1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Kiều thê nhà ta - Mạt Trà Khúc Kỳ (Trọng sinh, gia đấu, sạch, cực sủng)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hiyoko

      Hiyoko Active Member

      Bài viết:
      88
      Được thích:
      102
      Ko lẽ Uyển Uyển thấy đc tiểu LT:050::050:
      Tiểu Huân thích bài này.

    2. Hồngnhung16111997

      Hồngnhung16111997 Member

      Bài viết:
      39
      Được thích:
      43
      Ủng hộ nàng nha :yoyo45::yoyo45::yoyo45:
      Tiểu bánh bao cần cố gắng hơn con đường lôi kéo LT:))))
      Tiểu Huân thích bài này.

    3. Cao Ninh Anh

      Cao Ninh Anh New Member

      Bài viết:
      3
      Được thích:
      2
      Cảm ơn editor nhém..cố lên
      Tiểu Huân thích bài này.

    4. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 35:


      Edit: Kye


      Beta: Tiểu Huân


      Ngày đông ở Tấn thành vô cùng lạnh, nháy mắt sắp khai xuân, xuân sắp đến nhưng tuyết vẫn ngừng rơi. Đêm hôm qua lại đổ xuống trận tuyết lớn, ngoài sân bây giờ, tuyết bay lả tả đầy đất, như chiếc thảm lông nhung, mỗi lần dẫm chân lên lại phát ra thanh “chi chi chi chi.”


      Sáng sớm nay, hạ nhân đông viện mặc áo bông dày, cầm chổi quét tuyết rơi.


      Hôm nay Chu thị mặc thân áo màu đỏ, viền áo thêu chỉ vàng, chải lên búi tóc đơn giản, dáng người yểu điệu cân xứng, dù áo khoác bên ngoài có chút dày cũng thể làm mất vẻ đẹp quốc sắc thiên hương của nàng. Hôm nay khuôn mặt nàng xinh đẹp nõn nà, gương mặt đánh phấn thơm, trắng như trứng gà bóc, dịu dàng mềm mại như nước mùa xuân, lại nhu nhược quá mức, mày liễu lộ ra khí chất phu nhân thế gia danh môn ung dung quý phái, làm người khác thể khinh thường.


      Chu thị vào phòng.


      Nha hoàn trong phòng hành lễ, liền vén màn đưa Chu thị vào.


      Trong phòng ngủ đốt than sưởi, ấm áp hòa hợp, so sánh với cái lạnh băng thiên tuyết địa bên ngoài kia quả hoàn toàn bất đồng, khiến cho người ta thoải mái thôi. Chu thị nhìn màn lụa che màu trắng thêu hoa còn rũ xuống, trong phòng ngủ cũng im lặng, đành giọng hỏi Đào ma ma mặc áo khoác nhung màu đồng đứng canh bên giường: “Xán Xán còn ngủ sao?”


      Đào ma ma hành lễ với Chu thị, nhìn qua tấm màn che màu trắng mỏng, tầm mắt hướng vào bên trong, cười : “Giờ mão hai khắc Lục tiểu thư có tỉnh lần, mơ mơ màng màng, nô tỳ ôm nàng vệ sinh, sau đó lại trở về giường ngủ… Nô tỳ thấy tiểu thư ngủ ngon, cũng dám đánh thức nàng.”


      Chu thị nghe xong bất đắc dĩ cười cười, ngôi xuống mép giường của nữ nhi.


      Nha hoàng trong phòng đều là người có nhãn lực, vội vàng vén màn giường sang hai bên, sau đó ra ngoài chuẩn bị nước nóng.


      Chu thị cúi đầu, thấy nữ nhi của mình ngủ say sưa, cả người được chiếc chăn gấm dày màu hồng nhạt bao phủ, tóc đen mềm mại rối tung gối đầu sau gáy, khuôn mặt trắng trẻo mập mạp, mấy tháng nay, dường như nàng lại tròn thêm vòng.


      Thân thể bé cuộn thành nắm, tựa như con mèo .


      Chu thị cúi đầu nặn nặn mặt nữ nhi, ôn nhu : “Heo con lười, dậy thôi.”


      Thấy nữ nhi ngoảnh mặt làm ngơ, Chu thị liền đưa tay vào trong chăn, nhàng ôm nữ nhi lên. Nàng hôn gương mặt của nữ nhi cái, vỗ vỗ mông tròn : “Xán Xán, nghe lời nhất, đúng ?”


      Lúc này Khương Lệnh Uyển mới mơ mơ màng màng mở mắt ra, thấy mẫu thân nhà mình, theo bản năng liền đem hai tay ôm lấy cổ mẫu thân lầm bầm gọi “Nương”, sau đó đầu tựa vào vai Chu thị, đôi mắt lại đóng vào.


      Chu thị để ý, cầm xiêm y trong tay Đào ma ma đưa tới bắt đầu mặc cho nữ nhi.


      “Nương…” Thanh tiểu nữ oa vốn rất mềm mại, bây giờ mới tỉnh ngủ, càng mềm mại nhu nhu hơn mấy phần.


      Chu thị thấy nữ nhi tỉnh, liền hỏi: “Heo con lười, con biết hôm nay là ngày gì sao? còn ngủ nướng?”


      Ngày gì?


      Khương Lệnh Uyển chu miệng , đôi mắt long lanh đầy nước mê man, hiển nhiên là chưa hoàn toàn tỉnh táo. Nàng để mẫu thân tùy ý mặc xiêm y cho nàng, sau đó mới nhớ, hôm nay là sinh nhật nàng.


      Sinh nhật nàng vào ngày mười bốn tháng giêng, vừa vặn trước Tết Nguyên Tiêu ngày.


      Chu thị mặc xiêm y cho nữ nhi xong, nha hoàn liền bưng chậu sứ màu xanh ngọc khắc bách điểu vào. Chu thị thấy nha hoàn chuẩn bị nhúng khăn lau mặt vào chậu rửa, liền tiếng: “Để ta làm .” Đối với mọi chuyện liên quan đến nữ nhi, xưa nàng nàng thích tự tay làm lấy. Chu thị cầm khăn lau, vươn tay thử độ ấm của nước, lúc này mới bỏ khăn lau vào chậu rửa mặt, cẩn thận vắt khô, nhàng lau mặt cho nữ nhi.


      Lau mặt xong, Khương Lệnh Uyển mới coi như hoàn toàn tỉnh ngủ.


      Chu thị ôm nữ nhi ngồi trước gương, cầm lược ngọc chải lên hai búi tóc xinh đẹp cho nữ nhi, chải kĩ, sau đó tay cầm trâm hoa mai năm cánh khảm hồng ngọc, tay cầm dải lụa hoa rũ tua bạc, cuối dây khảm thạch lựu, hỏi: “Hôm nay Xán Xán muốn đeo cái nào?”


      Khương Lệnh Uyển đôi mắt to nhìn kĩ, rất có chủ kiến chỉ vào trâm hoa mai : “Xán Xán muốn cái này.”


      Chu thị gật đầu, cài trâm cho nữ nhi.


      Sau đó lại cầm lấy chuỗi ngọc vàng đeo vào cổ nữ nhi, lúc này mới thỏa đáng.


      Khương Lệnh Uyển nhìn khuôn mặt bánh bao mềm mại nhu nhu, trong lòng có chút phát sầu. Mấy tháng nay bên ngoài rất lạnh, thỉnh thoảng tuyết lại rơi lớn, nàng làm ổ trong phòng muốn ra, mỗi ngày ăn lại ăn, ngủ lại ngủ, năm mới qua, cả khuôn mặt dường như lại béo hơn vòng, bụng cũng toàn là thịt. Khương Lệnh Uyển duỗi tay ra nhìn, lại xoa xoa gò má, sờ cái liền cảm giác được toàn là thịt với thịt, cảm giác vô cùng tốt.


      Lần này được rồi…


      Mới qua mấy tháng, nàng béo thành bé mập.


      Chu thị nhìn khuôn mặt nhắn của nữ nhi, : “Chờ lát Tranh biểu tỷ và Vanh biểu ca đều tới đây, hôm qua Vinh Vương phủ phái người qua, là Vinh thế tử và Tiểu Quận chúa cũng đến chúc mừng sinh nhật con. Tuy hôm nay là sinh nhật Xán Xán, nhưng con phải ngoan ngoãn, được bắt nạt người khác.”


      Lục Tông cũng đến?


      Khương Lệnh Uyển sững sờ, đột nhiên nhớ đến chuyện lần trước ——


      Ngày ấy nàng xông vào phòng Lục Tông, đúng lúc Lục Tông mới tắm xong bước ra ngoài, quay đầu liền nhìn thấy nàng, dường như rất là sửng sốt… Hiển nhiên ngờ nàng vào ngay lúc đó. Mà nàng a? Nàng chỉ là tiểu nữ oa bốn tuổi, hoàn toàn có thể giả vờ cái gì cũng biết, nhưng hôm đó nàng lúng túng, vội vàng che mặt chạy ra ngoài, khuôn mặt đỏ bừng bừng. Tuy rằng kiếp này nàng hơi dính lấy Lục Tông, nhưng vẫn là tiểu nương rụt rè nha.


      Nhưng mà… thực nàng nhìn thấy gì a.


      Có điều, ở kiếp trước, quả là nàng nhìn biết bao nhiêu lần. Thời điểm động phòng hoa chúc nàng nhìn, nhưng thời gian trôi qua, tóm lại thể nhìn. Lần đầu nhìn thấy nàng có chút giật mình, cảm giác vật kia quá mức xấu xí, nhưng sau đó… Sau đó xem nhiều lần rồi cũng quen.


      Nhưng so với tình huống tại thực giống nhau a.


      Ngày ấy hồi phủ, nàng ảo não thôi.


      Phản ứng của nàng lớn như vậy, phải là hành động mà tiểu nữ oa nên có… Cũng biết Lục Tông nghĩ nàng như thế nào.


      Tiếp mấy ngày sau, nàng cũng dám thăm Lục Tông nữa.


      Chu thị thấy dáng vẻ ngơ ngác sững sờ của nữ nhi, cho rằng nữ nhi chưa tỉnh ngủ, hơn nữa khi nhắc tới Lục Tông cũng thấy nàng phản ứng gì, lần trước nữ nhi từ Vinh Vương phủ trở về, cũng tiếp tục ồn ào muốn thăm Lục Tông nữa.


      Nàng biết nữ nhi lại đụng phải tật xấu có mới nới cũ, bây giờ mấy tháng thấy, dường như quên Lục Tông còn mống.


      Bất quá nàng thực rất quý hài tử Lục Tông này, lâu gặp, thực có chút nhớ, cũng biết đứa kia cao lên bao nhiêu a.


      Khương Lệnh Uyển ăn xong mì trường thọ, sau đó qua chỗ lão thái thái, rồi lại trở về gian phòng của nàng.


      Sinh nhật tiểu tổ tông của Vệ Quốc Công phủ, tuy nàng chỉ là tiểu oa nhi năm tuổi, nhưng sinh ra là kim tôn ngọc quý, mới nửa ngày thu đống lễ vật lớn. Có điều, Khương Lệnh Uyển căn bản chú ý lắm, cũng lười xem, chỉ là khi đến giờ tị, nàng thấy Đào ma ma vào, khuôn mặt tràn đầy vui sướng, : “Lục tiểu thư, Vinh Thế tử đến thăm tiểu thư.”


      Lục Tông.


      Nếu là ba tháng trước, vừa nghe Lục Tông đến, khẳng định nàng ngủ mà chạy gặp .


      Nhưng lúc này, tuy nàng nhớ Lục Tông, thế nhưng trong lòng khó chịu.


      Khương Lệnh Uyển dừng chút, tay vội vàng ôm bụng, nhíu lông mày : “Ta thoải mái, muốn ngủ…”


      xong nàng liền cuộn tròn thành khối tròn, thân thể mập mạp lăn vào bên trong giường, tiếng nào.


      Đào ma ma biết đây là trò vặt của tiểu thư, đại khái là muốn gặp Vinh Thế tử. Có điều nhắc tới cũng kì quái, ba tháng trước còn dính Vinh Thế tử như thế, mãi đến ngày ấy nàng vội vội vàng vàng chạy ra từ phòng Thế tử, sau này cũng đề cập tới Vinh Thế tử nữa, phảng phất như quên mất . Hôm nay Vinh Thế tử cố ý sang thăm Lục tiểu thư, tiểu thư lại muốn gặp người, là kì quái.


      Khương Lệnh Uyển ôm bụng nháy mắt cái, nhìn Đào ma ma ra ngoài, sau nó nàng ngờ ngợ nghe được thanh quen thuộc, là giọng Lục Tông.


      Theo bản năng nàng liền vểnh tai lên nghe ngóng.


      Nghe được thanh Lục Tông, mắt nàng có chút sáng lên. Kiếp trước tuy nàng có bao nhiêu tình cảm nam nữ với Lục Tông, nhưng sau khi gả tới Vinh Vương phủ, Lục Tông sủng nàng, nàng đương nhiên càng ỷ lại vào . Mỗi lần tới thời điểm phải xuất chinh đánh trận, buổi tối nàng ngủ mình, thực có chút quen. Chia lìa mấy tháng, Lục Tông khải hoàn, nàng nghe được tiếng của , trong lòng bỗng yên tĩnh lại.


      “Lục tiểu thư, đây là quà sinh nhật Vinh Thế tử tặng cho tiểu thư.” Đào ma ma khuyên can người giường mãi, thầm nghĩ: Vinh Thế tử có tâm như vậy, hiển nhiên là đặt tiểu biểu muội này ở trong lòng.


      Khương Lệnh Uyển nghe xong, chậm rãi từ giường bò dậy, sau đó nhìn cái hộp trong tay ma ma, duỗi tay nhận lấy.


      Nàng ngồi xuống, chậm rãi mở hộp ra.


      Bên trong cũng phải đồ trang sức hay châu báu quý giá gì, mà là con rối .


      Mắt Khương Lệnh Uyển sáng rực lên, cầm con rối tinh tế đánh giá phen, phát con rối quá tinh xảo nhưng lại rất sống động, hiển nhiên tốn ít công phu…


      Con rối tiểu nữ oa béo mập, đáng như vậy, phải nàng là ai?


      Khương Lệnh Uyển nhịn được cong môi, trong lòng đắc ý.


      Nhưng mà...chẳng lẽ con rối này là Lục Tông tự mình làm?


      ______


      Có ai nào lọt hố :)))) giơ tay lên nào ahihi
      fear, Sweet you, dhtt55 others thích bài này.

    5. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 36:


      Edit: Kye


      Beta: Mira


      Khương Lệnh Uyển cầm con rối thích thôi, liền nghe thấy bên ngoài có thanh giòn tan gọi nàng. Nàng thoáng giương mắt, nhìn người đến mặc áo chiếc khoác màu xanh sẫm, đầu đội mũ quả dưa bằng gấm thêu màu đen.


      Tiểu nam oa đáng như vậy, phải Tiết Vanh là ai?


      Qua năm, khuôn mặt Tiết Vanh ngày càng mượt mà, dường như cũng mập thêm vòng, thời điểm mặc tiểu bào càng thêm ngây thơ đáng .


      Tiết Vanh đặt mông ngồi cạnh Khương Lệnh Uyển, mắt to nhìn con rối trong tay nàng, : “Con rối này đáng , mập mập như Xán Xán.” Trong mắt Tiết Vanh, những thứ mập mập tròn tròn giống như tiểu biểu muội luôn là khả ái nhất. duỗi tay muốn sờ, nhưng Khương Lệnh Uyển nhanh chóng đem con rối bỏ lại vào trong cái hộp , đóng lại, sau đó mới liếc mắt nhìn Tiết Vanh.


      Tiết Vanh quyệt miệng, dường như có chút bất mãn, nhưng lại dám hé răng.


      Khương Lệnh Uyển nhìn Tiết Vanh, nghiêng nghiêng đầu, liền phát biểu tỷ Tiết Tranh cũng tới. Tiết Tranh cùng Tiết Vanh là đôi long phượng thai, Tiết Tranh là tỷ tỷ, có người nàng chỉ ra đời sớm hơn hai khắc chung mà thôi, nhưng dù là hai khắc chung, lại để cho Tiết Tranh từ liền quyết định bảo vệ đệ đệ Tiết Vanh của mình —— cho người khác bắt nạt đệ đệ, chỉ cho đệ đệ bắt nạt người khác. Có điều Tiết Vanh lại rất ngoan ngoãn, đương nhiên tìm lí do bắt nạt người khác, mà những người thích bắt nạt Tiết Vanh, sớm bị tiểu nữ oa dũng mãnh Tiết Tranh đánh cho chạy mất dép.


      Lại nhìn Tiết Tranh, hai tỷ đệ là đôi long phượng thai, dung mạo giống nhau như đúc, nhưng Tiết Tranh cao hơn Tiết Vanh chút, cũng gầy hơn, vẫn rất dễ dàng nhận ra. Tuy Tiết Tranh là tiểu nữ oa, nhưng xưa nay thích trang điểm, tiểu cung đeo bên eo chưa từng rời , tính tình còn táo bạo hơn tiểu nam oa, ngược lại đệ đệ Tiết Vanh lại rất nghe lời, tính tình ôn hòa. nàng luôn , tính tình hai tỷ đệ này dường như bị đảo ngược.


      Khương Lệnh Uyển rất sùng bái Tranh biểu tỷ, lập tức ngẩng đầu ngọt ngào kêu tiếng: “Tranh biểu tỷ.”


      Tiết Tranh nhìn tiểu bánh bao ngồi giường La Hán, cảm thấy tiểu biểu muội càng ngày càng đáng , liền cúi người hôn má nàng cái, sau đó tiếp tục nhéo nhéo mặt mập của Khương Lệnh Uyển: “Xán Xán ngoan, lần tới biểu tỷ dẫn muội trộm trứng chim.”


      Tiết Vanh đứng bên bất mãn : “Tỷ, phải nương cho tỷ leo cây sao?”


      Tiết Vanh thầm nghĩ: Tỷ tỷ của nghịch ngợm như vậy, Xán Xán ngoan như thế, làm hư nàng tốt.


      Tiết Tranh chớp chớp mắt to, hỏi: “Đệ làm sao nương biết?” xong nàng hướng phía Khương Lệnh Uyển cười tươi: “Có đúng Xán Xán?”


      Khương Lệnh Uyển gật đầu: “Tranh biểu tỷ đúng.”


      Tiết Tranh nghe vậy liền cười to.


      Tiết Vanh lo lắng tiểu biểu muội theo tỷ tỷ học cái xấu, vội hỏi: “Xán Xán, chúng ta ra ngoài sân nặn người tuyết được ?”


      Nặn người tuyết a.


      Mắt to Khương Lệnh Uyển chuyển động, trong lòng có chút chờ mong, gật đầu : “Được.” xong liền cùng Tiết Vanh nhảy xuống giường La Hán, chuẩn bị ra ngoài nặn người tuyết.


      Đào ma ma đứng bên vội cầm chiếc áo khoác lông chim màu đỏ quả hạnh, viền áo nạm hạt thạch lựu mặc vào cho Khương Lệnh Uyển, lại đội thêm cái nón thỏ lông xù lên đầu của nàng, cuối cùng lấy thêm đôi bao tay thêu bông màu tím đeo vào tay , dặn dò: “Bên ngoài lạnh, Lục tiểu thư chơi nhanh rồi về, cận thận cảm lạnh.”


      Khương Lệnh Uyển nhìn thân hình vốn tròn vo của mình, lần này lại bị bọc kín mít, càng giống như cái bánh chưng. Vẻ mặt nàng ngoan ngoãn : “Đào ma ma, Xán Xán biết, Xán Xán cùng Tranh biểu tỷ cùng Vanh biểu ca chơi lát, rất nhanh liền trở về…”


      Ngoan ngoãn như thế, Đào ma ma liền yên tâm.


      Tiết Tranh dẫn đầu, mang theo hai bánh bao đỏ xanh, hấp tấp chạy ra ngoài sân nặn người tuyết.


      Tiết Vanh cố ý muốn ở trước mặt tiểu biểu muội thể bản lĩnh phen, liền xung phong vận chuyển tuyết, xong lại cùng tiểu biểu muội nặn người tuyết. Tiết Vanh giơ cành cây khô trong tay : “Cái này chút nữa dùng làm tay người tuyết…”


      Tay đeo găng, Khương Lệnh Uyển đắp tuyết được tốt, nhưng nhờ có Tiết Vanh trợ giúp nên cũng đỡ hơn nhiều. Còn Tiết Tranh, xưa nay nàng luôn xem thường những loại trò chơi như thế này, cảm thấy chúng ấu trĩ, nhưng lúc này lại thấy bóng dáng, cũng biết lại lắc lư bên ngoài làm cái gì.


      Khương Lệnh Uyển chỉ huy Tiết Vanh.


      Hôm nay Tiết Vanh ăn mặc khá dày, như cái bánh bao , di chuyển có chút bất tiện, thỉnh thoảng thân thể có chút vững lại đặt mông ngồi xuống đất, hoặc cẩn thận lại bị té, miệng ăn đầy tuyết. Có điều ngã vài cái tuyết cũng sao, Khương Lệnh Uyển nhìn bộ dáng Tiết Vanh có chút đáng , nhịn được cười lên, Tiết Vanh nhìn tiểu biểu muội cười đến nỗi hai con mắt cong cong, cũng ngầy ngốc nở nụ cười.


      “Tiết tiểu thư, cẩn thận chút—— "


      “Tiết tiểu thư, ngài mau trèo xuống a.”





      Nghe được thanh này, Khương Lệnh Uyển cũng kinh ngạc lắm.


      Nàng nghiêng đầu nhìn qua chỗ khác, quả nhiên thấy Tiết Tranh trèo cây.


      Hôm nay Tiết Tranh mặc thân áo bông màu xanh biếc bằng lụa, vạt áo phía trước vắt nghiêng, bên trong màu trắng tinh bao quanh bởi màu xanh lục, đặc biệt dễ thấy. Nhưng mà tình cảnh bây giờ của Tiết Tranh khá nguy hiểm, xưa nay nàng gan lớn, ỷ vào động tác linh hoạt của mình, thường hay làm ra những trò nguy hiểm như trèo cây, nhưng dù có lợi hại thế nào, tóm lại nàng vẫn chỉ là tiểu nữ oa mà thôi.


      Tiết Vanh nhìn lên, ngẩn người, sau đó liền chạy tới.


      Khương Lệnh Uyển cũng muốn gọi Tiết Tranh trèo xuống, nào biết vừa mới chạy được vài bước, dưới chân liền vấp phải cành cây khô, thân thể mập mạp liền ngã lăn quay đất, mũ thỏ đầu cũng rơi xuống. Khương Lệnh Uyển nhíu mày, muốn đứng dậy, nhưng rất nhanh liền có đôi tay vươn tới, luồn qua khe nách đỡ nàng lên.


      Khương Lệnh Uyển sững sờ giương mắt, nhìn thẳng vào tiểu thiếu niên khom lưng đứng trước mặt nàng…


      Ngũ quan tuấn tú non nớt, lông mày hơi nhíu, giống như từ trong tranh bước ra. Khương Lệnh Uyển ngay lập tức bị sa vào đôi con ngươi trầm lặng sâu thăm đen như mực, nàng vui mừng mấp máy môi, nhưng lại ra lời.


      Ba tháng gặp, dường như cũng thay đổi gì.


      Lục Tông nhanh chậm nhặt mũ thỏ dưới đất đội lên cho tiểu bánh bao, thấy nàng lời, chỉ mở đôi mắt to nhìn , liền nhàn nhạt : “Còn nhận ra huynh ?”


      Khương Lệnh Uyển nghe xong suýt nữa cười ra tiếng.


      Ngày thường Lục Tông rất ít , lại nghiêm túc, hôm nay như vậy giống như vui đùa. Hai người bọn họ chỉ mới ba tháng gặp, làm sao nàng có thể quên cơ chứ? Chỉ là nàng nghĩ tới, ra là Lục Tông vốn rời . Vừa rồi trong lòng nàng có chút hối hận, bây giờ thấy ở chỗ này, khỏi vui mừng, liền nhón chân lên ôm lấy cổ , chà xát khuôn mặt , cong môi thân mật gọi: “Lục Tông…”


      “Ừm.”


      Lục Tông ôm tiểu bánh bao trong ngực, đáp tiếng.


      Mấy tháng gặp, dường như tiểu bánh bao sống rất tốt, ăn no béo trắng, khuôn mặt lại tròn thêm vòng. Thấy nàng thân cận với như vậy, vầng trán Lục Tông nhu hòa hơn chút, sau đó hỏi: “Lễ vật sinh nhật, thích ?”


      Tiểu rối béo kia sao?


      Khương Lệnh Uyển nới lỏng tay, nhìn gương mặt tuấn tú của Lục Tông, gật đầu, thanh mềm mại : “Xán Xán rất thích, nhưng mà…” Nàng dừng chút, nhấp nháy mắt, : “Xán Xán còn muốn cái khác.”


      Lục Tông nhìn đôi mắt to linh động của tiểu bánh bao, phối hợp hỏi: “Cái gì?”


      Khương Lệnh Uyển đưa tay chỉ gò má của nàng.


      Ý rất ràng.


      Lục Tông ngẩn người, cũng gì, chỉ cúi người hôn lên gương mặt bánh bao của nàng cái.


      Vừa hôn xong, Tiết Tranh cùng Tiết Vanh vừa vặn qua. Tiết Vanh thấy Lục Tông hôn tiểu biểu muội, chân ngắn vội vàng chạy đến trước mặt Khương Lệnh Uyển hét lên: “Huynh cũng muốn hôn…” xong đôi môi béo nộn liền đưa tới.


      Lục Tông liền ôm người lên.


      Tiết Vanh vồ hụt, đôi mắt to long lanh nước tràn ngập oán niệm nhìn Lục Tông.


      Tiết Tranh sang sảng nở nụ cười, đưa gò má của nàng đến trước mặt đệ đệ, : “Hôn tỷ, muốn hôn hôn tỷ được rồi…”


      ·


      Lúc này tâm tình Khương Lệnh Uyển rất tốt, khuôn mặt tràn đầy nụ cười, nắm tay Lục Tông chạy tới tiền thính tìm cha mẹ. Nàng vừa nhìn thấy cha, đôi mắt liền sáng lên, “thịch thịch thịch” chạy tới.


      Khương Bách Nghiêu trò chuyện với Khương Nhị gia, thấy nữ nhi bảo bối chạy đến, khuôn mặt lộ ra nụ cười từ ái, ôm nữ nhi lên đùi, sờ sờ khuôn mặt bé của nàng : “Tiểu thọ tinh của chúng ta đến rồi.”


      Khương Lệnh Uyển cười cười, nghiêng đầu nhìn Khương Nhị gia kêu tiếng: “Nhị thúc.”


      Khương Nhị gia nhìn tiểu chất nữ xinh đẹp đáng liền thích thôi, cười cười : “Xán Xán của chúng ta càng lớn càng đẹp, sau này chắc chắn là tiểu mỹ nhân.”


      Khương Lệnh Uyển thầm nghĩ: Sau này nàng phải là tiểu mỹ nhân, là đại mỹ nhân.


      Nghĩ tới khuôn mặt của mình sau này lớn lên, Khương Lệnh Uyển có chút tự hào, có điều kiếp trước nàng tiêu tốn khá nhiều vào việc trang điểm trang phục, kiếp này nên khiêm tốn lại chút.


      Bên này Khương Lệnh Dung cùng Khương Lệnh Huệ cũng tới tiền thính tìm cha.


      Khương Lệnh Huệ mặc thân váy đỏ khoác thêm chiếc áo gấm viền vàng phía trước, dung mạo tệ, trang phục như vậy thực đẹp đến chói mắt, mà Khương Lệnh Dung lại mặc bộ váy màu mật ong nhàn nhạt, tuy ăn mặc đơn giản, nhưng nhìn qua thực bé ngoan, càng làm người khác thích. Khương Lệnh Huệ nhìn thấy Khương Nhị gia liền vui vẻ chạy tới, còn có nữ tử trẻ tuổi mĩ mạo đứng cạnh Khương Lệnh Dung, chính là nữ tiên sinh của Khương Lệnh Dung, Thẩm Như Ý.


      Lần trước Khương Lệnh Dung bị bệnh, khuôn mặt liền gầy ít, nhưng Khương Nhị gia cũng chỉ qua thăm nom vài lần, chỉ có vị tiên sinh Thẩm Như Ý chăm sóc Khương Lệnh Dung rất tỉ mỉ chu đáo, giúp nàng khỏe mạnh trở lại. Mẫu thân Khương Lệnh Dung vừa mới rời , đây chính là thời điểm cần người quan tâm nhất, nên nàng liền có chút ỷ lại Thẩm Như Ý. Thẩm Như Ý là nữ tử chưa lấy chồng, việc chăm sóc hài tử thực cũng có kinh nghiệm gì, nhưng dường như đó là thiên tính của nữ tử, có cách nào từ chối Khương Lệnh Dung, tuy nàng nghỉ, nhưng vẫn thường xuyên qua đây chăm sóc đứa trẻ này.


      Thẩm Như Ý dẫn Khương Lệnh Dung đến tiền thính, vốn định đưa đến liền trở về, dù sao Quốc Công gia cùng Khương Nhị gia đều ở đây, nàng là nữ tử, tự nên biết kiêng dè.


      Chỉ là ——


      Thẩm Như Ý ngước mắt nhìn về phía người ngồi ghế chủ vị, nam tử mặc bộ cẩm bào màu trắng thêu hình trăng lưỡi liềm, trong ngực ôm tiểu nữ oa phấn điêu ngọc mài, gương mặt tuấn tú nho nhã tràn đầy nụ cười nhã nhặn, làm cho lòng người cảm thấy ấm áp. Thẩm Như Ý đọc đủ loại thi thư, tính tình thanh cao, từng tuyên bố chung thân gả, nàng cảm thấy những nam tử ô uế thế gian kia có người nào xứng với nàng, nhưng nam tử này…


      Thẩm Như Ý cảm thấy trái tim mình ầm ầm nhảy lên, trong lòng căng thẳng, lòng bàn tay đầy mồ hôi.


      Khương Lệnh Uyển ngồi trong lồng ngực cha rất vui vẻ, nhìn Khương Lệnh Huệ tới, nụ cười nhạt bớt, sau đó nhìn Khương Lệnh Dung tới cách đó xa, cùng với Thẩm Như Ý đứng ở cửa. Khương Lệnh Uyển thấy mặt Thẩm Như Ý hơi ửng hồng, đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía bên này, trong mắt có chút si mê tầm thường.


      Đây là…


      Khương Lệnh Uyển bỗng nhiên ý thức được điều gì đó.


      Nàng ngẩng đầu nhìn gương mắt tuấn tú chuyên hút hoa đào của cha, bất đắc dĩ nhíu mày lại.
      fear, Sweet you, dhtt52 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :