1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Kiều thê nhà ta - Mạt Trà Khúc Kỳ (Trọng sinh, gia đấu, sạch, cực sủng)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 5 : Thiếu niên


      Editor: Kye


      Beta: Tiểu Huân


      Khương Bách Nghiêu ôm khuê nữ lên xe ngựa.


      Ngày xưa khuê nữ luôn thích diện những trang phục xinh đẹp, tuổi đã thích chưng diện, hôm nay thế nhưng lại ăn mặc sạch thỏa đáng. Khương Bách Nghiêu chỉ nghĩ là do Đào ma ma thận trọng, nhéo nhéo khuôn mặt đáng của khuê nữ : “ Chút nữa Xán Xán cần phải ngoan ngoãn, được hồ nháo, biết ?”


      Khương Lệnh Uyển đôi mắt to đen lay láy nhìn Khương Bách Nghiêu, đôi lông mi cong vút như hai cây quạt , miệng trắng trẻo mập mạp hé mở, ngoan ngoãn gật đầu : “Xán Xán là bé ngoan.”


      Khương Lệnh Uyển tâm trạng có chút sốt sắng, chỉ ngoan ngoãn ngồi đùi cha mình, khuôn mặt non nớt trầm ổn hợp với tuổi. Ở trong trí nhớ của nàng, Lục Tông đối với mẫu thân Vinh Vương phi Phùng thị vô cùng tôn trọng, nhưng đối với Vinh Vương lại tương đối nhạt nhẽo. Chỉ có điều sau khi Vinh Vương phi còn, Vinh vương tuy rằng lấy vợ nữa, nhưng lại sủng ái nhất trắc phi Phan thị. Sau khi nàng gả cho Lục Tông, phía có bà bà* , cũng tránh được ít tranh chấp. Bằng với tính tình của nàng, đổi lại là vị bà bà nào cũng ưa.


      *bà bà: mẹ chồng


      “Xán Xán.”


      Nghe được thanh non nớt lanh lảnh, Khương Lệnh Uyển giương mắt, nhìn tiểu thiếu niên tới---Khương Dụ.


      Khương Dụ là ca ca ruột của Khương Lệnh Uyển, giờ mới chín tuổi, chính là tuổi đến trường, nhưng phu tử dạy học lại thường xuyên đến Quốc Công phủ cáo trạng, có biện pháp đối với thiếu niên này, thường xuyên chọc giận Khương Bách Nghiêu. Có điều Khương Dụ từ rất thông minh, hơn nữa sinh ra bộ dáng tệ, xưa nay luôn che chở cho muội muội. Khương Dụ nhìn tiểu muội của mình, tay nhịn được nặn nặn khuôn mặt thịt thịt của Khương Lệnh Uyển.


      Khương Lênh Uyển nhìn gương mặt trẻ con của ca ca nhà mình, rất là bất đắc dĩ. Tuy rằng bây giờ nàng chỉ là nữ oa bốn tuổi, nhưng cứ bị rà qua rà lại có chút chịu nổi, liền giương đôi mắt to trong veo, có chút tức giận : “Ca ca, mặt bị nặn sưng lên.”


      Nhìn muội muội đàng hoàng trịnh trọng, Khương Dụ nhịn được cười cười.


      Ai bảo mặt của muội muội lại mềm mềm như vậy? Mềm mềm mập mập, làm người ta nhìn mà chỉ muốn nhéo thêm mấy lần.


      Chu thị cũng cười: “Dụ nhi đừng khi dễ Xán Xán.”


      Khi dễ chỗ nào a? Khương Dụ buông lỏng tay, : “Xán Xán là muội muội con, con thương nàng còn kịp. Có con ở đây, sau này để bất kì ai bắt nạt Xán Xán, nếu có người khi dễ Xán Xán, con …” Vừa Khương Dụ vừa múa máy quả đấm của chính mình, bày ra dáng vẻ hung ác.


      Chu thị xụ mặt : “ Chỉ cần làm bài tập chăm chỉ là được, lúc nào cũng nghĩ đánh nhau, y như con khỉ hoang.”


      Nhưng Khương Lệnh Uyển lại biết, ca ca là rất thương nàng, ngay cả kiếp trước sau khi gả cho Lục Tông, trở thành Vinh Vương Thế tử phu nhân, vẫn luôn coi mình là muội muội ruột, hề có suy nghĩ “muội muội gả ra ngoài như bát nước đổ .”. Trước khi nàng xuất giá ngày, , sau này nếu Lục Tông dám khi dễ nàng, nhất định ca ca đánh cho răng rơi đầy đất. Có điều ngoài ý muốn là Lục Tông rất sủng nàng. Hơn nữa ca ca nàng cũng phải là người đọc sách, kiếp trước ca ca còn tập võ, theo Lục Tông đường hành quân đánh trận, mỗi lần xuất chinh, làm hại nàng vừa phải lo lắng cho phu quân mình, lại vừa phải lo lắng cho ca ca.


      đến ca ca, nàng lại nghĩ đến Lục Tông.


      Lục Tông ràng nhất vị trí của ca ca trong lòng nàng, có lần hành quân đánh trận bị trúng phải mai phục, ca ca ở trong hiểm cảnh, chính Lục Tông mạo hiểm để cứu ca ca. Có điều, cuối cùng ca ca chỉ bị thương , mà Lục Tông thế nhưng suýt nữa vì vậy mà bỏ mạng. Lục Tông người này bách chiến bách thắng, chiến trường đao kiếm có mắt, đó là lần đầu tiên bị thương nặng như vậy.


      Nhìn ca ca mang theo Lục Tông còn thoi thóp trở về, lúc đó nàng còn cho rằng Lục Tông vì quốc vong thân, trước mắt tối sầm lại, suýt nữa liền hôn mê bất tỉnh.


      Cuối cùng Lục Tông tỉnh lại, câu đầu tiên mà nàng chính là: “Lục Tông, nếu chàng làm hại thiếp thành quả phụ, thiếp để yên cho chàng.” Nhưng nội tâm vẫn sợ hãi cực kỳ.


      Lục Tông chỉ mỉm cười nhìn nàng, giơ tay nhéo mặt nàng, phảng phất như có chuyện gì, chỉ là tiếng có chút khàn khàn: “ .”


      Bất tri bất giác xe ngựa đến bên ngoài Vinh vương phủ. Trong phủ làm tang , bầu khi vô cùng bi thương. Khương Lệnh Uyển tuy rằng coi Vinh Vương phi là bà bà của nàng, nhưng tóm lại hai người cũng chưa từng ở chung, bất quá cũng chỉ là người xa lạ.


      Nàng để Khương Dụ tùy ý nắm lấy bàn tay , cùng cha mẹ tiến vào Vinh Vương phủ, được nô bộc mặc bộ đồ màu trắng dẫn tới linh đường thăm viếng.


      Khương Lệnh Uyển khẩn trương. Vinh Vương phủ này nàng sinh hoạt ròng rã năm năm, từng cọng cây ngọn cỏ nàng vô cùng quen thuộc, nhưng bây giờ có lòng dạ nào mà thưởng thức, chỉ muốn chờ lúc nữa để nhìn thấy Lục Tông, nàng nên cái gì, làm những gì. Lục Tông người này, trước muốn gả cho , đều là do luôn quá nghiêm túc cẩn trọng, cử chỉ thô lỗ mãng phu, sau khi thành thân mới hiểu được cũng đến nỗi như vậy. Chỉ là có là, Lục Tông người này cực kỳ ít cười, bản mặt lạnh lẽo, là phí mất bộ dáng trời sinh phong hoa tuấn lãng.


      Khương Dụ nhận thấy bàn tay mềm như bông của muội muội có chút lạnh, liền nghiêng đầu an ủi nàng: “Xán Xán đừng sợ.”


      Nàng chỉ là căng thẳng mà thôi. Khương Lệnh Uyển nhìn ca ca mình với con mắt sáng ngời, thầm trong lòng.


      Có điều khi tiến vào linh đường, thế nhưng lại khiến cho Khương Lệnh Uyển thất vọng rồi.


      Bởi vì căn bản là thấy Lục Tông.


      Theo lý thuyết, Lục Tông là trưởng tử Vinh Vương phi, lại là con trai duy nhất, lần này đáng lẽ nên ở linh đường mới phải, nhưng Khương Lệnh Uyển sau khi cùng cha mẹ huynh trưởng vào, dùng ánh mắt nhìn quanh lượt những người khóc trong phòng, phát có Lục Tông. Vinh Vương phủ con nối dõi nhiều, chỉ có duy nhất mình Lục Tông, nàng tuy chưa từng gặp Lục Tông lúc mười tuổi, nhưng chỉ cần có tiểu thiếu niên khoác áo tang đứng ở bên cạnh linh vị, vậy đó chính là Lục Tông thể nghi ngờ.


      Dù chưa nhìn thấy Lục Tông, nhưng Khương Lệnh Uyển lại nhìn thấy người quen.

      ------- Vinh Vương trắc phi Phan thị.


      Khương Lệnh Uyển thấy Phan trắc phi mặc đồ màu trắng, búi tóc bằng trâm hoa màu trắng, người tùy tùng, nàng khóc vô cùng nhu nhược đáng , ngụm lại ngụm gọi “tỷ tỷ”, người biết thực còn cho rằng đây là muội muội ruột của Vinh Vương phi. Kiếp trước, sau khi Vinh Vương phi qua đời, Vinh Vương tuy rằng có tái giá, nhưng đem hết tất cả việc bếp núc trong phủ giao cho Phan trắc phi, ngoại trừ địa vị chính thê ra, Phan trắc phi sớm coi như là nữ chủ nhân của Vinh Vương phủ. Sau khi nàng gả vào, nàng làm người vô cùng phá sản, chỉ là nháo chút tranh chấp với Phan trắc phi. Nàng vốn thích tác phong kiêu ngạo của vị Phan trắc phi này, thêm nữa là Lục Tông thường hay xuất chinh, trong phủ rất nhàm chán, thường hay đấu võ mồm qua ngày cùng Phan trắc phi. Có điều vị Phan trắc phi này mỗi lần đều bị nàng làm cho tức giận đến trừng mắt, trong lòng thực rất bực mình, lại có lá gan động đến bản thân nửa phần.


      Nếu nàng dám động, Lục Tông còn tìm nàng tính sổ sao.


      Khoan hãy , Lục Tông người này bộ dáng cũng dọa người, ràng dung mạo vô song, nhưng chỉ cần sắc mặt trầm xuống, liền khiến cho Phan trắc phi sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, vì thế mỗi khi hai người tuyên chiến, thắng thua cũng .


      Hôm nay đến, Khương Lệnh Uyển cũng dự định thể tay mà về, thấy bên trong linh đường có Lục Tông, trong lòng mất mát, liền cân nhắc biện pháp khác. Mà lúc này, nàng thấy nha hoàn vội vã chạy đến bên cạnh Phan trắc phi, hoang mang rối loạn : “Phan trắc phi, tiểu Quận chúa lại nôn mửa, lần này nôn ra rất nhiều.” Phan trắc phi cũng có nữ nhi, thế nhưng là con thứ nên có khả năng được tôn làm Quận chúa, Quận chúa trong miệng nha hoàn, chính là nữ nhi do Vinh Vương phi sở sinh, Lục Bảo Thiền. Nhớ tới Lục Bảo Thiền, Khương Lệnh Uyển theo bản năng giật mình nhìn về phía ca ca, sau đó liền có cái chủ ý, nâng đầu nhìn Chu thị : “Nương, Quận chúa biểu tỷ bị bệnh sao? Xán Xán muốn thăm nàng.”


      Phan trắc phi muốn đứng dậy qua, liền nghe thấy thanh mềm mại của Khương Lệnh Uyển, nhìn thấy tiểu nữ oa này xinh đẹp như vậy, ánh mắt nàng dừng lại chút.


      Chu thị biết khuê nữ của mình xưa nay thường lui tới với hai vị biểu ca biểu tỷ của Vinh Vương phủ, nay nghe thấy nữ nhi quan tâm bọn họ như vậy, nàng đúng là rất kinh ngạc. Thấy Phan trắc phi nhìn về phía bọn họ, biết nếu như từ chối nữ nhi, sợ là có chút thỏa đáng cho lắm, hơn nữa tiểu Quận chúa này cũng chỉ lớn hơn nữ nhi tuổi, bây giờ còn mẫu thân, đúng là đáng thương. Nhớ đến việc này, Chu thị liền nắm tay nữ nhi muốn cùng Phan trắc phi thăm tiểu Quận chúa.


      Khương Lệnh Uyển liền vươn cánh tay mập mạp ôm lấy cánh tay ca ca, : “Ca ca, chúng ta cùng .”


      Khương Dụ xưa nay chưa từng cự tuyệt muội muội của mình, liền theo.


      Chu thị dẫn đôi nhi nữ thăm tiểu Quận chúa, Phan trắc phi biết vị này chính là Vệ Quốc công phu nhân, tất nhiên là dám chậm trễ. Mấy người tới hành lang, Phan trắc phi liếc nhìn Khương Lệnh Uyển và Khương Dụ, quay về phía Chu thị : “Phu nhân sinh đôi nhi nữ tốt, rất giống với Kim đồng Ngọc nữ bên cạnh Quan .” Tuy là lời khách sáo bình thường, nhưng hôm nay ra hề trái với lương tâm.


      Chu thị nhìn Phan trắc phi mới vừa khóc đến vô cùng thương tâm, giờ đôi mắt còn phiếm hồng, đối với nàng ta cũng có mấy phần hảo cảm, lại thấy nàng khen nhi nữ của mình như vậy, tất nhiên trong lòng cũng rất vui mừng. Bất quá vẫn là thân, mặt chỉ khách sáo : “Làm gì có chứ? Ngày thường cũng thường xuyên gây chuyện, thể quản được.”


      Phan trắc phi đương nhiên cũng là người có nhãn lực, thấy Chu thị cũng có bao nhiêu nhiệt tình, khen vài câu liền nhiều lời nữa. Nghĩ đến tiểu Quận chúa bắt đầu mấy ngày nay thân thể liền trở nên ốm yếu, Phan trắc phi tự coi là bản thân là xúi quẩy. Vương phi còn, tiểu Quận chúa khóc đến thương tâm, còn chịu ăn cơm, sau đó liền bị bệnh. Nếu ở thời điểm mấu chốt này mà lại xảy ra chuyện gì, Vương gia tuyệt đối buông tha nàng.


      vất vả đợi đến lúc Vương phi còn, tại thể lại xảy ra cố gì thêm nữa. Sau này nàng mặc kệ, nhưng trước mắt tiểu Quận chúa này thể xảy ra chuyện gì, Nghĩ tới đây, bàn tay nắm trong tay áo càng thêm khẩn trương.


      Thời điểm mấy người tiến vào sân, liền nhìn thấy đám ma ma nha hoàn nô bộc tất cả đều đứng ở bên sân.


      Phan trắc phi nhíu mày tiến đến hỏi: “Sao đều đứng ở đây làm gì? phải phân phó các người vào chăm sóc Quận chúa sao?”


      ma ma tiến lên, thanh run run : “Phan trắc phi,là...là Thế tử bảo chúng nô tỳ ra…”


      Thế tử? Ánh mắt Phan trắc phi ngẩn ra, chợt có mấy phần cảnh giác.


      Khương Lệnh Uyển nghe thấy hai chữ này, cuối cùng vẫn là kìm nén được, vội tránh thoát khỏi cánh tay ca ca, nhấc làn váy lên, chân ngắn chạy từng bước tiến vào.


      Lục Tông, Lục Tông…


      Là Lục Tông ở bên trong.


      Vậy mà nàng mới chạy đến cửa, thứ gì đó cứng rắn liền xông tới, làm hại nàng lập tức đụng vào. Nàng vốn là chạy gấp, đột nhiên chuẩn bị liền bị đụng vào, còn bị đẩy ra xa, sau đó thân hình mập mạp bay lên, cái mông liền té xuống đất.


      “A…” Đau!


      Khương Lênh Uyển biết bản thân sinh ra rất mượt mà, mông cũng rất nhiều thịt, thế nhưng đám thịt mềm mại này lại bị ngã mạnh mặt đất, thực là vô cùng đau đớn, hơn nữa chóp mũi cũng rất đau. Khương Lệnh Uyển nhất thời khống chế được, nước mắt liền dâng lên đầy hốc mát, hai mắt to lên lớp nước như sương mù.


      “Xán Xán!” Chu thị kinh hô, lập tức đem nữ nhi ôm lấy.


      Khương Lệnh Uyển nhíu mày xoa xoa mông của mình, giương mắt nhìn lên, thấy đầu sỏ gây tội bình tĩnh đứng trước mặt nàng.


      Có thể thấy dáng dấp của thiếu niên này phá lệ tinh xảo, mặt mày sáng láng, môi hồng răng trắng, chỉ là ánh mắt lạnh lẽo hợp với tuổi, làm người nhìn đến cũng phải hoảng hốt.
      Last edited: 15/7/17
      Alice Huynh, fear, Thích ăn thịt70 others thích bài này.

    2. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 6 : Dấu răng


      Editor: Kye


      Beta: Tiểu Huân


      "Xán Xán, còn đau ?" xe ngựa, Chu thị ôm nữ nhi vào trong ngực, mày đẹp nhíu lại ôn nhu hỏi. Khương Bạch Nghiêu ở bên mày cũng nhíu đến gắt gao, còn có Khương Dụ ca ca vô cùng thương muội muội, mới vừa rồi nhất thời kích động suýt chút nữa động tay động chân với đầu sỏ gây tội, cũng may là bị cản lại.


      Chu thị xoa xoa mông vừa mới bị té đau của nữ nhi, đau lòng vô cùng. Nữ nhi vừa sinh ra là bảo bối dưới cả nhà, hôm nay nếu đổi thành người khác, nàng há có thể giảng hòa?


      Nhưng người nọ lại là Lục Tông.


      Lục Tông thế nào cũng là Thế tử Vinh Vương phủ, bây giờ vừa mới mất mẫu thân, khó tránh khỏi bi thương cho nên mới hành có chút lỗ mãng, huống hồ… thực tế ràng la do Xán Xán tự mình đụng vào. Dù có nữa, cũng chẳng thể trách Lục Tông a.


      Khương Lệnh Uyển mặt thịt thịt có nửa phần ý cười, lông mày nho nhíu lại chặt chẽ, miệng nộn nộn dẩu lên, nhìn như có thể treo được bình dầu.


      Lần này mông ngã đau, cái mũi đau, tất cả đều quan trọng, nhưng cái làm nàng thoải mái nhất chính là thái độ của Lục Tông.


      Kiếp trước trước khi thành thân, nàng cùng Lục Tông cũng có gặp mặt nhau, ngoài chuyện của ca ca và Lục Bảo Thiền nàng có mấy câu ra căn bản liền có tiếp xúc với những thứ khác. Người ngoài đều tính tình Lục Tông nhạt nhẽo, nhưng sau khi thành thân, Lục Tông đối với nàng cực kì tốt, nàng cũng cho rằng đây mới vốn là tính cách của Lục Tông. Nhưng sau đó mới biết, chỉ đối tốt với mình nàng mà thôi.


      Nàng là thê tử của , xem nàng như bảo bối; bây giờ nàng chưa gả cho , liền xem nàng là bảo bối nữa sao?


      Khương Lệnh Uyển biết rằng suy nghĩ của mình có chút mâu thuẫn, Lục Tông dù sao lúc này vẫn còn chưa quen biết nàng, nhưng nàng cố tình gây làm sao? cần tới quản sao? Khương Lệnh Uyển bĩu môi, đầu chui vào lồng ngực mẫu thân, lầm bầm: “Xán Xán thích biểu ca.”


      Nhìn nữ nhi chuyện, Chu thị cũng yên tâm. Nàng hôn lên khuôn mặt nhắn mềm mại của nữ nhi, : “Chuyện này cũng thể trách biểu ca con. Vừa rồi nếu phải do con chạy nhanh, cũng té, huống hồ… phải là do con nháo chuyện sao?” Nữ nhi nàng tuy tuổi còn nhưng bao giờ cho phép bản thân chịu thiệt, chịu nổi tí xíu oan ức nào.


      Nháo?


      Khương Lệnh Uyển chớp chớp mắt


      Coi như thế .


      Tay Khương Lệnh Uyển sờ sờ miệng chính mình, nghĩ tới chuyện vừa rồi, lông mày mới giãn ra, trong lòng thoải mái chút.


      Ngược lại cũng sợ đau .


      Giờ khắc này, tại chỗ ở của tiểu Quận chúa, Phan trắc phi rốt cục tiễn đại phu , trong lòng thở dài tiếng. Bước đến bên giường, khuôn mặt của Lục Bảo Thiền có hơi phiếm hồng, nhưng cánh môi lại tái nhợt. Nàng nhìn huynh trưởng, lúc này hai mắt mông lung đẫm lệ khóc nháo : “Ca ca, muội muốn mẫu thân, muội muốn mẫu thân…”


      Lục Tông tuy mới chỉ là tiểu thiếu niên mười tuổi, thấy muội muội gầy yếu khóc đến đáng thương, cũng chỉ lạnh nhạt mở miệng : “Mẫu thân chết rồi.” Những năm nay nhìn mẫu thân bị đau ốm hành hạ đến ra hình người, tuy kính trọng mẫu thân, nhưng cảm thấy chết cũng là loại giải thoát.


      Vừa nghe lời này, Lục Bảo Thiền càng ngày càng khống chế được “Oa” tiếng khóc lên.


      Phan trắc phi đứng ở bên, trong lòng thầm : Thế tử quả nhiên biết cách làm sao để an ủi người. Đôi mắt hơi thoáng ý cười lướt qua, quay về phía Lục Bảo Thiền nhàng : “Quận chúa yên tâm, ngày sau thiếp chăm sóc Quận chúa tốt.” Dung mạo Phan trắc phi tuy đẹp, nhưng lại đẹp cách quá lộ liễu, bây giờ thanh mềm mại, tất nhiên là bình dị gần gũi. Tuy Lục Bảo Thiền chỉ mới năm tuổi, nhưng cũng khá thông minh. Xưa nay nàng thích Phan trắc phi, tại bất luận Phan trắc phi có gì, nàng cũng đều cảm thấy căm ghét đến cực điểm.


      Lục Bảo Thiền vội đẩy nàng, kích động : “Nữ nhân xấu xa! Ta muốn ngươi chăm sóc, ngươi ! Ta muốn nhìn thấy ngươi, ngươi ----”


      “Thiền nhi.”


      Phan trắc phi bị nàng làm cho tức giận đến nỗi gân xanh trán như muốn nhảy lên, thẳng ra tiểu Quận chúa này cũng là đứa trẻ phiền toái, ai ngờ khắc sau lại nghe thấy thanh của Vinh vương. Phan trắc phi chợt hít sâu hơi, nhìn về phía Vinh vương cung kính hành lễ.


      Lục Bảo Thiền nâng đôi mắt ngập nước nhìn Vinh vương, thấy Vinh vương tiến đến ôm nàng, lập tức liền : “Cha, Thiền nhi muốn thấy nàng, người cho nàng !”


      Vinh vương ôm lấy nữ nhi, chỉ cảm thấy khuê nữ bây giờ nhu nhược bé, như là con mèo , gầy yếu đến chịu được. Nhìn khuôn mặt nữ nhi quá giống với thê tử mất, đến cùng vẫn là đau lòng, liền nghiêng mặt đối với Phan trắc phi: “Nàng lo việc trước .”


      Phan trắc phi tức giận vô cùng, nhưng nàng lại rất ràng địa vị của tiểu Quận chúa trong lòng Vinh vương. Ngày thường Xu nhi của nàng thường hay bị Quận chúa khi dễ, Vương gia nhất quán đều hướng về tiểu Quận chúa, thực rất thiên vị.


      Vinh vương dung mạo tầm thường, có được phong thái tuấn lãng vô song, chỉ là sau khi mất thê tử hiển nhiên có chút sa sút, cả người giống như già vài tuổi. nhìn nữ nhi trong ngực, lúc này mới lộ ra vẻ mặt tràn đầy ôn nhu hòa ái. Thân thể nho gầy gò của Lục Bảo Thiền núp vào trong lồng ngực cha mình, thấy Phan trắc phi rời mới thoải mái chút.


      Bây giờ nương còn, nàng chỉ còn cha và ca ca.


      Lục Bảo Thiền nghiêng đầu nhìn ca ca vẫn lời nào, ánh mắt rơi cánh tay của ca ca, vội vàng nắm lấy tay ca ca, hồng mắt : “Ca ca, có chuyện gì vậy?”


      Lục Tông cúi đầu nhìn dấu răng cánh tay trái của mình.


      Dấu răng cũng rất chỉnh tề.


      Có thể thấy được hàm răng được chăm sóc rất tốt.


      Có chuyện gì? Lục Tông thầm nghĩ: nữ oa lúc nãy lỗ mãng, ràng là nàng cẩn thận, nhưng lại tức giận nắm tay lên cắn, bộ dáng ủy khuất, người biết còn tưởng mình bắt nạt nàng. Hiển nhiên là bị chiều hư. cũng biết là xảy ra chuyện gì, coi như là bị nàng đụng cũng sinh ra nửa phần chán ghét. Khuôn mặt của nữ oa kia mềm mại như cái bánh bao, khiến người ta cảm thấy yếu ớt là điều đương nhiên.


      Có điều lại , vết cắn này đúng là rất dùng sức a.


      Lục Tông thích đụng chạm, liền đem tay rút về, như có chuyện gì xảy ra : “ có chuyện gì.”


      Lục Bảo Thiền ủy khuất nhìn ca ca nhà mình.


      Vinh vương cũng có chút bất đắc dĩ. Con trai này của ràng cũng chỉ mới mười tuổi, nhưng tính tình so với hài tử bình thường còn thành thục hơn rất nhiều, ngày thường cũng thích chơi đùa, thích nhất là vung đao múa kiếm, hoặc là ngồi trong thư phòng xem binh thư. Đối với chuyện vừa rồi, Vinh vương cũng có nghe thấy, liền nhìn Lục Tông : “Nữ oa vừa rồi là lục nha đầu của Vệ Quốc công phủ, cũng là biểu muội của con. Tuy là có chuyện gì lớn, nhưng tóm lại con cũng lớn tuổi hơn chút, ngày khác cha dẫn con Vệ Quốc công phủ thăm biểu muội của con lần, cũng phải là quen biết.”


      Hôm nay nhà Khương Bách Nghiêu đến quý phủ của , xem như là thể thành ý, mà con trai lại khiến tiểu nương nhà người ta khóc lóc trở về, qua thăm cũng xem như là hợp tình hợp lý. Lại , Khương Bách Nghiêu mang tiếng sủng nữ nhi, cũng có nghe thấy.


      Lục Tông mặt cảm xúc gật đầu “Được.”


      Vinh vương đúng là kinh ngạc.


      Nguyên lai tưởng con mình từ chối, ngờ cư nhiên đồng ý. Có điều nghĩ đến tiểu nữ oa xinh xắn đáng kia, lại liếc mắt nhìn đến nữ nhi trong ngực của mình, có vẻ chưa chăm sóc chu toàn cho nàng.


      cũng nên nuôi dưỡng Thiền nhi mập mập chút, mới làm thê tử ở trời thất vọng.


      ngụm cắn kia tuy cắn vô cùng hả giận, nhưng trong lòng Khương Lệnh Uyển cũng có chút nghèn nghẹn. Hôm nay lần đầu tiên nhìn thấy Lục Tông, tuy còn tuổi, nhưng nàng dù sao cũng sống cùng với Lục Tông năm năm, sao có thể nhận ra thiếu niên ấy là Lục Tông. Lục Tông mười tuổi ngoại trừ có chút non nớt ra những biểu tình mặt lại giống như trước hề sai lệch, đều là khuôn mặt than lạnh như băng.


      Nàng biết Lục Tông sinh ra tuấn lãng, mà ngày hôm nay thấy Lục Tông da dẻ trắng nõn, dáng dấp chưa quá phát triển, đúng là làm nàng có chút thể dời mắt.


      Tuy mất mẫu thân từ , nhưng ông trời đúng là có bạc đãi .


      Kiếp trước, khi mười bốn tuổi Lục Tông vào quân doanh. Sau khi trải qua rèn luyện, thiếu niên thanh tú non nớt sau khi trở về có chút đen, nhưng cũng nhiều hơn mấy phần mị lực nam nhân. Lục Tông vào lúc ấy a, mỗi khi thắng trận trở về, biết là phong quang đến mức nào.


      Chu thị hiểu được nữ nhi hôm nay bị ủy khuất, ôm nữ nhi cho nàng uống bát canh hạt sen bách hợp, lúc này mới dùng khăn xoa xoa miệng nàng : “Hôm nay nương mang Xán Xán chơi nửa canh giờ, có được hay ?” Nữ nhi chỉ mới bốn tuổi, là thời điểm ham chơi nhất, nhưng Chu thị quản giáo nữ nhi lại cưng chiều quá độ giống như Khương Bách Nghiêu, mọi việc đều phải xác định ràng.


      Khương Lệnh Uyển nghe xong, vội xoay đôi mắt to lúng liếng, : “Con muốn tìm Tứ tỷ tỷ cùng chơi.”


      Lại là Tứ tỷ tỷ? Chu thị chỉ tưởng rằng nữ nhi nhất thời có hứng, nhưng mấy ngày nay, nữ nhi có vật gì tốt liền đưa tới Thanh Hà cư, cũng biết nữ nhi cũng lòng thích Tứ nha đầu kia. Chu thị căn bản có hảo cảm gì đối với bộ dạng khúm núm của thứ nữ Khương Lệnh Đề, nhưng nữ nhi tuổi này cần có bạn chơi. Khương Lệnh Đề chỉ cần làm bị thương nữ nhi, phương diện này nàng cũng quản quá nghiêm.


      “Nương…” đôi tay của Khương Lệnh Uyển nắm lấy ống tay áo Chu thị, tiếng non nớt, cuối ngân dài, làm ai nghe tâm cũng đều mềm nhũn.


      Chu thị sao có thể là người hiểu lý lẽ, chỉ sở đầu của nữ nhi, nàng sớm trở về chút. Khương Lệnh Uyển tiếng “Nương tốt.”, sau đó linh hoạt rời khỏi ôm ấp của mẫu thân, chạy ra bên ngoài.


      Chu thị nhìn bóng lưng nữ nhi, mỉm cười lắc đầu.


      Mấy ngày nay Khương Lệnh Uyển vẫn chơi cùng chỗ với Khương Lệnh Đề, hai tiểu nương xấp xỉ tuổi nhau cũng chơi đùa rất là vui vẻ. Khương Lệnh Uyển cũng cảm thấy vị Tứ tỷ tỷ này của nàng tuy rằng hơi ốm yếu chút, nhưng lại cởi mở hơn trước kia rất nhiều. Hai nàng người bốn tuổi người năm tuổi, đều là hài tử Vệ Quốc công phủ, nam hài bốn tuổi phải học vỡ lòng, sáu tuổi phải vào trường quý tộc để học tập, mà nữ hài cũng cực kì được chú trọng học thức, đến khi sáu tuổi, phải mời tiên sinh về dạy học, đến tám tuổi bắt đầu học tập cầm kì thi họa, nữ công gia chánh. Khương Lệnh Dung bây giờ sáu tuổi, trước đó vài ngày mời tiên sinh, Khương Lệnh Huệ suốt ngày chơi cùng Khương Lệnh Dung trong chốc lát còn bạn.


      Khương Lệnh Huệ thấy mấy ngày nay Khương Lệnh Uyển lại thân thiết với Khương Lệnh Đề, hề có ý đùa cợt nàng ta, trong lòng khó tránh khỏi có chút thất vọng. Nàng đứng ở phía xa nhìn hai người chơi vô cùng vui vẻ, nhưng bản thân lại lẻ loi mình, nhìn mà thèm vô cùng. Dù sao cũng mới chỉ là tiểu nương năm tuổi, tất nhiên là có chút nhịn được, muốn cùng chơi đùa với Khương Lệnh Uyển các nàng.


      Nào biết khi Khương Lệnh Uyển thấy Khương Lệnh Huệ đến, tay đem Khương Lệnh Đề che chắn phía sau, gương mặt trắng nõn hướng về phía Khương Lệnh Huệ làm mặt quỷ: “Lần trước là ai muốn chơi với bọn muội? Tam —— tỷ —— tỷ?"


      Khương Lệnh Huệ là người rất sĩ diện, bây giờ bị Khương Lệnh Uyển trêu chọc, lập tức liền giận dỗi lquay đầu bước .


      Phía sau, Khương Lệnh Uyển ôm tay cười như hoa nở.


      Có điều mấy ngày sau, Khương Lệnh Huệ có bạn mới chơi cùng, chính là biểu muội Tô Lương Thần. Mẫu thân Tô Lương Thần là thứ nữ của Vệ Quốc công phủ, chính là của Khương Lệnh Uyển. Vị ruột này của Khương Lệnh Uyển sau khi thành thân lập tức cũng mang thai hài tử, tiếc rằng khi sinh Tô Lương Thần lại bị khó sinh, sau khi sinh hài tử liền qua đời. Tình cảm vợ chồng sâu đậm, thế nhưng cha của Tô Lương Thần lại đối với nữ nhi này ràng cũng thích, bởi vì cảm thấy nữ nhi hại chết thê tử của mình.


      Khương Lệnh Uyển đương nhiên cũng nhớ tới Tô Lương Thần.


      Kiếp trước, cũng là khoảng thời gian này Tô Lương Thần đến Vệ Quốc công phủ, bắt đầu ở lại đây tháng, sau này cũng có dự định rời . Cũng may thái độ của lão thái thái đối với Tô Lương Thần cũng vô cùng thương, Tô Lương Thần lại có thể khiến cho các trưởng bối vui vẻ, những tháng ngày sống trong Vệ Quốc công phủ trải qua như cá gặp nước.


      Có điều Tô Lương Thần này cũng phải chỉ có bộ dáng bạch liên hoa, sau này nghĩ đến việc Khương Lệnh Huệ và Tô Lương Thần cùng tính kế lẫn nhau, ai nể mặt ai, Khương Lệnh Uyển có loại kích động muốn kéo Tứ tỷ tỷ ngồi ở bên ăn bánh ngọt cắn hạt dưa để xem trò vui.


      Ngày hôm đó, vào thời điểm Khương Lệnh Uyển trở về Đông viện, Chu thị ôm nàng lên, hôn lên khuôn mặt bé của nữ nhi cái: “Biểu ca đến thăm con, là đến nhận lỗi. Xán Xán có muốn gặp người ta hay ?”


      “Biểu ca?” Khương Lệnh Uyển giơ cánh tay mập mạp đầy thịt lên chăm chú đếm. Nàng có nhiều biểu ca như vậy, mẫu thân là tới người nào a?


      Đối diện với đôi mắt to đầy nghi hoặc của nữ nhi, Chu thị mỉm cười : “Là Tông biểu ca của con.”


      Lục Tông? Khương Lệnh Uyển sững sờ, thầm nghĩ: Chẳng lẽ lòng dạ hẹp hòi, bị nàng cắn miếng còn muốn cắn lại nàng hay sao?
      Last edited: 15/7/17
      fear, Thích ăn thịt, Miley60 others thích bài này.

    3. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 7 : Bánh bao thịt


      Editor: Kye


      Beta: Tiểu Huân


      Khương Lệnh Uyển ôm lấy cổ Chu thị, bị đến đến tiền thính, thấy Vinh Vương ăn mặc thân trường bào màu xanh nhạt có thêu hoa văn bằng chỉ bạc cùng với Khương Bách Nghiêu ngồi ghế gỗ tử đàn, tay vịn lên tay ghế. Vinh Vương mặt mày tuấn lãng, khí chất nho nhã, mười ngón tay thon dài, tay cầm chén trà màu xanh, thấy Chu thị đến, lúc này mới nhìn đến tiểu nữ oa trong lòng nàng.

      *tiền thính: sảnh chính, phòng chính

      Khương Lệnh Uyển chỉ liếc qua nhìn Vinh Vương, ánh mắt liền rơi vào người đứng bên cạnh Vinh Vương-----Lục Tông, mắt to đen lay láy tinh tế đánh giả cả người .


      Lục Tông tuy lớn hơn ca ca của nàng tuổi, nhưng lại cao hơn rất nhiều.


      Khương Lệnh Uyển thầm nhủ trong lòng: tuổi cao như vậy, chẳng trách kiếp trước bản thân mình thấp hơn cả đoạn.


      Khương Lệnh Uyển ôm lấy cổ Chu thị chịu buông tay, nàng luôn luôn hoạt bát thế nhưng bây giờ lại hề hé răng. ai hiểu nữ nhi bằng mẹ, Chu thị làm sao

      biết nữ nhi suy nghĩ cái gì, thầm nghĩ bản thân đối với khuê nữ có biện pháp, quả nhiên là bị quốc công phủ chiều hư.


      Chu thị cẩn thận từng li từng tí đem nữ nhi thả xuống, nhéo nhéo gương mặt thịt nho của nữ nhi : “Xán Xán ngoan, qua hành lễ với Vinh vương con.”


      Khương Lệnh Uyển liếc mắt nhìn Vinh vương.


      Lại đến, kiếp trước vị công công* này đối xử với nàng cũng tệ. Có điều vài năm sau nàng sinh được con, đúng là có chút tức giận, vì thế cùng Lục Tông cãi nhau trận, chỉ có điều Lục Tông quyết ý chịu nạp thiếp. Khương Lệnh Uyển tới trước mặt Vinh vương, hành lễ với , bi bô : “Xán Xán tham kiến Vương gia.”

      *công công: cha chồng


      “Hài tử ngoan.” Vinh Vương thấy nữ oa xinh như ngọc này cũng gần bằng tuổi với nữ nhi nhà mình, xinh đẹp đáng , cử chỉ cũng ra dáng, vừa nhìn liền biết được giáo dưỡng tồi. Vinh Vương nghĩ như vậy, cũng bởi vì hiểu Khương Lệnh Uyển. Khương Lệnh Uyển này những chuyện khác có thể biết, nhưng công phu ứng phó với người ngoài và đầu cơ trục lợi cũng có chút thông minh ra, hoàn toàn là nương ăn ngồi rồi, khó trách sau này lớn lên, người ngoài vừa liếc mắt nhìn qua, liền cảm thấy nàng là tiểu thư danh môn thế gia đoan trang khéo léo.


      Vinh Vương mặt mày nhu hòa, hiển nhiên là rất thích nữ oa này, nhìn Khương Bách Nghiêu : “Chuyện lần trước, bản vương vẫn ghi tạc trong lòng, hôm nay cố ý mang Tông nhi đến chịu tội với Xán Xán.”


      Khương Bách Nghiêu ngờ Vinh Vương đem chuyện này để ở trong lòng, thấy Vinh Vương có thành ý như vậy, tâm trạng cũng nhiều hơn mấy phần hảo cảm, mặt khách khí : “Chuyện ngày ấy, là Xán Xán hiểu chuyện xông về phía Thế tử, lẽ ra là do Xán Xán của chúng ta đến chịu tội mới đúng.”


      Vinh Vương vội nâng tay : “Nguyên Trực huynh lời này là đúng…”


      Nguyên Trực là tên chữ của Khương Bách Nghiêu.


      “...Xán Xán chỉ mới bốn tuổi, con trai bản vương thế nào cũng mười tuổi, nếu để cho Xán Xán xin lỗi Tông nhi, kể ra ngoài phải khiến người ta cười rụng răng sao? Hơn nữa Xán Xán là biểu muội của Tông nhi. Biểu ca biểu muội chính là người nhà, đương nhiên là nên che chở cho nhau mới phải.” Giải thích xong, Vinh vương liền nhìn nhi tử đứng bên cạnh : “Tông nhi, còn xin lỗi biểu muội của con.”


      Lục Tông cúi đầu, nhìn nhóc con trước mặt.


      Thấy nàng sinh ra mượt mà như viên ngọc, mặc thân áo váy màu hồng phấn có vẻ mập mập mềm mềm, đầu có hai búi tóc , dưới mái bằng là hai con mắt to ngập nước, mắt đen trong veo, như những trái nho vừa mới được rửa sạch. Khuôn mặt bánh bao trắng trẻo mũm mĩm giống như có thể véo ra nước. Có điều hình như tiểu biểu muội này cũng thích , mắt to đen lay láy chỉ liếc nhìn cái, liền lại cúi đầu, có phản ứng gì tiếp.


      Thấy Lục Tông xin lỗi, Chu thị lại vội vàng cười tiếng : “ Vương gia là người nhà, như vậy chuyện này liền bỏ qua , có gì cần phải nhắc lại. Lại tiếp, Thế tử lâu đến quý phủ của chúng ta, hôm nay đến rồi, vậy mọi người cùng ở lại dùng cơm .” rồi Chu thị lại sờ đầu của nữ nhi nhà mình: “Xán Xán, con mang thế tử biểu ca vào trong sân chơi có được hay ?”


      Khương Lệnh Uyển cũng biết phải làm gì khi ở chung với cái vị “biểu ca” này, càng biết dẫn đến sân để chơi cái gì.


      Nàng tinh tế nhớ lại những lần trước đây hai người ở chung, thầm cân nhắc, nghĩ nghĩ lại, khuôn mặt nhắn khỏi nóng lên. Ai, Lục Tông chính là kẻ làm gì đứng đắn, làm hại đầu nàng lúc này chỉ nghĩ đến tình kia, cũng suy nghĩ được gì khác nữa.


      Có điều, đây là : Lục Tông khi ở cùng với nàng, ngoại trừ làm cái chuyện kia ra, cái khác vẫn luôn tùy theo ý thích của nàng.


      Đào ma ma theo phía sau Khương Lệnh Uyển, tấc cũng ròi. Nàng hiểu được tính khí của Lục tiểu thư, bây giờ cùng trong sân nhưng lại lời nào với Vinh Thế tử, hiển nhiên là thích người này.


      Nhưng mà ——


      Vinh thế tử này cũng là tuấn tú, chỉ là thích cười.


      Đào ma ma liếc mắt nhìn tiểu thư nhà mình, tuy chỉ mới có bốn tuổi, nàng bắt đầu suy nghĩ đến hôn cả đời của tiểu nương gia. Trong lòng ghi nhớ: Lục tiểu thư còn cũng xinh đẹp như vậy, hơn nữa từ lại thích chưng diện, mọi việc đều phải xinh đẹp, sau này tuyển phu quân, khẳng định cũng rất chú trọng dung mạo. Vinh Thế tử là thiếu niên tuấn tú nhất mà nàng từng gặp qua, có điều chính là… tuổi tác có chút lớn hơn so với Lục tiểu thư.


      Khương Lệnh Uyển biết trong lòng Đào ma ma suy nghĩ cái gì, chỉ ngước đầu lên, thanh mềm mại : “Đào ma ma, ta có chút khát...Muốn uống nước ô mai chua.”


      Đào ma ma vội trả lời: “Vâng.” Sau đó hướng về phía Lục Tông : “Vậy xin Thế tử chiếu cố Lục tiểu thư giúp nô tỳ chút.”


      Hôm nay Lục Tông cũng tốt tính, gương mặt tuy thần sắc, nhưng cũng gật đầu cái.


      Đào ma ma vừa , liền chỉ còn lại hai người Khương Lệnh Uyển cùng Lục Tông. Khương Lệnh Uyển trong lòng còn giận, tất nhiên là chịu kéo mặt xuống trước, nhưng tính khí Lục Tông nàng cũng hiểu được, nếu chú ý tới mình, sợ là sớm mở miệng, nhưng nếu xem mình là người liên quan, vậy dù để đối phương chờ lâu đến mấy cũng tiếng nào.


      Gương mặt bánh bao của Khương Lệnh Uyển nhăn nhó lại, trong lòng cũng căm tức, nắm đấm nhắn cũng nắm quá chặt lại.


      Chẳng biết từ lúc nào, nàng từ ‘người cùng chung gối’ lại trở thành ‘người liên quan’ đối với ?


      Khương Lệnh Uyển có chút buồn phiền, nhưng biết được từ đâu lại có đại hắc cẩu chạy tới, hùng dũng oai vệ phí phách hiên ngang đứng trước mặt hai người, phe phẩy cái đuôi liên tiếp sủa lên. Khương Lệnh Uyển nhất thời liền bị dọa sợ, phản ứng theo thói quen chính là trốn sau lưng Lục Tông, đôi bàn tay nắm chặt hai ống tay áo của , khuôn mặt trong nháy mắt trắng bệch, nhàng đẩy : “Lục tông, huynh mau đuổi nó …”


      Nghe xưng hô của nữ oa phía sau, thân hình Lục Tông ngẩn ra, những lại có động tác.


      Thân thể nho bụ bẫm của Khương Lệnh Uyển gắt gao dựa vào người Lục Tông, hoàn toàn coi Lục Tông thành tấm khiên thịt người. Dù sao trong lòng nàng sớm nhớ kĩ lời Lục Tông từng —— dù là gặp phải nguy hiểm gì, chỉ cần trốn phía sau lưng là được.


      “Ha ha, sợ chưa? Quỷ nhát gan.” Khương Lệnh Huệ từ trong bụi cỏ ra, nhìn về phía dáng vẻ e sợ của Khương Lệnh Uyển, nhất thời cảm giác hả giận. Nàng vẫy tay với đại hắc cẩu, đem nó gọi lại. Đại hắc cẩu này ràng là do Khương Lệnh Huệ nuôi dưỡng, thấy chủ nhân gọi đến, lập tức trở nên ngoan ngoãn, vẫy vẫy cái đuôi liền qua. nằm bên cạnh Khương Lệnh Huệ để nàng tùy ý xoa đầu.


      Khương Lệnh Uyển nhất thời tức giận đến chịu được.


      Tốt, nàng cư nhiên lại bị nha đầu năm tuổi như Khương Lệnh Huệ chỉnh trận?


      Khương Lệnh Uyển làm sao nuốt trôi cơn giận này? Trong lòng tức giận, nhưng lại thực e ngại con chó lớn này, trong phút chốc dám tiến về phía trước.


      Đầu từ phía sau lưng Lục tông thò ra, thấy Khương Lệnh Huệ vẻ mặt đắc ý đứng bên đại hắc cẩu, bên cạnh còn có tiểu nữ oa thanh tú búi tóc trái đào. Tiểu nữ oa mặc bộ váy xanh màu ngọc bích, vóc người gần giống như Khương Lệnh Huệ, mặt mày non nớt, nhưng cử chỉ có chút thận trọng.


      Khương Lệnh Uyển nhìn chút liền nhận ra vị tiểu nữ oa này chính là biểu tỷ nàng Tô Lương Thần.


      Giờ phút này trong lòng Khương Lệnh Huệ thoải mái cực kì. Hôm nay biểu muội lại có thể nghĩ cho nàng biện pháp tốt, rốt cục đem Khương Lệnh Uyển này chỉnh tốt. Nhìn xem ngày sau còn dám lại trêu đùa nàng nữa hay .


      Khương Lệnh Uyển cảm thấy mất mặt. Ngoại trừ sợ sệt ra, điều làm nàng khó có thể chấp nhận đó là Lục Tông giúp nàng. Nhất thời buồn bực vượt lên cả sợ hãi, Khương Lệnh Uyển buông ống tay của Lục Tông ra, đứng lên phía trước.


      Có điều nàng vẫn chỉ là nữ oa bốn tuổi, sợ đại cẩu là điều rất bình thường. Bây giờ lẫm liệt đứng lên phía trước, đúng là làm người khác kinh ngạc bởi dũng khí của nàng.


      Nhưng Khương Lệnh Huệ lại chơi đến nghiện.


      Nàng xưa nay đều là bị Khương Lệnh Uyển đùa cợt, còn chưa có bao giờ đùa cợt qua Khương Lệnh Uyển đây, lần nay đương nhiên phải cố gắng chơi đùa phen mới tốt. Khương Lệnh Huệ sờ đầu đại hắc cẩu, cười híp mắt: “, dọa nàng.”


      Con chó này nhìn có vẻ lớn, nhưng thực tế lại hung hãn cho lắm, chỉ có thể dùng để dọa người. Dù sao Khương Lệnh Huệ vẫn chỉ là nữ oa năm tuổi, nếu làm nàng bị thương tất nhiên là tốt. Hôm nay nàng cố gắng hù dọa Khương Lệnh Uyển chút, cũng diệt chút uy phong của nàng ta, tránh để sau này nàng ta thực tự coi mình là tiểu tổ tông của Vệ Quốc Công phủ.


      Khương Lệnh Uyển nhìn thấy đại hắc cẩu kia tiến lên sủa inh ỏi, sợ đến nỗi cả gương mặt bánh bao kia đều trắng bệch .


      Lúc này, Lục Tông đứng bên cạnh nàng lại có động tĩnh ——


      Chỉ thấy Lục Tông biết từ nơi nào kiếm được cây gậy gỗ, đột nhiên tiến lên vài bước đánh về phía chân của đại hắc cẩu, động tác gọn gàng dứt khoát, hoàn toàn giống hành động nên có của tiểu thiếu niên mười tuổi. Sau đó liền thấy đại hắc cẩu kêu rên cái, muốn phát tác, nhưng khi đối đầu với ánh mắt của Lục Tông, đại cẩu vốn hung ác nhất thời liền lúng túng, như tiểu tức phụ ảo não ngoắt ngoắt cái đuôi chạy về phía sau Khương Lệnh Huệ kêu rên.


      Khương Lệnh Huệ cũng là bị dọa sợ.


      Nàng chưa từng thấy Lục Tông, nhưng lúc này quả bị điệu bộ của Lục Tông dọa sợ, cúi đầu nhìn gậy gỗ trong tay , lại thấy mặt hề có cảm xúc, sợ đến muốn khóc, liền quay đầu bỏ chạy.


      Tô Lương Thần đứng bên cạnh Khương Lệnh Uyển, nhìn thấy cũng là hơi kinh ngạc chút, sau đó liền xoay người đuổi theo Khương Lệnh Huệ.


      Khương Lệnh Uyển còn chưa hoàn thần.


      Chờ khi tỉnh táo lại, chân đều muốn mềm nhũn, thân thể bụ bẫm run cầm cập, trực tiếp ngã mông xuống mặt đất.


      Lục Tông cũng biết tiểu nữ oa này là bị dọa sợ, liền thả gậy gỗ trong tay xuống, cúi đầu lẳng lặng nhìn nàng, nghĩ rằng chắc hẳn nàng lúc này muốn khóc .


      Khương Lệnh Uyển ngơ ngác ngồi mặt đất lúc mới ngẩng đầu lên nhìn Lục Tông. Đôi mắt nàng vốn lớn, nay đỏ phừng phừng, nước mắt đảo quanh hốc mắt, tội nghiệp, nhưng ngoài ý muốn lại hề khóc ra.


      Nàng nhìn Lục Tông, duỗi ra đôi bàn tay ——


      Lục Tông nhíu mày, rốt cục mở miệng hỏi: “Làm sao?”


      Lại nhìn thấy tiểu nữ oa chưng ra bộ mặt oan ức nhìn mình, thanh mềm mại : “Lục Tông, ôm cái…”
      Alice Huynh, fear, Thích ăn thịt63 others thích bài này.

    4. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 8 : Ôm cái


      Editor: Kye


      Beta: Mira


      Đào ma ma cầm nước ô mai chua vội vã chạy tới, chỉ lo Lục tiểu thư chờ đợi suốt ruột.


      Thế nhưng lại nhìn thấy Lục tiểu thư được Vinh Thế tử ôm vào trong ngực.


      Đôi bàn tay trắng mịn vững vàng ôm lấy cổ Vinh Thế tử, đầu vùi vào gáy của , làm gì giống điệu bộ thích Vinh Thế tử như hồi nãy nữa.


      Đào ma ma qua, thấy mắt Lục tiểu thư đỏ bừng bừng, là đáng thương, chỉ ôm Vinh Thế tử lời nào, lúc này mới cảm thấy có gì đó đúng: “Vinh Thế tử, Lục tiểu thư đây là…”


      Lục Tông bất quá mới mười tuổi, dù có cao to đến mấy, cũng chỉ là tiểu thiếu niên. Khương Lệnh Uyển bốn tuổi, thân thể tròn tròn mập mập, với thiếu niên mới mười tuổi mà xem như trọng lượng . Có điều khí lực của Lục Tông so với hài tử cùng lứa lớn hơn rất nhiều, lúc này ôm tiểu bánh bao nửa khắc đồng hồ, cũng chưa hề bị trùng xuống, càng đừng là đem thả xuống dưới. Kỳ thực Lục Tông cũng có chút bất đắc dĩ, vừa nãy tiểu bánh bao này hai con mắt đều đỏ, bộ dáng rưng rưng muốn khóc, chờ thời điểm phục hồi tinh thần, hai cánh tay đều quấn lấy cổ .


      Lục Tông tính tình quái gở, thích nhất là tiếp xúc với người khác, bên người cũng có ai chơi cùng, tuy còn nhưng nhân duyên lại rất kém.


      Bây giờ ôm tiểu nữ oa, vẫn là lần đầu tiên.


      Đào ma ma cũng là người từng trải, biết xem mặt đoán ý, hiểu được Vinh Thế tử này sợ rằng thích cùng người khác thân cận, liền đem nước ô mai chua đưa cho nha hoàn bên cạnh, thân mình hướng về phía Lục tiểu thư nhàng : “Lục tiểu thư, để nô tỳ ôm tiểu thư .”


      Đào ma ma là người chăm sóc Khương Lệnh Uyển từ lúc nàng mới sinh ra, tất nhiên là đặc biệt thân cận, ngày thường Khương Lệnh Uyển cũng thích để Đào ma ma ôm nàng.


      Vậy mà lúc này, khuôn mặt trắng mịn của Khương Lệnh Uyển nhất thời nghiêm túc, cánh tay ôm Lục Tông càng dùng sức, bộ dạng chính là dù cái gì cũng chịu buông tay. Đào ma ma có chút khó khăn. Vẫn là lần đầu tiên nàng thấy Lục tiểu thư bám người như vậy, ngày thường Quốc Công gia rất sủng Lục tiểu thư, Lục tiểu thư cùng Quốc Công gia thân cận cũng là điều bình thường, nhưng Vinh thế tử này… Lục tiểu thư cũng chưa thấy mặt được vài lần ?


      Đào ma ma mềm giọng khuyên bảo, hiểu rằng Lục tiểu thư thích nhất là ăn đồ ngọt, liền dùng đồ ăn dụ dỗ : “Nô tỳ mang Lục tiểu thư ăn đường chưng tô lạc cùng với bánh đậu xanh, có được hay ? Đúng rồi, phải hôm qua Lục tiểu thư muốn ăn sữa chua đào sao? Vậy chúng ta liền ăn, có được hay ?”


      Nếu lời này cho Khương Lệnh Uyển bốn tuổi thực , trăm lời trăm linh, nhưng bây giờ thiểu thân thể này tuy là bốn tuổi, nhưng linh hồn bên trong cách xa hơn bốn tuổi rồi. Kiếp trước lúc nàng chưa gả cho Lục Tông, sống trong Vệ Quốc công phủ chính là cẩm y ngọc thực, hưởng thụ toàn những món sơn hào hải vị. Nhưng khi gả cho Lục Tông năm năm, nàng mới hiểu được bản thân chỉ là ếch ngồi đáy giếng, đời này còn có rất nhiều món ngon---- có điều Lục Tông này đúng là có bản lĩnh, món ngon gì cũng kiếm được cho nàng.


      Bây giờ chỉ cần bát sữa chua đào liền muốn nàng buông tay sao?


      Tay Khương Lệnh Uyển nắm chặt, gò má chạm vào cổ Lục Tông qua lớp áo, thầm nghĩ: Nàng mới buông tay đâu. Nàng phải người ngu.


      Bên này Khương Lệnh Uyển ôm Lục Tông buông, mà bên khác, Khương Lệnh Huê đúng là bị dọa cho kinh sợ.


      Khương Lệnh Huệ khóc đường, vô phòng liền nhào vào lồng ngực mẫu thân Từ thị.


      Từ thị búi lại tóc, búi tóc được đính thêm vài hạt ngọc lục bảo, hoa tai hạt châu sáng lấp lánh, là xa hoa. Nhìn nàng dung mạo đoan chính, trông tương đối tốt, chỉ là mặt hơi dày, tính khí lại hơi nóng nảy làm cho bọn hạ nhân ai ai cũng dám đắc tội. Từ thị có tiếng là sư tử hà đông, tuy hung hãn nhưng đối xử với nhi nữ lại vô cùng tốt, thương này cùng mẫu thân bình thường cũng kém bao nhiêu.


      Từ thị thấy khuôn mặt nhắn của nữ nhi nước mắt lưng tròng, trông tội nghiệp, nhất thời cả tâm đều đau, vội ôm nữ nhi tâm can bảo bối lên hỏi: “Làm sao? Bị người khác bắt nạt?”


      Khương Lệnh Huệ vừa khóc vừa níu lấy áo mẫu thân, thân thể cũng run cầm cập, hiển nhiên là bị dọa sợ.


      Từ thị nhíu mày, nhưng nổi giận với Khương Lệnh Huệ, lúc này nhìn tiểu nữ oa lẳng lặng đứng bên. Tiểu nữ oa này đến quý phủ cách đây vài ngày chính là biểu tiểu thư Tô Lương Thần, tuổi còn nhưng lại rất thận trọng hiểu chuyện, rất được lòng của lão tổ tông. Nhưng Từ thị đối với Tô Lương Thần này thực thích lắm, chỉ thấy nàng cả người dưới đều là bộ dạng phóng khoáng, nàng nghĩ nếu để Huệ nhi chơi cùng nàng, chỉ sợ nữ nhi bảo bối này của mình cũng học phải cái bộ dạng phóng khoáng đó.


      Từ thị cau mày, : “Huệ nhi được, vậy con tới cho ta biết .”


      Tô Lương Thần cũng hiểu được thái độ Từ thị đối với nàng rất bất mãn, hôm nay làm ra động tác này vốn là để lấy lòng Khương Lệnh Huệ, sao lại biết xảy ra cố này. Từ thị vừa hỏi, Tô Lương Thần nhất thời liền nghĩ đến tiểu thiếu niên lạnh lẽo nhưng lại rất dũng cảm quả quyết kia, liền đem mọi việc nhất thanh nhị sở cho Từ thị.


      Từ thị thấy Tô Lương Thần tuổi còn nhưng mồm miệng lại đâu vào đấy, đúng là xem trọng nàng vài phần, nhưng nghe nàng xong liền lên cơn giận dữ, bực tức đến chịu được. Thường ngày, nàng cũng so đo với Lục tiểu thư của Đại phòng kia, sinh ra ngạo mạn, thường xuyên đùa cợt hai nữ nhi của nàng. Có lần nàng tức đến nhịn được, nhưng nhị gia lại muốn nàng nhường nhịn cho yên chuyện, dù sao người đứng đầu Vệ Quốc Công phủ vẫn là Khương Bách Nghiêu.


      Từ thị nghe xong liền phun cho ngụm, trực tiếp mắng có tiền đồ.


      Hôm nay nữ nhi có dũng khí đùa cợt phen, Từ thị ra là có nửa phần sinh khí. Là người a, có thù tất báo, sau này mới bị khi dễ. Nếu muốn ôn nhu, nàng có Dung nhi, cũng thể nuôi dưỡng Huệ nhi thành tính tình như vậy. Từ thị ôm nữ nhi an ủi phen, dùng khăn tay xoa xoa khuôn mặt của nữ nhi, lại đưa khăn cho nha hoàn thấm nước, sau khi tự tay đem khuôn mặt của nữ nhi lau sạch sành sanh mới chọc chóp mũi của Khương Lệnh Huệ cái: “Nhìn con lúng túng như vậy, giống như cha con, đều cùng đức hạnh.”


      Khương Lệnh Huệ khịt khịt mũi, lên tiếng, trong lòng oan ứcvô cùng.


      Từ thị lại an ủi phen, ôn nhu : “Chuyện hôm nay, nương với lão tổ tông. Con sai, tất cả đều là chủ ý của biểu tỷ Tô Lương Thần…”


      Tô Lương Thần lúc này mới ý thức được cái gì, nguyên bản khuôn mặt hờ hững bỗng chốc trắng bệch, vội vàng : “Mợ, con…”


      Từ thị trừng nàng chút, sau đó vỗ vỗ thân thể nữ nhi trong lồng ngực, : “Tuổi còn ác độc như vậy, ngày thường Huệ nhi và Lục tiểu thư chơi đùa cũng rất vui vẻ, con ngược lại giao hảo cho tốt lại còn có ý đồ gây xích mích quan hệ tỷ muội. Chờ lát nữa hãy tự giải thích cho lão tổ tông . Có điều--- lão tổ tông xưa nay rất thương con, tuổi con còn , làm sai nhưng nếu như biết quay đầu hối cải, đến cùng vẫn là đứa trẻ ngoan. Có điều nếu con mà nhầm… Mơ đây tức giận.”


      Tô Lương Thần nghe xong lời Từ thị , nắm đấm trong tay áo càng nắm chặt, hồi lâu mới ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng… Là Lương Thần đúng, có chút liên quan nà với Huệ biểu muội.”


      Từ thị lúc này mới thỏa mãn gật gù: “Bé ngoan.”


      Hôm nay Vinh Vương cùng Lục Tông đến thăm, tất nhiên là cùng ở lại dùng ngọ thiện*.


      *Ngọ thiện: cơm trưa


      Thời điểm Vệ Quốc Công phủ ăn cơm trưa cũng quá cầu kì. Lão thái thái suốt ngày ăn chay niệm phật, thích dùng bữa với nhi tử, chi thứ hai ở Tây viện cũng tự mình ăn, hôm nay cũng chỉ có bốn người nhà Khương Bách Nghiêu cùng hai cha con Vinh Vương.


      Nhìn thấy Khương Bách Nghiêu và thê tử cá nước tình thâm, mặc dù là công hầu phú quý, thời điểm dùng bữa lại hòa thuận vui vẻ. Ngày thường hai cha con Khương Lệnh Uyển và Khương Bách Nghiêu lại thân cận nhất, Khương Bách Nghiêu đối với nữ nhi mọi chuyện đều thuận theo nàng, coi nàng như quả tim đầu mà thương. Khương Lệnh Uyển đương nhiên cũng thích ngồi bên cạnh Khương Bách Nghiêu nhất, có lúc ngồi thẳng bắp đùi của . Chỉ có điều từ khi Chu thị bắt đầu dạy lễ nghi cho nàng, học xong quy củ liền cho phép nàng hồ đồ như vậy nữa.


      Mà ngày hôm nay dùng bữa, Khương Lệnh Uyển lại thay đổi giống thường ngày, bước chân ngắn chạy đến bên người Lục Tông, tay chạm lấy ống tay áo của , hướng về phía Chu thị thanh giòn giã : “Nương, con muốn ngồi cùng Lục Tông.”


      Chu thị ngẩn ra, thầm nghĩ: Xán Xán cũng Vinh Thế tử từ lúc nào lại thân cận như vậy? Có điều mặt cũng ra cái gì, chỉ : “Ngày thường nương dạy con như thế nào, làm sao lại gọi thẳng đại danh của Thể tử biểu ca như vậy? Xán Xán ngoan, gọi biểu ca, nha?”


      Biểu ca a.


      Khương Lệnh Uyển nắm tay áo Lục Tông bỗng dừng lại chút, cảm thấy có chút bối rối. Nàng hiểu được bản thân và Lục Tông là quan hệ biểu huynh muội, nhưng mặc kệ kiếp này hay kiếp trước, số lần nàng gọi biểu ca cũng chỉ đếm đầu ngón tay. Sau khi thành thân càng trực tiếp gọi tên Lục Tông. Kêu phát chính là năm năm, vô cùng thuận miệng, trong phút chốc sợ là sửa được. Khương Lệnh Uyển có chút khó khăn, hồi lâu gương mặt bánh bao mới ngẩng lên, hướng về phía Lục Tông, thanh mềm mại : “Tông...Tông biểu ca.”


      Lục Tông mặt mày lạnh lẽo, hơi gật đầu, xem như đáp lại.


      Khương Lệnh Uyển có chút thất vọng. Có điều nay, từ quan hệ và tính tình của Lục Tông, nếu thân cận với mình, đó mới là điều bình thường. Huống hồ… Lục Tông nhiệt tình như lửa cũng phải nàng chưa từng thấy qua. Bây giờ nhìn khuôn mặt có phần non nớt của Lục Tông, đúng là có chút cảm giác mới mẻ, tóm lại đối xử với mình cũng rất tốt, nếu phải vậy lúc nãy cũng giúp nàng, ôm nàng.


      Ánh mắt Vinh Vương lộ ra kinh ngạc.


      Con trai sinh ra tuy có khuôn mặt dễ nhìn, nhưng nhân duyên lại rất kém, ngờ tiểu nữ oa đáng lại rất thích con trai của . Vinh Vương cười : “Tông nhi tính tình như vậy, bản vương nhìn cũng thấy sốt ruột, Xán Xán cũng khó mà chịu được.”


      Khương Bách Nghiêu nghe xong cũng cười cười: “Nam tử thận trọng chút mới tốt.”


      Khương Lệnh Uyển là người rất bênh vực người nhà, cái miệng ăn bánh sữa cũng vểnh lên, quay về phía Vinh Vương : “Xán Xán rất thích Tông biểu ca, hơn nữa Xán Xán cảm thấy Tông biểu ca tính tình rất tốt.” Lục Tông đối với mình vô cùng tốt, đối với người bên ngoài thường ngoảnh mặt làm ngơ, thân sơ rất ràng.


      Hơn nữa nàng là người hiểu tính tình Lục Tông nhất, ngày sau đảm bảo Lục Tông cũng sủng nàng đến đòi mạng. Khương Lệnh Uyển nghĩ tốt, cảm thấy vị bánh sữa trong miệng ngọt.


      Chu thị liếc mắt nhìn nữ nhi cười xán lạn, thầm nghĩ: Cũng biết mấy ngày trước ai ở trong lòng nàng oan ức, liên tục rằng thích biểu ca đây, hôm nay ngược lại liền tốt, dạo trong sân vòng, liền thích người ta. Tâm tư của tiểu nương xoay chuyển cũng quá nhanh .


      Khương Lệnh Uyển rất lùn, ghế ngồi được chuyên môn làm riêng cho nàng, thế nhưng dù là như vậy nàng vẫn với tới được món ăn mình thích, nghiêng đầu liền dùng đôi mắt to to nhìn Lục Tông, : “Tông biểu ca, Xán Xán muốn ăn con tôm lớn…”


      Lục Tông nhìn nàng, gắp cho nàng con tôm.


      Khương Lệnh Uyển: “Tông biểu ca, Xán Xán muốn ăn bánh trôi.”


      Lục Tông lại gắp cho nàng cái bánh trôi.


      Khương Lệnh Uyển: “Tông biểu ca, Xán Xán muốn ăn thịt bồ câu.”


      Lục Tông đem thịt bồ câu bỏ trong bát của nàng.


      Khương Lệnh Uyển: “Tông biểu ca…”


      Lục Tông: “Còn muốn cái gì?”


      Khương Lệnh Uyển hắc hắc cười, dùng cái muỗng của mình múc bánh trôi vào trong bát Lục Tông, bộ dáng chín chắn : “Mẫu thân thể lãng phí.”


      Lục Tông: “...”


      Khi dùng xong ngọ thiện, Vinh Vương cũng nhà Khương Bách Nghiêu lời từ biệt, mang theo nhi tử rời khỏi Vệ Quốc Công phủ. Sau khi lên ngựa liền : “Xán Xán quả nữ oa đáng .” xong liền nghiêng đầu đánh giá Lục Tông, nhi tử mình bộ mặt vẫn là hề có cảm xúc, phảng phất như nghe thấy chuyện.


      Vinh Vương cười cười, trong lòng thầm : Xem ra vỏ quýt dày có móng tay nhọn.


      Khương Lệnh Uyển ban ngày bị kinh hách, giữa trưa lại cẩn thận ăn nhiều, buổi trưa đều là ỉu xìu uể oải, liền bị thổ tả rượt đến. Chu thị gấp gáp đến độ chịu được, mời đại phu kê cho đơn thuốc mới thoáng an tâm chút, chỉ là khi nhìn cả khuôn mặt nóng lên của khuê nữ, lại đau lòng.


      Lúc này Chu thị nghe kể lại việc ban ngày, trong lòng cực kì oán giận hai tiểu nha đầu Khương Lệnh Huệ và Tô Lương Thần. Nàng ngốc, Tô Lương Thần mới đến quý phủ chưa được mấy ngày, làm sao nghĩ muốn đùa cợt Xán Xán? Nhất định là Khương Lệnh Huệ gây ra. Từ thị sợ nữ nhi bị phạt, nên mới đẩy thế mạng ra . Lớn tuổi như thế, lại đối phó với tiểu nữ oa, biết xấu hổ.


      Món nợ này nàng tự nhiên nhỡ kĩ, nhưng điều quan trọng nhất nay chính là thân thể của Xán Xán.

      Khương Lệnh Uyển bị sốt đến hồ đồ, cả người như ở trong lò lửa, cực kì khó chịu. Mơ mơ màng màng, nàng chợt nhớ đến vài chuyện của kiếp trước. Lục Tông móc tim móc phổi để đối đãi với nàng, chưa bao giờ tính kế với nàng, nhưng suy tính trong lòng lại giỏi hơn ai hết.


      đem sủng nàng thành bộ dạng như vậy, nhìn qua giống như ngốc tử, nhưng thực tế lại là thông minh. Nhìn cái, giờ, coi như làm lại từ đầu, nàng cũng có cách nào gả cho người khác… Bởi vì căn bản nàng tìm được ai sủng nàng hơn .


      Hai vợ chồng ngồi bên cạnh nữ nhi lúc lâu, Khương Bách Nghiêu thấy thê tử lo lắng, vội ôm lấy bả vai gầy yếu của nàng, trấn an : “Đừng lo lắng, ta kiểm tra qua, Xán Xán hạ sốt, ngày mai sao nữa.”


      Chu thị thở phào nhõm, nhìn nữ nhi xong liền tựa đầu trước ngực Khương Bách Nghiêu, mày liễu cau lại: “Bây giờ Xán Xán còn , còn có thể đặt dưới mí mắt, chỉ là thiếp thân nghĩ tới sau này nàng lớn rồi, phải lập gia đình, trong lòng lại khẩn trương lo lắng.”


      khuôn mặt đẹp của thê tử nhíu lại, mũi ngọc tinh xảo, mắt ngọc mày ngài, năm tháng vẫn chưa lưu lại mặt nàng bất cứ dấu vết gì, ngoại trừ nhiều hơn mấy phần thành thục kiều mị, ngược lại càng làm cho nàng càng ngày càng xinh đẹp hơn. Khương Bách Nghiêu nâng cằm thê tử lên, muốn cúi xuống hôn đôi môi đỏ au của nàng.


      Chu thị khuôn mặt đỏ lên, hai tay chống trước ngực Khương Bách Nghiêu, sẵng giọng: “Thiếp thân yên lành chuyện, Quốc Công gia chàng…”


      Nữ nhi sao rồi, nỗi lòng của hai vợ chồng cũng buông xuống. Khương Bách Nghiêu mặt mày ôn hòa, mổ lên cánh môi như hoa của thê tử, : “Vi phu cũng im lặng lắng nghe.”


      Chu thị cảm thấy lời này thể tiếp.


      Khương Lệnh Uyển rốt cục cũng thấy thoải mái chút, mơ mơ màng màng mở mắt ra, liền nhìn thấy cảnh cha mẹ mình thân mật ôm nhau.


      A phi lễ.


      Khương Lệnh Uyển mau mau nhắm mắt.


      Cha mẹ cũng là, coi như muốn ân ái, cũng nên chú ý chút a.


      Khương Lệnh Uyển lại lặng lẽ mở mắt ra, thấy hai người liếc mắt đưa tình, căn bản liền chú ý nàng tỉnh rồi . Nàng nhìn lúc, mới thức thời nhắm mắt lại, giả vờ như cái gì cũng thấy.


      Chu thị hơi thở dốc, thấp giọng : “Cả ngày hành vi đều đứn đắn, nếu bị Xán Xán nhìn thấy…”


      Khương Bách Nghiêu thấy thê tử thích, lúc này mới coi như thôi, cuối cùng chỉ hôn lên môi nàng cái, nghiêm túc : “Ngày thường cũng thấy Xán Xán đối với người ngoài thân cận như vậy, hôm nay Xán Xán đối với tiểu tử Lục Tông kia là thực lòng thích, mới vừa rồi nàng phải lo đến việc hôn của Xán Xán sao? Như vậy ngày sau lớn rồi, Xán Xán còn nguyện ý thân cận Lục Tông, hai người thành đôi cũng tồi.”


      Khương Bách Nghiêu rất có hảo cảm với Lục Tông, nuông chiều nữ nhi, nhưng Lục Tông từ rất thận trọng.


      Huống hồ, Vinh Vương này có bị hoàng thượng đối đãi ra sao cũng liên quan, cũng là bởi vì thân phận lúng túng này, hoàng thượng ngược càng làm gì nhà Vinh Vương, ngược lại tùy ý để bọn họ sinh sống an ổn. Chỉ là Lục Tông muốn có tiền đồ tốt, chỉ sợ khó khăn. Nhưng trong lòng Khương Bách Nghiêu cũng cần nữ nhi gả cho người con rể có tiền đồ tốt, chỉ cần tâm đối đãi nữ nhi, cùng nhau an ổn sống hết đời là được.


      “Hôm nay ta cùng Vinh Vương chuyện với nhau, hiểu được lý lẽ của . Nếu sau làm công công của Xán Xán, cũng làm khó nàng. Lục Tông lớn lên tiền đồ như thế nào cũng quan trọng, phủ Vệ Quốc công chúng ta gả nữ nhi, cần kiếm người có tiền đồ , chỉ cần Xán Xán vui vẻ là được…”


      Chu thị cũng chuyện. Tuy rằng bây giờ nữ nhi còn nhưng nàng cũng sớm nghĩ đến việc này.


      Giờ khắc này nằm giường Khương Lệnh Uyển giả vờ ngủ cũng vui sướng.


      Khoan hãy ngày thường cha nàng suốt ngày cùng mẫu thân ân ân ái ái, nhãn lực của cha tốt a.


      Có điều ——


      Cha, con rể tốt này của ngài, ngày sau thế nhưng lại có tiền đồ lớn đây.

    5. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      1 lèo 3 c, hay quá
      Dion thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :