1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Kiều Nhuyễn Tiểu Tức Phụ - Đông Phương Ngọc Như Ý (Chương 29 -New~)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bé Muỗi dễ thương

      Bé Muỗi dễ thương Well-Known Member

      Bài viết:
      102
      Được thích:
      1,558
      CHƯƠNG 4 DƯỠNG THƯƠNG

      Editor: Bé Muỗi

      “Ân công...... Muốn uống nước ?” Tử Hề thử thăm dò hỏi câu.

      cần.” vừa mới chảy nhiều máu như vậy, giờ phút này suy yếu, lười chuyện.

      “Ân công, ăn cơm ?”

      liếm liếm môi, đột nhiên nhớ tới mấy ngày chưa ăn cơm , bụng cũng hợp với tình hình kêu tiếng. Trong lòng thầm oán trách thực dọa người, ngoài miệng :“Ăn.”

      “Ân công muốn ăn cái gì?”

      “Gì cũng được.”

      Xui là hôm nay nhà bếp làm cơm, Tử Hề mặt nhăn nhó, hỏi tiếp:“Trong nhà có nấm rừng, rau xanh, cà tím, đậu giác, còn có hôm nay đại ca từ núi săn được gà rừng cùng thỏ hoang, nhưng làm cái này cần càng nhiều thời gian, ân công rốt cuộc muốn ăn cái gì đây?”

      Từ Vĩnh Hàn yên lặng thở dài, nữ nhân này là phiền, sao giống chút nào với bộ dáng siêu phàm thoát tục mà nhìn thấy khi nãy. phải ăn bữa cơm thôi sao, có thể ăn no là được rồi, ở quân doanh hoả đầu quân (lính nấu bếp – nuôi) làm cái gì ăn cái nấy. Ai! Phiền chết được.

      “Cái gì cũng được.” lạnh lùng hét ra câu.

      Tử Hề sửng sốt chút, bất đắc dĩ mếu máo, ra cửa.

      Chỉ chốc lát sau, nàng bưng hai món mặn, chén cơm tiến vào. dĩa rau cần luộc, dĩa trứng gà xào dây mướp.“Ân công nếm thử coi hợp khẩu vị , nếu thích, ta làm lại món khác.”

      Từ Vĩnh Hàn ghé vào giường, xoay cánh tay khởi động thân mình chút, nhìn thoáng qua hai món mặn đặt ở trước mắt cư nhiên có thịt, có chút thất vọng. Gắp đũa rau cần cho vào miệng, cảm giác tươi mát, lại múc lên miếng trứng gà, mềm mại trơn tru. Nguyên liệu nấu ăn thông thường như vậy, hôm nay ăn lại cảm thấy quá ngon, đây là bữa ăn ngon nhất mà ăn trong mấy năm qua. Lập tức ăn hết sạch sành sanh như gió cuốn mây tan.

      Thỏa mãn nuốt xuống ngụm cuối cùng, Tử Hề săn sóc bưng tới chén canh cà chua trứng gà, uống hơi cạn sạch. Thoải mái, ăn đồ ăn nóng, đầu đổ đầy mồ hôi .

      Tử Hề tay trái nhận bát, tay phải đưa qua cái khăn sạch.

      Từ Vĩnh Hàn sửng sốt chút, biết ý gì, cầm lấy xoa xoa cái trán rịn mồ hôi, rồi trả lại cho nàng. Tử Hề sửng sốt, vị này là cháu trai Định quốc công sao? Sao cơm nước xong rồi cũng chịu lau miệng?

      Nàng nào biết rằng vị nhân huynh này bị gió biên thùy thổi hơn 3 năm, sớm đem quy củ quốc công phủ quăng mất từ lâu, ngươi có gặp người lính nào cơm nước xong còn lấy ra cái khăn bông sạch lau miệng hay .

      Bên ngoài vang lên tiếng bước chân, là Nhiễm Tử Lâm mang theo lang trung vào trong phòng. bao lâu, lang trung đeo hộp thuốc ra, Nhiễm Tử Lâm lại hiệu thuốc mua thuốc trở về.

      Khi Tử Hề bưng chén thuốc sắc tiến vào, Từ Vĩnh Hàn ngủ. quá mệt mỏi , vài ngày nay vận hết sức lực chạy trốn, lại mất máu quá nhiều, vất vả mới được ăn cơm no, nằm lên đệm mềm mại, tự nhiên say sưa vào giấc ngủ.

      Thuốc lạnh tốt lắm, Tử Hề nhàng lay tỉnh :“Ân công, tỉnh lại uống thuốc .”

      ngủ bỗng mở mắt ra, thầm mắng mình sao độ cảnh giác thấp như vậy, sao ngủ như chết. Bưng lên chén thuốc uống hơi cạn sạch, y như động tác uống canh trứng gà.

      “Ân công có khỏe ?” Nhiễm Tử Lâm bận việc chăm sóc gia gia bên kia, lại chạy đến bên này nhìn xem thế nào.

      Từ Vĩnh Hàn quay về phía gật đầu, nhìn trong chốc lát, :“Các người đừng luôn kêu ta là ân công , theo lý các người cứu ta, ta nên gọi các người tiếng ân công mới đúng. Ta có chuyện trọng yếu, cần huynh làm, biết huynh có sợ .”

      Nhiễm Tử Lâm cất cao giọng :“Nam tử hán đại trượng phu, đầu rớt máu chảy, bị tám cái sẹo lớn, cũng có gì đáng sợ .”

      “Tốt, huynh lấy giấy bút đến, ta viết phong thư, trời vừa sáng huynh đến doanh trại ở vùng ven Đông hải, nhất định phải tự tay giao cho Triệu lão tướng quân, có làm được ?” Từ Vĩnh Hàn trầm mặt, còn nhìn .

      Nhiễm Tử Lâm trịnh trọng gật đầu:“Yên tâm, ta nhất định làm được, thư còn người còn, thư mất người mất.”

      Tử Hề ở bên nghe được kinh hãi sợ, đại ca lần này chỉ sợ có nguy hiểm, khỏi hỏi:“Đại ca, huynh muốn a? Vạn nhất......”

      Từ Vĩnh Hàn kiên nhẫn mắng nàng câu:“Nam nhân chuyện, nữ nhân xía miệng vào làm gì, lấy giấy bút đến đây.”

      Tử Hề lông mi mấp máy, ủy khuất liếc cái, chạy đến án thư lấy giấy bút, lại cẩn thận tìm mảnh giấy bìa cứng cáp cho làm điểm tựa.

      ghé vào giường, múa bút thành văn, rất nhanh viết xong trang giấy, Tử Hề xem nghiên mực còn nhiều mực lắm , liền ngồi xổm bên giường, cúi đầu mài mực.

      “Tốt lắm, bỏ vào phong thư .” viết hai trang giấy, đưa cho Tử Hề. Tử Hề thấy vết mực chưa khô, chu miệng nhàng ôn nhu thổi thổi, đem nét mực thổi khô rồi xếp vào phong thư.

      Nhiễm Tử Lâm ôm quyền :“Ta ngay lập tức, tướng quân yên tâm.”

      được, tại lại phát ra động tĩnh quá lớn, dễ dàng lộ tung tích cho người theo dõi, trời sáng hẳn .” Từ Vĩnh Hàn trầm .

      Nửa đêm sau, Nhiễm Tử Lâm cùng gia gia bàn luận tình hình, trở về phòng thu thập ít này nọ, trời cũng sắp sáng, lên ngựa xuất phát.

      Mặc Kỳ Kiêu dưới ánh nắng Mặt Trời trung vào cửa Nhiễm gia, bị người gác cổng lão Chung báo cho biết bằng hữu Nhiễm Tử Lâm trong nhà có việc, tối hôm qua đến nhờ hỗ trợ, hơn nửa tháng mới quay trở về.

      Hơn nửa tháng thấy được A Thiến, trong lòng nhất thời đau buồn, nội tạng cùng nhau khó chịu. Chỉ dám đem chim trĩ nướng để lại, dám là cho A Thiến , dặn dò người gác cổng đây là hiếu kính Nhiễm gia nhị lão, mới lưu luyến rời, cẩn thận về từng bước.

      Nhiễm lão gia tử phân công mấy đứa , Tử Thiến phụ trách chăm sóc tổ phụ, Tử Hề phụ trách chăm sóc ân công, Tử Phái ở trong thư phòng đọc sách, hai bà tử làm công ban ngày, làm việc nặng như cũ, để tránh phát sinh hoài nghi. Nhưng trừ bỏ Tử Hề, ai cũng cho đến tây sương phòng.

      “Quả nhiên là ngự trù thực .” Lão gia tử thưởng thức món chim trĩ nướng, rất có tư vị.

      Lão thái thái thăm dò liếc mắt nhìn hai cháu bận rộn trong nội viện, do dự hỏi:“Ông tính an bài như vậy cho hai cháu ?”

      Lão gia tử vẻ mặt đắc ý:“Trời cũng giúp ta, tường rớt xuống Từ tướng quân. Hai quý nhân này, chỉ cần có người thành đông sàng rể cưng, sợ Nhiễm gia chúng ta có ngày phục hưng.”

      Lão thái thái nghĩ như vậy, nàng lo lắng cho cháu bị người ức hiếp ,“Ông ngẫm lại, vạn nhất người cũng thành, còn làm hại hai hài tử, làm sao bây giờ?”

      “Muốn cầu phú quý phải chịu ít nguy hiểm, cho dù có phiêu lưu, nếu thắng mang lại lợi ích to lớn.” mặt lão gia tử lên tia tàn nhẫn.

      Lão thái thái thở dài:“Ông tính với hai hài tử sao? Nhà chúng ta thân phận chỉ sợ làm người ta chướng mắt, nay đừng nữa, căn bản là trèo cao dậy nổi, hai tiểu hài tử hiếu thuận lại có hiểu biết, ta luyến tiếc gả các nàng cho người ta làm thiếp .”

      cái gì? nương quan trọng nhất là đơn thuần đáng , đại kế phục hưng của ta cần chúng nó biết. Bà hiểu, mấy năm nay ta nghiên cứu thấu đáo thế đạo lòng người, mối tình đầu của thiếu niên là thứ duy nhất dám để ý quy củ lễ pháp, ở trong lòng bọn họ, nương trong tim họ quan trọng hơn môn đăng hộ đối. Cháu của ta làm thiếp, hừ!”

      Tử Hề hôm nay làm món chim trĩ hầm nấm, rau trộn, canh táo đỏ ngân nhĩ, cơm lá sen bí đỏ, híp mắt ngủ gật Từ Vĩnh Hàn ngửi được mùi đồ ăn, nhất thời hai tròng mắt sáng ngời.

      Gió cuốn mây tan.

      Tử Hề ở bên xem trong lòng nghi vấn, ăn nhanh như vậy sợ ế à. Dường như mấy ngày chưa được ăn cơm, tuyệt chú ý lễ nghi.

      Mấy đĩa trống , Tử Hề vừa dọn vừa :“Tướng quân ăn no chưa? Nếu đủ, ta lấy thêm.”

      rất phối hợp ợ lớn tiếng cái, cũng cảm thấy ngượng ngùng, chỉ chữ:“Đủ.”

      Tử Hề thể hoài nghi đây là cháu trai Định quốc công sao?

      cứ ăn no rồi ngủ, ngủ no rồi ăn, liên tục qua ba ngày, mỏi mệt mới giảm bớt lại chút.

      Buổi tối, hai thô sử bà tử rồi, Tử Hề cầm băng gạc, rượu thuốc, kim sang thuốc rối rắm đến bên giường:“Từ tướng quân, đại ca , ba ngày sau ta phải đổi thuốc cho người.”

      Từ Vĩnh Hàn nhìn khuôn mặt nhắn của nàng, tay bé có chút tái nhợt, nhíu mày:“Nhà các người có nam nhân khác à?” Nữ nhân thôi, nấu cơm còn có thể, loại tình đổi thuốc này, nàng có thể làm được?

      “Gia gia cũng bị thương, đệ đệ quá , người gác cổng Chung thúc biết việc này, gia gia sợ để lộ thông tin......”

      “Được rồi, ngươi đổi .” Nữ nhân này chuyện như tiếng muỗi kêu, làm phiền lòng.

      Tử Hề kiên trì ngồi vào bên giường, tay trái run run nắm lấy góc chăn, vừa mới kéo ra chút liền nhìn thấy da thịt trần màu đồng của . Nàng theo bản năng nhắm mắt, cắn môi.

      “Ngươi làm cái gì đấy?” Từ Vĩnh Hàn còn kiên nhẫn .

      ...... làm cái gì.” Tử Hề giọng đáp.

      Nàng hung hăng, khẽ cắn môi, phen kéo chăn ra, từ ở bên hông, lộ ra phía sau lưng. Nàng tự nhủ nhìn nhìn...... Nhưng vẫn nhìn, lưng nam nhân này thẳng thắn rắn chắc, người vết sẹo nào, tản mát ra khí chất bá đạo.

      “Ngươi làm gì đấy?” Từ Vĩnh Hàn quay đầu, nhìn thấy gương mặt đỏ bừng mặt cùng ánh mắt thất kinh của nàng.

      , ta ... lập tức đổi thuốc cho tướng quân.” Tử Hề vội vàng chuyên chú dùng kéo cắt vải bông, miệng vết thương kết vảy, hoàn hảo ghê người như lúc ban đầu.

      Tử Hề dựa theo phân phó của từng bước rửa miệng vết thương, rồi dùng băng gạc băng bó lại. Thở phào nhõm, Tử Hề lau mồ hôi trán, giọng hỏi:“ đùi......”

      đùi là bị thương ngoài da, có việc gì , ngươi ra ngoài .” Từ Vĩnh Hàn cau mày lạnh lùng hạ lệnh trục khách, nhẫn nại đến cực hạn, chưa từng gặp qua người như vậy, xử lý vết thương xíu, lại dùng thời gian dài đằng đẳng.

      Tử Hề như được đại xá, nghĩ tới xem đùi nam nhân hung ác này nữa, khi xử lý vết thương, nàng cẩn thận làm cho tay mình dính vào da thịt bên cạnh.

      Nàng thu thập đồ đạc, vừa muốn bưng khay lên ra ngoài, lại bị bắt được cánh tay, thấp giọng :“Đừng nhúc nhích.”

    2. Bé Muỗi dễ thương

      Bé Muỗi dễ thương Well-Known Member

      Bài viết:
      102
      Được thích:
      1,558
      CHƯƠNG 5: NĂM THÁNG TỊNH DƯỠNG

      Editor: Bé Muỗi

      Từ Vĩnh Hàn nâng cằm, ý bảo nàng nhìn bên ngoài.

      Xuyên quamàn cửa sổ bằng lụa mỏng màu vàng nhạt, có thể thấy đầu tường có hai bóng đen, tựa hồ đangchụm đầu tìm kiếm cái gì đó.

      “Làm sao bây giờ?” Tử Hề tim thình thịch nhảy dựng lên.

      Từ Vĩnh Hàn duỗi cánh tay ra, nắm cổ mảnh khảnh của nàng, kéo đến gần, giọng thầm vài câu. Hơi thở của vờn bên tai của nàng, Tử Hề cảm thấy được tự nhiên, hơi hơi nhích ra xa.

      Nhưng tại phải làlúc tính hợp hay hợp quy, nàng gật đầu, dựa theo phân phó buôngmạn giường màu phấn hồng, che chở thân ảnh của . Cầm lấy lược bí chậm rãi ngồi vào bên cửa sổ chải đầu, ánh nến đem sườn mặt của nàng phản chiếu lên cửa sổ, bên ngoài nhìn vào chỉ biết là khuê phòng.

      Xuyên thấu qua mạn giường màu phấn hồng,ánh mắt Từ Vĩnh Hàn chăm chú nhìn bên ngoài,bóng đen đầu tường muốn tiến vào, có thể nghe được thanh chạm đất rất .

      Tiếng bước chânhai người kiahướng về phía trước phòng, sau đó chuyển tới phòng củi, Tử Hề cảm thấy tổ phụ an bài phải có đạo lý , chỉ có khuê phòng mới bị hoài nghi.

      Từ Vĩnh Hàn ở trong màn, nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng của nương này, lại lo lắng vấn đề khác. nương này xinh đẹp, thanh lệ thoát tục, còn tốt hơn tiểu thư khu,lpê các ở kinh thành, có phải nàng thu hút đám người ấy.

      Trong sân hắc y nhân thấy bóng đen chiếu cửa sổ, ngũ quan, chỉ biết là tiểu thư khuê các, thể giấu nam nhân. Nên họ quan tâm phòng này, chỉ kiểm tra các phòng khác, tìm thấy người leo tường rời . Nhiệm vụ của họ là giết người phải tầm hoa vấn liễu.

      “Tốt lắm, rồi.” Từ Vĩnh Hàn .

      “Sao ngài biết, ta thấy bọn họ ra ngoài mà.” Tử Hề thận trọng .

      “Lão tử rồi chính là rồi, được nhiều lời. Nha đầu ngốc, ngươi ra ngoài .” Từ Vĩnh Hàn hờn giận nằm úp sấp gối đầu mà ngủ, lấy thính lực của , sao có thể nghe ra vài người trèo tường ra ngoài?

      Tử Hề mím môi, tức giận đến trừng mắt nhìn liếc mắt cái, đến bên giường bưng khay bước , thèm nhìn đến nàng nữa.

      Tử Hề trong lòng thoải mái, ngày mai làm đồ ăn ngon cho nữa. Sáng sớm hai cái bánh bao, chén cháo, gì ăn luôn . Buổi trưa đĩa cải củ xắt miếng xào, chén cơm trắng.

      Thất thiếu gia của Từ gia vừa thấy nổi giận, hôm trước lúc nàng làm củ cải xào rất tinh tế, mặt phủ sốt, bên ngaoif giòn, cắn vào tan ngay trong miệng, đĩa còn trang đoá hoa từ đằng.

      "Ngươi để ý đến như vậy sao? Ta chỉ ngươi câu thôi mà."

      Tử Hề lời nào, giả vờ nhắm mắt thèm nhìn , rèm mi rung động, im lặng bất mãn.

      "Được rồi" Từ thất thiếu gia lạnh mặt, " kêu tổ phụ người lại đây, ta hỏi ông ấy đây là cách đối đãi người bị thương ah? Nếu muốn đuổi ta , ta rời , tuyệt đối làm phiền nhà các người."

      xong liền đứng lên, tìm y phục của mình mặc vào.

      Tử Hề hoảng hốt,"Đừng, tổ phụ biết đâu, là ta làm.... Người đừng đứng lên, coi chừng rách miệng vết thương."

      "Ta chết cũng cần người quản." nghiêm mặt, cầm quần áo mặc vào.

      "Đừng" Tử Hề đoạt lại quần áo, "Y phục của người đều bị cây làm rách hết rồi, để ta vá lại cho đẹp rồi hãy mặc. Ta lại làm món ngon cho người mà."

      Từ Vĩnh Hàn hai tay ôm ngực, nhìn chăm chăm nàng, đôi mắt rưng rưng ánh lên vẻ cầu xin .

      "Ngươi cầu ta ah?" mặt tia biểu cảm.

      Nếu người này bị mình chọc tức rời , tổ phụ chắc nổi giận, cho dù phân đạo lý phải trái, cũng phải được dưỡng thương cho lành. Tử Hề cắn môi, giương mắt :"Ta cầu người"

      Từ Vĩnh Hàn nhìn tiểu nương mảnh mai đứng tới ngực mình, lông mi dài còn vươn nước mắt, mặt đỏ hồng lên, hàm răng khẽ cắn, chu môi, ràng tình nguyện, lại thể chịu thua.

      Trong lòng bỗng chột dạ, khi dễ tiểu nương, được quân tử lắm phải? Hừ! Cùng lắm làm quân tử.

      Từ thất thiếu gia im lặng, nằm sấp giường ngay đơ.

      Từ Hề yên lặng vào bếp, bao lâu sau bưng lên đĩa lớn giò heo hầm đậu giác, đĩa dưa chua, chén cơm, chén canh, chút muối tiêu. ra, nàng cũng nhẫn tâm với người bệnh, đồ ăn làm xong hết rồi, mà do muốn chọc nên mang lên. Ai ngờ bị ....

      "Ba ngày rồi tướng quân gội đầu, ta gội đầu cho người nha." Tử Hề đau lòng nhìn cái gối đầu thêu hoa của mình biến thành màu nước bùn.

      "Uhm" phải ba ngày, mà là ba mươi ngày gội đầu. Ở trong núi, vừa chạy trốn vừa né tránh quân địch, làm sao còn nghĩ đến việc gội đầu nữa. Tự nhiên nàng nhắc, cũng cảm thấy ngứa đầu.

      nhích thân mình, để đầu sát ra phía ra ngoài giường, suối tóc đen bóng xoã xuống. Tử Hề kê cái ghế đẩu phía dưới, để thau nước lên, rồi kéo tóc vào. Để khỏi cúi thấp đầu, nàng lại kê theo miếng ván gỗ.

      Nàng vóc nước tưới từ từ lên đỉnh đầu , nước nóng chảy len lỏi vào từng sợi tóc.

      "Hơi nóng" nhắm mắt .

      "Tóc tướng quân rất mềm, dùng nước ấm gội mới tốt, nóng lắm đâu"

      "Uhm"

      Lấy xà phòng xoa đều lên sợi tóc, nàng nghĩ mấy ngày gội đầu, nhất định là ngứa lắm, liền luồn ngón tay vào xoa da đầu cho , cũng may Tử Hề để móng tay dài, nên có thể nhàng cào cào từng cái.

      "Thoải mái ?"

      "Uhm". Tất nhiên thoải mái, chuẩn bị vào giấc ngủ đây.

      Dùng nước ấm xả lại hai lần, rồi dùng khăn bông lau khô cho .

      Từ thất thiếu gia đột nhiên cảm thấy sau khi hồi phủ, phải an bài hai đại a hoàn cũng tốt. Từ , thích lông bông tập võ, ngại nữ nhân lề mề, lại bị tôtr mẫu ám ảnh, nên cho nha hoàn hầu hạ. Toàn bộ Thính Tùng Uyển trừ bỏ Nguỵ ma ma là bà vú của , còn lại đều là thị vệ cùng người sai vặt.

      Sau giờ ngọ, nắng chiếu vào làm căn phòng trở nên ấm áp, dựa vào bên giường từ từ vào giấc ngủ.

      Khi tỉnh lại, Mặt Trời ngả về Tây, trong phòng màu đỏ ửng, nhìn ra gian ngoài. Nàng ngồi may vá quần áo cho . Tử Hề nữ công rất khá, mỗi kim đều ngay ngắn đều đặn, đường may mịn đẹp.

      Tổ phụ cho nàng ra khỏi tây sương, nên trừ nấu cơm giặt giũ cho , nàng đều ở trong phòng. Nàng muốn quá thân cận với , nhưng do quá chán ghét nam nhân bá đạo vô lý này, chỉ cầu mau lành bệnh và rời khỏi đây. Nàng ngồi ở gian ngoài may vá, còn tự lừa mình dối người an ủi bản thân là ở cùng phòng với .

      Vá tới mũi cuối cùng, nàng làm mối chỉ, cắn đứt sợi chỉ, đầu lưỡi dính chút sợi tơ. Nàng nhàng nhè đầu lưỡi phấn hồng, lấy sợi tơ ra.

      "Tướng quân tỉnh rồi ah? Luôn nằm sấp, chắc thoải mái, nếu có thể ngồi, ngài hãy mặc áo này vào. Ta vá lại đẹp rồi, nhưng ngoại bào rách tơi tả, còn mặc được nữa. Ngày mai, ta may bộ khác cho tướng quân, lúc người rời có đồ mặc" Tử Hề ngẩng đầu thấy tỉnh dậy, liền mang quần áo vào.

      yên lặng nhận lấy, gì hết.

      "Tay tướng quân sao vậy?" Tử Hề phát hiệntay nổi vài nốt đo đỏ.

      " có việc gì, người nấu cơm , ta đói bụng rồi" Thanh có chút buồn buồn.

      Lúc mang cơm chiều đến, tự mặc trung y ngồi bên cạnh bàn. Tử Hề ghé mắt nhìn tay , mấy nốt đỏ tăng lên, hảo tâm nhắc nhở, lại mắng nàng phiền phức.

      Chó cắn Lã Động Tân, nhing ra người tốt. Tử Hề thầm mắng vài câu.

      Ngày hôm sau, khi mamg điểm tâm đến, Tử Hề bị kinh hoảng, tay nổi đầy vết đỏ, tựa hồ là rất ngứa, cứ gãi đông gãi tây, có mấy chỗ còn bị gãi đến trầy da.

      "Người đừng gãi nữa, làm sao bây giờ?" Tử Hề vội vàng chạy , mang rượu thuốc đến thoa cho .

      nhíu mày, ngoài mặt lại :" có việc gì"

      Tử Hề cũng cau mày :"Có phải tại ta đổi thuốc đúng ? Hay là đồ ăn có vấn đề? Hoặc là..."

      "Hoặc là do hôm qua ngươi giận ta, nên cố ý hạ độc" Từ Vình Hàn thanh lạnh lùng vang lên.

      "Ta có" Tử Hề lập tức dựng thẳng lưng,vẻ mặt nghiêm túc.

      "Được rôi, cho ngươi cũng dám, đây là tật xấu của ta, đôi khi bị như vậy, qua vài ngày khỏi." thèm để ý mấy vết thương nhặt đó.

      Tử Hề sợ là nàng chăm sóc bệnh nhân đúng cách, nhưng nếu vậy, cũng gây ra hậu quả như vậy. Vì thế, nàng cẩn thận hỏi khi nào bị như vậy, khi nào nghiêm trọng, khi nào , đến khi Từ thất thiếu gia bị nàng hỏi đến phiền, muốn lên tiếng mắng người, nàng mới tự minh nghiên cứu nguyên nhân gây ra bệnh.

    3. Bé Muỗi dễ thương

      Bé Muỗi dễ thương Well-Known Member

      Bài viết:
      102
      Được thích:
      1,558
      Các bạn dấu, xin lỗi vì tuần đầu edit truyện này, mình thất hẹn với các bạn. tại, mình bận làm hộ vệ cận thân cho má du lịch. Có thể 3-4 ngày sau mới có chương mới. Tuần sau mình cố hoàn thành tốt và cộng thêm số chương mình nợ tuần này nhé. Mong các bạn thứ lỗi và tiếp tục ủng hộ truyện ạ.
      DinhloanJupiterGalileo thích bài này.

    4. Bé Muỗi dễ thương

      Bé Muỗi dễ thương Well-Known Member

      Bài viết:
      102
      Được thích:
      1,558
      CHƯƠNG 6 VÀO KINH

      Editor: Bé Muỗi
      Gần nửa tháng gặp A Thiến, Kỳ Kiêu ngồi trong thư phòng nhà mình, ngồi được đứng xong. ra, lúc đến Nhiễm gia đọc sách, cũng thường xuyên nhìn thấy A Thiến, tính ra tháng gặp được lần. Nhưng biết A Thiến ở hậu viện đọc sách hoặc thêu thùa, có khi đánh đàn. Khi đó rất an tâm, tại được như vậy.

      đến án thư, lấy ra giấy Tuyên Thành trải bàn, dùng bút vẽ trồng hoa hạ dưới bóng cây tử đằng.

      Đại môn Nhiễm gia đóng chặt gần nửa tháng, Nhiễm Tử Lâm chút tin tức cũng có, phái Tiết Lục tặng đồ hai lần đều bị cự tuyệt ngoài cửa. Quái lạ! Có vấn đề.

      được, thể cứ ngu ngốc đợi như vậy, đêm nay phải thám thính Nhiễm gia, nhìn xem trong hồ lô đến tột cùng là làm cái gì.

      Hạ quyết tâm, đem bút gác giá, xoay người gọi Tiết Lục, suýt chút đụng vào phụ nhân.

      “Nương.... Người, người sao lại ở đây, làm con giựt mình.”

      Phụ nhân tức giận, trợn mắt hạnh lên, run run mắng: “Con trai quý của ta, tự giam mình trong phòng nửa tháng, nương nghĩ đến con ra sức cố gắng học hành, cố ý hầm tổ yến cho con bồi bổ. Ai ngờ con ...”

      thư án, bức họa nữ tử trải ra, nét mực chưa khô, xem ra là kiệt tác vài ngày nay.

      “Con ...” Kỳ Kiêu nên lời.

      Việt Vương phi thở dài: “Phụ vương con cả ngày trầm mê tửu sắc, có chí tiến thủ. Ca ca con từ bị dạy hỏng rồi, chỉ còn con là hy vọng duy nhất của mẫu thân, con làm sao lại chịu thua kém thế này. Nhìn xem đây là cái gì, dân nữ thôn quê, lại làm con mê muội, chớ quên con mang thân phận gì.”

      Bà càng càng tức giận, nước mắt tuôn trào như suối.

      Mặc Kỳ Kiêu yên lặng quỳ xuống: “Mẫu thân bớt giận, con biết sai rồi”


      Nàng càng càng khí, nước mắt nhi rớt xuống dưới.

      Mặc Kỳ Kiêu yên lặng quỳ xuống:“Mẫu thân bớt giận, con biết sai rồi.”

      Việt Vương phi dùng khăn tay lau nước mắt, bình tĩnh cảm xúc rồi : “Con trai, năm nay con 17 tuổi, đúng thời điểm đền đáp triều đình, Hoàng bá phụ con chăm lo việc nước, thiên hạ sơ định, dùng người đúng việc. Phụ vương và huynh trưởng con hữu dụng, con có thể hứa với mẫu thân ? Đọc sách cho tốt, làm hiền vương, mẫu thân trong hoàng tộc cũng được nở mày nở mặt”

      Kỳ Kiêu trịnh trọng gật đầu:“Mẫu thân yên tâm, con trai khẳng định sa vào tửu sắc, nhất định như mẫu thân mong muốn, làm hiền vương.”

      Việt Vương phi gật đầu:“Tốt lắm, con đem mấy bức họa này bỏ , đọc thêm văn thư, qua năm phải kinh thành bái kiến Hoàng tổ mẫu cùng Hoàng bá phụ, y theo tổ chế, sắc phong con làm Quận vương. Nếu con có biện pháp làm vui lòng Hoàng bá phụ, được trọng dụng và ở lại kinh thành.”

      Kỳ Kiêu sửng sốt: “Vào kinh? Vì cái gì phải vào kinh, mẫu thân, con cảm thấy ở nơi này rất tốt.” Kinh thành có A Thiến, muốn nơi đó.

      “Hồ đồ, con ở tại Thúy Bình sơn này, chẳng lẽ muốn cùng phụ thân và ca ca con cả ngày đàn ca hát xướng, say xỉn, chọi dế chọi gà?” Việt Vương phi lại tức giận.

      Mặc Kỳ Kiêu kiên cường, thanh lạnh lùng :“Con như vậy, nhưng con cũng kinh thành.”

      kinh thành, làm sao có thể được Hoàng thượng trọng dụng? con mơ tưởng à.” Việt Vương phi phẩy tay áo bỏ .

      Kỳ Kiêu ngồi thẩn thờ ghế, kinh thành hay ở lại Thúy Bình sơn, quan trọng. Đối với , quan trọng là A Thiến ở đâu.

      Từ lần đầu tiên thấy nàng tại Tết Đoan ngọ năm trước, chỉ biết cả đời rời khỏi nàng. Mỹ nhân gặp rồi quên, ngày gặp, nhớ như cuồng điên. Mối tình đầu của thiếu niên, vạn vật thế gian, vinh hoa phú quý đều là mây bay, đều kém hơi nương của .

      Thân ảnh của nàng khắc sâu trong lòng, khảm vào xương thịt, hình thành khối hổ phách.

      Ngoài cửa lắc rắc vài giọt mưa phùn, đứng trước cửa sổ, nhìn đôi chim yến đứng trong tổ hàng lang. mặt thoáng vài phần đơn, vài phần phiền muộn, cách nào lên nỗi sầu thiếu niên.

      thu hồi suy nghĩ, gọi Tiết Lục tiến vào.

      “Nhị thiếu gia thứ tội, vừa rồi Vương phi cho tiểu nhân thông báo.” Tiết Lục tiến vào thỉnh tội, thấy công tử mơ màng suy nghĩ nên dám quấy rầy.

      “Ngươi thám thính Nhiễm gia, xem Tử Lâm huynh trở lại hay chưa. Nếu chưa, ngươi hãy vòng quanh Nhiễm gia, tìm cách thâm nhập vào buổi tối.” mặt Kỳ Kiêu còn biểu tình bất cần đời, bình tĩnh thêm vài phần nghiêm túc.

      Tiết Lục dám nhiều lời, lĩnh mệnh rời . bao lâu, trở về báo cáo, Nhiễm Tử Lâm về nhà, vừa mới vào cửa.

      Kỳ Kiêu mừng rỡ, phi ngựa mà .

      Người gác cổng Lão Chung , đại thiếu gia ở hậu viện chuyện cùng lão thái gia, kêu ở thư phòng chờ. Nhưng chờ trái chờ phải cũng thấy bóng dáng, lo lắng đứng dậy nhìn ra cửa sổ, lại thấy A Thiến bưng mâm trà vào cửa.

      “A Thiến.” nhanh hai bước, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía nàng.

      “Kiêu ca ca.” A Thiến nhàng kêu tiếng, châm trà cho :“Đại ca cùng tổ phụ chuyện, kêu muội tới châm trà cho huynh.”

      mỉm cười, nhìn nàng biết cái gì cho phải.“A Thiến, chim trĩ nướng mật huynh cho người mang tới ăn ngon ?”

      “Ăn ngon lắm, cám ơn huynh.” A Thiến cười, nháy mắt mê hoặc tâm hồn thiếu niên.

      “Kiêu ca ca, huynh cứ ngồi chơi, muội về phòng đây.” A Thiến xoay người .

      “Ai...... Đại ca cùng lão thái thái cái gì vậy? Sao lại lâu như vậy?” nghĩ cho nàng rời nhanh như vậy.

      “Muội cũng , hình như muốn đưa muội cùng Hề Nhi vào kinh.” A Thiến thấp giọng .

      Kỳ Kiêu sửng sốt:“Vào kinh? Vì cái gì muốn vào kinh? chỗ đó để làm gì?”

      A Thiến đỏ mặt, cúi đầu giọng :“Muội cũng biết.”

      Nàng xoay người rời , hề với lời. Kỳ Kiêu vì thấy nàng đỏ mặt mà nóng lên, nhanh chóng nghiêm túc lại, trong bụng tràn đầy lo lắng.

      “Nhị đệ, để đệ đợi lâu. Sao đệ cứ như mưa rớt xuống đây vậy?” Nhiễm Tử Lâm nhanh vào nhà.

      “Đại ca, huynh cùng tổ phụ chuyện gì mà lâu như vậy a?”

      là tháng 7, thi Hương sắp bắt đầu, tổ phụ dặn huynh việc, mấy ngày gần đây huynh phải lên đường Ứng thiên phủ tham gia thi hương. Đệ cũng tham gia khoa thi , bằng chúng ta cùng .”

      Kỳ Kiêu cũng quan tâm cái gì thi hương, thi hội, muốn chức vị, chỉ cần đến trước mặt Hoàng thượng cúi đầu là được.

      “Đại ca, chuyện gì xảy ra? Sao lại đưa A Thiến kinh thành?” cũng vòng vo.

      “Làm sao mà đệ biết được?” Nhiễm Tử Lâm sửng sốt.

      “Huynh đừng thắc mắc chuyện này, hãy cho đệ biết việc có hay ?” Kỳ Kiêu còn kiên nhẫn .

      “Đúng, tính sáng mai xuất phát, đường thủy, xuôi dòng Đại Vận Hà vào kinh.” Nhiễm Tử Lâm thẳng thắn mà .

      “Vì cái gì đột nhiên muốn vào kinh?”

      “A Thiến năm nay 15 tuổi , đưa nàng vào kinh thành hôn.”

      Câu nhàng bâng quơ nhưng lại giống như sấm sét giữa trời quang, đốt trụi mảnh cỏ thâm tình trong lòng thiếu niên.

      “A Thiến định thân khi nào, sao đệ có nghe ?” lúng ta lúng túng hỏi.

      Nhiễm Tử Lâm cười khổ:“Trước đây khi còn , chỉ phúc vi hôn, ra xấu hổ, vốn người bị chỉ phúc là huynh. Nhà của huynh cùng Tống gia giao hảo, lúc ấy hai nhà hứa rằng nếu là nam nữ liền định ra hôn ước, huynh với Tống Dật sinh ra cùng năm, nhưng đều là nam oa, cũng liền thôi. Sau lại sinh thêm A Thiến, Tống bá mẫu cùng mẫu thân huynh là tỷ muội khuê phòng, thường xuyên mang Tống Dật tới nhà của huynh chơi, liền đùa tương lai cho A Thiến làm vợ Tống Dật. Kỳ ...... Cũng qua tam môi lục sính, biết Tống gia......”

      Kỳ Kiêu trong lòng thầm mắng, ngụy biện cái gì, chỉ phúc vi hôn lại sinh hai nam oa, dựa vào cái gì sau khi có muội muội liền gả cho đối phương.

      đứng lên:“Đệ muốn gặp tôn tổ phụ.”

      Nhiễm Tử Lâm ngẩn người, vừa muốn mở miệng, bị chặn lại, lại nhắc lại, muốn gặp Nhiễm lão gia tử.

      có biện pháp, chỉ có thể dẫn vào hậu viện, Nhiễm Tử Thiến ở trong phòng bóp chân cho tổ mẫu, thấy tiến vào liền sửng sốt chút. mặc dù thường đến Nhiễm gia, lại chỉ ghé qua hậu viện lần.

      “A Thiến, huynh có việc muốn cùng tôn tổ phụ, muội về phòng trước .” Kỳ Kiêu ôn nhu với A Thiến.

      A Thiến rất ít thấy có vẻ mặt nghiêm túc này, biết xảy ra chuyện gì, nhìn tổ phụ tổ mẫu, dạ tiếng rồi về Đông sương phòng.

      Kỳ Kiêu kéo vạt áo quỳ gối xuống :“Con ái mộ A Thiến lâu, muốn cưới nàng làm vợ, thỉnh lão nhân gia thành toàn.”

      Nhiễm lão gia tử vội vàng dìu :“Kì công tử mau đứng lên, việc này ngồi xuống từ từ .”

      Thiếu niên chịu đứng lên, với Nhiễm Tử Lâm:“Đại ca, xin lỗi. Đệ quen huynh tại hội Tết Đoan Ngọ, lúc ấy dùng tên , đệ phải họ Kỳ, đệ họ Mặc, tên đầy đủ là Mặc Kỳ Kiêu. Là cháu ruột của Nhân Tông hoàng đế, đương kim Thành thượng là bá phụ ruột thịt, phụ vương đệ là Việt Vương, đại ca đệ là Thế tử. Lúc trước giấu diếm do sợ thêm chuyện thị phi, nay đệ muốn cưới A Thiến, nên báo tên họ, gia môn, mong các vị phiền lòng.”

      Nhiễm lão gia tử nghẹn họng nhìn trân trối, Nhiễm Tử Lâm vẻ mặt kinh ngạc, sửng sốt chớp mắt cái, lão gia tử lôi kéo tôn tử quỳ xuống:“Bái kiến tiểu vương gia.”

      Hai bên chào hỏi đáp lễ xong, lại ngồi xuống.

      Nhiễm lão gia tử thở dài :“ thể tưởng tượng được A Thiến còn có phúc hạnh lớn như vậy, có thể được tiểu vương gia coi trọng, chỉ sợ nó có phúc hưởng. Nó từ cùng Tống gia đại thiếu định thân rồi, dự định năm nay đưa nó vào kinh thành hôn.“

      Mặc Kỳ Kiêu cũng nổi giận:“Nghe có tam môi lục sính, thể có nghĩa .“

      Nhiễm lão gia tử lại thở dài:“Đúng vậy, có chính thức đính hôn, chỉ là miệng. Nhưng Nhiễm gia chúng ta trọng chữ tín, nhất ngôn cửu đỉnh, sao có thể tùy ý thay đổi. Nhà chúng ta tuy suy tàn , nhưng cũng thể vì vậy, bỏ quên Tống gia. Đa tạ tiểu vương gia nâng đỡ, việc này chỉ sợ được.”

      Mặc Kỳ Kiêu cúi đầu, cau mày suy tư nghĩ cách.

      Nhiễm Tử Lâm lo lắng :“Tổ phụ, nhà chúng ta tám năm có liên lạc với kinh thành , Tống Dật nay cưới vợ hay chưa cũng biết. Cho dù cưới vợ, Nhiễm gia suy tàn đến tận đây, người ta có thể từ hôn hay .”

      Mặc Kỳ Kiêu lập tức hưng phấn mà ngẩng đầu, như bắt được phao cứu mạng:“Đúng rồi, có lẽ Tống gia từ hôn.”

      Lão gia tử bất đắc dĩ lắc đầu:“Nếu Tống gia từ hôn, vậy hãy để cho dì con tìm người tốt cho A Thiến .”

      Mặc Kỳ Kiêu đột nhiên nở nụ cười:“Nếu Tống gia từ hôn, lão nhân gia chấp thuận A Thiến gả cho ta được ?”

      Lão gia tử cũng cười khổ:“Tiểu vương gia, ngài đừng cùng nhà nghèo chúng ta giỡn . Hôn của Ngài là do Thái hậu, Hoàng thượng làm chủ, nhất định cưới công hầu quý nữ, lẽ ngài muốn cho A Thiến làm thiếp?”

      Mặc Kỳ Kiêu chỉ tay lên trời thề:“Ta phải cưới A Thiến làm chính thê, cả đời che chở, nếu ủy khuất cho nàng làm thiếp bị thiên lôi đánh xuống.”

      Lão gia tử nhìn thoáng qua lão thái thái, trầm giọng :“Chúng ta cầu hoàng gia phú quý, chỉ cầu đứa có thể gặp được người tri bạch đầu giai lão. Nếu tiểu vương gia tình thương A Thiến, đường đường chính chính cưới nó vào cửa, chúng ta rất vui mừng.”

      Mặc Kỳ Kiêu sáng sủa cười, hành lễ :“Tạ lão nhân gia thành toàn.”

      Lão thái thái bổ sung :“Chỉ là, nếu Tống gia vui vẻ thực hôn ước, A Thiến vô duyên cùng tiểu vương gia.”

      Kỳ Kiêu nghĩ nghĩ, sảng khoái đáp tiếng được.

      Quản hôn ước cái gì, Tống gia lùi, cũng phải nghĩ biện pháp làm cho họ lùi. tâm tâm niệm niệm nương, sao có thể tiện nghi cho người khác.

      Kỳ Kiêu mới bắt đầu hỏi thăm chuyện vào kinh, Nhiễm Tử Lâm vô tình gặp được Từ Vĩnh Hàn, ở trong nhà mình dưỡng thương nửa tháng. Triệu lão tướng quân dựa theo nội dung mật tín, làm nội gian bại lộ thân phận, chém giết sạch . Hồi kêu Từ Vĩnh Hàn hồi kinh dưỡng thương, Từ phủ lão thái quân viết ba phong thư thúc giục về nhà.

      Bốn gã Từ gia hộ vệ theo Nhiễm Tử Lâm trở về mua thuyền, chuẩn bị hành trang. Vết thương của vừa mới khép lại, thích hợp cưỡi ngựa bôn ba, chỉ có thể đường thủy, xuôi dòng Đại Vận Hà vào kinh.

      Vốn tính chờ sau khi thi Hương, Nhiễm Tử Lâm hộ tống hai muội muội vào kinh, nhưng lại sợ hai nương mảnh mai ảnh hưởng hành trình, chậm trễ thi Hội. Vừa vặn theo Từ thất thiếu gia vào kinh, dì cùng A Thiến trước, cùng dượng nàng chuẩn bị cho việc Nhiễm Tử Lâm vào kinh thi.

      Mặc Kỳ Kiêu nghe là Từ thất thiếu gia hộ tống hai nương vào kinh, nhất thời trong lòng gấp rút, dặn người Nhiễm gia cần đem chuyện đêm nay cho A Thiến, tránh làm cho nàng xấu hổ. Lại kêu Nhiễm Tử Lâm với Từ Vĩnh Hàn cũng muốn theo thuyền vào kinh, liền như trận gió trở về nhà.

    5. Bé Muỗi dễ thương

      Bé Muỗi dễ thương Well-Known Member

      Bài viết:
      102
      Được thích:
      1,558
      CHƯƠNG 7 THÂN PHẬN

      Editor: Bé Muỗi

      Việt Vương là Tam đệ của đương kim Hoàng thượng, con của Trương thái hậu, từ sa vào ăn chơi, làm việc đàng hoàng. Cho đất phong cũng chịu, chỉ chọn vùng Thúy Bình sơn đẹp như tranh vẽ làm nơi hưởng lạc. Thế tử bị ảnh hưởng từ , đến mười tuổi cũng sa vào ôn nhu hương, thân thể suy yếu nhiều bệnh.

      Cho nên Việt Vương phi đối với thứ tử quản giáo rất nghiêm, hy vọng có thể kế thừa chức vị Quận vương.

      Lúc Kỳ Kiêu về đến nhà, Việt Vương ở trong viện cùng đám ca kỹ chơi chọi dế, ai thua phải cởi lớp quần áo, uống bầu rượu. Có người áo mỏng quần manh, nhìn xuyên qua cửa thoáng thấy thân hình phụ vương nằm rạp đất, thầm siết chặt nắm tay. Mỗi lần hoàng gia tụ họp, phụ thân đều là trò cười, sau này, Việt Vương kinh thành nữa, chỉ chơi đùa ngay tại đây thôi.

      “Mẫu thân, con nghĩ thông rồi, ngày mai con kinh thành.” Kỳ Kiêu trịnh trọng với Việt Vương phi.

      Việt Vương phi mừng rỡ: “Đúng rồi con trai, con có thể nghĩ được như vậy quá tốt, cũng cần ngay ngày mai, qua năm hãy .”

      “Mẫu thân, Từ thất biểu ca ở đây, ngày mai huynh ấy thuyền hồi kinh, con muốn đồng hành cùng huynh ấy. Thứ nhất có người bầu bạn, thứ hai có thể học hỏi thất biểu ca. Năm đó, Hoàng bá phụ cũng theo Hoàng tổ phụ chinh chiến Mông Cổ sao, con trai muốn thành người hữu dụng”

      của Định Quốc công là Thiên Thuận hoàng đế Từ hoàng hậu, cho nên Mặc Kỳ Kiêu cùng Từ Vĩnh Hàn xem như em bà con.

      Việt Vương phi gật đầu: “Con cùng biểu ca đồng hành, mẫu thân rất yên tâm. Nhưng ngày mai khởi hành hơi vội”

      Kỳ Kiêu cười : “Mẫu thân yên tâm, con trai dàn xếp tốt chuyện ở kinh thành, rồi trở lại đón người.”

      Việt Vương phi ôn nhu vỗ bả vai con trai, nhìn khuôn mặt khí tuấn lãng, vui mừng nở nụ cười.

      Sai người mời Việt vương cùng thế tử tới, tình huống.

      Việt Vương chỉ khoác ngoại bào, trước ngực lộ ra mảng thịt béo, uống say đến mắt lờ đờ mông lung, được hai thị vệ đỡ ngồi lên tháp. Thế tử sắc mặt tái nhợt, thân thể gầy yếu, vừa nhìn biết quá lao lực trong chuyện phòng the.

      Việt vương nghe xong, híp đôi mắt say lờ đờ, cười lạnh :“Con trai ngốc, con ở nhà ăn tốt uống tốt, sao lại đến kinh thành chịu tội? Con biết cái gì gọi là Hoàng gia ? Hoàng gia chính là dùng máu chảy thành sông đổi lấy giang sơn, đầu người con quen lăn đến bên chân, con còn phải cước đá văng ra. Hoàng tổ phụ con chỉ làm hoàng đế được tám tháng... Con ngoan, nghe lời cha, đừng dính vào mấy chuyện ấy, ở nhà chơi .”

      Ông ta thích con trai gọi ông là phụ vương, chỉ bảo bọn họ giống dân chúng tầm thường kêu cha gọi mẹ.

      Thế tử mơ màng nhắm mắt lại, việc này quản được, cũng lười quản, mọi chuyện cứ để tự nhiên, xen vào làm gì.

      Việt Vương phi nhìn thái độ của phụ tử bọn họ, tức giận : “các người chịu thua kém thôi, còn cho Kiêu nhi bộc lộ tài năng sao?”

      Việt vương khinh thường cười: “Nàng kêu con đến phò tá Hoàng thượng, phải là muốn con vì Ngô gia nhà nàng tốt vài câu, cho nhà mẹ đẻ nàng Đông Sơn tái khởi sao.”

      Việt Vương phi bị trúng chỗ đau, mặt đỏ bừng, rơi lệ im lặng.

      Kỳ Kiêu đến bên cạnh mẫu thân, mỉm cười : “Mẫu thân yên tâm, con chỉ có người cậu, giúp đỡ là chuyện hiển nhiên. Lần này con vì quốc gia, trước mặt Hoàng bá phụ tiến cử người tài.”

      Việt Vương phi vui mừng gật đầu, có con trai như thế, là mãn nguyện rồi.

      Từ Vĩnh Hàn sáng sớm đến phòng Nhiễm lão gia tử cáo từ, thấy hai cháu quỳ mặt đất nghe tổ phụ, tổ mẫu dặn dò.

      “Hai con đến kinh thành, phải đến nhà dì của A Thiến, dượng con – Vệ Bác là người tốt. Mọi việc đều do hai người ấy làm chủ, A Thiến phải cùng Tống Dật thực hôn ước. Nếu Tống gia từ hôn, dì con chọn cho con nhà môn đăng hậu đối mà gả . được tham đồ phú quý, giữ lời hứa. Tử Hề chưa đính hôn, cũng nên nhờ Vệ phu nhân giúp con chọn lựa. Ai!”

      Lão thái thái hiền lành lại nghiêm khắc bổ sung thêm: “Từ xưa, thà làm vợ người nghèo, làm thiếp người giàu. Nhà chúng ta tuy gia đạo sa sút, nhưng khí tiết thể ném . Hai con nếu muốn làm thiếp thất, đừng vào của Nhiễm gia nữa.”

      Hai cái nương đỏ mặt cúi đầu nghe xong, bái biệt tổ phụ tổ mẫu, hứa hẹn vâng lời, tuyệt đối làm Nhiễm gia mất mặt.

      Đây là lần đầu tiên Từ Vĩnh Hàn gặp Nhiễm Tử Thiến, nhìn qua liền biết dung mạo bất phàm. Hai nương Nhiễm gia luận dung mạo, tính tình, gia giáo đều rất tốt, gia thế tốt lắm, nhưng nhà quyền quý trong kinh chưa chắc đều để ý đến gia thế, vẫn có cơ hội tìm người trong sạch.”

      cảm thấy đại nam nhân nghe chuyện này thích hợp nên xoay người ra ngoài, lại bị Lão gia tử gọi lại: “Ân công, hai tiểu nữ nhà lão giao cho ngài, mong rằng dọc đường ngài chiếu cố chúng. Hề nhi chăm sóc ngài nửa tháng, việc này mong ân công hồi kinh cần nhắc tới, tránh việc sinh thêm thị phi. Nhà lão dám có tư tưởng an phận, ân công cần để ý đến, hãy coi như có việc này.”

      Lão gia tử thành khẩn , Từ Vĩnh Hàn nghe xong cũng biết là tư vị gì, lại cảm giác chính mình nên có trách nhiệm. Vài ngày nay, hai người tiếp xúc hợp lễ, nàng đổi thuốc cho , gội đầu cho , cái gì nên nhìn cũng nhìn, cái gì sờ nhìn cũng sờ, tuy rằng tay nàng chỉ đụng da , nhưng lão phu tử dạy cái gì thụ thụ bất thân linh tinh. quan tâm lễ nghi cổ hũ phiền phức nhưng các nương rất để ý.

      Cúi đầu nhìn áo dài màu xanh ngọc mình mặc người, đúng là Nhiễm Tử Hề may rất khéo. Kỳ , cảm thấy nương này trừ việc lề mề, khóc sướt mướt, lòng dạ hẹp hòi, chọc cho người ta phiền, những phương diện khác đều thông qua. Nếu quá miễn cưỡng, có nên cho lão nhân gia người ta lời hứa hẹn?

      Lúc cúi đầu suy nghĩ miên man, hai nương Nhiễm gia đều mang hành lý tới cửa. Nhiễm Tử Phái gắt gao nắm tay áo Nhiễm Tử Hề, mấy năm nay đều là tỷ tỷ chăm sóc , trong trí nhớ có hình bóng cha mẹ, chỉ có tình thương của tỷ tỷ. Giây phút Tử Hề sắp xa, tiểu nam hài tự nhiên đau lòng, vừa muốn làm tiểu nam tử hán được khóc, nhưng nước mắt lại rơi từng giọt từng giọt.

      Nhiễm lão gia tử cuối cùng lại dặn câu:“Năm đó, người vu cáo Nhiễm gia chúng ta còn chưa tìm được, cầu các con tìm được hung phạm báo thù rửa hận. Tổ phụ chỉ hy vọng các con mọi việc cẩn thận, đừng lại bị người xấu hại.”

      Hai tiểu nương khóc lóc đáp ứng, tám năm nay chưa từng rời xa tổ phụ tổ mẫu, lần từ biệt này đến khi nào gặp lại.

      Đưa tới cửa đại môn, xa xa có vài con khoái mã chạy đến, Nhiễm Tử Lâm : “Từ tướng quân, có chuyện quên , hôm nay có người muốn cùng thuyền với ngài lên kinh, người này ngài cũng biết, đến rồi.”

      Vừa dứt lời, mấy con ngựa dừng trước cửa, người đầu xoay người xuống ngựa. Tiến lên ôm quyền: “Thất biểu ca”

      Nắng sơm chiếu rọi người thiếu niên tuấn dật phi phàm, người mặc bộ trường bào màu trắng ánh trăng, đầu cài Bát Bảo bạc chạm rỗng, đôi mắt hàm chứa ý cười ôn như, mặt mày như ngọc, thân hình cao lớn.

      “Kỳ Kiêu?” Từ Vĩnh Hàn sửng sốt.

      “Thất ca, đệ vào kinh cùng huynh nha.” Mặc Kỳ Kiêu cười, về phía A Thiến: “A Thiến, huynh hộ tống muội vào kinh được ?”

      A Thiến vui vẻ : “Kiêu ca ca cũng muốn vào kinh?” Nàng hôm nay lần đầu tiên gặp vị Từ tướng quân này, bộ dạng cao lớn khôi ngô, mặt nghiêm lãnh như mang mặt nạ sắt, A Thiến rất sợ . Nếu có Kiêu ca ca tính tình tốt cùng, vậy còn gì tốt hơn.

      Kỳ Kiêu thực vừa lòng khi nghe nàng vui mừng, cười : “Đại ca tham gia thi Hương, thể hộ tống hai muội. Huynh vừa vặn muốn vào kinh, vậy nên đồng hành cùng mọi người. Đại ca ở đây, hai muội cứ xem huynh là đại ca.”

      “Dạ” A Thiến giọng lên tiếng, hé miệng nở nụ cười. cuối cùng cần lo lắng mặt sắt băng lãnh kia nữa rồi.

      Từ Vĩnh Hàn mặt lãnh ý ba tầng, liếc mắt nhìn Nhiễm lão gia tử, thấy miệng ông ta như cười như . Trong lòng thầm mắng tiếng: Lão thất phu, đặt bẫy khá lắm.

      chuyện qua lại rộn ràng náo nhiệt, tỷ muội Nhiễm gia xuống xe ngựa liền theo Mặc Kỳ Kiêu về phía trước, Từ Vĩnh Hàn theo phía sau. Có hộ vệ Từ gia dẫn đường, dưới thềm đá, vào còn thuyền lớn. Mặc Kỳ Kiêu lên thuyền trước, tay hướng về phía A Thiến : “A Thiến, huynh giúp muội qua.”

      A Thiến nhìn sàn thuyền chao đảo, quả thể yên tâm, đưa tay áo qua cho Kỳ Kiêu, cách lớp quần áo nắm tay nàng, thận trọng bước lên thuyền.

      Kỳ Kiêu chờ nàng đứng vững, liền nhìn thoáng qua mặt Nhiễm Tử Hề ở phía sau: “A Thiến, huynh giúp muội đứng vững, muội đỡ nhị nương lên thuyền .”

      A Thiến dạ tiếng, đưa tay ra đỡ Tử Hề. Hai cánh tay trắng như bạch ngọc nắm lấy nhau, Tử Hề cũng theo lên thuyền.

      Từ Vĩnh Hàn mắt lạnh nhìn, càng khẳng định suy đoán của chính mình.

      Từ Thiên từ trong khoang thuyền ra, đây là người bạn từ thuở rồi cùng nhau lớn lên của Từ thất thiếu gia, vừa thấy Mạc Kỳ Kiêu đầu tiên là sửng sốt, lập tức quỳ xuống: “Tiểu nhân bái kiến tiểu vương gia.”

      Vài ngày qua bổn vương được quá yên tĩnh hay sao?

      Mặc Kỳ Kiêu hầm hừ trừng liếc mắt cái, thanh lạnh lùng :“Đứng lên .”

      Tỷ muội Nhiễm gia đồng thời quay lại nhìn , A Thiến lập tức giựt cổ tay mình ra khỏi tay : “Huynh...”

      Dù sao sớm muộn gì các nàng cũng muốn biết, Mặc Kỳ Kiêu cười cười, ôn hòa :“Kỳ huynh họ Mặc, phụ vương là Việt vương. Chỉ là A Thiến muội cần sợ huynh, huynh vẫn là Kiêu ca ca của muội.”

      Làm sao có thể sợ?

      Công hầu đại thần thấy hoàng tộc đều phải quỳ xuống hành lễ, huống chi là các nàng. Hai nương vội vàng hành lễ, bị Mặc Kỳ Kiêu ngăn lại:“A Thiến, nhị nương, đừng xa lạ như vậy, cần như thế a.”

      A Thiến dám trả lời , lôi kéo muội muội vào khoang thuyền, nhất quyết chịu ra. Chiếc thuyền này có bốn phòng, hai nương ở phòng gần đầu thuyền, sau đó lần lượt là Từ thất thiếu gia và Mặc Kỳ Kiêu, sau đó nữa là tám gã thị vệ phòng, phòng cuối cùng là phòng bếp.

      Mướn hai gã thuyền công ở đuôi thuyền chèo thuyền, bọn họ cứ như vậy xuất phát.

      “A Thiến, nơi này phong cảnh đẹp quá , muội ra xem chút .” Kỳ Kiêu ngồi xổm trước cửa sổ phòng gọi vào.

      “Ta...... Tiểu vương gia tự xem , ta say tàu, dám ra ngoài.”

      Từ thất thiếu gia ngồi boong đầu thuyền, dựa vào lan can xem phong cảnh hai bên bờ, thuận tiện cũng nhìn chê cười. Kỳ Kiêu thở dài, lại tiếp tục :“Này là ngày thứ ba , muội luôn ở trong khoang thuyền sao được? buồn chết mất. Bên ngoài cuối thu khí thoáng đãng, ra phơi nắng phơi nắng .”

      A Thiến :“Ta cùng muội muội chơi cờ, buồn đâu.”

      Kỳ Kiêu tức giận vỗ trán, muội buồn ta buồn nha.

      “A Thiến muội muốn ăn cái gì, chốc lát đến trấn kế tiếp, huynh xuống thuyền mua cho muội, thuyền công làm cơm quá khó ăn.”

      cần, dám để tiểu vương gia lo lắng.”

      “A Thiến, huynh bao nhiêu lần rồi, muội vẫn nên gọi huynh là Kiêu ca ca tốt sao, muội lại kêu tiểu vương gia, huynh có thể tức giận với muội đó.” có vài phần não nề.

      ...... Trầm mặc

      “A Thiến, muội rốt cuộc muốn ăn cái gì?”

      ...... Trầm mặc

      Mặc Kỳ Kiêu cảm thất bại ngồi ở mép thuyền, sao còn có thể vui vẻ như xưa?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :