mắt rơi y phục bé , thần tình dần dần mờ , ảm đạm.

      Mà người bị làm như trong suốt, Cúc Như Khanh, ánh mắt của cũng dừng lại ở y phục bé , lập tức cảnh giác chẳng lẽ Mặc Thiên Trần biết cặp Long Phượng thai bảo bối sao? Con của Cúc Hoài Cẩn từ lúc mới sinh ra được đưa nơi khác nuôi dưỡng trước nay chưa từng công khai tồn tại của đứa này, thế giới này cũng có mấy người biết tồn tại của nó.

      “Tại sao mua những y phục này?” gắt gao nhìn mặt của Mặc Thiên Trần.

      “Tôi thích!” Mặc Thiên Trần lạnh lùng trả lời .

      Mặc Thiên Trần mỗi lần mua sắm đều mua phần cho con , điều này chỉ trở thành thói quen của mà còn là vì tình thương người mẹ tràn ngập thể giải bày của . Cho nên hôm nay cũng ngoại lệ, lại nghĩ tới Cúc Như Khanh hỏi những chuyện như vậy.

      “Tức giận sao?” Cúc Như Khanh đến gần , cúi đầu ngưng mắt nhìn khuôn mặt nhắn quật cường của .

      Mặc Thiên Trần bị thân ảnh cao lớn của đột nhiên tiến tới gần tự chủ lui về sau bước tựa vào bên tủ quần áo sau đó ngẩng đầu nhìn : “ nghĩ quá nhiều rồi! ở chung chỗ với ai, làm gì, đều liên quan đến tôi, hôn nhân của chúng ta chỉ có biết, tôi biết, trời biết”.

      “Vậy sao?” Cúc Như Khanh cái chớp mắt cũng , chỉ nhìn chằm chằm .

      “Đúng! Chính là như vậy. Chúng ta là hai đường thẳng song song bao giờ cắt nhau, ví dụ như đường nhìn thấy tôi cùng người đàn ông khác như thế nào?” Mặc Thiên Trần hỏi ngược lại .

      Cúc Như Khanh ngẩn ra, nếu như thấy cùng nam nhân khác gần bên nhau, lúc đó như thế nào? cũng biết như thế nào đâu!

      “Nếu như bây giờ nghĩ ra được như thế nào vậy lần sau nếu gặp găp được biết!” Mặc Thiên Trần đẩy ra, về hướng ghế sofa.

      “Em dám!” Cúc Như Khanh trầm giọng rống, tay kéo , đem ép lên vách tủ quần áo.
      sói già gian ácvulinh thích bài này.

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 53: Phục tùng mệnh lệnh của tôi là bổn phận của em

      Edit: Mộc Phong

      Beta: Quảng Hằng

      [​IMG]

      Mặc Thiên Trần bị cơn tức giận đột nhiên của làm kinh hoàng, người nên tức giận là mới đúng! còn ở đây ác ngoan bá đạo gì chứ?

      Lưng mảnh khảnh của bị ép vào tủ quần áo, hoa văn vách tủ làm có chút đau, ngẩng đầu nhìn , hai mắt thâm trầm như mặt biển trong đêm, sâu thấy đáy, bọn họ từ lần trước cãi nhau trong bệnh viện sau cả hai liền như con nhím đối mặt nhau, đứng xa xa nhìn sao nhưng khi đến gần hệt như lúc này gai nhọn tức khắc đâm vào thân thể đối phương.

      “Tại sao có thể còn tôi ?” đánh bạo hỏi .

      Cúc Như Khanh bị nhìn chăm chú có chút tự nhiên, hừ lạnh tiếng: “Phục tùng mệnh lệnh tôi là bổn phận của em”.

      Mặc Thiên Trần khỏi thổi phù tiếng bật cười, tưởng là Hoàng Thượng (Ngọc Hoàng Đại Đế) chắc? Phục tùng là bổn phận của sao? Người đàn ông này từ trong ra ngoài đều quá mức bá đạo.

      Nụ cười xinh đẹp, đôi mắt hạnh sáng long lanh như nước hồ thu của nháy mắt làm lòng rung động, mặt để rất gần mặt nhờ thế có thể thấy ràng cười, cánh mũi khẽ rung động, lông mi cong dài vụt sáng giống như cánh bướm dập dờn bay cũng mang theo tất cả phiền não của cùng bay mất.

      Trong nháy mắt này đôi mắt cũng dần dần trở nên nhu tình, Mặc Thiên Trần tin chắc rằng có nhìn lầm, đại nam nhân luôn luôn lãnh khốc vô tình cũng thỉnh thoảng có những lúc như thế này? Tay nắm vai cũng nhàng buông lỏng, lòng của giống như bị cái gì đánh trúng, ra Cúc Như Khanh đối với còn chưa phải hư lắm (giữ nguyên văn vì đọc thấy dễ thương dễ thương làm sao í), đáp ứng đụng còn tuân thủ lời hứa, thầm trợ giúp bắt được người thần bí, còn cho phép Cúc Cầm Du gọi là mẹ

      Nụ cười của đầy ở mặt như cũ, nhưng nhìn ánh mắt của lặng lẽ phát sinh biến hóa, hai người đứng rất gần nhau, có thể ngửi thấy mùi vị đặc trưng tản mát người đối phương, của tươi mát nữ tính, nồng nặc mạnh mẽ nam tính, hai loại hương vị tự nhiên thuần nam thuần nữ quyện vào nhau ở cùng chỗ trong khí dây dưa, quấn quýt.

      Chợt tiếng gõ cửa vang, Cúc Như Khanh phản ứng trước tiên, nhu tình trong mắt nháy mắt biến mất, lại biến thành nam nhân lãnh khốc lãnh đạm, Mặc Thiên Trần khẽ trầm mí mắt, lông mi rũ xuống: “Tôi mở cửa”.

      “Mới vừa rồi em cười cái gì?” nhìn bóng lưng mảnh khảnh của .

      Mặc Thiên Trần ngoái đầu nhìn lại cười tiếng: “Cười chỉ cho quan châu đốt lửa cho dân chúng thắp đèn”.

      Xưa có Bạch Cư Dị hình dung Dương Ngọc Hoàn quay đầu mỉm cười trăm vẻ đẹp mà ở trong mắt Cúc Như Khanh giai nhân thanh tú thanh tú Mặc Thiên Trần này quay mặt cười tiếng là nhiều hơn phần nghịch ngợm cùng đáng .

      Cửa mở ra, người tới là quản gia Đào Trung Ngọc, nhìn thấy Mặc Thiên Trần, vẻ mặt tươi cười: “Mời Cúc tiên sinh, thiếu phu nhân ăn cơm tối!”

      “Chúng tôi xuống lập tức”. Mặc Thiên Trần cười khẽ.

      “Dạ! Thiếu phu nhân, tôi xuống lầu trước”. Đào Trung Ngọc xong xoay người rời .

      Mặc Thiên Trần mở cửa, tựa vào cạnh cửa nhìn người nam nhân đứng trong phòng đôi tay đút vào trong túi quần hé mắt: “Cúc tiên sinh, uống trà chiều rồi chắc cũng còn đói nữa đâu ha!”

      Cúc Như Khanh sãi bước từ gian phòng bước ra khi ngang qua bên người : “Tôi là vì công việc!”

      Nhưng rất nhanh lại ngậm miệng lại, tại sao phải giải thích cho nghe? Vì vậy để thể kiên trì với chủ nghĩa đại nam nhân của mình Cúc Như Khanh xuống lầu trước.

      Mặc Thiên Trần nhún vai cái, chuyện làm ăn có thể tới ôm phụ nữ trong ngực sao? Hơn nữa người phụ nữ kia còn là tình nhân cũ!

      Nhưng rất nhanh lại hỏi mình, để ý cùng với người nào ở chung chỗ làm cái gì? Sờ sờ bụng xế chiều hôm nay dạo phố vừa mệt vừa đói phải ăn rồi.

      bàn cơm Cúc Như Khanh, Mặc Thiên Trần, Cúc Cầm Du cùng nhau ăn cơm.

      Cúc Như Khanh biết vì sao khẩu vị tốt so với bình thường ăn nhiều hơn, nghĩ chắc có thể là do trà chiều ăn gì .

      Mặc Thiên Trần thuần túy là đói bụng, ăn rất nhanh sau đó thỏa mãn buông chén đũa xuống lại thấy Cúc Cầm Du nhìn cười.

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 54: Ai thích ăn dấm?

      Edit: Mộc Phong

      Beta: Quảng Hằng


      “Cười cái gì?” Mặc Thiên Trần biết hôm nay tướng ăn của mình được lịch tao nhã cho lắm, mở trừng hai mắt nhìn phiên bản thu của Cúc Như Khanh, Cúc Cầm Du, mà Cúc Cầm Du này hoàn toàn kế thừa cả vẻ bề ngoài lẫn tính cách của Cúc Như Khanh, thâm trầm tựa như biển, thâm thúy như vũ trụ, nó ăn cơm nhưng chỉ là cười mà .

      Cúc Như Khanh vươn tay đến bên khóe miệng của vê lên hạt cơm trắng trẻo mập mạp, hạt cơm ưu mỹ mà nằm ngón tay thon dài của , Mặc Thiên Trần xấu hổ xin lỗi, ngước nhìn phát khóe miệng của cũng chứa đựng nụ cười như có như .

      bàn cơm khí cực tốt, thế nhưng, bị lớn hai phúc hắc giáp công, Mặc Thiên Trần mặt càng ngày càng hồng, đứng dậy: “Tôi ăn no rồi, phải về phòng sắp xếp lại quần áo”.

      xong liền cuống quít chạy lưu lại Cúc Như Khanh nhìn hạt cơm ngón trỏ như suy nghĩ điều gì.

      *¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥

      Công ty Cúc thị

      Cúc Như Khanh tan việc vừa ra khỏi công ty bị rất nhiều ký giả ngăn lại ở bãi đậu xe, Khang Hạo vội vàng gọi an ninh tới ngăn cản đám phóng viên lại.

      “Cúc tiên sinh, kiện Cúc phu nhân thời gian trước đại náo bệnh viện vừa mới lắng xuống bây giờ lại cùng phụ tá trong công ty ra vào đôi xin hỏi Cúc tiên sinh đây là Cúc phu nhân trả thù ngài sao?”

      Ký giả xong còn đem hình được đăng tạp chí Bát Quái cho Cúc Như Khanh coi, nhìn tấm hình Mặc Thiên Trần cùng người đàn ông tuổi còn trẻ nhìn nhau cười, cười đến rực rỡ, xán lạn hơn nữa tay của hai người cũng đan vào nhau…

      Cúc Như Khanh vừa nhìn thấy trong lòng rất căm tức, cho là chỉ lẫy thôi nghĩ tới lại dám làm hơn nữa tại bị đám chó săn của tạp chí lá cải này bắt gặp.

      câu cũng , khuôn mặt càng thêm lãnh khốc, dưới hộ tống của nhân viên an ninh, lạnh lùng xoay người lên xe, tiếp theo cước đem chân ga giẫm tới đáy vọt ra khỏi bãi đậu xe.

      Khang Hạo lập tức dàn xếp ổn thỏa: “Các vị, về chuyện này tôi nghĩ chúng ta có hiểu lầm, chuyện hôm nay tới đây thôi, nếu có gì tiến triển chúng tôi thông báo cho mọi người, tại mời trở về cho!”

      Cúc Như Khanh về đến trong nhà Mặc Thiên Trần cũng vừa lúc từ trong phòng tắm ra, ngờ rằng Cúc Như Khanh về sớm như vậy, bình thường đều là hơn chín giờ mới về đến nhà nhưng hôm nay sao lại về sớm như vậy hơn nữa còn là trong tình huống chỉ bọc quanh mình cái khăn tắm! Bên trong cái gì cũng có mặc!

      chỉ có như thế còn cảm thấy lửa giận ngập trời, vừa nhìn thấy giống như là muốn đem xé nát, cùng vừa chung sống tốt được mấy ngày thế nào đột nhiên bão tố nổi lên nữa rồi.

      “Cúc tiên sinh!” Mặc Thiên Trần nhàng kêu tiếng.

      thấy về phía , vội vã vừa chạy vừa : “Tôi… Tôi thay y phục trước …”

      Nhưng còn chưa có chạy được mấy bước bị nam nhân bắt lấy, bàn tay to của nặng nề nắm cánh tay của ánh mắt lạnh như kết băng: “Mặc Thiên Trần trước đây tôi với em cái gì?”

      nào biết tại muốn nhắc tới câu nào chứ, tay bị cầm rất đau mà cao lớn, lãnh bao phủ làm đầu loạn thành đoàn, nghĩ được gì. “Đau… Buông tay…”

      “Em chỉ cần làm Cúc phu nhân an phận thủ thường phải là minh tinh scandal bay đầy trời, hơn nữa em trả thù cũng quá nhanh rồi! Em cùng người đàn ông kia chắc chỉ là nắm tay cười chói lọi nhỉ! lên giường chưa? Em muốn cùng tôi đấu sao? Em lấy cái gì đấu với tôi? Tôi chỉ cần duỗi duỗi đầu ngón tay thôi là công ty Mặc thị biến mất ở thế giới này”. Giọng Cúc Như Khanh lãnh khốc tựa như băng.

      Mặc Thiên Trần thấy mỗi lần đều dùng công ty Mặc thị ra uy hiếp mình, hỏi cũng có hỏi chuyện gì xảy ra liền định tội tù chung thân cho , trừng phạt , chỉ nhìn , mở to hai mắt nhìn , môi mấp máy mấy cái lại chữ cũng ra được mà nước mắt cũng ở trong hốc mắt ngừng đánh chuyển rồi lại quật cường chịu rớt xuống.


      Tác giả: Dường như Cúc tiên sinh ghen! Các bạn cổ vũ nồng nhiệt nào!
      cá cơm, sói già gian ácvulinh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :