1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Kiều thê nhà ta - Mạt Trà Khúc Kỳ (Trọng sinh, gia đấu, sạch, cực sủng)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LyLy Mai

      LyLy Mai Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      47
      cảm ơn editor, 4 chương 1 lúc luôn, :Cheerleader::th_83:

    2. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Nàng Lương Thần này chưa đụng vào tơờng chưa biết sợ. Chào mừng editors mới
      Chris thích bài này.

    3. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Tô Lương Thần ms tí tuổi mà ghê gớm
      Chris thích bài này.

    4. tieutinhtinh

      tieutinhtinh New Member

      Bài viết:
      11
      Được thích:
      5
      Truyện hay quá, cảm ơn editor nhiều nhaaaaa

    5. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 99:


      Edit: Kye

      Beta: Twins


      Mưa rơi càng ngày càng lớn, nước mưa “bụp bụp bụp” rơi mui xe. Nghe thanh vang đỉnh, Thái tử ngồi bên trong buồn bực xoa mi tâm, nghiêng đầu nhìn Tiết Vanh ngồi chênh chếch tựa vào trong góc, toàn bộ lồng ngực đều muốn run lên. Lúc này, còn tưởng là A Tranh, chờ đến lúc tới nhìn, phát liền nhận ra người này phải A Tranh. Nhưng biết A Tranh có đệ đệ long phượng thai có dung mạo cực kì giống nàng - Tiết Vanh.


      Trước kia Thái tử quên gần hết chuyện hồi còn bé rồi, nhưng sau khi biết Tiết Tranh, tất nhiên phải điều tra phen. Sau khi nghe tên Tiết Vanh, mặt Thái tử cũng muốn tái rồi. Nhưng mà định muốn thành hôn với Tiết Tranh, hơn nữa đời này chỉ cưới mình nàng, mà Tiết Tranh quý vị đệ đệ Tiết Vanh này nhất, chỉ biết giữ lại trong lòng. Nhưng hôm nay nhìn thấy người , vẫn nhịn được bài xích.


      Thái tử thấy cái trán mình nảy lên thình thịch, vừa liếc nhìn, sau đó thu hồi ánh mắt, thầm nghĩ: Học cái gì học, lại thích học cách giả .


      Xe ngựa dừng bên ngoài Trung Dũng Hầu phủ.


      Tuy mưa rất lớn, nhưng vẫn có ít hạ nhân mặc áo tơi* ra vào Trung Dũng Hầu phủ. Công tử trong phủ mất tích, chuyện này quả làm Trung Dũng Hầu cùng thê tử Khương thị vạn phần lo lắng. Lúc này Tiết Tranh mặc thân áo xanh biếc qua chỉnh sửa rất tiện lời, nàng tháo nón che đầu xuống, khuôn mặt nhắn ướt nhẹp, tóc cũng ướt mất nửa. Đệ đệ thấy, nàng ngồi ở nhà yên. Nhưng mà còn chưa tìm được… Tiết Tranh suy nghĩ chút, tiếp tục đội nón lên, chuẩn bị ra ngoài.


      *áo tơi: áo mưa làm bằng rơm rạ


      Quản gia đứng bên vội vàng tiến lên: “Tiểu thư, người xem xiêm y và tóc của người đều ướt hết rồi, người vẫn nên về phòng thay xiêm y thôi, nếu bị bệnh tốt.” Thường ngày tuy dũng mãnh, nhưng đến cùng vẫn chỉ là thân thể nương a.


      Tiết Tranh nhíu mày, sắc môi trắng bệch, ngữ khí kiên định : “ được, Vanh nhi nhát gan, tìm được đường về nhà, nhất định sợ hãi.” Từ nàng che chở đệ đệ của mình, bây giờ làm sao có thể trơ mắt để đệ đệ lưu lạc bên ngoài, mà chính bản thân chỉ biết trốn trong phòng làm gì? Tiết Tranh muốn ra ngoài tìm lần nữa, thấy chiếc xe ngựa dừng lại bên, bóng người quen thuộc bước xuống.


      Tiết Tranh sững sờ nhìn Thái tử, ngàn lần nghĩ tới vào lúc này lại xuất ở đây…


      Lòng nàng run lên, nhưng hôm nay quan trọng nhất vẫn chính là đệ đệ, nên nàng dứt khoát giả bộ nhìn thấy.


      “A Tranh.” Thái tử gọi tiếng, thế nhưng bị mưa to át , thanh yếu ớt căn bản thể nghe thấy. sốt ruột, cũng nhớ trời mưa to, vội vàng chạy thẳng về phía Tiết Tranh.


      Trong tay Nguyên Mậu cầm ô giấy dầu, thấy Thái tử chạy , mặt biến sắc, lập tức đuổi theo: “Thái tử điện hạ, người chạy chậm chút a—— "


      “A Tranh.” Thái tử tới, nhìn Tiết Tranh đội nón đeo áo tơi, trong lòng khẩn trương. Nhưng Tiết Tranh chỉ nhìn như kẻ ngu đứng dầm mưa, nhíu mày, vội vàng kéo người đến dưới mái hiên, ngẩng đầu : “Ngươi tới làm cái gì? Muốn ăn đòn sao?”


      Thái tử cười cười, đôi mắt rơi vào khuôn mặt Tiết Tranh, dường như cảm thấy nhìn cỡ mấy cũng đủ, mặt dày mày dạn : “Ngươi có đánh ta, ta cũng .”


      Tiết Tranh đếm xỉa đến , xoay người rời . Thái tử kéo lấy cánh tay nàng, u oán : “Nàng muốn để ý đến ta sao?”


      Tiết Tranh dùng sức hất tay ra: “Thái tử điện hạ, ta còn có việc, rảnh chơi với ngươi.”


      Thấy vẻ mặt nàng nghiêm túc, Thái tử cũng dám chơi xấu nữa, chớp mắt : “Ta biết nàng bận chuyện gì…” thấy Tiết Tranh vẫn nhìn , có chút thất lạc, nhưng tiếp tục : “Ta ở phủ Thái phó gặp đệ đệ Tiết Vanh của nàng, uống say, ta liền tiện đường đưa về.”


      Dứt lời, ánh mắt Tiết Tranh lúc này mới sáng lên: “ sao?”


      Ở trong lòng người ta, phân lượng của mình và đệ đệ của nàng hoàn toàn thể so sánh, Thái tử luôn luôn kiêu ngạo được mọi người phủng trong lòng bàn tay có chút bất mãn: “Ta đương nhiên lừa nàng, chính còn xe ngựa của ta…”


      Thái tử chuyện nữa, Tiết Tranh liền vội vàng chạy về phía xe ngựa. Ánh mắt của Thái tử cũng ảm đạm vài phần.


      Trung Dũng Hầu cùng thê tử Khương thị thấy nhi tử được tìm về, kích động ra lời, nhưng vừa nghe là Thái tử đưa con mình về, đại gia đình vội vàng ra quỳ nghênh đón. Thường ngày Thái tử rất quen thuộc việc này, nhưng hôm nay nhìn Tiết Tranh cũng quỳ xuống hành lễ, trong lòng liền cảm thấy thoải mái. biết nàng có ý tránh , cũng ở trước mặt nhiều người chuyện với nàng, chỉ khom lưng tự mình nâng Trung Dũng hầu đứng dậy: “Hầu gia cần đa lễ, đều đứng lên cả .”


      Trung Dũng Hầu Tố Văn nghe tính tình Thái tử táo bạo, là người thể đắc tội, bây giờ thấy kính trọng với mình như vậy, đúng là có chút thụ sủng nhược kinh. thấy áo bào Thái tử ướt đẫm, liền : “Nếu Thái tử chê, xin người hay đổi xiêm y, đỡ bị cảm lạnh.”


      Được nhạc phụ đại nhân quan tâm, Thái tử cong môi, cuối cùng coi như cảm nhận được tia ấm áp. chút dấu vết liếc nhìn Tiết Tranh chút, lại quay về phía Trung Dũng Hầu : “Hầu gia có tâm…” Sau đó giả vờ giả vịt nhìn ra bên ngoài, nhíu mày sầu ưu: “Mưa lớn như vậy, có lẽ ngừng trong hôm nay, biết Hầu phủ có tiện hay cho ta ở nhờ đêm?”


      Trung Dũng Hầu dừng chút, thấy ngữ khí và biểu tình vô hại của Thái tử, nhất thời cũng ít mấy phần câu nệ, : “Tự nhiên có thể, chỉ cần Thái tử chê là được. Thần lệnh người chuẩn bị.” xong, liền liếc mắt ra hiệu cho thê tử Khương thị đứng bên cạnh.


      Thái tử cười cười. Cùng người mình thích trú dưới mái hiên, sao lại ghét bỏ?


      Đối với Thái tử có hành vi ngủ lại trắng trợn, mí mắt Tiết Tranh cũng thèm nhấc lên, nàng chỉ nhìn về phía Trung Dũng Hầu : “Cha, nữ nhi xem Vanh nhi.”


      Trung Dũng Hầu đến cùng vẫn là nam nhân, tâm thô, tất nhiên cũng có phát ra vấn đề giữa Thái tử cùng nữ nhi, chỉ phất tay : “ .”


      Thái tử liếc nhìn bóng lưng xa dần của Tiết Tranh, bàn tay trong ống tay áo nắm chặt lại.


      Gần quan được ban lộc, tin theo đuổi được tức phụ!


      ·


      Mưa to rơi xuống, Khương Lệnh Uyển dùng xong bữa tối rồi lên giường ngủ rất sớm. Chỉ là đêm nay Lục Tông ở lại quý phủ, làm nàng có cảm giác kì quái. Khoảng cách hai người bỗng nhiên được rút ngắn lại. Bây giờ nàng với Lục Tông mới định hôn, dưới mí mắt cha mẹ, tất nhiên Lục Tông cũng dám làm bừa, đêm nay chắc chắn làm ra việc trộm hương ngọc gì. Khương Lệnh Uyển nghĩ nghĩ, liền nhắm mắt ngủ.


      Ngày hôm sau tỉnh lại, sắc mặt Khương Lệnh Uyển hồng hào, tinh thần vô cùng tốt.


      Kim Kết, Sơn Trà bưng chậu sứ men xanh khắc hoa văn cỏ cây cùng bách điểu vào, hầu hạ Khương Lệnh Uyển rửa mặt. Khương Lệnh Uyển để ý hôm nay cái miệng của Sơn Trà hôm nay im bặt, đúng là kì quái, nàng hỏi: “Thường ngày sáng sớm phải líu ríu sao? Sao hôm nay lời nào, tối qua xảy ra chuyện gì sao?”


      Sơn Trà cũng nghẹn đến hoảng, bây giờ tiểu thư nhà mình hỏi đến rồi, mặt nàng chải tóc cho tiểu thư, mặt : “Là Tô tiểu thư, tối qua…”


      Khương Lệnh Uyển nhíu mày, ra hiệu cho nàng tiếp tục .


      Xưa nay tuy Sơn Trà hay tùy tiện, nhưng vào lúc này lỗ tai cũng có chút nóng, giọng : “Tối hôm qua, nha hoàn hầu hạ bên người Tô tiểu thư tên Đan Quế thấy chủ tử của nàng, liền tìm. Nàng tìm được, bên ngoài lại mưa lớn, tâm trạng sốt ruột, liền tìm phu nhân. Sau đó phu nhân liền lệnh bọn hạ nhân hỗ trợ tìm kiếm, kết quả…” Gò má Sơn Trà đỏ ửng, : “Kết quả phát Tô tiểu thư ở gian phòng dành cho khách ở Tây viện, cùng Nhị công tử… ở…”


      Sơn Trà , xấu hổ che mặt, khe hở lộ ra hai con mắt, sẵng giọng: “Có người Tô tiểu thư mảnh vải che thân cưỡi lên người Nhị công tử, hơn thế tất cả bọn hạ nhân đều nhìn thấy.”


      Khương Lệnh Uyển nghe xong cả kinh, cũng xấu hổ thay cho Tô Lương Thần. Nàng biết Tô Lương Thần và Khương Lộc có tư tình, nhưng thường ngày thấy nàng là người khéo đưa đẩy, giống loại người làm ra những chuyện khác người, ngờ ban ngày quyến rũ Lục Tông, buổi tối lại ở cùng chỗ với Khương Lộc. Nhưng mà… Khương Lệnh Uyển dừng chút, mơ hồ cảm thấy có cái gì đó đúng. đúng, nếu Tô Lương Thần muốn vụng trộm với Khương Lộc, căn bản cần chạy đến phòng dành cho khách ở Tây viện , chỉ là, nếu người mà nàng ta để ý chính là Lục Tông… Đêm qua ràng Lục Tông ở phòng khách tại Đông viện.


      Sau khi ra, Sơn Trà dễ chịu hơn rất nhiều, còn : “Còn tưởng rằng lúc trước Tô tiểu thư ở Quỳnh Hoa đài gây nên danh tiếng vang dội, là người tâm khí cao ngạo, bên ngoài còn có người so sánh tài hoa của Tô tiểu thư có thể ngang bằng với Chu tiểu thư, nhưng hành vi này thực là…”


      Khương Lệnh Uyển bĩu môi. Ở phương diện này, quả thực hai người có thể sánh vai.


      Mà ở phòng khác, Tô Lương Thần hỗn loạn tỉnh lại, đến lúc thấy người mình toàn những vết xanh tím, lại nhớ đến đêm kịch liệt hôm qua, khỏi mặt đỏ tai hồng.


      Đan Quế vào hầu hạ, thấy tiểu thư nhà mình bộ dáng biết chuyện gì, liền rũ mắt, tiếng nào qua.


      Tô Lương Thần tâm tình tốt, thấy Đan Quế, liền hỏi: “Là ngươi đưa ta trở về sao?” Tối hôm qua Lục Tông uống nước trà kia, dù là chính nhân quân tử cũng thể chịu được.


      Trong bụng nàng vui mừng, nhưng hiểu lần đầu tiên bị đau, liền rót chén nước để uống, cơn đau lúc này mới miễn cưỡng giảm xuống.


      Tuy nàng nhớ ràng lắm, nhưng thân thể cực nóng và nhiệt tình của nam tử kia, đến giờ phút này nàng cũng quên được. Khóe môi Tô Lương Thần mang theo nụ cười, thầm nghĩ nam nhân đều phải cùng bộ dáng sao, thường ngày tính tình lạnh như băng, đến lúc giường lại như sói đói.


      Thấy Đan Quế im lặng lên tiếng, Tô Lương Thần cảm thấy là lạ, nhấc mắt lên, hỏi: “Làm sao?”


      Đan Quế hầu hạ bên cạnh nàng mấy nắm, cũng là nha hoàn nàng tín nhiệm nhất. Hơn nữa lần trước Khương Dụ muốn qua đêm với nàng, nàng cũng nên thay mận đổi đào đưa Đan Quế lên giường . Nàng ràng, nha hoàn thời đại này, đều trung thành tuyệt đối với chủ nhân, huống chi còn là người ở bên cạnh nhiều năm như vậy. Nhưng mà cho cùng hạ nhân chỉ là phương tiện để sai khiến, chỉ cần cho điểm ngon ngọt, đừng là hiến thân, coi như là lấy cái mạng của nàng, đoán chắc cũng suy nghĩ nhiều.


      Sắc mặt Đan Quế trắng bệch, đem chuyện hôm qua ra toàn bộ.


      Tô Lương Thần vừa nghe, mặt mày nhất thời tái mét, bỗng nhiên đứng dậy, cầm lấy vai Đan Quế: “ thể nào, làm sao lại là Khương Lộc!” ràng đến đến phòng Tây viện, là gian phòng của Lục Tông.


      Đan Quế : “Nô tỳ cũng biết xảy ra chuyện gì…”


      Khương Lộc, Khương Lộc. Tô Lương Thần nhất thời nổi cơn buồn nôn. Cũng đúng, Khương Lộc phải kẻ ngốc, chắc là nhận ra điều gì, cho nên mới thuận nước đẩy thuyền, cùng nàng… Tô Lương Thần nắm chặt hai tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay, giờ khắc này hận thể cầm băm thành vạn đoạn.


      Đan Quế lại : “Tiểu thư, chuyện này tất cả người trong phủ đều biết, đêm qua… Đêm qua có rất nhiều hạ nhân nhìn thấy… Chỗ lão thái thái, chắc cũng…” Đan Quế vội : “Tiểu thư mau gặp lão thái thái van nài, nếu tiểu thư xong mất.”


      Gây ra chuyện gièm pha bậc này, đừng là lúc trước nổi bật trước mặt hoàng thượng, dù là tiểu thư cành vàng lá ngọc, bất quá chỉ là kẻ ong bướm lả lơi biết xấu hổ.


      Tô Lương Thần cố gắng tìm lại thanh của bản thân, nhìn Đan Quế : “Ngươi ra ngoài, để ta yên lặng suy nghĩ chút.”


      Đan Quế : “Tiểu thư, vậy nô tỳ ra ngoài trước. Có việc gì người cứ gọi nô tỳ.”


      Đan Quế ra khỏi phòng, bước ra bên ngoài đúng lúc gặp phải Khương Lộc, vội vàng quỳ gối hành lễ. Lúc này Khương Lộc mới tinh tế quan sát nha hoàn trước mặt này, thấy nàng tuy rằng mặc thân xiêm y bình thường của nha hoàn, nhưng mặt mày thanh tú xinh đẹp, xác thực có mấy phần tư sắc. Giọng Khương Lộc cũng mềm hơn mấy phần, động viên : “ Ngươi yên tâm, chuyện này ta để tiểu thư nhà ngươi biết. Sau này tiểu thư nhà ngươi theo ta, ra liền có cớ đem ngươi thu phòng, dù sao… Chúng ta cũng có phu thê chi thực*.”


      *”Phu thê chi thực”: cụm này ý là đôi ‘thiện nam tín nữ’ kia lăn lộn ga giường với nhau. Vì thấy dịch thô quá nên chú thích cho mọi người nha~ Thân.


      Đan Quế mặt kinh hoảng : “Đa tạ Nhị công tử nâng đỡ, nô tỳ đòi hỏi cái gì, chỉ là đành lòng để tiểu thư tiếp tục làm sai. Nhị công tử đối với tiểu thư mảnh chân tình, tiểu thư nên quý trọng mới đúng, hi vọng sau này Nhị công tử hãy đối xử tốt với tiểu thư.”


      Nghe lời của Đan Quế, biết nàng phải loại người bán chủ cầu vinh, hôm qua quyết định đem chuyện của Tô Lương Thần cho , cũng chỉ vì muốn chủ nhân của mình tiếp tục làm sai. như thế, Khương Lộc tự nhiên lại đánh giá cao nàng hơn mấy phần, : “Ngươi có lòng, ta nhất định… Chăm sóc tiểu thư nhà người tốt.” Khương Lộc cố ý tăng thêm hai chữ vào trong đó.


      Đan Quế vâng lời, chờ Khương Lộc vào, có điều qua lúc, liền nghe bên trong truyền ra thanh ầm ỹ. Đan Quế thở phào hồi, sau đó về phía sân phòng Chu thị.


      Chu thị dùng hết đồ ăn sáng, định qua chỗ lão thái thái thỉnh an, tiện đường giải quyết chuyện của Tô Lương Thần. Nàng thấy Đan Quế vào, lúc này mới hỏi: “Làm ầm ỹ lên sao?”


      Đan Quế hành lễ với Chu thị, trả lời: “Tô tiểu thư lúc này ở cùng với Nhị công tử, nô tỳ ở bên ngoài nghe ngóng, đại khái là cãi nhau ạ.”


      Chu thị nghe xong vuốt cằm. Việc này trách ai? Yên ổn ở Vệ Quốc Công phủ mà sống, ăn được uống được, có người hầu hạ, còn chưa đủ, mực muốn làm chuyện thiêu thân như vậy. Lục Tông đúng là tốt, sau này tránh khỏi việc nữ nhân hướng về , nhưng ở dưới mí mắt của nàng, lại trắng trợn táo bạo muốn đánh chủ ý lên con rể của nàng, nàng thực nhịn được.


      Muốn gạo nấu thành cơm? Được, nàng đồng ý. Muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.


      Chu thị nghiêng đầu, nhìn Đan Quế đứng bên, : “Oan ức ngươi.”


      Đan Quế : “Đây là nô tỳ cam tâm tình nguyện, nô tỳ cảm thấy oan ức.”


      Chu thị biết Đan Quế trung thành với nàng tuyệt đối, cho nên mới lệnh nàng giám sát nhất cứ nhất động của Tô Lương Thần, nhưng đứa ngốc này, lại hi sinh thân thể của bản thân, lúc sau mới cho nàng biết.


      Đan Quế quỳ xuống, : “Nô tỳ đều nghe theo phu nhân, muốn cả đời làm việc cho phu nhân.”


      Chu thị nâng Đan Quế đứng dậy, : “Được rồi, ta hiểu ý của ngươi.”


      Sáng sớm Khương Lệnh Uyển tìm mẫu thân mình, nhưng lại thấy Đan Quế theo mẫu thân ra khỏi viện. Nàng suy nghĩ chút, đôi mắt sáng lên, nghi hoắc nhất thời liền có đáp án. Nàng bước nhanh vào, nhìn Chu thị ra, liền ngọt ngào kêu tiếng: “Nương.”


      Chu thị nhìn nữ nhi, cười cười, giơ tay nhéo nhéo khuôn mặt tươi tắn của nữ nhi, : “Sao hôm nay lại chạy qua đây?”


      Khương Lệnh Uyển kéo cánh tay Chu thị, thân mật : “Nữ nhi cùng nương thỉnh an bà nội.”


      Nếu là ngày thường, Chu thị tất nhiên cự tuyệt, nhưng hôm nay lão tổ tông nhất định nhắc đến chuyện Tô Lương Thần, nàng muốn chuyện dơ bẩn này đến lỗ tai nữ nhi, liền : “ cần. Cha con ở tiền thính, con qua xem Vinh Vương cùng Tông nhi .”


      Nghe những lời này của mẫu thân, trong lòng Khương Lệnh Uyển mới chắc chắn.


      Chỉ là—— nếu nương muốn nàng biết chuyện kia, vậy nàng liền giả vờ biết.


      Khương Lệnh Uyển cười : “Được, nữ nhi xem Tông biểu ca.”


      Chu thị giương mắt, nhìn bóng lưng nữ nhi, thấy nàng dáng dấp hoạt bát, nhịn được thở dài hơi. Chuyện hôm qua, nàng còn có thể quản, ít bữa nữa nữ nhi gả , nàng muốn quản cũng được. Tất cả đều dựa vào bản thân con bé mà thôi.
      fear, Thích ăn thịt, dhtt35 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :