1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Kiều thê nhà ta - Mạt Trà Khúc Kỳ (Trọng sinh, gia đấu, sạch, cực sủng)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Ngọt từ đầu đến cuối nhỉ, giải khát cho mùa hè cả tuyệt vời.......ngàn like
      Tiểu Huân thích bài này.

    2. NGÂN TRÚC

      NGÂN TRÚC Member

      Bài viết:
      32
      Được thích:
      46
      Truyện nhàng, dễ thương, thanks các nàng nhé, mong thường xuyên có chương mới !
      Tiểu Huân thích bài này.

    3. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 9: Lương Thần


      Edit: Mira


      Beta: Tiểu Huân, Kye


      Lúc trước vì bị đau bụng, bây giờ thân thể thoải hơn chút, bây giờ Khương Lệnh Uyển mới cảm thấy đói bụng, cau cau mi tâm, hấp háy đôi môi mềm mại : “Nương…”


      “Xán Xán.” Chu thị nghe được thanh của nữ nhi, tâm tình lập tức trở nên khẩn trương, nhìn nữ nhi chậm rãi mở mắt, vội hỏi, “Xán Xán ngoan, cho mẫu thân biết, còn chỗ nào thoải mái?”


      Khương Lệnh Uyển dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn mẫu thân, lại liếc nhìn Khương Bách Nghiêu chút, đôi mắt long lanh nước, thanh suy yếu: “Xán Xán đói bụng.”


      ra là đói bụng.


      Chu thị nhất thời liền thở phào nhõm, liền ôm nữ nhi lên, hôn cái vào mặt nàng, rồi sai nha hoàn đem cháo đậu đỏ hạt sen sớm chuẩn bị kĩ vào phòng, để Khương Bách Nghiêu đút từng miếng cho nữ nhi ăn. Chu thị biết nữ nhi thích ăn đồ ngọt, bây giờ làm ầm ĩ buổi trưa, e là bây giờ cũng nếm được vị gì, nên cố ý dặn dò nhà bếp bỏ nhiều đường hơn chút, nếm miếng liền cảm thấy vô cùng ngọt ngào.


      Khương Lệnh Uyển mặc thân tẩm y hồng nhạt dựa vào lòng mẫu thân mình, giương miệng để cho Khương Bách Nghiêu đút từng thìa cháo, trước tiên thổi cho bớt nóng, sau đó đưa đến môi nàng, cái miệng ăn đến vui vẻ.


      Cháo đậu đỏ hạt sen ngọt mềm thơm nức tràn qua đầu lưỡi, trong nháy mắt liền lấp đầy khoang miệng, phảng phất chỗ nào thấy vị ngọt. Nàng hơi liếm môi, cảm giác vô cùng hạnh phúc.


      Kiếp trước nàng chưa bao giờ để ý đến như vậy, mọi việc đều tùy hứng mà làm, bây giờ nhớ lại, ngoài việc ngọt miệng dỗ cha mẹ vui vẻ, nàng chưa từng làm được việc gì cho họ. Kiếp trước, ca ca cưới Chu Lâm Lang làm vợ, lúc đầu còn đỡ chút, sau đó mẹ chồng nàng dâu thường xuyên xảy ra tranh chấp, năm lần bảy lượt khiến nương tức giận. Thế nhưng hồi đó nàng gả cho Lục Tông, dù sao cũng là Vinh Vương phủ Thế tử phu nhân, thường xuyên về nhà mẹ đẻ có chút kỳ cục, mà mỗi lần tán gẫu cùng mẫu thân, nương đều với nàng những tâm này, chỉ dặn nàng thu liễm tính tình, làm thê tử tốt của Lục Tông, quan trọng nhất là mau chóng mang thai.


      Lúc đầu nàng cũng để trong lòng, chỉ cảm thấy ở Vinh Vương phủ cần câu nệ, so với tưởng tượng của nàng còn tự tại hơn nhiều. Còn sinh con…


      Nàng mỗi khi nhìn thấy những phụ nhân kia mang thai, cái bụng tròn vo như quả dưa hấu lớn, cả khuôn mặt đều toát lên vẻ dịu dàng. Nghe qua nhiều tháng, đôi chân cũng xưng vù. Nàng xưa nay thích chưng diện, tất nhiên nhìn mà phát khiếp, Lục Tông lại nhớ rằng nàng còn tuổi, tâm tính chưa định, cũng vội muốn có hài tử.


      Lại biết rằng sau này, nàng muốn sinh cũng sinh được…


      Chu thị :” Ăn xong cố ngủ giấc, mai nương lại sai người làm đồ ăn ngon cho con. Có điều mấy ngày nay được ham ăn đồ lạnh, Xán Xán nhớ kỹ chưa?”


      Khương Lệnh Uyển ngoan ngoãn gật đầu.


      nay nàng chú ý nhất chính là thân thể mình. Nàng tin, nàng từ liền dưỡng thân thể khỏe mạnh, ham ăn bị lạnh, ngày sau còn có thể sinh được hài tử?


      .


      Chuyện Khương Lệnh Huệ cùng Tô Lương Thần đùa cợt Khương Lệnh Uyển này bị Từ thị cho lão thái thái trước.


      Mà Khương Lệnh Uyển biết được Từ thị đem mọi việc đẩy lên đầu Tô Lương Thần, khỏi có chút buồn cười.


      Vị Nhị thẩm này của nàng trong lòng nghĩ gì, nàng làm sao có thể biết?


      Nhị thúc lúc nào cũng nhún nhường, nhưng vị Nhị thẩm Từ thị lại ước gì nữ nhi mình hung hăng ngang ngược chút, để cho người khác bắt nạt, chỉ cho phép bắt nạt người khác.


      Tô Lương Thần này, nghĩ đến cũng là đáng đời.


      Lão thái thái bên này tất nhiên là đau lòng Khương Lệnh Uyển. Trong lòng nàng lại như gương, tất nhiên biết chuyện phải chủ ý của mình ngoại tôn nữ Lương Thần. Hôm nay Từ thị đem hết thảy trách nhiệm đẩy lên người Tô Lương Thần, lão thái thái càng khó chịu, nàng là người lớn lại nhúng tay vào chuyện giữa tiểu hài tử với nhau, còn bao che cho nữ nhi. Nhưng nghe Tô Lương Thần nghiêm túc nhận sai, lão thái thái cũng muốn làm lớn chuyện, chỉ Tô Lương Thần qua xem Khương Lệnh Uyển cái, tiện đường nhận sai.


      cho cùng, lão thái thái đối với ngoại tôn nữ Tô Lương Thần này ấn tượng vẫn rất tốt. Bây giờ nữ nhi mất rồi, để lại duy nhất nữ nhi, nàng tất nhiên phải chăm sóc kỹ lưỡng. Mà nếu muốn tính toán kĩ trong lòng lão thái thái vẫn là nghiêng về phía Khương Lệnh Uyển nhiều hơn chút.


      Hai ngày liền Chu thị cho Khương Lệnh Uyển ra ngoài, chỉ bắt nàng ở trong phòng nghỉ ngơi. Lúc Tô Lương Thần đến tìm Khương Lệnh Uyển, cũng bị Chu thị khéo léo từ chối.


      Ngày thứ ba Khương Lệnh Uyển đến viện của lão thái thái thỉnh an, lão thái thái ôm tôn nữ bảo bối đánh giá từ xuống dưới lúc, lúc này mới nắn nắn khuôn mặt của nàng, đối mặt với đôi mắt to long lanh nước, nhíu mày : “Làm sao lại nhìn gầy chút?”


      Lão thái thái dù sao cũng có tuổi, hốc mắt hơi lún xuống, nhưng ánh mắt lại cực kỳ từ ái. Hôm nay đầu mang mi lặc* màu đen vẽ hoa văn phú quý, đeo khuyên tai vàng khảm ngọc lục bảo, tay ôm tôn nữ đeo cái vòng tay phỉ thúy, đầy quý khí, vui vẻ, thân thiết lại hiền lành.


      *mi lặc: hình minh họa ở cuối chương, món trang sức đầu của phụ nữ ngày xưa, ban đầu dùng để che lông mày, ủ ấm tai, về sau tính trang trí tăng dần nên chỉ đeo cho đẹp :)))


      Khương Lệnh Uyển ngước đầu nâng khuôn mặt của mình lên, bĩu bĩu môi : “Lão tổ tông đúng. Ngài sờ thử, Xán Xán toàn thân đều là thịt, thành tiểu bàn tử*, có nơi nào gầy nha?” Nàng nghỉ ngơi ba ngày, người tất nhiên vẫn là cục thịt tròn vo, giống như cái bánh bao, cùng với từ “gầy” nửa điểm đều có quan hệ.


      *tiểu bàn tử: đứa trẻ mập mạp


      Nghe thanh non nớt của tôn nữ, lão thái thái cười đến vui vẻ, liền : “Mập chút mới tốt, mập chút mới có phúc khí.”


      Khương Lệnh Uyển nghe xong chỉ cười cười, tiếp tục cùng lão thái thái trò chuyện. Nàng là đứa trẻ dẻo miệng, lão thái thái lại thích tôn nữ này, nhất thời trong phòng đều là tiếng cười vui vẻ của hai người.


      Từ thị ngồi bên trái lão thái thái hôm nay mặc váy mềm bộ đồ màu xanh thẫm thêu hình hoa sen bằng chỉ vàng, chải lên uy đọa kế, khuyên tai minh châu vành tai lắc qua lắc lại rất chói mắt, chỉ là nhìn sắc mặt được tốt, hiển nhiên là thích lão thái thái nặng bên này bên kia.


      Mà lúc này, Tô Lương Thần tới.


      Khương Lệnh Uyển nghe thấy nàng gọi mình “Uyển biểu muội”, liền quay đầu lại nhìn nàng. Thấy Tô Lương Thần mặc bộ váy mềm hơi cũ, người chỉ có phụ tùng đơn giản, lại thể so sánh cùng Khương Lệnh Uyển. Hai người đứng chung chỗ, tuy là hai nữ oa tuổi tác xấp xỉ, nhưng thân phận này liếc mắt cái liền có thể nhận ra.


      Kỳ thực lão thái thái vẫn thương ngoại tôn nữ này, tất nhiên mua cho nàng thiếu váy châu hoa đẹp đẽ, chỉ là Tô Lương Thần quá chú trọng trang phục, chỉ cần sạch thoải mái là được rồi. Nhưng dáng vẻ ấy, rơi vào mắt người ngoài, hiểu chuyện, lại Vệ Quốc Công phủ bạc đãi tiểu nương.


      Khương Lệnh Uyển thích Tô Lương Thần, có điều bây giờ lão thái thái ở đây, Chu thị Từ thị cũng ở, còn có hai tiểu thư khác của Vệ Quốc Công phủ, nhiều người như vậy, nàng tất nhiên so đo với vị biểu tỷ này, hướng về phía Tô Lương Thần cười cười.


      Tô Lương Thần năm nay năm tuổi, dáng dấp thanh tú đáng , so với Khương Lệnh Uyển hơi gầy chút, còn tuổi hào phóng tự nhiên, nghe còn là kỳ tài nhận mặt chữ. Chỉ là thông tuệ làm sao? Thân phận vẫn là kẻ được ưa thích.


      Có điều ——


      Khương Lệnh Uyển nhíu mày lại.


      Kiếp trước Tô Lương Thần tuy rằng thông tuệ, nhưng cũng phải quá xuất sắc, càng miễn bàn tới việc còn tuổi có dáng vẻ cử chỉ như vậy.


      Khuôn mặt Tô Lương Thần luôn tươi cười, nhìn khá là vô hại, thân thiện, quay về phía Khương Lệnh Uyển : “Uyển biểu muội, mấy ngày nay ta vẫn muốn xin lỗi ngươi…” Giọng nàng chân thành, đôi mắt to nhìn Khương Lệnh Uyển, , “Lần trước chuyện cùng Huệ biểu muội, vốn là chỉ muốn vui đùa chút, nghĩ đến dọa Uyển biểu muội sợ, là biểu tỷ sai, ngươi có thể tha thứ cho biểu tỷ ?”


      Vui đùa chút?


      Mang đại hắc cẩu cao to như vậy hù dọa tiểu nữ oa bốn tuổi, lại là vui đùa chút?


      Sợ là nếu như là chính mình lúc bốn tuổi, làm sao có thể xảy ra chuyện? Khương Lệnh Uyển nhớ kiếp trước Tô Lương Thần vẫn là người an phận thủ thường, có ngốc đến mức theo Khương Lệnh Huệ hù dọa mình. Bây giờ tốt rồi, trèo lên đầu nàng, lời xin lỗi liền xong?


      Khương Lệnh Uyển đối với vị biểu tỷ Tô Lương Thần càng ngày càng thích, lần tới có cơ hội chắc chắn đòi lại. Nàng phải là quả hồng mềm, thể cứ để cho người ta tùy tiện bắt nạt.


      Có điều nghĩ đến, Tô Lương Thần này so với tưởng tượng của nàng xác thực còn thông minh hơn nhiều, nàng biết rằng lão tổ tông thích nhất những hài tử biết sai, chịu sửa đổi, hơn nữa bây giờ ở trước mặt mọi người cùng nàng cái này, nàng còn chịu tha thứ, như vậy chính là cố tình gây . Chắc chắn nàng thị sủng sinh kiêu.


      Khương Lệnh Uyển nhìn Tô Lương Thần trước mặt, lúc này mới ngẩng đầu nhìn lão thái thái, ngập ngừng : “Lão tổ tông…”


      Lão thái thái biết tôn nữ này cá tính vốn thẳng thắn, đối với ngoại tôn nữ Lương Thần còn có chút bất mãn. Chuyện này lão thái thái vẫn là thiên vị tôn nữ, nhưng hôm nay ngoại tôn nữ trịnh trọng xin lỗi như vậy, cũng coi như là có thành ý, hơn nữa... phải đều là hài tử trong nhà sao?


      Lão thái thái : “Xán Xán thể tha thứ cho biểu tỷ sao?”


      Khương Lệnh Uyển đối mặt với đôi mắt của lão thái thái, chợt nhớ tới kiếp trước —— lão thái thái lúc nàng gả cho Lục Tông bốn năm vì bị bệnh mà qua đời, vẫn là nhờ Lục Tông cưỡi ngựa mang theo nàng hồi phủ, vội vội vàng vàng, cuối cùng cũng có thể kịp thấy lão tổ tông lần cuối. Có điều vẫn khiến nàng thương tâm khó chịu thời gian dài. nay, nhìn lão tổ tông vẫn có tinh thần như vậy, còn sống lâu.


      Khương Lệnh Uyển gật gù, tay ôm lão thái thái nắm chặt, đôi mắt sáng ngời, “Xán Xán tha thứ cho biểu tỷ.”


      Lão tổ tông nghe xong, vui mừng : “Thực là tiểu tâm can của tổ mẫu.” Nàng hôn tôn nữ bảo bối, liếc nhìn Tô Lương Thần bên cạnh, quay về phía Khương Lệnh Uyển , “Có điều...biểu tỷ con chỉ lớn hơn con tuổi, nhưng lại dụng công đọc sách, nhận biết nhiều mặt chữ hơn con, thuộc được cả trăm bài thơ, Xán Xán vẫn phải học tập chút.”


      Lúc này lại khiến Khương Lệnh Uyển ngẩn người, thầm nghĩ: Tô Lương Thần khi nào lại có năng lực như vậy?


      Đôi mắt nàng vừa chuyển liền nghĩ, mình muốn trở thành người đảm đương thông tuệ, cũng phải là thể. Nhưng nàng biết mình có khả năng ra sao, sớm muộn cũng quên sạch. Kiếp trước lúc lấy chồng, những thư tịch kia đều là nương buộc nàng học, mạnh mẽ ăn tươi nuốt sống từng chữ, trong lại có được bao nhiêu chân tài học. Sau đó, nàng gả cho Lục Tông năm năm, bị Lục Tông cưng chiều, trải qua những tháng ngày quá thoải mái, những thứ đó sớm quên gần hết. Cho nên, nàng vẫn là yên phận lớn lên thôi.


      Khương Lệnh Uyển bỗng nghĩ đến vấn đề này, hướng lão thái thái : “Chờ thêm hai năm nữa, Xán Xán thỉnh tiên sinh, nhất định cố gắng đọc sách, làm lão tổ tông thất vọng.”


      Lão thái thái làm sao lại hiểu đây là dỗ dành người, coi như là muốn cố gắng học tập, làm sao lại cần đến hai năm sau? Nhưng lão thái thái thích tôn nữ bảo bối, tôn nữ bảo bối miệng ngọt như bôi mật, nàng tất nhiên là thích nghe nàng, vội : “Được, tổ mẫu nhất định thỉnh cho Xán Xán tiên sinh tốt nhất.”


      Khương Lệnh Uyển nháy mắt cái, nghiêng đầu hỏi: “Xán Xán có thể cùng học với Tứ tỷ tỷ ?”


      “Đề nhi?” Lão thái thái đối với thứ xuất tôn nữ này có nhiều ấn tượng, thêm vào ngày thường Khương Lệnh Đề ngoan ngoãn yên tĩnh, giống Khương Lệnh Uyển dẻo mồm thích , tất nhiên dễ bị lơ là.


      Khương Lệnh Uyển gật đầu : “Mỗi lúc Xán Xán tìm Tứ tỷ tỷ, đều thấy Tứ tỷ tỷ đọc sách viết chữ rất nghiêm túc. Tứ tỷ tỷ vẫn hay với Xán Xán, tiểu nương gia biết chữ, đọc sách nhiều, hiểu được nhiều đạo lý, sau này mới được người ta thích… Lão tổ tông, lần tới lúc thỉnh tiên sinh, để tiên sinh dạy ta cùng Tứ tỷ tỷ, có được hay ?”


      Khương Lệnh Uyển lời này là có tư tâm. Nàng biết lão tổ tông thương nàng, nếu biết Tứ tỷ tỷ hiểu chuyện như vậy, còn tuổi lại có thể dẫn dắt mình, chắc chắn thích mình chơi cùng Tứ tỷ tỷ. Tứ tỷ tỷ ở Vệ Quốc Công phủ có cảm giác tồn tại, bây giờ việc nàng cần làm là khiến lão tổ tông từ từ chú ý Tứ tỷ tỷ. Nàng tin tưởng với tính tình Tứ tỷ tỷ, lão tổ tông chắc chắn thích nàng.


      Thân phận thứ nữ của Tứ tỷ tỷ thể thay đổi được, nhưng địa vị ở Vệ Quốc Công phủ vẫn có thể thay đổi.


      Lão thái thái chiều tôn nữ, nhưng cũng lo lắng tôn nữ bị làm hư. Vốn nghĩ, ngoại tôn nữ cùng tôn nữ xấp xỉ tuổi nhau, lại là người hiểu chuyện, hai người ở cùng nhau trở thành bạn tốt. Bây giờ tôn nữ tuy rằng tha thứ cho ngoại tôn nữ, nhưng nàng cũng có thể nhận thấy tôn nữ thích ngoại tôn nữ. Nếu thích, nàng cũng ép. Lúc này nghe tôn nữ nhắc đến Đề nhi, nàng dù chưa quá lưu ý, nhưng những năm này đúng là ngoan ngoãn, chưa bao giờ gây , hơn nữa lại lọt được vào mắt tôn nữ, đại khái là thực thích.


      Lão thái thái : “Nếu Xán Xán thích, qua hai năm Xán Xán có thể cùng Đề nhi đọc sách tập viết, để Đề nhi cố gắng đốc thúc con.”


      Tô Lương Thần thấy ngoại tổ mẫu mình trong mắt chỉ có Khương Lệnh Uyển, tâm trạng cũng dễ chịu, nhưng mặt lại biểu lộ, yên lặng đứng bên, chỉ là mặt mày thoáng rũ.


      Chu thị ngồi ghế bành gỗ hoa lê khắc con ly*, nghe nữ nhi lời này, hơi cong khóe môi. Mấy ngày nay nữ nhi ở trước nàng vẫn luôn nhắc Tứ tỷ tỷ, hơn nữa nàng cũng quan sát mấy lần, nữ nhi cùng Tứ nha đầu quả thực hợp ý. Tứ nha đầu mặc dù là thứ xuất, nhưng cực kỳ quan tâm nữ nhi, chỉ lớn hơn tuổi, nhưng lại có dáng dấp Đại tỷ tỷ, so với nhi tử chín tuổi kia của nàng tốt hơn nhiều. Đứa con trai kia của nàng chỉ biết đánh nhau, là khiến người ta đau đầu.


      *Con ly: con vật giống như rồng, sắc vàng, có sừng hay dùng để chạm khắc lên đầu cột nhà hoặc bàn ghế.


      Chu thị nghe xong lời này, trong lòng cũng có ý kiến gì. Nàng nhìn, dư quang lơ đãng liếc nhìn Tô Lương Thần bên cạnh lão thái thái, nàng còn tuổi, người lại có phần thận trọng hợp tuổi…


      Chu thị là người từng trải, biết Tô Lương Thần tuy mới năm tuổi, nhưng tâm tư lại phức tạp. Chu thị thầm nghĩ: Hài tử như vậy, Xán Xán vẫn là nên ít tiếp xúc mới tốt.


      Sau khi lão thái thái rồi, Chu thị mới cúi đầu nhìn nữ nhi bảo bối của mình, ngón tay ngọc ngà vỗ về búi tóc tinh xảo của nữ nhi, : “Xán Xán thích Lương Thần biểu tỷ?”


      Khương Lệnh Uyển thành thực gật đầu: “Ân, Xán Xán thích.”


      Chu thị nghe xong khẽ vuốt cằm, sau đó : “ thích, ngày sau liền ít tiếp xúc lại. Xán Xán thích Tứ tỷ tỷ như thế, sau này muốn cùng Tứ tỷ tỷ chơi, nương cũng ngăn cản con. Khi con nhớ nàng, liền để nha hoàn gọi Tứ tỷ tỷ đến sân trong chơi, có được hay ?”


      Tây viện ngoại trừ Khương Lệnh Đề còn có hai tỷ muội là Khương Lệnh Dung cũng Khương Lệnh Huệ. Chơi hồi nháo thành như thế này, cũng may có Lục Tông ở đây, đối với Khương Lệnh Huệ nàng vẫn yên lòng. Ngã lần khôn hơn chút, nàng cũng thể để nữ nhi dưới mí mắt của mình mà còn bị người ta bắt nạt.


      Khương Lệnh Uyển hiểu được lo lắng của Chu thị, tất nhiên là gật đầu đáp lại.


      Chu thị phát ra nữ nhi ngày càng hiểu chuyện, tay đem nữ nhi bế lên, nhéo nhéo mông của nàng, tươi cười : “Lão tổ tông thực là bừa, toàn là thịt đây.”


      Lại nhéo mông nàng.


      Khương Lệnh Uyển ôm lấy cổ mẫu thân, thẹn thùng uốn éo thân mình.


      Chu thị thơm mặt nữ nhi cái, hỏi: “Ngoại trừ Tứ tỷ tỷ, Xán Xán còn thích ai?”


      Khương Lệnh Uyển hiểu được suy nghĩ ấu trĩ của mẫu thân, liền bày ra bộ dáng ngây thơ làm thỏa mãn lòng hư vinh của nàng, cúi đầu vặn vặn ngón tay nghiêm túc cẩn thận đếm: “Xán Xán thích nhất cha cũng mẫu thân, ca ca, lão tổ tông, Đào ma ma, Thôi di nương…” Nàng vẫn luôn đếm, đếm đến ngón áp út bỗng nhiên dừng lại chút.


      còn sao?”


      “...Còn có.” Khương Lệnh Uyển loan môi cười, giọng .


      Từ tay trái đếm sang tay phải, tổng cộng sáu người, bây giờ đến phiên người thứ bảy.


      Khóe miệng nàng cong lên, nhàng cong cong ngón áp út tay phải, mặt thỏa mãn : “Còn có Tông biểu ca.”
      fear, Miley, Pe Mick51 others thích bài này.

    4. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 10: Ngẫu nhiên gặp


      Edit: Kye, Tiểu Huân


      Beta: Mira


      Lấy tính tình của Khương Lệnh Uyển, tự nhiên thể nào để mình bị tiểu nữ oa năm tuổi bắt nạt. Bây giờ nàng trở thành đứa trẻ bốn tuổi, ngày thường làm việc gì cũng cần quan tâm, chỉ cần được nuông chiều mà lớn lên là được. Nhưng cuộc sống này cũng quá an nhàn, kiểu gì cũng phải tìm cho mình chút việc vui. Ngày ấy Tô Lương Thần trước mặt lão tổ tông và mọi người xin lỗi nàng, nàng tạm thời chấp nhận rồi, dù sao cũng phải cấp cho lão tổ tông mặt mũi.


      Nhưng với Khương Lệnh Huệ, nàng lại hào phóng như vậy.


      Khương Lệnh Đề là người thích gây , nhưng trong lòng cũng rất buồn bực với Khương Lệnh Huệ, giận nàng lại có thể bắt nạt tiểu muội muội mới có bốn tuổi. Ngày ấy vào lúc nàng trở lại Tây viện, liền thấy hai gã sai vặt mặc thanh y đem con đại hắc cẩu kia ra ngoài. Nàng chỉ đứng xa xa nhìn, liền cảm thấy có chút dọa người, huống chi là Lục muội muội mới bốn tuổi.


      tới việc này, Khương Lệnh Uyển lại tia hoảng sợ. Chỉ thấy khuôn mặt trắng mịn giơ lên nụ cười ngọt ngào, mặt bánh bao cười như hoa nở: “Muội có Tông biểu ca ở đây, mới sợ.”


      Khương Lệnh Đề có chút kì quái, vị Vinh thế tử này rất ít đến Vệ Quốc Công phủ, mà những biểu huynh muội Lục muội gặp qua ngày thường cũng chỉ là hai vị biểu tỷ, biểu ca của Trung dũng Hầu phủ là Tiết Tranh, Tiết Vanh cùng hai vị biểu tỷ Tiết Cẩm Xu và Tiết Cẩm Dư, cái này cần phải . Chỉ là, tuy nàng chưa từng gặp Vinh thế tử, người này có thể che chở Lục muội muội, hơn nữa chỉ mới mười tuổi liền uy dũng như vậy, trong lòng cũng nhiều hơn vài phần hảo cảm.


      Khương Lệnh Đề : “Vậy cái kia Lục muội muội muốn làm thế nào?” Nàng là tỷ tỷ, coi như thích Tam tỷ tỷ bắt nạt Lục muội muội, nhưng nếu Lục muội làm được tốt, quan trọng hơn chính là, nàng sợ Lục muội muội lại chịu thiệt. Đại nương yên tâm cho nàng quan tâm chăm sóc muội muội, cũng như chăm sóc nàng cùng mẫu thân, chính là đối với nàng tín nhiệm, nàng tuyệt đối thể phụ tín nhiệm này, nhất định phải cố gắng che chở Lục muội muội.


      Khương Lệnh Uyển biết Khương Lệnh Huệ nhìn kiêu ngạo hung hăng, thực tế lại nhát gan uất ức. Tuy nàng bắt nạt tiểu nữ oa năm tuổi có chút tử tế, nhưng Khương Lệnh Uyển nàng chính là muốn bản thân mình chịu thiệt.


      Bây giờ làm sao để bắt nạt nàng ta, trong lòng nàng sớm có chủ ý.


      Khương Lệnh Uyển tìm ngày, cố ý Tây viện tìm Khương Lệnh Huệ. Khương Lệnh Huệ là người nhớ được giáo huấn, tuy rằng trước đó vài ngày bị dọa sợ, nhưng bởi vì Tô Lương Thần nhận tội thay nàng, nàng lại bị Từ thị truyền cho tư tưởng “Khuê nữ làm gì cũng đúng”, càng ngày càng đem chuyện đó để trong lòng. Bây giờ nhìn thấy Khương Lệnh Uyển cùng Khương Lệnh Đề chơi với nhau, tâm trạng có chút khó chịu------ mấy ngày nay Khương Lệnh Dung theo tiên sinh đọc sách nhận biết mặt chữ, mà Tô Lương Thần bởi vì chuyện kia vẫn làm bé ngoan bên người lão tổ tông, chỉ còn nàng lẻ loi mình, mỗi ngày chỉ có thể cùng nha hoàn chơi đùa.


      nay nhìn điệu bộ này của Khương Lệnh Uyển, Khương Lệnh Huệ liền biết nàng đến đây gây với mình.


      Khương Lệnh Huệ : “Lục muội muội đây là muốn hai bắt nạt ?”


      Khương Lệnh Huệ tuổi còn nhưng cũng tính là quá ngốc, nàng hiểu được tính tình của Khương Lệnh Uyển có chút kiêu ngạo, quan trọng mặt mũi nên đương nhiên làm ra chuyện lấy nhiều bắt nạt ít.


      Khương Lệnh Uyển cũng hiểu được nàng nghĩ gì, cũng thỏa mãn suy nghĩ của nàng, để nha hoàn đưa Khương Lệnh Đề trở về Thanh Hà cư. Nàng mình tất nhiên là có chuyện gì, nhưng Tứ tỷ tỷ dù sao cũng là người của chi thứ hai, Từ thị có cách nào đụng mình, khó tránh khỏi đem oán khí đổ lên người Tứ tỷ tỷ nên nàng thể để Tứ tỷ tỷ dính líu đến việc này.


      Khương Lệnh Huệ vốn đem Khương Lệnh Uyển để ở trong mắt, chỉ cảm thấy nàng tròn tròn mập mập, so với mình còn thấp hơn đoạn, nàng vô dụng đến nỗi bị tiểu đoàn tử khi dễ.


      Nhưng chuyện tiếp theo lại nằm ngoài dự đoán của Khương Lệnh Huệ.


      Khương Lệnh Uyển cố ý chọn bãi có, thừa dịp Khương Lệnh Huệ chú ý, nhớ kĩ người nào đó từng muốn đánh phủ đầu phải đem người ta đẩy xuống đất, sau đó đưa toàn thân hình mập mạp ngồi lên. Phản ứng đầu tiên của Khương Lệnh Huệ chính là giãy giụa, nhưng thân thể mập mạp của Khương Lệnh Uyển cũng quá dài. Cái mông của Khương Lệnh Uyển gắt gao ngồi người nàng (KLH), tiện tay trát nắm bùn lên mặt nàng.


      Khương Lệnh Huệ có chút sợ “Oa” tiếng khóc lên: “Người, ô ô ô… Ta mét cha mẹ ta....”


      Khương Lệnh Uyển cười đến ngây thơ, kéo nắm tóc của nàng, khẽ vuốt cằm : “Ta chờ.”


      Lén lén lút lút đùa cợt người khác có gì tài ba.


      Nàng muốn bắt nạt người, xưa nay đều quang minh chính đại bắt nạt.


      phải vậy người ta liền coi nàng là quả hồng mềm sao.


      Khương Lệnh Uyển nhìn Khương Lệnh Huệ vừa kéo vừa khóc, khuôn mặt dính đầy bùn đất, lại tiện tay nhổ thêm mấy cọng cỏ cắm búi tóc của nàng (KLH), nhéo nhéo gương mặt , lúc này mới thỏa mãn phủi mông rời .


      Sau đó Từ thị quả nhiên dẫn nữ nhi đến chỗ lão thái thái cáo trạng.


      Từ tình lần trước, lão thái thái có chút ưa Từ thị, trong lòng nghĩ: Chỉ cho nữ nhi của mình bắt nạt người khác, lại cho người khác bắt nạt trở về, đây là cái kiểu lý lẽ gì? Lão thái thái liền : “Xán Xán vốn chơi cùng với Huệ nhi, trong lúc chơi cùng trẻ có đánh lộn cũng là chuyện bình thường, ngươi là người lớn lại so đo với tiểu nữ oa bốn tuổi.


      Từ thị nghe xong chướng khí mịt mù, biết lão thái thái bên này thể cho nàng cái công đạo, chỉ có thể mang Khương Lệnh Huệ trở về Tây viện. Trở về Tây viện, Từ thị nhìn nữ nhi vẫn tiếp tục khóc, mặt đầy nước mắt nước mũi, nhịn được chọc chọc đầu nàng: “Khóc khóc khóc, chỉ biết khóc, uất ức!”


      Bị tiểu nữ oa bốn tuổi khi dễ, cũng là vô dụng.


      Chu thị tiến vào bên trong liền nhìn thấy khuê nữ của mình mặc bộ áo váy mập mập tròn tròn, đầu có hai búi tóc, tay nâng bát cúi đầu yên tĩnh ăn cháo gạo nếp táo đỏ. Nàng tới gần, nữ nhi vừa ngẩng mặt lên, quai hàm phình phình hướng về phía nàng nở nụ cười ngọt ngào gọi “Nương.”


      Nhìn nữ nhi mắt to long lanh, Chu thị liền mềm lòng.


      Nàng ngồi xuống bên cạnh nữ nhi, lấy khăn lụa lau vệt nước bên cạnh miệng , xong xuôi mới đem nàng ôm vào lồng ngực, mày liễu nhíu lại, hỏi: “Xán Xán hôm nay tìm Tam tỷ tỷ?”


      Khương Lệnh Uyển mở to mắt, cắn cắn môi mềm, lát sau mới giọng : “Nương muốn mắng Xán Xán sao?”


      Chuyện này…


      Chu thị sững sờ, nhìn đôi mắt trong suốt sáng ngời của nữ nhi, thanh hơi mềm chút: “Cái kia là Xán Xán biết mình sai rồi?”


      Khương Lệnh Uyển rũ mắt nghĩ nghĩ, sau mới : “ Nhưng nương hi vọng Xán Xán bị người ta bắt nạt sao? Ngày đó nếu như có Tông biểu ca, Xán Xán có lẽ liền mất mạng. Nương người cũng biết, đại hắc cẩu kia có bao nhiêu hung dữ. Nếu như Xán Xán cẩn thận liền bị thương, cái kia cả đời liền ai thèm lấy.”


      Tuổi còn , nghĩ chuyện lập gia đình.


      Chu thị cảm thấy buồn cười, nhưng nghe nữ nhi nhắc đến việc này, trong lòng cũng là run sợ. Chuyện này cũng là Tam nha đầu đùa giỡn quá mức rồi, nếu thực có mệnh hệ gì, nàng bất luận thế nào cũng giảng hòa, cũng may ngày ấy có Vinh thế tử ở đấy, bảo vệ nữ nhi chu toàn. Chu thị lên tiếng, đem tay nữ nhi nắm chặt chẽ, cằm dựa vào trán của nàng, ôm bảo bối thủ thỉ: “Xán Xán, Xán Xán của nương…”


      Khương Lệnh Uyển ngoan ngoãn dựa vào lồng ngực Chu thị, hiểu được mẫu thân đau lòng mình, tiếp tục : “Nương, ngày ấy trước mắt lão tổ tông, Xán Xán chỉ tha thứ cho Lương Thần biểu tỷ, nhưng tha thứ cho Tam tỷ tỷ. Lúc này Xán Xán đến tính sổ, sau này Tam tỷ tỷ lại bắt nạt Xán Xán. Nương, là Xán Xán đúng sao?”


      Tính tình Khương Lệnh Huệ, nàng lại quá ràng, phải là người có thể nhớ kĩ ân huệ của người khác. nương gia tính tình thiện lương sai, nhưng phần thiện lương này cũng phải dùng đúng địa phương. Lục Tông từng với nàng, làm thê tử của cần thiện lương, chỉ cần chính mình sống thoải mái lại được. Đương nhiên nàng cũng làm tình gì đó tội ác tày trời, có điều cũng thể quá khoan dung mà để người khác ngồi đầu mình được.


      Chu thị đối với chi thứ hai vốn có bất mãn, nhưng nhớ rằng nữ nhi tuổi , tính tình phải được giáo được quá mức dung túng, phải hảo hảo dạy dỗ phen. nay, nữ nhi tuổi còn , ra được lời này làm cho mẫu thân là nàng càng thêm thông suốt. Nàng nguyên bản muốn răn dạy nữ nhi, nhưng gỡ được điểm mấu chốt, tất nhiên cũng có cách nào răn dạy, chỉ cầm lấy tay trắng nõn của nữ nhi, quan sát tỉ mỉ phen hỏi: “Vậy có chỗ nào bị thương ?”


      Khương Lệnh Uyển cong môi cười, hiểu được nương tức giận, liền ngẩng đầu hôn lên mặt Chu thị cái, ngoan ngoãn : “Xán Xán có chuyện gì. Chỉ cần Nương giận Xán Xán, Xán Xán liền vui vẻ.”


      Chu thị được nữ nhi làm nũng đến cả người, làm gì mà trách cứ được a? Chỉ ôm lấy thân thể mập mạp của nữ nhi, nhịn được cười : “Tiểu quỷ láu cá.”


      Mấy ngày nay, Chu thị liền cảm thấy phảng phất trong đêm nữ nhi lớn rồi, lúc đầu trong lòng còn hơi thấp thỏm, bây giờ còn lại hoàn toàn là vui mừng---- nữ nhi hiểu chuyện, có cái gì tốt? Nàng nghĩ đến lâu rồi chưa có mang nữ nhi ra ngoài dạo, liền muốn tìm ngày xuất môn mua vài món đồ. Khương Lệnh Uyển vừa nghe có thể xuất môn, vui chịu được, vội vàng ôm cổ mẫu thân, cứ liên tục “Mẫu thân tốt.”


      Ngày xuất môn, Chu thị cố ý trang điểm phen.


      Tắm rửa xong, thay bộ xiêm y màu xanh lam nhạt cùng với quần lụa trắng, búi kiểu tóc tinh xảo, cài cây trâm hoa mai màu đỏ, mặt chỉ đánh lớp phấn mỏng. Ngày hè dễ chảy mồ hôi, trang dung chỉ cần thanh nhã là được, quan trọng nhất là phải chú ý bảo vệ làn da. Chu thị cố ý tán lên mặt thêm chút phấn thơm, làm cho làn da trơn mềm càng thêm hoàn mỹ, như sương như tuyết, cộng thêm đôi chân mày cong được chăm chút cách tỷ mỉ càng khiến cho cả người như trẻ mấy phần, toàn thân cũng trở nên nhàng khoan khoái.


      có nữ nhân nào mà thích chưng diện, Chu thị trời sinh quyến rũ, thêm vào đó cũng am hiểu cách bảo dưỡng, từ lúc ba mươi tuổi nàng bắt đầu chú trọng những thứ như thế này, bây giờ tuy sinh hai hài tử, nhưng nhìn vẫn trẻ tuổi mỹ mạo, kiều diễm ướt át. Nàng biết quốc công gia tâm thích nàng, cũng phải bởi vì dung mạo, nhưng dù vậy, nàng càng muốn thể ra những mặt tốt nhất của mình trước .


      Chu thị thoa thêm lớp son nhạt, mới thong thả đứng lên, chuẩn bị ra ngoài nghe thấy thanh dễ nghe như chuông bạc truyền bên tai, giòn tan gọi “Nương.”


      Chu thị quay đầu, khuê nữ của nàng tiến đến.


      Nữ nhi kế thừa dung mạo của nàng, tuổi còn nhưng mặt mày xinh đẹp như họa, phấn điêu ngọc mài. Bây giờ nữ nhi mặc bộ y phục hồng nhạt thêu hoa sen, tóc cài cây trâm hình nụ hoa, trước ngực đeo cái lục lạc tinh xảo. Tuy chân ngắn nhưng lại chạy rất nhanh, kéo theo đó là những tiếng vang lên từ chiếc chuông bạc, càng khiến cho gương mặt nhắn thêm phần đáng .


      Khương Lệnh Uyển bổ nhào vào lòng Chu thị, sau đó giống như con cún con ngửi ngửi người mẫu thân, hai mắt óng ánh than thở: “Người nương thơm, Xán Xán cũng muốn.”


      Chu thị tươi cười, nhéo nhéo cái mũi của nữ nhi, : “ người Xán Xán mới thơm nhất.”


      sao?” Khương Lệnh Uyển có chút tin.


      Đời trước nàng thích nhất là trang điểm và thay đổi trang phục, cả ngày chỉ nghĩ đến nên mua loại phấn thơm nào, nên cũng ngửi ra được mùi phấn thơm người của nương là các loại hương liệu gồm bốn loại là thanh mộc hương, cam tùng hương, hoắc hương (*), và mùi của cỏ linh lăng. Bột phấn thơm được lấy từ túi phôi của hoa khi vào độ hoa nở rộ nhất, sau đó phải cân đo tỉ mỉ từng tỉ lệ của các loại bột phấn để tạo thành phấn thơm, loại phấn thơm này bôi lên da những có thể điều tiết mồ hôi mà còn giúp dưỡng da nữa, khiến cho da thịt trở nên mát mẻ, thích hợp sử dụng vào mùa hè.


      thanh mộc hương, cam tùng hương, hoắc hương (*) : mấy cái này là ba loại cây của trung quốc nha, mọi người thắc mắc GG nha!


      Khương Lệnh Uyển ngửi ngửi thêm mấy lần người mẫu thân, thầm : Cho dù nàng được dùng phấn thơm, nhưng cọ cọ chút cũng lây dính được chút.


      Xem lại bản thân mình, người cũng chỉ có mùi ngòn ngọt của sữa. Ai bảo nàng bây giờ chỉ là nữ oa đây. Chờ nàng hơi lớn lên chút liền có thể ngày ngày mân mê những thứ này.


      Nhân dịp buổi sáng, ánh mặt trời vẫn chưa lớn, Chu thị liền mang theo khuê nữ xuất môn, đầu tiên là cửa hàng bánh ngọt mua chút đồ ăn, sau đó mới mang nữ nhi theo nàng đến cửa hàng son và hương liệu.


      Khương Lệnh Uyển ôm trong tay bánh ngọt và phù dung cao, khuôn mặt nhắn tràn đầy bất đắc dĩ. Nàng biết mẫu thân ngoài miệng muốn dẫn nàng ra cửa, thực tế là muốn mua cho mình chút phấn son. Nữ oa nhi bốn tuổi, đương nhiên là có hứng thú với những món đồ này, sở dĩ nương muốn mua đồ ăn cho nàng trước cũng bởi vì muốn nàng yên tĩnh chút.


      Nhưng mà bây giờ, đối với Khương Lệnh Uyển, dụ hoặc của những hương liệu và son phấn này hề hơn đồ ăn ngon.


      Khương Lệnh Uyển nhìn Chu thị thảo luận những mẫu son mới với lão bản nương, nàng chỉ đứng ở đây nhìn qua nhìn lại, còn duỗi ra cánh tay bụ bẫm quét chút son, gương mặt trắng nõn lên vẻ hưng phấn. Bọn nha hoàn trong cửa nàng thấy nữ oa nhi ngọc tuyết đáng như vậy, lại biết được thân phân của nàng nên cũng ngăn cản, tùy nàng đùa nghịch.


      Chu thị và lão bản nương thương nghị nửa ngày, cuối cùng mới quyết định được nên chọn màu gì, chờ khi mua xong, vừa quay đầu lại nhưng thấy bóng dáng nữ nhi đâu cả


      Chu thị lập tức sợ hết hồn, mặt đều trắng bệch, hô lên vài tiếng cũng tìm thấy người, trong lòng nóng nảy vô cùng, đúng lúc có nha hoàn tốt bụng lên tiếng nhắc nhở: “Quốc công phu nhân, Lục tiểu thư ở đối diện."


      Đối diện?


      Chu thị vội quay người gương mắt nhìn, thấy được nữ oa mặc y phục màu hồng nhạt đứng ở trước cửa thư quán, bên cạnh là tiểu thiếu niên, nàng duỗi ra bàn tay ôm lấy cánh tay của tiểu thiếu niên, gương mặt nhắn ngẩng lên nhìn cười vô cùng xán lạn.
      fear, Miley, Pe Mick57 others thích bài này.

    5. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 11: Ngụm nước miếng


      Edit: Tiểu Huân, Kye


      Beta: Mira


      Lục Tông cúi đầu, nhìn gương mặt bánh bao thịt mềm mềm trắng trẻo hồng hồng mịn mịn của tiểu nữ oa, gương mặt giống như con mèo mướp , hai mắt to tròn đen kịt tỏa sáng, chớp mắt nhìn . Mặt lành lạnh, thoáng giương mắt, thấy đối diện là cửa hàng son, có lẽ là cùng mẫu thân của nàng.


      Đôi cánh tay như ngó sen của Khương Lệnh Uyển ôm lấy cánh tay , ngẩng cái đầu lên ngây thơ nở nụ cười: "Tông biểu ca."


      Lục Tông gật đầu “Ân” tiếng, cũng thêm lời nào, chỉ là giữa hai lông mày lại có vẻ nhu hòa ít.


      lúc này, từ trong thư quán truyền ra thanh bước xuống cầu thang “Thịch thịch thịch”, Lục Bảo Thiền mặc chiếc áo choàng đến bên người ca ca của mình, phía sau có ma ma cùng sát theo chỉ sợ nếu xơ xảy chút tiểu quận chú té ngã. Có lẽ là Vinh vương phi mới mất lâu nên Lục Bảo Thiền cũng chỉ ăn mặc giản dị, bộ y phục màu nhạt và quần lụa, tóc chỉ cài hai cây trâm hoa màu trắng. Bởi vì mới lành bệnh lâu, nên gương mặt gầy trông thấy, có điều hôm nay cũng trở nên hồng hào hơn rất nhiều, thân thể cũng tốt hơn.


      Lục Bảo Thiền nhìn thấy tiểu muội muội tròn tròn đứng bên cạnh ca ca mình, hai mắt trừng lớn hỏi: “Muội là…”


      Khương Lệnh Uyển thế nhưng nhận ra Lục Bảo Thiền, hướng về phía nàng nở nụ cười ngọt ngào, thanh điềm nhiên : “Thiền tỷ tỷ, muội tên là Xán Xán.”


      Xán Xán? Tiểu biểu muội Vệ Quốc Công phủ.


      Lục Bảo Thiền có nghe cha nàng từng đề cập qua. Nàng biết lần trước cha cùng ca ca Vệ Quốc Công phủ, xem ra đây chính là vị Tiểu biểu muội Xán Xán kia. Lục Bảo Thiền nhìn vị biểu muội đáng này, khuôn mặt nhắn non nớt trắng trẻo như cánh bao thịt, đôi mắt long lạnh, nhất thời liền sinh ra mấy phần hảo cảm. Còn Khương Lệnh Uyển, nguyên bản rất thích Lục Bảo Thiền. Kiếp trước Lục Bảo Thiền ái mộ ca ca của nàng, sau đó ca ca thú Chu Lâm Lang, Lục Bảo Thiền vẫn là si mê gả, mãi đến thời điểm Khương Lệnh Uyển nàng gả vào Vinh Vương phủ, Lục Bảo Thiền này vẫn còn là khuê nữ. Ban đầu nàng cho rằng vì tình của ca ca, Lục Bảo Thiền giận chó đánh mèo lên người nàng, dù sao đời này khó chọc vào nhất chính là bà bà cùng tiểu tử*.


      *Tiểu tử: em của chồng.


      Nhưng ngoài dự liệu của nàng chính là Lục Bảo Thiền đối xử với nàng vô cùng thân mật.


      Khương Lệnh Uyển hướng về phía nàng cười, dự định rằng kiếp này từ cùng nàng làm bằng hữu, bất quá trong lòng nàng vẫn còn có tư tâm, chính là ca ca của nàng.


      Nào biết Khương Lệnh Uyển vừa mới bắt chuyện xong, thấy sau lưng Lục Bảo Thiền có tiểu nữ oa khoảng chừng năm sáu tuổi.


      Tiểu nữ oa kia mặc bộ váy có cùng màu sắc với nàng, dáng dấp cũng rất tinh xảo đáng , thời điểm nàng ta đến bên cạnh Lục Bảo Thiền, Khương Lệnh Uyển phát ra mình còn thấp hơn người ta nửa cái đầu. Tuy nữ nhi mười tám đại biến, cùng tiểu nữ oa lúc năm sáu tuổi là hai bộ dạng khác nhau, nhưng Khương Lệnh Uyển nhìn chút liền nhận ra, vị này chính viên ngọc của Tấn thành sau này tên là Chu Lâm Lang, cũng chính là tẩu tẩu của nàng.


      Chu Lâm Lang trước đây lúc chưa gả cho ca ca nàng, cùng Lục Bảo Thiền là tỷ muội tương thân tương ái, từ quan hệ rất tốt. Lục Bảo Thiền chỉ có huynh trưởng duy nhất là Lục Tông, trong phủ thứ muội hợp với ý với thứ muội, nên đặc biệt quý biểu tỷ Chu Lâm Lang này. Ngày cả lúc nàng mới biết , cũng là chia sẻ cùng Chu Lâm Lang. Vậy mà Chu Lâm Lang sau lưng nàng đem Khương Dụ trở thành người thay thế.


      Những tình này Khương Lệnh Uyển cũng là về sau mới hiểu được.


      nay thấy Chu Lâm Lang sáu tuổi, Khương Lệnh Uyển vẫn thể sinh ra hảo cảm gì với nàng ta, chỉ thu lại nụ cười, trong lòng có chút thoải mái.


      Nàng từ thích Chu Lâm Lang, chuyện này nàng chưa bao giờ giấu diếm. Khi còn bé Chu Lâm Lang vô cùng hiểu chuyện hay làm nàng sinh khí, nhưng so sánh với những chuyện sau này lớn lên, có tính là gì, dù sao khi nhắc lại chuyện lúc , cũng là bởi vì nàng phóng khoáng. Nhưng là---- nàng làm sao cũng nghĩ đến, Chu Lâm Lang sau khi gả cho ca ca, mặt nhớ thương phu quân nàng Lục Tông, mặt lại lại lả lơi ong bướm làm ra chuyện tuân thủ nữ tắc, làm cho ca ca nàng trở thành kẻ bị cắm sừng. Mà chuyện Chu Lâm Lang thích Lục Tông, lúc mới bắt đầu nàng liền có nghe qua, nhưng khi đó nàng đem Lục Tông để trong lòng, đương nhiên quản những thứ này. Thẳng đến về sau nàng mạc danh kì diệu gả cho Lục Tông, trong lòng nàng mới có cảm giác.


      Có điều Lục Tông là người giữ mình trong sạch, mặc kệ là trước hay sau khi kết hôn đều vì nàng thủ thân như ngọc.


      “Xán Xán.” Chu Lâm Lang nhìn nàng tươi cười, khuôn mặt xinh đẹp phá lệ vui vẻ.


      Khương Lệnh Uyển nhíu mày lại, qua loa đáp tiếng “Chu biểu tỷ”, sau đó thân thể nho liền áp sát vào Lục Tông đứng bên cạnh, đem cánh tay Lục Tông ôm càng chặt hơn. Lục Bảo Thiền hơi kinh ngạc. Thầm nghĩ: Ca ca phải thích người khác đụng chạm sao?


      Ánh mắt nàng rơi vào cánh tay ca ca mình bị tiểu muội ôm chặt, vội vàng ngẩng đầu đánh giá vẻ mặt ca ca, thấy khuôn mặt tuấn tú của vẫn có nhiều cảm xúc, nhưng ngoài ý muốn lại hề tức giận.


      Lúc này Chu thị vội vàng tới.


      Nàng thấy trước cửa thư quán có hai tiểu nữ oa, lại thấy khuê nữ nhà mình ôm cánh tay Lục Tông thân cận đến dứt ra được, tâm trạng có chút bất đắc dĩ, quay về phía Khương Lệnh Uyển trách cứ : “Xán Xán, làm sao lại nghe lời nương chạy đến đây rồi?” Dù sao mới bốn tuổi, hơn nữa nữ nhi lại đặc biệt đáng , nếu gặp bọn buôn người coi như nguy rồi.


      “Nương.” Khương Lệnh Uyển giương mắt kêu Chu thị tiếng, nhưng tay lại hề có ý buông ra, bi bô : “Xán Xán muốn cùng nhóm Tông biểu ca, biểu tỷ đọc sách.”


      Chu thị liếc mắt nhìn khuôn mặt của nữ nhi, thầm nghĩ: Mới có bốn tuổi, chữ cũng biết chứ đừng mấy chữ, xem sách cái gì a?


      Nhưng Chu thị hiểu được nữ nhi thích Tông biểu ca này, hơn nữa thư quán vốn là nơi tốt, nàng cũng muốn cho nữ nhi thói quen đọc sách từ , liền đem khuôn mặt của nữ nhi lau sạch rồi giao nàng cho Lục Tông, nhờ trông nom nữ nhi chút, đỡ đến lúc nào lại xảy ra chuyện. Lục Tông mặc dù ít nhưng hôm nay lại rất dễ thương lượng, liền gật đầu đáp ứng.


      Khương Lệnh Uyển chạy theo sau Lục Tông, chạy chậm, chân ngắn rất có sức sống, theo Lục Tông “thịch thịch thịch” chạy lên lầu.


      Nơi này là thư quán lớn nhất Tấn thành, tổng cộng có ba lầu. Lục Bảo Thiền biết ca ca thích bị quấy rối, liền cùng Chu Lâm Lang ngoan ngoãn đợi ở lầu hai, nhưng Khương Lệnh Uyển vẫn đường chạy theo Lục Tông lên lầu ba.


      Chu Lâm Lang giương mắt nhìn theo thân ảnh nho của Khương Lệnh Uyển, lúc này mặt đầy ý cười quay về phía Lục Bảo Thiền : “Xán Xán ngày thường có chút nghịch ngợm.”


      Lục Bảo Thiền nhớ đến khuôn mặt của tiểu muội muội kia liền cảm thấy có chút đáng , vừa rồi nếu phải có ca ca đứng bên cạnh, nàng muốn tiến lên xoa xoa thử xem có phải rất mềm hay --- “Muội cảm thấy Xán Xán rất ngoan.”


      sao?” Chu Lâm Lang liếc mắt nhìn lại, giờ khắc này hai người kia còn bóng dáng, giọng : “Nhưng mà… Tỷ sợ Xán Xán quấy rầy đến biểu ca---”


      Lục Bảo Thiền cười cười: “Tỷ cứ yên tâm. Xán Xán biểu muội rất đáng , vừa rồi ca ca cũng chưa từng đem nàng đẩy ra, sợ rằng trong lòng cũng rất thích vị tiểu biểu muội này . Lâm Lang biểu tỷ, chúng ta đọc sách thôi, nghe hôm qua ở đây mới đưa vào mấy tập tranh rất đẹp.”


      Chu Lâm Lang dù sao cũng chỉ là tiểu nữ oa sáu tuổi, làm sao có thể hiểu chuyện, tâm tư cũng giấu được. Vào lúc nghe Lục Bảo Thiền xong, khuôn mặt lập tức xị xuống, chu chu cái miệng nhắn, có chút mất tập trung ừ tiếng.


      lầu ba của thư quán có mười mấy cái giá sách lớn nằm ngang, giá sách được sắp xếp chỉnh tề, muôn màu rực rỡ, làm cho người xem nhìn đến hoa cả mắt. Khương Lệnh Uyển đôi chân ngắn chạy theo Lục Tông, bước chân có chút vất vả, thời điểm đến bậc thang cuối cùng, thân thể nho liền mất cân bàng ngã về phía trước, cũng may nhờ Lục Tông nhanh tay lẹ mắt đỡ được. Khương Lệnh Uyển giương mắt cười cười, con mắt sáng lấp lánh, được voi đòi tiên nhào vào lồng ngực ôm lên cổ ăn vạ, lầm bầm: “Tông biểu ca, Xán Xán muốn .”


      Thanh mềm nhũn làm cho người nghe tâm đều muốn mềm. Cánh tay trắng mịn như ngó sen ôm chặt cổ Lục Tông, Lục Tông cúi đầu nhìn hai búi tóc của tiểu nữ oa trong ngực, chóp mũi ngửi được mùi sữa thơm người nàng, trông nàng càng giống tiểu hài*.


      *tiểu hài: em bé


      Mà cũng đúng, ngoại trừ cái đầu hơi lớn chút, tiểu nữ oa này trông càng giống tiểu hài, mềm như khối đậu hũ.


      Lục Tông thấy khuôn mặt bánh bao đỏ phừng phừng, cái trán cũng chảy mồ hôi, biết nàng chạy mệt, lúc này mới cong lưng dễ dàng đem người ôm lấy, đến cái ghế gỗ bên cạnh giá sách.


      Khương Lệnh Uyển ngoan ngoãn ngồi, chân ngắn chạm đất, cứ lắc lư lắc lư. Nàng nhìn Lục Tông chọn sách, nhàn đến phát chán, cũng dám nhảy xuống đất, liền đem hai cái túi giấy trong lồng ngực đặt lên bàn, lấy khối phù dung cao* ra ăn. Chỉ lát sau, Lục Tông chọn được cuốn sách đặt ở bàn, nghiêm túc ngồi xuống cẩn thận xem.


      *phù dung cao: bánh cổ truyền của Trung Quốc thời xưa.


      Khương Lệnh Uyển nhìn Lục Tông bộ dạng nghiêm túc, liền nhớ tới thời điểm hai người thành thân, khi đó Lục Tông quả “trong ngoài bất nhất”, như lang như hổ a~


      Bây giờ nàng trở lại bốn tuổi, nhìn Lục Tông mới mười tuổi còn non nớt, đúng là cách để hưởng thụ cuộc sống.


      “Tông biểu ca, ăn bánh bánh.” Khương Lệnh Uyển lấy ra khối phù dung cao đặt bên mép Lục Tông, có ý hơi chút lấy lòng.


      Tay lật sách của Lục Tông dừng lại chút, ngẩng đầu, ánh mắt rơi vào cánh bành tay nàng, ngữ khí lạnh nhạt: “Muội cứ ăn .”


      Khương Lệnh Uyển hiểu được Lục Tông thích đồ ngọt, cũng miễn cưỡng , liền thu tay đem phù dung cao nhét vào miệng mình, hự hự ăn.


      lúc lâu Lục Tông cũng nghe thấy thanh của tiểu nhân nhi bên cạnh.


      Lục Tông quay qua xem, thấy tiểu bánh bao nghiêng đầu bên bàn, khuôn mặt mập mập dính sát vào mặt bàn, mặt cúi xuống làm nổi bật hai búi tóc được búi bằng dây màu hồng nhạt cùng mấy bím tóc tinh tế. Khuôn mặt nhắn đáng nhưng giờ phút này lại hơi há miệng, bên mép còn dính dính ít nước miếng.


      Lục Tông nhíu mày, quay đầu lại, tiếp tục đọc sách trong tay.


      Giây lát, lại lần nữa quay đầu lại, lấy ra từ trong lồng ngực chiếc khăn tay màu xanh nhạt, mặt mày ôn hòa, cẩn thận từng li từng tí lau hết nước miếng bên mép nàng.
      fear, Miley, Rum2368 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :