1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Kiều Nhuyễn Tiểu Tức Phụ - Đông Phương Ngọc Như Ý (Chương 29 -New~)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bé Muỗi dễ thương

      Bé Muỗi dễ thương Well-Known Member

      Bài viết:
      102
      Được thích:
      1,558
      CHƯƠNG 13 KINH DIỄM

      Editor: Bé Muỗi

      Sáng sớm, lúc A Thiến tỉnh lại, Kỳ Kiêu ở đứng trước cái vó bắt cá bên bờ sông. kéo vó, bắt túm cá, vào nhà, gặp A Thiến ngay cửa nhà.

      “A Thiến, tối qua, muội ngủ ngon ?”

      “Dạ, tốt. Huynh .... ngủ bàn có được ?” A Thiến cúi đầu áy náy đỏ mặt .

      thích nhất nhìn bộ dáng nàng ngượng ngùng, mặt đỏ hồng, cười gượng hai tiếng, : “Nơi này có ít tôm sông, buổi sáng ăn cái này.”

      “Dạ.” A Thiến nhận lấy, mang rửa sạch.

      Kỳ Kiêu đau lòng nhìn nàng, kéo nàng ra: “Để huynh rửa cho, muội đừng động tay, bị thương đó.” Việt Vương phủ Nhị công tử chưa từng rửa tôm, bỏ vào nước chỉ khuấy lên vài cái rồi bỏ hết vào nồi. Trong nhà, gia vị rất ít, chỉ có thể bỏ ít muối, làm đơn giản, nhưng thưởng thức được nguyên vị của tôm.

      Mặc Kỳ Kiêu giống như nhà ảo thuật, từ trong ngực lấy ra túi kim châu, chọn viên để bàn: “Ngân phiếu đều ướt, chỉ còn cái này, chúng ta phải ăn trả tiền.”

      A Thiến cười :“Viên kim châu này có thể mua được toàn bộ chỗ này.”

      “Thi ân cho người, cầu hồi báo, thôi.” Tiểu vương gia đắc ý cười cười, tiến lên nắm tay A Thiến.

      A Thiến linh hoạt tránh , bước ra ngoài, Kỳ Kiêu cười gượng hai tiếng theo.

      được vài dặm đường, gặp được Tiết Lục cùng hộ vệ khác tìm kiếm bọn họ, bốn người rất nhanh đến Hành Thủy thành. Nhìn thấy còn sớm, Kỳ Kiêu mang A Thiến vào cửa hàng may mặc, phàm là món nào hợp với bọn họ đều được chưởng quầy mang ra giới thiệu.

      A Thiến chọn bộ trang phục trắng tinh thuần khiết bằng vải dệt tầm thường, bị Kỳ Kiêu đoạt lấy đặt bên: “Xem thường Kiêu ca ca của muội à, huynh cho muội lựa hai bộ quần áo, muội lại chọn như vậy à?”

      A Thiến ngượng ngùng đỏ mặt:“Kiêu ca ca tất nhiên trả nổi tiền, chỉ là muội vô công chịu lộc......”

      Cái gì kêu có công? Có phải sinh con trai mới kêu có công? Nếu muội lấy thân báo đáp cho ta .

      Lời này Mặc Kỳ Kiêu thoáng qua trong đầu chút, dám ra.

      với muội bao nhiêu lần rồi, có đại ca, huynh chính là đại ca. Đại ca mua cho muội sao?”

      “...... Là.”

      “Vậy thử , nếu thích hợp đều phải thử.” Vương phủ thứ thiếu nhất chính là tiền.

      Chưởng quầy vừa thấy đây là ông chủ lớn, vội vàng kêu tiểu nha đầu mang Nhiễm Tử Thiến vào phòng thử, lại thăm dò hỏi: “Cách vách là cửa hàng trang sức của đại cữu tiểu nhân, bên trong cũng có thứ tốt, có lẽ nương thích.”

      Mặc Kỳ Kiêu hề nghĩ ngợi, liền gật đầu, quay người xem trang phục.

      chọn vài mẫu trang phục màu nguyệt nha, trường bào có thêu tùng trúc, kêu tiểu nhị gói lại, cuối cùng lại ngồi chờ.

      A Thiến ra từ buồng trong, mặc người vẫn là bộ quần áo cũ hôm qua.

      “Sao đổi?” đứng dậy hỏi.

      “Muội tóc rối bù, đồ đẹp, nhưng muội mặc vào chẳng ra gì.” Trong phòng có lược, buổi sáng A Thiến chỉ dùng ngón tay cào vài cái, rồi lấy dây vải cột lại.

      Chưởng quầy lập tức sáng mắt, : “Nương tử tiểu nhân ở trong hậu viện, nương cứ chọn bộ trang phục và trang sức, đến hậu viện để nàng ấy hậu hạ nương tắm rửa thay quần áo, chải kiểu đầu xinh đẹp, vậy mới xứng với khuôn mặt như thiên tiên của nương.”

      A Thiến còn chưa , Kỳ Kiêu liền thay nàng đáp ứng. cùng qua cửa hàng cách vách chọn trang sức, tiểu nhị đến trấn tiệm chi bảo cũng mang ra, là cây trâm hồng lựu đính ngọc Bát Bảo, chất ngọc thuần khiết, tia tạp chất. Dùng vàng khắc thành hình dạng cây lựu, tua có hình quả lựu.

      A Thiến từng gặp qua kỳ trân dị bảo, nhưng là chuyện của nhiều năm trước. Mấy năm nay chưa từng gặp qua cây trâm đẹp như vậy, tự nhiên thích nỡ buông tay.

      Tiểu nhị ngừng tốt: “Cây trâm sáng hồng, càng xứng với nương da trắng như ngọc. Cây hồng lựu ngụ ý nhiều con nhiều phúc, là hảo ý. Hành Thủy thành có thứ tốt như vậy đâu, là do lão gia nhà tiểu nhân tìm được ở kinh thành, nhưng đến nay vẫn chưa có người xứng với nó. nương cùng với công tử là đôi bích nhân, trai tài sắc, trâm này ngụ ý trăm năm hảo hợp, con cháu đầy đàn.”

      A Thiến nghe thế, đỏ mặt đem cây trâm để quầy, xoay người .

      Mặc Kỳ Kiêu lạnh lùng hai chữ: “ nhiều.” Kỳ trong lòng thực thư sướng.

      Tiểu nhị cười chịu tội, trong lòng cười thầm. Vị công tử này nhìn nương trong mắt tràn đầy tình ý, tuy chỉ nhìn lén vài lần, nhưng rất tinh mắt. Hôm nay, vị công tử này trả tiền, nhất định nương trong thâm tâm mà vung tiền như rác.

      A Thiến biết chi bao nhiêu tiền, nàng bị hai tiểu nha hoàn kéo vào hậu viện, tắm rửa thay quần áo, sau đó, có phụ nhân trung niên chải đầu, bới tóc cho nàng, thoa phấn, xong hết mới đưa nàng đến trước gương đồng.

      A Thiến nhìn mỹ nhân trong gương, lại xác định nhìn trái nhìn phải, là nàng sao?

      nương mau ra cho công tử nhìn cái .” Phụ nhân kéo tay nàng.

      “Chờ chút.” A Thiến lấy mấy cây trâm cài đầu xuống, chỉ chừa lại cây ngọc trâm kia. Nàng cùng Tử Hề ở nhà đều mặ mộc, chưa từng đeo nhiều trang sức như vậy, đầu cắm nhiều trâm như vậy quen.

      Phụ nhân cười cười, cái gì, dù sao phía trước thanh toán hết, nàng muốn mang nhiều, mang về dùng từ từ.

      Mặc Kỳ Kiêu tắm rửa thay quần áo xong, cởi bỏ thân áo choàng nhiều nếp nhăn, đầu tóc xốc xếch, mặc lên bộ cẩm bào nguyệt nha, mày kiếm bay xéo, lãng mục trong trẻo.

      ngồi bên cạnh bàn uống trà, kiên nhẫn chờ A Thiến ra, trong điếm bọn tiểu nhị đều nhịn được vụng trộm nhìn vị tuấn lãng công tử này.

      Bỗng dưng, chén trà tay bị kiềm hãm, dừng ở bàn. Người cũng chậm rãi đứng dậy, hai ánh mắt sáng ngời dừng ở trước mặt nương vừa ra.

      Nàng tựa như mỹ nhân ra từ bức họa, vừa giống như tiên nữ chín tầng trời. Tay mềm mại, da nõn nà, tóc như suối, trán cao, nụ cười mỉm tươi tắn. Đôi mắt đẹp sáng ngời.

      Môi được thoa chút son, đỏ tươi vạn người mê, nụ cười yếu ớt như hoa đào tháng ba.

      đột nhiên hiểu được tỷ muội hai nàng sao được gọi là Tử Thiến, Tử Hề.

      “Kiêu ca ca?” Nhìn thất thần, A Thiến ngượng ngùng đỏ mặt cúi thấp đầu, gọi tiếng.

      “Uhm” phục hồi tinh thần, mỉm cười tiến lên hai bước, ôn nhu :“Chúng ta thôi.”

      Năm trước khi mới gặp nàng, nàng chỉ có 13 tuổi, như hoa phù dung, đơn thuần thanh lệ. Hôm nay thêm chút đồ trang sức thanh nhã, tăng thêm vài phần ý vị nữ nhân, làm cho hận thể lập tức ôm nàng về nhà mà sủng nàng.

      Đừng vội đừng vội, trong lòng khuyên nhủ chính mình.

      Nhìn trộm đôi môi đỏ mọng kiều diễm kia cái, đây là nơi tối qua mới thưởng thức, nhất thời lòng tràn đầy vui mừng, thỏa mãn vô hạn.

      A Thiến giọng : “Có phải được tự nhiên ? Muội còn nhận ra chính mình.”

      , rất tự nhiên, A Thiến là nương đẹp nhất đời, mặc như thế nào cũng đẹp.” Kỳ Kiêu dẫn đầu từng bước đường, nàng bên cạnh.

      Hành Thủy thành quá lớn, sao từng gặp đôi tuấn nam mỹ nữ như vậy, đường cái lập tức rối loạn. Có người mãi nhìn mỹ nhân quên cả dời bước, có các nương nhìn lén công tử. Vô số ánh mắt nóng rực từ bốn phương tám hướng, A Thiến cúi đầu dám nhìn.

      Mới đầu, Mặc Kỳ Kiêu có chút đắc ý, nhưng rất nhanh hối hận, A Thiến là để mình ngắm, sao có thể phơi bày ra như thế, liền phân phó thị vệ mua mạn che mặt.

      Tử Hề nhìn tỷ tỷ chói lọi như ban ngày, lại cúi đầu nhìn trang phục rách nát của bản thân, tiếng động cắn môi dưới. Tỷ tỷ mệnh tốt .

      Từ Vĩnh Hàn cũng sửng sốt chớp mắt cái, biết hai nương Nhiễm gia đều xinh đẹp, nhưng Nhiễm Tử Thiến hôm ay chỉ đẹp, mà còn có thần thái khác trong nét mặt. Lại nhìn tiểu vương gia vô cùng kiêu ngạo bên cạnh, đột nhiên cảm thấy giữa hai người này xảy ra chuyện gì đó.

      A Thiến cũng thấy được muội muội tủi thân, nắm tay nàng lại phát mảnh vá ở tay áo, liền giọng an ủi :“Kiêu ca ca mua rất nhiều quần áo mới, cho hai chúng ta cùng nhau mặc. Chốc lát muội vào thay .”

      Tử Hề khẽ gật đầu, gì. Kỳ nàng hiểu được, tiểu vương gia trong lòng chỉ có tỷ tỷ, tỷ tỷ đương nhiên cùng nàng chia sẻ quần áo mới, nhưng chung quy vẫn phải đồ của nàng.

      Khi vào cửa, nàng lại liếc liếc mắt về cánh tay ửng đỏ của Từ Vĩnh Hàn, Từ thất thiếu gia có chút giận. Người ta mua quần áo mới người ta vui, ngươi nhìn ta làm gì? Ta nợ của ngươi cái gì. Hừ!

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Nha ,.... Hàn ca hiểu phong tình gì hết, khiến A Hề tủi thân rồi, sau này đừng có mà hối hận đó nha. nghĩ cũng tội A Hề, A Thiến cưng như trứng, ngọt ngào vô đối, là mình mình cũng ghen tị huống chi là A. Hề. Mà A Hề rất tốt có ghen ghét đố kị này nọ, những chuyện khác tỷ muội ruột với nhau nhưng vì đàn ông đều đánh nhau chảu máu đầu ... thanks "Muỗi" nha. :x :x :x

    3. Bé Muỗi dễ thương

      Bé Muỗi dễ thương Well-Known Member

      Bài viết:
      102
      Được thích:
      1,558
      CHƯƠNG 14 PHỦ ĐỊNH QUỐC CÔNG

      Editor: Bé Muỗi
      Tử Hề chọn trong đống quần áo bộ trang phục tối màu, A Thiến đồng ý, nàng bộ này dài rộng, chọn lại cho nàng kiện màu hồng cánh sen bằng lụa mỏng, đưa thêm cho nàng hai cây ngọc trâm.

      “Chúng ta vào kinh, phải học cách ăn mặc trang điểm, muội còn nhớ nhóm quý nữ ăn mặc ra sao ? Đương nhiên, chúng ta kém người ta, nhưng cũng thể keo kiệt.”

      Trong trí nhớ lúc , vẫn còn những hình ảnh ấy, nhưng tại thể so sánh, muốn học cũng chưa chắc học được, chỉ có thể chấp nhận tình thế.

      bàn ăn, Từ thất thiếu gia có hai người thị vệ Từ gia chưa đến, thuyền cũng tìm được, quyết định đường thủy nữa, buổi chiều mua xe ngựa, theo đại đạo trực tiếp vào kinh.

      Mặc Kỳ Kiêu đồng ý biện pháp này, hai nương cũng có ý kiến.

      “A Thiến sáng nay vẫn ăn chưa no, buổi trưa ăn nhiều chút, huynh toàn gọi món chiêu bài của tiệm đấy.” Kỳ Kiêu ân cần đẩy dĩa rau đến trước mặt A Thiến.

      “Dạ, huynh cũng ăn nhiều chút.”

      Tử Hề gắp đũa trong dĩa măng xắt sợi xào trước mặt Từ thất thiếu gia, rồi lẳng lặng uống nước xua vị cay, sau đó bưng dĩa chân giò lợn kho đến ăn chung với Tử Thiến.

      A Thiến thích ăn lạt, tưởng Tử Hề chăm sóc mình, liền nhìn nàng cười trộm chút.

      Từ lão thất cong cong mu bàn tay, lúc này học ngoan, nha đầu kia có mấy phần thông minh, nàng cho ăn gì kiên quyết thể ăn.

      Đại đạo về kinh thành thên thang bằng phẳng.

      Hoàng hôn mấy ngày sau đến kinh thành, bọn họ lại biết nhà Vệ Bác ở đâu, đành phải kéo nhau đến phủ Định Quốc công, sáng mai an bày cho hai nương.

      Mặc Kỳ Kiêu ngồi lưng ngựa, nghĩ đến ngày mai từ biệt A Thiến, dì của nàng lo liệu chuyện hôn ước, về sau khó gặp nàng, đến tin tức cũng khó nhận được. Kêu Tiết Lục đến, thấp giọng phân phó vài câu, khiến tách ra về hướng khác.

      Người gác cổng thấy Từ Vĩnh Hàn, sợ ngây người:“Thất thiếu gia trở lại, Thất thiếu gia, ngài ba năm về nhà, nhanh cho lão thái quân.”

      Từ thất thiếu gia lười cùng bọn họ dong dài, chỉ ừ tiếng, liền mang theo ba người còn lại nhanh vào nội viện.

      Phía sau, người gác cổng cùng mấy gã sai vặt chụm đầu bàn tán về hai nương che mặt. “Hắc, thấy , Thất thiếu gia chúng ta ba năm trở về, mà cưới được hai người vợ rồi.”

      Trước cửa phòng, phu nhân trẻ tuổi cao gầy ra, thấy Từ Vĩnh Hàn, sửng sốt chút, sau đó cười to: “ Đừng trách tẩu chê lão thất đệ nha, sao đệ thành khối than đen thui vậy? Ha ha ha.”

      [Nên , nên cũng ] Tam phu nhân nhà họ Từ.

      Từ Vĩnh Hàn liếc mắt đến tam tẩu cười đến run cả người, hỏi: “Tổ mẫu đâu?”

      “Ở trong phòng chờ đệ thỉnh tội đó.” Tam phu nhân cười xấu xa.

      Từ Vĩnh Hàn nhanh vào cửa, tam phu nhân muốn theo vào, bỗng nhiên phát phía sau còn theo công tử tuấn dật cùng hai nương đeo mạn che mặt.

      Nàng đối công tử có hứng thú, đối hai cái nương khả thượng tâm, dừng lại cười, yên lặng chờ các nàng tháo xuống duy mạo, nhìn xem lư sơn chân diện mục.

      Ôi! Hảo tuấn tú! Hai vị tiểu mỹ nhân. Sắc trời tối muộn, vẫn có thể nhìn ra các nàng quốc sắc thiên tư.

      Tam phu nhân nhiệt tình tiếp đón bọn họ vào, muốn bẩm báo lão thái quân. Lại thấy Từ Vĩnh Hàn quỳ rạp mặt đất, lão thái quân dùng quải trượng đầu rồng quất phía sau lưng:“Ngươi đồ tôn tử bất hiếu, vừa giận dỗi bỏ chạy ra ngoài ba năm, viết cho ngươi bao nhiêu phong thư cũng hồi , ngươi cái thứ vô liêm sỉ này......”

      Lão thái quân là người luyện võ, mặc dù qua tuổi bán trăm, quải trượng vụt lên xuống vẫn còn rất uy vũ sinh phong.

      Tử Hề nhìn được, giọng :“Lão thái quân, Từ tướng quân phía sau lưng bị trúng tên, vừa mới hồi phục.”

      “A?” Lão thái quân lập tức ném quải trượng, kéo Từ Vĩnh Hàn:“Tôn nhi, ngươi trúng tên? Sao sớm.”

      có việc gì, khỏi rồi ạ, tổ mẫu tái đánh con vài cái bớt giận , tôn nhi chịu được.” Kỳ , lão thái quân dùng sức đánh tôn tử, quải trượng kia đánh lên người đau, bà đắn đo gắng sức la mắng, Từ thất thiếu gia cũng hiểu được, cho tổ mẫu đánh vài cái, lão nhân gia người bớt giận được.

      “Đánh ngươi, ta ngại đau tay.” Lão thái quân vừa đau lòng vừa tức giận trừng mắt với .

      Từ Vĩnh Hàn cười hai tiếng, đến trước mặt vị phụ nhân đoan trang xinh đẹp hành lễ:“Đại tẩu.”

      “Thất đệ từ xa về vất vả, mau ngồi xuống uống chén trà .” Đại phu nhân ngữ khí ôn hòa.

      Lão thái quân nhìn Mặc Kỳ Kiêu, :“Đây là nhị công tử của Việt Vương gia à? Cao lớn ít nha.”

      Kỳ Kiêu cười hì hì tiến lên hành lễ:“Lão thái quân nhãn lực tốt, vài năm gặp, vậy mà còn có thể liếc mắt cái nhận ra con.”

      Tam phu nhân nhịn được, tiến lên :“Lão thái quân còn chưa nhìn về bên này đâu, Lão Thất mang về đến hai tiểu mỹ nhân như hoa như ngọc.”

      Sao có khả năng nhìn thấy, hai nương vừa vào nhà, bà liền nhìn thấy tâm hoa nộ phóng, cố ý xoay tròn quải trượng đánh , muốn nhìn chút biểu tình của hai nương.

      Tam phu nhân não thẳng, nàng cảm thấy Lão Thất nếu mang về nhà, khẳng định nữ nhân của , tiếp:“ thể tưởng được Lão Thất này ba năm dài biệt tích, lập tức liền......”

      “Đừng loạn” Lão thái quân chặn lời của nàng, thấy tôn tử chỉ có sở trường đánh giặc, phương diện nữ nhân mù tịt, liền nhìn hai nương cười :“Tam tẩu Hàn nhi là người của nhà sa cơ thất thế, chuyện miệng thể chặn được, nó sai rồi, các con cũng đừng sợ, chỉ cần hung hăng chê cười nó là được rồi.”

      Hai nương ôn nhu cười cười, xấu hổ, biết cái gì.

      Lão thái quân nhìn về phía Từ Vĩnh Hàn, ý ngươi còn giới thiệu?

      Trà quá nóng, Từ thất thiếu gia thổi chén trà, đành phải buông :“Con bị thương ở Thúy Bình Sơn, Nhiễm gia lão Thái công cứu ta, lúc hồi kinh, nhờ con hỗ trợ dẫn hai cháu vào kinh. Hôm nay sắc trời tối muộn, đành phải mang về nhà chúng ta, ngày mai sáng sớm con đưa các nàng đến nhà người thân.”

      “Uhm, vậy phải đa tạ ân cứu mạng của Nhiễm gia.” Lão thái quân nhìn tam phu nhân liếc mắt cái, ngươi dám loạn, tôn tử mình còn hiểu biết sao, ta biết Lão Thất ở phương diện nữ nhân này vẫn mãi mù tịt.

      “Vị này là đại nương, tên......” Từ Vĩnh Hàn phát mình thậm chí vẫn biết nàng đại danh gọi là gì, chỉ biết Kỳ Kiêu mỗi ngày kêu A Thiến A Thiến.

      Tử Thiến vui vẻ đáp:“Con gọi là Nhiễm Tử Thiến, đây là muội muội con Nhiễm Tử Hề, gặp qua lão thái quân.” Hai mỹ nhân tiên tử cùng nhau mỉm cười hành lễ, mấy người phụ nhân Từ gia vẫn ngơ ngác.

      Bà tử tiến vào báo cơm chuẩn bị xong, hỏi lão thái quân dọn lên luôn . Hôm nay có khách quý, lão thái quân kêu làm thêm vài món ăn.

      Ngồi xuống bên bàn, lão thái quân nhiệt tình tiếp đón mọi người kêu đừng khách khí, quay đầu nhìn Từ Vĩnh Hàn :“Lão Thất nha, tại là tháng 9, năm nay con hai mươi mốt, khi nào có cháu cho ta đây?”

      Từ lão thất muốn về nhà là bởi vì tổ mẫu bức hôn, nhưng tuổi càng lúc càng lớn, biết tránh thoát.“Tổ mẫu cứ an bài là tốt rồi.”

      cho tổ mẫu an bài à?” Lão thái quân tin được .

      .” Từ Vĩnh Hàn cúi đầu khổ não ăn cơm.

      cho ngươi tìm cái vừa ý nhi , liền ngươi này quật lừa tính tình, tổ mẫu như thế nào yên tâm? Ngươi nếu có chút trung ý liền cùng tổ mẫu , bất luận môn phiệt bộ dạng, chỉ cần ngươi thích là tốt rồi.”

      Từ lão thất có điểm phiền , loại này để làm chi trước mặt ngoại nhân ,“ có thích , ngài theo liền an bài .”

      Lão thái quân đương nhiên biết trước mặt người bên ngoài bàn về hôn của thích hợp, chỉ xem thử tâm ý , ai ngờ tiểu tử này đối với hai nương như hoa như ngọc chút ý tưởng đều có, dọc theo đường cũng biết giao tiếp như thế nào.

      “A Thiến, mệt mỏi rồi, ăn nhiều chút.” Kỳ Kiêu nghĩ đến ngày mai được gặp A Thiến, khổ sở trong lòng, liền đưa cho nàng đĩa rau, thỉnh thoảng nhìn nàng cái.

      Trước mặt nhiều người như vậy, A Thiến đương nhiên ngượng ngùng, thấp giọng :“ cần, cám ơn tiểu vương gia.”

      Kỳ Kiêu phiền muộn liếc nhìn nàng cái, tâm thiếu niên biểu lộ bỏ sót.

      Từ Vĩnh Hàn tiếp tục vùi đầu ăn, mặc kệ người khác làm gì. Chiếc đũa chạm đến đĩa thịt kho tiêu, Tử Hề nhàng ai tiếng, đũa Lão Thất dừng lại, vòng cái, chọc vào đĩa rau xào bên cạnh, gặp đưa vào miệng.

      Đây là tình huống gì?

      Từ gia ba vị phu nhân lập tức đem mắt hướng về Mặc Kỳ Kiêu cùng A Thiến, khóe mắt liếc đến Lão Thất bên này, xem người của mình, giấu ý định. Hơn nữa lão thái quân, đều buông đũa xuống, chuyên tâm nhìn tôn tử, sợ bỏ qua bất cứ biểu tình nào mặt , ai ngờ cùng Tử Hề còn trao đổi nữa, cúi đầu ăn cơm, đến tận cuối bữa, Từ Vĩnh Hàn cũng đụng đến đĩa thịt kho.

    4. cô gái bạch dương

      cô gái bạch dương Well-Known Member

      Bài viết:
      439
      Được thích:
      375
      Bít nghe lời rồi
      Bé Muỗi dễ thương thích bài này.

    5. Bé Muỗi dễ thương

      Bé Muỗi dễ thương Well-Known Member

      Bài viết:
      102
      Được thích:
      1,558
      @Vũ Nguyệt Nha sau này Từ ca biết hối hận biết mấy, hối hận sao ko hốt A Hề về lẹ lẹ... ha ha. thanks nàng ủng hộ.. Tui cố gắng hơn..
      @ bạch dương ấy sợ ngứa.. ha ha
      cô gái bạch dươngWinter thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :