1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Kiều thê nhà ta - Mạt Trà Khúc Kỳ (Trọng sinh, gia đấu, sạch, cực sủng)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Thích motip dưỡng chồng ngoan từ bé thế này.
      Tiểu Huân thích bài này.

    2. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 16 : Trâm hoa


      Edit: Tiểu Huân


      Beta: Kye


      Từ thị mặc bộ váy gấm thêu phù dung, cài tóc bằng trâm ngọc, phong cách mặc đồ vẫn quý phái như trước nay . Hôm nay mang theo tiểu nữ nhi Khương Lệnh Huệ chơi đùa trong sân. Cảm thấy nữ nhi của mình rất thiên chân khả ái, đôi môi cũng nhiễm ý cười, chỉ thoáng giương mắt, ánh mắt liền đụng tới thiếu niên mặc áo bào màu trắng khoanh tay đứng ở hành lang cách đó xa, Từ thị quay sang hỏi nha hoàn: “Kia là người phương nào?”


      Nha hoàn đứng bên cạnh Từ thị dáng người cao gầy, dung mạo thanh lệ, tóc chải thành hai búi, nàng gọi Kim Châu, là nha hoàn được Từ thị tín nhiệm nhất.


      Kim Châu ngẩng đầu lên quan sát sau đó với Từ thị: “Hồi nhị phu nhân, kia là thế tử của Vinh vương phủ.” Nàng dừng lại chút, phảng phất như nhớ ra cái gì, sau đó tiếp tục , “Từ lần trước quốc công gia và phu nhân đến Vinh vương phủ để viếng thăm Vinh vương phi, giống như càng ngày càng qua lại nhiều hơn với Vinh vương phủ. Hôm nay Lục nương bị đau bụng, xem ra là Vinh thế tử đến thăm Lục nương.”


      Khương Lệnh Huệ cũng nhận ra Lục Tông, nhất thời thu liễm tươi cười, hai hàng lông mày nhíu lại chặt, kéo ống tay áo của mẫu thân, miệng cong lên cáo trạng: “Nương, chính là … Lần trước dùng gậy gỗ đánh Đại hắc cẩu, rất hung dữ.”


      Từ thị híp híp mắt.


      Nàng đương nhiên biết. Lần trước nữ nhi và Tô Lương Thần hùa nhau cùng trêu chọc Khương Lệnh Uyển, chính là vị Vinh thế tử này đứng ra che chở. Vị Vinh thế tử Lục tông này năm nay mới mười tuổi, mới còn nhưng dã có thể dũng cảm quả quyết được như vậy, ngày sau chắc chắn trở thành người tài. Chỉ là Từ thị cũng biết thân phận lúng túng tại của Vinh vương phủ, dù sao cũng được hoàng thượng thích, năng lực nhiều hơn nữa có lợi ích gì?


      Nếu phải có chuyện lần trước, Từ thị thưởng thức vị thiếu niên dũng quả cảm này. Nhưng người này lại bắt nạt nữ nhi nàng, tốt như thế nào nàng cũng thấy ngứa mắt.


      Chỉ là ——


      Chỉ là bất kể như thế nào thân phận Vinh thế tử của vẫn còn bày ở đó. Dù bàn tay của nàng có dài cũng thể với được ra ngoài hậu viện của Vệ Quốc Công phủ, đương nhiên là thể nắm được thóp của .


      Khương Lệnh Huệ cực kỳ chán ghét Lục tông, trong lòng nàng thầm nghĩ: Ngày ấy nếu ở đó, Lục muội muội chắc chắn bị nàng dọa sợ tè ra quần.


      Khương Lệnh Huệ nâng khuôn mặt lên, ủy khuất : “Nương, gần đây lục muội muội luôn thích chơi cùng Tứ muội muội…”


      Nữ nhi của tiểu tiện nhân Thôi thị?


      Mặt Từ thị lạnh ba phần, vừa mới nghĩ đến gương mặt giả vờ nhu nhược của ả Thôi thị kia, nàng liền đầy bụng tức. nàng cúi đầu, xoa xoa gương mặt bé của nữ nhi, khóe miệng cong cong, : “Tứ muội muội nào chứ? Thứ do hạ nhân sinh ram có tư cách gì làm muội muội của con. Huệ Nhi ngoan, nương cố gắng xả giận giúp con, có được ?”


      “Vâng.” Khương Lệnh Huệ hài lòng nở nụ cười, nhào vào trong ngực mẫu thân, điềm nhiên , “Nương tốt.”


      “Tông biểu ca đến thăm Xán Xán sao?” Khương lệnh Uyển nghiêng đầu hỏi, nhất thời gương mặt bánh bao liền lộ ra nụ cười ngọt ngào, mày cũng cong cong, hai mắt như hai vầng trăng lưỡi liềm. Thân thể tròn vo dựa vào cánh tay của Lục Tông, thân cận vô cùng.


      Lúc này, Đào ma ma vào, liền nhìn thấy Lục nương của nàng chân trần xuống đất, ngay lập tức liền ôm người lên, miệng bắt đầu càm ràm: “Sao Lục tiểu thư lại xuống? Nếu cảm lạnh phải làm sao đây?” Oa nhi bốn tuổi, thân thể vô cùng yếu đuối, trong những tiểu hài tử cùng lứa, thân thể của Lục tiểu thư coi như là tốt, gần đây những chứng bệnh luôn đến ngừng. Lục tiểu thư là bảo bối được Quốc công gia thương nhất, là tâm can của lão thái thái, nếu như xảy ra cố gì, vậy những người hầu hạ cho Lục tiểu thư như bọn họ chắc chắn bị xử phạt.


      Thân thể của Khương Lệnh Uyển uốn cái, ngây thơ nhìn Lục Tông: “Xán Xán muốn Tông biểu ca ôm."


      Biết được vị Tông biểu ca này luôn là người Lục tiểu thư vẫn luôn để ở bên mép, Đào ma ma nhất thời cũng có cách nào, chỉ có thể nhìn về phía tiểu thiếu niên, vẻ mặt lộ ra khó xử: "Vinh thế tử , chuyện này..."


      “Tông biểu ca.” Đối mặt với Lục Tông, Khương Lệnh Uyển có tính khí nuông chiều thường ngày mà trở nên vô cùng ngoan ngoãn.


      Lục Tông cũng biết được vì sao bánh bao này lại thích mình đến như vậy.


      Hôm nay Vệ Quốc Công phủ phái người đến đưa tin, rằng tiểu biểu muội hôm qua bị bệnh, có chút nhớ . Vinh vương gia cũng rất thích Tiểu Xán Xán, đương nhiên rất nguyện ý giao Lục Tông ra. nay Lục Tông nhìn thấy nàng khỏe mạnh, khuôn mặt trắng trẻo mũm mĩm, nhìn ra nửa phần bệnh trạng, hơn nữa cái miệng này từ lúc đến vẫn luôn ăn bánh ngọt ngừng, xem ra là khẩu vị vô cùng tốt.


      Vẻ mặt Lục Tông tuy rằng vẫn lạnh nhạt, nhưng cũng là người tính tình sảng khoái, thoáng cúi người, tay đỡ lấy mông tròn của nàng, tay đỡ lấy thân thể của nàng, trực tiếp ôm người đặt lên giường.


      giường còn ngồi tiểu nam oa mặc áo màu xanh sẫm, dáng dấp vô cùng thanh tú. Tiểu nam oa này Lục Tông từng gặp rồi, cũng nhận thức, chính là tiểu công tử Tiết Vanh của Trung Dũng Hầu phủ.


      Trong lòng Tiết Vanh vô cùng thoải mái, khuôn mặt đô đô thịt cong lên thèm lời nào, như là cáu kỉnh.


      khương Lệnh Uyển phảng phất như chút ý tới vị tiểu biểu ca này cảm xúc có chút xấu , tay bé bận lôi kéo ống tay áo của Lục Tông, thanh giòn giòn : “Tông biểu ca, ngồi.”


      Lục Tông ngồi xuống.


      Hai tay Khương Lệnh uyển quấn lấy cánh tay của Lục Tông, : “Tông biểu ca, ngày hôm qua Tông biểu ca đút cho Xán Xán ăn quá nhiều gạo nếp, Xán Xán ăn xong bị đau bụng.”


      Gương mặt của bánh bao đầy vẻ oan ức, khiến cho Lục Tông có chút dở khóc dở cười. Hôm qua biết là ai lúc nào cũng há tó miệng gào khóc đòi ăn vịt, luôn miệng “còn muốn”, bao nhiêu cũng ăn đủ no. Hơn nữa chỉ đút cơm thôi cũng đủ, còn phải hầu hạ nàng lau miệng. Lúc này lại còn oán .


      Lục tông cũng chấp nhặt với nàng, ân cần : "Còn đau ?"


      Khương Lệnh uyển cười cười: “Xán Xán thấy Tổng biểu ca đến nên trở nên tốt rồi. Tông biểu ca giúp Xán Xán xoa xoa bụng có được ?”


      Lục Tông vốn chỉ tính đến đây nhìn cái, lại nghĩ tiểu tử này lại có thể quấn người đến như thế. mười tuổi, bánh bao cũng chỉ mới có bốn tuổi, đương nhiên biết nam nữ có khác biệt. đưa tay kề sát bụng của nàng, phát bụng bánh bao quả thực vô cùng mềm mềm trắng trắng, giống như còn mềm hơn cả gương mặt của nàng. Khương Lệnh uyển có chút sợ ngứa, muốn Lục tông xoa bụng cho nàng, lại nhịn được khanh khách cười ngừng, nhất thời trong phòng tràn đầy tiếng cười thanh thúy dễ nghe như chuông bạc.


      Hừm.


      Quai hàm Tiết vanh căng phồng, nghiêng đầu qua bên, bất mãn vò vò miếng phù dung cao trong tay, trong lòng cực kỳ uất ức.


      Xoa xong, Khương Lệnh uyển lập tức khen : “Tông biểu ca lợi hại, Tông biểu ca vừa xoa, Xán Xán lập tức liền hết đau ."


      Phần lớn cũng là bởi vì tiểu bánh bao quá mức đáng , ngay cả tính tình nhạt nhẽo như Lục Tông cũng thoáng trở nên nhu hòa chút, Khương Lệnh Uyển lặng lẽ đánh giá vẻ mặt của Lục Tông, đương nhiên là nhìn thấy vẻ mặt thay đổi của . Đời trước biết Lục Tông coi trọng nàng ở điểm nào, coi nàng như bảo bối mà sủng, móc tim móc phổi ra đối tốt với nàng, đời này hai người bọn họ trải qua đoạn thanh mai trúc mã, từ thân mật như vậy, chờ tới khi lớn lên, Lục Tông khẳng định càng thêm thương nàng.


      Khương Lệnh Uyển sớm tính toán trước mưu đồ.


      Tuy kiếp trước là nàng khiến Lục Tông chịu thua thiệt, nhưng đến cùng cũng là do nàng vẫn luôn bị sủng đến hư. Thời điểm nàng bị nuông chiều ra bộ tính tình ương bướng Lục Tông còn có thể bao dung nàng được, huống chi lúc này nàng ngoan ngoãn như vậy.


      Tiết Vanh nhìn, cảm thấy thoải mái, bỏ hết non nửa miếng phù dung cao còn lại vào miệng, sau đó lưu loát bò lên giường của Khương Lệnh Uyển, đến bên người nàng, ông chặt lấy tiểu biểu muội của mình, hai mắt hồng hồng lầu bầu : “Xán Xán là của ta…”


      Ai là của huynh chứ?


      “Xán Xán là biểu muội của ta.” Tiết Vanh dùng sức ôm lấy Khương Lệnh Uyển, vung đầu lên nhìn Lục Tông, “ cho phép ngươi cướp !”


      Khương Lệnh Uyển có chút khóc ra nước mắt.


      Tiết Vanh tuy rằng lớn lên thanh tú, nhưng dù sao cũng là nam hài tử, lớn hơn nàng tuổi, sức lực đương nhiên cũng lớn hơn nàng. Thân thể mập mạp của nàng uốn éo trong lòng Tiết Vanh, chuẩn bị muốn mở miệng cầu cứu, thấy Lục Tông duỗi tay đến, trực tiếp tách hai người bọn họ ra, sau đó rất dễ dàng xách Tiết Vanh lên, đặt qua bên.


      Khương Lệnh Uyển ngẩn người, theo bản năng nhìn vẻ mặt của Lục Tông.


      Thấy mặt có vẻ gì khác, ngay cả tia ôn nhu nho cũng tìm thấy.


      Tuổi còn có cái tốt của tuổi , nhưng cũng có điểm tốt, ví dụ như lúc này, Lục Tông tuy đối với nàng rất tốt, nhưng ở trong mắt , chung quy nàng vẫn là em bé chưa dứt sữa. Chỉ là sau này… Tuy rằng mặt Lục Tông có lạnh nhạt như thế nào nữa việc làm ghen tuông lại vô cùng dễ dàng, trăm thử trăm trúng.


      Tiết Vanh thở phì phò nhìn Lục Tông, trong lòng vô cùng uất ức.


      Khương Lệnh Uyển nhìn bộ dạng con dâu này của Vanh biểu ca nhà nàng, ngược lại cũng có chút đau lòng. Nhìn , ánh mắt của tiểu biểu ca muốn bao nhiêu đáng thương liền có bấy nhiêu đáng thương, cũng khó trách Tranh biểu tỷ lại che chở đến như vậy.


      Cuối cùng cách giờ cơm trưa chỉ còn lại nửa canh giờ.


      Khương Lệnh Uyển vốn định giữ lại ăn cơm, ngay cả Chu thị cũng mở miệng, nhưng Lục Tông lại khéo léo từ chối, còn rất nhiều bài tập vẫn chưa làm xong. Tâm trạng Khương Lệnh Uyển khó chịu, nhưng cũng hiểu được Lục Tông đến thăm nàng cũng coi như là đặc cách. Mỗi lần nàng nhìn thấy vẻ mặt nhàn nhạt của Lục Tông đối với nàng cũng cảm thấy buồn bã, nhưng chỉ cần nghĩ đến đời trước đối với nàng vô cùng tốt, nàng cảm thấy, bản thân chịu chút khổ đáng là bao. Nàng nhõng nhẽo đòi hỏi bắt Lục tông cam đoan lần tới phải đến đây thăm nàng, hai người còn nghéo tay, lúc này mới cẩm thấy yên tâm.


      Có điều, vẫn còn vị biểu ca khác khiến nàng đau đầu.


      Tiết Vanh đặt mông ngồi bên cạnh nàng, bộ tư thế ‘Ta ngồi đây rồi bao giờ nữa’. Chỉ là khi Lục Tông vừa mới , Tiết Vanh lại bắt đầu hừng hực ý chí hiến ân cần cho nàng.


      Tiết Vanh : “Xán Xán, biểu ca có chỗ nào sánh được bằng khối băng kia chứ?”


      Khối băng? ai a? Trong lòng Khương lệnh Uyển thầm bao che khuyết điểm, quay sang nhìn gương mặt mập mạp trắng trẻo của tiểu biểu ca, mặt ngây thơ : “Tông biểu ca rất lợi hại, lúc trước biểu ca còn giúp muội đánh đuổi đại hắc cẩu, vô cùng uy phong.”


      Dứt lời, sau đó nhìn chằm chằm Tiết Vanh chớp chớp đôi mắt long lanh, cũng mở miệng chuyện thêm nữa.


      Nguyên buổi chiều, Tiết Vanh giống như cái đuôi theo sau lưng nàng, Khương Lệnh uyển có chút bất đắc dĩ, nhưng vừa quay đầu lại liền nhìn thấy ánh mắt đáng thương của tiểu biểu ca, nàng lại thể đuổi . Nhân lúc thân thể nàng gần như khỏi hẳn, nàng muốn Thanh hà cư tìm Tứ tỷ tỷ cùng chơi.


      Tiết Vanh cũng cùng theo nàng đến.


      Hai tiểu hài tử nắm tay đến Thanh Hà cư. Nguyên bản Khương Lệnh uyển vô cùng vui mừng, chờ khi nghe thấy thanh trầm thấp nức nở từ bên trong truyền ra, lúc này dôi chân ngắn nho mới mau mau chạy đến. Vừa vào liền nhìn thấy Từ thị và Khương Lệnh huệ cũng ở bên trong, phía sau dẫn theo hai ai nha hoàn và vị ma ma, khí thế rất hùng hổ dọa người.


      Còn Thôi di nương, nàng rơi nước mắt quỳ mặt đất, ôm Khương Lệnh Đề vào trong lòng che chở. Gương mặt Khương Lệnh Đề bởi vì khẩn trương nên lộ ra vẻ trắng xám, mặt còn mang theo nước mắt.


      “Tứ tỷ tỷ.” Khương Lệnh Uyển lập tức chạy đến, nhìn thấy cảnh tượng này, nhất thời lên cơn giận dữ, giương mắt nhìn Từ thị , “Tại sao ngài muốn bắt nạt di nương và tứ tỷ tỷ?”


      Nàng tuy rằng buồn bực, nhưng đến cùng tuổi vẫn còn , thanh vẫn mang theo vẻ bi bô, căn bản là có bất kì khí thế.


      Từ thị cúi đầu nhìn nắm bột trước mặt, vẻ mặt vô cùng ôn hòa : “Nhị thẩm làm sao lại bắt nạt mẹ con bọn họ? Bản thân các nàng làm sai chuyện. Chỉ là Xán Xán biết đó mà thôi—— vị Tứ tỷ tỷ này của con trộm trâm hoa của Huệ Nhi. Nhìn , tuổi mới còn học xấu trộm đồ, sau này lớn lên hư đốn đến thế nào nữa. Nhị thẩm muốn cho lão thái thái chuyện này đây.”
      fear, Thích ăn thịt, Miley55 others thích bài này.

    3. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 17: Làm mất mặt


      Edit: Kye


      Beta: Tiểu Huân


      Nhị thẩm này của nàng càng ngày càng quá quắt!


      Tứ tỷ tỷ bây giờ mới có năm tuổi, tuổi còn gánh mình tội danh trộm đồ, sau này làm gì còn chút thanh danh nào nữa? Khương Lệnh Uyển nỗ lực làm cho bản thân bình tĩnh lại, nàng hiểu chuyện này phải do Tứ tỷ tỷ gây ra, hôm nay phát sinh chuyện này là bởi vì lần trước nàng bắt nạt Khương Lệnh Huệ. Khương Lệnh Huệ bị nhị thẩm dạy hư, biết là trả thù nàng được liền nắm lấy quả hồng mềm là Tứ tỷ tỷ. người lớn, lại có thể vu oan giá họa cho tiểu nữ oa năm tuổi, ra làm mất hết mặt mũi của Vệ Quốc công phủ bọn họ.


      Mệt vị nhị thẩm này lại có thể làm ra được loại việc như vậy.


      Từ thị thấy Khương Lệnh Uyển lên tiếng, nghĩ rằng nha đầu này ngày thường có thông minh lanh lợi có như thế nào, chung quy vẫn chỉ là tiểu oa nhi bốn tuổi, có thể có năng lực gì? Nàng để ý tới, vội vàng lệnh cho ma ma cùng nha hoàn đem Thôi thị và Khương Lệnh Uyển mang tới Huệ An đường của lão thái thái.


      Tiết Vanh cũng biết hôm nay có chuyện lớn xảy ra, tiểu nam oa môi hồng răng trắng lúc này mím môi lên tiếng, mắt to chớp chớp vô hại. Thường ngày cùng tiểu biểu muội chơi đùa, cũng chưa từng thấy nàng để bụng tới Tứ tỷ tỷ Khương Lệnh Huệ này cho lắm, lúc này mới còn cũng thể hiểu được hết, chỉ cho rằng tiểu biểu muội cũng để ý đến Khương Lệnh Huệ, vội vàng cầm tay mềm mại của tiểu biểu muội : “Xán Xán, chúng ta thôi. Trộm đồ đều là hài tử xấu, chúng ta nên chơi với hài tử xấu.”


      Khương Lệnh Uyển nghiêng đầu, nhìn khuôn mặt mập trắng nõn của Tiết Vanh, đôi mắt đen tròn như ngọc mã não chăm chú nhìn “Tứ tỷ tỷ mới phải kẻ trộm.” xong liền nhấc làn váy chạy ra ngoài.


      Lông mày của Tiết Vanh nhíu lại, sau đó chân ngắn cũng bước theo.


      Tuy quy củ ở Vệ Quốc công phủ tính là quá hà khắc nhưng cũng chấp nhận được việc trộm cắp. Hôm nay lão thái mặc thân xiêm y màu xanh ngọc có thêu những bông hoa xếp thành chữ “Thọ”, ngồi ghế chủ vị, tuy ngày thường bà rất hòa ái thân thiện, nhưng giờ phút này, sau khi nghe Từ thị xong, lông mày lập tức nhăn lại.


      Từ thị thầm đánh giá vẻ mặt của lão thái thái, trong lòng vui mừng nhưng mặt lại tỏ vẻ tiếc hận : “Con dâu vốn muốn quấy rầy nương, chỉ là con dâu cảm thấy chuyện này con dâu làm chủ được, biết nên xử lí như thế nào mới tốt.”


      Khương Lệnh Uyển vội vã chạy tới, thấy lão thái thái, lập tức qua hành lễ, thanh nhu nhu mềm mại kêu tiếng “nãi nãi”. Nhưng xác thực chuyện này nháo quá lớn, lão thái thái thấy Khương Lệnh Uyển cũng chỉ nhàn nhạt “ừ” tiếng, còn thấy vui mừng thường ngày. Khương Lệnh Uyển thấy bà như vậy, chỉ sợ Từ thị đem mọi chuyện ra mất rồi, nàng vội vàng chạy đến bên người lão tổ tông, khuôn mặt giương lên lầm bầm vài tiếng: “Nãi nãi, Tứ tỷ tỷ lấy trộm đồ. Mấy thứ như trâm hoa này Tứ tỷ tỷ mới hiếm lạ.”


      Lão thái thái xoa xoa khuôn mặt trắng mịn của tiểu tôn nữ, ôm người vào trong lòng: “Xán Xán ngoan, trước nghe nhị thẩm của con .”


      Từ thị lệnh cho nha hoàn phía sau trình lên trâm hoa.


      Trong tay Kim Châu là cái hầu bao lụa gấm có thêu hình con bướm màu trắng, bên trong có cây trâm hoa bằng vàng có khảm viên ngọc trai màu bạc, xem ra có giá trị.


      Khương Lệnh Uyển nhìn chút liền nhận ra, đây là hầu bao lần trước nàng tặng cho Tứ tỷ tỷ, nhưng cây trâm này quả thực nàng thấy Khương Lệnh Huệ đeo qua.


      Từ thị : “Đầu tháng con dâu mới mua cho Huệ nhi cái trâm hoa. Hôm nay con dâu suy nghĩ thấy nữ nhi đeo nó lâu, liền muốn Huệ nhi lấy ra đeo nhưng lại tìm được. Vừa vặn mấy ngày trước Đề nhi sang thăm phòng của Huệ nhi, sau đó trâm hoa lại bị mất, hạ nhân tìm khắp gian phòng cũng thấy… Lão tổ tông cũng hiểu được Huệ nhi xưa nay chưa từng giấu giếm cái gì, nhưng hôm nay tìm lại phát thấy trâm hoa. Con dâu cũng nghĩ, trâm hoa này tuy phải là vật quý giá, nhưng nếu bỏ qua chuyện này, ngày mai biết lại mất thêm cái vòng tay hay vòng cổ gì đó nữa cho nên mới muốn qua tìm thử trong phòng của Đề nhi, tìm được cũng coi như loại bỏ Đề nhi ra khỏi những người bị hoài nghi, nhưng mà lúc cầm lên cái hầu bao này ở đầu giường của nàng, mở ra bên trong nhìn nhìn thấy trâm hoa của Huệ nhi.”


      Thấy lão thái thái lên tiếng, Từ thị lại thấp giọng : “Chuyện này vốn để con dâu xử lý, chỉ là… Chỉ là Đề nhi thể so sánh với hạ nhân, chung quy vẫn là tiểu thư của Vệ Quốc công phủ, con dâu chỉ có thể tìm đến lão tổ tông, nghĩ rằng lão tổ tông nhất định xử lý công bằng, chuyện này giao cho ngài, chắc chắn được giải quyết thỏa đáng hơn con dâu.”


      Thôi di nương tính tình mềm yếu, thấy lão thái thái như vậy lên nơm nớp lo sợ quỳ mặt đất, ôm Khương Lệnh Đề vào trong lòng ngực che chở, trong đầu nhất thời trống rỗng, căn bản biết nên làm thế nào.


      Khương Lệnh Uyển vội muốn chết.


      Đôi mắt to tròn xoay chuyển, liền yếu ớt quay về phía Khương Lệnh Huệ hỏi: “Tam tỷ tỷ, tỷ bị mất trâm hoa, là bị mất lúc nào, tỷ có nhớ thời gian cụ thể hay ?”


      Khương Lệnh Huệ thấy Thôi di nương và Khương Lệnh Đề bộ dáng sợ sệt, trong lòng cảm thấy hả giận. Tiểu hài tử xưa nay biết che giấu tâm tình, khuôn mặt nhắn lúc này tràn đầy ý cười, chỉ khi Từ thị đứng bên cạnh nhéo nhéo tay của nàng, bị ăn đau lông mày đều nhíu lại. Thấy Khương Lệnh Uyển đứng bên cạnh lão tổ tông, nàng cũng dám làm càn, chỉ nghiêm túc : “Đại khái là… là ngày hôm trước. Lão tổ tông, chuyện qua mấy ngày, Huệ nhi cũng nhớ . Chỉ là sau khi Tứ muội muội tới thăm trâm hoa biến mất.”


      Thôi di nương biết, nếu mình gáo nước bẩn này chắc chắn hắt lên hai mẹ con nàng. Thôi di nương : “Lão tổ tông, trâm hoa này thiếp thân chưa thấy nó bao giờ, hơn nữa Đề nhi là đứa trẻ ngoan ngoãn, làm những chuyện như vậy.”


      Từ thị liếc mắt : “Vậy muội giải thích việc trâm hoa này xuất ở Thanh Hà cư như thế nào, chẳng lẽ là do trâm hoa mọc cánh bay tới sao?”


      Thôi di nương hoang mang: “Chuyện này…”


      Từ thị tiếp tục hùng hổ dọa người: “Muội Đề nhi trộm, chẳng lẽ là muội trộm?”


      Thôi di nương bị dọa trắng mặt: “Thiếp thân dám, thiếp thân làm ra những tình này.”


      “Nương…” Khương Lệnh Đề yếu ớt nằm trong lòng Thôi di nương, tay vươn ra sờ sờ khuôn mặt mẫu thân, trong lòng lại rất sợ hãi.


      Từ thị liếc mắt cái, ai nhìn thấy.


      Lúc này Khương Lệnh Uyển rời khỏi lồng ngực lão thái thái, khuôn mặt trắng trẻo mũm mĩm nở nụ cười, mềm mại như nắm cơm, làm người ta vô cùng thích. Nàng tới bên cạnh Kim Châu, ngẩng đầu : “Kim Châu tỷ tỷ, Xán Xán muốn nhìn trâm hoa.”


      Kim Châu theo bản năng nhìn Từ thị.


      Từ thị gật đầu, tiểu oa nhi bốn tuổi cũng làm được chuyện gì.


      Khương Lệnh Uyển nhón chân cầm lấy hầu bao và trâm hoa từ tay Kim Châu, tinh tế đánh giá phen, làm như nhận thấy cái gì hay, đôi mắt to như sáng lên, khóe miệng nhịn được cong lên cái. Sau đó nàng trưng ra vẻ mặt ngây thơ, cúi đầu ngửi ngửi như con chó , toét miệng “oa” tiếng, giọng hơi to: “Trâm hoa là thơm. Tam tỷ tỷ, đây là mùi gì? là thích.”


      Khương Lệnh Huệ tự hào, nhìn Khương Lệnh Uyển với ánh mắt “ngươi có kiến thức”, : “Đây là huân hương có mùi của loài hoa lạ ở núi, sáng nay mẫu thân vừa mới mua cho tỷ, rất thơm.”


      Lời vừa dứt, Từ thị đứng bên cạnh liền biến sắc, dùng sức bấm vào tay Khương Lệnh Huệ cái.


      "Nương ——" Khương Lệnh Huệ bị đau thét lên, vẻ mặt oan ức.


      Khương Lệnh Uyển chớp chớp đôi mắt long lanh, tiểu lông mày nhíu lại nhìn về phía lão thái thái, cầm trâm hoa nhảy nhót đến bên cạnh bà, bàn tay nhiệt tình đem trâm hoa đến gần chóp mũi của lão thái thái, đôi mắt to ngây thơ vô tội: “Nãi nãi, thơm a.” Sau đó nàng thoáng cúi đầu : “Nhị thẩm tốt, sáng sớm liền tự thân mua trâm hoa và huân hương cho Tam tỷ tỷ. Mẫu thân con cũng chưa từng làm vậy, mẫu thân mùi người hài tử là mùi thơm nhất, cần huân hương, Xán Xán nghĩ chắc là do mẫu thân lười mua, thích phiền phức. Xán Xán hâm mộ Tam tỷ tỷ.”


      Lời ngây thơ vô tội, như là hâm mộ Khương Lệnh Huệ có mẫu thân tốt, nhưng lão thái thái ngốc. Chuyện từ lúc mới bắt đầu bà nghi ngờ, bây giờ nghe được lời Khương Lệnh Uyển, sao còn có thể , bà càng thêm khẳng định suy đoán của mình.


      Từ thị chặn lại : “Huệ nhi tuổi còn , trí nhớ chưa tốt, trâm hoa này…”


      “Trí nhớ tốt chẳng lẽ chuyện phát sinh hôm nay cũng là nhớ lầm?”


      Từ thị nhất thời dám lên tiếng.


      “... Thê tử lão nhị, ngày thường ngươi giúp đỡ đại thẩm cái gì cũng thôi , bây giờ lại tính toán với tiểu oa nhi?” Lão thái thái rất thương hai đứa con trai, nhưng Từ thị này lại là con sư tử Hà Đông, bà sớm hài lòng với nàng, bây giờ lại gây ra chuyện hồ đồ thế này, càng ngày càng làm lão thái thái vui.


      Lão thái thái lại nhìn Thôi di nương và Khương Lệnh Đề.


      Thôi di nương thân váy trắng, khuôn mặt trắng nõn, trang điểm mộc mạc, tính tình nhu nhược nên dễ bị bắt bí. Lão thái thái hiểu rằng, trước đây Thôi thị chăm sóc con bà rất tốt, làm việc thỏa đáng, chưa từng gây ra cố nào, Đề nhi càng phải , tuy là thứ nữ nhưng lại ý thức được thân phận của mình, tuổi còn rất ngoan ngoãn hiểu chuyện, xưa nay luôn bị người ta bắt nạt. Lúc trước Xán Xán cùng chơi với hai đích nữ bị chiều hư của chi thứ hai cũng ít lần đùa cợt người khác. Từ lúc Xán Xán tiếp xúc với Đề nhi lại bắt đầu trở nên hiểu chuyện hơn, lần trước lúc nàng xoa bả vai cho bà, nghe là ở chỗ Tứ tỷ tỷ học được, còn ồn ào mỗi ngày nàng đều muốn bóp vai cho bà, nghe xong mà trái tim như muốn nhảy ra. Tôn nữ bảo bối thường xuyên cùng Đề nhi, nàng đương nhiên cũng để tâm.


      Khương Lệnh Huệ chỉ là nữ oa bốn tuổi, mắt to mê man nhìn Từ thị, hiển nhiên là biết chuyện gì xảy ra. Nàng mấp máy môi: “Nương…” phải lão tổ tông hung hăng dạy dỗ Tứ muội muội sao?


      “Im miệng!” Từ thị tức giận .


      Khương Lệnh Huệ sợ hết hồn, thân thể run lên, viền mắt hồng hồng, sợ đến nỗi dám mở miệng.


      Lão thái thái , trong phòng cũng có ai dám lên tiếng.


      Tuy rằng chuyện hôm nay đúng, nhưng Thôi di nương cũng chỉ là vị thiếp thất, bất luận thế nào lão thái thái cũng phải giữ lại mặt mũi cho chính thất Từ thị, hơn nữa trò vặt này nếu để người ngoài biết được, chắc chắn cười đến rụng răng—— Vệ Quốc công phủ bọn họ thế mà quản được chuyện này.


      Lão thái thái đứng dậy, nhìn Từ thị, lạnh nhạt : “Chuyện hôm nay bỏ qua , sau này đừng làm ra loại chuyện mất mặt như vậy nữa, ta phiền lòng.” Ma ma đứng bên cạnh rất sợ lão thái thái sinh khí, vội vàng xoa xoa hai bên thái dương lão thái thái, liền cầm tay đưa người vào bên trong phòng ốc.


      Từ thị tức giận, nắm tay xiết chặt lại, bực bội dẫn Khương Lệnh Huệ ra khỏi Huệ An đường.


      Lúc này Khương Lệnh Uyển liền chạy đến bên người Thôi di nương.


      Khương Lệnh Đề vốn gầy, bây giờ khuôn mặt trắng bệch có chút tơ máu, mắt to trong veo còn hồng hồng, nhìn rất đáng thương, hiển nhiên là bị dọa sơ. Khương Lệnh Uyển sờ vào túi áo, thấy có khăn tay, liền nghiêng đầu nhìn Tiết Vanh: “Vanh biểu ca, huynh có khăn tay ?”


      Tiết Vanh lập tức lấy ra chiếc khăn màu xanh ngọc, bên còn thêu hình con hổ oai phong lẫm liệt,


      Khương Lệnh Uyển cầm khăn lau mặt cho Khương Lệnh Đề, rất là đau lòng, bi bô : “Tứ tỷ tỷ, tỷ yên tâm, sau này Xán Xán để cho ai bắt nạt tỷ.”


      Tay Thôi di nương vẫn còn run rẩy, lẳng lặng ôm lấy nữ nhi trong ngực.


      Hôm nay bị kinh hách, nhưng cuối cùng vẫn chọc tức Từ thị, tháng ngày trôi qua sau này cũng thanh thản. Chỉ là chuyện này kinh động đến lão thái thái, Từ thị e ngại vị trí của lão thái thái trong phủ, trong khoảng thời gian ngắn tìm mẹ con các nàng gây chuyện phiền phức. Nghĩ như vậy, Thôi di nương mới yên tâm chút.


      Nàng nhìn tiểu nữ oa dịu dàng trước mặt, khuôn mặt xinh đẹp, nhưng nàng lại cảm thấy Lục tiểu thư có chút giống thường ngày. Những lời vừa rồi nàng hỏi Tam tiểu thư chỉ là vô ý, làm hại Tam tiểu thư lỡ miệng, như vậy Lục tiểu thư quả là phúc tinh của Đề nhi.


      Thôi di nương đưa Khương Lệnh Đề về Thanh Hà cư, Khương Lệnh Uyển lúc này mới đem khăn trả cho Tiết Vanh, tiểu lông mày bắt đầu nhăn lại.


      Tiết Vanh cầm khăn, hiển nhiên nhận ra lo lắng của Khương Lệnh Uyển, trong lòng ghen tị, nhịn được thốt lên: “Xán Xán, sao muội đối xử tốt với Đề biểu muội như vậy?” Mới có mấy ngày, tiểu biểu muội của như là biến thành người khác, lúc thích Tông biểu ca kia, lúc lại thích Tứ tỷ tỷ này, ghen tị a.


      Trong lòng Tiết Vanh vui, xông tới cầm lấy tay trắng mịn của Khương Lệnh Uyển, chu miệng quấn quít lấy nàng: “Xán Xán, muội thích huynh nhất, có phải hay ? Lần trước muội , thích huynh nhất…”


      Có sao?


      Khương Lệnh Uyển tỉnh táo lại, chớp chớp đôi mắt to mọng nước.


      Phảng phất… có chút ấn tượng nho .


      —— "Vanh biểu ca, Xán Xán thích huynh nhất. Chờ đến lúc đến, huynh với bình hoa này do huynh đánh vỡ có được ?


      —— "Được a."
      fear, Thích ăn thịt, dhtt55 others thích bài này.

    4. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 18 : Tuấn tú


      Edit: Mira


      Beta: Kye


      Chuyện Từ thị tuy làm lớn, nhưng dù sao cũng có tường nào lọt gió, Khương Nhị Gia biết được liền nhịn được phát sinh tranh chấp cùng Từ thị. Tính tình Từ thị vốn mạnh mẽ, thường ngày lúc nào cũng đè đầu cưỡi cổ Khương Nhị Gia, mà Khương Nhị Gia tính tình phong lưu, cưới sư tử Hà Đông như thế, những năm nay bên ngoài thu lại ít, nhưng thực tế vẫn thay đổi. Nam nhân vốn sĩ diện, dù hay nhường nhịn cũng có thời điểm nhịn được. Còn Từ thị, lúc trước gặp lão thái thái đụng phải cái đinh, trở về sân còn gặp phu quân gây chuyện, tính khí liền bộc phát.


      Hai người cứ nháo như vậy, lần hai lần, Khương Nhị Gia tức giận liền phất tay áo mà , trực tiếp tới Thanh Hà cư của Thôi di nương.


      thực tế Khương Nhị Gia tuy rằng phong lưu, nhưng vẫn còn có chút tình cảm với Thôi di nương.


      Thôi di nương là người dịu dàng ngoan ngoãn, tranh đoạt, giống Từ thị chuyện gì cũng muốn xen vào, phải nắm trong tay mình mới an tâm, so sánh giữa hai người, lại càng thấy Thôi di nương tốt hơn biết chừng nào.


      Khương Nhị Gia ở chỗ Từ thị bị làm cho tức giận, đến chỗ Thôi di nương, liền cảm thấy nơi này dễ chịu thoải mái.


      Ngày ấy lão thái thái nhìn Khương Lệnh Đề trong lòng Thôi di nương gầy gò nhắn, khuôn mặt bé hầu như có tí thịt nào, giống như gương mặt bánh bao mập mạp của Khương Lệnh Uyển, vừa nhìn liền biết được chăm sóc tốt. Lão thái thái là người tin Phật, có lòng hướng thiện, đầy lòng thương, liền căn dặn con thứ hai của mình cũng phải quan tâm Khương Lệnh Đề ít, tuy là thứ nữ, nhưng vẫn là khuê nữ của mình, thể bên nặng bên quá mức, cuộc sống cũng bằng hạ nhân.


      Khương Nhị Gia vốn cảm thấy thua thiệt thứ nữ này, nay lão thái thái lên tiếng, tất nhiên là đáp ứng, sau đó lập tức đem đồ tốt ngừng đưa tới Thanh Hà cư, lại đưa thêm vài nha hoàn ma ma, nhất thời Thanh Hà cư vốn yên tĩnh cũng náo nhiệt hẳn lên. Ban đầu Từ thị còn muốn làm ầm ĩ, nhưng cũng phải kẻ ngốc, biết rằng cứ nháo như vậy, chính là tự đẩy nam nhân của mình về hướng Thôi di nương bên kia, tính tình cũng thu liễm ít.


      Thời điểm Khương Lệnh Uyển Thanh Hà cư thăm Khương Lệnh Đề, thấy Khương Lệnh Đề mặc thân áo váy màu hồng phấn thêu những cành hoa gấp chồng lên nhau, hai búi tóc trái đào cột bằng dây buộc màu hồng, còn gắn thêm hai đóa hoa lụa màu đỏ, điều này làm khuôn mặt hồng hào hẳn lên.


      tháng qua, Khương Lệnh Đề đúng là hơi mập lên chút.


      Chuyện này phải kể đến công của người cha Khương Nhị Gia này, nhìn nữ nhi gầy gò, bộ dáng ốm yếu, liền mời đại phu chuyên giúp nữ nhi điều dưỡng thân thể, trong tháng này đồ ăn lại được cải thiện ít, tiểu nữ oa năm tuổi tất nhiên là bắt đầu mập lên.


      Nụ cười mặt Thôi di nương tươi hơn chút, nhìn gương mặt thanh lệ mềm mại ửng đỏ, mặt mày hồng hào, liền hiểu được gần đây cũng thoải mái hơn nhiều.


      Khương Lệnh Uyển thấy Thôi di nương cùng Khương Lệnh Đề khỏe mạnh, cũng yên lòng, chỉ là vừa về đến Đông viện, khuôn mặt liền nhịn được xụ xuống. Đào ma ma nhìn tiểu thư nhà mình có chút thất thần, liền ngồi xổm xuống bên cạnh nắm bột , ôn nhu : “Lục tiểu thư đói bụng?”


      Khóe miệng Khương Lệnh Uyển thoáng co giật chút.


      Hóa ra nàng ở trong mắt Đào ma ma chính là tiểu tham ăn?


      Khương Lệnh Uyển dùng sức niết khuôn mặt bánh bao của mình, nhớ rằng nàng hơn tháng chưa gặp Lục Tông. Lần trước Lục Tông trước khi , ràng hứa thường xuyên tới gặp nàng, vậy mà lại nuốt lời. Nhưng nghĩ kĩ lại, lấy tính tình hũ nút của Lục Tông, làm sao có khả năng chủ động gặp nàng đây? Trong lòng Khương Lệnh Uyển vừa tức vừa rối, lông mày càng nhíu chặt, thầm nghĩ: Nàng lúc trước biểu với Lục Tông quá nhiệt tình, có lẽ nào Lục Tông chê nàng ồn ào hay ?


      Khương Lệnh Uyển cắn cắn môi.


      Nếu dám ghét bỏ nàng, có tin hay kiếp này nàng đổi phu quân khác!


      Nhưng ý niệm này chỉ là nhất thời nổi lên lúc tức giận, khi bình tĩnh lại, nàng đúng là tìm được ai tốt hơn Lục Tông. Có lẽ là có, chỉ cần nàng dụng tâm tìm, dù sao kiếp trước nàng sống hơn hai mươi năm cũng phải là ngồi . Tấn thành thiếu thanh niên thế gia tuấn kiệt văn võ song toàn, nàng cũng biết được ai ngày sau có tiền đồ lớn, nhưng nghĩ đến việc nàng phải dùng chung nam nhân với người khác, cả người nàng liền thoải mái, cảm thấy ghê tởm. Hơn nữa so sánh ra, vẫn là Lục Tông thương nàng nhất, ở bên người Lục Tông, nàng sống cũng tự tại.


      Khương Lệnh Uyển biết bản thân có chút ích kỷ.


      Lục Tông đối xử với nàng chỉ muốn đào tim đào phổi đưa tới, nếu nàng vì những chuyện nhặt này liền muốn gả cho người khác, như vậy thực quá vô tâm.


      .


      Đảo mắt lại đến cuối tháng.


      Cuối thu khí trời mát mẻ, thích hợp để xuất môn.


      Lão thái thái muốn dẫn nữ quyến Quốc Công phủ Tương Nguyên tự lễ Phật. Khương Lệnh Uyển sau khi nghe được tin tức này, lập tức dựa vào lòng lão thái thái, thanh mềm mại : “Nãi nãi, Xán Xán cũng muốn . Xán Xán cầu Bồ Tát phù hộ nãi nãi sống lâu trăm tuổi, mỗi ngày đều vui vẻ.”


      ràng là muốn ra ngoài chơi đùa, nhưng miệng này như lau qua mật, mỗi chữ đều làm cho tâm người nghe thoải mái. Lão thái thái mặt mày vui vẻ, nhéo khuôn mặt bé của tiểu tôn nữ : “Xán Xán hiếu thuận, nãi nãi nhất định mang Xán Xán cùng.”


      Nghe xong trong lòng Khương Lệnh Uyển đầy vui mừng, “Nãi nãi tốt.”


      Hai tháng này nàng ngày ngày ở trong phủ, thực là buồn muốn chết. Tuy nàng dần dần thích ứng cuộc sống của tiểu nữ oa bốn tuổi, nhưng tóm lại thể giống hài tử bốn tuổi ngây thơ vô tri sinh sống như vậy. Ban đầu đấu miệng lưỡi cùng Khương Lệnh Huệ còn cảm thấy thú vị, nhưng nàng là người có mới nới cũ, dù là thứ gì mới mẻ, qua hai lần cũng chán.


      cùng lão tổ tông lễ Phật, chuyện này Khương Lệnh Uyển cũng thích lắm.


      Kiếp trước mỗi lần nàng về nhà mẹ đẻ, chuyện đầu tiên nương muốn hỏi chính là bụng nàng có tin tức gì , sau đó lại ở bên tai nhắc nàng mau mau có hài tử. Đến lúc nàng rốt cục muốn có hài tử, nhưng lại hiểu sao vẫn mang thai được, sau đó nàng nghe Bồ Tát Tương Nguyên tự rất linh nghiệm, những phụ nhân Tấn thành hơi phú quý chút đều đến cầu tử, hơn nữa bách thử bách linh, đến mức trời hoa rơi loạn, như thể cầu lần liền có thể làm cây vạn tuế nở hoa ngay vậy*. Nàng da mặt mỏng, nhưng cuối cùng vẫn trơ mặt đến, hơn nữa còn rất có thành ý, hơn nửa năm tháng nào cũng bái Bồ Tát, nhưng vẫn thể mang thai.


      *Cây vạn tuế nở hoa: loài cây tuổi thọ dài, năm ra lá hai lần, nếu chăm sóc tốt 20 năm mới nở hoa lần (trường hợp chăm sóc tốt thôi nha), ở bên Trung có tích về cây vạn tuế, mình lắm, đại khái là có nhà sư già, sắp qua đời, để lại hai cây vạn tuế, được hoàng gia nuôi dưỡng, cây lớn chậm, năm ra lá hai lần, thân cây cao mười thước nhưng lại nở hoa, và rồi đến khi hoàng đế bỏ thuốc lá cây lại ra hoa. Mình nghĩ chỗ này tác giả ý muốn việc khó khăn hoặc là chuyện kỳ lạ, khó xảy ra ấy. Lưu ý mình chỉ tìm hiểu sơ lược để biết sơ ý tác giả và tích chỉ dịch sơ lại bằng google từ trang của Trung nên độ chính xác cao.


      Lúc đó nàng buồn bực vô cùng, lại oan ức khó chịu, Lục Tông lại còn cười nàng, ôm nàng cười cười, : “ với nàng rồi, nàng muốn hài tử, cầu Bồ Tát còn bằng tìm ta.”


      Tâm thành tắc linh*. Kiếp này nàng khỏe mạnh, cũng bái Bồ Tát từ , đầy đủ thành ý.


      *Tâm thành tắc linh: thành tâm cầu được.


      Ngày Tương Nguyên tự, Khương Lệnh Uyển ăn mặc xinh đẹp. Chu thị cũng là mĩ nhân, trước lúc ra ngoài nhất định phải trang điểm phen, nhưng hôm nay trang điểm xong, lại thấy khuê nữ mình ngồi ghế thêu, hai chân lúc lúc , nhìn chằm chằm chính mình trong gương, tay trái cầm cây trâm bạc mạ vàng nạm trân châu, tay phải cầm cây trâm bạc khác khắc hoa bướm treo thêm những dây bạc, dường như là do dự quyết định được.


      Chu thị tới, nặn nặn gò má mập mạp của khuê nữ, cười : “Còn tuổi, thích chưng diện như thế, sau này lớn lên thế nào đây?” xong liền lấy chiếc vòng ngọc làm bằng vàng ròng đeo lên tay nữ nhi, lại cầm hai loại trang sức khác nhau tay nàng để qua bên, ngón tay như ngọc tùy ý ở trong tráp trang điểm màu xanh chọn hồi, từ tốn lấy ra hai sợi dây buộc tóc màu hồng nhạt làm băng tơ tằm có xâu ngọc trai buộc lên hai búi tóc, lại cầm chiếc lược ngọc chải lại mái bằng cho nữ nhi.


      Khuê nữ còn tuổi xinh đẹp, người như ngọc, khuôn mặt tuy rằng mềm mại, nhưng càng ra là tiểu hài tử ngây thơ. Nàng tới, hôn lên khuôn mặt mũm mĩm của khuê nữ cái, lúc này mới ôm nữ nhi ra ngoài.


      Khương Lệnh Uyển ôm cổ mẫu thân mình, ngoan ngoãn nằm nhoài lên bả vai nàng.


      Bên ngoài Vệ Quốc Công phủ có tổng cộng ba chiếc xe ngựa, Chu thị ôm Khương Lệnh Uyển lên chiếc đầu tiên, ngồi cùng lão thái thái, còn chi thứ hai ngồi chiếc xe ở giữa, những nô bộc khác cùng ngồi chiếc xe cuối cùng.


      Khương Lệnh Uyển bị ôm lên xe ngựa, nhìn Tô Lương Thần ngồi bên người lão thái thái. Hôm nay Tô Lương Thần dường như cũng cố ý trang điểm phen, ăn mặc chỉnh tề, hai búi tóc cũng cài cây trâm hoa mai đỏ. Tô Lương Thần ngoan ngoãn mở miệng chào hỏi, mặt tràn ngập nụ cười vui vẻ, vừa nhìn liền biết giáo dưỡng cực tốt.


      Khương Lệnh Uyển bĩu môi, lên tiếng chào “Lương Thần biểu tỷ.”


      Kỳ thực , kiếp trước nàng cùng Tô Lương Thần cũng qua lại, tuy là biểu tỷ muội, nhưng Tô Lương Thần cùng Khương Lệnh Huệ lại thân thiết hơn, Khương Lệnh Huệ cũng coi Tô Lương Thần thành thân tỷ muội. Hơn nữa Tô Lương Thần có chút phóng khoáng, mỗi lần nàng thấy mình ăn mặc tinh xảo gây chú ý, liền lộ ra ánh mắt trào phúng. Có lẽ là cảm thấy nương gia huệ chất lan tâm mới là quan trọng nhất, loại người như mình mỗi ngày chỉ nghĩ mặc xiêm y gì, đeo đồ trang sức gì, cũng khó trách hợp ý nàng.


      Nhưng hôm nay, Tô Lương Thần đối với nàng lại đặc biệt nhiệt tình.


      lúc lại hỏi nàng khát , lúc khác lại hỏi nàng có đói bụng , cứ như đôi hảo tỷ muội thương nhau, như thể mối quan hệ của hai người tốt đẹp vô cùng.


      Xe ngựa nhanh chóng đến giữa sườn núi Tương Nguyên tự, phía xe ngựa lên được, chỉ có thể bộ. Khương Lệnh Uyển được mẫu thân mình ôm xuống xe ngựa.


      Lão thái thái được Lý ma ma đỡ xuống xe ngựa, liếc mắt về phía trước cái. Thấy thiếu niên cẩm bào ngọc sắc đứng thẳng dưới gốc cây cổ thụ, môi hồng răng trắng, đặc biệt tuấn tú, ánh mắt từ ái, nhịn được than thở: “Tiểu thiếu niên này tuấn a, so với Dụ nhi nhà chúng ta còn đẹp hơn, biết là con cái nhà ai?”


      Khương Lệnh Uyển nằm nhoài trong lòng mẫu thân mình, nghe được thanh có chút ngạc nhiên, cũng muốn nhìn thấy vị tiểu thiếu niên nào so với ca ca nàng còn tuấn lãng hơn.


      Khương Lệnh Uyển nhấc đầu lên, đôi mắt to đen láy.


      Vừa nhìn lên liền dời mắt nổi.


      Nha, phải nhà ai, chính là người nhà nàng.
      fear, Thích ăn thịt, dhtt61 others thích bài này.

    5. Hiyoko

      Hiyoko Active Member

      Bài viết:
      88
      Được thích:
      102
      người nhà của nàng còn ai ngoài LT nữa:yoyo60:
      Thanks ad♡
      Tiểu Huân thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :