1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Kiều Nhuyễn Tiểu Tức Phụ - Đông Phương Ngọc Như Ý (Chương 29 -New~)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      3c/1 ngày [​IMG][​IMG][​IMG][​IMG][​IMG]
      139, Cố Huân Nhiên, linhdiep172 others thích bài này.

    2. Bé Muỗi dễ thương

      Bé Muỗi dễ thương Well-Known Member

      Bài viết:
      102
      Được thích:
      1,558
      @Hằng Lê chị tha cho em. Em còn kéo Thừa tướng với bạn Hit. Rồi còn 1 bộ em hứa edit phụ bạn ấy nữa mà chưa nộp bài nữa. :yoyo44:
      Last edited: 5/4/16

    3. Bé Muỗi dễ thương

      Bé Muỗi dễ thương Well-Known Member

      Bài viết:
      102
      Được thích:
      1,558
      @Hitsuji hôm qua ta nộp cho nàng 2 chương rồi ah. Nàng beta rồi ta edit gửi thêm. Nhiều quá sợ nàng khóc than. :yoyo14:
      Last edited: 5/4/16
      Hitsujilinhdiep17 thích bài này.

    4. Bé Muỗi dễ thương

      Bé Muỗi dễ thương Well-Known Member

      Bài viết:
      102
      Được thích:
      1,558
      CHƯƠNG 2
      Editor: Bé Muỗi
      8 năm sau

      Đông Nam Thúy Bình sơn mùa hạ phong cảnh hợp lòng người, gió ấm áp len lỏi qua những liễu xanh biếc, dưới gốc lại mọc đầy cỏ non. Trấn vùng ven Giang Nam có biệt viện độc lập, u tĩnh thanh nhã, mùi hoa thoang thoảng vờn quanh mũi.

      Hai vị công tử tuấn tú ở thư phòng đọc sách, vị hoa phục, đứng tựa lên khung cửa sổ, ngọc thụ lâm phong, tiêu sái tuấn dật. Xuyên qua cánh cửa sổ mở rộng, có thể nhìn thấy cây tử đằng trong sân nở rộ như thác nước huyền mỹ. vị miên phục, ngồi yên lặng bên cạnh bàn, mặt mày hiên lãng, chút nét nghiêm túc cứng rắn.

      vị nương mặc váy bằng vải bông mang theo thùng gỗ vội tới tưới nước cho cây tử đằng, trong phòng kia lại có thân ảnh hoa phục xông ra ngoài như tiễn rời cung:“ Muội muội xinh đẹp, huynh giúp muội tưới nước nhé.”

      A Thiến quay đầu mỉm cười với , môi đỏ mọng cong lên, hai lúm đồng tiền ngọt ngào tỏa ra nét ôn nhu gợn sóng, nắng như ánh mặt trời tháng năm, kiều diễm giống như hoa hướng dương.

      Thiếu niên ngây ngốc đứng sững sờ ở nơi đó.

      cần, Kiêu ca ca, huynh cùng đại ca đọc sách , tự muội làm được mà.” A Thiến múc từng gáo nước tưới lên những khóm hoa.

      Thiếu niên lấy lại tinh thần, xách thùng gỗ lên:“Nặng như vậy mà, vẫn nên để huynh giúp muội nhé.”

      cần, gia gia muội phải đến tưới nước nhàng, làm ảnh hưởng hai huynh đọc sách. Kiêu ca ca, huynh mau vào phòng , bằng tổ phụ mắng muội đó.” Tiểu nương khó xử nhìn .

      Thiếu niên lộ vẻ mặt luyến tiếc, mang theo thùng gỗ đến dưới cây tử đằng khác:“Huynh vừa vặn xem sách đến mỏi mắt, ra ngoài hít thở khí, nghỉ ngơi chút.”

      “Vậy được rồi.” miễn cưỡng , cho hỗ trợ khiêng thùng, mình múc nước tưới hoa.

      “A Thiến......” muốn cùng nàng chuyện, lại biết cái gì.

      “Dạ.” lên tiếng, còn mắt vẫn chăm chú tưới hoa có quay đầu nhìn .

      Đáy mắt thiếu niên xẹt qua tia mất mát, giây lát lại sáng ngời đứng lên:“Chúng ta ngày mai vào núi săn thú , huynh cùng đại ca săn thú, muội giúp kiểm con mồi nhé.”

      “Đại ca nguyện ý mới được, còn phải được tổ phụ đồng ý.” A Thiến tưới xong gáo nước cuối cùng, vươn tay lấy thùng nước trong tay .

      “Huynh giúp muội múc nước, loại việc nặng này nên để nam nhân làm.” Thiếu niên giành trước, hướng hậu viện chạy vào. Gã sai vặt Tiết Lục cùng người gác cổng ngồi tám chuyện, nghe xong lời này trong lòng cười thầm, nhị thiếu gia của chúng ta, ngài biết nước được lấy như thế nào sao?

      “Đứng lại,” quát tiếng,“Hậu viện có muội muội, nam nhân thể vào.”

      “À, thực xin lỗi, huynh quên mất. Huynh đứng ở bậc cửa chờ muội.” đứng ở cạnh cửa vào nội viện, ngoan ngoãn đem thùng nước đưa cho nàng. Quy củ Nhiễm gia rất nghiêm, trong nhà hai nương được phép gặp mặt nam nhân lạ, xuất môn đều phải mang khăn lụa che mặt. Nhưng khác, cùng Nhiễm Tử Lâm kết bái huynh đệ, cùng A Thiến quan hệ tựa như huynh muội ruột thịt, là nam nhân lạ duy nhất mà A Thiến có thể gặp mặt.

      1 năm trước, trong buổi đua thuyền rồng mừng Tết Đoan Ngọ, làm quen với Nhiễm Tử Lâm, ngẫu nhiên cùng về nhà, khi vào cửa nhìn thấy A Thiến tưới nước cho cây tử đằng. Nàng ngẩng đầu cười, ngọt ngào kêu tiếng đại ca, lập tức thấy trời đất quay cuồng. Nàng chợt nhìn thấy có nam nhân lạ đứng bên cạnh đại ca, lập tức đỏ bừng mặt, sợ tới mức chạy trốn giống con nai con.

      Sau đó, cảm thấy nhà mình rất ồn ào, thích hợp đọc sách, nên dọn sang chỗ Tử Lâm cùng nhau đọc. Sau khi trở về từ lần săn trong núi, bọn họ liền kết nghĩa huynh đệ. Sau nữa, vô tình gặp được vài lần, A Thiến cũng kiêng kị nữa .

      nghĩ tới chuyện cũ ngọt ngào, A Thiến lại mang thùng nước ra, vội vàng đến tiếp nhận, truy vấn :“Muội có nghĩ là săn cùng chúng ta ?”

      “Tất nhiên là muốn, chỉ là...... biết tổ phụ có đồng ý hay .” Tiểu nương thực nghe lời tổ phụ tổ mẫu.

      “Chỉ cần muội muốn, huynh chuyện cùng đại ca nhờ đại ca giúp mấy câu.” mặt cười cười, trong lòng nở hoa.

      Ngoài cửa vang lên tiếng gõ: ‘Tử Lâm huynh có ở nhà ?”

      Có người đến tìm đại ca, A Thiến buông thùng nước vào nội viện. Thiếu niên ở phía sau nàng :“Huynh giúp muội tưới, muội cần trở lại.” Nàng quay đầu lại, tiếng cám ơn. có chút thất vọng, kỳ hy vọng nàng ngoái đầu nhìn lại cười với cái.

      Cũng biết dùng phương pháp gì thuyết phục Nhiễm Tử Lâm, ngày mai ba người bọn họ lên núi săn thú , tổ phụ cư nhiên cũng đồng ý .

      Thiếu niên ngồi lưng ngựa, lưng thẳng tắp, tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn, phải hạng thư sinh suốt ngày đọc sách, tài năng săn thú bày ra phong thái nam nhi. nương tự cưỡi ngựa, nên do đại ca dẫn theo, như vậy Nhiễm Tử Lâm tiện bắn con mồi .

      “Kiêu ca ca, đừng bắn chết nó.” con thỏ hoang màu xám chạy như điên phía trước, lấy cung ra nhắm bắn.

      “Uhm.” bắn mũi tên xuyên qua giữa chân của con thỏ.

      A Thiến xuống ngựa chạy qua, trước nàng bước cầm con thỏ lên, rút tên ra.

      là con thỏ đáng , chân nó có sao ? Có phải cắt luôn chân ? Có thể nuôi dưỡng được ?” A Thiến có chút lo lắng.

      “Huynh xem xem, hẳn là có thể, chúng ta băng bó chút cho nó .” Khó được bản công tử hôm nay tâm tình tốt.

      Nhiễm Tử Lâm mang theo muội muội nên ảnh hưởng khả năng phát huy, giờ phút này gặp hai người lại nổi hứng lên với con thỏ, tới và :“Kỳ Kiêu, đệ chăm sóc tốt cho A Thiến, huynh qua bên kia xem coi còn con mồi nào nha.”

      “Được, huynh , đệ chiếu cố muội muội .” còn ước gì Tử Lâm nhanh lên.

      nương ở bên ngoài bao giờ rời đại ca, có điểm rối rắm.

      “A Thiến, muội xem, dùng cành cây này buộc vừa vặn lên chân bị thương của nó.” kéo áo choàng xuống trải ra đất, tay nắm con thỏ băng bó miệng vết thương, chút cũng để ý áo choàng đó làm từ vật liệu quý báu cỡ nào.

      Bị hấp dẫn, A Thiến chuyên tâm nâng con thỏ lên.“Gọi nó là Tiểu Bụi Bụi , muội muốn nuôi cho nó lớn lên.”

      Nhìn đôi tay trắng nõn trơn bóng nắm chân con thỏ, hy vọng mình là con thỏ kia.

      “A Thiến, huynh mang muội cưỡi ngựa đuổi theo đại ca.” đứng dậy.

      A Thiến do dự chút, dù sao là nam nhân lạ, sao có thể ngồi cùng ngựa......

      , muội ở đây chờ đại ca trở về.”

      Bị cự tuyệt, thiếu niên có điểm mất mặt, giống nhau bị người nhìn thấy tâm , ngồi xổm xuống ngậm cây cỏ đuôi chó trong miệng. biết A Thiến là nương tốt, cưỡng cầu nàng nữa.

      “Có khát hay ? Uống nước .” Thiếu niên đến yên ngựa cởi túi nước xuống, mở ra đưa cho nàng.

      A Thiến quả rất khát, nhận đến liền uống ngay vài hớp. Đôi môi đỏ mọng kiều diễm bị nước làm trơn bóng, càng trong suốt, yết hầu động đậy, nuốt xuống ngụm nước bọt.

      đột nhiên ngồi yên, cầm túi nước trong tay bất lực nhìn về phía , mặt cười lên hai đóa mây đỏ.

      Đây là ngựa của , tất nhiên túi nước là của , phải của chính mình.

      Thiếu niên tựa hồ hiểu được lòng của nàng, sang sảng cười:“A Thiến muội yên tâm, đây là túi nước muối, chưa ai dùng qua.”

      tiếp nhận túi nước vặn nắp lại, lần nữa treo lên lưng ngựa. Kỳ cũng khát , nhất là nước vừa mới chạm qua cánh môi nàng, muốn uống hớp, nhưng thể, như vậy A Thiến rất xấu hổ, luyến tiếc làm cho nàng khó xử.

      cúi đầu lại nhìn con thỏ trong tay nàng, lại đột nhiên bị đến gần đá cái, con thỏ trong tay văng ra ngoài, đập vào tảng đá, hôn mê.

      “Huynh......” Nàng bị đè xuống. Hai thân hình gắt gao ép chặt vào nhau, nửa câu sau cũng được gì vì mũi tên mang theo tiếng gió gào thét cách người bọn họ thước bay qua.

      “Muội sao chứ?” lo lắng nhìn nàng, kéo nàng đứng lên. A Thiến lắc đầu, cùng nhìn về phương hướng mũi tên phóng ra.

      Ba hắc y nhân bịt mặt chạy như điên lại đây, lên phía trước từng bước, che chở A Thiến lạnh giọng hỏi:“Các ngươi là ai?”

      Người tới dừng bước chân lại, nhìn hai vị thiếu niên nam nữ tuổi lớn lắm, bên còn để mấy con chim trĩ, hươu nai, liền hiểu được đây là đến săn thú hoặc là đương vụng trộm .

      “Có nhìn thấy người nào trúng tên qua đây ?” Tên hắc y nhân cầm đầu lạnh lùng hỏi.

      thấy, ta hỏi ngươi làm gì, thiếu chút nữa làm chúng ta bị thương.” Thiếu niên ngữ khí tốt.

      Hắc y nhân lười cùng dong dài, nhìn hết mọi nơi, phía trái, rồi mang theo người tiếp tục chạy như điên.

      Kỳ Kiêu mày kiếm nhăn lại, nổi giận:“Đứng lại, đừng chạy.”

      còn muốn đuổi theo, lại bị A Thiến kéo tay áo lại:“Kiêu ca ca, coi như hết, chớ chọc phiền toái .”

      Hắc y nhân đảo mắt có bóng dáng, xoay người lại ôn nhu hỏi:“ làm sợ muội chứ?”

      A Thiến mỉm cười, lắc đầu:“ có, cám ơn huynh cứu muội. Kiêu ca ca, huynh vừa rồi dũng, muội trước kia cũng chưa phát huynh lợi hại như vậy.”

      Được khích lệ, trong lòng thiếu niên còn ngọt so với ăn mật, nâng tay cẩn thận lấy mấy cọng cỏ đầu nàng, rồi phất tay về phía sau phủi bụi đất lưng. Vừa rồi tình huống khẩn cấp, nên có cảm thụ tinh tế cảm giác đem nàng ôm vào trong ngực.

      Nhiễm Tử Lâm giục ngựa trở về:“Vừa rồi huynh dường như nhìn thấy vài hắc y nhân qua, các đệ có việc gì chứ.”

      A Thiến đem tình huống vừa rồi ra, Tử Lâm vội vàng kéo muội muội lên ngựa:“Nơi này có nguy hiểm, chúng ta mau trở về.”

      Kỳ Kiêu lại có điểm luyến tiếc, nhưng cũng biết nên ở lâu, mang con thỏ đặt vào trong tay A Thiến, đưa bọn họ về nhà.

      Ngày đó buổi tối, ôm túi nước nằm ở giường, thấp giọng ngâm tụng [ Quan sư ]1.

      "Quan quan thư cưu, tại hà chi châu. Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.

      Sâm si hạnh thái, tả hữu lưu chi. Yểu điệu thục nữ, ngụ mị cầu chi.

      Cầu chi bất đắc, ngụ mị tư phục. Du tai! Du tai!, triển chuyển phản trắc."

      là thức ngủ đều mong nhớ, trằn trọc suốt đêm. ngủ được, chốc lát lại mở túi nước ra uống hớp, cảm giác tựa như được chạm vào đôi môi mềm mại nhắn của nàng. lấy miệng từ từ nhấm nháp, quay qua quay lại tới nửa đêm, uống hết nước trong bình.

      Sau nửa đêm biết ngủ quên khi nào, lại mơ thấy bọn họ ở cỏ, tựa như hôm nay, đè nàng ở dưới.

      Sáng sớm khi tỉnh lại, quần ướt mảnh, đương nhiên phải đái dầm.

      ngượng ngùng cười cười, thầm nghĩ hôm nay Nhiễm gia, nhất định phải hỏi chút ý tứ của Nhiễm đại ca, tuy rằng nàng chỉ có 14 tuổi, thích hợp thành thân, đính hôn trước, sang năm thành thân cũng tốt a. Nghĩ vậy, lập tức mặt mày hớn hở, kêu gã sai vặt Tiết Lục vào, hỏi phòng bếp ướp hương nướng chim trĩ xong chưa, có ngon .

      Nhưng nghĩ tới hôm nay vào được Nhiễm gia…

      [1] Bài thơ Quan Sư, tác giả khuyết danh.
      Link tham khảo: http://thohoangnguyenchuong.weebly.com/th417-d7883ch-ch7919-haacuten/bi-th-quan-th-trong-kinh-thi

      Nghĩa của các câu thơ trong truyện
      Chim Thư cưu cất tiếng kêu quan quan, ở bãi sông.
      Như người con hiền thục dịu dàng, sánh đẹp đôi cùng người quân tử.

      Rau hạnh mọc so le um tùm, cả bờ trái bờ phải theo dòng nước chảy.
      Người con hiền thục dịu dàng, ta thức ngủ đều mơ tưởng đến nàng
      Mơ tưởng đến nàng mà được gặp, thức ngủ đều mong nhớ

      Ôi ! Triền miên! Triền miên! Để ta luôn trằn trọc trăn trở.​
      Last edited: 5/4/16

    5. Bé Muỗi dễ thương

      Bé Muỗi dễ thương Well-Known Member

      Bài viết:
      102
      Được thích:
      1,558
      CHƯƠNG 3 MỸ NHÂN DƯỚI ÁNH TRĂNG

      Editor: Bé Muỗi

      Ánh trăng vằng vặc, màu bạc thanh ba bao phủ trắng tường trong tiểu viện, áo trắng như tuyết thướt tha đứng ở tàng cây đinh hương dưới thổi cây sáo ngọc màu xanh. Nàng mặt mày như họa, nhất là đôi mắt to long lanh nước, hàm chứa mấy phần u sầu khó hiểu, làm cho người nhìn đau lòng, thể thương tiếc. Tiếng địch (nhạc cụ như sáo) uyển chuyển lạnh lẽo, nghe thấy muốn rơi lệ.

      Gió đêm thổi tà áo bay bay, hoa đinh hương vụn bay xuống rồi lại bay lên phất qua làn váy, mỹ nhân như tiên tử muốn bay lên cung trăng, mặt mày lại hàm sầu oán ngưng tụ thành đinh hương kết, dừng ở đuôi lông mày.

      ghé vào đầu tường, đứng ở trạng thái ngơ ngẩn, bỗng dưng thấy vị tiên tử như vậy, khóe miệng hé ra: Xem ra Từ Vĩnh Hàn ta muốn thăng thiên rồi.

      “Oành.” tường rơi xuống thân ảnh khổng lồ.

      Nhiễm Tử Hề hoảng sợ, dừng thổi sáo, ghé mắt nhìn về phía bờ tường.

      Đó là nam nhân, thân hình cao lớn, lưng cắm nửa đoạn tên, bên quần trắng nhuộm đầy máu đỏ tươi. mặt hướng ra ngoài quỳ rạp mặt đất, nương theo ánh trăng mơ hồ có thể nhìn thấy khuôn mặt ngăm đen, ngũ quan cũng tuấn, người dường như hôn mê bất tỉnh.

      Tuy nửa đêm đột nhập nhà dân, đầu tường rơi xuống, nhưng Tử Hề cảm thấy phải người xấu, bởi vì người mặc áo giáp màu vàng kim.

      Nàng có cao giọng thét to, mà bước nhanh vào trong phòng, gọi tổ phụ ra xem.

      Nhiễm lão gia tử gặp cảnh này cũng bị hù nhảy dựng, kêu Tử Hề tiền viện gọi đại ca lại đây.

      Nhiễm Tử Lâm lại đây vỗ vỗ mặt người nọ:“Tráng sĩ, tỉnh lại .”

      Người nọ nhúc nhích.

      Nhiễm Tử Lâm kéo đứng lên tựa vào tường, người nọ cúi đầu tỉnh.

      “Tổ phụ......” Tử Lâm ngẩng đầu.

      Nhiễm lão gia tử lông mi hoa râm co rút nhanh, sâu kín :“Cách Thúy Bình Sơn mấy trăm dặm là chiến trường, năm nay có đại quân Triệu lão tướng quân đóng lại nên có giặc cỏ đào binh tới trấn của chúng ta. Chỉ là nếu chiến đấu kịch liệt, cũng có khả năng bị đuổi giết đến nơi đây. Xem người này mặc kim giáp, hẳn là tướng quân phe ta.”

      Người nọ ở tường chậm rãi trượt xuống, rồi lại ngã về phía sau, Nhiễm Tử Lâm vội vàng đỡ lấy , sợ ngã xuống đất mũi tên lại cắm sau vào thân thể.

      Ngửa về sau cái như vậy, lộ ra toàn khuôn mặt, quả nhiên là thanh niên ngũ quan tuấn. Trước ngực, quần áo xốc xếch, lộ ra khối màu vàng.

      Nhiễm Tử Lâm lấy ra, là mãnh hổ bội bằng vàng ròng thuần sắc. Lão gia tử hít ngụm khí lạnh, đến gần hai bước, ngồi xổm xuống xem. Tử Hề tránh ở góc tường xa xa phía sau, biết sao gia gia đột nhiên cảm thấy hứng thú với người này.

      Nhiễm lão gia tử lăn qua lộn lại cẩn thận xem mấy lần, lại nhìn thẳng khuôn mặt thiếu niên kia kỹ, trong miệng vui vẻ :“Đây là Thiên Thuận đế ban tặng mãnh hổ bội bằng vàng ròng, vị tướng quân này là người Từ gia, là con cháu Định quốc công, đối với nhà chúng ta là đại ân nhân.”

      “Ân công, ân công......” kích động quỳ gối xuống lay thanh niên kia, người nọ chậm rãi mở mắt.

      Từ Vĩnh Hàn nâng mắt nhìn nhìn hai nam nhân già trẻ trước mắt này, lại thoáng nhìn chỗ góc tường thấp thoáng chút vạt váy màu trắng.“Đây là thế nào? Các ngươi là......”

      “Tráng sĩ ngẫm lại, sao lại đến nơi này?” Lão gia tử hỏi.

      Từ Vĩnh Hàn nhắm mắt lại nghĩ nghĩ, chậm rãi :“Ta bị quân giặc đuổi giết, ở trong Thúy Bình Sơn biết chạy bao nhiêu dặm. Hôm nay đến trấn này, liền trèo tường vào nhà ngươi. Các ngươi cần sợ hãi, ta là tướng quân, phải kẻ xấu.”

      “Xin hỏi đại danh tướng quân?” Lão gia tử hỏi.

      “Từ Vĩnh Hàn.”

      Lão gia tử liên tiếp gật đầu:“Lão hủ quả nhiên có nhìn lầm, là tôn tử của Định quốc công. Năm đó trong bữa tiệc đầy tháng của ngươi, lão hủ cũng hân hạnh được tham dự, thấy tận mắt tiên hoàng khâm ban cho mãnh hổ bội bằng vàng ròng.”

      Từ Vĩnh Hàn kinh ngạc hỏi:“Lão gia tử từng ở kinh thành?”

      ra xấu hổ, lão hủ năm đó là An Bình bá - Nhiễm Thọ, lúc xảy ra Ngũ công nhớ nhà Án, bị định tội thu nhà lưu đày. Nếu phải Định quốc công góp lời với Hoàng thượng, cả nhà chúng ta đều phải lưu đày đến Thương Lang sơn . Ân công, hãy nhận của ta lạy.” Nhiễm Thọ kích động quỳ xuống cúi đầu lạy cái.

      Từ Vĩnh Hàn vội vàng đỡ lấy ông, nhíu mày :“Vãn bối dám nhận đại lễ này, ta bị trọng thương, xin nhờ lão nhân gia nhanh mua thuốc cứu trị.”

      “Sao quan phủ thỉnh quân y đến?” Nhiễm lão gia tử vội hỏi.

      thể,” Từ Vĩnh Hàn vội vàng ngăn lại,“Lần này tình phức tạp, đến nay ta vẫn bị đuổi giết, thể bại lộ hành tung. Chỉ cần tìm lang trung hương dã mang thuốc cầm máu khép lại miệng vết thương đến là được.”

      “Tốt” Nhiễm lão gia tử đáp ứng, trong lòng thầm nghĩ có lẽ là có nội gián, tin được quan phủ, lấy thuốc là chuyện nhất định phải vạn phần cẩn thận.“Tử Lâm đến đây, mau đỡ ân công vào phòng khách.”

      thể,” Từ Vĩnh Hàn lại lần nữa ngăn lại,“Vùng này cũng an toàn , có khả năng mật thám, phòng khách rất dễ phát , lục soát là lộ ngay. Tìm phòng củi là được rồi.”

      Trong nhà ra có phòng củi , nhưng nơi này an toàn, hơn nữa ông bất luận như thế nào cũng thể đối đãi như vậy với cháu trai Định quốc công.

      Lão gia tử nghĩ nghĩ, liền đến góc tường Tử Hề trốn, :“Hề Nhi, con mở cửa tây sương phòng, thu thập chút, làm chỗ cho ân công dưỡng thương, con đông sương phòng ở cùng A Thiến.”

      Tử Hề giật mình, sao có thể cho đại nam nhân vào ở khuê phòng của mình?

      Từ Vĩnh Hàn cũng hiểu được ổn, vội vàng chối từ, nhưng lão gia tử năng hùng hồn đầy lý lẽ:“Phòng củi an toàn, chỉ có khuê phòng nữ nhi mới tránh thoát điều tra. Hơn nữa Hề Nhi có thể ở cùng tỷ tỷ, ân công ở tạm vài ngày cũng sao.”

      Từ Vĩnh Hàn là người thô thiển, đối với lễ nghi phiền phức vốn cũng quá để ý, nay thân thể mệt mỏi, cũng lười dong dài, liền nhờ Nhiễm Tử Lâm giúp đỡ tây sương phòng.

      Nhiễm Tử Hề mếu máo, thực tình nguyện, nhưng nàng cũng nghe lời tổ phụ, đây là con cháu ân nhân của cả nhà, tất nhiên phải ra tay cứu người. Nàng bước nhanh về phía trước, mở cửa khuê phòng, châm nến, trốn sau màn che mặt. Lời của tổ mẫu, nàng nhớ rất kỹ, thể tùy ý gặp gỡ nam nhân.

      “Hề Nhi, đừng né, đây là ân công, phải nam nhân lạ mặt khác. Về sau ngươi ngày ngày hầu hạ ân công dưỡng thương, đến khi khỏi hẳn. Mau rót chén nước mang đến đây.” Lời Nhiễm lão gia tử trảm đinh chặt sắt, căn bản là cho nàng cơ hội lo lắng.

      “Dạ.” Tử Hề gật đầu mạnh, cố gắng đè nén trong lòng tia tình nguyện.

      “Tiền viện có kim sang dược (thuốc trị thương hồi xưa, chắc giống thuốc đỏ bây giờ), con lấy ngay.” Nhiễm Tử Lâm nhanh về nhanh, Từ Vĩnh Hàn chén nước còn chưa uống xong, trở lại.

      “Ngươi rút tên cho ta .” Từ Vĩnh Hàn nhìn Tử Lâm tuổi trẻ trầm ổn, hẳn là có thể làm được .

      “Vậy ngươi chịu đựng đau, Hề Nhi chuẩn bị nước ấm cùng vải sạch.” Tử Lâm dìu ghé vào giường, tay đè lại phía sau lưng, tay nắm chặt đoạn tên.

      “Tốt, bắt đầu .” Từ Vĩnh Hàn hai tay bắt lấy đệm giường, cắn chặt khớp hàm.

      Tay Tử Lâm đột nhiên phát lực,“Phốc” đem đoạn tên kéo ra, còn mang theo khối da thịt, nhất thời máu chảy như suối.

      Từ Vĩnh Hàn cắn chặt hàm răng, lúc rút tên bộ mặt nhăn nhó dữ tợn, nhưng phát ra tiếng nào. Tử Hề nhìn trán và cổ , gân xanh nổi hết cả lên, sợ tới mức trong lòng xoắn thành đoàn. Lại liếc mắt cái về chỗ máu thịt mũi tên, ngất xỉu, nàng lại thiếu chút nữa hôn mê.

      “Mau đưa vải sạch cho huynh.” Tử Lâm hướng về phía Tử Hề thấp giọng quát.

      “Dạ.” Bị dọa choáng váng, Nhiễm Tử Hề vội vàng đem dụng cụ băng bó đưa qua.

      Nhiễm lão gia tử tiến lên hỗ trợ cởi áo giáp, áo trong, lộ ra mảnh lưng tinh tráng của nam nhân. Tử Hề cúi đầu tròng mắt, dám nhìn.

      “Hề Nhi...... Hề Nhi...... Mau tới đây.” Lão gia tử vội la lên.

      Nhiễm Tử Hề vội vàng tới, nhận lấy tấm vải nhuộm đỏ máu, mang đến bồn nước giặt sạch .

      Nhiễm Tử Lâm rất nhanh giúp xử lý tốt ngoại thương, miệng vết thương đùi cũng được băng bó lại hết. Nhiễm lão gia tử lại đột nhiên cầm lấy cây chổi, rắc tiếng bẻ gẫy cây gậy trúc, đâm mạnh vào cánh tay của mình, máu thịt lẫn lộn.

      “Tổ phụ......” Tử Lâm, Tử Hề đồng thời kinh hô.

      “Tử Lâm con nhanh thỉnh lang trung, ta cẩn thận té ngã, bị cọc gỗ đâm bị thương. Như vậy có người hoài nghi nhà ta đột nhiên bốc thuốc. Tử Hề con lưu lại chăm sóc ân công.” xong bước nhanh về phòng của mình.

      Lão gia tử cánh tay mặc dù đau, lòng lại thực cao hứng.

      Nếu Mặc Kỳ Kiêu là bố cục được thiết kế tỉ mỉ, Từ Vĩnh Hàn này chính là trời cao ban phước lành.

      10 năm sau, Nhiễm gia phục hưng, năm nay là năm thứ tám.

      lòng tràn đầy vui vẻ về phòng, Nhiễm Tử Lâm cũng vội vàng chạy tìm lang trung, chỉ lưu lại Nhiễm Tử Hề nhíu mày sầu bi mà đối diện với nam nhân mình trần nằm sấp giường.

      Khuya khoắt, nam quả nữ làm sao có thể chung sống trong phòng, tổ phụ đối với ân công khỏi quá tốt, ngay cả cháu ruột cũng có thể ra phụ giúp chăm sóc.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :