1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Kiều Nhuyễn Tiểu Tức Phụ - Đông Phương Ngọc Như Ý (Chương 29 -New~)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bé Muỗi dễ thương

      Bé Muỗi dễ thương Well-Known Member

      Bài viết:
      102
      Được thích:
      1,558
      CHƯƠNG 15: KINH THÀNH

      Editor: Bé Muỗi

      Sáng sớm hôm sau, bái biệt lão thái quân, Từ thất thiếu gia an bài hai gia đinh quen thuộc đường ở kinh thành, đưa hai nương về quý phủ của Vệ Bác.

      Lúc ngang qua cầu, đám người vây quanh thành nhóm chặn hết đường. Mặc Kỳ Kiêu xuống ngựa nhìn, phát ra là hai nương tự nguyện bán thân lấy tiền xem bệnh cho phụ thân.

      đến gọi hai nương trong xe: “A Thiến, hai muội sau này cũng phải có nha hoàn, hai nương này từng theo cha mẹ diễn xiếc, cũng có chút công phu, có thể bảo vệ hai muội. Nhìn đáng thương, huynh muốn mua bọn họ cho muội cùng nhị nương, hai muội xuống xem coi có vừa ý ?”

      Hai tỷ muội xuống xe nhìn vào đám đông, quả là hai tiểu nương 13 -14 tuổi, khóc đáng thương. Tiểu nương có vẻ là tỷ tỷ quỳ lết đến bên chân A Thiến: “ nương, cầu nương mua chúng ta , chúng ta việc gì cũng làm được, cha ta còn chờ tiền để được xem bệnh.”

      Tử Thiến trong lòng cũng khó chịu, liền gật đầu với Kỳ Kiêu, Kỳ Kiêu liền an bài Tiết Lục đưa bạc cho bọn họ, đưa về nhà trước, ngày mai hãy đến Vệ phủ.

      “Muội đặt tên cho hai nàng , về sau họ là nha hoàn của muội.” Kỳ Kiêu .

      A Thiến nghĩ nghĩ rồi : “Gọi là Đan Quế, Ngân Quế . Hề nhi thấy được ?”

      Nước mắt Tử Hề theo mạn che mặt rơi xuống, nghẹn ngào gật đầu. Cây đan quế và ngân quế trong Nhiễm gia phủ chính là ấn tượng sâu nhất trong trí nhớ hai nàng.

      Từ Vĩnh Hàn hiểu sao nữ nhân này nhiều nước mắt dữ vậy, là phiền đến chết.

      Lúc ngang qua trước cửa nha môn Thuận Thiên phủ, xe ngựa bị đám người chặn lại.

      Tiếng chiêng trống vang rộp trời, gã quan viên cưỡi con ngựa cao to giơ lên cao hoàng bảng, thần tình nghiêm túc, quan binh hộ vệ hai bên ngừng đẩy đám người vây quanh tách ra, ra hôm nay là ngày yết bảng thi Hương.

      Sau khi hoàng bảng được dán lên, đám đông lập tức xông vào. Nhất thời vang lên tiếng khóc, tiếng cười, lại có tiếng nổi điên chửi bậy.

      người hô lớn: “Tống Dật đứng nhất Giải Nguyên là thế nào.”

      người bên cạnh cười : “Đó là tất nhiên, Giải Nguyên ở kinh thành cho Tống Dật đúng rồi, chúng ta tâm phục khẩu phục. Sang năm thi Hội, Tống Dật nếu trúng Trạng Nguyên, vậy toàn bộ Quốc Tử Giám chúng ta còn mặt mũi nào ở kinh thành nữa.”

      Mặc Kỳ Kiêu trong lòng trầm xuống, Tống Dật có phải là Tống Dật có hôn ước với A Thiến ?

      nhìn được biểu tình của A Thiến trong xe ngựa, nhưng có thể khẳng định nàng có nghe thấy bọn họ chuyện. Nàng từng là thiên kim Hầu phủ, có thể cùng nàng định thân từ bé sao quá kém được. Tống Dật rốt cuộc là người như thế nào, muốn sớm gặp được .

      Đến Vệ phủ, sau sai vặt thông truyền, vị phụ nhân đầy phong độ trí thức bước nhanh ra, giữ chặt A Thiến đánh giá từ xuống dưới.

      “Dì”. Tám năm gặp, sao lệ nóng tràn khóe mắt.

      “Con của ta” Vệ phu nhân Tần thị ôm A Thiến, thất thanh khóc rống.

      A Thiến nằm ở đầu vai bà cũng oa oa khóc lớn. Khóc đến Kỳ Kiêu lắc đầu, hận thể ôm nàng ôn nhu an ủi.

      Sau khi bình tĩnh lại, Tần thị kéo Tử Hề qua: “Đây là Hề nhi?”

      Tử Hề cũng rơi lệ đầy mặt, kêu dì.

      “Dì, mấy năm nay, người có nghe được tin tức của cha mẹ ?” A Thiến lo lắng hỏi.

      Tần thị nhìn lướt qua, cúi đầu gạt lệ cho Tử Hề, chậm rãi lắc đầu, nhìn A Thiến thất vọng rũ mắt, cắn môi. Lại an ủi :“ có tin tức, chính là tin tức tốt. Nghe nguyên Cảnh Dương hầu nhà mười người đều chết vì ôn dịch , tuyệt hậu, có tin tức là chứng minh bọn họ hoàn hảo còn sống.”

      A Thiến cùng Tử Hề đều sợ hãi run lên, vừa lo lắng, vừa có điểm yên tâm, nhưng vẫn còn thở dài bất an.

      Mọi người vào phòng ngồi xuống, Tần thị phân phó gã sai vặt nhanh Quốc Tử Giám thỉnh lão gia trở về, cháu đến đây. Vệ Bác là tiến sĩ Quốc Tử Giám, tên ông có chữ bác, lại làm tiến sĩ, mọi người cười ông sinh ra là để làm tiến sĩ.

      A Thiến giới thiệu với Tần thị:“Vị này là tiểu vương gia Việt vương phủ, vị này là Từ tướng quân Định quốc công phủ, là hai người họ hộ tống con cùng Hề Nhi đến kinh thành.”

      Tần thị kinh hãi, biết làm sao cháu có thể quen biết quý nhân như vậy. Mặc Kỳ Kiêu ôn hòa cười cười, tiến lên hành lễ với Tần thị:“Kỳ Kiêu cũng định Quốc Tử Giám đọc sách, trước hết kêu người tiếng sư mẫu.”

      “Này...... Thế này ....” Tần thị quẫn bách dám nhận lễ.

      Hai bên lại hàn huyên vài câu, rồi hai nam nhân đứng dậy cáo từ. Kỳ Mặc Kỳ Kiêu muốn về, muốn gặp Vệ Bác. Nhưng có biện pháp, phải tiến cung thỉnh an.

      Hoàng thượng thấy cháu trai đột nhiên đến kinh thành, tự nhiên vô cùng cao ứng, mang theo đến Thanh Ninh cung của Thái hậu.

      Thái hậu hai ngày nay cảm thấy người thoải mái, nằm tháp ăn cháo tổ yến, thấy tiểu tôn tử bướng bỉnh bộ dạng cao đến như vậy, lại còn khí bừng bừng, tự nhiên cao hứng cười toe tóe, lại nhịn được mắng Việt vương:“Phụ vương con bất hiếu, nhiều năm trở về kinh , cả ngày chỉ biết sa vào tử sắc, cũng quý thân thể của mình. Ngay cả ca ca con cũng là bộ dáng ma ốm bệnh tật, ai! Làm cho ai gia đau nát tâm, con trở về tốt rồi, năm nay cũng 17, nên phong Quận vương cho con rồi.”

      Quy củ Hoàng gia, con trai Hoàng thượng phong Thân vương, thế tử kế tục tước Thân vương, con trai thứ phong Quận vương, Quận vương thế tử kế tục tước Quận vương, con trai thứ phong Phụ Quốc tướng quân. Nếu có chút công lao đều được tấn phong lặp lại như vậy.

      Hoàng thượng luôn luôn nhân hiếu, thấy Thái hậu cao hứng, cũng theo tức đáp:“Kiêu nhi trở lại rồi, bệnh Hoàng tổ mẫu con rất nhanh bình phục. Phong hào lấy tên là Khang , gọi là Khang quận vương, chọn ngày lành tháng tốt tổ chức lễ tấn phong. Mẫu hậu ý như thế nào?”

      Thái hậu gật đầu tán thưởng, lại hỏi vương phủ an bài như thế nào?

      Lúc trước Việt vương thích, tìm cách trốn , làm Thái hậu tức giận, Hoàng thượng liền đem Việt vương phủ thưởng cho Hoài vương. Nay trong kinh có vương phủ trống, lệnh cho Công bộ xây, chốc cũng xây xong. Chỉ còn tòa Hộ Quốc công phủ, tòa An Bình hầu phủ bị phong bế từ tám năm trước do Án ngũ công nhớ nhà.

      Hoàng thượng nghĩ rồi :“An Bình hầu phủ quá , thích hợp làm vương phủ, liền lệnh công bộ ba tháng tu chỉnh cho tốt Hộ Quốc công phủ , trước cuối năm có thể cho Kiêu nhi dọn vào ở.”

      Thái hậu gật đầu, lại hỏi Kỳ Kiêu đến kinh thành như thế nào, lại được tôn nhi báo cho biết là cùng Từ thất thiếu gia, gật đầu:“Từ gia phải người ngoài, toàn thân thích, con trước hết cứ ở chỗ Vĩnh Hàn, còn có thể học ít võ nghệ.”

      Kỳ Kiêu :“Tôn nhi muốn ban ngày đến Quốc Tử Giám đọc sách, buổi tối đến chỗ thất ca nghỉ ngơi, cùng huynh ấy luận bàn võ nghệ.”

      “Đến Quốc Tử Giám đọc sách gì? Con ở trong cung cùng ta đọc sách phải tốt hơn sao.” người thanh niên mặc áo mãng bào màu vàng, thắt lưng bằng ngọc đái, đầu gắn kim quan, vào Thanh Ninh cung, cười quỳ xuống thỉnh an Thái hậu cùng Hoàng thượng.

      “Đại ca.” Mặc Kỳ Kiêu cười nghênh đón.

      Người tới đúng là Đại hoàng tử Mặc Kì Sính, lớn hơn Mặc Kỳ Kiêu tuổi, nhìn qua lại trầm ổn hơn nhiều. Hoàng thượng con nối dòng đơn bạc, chỉ có hai hoàng tử, đại hoàng tử do cố Hồ hoàng hậu sinh, nhị hoàng tử năm nay 10 tuổi, là Hoàng hậu nương nương tại, từng là Lệ phi sinh. Bọn họ đều đồng trang lứa, tuổi lớn nhất là đại hoàng tử, Việt vương cũng có hai con trai, và cuối cùng là con Hoài vương - Mặc Kỳ Tuấn.

      “Đại ca có ý tốt, đệ tâm lĩnh, chỉ là vài năm nay đệ ở trong kinh, rất nhiều người quen, đệ muốn Quốc Tử Giám kết giao với thanh niên tài tuấn, chúng ta huynh đệ cảm tình, vô luận là phải sớm chiều ở chung, đều là vậy.” Mặc Kỳ Kiêu .

      Đại hoàng tử biết muốn ở trong cung, vốn muốn cưỡng cầu.

      Thái hậu luôn thích đại hoàng tử, nhìn đến hai tôn tử thân thiết hòa thuận, càng thêm vui mừng, oán trách Kỳ Kiêu :“Kiêu nhi đúng là có phúc, nếu đến sớm nửa năm, lúc tháng ba tuyển phi cho hoàng huynh con, thuận tiện cũng tuyển cho con luôn. Nay Sính nhi cùng trưởng tôn nữ quốc công Trương Quyên đính thân, tháng chạp năm nay là đại hôn . Tuấn nhi cũng định thân với thiên kim Hộ bộ Thượng thư, mùa thu sang năm đại hôn. Con nhìn xem con, sớm chút đến kinh thành, nên có phúc hưởng.”

      Mặc Kỳ Kiêu hì hì cười cọ bên người Thái hậu:“Tôn nhi phúc, nhưng hoàng tổ mẫu có nhiều phúc mà, về sau tôn nhi thường đến chỗ hoàng tổ mẫu ngồi chơi chút, tự nhiên liền dính được phúc khí, còn lo lắng tìm thấy vợ tốt sao?”

      Thái hậu ha ha cười:“Con ngọt quá à. Chờ phủ đệ con tu sửa xong, mùa xuân sang năm cho con tuyển phi.”

      Do Hoàng hậu mang nhị hoàng tử Pháp Hoa tự dâng hương, ở trong cung, ngày khác Kỳ Kiêu lại đến bái kiến.

      Ở trong cung Thái hậu dùng Ngọ Thiện, Thái hậu lại thưởng đống thứ tốt, chuyện thêm chút, mới cho Quốc Tử Giám báo danh.

      Thái giám Tổng quản bên người Hoàng thượng tự mình dẫn Khang quận vương gặp tế tửu Quốc Tử Giám, làm lão phu tử sợ tới mức biết an bài vị vương gia này như thế nào mới tốt.

      Mặc Kỳ Kiêu tiễn bước thái giám Tổng quản, cùng tế tửu dạo vòng Quốc Tử Giám, đại khái biết phương hướng.

      “Quận Vương gia người xem, tận cùng sân này, bên trong trồng cây hoa quế có gian phòng ở chính là chỗ Tống tướng công , vừa mới được yết bảng thi Hương, thi đậu thứ nhất Giải Nguyên đó.” Tế tửu vui tươi hớn hở khoe môn sinh mình đắc ý nhất.

      Khang quận vương cười :“Vậy tất cả đều là dựa vào tế tửu đại nhân dạy dỗ tốt, nhưng biết Tống tướng công này là người ra sao, ta cũng muốn gặp mặt .”

      “Phụ thân Tống Dật là Giang Tô lương đạo, hàng năm nhậm chức bên ngoài, trong nhà chỉ có tổ mẫu, mẫu thân, lại kiêu căng, khổ tâm đọc sách, có thể là thi Hội trúng Trạng Nguyên. hôm nay về nhà chờ người phi ngựa báo tin, ngày mai Quốc Tử Giám chúng ta có lộc minh yến, Vương gia tự nhiên gặp được .” Tế tửu liên tiếp gật đầu, lòng tràn đầy khen ngợi.

      Khang quận vương trong lòng hờn giận, lười vòng vo, liền xoay người . Tế tửu vội hỏi chỗ ở an bài làm sao?

      Kỳ Kiêu chỉ vào căn phòng dưới gốc cây hoa quế:“Bổn vương muốn ở phòng này.”

      Tế tửu vội vàng gật đầu, dám trái ý , chỉ là đổi phòng ở, đem phòng Tống Dật lần lượt quét tước dọn dẹp. Quốc Tử Giám tư nghiệp, tiến sĩ, trợ giáo cùng nhóm phu tử đến hành lễ với Khang quận vương.

      Kỳ Kiêu cũng ở tại Quốc Tử Giám, mà là về Định quốc công phủ, đem những thứ Thái hậu, Hoàng thượng thưởng này nọ chọn hai kiện hiếu kính lão thái quân, cái khác phân phó Tiết Lục thu thập, ngày mai mang qua cho A Thiến.
      NGÂN TRÚC, Chris_Luu, vo tam15 others thích bài này.

    2. cô gái bạch dương

      cô gái bạch dương Well-Known Member

      Bài viết:
      439
      Được thích:
      375
      Mấy chương này tử hề mờ nhạt hơn tử thiến nhưng t thích tử hề hơn
      Bé Muỗi dễ thương thích bài này.

    3. Bé Muỗi dễ thương

      Bé Muỗi dễ thương Well-Known Member

      Bài viết:
      102
      Được thích:
      1,558
      @ bạch dương Tui cũng vậy ah!!! Kiêu ca đối xử với A Thiến tốt quá, làm A Hề tủi thân. Thấy tội nghiệp.
      cô gái bạch dương thích bài này.

    4. Bé Muỗi dễ thương

      Bé Muỗi dễ thương Well-Known Member

      Bài viết:
      102
      Được thích:
      1,558
      CHƯƠNG 16 HOÀNG GIA

      Editor: Bé Muỗi

      Sáng sớm, Mặc Kỳ Kiêu kích động mang theo Tiết Lục, Đan Quế, Ngân Quế Vệ phủ gặp Nhiễm Tử Thiến. Hôm qua, Vệ Bác chưa kịp bái kiến Khang Quận vương, hôm vị tôn thân này bỗng nhiên xuất trong nhà mình, làm cho ông có phần luống cuống tay chân.

      “Gặp qua Vệ Bác tiến sĩ.” Mặc Kỳ Kiêu cung kính thở dài.

      Vệ Bác sợ đến mức quỳ sụp xuống: “Khấu kiến Khang Quận vương.”

      Kỳ Kiêu vội đỡ ông đứng lên, hai bên hàn huyên qua lại, mục đích đến thăm, Vệ Bác sai người chạy nhanh về hậu trạch thỉnh phu nhân cùng Nhiễm gia nhị vị nương lại đây.

      “A Thiến.” thân ảnh xinh đẹp vào cửa, Khang Quận vương hai mắt sáng ngời đứng dậy nghênh đón.

      “Kiêu ca ca.” A Thiến nhìn cái liền cúi đầu, vẫn bị phát hai mắt nàng sưng đỏ. Tối qua, nàng cùng dì chuyện xảy ra mấy năm qua, đau lòng đến ruột gan đứt từng khúc.

      “Làm sao vậy? Khóc?” cúi đầu tìm tòi nghiên cứu nàng, lại bị Vệ Bác làm giựt mình, “A Thiến, sao con có thể kêu thẳng tục danh của Khang Quận vương, còn mau hành lễ?”

      Bây giờ, mọi người mới biết Mặc Kỳ Kiêu được Hoàng thượng phong thành Khang Quận vương. Tần thị đầu hành lễ, lại bị Kỳ Kiêu ngăn lại: “Về sau, ta còn đến Vệ phủ thường xuyên, nếu cứ khách khí vậy, ta chịu nổi. Ta cùng Tử Lâm kết nghĩa em, bối phận tất nhiên là vãn bối, về sau lễ miễn , bằng ta cũng muốn lấy thân phận chất nhi gặp tiến sĩ và sư mẫu.”

      Hành lễ với Quận vương là đều tất yếu, khẩn thiết như vậy, người Vệ gia cũng đành đáp ứng.

      “A Thiến, huynh mang Đan Quế cùng Ngân Quế đến cho muội nè.”

      A Thiến nhìn thoáng qua hai nha đầu, ngũ quan xem như đoan chính, màu da hơi đen chút, lên đây là người phải phơi nắng làm xiếc bên ngoài, so sánh với tỷ muội Nhiễm gia, càng tôn thêm vẻ trắng nõn của hai nàng.

      Hai nha đầu biết điều tiến lên bái kiến chủ tử, Kỳ Kiêu tỏ vẻ chăm sóc với A Thiến: “Huynh đưa bọn họ năm tiền công, muội chỉ cần phân phó công việc cho họ, cần khách khí, nếu có gì khó xử tìm huynh, là đến Định Quốc công phủ, hai là nhờ Vệ Bác tiến sĩ ở Quốc Tử Giám cho huynh biết. Hoàng thượng lệnh công bộ sửa chữa Hộ Quốc công phủ thành Khang Quận vương phủ, năm sau có thể dọn vào. Về sau muội cứ đến Hộ Quốc công phủ tìm huynh.”

      A Thiến ngẩn ra, giương mắt nhìn : “Hộ Quốc công phủ? Hộ Quốc công phủ? Chỗ đó...”

      Kỳ Kiêu biết nàng suy nghĩ cái gì, gật đầu : “Chính là phủ kế bên phủ Nhiễm gia năm xưa. Hộ Quốc công phủ.”

      A Thiến cúi đầu, đôi mắt lại đỏ. Tử Hề yên lặng đứng cạnh bên cắn môi, sắp đem khăn tay xé rách.

      Kỳ Kiêu yên lặng thở dài, lại bất đắc dĩ đau lòng, hận thể đem mọi người ra khỏi phòng, để có thể chuyện với A Thiến nhiều hơn.

      Nhưng thể lưu lại lâu, còn phải tiến cung thỉnh an Hoàng hậu, chỉ mềm giọng an ủi vài câu, lưu lại mấy hòm khắc hoa, xoay người rời .

      “Vương gia xin dừng bước, nhận hai nha đầu ổn, mấy món lễ vật xin Vương gia hãy mang về .” Tần thị nhìn lướt qua mấy cái hồm, biết rằng đồ vật bên trong rất xa xỉ.

      A Thiến cũng vội vàng : “Đúng vậy, Kiêu ca ca, huynh tặng muội rất nhiều đồ rồi, lại nhận nữa, muội thấy bất an trong lòng.”

      Kỳ Kiêu quay đầu : “Có gì bất an chứ? ít vật ngoài thân, đáng giá để ý sao? A Thiến nhận huynh là đại ca nữa rồi.”

      “Nhưng...” A Thiến khó xử cúi đầu. Mặc Kỳ Kiêu liếc nhìn nàng cái, cố ý bước nhanh vào đình viện, A Thiến đuổi tới: “Kiêu ca ca, huynh vẫn nên mang về .”

      Mặc Kỳ Kiêu lại vài bước mới dừng lại quay đầu, chờ A Thiến đến bên cạnh.

      Hai người đứng trong đình viện, giọng chuyện, bên ngoài nghe ràng lắm: “Lúc ở hồ Hành Thủy, túi tiền của huynh bị ướt đến hư rồi, hay là muội thêu cho huynh cái hà bao , xấu đẹp gì cũng đẹp.”

      Nhớ đến đủ loại tình cảnh ở hồ Hành Thủy, mặt A Thiến lên hai rặng mây đỏ, khẽ gật đầu: “Dạ, vậy huynh muốn thêu cái gì?”

      “Bình thường huynh thấy người ta hay thêu hai đóa hoa sen, rồi có hai con vịt bơi bên cạnh, mẫu đó cũng đẹp.” Mặc Kỳ Kiêu vẻ mặt suy nghĩ khổ tâm.

      “Đó là sen tịnh đế và uyên ương hí thủy, vịt cái gì chứ.” A Thiến cười nhạo lên chọc , đôi môi đỏ mọng xinh đẹp gợn sóng, làm lòng người nhộn nhạo.

      Nàng nở nụ cười, tâm tình thoải mái ít, thấy ánh mắt nàng lại nhu hòa vài phần, trong mắt vô tình tràn ra ý cười sủng nịch.

      Trong phòng còn nhiều người như vây, Mặc Kỳ Kiêu giọng, giọng : “Muội xem sao rồi làm cho huynh nha, huynh trước.”

      Hoàng hậu nương nương nguyên là Lệ phi, trong trí nhớ thơ ấu của Mặc Kỳ Kiêu căn bản tồn tại, bởi vì Hoàng thượng có đống phi tần đủ màu sắc, chỉ được nhìn thấy lúc đại yến trong cung, phân biệt được ai với ai.

      thân cận lạnh lùng, Hoàng hậu lấy tư thái Hoàng bá mẫu đoan trang hào phòng hỏi han ân cần vài câu, liền thưởng cho đống thuốc bổ.

      Thái hậu ban cho vàng bạc đá quý linh tinh, mang danh là điều tốt nghênh tôn tử trở về, Hoàng hậu lại ban cho nhân sâm, huyết yến, lộc nhung, cỏ linh chi, thuốc bổ, vừa quý trọng hơn Thái hậu, vừa tỏ ý quan tâm săn sóc cháu trai.

      ra từ cung Hoàng hậu, Mặc Kỳ Kiêu phải đến cung Đại hoàng tử.

      “Đại ca có nhã hứng!” Đại hoàng tử ngồi ở Thiền điện xem các thái giám cung nữ bàn luận này nọ, bị Mặc Kỳ Kiêu trêu ghẹo .

      Đại hoàng tử ôn hòa cười:“Kiêu đệ hôm nay Quốc Tử Giám đọc sách sao?”

      “Đại ca cũng đọc sách, đệ còn gấp đọc sách làm gì, bằng chúng ta tìm trứng chim thôi?” Mặc Kỳ Kiêu nhướng mày chớp mắt.

      Đại hoàng tử cười ha ha, khi còn , bọn họ ở ngự thư phòng đọc sách, cũng thừa dịp lúc nghỉ ngơi, vụng trộm lấy trứng chim, làm hại tiểu thái giám hầu bên người bị Hoàng tổ phụ đánh bằng roi.

      Bọn cung nữ và thái giám nối đuôi nhau ra, để lại đống đồ dùng đại hôn chất cao như núi.

      Đại hoàng tử suy nghĩ về thời thơ ấu, ánh mắt có chút sương mù: “Chuyện tình lúc trước còn rất ràng, đảo mắt chúng ta đều lớn lên, lại đến lúc thành thân sinh con.

      Trong điện có người ngoài, Mặc Kỳ Kiêu đến mở hòm trong đó ra, có trang phục, hài mạo, vật trang trí...

      “Đại ca, huynh có thích đại tẩu hay ?”

      “Hoàng gia có cái gì thích hay , đơn giản là môn đăng hộ đối, tướng mạo tương đồng.” Đại hoàng tử bình tĩnh kể ra, tựa như chuyện của người khác.

      Mặc Kỳ Kiêu nghiền ngẫm, lộ ra ý cười nhìn : “Mấy tháng sau là đại hôn, huynh có chút kích động nào sao?” Nếu đổi lại là cưới A Thiến, còn biết vui mừng đến mức độ nào.

      có cảm giác gì, chỉ đúng dịp vô tình gặp được nàng, xem qua lần, dung mạo đoan chính, tính tình giống các tiểu thư khuê các khác, đoan trang bình thản, thế là huynh chọn thôi.” cảm thấy sai vì chẳng thấy cái gì sai, nhưng thích cũng phải.

      Mặc Kỳ Kiêu tò mò những gì cần chuẩn bị cho đại hôn, trong lòng thầm mơ ước đến hôn lễ với A Thiến, liền ỷ vào quan hệ tốt với Đại hoàng tử, tiếp tục mở cái hòm khác ra xem. Mũ kim phượng, vàng ròng, kim châu, tầm mắt Kỳ Kiêu đột nhiên bị trâm cài thủy tinh hấp dẫn, được điêu khắc từ ngọc thành những đóa hoa tử đằng, màu trong suốt, phản chiếu ánh sáng. Lại dùng những sợi vàng như sợi tóc làm thành chuỗi ngọc bên dưới, hơi lay động tràn ngập màu sắc, là đẹp đến tâm xao động.

      Đại hoàng tử thấy cầm trang sức nữ nhân mà thích rời tay, bộ dáng lại rất buồn cười: “Kiêu đệ, đệ sao lại có hứng thú với mấy món này vậy?”

      “Đại ca, cái này có thể kêu Ngân Chỉ cục làm thêm món nữa ?”

      “Đệ thích ah?” Đại hoàng tử thể tin nhìn .

      “Dạ, đệ muốn cây trâm như vậy.”

      Đại hoàng tử đến trước mặt Mặc Kỳ Kiêu, đánh giá thần sắc của , khỏi có chút giật mình: “Đệ có tỷ muôi, mẫu thân ở kinh thành, đệ muốn cái này là ...”

      Trong mắt Đại hoàng tử lên sắc thái kinh dị, tiện đà nở nụ cười ý vị thâm trường.

      sai, đệ có người trong lòng, muốn tặng lại cho nàng.” xạo bằng thoải mái thừa nhận, dù sao cũng thề phải A Thiến cưới.

      “Mau với đại ca, là nương nhà nào?” Đại hoàng tử hai mắt sáng ngời, hưng trí hỏi han.

      Mặc Kỳ Kiêu nở nụ cười: “Sao huynh quan tâm phu nhân của đệ còn hơn phu nhân của huynh vậy? Huynh có cho đệ làm thêm cái trâm nữa ?”

      “Còn làm cái gì, đệ thích cầm , Ngân Chỉ cục làm đến mười bộ trang sức, căn bản dùng hết, đệ cứ lấy nhiều chút.” Đại hoàng tử đem phu nhân tương lai để vào mắt.

      Mặc Kỳ Kiêu thích cây trâm hoa tử đằng, tựa như tưới hoa làm mê luyến thể tự kiềm chế. khách khí chắp tay : “Đa tạ”

      Đại hoàng tử lại hỏi nương nhà ai, Mặc Kỳ Kiêu quyết tâm chịu , chỉ sau này biết.

      Trước cơm tối, Mặc Kỳ Kiêu đến Quốc Tử Giám, thể nghiệm chút Lộc Minh Yến trong truyền thuyết, gặp lần Giải Nguyên trong truyền thuyết Tống Dật.

      Quốc Tử Giám là nơi tôn sư trọng đạo, tế tửu, tư nghiệp, tiến sĩ đều ngồi ghế , nhân vật chính của hôm nay Tống Dật cũng được ngồi ghế , Khang Quận vương là học sinh có địa vị tôn quý nhất, tất nhiên cũng được ngồi ghế , ngồi kế là thế tử Cảnh An hầu Hàn Bân, mặc cẩm bào màu trắng, khí chất phong lưu khóe môi nhếch lên cười.

      Tế tửu phát biểu đầy [chi, hồ, giả dã] cẩm tú văn vẻ, rồi đến lượt Tống Dật phát biểu cảm nghĩ.

      “Ta ban đầu chỉ là ngu sinh, tài sơ học thiển, được thâm sâu, nhưng được ân sư chỉ điểm, liền thoát khỏi tuyệt vọng, đọc rộng ra tạp thư, như lấy rượu độc giải khát. Nhưng càng đọc nhiều sách càng loạn, ta lại được ân sư dạy bảo, cân nhắc từng chữ từng chữ chỉ ra điểm giác ngộ. Sau đó, trí viễn sinh sôi. may mắn. Ta mới được vinh quang như hôm nay...”

      Đầu tiên, Tống Dật hành lễ với nhóm ân sư, hành động hết sức chân thành, biểu cảm cảm kích, sau đó, lại khích lệ nhóm học đệ tiếp tục cố gắng, tương lai tất có tiền đồ tốt.

      Mặc Kỳ Kiêu mắt lạnh nhìn, thân hình Tống Dật cao lớn, xấp xỉ Nhiễm Tử Lâm, nhưng gầy hơn rất nhiều, toàn thân tản ra cỗ phong độ của người trí thức, phải khí chất của con mọt sách. Mà là hồn nhiên thành hương khí nho nhã ôn nhuận, xứng với cái khuôn mặt ngọc, ngũ quan văn nhã, quả là hình mẫu của giới thư sinh.

      Nhân vật xuất chúng như vậy hẳn là người trong mộng của các nương, biết còn nhớ A Thiến hay , nếu tình ý nhớ mãi quên với thanh mai trúc mã... Mặc Kỳ Kiêu trong mắt lóe lên chút hàn quang.

      “U u lộc minh, thực dã chi bình.

      Ngã hữu gia tân, cổ sắt xuy sanh.

      Xuy sanh cổ hoàng, thừa khuông thị tương.

      Nhân chi hảo ngã, thừa khuông thị tương.

      U u lộc minh, thực dã chi hao.

      Ngã hữu gia tân, đức khổng chiêu.

      Thị dân bất khiêu, quân tử thị tắc thị hiệu.

      Ngã hữu chỉ tửu, gia tân thức yến dĩ ngao.

      U u lộc minh, thực dã chi cầm.

      Ngã hữu gia tân, cổ sắt cổ cầm.

      Cổ sắt cổ cầm, hòa nhạc thả trạm.

      Ngã hữu chỉ tửu, dĩ yến nhạc gia tân chi tâm. ” [1]

      Lộc Minh thơ được cao giọng ngâm tụng, cổ sắt thổi sênh, vô cùng náo nhiệt. Rượu mang đến đủ, mọi người hề rụt rè, vây quanh đỉnh đồng đốt lửa trại.

      Tống Dật tự nhiên thực hưng phấn, thần thái bay lên, thanh trong sáng, Người uống rượu mà sắc mặt hồng nhuận, giống vừa rồi tái nhợt.

      Mặc Kỳ Kiêu bàn chuyện cũ với thế tử Cảnh An hầu – Hàn Bân, phát ra bên cạnh là trưởng tôn của Thủ Phụ Nội Các Dương các lão – Dương Duệ, liếc mắt nhìn Tống Dật cái, phát tiểu tử này bước chân trầm ổn, mang theo hai người kính rượu.

      “Hôm nay là ngày tốt của Tống Giải nguyên, nhóm học sinh chúng ta đều phải chúc mừng thêm ly mới được, đến đây, cả nhóm đến đây, bổn vương uống đầu, thỉnh.” Mặc Kỳ Kiêu nâng chén với Tống Dật, uống hơi cạn sạch.

      Khang Quận vương cạn trước, Tống Dật thể uống, chỉ phải uống cạn rồi : “Đa tạ Khang Quận vương.”

      Kế tiếp, đám người sôi trào, vội vàng đến kính rượu Tống Dật. Mặc Kỳ Kiêu liếc mắt thấy gần cả trăm người, khóe miệng gợi lên chút ý vui.

      “Mau đỡ Tống Dật trở về.” Tế tửu thấy chống đỡ được, hai chân mềm nhùn, suýt nữa ngã ở bậc thềm, liền kêu hai học sinh đến đỡ .

      Khang Quận vương đứng dậy, yên lặng theo.

      [1] Bản dịch thơ của Nguyễn Văn Thọ. Bài Lộc Minh là bài đầu tiên thuộc phần Tiểu Nhã của Kinh Thi, phần này bao gồm các bài nhã nhạc trong cung đình.

      Dịch thơ

      LỘC MINH
      Con hươu hí hí gọi đàn,
      Thanh hao nó gặm lan man ngoài đồng.
      Ta nay tân khách đến đông,
      Tiếng đàn tiếng sáo bừng bừng trỗi lên.
      Sênh vang vẻ cũng vang rền,
      Lăng đầy vải vải trước thềm tiếng dân.
      cùng thanh khí lẽ hằng,
      Rồi đây đạo cả phân tỏ tường.
      Con hươu hí hí gọi đàn,
      Thanh hao nó gặm lan man ngoài đồng.
      Nhà ta quý khách đến đông,
      Khách là đức hạnh tiếng lành gần xa.
      Dạy dân bỏ thói gian tà,
      Người hay khuôn phép chẳng qua ở mình.
      Ta đây sẵn rượu ngon lành,
      Để cho tân khách mặc tình chuốc vui
      Con hươu hí hí gọi đàn,
      Cỏ cầm nó gặm lan man ngoài đồng.
      Ta này quý khách đến đông,
      Đàn cầm đàn sắt vang lừng tiếng tơ.
      Sắt cầm tiết tấu hiệp hòa,
      Cùng vui cùng hưởng chúng ta vui vầy.
      Rượu ngon ta sẵn có đây,
      Để cho tân khách vui say thỏa lòng.​
      NGÂN TRÚC, vo tam, bornthisway0110919 others thích bài này.

    5. Bé Muỗi dễ thương

      Bé Muỗi dễ thương Well-Known Member

      Bài viết:
      102
      Được thích:
      1,558
      CHƯƠNG 17 TRÚC MÃ

      Editor: Bé Muỗi

      Tống Dật được đỡ ngồi lên ghế, người thoang thoảng mùi rượu, học sinh mở cửa sổ cho thoáng khí, người còn lại tới bên bàn pha bình trà.

      Khang Quận vương chậm rãi thong thả tiến vào, quan tâm hỏi: “Tống Giải Nguyên có việc gì ?”

      Hai học sinh muốn hành lễ, khoát tay miễn lễ, : “Hai ngươi trở về , phòng của ta sát vách, hôm nay ta cũng uống nhiều, vừa vặn cùng Tống Giải Nguyên uống chén trà đàm đạo.”

      Hai người cáo lui, trong phòng liền an tĩnh. Tống Dật mặt đỏ rực, hai mắt lờ mờ, đầu tựa vào bên ghế, hữu khí vô lực thở gấp.

      “Uống chén trà .” Khang Quận vương khoan thai đem ly trà đến trước mặt Tống Dật, rồi lại tự rót cho mình ly.

      Tống Dật mắt say lờ đờ mông lung, nhưng cũng còn chút ý thức, trong miệng hàm hồ :“Đa tạ...... Vương gia.”

      Khang quận vương ôn hòa cười:“ cần khách khí, bổn vương vừa mới vào kinh, gặp được Tống Giải Nguyên tại Lộc Minh Yến, là duyên phận.”

      Tống Dật hai mắt híp lại, tựa hồ sắp ngủ.

      Khang quận vương lại :“Đọc sách là chuyện tự giác, chỉ là Tống Giải Nguyên sắp được tôn vinh, mọi người đều ngươi mùa xuân sang năm trúng Trạng Nguyên.”

      Tống Dật ánh mắt tan rã nhìn cây hoa quế ngoài cửa sổ, trong miệng thào lặp lại hai chữ Trạng Nguyên.

      Trúng Trạng Nguyên là giấc mộng của từng người đọc sách, là mục tiêu nhất trí, nhưng mục đích chưa chắc giống nhau. Có người vì vinh hoa phú quý, có người vì làm rạng rỡ tổ tông, cũng có người trẻ tuổi được Hoàng thượng coi trọng, trở thành hoàng thất giai tế. Tống Dật lại là vì cái gì đây?

      “Đường làm quan rộng thênh thang. Trạng Nguyên được cưỡi mã dạo phố, uy phong bậc nào. Tống công tử tướng mạo câu giai, chừng Hoàng thượng hội chỉ hôn, đem vị công chúa, quận chúa nào đó gả cho ngươi.” Mặc Kỳ Kiêu khóe miệng gợi lên chút ý cười nhìn về phía .

      Tống Dật ánh mắt bị kiềm hãm lại, theo bản năng lắc đầu:“ cần...... cần công chúa......”

      Khang quận vương khóe miệng ý cười đọng lại, có thâm ý khác nhìn .

      Tống Dật ánh mắt nhớ về xa xưa mà hỗn độn, nhìn gốc cây hoa quế phía trước cửa sổ kia, giữa sương mù lại dường như thấy được xinh xắn. Năm Thiên Thuận thứ 19, ngày 15 tháng 4, sau điện tuyển, mẫu thân mang theo mình, mẫu thân A Thiến mang theo nàng cùng Nhiễm Tử Lâm, đường xem Trạng Nguyên dạo phố. Tân khoa Trạng Nguyên Dương Quyết ngọc thụ lâm phong, đầu đội kim hoa, mũ cánh chuồn, mặc áo đỏ thẫm, chân đeo khóa kim an, tiền hô hậu ủng, quân lính mở đường, khí khái phi phàm. Cách vị bảng nhãn hơn năm mươi tuổi, là tiểu công tử Nhiễm Thám Hoa Lang xa tướng hô ứng, khuynh đảo vô số hoài xuân ở Đế đô.

      Trở lại Nhiễm gia, mẫu thân cười hỏi Tống Dật:“Dật nhi có muốn giống Nhiễm thúc thúc làm Thám Hoa Lang ?”

      Tiểu thiếu niên chín tuổi chạy đến trước mặt tiểu oan nhi được đút hạnh nhân tô:“A Thiến, muội , trúng Thám Hoa được ?”

      A Thiến lắc đầu:“Vì sao trúng Trạng Nguyên?” Tuy rằng nàng chỉ có sáu tuổi, nhưng nàng cũng biết Trạng Nguyên đứng đầu, phía trước đội ngũ kỵ mã, mặc áo bào đỏ, người kia oai phong hơn so với Nhị thúc.

      Hai vị trẻ tuổi phu nhân đều nở nụ cười, Tống phu nhân ôn nhu hỏi A Thiến:“Nếu Dật ca ca trúng Trạng Nguyên, cưỡi đại mã, mặc áo bào đỏ, cưới tân nương tử về nhà. A Thiến làm tân nương cho Dật ca ca được ?”

      Nữ oa nhi sáu tuổi biết làm tân nương đại biểu cho cái gì, nhưng từ mẫu thân cùng Tống bá mẫu luôn khi lớn lên cho nàng làm vợ Dật ca ca, còn có tổ phụ Dật ca ca cũng cùng tổ phụ mình qua, hơn nữa Dật ca ca luôn đối xử tốt với nàng, luôn mang đồ ăn ngon đến cho nàng. Mới trước đây còn đuổi theo quỳ rạp mặt đất cho nàng làm ngựa cưỡi, còn đưa cho nàng chú heo bằng bông Hà Lan, cho nên nàng tuy rằng hiểu chuyện lắm, nhưng cũng cười gật đầu, mềm mại :“Cưỡi ngựa lớn, mặc áo bào đỏ. Cưới A Thiến, làm tân nương.”

      Tống phu nhân cười nhìn về phía con trai:“Dật nhi, con nhớ chưa? Đọc sách chăm chỉ, trúng Trạng Nguyên. Cưỡi ngựa lớn, mặc áo bào đỏ. Cưới A Thiến, làm tân nương.”

      Tiểu thiếu niên chín tuổi ánh mắt tinh lượng nhìn muội muội xinh đẹp, tiểu đại nhân trịnh trọng gật đầu.

      A Thiến, sang năm muội được 15 tuổi , A Thiến, sao muội vẫn chưa trở lại?

      Nếu ta trúng Trạng Nguyên, là có thể vào triều làm quan, là có thể thẩm tra vụ án nhà muội. Cưới muội làm tân nương của ta, muội muội xinh đẹp, muội ở nơi nào?

      Tống Dật thần thái phiêu lãng, trong miệng tự lẩm bẩm. Mặc Kỳ Kiêu rốt cuộc nhịn được đem lỗ tai tới gần, giây lát sau, mặt u ám, năm ngón tay nắm lại thành quyền, khớp xương lên ràng.

      nghe được là “Đọc sách chăm chỉ, trúng Trạng Nguyên. Cưỡi ngựa lớn, mặc áo bào đỏ. Cưới A Thiến, làm tân nương.”

      ra mười mấy năm, gian khổ học tập là vì nàng, là hứa hẹn khi làm quan lớn cho nàng cuộc sống cáo mệnh phu nhân? Này đó trọng yếu, quan trọng là vẫn quên nàng, hơn nữa mục tiêu minh xác, muốn cưới nàng làm vợ, hai người còn có trưởng bối định ra hôn ước.

      Mặc Kỳ Kiêu phẫn hận phẩy tay áo bỏ , hôm nay vốn tính ở lại Quốc Tử Giám , nhưng Tống Dật...... Hầm hừ trở về Thính Tùng Uyển, gặp Từ Vĩnh Hàn ở tiền viện luyện thương.

      “Thất ca, chúng ta so tài vài chiêu .” Mặc Kỳ Kiêu từ giá binh khí rút ra trường đao, mắt hàm sát ý, tiêu sái lại.

      Từ Vĩnh Hàn quét mắt liếc cái, thu thương lại :“Ai có mắt, chọc Khang Quận vương tức giận.”

      “Thất ca, huynh đừng cười đùa đệ, phóng ngựa lại đây .”

      Từ Vĩnh Hàn đứng nhúc nhích, thấy đao Mặc Kỳ Kiêu bổ tới, liền cử động thương nghênh chiến.

      Tiểu vương gia cẩm y ngọc này thực là có điểm công phu, Từ Vĩnh Hàn trong lòng thầm khen ngợi. Quan sát từ lâu, cứ tưởng chỉ biết trêu ghẹo nương, ra cũng có chút tài năng.

      Từ thất thiếu gia nào biết đâu rằng tâm tình Khang Quận vương hôm nay tụt dốc nghiêm trọng, tức giận chỗ trút, dường như thấy cừu nhân, giờ phút này là dùng mười thành khí lực.

      Hai khắc sau, Mặc Kỳ Kiêu dĩ nhiên cả người ướt đẫm, mệt thở hồng hộc vẫn chịu dừng tay. Tiết Lục bước nhanh tiến vào, muốn bẩm báo gì đó, nhìn thấy chủ tử mình thành cái dạng này, sợ tới mức giật mình.

      .” Mặc Kỳ Kiêu thu đao đứng ở bên. Từ thất thiếu gia đứng kế bên, biết tâm tư , cũng lên tiếng.

      Tiết Lục trả lời:“Tiểu nhân hỏi thăm ràng , phụ thân Tống Dật nhiều năm qua vẫn ở bên ngoài, hàng năm ở nhà. Tống gia Từ lão thái thái làm đương gia, mẫu thân Tống Dật có quyền, Tống Dật tổ mẫu gì nghe nấy. Tống lão thái thái ngại bần phú, rất tiền, nhân phẩm tốt lắm.”

      Mặc Kỳ Kiêu khóe miệng dần dần giơ lên, Tống gia có vị đương gia lão thái thái như vậy còn sợ từ hôn sao?

      Từ thất thiếu gia nhìn chốc lát giận chốc lát cười, tất cả đều là vì nha đầu Nhiễm gia kia, khỏi cười lạnh:“Khang Quận vương muốn kết hôn, dạng nữ nhân gì mà sợ chiếm được? Thế nhưng vì tiểu nha đầu thần bất thủ xá (mất hồn mất vía) hơi quá đó.”

      Mặc Kỳ Kiêu cũng giận, hắc hắc cười :“Thất ca, huynh hiểu đâu, mất hồn mất vía cũng coi là có lạc thú, có nương ở trong đáy lòng, nghịch ngợm chút nhảy đến tim, trước mắt, đệ cho huynh tưởng tượng, cái tư vị tuyệt vời này, huynh hiểu được đâu.”

      ném đao cái, bước đến phòng ngủ:“Tắm rửa, ngủ.”

      Từ Vĩnh Hàn nhìn theo thân ảnh của , trông thấy ánh trăng tròn ngọn cây kia, thân ảnh áo trắng lên trong đầu, theo đó là bức họa nam nhân, nâng thương lên, tiếp tục luyện tập.

      Gần đến hôn kỳ Đại hoàng tử, Hoàng thượng khâm điểm người thân phận tôn quý trong hoàng tộc tuổi tương đối là Hoài vương Mặc Kỳ Tuấn cùng Khang Quận vương Mặc Kỳ Kiêu làm người đón dâu, mỗi ngày đến Lễ bộ điểm mão, học tập lễ nghi, hỗ trợ xử lý hôn lễ.

      Việc này tốn đến năm sáu ngày, Mặc Kỳ Kiêu bị vây ở Lễ bộ ra được, mỗi tối nằm giường nhớ A Thiến đến lòng dạ nhộn nhạo lên.

      Hôm Quốc công phủ tặng quà, Tiết Lục đột nhiên từ bên trong hèm ra, đến bên cạnh Khang Quận vương thầm: “Sáng sớm hôm nay, Vệ phu nhân Tống gia.”

      Mặc Kỳ Kiêu rùng mình, quay đầu với Hoài vương: “Đệ về trước , huynh có việc, làm xong về sau.”

      Hoài vương bẩm sinh có đôi mắt phượng hẹp dài, mũi ưng, lúc cười cũng làm cho người ta cảm thấy mặt mang vài phần bỡn cợt, cười rộ lên đó là vẻ mặt hư hỏng.“Nhị ca, huynh đâu? Đệ với huynh cùng nha.”

      cần, đệ tức tốc đến Lễ bộ phục mệnh .” Mặc Kỳ Kiêu bỏ lại câu, giơ roi đánh ngựa mà .

      Hoài vương toát miệng nhìn bóng dáng lòng như lửa đốt, suy nghĩ chuyện gì có thể làm cho nhị ca vội vã như vậy?
      NGÂN TRÚC, Chris_Luu, vo tam11 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :