1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Kiều thê nhà ta - Mạt Trà Khúc Kỳ (Trọng sinh, gia đấu, sạch, cực sủng)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 80:

      Edit: Tiểu Huân

      Beta: Mira


      Khương Lệnh Uyển ngẩng đầu nhìn, mắt to vội chuyển, phát sắc mặt Lục Tông có chút dễ nhìn.


      Đúng là bình dấm, mới có chút để ý.


      Có điều, may mà Bảo Thiền phản ứng nhanh, nếu , đổi lại là Tạ Trí Thanh đến cứu nàng, chuyện mà truyền ra, vậy thanh danh của nàng cũng còn.


      Chỉ là nay thấy Lục Tông như vậy, nàng cũng khỏi cảm thấy buồn cười. Kỳ thực nàng cũng nghĩ thông, đời này nàng và Lục Tông quen nhau từ bé, nhưng Lục Tông khi đó, căn bản là có chút tình cảm nam nữ nào với tiểu nữ oa mập mạp trắng trẻo như nàng, coi như là nàng vô cùng đáng , nhưng dù sao cũng là tiểu nữ oa còn chưa dứt sữa. Bây giờ lớn rồi, Lục Tông khải hoàn trở về, giữa hai người cũng còn khăng khít như khi còn , sao lại để ý nàng như vậy?


      Khương Lệnh Uyển đưa tay sờ mặt, trong lòng thầm lầm bầm, hay là Lục Tông cũng giống như nàng, nhìn người chỉ cần xem mặt?


      Lục Tông thấy tiểu nương nhíu mày lại, biết là suy nghĩ chuyện gì, liền đưa tay lên vò vò gò má của nàng. cúi đầu nhìn con mắt của nàng, vô cùng thủy nộn. Lục Tông nhìn, có chút thể dời mắt nổi. là người thích lãng phí thời gian, nhưng hôm nay chỉ ngồi đây nhìn nàng, nhìn bao lâu cũng ngán.


      Hôm nay xảy ra chuyện, có bên cạnh, nếu Tạ Trí Thanh trợ giúp nàng, cũng nên cảm tạ. phải loại người hiểu lý lẽ, cho dù Tạ Trí Thanh nhân lúc cứu nàng, có tiếp xúc da thịt, việc đầu tiến làm là cảm ơn Tạ Trí Thanh vì cứu Xán Xán, sau đó… lại nghĩ cách khác.


      Tiểu nương quá mức chói mắt, Lục Tông là nam tử máu nóng, muốn đến gần để hôn nàng, nhưng phía sau lại đột nhiên truyền đến loạt tiếng bước chân.


      Lục Tông lập tức buông lỏng tay, mới thấy Khương Dụ nhanh chóng vào, phía sau là Kim Kết bưng bát canh gừng.


      Mắt Khương Lệnh Uyển nhất thời trợn to, thấy bộ đồ Khương Dụ mặc, nhịn được : “Ca ca, phải là ca trốn học đó chứ?”


      Khương Dụ nhìn muội muội nhà lượt từ xuống dưới, sau đó mới : “Thế nào? Thân thể có chỗ nào thoải mái sao?”


      Khương Lệnh Uyển quả hết cách với ca ca của nàng, lập tức chặn lời lại: “Ca ca, ca yên tâm, muội sao. Ca nhìn muội , phải vẫn khỏe mạnh sao?’


      có chuyện gì, có chuyện gì là tốt rồi. Khương Dụ thở phào nhõm, thấy muội muội bên cạnh Lục Tông, nhịn được trêu chọc: “Biểu ca đến đây nhanh.”


      Lục Tông lên tiếng, nhưng trong lòng lại thầm ra là đến chậm.


      Khương Dụ vội đến, trán đổ mồ hôi, bây giờ thấy muội muội có chuyện gì, lập tức sang sảng nở nụ cười, ấm áp như nắng mặt trời, đưa tay nặn nặn gò má của muội muội nhà mình, : “Muội nha, làm việc gì cũng chịu cẩn thận, mỗi lần muội ra ngoài ca đều yên lòng. Muội xem, ca vừa ở cạnh liền xảy ra chuyện rồi? Vậy mà còn luôn tự rằng bản thân trưởng thanh, phải tiểu hài tử. Nhưng mà…” Tươi cười sủng nịnh của Khương Dụ lập tức tản như bỗng nhiên nhớ tới điều gì, nghiến răng nghiến lợi , “Tương Nguyên tự này thiếu tiền hay sao? Ao sâu như vậy, sao tu sửa lan can hàng năm? Thiếu bạc cũng thể thiếu đến mức này được, được, nhất định ca phải với bọn họ —— "


      cái gì a?


      Khương Lệnh Uyển lo lắng, chỉ sợ ca ca nàng đào phải cái động, sau đó trèo lên được. Nhưng nàng còn chưa kịp khuyên bảo, ca ca này của nàng liền giống như làn khói, lập tức chạy ra ngoài. Khương Lệnh Uyển nhất thời kinh hãi, nhanh chóng với Kim Kết: “Nhanh cản ca ca lại, đừng để gây .” Tương Nguyên tự dù sao cũng là nơi thanh tĩnh, hôm nay xảy ra chuyện, Tương Nguyên tự cũng có phần trách nhiệm, nhưng dù sao nàng cũng xảy ra cố gì lớn, chỉ cần nhắc nhở bọn họ chút là được.


      Thấy Kim Kết ra ngoài, Khương Lệnh Uyển mới rủ đầu xuống nhìn Lục Tông.


      Thấy Lục Tông thay đổi sắc mặt, hẳn là trong lòng ngầm đồng ý hành vi của Khương Dụ.


      Đúng vậy, đây xác thực là trách nhiệm của Tương Nguyên tự, nên phải cho bọn họ chút giáo huấn mới được. cầm lấy chén sứ màu trắng, nhìn về phía Khương Lệnh Uyển : “Trước uống miếng canh gừng, cẩn thận đừng để bị nhiễm phong hàn.”


      “Ừm.” Khương Lệnh Uyển giơ tay lên đón, lúc đinh uống lại nghe tiếng kinh hô của Kim Kết ở bên ngoài. Khương Lệnh Uyển chợt thấy là lạ, Nhanh chóng đứng dậy ra ngoài.


      Ngoài viện là tiểu nương mặc xiêm y sang quý màu lục, vạt áo viền lông thú, tóc chải song kế, khôn mặt nàng hơi có chút trắng bệnh.


      Bộ dạng của tiểu nương vô cùng xinh đẹp, vóc người kiều , chỉ là sắc mặt tốt, lúc này nhắm mắt hôn mê bất tỉnh.


      Mày hơi chau, gương mặt sạch trắng nõn, giống như Tây Thi bị bệnh.


      Hai nha hoàn phía sau, vẻ mặt hoảng loạn vội vàng nâng người dậy, Tạ Tinh Tinh, Lục bảo Thiền mấy người cũng vây lại. vị thiếp thân nha hoàn dáng người hơi cao, nhìn chằm chằm Khương Dụ, nhíu mày : “Vị công tử này, nếu như hôm nay quận chúa của chúng ta xảy ra sơ xuất gì, nhất định tìm ngươi tính sổ!”


      Khương Dụ vừa nghe, lúc này sững sờ ở tại chỗ.


      nhìn tiểu nương trong ngực nha hoàn kia, tuổi của nàng lớn hơn muội muội của bao nhiêu, kiều kiều nhược nhược, ngờ thân thể lại kém như vậy, vừa mới va phải bị…


      Khương Lệnh Uyển cũng nghĩ tới ca ca nhà nàng lại đụng hôn mê nương nhà người ta!


      Hai nha hoàn đỡ nương mất, nhưng nhìn trang phục của nàng, giàu sang cũng cao quý. Khương Lệnh uyển nghĩ tới xưng hô của nha hoàn kia, khỏi nhíu mày: “Đây là nương nhà ai? Ca ca, chúng ta phải xin lỗi người ta.” xong liền dặn dò Kim Kết, để nàng hỏi thân phận của nương người ta.


      Ngày thường tuy rằng Khương Dụ làm việc gồ đồ, nhưng cũng bắt nạt nương gia, vừa rồi nhất thời sốt ruột, mới có thể làm việc lỗ mãng.


      Lục Bảo Thiền nhìn Khương Dụ, trong lòng nàng như có lửa đốt. Lúc này Chu Lâm Lang nhanh chóng mở miệng, sắc mặt lạnh nhạt: “Nếu như ta nhìn lầm, vị vừa rồi hẳn là Di An quận chúa. Tuy rằng Di An quận chúa thường xuyên ra khỏi phủ, nhưng năm ngoái ta có may mắn được gặp nàng lần. Từ thân thể của nàng rất yếu ớt, ta thấy, khả năng là sai được.”


      Di An quận chúa.


      Nghe Chu Lâm Lang như vậy, Khương Lệnh Uyển nhất thời có chút ấn tượng,


      Di An quận chúa là ái nữ của trưởng công chúa, khuê danh Gia Nguyệt, từ được mọi người đau sủng, toàn gia, tính cả Hoắc phò mã và ba vị ca ca, mỗi người đều xem Di An quận chúa như bảo bối. Chỉ là lúc Di an quận chúa ra đời hơi chút hấp hối, khi còn bé suýt chút nữa chết yểu, nếu phải từ là kim tôn ngọc quý được nuông chiều, hẳn là cũng sống nổi đến bây giờ.


      Đời trước nàng và Di An quận chúa cũng có nhiều tiếp xúc, chỉ là sau này Di An quận chúa gả cho Lương vương Thế tử Lục Lễ. Di An quận chúa thân thể đơn bạc, khó có con nối dòng, kết hôn ba năm, chật vật lắm mới sinh được nhi tử, ngày ấy nàng tham gia yến hội đầy tháng của tiểu thế tử, mới chính thức tiếp xúc với Di An quận chúa. Di An quận chúa là nữ tử ôn nhu yên tĩnh, cửu chỉ khéo léo. Chỉ là thân thể của nàng có chủ suy yếu, sau khi sinh hài tử thân thể lại càng yếu ớt, cho dù son phấn mặt cũng thể cho dấu tiều tụy của nàng, Bản thân nàng bởi vì vẫn có hài tử, nên đối với yến hội này có chút mâu thuẫn, nhưng Di An quận chúa làm người vô cùng khiêm tốn có lễ độ, khiến nàng nhịn được sinh ra hảo cảm. Sau đó nàng cẩn thận làm đổ mất ly trà, Di An quận chúa còn tự mình dẫn nàng thay y phục, lúc hai người ra hòn núi giả, mới nhìn thấy thế tử Lục Lễ dã hợp cùng với nử tử.


      Nữ tử kia chính là Chu Lâm Lang.


      Ngày ấy ở tiền viện vô cùng náo nhiệt, đương nhiên là có rất ít người tới nơi này, nàng thấy tình cảnh này còn chưa kịp ứng phó, nhưng hai người kia phảng phất như vô cùng tập trung, chú ý tới có người tới gần. Chu Lâm Lang được Lục Lễ ôm lên, cổ giương cao, trâm cài và châu ngọc rơi đầy đất, sắc mặt ửng hồng, bộ dáng vô cùng say mê. Nhìn ra được cử chỉ của hai người này hiển nhiên là phải lần đầu tiên. Nàng thấy phải màn dâm loạn như vậy, sợ đến nỗi thốt ra lời, nhanh chóng nhìn về phía Di An quận chúa, thấy sắc mặt của nàng cũng trở nên trắng bệnh, đôi môi phát tím, trực tiếp hôn mê bất tỉnh. Lúc này mới kinh động đôi dã uyên ương kia.


      Lương thế tử đối với người vợ cả Di An quận chúa cũng có chút cảm tình, trong lòng thể cố hơn được những chuyện khác, vội vàng mặc xiêm y vào, ôm lấy Di An quận chúa sớm té xỉu, nhanh chóng rời . Mà Chu Lâm Lang thấy nàng có hơi ngẩn ngươi ra, sau đó sắc mặt hề thay đổi, đâu vào đấy mặc vào xiêm y ngay trước mặt nàng.


      Nàng tức giận đến phát điên, trực tiếp tiến lên cho nàng bạt tai, mắng nàng dâm đãng hạ tiện.


      Nhưng Chu Lâm Lang lại : “Cho dù có dâm đãng hạ tiện ca ca của ngươi cũng coi ta như bảo vật.”


      Sau đó nàng trở về phủ, nhịn được nhào vào lòng Lục Tông gào khóc.


      Dưới cái nhìn của nàng, Chu Lâm Lang này tuy rằng kiêu căng tự mãn, nhưng thể nào làm ra được loại tình như vậy. Chỉ là hôm nay nàng quả thực ngoài ý muốn, chỉ cần nhớ tới cái hình ảnh dâm đãng kia, nàng nhất thời liền cảm thấy buồn nôn, trực tiếp nôn khan trong lòng Lục Tông.


      Nhưng mà khi đó, Chu Lâm Lang sinh nhi tử cho ca ca.


      Cho dù nàng có thích Chu Lâm Lang nhưng chất nhi lại vô cùng thông minh lanh lợi, tính cách cũng rất giống ca ca. Khi còn bé chất nhi rất thân cận với nàng, đáng tiếc, sau này dần hiểu chuyện lại bị Chu Lâm Lang giáo dục, từ đó cũng nguyện thân cận với nàng.


      tơi Di An quận chúa, từ sau khi đánh vỡ gian tình của Lương thế tử và Chu Lâm Lang, nàng tự lo còn chưa xong, đương nhiên là còn tâm tư quan tâm đến người khác. Chỉ là nghe người ta , Di An quận chúa bị bệnh phát tác trong ngày đầy tháng của nhi tử, cẩn thận té xỉu, sau đó tĩnh dưỡng ba ngày giường, chịu đựng được, tuổi còn trẻ như vậy mà còn.


      "Xán Xán, Xán Xán..."


      Khương Lệnh Uyển tỉnh táo lại, giương mắt, thấy Lục Tông gọi nàng, nhất thơi viền mắt nóng lên, theo bản năng ôm lấy cánh tay của Lục Tông.


      Chu Lâm Lang nhìn thấy như vậy, sắc mặt ngẩn ra.


      Lục Tông thấy sắc mặt Khương Lệnh Uyển có chút tái nhợt, trong lòng lo lắng.


      Khương Dụ vừa mới hoàn hồn, thấy muội muội của mình như vậy, cũng nhíu chặt lông mày, ân cần hỏi: “Xán Xán, sao chứ?”


      Khương Lệnh Uyển lắc đầu cái, liếc mắt nhìn ca ca nhà mình, lại liếc mắt nhìn Chu Lâm Lang bên cạnh Lục Bảo Thiền, nhất thời trong đầu lần nữa liền ra hình ảnh đời trước. Sao nàng lại chán ghét Chu Lâm Lang như vậy? bởi vì cho dù đời này Chu Lâm Lang chưa hề làm ra chuyện gì, nhưng trong lòng nàng, Chu Lâm Lang vẫn chính là nữ nhân tính tình lả lơi.


      Lúc này Kim Kết vội vàng trở về thông báo: “Đại công tử, Lục tiểu thư, nô tỳ hỏi thăm được, vị vừa rồi chính là Di An quận chúa, con của trưởng công chúa Minh Hoa. lúc này vừa mới tỉnh lại, giống như là có gì đáng ngại, chỉ là quận chúa lên xe ngựa hồi phủ.”


      Khương Lệnh Uyển cũng biết, tuy rằng Di An quận chúa tính tình ôn hòa, nhưng mẫu thân của nàng, Minh Hoa trưởng công chúa, và ba vị ca ca kia, tính tình của mỗi người vô cùng bênh vực người nhà.


      Ngày thường Di An quận chúa chỉ cần ho tiếng, cả đại gia đình đều vây quanh, bây giờ ca ca nàng còn xô bảo bối quý giá nhà người ta ngã hôn mê ngất xỉu, có thể tới cửa tính sổ sao?


      Ba vị ca ca kia của Di An quận chúa, ai cũng chịu ngồi , nếu như Di An quân chúa có mệnh hệ gì, nháo lớn chuyện, Vệ Quốc Công phủ bọn họ quả cũng thể nào bưng bít được.


      Chuyện sai vốn là bởi ca ca nàng, nhưng ngọn nguồn cũng là do nàng.


      Khương Lệnh Uyển suy nghĩ chút, nhìn về phía Khương Dụ : “Ca ca, chúng ta phải nhanh chóng quay về cho cha mẹ biết, sau đó phải lập tức tới cửa bồi tội mới được.”


      Khương Dụ nghĩ tới tiểu nương thân thể yếu ớt ban nãy, trong lòng cũng vô cùng áy náy, lập tức gật đầu : “Được.”
      fear, Thích ăn thịt, dhtt55 others thích bài này.

    2. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Khương Dụ thành đôi với quận chúa mới xuất chăng?
      milktruyenky, Tứ công tửxukem thích bài này.

    3. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 81:


      Edit: Tiểu Huân

      Beta: Mira


      Khương Lệnh Uyển và Khương Dụ cùng trở về Vệ Quốc Công phủ, lập tức liền báo việc này cho Khương Bách Nghiêu. Khương Bách Nghiêu cũng biết con trai này của xưa nay luôn gây chuyện, tức giận suýt chút nữa cầm gậy đánh người, “Di An quận chúa thân thể tốt, khắp Tấn thành ai mà chẳng biết, ngươi xem ngươi làm chuyện tốt gì? đại nam nhân, đường cũng có mắt, làm nương người ta ngã hôn mê, nếu như hôm nay Di An quận chúa có mệnh hệ gì, người ta muốn trách phạt ngươi như thế nào, ta cũng quản!”


      Khương Bách Nghiêu cũng là người thương nữ nhi, suy bụng ta ra bụng người, cũng hiểu nữ nhi mảnh mai yếu ớt từ nâng trong lòng bàn tay nuôi lớn lên, chỉ sợ chút gió cũng khiến nữ nhi cảm lạnh. Thân thể nữ nhi của coi như tệ, nhưng Di An quận chúa sống mười mấy năm, hầu như ngày nào mào rời khỏi chén thuốc, trong lòng cha mẹ sao có thể lo lắng đề phòng?


      Chu thị nhanh chống kéo lấy ống tay áo Khương Bách Nghiêu, chỉ sợ tức giận liền động thủ, nhanh chóng khuyên nhủ: “Quốc Công gia, chuyện này xác thực là Dụ nhi làm sai, nhưng Dụ Nhi cũng chỉ là quan tâm đến Xán Xán, hành động tránh khỏi có chút lỗ mãng. Lại , Di An quận chúa phải tỉnh rồi sao? Ta thấy hẳn là có chuyện gì, chúng ta nhanh chóng đến cửa xin lỗi công chúa và phò mã, tránh cho người ta tìm tới cửa, chúng ta hiểu lễ nghi.”


      Có lỗi trước, đương nhiên phải cúi đầu xin lỗi, tóm lại là sai.


      Khương Lệnh Uyển cũng nhanh chóng kéo lại cánh tay của cha mình khuyên nhủ: “Đúng vậy, cha, chuyện này đều do nữ nhi, là nữ nhi cẩn thận, ca ca chỉ lo lắng cho nữ nhi thôi. tại chuyện quan trọng nhất, chính là thăm hỏi quận chúa.”


      Khương Bách Nghiêu nhìn nhi tử chút, : “Ngươi nên cầu nguyện cho Di An quận chúa có chuyện gì xảy ra, nếu như nàng có mệnh hệ gì, đời này của ngươi cứ chuẩn bị làm trâu làm ngựa cho người ta, đừng mong trở về Vệ Quốc Công phủ.”


      Làm trâu làm ngựa, cũng may là cha nàng có thể nghĩ ra được.


      Khương Lệnh Uyển nhịn được cười liếc mắt nhìn ca ca mình cái.


      ·


      Khương Bách Nghiêu mang nhi tử đến nhận lỗi, nhìn rất có thành ý.


      Chỉ là Minh Hoa trưởng công chúa lại là người tính tình nóng nảy, thấy phụ tử Khương Bách Nghiêu tới, hề có chút sắc mặt gì tốt, chỉ lạnh lùng cho người đến phụng trà, lẳng lặng lời nào. Phu quân của Minh Hoa trưởng công chúa, Hoắc Phò mã, lại là người tình tình ôn hòa, lúc trước có trò chuyện mấy lần với Khương Bách Nghiêu, xem như là hợp ý, nhưng chuyện này có liên quan đến nữ nhi bảo bối, giờ khắc này cũng dám lên tiếng, chỉ liếc mắt nhìn Minh Hoa trưởng công chúa.


      Minh Hoa trưởng công chúa mặc thân quý khí, chải kiểu tóc tinh xảo rất được ưa chuộng, nữ trang lóa mắt, giương mặt kiều diễm đoan lệ, dáng người thướt tha, đôi mắt phượng hơi xếch, nhìn vào liền có cảm giác đây là vị chủ tử khó tính. Bên cạnh nàng là ba người con trai, mỗi người đều cao lớn tuấn, ba vị huynh đệ từng năm từng năm được sinh ra, dung mạo giống nhau đến bảy tám phần, đứng cùng chỗ, khí thế vô cùng bức người.


      Hoắc Tam công tử mở miệng trước: “Gia Nguyệt vừa về đến nhà liền thể bước ra khỏi giường, gương mặt trắng bệnh chút khí sắc, ta nhìn liền đau lòng.”


      Hoắc Nhị công tử liền phụ họa: “Đứng nha, Gia Nguyệt từ đến lớn chưa từng phải chịu chút ủy khuất nào, từ khi còn bé đến lúc học , luôn có ba người chúng ta giúp đỡ nàng, nâng trong tay còn sợ rớt chứ đừng gì đến chuyện để nàng té ngã. Lúc về phủ yếu ớt như vậy còn giúp rằng người ta cũng phải cố ý, Gia Nguyệt nhà chúng ta là quá mức hiểu chuyện.”


      Khương Dụ nghe xong, trong lòng ngừng tự trách, vừa định mở miệng chuyện, Khương Bách Nghiêu ngồi bên cạnh liền hơi giơ tay, ra hiệu cho bình tĩnh, đừng nóng nảy. Khương Bách Nghiêu mỉm cười khiêm tốn, : “Công chúa, Phò mã, khuyển tử làm việc lỗ mãng, làm quận chúa bị té ngã, bây giờ tại hạ mang khuyển tử đến quý phủ, thứ nhất là muốn hỏi thăm sức khỏe của quận chúa, thứ hai…” Khương Bách Nghiêu nhìn Khương Dụ chút, sau đó nhìn Minh Hoa trưởng công chúa , “Công chúa và Phò mã muốn trách phạt thế nào, tại hạ cũng đứng ra che chở, mặc quý phủ tùy ý trách phạt, muốn làm gì cũng được.”


      Khương Lệnh Uyển nhìn toàn gia phủ công chúa, ai cũng phải là người tầm thường, nếu như ca ca nàng rơi vào tay ba vị huynh đệ này, lấy tâm tư của ba người bọn họ, còn dằn vặt ca ca nàng đến chết. Khương Lệnh Uyển nhíu mày, sau đó tiến lên, hành lễ với trưởng công chúa, giọng : “Trưởng công chúa, chuyện hôm nay nguyên do tất cả cả đều vì thần nữ, thần nữ có chút lo lắng cho quận chúa, có thể… có thể đến thăm quận chúa chút?”


      Minh Hoa trưởng công chúa giương mắt, nhìn tiểu nương trước mắt, thấy giương mặt của nàng còn lên vẻ non nớt, nhưng lại xinh đẹp đến kinh người, khỏi nhìn lâu chút. Nàng biết đây là nữ nhi bảo bối của Khương Bách Nghiêu, thấy gương mặt nàng tươi cười hồng hào, vừa nhìn cũng biết thân thể sai, giống như Gia Nguyệt của nàng… nghĩ đến nữ nhi của chính mình, Minh Hoa trưởng công chúa khỏi đau lòng.


      Minh Hoa trưởng công chúa nó: “Nếu ngươi có tâm, vậy ta để nha hoàn mang ngươi qua, tiện thể giúp Gia Nguyệt giải buồn. Có điều thân thể Gia Nguyệt có chút suy yếu, ngươi đừng nhiều với nàng.”


      Hôm nay nàng cho phép nữ nhi đến Tương Nguyên tự cũng bởi vì nữ nhi ở trong phủ cũng quá lâu. Tiểu công nương mới vừa cập kê, mỗi ngày đều bắt nàng ở trong phòng sao mà chịu nổi? Nhưng ngày đông gió rất lạnh, nữ nhi của nàng chịu được gió, vất vả chờ đến mùa xuân, sao nàng có thể khiến nữ nhi buồn bã nhíu mày? nghĩ tới, nàng vừa đáp ứng để nữ nhi xuất môn, nữ nhi liền xảy ra chuyện.


      Khương Lệnh Uyển vội vàng cảm tạ, sau đó theo nha hoàn tới khuê phòng của Di An quận chúa, ngoài sân trồng nhiều cây cảnh quý giá, khiến người bước vào khỏi cảm thấy thoải mái trong lòng. Nàng nhìn thấy chiếc xích đu tinh xảo treo bên ngoài, nhịn được hỏi nha hoàn: “Quận chúa thích chơi cái này sao?”


      Nha hoàn tháy vị Lục công nương này xinh đẹp đáng , ngữ khí cũng ôn hòa mấy phần, chỉ là vừa nhắc tới quận chúa, lông mày cũng hơi nhíu lại, thở dài : “Từ thân thể của quận chúa vô cùng yếu ớt, sao có thể chơi đu dây? Nhưng quận chúa tuy chơi được nhưng ngài để chúng nha hoàn trong phòng chơi, quận chúa chỉ ngồi bên cạnh, tủm tỉm cười, giống như người chơi đùa là quận chúa. Khương Lục nương, tính cách của quận chúa rất tốt, chuyện hôm nay, khi trở về quận chúa cũng có bất kì lời nào trách móc Khương công tử, chỉ là ba vị công tử trước giờ luôn sủng ái quận chúa nên thể nuốt trôi cơn giận này…”


      Khương Lệnh Uyển nghe xong, có chút thất thần.


      Di An quận chúa quả vị nương tốt, đáng tiếc thân thể của nàng ấy… đáng tiếc. Khương Lệnh Uyển vào, liền thấy Di An quận chúa ngồi ghế quý phi, người đắp chiếc khăn bông mỏng màu trắng, gương mặt nhắn vô cùng xinh đẹp yếu ớt, tuy rằng có chút tái nhợt, nhưng vẫn tốt hơn khi ở Tương Nguyên tự rất nhiều.


      Nha hoàn hành lễ : “Quận chúa, vị này là Khương Lục tiểu thư.”


      Khương Lệnh Uyển khẽ cúi chào, Di An quận chúa vội : “Khương Lục tiểu thư cần đa lễ, ngồi .” Quận chúa lại khách khí, là người câu nệ lễ tiết, nàng ngồi xuống bên cạnh.


      Khương Lệnh Uyển phần nào cũng hiểu được tính cách của nàng, cũng từ chối, ngồi xuống bên cạnh, cười : “Thân thể quận chúa có tốt ? Có chỗ nào khỏe hay ?”


      Di An quận chúa mỉm cười, chậm rãi : “Khương Lục tiểu thư cần khách khí như vậy, gọi ta là Gia Nguyệt là được.” Nàng dừng chút, đôi mắt to tròn vô cùng có thần thái, “Muội yên tâm, ta với mẫu thân, mẫu thân trách phạt ca ca muội. Lúc cha muội mang huynh trưởng đến đây, mẫu thân trong lòng có chút tính toán chi li, chỉ vì tính cách hơi chút nóng nảy, lời tuy hơi nặng nề, nhưng lại rất dễ mềm lòng, thường ngày mẫu thân luôn nghe lời khuyên của ta. Ba vị ca ca cũng vậy, ta bọn họ đừng làm khó dễ Khương công tử, bọn họ chỉ khua môi múa mép chứ tuyệt động thủ.”


      Khương Lệnh Uyển nguyên tưởng rằng, Di An quận chúa từ thân thể yếu ớt, lại được người nhà bảo vệ quá tốt, hẳn người tính tình đơn thuần, nhưng hôm nay nhìn thấy, ràng là vị chủ tử tâm tư vô cùng mềm mại hiểu lý lẽ. Hai tay Khương Lệnh Uyển đặt lên gối, có chút ngượng ngùng : “Có lời này của quận chúa… Gia Nguyệt, ta liền yên tâm. Cảm ơn tỷ, ca ca ta , ngày thường cũng rất trầm ổn, hôm nay cũng bởi vì ta…”


      Di An Huyền Chủ : "Ta ràng, ba người ca ca kia của ta cũng là như vậy." Làm ca ca, nào có ai che chở muội muội?


      Khương Lệnh Uyển gật gật đầu, nhìn mặt Di An quận chúa, nhớ tới kiếp trước nàng tuổi còn trẻ là qua đời, thực làm người ta đau lòng. nương tốt như vậy, ông trời làm sao lại có mắt đây? Nàng biết Di An quận chúa ngày thường ít khi ra ngoài, bị mấy ca ca che chở, bằng hữu cũng ít ỏi, nhân tiện : “Nếu Gia Nguyệt chê, sau này muội thường xuyên tới thăm tỷ, cũng coi như là thay ca ca muội bồi thường, có được ?”


      Di An quận chúa nghĩ tới nam tử tuấn lãng vừa thấy, tuy rằng có chút lỗ mãng, nhưng cũng là nam nhân ôn hòa như mặt trời, chuyện lần này thực là ngoài ý muốn. Chỉ là… nàng nhìn tiểu nương trước mặt chút, nụ cười điềm tĩnh, : “Hừm, tỷ cầu cũng được đây. Chỉ là, muội đừng chê tỷ nhàm chán là được, hơn nữa… hơn nữa rất nhiều chuyện tỷ biết, muội đừng chê cười tỷ đó.”


      ·


      Bước ra khỏi phủ công chúa, Khương Bách Nghiêu mới : “Ngươi là, biết là dẫm phải vận gì.”


      Khương Dụ cười cười, trong lòng cũng cảm thấy may mắn. Nhìn Minh Hoa trường công chúa và ba vị kia, còn tưởng ít nhất cũng bị lột lớp a, ngờ lại hữu kinh hiểm, chỉ mắng vài câu. Khương Dụ liếc nhìn Khương Lệnh Uyển bên cạnh, trong lòng vẫn canh cánh chuyện đụng phải tiểu nương nhà người ta, lập tức hỏi: “Di An quận chúa có chuyện gì chứ?”


      Khương Lệnh Uyển cũng thở phào nhõm, trả lời: “ có chuyện gì, ca ca cứ yên tam. Hơn nữa Di An quận chúa còn sau này nhờ muội, nếu có rảnh rỗi đến trò chuyện với nàng. Ca nhìn , muội muội ta còn phải lấy thân mình ra để giúp ngài chuộc tội đây.”


      Nghĩ tiểu nương có việc gì, Khương Dụ : “ có chuyện gì là tốt rồi, nếu xảy ra chuyện, trong lòng ta cũng an…”


      Chuyện này coi như cứ vậy mà trôi qua. Khương Lệnh Uyển nhớ tới hôm nay khi Lục Bảo Thiền kéo nàng lên, cổ tay có chút bị trầy, chỉ là hôm nay xảy ra chuyện của Di An quận chúa, nàng liền quên mất chuyện này. Khương Lệnh Uyển chuyện này với Khương Bách Nghiêu, Khương Bách Nghiêu cũng đồng ý với nàng, lúc ngang qua Vinh Vương phủ, tiện đường ghé vào thăm Lục Bảo Thiền chút.


      Khương Lệnh Uyển vừa tiến vào Vinh vương phủ, lập tức liền chạy ngay đến tiểu viện của Lục Bảo Thiền, vừa vặn gặp phải Phan trắc phi.


      Phan trắc phi thấy Khương Lệnh Uyển gặp Lục Bảo Thiền, liền cười dài : “Khương Lục tiểu thư cũng quan tâm đến quận chúa, có điều lúc này Chu tiểu thư cũng ở đây, Chu tiểu thư cũng giống Khương Lục tiểu thư, đều dụng tâm đối đãi với quận chúa nhà chúng ta. Có điều ít hôm nữa Chu tiểu thư vào cửa, quận chúa và Chu tiểu thư càng có nhiều thời gian ở chung —— "


      Đối với vị Phan trắc phi này, Khương Lệnh Uyển vốn chỉ định nghe nước đổ đầu vịt, nhưng nghe tới câu cuối, sắc mặt lập tức thay đổi: “Ngươi cái gì? Cái gì vào cửa?”


      Phan trắc phi lập tức vỗ vỗ cái miệng, : “Ai, xem cái miệng ta này, chuyện gì cũng có thể lung tung. Có điều, dù sao Khương Lục tiểu thư cũng phải người ngoài, sớm biết chút cũng sao. Vương gia chúng ta cũng biết thế tử gia vừa ý Chu tiểu thư, dang muốn chọn ngày lành tháng tốt tới cửa cầu hôn đây. Vương gia nhà chúng ta a, trước giờ luôn tốn hết tâm tư lo lắng cho việc hôn nhân của thế tử gia, định thân xong, khẳng định vội vàng để cho bọn bái đường thành thân…”


      Khương Lệnh Uyển hơi ngẩn ra, biết rằng trong này khẳng định là có hiểu lầm, nhưng trong lòng lại giận mà có chỗ phát tiết.


      Nha hoàn bên người Phan trắc phi nhìn bóng lưng dã xa của Khương Lệnh Uyển, nhíu mày : “Khương Lục tiểu thư này làm sao vậy?”


      Phan trắc phi khẽ mỉm cười, quay người trở về, lạnh nhạt : “Còn phải tiết mục nhị nữ tranh nhất phu sao? cho cùng, vẫn là Chu tiểu thư cao hơn bậc, nảy sinh cảm tình rồi cũng chưa chắc tất cả mọi thứ đều có thể chiếm được thượng phong.”


      Lúc này Khương Lệnh Uyển nào có tâm tình để gặp Lục Bảo Thiền a? Chỉ thiếu chút nữa gặp người liền phun lửa.


      Nàng trực tiếp muốn quay về phủ, lại nhìn thấy Lục Tông trở về.


      Lục Tông thấy nàng, vẻ mặt vô cùng vui vẻ, nhanh chóng tới: "Xán Xán."


      Khương Lệnh uyển cắn răng cái, lập tức tiến lên, giơ tay nhéo cánh tay của Lục Tông, nhưng mà thịt của quá cứng, nàng căn bản là nhéo được, hơn nữa tay còn rất đau.


      Nàng xoa xoa tay, sau đó lại nhấc chân đạp cái lên mu bàn chân của , quai hàm tức giận phình lên: “Ăn trong bát còn nhìn trong nồi, Lục Tông, ngươi quả là có năng lực a!”
      fear, Thích ăn thịt, Sweet you42 others thích bài này.

    4. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 82:


      Edit: Tiểu Huân

      Beta: Mira


      Lục Tông hơi ngẩn người, tiểu nương khí lực tuy , nhưng cước dẫm xuống lại dùng hết sức lực. cũng biết nơi này phải nơi để chuyện, nhanh chóng kéo nàng vào trong viện. Trong lòng Khương Lệnh Uyển còn tức giận, đương nhiên là chịu nghe theo. Lục Tông sợ thanh danh của nàng bị người ta đàm tiếu, chỉ ôn tồn : “Chúng ta rồi , có được ?”


      Khương Lệnh Uyển liếc nhìn Lục Tông chút, sau đó với hai nha hoàn: “Các ngươi đợi ở chỗ này.” Sau đó thêm, “... Nếu khắc ta vẫn chưa ra, vào tìm ta.”


      Lục Tông bất đắc dĩ, gương mặt tuấn lãng mỉm cười sủng nịnh mà bất đắc dĩ, hóa ra là xem như người xấu mà đề phòng? khắc liền khắc, trong lòng nàng nghĩ cái gì vậy, là được rồi. Lục Tông với nàng, chỉ dẫn nàng vào viện, dọc đường hai người ai lời, cho đến khi vào trong Long Ngọc viện, Lục Tông mới kéo người vào trong, khép cửa lại.


      tiến tới, nàng lui về sau, mãi cho đến khi có đường thối lui.


      đưa tay xoa xao khuôn mặt mềm mềm của nàng, hỏi: “Sao vậy? Ai chọc muội giận?”


      Khương Lệnh Uyển thầm ảo não, nhắc tay lên vỗ vỗ tay , nhưng lại phản ứng, lòng bàn tay nàng lại đau.


      Khương Lệnh Uyển lầm bầu : “ ai chọc ta cả, ta tự mình tức giận trong lòng.”


      Tính khí tiểu nương chính là như vậy, Lục Tông cũng hiểu được chút, vị muội muội kia của cũng vậy, ràng trong lòng có tâm , nhưng lúc hỏi, cũng chịu . Lục Tông cũng muốn nàng giữ khư khư chuyện trong lòng, cũng muốn biết nguyên nhân nàng tức giận là gì mà lại lan đến . Còn câu “Ăn trong bát còn nhìn trong nồi” vừa rồi có nghĩa là gì, là oan uổng a. Trước đến giờ ăn trong bát, cũng chỉ nhìn trong bát, khi nào từng nhìn qua nồi khác? Lục Tông cũng phải người tính tình hiền lành gì, nếu như là người ngoài , đương nhiên là cần để ý đến, nhưng hôm nay người lại là tiểu nương trước mắt, sao có thể đành lòng để nàng cứ như vậy tức giận trong lòng. thích nhất là thấy nàng cười. còn nhớ năm ấy khi rời khỏi Tấn thành, nàng tuy rằng vẫn còn là cục bột , như vậy nhưng lại còn vô cùng sĩ diện, thiếu mất cái răng liền chịu nhìn thấy


      Lục Tông nâng tay, xoa xoa đầu của nàng, giống như sờ đầu con mèo , muốn ôm nàng vào trong lòng, lại thấy tiểu nương bất mãn mím môi: “ cho chạm vào ta, ta tức giận đến đau hết cả đầu.”


      Thấy nàng tuổi còn học đại nhân nhíu nhíu lông mày, Lục Tông liên tục xoa lên mấy lần, nó: “Vậy ta để muội sờ.”


      Khương Lệnh Uyển cảm thấy cơn giận của nàng dường như bớt được chút, lập tức tố cáo: “Lúc nãy, muội muốn gặp Thiền tỷ tỷ.”


      "Ừm."


      “Nhưng mà sau đó muội gặp phải Phan trắc phi.” Khương Lệnh Uyển ngẩng đầu lên, cảm thấy vóc dáng Lục Tông quá cao, cổ nàng mỏi, nàng chép miệng, tiếp, “Phan trắc phi tùy ý mấy câu với ta, giống như coi ta là người ngoài, nàng kể cho ta chuyện huynh vừa ý Chu Lâm Lang, muốn cha huynh chọn ngày đến cầu hôn, còn ngày sau khi hai người kết hôn, Chu Lâm Lang và Thiền tỷ tỷ hai chị em dâu ở chung vô cùng hòa hợp —— "


      Khương Lệnh Uyển xong liền ngừng lại, đôi mắt lườm nguýt Lục Tông, ra hiệu cho giải thích.


      Lục Tông ngẩn ra chút, sau đó lạnh nhạt : “Ta chưa bao giờ rằng ta vừa ý Chu Lâm Lang, có thể là cha ta hiểu lầm, lát nữa ta ràng với cha.”


      ràng chuyện gì? người thích là nàng sao? Câu “hiểu lầm” này , nhưng trong lòng Vinh Vương đồng ý sao? ràng là Vinh Vương cũng vừa ý nếu Chu Lâm Lang trở thành con dâu, dù sao Chu Lâm Lang cũng là khuê nữ xuất chúng trong toàn Tấn Thành. Đối với việc này, nàng coi như giả vời biết, nhưng trong lòng cũng quá thoải mái.


      Những năm nay Vinh Vương tuy rằng đối đãi với nàng rất tốt, nhưng cũng chỉ bởi vì nàng là tiểu bối, chưa từng coi nàng là con dâu. Kiếp trước, Vinh Vương hài lòng nàng khả năng bởi vì nàng vẫn chưa có thai, Vinh Vương cũng bởi vì chuyện này mà từng tranh chấp với Lục Tông. Nếu kiếp này nàng lại tiếp tục dính lên Lục Tông, trắng ra cũng chỉ bởi vì lưu luyến tình cảm của đối với nàng, nàng là người chỉ biết hưởng thụ biết hồi báo, đặc biệt là về phần tình cảm, ích kỷ vô cùng. Nhưng kiếp này nàng cố gắng thay đổi, nàng đối xử tốt với Lục Tông.


      Lại nhớ lại chuyện hôm nay của Chu Lâm Lang, Khương Lệnh Uyển cảm thấy mũi có chút nghẹn lại, nhìn Lục Tông nàng liền cảm thấy oan ức, lời cũng nổi giận : “Hiểu lầm gì chứ, muội thấy toàn bộ Vinh Vương phủ này đều rất thích nàng, cưới vào của phải quá tốt rồi hay sao?”


      Tính khí của tiểu nương chính là như vậy, ở trước mặt nam nhân luôn thích lái như vậy, để người ta dỗ mình lòng mới có thể thoải mái được. Nếu như dám hùa theo lời của nàng… bằng thứ đầu óc này, vậy đáng đời bị nàng giận.


      Lục Tông nhìn mặt nàng, : “ nghĩ như vậy?”, người này cứ nhất định chịu dỗ nàng sao?


      Khương Lệnh Uyển buông mắt xuống, thèm nhìn , chơi đùa hai tay của mình, ngón trỏ đảo quanh, trả lời.


      Gương mặt của Lục Tông hề có cảm xúc tay đỡ tường, tay kéo cằm của nàng lên.


      Tiểu nương vô cùng xinh đẹp khiến người thể rời mắt, trong đôi mắt to tròn vết nước khiến nhìn cũng cảm thấy đau lòng.


      Khương Lệnh Uyển bị ép ngẩng đầu nhìn vào mắt , nhìn lúc, đột nhiên cảm thấy có chút ngượng ngùng, mặt đỏ bừng : “Sao huynh lại nhìn muội như vậy?” Sau đó nàng lại nghĩ đến chút chuyện, , “Chuyện của hai chúng ta, thẳng ra cũng có gì, huynh mới trở về có hơn hai tháng, chúng ta gặp mặt cũng nhiều, muội hi vọng huynh rất thích muội. Là ta tự bản thân biết xấu hổ…” đến đây nàng liền muốn bụp mặt. người tính tình chất phác, nàng nhớ lại những chuyện kiếp trước, thẳng ra là nàng luôn dựa vào chuyện của kiếp trước để khẳng định rằng nhất định nàng, cho nên từ làm nũng bướng bỉnh trước mặt , luôn cảm thấy rằng hấn bao dung nàng, nhưng chuyện hôm nay khiến cho nàng hiểu —— Lục Tông của kiếp trước, và Lục Tông kiếp này, tóm lại là vẫn có chút giống.


      Nghe lời nàng , ngoại trừ tức giận ra, lại suy nghĩ càng nhiều. Nàng chỉ mới mười ba tuổi, vẫn còn là tiểu nương, có số việc đối với nàng mà , có chút quá sức. Lục Tông hiểu , liền nắm lấy trọng điểm trong lời của nàng để trả lời: “Vậy sau này ta chủ động chút, có được ?”


      Khương Lệnh Uyển liền giả ngốc: “Có ý gì?”


      Lục Tông cúi người hôn cái lên gương mặt của nàng, hơi thở của phả mặt nàng, : “Giống như vậy.” là nam nhân, những chuyện này vốn nên là làm, tính cách của nàng tuy hoạt bát, nhưng đến cùng vẫn là tiểu nương. ôm sát người vào trong lòng, để nàng tựa đầu lên ngực , , “Chuyện hôm nay là ta khiến cho muội chịu oan ức, nếu muội đồng ý, ta lập tức tời nhà cầu hôn, định xuống chuyện hôn nhân này.”


      nương gia giống như đều thích loại hình nam tử có hơi chút bá đạo, nàng cũng ngoài lệ. Nghe lời , gương mặt giấu trong ngực nhịn được cong khóe miệng, nhưng lời ra khỏi miệng lại chịu thua: “Muội còn chưa là muốn gả cho huynh nha.”


      Lục Tông cúi đầu, cắn cái lên mặt nàng, “Vậy muội muốn gả cho ai? Tiết Vanh?"


      Chuyện này có liên quan gì đến Tiết Vanh?


      Nhưng khắc sau, nàng đột nhiên lại nghĩ tới chuyện, đôi mắt híp lại : “Người kia, người mà muội hôn là Tranh biểu tỷ, tỷ ấy thích mặc nam trang, nên…”


      “Ta biết.”


      “Vậy huynh còn…”


      “Ta muốn nghe chính muội .”


      Khương Lệnh Uyển nhịn được cười ra tiếng, cảm thấy cũng tức giận như vừa rồi. Lục Tông thấy nàng nguôi giận, lúc này mới : “Mấy tháng nữa thôi.” thấy nàng giống như lại vui, liền , “Muội yên tâm, ta rất nhanh quay trở lại. Đến khi đó ta tới nhà muội cầu hôn.”


      Khương Lệnh Uyển lại : “Muội nghĩ chuyện này, chỉ là…” Nàng ngẩng đầu lên, đáy mắt có chút hưng phấn, “Son phấn của Lạc Châu rất tốt, khi nào huynh trở về, nhớ mua hai hộp cho muội, đừng quên.”


      Lục Tông lên tiếng.


      Khuông Lệnh Uyển lườm cái, giơ tay đâm đâm ngực : “Nhớ rồi chứ?”


      Lục Tông khẽ vuốt cằm. Để nam nhân như mua son phấn mệt nàng có thể nghĩ ra được.


      Lần này trong lòng Khương Lệnh Uyển vô cùng thoải mái, nhớ tới vừa cầu hôn, trong lòng nàng vẫn vô cùng vui mừng. Kiếp trước hai người cứ ngơ ngơ ngác ngác thành thân, nàng lại ôm tâm thái “ Gả gà theo gà, gả chó theo chó.”, bây giờ loại cảm giác người tình ta nguyện này, khiến nàng thấy rát tốt.


      Chỉ là ——


      Khương Lệnh Uyển trầm giọng : “Muội còn chưa cập kê, bên còn mấy vị đường tỷ vẫn còn chưa định thân, sợ là huynh phải đợi thêm chút.”


      Tuy rằng trong lòng Lục Tông có cảm thấy gấp gáp mỗi ngày, nhưng tiểu nương đến cùng vẫn còn , cho dù bây giờ có định thân, muốn kết hôn cũng phải chờ sang năm.


      Khương Lệnh Uyển lại : “Hơn nữa cha mẹ chê muội tính tình quá hoạt bát, có ý muốn lưu muội nhiều hơn vài năm…” Lúc lời này, nàng lặng lẽ nhìn sắc mặt của Lục Tông, trong lòng vô cùng thỏa mãn với phản ứng của , lúc này khóe miệng mới nhấc lên, “Có điều huynh cứ yên tâm, nhiều nhất cũng chỉ chờ thêm năm.” Nàng là thê tử tốt, cũng rất đau lòng a, tóm lại là thể để nhịn đến chết.


      Hai người chuyện đến đây, bên tai liền truyền đến tiếng gõ cửa “Cốc Cốc Cốc”. Khương Lệnh Uyển ngẩn ra, sau đó nghe thấy tiếng của Kim Kết.


      Lúc này nàng mới nhớ ra, đến khắc, nhanh chóng với Lục Tông: “Muội thể ở lâu. Muội về trước.” Nàng rời khỏi ngực Lục Tông, ra bên ngoài, đến cửa bỗng quay đầu lại, gương mặt đỏ bừng, : “Cha muội thích nhất là trà ngon, nương muội thích nhất là trang sức xinh đẹp, ca ca muội thích múa đao múa kiếm, nếu huynh luận bàn võ nghe với ca ca, cho dù đánh ngã cũng đừng nhường, ca ca cực kỳ sĩ diện… Ai, nhớ kỹ, muội trước.”


      Lục Tông mỉm cười nhìn theo nàng rời , mãi cho đến khi còn thấy bóng người.


      Lục Tông dần dần thu liễm nụ cười, sau đó xuất môn, đường thẳng tới sân viện của Lục bảo Thiền.


      Vừa vào trong phòng, lập tức hỏi Khinh La: “Quận chúa đâu?”


      Kinh La thấy sắc mặt thế tử gia được tốt, vội vàng trả lời: “Quận chúa trò chuyện với Chu tiểu thư, Thế tử gia có chuyện…”


      Lục Tông nhàn nhạt trả lời: “Gọi muội ấy ra.”


      Khinh La bị điệu bộ của dọa sợ, cố gắng trả lời: “Nhưng mà…”


      “Ca ca…” Lục Bảo Thiền vừa nghe thấy thanh của Lục Tông liền bước ra.


      Lục Tông vừa thấy Chu Lâm Lang bên cạnh Lục Bảo Thiền, sắc mặt lạnh nhạt : “Đưa Chu tiểu thư trở về.”


      Chu Lâm Lang nhất thời thay đổi sắc mặt.


      Lục Tông thường ngày tuy rằng lạnh nhạt, nhưng vẫn rất hữu lễ, chưa bào giờ nể mặt nàng như vậy. Tâm trạng Chu Lâm Lang tại vô cùng xấu hổ, nhưng nhìn điệu bộ này của , lòng nàng cũng đoán được mấy phần, liền nở nụ cười khéo léo : “Được rồi, nếu Tông biểu ca có chuyện muốn với Bảo Thiền, vậy ngày khác ta trở lại thăm Bảo Thiền.” xong, nàng giơ tay khẽ vỗ vỗ tay Lục Bảo Thiền, , “Ngươi nghỉ ngơi cho tốt, đừng suy nghĩ lung tung.”


      “Ừm.” Lục Bảo Thiền gật đầu, để Khinh La đưa nàng ra ngoài.


      Chờ người rồi, Lục Bảo Thiền mới giương mắt nhìn sắc mặt của ca ca mình, cũng biết là chuyện vỡ lở. Nàng bỗng nhiên lại thấy thở phào nhõm, trong mắt nhịn được lại rưng rưng nước mắt, hơi hạ mắt xuống, “Ca ca, muội… muội sai rồi.”

      Lục Tông để nha hoàn trong phòng lui ra, lúc này mới tiến lên nhìn nàng.


      Tuy rằng gì, nhưng hôm nay nàng tình nguyện để ca ca mắng nàng, Lục Bảo Thiền nức nở rơi lệ, trong lòng thực rất khó chịu, : “Muội biết, muội biết người ca ca thích chính là Xán Xán, muội cũng rất thích Xán Xán, nhưng mà ca ca.... Muội cũng thích Dụ biểu ca, muội rất thích Dụ biểu ca.” Nàng cũng biết xảy ra chuyện gì, từ sau khi kết thúc tết Nguyên Tiêu, nàng liền tâm tâm niệm niệm Khương Dụ, nhắm mắt lại liền nhớ tới nụ cười hòa sảng ôn hòa của , chàng trai như vậy, hoàn toàn trái ngược với ca ca lạnh như băng của nàng.


      “... Nhưng mà… muội chỉ nghĩ cho chính muội, nghĩ rằng nếu ca ca cưới Xán Xán, vậy muội có thể gả cho Dụ biểu ca. Cho nên khi cha hỏi muội, muội liền dối. Ca ca, xin lỗi.”


      Nàng biết sai rồi. Đừng là Khương Dụ có thích nàng, cho dù Khương Dụ và nàng hai bên đều tình nguyện, cũng nên ích kỷ như vậy.


      Tuy rằng ngày thường Lục Tông thường xuyên ở trong phủ, nhưng đến cùng cũng rất thương người muội muội này. hiểu tính tình của muội muội, chỉ cần nàng dối, trong lòng liền cảm thấy bất an, mấy ngày nay, sợ là chịu ít dày vò. : “Chuyện này, muội còn cho ngươi nào khác ?”


      Lục Bảo Thiền suy nghĩ chút, do dự lúc mới : “Muội chỉ cho mỗi Lâm Lang, muội cũng cảm thấy có với nàng ấy…”


      Lục Tông phải người ngốc, chỉ nhìn sắc mặt tái nhợt của muội muội cũng đoán ra được, liền : “Chuyện này ca ca xử lý, hôm nay tuy ca trách muội, nhưng có mấy câu ca vẫn phải —— Sau này Xán Xán là tẩu tẩu của muội, hi vọng muội có thể coi nàng là người của mình, Xán Xán trước tới nay rất bênh vực người nhà, rất quan tâm tới những người mà muội ấy thích, muội tiếp xúc nhiều với muội ấy cũng biết. Còn nữa… Muội nên hạn chế lui tới quá nhiều với Chu Lâm Lang.”


      Lục Bảo Thiền sững sờ giương mắt nhìn: “Ca ca?”


      Lục Tông : “Bản thân muội hãy suy nghĩ kỹ, ca ca hy vọng muội muội của Lục Tông ta là kẻ ngốc.”
      fear, Thích ăn thịt, dhtt38 others thích bài này.

    5. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 83:


      Edit: Tiểu Huân

      Beta: Mira


      Chu Lâm Lang vừa về tới An vương phủ, liền nhanh chóng trở về phòng của mình.


      Chu Lâm Lang ngồi trước gương, gương mặt nhất thời còn chút máu, trắng bệnh hồi lâu, sau đó mới nhìn nha hoàn : “ xuống hết ta muốn ở mình.”


      Bọn nha hoàn nhanh chóng hành lễ lui ra ngoài, lúc này Chu Lâm Lang mới cắn chặt môi, vung tay lật đổ gương xuống dưới đất.


      “Rầm” tiếng, tất cả trang sức và châu báu bên trong đều đổ xuống dưới.


      Trâm vàng vòng ngọc đều vỡ nát, hạt dây chuyền rơi rải rác, lăn tới các góc trong phòng.


      Đôi mắt Chu Lâm Lang đỏ hồng, tức giận đến mức thể kiềm chế, sau đó mới từ trong ngăn kéo lấy bộ trang sức mẫu đơn ra, ném cả tráp ra ngoài cửa sổ!


      Nếu phải nàng làm rơi chiếc khăn tay nên phải quay trở lại, nàng cũng nghĩ tới, ở trong lòng Lục Tông, nàng lại là nữ nhân như thế! chỉ mực nhận đinh Khương Lệnh Uyển, ích kỉ đến mức để ý tới hạnh phúc của muội muội mình cũng muốn cưới Khương Lệnh Uyển!


      “Lâm Lang.” An Vương phi nghe được động tĩnh vào, nhìn thấy những đồ trang sức rơi rải rác đầy đất, lúc này mới sợ hết hồn. Nàng nhìn qua, thấy viền mắt của nữ nhi đỏ bừng, khóc đến mức thương tâm vô cùng, lập tức lo lắng , “Làm sao vậy? Đến tột cùng là phát sinh chuyện gì?” Nữ nhi của nàng, từ khi còn nhỉ vô cùng đoan trang khéo léo, vô cùng chú tâm đến vẻ bề ngoài, trước đến nay chưa từng để lộ tâm tình ra trước mặt người ngoài. Nhìn dáng vẻ này của nữ nhi, An Vương phi sốt ruột, thấy nữ nhi chỉ lo khóc than mà chịu lời nào, khuôn mặt vô cùng đáng thương, càng khiến cho lòng nàng lo lắng bất an.


      Chỉ có ở trước mặt An Vương phi, Chu Lâm Lang mới có thể lộ ra kiều thái bình thường của tiểu nương, nàng cần phải chú ý tới thứ gọi là dáng vẻ thục nữ, chỉ dựa vào lòn An Vương phi, oan ức : “Nương, nữ nhi phục, nữ nhi phục!"


      An Vương phi nhàng vỗ về sống lưng của nữ nhi, nhìn nàng khóc như vậy, lòng càng thêm khó chịu. Chỉ cần nữ nhi vừa khóc, lòng của nàng liền vô cùng đau đớn.


      An Vương phi lấy khăn tay ra lau nước mắt cho nữ nhi, sau đó mới hỏi: “Đến tột cùng xảy ra chuyện gì? với nương , nương nghĩ cách cho con.”


      Chu Lâm Lang cũng biết mẫu thân của mình là người thâm minh đại nghĩa, chắc chắn đứng về phía nàng, bày mưu tính kế cho nàng, chỉ cần hết tất cả mọi chuyện, ngoài trừ chuyện nàng ngăn cản Lục Bảo Thiền cứu Khương Lệnh Uyển ra, “... Khi còn bé, nướng rằng, chỉ cần nữ nhi nỗ lực học tập cầm kỳ thư họa, ngày sau Tông biểu ca nhất định nhìn nữ nhi bằng con mắt khác, nhưng đến bây giờ Tông biểu ca vẫn chỉ quan tâm đến Khương Lệnh Uyển, nữ nhi cam lòng.”


      Biết được nữ nhi phải chịu oan ức như vậy, An Vương phi cũng vô cùng buồn bực, thầm mắng Lục Tông kia qua có mắt. An Vương phi cúi đầu, thấy nữ nhi khóc đến thũng hai con mắt, liền giọng : “Vậy con phải với nương, con thích Lục Tông?”


      Chu Lâm Lang nức nở chút, gương mặt nhất thời nổi lên mấy phần đỏ ửng. Đến cùng vẫn chỉ là tiểu nương, đến loại chuyện như vậy luôn luôn có chút ngượng ngùng. Nàng hạ mắt, hàng mi còn dính nước mắt, ngữ khí nức nở : “Nữ nhi cũng biết, chẳng qua là cảm thấy Tông biểu ca có khí phái nam tử hơn tất cả mọi công tử quý tộc trong Tấn thành, là nam nhân đỉnh thiên lập địa, nữ nhi nhìn thấy biểu ca liền thấy vui vẻ. Nương, chuyện này nữ nhi chỉ với mình nương…”


      “Nương cũng là người từng trải, đương nhiên cũng hiểu.” An Vương phi nhớ tới bản thân nàng năm đó. Hành động của nàng dũng cảm hơn tất cả khuê nữ bình thường trong Tấn thành, chưa từng che lấp ái mộ đối với Khương Bách Nghiêu, đáng tiếc, tấm lòng son lại bị phụ cách thương tiếc. Nàng luôn tự hỏi, gia thế, dung mạo, tài nghệ, mọi thứ nàng hề thua Chu Tố Cẩm, nhưng trong mắt Khương Bách Nghiêu lại chỉ có mình Chu Tố Cẩm, chưa từng nhìn về phía nàng. Nàng trong lúc nhất thời tức giận mới tiếp nhận Chu Chẩn, trở thành tẩu tẩu của Khương Bách Nghiêu và Chu Tố Cẩm, cũng coi như là ép nàng ta đầu… Nhưng mà, chỉ như vậy sao có thể che lấp nỗi oan ức trong lòng nàng?


      Mỗi ngày tết đến, nàng nhìn thấy hình ảnh ân ái của hai vợ chồng Khương Bách Nghiêu, cho dù bọn họ kết hôn hơn hai mươi năm, nhưng thương của Khương Bách Nghiêu đối với thê tử chưa bao giờ suy giảm, ngay cả thiếp thất, cũng chưa từng có người. Hai vợ chồng cũng sinh được trai , cuộc sống viên mãn đến thể viên mãn hơn được.


      Mà bây giờ, nữ nhi của nàng, cũng giống như nàng ngày trước.


      Hai mươi năm trước, Chu Tố Cẩm đoạt phu quân của nàng; hai mươi năm sau, nữ nhi của Chu Tố Cẩm lại tới cướp con rể của nàng.


      Cơn giận này sao nàng có thể nuốt trôi?


      An Vương phi lau khô gương mặt đầy nước mắt của nữ nhi, ôn nhu : “Lâm Lang, con yên tâm, ta cũng rất thích Lục Tông, con coi trọng , đúng là rất tinh mắt.”


      Chu Lâm Lang giương mắt: “Nương?”


      An Vương phi : “Nếu như con vừa ý Lục Tông như vậy, nương tất nhiên thay con quyết định. Con nha, đừng có gặp chuyện gì cũng chỉ biết khóc lóc, nếu như bị người ngoài nhìn thấy còn ra thể thống gì? Đến đây, cùng rửa mặt với nương, nếu như lần sau con khóc, nhất định phải khóc cho xinh đẹp, có được ?”


      Cơn giận trong lòng Chu Lâm Lang nguôi, lúc này lại cảm thấy thất thố, nhanh chóng cúi đầu cắn môi : “Nữ nhi biết rồi.”


      Sau khi An vương phi trấn an nữ nhi, liền ra khỏi viện của Chu Lâm Lang.


      Sau khi trở về phòng, nàng mới chợt nhớ tới chuyện, quay về phía nha hoàn tâm phúc : “Vương gia đâu?”


      Nha hoàn tâm phúc của An vương phi tên gọi Kim Xuyến, hầu hạ An Vương phi mấy năm, làm việc rất ổn thỏa, vô cùng được An Vương phi tín nhiệm. Kim xuyến : “Hồi Vương phi, hôm nay… Hôm nay là sinh nhật của Nhị tiểu thư, vương gia thăm Nhị tiểu thư…” Kim xuyến đánh giá sắc mặt của An Vương phi chút, sau đó tiếp, “Vương gia còn đêm nay vẫn còn chuyện quan trọng phải xử lý nên nghỉ ngơi ở thư phòng, Vương phi cần chờ ngài ấy, dặn Vương phi nên nghỉ ngơi sớm chút.”


      Sắc mặt An Vương phi nhát thời giận run, hai tay giấu trong tay áo nắm chặt lại, hồi lâu sau mới cười : “Tốt, là có cốt khí.”


      Kim Xuyến lại : “Vương phi, kỳ thực nô tỳ cảm thất, Vương gia lòng vẫn rất quan tâm Vương phi. Những năm nay, ngay cả thiếp thất cũng có, mặc dù có hơi chút quan tâm đến Nhị nương, nhưng những chuyện khác Vương gia vẫn rất chu toàn. Nhị tiểu thư tuy là thứ nữ, nhưng đến cùng vẫn là nữ nhi của vương gia, còn mất nương từ sớm, máu mủ tình thâm, Vương gia nhìn Nhị tiểu thư đơn như vậy đương nhiên là thể nhẫn tâm khiến Nhị tiểu thư chịu thiệt thòi. Vương phi đừng trách nô tỳ lắm miệng, nếu như Vương phi chịu lui xuống bước, Vương gia ngài ấy —— "


      “Muốn ta lui bước?” An vương phi nhất thời thu hồi ý cười, trong lòng lại cảm thấy hoang đường. Nàng nhìn Kim Xuyến , “ có tới đây hay , ta căn bản để ý, cho dù có cưới thứ phi, sườn phi, ta cũng nhiều câu. Kim Xuyến, ngươi chưa gả làm vợ nên ngươi hiểu, nếu như nam nhân ngươi, cho dù trong lòng có ngụy trang đến mức nào, ôm ai trong lòng, đều ấy cũng hề quan trọng.”


      Kim Xuyến vội vàng cúi đầu: “Nô tỳ biết sai.”


      ·


      Sau ngày nàng từ Vinh Vương phủ trở về, Khương Lệnh Uyển liền cảm thấy trong lòng nàng luôn ngọt ngào như ăn mật vậy, lúc học nhớ , buổi tối ngủ, trong đầu cũng chỉ có hình ảnh của . Gộp cả hai kiếp lại cũng chưa bao giờ nàng nghĩ tới người nhiều như vậy. Đời trước, chỉ khi nàng và Lục Tông kết hôn, lần thứ nhất nàng nhớ là khi xa nhà, mới thoáng có chút nhớ nhung, nhưng ngày sau khi nghe Cẩm Tú phường lại đưa tới mấy bộ y phục mùa xuân xinh đẹp, nàng liền quên Lục Tông sạch sành sanh.


      Lúc trước nàng cảm thấy có gì quá khác biệt, nhưng đến bây giờ, khi trong lòng chứa đựng người, lúc rảnh lại nhớ tới, tâm tình cũng rất tốt.


      Tâm tình thoải mái giống như làm việc gì cũng đều thông thuận, ngay cả Tạ Cửu cũng nhiều thêm mấy phần ôn hòa với nàng.


      Ngày hôm đó sau khi học xong, Khương Lệnh Uyển bỗng nhiên nhìn thấy khối ngọc cổ Tạ Cửu. Lần trước Tạ Cửu vì thiếu bạc nên phải mang ngọc bội kia cầm cố, Tạ Trí Thanh nhanh chóng chuộc về lại, chỉ là Tạ Cửu làm người vô cùng kiêu ngạo, muốn người khác nhìn thấy dáng vẻ chán nản bất lực của nàng, chắc chắn dễ dàng tiếp nhận giáp đỡ. Bây giờ thấy nàng có thể thu hồi ngọc bội, nghĩ rằng chắc hẳn Tạ Trí Thanh phải tốn ít tâm tư. Khương Lệnh Uyển tự nhận bản thân hề thiện tâm như Tứ tỷ tỷ của nàng, nhưng nhiều năm thầy trò, tóm lại vẫn có chút tình nghĩa, lúc trước nàng đề cập chuyện này với Chu thị, Chu thị vốn rất cảm kích Tạ Cửu, đương nhiên thêm chút bạc cho nàng, có điều nàng cũng sợ Tạ Cửu nghĩ nhiều, nên cũng chỉ dám thêm chút.


      Khương Lệnh Uyển bước ra khỏi chỗ học, lúc nàng nàng mới cảm thấy cả người trở nên khoan khoái. Khương Lệnh Đề nhìn dáng vẻ này của Lục muội muội, hai con mắt nheo lại ý cười: “Tâm tình của Lục muội muội gần đây hình như rất tốt.”


      Bị nhìn ra rồi.


      Khương Lệnh Uyển che mặt cười, “Đúng là tệ.” Dù sao nàng và Lục Tông coi như tâm đầu ý hợp. Nàng nhìn Tứ tỷ tỷ của mình, mắt thấy Tứ tỷ tỷ chuẩn bị cập kê, bà mối đều lục tục tới cửa làm mai. Tứ tỷ tỷ tuy là thứ nữ, nhưng xét trong hầu hết gia tộc, lại là người cực kì xuất sắc, Tứ tỷ tỷ nàng sau khi gả chắc chắn chịu thiệt thòi. Nhưng mà, nương tốt lo có chỗ gả, Tứ tỷ tỷ nàng chỉ mới vừa cập kê thôi, việc hôn nhân này là chuyện cả đời, đương nhiên là phải chậm rãi lựa chọn. Hơn nữa bên còn có Khương Lệnh Dung, Khương Lệnh Huệ, việc hôn nhân vẫn chưa cần gấp gáp.


      Sơn Trà mặc bộ xiêm y mà xanh ngọc bích, gương mặt đỏ bừng chạy tới : “Lục tiểu thư, Di An quận chúa đến thăm tiểu thư.”


      Di An quận chúa.


      Khương Lệnh Uyển mỉm cười, lúc này mới nhanh chóng Ngọc Chi viện chiêu đãi Di An quận chúa.


      Nàng vừa vào nhà, liền nhìn thấy Di An quận chúa ngồi ghế tử đàn thưởng mai, búi tóc chải kiểu đơn giản, mặc bộ xiêm y bằng gấm màu hồng nhạt, trang phục đoan trang khéo léo, chuyện với mẫu thân nàng. Khương Lệnh Uyển tới, nhìn về phía nàng gọi tiếng, "Gia Nguyệt."


      Chu thị lại nghiêm mặt : “Lễ nghi ngày thường nương dạy cho con chạy đâu hết cả rồi?”


      Di An quận chúa : “Phu nhân, con và Xán Xán vừa gặp quen, là con muội ấy gọi con như vậy, hơn nữa, gọi như vậy thân thiết hơn.” Nét mặt của nàng vô cùng thân thiết và ôn hòa, tuy rằng xán lạn tràn đầy sức sống như nhưng nương cùng tuổi khác, nhưng lại khiến người ta cảm thấy thoải mái tự tại, hề có chút nào giống như giả bộ, càng yếu ớt như tiểu thư sống trong nhung lụa từ , nhìn giống như tiểu nương yên tĩnh nội liễm.


      Chu thị cũng biết, mấy ngày nay, nữ nhi rất thường đến phủ công chúa để thăm Di An quận chúa, xem như là bù đắp sai lầm của nhi tử. Đây vẫn là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Di An quận chúa, nàng rất yếu, có thể dễ dàng thấy được, tiểu nương này là người yếu đuối mong manh. Nhưng tính cách của nàng lại rất tốt, được cả gia đình sủng ái, nhưng lại có thể ôn hòa hữu lễ như vậy, đúng là khó được.


      Khương Lệnh Uyển tiếp xúc nhiều với Di An quận chúa, đương nhiên là hiểu tính cách của nàng, động tác cũng ít mấy phần câu nệ, nhanh chóng với Chu thị: “Nương, ngài trước , để con tiếp Gia Nguyệt là được. Ngài ở lại chỗ này, tiểu nương chúng con chuyện tiện.”


      Chu thị cũng biết mình ở lại tiện, thấy tính cách của Di An quận chúa tốt như vậy, nàng cũng rất yên tâm, tùy ý để hai tiểu nương ở lại chuyện. Thấy Chu thị rồi, Khương Lệnh Uyển mới ngồi xuống bên cạnh Di An quận chúa, tinh tế đánh giá chủ, lại cười : “Muội thấy khí sắc của tỷ hình như tốt hơn rất nhiều.”


      Di An quận cháu : “Ừm, đúng là tốt hơn rất nhiều.” Nàng nhìn tiểu nương trước mắt, gương mặt tròn tròn đỏ ửng, vô cùng hâm mộ : “Nếu như tỷ có thể khỏe mạnh như muội tốt rồi, chỉ là tỷ…”


      Khương Lệnh Uyển nắm lấy tay Di An quận chúa, : “Tỷ nha, đừng suy nghĩ lung tung. Bây giờ trong viện nở hoa, chúng ta cùng xem , tâm tình tốt hơn nhiều, có được ?”


      Di An quận chúa gật đầu.


      Hai người cùng nhau ra ngoài, bên ngoài có người vừa mới học xong hấp tấp chạy đến.


      gấp, cho dù kịp dừng lại, nhưng cũng va phải tiểu nương trước mắt.


      Khương Dụ ngẩn ra, lúc này đúng là lại dẫm phải vết xe đổ, nhanh chóng kéo người lên.


      Di An quận chúa giương mắt nhìn nam tử trước mặt, hai người cách nhau rất gần, nhất thời gương mặt liền đỏ bừng lên, vội vàng cúi đầu.


      Khương Dụ nhanh chóng buông tay, lắp bắp : “Xin lỗi, ta… muội có chuyện gì chứ?”


      Khương Lệnh Uyển bó tay với ca ca này của nàng, nhíu chặt lông mày : “Ca ca, ca phải bỏ cái tính hấp tấp này thôi, cả tật xấu va phải người khác này cung phải bỏ ngay. Nếu như ca lại khiến Gia Nguyệt hôn mê, ba vị Hoắc công tử tiếp tục tha cho ca mới là lạ.” xong liền quan tâm nhìn Di An quận chúa lượt, thấy tiểu nương thân thể kiều chẳng những trở nên trắng bệch, hơn nữa còn trở nên hồng hào. Khương Lệnh Uyển ngơ ngẩn, đương nhiên cũng biết tiểu nương thẹn thùng. Nàng đột nhiên nhớ tới mỗi lần Di An quận chúa chuyện với nàng, chỉ cần nghe nàng tới ca ca, giống như là trở nên chăm chú.


      Khương Lệnh Uyển cầm lấy tay nàng, lại liếc nhìn ca ca nhà mình chút.


      Thấy lỗ tai nóng lên, nam nhân da dày thịt béo, quả là vô cùng ít khi thấy ngượng ngùng.


      .


      Buổi tối, Khương Lệnh Uyển lặng lẽ thăm dò ý tứ của Chu thị, nhưng nàng vẫn chưa đề cập đến chuyện của ca ca.


      Ấn tượng của Chu thị đối với Di An quận chúa đúng là tồi, chỉ là vừa nghĩ đến tiểu nương thân thể suy nhược kia, lại thở dài: “Đứa Di An này, quả tệ, chỉ là thân thể quá kém, sau này sợ là phải chú tâm điều dưỡng.”


      Sắc mặt Khương Lệnh Uyển trở nên trầm.


      Đời trước Di An quận chúa và ca ca đều bị người bên gối phản bội , nếu như đời này ca ca có thể thích Di An quận chúa, mà Di An quận chúa cũng để ý ca ca, như vậy hai bên đều tình nguyện, thể nào tốt hơn được nữa. Nàng cũng biết Bảo Thiền thích ca ca, nhưng ở chuyện cảm tình, phải bên thích là có thể được. Giữa ca ca và Bảo Thiền, về tình về lý, nàng đương nhiên nghiêng về cảm thụ của ca ca. Lúc trước nàng vẫn lo lắng ca ca giẫm và vết xe đổ Chu Lâm Lang mà ngã đến mức thể đứng lên được, sau đó lại tiếp tục huyên náo gia đình yên, nếu như bây giờ ca ca còn thích Chu Lâm Lang, mà lại có ý với Di An quận chúa. Hơn nữa Di An quận chúa lại là nương tốt, nên để cho Lục Lễ chà đạp, nếu như có thể cùng chỗ với ca ca nàng, vậy quả là mối nhân duyên tốt.


      Nhưng mà mẫu thân nàng tuy rằng có ấn tượng tốt với Di An quận chúa, nhưng lại hề liệt tỷ ấy vào danh sách ửng cử viên con dâu của nương.


      Lão tổ tông vẫn luôn nhắc đến việc hôn nhân của ca ca, muốn ôm chắt trai sớm, cho dù tính tình Di An quận chúa có tốt, nhưng sợ rằng cũng đồng ý.


      Khương Lệnh Uyển bật thốt lên: “Có cần phải đặt nặng việc sinh con như thế ?”


      Chu thị biết được nữ nhi nàng là kiểu người biết xấu hổ, lại cũng che chở cho Di An quận chúa, nghe xong lời của nàng, tất nhiên là thích, nhưng có số việc nữ nhi hiểu, nàng cũng thể giải thích cặn kẽ, “Xán Xán, con còn tuổi, số việc con hiểu. Nhưng con phải nhớ, con nối dõi, là điều quan trọng nhất đối với nữ nhân. Con biết, trước đây, khi nương vừa mới gả vào, lão tổ tông cũng hài lòng nương, sau khi có ca ca con, thái độ của lão tổ tông vơi nương mới tốt hơn chút. Nhị thẩm thẩm của con, cũng như vậy.”


      Khương Lệnh Uyển mím môi, nhất thời thể phản bác.


      Buổi tối, Khương Lệnh Uyển tắm rửa xong liền lên giương, nhưng nàng lại trằn trọc khó có thể ngủ được.


      Nương thưởng thức Gia Nguyệt như vậy, nhưng bởi vì vấn đề con cái lại loại bỏ tỷ ấy khỏi phạm vi tuyển con dâu của nàng.


      Điểm này kỳ thực nàng hiểu rất .


      Đời trước, thời gian đầu nàng gả cho Lục Tông tuy rằng trôi qua vô cùng tự tại, nhưng sau này lại vẫn chưa có con, xác thực là có ít người chỉ chỏ sau lưng nàng. Thói đời chính là như vậy, nàng lại muốn độc chiếm Lục Tông, cho dù thể sinh hài tử, nhưng vẫn mở miệng đồng ý nạp thiếp cho .


      Khương Lệnh Uyển nằm trong chăn, tóc dài đen như mực xõa tung sau gáy, suy nghĩ chút liền cảm thấy chóp mũi có chút chua xót, kéo chăn lên che lại mặt, sau lúc mới thò đầu ra, hà miệng thở dốc.


      “Cốc cốc cốc.” tiếng gõ cửa sổ.


      Trời tối như mực, tuy rằng động tĩnh , nhưng nàng vẫn có thể nghe được rất .


      Hô hấp Khương Lệnh Uyển hơi cứng lại. lúc này mới bước chân trần xuống giường, nhìn thấy có bóng người bên ngoài, lập tức giơ cây trâm sắc bén trong tay lên, cảnh giác hỏi: “Ai?”


      “Xán Xán, là huynh.”
      fear, Thích ăn thịt, dhtt38 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :