1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Kiều Nhuyễn Tiểu Tức Phụ - Đông Phương Ngọc Như Ý (Chương 29 -New~)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      ta nghĩ nên hưu thê cho rồi, cưỡng ép làm gì cho khổ, biết đâu tìm dc người tốt hơn sao, thái độ của chân thị như mọi người thiếu nàng cả thế giới, 10 năm đủ rồi, nhưng mà như vậy có liên quan gì đến tiểu thất đâu nhỉ?
      Hằng LêBé Muỗi dễ thương thích bài này.

    2. Bé Muỗi dễ thương

      Bé Muỗi dễ thương Well-Known Member

      Bài viết:
      102
      Được thích:
      1,558
      CHƯƠNG 30

      Editor: Bé Muỗi
      (Kể từ chương này, mình dùng từ "gia" thay cho "lão". VD: Từ lão thất = Từ thất gia)

      Từ thất gia thấy lòng khó chịu, ra khỏi Thính Đào Uyển, tự chủ vào Thính Vũ Uyển.

      Mẫu thân của Từ tam gia là thiếp thất, bình thường đều ở trong viện của mình, có tư cách vấn an lão thái quân. Tam gia rời khỏi thượng phòng, tự nhiên muốn đến chỗ mẫu thân báo bình an.

      Lúc Từ thất gia đến, hai vợ chồng mới vừa trở lại phòng ngủ. Tam phu nhân giúp phu quân cởi áo giáp, lại bị đẩy ngã lên giường.

      “Chàng tắm trước , toàn thân đều là mồ hôi, thối chết thiếp rồi.” Tam phu nhân oán trách trừng mắt.

      , nửa năm gặp, nàng dám ghét bỏ ta? Xem ta xử lí nàng như thế nào nè.” Tam gia vừa tự lột đồ vừa vươn tay đến người nàng ấy.

      Tam phu nhân cười khanh khách: “ có tiền đồ, chàng gấp như con khỉ vậy đó.”

      Từ tam gia quan tâm cười ha ha: “Nghẹn đến nửa năm, sao gấp cho được? Nàng cũng gấp đâu thua gì ta.”

      “Hứ, ta thèm.” Tam phu nhân cứng miệng thừa nhận.

      cần? Vậy biểu này là sao đây?”

      “Thấy ghét quá ah!!!”

      “Ha ha ha...” Tiếng cười phóng đãng mang theo vô vàn thỏa mãn.

      Trong phòng truyền đến tiếng nam nữ ân ái, tiếng thân thể va chạm cùng tiếng giường kẽo kẹt.

      Từ thất gia bình ổn hô hấp, nhanh chân rời .

      Trở lại thượng phòng, sắc mặt khôi phục lạnh lùng. Cắn răng quyết tâm với lão thái quân: “Tổ mẫu, con nghĩ thông rồi, người cứ tùy tiện tìm nương tính tình hào sảng là được.”

      Lão thái quân cùng Quốc công gia liếc nhau, thở dài : “Cũng tốt, nếu con quyết định, cứ như vậy .”

      Sau đó, hai vợ chồng đại gia trước sau vào phòng, Từ Vĩnh An mặt đen thui, Chân thị cúi đầu, nhìn vào biết hai người thoải mái. Lão nhân e ngại hỏi chuyện trong phòng, đề tài tự nhiên chuyển đến biên quan.

      Đến gần giờ ăn chiều, trong nhà lên đèn, vợ chồng tam gia mới sóng vai tiến vào. Tóc Từ tam gia còn bọt nước, hiển nhiên là vừa tắm rửa, nhìn vẻ mặt đắc ý, thần thanh khí sảng, làm như mọi người biết tinh thần và thể xác được thỏa mãn. Tam phu nhân đứng bên cạnh, khóe mặt thêm mấy phần phong tình, mặt đỏ dám nhìn ai, chỉ ngồi xuống ẵm Hổ tử lên.

      Hổ tử thích, bé chỉ cần phụ thân ôm, Từ tam gia nhấc bé lên vai, qua lại.

      Lão thái quân gọi mọi người đến dùng cơm: “Tiểu thất muốn tìm nàng dâu tính tình hào sảng, các con có biết ai thích hợp ?”

      Đại phu nhân ít khi ra ngoài, biết nhiều nữ tử khuê phòng lắm, vốn có gì để .

      Tam phu nhân nghiêng đầu nhìn Thất gia, nghi hoặc : “Tiểu thất, đệ nghĩ kĩ rồi sao ? Chấp nhận buông tha tiểu nương xinh đẹp?”

      Từ Vĩnh Hàn lạnh lùng : “Ta thích tiểu nương xinh đẹp hồi nào?”

      Tam phu nhân bĩu môi, thừa nhận thôi. “Được rồi, như vậy tẩu đề nghị người thích hợp, chính là cháu Trương Táp của Quốc công, tỷ tỷ nàng Trương Quyên tháng chạp này gả cho đại hoàng tử. Tính tình trong trẻo hào phòng, thích nữ công gia chánh, chỉ thích tập võ, mộng ước làm nữ tướng quân. Tháng trước, tẩu có dự lễ cập kê của nàng ấy, nhà bọn họ tìm hôn phu cho nàng ấy. Nha đầu kia cập kê, nhưng chưa kiềm chế được tính tình. hẹn tẩu khi nào có cơ hội đua ngựa, vừa vặn Tam gia trở lại, bằng hai ngày sau, nhà chúng ta đến thôn trang đua ngựa, nướng hạt dẻ, nếu bất thành cũng có gì xấu hổ.”

      Quốc công gia gật đầu: “Vừa vặn môn đăng hộ đối.”

      Lão thái quân lo lắng liếc nhìn Thất gia cúi đầu, : “Biện pháp này tốt, nếu có bốn người quá ràng. Hay là gọi Mộng Mộng, Khang Quận vương, còn có Nhiễm Tử Lâm và hai muội muội của cùng , nhiều người náo nhiệt hơn.”

      Thất gia hơi giật mình, nhưng vẫn lên tiếng, tùy tổ mẫu an bày.

      Hạt dẻ nướng, vị bùi bùi, ngọt ngọt, hàm lượng dinh dưỡng cao, là thực phẩm tốt cho sức khỏe. Hạt dẻ tốt nhất là hạt dẻ trong lâm viên hoàng gia, cũng chỉ có Từ gia mới có vinh hạnh được tiên hoàng ban cho thôn trang gần đó.

      Trương Táp biết biểu tỷ bên họ hàng xa mời mình đua ngựa, nướng hạt dẻ dự tuyển nàng dâu, chỉ đổi thân nam trang đến tham gia. Tóc dài dùng ngọc quan búi lại, mặc bộ cẩm bào, cưỡi ngựa trắng, mặt chút son phấn, cằm hơi nghếch lên, mang theo vài phần ngạo khí, tư thế oai hùng hiên ngang.

      Nhiễm Tử Hề vừa xuống xe bị đôi chó trắng lông xù béo múp của Từ Mộng hấp dẫn. A Thiến cúi đầu có tinh thần, nàng vốn muốn đến, nhưng Từ gia mời, bọn họ thể cự tuyệt.

      Người hầu ở thôn trang cầm gậy trúc đánh vào những quả dẻ cây, hạt dẻ được bao bọc bởi lớp vỏ gai góc, có cái có vết nứt, có cái hoàn toàn khép kín. Quả cầu gai góc này vừa cứng vừa sắc nhọn, người hầu vừa đánh vừa chạy trốn, nếu rớt trúng mặt, chắc chắn đổ máu.

      Từ Vĩnh Hàn thấy bọn họ xôn xang mà hái được rất ít, liền nhảy lên cây, hét lớn tiếng: “Tất cả tránh ra.” Hai chân dùng sức đạp nhánh cây, nhánh cây lay động làm cơn mưa hạt dẻ rơi xuống.

      Thấy biện pháp này tốt, ba nam nhân khác đều tham gia vào.

      Trương Táp vốn đứng cùng các nương xem mọi người hái hạt dẻ, thấy bọn nam nhân làm vậy phục lắm, liền nhảy, bắt lấy nhánh cây rung mãnh liệt.

      Các nương vội lùi về sau, Từ Mộng ôm lấy con chó muốn chạy , con khác lại ngây ngốc ý thức được nguy hiểm chạy đến dưới tàn cây. Tử hề sợ nó bị quả dẻ rơi trúng, liền đuổi theo, quan tâm chính mình bị thương.

      A Thiến nhìn về hướng Tử Lâm, khóe mắt lại liếc về Mặc Kỳ Kiêu, đột nhiên thấy Tử Hề xông ra, liên la lên: “Hề nhi.” Nhưng chậm, hai quả dẻ gai góc rơi xuống ngay đầu Tử Hề.

      Lúc Nhiễm Tử Lâm quay đầu lại, hai quả dẻ trong tay Từ Vĩnh Hàn bay ra ngoài, đánh trúng hai quả dẻ kia, chỉ còn lại lá cây rơi xuống tóc Tử Hề.

      “Hề nhi, có việc gì ?” Nhiễm Tử Lâm ảo não leo xuống, mang Tử Hề rời khỏi nơi nguy hiểm. làm tròn chức trách đại ca, thiếu chút nữa làm muội muội bị thương.

      Tử Hề ngây thơ nhìn Tử Lâm, còn chưa biết chuyện gì xảy ra, chỉ lắc đầu gì.

      A Thiến đến lấy chiếc lá tóc nàng xuống: “Vừa rồi có hai quả dẻ rơi xuống, thiếu chút nữa là trúng muội, Từ thất tướng quân ra tay đánh bay chúng.”

      Từ Mộng cười tủm tỉm ôm chú chó đến bên Từ Hề: “Hề tỷ tỷ, tỷ yên tâm, các ca ca muội rất lợi hại.”

      Tử Hề quay đầu nhìn Từ Vĩnh Hàn với ánh mắt cảm kích, liền cười đắc ý.

      Tam phu nhân cười mờ ám, cho mi chối nha tiểu tử thúi....

      Trương Táp gây họa, ngượng ngùng đến xin lỗi. A Thiến cười sang sảng: “ trách tỷ đâu, là chú chó nên chạy . Biết võ công tốt, muội cũng muốn có bản lĩnh leo cây như tỷ.”

      Người hợp theo tụ, vật hợp theo đàn. Rất nhanh sau đó, Trương Táp và A Thiến tựu thành nhóm tính cách hoạt bát, Tử Hề và Từ Mộng lại thành nhóm dịu dàng chơi với hai chú chó .

      “Hề tỷ tỷ, tam ca muội giống chó này tên Tát cái gì đó gia, hay chúng ta gọi chúng là Tát Tát và Gia Gia .” Chú chó Từ Mộng ôm thè lưỡi ra liếm nàng, tiểu nương vừa cười khúc khích vừa né tránh.

      “Hai muội gọi tỷ ah?” Trương Táp xoay đầu qua hỏi.

      , muội gọi tỷ.” Từ Mộng và Từ Hề đều sửng sốt, sau đó liền hiểu ra, cúi đầu cười vụng trộm.

      Từ Mộng thè lưỡi, giọng: “Vẫn nên đặt tên cá biệt.”

      Tử Hề nghẹn cười đỏ cả mặt, : “Muội xem chúng nó giống hai quả cầu tuyết , hay là gọi Tuyết Tuyết và Cầu Cầu .”

      Tử Mộng gật đầu: “Tên hay đó. Con tỷ ôm trắng hơn nên gọi là Tuyết Tuyết nha. Còn con muội ôm béo hơn gọi là Cầu Cầu.”

      Bên kia, hạt dẻ rơi đầy đất, Từ tam gia nhảy xuống, hô lên: “ đua ngựa

      “A Thiến, chúng ta đua ngựa nào.” Trương Táp vui vẻ gọi Tử Thiến.

      A Thiến bất đắc dĩ thở dài: “Muội biết cưỡi ngựa.” Nhiễm lão gia tử cho cháu học cưỡi ngựa, chỉ cho các nàng học cầm kỳ thi họa và may vá. Nhưng bây giờ A Thiến thấy cháu Quốc công là tiểu thư khuê các biết đua ngựa, trong lòng liền ngứa ngáy.

      Nhiễm Tử Lâm nhìn muội muội biết nàng nghĩ gì, liền : “ có việc gì, chút nữa đại ca dạy muội.”

      Mặc Kỳ Kiêu cố ý sau cùng, cầm trong tay vài hạt dẻ, đến bên cạnh Tử Thiến giọng : “A Thiến, hạt dẻ này rất ngon, nàng ăn thử .”

      Nhiễm Tử Thiến yên lặng cầm lấy, khóe miệng Mặc Kỳ Kiêu ý cười.

      Vài con khoái mã đồng thời xuất phát, Khang Quận vương bụng đầy tâm , chú tâm vào trận đấu, tự dưng chạy chậm phía sau. Nhiễm Tử Lâm muốn tranh nhau, tự nguyện chạy theo phía sau. Từ tam gia vì muốn vợ mình thắng, liền kiềm chân Thất gia, Thất gia tức giận chửi ầm lên.

      Kết quả cuối cùng Trương Táp thắng, A Thiến toát lên vẻ hâm mộ mê say.

      “Táp tỷ tỷ, tỷ lợi hại.” A Thiến giơ ngón cái lên.

      Trương Táp có người sùng bái, hạnh phúc vô cùng. Quay đầu nhìn mặt đen của Từ thất gia, nàng ấy lấy cái khóa liên hoàn tinh xảo trong hầu bao yên ngựa, đưa cho A Thiến: “Chúng ta chơi cái này , tỷ nghiên cứu mấy ngày rồi, vẫn chưa giải được, tỷ cảm thấy còn thiếu chút gì đó.”

      Hạt dẻ được hạ nhân nướng chín và đặt bàn đá, mọi người ngồi vây lại, trước mặt mỗi người đều có cái chén để đựng hạt dẻ lột vỏ. Hạt dẻ còn nóng ăn là ngon nhất, A Thiến và Trương Táp chăm chú gỡ khóa liên hoàn, có thời gian lột vỏ. A Thiến đem chén của mình đặt trước mặt Nhiễm Tử Lâm, cười cười: “Đại ca, huynh lột vỏ giúp muội .”

      Nhiễm Tử lâm cười gật đầu, cái gì cũng dung túng muội muội, xá gì chuyện này.

      Tử Hề và Từ Mộng ăn ý, cùng vùi đầu lột hạt dẻ, rồi đút cho chó ăn.

      Tam phu nhân và Tam gia thách nhau, xem ai lột được nhiều hạt dẻ hơn. Thất gia lại nhàn nhã vừa lột vừa ăn. Mặc Kỳ Kiêu sắc mặt nhạt nhẽo, vùi đầu lột vỏ, thường xuyên liếc mắt nhìn Tử Thiến.

      Nhiễm Tử Lâm lột được chén hạt dẻ đặt trước mặt A Thiến và Trương Táp, A Thiến lấy nắm đưa cho Trương Táp: “Tỷ ăn .”

      Trương Táp khách khí, vừa chuyên chú giải khóa liên hoàn , vừa hưởng thụ thành quả lao động của ca ca người ta.

      Mặc Kỳ Kiêu cũng lột được chén, đặt trước mặt A Thiến: “A Thiến, chén này cũng cho các muội nè.”

      A Thiến lơ đãng phất tay áo qua làm rớt chén hạt dẻ xuống đất, xấu hổ liếc mắt nhìn Kỳ Kiêu thấp giọng : “Thực xin lỗi, muội cố ý.”

      Khang Quận vương luôn sống sung sướng an nhàn, chưa bao giờ động tay làm gì cho ai, nay vất vả lột vỏ cho nàng mà nàng chối từ, tức giận đứng lên rời . đến dưới tàng cây gần đó, ngồi xuống nhìn trời.

      Nhiễm Tử Thiến mắt đỏ rưng rưng, nàng cố ý. Cũng còn tâm tư giải khóa, chỉ muốn khỏi nơi này, liền đứng dậy : “Đại ca, muội muốn học cưỡi ngựa.”

      Trương Táp nhiệt tình đứng lên: “Tốt, A Thiến muội dùng ngựa của tỷ học , ngựa của tỷ là chiến mã tổ phụ mang về từ Mông Cổ, huấn luyện, làm muội sợ đâu.”

      Nhiễm Tử Lâm nhìn vẻ mặt buồn bực của Mặc Kỳ Kiêu, lại nhìn muội muội, hai nương xa về chỗ trống trải nơi cột ngựa.

      “Ôi chao, sao nàng lấy chén của ta?” Từ tam gia đè lại tay của tam phu nhân.

      Tam phu nhân giảo hoạt ôm chén hạt dẻ chạy : “Chỉ giao ai lột đầy chén trước, đâu quy định chén của mình.”

      Từ tam gia đuổi theo, bàn chỉ còn Từ thất gia, Nhiễm Tử Hề, và Từ Mộng.

      P/s: Đây là hình ảnh hạt dẻ cây, giống như nhím biển (con nhum). Hái xuống phải đập cho lộ hạt bên trong ra.

      milktruyenky, thuyt, Alice Huynh7 others thích bài này.

    3. Bé Muỗi dễ thương

      Bé Muỗi dễ thương Well-Known Member

      Bài viết:
      102
      Được thích:
      1,558
      @Winter @Vũ Nguyệt Nha Tui thấy mỗi người có cố chấp của họ. Đại ca cố chấp phải có được tình của Chân thị. Chân thị cố chấp với tình cũ, hận đại ca chia uyên rẻ thúy. Mà tóm lại tui ghét bà Chân thị, thôi, đưa nha hoàn lên giường chồng, chà đạp tình cảm của đại ca. Tội nghiệp đại ca. Tui mà là đại ca, ngày nào tui cũng chơi SM cho bỏ ghét.
      WinterHằng Lê thích bài này.

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Đúng rồi, chơi sm cho bỏ ghét lâu lắm mới thấy nàng muỗi comeback. Moah~~~~ iu nàng muỗi qtqd luôn. Hihi

    5. Bé Muỗi dễ thương

      Bé Muỗi dễ thương Well-Known Member

      Bài viết:
      102
      Được thích:
      1,558
      CHƯƠNG 31

      Edit: Bé Muỗi

      Từ thất gia ngồi bên bàn vừa lột hạt dẻ vừa nhìn hai tiểu nương chơi với chó .

      Khi gặp Nhiễm Tử Hề vào ba tháng trước, cảm thấy nàng là nương động lòng người, lúc này nàng chơi cùng Từ Mộng, lại toát ra vẻ đẹp mê người. Nàng làm cho nam nhân có loại xúc động khác thường.

      “Hề tỷ tỷ, Tuyết Tuyết muội giao cho tỷ, tỷ xem nó rất thích tỷ nè.” Từ Mộng thấy Tử Hề tình thích chó con giống nàng ta, nên quyết định tặng cho nàng con. Dù sao các ca ca có bản lĩnh, nếu nàng ta muốn, Tam ca nhất định mang về nữa.

      Tử Hề rất thích Tuyết Tuyết, nhưng trong lòng cũng hiểu đây phải giống chó cỏ thông thường, mà là giống chó Tây Dương quý báu. Nàng e ngại nhận món quà quý như vậy.

      “Thôi, chú chó này rất quý hiếm, tỷ thể nhận.”

      “Ai nha! quý hiếm gì đâu, chỉ là chú chó thôi.”

      Tử Hề lắc đầu, dám nhận.

      Từ thất gia nhìn hai nương rối rắm, cảm thấy rất buồn cười, : “Muội muội, nếu Nhiễm nương nhận, muội đừng tặng. Muội nhờ nàng mang về chăm sóc, qua mấy ngày, hai người so coi người nào chăm sóc tốt hơn. Sau này, Nhiễm nương muốn chăm nữa, muội ôm lại về nhà.”

      Biện pháp này vẹn cả đôi đường. Tử Hề vui vẻ gật đầu, Từ Mộng cũng cười : “Cầu Cầu của muội nhất định mau lớn hơn, Hề tỷ tỷ phải cố gắng hơn. Thất ca, huynh càng ngày càng thông minh.”

      Từ thất gia cười đắc ý, Tử Hề nắm chân của Tuyết Tuyết xoay qua với : “Tuyết Tuyết cảm ơn Từ tướng quân.”

      Thanh nương mềm mại, mang phong vị của Giang Nam. Tâm tình nàng vui vẻ, lại bắt chước giọng chú chó , mang vài phần làm nũng, làm nam nhân trong lòng ngứa ngáy, hạt dẻ vừa ăn vào hình như ngọt hơn hạt trước.

      “Ha ha ha...” Từ thất gia thoải mái cười to, bàn tay duỗi ra xoa đầu của Tuyết Tuyết, rồi nhéo bàn chân nhắn cái, lúc thu tay lại đụng phải ngón tay trắng nõn ấm áp của Tử Hề, hình như có tia lửa nóng truyền qua đầu ngón tay, làm cho ngượng ngùng kéo tay về.

      Nhiễm Tử Hề chưa kịp xấu hổ, Tuyết Tuyết bị đau, kêu ầm lên rồi chui rúc vaò lòng nàng.

      “Tuyết Tuyết đừng sợ, Từ tướng quân giỡn với ngươi thôi.” mặt Tử Hề lên hai đóa mây đỏ, cúi đầu vỗ về chú chó, né tránh ánh mắt nóng rực của .

      “Hai nha đầu ngốc, chỉ lo đút cho chó, lo ăn gì hết.” đem chén hạt dẻ mình vừa lột xong đưa qua, nhìn hai nương lau tay, rồi cầm hạt dẻ lên ăn.

      ra cảm giác thích người là như vậy, bất luận nàng gì, làm gì, ngay cả khi nàng đừa giỡn với chó con, chỉ cần nàng ở trong tầm mắt, tâm tình đều vui vẻ. Nhìn nàng ăn hạt dẻ lột, trong lòng còn ngọt ngào hơn khi ăn, đôi môi đỏ mọng khéo léo ngậm lấy hạt dẻ, hàm rắng trắng nhàng cắn nửa hạt, rồi tinh tế thưởng thức. Cái miệng nhắn giống như đào trước gió, làm nhịn được muốn nhấm nháp thử lần.

      Trong lúc này, có hai người núp sau cây dẻ, Tam phu nhân ra hiệu cho phu quân nhìn qua: “ Tiểu Thất này ngốc , huynh xem đánh mất linh hồn bé, mà còn thừa nhận là thích người ta.”

      Từ tam gia khó hiểu: “Nếu thích, sao cầu hôn. Lo môn đăng hộ đối ah?”

      phải, lão thái quân quan tâm đến dòng dõi, hỏi mấy lần, đều cưới.”

      Từ tam gia suy nghĩ rồi : “Qua mấy ngày nữa, ta tìm tiểu Thất chuyện, chắc phải là cảm thấy nha đầu kia mảnh mai, có sức lực giường chứ?”

      Tam phu nhân tức giận đá cước, cả ngày đứng đắn, lúc nào đầu óc cũng nghĩ chuyện đó.

      Về phía thảm cỏ trống trãi, sau khi giảng giải hết phương pháp, Nhiễm Tử Lâm đỡ A Thiến lên ngựa. Chú ngựa trắng động đậy, A Thiến gắt gao nắm chặt dây cương, dám dùng chân kẹp bụng ngựa.

      Cứ như vậy chậm chạp di chuyển mà A Thiến đổ mồ hôi.

      “A Thiến, muội đừng sợ, ngã được đâu.” Trương Táp ở bên cạnh thoải mái cổ vũ nàng.

      Nhiễm Tử Lâm cẩn thận bảo vệ, chuẩn bị tiếp ứng nàng, nhìn qua phía Khang Quận vương lại thấy ánh mắt sâu kín. muốn hỏi muội muội chuyện gì xảy ra? Tâm của Mặc Kỳ Kiêu hiểu được, từ năm ngoái, mới gặp muội muội nhất kiến chung tình, nhưng A Thiến lại chưa động lòng. muội ấy Tống dật cũng giống.

      với thái độ của Tống gia, hôm qua, Tống Dật tìm ôn chuyện cũ, cho thấy hết tình với A Thiến. A Thiến vào kinh hai tháng, biết lòng nàng như thế nào. Lúc này có cơ hội tốt, nhưng Trương Táp lại nhiệt tình giúp nàng cưỡi ngựa, thể đuổi nàng ta .

      Nhiễm Tử Lâm thận trọng đỡ yên ngựa, nhắm mắt theo đuôi, theo sát sau chú ngựa trắng, ngại những cây cỏ vàng xung quanh.

      “A Thiến có đại ca tốt.” Trương Táp thầm nghĩ. Nàng ta có tỷ tỷ ruột, tuy cũng thương nàng, nhưng lại quản giáo đủ điều, thể giống đại ca nuông chiều nàng ta. Hai đệ đệ khác mẹ cũng thân thiết.

      Kiêu ngạo lớn nhất của A Thiến là có đại ca thương nàng, nay được người hâm mộ, càng thêm đắc ý, lại càng làm nũng: “Đại ca, muội muốn mau chút, huynh chạy theo muội nha.

      Nhiễm Tử Lâm sảng khoái đồng ý. A Thiến phóng ngựa càng lúc càng nhanh, hai cái chân làm sao chạy lại bốn cái chân, Nhiễm Tử Lâm hô to: “Chạy chậm chút, muội còn chưa thành thạo đâu.”

      trở lại tìm ngựa của mình đuổi theo. Lại thấy Mặc Kỳ Kiêu phi ngựa qua: “Đại ca, đệ dẫn nàng về.”

      A Thiến dựa theo phương pháp đại ca dạy, càng chạy càng nhanh. Ban đầu coi như vững vàng, lúc sau địa thế thay đổi, trọng tâm của nàng bắt đầu vững. Nàng còn chưa học dừng ngựa, chỉ phải cố gắng ổn định thân mình, nắm chặt dây cương, ngựa đổ mồ hôi lạnh.

      Chú ngựa tiến vào đường trong rừng, phóng qua cái hố đường. A Thiến lay động phải trái, sợ quá hô lớn: “Đại ca cứu muội.”

      Bên phải có nhánh cây nhô ra ngoài, mắt thấy sắp đụng vào, A Thiến cúi thấp thân mình vượt qua nhánh cây. Vừa ngẩng đầu lên lại thấy gốc cây chiếm nửa đường bên trái, nàng kéo ngựa qua phải, mà chú ngựa vẫn chạy thẳng, nàng buộc lòng phải tự nhiên nghiêng qua, thân hình chao đảo như xuống ngã xuống: “Kiêu ca ca...”

      A Thiến giật mình phát mình sao, trước khi rơi xuống có người ôm lấy nàng đặt lên lưng con ngựa khác.

      Mặc Kỳ Kiêu ôm chặt nương trong lòng, kinh hoàng xoa mặt của nàng: “Nàng sao chứ?”

      A Thiến quay đầu nhìn thấy đôi mắt lo lắng, nghẹn khuất nhiều ngày liền bạo phát, hai hàng lệ tràn mi, kêu tiếng: “Kiêu ca ca...”

      “A Thiến đừng sợ, Kiêu ca ca ở đây, ta bảo vệ nàng.” Lúc nãy cũng sợ hãi, giờ phút này ôm chặt thân mình run rẩy của nàng, mới thở phào nhõm, an ủi nàng.

      tháng giận hờn ghen tuông, ba mươi ngày tương tư tra tấn, vừa rồi lo lắng hãi hùng, hỗn hợp lại làm hận thể đem nàng khảm vào thân thể , mãi mãi xa rời.

      cúi người hôn lên nước mắt của nàng, càng hôn càng nhiều, làm đau lòng biết làm thế nào cho phải.

      Cái miệng đào nhắn, đường cong khóe môi tuyệt đẹp, má đào hây hây, chỉ nhìn thoáng qua, khiến cho tim đập thình thịch. Da nàng trắng nõn, trong suốt như hoa tuyết, mềm mại như cánh hoa, làm người ta choáng váng, tâm tình rung động.

      Như hoa tuyệt mỹ, như nước tươi mát. tháng tương tư đổi thành nụ hôn trằn trọc, dùng môi bao vây nụ hoa, đầu lưỡi thô ráp quấn quít lấy đầu lưỡi của nàng. A Thiến dung nhan sớm đỏ ửng, tóc đen tán loạn hai bên vai, ngượng ngùng nhắm mắt lại, yên lặng đón nhận ...

      “A Thiến, ngày đó ở Bạch Tháp tự sao đến nơi hẹn ước, lại chuyện với Tống Dật?” Hôn đến nàng choáng váng mới buông nàng ra.

      “Ngày đó, lùm cây quá gần ven đường, người ta sao lại biết xấu hổ mà qua? Tình cờ gặp được Tống Dật, mấy câu là thiếp về.”

      Mặc Kỳ Kiêu nhớ tới nàng ôm heo con chuyện với Tống Dật liền hận nghiến răng nghiến lợi, cắn vành tai nàng cái: “Biết phạm sai lầm sao tìm cơ hội giải thích với ta.”

      A Thiến bất mãn mân mê cái miệng nhắn: “Ai phạm lỗi, thiếp hỏi chàng, ngày đó, lúc chúng ta rời Bạch Tháp tự, mỹ nhân nữ phẫn nam trang kia là ai? Chàng còn giúp nàng ta xuống ngựa, hừ! Ngoài đại ca và chàng, chưa có nam nhân khác chạm qua tay thiếp, chàng lại sờ loạn nữ nhân khác.”

      A Thiến càng càng tức, giãy giụa muốn xuống ngựa. Mặc Kỳ Kiêu đâu chịu thả, vừa vòng hai cánh tay ôm chặt nàng, vừa hồi tưởng lại, đột nhiên cười lớn: “ Hèn chi nàng lãnh đạm với ta lâu vậy, ra là ghen tị. Ha ha ha...”

      “Chàng còn dám cười, thả thiếp ra.” A Thiến tức giận đến đỏ mặt, dùng sức đánh .

      cho nàng biết, ta thích nhìn thấy nàng ghen như vậy đó.” Mặc Kỳ Kiêu vô lại cười xấu xa, hôn lên môi nàng cái.

      A Thiến tức giận trừng mắt, vốn muốn tuyệt giao với , nhưng lúc ngã ngựa, chỉ nhớ đến . chính là , làm loạn đến cỡ nào cũng thể buông tay ngay được.

      “Chàng mau ràng, nếu thiếp bao giờ để ý đến chàng nữa.” A Thiến nghiêm mặt .

      Nhìn bộ dáng xinh đẹp của nàng, Mặc Kỳ Kiêu nhịn được hôn cái: “ cho nàng biết, nha đầu ngốc, đó là cửu công chúa, tuy rằng lớn hơn ta tuổi, nhưng là ruột của ta. Nàng nghĩ ta nguyện ý đỡ công chúa xuống ngựa à, đó là việc làm của thái giám, ta lười làm. Ta chỉ muốn đỡ A Thiến của ta xuống ngựa, về sau đừng ăn giấm chua bậy nữa, đau bụng đó. Ha ha.”

      “Ngày đó, thiếp thấy người kia cao quý, xứng đôi với chàng, thiếp ...” A Thiến cúi đầu nên lời.

      Mặc Kỳ Kiêu ôm chặt nàng ôn nhu cười: “Nha đầu ngốc, hai chúng ta mới xứng đôi nhất, được suy nghĩ miên man. tháng này ta gặp nàng, phải đa phần vì hờn dỗi, tháng chạp là đại hôn Lục đại hoàng tử, gần đây ta và Kỳ Tuấn đều phải làm việc tại Lễ bộ. Vào kinh chính là như vậy, làm quan tự do, nàng hiểu ?”

      A Thiến gật đầu, ngước đầu nhìn , lại bị hôn sâu cái.

      “Chúng ta trở về , lâu như vậy, có người hoài nghi.” A Thiến ngượng ngùng vỗ mặt, hai má nóng rực từ từ hồi phục.

      “Được rồi.” Đâu chỉ hoài nghi, chỉ sợ mọi người thấy tình hình này đều đoán được hết việc. Cũng may đều là người trẻ tuổi, có gì đáng ngại.

      Chú ngựa trắng ở gần đó ăn cỏ, Mặc Kỳ Kiêu bắt nó trở về, ôm A Thiến lên ngựa, thận trọng che chở, song song với nhau.

      “A Thiến, vừa rồi lúc ngã ngựa, sao nàng biết ta đuổi theo nàng...”

      “Thiếp biết chàng đuổi theo. Chỉ là dưới tình thế cấp bách...”

      “Dưới tình thế cấp bách, nàng hy vọng người cứu nàng là ta, đúng ?” Mặc Kỳ Kiêu đảo hai tròng mắt, A Thiến cúi đầu từ chối cho ý kiến.
      Huỳnh Thượng Hỷ, Winter, thuyt6 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :