1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Kiều Nhuyễn Tiểu Tức Phụ - Đông Phương Ngọc Như Ý (Chương 29 -New~)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bé Muỗi dễ thương

      Bé Muỗi dễ thương Well-Known Member

      Bài viết:
      102
      Được thích:
      1,558
      Chào các bạn. Sorry vì mình mất tích thời gian dài. Tuần sau mình công tác về, chương mới được update điều đặn mỗi tuần 1 chương.
      linhdiep17, B.CatWinter thích bài này.

    2. Bé Muỗi dễ thương

      Bé Muỗi dễ thương Well-Known Member

      Bài viết:
      102
      Được thích:
      1,558
      CHƯƠNG 28

      Edit: Bé Muỗi

      Thính Tùng Uyển, dưới ánh trăng, Tiết Lục báo cáo mọi việc với chủ tử: “Mấy ngày gần đây, Nhiễm nương vẫn chuyên tâm may quần áo và giày cho Nhiễm Tử Lâm, bước chân ra khỏi cửa, vườn hoa cũng . Dương Duệ có đến Vệ phủ lần, gặp được hai vị nương. Đan Quế , đại nương ngày càng gầy yếu, buổi tối cũng ngủ ngon, đôi mắt mỗi ngày đều ửng đỏ. Ngày hôm qua nửa đêm, nàng còn nghe được tiếng khóc trong phòng đại nương.”

      Mặc Kỳ Kiêu mặc trang phục ngắn màu đen, vừa mới luyện võ cùng Từ lão, dùng tay áo lau mồ hôi trán, thở ra luồng khói trắng. “Sáng mai, ngươi mua món điểm tâm ngon nhất ở cửa thành phía Nam, chúng ta đến Vệ phủ, đem này tổ yến nhân sâm linh tinh mang theo.”

      Lúc mới từ Bạch Tháp tự trở về, vô cùng tức giận, cố ý muốn lãnh đạm nàng ít ngày, chờ nàng cầu hòa. Nhưng sau mười ngày, lúc nào cũng nhớ nàng da diết, A Thiến tỏ vẻ nhớ nhung gì , nếu lúc này dung túng nàng, chỉ sợ sau này nàng lại chuyện với Tống Dật. lại cắn răng nhịn thêm mười ngày, ngóng trông A Thiến kêu Đan Quế truyền tin qua, chỉ cần câu nhớ , tha thứ cho nàng. Nhưng nàng cái gì cũng thèm , cứ như vậy tra tấn chính mình cũng là tra tấn . Nghe A Thiến tiều tụy thành như vậy, đau lòng đến nhịn nổi nữa.

      Từ lão thất ngồi đối diện, cười mỉa trêu tức :“Đau lòng ?”

      Mặc Kỳ Kiêu tự giễu cười cười:“Ta là nam nhân, nên phục vụ nàng, sủng ái nàng.”

      Trong đầu Từ lão thất lên thân ảnh, tháng này, thân ảnh ấy biết xuất bao nhiêu lần, cũng nhớ nàng, đau lòng nàng, nhưng ...... Trong lòng khỏi cười lạnh, cuối cùng như Nhiễm lão gia dự đoán, thích Nhiễm nương, nhưng cho người trong sạch, lại là nữ nhân giống đại tẩu, trong lòng có người khác. nghĩ nhiều như đại ca, nhưng cũng bỏ mặc nàng được.

      “Lại đây, luyện tiếp thôi.” Từ lão thất đứng dậy lấy thương, Mặc Kỳ Kiêu cầm trường đao theo sau.

      thanh binh khí va chạm lách cách liên tục đến nửa đêm, Từ lão thái quân tuổi tuy lớn, lại tai thính mắt tinh. Nghe trong viện Lão Thất mơ hồ truyền ra tiếng đánh nhau, lão nhân gia yên lặng thở dài, đám tiểu tử huyết khí phương cương, cái gì cũng tốt, chỉ là thiếu vợ để thương.

      Dùng xong bữa sáng, tiễn bước Định Quốc công, lão thái quân liền tự mình đến Thính Tùng Uyển.

      “Lão Thất Nha, từ Bạch Tháp tự trở về con muốn suy nghĩ, qua gần tháng , con nghĩ xong chưa? Nhiễm gia nhị nương ôn nhu biết điều, lại xinh đẹp như hoa, con bỏ qua, chừng người khác liền đoạt . Khang Quận vương phải người ngoài, Kỳ Kiêu con có phải hay ?”

      Từ lão thất cùng Mặc Kỳ Kiêu sáng sớm lại luyện thêm trận, giờ phút này ăn xong điểm tâm, ngồi uống trà.

      Từ lão thất lời nào, Mặc Kỳ Kiêu thể để lão nhân gia giương mắt nhìn hoài, liền đáp:“Thất ca phải nhanh chân lên. Chút nữa, đệ muốn Vệ phủ, bằng thất ca cùng với đệ.”

      Lão thái quân nhìn mặt tôn tử chút thay đổi, hận thể đánh cho trượng:“Lão Thất, con muốn sao , chỉ cần con muốn kết hôn, nhà chúng ta lập tức xin mời bà mai, sính lễ tổ mẫu chuẩn bị xong hết rồi.”

      nhìn biểu cảm nóng lòng của tổ mẫu, Từ lão thất lạnh lùng phun ra hai chữ: “ cưới.”

      “Ngươi......” Lão thái quân chán nản.

      Mặc Kỳ Kiêu cười khổ:“Thất ca, huynh ở trong phúc mà biết phúc nha, nếu là hoàng tổ mẫu cho phép đệ như vậy, đệ lập tức dùng kiệu tám người khiêng đón nàng.”

      Từ Vĩnh Hàn cũng biết tổ mẫu muốn tốt cho , nhưng lại thể nguyên nhân, chỉ phải khẩn cầu :“Tổ mẫu, chờ đại ca trở về, con có chút việc muốn hỏi huynh ấy rồi con quyết định.”

      Lão thái quân lập tức nghĩ tới chuyện người cháuđích tôn này, cháu dâucó tài có sắc, hiếu thuận biết điều, chỉ là vợ chồng ân ái. Lúc Từ Vĩnh An ở nhà, cháu dâu chiếu cố lão nhân, hỗ trợ gia vô cùng tốt, nhưng khi trở về, cả nhà liền gà chó yên. Chuyện vợ chồng son trong khuê phòng, lão nhân cũng tiện nhúng tay vào, chỉ có thể ngóng trông bọn họ tự suy nghĩ thông suốt rồi thân thiết hơn. Nhưng tám năm trôi qua, vẫn thay đổi gì cả. Chân thị tám năm sinh được đứa, theo lý có thể hưu thê, nhưng trưởng tôn thích nàng nên nỡ.

      Nhiễm nhị nương tính tình quả cùng cháu dâu trưởng có vài phần giống, ôn nhu biết điều, có tri thức hiểu lễ nghĩa, nếu nàng có thể toàn tâm toàn ý thương Lão Thất, tuyệt đối là người vợ hiền.

      Tiết Lục mang theo túi lớn túi điểm tâm tiến vào, :“Gia, vừa rồi ta gặp được Nhiễm đại thiếu gia ở cửa thành nam, vừa vào kinh, đến Vệ phủ.”

      “Oh? Đại ca đến đây.” Mặc Kỳ Kiêu kinh hỉ đứng lên.

      Từ lão thất hơitrầm ngâm, cũng đứng dậy :“Nhiễm Tử Lâm đến rồi, ta phải đến thăm , dù sao cũng cứu ta.”

      Lão thái quân cười :“Lão Thất, theo lý nhà chúng ta phải đáp tạ người ta, vừa lúc ngày mai tổ phụ con hưu mộc, con vào nhà lấy bái thiếp, trịnh trọng thỉnh Vệ Bác học sĩ cùng Nhiễm đại thiếu gia ngày mai đến phủ chúng ta ăn cơm.”

      Huynh đệ hai người cưỡi ngựa , khi đến Vệ phủ, Nhiễm Tử Lâm vừa mới vào phòng lâu, Nhiễm gia tỷ muội vây quanh hỏi cái này hỏi cái kia.

      Khi Mặc Kỳ Kiêu tiến vào, Nhiễm Tử Thiến liềnthay đổi sắc mặt, cúi đầu chuyện nữa.

      “Đại ca, huynh đến rồi.” Mặc Kỳ Kiêu cười ha ha tiến lên ôm Nhiễm Tử Lâm.

      “Kỳ Kiêu, Từ tướng quân.” Nhiễm Tử Lâm vô cùng thân thiết vỗ vai nghĩa đệ, rồi ôm quyền hành lễ với Từ Vĩnh Hàn.

      Tần thị thấy Nhiễm Tử Lâm cùng Khang Quận vương quả nhiên là quan hệ em kết nghĩa, trong lòng yên ổn chút. Vệ Bác là người cổ hủ, thấy Khang Quận vương dựa theo quy củ hành đại lễ, bị Mặc Kỳ Kiêu cười ngăn cản.

      “Kỳ Kiêu đệ trở thànhQuận vương ?” Nhiễm Tử Lâm thế mới biết.

      “Cái gì vương với vương, huynh lúc nào cũng là đại ca của đệ.” Mặc Kỳ Kiêu cười sang sảng. mấy câu đó, liền nhịn được vụng trộm nhìn A Thiến, quả nhiên đôi mắt ửng đỏ, vẻ mặt tiều tụy, người gầy vòng. Trong lòng vừa đau vừa tức, tươi cười mặt cũng tiêu tán.

      Nhiễm Tử Lâm vừa mới vào kinh, còn chưa biết xảy ra chuyện gì, nhìn vẻ mặt hai người, trong lòng có vài phần lo lắng.

      “Biểu ca, biểu ca còn nhớ ta ?” Vệ Dục mang theo Dương Duệ tiến vào.

      “Ngươi là Vệ Dục à?” Vừa thấy khuônmặt tròn trịa cực kỳ giống dượng, có thể đoán ra là ai .

      “Biểu ca.” Dương Duệ cũng cười hì hì ôm quyền.

      “Vị này là?” Người này Nhiễm Tử Lâm biết.

      “Đây là trưởng tôn củaDương các lão Dương Duệ, cũng làhọc trò ở Quốc Tử Giám, là cháu của phụ thân đệ.” Vệ Dục đáp.

      Nhiễm Tử Lâm thể lập tức suy ra mối quan hệ này, chỉ biết xem như bà con xa, liền kêu tiếng biểu đệ.

      Dương Duệ trong vòng tháng đến Vệ gia ba lần, nhưng mới lần đầu tiên gặp được Nhiễm Tử Hề, trong lòng kích động vạn phần, khó có thể che giấu, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về hướng Tử Hề.

      Nhiễm Tử Hề lạnh mặt, lặng lẽ đến phía sau dì, tránh ánh mắt nhìn trộm của . Từ lão thất thực vừa lòng, mặt có ba phần ý cười.

      Mọi người phân chủ khách ngồi xuống, Mặc Kỳ Kiêu :“Đại ca, đệ hổ thẹn, hứa trước khi huynh đến kinh thành, đệ thay ngươi chăm sóc hai vị muội muội, nhưng A Thiến lạigầy như vậy, là đệ thất trách . Đệ chuẩn bị điểm tâm, huynh cũng đường mệt nhọc, đệ kêuTiết Lục mang vào, đại ca đừng khách khí .” Lúc chuyện, nhân cơ hội quang minh chính đại nhìn A Thiến vài lần, thấy nàng cúi đầu, bộ dángngười vợ bị ủy khuất, tức giận trong lòng đều tiêu tan, chỉ còn lại đau lòng.

      Trước kia ở Thúy Bình Sơn, có khi tặng chút điểm tâm, cũng quý trọng. Nhiễm Tử Lâm biết đó là nhân sâm ngàn năm, huyết yến cực phẩm, nên khách khí, gật đầu đồng ý.

      Từ Vĩnh Hàn khách khí hỏi vài câu về kỳ thi mùa xuân, liền đem bái thiếp trình lên, thỉnh Vệ Bác cùng Nhiễm Tử Lâm đến Định Quốc công phủ dự tiệc.

      Ánh mắt ba tiểu tử cứ hay đảo qua hai nương, các nàng tuy còn muốn trò chuyện cùng đại ca, nhưng yên lòng, A Thiến :“Đại ca, huynh mặc đơn bạc, ở Giang Nam được, chứ phương bắc nàyrất lạnh, muội cùng Hề Nhi làm cho huynh mấy bộ áo bông cùng giày, hai muội trở về sửa sang lại chút, chút nữađưa tới cho huynh.”

      Các nàng đứng dậy về hậu viện, quan tâm đến mấyánh mắt bị bỏ lại phía sau.

      ******************

      Từ phủ

      Sau khi ăn cơm xong, Từ lão thái quân nhận định Nhiễm Tử Lâm nho nhã lễ độ nhưng văn nhược, khí bức người nhưng thô lỗ, khó được văn võ toàn tài, chỉ tiếc cháu Từ Mộng chỉ có 12 tuổi, bằng muốn trở thành cháu rể.

      “Lão Thất, nhìn người vợ này , cưới muội muội là điều xứng đáng.” Khách nhân rồi, lão thái quân tiếp tục tác hợp.

      Định Quốc công cũng gật đầu:“Nhiễm nương ta mặc dù chưa gặp qua, nhưng Nhiễm Tử Lâm tệ, có thể thấy được đứa này gia giáo tốt.”

      Từ lão thất hôm nay tâm tình cũng tương đối khá, chú ý nhanh miệng:“Kỳ con cũng sớm thích......”

      đợi xong, hai nam nhân cao lớn khôi ngô liền cười vào phòng:“Tổ phụ, tổ mẫu, chúng con trở lại.”

      Người tới đúng là Từ gia trưởng tôn Từ Vĩnh An cùng tam tôn Từ Vĩnh Ninh.

    3. Bé Muỗi dễ thương

      Bé Muỗi dễ thương Well-Known Member

      Bài viết:
      102
      Được thích:
      1,558
      Tuần này, chương mới về với buôn làng. Sorry các bạn. Mình công tác từ đầu năm đến giờ mới rảnh edit tiếp. các bạn.

    4. Bé Muỗi dễ thương

      Bé Muỗi dễ thương Well-Known Member

      Bài viết:
      102
      Được thích:
      1,558
      CHƯƠNG 29

      Editor: Bé Muỗi

      Đại thiếu gia Từ gia Từ Vĩnh An khuôn mặt ngăm đen, cao lớn cường tráng, lại hay cười. Tam thiếu gia Từ Vĩnh Ninh thắt lưng thẳng tắp, da dẻ trắng trẻo hơn đại ca, tính tình hiền hoà thích giỡn. Thất thiếu gia dáng người giống tam ca, tính tình lại lạnh lùng giống đại ca.

      Hai vị tướng quân còn mặc áo giáp người, quỳ xuống dập đầu với tổ phụ mẫu, rồi đứng lên đáp lời. Lão thái quân lôi kéo hai tôn tử đánh giá cao thấp, xem thế nào cũng đủ.

      “Lão Thất, đệ lại cao thêm nữa rồi, cao bằng Tam ca luôn.” Từ lão tam đấm Từ Vĩnh Hàn quyền.

      Từ Vĩnh Hàn cười lớn, dõng dạc :“Đệ có phải còn đâu, sang năm đệ cao hơn huynh.”

      Lão thái quân ở bên bị đậu ngửa tới ngửa lui:“Ngươi đừng muốn cao quá, cao thêm chút nữa dọa người, khó cưới vợ đấy.”

      Từ lão đại chất phác lại thêm vào câu: “Thất đệ, trước khi về, cha dặn ta, phải quản giáo đệ, cho đệ náo loạn, để tổ mẫu định thân cho đệ, sớm ngày thành hôn.”

      Từ Vĩnh Hàn ba năm về nhà, nay trở thành nam nhân ế vợ lớn tuổi làm cả nhà lo lắng, tính tình lại quật cường, chịu nghe lời.

      “Phụ thân” Tiếng bé trai bi bô truyền đến ngoài cửa, Từ lão tam cần quay đầu cũng biết là con trai Hổ Tử của . đáp lời, chân bước nhanh đến cửa, ôm lấy con trai, dùng bộ râu ngắn ngủn chà xát khuôn mặt nhắn.

      “Ha ha ha, phụ thân chọc con.” Hổ Tử vừa cười sặc sục vừa vươn tay về phía tam phu nhân. Lão Tam sao có thể buông tha cho bé, hai tay ôm chặt bé hất lên cao,“Ahhh…” Hổ Tử vui vẻ hô to, thân mình bay lên, cánh tay bé quơ quào, lúc rơi xuống được Lão Tam đón lấy.

      Tam phu nhân nhìn hai phụ tử cười đùa, cũng cười vui vẻ.

      Lão Thất ở bên trêu ghẹo :“Tam tẩu, hôm nay sao tỷ rụt rè vậy, thấy Tam ca trở về, miệng cứ như bị dính lại.”

      Vốn là biểu tỷ, từ chơi đùa với nhau, nay lại là quan hệ tẩu tử tiểu thúc, đùa như thế cũng được xem là đúng mực.

      Tam phu nhân ngượng ngùng đỏ mặt, kéo tay áo lão thái quân làm nũng :“Tổ mẫu, người xem Lão Thất, phải nhanh tìm dâu về quản lý .”

      Lão thái quân cười vỗ vỗ tay nàng:“Được được, chúng ta lập tức tìm cho người phụ nữ hung dữ, về hành hạ thằng nhóc này.”

      Tam phu nhân cười khanh khách:“Tổ mẫu, con thấy Lão Thất hình như lại thích tiểu nương nhu nhược, để có thể quản gia, gặp ai chướng mắt liền đánh người ta.”

      Này ràng chê cười chuyện đánh Dương Duệ, Từ lão thất liếc mắt nhìn nàng, biết cãi lại như thế nào, bước qua chuyện cùng đại ca.

      Từ Mộng nghe Đại ca, Tam ca trở lại, vội vàng đến gặp hai ca ca.

      “Mộng Mộng, Tam ca đem quà về cho muội nè, người tới, ôm con chó vào đây.” Lão Tam lớn tiếng kêu người trong viện, lập tức có tùy tùng bế đôi chó con, con trắng phao, con xen lẫn trắng đen tiến vào. Tiểu Bạch cẩu lông toàn thân trắng như tuyết, lại dài, ánh mắt lấp lanh, mập mạp rất đáng . Từ Mộng vui mừng ôm lấy hai con chó , nhìn trái nhìn phải, con chó vóc dáng lớn chút nên lá gan cũng lớn hơn, vươn đầu lưỡi phấn hồng liếm mặt Từ Mộng.

      “Ha ha ha…” cười khanh khách như tiếng chuông bạc, khuôn mặt trở nên vui tươi hơn.

      “Phụ thân, con cũng muốn chó con.” Hổ Tử đưa hai tay lên xin xỏ.

      “Có của con, xem này, nhìn con chó trắng đen này , đây là loại chó Mông Cổ Mục Dương, tại vóc dáng còn bé, nhưng khi lớn lên rất lợi hại. đôi chó kia của bác ngươi là Tây Dương khuyển, gọi là Tát...... Tát cái gì đó gia .”

      Đại phu nhân cũng nhận được tin đại gia về đến nhà. Bất luận Chân thị muốn thế nào, cũng thể đến thượng phòng đón tiếp trượng phu của mình.

      Đại phu nhân chậm rãi vào nhà, từ từ bước đến bên cạnh Từ lão đại, đôi mắt buông xuống, đôi môi nhếch, hai tay bất an nắm thành quyền trắng bệch, quỳ gối hành lễ, cúi đầu gọi tiếng: “Phu quân.”

      Trong phòng khí vui sướng tựa hồ lập tức đọng lại , Từ lão thất sắc mặt trở nên nghiêm túc, đến ghế đối diện ngồi xuống uống trà, nhường chỗ của cho đại tẩu.

      Lão đại Từ Vĩnh An cúi đầu nhìn thê tử khẩn trương, muốn hé miệng chuyện, lại biết cái gì cho phải. Nửa năm gặp, rất muốn gặp nàng, nhưng biết, thê tử chưa hẳn muốn gặp .

      Quốc công gia lên tiếng :“Các ngươi đường mệt nhọc, trở về phòng của mình tắm rửa thay quần áo, chút nữa lại đây cùng nhau ăn cơm chiều .”

      Lão Tam nhìn thê tử nhướng nhướng mày, ý bảo nàng mau, lại thương sờ đầu Hổ Tử:“Hổ Tử, con ở lại chơi với bác , chút nữa phụ thân trở lại.” Vợ chồng muốn làm chính , tự nhiên thể mang theo con trai.

      Tam phu nhân da mặt mặc dù dày, nhưng cũng chịu nổi thản nhiên ám chỉ, đỏ mặt bước nhanh như chạy trốn ra ngoài. Từ lão tam vội vàng chạy theo.

      Từ lão đại nhìn thê tử từ khi vào cửa cũng thèm nhìn lần, hờn giận :“ thôi.”

      “Dạ” Chân thị cúi đầu lên tiếng, yên lặng thở dài, cắn môi cúi đầu theo ra cửa.

      Trong phòng lại khôi phục im lặng, chỉ còn thanh của hai hài tử và con chó , lão thái quân nhớ lại câu vừa nãy của cháu dâu, hỏi Từ lão thất:“Lão Thất, vừa rồi tam tẩu con con thích người như thế nào?”

      Từ lão thất khôi phục vẻ lạnh lùng, trầm mặc hồi đứng dậy :“Tổ mẫu đừng lo lắng cho con, con dạo ở vườn hoa sau viện đây.”

      Nhìn thần sắc vừa rồi của đại tẩu cùng tam tẩu, trong lòng cũng có xúc động. Bản thân cũng là võ tướng, tương lai cũng có lúc trở về nhà sau khi xuất chinh. Thê tử có vẻ mặt gì đối đãi đây?

      Ven đường trồng đầy tùng bách, lá rụng bụi cây đều biến ảo thành khuôn mặt xinh đẹp kia, nàng từng mỉm cười ngọt ngào, hơi vài phần bướng bỉnh đắc ý, ta biết ngươi dị ứng với tiêu, sau này ta cẩn thận, cho tiêu vào món ăn nữa.

      Nàng sau này, nàng cũng biết “sau này” chỉ bao gồm những ngày dưỡng thương ở Nhiễm gia, còn có cuộc sống nửa đời sau. Nâng tay lên nhìn mấy nốt đỏ vừa phai , tay khó chịu, lại khó chịu trong lòng.

      Đó là lần đầu tiên thấy nàng cười đến vui vẻ như vậy, có lẽ g phải vì chính , mà vì tìm được nguyên nhân bệnh nên có cảm giác thành tựu. Thời điểm khác đều khách khí mà xa cách, còn mang theo vài phần sợ hãi, vẻ mặt khác biệt lắm với đại tẩu.

      Nghĩ đến đại tẩu, trong lòng lại phiền não, còn tâm tình dạo hoa viên nữa, giương mắt nhìn xem, nơi này cách Thính Đào Uyển nơi đại ca ở xa. Tiểu biệt thắng tân hôn, vợ chồng nửa năm gặp, hẳn là có rất nhiều lời muốn . Từ lão thất động tâm tư, liền đến góc yên lặng, lưu loát trèo tường vào, tìm vị trí tốt nấp.

      Trong phòng yên tĩnh, hề có động tĩnh.

      Từ lão thất buồn bực, cũng thể vừa vào phòng ngủ?

      Có tiếng nước nho truyền đến, võ công càng cao thính giác càng nhạy, nếu đổi thành người thường, khả năng căn bản là nghe được thanh này.

      “Gia, người ngài lại thêm vết sẹo mới.” Giọng nữ kiều mỵ, tuyệt đối phải thanh của đại tẩu, hình như là trong hai thiếp thất thông phòng của đại ca.

      “Tiểu Dao, sao các ngươi đến đây? Phu nhân đâu?” Đây là thanh của Từ lão đại.

      giọng nữ khác :“Phu nhân bảo thiếp cùng Tương Cầm tới hầu hạ gia tắm rửa.”

      Tương Cầm, Dao Cầm là nha hoàn hồi môn của Chân thị, Từ Vĩnh An vốn muốn chạm vào hai người này, người trèo lên giường khi say rượu, tưởng Chân thị bỗng nhiên trở nên ôn nhu , ân ái cả đêm, sáng ra phát là Tương Cầm, chỉ đành phải thu. người khác là sau khi cãi nhau cùng Chân thị, đập vỡ vô số đồ đạc, ngập tràn tức giận chỗ phát tiết, Chân thị đem Dao Cầm giao cho . vì giận nàng, liền sủng ái Dao Cầm vài ngày, nhưng Chân thị vẫn bất vi sở động.

      Chân thị rất đau lòng hai nha hoàn hồi môn này, đều nâng các nàng lên thành thiếp thất, tạo cơ hội làm cho các nàng hầu hạ đại ca, cũng đau lòng , mặc kệ người chân chính muốn là ai.

      Tiếng nước vang lên, Từ Vĩnh An đứng lên, thanh lạnh lùng :“Các ngươi đều về phòng .”

      “Dạ” Hai thiếp thất thấy sắc mặt tốt, dám tuân theo, vội vàng ra.

      mặc trung y đơn giản, từ dục phòng ở Tây gian tới phòng ngủ ở Đông gian, khoanh tay nhìn quanh, mặt chút thay đổi nhìn Chân thị, thanh lạnh lùng :“Ngươi muốn gặp ta dù chỉ chút?”

      Chân thị gì, cũng nhìn .

      Sắc mặt Từ Vĩnh An theo trầm mặc của nàng càng ngày càng lạnh: “Lúc Tân hôn, ta nghĩ ngươi nhất thời luẩn quẩn trong lòng, qua vài năm tốt. Ta tự định cho mình kỳ hạn là năm năm, ta luôn đối tốt với ngươi bằng mọi giá, nhưng vẫn ủ nóng được trái tim người. Năm năm qua , ta còn luyến tiếc ngươi, lại định cho mình kỳ hạn là mười năm. Nay được tám năm , ngươi vẫn muốn quên tên tiểu bạch kiểm kia?”

      Thanh ôn nhu của Chân thị mang theo khách khí xa cách: “Cảm tạ tướng quân nhiều năm qua chiếu cố thiếp, thiếp cũng từng thử thích tướng quân, nhưng thiếp làm được. Xin tướng quân cần tra tấn chính mình, cũng buông tha thiếp , cho thiếp giấy hưu thư, thiếp nguyện xuất gia. Tướng quân cũng nên tìm người thương ngài mà cùng nửa đời sau, chẳng phải hai ta đều tốt đẹp sao?”

      Từ Vĩnh An tức giận đến mức tay run lên:“Ngươi muốn xuất gia? Ngươi còn phải muốn tìm ? tám năm cưới, phải là chờ ngươi sao? Ngươi lãnh đạm với ta mấy năm nay, liền ngóng trông ta cho ngươi tự do? Ta Cho Phép. Ngươi quỳ xuống cầu xin tha thứ, ta cũng cho ngươi cùng tiểu bạch kiểm kia tình chàng ý thiếp.”

      vừa liền tiến lên ôm lấy Chân thị ném lên giường, thô bạo bắt đầu xé quần áo của nàng. Chân thị thấp giọng khóc cầu xin, thân thể mình khoẻ, Từ Vĩnh An làm sao chịu tin, tháng có nửa tháng nàng thể cùng phòng, trước kia đều nhịn, tại nhẫn nhịn đủ, muốn tiếp tục dung túng nàng.

      Đến khi thấy miếng vải màu đỏ chói kia, lại ngừng tay. Chung quy vẫn còn nàng, dám cưỡng bức nàng tại thời điểm này.

      Sau khi hết thở dốc, nàng khóc đến muốn ngất , nhíu mày :“Ngươi đứng lên , về sau ta tin ngươi.”

    5. Winter

      Winter Well-Known Member

      Bài viết:
      378
      Được thích:
      534
      Tui cảm thấy cái đôi Từ lão đại đúng kiểu nghiệt duyên ấy, chứ chả phải nhau lắm cắn nhau đau đâu
      Bé Muỗi dễ thương thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :