1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Kiều thê nhà ta - Mạt Trà Khúc Kỳ (Trọng sinh, gia đấu, sạch, cực sủng)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. emilia

      emilia Well-Known Member

      Bài viết:
      605
      Được thích:
      509
      Banh bao đáng :yoyo60::yoyo60:

    2. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 19: Nhớ thương


      Edit: Tiểu Huân


      Beta: Kye


      Dung mạo Lục Tông xác thực là quá tuấn, biết tại sao lại có được dung mạo như vậy.


      Bây giờ người tiểu thiếu niên lộ ra vẻ ngây ngô non nớt, nhưng ngày sau, khi chinh chiến sa trường trở về, ngẩng cao đầu cưỡi đại mã, người mặc bộ chiến bào mà đen, bội kiếm treo bên đai lưng, tư như vậy khiến cho cả đời này của nàng cũng thể nào quên.


      Khương Lệnh Uyển liếc nhìn vài lần, nhưng rất nhanh liền buông mắt xuống.


      Lục Tông về phía lão thái thái, tuy rằng tính tình Lục Tông có chút lạnh nhạt, nhưng cũng là người tôn trọng trưởng bối, thái độ của đối với lão thái thái vô cùng kính trọng.


      Hai lần trước Lục Tông đến Vệ Quốc Công phủ, lão thái thái lại có trong phủ, hôm nay rốt cuộc mới nhìn thấy, vị thiếu niên ổn trọng tuấn lãng này là thế tử Vinh vương phủ Lục Tông, gương mặt của lão thái thái từ ái cười : “Tính khí rất tốt…” Sau đó nhìn về phía Khương Lệnh uyển nằm trong ngực , “ phải Xán Xán rất thích Vinh thế tử sao? Vậy tại sao hôm nay lại ra chào hỏi người ta?”


      Chu thị lúc này mới nhớ mấy ngày nay nữ nhi cũng còn treo ‘Tông biểu ca’ ở ngay khóe miệng nữa, trẻ con đúng là có mới nới cũ, chỉ mới hơn tháng, liền quên mất Tông biểu ca mà nàng luôn tâm tâm niệm niệm, ngay cả Tiết Vanh xưa nay quan hệ rất tốt, thái độ bây giờ cũng lạnh nhạt với người ta. Khuôn mặt xinh đẹp của Chu thị hơi lên vẻ bất đắc dĩ, nhàng nặn nặn gương mặt bánh bao của Khương Lệnh Uyển, giọng nhắc nhở: "Xán Xán ngoan, mau gọi biểu ca."


      Khương Lệnh Uyển nhấc đầu lên, thấy Lục Tông nhìn về phía nàng. Lúc này mới mím môi, tay ôm lấy cổ của mẫu thân, thanh mềm mại nhu nhược gọi: “Biểu ca.”


      Lục Tông cũng nhận ra được biến hoa của tiểu biểu muội, chỉ nhàn nhạt “Ân” tiếng, sau đó hạ mắt gì.


      Lục Tông chờ người, khi thấy người mặc thân trường bào cổ tròn màu xanh trúc tới, lúc này mới lộ ra vẻ mặt của tiểu hài đồng, ưỡn thẳng lưng, hô tiếng: “Cữu cữu.”


      Khương Lệnh Uyển nghe tiếng nhìn qua, thấy nam tử tới ước chừng ba mươi tuổi, khí chất nho nhã, hai hàng lông mày lộ ra cỗ khí.


      Người này chính là cậu ruột của Lục Tông, cũng là Phùng đại tướng quân chiến công lừng lẫy uy phong lẫm liệt của Đại Chu —— Phùng Hoài Viễn.


      Khương Lệnh uyển nhớ lại, khi Lục Tông mười bốn tuổi xuất chinh cùng với vị Phùng đại tướng quân này ra ngoài đánh trận, vị Phùng đại tướng quân này đối với Lục Tông, chỉ là cậu ruột, còn là ân sư. là người mà Lục Tông kính trọng nhất đời này.


      Phùng Hoài Viễn khi ở chiến trường là người dũng mãnh thiện chiến, lúc này thoát chiến bào, thay bộ trang phục bình thường lại trở thành vị thư sinh nho nhã, có nửa phần thô lỗ. Phùng Hoài Viễn tiến vào liền thấy các vị nữ quyến của Vệ Quốc Công phủ ở, bước lên chào hỏi lão thái thái, sau đó mới nhìn về phía Chu thị sau lưng lão thái thái.


      Chu thị mặc bộ xiêm y cổ tròn thanh mát có thêu hoa mẫu đơn, càng khiến cho da dẻ như sương như ngọc của nàng càng thêm mấy phần oánh nhuận, mỹ mạo của nàng vẫn giống như trước, trong lòng ôm cục bột , lẳng lặng đứng chỗ cũng khiến cho người nhìn cảm thấy hình ảnh ấy xinh đẹp như bức họa.


      Chu thị liếc nhìn , khẽ vuốt cằm, xem như chào hỏi.


      Phùng Hoài Viễn nhìn về phía tiểu nữ oa phấn điêu ngọc mài trong lòng Chu thị, hai con mắt nhất thời nhiễm đầy ý cười, lộ ra mấy phần thân cận, ngữ khí ôn hòa : “Đây là Xán Xán có đúng ? Năm nay… năm nay có phải bốn tuổi?”


      Đôi mắt to tròn của Khương Lệnh Uyển nhìn chăm chú Phùng Hoài Viễn, dáng vẻ ngoan ngoãn dám lên tiếng.


      Lúc trước nàng biết, nhưng sau này nàng mới hiểu được, vị Phùng đại tướng quân này là người ái mộ mẫu thân nàng. Phùng đại tướng quân là người si tình, bởi vì sâu sắc mẫu thân nàng, nên cả đời này của cũng cưới vợ.


      Tâm tư Chu thị lại vô cùng bằng phẳng, ánh mắt nàng nhìn Phùng Hoài Viễn có cảm xúc gì khác, chỉ với nữ nhi: “Xán Xán, gọi cữu cữu con.” Phùng Hoài Viễn xem như là biểu ca của Chu thị, Khương Lệnh Uyển gọi tiếng cữu cũng là điều nên làm.


      Hơn nữa đời trước nàng gả cho Lục Tông, tiếng cữu cữu này chạy thoát được. “Cữu cữu.”


      Nghe thấy Khương Lệnh Uyển ngoan ngoãn gọi , Phùng Hoài Viễn sang sảng cười to, liên tục : “Đúng là hài tử ngoan.”


      Sau đó hai người lại khách sáo vài câu.


      Vị Phùng đại tướng quân này là bạn vong niên của Vô Trần đại sư Tương Nguyên tự, hôm nay đến đây cũng làm muốn ôn chuyện với Vô Trần đại sư. Phùng Hoài Viễn thấy Chu thị khách khí, đương nhiên cũng biết nàng cố ý muốn tránh mình, cũng liền cúi chào lão thái thái sau đó mang theo Lục Tông lên núi.


      Từ thị bên cạnh lão thái thái mặc thân trang phục đẹp đẽ, quái gở câu: “Vị Phùng đại tướng quân này sớm qua tuổi hai mươi, có người còn biết khi nào mới chịu thành thân đây…” Nàng dừng chủ, nhìn về phía Chu thị, hai con mắt lên ý cười, : “Có người là người lập gia đình nên thề rằng đời này cưới dâu. Đúng là người si tình a.”


      Chu thị nghe xong sắc mặt hơi đổi chút.


      Khương Lệnh Uyển biết mấy ngày nay Nhị thúc luôn qua Thanh Hà cư, lòng Nhị thẩm sốt ruột, bản thân thoải mái, cũng muốn người khác thoải mái. Khương Lệnh Uyển nâng lên gương mặt tươi cười, trong mắt mang theo vẻ ngây thơ, hiếu kỳ nhìn về phía Từ thị: “Nhị thẩm thẩm biết nhiều a, Xán Xán cảm thấy vị cữu cứu lúc nãy vô cùng uy phong, Nhị thẩm thẩm còn biết gì nữa , kể chút cho Xán Xán nghe , Xán Xán còn muốn nghe.”


      Trong nữ tắc (*) nữ tử được tùy ý nghị luận ngoại nam, lão thái thái nghe xong nhíu nhíu mày lại, quở trách cũng chẳng muốn quở trách nàng, trực tiếp quay qua với Lý ma ma ở bên cạnh: “ thôi.”


      nữ tắc(*): Chuẩn mực đạo đức của phụ nữ


      Từ thị tức đến dậm chân.


      Khương lệnh Uyển cười đến vô cùng vui vẻ, thân mật ôm Chu thị : “Nương, Xán Xán muốn tự , có được hay ?”


      Thấy nữ nhi khéo léo nghe lời như vậy, Chu thị đương nhiên là vô cùng vui mừng.


      Khương Lệnh Uyển lần đầu tiên cảm thấy đôi bàn chân của mình đường vất vả, mười mấy bậc thang, mới nhìn được ngẩng đầu nhìn lên . Vừa ngẩng đầu nhìn thấy Tô Lương Thần này biết từ lúc nào chạy đến phía trước Lục Tông, lúc này đứng ở giữa Phùng Hoài Viễn và Lục Tông, ngẩng đầu vừa cười vừa với Phùng Hoài Viễn.


      Tiểu nương ngoan ngoãn đương nhiên là được người khác thích, huống hồ Phùng Hoài Viễn còn là người rất thích tiểu hài tử…


      “Xán Xán có mệt ?” Chu thị thấy nữ nhi nữa, lại nhìn hai gò má phấn hồng của nàng, chóp mũi có mấy hột mồ hôi li ti, định khom lưng ôm lấy nữ nhi.


      Khương Lệnh Uyển vội : “ sao cả, Xán Xán có thể tự .” như vậy nhưng hai quai hàm lại phình lên.


      Chu thị cau mày lại, như lọt và sương mù, cẳn bản là hiểu được tại sao nữ nhi bảo bối của nàng lại vui rồi.


      Khương Lệnh Uyển vô cùng vui, hơn nữa lòng nàng còn vô cùng hoảng.


      Cho dù là đời trước hay đời này, Lục Tông cũng chỉ đối tốt với mình nàng, nhưng tại nàng chung quy cũng chỉ là , tuy rằng hi vọng Lục Tông có tâm tư gì với nàng, chỉ cần quan hệ biểu huynh biểu muội của hai người tốt đẹp, có quãng thời gian thanh mai trúc mã vô tư, sau đó thuận theo tự nhiên thành thân với nhau, và Lục Tông lại tiếp tục sủng nàng, hoan hỉ hạnh phúc sống hết cả đời. Nhưng Tô Lương Thần này muốn làm gì? Lòng Khương Lệnh Uyển khó chịu vô cùng, lúc này nàng hận thể xông lên tuyên cáo chủ quyền, nhưng vừa rồi nàng cố ý chịu để ý đến Lục Tông, giờ khắc này cũng muốn hạ mặt xuống, nhất thời miệng Khương Lệnh Uyển vểnh lên, vểnh lên rất cao, chỉ sợ người khác biết được là nàng tức giận.


      Nàng lúc, nhấc mắt lên, thấy Tô Lương Thần còn ở bên cạnh Phùng Hoài Viễn, tuy rằng dựa gần Lục Tông, nhưng nàng nhìn vẫn thấy chướng mắt.


      Chân ngắn của Khương Lệnh uyển bò từng bậc thang đột nhiên ngừng lại, quay về phía Chu thị : “Nương, Xán Xán muốn .” Nàng thấy mẫu thân mình muốn hỏi gì đó, bĩu bĩu môi xụp mặt xuống che cái bụng , mày cau lại, "Xán Xán đau bụng."


      Lời này lập tức liền dọa sợ Chu thị, nàng ôm nữ nhi lên thân thiết dò hỏi.


      Hôm nay người lên núi nhiều, đoàn người phía trước đương nhiên chú ý thấy, Lục Tông nghe thấy tiếng vang liền nghiêng đầu lại. gương mặt tuấn lãng của thiếu niên hề có chút cảm xúc, đôi con ngươi đen tuyền nhìn về phía cục bột vểnh vểnh khóe miệng, thấy bánh bao có vẻ vui, sau đó quay sang với Phùng Hoài Viễn: “Cữu cữu, Tông Nhi xem tiểu biểu muội.” Sau đó chờ Phùng Hoài Viễn cái gì liền xuống phía dưới.


      Chu thị ôm nữ nhi, thấy Lục Tông đến nàng có chút giật mình.


      Lục Tông còn tuổi, nhưng lại vô cùng cẩn trọng dò hỏi: “A di, biểu muội bị sao vậy?’


      Chu thị thấy động tác của nữ nhi hơi cứng lại chút, nữ oa ngẩng đầu xem xét Lục Tông, sau đó cúi đầu rúc vào lòng nàng lầm bầm câu: “Xán Xán có chuyện gì.”


      Lục Tông tuy rằng tuổi còn , nhưng vẫn có thể nhìn ra được tâm trang của tiểu biểu muội rất vui. liếc mắt nhìn xuống bánh bao , sau đó với Chu thị: “Nếu a di trước , Tông Nhi thay ngài chăm sóc muội muội.”


      Lúc này Chu thị bỗng nhiên hiểu ra.


      Hóa ra phải nữ nhi nhà nàng có mới nới cũ, hơn nữa còn ghi nhớ rất kĩ.

    3. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 20 : Chấp niệm


      Edit: Kye


      Beta: Kye, Mira


      Chu thị hiểu Lục Tông là hài tử ổn trọng, cũng yên tâm giao nữ nhi cho , bản thân cùng nha hoàn ma ma liền xoay người lên núi.


      Hai bên thềm đá trồng những cây quế già, bây giờ là giữa mùa thu, hương quế tỏa ra, gió thổi qua làm mùi thơm càng đậm thêm, như thấm vào lòng người. Lục Tông nhìn tiểu bánh bao trước mặt, hai búi tóc được búi lại bằng hai sợi dây màu hồng nhạt bị gió thổi lên, phấp pha phấp phới. Lục Tông thấy nàng hoạt bát nghịch ngợm như hồi trước, đầu cúi xuống cực kì an tĩnh, lúc này chậm rãi ngồi xổm xuống, nhìn khuôn mặt mập mạp của tiểu oa nhi, sau đó đặt tay lên bụng mềm mại của nàng xoa mấy cái.


      Khương Lệnh Uyển sợ ngứa, liền cười ra tiếng, sau đó cắn môi tha thiết nhìn Lục Tông.


      Tay Lục Tông dừng lại chút nhưng có thả ra, chỉ hỏi: “Còn đau ?”


      Khương Lệnh Uyển lắc lắc đầu . Nàng chỉ giả đau bụng, phải đau .


      Từ trước đến nay Lục Tông biết dỗ dành người khác, huống chi đối phương chỉ là tiểu oa nhi bốn tuổi. cũng biết chuyện gì xảy ra, nhưng nguyên nhân khiến nàng giận dỗi dường như có liên quan đến . Lục Tông nhíu mày suy nghĩ chút, nhưng lại nghĩ ra nguyên nhân, sau đó phảng phất nghĩ tới điều gì liền : “ tháng nay huynh cùng cữu cữu đến Nghi Châu, có mang về ít đồ chơi , trở về huynh lệnh người mang qua cho muội—— "


      Khương Lệnh Uyển nghe xong liền ngẩng đầu, hai mắt mở to kinh ngạc : “Tông biểu ca Nghi Châu?”


      “Ừm.” Lục Tông gật đầu. Người kính trọng nhất chính là cữu cữu, sau này muốn cùng cữu cữu chinh chiến sa trường, nhưng tuổi vẫn còn , mà cữu cữu đợi đến khi đủ mười bốn tuổi mới đưa đến quân doanh. Mấy ngay nay hiếm khi thấy cữu cữu rảnh rỗi, tất nhiên phải theo để học hỏi.


      Vậy là nàng oan uổng ? Khương Lệnh Uyển ảo não thôi.


      Nàng nghĩ rằng hơn tháng qua đến thăm nàng là do nuốt lời, ngờ là vì xa nhà. Lấy tính cách của , lúc về còn quên mang lễ vật cho nàng, đủ để biết rằng cũng đặt nàng trong lòng. Tuy là tình cảm biểu huynh muội nhưng cũng có quên. Khương Lệnh Uyển trong lòng cảm thấy ngọt ngào —— coi như nàng mới có bốn tuổi, Lục Tông vẫn rất quan tâm đến nàng.


      Chỉ với câu , khuôn mặt bánh bao của Khương Lệnh Uyển bỗng nhiên nở nụ cười xán lạn, đôi mắt to óng ánh như hai hòn bi, nghiêng đầu, đôi môi hồng phấn khẽ mở: “Vậy… Tông biểu ca chỉ mang quà cho Xán Xán thôi sao?”


      Lục Tông thành “Còn có của Bảo Thiền.”


      Lục Bảo Thiền là muội muội ruột của , bây giờ hai người mới mất mẫu thân, tình cảm huynh muội lúc này là thứ cực kì quý giá. Khương Lệnh Uyển dù là người hẹp hòi cũng dám cùng vị tiểu tử này tranh thủ tình cảm, ngược lại nàng còn cảm thấy Lục Tông là người rất có tình cảm. Đừng nhìn thấy mặt lạnh như băng mà lầm, tuy vậy nhưng rất quan tâm đến người khác, trong đầu nhớ rất kĩ, tâm tư cũng khá tinh tế.


      Khương Lệnh Uyển mừng tít mắt, khuôn mặt bánh bao im lặng lúc này cười khanh khách như kẻ đần độn, có chút tự nhiên hơi di chuyển thân thể, đến gần khuôn mặt Lục Tông chút. Hai mắt nàng nhìn Lục Tông rồi ôm lấy cổ : “Xán Xán cho rằng Tông biểu ca xạo… ràng huynh đáp ứng đến thăm Xán Xán.”


      Hai người rất gần nhau, Lục Tông dường như có thể ngửi thấy mùi sữa bên người tiểu bánh bao, khiến người ta dễ chịu.


      Ma xui quỷ khiến, Lục Tông liền đưa tay ra nặn nặn khuôn mặt mập mập của nàng.


      Khương Lệnh Uyển nhíu mày: “...” Tại sao Lục Tông cũng bắt đầu thích nắn mặt nàng? Nếu là lúc trước, ca ca Khương Dụ nắn mặt nàng, nàng nhất định là chịu, nhưng lúc này trong lòng nàng lại tha thứ cho Lục Tông, hơn nữa rất tay, còn có chút thoải mái, lúc này mới để tùy ý nắn. Trở thành tiểu oa nhi bốn tuổi, tính tình dường như cũng dễ chịu hơn, tâm tình tốt tới nhanh mà cũng nhanh.


      Khương Lệnh Uyển cố ý “a ô” vài tiếng xong liền cắn vào ngón tay Lục Tông, sau đó theo bản năng nhìn , nhãn châu* chuyển động, thấy vẻ mặt của đặc biệt ôn hòa, lúc này mới thoảng thả ra, dám dùng sức, cắn xong mới nhìn về phía Lục Tông cười ngây ngô.


      *nhãn châu: con ngươi


      tốt.


      Biến thành tiểu oa nhi tốt a.


      Lão thái thái ở phía trước quay lại nhìn, thấy tiểu tôn nữ của mình chơi cùng Vinh Thế tử vui vẻ, lúc này mỉm cười : “Xán Xán của chúng ta đúng là hài tử được nhiều người thích.”


      Chu thị sau lão thái thái, thấy Lục Tông dắt tay của nữ nhi, cận thận bước từng bậc thang, ánh mắt càng thêm nhu hòa.


      Đoàn người ở Tương Nguyên tự thờ Phật, thức ăn dùng vào buổi trưa tất nhiên là đồ chay. Khương Lệnh Uyển thấy trong bát sứ có đồ ăn mặn liền có khẩu vị, xới lên mấy cái chứ muốn ăn. Nàng buông muỗng , nghiêng đầu nhìn Chu thị: “Nương, Xán Xán muốn tìm Tông biểu ca.”


      Hai người mới ở cùng nhau, đến giờ dùng cơm mới chịu quay về, bây giờ lại nhớ rồi?


      Chu thị : “Tông biểu ca của con bây giờ dùng cơm, lát nữa nương dẫn con được ?”


      Khương Lệnh Uyển quyệt miệng, có chút vui. Tô Lương Thần ngoan ngoãn ngồi bên cạnh lão thái thái, dùng cơm xong vẫn rất im lặng. Nàng phải hài tử kén ăn, ngoan ngoãn ăn xong bát cơm, nghe hai mẹ con Chu thị chuyện, mới điềm nhiên : “Mợ, để Lương Thần mang Uyển biểu muội tìm biểu ca.”


      Khương Lệnh Uyển nghe xong lời này lại vui, ngẩng đầu nhìn Tô Lương Thần, trong lòng thầm : Lục Tông từ khi nào trở thành biểu ca của nàng ta?


      Lão thái thái cũng rất thích đứa Lục Tông này, thấy tôn nữ của mình quấn quít người ta như vậy, hơn nữa hậu viện của Tương Nguyên tự cũng là nơi thanh tĩnh, hôm nay cũng ít người, chắc xảy ra việc gì, liền với Chu thị: “Nếu Xán Xán thích Vinh Thế tử như vậy, để cho con bé tự mình tìm, phái thêm vài nha hoàn ma ma theo, có việc gì.”


      Chu thị rũ mắt, vẫn là yên lòng, liền thả bát đũa của mình xuống tự mình đưa nữ nhi ra ngoài, Tô Lương Thần cũng theo.


      “Uyển biểu muội, chậm chút, cận thận té.”


      Tô Lương Thần chỉ lớn hơn Khương Lệnh Uyển tuổi, bây giờ có lòng tốt nhắc nhở, giống như tỷ tỷ tốt rất thương muội muội. Nàng thấy Khương Lệnh Uyển chạy nhanh, muốn kéo tay Khương Lệnh Uyển lại, tay vừa cầm đến, bị tiểu muội nhanh chóng rút ra. Tô Lương Thần biết tiểu nữ oa này bị Vệ Quốc công phủ chiều hư, chỉ thu tay về, ánh mắt rũ xuống thoáng lạnh lẽo, sau đó liền khôi phục dáng vẻ hài tử hiểu chuyện, tiếp tục theo.


      Khương Lệnh Uyển có tình cảm gì đối với vị Lương Thần biểu tỷ này. Tuy rằng Tô Lương Thần đối xử với nàng rất thân thiện, nhưng lại tính toán chi li, trong lòng nhớ rất những hành động kia. Kỳ Tô Lương Thần mới có năm tuổi, thẳng ra nên có tâm tư với Lục Tông mới đúng, nhưng nàng vẫn có cảm giác gì đó rất kì lạ. Nếu thấy là lạ, nàng tất nhiên thể cùng tiểu nữ oa năm tuổi giả vờ giả vịt, thích chính là thích, cũng thể che giấu được. Làm cho nàng hiểu được mình thích nàng, nếu là người thức thời, nên cách xa mình chút.


      Lúc này Phùng Hoài Viễn cùng Lục Tông mới dùng xong cơm chay, hai người người tản bộ tiêu cơm bên cạnh hồ sen sau hậu viện Tương Nguyên tự.


      Phùng Hoài Viễn dáng người cao to, mà Lục Tông mới có mười tuổi, đứng bên cạnh Phùng Hoài Viễn, là có chênh lệch lớn. Tiểu thiếu niên có vầng trán cao, vẻ mặt tuy có nhiều cảm xúc nhưng vẫn mơ hồ mang theo chút nhu hòa. Phùng Hoài Viễn nghĩ đến tiểu nữ oa luôn quấn quít lấy Lục Tông, biết nhân duyên của cháu trai xưa nay tốt, vẫn là lần đầu tiên thấy được tiểu nương thích, khỏi cảm thán: “Xán Xán dường như rất thích con, là ngạc nhiên.”


      Lục Tông nhíu mày. Kỳ thực cũng hiểu vì sao tiểu bánh bao kia lại thích .


      Phùng Hoài Viễn nhớ lại khuôn mặt của nữ oa kia, mặt mày như vẽ, trắng trẻo như pho tượng ngọc, dường như nhớ đến cái gì, liền thấp giọng : “Xán Xán rất giống mẫu thân nàng khi còn bé, có điều Xán Xán hoạt bát hơn chút…” quay đầu nhìn Lục Tông: “Nếu con lại vài tuổi, sau này hai đứa lớn lên, chừng trở thành đôi.”


      đến đây ánh mắt của lại mềm mấy phần. Tình cảm thanh mai trúc mã là thứ tình cảm rất đẹp.


      Vậy mà lúc Phùng Hoài Viễn vừa ngẩng đầu, liền thấy Chu thị tới. Chu thị dáng người thướt tha, mềm mại thanh thoát, nàng cúi đầu cười cùng nữ nhi, nụ cười như hoa làm Phùng Hoài Viễn nhìn đến ngây dại.


      Khương Lệnh Uyển nhìn thấy Lục Tông, lập tức chạy tới. Đôi chân ngắn tới bên người Lục Tông, ngẩng đầu nhìn về phía Phùng Hoài Viễn hô lên: “Cữu cữu.” Sau đó bàn tay kéo áo Lục Tông : “Tông biểu ca, cùng Xán Xán bái Bồ Tát .”


      Lúc nãy nàng chỉ lo cùng Lục Tông chơi đùa, quên bái Bồ Tát.


      Nàng muốn cùng Lục Tông bái Bồ Tát.——


      Vì cầu tử.

    4. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Lại còn cầu tự, lo xa quá rồi tiểu bất điểm ơi.
      Tiểu HuânBanashi thích bài này.

    5. Learthy Phantomhive

      Learthy Phantomhive Active Member

      Bài viết:
      63
      Được thích:
      136
      Bạn Lương Thần này là xuyên hay trọng sinh à, phải tương lai gia nhập hàng ngũ giành nam chính chứ :))))) nhân cơ hội này để chị biết trân trọng thế tử biểu ca chút chứ lúc nào cũng được chiều mà lơ là. phải kiếp trước chiều nghĩa là kiếp này cũng vậy, tình cảm là chuyện của 2 người a.
      Trâu, lêthanh9009Tiểu Huân thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :