1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Kim cương chi tử - Trạm Lộ (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 6.2

      Edit: maudon0908
      Beta: thuonglu

      Nhất thời Tạ Tử Hiên nổi lên ý định trêu đùa, bỗng nhiên rất muốn đùa giỡn . Ngón tay ôm lấy mặt , thấp giọng : "Có muốn tôi dạy cho em ? Hoặc là, chúng ta tập diễn chút?"

      Đôi mắt mở lớn, con ngươi ở giữa đen trắng ràng hàm chứa giật mình, đôi môi đỏ thắm dường như có điều chờ đợi, gương mặt hồng nhuận như ngủ say, tuy có thân hình mảnh mai, vẫn là xinh đẹp đáng .

      Tạ Tử Hiên nhàng hôn lên, đôi môi kia vẫn giống như khi hôn lần đầu tiên mát lạnh rung động. Những trúc trắc của rất ràng, cả hai lần đều nhắm mắt lại, ngơ ngác nhìn 'xâm phạm'.

      "Bé con ngoan, nhắm mắt lại." Thanh của giống như là thôi miên, ngón tay cái ở mắt của , "Tiếp theo muốn dạy em nụ hôn chân chính, em nhất định phải để tâm học."

      Mang theo chút ý cười xấu xa, dùng đầu lưỡi đẩy hàm răng của ra, lửa nóng xâm nhập vào người giữ vững trận địa. quá sợ hãi, hai tay nghĩ muốn đẩy ra, nhưng thu tay đặt mắt về, cầm chặt hai tay của , tiếp tục tùy ý ngầm chiếm đoạt ý thức của .

      Khi xâm lược vốn bàn tay của nắm chặt thành quyền liền từ từ buông ra, từ từ rủ xuống, cuối cùng theo bản năng vòng lên cổ , tâm chìm vào, cùng hôn hòa vào thể.

      là mất mặt! Tần Linh nghĩ đến chính mình lại bị Tạ Tử Hiên thành công hôn trộm, đối với bản thân thống hận thôi.

      Tại sao có thể như vậy? Cho dù tại chẳng phải chán ghét Tạ Tử Hiên, cũng hẳn là cho tùy ý hôn mình a! thể tha thứ, nụ hôn nồng nhiệt của rơi xuống, đầu óc cứ trống rỗng, thần trí rối loạn ở cùng chỗ ôm , thế cho nên bị chị đẩy cửa vào 'bắt kẻ thông dâm' tại trận, dưới tình huống này có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa sạch.

      Đây đều là do cái tên xú tiểu tử Tạ Tử Hiên thiết lập cạm bẫy, dụ dỗ nhảy xuống. thế nào để đạt được dễ dàng như vậy? càng nghĩ càng hận, càng nghĩ càng giận, vốn là mỗi ngày chín giờ lên giường ngủ, hôm nay lại giương mắt nhìn lên trần nhà, chịu đựng đến mười hai giờ cũng chút buồn ngủ.

      Người đàn ông lỗ mãng như vậy, sắp tới thế nào lại cùng cộng với ? Thời điểm đóng phim bị chiếm bao nhiêu tiện nghi?

      được! cái gì cũng thể cùng Tạ Tử Hiên hợp tác thực bộ phim này.

      Đột nhiên di động vang lên, tức giận bắt máy, lớn tiếng hỏi: "Ai vậy? Quấy rầy giấc ngủ ngon của người khác là có đạo đức!"

      " ràng em còn chưa ngủ." Tiếng cười xấu xa ở đầu điện thoại bên kia truyền đến. "Xem ra tôi gọi là đúng lúc."

      "Tạ Tử Hiên, . . ." vừa nghe được giọng của , có nhiều lời thể ra miệng, nghĩ tới lại dùng thanh dịu dàng . . .

      "Tôi cũng ngủ được, khuôn mặt của em vẫn ra trước mắt, lăn qua lộn lại nhiều giờ, gương mặt em cứ quanh quẩn trước mắt tôi, cho nên tôi chỉ có thể gọi điện thoại cho em."

      Lòng của mềm nhũng nóng lên, nhưng miệng cứng rắn : "Cái gì mà gương mặt của tôi quanh quẩn trước mắt ? thầm mến tôi à?"

      Vốn tưởng rằng kiểu người lời giễu cợt như , nhất định lập tức phủ nhận, nghĩ tới ở bên kia lại thở ra hơi dài, "Haizz, đúng vậy a, tôi nghĩ, có khả năng này!"

      Đổi lại cả người ngây ngẩn. " cái gì? Có khả năng gì?" Đầu óc của giống như cứng lại rồi.

      "Thích em." cúi đầu cười, "Có tin hay là tùy em, chẳng qua tôi gọi điện đến chính là muốn cho em biết câu. . .Tiểu Linh, thích em."

      Trong nháy mắt toàn bộ máu dồn lên đỉnh đầu, toàn bộ thế giới sáng tối đều ra trước mắt càng ngừng chớp tắt, đầu óc giống như hoàn toàn đình chỉ công tác, căn bản thể phân tích ra hàm nghĩa phía sau những lời này là ý gì.

      thích em. thích em, thích em.

      Chính là bốn chữ(*) này, giống như cánh hoa lả tả vờn bay đầy trời, rơi đầy người , bị choáng váng xoay tròn trong bức họa biển hoa hư ảo ở đây, sau lúc lâu vẫn chưa tỉnh lại.

      (*) Trong tiếng hoa: “ thích em (Wo xihuan ni)” có 4 chữ, còn tiếng việt có 3 chữ, nên mình giữ nguyên bản gốc của truyện nhé.

      "Tiểu Linh, em nghe sao?"

      Rất lâu nghe được thanh của , Tạ Tử Hiên nhịn được lại lên tiếng lần nữa.

      "Tôi, tôi đây." Rốt cuộc cũng nghe được thanh của mình, mang theo chút nghi ngờ, mang theo chút hoang mang, nhưng cũng mang theo chút mừng thầm, run run khẽ hỏi: " phải là đọc thuộc lời thoại chứ?"

      "Đồ ngốc." cười : "Ngày mai tìm em."

      ", bây giờ qua đây. Hoặc là, bây giờ em tìm ." Tất cả tế bào người Tần Linh đều với , đây có thể là giấc mộng, nếu muốn tỉnh lại, nhất định phải tìm được phương pháp có thể giúp bản thân mình tỉnh lại, thế nhưng phương pháp này là gì?

      "Được, tìm em." giọng : "Em ở trước cổng chính nhà em đợi ."

      Cúp điện thoại, qua 3 phút sau, Tần Linh mới từ từ khôi phục ý thức. Vừa rồi vừa nghe điện thoại, là Tạ Tử Hiên gọi tới, mà ràng với , thích ?

      ? Tại sao? Làm sao có thể?

      lại ngơ ngác ngồi thêm mấy phút đồng hồ, sau đó gần như nhảy dựng lên trong chớp mắt, vọt tới tủ quần áo phía trước kéo cửa ra, cái lại cái lục tung chọn quần áo. Tìm 10 phút ăn mặc xong xuôi.

      Nhìn đồng hồ tường, bây giờ Trời vừa rạng sáng. Trời vừa rạng sáng ăn mặc chỉnh tề chuẩn bị ra cửa, điên rồi? muốn gặp người này mà cách đó lâu nghiến rắng nghiến lợi mắng người ta, muốn gặp người này là người mà nguyền rủa thống hận nhất. Vì sao tại chỉ cần vừa nghĩ đến tên của người này, tim của đập mãnh liệt bình bịch bình bịch ngừng? Nghĩ đến khuôn mặt người này, máu của đều gần như muốn đảo ngược phấn chấn?

      Chẳng lẽ vì câu kia. . . thích em?

      Rốt cuộc bốn chữ này có bao nhiêu sức quyến rũ? Hoặc là , đến tột cùng bị ai cuốn hút? Bị bốn chữ kia? Bị người chuyện? Có lẽ còn bao gồm cả chính trái tim kia của ?

      Trái tim gần như vội vàng muốn xông ra khỏi lồng ngực, cũng tựa hồ chôn sâu câu , ngay cả chính cũng biết, cần có thời gian từ từ phát , đào móc.

      tại, tất cả tầm mắt của nhìn ra ngoài cửa sổ qua hai cánh cửa sắt, tất cả tâm tư đều hướng về nơi đó.

      muốn gặp !

      Thấy chiếu xe hơi màu đen chậm rãi dừng lại ở trước cửa lớn, nhanh chóng chạy xuống lầu, vì muốn đánh thức người nhà, tự mình mở cửa sắt ra, chạy về hướng bên cạnh xe.

      Cửa kiếng im hơi lặng tiếng quay xuống, đồng thời người cũng xuất ở nơi đó. Tầm mắt vừa mới quét nhìn lên, bình xịt thuốc loại từ cửa sổ xe phun ra, nhàng bắn ra vài cái về phía , trước mắt tối sầm, ngã xuống đất ngất .

      Từ cửa sau có hai người đàn ông mặc đồ đen, kéo Tần Linh lên xe, sau đó nhanh chóng vội vã .

      "Cái gì? Tần Linh mất tích?"
      Last edited: 4/5/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 6.3

      Edit: thuonglu

      Tạ Tử Hiên dừng xe trước cổng lớn Tần gia đợi rất lâu mà vẫn nhìn thấy Tần Linh xuất , nghĩ ngủ quên trong phòng liền gọi điện thoại, nhưng vẫn có người nghe. Cuối cùng đành phải gọi điện thoại cho Tần Tường, nhờ chị ấy qua phòng xem Tần Linh thế nào rồi.

      nghĩ rằng khi Tần Tường qua phòng của Tần Linh, thấy được đèn phòng của vẫn còn sáng, giường đống quần áo lẫn lộn, nhưng lại thấy người đâu cả. Tần Tường cũng làm kinh động đến ba mẹ, chỉ cho Tử Hiên chờ đợi bên ngoài cửa nhà.

      Tử Hiên vốn nghĩ rằng Tần Linh bởi vì nụ hôn lúc ban ngày cùng cuộc chuyện ban nãy nên trong lòng có vướng mắc muốn gặp , lại ngờ đến được, Tần Linh thế mà lại mất tích.

      " ấy có để lại tờ giấy nào sao?"

      " có." Tần Tường cũng rất là tính khí của em mình: "Con bé ấy từ trước đến giờ chỉ cần nghĩ đến cái gì nghĩ, muốn làm cái gì đều phải làm cho bằng được."

      " ấy bình thường nếu ra ngoài vào buổi tối đến những nơi nào?"

      "Trong nhà chị mọi người đều rất ngủ, ít khi thức đêm." Khả năng này này từ đầu liền bị Tần tường hủy bỏ.

      ấy nơi nào đây? Tạ Tử Hiên nghĩ ra được lý do vì sao Tần Linh lại đột nhiên mất tích.

      Lúc này, điện thoại lại vang lên, thấy được dãy số màn hình nheo mắt lại, đây là cuộc gọi từ Nhật Bản.

      suy ngẫm chút lát rồi liền nghe điện thoại, đổi sang tiếng Nhật mà : "Này, có chuyện gì?" cần bất kỳ lời khách sáo hay hàn huyên nào, liền thẳng vào vấn đề: "Tôi nghĩ còn có cái gì để chuyện cùng ông."

      "Cái nha đầu trong tay ta là người ngươi muốn." thanh già nua uy nghiêm mà trầm thấp từ trong điện thoại truyền đến làm cho người nghe phải kính sợ: "Nếu như ngươi còn muốn thấy ta còn sống ta cho ngươi hai mươi tư tiếng đồng hồ, ta ở đây chờ ngươi."

      Điện thoại tắt máy, Tạ Tử Hiên cũng thêm câu gì.

      "Làm sao vậy?" Tần Tường có nghe được cuộc chuyện của đầu dây bên kia, nhưng mà thấy được vẻ măt của khi vừa tiếp cuộc điện thoại này liền thay đổi.

      Tạ Tử Hiên trầm mặc lát rồi nâng tầm mắt lên: "Chị Tần, em cam đoan với chị nhất định đem Tiểu Linh bình an trở về, nhưng mà mấy ngày này cảm phiền chị tạm thời giữ bí mật với hai bác trong nhà, em muốn làm cho bọn họ quá lo lắng."

      " xảy ra chuyện gì sao?" Tần Tường cảm thấy có điềm xấu ở đây.

      "Em xử lý, xin hãy tin tưởng em."

      mặt của chưa bao giờ xuất qua vẻ mặt kiên quyết cùng uy nghiêm như vậy, loại khí thế này cho Tần Tường có cảm giác lạ lẫm, giống như chỉ trong chốc lát liền thay đổi thành người khác. Ánh mặt trời, bé và yếu ớt, hoạt bát, những từ ngữ này trong nháy mắt đều biến mất hết thảy.

      Sau khi để Tần Tường vào nhà, Tạ Tử Hiên lập tức gọi điện thoại cho Tạ Thiên Ngạo, mặc kệ đối phương có phải còn trong nửa mê nửa tỉnh, thẳng: " hai, Hắc Vũ gia cùng em tuyên chiến rồi, em cần trợ giúp của ."

      " biết, qua với Hàn Tuấn, đáp ứng toàn lực hỗ trợ." thanh mang chút cảm tình nào, nhưng lại có thể khiến cho Tạ Tử Hiên lập tức trầm ổn bình tĩnh trở lại.

      "Tốt, em liền đến chỗ của ."

      Đột nhiên, Tử Hiên lờ mờ nhớ đến đoạn văn ngày hôm đó ——

      Cuộc sống là cái gì? Chính là biết. Chúng ta, thân là người bình thường, vĩnh viễn cũng cách nào nắm giữ vận mệnh của mình, chỉ có thể chờ đợi vận mệnh đến chiếu cố.

      Dỡ xuống bên ngoài được bao bọc tinh xảo, bỏ cái thân phận Tam thiếu vạn người mê kia, cái thân thế như mê người này của sắp phải bước chân vào mê trận, trần trụi mà đứng dưới ánh mặt trời, cùng chờ đợi vận mệnh lại lần đến mà chiếu cố.

      "Cái này là em kiên trì chấp nhận hậu quả khi xuất đầu lộ diện." Tạ Thiên Ngạo lạnh lùng , thuốc lá nơi ngón giữa nhàng đung đưa: "Hắc Vũ gia tạm thời chắc có lẽ đụng đến bé kia, cái bọn họ muốn chính là câu trả lời của em, chuẩn bị như thế nào rồi?"

      "Sáng mai em Nhật Bản." Tạ Tử Hiên khẳng định : "Sau đó trực tiếp giáp mặt đàm phán cùng lão già nhà Hắc Vũ."

      "Đàm phán như thế nào? Trong lòng em có quyết định sao? Vạn nhất thể đồng ý sao đây? Em là muốn hi sinh tính mạng của bé kia?"

      "!" Tạ Tử Hiên có chút kích động. tuyệt đối để cho Tần linh lại bị thương tổn điểm nào!

      người con nào giống như có thể tác động đến tâm tình của như vậy. Cùng cãi nhau, cùng tranh đấu hơn thua, cùng đánh cuộc, cơ hồ trở thành những tình tiết trong sinh hoạt hằng ngày của rồi cũng cách nào quên được. Mỗi cái nhăn mày mỗi nụ cười của , mẫn cảm , dễ dàng bị tổn thương, kiên cường cùng cố chấp của , trong lúc vô hình chiêm hết lòng của rồi.

      tuyệt đối để cho Tần linh lại bị thương tổn điểm nào!

      __________________

      Tần Linh bị bịt mắt lúc sau thanh tỉnh rồi, nhưng toàn thân lại bị trói cùng tầm mắt bị che khuất, cho nên biết dù mình phản kháng cũng vô ích, ban đầu cũng hoảng sợ nhưng thời gian dần qua cũng trấn định lại rồi, tỉnh táo mà phân tích hoàn cảnh của bản thân. Xung quanh vẫn mực lắc lư, hiển nhiên là ở trong xe. Ngẫu nhiên có thể nghe được tiếng người chuyện, là nam nhân, lại tiếng Nhật? Có ba thanh khác nhau, cách khác bắt cóc có ít nhất là ba người. Ở tình thế thế này, lại càng thể tùy tiện phản kháng.

      Xe biết chạy được bao lâu, rốt cuộc cũng ngừng lại. bị người vác qua bờ vai, cảm giác bị treo ngược vô cùng khó chịu, nhưng lại muốn làm cho đối phương phát mình tỉnh lại, chỉ đành thầm cắn răng nhịn xuống.

      cảm giác được mình được đưa đến cái phòng, tiếp theo lại nghe thấy tiếng của nữ nhân, thanh nghe rất lạnh, giống như là hạ mệnh lệnh xuống, giây sau được tháo bịt mắt xuống. Lúc thấy được ánh sáng, cũng quên mình muốn nhắm mắt lại để giả bộ hôn mê, cứ vậy giương mắt mà nhìn liền thấy được mấy người đứng ở trước mặt mình.

      Tổng cộng có ba nam nhân mặc đồ đen, tất cả đều cao lớn khôi ngô, đeo kính râm, bộ dạng cùng mấy đại ca xã hội đen TV giống nhau. Đứng giữa ba người là nữ nhân kia, cũng là thân đồ đen. biết là trời sinh, hay là bởi vì ngọn đèn, mà làn da của ta có điểm trong suốt, đôi tròng mắt kia giống như pha lê nhìn qua trong trẻo mà lạnh lùng, đẹp đến người thường khó ai sáng được.

      "Tôi là Hắc Vũ rộng Quảng Mỹ." Mỹ nữ mở miệng phát ra tiếng Trung chuẩn, lại mang theo vài phần hưởng của dị quốc: "Tần tiểu thư, có lỗi đành phải để chịu ủy khuất vài ngày rồi."

      "Người Nhật Bản?" Phản ứng đầu tiên của là, chị cùng rễ có khả năng ở Nhật Bản trêu phải người: " rể tôi cùng các người có đụng chạm gì sao?"

      "Tôi biết rể của , chúng ta mời tới là vì những chuyện khác."

      "Mời?" Tần Linh cười lạnh : "Sau khi hạ thuốc mê, trói tay buộc chân bắt cóc đem đến nơi đây, người Nhật Bản các người gọi thế này là mời sao? Đây chính là cái đạo đãi khách mà các ngươi tự nhận là lễ nghi chi bang?"

      "Tôi có thể giúp cởi trói, nhưng mà phải cam đoan được chạy trốn." Đồng tử trong mắt của Hắc Vũ Quảng Mỹ tựa hồ có ánh sáng lưu động, mang theo sức quyến rũ khiếp người.

      Tần Linh vẫn có điểm : "Các người bắt tôi phải là vì tiền?"

      Hắc Vũ Quảng Mỹ khóe miệng lộ vẻ trào phúng nhàn nhạt: "Hắc Vũ gia chúng tôi tuy rằng phải là đại tài phiệt đứng số số hai, nhưng cũng có đủ tài chính để mua mấy cái xí nghiệp của Tần thị."

      "Vậy các người bắt cóc tôi để làm gì?" càng nghe càng hồ đồ.

      "Vì người." thanh lành lạnh tựa như là chán ghét vậy, làm cho cuộc chuyện dừng tại ở đây: "Đợi đến có thể rời ."

      "? rút cuộc là muốn đến người nào?" Tần Linh lớn tiếng hô hào, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng dáng của đối phương biến mất ở ngoài cửa.

      Chán chường mà ngồi xuống dưới đất, đưa mắt nhìn bố trí bốn phía, đây là gian phòng điển hình kiểu Nhật.

      tại cũng biết mình ở nơi nào? Bố mẹ cùng chị được bị người bắt cóc sao? Còn có Tạ Tử Hiên, đêm đó thấy được liệu có sốt ruột ?

      Trong phòng trống rỗng cũng chỉ có mình , tai nạn đến đột nhiên, khó có thể đoán trước được tương lai thế nào, biến đổi lớn như vậy làm cho cách nào thừa nhận được, liền co rúc ở góc trong phòng, đem môi dưới cắn đến bật máu, viên nước mắt vừa tròn vừa lớn lăn xuống, rơi mặt đất vỡ thành vô số mảnh.

      Tạ Tử Hiên, ở đâu?

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 7.1:

      Edit: Tiểu Vy
      Beta: thuonglu

      Khi Tạ Tử Hiên xuống máy bay ở sân bay đợi.

      " Tạ, xin chào, tôi là Tokugawa Akiko (Đức Xuyên Minh Tử), trợ lý của Hàn Tuấn."

      tiếng Nhật, Tạ Tử Hiên rất lịch bắt tay đối phương, dùng tiếng Nhật trả lời: " vui khi được giúp đỡ, đại danh nhà Tokugawa (Đức Xuyên) tôi sớm nghe qua."

      Trong tam đại gia tộc tại Nhật Bản, thực lực nhà Hắc Vũ hùng hậu nhất, mà Tokugawa là gia tộc thâm niên nhất, ngay cả mộ phủ (cơ quan quân phiệt cầm đầu của Nhật trước thời Minh Trị) Tokugawa cũng có. nghĩ tới Hàn Tuấn vừa bắt đầu phái trợ lý này giúp , điều này làm cho Tạ Tử Hiên kiên định hơn với lòng tin thắng lợi chuyến này.

      "Tình huống bây giờ là như vậy." Tokugawa Akiko vừa vừa thông báo: "Tối hôm qua Hắc Vũ Quảng Mỹ rời khỏi nhà Hắc Vũ đến Tokyo, nghe xế chiều hôm nay có xe đưa nhân vật thần bí đến tổng bộ Hắc Vũ Sapporo. Nếu như đoán sai, người đến là Tần Linh."

      "Có biện pháp cướp xe sao?" Tạ Tử Hiên muốn bằng tốc độ nhanh nhất giải quyết vấn đề.

      Tokugawa Akiko cười: "Mạnh bạo cũng phải là thể, nhưng là cứ như vậy chính là muốn xung đột chính diện với nhà Hắc Vũ, an toàn của con tin có thể bị uy hiếp rất lớn. Nhà Hắc Vũ nhất định vô cùng coi trọng chuyện này, nếu phái Hắc Vũ Quảng Mỹ áp tải con tin."

      "Hắc Vũ Quảng Mỹ?" Tạ Tử Hiên suy tư: "Là cháu Hắc Vũ Lương Mộc thu dưỡng?"

      "Đúng, hai người biết nhau?" Tokugawa Akiko thử thăm dò hỏi.

      Tạ Tử Hiên cười: "Hẳn là biết , lúc bé từng thấy qua, nhưng là khi đó chúng ta có lập trường riêng, chuyện. Lần trước ông cụ Hắc Vũ mừng thọ, tôi chạm trán với ta."

      " ta bây giờ là cháu Hắc Vũ Lương Mộc, cũng phải rất trung thành với Hắc Vũ Lương Mộc." Tokugawa Akiko tiếp, đồng thời hai người ngồi lên xe.

      Người đàn ông ngồi xe đeo kính râm, tuy mắt kính che giấu hai tròng mắt thâm thúy lại che dấu được khí phách nồng đậm từ người tản ra.

      "Hàn Tuấn?" Tạ Tử Hiên suy đoán hỏi.

      Người nọ gật đầu cái.

      "Nơi này là Nhật Bản, tôi có phương tiện ra mặt, chuyện này còn phải dựa vào nhà Tokugawa hòa giải thử xem." Hàn Tuấn nhàn nhạt : "Nhưng cậu nhất định cho tôi từ đầu đến cuối, ta hy vọng làm chuyện gì mà hoàn toàn chân tướng."

      " hai tôi cho cậu biết sao?" Tạ Tử Hiên cười khổ: "Chuyện này quá phức tạp, lời khó hết."

      "Vậy từ từ , hạn chót là trước khi đến nhà Hắc Vũ, thời gian cũng coi là quá dài." Hàn Tuấn rất có kiên nhẫn nhìn . Mặc dù hai tròng mắt giấu ở sau mắt kính, nhưng Tạ Tử Hiên có thể cảm giác đến đôi đồng tử kia xuyên qua thấu kính đen nhìn vào trong lòng .

      khe khẽ thở dài: "Tên của tôi vốn là Hắc Vũ Trực Nhân, có thể tôi là cháu ruột của Hắc Vũ Lương Mộc."

      Hàn Tuấn cắt đứt lời , lẳng lặng nghe .

      "Cha tôi là Hắc Vũ Thụ, người thừa kế thứ ba mươi bảy theo dự định của nhà Hắc Vũ. Nhưng vì ông làm trái quy định của gia tộc, cưới người Hàn Quốc làm vợ, nên bị nhà Hắc Vũ trục xuất. Sau khi tôi chào đời, họ lần lượt qua đời, Hắc Vũ Lương Mộc lại tìm được tôi, dẫn tôi trở về nhà Hắc Vũ."

      tựa lưng vào ghế ngồi, mười ngón tay đan xen, lúc nhớ lại chuyện cũ, vẻ mặt hờ hững, giống như kể chuyện của người khác.

      "Trước lúc mười tuổi, tôi rất ít thấy Hắc Vũ Lương Mộc, chẳng qua là ở trường học của gia tộc tiếp nhận hệ thống giáo dục, huấn luyện tôi thành chiến sĩ đạt tiêu chuẩn nhà Hắc Vũ. Tròn mười tuổi, Hắc Vũ Lương Mộc cưới tiểu thư danh môn, khi ông ta năm mươi tuổi mụn con trai. Tiếp đó, tôi bị đuổi khỏi nhà Hắc Vũ. Ông Tạ Ngư Đồng là người bạn của cha tôi, ông ấy tìm được tôi, chứa chấp tôi, về sau ông coi tôi là đứa con thứ ba mà nuôi dưỡng."

      xong tất cả mọi chuyện, trông bình thản nhưng trong chuyện cũ ấy sóng ngầm mãnh liệt, cuối cùng là nhân vật có vai trò như thế nào? Có tâm tình ra sao? Tất cả đều hời hợt lướt qua, chẳng qua là đuôi mày hơi chau lại: "Như thế nào? Tôi đủ cặn kẽ chưa?"

      Hàn Tuấn trầm mặc chốc lát: "Nhưng mà con trai Hắc Vũ Lương Mộc sau khi sinh ra lâu chết ngoài ý muốn, nhà Hắc Vũ có ai có thể thừa kế, bởi vì thế ông ta mới lần nữa tìm cậu, đúng ?"

      "Tôi nghĩ nguyên nhân đại khái là vậy." Tạ Tử Hiên cười châm biếm.

      "Nhưng vì sao lúc trước ông ta đuổi cậu khỏi nhà Hắc Vũ?" Hàn Tuấn thể hiểu tư tưởng người Nhật Bản.

      "Ông già đó cho rằng mẹ tôi làm bẩn dòng máu thần thánh và thuần khiết của gia tộc, nhưng lại sợ nửa dòng máu thần thánh, thuần khiết lưu lạc bên ngoài, cho nên mới miễn cưỡng chứa chấp tôi, khi có người thừa kế thỏa mãn điều kiện có cùng dòng máu lẫn tạp chất, ông ta đương nhiên vứt bỏ “dã chủng” như tôi rồi."

      Hàn Tuấn khẽ chấn động chút, lấy kính xuống, lộ ra đôi mắt đen trầm tĩnh: "Nếu vấn đề tôi đưa ra làm cậu thoải mái, tôi vô cùng xin lỗi."

      " sao." Tạ Tử Hiên lạnh nhạt trả lời: "Hắc Vũ Trực Nhân chết lúc mười tuổi rồi, giờ tôi là Tạ Tử Hiên, người dựa vào sức lực bản thân để sống. Nhà Hắc Vũ và kí ức hắc ám ngày xưa cũng thành quá khứ. Tôi tìm thấy người mang ánh mặt trời của đời tôi, trước kia ra sao, về sau cũng như thế. Cho nên, tôi sợ quá khứ mang cho tôi bất cứ thương tổn gì."

      Hàn Tuấn khẽ mỉm cười tán thưởng: " bị bắt cóc là ánh mặt trời của cậu à?"

      "Làm sao biết?" Tạ Tử Hiên thấy được trong mắt đối phương cỗ hơi thở khi có mặt trời—— dịu dàng, là nghĩ về người thân nhất mới lộ ra.

      "Bởi vì cách đây lâu, tôi cũng tìm được ánh mặt trời thuộc về tôi."

      Hai người đàn ông ấy nhìn nhau cười tiếng, lần đầu tiên gặp mặt chính bọn họ cũng là tri kỉ của nhau rồi.

      Tần Linh chưa bao giờ gặp phải trời đông phủ tuyết, mà hôm nay rốt cuộc gặp được. Ở trong thế giới bông tuyết bay đầy trời, bị mang vào dãy biệt thự. Đại sảnh trống rỗng, so sánh với khí người bảo vệ tầng tầng vây quanh, vô cùng hài hòa.

      Hắc Vũ Quảng Mỹ vào căn phòng, sau lát lại từ trong phòng ra, với : "Ông Hắc Vũ muốn gặp ."

      Khí phái nhường này, cố ý bày trận thế hù dọa là sao? Tần Linh thầm cười lạnh, lúc này tay chân của nàng cũng được mở trói, bên ngoài bố trí nghiêm mật, căn bản là có cơ hội chạy trốn.

      vào gian phòng, rèm cửa sổ mở rộng ra, thế giới tuyết trắng bởi vì phản quang mà chiếu rọi cả gian phòng.

      "Ngẩng đầu lên." Tiếng Trung cứng rắn như Hắc Vũ Quảng Mỹ vang lên, điều khác nhau là, bây giờ chuyện chính là vị lão giả ngồi xe lăn trước cửa sổ, màu da ngăm đen, đường nét khuôn mặt cường tráng lại có đường cong. Nhìn ra được đây là người nắm quyền, phải chăng ông ta tự cho mình có quyền lực cao nhất?

      Tần Linh hơi cười lạnh: "Là ông phái người bắt cóc tôi? Thế này , xin cho tôi lời giải thích tại sao bắt cóc tôi?"

      "Bởi vì là người đàn bà của Trực Nhân." Ông lão dùng lời đơn giản cho biết đáp án.

      "Trực Nhân?" Tần Linh khẳng định ông ta phải vì tiếng Trung quá kém mà sai tên: "Tôi quen ai tên là Trực Nhân."

      "Tạ Tử Hiên, biết chứ?" Lão nhân nhịn được giải thích: "Tên tiếng Nhật của nó chính là Hắc Vũ Trực Nhân."

      Tần Linh đơ người, trong nháy mắt, thân thế trước kia từng điều tra về Tạ Tử Hiên cứ thế xông lên não.

      Tập đoàn Trang Khải, con trai thứ ba của Tạ Ngư Đồng, người ta thường gọi là "Tam Thiếu". Mẹ đẻ , nghi là con riêng. Thuở sống ở Nhật Bản, lúc mười tuổi trở lại Đài Loan. . . . . .

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 7.2 Kim cương chi tử

      Editor: Băng Băng.
      Beta: thuonglu

      ra ta là người Nhật Bản? Tần Linh hoảng hốt nhớ lại từng vẻ mặt động tác, từng cử chỉ, lời của Tạ Tử Hiên. Trước nay chưa từng nghĩ là người ngoại quốc bây giờ nghe được vài chuyện đều có thể giải thích. Điều khiến băn khoăn lâu nay cũng tìm được lời giải.

      Đảo tròn mắt, mở miệng hỏi: "Mấy người muốn tìm ấy làm gì?"

      Nếu Tạ Tử Hiên chính là người của Hắc Vũ gia tộc vậy tại sao lại trở thành tam thiếu gia của Tạ gia? tại sao lại trở mặt với Hắc Vũ gia tộc? Hắc Vũ gia bắt cóc chính là muốn có nửa điểm dễ chịu cho Tạ Tử Hiên, chắc hẳn là muốn gây phiền phức cho , bắt làm gì đó. Nhưng rốt cuộc giữa bọn họ có ân oán gì? Câu hỏi lớn trong lòng tuy được giải đáp nhưng đồng thời lại kéo theo vô vàn nghi vấn phát sinh trong lòng .

      Tần Linh thắc mắc nhiều nhưng hiển nhiên ông lão trước mặt này muốn thêm cái gì. Ông quay sang dùng tiếng Nhật với Hắc Vũ Quảng Mỹ vài câu rồi mới quay lại nhìn Tần Linh, mở miệng chuyện: "Ta cho cơ hội giữ lại mạng sống của mình. Nếu gặp được Trực Nhân hãy khuyên nó quay trở về."

      "Sao...?" Tần Linh nghe được ngạc nhiên, mở miệng muốn hỏi nhưng lúc này ông lão tựa hồ như mệt mỏi khoát tay để cho Hắc Vũ Quảng Mỹ đem đưa .

      Vừa bước ra khỏi cửa, Tần Linh nóng lòng nhịn được liền hỏi: "Các người rốt cuộc là muốn làm cái gì? Có thể bật mí cho tôi biết chút ? Nếu là được ít nhất cũng phải cho tôi biết muốn tôi làm cái gì chứ? Cái gì mà "khuyên nó quay trở về"? Là khuyên ai?"

      "Tạ Tử Hiên." Hắc Vũ Quảng Mỹ vẫn là bộ dáng băng sơn mỹ nhân lạnh lùng . "Hắc Vũ gia tộc tại cần cậu ta."

      "Vậy tại sao ban đầu ấy lại phải rời ?" Tần Linh khó hiểu nhìn ta:"Khi đó ấy chẳng qua mới mười tuổi, cũng đủ lớn để nảy ra cái suy nghĩ ra ngoài tự lập ?"

      Hắc Vũ Quảng Mỹ đột nhiên hạ mắt xuống, che giấu tia sáng lưu động bên trong nhưng cũng rất nhanh liền trở lại bình thường.

      Tần Linh nhạy bén cảm nhận được động tác của đối phương, mở miệng dò hỏi: "Có phải là Hắc Vũ gia làm cái gì có lỗi với Tạ Tử Hiên ?"

      " có tư cách hỏi tới chuyện của Hắc Vũ gia tộc." Hắc Vũ Quảng Mỹ muốn nhiều về vấn đề này liền lạnh băng đáp lại câu.

      Từ thái độ của đối phương, Tần Linh hiểu bản thân đoán đúng. Dựa theo tính cách hề mọn của Tạ Tử Hiên phải là người thích tìm phiền toái càng có khả năng chủ động gây ra mâu thuẫn lớn tới như vậy với Hắc Vũ gia.

      Tần Linh châm chọc cười: "Ban đầu đem ấy vứt bỏ, bây giờ lại đổi ý. Nếu Tạ Tử Hiên mà chịu quay về mới là lạ đó."

      Hắc Vũ Quảng Mỹ cười lạnh."Đừng nghĩ chúng ta có chuyện muốn nhờ vả có thể , làm gì làm đâu."

      "Muốn giết tôi sao?"Tần Linh ngẩng đầu, hề e sợ thẳng mặt đối đáp với Hắc Vũ Quảng Mỹ. "Tôi nhớ lầm còn chưa có đủ tư cách để quyết định cái mạng này của tôi đâu?"

      "...." Hắc Vũ Quảng Mỹ tức giân, hai tay đặt xuôi bên hông nắm chặt lại, dùng tiếng Nhật lớn giọng: "Người tới, đem ta nhốt lại!"

      Nhanh chóng có gã thuộc hạ chạy tới. Tuy nhiên lại đem Tần Linh đưa xuống mà thấp giọng "Trực Nhân trở lại."

      Đằng sau tới đúng là Tạ Tử Hiên. từ bên ngoài trời mưa tuyết vào nên tóc, hai bả vai đều phủ đầy tuyết tuy nhiên mặt thuỷ chung vẫn là nụ cười rạng rỡ. nghĩ tới lại có thể nhìn thấy Tần Linh ở ngay bên ngoài đại sảnh, hai mắt sáng lên, Tạ Tử Hiên nhanh chóng lại gần .

      Hắc Vũ Quảng Mỹ bước lên chen vào giữa hai người, mở miệng nhắc nhở: "Trực Nhân, nếu cậu muốn đem ta đưa cần có đồng ý của ông nội ."

      Tần Linh vừa muốn chạy tới bị hai người đàn ông cường tráng chặn lại, đá rồi lại đấm nhưng chung quy vẫn thoát ra khỏi kìm kẹp của hai người. bất đắc dĩ nhìn về phía Tạ Tử Hiên: " đúng là khắc tinh của tôi mà. mau, ông trời phái xuống để gây tai loạ cho tôi phải ?"

      "Yên tâm." Tạ Tử Hiên cười khẽ: “Tôi nhất định đưa em ra khỏi đây, hoàn hảo trở về nhà."

      "Hừ, nếu tôi mất cọng tóc xem như thế nào giao phó cho Tần gia!"

      "Trước khi tôi tới đây gặp chị Tần, chị ấy để cho tôi toàn quyền quyết định chứng tỏ hoàn toàn tin tưởng năng lực của tôi. Thiết nghĩ em cũng nên ngoan ngoãn chút, tự bảo vệ mình nên làm bản thân bị thương mới là thông minh."

      Nhìn hai người câu tôi câu coi ai ra gì, Hắc Vũ Quảng Mỹ hai hàng lông mày sớm dính chặt vào nhau, nhịn được lên tiếng cắt ngang: "Trực Nhân, ông nội chờ cậu."

      "Được rồi, vậy để tôi nhìn xem ông ta chút." Tạ Tử Hiên thờ ơ nhún vai. Lúc bước ngang qua người Tần Linh, dừng lại: "Tuy nhiên trước tiên tôi phải nhìn xem người phụ nữ của tôi có bị nửa phần thương tổn nào ."

      Tần Linh trong nháy mắt nổi lên hai rặng mây hồng hồng má, cắn răng nhả ra câu: " hưu vượn gì thế? Ai là người phụ nữ của hả?"

      Hắc Vũ Quảng Mỹ lên tiếng, Tạ Tử Hiên đôi con ngươi đen lại, dùng tiếng Nhật gắt ra câu."Tránh ra!"

      Khí thế của khiến hai người đàn ông kia chần chờ nhìn về phái Hắc Vũ Quảng Mỹ, tới khi ta gật đầu mới dám buông tay.

      Tạ Tử Hiên đem cánh tay duỗi ra cái, nhanh chóng đem cơ thể thon của Tần Linh ôm vào người.

      "Tạ tam thiếu có lời gì muốn ?" nghiêng đầu nghiêm mặt, bỗng có cảm giác như nhét mẩu giấy vào tay ngoài mặt cười hì hì đem đầu đặt vai, đôi môi mỏng nóng ấm dán chặt vào tai lấy giọng điệu mà người xung quanh cũng nghe được .

      "Đêm hôm đó tôi tìm em nhưng em có ở đây, cũng muốn chuyện với em nhưng đành phải để trở về rồi mới ."

      "Tại sao?"Tần Linh bật thốt lên ánh mắt có chút đề phòng, ta định giở trò gì đây?

      "Trừ phi là diễn trò tôi có thói quen đứng trước mặt nhiều người như vậy ra mấy lời buồn nôn đâu." Tạ Tử Hiên nghe chân cũng nghe giả dối, cúi xuống hôn cái nhưng rất nhanh liền tách ra, hướng về phái Hắc Vũ Quảng Mỹ : "Ông ta ở đâu? Ta xem chút."

      Tần Linh mặt biến sắc đem tờ giấy trong tay thu lại, mặt khác lớn tiếng. " cùng Hắc Vũ gia tộc có ân oán mâu thuẫn gì nhanh chóng giải quyết, chớ có lôi kéo tôi vào."

      "Tuân lệnh!" Tay của Tạ Tử Hiên tiêu sái giơ lên, lại với Hắc Vũ Quảng Mỹ: "Chăm sóc tốt cho người phụ nữ của tôi.Tôi hy vọng cổ tay ấy lại xuất vết lằn của dây thừng, nếu tôi cũng chắc làm ra chuyện gì đâu."

      "Tôi hiểu ." Hắc Vũ Quảng Mỹ lạnh lùng .

      Tạ Tử Hiên bước vào trong phòng mà Hắc Vũ Lương Mộc ngay từ lúc tới cũng là bộ dáng biết trước.

      "Xem ra Hắc Vũ gia tộc này trong lòng ngươi còn có phân lượng bằng con bé kia đâu." Hắc Vũ Lương Mộc có chút căm giận : "Chuyện tới bước này cũng là ngươi tự tìm."

      "Tới đây hỏi tội phải là tôi mới phải sao?" Tạ Tử Hiên tự mình tìm cái ghế ngồi đối diện với ông ta: "Tại sao vừa mới bước vào lại là ông đủ điều trách móc tôi vậy?"

      "Là ai dạy ngươi dùng thái độ này đối đáp với ta?" Hắc Vũ Lương Mộc tức giận :"Đừng quên ngươi là họ Hắc Vũ!"

      Tạ Tửu Hiên nhàn nhạt đáp lời:" lâu trước đây có người đem quyền lợi dòng họ của tôi lấy mất, mà cái người lấy quyền lợi này phải là ông sao? Hắc Vũ tiên sinh thân ái?"

      "Nếu như ngươi muốn hận cứ hận ta, nhưng đừng quên, trong cơ thể này của ngươi mang dòng máu Hắc Vũ gia."

      " nửa thôi, có đúng ? nửa kia là dòng máu ti tiện và bẩn thỉu huyết thống?" Tạ Tử Hiên vô cùng chán ghét tư thái cao cao tại thượng của Hắc Vũ Lương Mộc: "Được rồi, tôi có thời gian cùng ông ở đây dây dưa cái vấn đề này, tôi rất vội. , ông trăm phương ngàn kế dụ dộ ép buộc tôi tới đây là làm cái gì?"

      "Ngươi nhất định phải thừa kế Hắc Vũ gia tộc." Hắc Vũ Lương Mộc kiên quyết .

      " thể. tại tôi có cuộc sống của tôi." Tạ Tử Hiên so với ông ta còn cương quyết hơn: "Nếu ông nhất định phải tới vấn đề này xin lỗi, cho dù ông có trăm ngàn lần cũng có nửa phần khả năng nhận được đáp án vừa ý ở tôi."

      Hắc Vũ Lương Mộc cũng nổi giận, ông ta thâm trầm : "Ngươi cùng cha ngươi rất giống nhau. Cố chấp giống nhau, ngu xuẩn cũng giống nhau!"

      "Chúng ta là hướng tới tự do." Tạ Tử Hiên đứng lên:"Tôi muốn đem Tần Linh dẫn ."

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 7.3: Kim Cương Chi Tử


      Editor: maudon0908

      Beta: thuonglu


      "Cậu để ý bé con này, sợ bé gặp nguy hiểm gì sao?" Hắc Vũ Lương Mộc như uy hiếp.


      Gương mặt tuấn mỹ của Tạ Tử Hiên đột nhiên kết tần băng lạnh, giống như hơi thở của người chết, kiên quyết mà có lực sát thương, "Nếu ông làm chuyện bất lợi với ấy, tôi thề, tiếc trả giá mọi thứ lật đổ gia tộc Hắc Vũ!"


      Hai người đối mặt trợn mắt nhìn nhau, giống như chết đứng biết kéo dài bao lâu, Hắc Vũ Lương Mộc mới chậm rãi : "Được, tôi cũng muốn mọi chuyện trở nên quá khó khăn, tôi và cậu mỗi người nhường bước, tôi cho cậu lựa chọn, cậu có thể rời khỏi nhà họ Hắc Vũ, cũng có thể khiến tôi yên tâm."


      "Ông muốn gì?" Tạ Tử Hiên hơi hơi nheo mắt lại.


      "Cậu cùng Quảng Mỹ kết hôn, chỉ cần sinh người thừa kế, tính cả bé kia, các ngươi có thể cùng nhau rời , vĩnh viễn cần trở về."


      Tạ Tử Hiên đến cửa phòng giam giữ Tần Linh, ngừng lại, đứng bên cạnh chính là Hắc Vũ Quảng Mỹ.


      "Quyết định của ông ta biết ?" hỏi .


      Hắc Vũ Quảng Mỹ bình tĩnh : "Tôi biết."


      "Trong lòng chút bất mãn sao?" Tạ Tử Hiên tò mò hỏi: "Xem như món hàng, , phải như công cụ sinh đẻ, tùy ý ném cho người đàn ông, chôn vùi hạnh phúc cả đời , có thể chấp nhận sắp đặt như vậy?"


      "Mạng sống của tôi là nhà họ Hắc Vũ cho, bất luận muốn tôi làm chuyện gì, tôi cũng câu oán hận." Hắc Vũ Quảng Mỹ nhìn , "Trực Nhân thiếu gia, mạng sống của cũng khắc tên nhà họ Hắc Vũ, hi vọng đừng quên điểm này."


      "Tôi có nhẫn nhục chịu đựng tốt như biết kiềm chế như vậy, tôi thể cùng người mình thích lên giường." cố ý hung ác khắc nghiệt, muỗn nhìn phản ứng của Hắc Vũ Quảng Mỹ, nhưng mà vẻ mặt của cùng đầu gỗ giống nhau.


      "Nếu muốn trao đổi gì với Tần tiểu thư, bây giờ có thể vào." nghiêng người tránh ra mở cửa.


      " chút cũng muốn hướng tới cảm giác hạnh phúc sao?" Tạ Tử Hiên qua bên người , thản nhiên , "Cảm giác hạnh phúc chân chính, là từ đáy lòng dào dạt nổi lên, tựa như mọi thứ tươi sáng rực rỡ, chỉ cần nếm thử tư vị này, mãi mãi cũng quên.”


      Hắc Vũ Quảng Mỹ chưa trả lời, cũng quay đầu lại xem vẻ mặt của . vào phòng, Tần Linh ở trong phòng lo lắng qua lại, thấy tiến vào, vội vàng chạy lại giữ chặt lấy hỏi: “Thế nào? Ông cụ kia làm khó dễ chứ?”


      hỏi khi nào có thể rời khỏi, mà hỏi an nguy của . Tạ Tử Hiên kéo vào trong lòng, ở bên tai giọng , “ có, ông ta làm khó được .”


      “Ông ta nghĩ bắt em tới là uy hiếp quay về nhà họ Hắc Vũ, đồng ý sao?” Tần Linh ngẩng đầu, đôi mắt trong suốt nhìn .


      nhún nhún vai: “Em nghĩ sao?”


      .” trả lời rất kiên quyết, giống như thay lựa chọn.


      “Hiểu biết như vậy?” cười, mười ngón tay cùng nắm chặt, “Đúng vậy, thỏa hiệp. Chim non bay rồi, cho dù có cành đậu cũng tuyệt đối quay về tổ.”


      “Nhưng ông cụ này tuyệt dễ dàng buông tay đúng ? có đáp ứng điều kiện khác của ông ta ?”


      Tần Linh nhạy bén làm cho Tạ Tử Hiên hơi ngập ngừng chút. Có nên với đây? Nếu ra, có thể tổn thương đến ?


      có, dường như ông ta còn chưa có nghĩ ra biện pháp tốt để đối phó .” Cuối cùng cũng lựa chọn tạm thời giữ bí mật.


      Kéo cửa lại, bên ngoài tuyết bay tán loạn, kéo tay ngồi xuống bậc thang, cảm giác mát rượi phả vào mặt, nhắm mắt lại, nhàng mấp máy, “ lâu nhìn thầy bông tuyết.”


      Tần Linh có xem bông tuyết, chăm chú nhìn Tạ Tử Hiên sâu, khuôn mặt tuấn mỹ như thần của có hơi thở thánh thiện trong trẻo nhưng lạnh lùng. Loại khí chất này của khi bị truyền thông ở Đài Loan truy đuổi, trước si mê của fan, cách biểu hoàn toàn giống. Dường như thay đổi thành người khác, còn là Tạ Tử Hiên, mà là… Hắc Vũ Trực Nhân.


      “Mười mấy năm trước, cho dù là ở giữa băng tuyết ngập trời như vậy, vẫn muốn tiếp nhận đặc huấn.” bỗng nhiên mở miệng, trầm ra chuyện cũ năm đó, chưa bao giờ đề cập với bất cứ ai, cũng rất tự nhiên kể trước mặt .


      “Khi đó mới bảy, tám tuổi. Mỗi ngày 4 giờ sáng rời giường, chạy bộ dưới chân tuyết phủ đầy mặt đất, luyện tậm lực cánh tay, luyện Judo, luyện tập tất cả kỹ xảo đánh nhau kịch liệt, thậm chí là bắn súng. Khi đó cho rằng cuộc đời phải theo hướng đó, cho là họ Hắc Vũ với chuyện quang vinh, vì tuy rằng có cha mẹ, nhưng còn có toàn bộ gia tộc Hắc Vũ, ở trong gia tộc này, từng người họ Hắc Vũ đều là người thân của , vì dòng tộc này muốn hiến dâng tất cả.”


      Khóe môi lên chút hương vị chua sót, “Cho đến ngày, Hắc Vũ Lương Mộc chỉ vào trán gọi là tạp chủng, làm mất hết mặt mũi nhà họ Hắc Vũ, mới giật mình hiểu được, tôn nghiêm và quang vinh chỉ thuộc về nhà Hắc Vũ, mà chỉ là người ngoài được nhặt đem về mà thôi. Đó là sỉ nhụ, phải quang vinh.”


      Tần Linh mở to mắt, thể tin được khi nghe chuyện xưa giống như đầm rồng hang hổ, tự chủ nắm chặt tay .


      chậm rãi : “Lúc mười tuổi, Hắc Vũ Lương Mộc cho người đuổi , nhà họ Hắc Vũ cần hai người thưa kế đồng thời cùng tồn tại, vì đề phòng uy hiếp con trai ruột thịt càng tôn quý kia, ông ta phải trục xuất , vĩnh viễn được quay về nhà họ Hắc Vũ, cũng vĩnh viễn được tự xưng là người nhà Hắc Vũ. Vì vậy được đưa vào nhi viện.”


      Tần Linh nghe được trong lòng dâng trào mãnh liệt, dù rằng từng đoán được phần ngọn nguồn, mà lại thể tin được Hắc Vũ Lương Mộc có thể nhẫn tâm tuyệt tình như vậy.


      vẫn còn may mắn.” tới đây, mặt Tạ Tử Hiên tỏa sáng, ánh sáng rực rỡ động lòng người, “Hai tháng sau, ba tìm được , mang về nhà họ Tạ.” Theo lời ba là Tạ Ngư Đồng : “Từ nay về sau hoàn toàn còn quan hệ với dòng họ Hắc Vũ, họ mang cho quá nhiều thống khổ, trở thành người chân chính độc lập mà cao thượng, gọi là Tạ Vũ Hiên, cả đời chỉ có cái tên này.”


      bỗng nhiên quay đầu nhìn sâu, “Cho nên muốn dùng tên này, toàn tâm toàn ý người, vì người này, cũng tuyệt đối để đau khổ khác quấy nhiễu em, bởi vì đời này niềm hạnh phúc lớn nhất của là bảo vệ em.”


      Trong mắt Tần Linh biết khi nào đong đầy nước mắt, nước mắt lăn dài hai má gió tuyết thổi lên mặt . Tạ Tử Hiên kéo vào trong lòng, cúi đầu hôn môi của , những bông tuyết lạnh như băng kia cũng tan trong hơi thở của .


      Hạnh phúc là kho báu giấu tận đáy lòng, bất kể ai cũng thể cướp . Bọn họ đều rất tin tưởng đều này.
      Last edited by a moderator: 5/5/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :