1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Kiều Nhuyễn Tiểu Tức Phụ - Đông Phương Ngọc Như Ý (Chương 29 -New~)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bé Muỗi dễ thương

      Bé Muỗi dễ thương Well-Known Member

      Bài viết:
      102
      Được thích:
      1,558
      CHƯƠNG 10 RƠI XUỐNG NƯỚC

      Editor: Bé Muỗi
      “Thất ca, huynh biết Tống Dật sao?” Kỳ Kiêu nằm giường hỏi.

      biết.” Từ Vĩnh Hàn ngồi bên cửa sổ ngắm trăng, lạnh lùng đáp. nghĩ với tiểu tử này mưu của Nhiễm gia lão thất phu, nhưng biết thiếu niên rơi vào bẫy tình để ý đến.

      Quên , loại tình này chính là Chu Du đánh Hoàng Cái, người nguyện đánh, người nguyện chịu. hiểu, có lẽ vì còn trẻ, về kinh thành, gặp nhiều ân oán hào môn hơn chắc hiểu được .

      Từ Vĩnh Hàn giờ phút này cảm thấy mình thực thông minh, tưởng tượng nổi về sau có ngày tâm phục khẩu phục về cách nhìn đời của Mặc Kỳ Kiêu.

      Đầu thuyền truyền đến tiếng địch du dương uyển chuyển, réo rắt, thấm nhập sâu vào trong lòng.

      Mặc Kỳ Kiêu nghĩ đến ngày đó A Thiến tấu khúc “ phượng cầu hoàng”, Từ Vĩnh Hàn lại nghĩ đến ngày đó khi sắp hôn mê đầu tường thấy tiên tử thổi sáo.

      Cũng giống cảnh đóa hoa tỏa ngát hương vào ban đêm, mưa lất phất, gió thổi nhè , từ xa ngửi thấy mùi hoa lan thơm ngào ngạt. Tà áo ai lay động, tiếng ngọc bội leng keng khẽ phát ra.

      khúc kết thúc, nghe thấy tiếng bước chân, ban đêm yên tĩnh như người, chỉ nghe được ngẫu nhiên vài tiếng con ếch kêu.

      Từ Vĩnh Hàn muốn ra ngoài xem, lại cảm thấy mình có can hệ, dựa vào cái gì mà .

      “Thất ca, huynh nhìn xem nàng , như thế nào Nhiễm gia cũng cứu huynh.” Kỳ Kiêu cởi ngoại y, leo lên giường, bên ngoài phải A Thiến, nghĩ phải ra.

      Từ Vĩnh Hàn cảm thấy đến chuyện này, nếu mình , giống như vong ân phụ nghĩa, liền chui ra cửa khoang thuyền, chậm rãi thong thả về hướng đầu thuyền.

      Nàng ngồi chồm hỗm boong thuyền, trong tay cầm bức họa mở ra nửa, si ngốc nhìn người trong tranh, tiếng động rơi lệ.

      Từ Vĩnh Hàn nhíu mày, đến gần vài bước thăm dò. Trong tranh là khuôn mặt như quan ngọc, ngũ quan giống như thanh niên lãng tinh, nhìn qua chắc khoảng tuổi mình, khí chất kém cách xa vạn dặm. Người nọ vừa thấy ngĩ ngay là văn nhân, nho nhã như ngọc, văn thải thần phi.

      “Ngày tư đêm niệm nan gặp lại, nguyện trục nguyệt hoa lưu chiếu quân.” Tử Hề cúi đầu câu.

      Từ Vĩnh Hàn trong lòng nổi lên cỗ lửa giận vô danh. Vô sỉ! Dư thừa đến xem nàng, người ta nhớ tình lang, rớt xuống nước chết đuối cũng liên quan đến mình. xoay người về phòng, lên nằm giường.

      Tử Hề sợ nước mắt của mình làm ướt bức họa nên ôm sát vào trong ngực. Đây là năm Thiên Thuận thứ 19, khi phụ thân trúng Thám Hoa Lang, mẫu thân tự tay vẽ.

      Mẫu thân cười :“Về sau cha con vào triều làm quan, chúng ta thể lúc nào cũng thấy ông, đem bức họa này treo tại thư phòng, lúc Hề Nhi viết chữ là có thể nhìn phụ thân, tương lai nha, cũng làm nữ Thám Hoa.”

      Hề Nhi lúc ấy 6 tuổi nhìn bức họa trông rất sống động, hì hì cười.

      Nhưng tại, nàng rốt cuộc cười nổi .

      Đảo mắt tới gần tháng 9, thuyền được tới hồ Hành Thủy, cách kinh thành xa .

      Hôm nay vừa ăn xong cơm chiều, lốc xoáy lại đột nhiên nổi lên, gió to thổi sóng đến ập vào mạn thuyền, sấm chớp ầm ầm, mây đen vần vũ, trông như thời Bàn Cổ khai thiên lập địa.

      Mặc Kỳ Kiêu tựa vào cửa khoang thuyền nhìn thời tiết hung ác bên ngoài, đón cuồng phong hô to: “Mới tháng 8, sao lại có bão thế này?”

      Từ Vĩnh Hàn đứng mép thuyền nhìn bao quát các hướng, quát:“Cái này phải dông tố, là địa chấn, mau ra đây, thuyền có thể bị lật đấy.”

      Mùa xuân năm nay có địa chấn lần, lan đến vài châu phủ, thương vong lớn, nhưng hậu quả cũng .

      Mặc Kỳ Kiêu vội vàng nhảy ra khoang thuyền, nếu thuyền bị lật, ở trong khoang thuyền ra được, tiêu đời ngay.

      Hai nương cũng nghe được lời của Từ thất thiếu gia, giờ phút này nhấc rèm cửa lên, nhìn thiên tượng bên ngoài hung hiểm dị thường, dưới chân thuyền lay động kịch liệt, Nhiễm Tử Thiến vừa muốn ra, thuyền đột nhiên nghiêng mạnh về bên, nếu phải hai tay nắm chặt cửa khoang, chỉ sợ bị đập vào vách . Nhiễm Tử Hề bên cạnh sợ tới mức biết nên làm cái gì.

      Mặc Kỳ Kiêu hai ba bước đến bên cạnh, tay kéo A Thiến về bên người, quay mặt với Từ thất thiếu gia:“Mỗi người giúp người.”

      Từ thất thiếu gia tự nhiên có gì lựa chọn, chỉ phải xốc Tử Hề lên Tử Hề đưa ra đầu thuyền.

      Tám gã thị vệ phân tán ở đầu thuyền và đuôi thuyền, dùng gậy trúc chống đỡ thân thuyền, nhưng hồ nước sâu thấy đáy, căn bản tìm thấy điểm tựa.

      Mặc Kỳ Kiêu nhìn xem gió nổi mây tuôn, sóng to cứ ập vào mạn thuyền, tay ôm chặt A Thiến, tay kia nắm chặt cột buồm thuyền, quát:“Việt vương phủ nhân nghe, ta kỹ năng bơi tốt, các ngươi cần cứu ta, nếu bị tách ra, ngày mai đến Hành Thủy khách điếm tập hợp.”

      Từ Vĩnh Hàn từng tập binh ở bờ biển ba năm, sóng gió này căn bản là để trong mắt, tay cầm lấy cánh tay Nhiễm Tử Hề, tay kia đặt khoang thuyền, quan sát tình thế xung quanh. Tử Hề vội la lên:“ Bức tranh của ta.” Từ Vĩnh Hàn cầm lấy tay nàng chặt thêm năm phần, vẫn trầm giọng đối với Từ gia thị vệ hô:“Các ngươi kỹ năng bơi đều vô cùng tốt , tận lực bảo vệ thuyền lật.”

      Lại cơn sóng đánh mạnh vào cột buồm, Kỳ Kiêu cùng A Thiến ướt đẫm. “A Thiến, muội ôm chặt lấy thắt lưng của ta, thời điểm này rồi cần chú ý lễ nghi.”

      Nhiễm Tử Thiến biết đây là thời điểm sinh tử, vươn hai tay ôm chặt .

      Mắt thấy bên phải lốc xoáy đến, thuyền nhất định bị cuốn vào. Mặc Kỳ Kiêu ôm chặt A Thiến nhảy vào nước, ra sức bơi về phía bên trái.

      “Tỷ tỷ......” Sóng nước, mưa bụi giao tạp, Tử Hề thấy là bọn họ tự nhảy xuống chứ ko phải là bị rớt xuống nước. thấy tỷ tỷ đâu, nàng quay đầu tìm kiếm, lúc này lốc xoáy tiến về mạn thuyền bên phải, đem con thuyền xoay tròn hút vào. Tử Hề đầu óc choáng váng, chỉ cảm thấy mình bị kéo , Từ Vĩnh Hàn chỉ bắt được đoạn tay áo bị xé rách, nên nhảy vào nước theo phương hướng của nàng.

      Đối với Từ Vĩnh Hàn mà , ôm lấy nương lơ mơ có chút sức lực là chuyện phải làm. Nhưng lười tiếp xúc với nàng, bỗng khúc cây lao đến trong nước, cho nàng ôm đầu cây, tay túm tay của nàng, tay vẩy nước.

      Đối Tử Hề mà này, khó khăn cũng , nàng hai tay ôm chặt khúc gỗ dám buông tay, sóng gió tuy , nhưng cũng là cuộn sóng phập phồng, mỗi lần hít thở, nước ngập vào miệng. Hai chân chìm trong nước lạnh bị đóng băng tê rần, bơi hồi cuối cùng cũng thấy được ngọn đèn bờ.

      Tử Hề thở mạnh ráng vào bờ, được hai bước hai chân vô lực khụy ngã quỳ gối xuống.

      Từ Vĩnh Hàn lên bờ lại nhìn nhìn phương hướng, liền hướng tới chỗ thôn trang sáng đèn đến, đoạn mới phát người phía sau yên lặng nhúc nhích, nhìn lại Tử Hề còn ngồi mặt đất.

      “Eh, sao ngươi còn .”

      được.” Tử Hề suy yếu đáp.

      Từ Vĩnh Hàn khoanh tay đứng, bóng dáng cao lớn bao phủ nương gầy yếu:“Ta cho ngươi biết, hôm nay cứu ngươi là vì ngươi từng cứu ta, mạng đền mạng, ai cũng nợ ai , ngươi đừng trông cậy vào ta cõng ngươi a, mau đứng lên.”

      Tử Hề rơi lệ, cầm lấy chân trái nức nở :“Chân trái của ta bị tổn thương do giá rét quá độ, gặp lạnh bị chuột rút...... Ta...... Đau đến đứng dậy được.”

      Từ Vĩnh Hàn trầm mặc chớp mắt cái, trở về bên người nàng, nhìn nương khóc nức nở ra tiếng, đôi mi dày đẫm nước, đuôi mắt giọt nước mắt, dưới ánh trăng phá lệ động lòng người.

      ngồi xổm xuống, nhéo chút chân trái của nàng, Tử Hề đau hét rầm lên. Xem môi nàng tái nhợt, khuôn mặt nhắn thống khổ rối rắm, phải giả vờ.

      lúc này mới kiểm tra chân của nàng, theo kinh lạc sờ sờ, phát ít khối cơ cứng ngắc. Đầu tiên chà xát hai tay nóng lên rồi nhàng ôn nhu xoa bóp kinh lạc cho nàng, lại xếp hai chân thẳng ra chậm rãi xoa nắn, đến khi đùi khôi phục tri giác, mới giúp đỡ nàng thử đứng lên.

      “Tật xấu này của người có từ lâu, có phải tìm đại phu xem qua hay ?” Từ Vĩnh Hàn trầm giọng .

      “Ta sợ tổ phụ tổ mẫu lo lắng nên ra, trước kia khi khó chịu, ta dùng nước ấm ngâm chân chút tốt rồi.” Tử Hề giọng đáp.

      “Ngươi như vậy được, thời gian dài, chân bị tàn phế, sau khi đến kinh thành, hãy tìm đại phu xoa bóp chân liên tục tháng khỏi.”

      “Dạ.” Nàng nhàng đáp ứng, trong lòng lại biết có khả năng. Ở tại nhà dì của tỷ tỷ, nàng sao biết xấu hổ nhờ người ta thỉnh đại phu xem bệnh cho mình.

      “Quên , ta cõng ngươi , nhanh lên tìm nhà dân, thay quần áo ướt ra quan trọng hơn.” Từ Vĩnh Hàn nhận mệnh.

      Tử Hề kỳ muốn, nam quả nữ đụng chạm thân thể, nghĩ thế nào cũng được tự nhiên. Nàng lại dám cự tuyệt, chân có cảm giác nhưng được nhanh.

      ngồi xổm xuống, chờ nàng leo lên lưng. Tử Hề rối rắm chút, chỉ phải thành thành ghé vào người , cảm nhận được độ ấm cơ thể của , tự nhiên.

      Nhất là khối trước ngực, cứ bị va chạm, thực được tự nhiên. muốn bị chạm vào, nàng dùng cánh tay nâng người lên, ngã người ra sau. Cảm giác nàng nằm yên, Từ Vĩnh Hàn giận, đem nàng ném xuống đất,“Ngươi làm gì vậy, nhúc nhích yên.”

      Tử Hề mếu máo:“ làm gì cả.”

      “Ngươi tự mình được ?“

      “Có thể, nhưng nhanh.” Nàng lời .

      “Quên , vẫn là ôm , nhìn ngươi ở dưới mắt ta còn dám nhúc nhích ?” chụp tới, bế ngang nàng lên như em bé.

      Tử Hề ở trong ngực dám lộn xộn, hai tay ngăn trở trước ngực, quần áo ẩm ướt dính vào người làm lộ ra hình dáng thân thể nàng.

    2. Bé Muỗi dễ thương

      Bé Muỗi dễ thương Well-Known Member

      Bài viết:
      102
      Được thích:
      1,558
      CHƯƠNG 11 ĐẮC Ý

      Editor: Bé Muỗi

      Nàng so ra còn hơn cây đại thương của , ôm trong tay tốn chút sức nào, nhanh thoăn thoắt, bao lâu tới ngoài làng.

      Bỏ nàng xuống, từng nhà gõ cửa, hỏi hai nhà đều có phòng cho tá túc. Tử Hề cho rằng do quá cao lớn, làm người ta sợ tới mức dám giúp . Đến căn nhà thứ ba, nàng tự mình gõ cửa, người ra mở cửa là nam hán tử, Tử Hề là nàng cùng đại ca rơi xuống nước, muốn xin tá túc đêm. Hán tử nhìn nương đáng thương, theo sau là nam nhân, cũng nghĩ nhiều đến vợ mình, cho bọn họ vào nhà.

      Nhà này lòng người thiện lương, trong nhà thực bần cùng, nam nhân phải dựa vào việc đánh cá ở Hành Thủy hồ mà sống. Vợ phụ nhân sạch lưu loát, biết trượng phu đồng ý cho bọn họ ngủ lại, liền đun nước ấm cho bọn họ tắm rửa, đưa quần áo hai vợ chồng cho bọn họ thay ra.

      Từ thất thiếu gia so với nam nhân bình thường đều cao hơn nửa đầu, mặc quần áo của hán tử chẳng ra cái gì cả. Cũng may chỉ là đêm, phụ nhân giặt quần áo cho bọn họ, lại bị Tử Hề đoạt lại. Sau khi tẩy sạch hong khô, nàng thấy y phục của tay áo và vạt áo đều bị rách, nên đem vá lại. Nàng lại tìm miếng vải vụn vá lại tay áo bị xé của mình, loay hoay đến nửa đê mới ngủ.

      Sáng sớm, Từ Vĩnh Hàn muốn thay lại trang phục cũ, thị vệ mang cho hai bộ, cứ như vậy chỉ có ba bộ quần áo để luân phiên, ngày hôm qua rơi xuống nước lại đúng dịp mặc bộ này. muốn dính dáng đến Tử Hề, nhưng chung quy, là nam nhân tục tằn, đến mức phân cao thấp với bộ quần áo.

      nam hài mười hai mười ba tuổi luyện thương trong viện, là con trai của nhà này. Từ Vĩnh Hàn hứng thú nhìn động tác vụng về, khoát tay kêu mang thương lại đây.

      “Ta dạy cho đệ bộ thương pháp, ta làm lần, đệ nhớ bao nhiêu luyện bấy nhiêu.”

      cầm thương lên, hoa thương (đầu thương, chỗ gắn lông màu đỏ) tung bay, xuất thần nhập hóa, thân thương vun vút xoay quanh , hoàn toàn có khe hở.

      Tử Hề cùng dân vợ chồng ngư đứng xem đều choáng váng.

      Tiểu nam hài lại trợn mắt há hốc miệng, chờ thu thức còn kịp phục hồi tinh thần lại.

      Từ Vĩnh Hàn nhìn biểu tình của bọn họ, thỏa mãn mím môi.

      “Bộ thương pháp này...... Có chiêu hình như là hồi mã tam thương trong truyền thuyết a? Có thể đây là Từ gia thương pháp.” Tiểu nam hài dám xác định, dù sao chân chính gặp qua, chỉ nghe đó là tuyệt chiêu của thương pháp của Từ gia.

      Từ Vĩnh Hàn cao giọng cười to:“Đứa này có điểm kiến thức, vì sao lại tập võ?”

      “Đệ muốn học giỏi võ nghệ, bảo vệ quốc gia, làm đại tướng quân.” Tiểu nam hài hào hùng đáp.

      “Tốt, nếu tương lai đệ muốn gia nhập quân ngũ, hãy đến Định quốc công phủ ở kinh thành tìm ta, ta là thất thiếu gia của Từ gia.”

      Hán tử trung niên kinh hỉ chạy tới:“Đây là gặp được quý nhân nha, con trai, mau dập đầu với Từ tướng quân.”

      Tiểu nam hài cao hứng dập đầu mạnh, được Từ thất thiếu gia nâng dậy, hỏi tên gọi là gì, kêu Giang Phong. Từ thất thiếu gia gật đầu, nhớ kỹ tên này. Quay đầu liếc mắt cái, nhìn thấy trong ánh mắt Nhiễm Tử Hề toát ra sùng bái khiếp sợ, trong lòng thầm đắc ý.

      Gia ở nhà các ngươi dưỡng thương, lộ ra công phu thực, hôm nay cho ngươi chút kiến thức, mới biết gia lợi hại.

      Tử Hề từng nhìn đại ca luyện thương, nhưng đại ca có Từ gia thương pháp lợi hại, cho nên nàng xem ngây người. Nhìn Từ Vĩnh Hàn biểu tình đắc ý, khỏi cảm thấy buồn cười, hé miệng vụng trộm cười, lại sợ nhìn thấy, nàng vội vàng quay người .

      Kỳ nhìn thấy, đây là lần thứ hai thấy nàng cười vui vẻ đến như vậy, lần đầu tiên là lúc nàng phát thể ăn tiêu. cảm thấy nếu nàng hay khóc, cũng phải thực đáng ghét, nàng lại cố tình hay khóc.

      Phụ nhân của ngư dân cố ý làm hai món đồ ăn, tỉ mỉ chế biến, Tử Hề hỗ trợ làm đậu hũ trứng muối. Lúc ăn cơm, Tử Hề gắp đũa rau dại xào, thấy trong đó có tiêu, giọng nhắc nhở Từ thất thiếu gia đừng ăn món đó.

      Từ thất thiếu gia nghe, còn cố ý ăn nhiều vài đũa, rồi lại cảm thấy đậu hũ còn lại phí qua, quay sang tấn công đĩa đậu hủ.

      Lúc đến được Hành Thủy khách điếm, là buổi trưa , nàng nhìn lướt qua mu bàn tay Từ thất thiếu gia, quả nhiên nổi vài nốt đo đỏ, lại tự nhiên đưa tay gãi gãi.

      “Chu choa! nương ấy đẹp.”

      Vài người đứng cạnh bên đều hướng đầu về phía trước nhìn nhìn, Tử Hề cũng qua nhìn.

      Quả nhiên nhìn thấy mỹ nhân khuynh thành, mặc áo tơ nhuyễn màu trắng, váy dài sắc đỏ tươi thêu hoa quế bằng tơ vàng, viền váy là trăm con bướm bay lượn cùng mây. Cổ tay phải mang vòng tay mã não màu đỏ hợp với trang phục, ba ngàn sợi tóc đen tuyền dài đến ngang hông, tóc kết kiểu liễu chi, cài trâm ngọc Bát Bảo tử màu lựu, vài tia sợi tóc phất phơ trước gió. Thắt lưng mềm mại như rắn, thướt tha lộng lẫy như dương liễu, môi đỏ như hoa đào, môi điểm chút màu son, hai má đánh chút phấn trắng nõn mịn màng, hai tròng mắt như nước, mi dài như rèm. Mỉm cười, bên môi lên hai lúm đồng tiền sâu.

      Đây là tỷ tỷ Nhiễm Tử Thiến sao?

      Sau khi rơi xuống nước, cánh tay trái Mặc Kỳ Kiêu ôm chặt A Thiến, cánh tay phải ra sức vẩy nước, hai chân bơi nhanh. Bắt đầu gió thổi từng cơn, A Thiến uống phải mấy ngụm nước, sau đó rời xa lốc xoáy, dần dần gió êm sóng lặng. Nàng vì giảm bớt gánh nặng cho , bắt đầu thử học động tác của , dùng cánh tay phải ôm thắt lưng , cánh tay trái vẩy nước, đùi cũng có thể đạp vài cái.

      “A Thiến, muội thông minh.” Kỳ Kiêu khen.

      “Muội mới trước đây...... bị đuối nước, đại ca...... dạy muội chút.” Vì chuyện với , lại uống phải hai ngụm nước.

      quay đầu nhìn nàng lại thấy cái miệng đào nhắn của nàng, bởi vì nước hồ nên càng kiều diễm. cùng nàng chuyện, nghĩ rằng thông minh cũng có thông minh có mục đích tốt, nếu nàng hôn mê, phải có thể thừa dịp độ khí, hôn được cái sao.

      loại cùng leo tường cao với nhau gọi là bỉ dực song phi. Phi, hôm nay mới biết được có loại ngao du gọi là ôm nhau mà bơi.

      ôm nàng ngại ngùng nắm chặt eo , cánh tay cùng cánh tay của nàng giao nhau, nàng cũng ôm thắt lưng rắn chắc hữu lực của . Chân bọn họ cùng đạp nước, ngẫu nhiên dính cùng chỗ, hai sườn cánh tay đều vung lên. Đương nhiên,khí lực nàng bằng , thân mình dựa vào , chủ yếu nhờ mà tiến về phía trước.

      Mái tóc dài của nàng nghịch ngợm chạy môi của , làm lòng ngứa ngáy.

      Lên bờ, hai người ngồi dưới đất thở phì phò. lại cúi đầu nhìn đôi môi đỏ mộng mê người kia, chờ đợi nàng đột nhiên té xỉu.

      “Lạnh a, chúng ta nhanh .” Gió đêm thổi tới, xác thực lạnh, A Thiến ôm lấy bả vai co rúm lại chút.

      “Lạnh ?” kéo tay nàng qua, đặt ở bên miệng thổi ngụm nhiệt khí.

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      kỳ kiêu này lưu manh, cứ như quỷ chết đói đầu thai, ai đời cứu người chỉ mong nào là ôm nào là xĩu để hôn ... còn Từ tướng quân gì đó, đa nghi quá, tội từ Hề ghê gớm ... mong sau này theo đuổi Từ Hề khó khăn vào, cho cái tội an hiếp người ta.

    4. cô gái bạch dương

      cô gái bạch dương Well-Known Member

      Bài viết:
      439
      Được thích:
      375

    5. Bé Muỗi dễ thương

      Bé Muỗi dễ thương Well-Known Member

      Bài viết:
      102
      Được thích:
      1,558
      CHƯƠNG 12: Ở CHUNG CHỖ

      Editor: Bé Muỗi

      Giúp nàng đứng lên, hai người sóng vai về phía trước

      Gần đó có căn nhà tranh, vách được đắp từ bùn đất, bên cạnh là sân phơi lưới đánh cá. Thoạt nhìn hình như là nơi ở của ngư dân.

      Kỳ Kiêu kêu vài tiếng, phát bên trong có người.

      Nhìn về phía xa, muốn đến thôn trang còn phải đoạn khá dài, Kỳ Kiêu : “A Thiến, thôn còn khá xa. Nơi này có người, chúng ta cứ ở tạm đêm, nếu đến thôn chỉ sợ chúng ta bị đông lạnh chết rồi.” Kỳ , muốn ở chung với mình A Thiến, muốn vào thôn xin tá túc.

      A Thiến bị lừa, cảm thấy có đạo lý, liền gật đầu đồng ý.

      Căn nhà đơn sơ có nhiều vật dụng, phòng bếp cũng trữ nhiều củi đốt, xem ra chủ nhân nơi này thấy thời tiết tốt, chạy về nhà.

      Phòng rất , bình thường hẳn chỉ có người ở. Chỉ có cái giường bằng đất, giường có gối đầu, chăn. kệ ở góc phòng xem như là bếp, đó có mấy chai lọ như là đồ gia vị. Hai người bọn họ nấu ấm nước, trong phòng có vẻ ấm áp hơn. Tìm được cái bồn bằng gỗ, họ định tắm rửa cho sạch.

      Kỳ Kiêu thực quân tử :“A Thiến, muội tắm trước , huynh canh giữ bên ngoài cho.”

      A Thiến đành lòng: “Bên ngoài rất lạnh, huynh ở trong phòng , muội tin huynh, nhưng cho huynh nhìn lén nha.”

      Kỳ Kiêu cười hì hì đâu có, A Thiến vẫn ngượng ngùng, thổi tắt đèn.

      Ánh trăng xuyên qua chỗ rách cửa cùng cửa sổ chiếu sáng căn phòng , nàng đứng trong bóng tối yên lặng cởi quần áo.

      Mặc Kỳ Kiêu ngồi xổm ở cửa, lẳng lặng nghe thanh huyên náo phía sau, trong đầu nghĩ nàng cởi từng món như thế nào, trong lòng từ từ nổi lửa, càng cháy càng to, rồi bành trướng ra muốn thiêu luôn ván cửa.

      Tiếng nước róc rách truyền đến, do nàng tắm trong bồn gỗ. Lúc ôm nàng ở cột buồm thuyền, cảm nhận được dáng người của nàng. , phải là đêm Trung Thu đó, lần đầu được ôm nàng vào lòng, được cảm thụ rồi. Vừa rồi, khi từ dưới nước lên, quần áo ướt sũng đều dán vào người, tóc nàng bết lại, lộ ra cái cổ trắng nõn, dãy núi trước ngực phập phồng làm hô hấp thông.

      Dáng người A Thiến tốt hơn so với Tử Hề, do Tử Hề quá gầy, mất chút hương vị nữ nhân.

      Nghe được tiếng nàng đứng lên, cổ họng Kỳ Kiêu động đậy, ý tưởng lớn mật xông ra, bằng hôm nay “muốn” nàng, dù sao sớm muộn gì nàng cũng là người của .

      được, được, như vậy A Thiến hận cả đời, muốn dành khoảng khắc đẹp nhất cho đêm động phòng hoa chúc.

      Tuy là tin tưởng nhân phẩm , nhưng trong phòng vẫn có đại nam nhân, A Thiến ngượng ngùng liền mặc quần áo ướt vào. Lau thân thể bằng áo khoác, nàng chỉ mặc áo yếm và trung y. Sau đó, đem áo khoác giặt sạch, rồi phơi giàn bên bếp lò.

      “Xong rồi, Kiêu ca ca, huynh tắm , muội múc nước cho huynh.” A Thiến thắp đèn, bởi vì chỉ có tầng quần áo người, có số chỗ rất ràng.

      “Uhm.” Kỳ Kiêu mở cửa, đem nước bẩn đổ , ra hận thể dùng lại nước tắm của A Thiến, nhưng chắc chắn nàng đồng ý.

      A Thiến ngồi xổm bên bếp lò hong khô quần áo ngoài, tắm rửa ngay phía sau nàng. Nghe tiếng thở dài, A Thiến hỏi: “Làm sao vậy?”

      , có việc gì.” làm sao có thể về biến hóa người mình đây.

      đơn giản chà rửa vài cái, vì dính bẩn nên tắm rất nhanh, mang quần áo vào bồn giặt, sau đó leo ra khỏi bồn mặc vào người.

      “Xong rồi?” A Thiến hỏi.

      “Uh. Xong rồi, đốt đèn .”

      A Thiến đốt đèn, mới phát mặc áo, lập tức đỏ bừng mặt, xoay người sang chỗ khác, giận dữ :“Sao huynh mặc quần áo?”

      “Huynh có mặc mà.” là nam nhân thôi, mặc áo có sao đâu, mặc quần mới có vấn đề.

      “Huynh mặc áo vào .”

      “Áo rất ướt, muội hong khô giúp huynh , muội đừng nhìn huynh là được rồi.”

      “Được rồi.” A Thiến đỏ mặt, nhắm mắt lại sờ soạng hướng bên này, ý bảo đem áo đặt vào tay nàng.

      Kỳ Kiêu cố ý trêu ghẹo, đứng yên, làm nàng sờ trúng ngực của . Bàn tay mềm mại kia chạm vào làm lửa trong người bùng cháy dữ dội.

      “Huynh... Huynh khi dễ muội, còn như vậy muội để ý đến huynh nữa.” A Thiến mặt đỏ gay, ngay cả lỗ tai cũng ửng hồng .

      Nhìn bộ dáng của nàng, muốn hung hăng ôm chặt lấy. Mặc Kỳ Kiêu dùng sức kiềm chế, kiềm chế, kiềm chế...

      “Được rồi, đùa với muội nữa, muội cứ hong khô đồ của mình, chút nữa huynh tự làm. Huynh ngồi bên này, muội đừng nhìn là được.” qua, đưa lưng về phía nàng ngồi xuống.

      A Thiến nghe động tĩnh, thấy thành thành ngồi ở bên kia, liền mở to mắt, chuyên tâm hong quần áo. Lòng bếp lửa cháy rực, chỉ chốc lát sau, trung y người cũng khô. Tóc cùng áo khoác cũng muốn khô.

      “Muội muốn mặc quần áo, huynh được quay đầu a.”

      “Uh, yên tâm.” dám quay đầu, sợ chảy máu mũi.

      A Thiến đỏ mặt mặc xong quần áo, kêu đến hong khô đồ.

      Kỳ Kiêu ngồi băng ghế , bên bếp lò, chậm rãi hong khô quần áo, kêu A Thiến lên giường ngủ.

      A Thiến khó xử nhìn cái giường đất lớn mấy, cho dù hai người gầy, cũng thể cùng nằm ngủ.

      Kỳ Kiêu buồn cười, liếc mắt xem biểu tình rối rắm của nàng, cười : “Muội ngủ giường , huynh nằm úp sấp ở bàn ngủ lát là tốt rồi.”

      “Nhưng huynh là tiểu vương gia đó.” Nàng đột nhiên nhớ tới việc này.

      “Đừng bậy, sao muội nghĩ vậy, huynh là đại ca muội đó, ngẫm lại nếu đại ca ở đây, huynh ấy cũng cho muội ngủ kháng.”

      Nếu là đại ca, A Thiến nhất định khách khí, nhưng phải đại ca nàng.

      Kỳ Kiêu lại hống nàng vài câu, mới làm cho nàng ngoan ngoãn nằm xuống.

      yên lặng nghĩ, đêm nay là cơ hội tuyệt hảo, nếu thổ lộ tấm lòng với nàng, nàng có thể chấp nhận hay .

      được, bỏ ngay ý tưởng này. Nàng là nương thành , tổ phụ gì nghe nấy. Muốn nàng thực hôn ước, nàng dám có ý tưởng khác, chắc là phải chờ hôn ước bị hủy bỏ, rồi thổ lộ.

      A Thiến bơi trong hồ nửa ngày, sớm mệt mỏi, nằm đắp chăn, chỉ chốc lát sau ngủ thiếp .

      Mặc Kỳ Kiêu hong y phục xong, đến giường gọi nàng, nàng nhúc nhích, vén chăn lên, nhàng nằm xuống bên cạnh nàng.

      Ánh đèn dầu chập chờn, cảnh vật nhìn mông lung, như tâm tình lúc này của người thiếu niên 16 tuổi.

      Nàng cứ im lặng ngủ bên cạnh , mắt to linh động nghỉ ngơi, lông mi dài, trong lúc ngủ mơ màng cũng mất vẻ tươi tắn.

      Môi đào hồng nhuận, giống như hai cánh hoa nở rộ, khóe miệng nụ cười, mơ hồ lộ vẻ ngọt ngào. nhịn được dụ hoặc kia, từ từ tiến gần vào nàng.

      Tim đập mạnh, môi chạm vào cánh hoa kia, thưởng thức mềm mại, mịn màng như được uống quỳnh tương ngọc lộ.

      Vốn định lướt qua, nhưng lại đắm chìm vào ngọt ngào của nàng, luyến tiếc buông ra. Trằn trọc mút vào, hơi thở càng ngày càng nặng.

      “Uhm......” Nàng đột nhiên nhúc nhích, thân mình rụt lui về phía sau, lông mi run rẩy vài cái, tiếp theo động đậy nữa.

      Hoàn hảo, nàng tỉnh lại, Mặc Kỳ Kiêu sợ tới mức dám lộn xộn, đầu nhàng gối lên nửa cái gối đầu, sát bên cạnh nàng. Mỉm cười nhìn khuôn mặt nhắn của nàng hồng hồng, vừa rồi nóng nảy, thiếu chút nữa làm nàng tỉnh giấc, cũng biết né tránh cái mũi, làm nàng hô hấp thông, mới đem mặt nghẹn đỏ.

      Trong phòng thái an tĩnh, chỉ có thể nghe tiếng côn trùng và ếch ngoài cửa sổ, còn có tim cứ đập thùng thùng. Cứ như vậy lẳng lặng nhìn nàng hồi lâu, đến khi mệt nhọc, nhưng cũng luyến tiếc ngủ. Xác định nàng hẳn là ngủ say, Kỳ Kiêu nhàng xếp góc chăn cho nàng, giọng :“A Thiến, huynh thích muội lâu rồi, muội có thích huynh ?”

      nương im lặng ngủ, vẫn nhúc nhích.

      “Ngoan! Ngủ , tiểu bảo bối.” dùng đầu ngón tay chạm vào chóp mũi của nàng, nhắm mắt ngủ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :