1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Kiều Nhuyễn Tiểu Tức Phụ - Đông Phương Ngọc Như Ý (Chương 29 -New~)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      nhay ho thui.co len ban oi
      Bé Muỗi dễ thương thích bài này.

    2. Bé Muỗi dễ thương

      Bé Muỗi dễ thương Well-Known Member

      Bài viết:
      102
      Được thích:
      1,558
      CHƯƠNG 8 PHƯỢNG CẦU HOÀNG

      Editor: Bé Muỗi

      Ôm đống các món ăn đủ loại, Kỳ Kiêu kích động trở lại thuyền, phía sau Tiết Lục còn ôm đống đàn cổ.

      “A Thiến, huynh mua cho muội nhiều đồ ăn ngon nè, còn có thất huyền cầm muội thích nhất nữa, muội mở cửa ra nhận .”

      cần, cám ơn!”

      Mặc Kỳ Kiêu thanh của lạnh xuống:“A Thiến, muội còn như vậy, huynh nổi giận đó nha.”

      Trong khoang thuyền yên lặng hồi, nàng mới cúi đầu đáp: “Được rồi” Nhiễm Tử Thiến đem mành vải vắt lên móc, nhận lấy mấy cái bao giấy trong tay , buông mành rồi lại vén mành lên nhận tiếp.

      Nàng vẫn ở trong khoang thuyền, Kỳ Kiêu bắt lấy cơ hội hung hăng nhìn vài lần.

      “Kiêu ca ca, tay huynh làm sao vậy?” Đột nhiên phát tay bị quấn băng, nàng vội vàng lên tiếng hỏi, quên mất phải kêu tiểu vương gia.

      Kỳ Kiêu cười cười:“ có việc gì, vừa rồi lúc mua cầm, cẩn thận bị cắt qua .”

      “Rất đau?” là vì mua cầm cho mình mới bị thương, A Thiến băn khoăn nghĩ.

      đau. Ách, cũng có chút đau, muội đánh đàn cho huynh nghe , uổng công huynh bị thương vì mua nó.”

      “Được, huynh muốn nghe khúc nào?”

      “Uhm, có khúc mẫu thân huynh rất thích nghe, tên là “phượng cầu hoàng”.” Sợ nàng xấu hổ chịu, cố ý mẫu thân mình thích nghe.

      “Dạ.”

      Khoang thuyền trong truyền ra tiếng đàn mượt mà, khi khinh thanh tùng thúy, giống như chuông treo trong gió; Khi sáng ngời leng keng, giống như đánh chuông ngọc.

      Mặc Kỳ Kiêu kêu thị vệ đưa qua bầu rượu, chạm môi vào miệng bầu uống ngụm.

      “Thất ca, uống rượu ?” hướng đầu về phía Từ thất thiếu gia đến.

      “Mang đến bầu nữa.” Từ thất thiếu gia lười biếng dựa lan can, phơi nắng nửa ngày, giờ phút này mặt trời đỏ ngả về tây, cũng nhàn rỗi đến nhàm chán.

      Thị vệ đưa bầu rượu qua cho , hai người cụng cái: “Thất ca, thi làm thơ , khúc này là “phượng cầu hoàng”, thể đọc được phạt rượu.”

      Từ lão thất quan tâm kéo khóe miệng:“Được, đệ làm trước .”

      Mặc Kỳ Kiêu nhìn phòng trong, mặt mày ôn nhu, cao giọng :

      “Hữu nhất mỹ nhân hề, kiến chi bất vong.

      Nhất nhất bất kiến hề, tư chi như cuồng.

      Phượng phi cao tường hề, tứ hải cầu hoàng.

      Vô nại giai nhân hề, bất tại đông tường.

      Tương cầm đại ngữ hề, liêu tả trung tràng.

      Hà nhất kiến hứa hề, úy ngã bàng hoàng.

      Nguyện ngôn phối đức hề, huề thủ tướng đương.

      Bất đắc vu phi hề, sử ngã luân vong.” (1)

      “Tốt, huynh tự phạt rượu.” Từ thất thiếu gia mở rộng miệng rót rượu, ngụm uống sạch bầu.

      Kỳ Kiêu cười cười, đọc tiếp đoạn thứ hai:

      Phượng hề, phượng hề quy cố hương,

      Ngao du tứ hải cầu kỳ hoàng,

      Thời vị ngộ hề vô sở tương,

      Hà ngộ kim tịch đăng tư đường.

      Hữu diệm thục nữ tại khuê phường,

      Thất nhĩ nhân hà sầu ngã trường.

      Hà duyên giao cảnh vi uyên ương

      Tương hiệt cương hề cộng cao tường.(2)

      “Tốt, huynh lại tự phạt rượu.” Từ thất thiếu gia lấy bầu rượu trong tay Kỳ Kiêu, uống hơi cạn sạch.

      “Thất ca, huynh nên làm đoạn .”

      “Đệ có gì để ?”

      Kỳ Kiêu phục liếc cái, bản công tử tài năng tốt lắm, trước mặt giai nhân cho ta mặt mũi chứ.

      “Gặp nhau là duyên, tương tư nhất niệm, gặp lại là nan. Núi cao đường xa, duy có ngàn dặm cộng thiền quyên. Nhân bất mãn, uyên mộng thành trống rỗng, cố nhiếp diện mạo bên ngoài, thác Hồng Nhạn, mau sao truyền. Hỉ Khai Phong, phủng ảnh ngọc, tế đoan trang, nhưng thấy môi đào hồng, mày liễu đại, tinh mâu ngập nước, tình thâm ý lâu. Vô hạn ái mộ sao sinh tố? Chân thành đông nam vọng, khúc phượng cầu hoàng.”

      Nhiễm Tử Thiến cúi đầu chuyên tâm đánh đàn, Tử Hề lại xuyên qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng nhìn về phía hai nam nhân bên ngoài. Nhìn đến Mặc Kỳ Kiêu ánh mắt thâm tình nhìn chăm chú phòng bên này, nàng tựa hồ hiểu cái gì.

      Nàng sớm biết đại ca có huynh đệ bái kết thường xuyên đến nhà, do tổ phụ cho phép mình tiền viện, cũng chưa bao giờ gặp qua người kia. Nhưng tổ phụ chấp thuận A Thiến tỷ tỷ tiền viện tưới hoa, có khi đụng mặt người kia.

      Việc này cũng có gì, nhưng khi lên thuyền đột nhiên biết là hoàng tộc nấp ở Thúy Bình Sơn, ba ngày lại thấy tìm mọi cách tiếp cận tỷ tỷ, tại vẻ mặt như vậy nhìn chăm chú vào phòng, nhất định là nghĩ đến tỷ tỷ.

      Tổ phụ chưa bao giờ cho nàng gặp qua nam nhân lạ, đến tận khi Từ tướng quân xuất , khiến cho mình cùng sống chung phòng, chăm sóc từ miếng ăn đến giấc ngủ. Nếu người này phải cháu ruột Định quốc công, mà là binh lính thông thường, tổ phụ làm như vậy sao?

      Tử Hề so với Tử Thiến hơn ba tháng, nhưng tâm tư so với nàng trầm hơn, Tử Thiến có đại ca chiếu cố, trừ bỏ tưởng niệm cha mẹ, có cái gì khác ưu sầu. Mà nàng lại giống, năm đó cha mẹ bị lưu đày, đệ đệ mới hai tuổi, nàng là tỷ tỷ coi như nửa mẹ ngày đêm chăm lo đệ đệ. Nàng trời sinh tính như mẫu thân, thương tưởng nhớ, để tâm vào chuyện vụn vặt. Tử Thiến tính tình theo phụ thân, sáng sủa lạc quan.

      Có lẽ tổ phụ muốn gả tỷ tỷ cho gả vương gia si tình này, nhiễm gia suy tàn, nếu muốn phục hưng, nhất định phải có nhà giàu có, nhà cao cửa rộng làm điểm tựa. Nhưng tỷ tỷ định thân với Tống Dật làm sao bây giờ ?

      Vậy mình sao? Nàng đảo mắt nhìn vị nam nhân khôi ngô mặt sắt kia, vẻ mặt thanh lãnh, khinh thường, có lẽ tổ phụ có tâm đem nàng gả cho , nhưng xem thường mình, hoặc nhìn thấu dụng tâm của tổ phụ, Tử Hề trong lòng khó chịu, đôi mắt đầy lệ.

      Nàng từng nghĩ đến vị hôn phu tao nhã, giống phụ thân Nhiễm Thám Hoa lang, có thể cùng mẫu thân thơ từ phụ xướng, cầm sắt hòa minh, cần cẩm y ngọc thực, cần vinh hoa phú quý, chỉ cần lòng trân trọng nàng.

      Nhưng vận khí nàng tốt như tỷ tỷ, nàng gặp được lang quân như ý, cho dù tổ phụ ưng ý nam nhân thô lỗ này, người ta còn để mình trong mắt.

      Tử Hề muốn khóc, lại nhịn xuống .

      Nam nhân thô lỗ này cùng mình có quan hệ, chăm sóc dưỡng thương chính là báo ân, giống như tại dẫn hai nàng vào kinh cũng tình nguyện. cần suy nghĩ loạn lên, kinh thành nhiều người như vậy, có lẽ gặp được người tốt.

      Nàng yên lặng an ủi chính mình, đem đôi mắt rưng rưng giấu .

      khúc kết thúc, dư còn vờn quanh bên thuyền, mặt nước gợn sóng, bốn phía phiêu tán.

      Mặc Kỳ Kiêu vỗ tay trầm trồ khen ngợi, A Thiến nhắc nhở cẩn thận tay bị thương. Thiếu niên sao, cười cười, chiêu khổ nhục kế này quả nhiên dùng được.

      Buổi tối khi rửa mặt ngủ, Từ thất thiếu gia nhìn đem băng gạc băng bó miệng vết thương ném qua bên, lộ ra bàn tay trắng nõn, khỏi trêu ghẹo:“Tiểu vương gia vì muốn tiếp xúc tiểu nương, đúng là tiếc dùng chiêu lừa gạt a.”

      Kỳ Kiêu cười hắc hắc:“Thất ca, chờ huynh có người trong lòng huynh liền hiểu được đệ.”

      “Đệ chớ quên mình thân phận gì, đệ cùng nàng căn bản có khả năng.” Từ thất thiếu gia khách khí dội nước lạnh cho .

      “Ha ha! Thất ca huynh là võ tướng, đệ nghĩ đến huynh lại quan tâm lễ nghi phiền phức này đâu.”

      “Huynh quan tâm, nhưng nhóm lão nhân trong nhà để ý. Tông nhân phủ để ý, đệ xác định các nàng xuất thân như vậy có thể vào gia phả hoàng gia được sao?”

      Mặc Kỳ Kiêu nhìn về phía cách vách, chắc chắc mà ôn nhu :“Nam tử hán đại trượng phu, nếu ngay cả nữ nhân mình mến mà chiếm được, sống còn có ý nghĩa gì chứ. Bọn họ đồng ý, đệ nghĩ biện pháp làm cho bọn họ đồng ý, lúc tụi đệ thành thân, nhất định mời Thất ca đến uống rượu, huynh uống hết vò nữ nhi hồng, đừng hòng rời .”

      Từ Vĩnh Hàn yên lặng nhấm nuốt vài chữ « nữ nhân mình mến » này, cao giọng đáp:“Tốt, huynh chờ nữ nhi hồng của đệ.”

      Nữ nhân mình mến, có.

      8 năm trước, đại ca Từ Vĩnh An nhất quyết cưới kinh thành đệ nhất tài nữ Chân Gia, thế nhân đều đó là đóa hoa tươi cắm ở bãi phân trâu. Đại ca là Chinh Bắc đại tướng quân, để ý đến miệng lưỡi thế nhân. Nhưng Chân Gia tài mạo song toàn, kim khuê yếu liễu, cùng Từ lão đại lưng hùm vai gấu quả hợp phối. Từ lúc vào cửa, thấy nàng cười, luôn mang gương mặt khổ hạnh, mặt chút thay đổi. Buổi tối cũng chịu cùng đại ca ngủ chung giường, đại ca tức giận say rượu này nọ, sau lại chạy tới chiến trường trở lại .

      tích đại ca sống động làm lúc ấy 12 tuổi hình thành bóng ma tâm lý thực nghiêm trọng, nữ nhân thứ gì tốt, còn dùng được như tiểu bạch kiểm. Nghe đại tẩu năm đó bởi vì vừa ý tân khoa Trạng Nguyên Dương Quyết, mới hận đại ca cường thú.

      Sau Tam ca lại thành thân, cưới biểu tỷ La , biểu tỷ này tính cách tùy tiện, cùng Tam ca cãi nhau ầm ĩ, vui vẻ.

      Từ thất thiếu gia bị thương tâm hồn thế này mới có điểm an ủi, vừa lúc cũng 17 tuổi, trong nhà nghị hôn cho , liền ra chuyện cửu công chúa. Sau đó lại là nữ nhi Lễ bộ Thượng thư. Ai! nghĩ đến nữa, phiền!

      (1) Điển cố:


      Truyện về Tư Mã Tương Như và Trác Văn Quân. Trong bài Phượng cầu Hoàng, Tương Như tự so mình với Phượng, còn Văn Quân là Hoàng. Mọi người hay gọi phượng hoàng, đây là hai con chim thần. Phượng là con trống, Hoàng là con mái.


      Nghĩa:


      Hữu nhất mỹ nhân hề, kiến chi bất vong (Có người con đẹp, gặp rồi quên)

      Nhất nhất bất kiến hề, tư chi như cuồng.( ngày được gặp, nhớ như điên cuồng)

      Phượng phi cao tường hề, tứ hải cầu hoàng.(Phương bay cao khắp bốn biển tìm Hoàng)

      Vô nại giai nhân hề, bất tại đông tường. (Bất đắc dĩ giai nhân ở tường Đông)

      Tương cầm đại ngữ hề, liêu tả trung tràng. (Dùng đàn thay lời để tỏ lòng)

      Hà nhất kiến hứa hề, úy ngã bàng hoàng. (Chẳng biết khi nào được nhìn thấy nàng, để ta còn đau khổ)

      Nguyện ngôn phối đức hề, huề thủ tướng đương. (Mong rằng tài của ta xứng với đức của nàng, nắm tay nhau)

      Bất đắc vu phi hề, sử ngã luân vong ( có nàng rồi ta se chết mất thôi)


      (2) Nghĩa:

      « Chim phượng, chim phượng về cố hương,

      Ngao du bốn bể tìm chim hoàng

      Thời chưa gặp chừ, luống lỡ làng.

      Hôm nay bước đến chốn thênh thang.

      đẹp ở đài trang,

      Nhà gần người xa não tâm tràng.

      Ước gì giao kết đôi uyên ương,

      Bay liệng cùng nhau thỏa mọi đường. »




    3. cô gái bạch dương

      cô gái bạch dương Well-Known Member

      Bài viết:
      439
      Được thích:
      375
      Truyen hay lam co len nha ban
      hong chuong moi
      Bé Muỗi dễ thương thích bài này.

    4. Bé Muỗi dễ thương

      Bé Muỗi dễ thương Well-Known Member

      Bài viết:
      102
      Được thích:
      1,558
      CHƯƠNG 9 TRUNG THU

      Editor: Bé Muỗi

      ngày vừa lúc sau giờ ngọ, gió êm sóng lặng, Kỳ Kiêu cầm cần chuẩn bị câu cá, đứng ngoài phòng gọi A Thiến: “Muội muội xinh đẹp, huynh muốn câu cá, muội ra đây chơi.”

      “Muội , ca ca tự mình câu .” kiên quyết cho nàng gọi tiểu vương gia, nàng đành phải gọi ca ca theo ý .

      “Nhưng tay huynh chưa khỏi, thể mắc mồi vào lưỡi câu được.”

      “Nhưng...” Tử Thiến do dự nhìn về phía Tử Hề.

      Tử Hề cười, cổ vũ :“Tỷ tỷ , cả ngày ở trong khoang quả rất buồn .” Nàng cảm thấy nam nhân này rất tốt , tình thích tỷ tỷ, nếu có thể gả cho , chừng có thể giúp đỡ cha mẹ rời khỏi Thương Lang sơn trở về đoàn tụ với hai nàng.

      A Thiến vốn tính tình hoạt bát, lại quen biết với Kỳ Kiêu lâu, khách khí , mang mạn che mặt, ra khoang thuyền.

      Kỳ Kiêu vui sướng giúp nàng ngồi ở boong thuyền, nhờ nàng hỗ trợ mắc mồi vào lưỡi câu.

      “A Thiến, huynh kêu thị vệ lui ra khỏi khoang thuyền, muội gỡ mạn che mặt ra , ngồi với đại ca cần gì thủ lễ như vậy.”

      A Thiến suy nghĩ, liền gỡ mạn che ra, bỏ vào phòng, rồi ngồi sóng vai với boong thuyền.

      “Oa! Phong cảnh nơi này đẹp.” Tuy rằng hai nàng ở trong khoang thuyền có thể nhìn được mơ hồ phong cảnh, nhưng nhìn được xa như vậy.

      Hai bên bờ sông là hàng hàng đàn sơn uốn lượn, mảnh xanh ngắt ướt át, mảnh lá đỏ như phù sa, còn thêm nước sông xanh biếc, ánh nước long lanh như bầu trời, mây trắng từng cụm từng cụm, là bức họa nhân gian.

      Kỳ Kiêu nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng, thỏa mãn nở nụ cười: “Huynh gọi muội ra là điều đúng đắn phải .”

      “Dạ, Hề Nhi, bên ngoài đẹp quá, muội có muốn ra xem hay ?” Nàng quay đầu gọi muội muội.

      Từ thất thiếu gia xuyên qua rèm cửa nhìn hai người boong, nếu luận gia thế, kỳ cũng xứng đôi. Nhiễm gia đại nương hay cười, giống Nhị nương hay khóc, đáng ghét. Nàng cười rộ lên rất đẹp, khó trách Mặc Kỳ Kiêu buông tay được.

      Tử Hề cũng muốn ra ngoài xem, nhưng ... “Muội .”

      A Thiến cưỡng cầu, Hề Nhi luôn thích ngồi lẳng lặng mình.

      Hai người vừa tán gẫu vừa cười rộ lên, Kỳ Kiêu thông minh, đầu tiên nhắc đến đại ca thi Hương, A Thiến tự nhiên nhớ thương, vì thế liền an ủi nàng đại ca chắc chắn trúng cử. Còn thêm chính thay đại ca chăm sóc nàng, làm cho A Thiến thể trốn tránh nữa.

      A Thiến cũng hiểu được vài hôm nay phụ ý tốt của , nàng liền buông thả tâm tư, cùng chuyện phiếm, hỏi chuyện ở kinh thành.

      “A Thiến, Tống Dật là người thế nào?” nhìn trộm nàng, muốn bỏ qua biểu tình nào của nàng.

      “Huynh ấy? Trước đây có gặp qua, muội cũng nhớ bộ dáng của huynh ấy.” A Thiến cúi đầu, đến vị hôn phu, nàng ngượng ngùng.


      Kỳ Kiêu cười gượng hai tiếng :“Đại ca đến, huynh phải xem xét kỹ cho muôi, để muội bị người ta gạt.”

      A Thiến nhìn có phong phạm huynh trưởng, gì, có điểm được tự nhiên, liền đứng dậy :“Muội về phòng.”

      “Đừng, ai! Có cá.” Cần câu đột nhiên run lên, khẳng định là có cá lớn cắn câu, dùng lực nâng cần lên, con cá lớn bị kéo lên văng đến đầu thuyền, giẫy đành đạch.

      “A Thiến, mau bắt nó.”

      “Dạ.” A Thiến hoảng loạn biết vươn tay bắt như thế nào, chụp hai lần cũng chưa bắt được, vảy cá rất trơn.

      “Huynh đến đây.” Kỳ Kiêu ném cần câu, tiến lên bắt lấy cá lớn,“Mau, nắm cái đuôi nó, nếu chạy trốn .”

      A Thiến nghe lời vươn hai tay nắm chặt cái đuôi quẩy mạnh, dùng chân cuốn dây câu, hai tay dùng sức nắm, đem con cá bỏ vào túi lưới.

      “Muội nắm lấy đừng buông tay a, chúng ta đem nó đến phòng bếp .”

      Cánh tay A Thiến giao nhau với tay , cùng nhau đứng dậy, cẩn thận đem cá đến phòng bếp.

      Tám gã thị vệ luôn ở trong khoang thuyền nghiêng tai lắng nghe bọn họ chuyện phiếm, vụng trộm học tuyệt kỹ tán của tiểu vương gia, giờ thấy bọn họ men theo mép thuyền lại, đều lặng lẽ tiến đến bên cửa sổ nhìn ra.

      Thân thuyền hơi nghiêng, Kỳ Kiêu đứng bên ngoài bảo vệ A Thiến, phòng nàng rơi xuống nước. A Thiến cũng biết dưới chân trơn trượt, khó đứng vững.

      Kỳ Kiêu và A Thiến cẩn thận, chậm rãi về phía trước, lúc ngang qua phòng thị vệ, dùng chân đá cửa sổ. Bị phát , bọn thị vệ vội vàng tản ra, thân thuyền lại lần nữa lay động.


      Mặc Kỳ Kiêu vội vàng đem cá ném chuẩn xác vào khoang thuyền, tay nắm eo của A Thiến:“ có việc gì, lại đây.”

      “Hoàn hảo.” A Thiến ngượng ngùng cười cười.

      “Nha đầu ngốc, huynh là đại ca, muội thẹn thùng cái gì, muội tưởng tượng huynh thành Nhiễm Tử Lâm là được rồi.” vươn ngón trỏ gấp khúc búng trán nàng cái, bởi vì từng thấy Nhiễm Tử Lâm làm như vậy với nàng.

      Nhớ tới đại ca, A Thiến bình tĩnh lại. Ánh mắt nhìn về phòng bếp:“Cá lớn như vậy, làm món gì bây giờ?”

      “Nhà đò làm cá kho mấy ngày nay rồi, quả ăn ngon, lãng phí mẻ cá như vậy. A Thiến, muội làm lần , huynh muốn nếm thử món muội làm.”

      A Thiến bướng bỉnh cười cười:“Muội nấu ăn ngon bằng Hề Nhi, muội nghĩ nên ăn cá nướng , kêu Hề Nhi làm cá nướng . Muội làm món trứng cá, Hề Nhi am hiểu nấu ăn, muội am hiểu làm mì phở.”

      “Tốt.” Chỉ cần được ăn món A Thiến làm, món gì cũng được.

      A Thiến theo mép thuyền hướng vào phòng,“Hề Nhi, Kiêu ca ca câu được con cá lớn, muội ra làm cá nướng muối tiêu , tỷ muốn ăn món đó a.”

      Tử Hề :“Cá nướng có thể, nhưng muối tiêu được a.”

      Từ thất thiếu gia trong lòng chợt động, bỗng nhiên nhớ tới ngày đó nàng .

      Từ khi phát những nốt đỏ tay , nàng cố gắng nghiên cứu, rốt cuộc sau hai ngày, hai tròng mắt sáng trong đến với , bị như vậy là do ăn muối tiêu. dị ứng với tiêu, về sau cũng thể ăn thực vật loại này nữa, nhất là muối tiêu thể ăn.

      lúc ấy cũng để ý, nhưng nàng cảm thấy rất thành công, hưng phấn cam đoan với về sau tránh những loại thức ăn ấy. Quả nhiên về sau có , tình huống dị ứng còn thấy nữa.

      Tử Hề chịu làm cá nướng muối tiêu, quả là vì có thể ăn tiêu. phải cố ý lấy lòng , mà là nhìn bộ dáng gãi gãi da sưng đỏ khó chịu, đổi thành người khác, nàng cũng làm như vậy .

      Cuối cùng nàng dựa vào đồ gia vị tổ hợp có, làm món cá nướng đặc sắc. Lúc chín, mùi hương bay thoang thoảng làm mọi người thèm chảy nước miếng.

      Kỳ Kiêu dùng mọi cách hoa ngôn xảo ngữ khuyên bảo, tỷ muội Nhiễm gia cuối cùng đồng ý ăn tối cùng huynh đệ bọn họ khoang thuyền, cũng mang mạn che mặt.

      Đêm đó họ vui vẻ ăn tối với nhau, hai nam nhân uống nhiều rượu, hai nương uống rượu. Từ khi đó, Kỳ Kiêu cùng A Thiến còn xa cách nữa.

      Qua vài ngày, chính là đêm Trung Thu. Buổi tối, Tử Hề làm rất nhiều đồ ăn, bọn họ muốn cùng mừng Trung Thu, Tử Hề nhìn về phía xa tưởng nhớ cha mẹ.

      Hai bên bờ sông là vái ánh đèn của trấn , thuyền chậm chậm trôi dòng nước, cột thuyền treo lồng đèn đỏ lay động theo gió, bao phủ hai nương đẹp như tiên nữ. Món ngon, mỹ nữ, hữu tình.

      Ánh trăng tròn trịa lộ ra khỏi đám mây đen, chiếu sáng mạn thuyền. Bỗng nhiên, A Thiến tức cảnh sinh tình.

      “Giang bạn hà nhân sơ kiến nguyệt?

      Giang nguyệt hà niên sơ chiếu nhân?

      Nhân sinh đại đại vô cùng dĩ,

      Giang nguyệt niên niên vọng tương tự.

      Bất tri giang nguyệt chiếu hà nhân” (1)

      Tám năm trước, đêm Trung thu, hai nàng cùng mọi người trong nhà quây quần dưới tàng hoa quế ăn bữa cơm đoàn viên, cha mẹ cùng Nhị thúc, nhị thẩm thi đấu thơ đấu rượu. Phụ thân dùng chiếc đũa dính giọt rượu bỏ vào miệng A Thiến, đắng đến nàng nhảy dựng lên.

      A Thiến thất thần nhìn ánh trăng, đột nhiên cầm lấy bầu rượu bàn tự mình đổ chén rượu, uống hơi cạn sạch. Đây là lần đầu tiên nàng uống rượu, hai má rất nhanh ửng đỏ mảnh, vẻ mặt cũng có chút hoảng hốt.

      Kỳ Kiêu ngẩn ra, đầu tiên nghĩ đến Tống Dật cùng nàng là thanh mai trúc mã, ai oán liếc nhìn nàng cái, :“Nhà ai tối nay lên thuyền con? Nơi nào tương tư Minh Nguyệt lâu? A Thiến tưởng nhớ đến ai?”

      Tử Hề nước mắt tuôn rơi như mưa mặt, nàng đương nhiên biết tỷ tỷ tưởng nhớ đến ai.

      Từ Vĩnh Hàn cúi đầu ăn cơm, chuyện cùng quan hệ. lấy thân phận tướng quân phân tích ba mươi sáu kế, phía dưới nên thế nào cũng có kế .

      A Thiến vỗ vỗ tay Tử Hề, ôn nhu an ủi :“Hề Nhi đừng khóc, đại ca qua, chúng ta đều do cốt nhục của cha mẹ biến thành, cho dù cách xa nhau vạn dặm, chỉ cần chúng ta mỗi ngày đều sống vui vẻ, bọn họ nhất định có thể cảm nhận được, hãy an tâm.”

      Nàng rót hai chén rượu, loạng choạng đứng lên, mặt hướng phương bắc, từng bước hướng về rào chắn đầu thuyền đến.

      “Cha, nương, nữ nhi trở lại kinh thành, các ngươi ở nơi nào? Hai người khi nào về nhà?” A Thiến rốt cuộc nhịn được rơi lệ đầy mặt, lời đại ca nàng tin, nhưng mấy năm nay nàng vẫn lừa mình dối người, vẫn duy trì khuôn mặt tươi cười. Nàng biết, ở Thương Lang sơn xa xôi, cha mẹ nhìn tới, nhưng cảm xúc của nàng đại ca có thể nhìn đến, bộ dáng ưu tư, đại ca an tâm.

      Nàng biết đại ca mỗi ngày đọc sách đến đêm khuya, lòng muốn thi đậu, tiến lên tam giáp. Trời chưa sáng liền rời giường luyện võ, mười tám món binh khí đều tinh thông, vì muốn cứu cha mẹ trở về. Nàng thể ở trước mặt đại ca khóc nháo, thể gia tăng áp lực cho .

      Mặc Kỳ Kiêu nhìn nàng có ba phần men say, dưới chân vững, cảm xúc lại kích động, vội vàng đứng dậy đuổi theo:“A Thiến trở về, cẩn thận rơi xuống nước.”

      Nhiễm Tử Thiến đắm chìm trong bi thương của chính mình, làm sao có thể nghe được lời , bên tai nghĩ, trong đầu lên nụ cười của cha mẹ.

      “Phụ thân bao giờ có thể giảng chuyện xưa cho A Thiến nữa. Nữ nhi có thể tự đọc chuyện xưa, nhưng nó còn gì hay nữa. Nương, A Thiến tám năm ăn được bánh hoa quế người làm, đan quế cùng ngân quế trong Nhiễm gia chúng ta biết còn sống khôg? Nữ nhi kính hai người cùng nhị thúc, nhị thẩm chén rượu, nguyện trăng tròn người nhà đoàn viên, toàn gia vĩnh bình an!”

      Nàng tay trái nâng chén uống hơi cạn sạch, tay phải đem chén rượu tát vào trong nước.

      Trong tay hai cái chén, cái rớt vào nước, cái rơi xuống boong thuyền lăn đến bên chân Kỳ Kiêu, người nằm ở lan can thất thanh khóc rống.

      Kỳ Kiêu luôn luôn đứng phía sau nàng hai bước để che chở cho nàng, giờ phút này thấy nàng khóc lung lay sắp ngã, lòng dĩ nhiên đau nát, rốt cuộc còn nghĩ đến nam nữ hữu biệt nữa, phen kéo tay nàng, nhàng ôm lấy thân mình run run kia, để nàng tựa vào bả vai mà khóc.

      A Thiến say chuếnh choáng mê ly, khóc đến sắp hôn mê, áp lực nhiều năm như vậy, đến giờ phút hồi kinh này bộc phát ra. Trong đầu, sao còn có thể nghĩ đến quy củ lễ pháp, liền dựa vào vai thống khoái mà khóc lớn hồi.

      Kỳ Kiêu tay trái nắm eo , giúp nàng chống đỡ thân mình, tay phải vỗ về mái tóc dài, ôn nhu an ủi:“Đừng khóc , huynh nghĩ biện pháp mang bọn họ trở về.”

      A Thiến khóc đến khan cổ họng, thân mình được vững, trước mắt đều là bóng dáng cha mẹ, căn bản nghe đến câu kia.

      Nhưng Tử Hề nghe được, nàng nâng hai mắt đẫm lệ mông lung lên nhìn thoáng qua bên kia, thiếu niên lang ngọc thụ lâm phong gắt gao ôm tỷ tỷ thân mình run run, vẻ mặt đau lòng. là con cháu hoàng gia, thương tỷ tỷ như vậy, có lẽ có thể cứu cha mẹ trở về.

      Từ Vĩnh Hàn rốt cuộc ăn vô nữa, ném chiếc đũa, mắt lạnh nhìn. Nhiễm gia lão thất phu tính kế tốt, cháu lớn của thành công ôm lấy vương tôn tình. Rồi lại liếc mắt cái nhìn Nhiễm Tử Hề, nàng cùng tỷ tỷ khác nhau, nàng khóc, nhưng chưa bao giờ lên tiếng khóc lớn, chỉ biết yên lặng rơi lệ, hoặc là nước mắt rưng rưng, đôi mắt to ngập nước đáng thương chăm chăm nhìn người khác.

      Giờ phút này, ánh mắt nhiễu lòng người nhìn lén hai người kia, có vài phần sầu bi, vài phần hâm mộ. Nàng dám nhìn nhiều, rất nhanh cúi đầu, ánh mắt dao động lại nhìn đến người .

      Từ Vĩnh Hàn nghiêm mặt trừng mắt với nàng, ở trong lòng thầm mắng tiếng lão thất phu, đứng dậy về phòng.

      Tử Hề cảm giác được có đạo nhìn chăm chú ánh mắt, vì thế nhìn lướt qua, nhưng là lại thấy được trong mắt khinh thường cùng hèn mọn.

      Lần này nàng khóc, nàng có thể vì cha mẹ thân nhân khóc, cũng nguyện vì người chút quan hệ nào, người xem thường mình khóc.

      Kỳ Kiêu ôm lấy A Thiến ngất xỉu, đưa nàng về phòng, Tử Hề theo sau hỗ trợ.

      nhàng đem nàng đến giường, nhìn khuôn mặt nhắn đầy nước mắt, Kỳ Kiêu nhịn được đau lòng nâng tay muốn lau cho nàng. Lại nhìn đến Tử Hề ở sau người, liền cắn răng đứng dậy, buông tha rời .

      Tử Hề dùng khăn mặt nóng lau tay và mặt cho tỷ tỷ, tháo tất, đắp chăn, giúp nàng nghỉ ngơi tốt. Nhưng chính nàng lại muốn ngủ chút nào, xem bên trong hành lý lấy ra quyển tranh cuốn, lại rút ra thanh địch bằng ngọc trúc mình thích, ra phía đầu thuyền.

      (1) Trích bài thơ “Xuân giang hoa nguyệt dạ” của Trương Nhược Hư. Nghĩa:

      “Thấy trăng thoạt mới là ai?

      Trăng sông thoạt mới soi người năm nao?

      Người sinh mãi, kiếp nào cho biết,

      Nhìn trăng sông năm hệt sai.

      Trăng sông chẳng biết soi ai”

    5. cô gái bạch dương

      cô gái bạch dương Well-Known Member

      Bài viết:
      439
      Được thích:
      375
      Tử hề bị hiểu lầm rồi
      muốn thấy cảnh từ vĩnh hàn bị tử hề ngược quá
      139Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :