1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Kiều Nhuyễn Tiểu Tức Phụ - Đông Phương Ngọc Như Ý (Chương 29 -New~)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bé Muỗi dễ thương

      Bé Muỗi dễ thương Well-Known Member

      Bài viết:
      102
      Được thích:
      1,558
      CHƯƠNG 26
      Editor: Bé Muỗi


      Mặt mày Tống Dật giãn ra, khóe miệng nhếch lên, tảng đá trong lòng bao năm cũng có thể bỏ xuống.

      A Thiến còn nhớ Tả Tả và , uổng công chờ đợi nàng mấy năm nay.

      “A Thiến, tám năm gặp, Tả Tả rất nhớ muội, huynh cũng ...” Ánh mắt luyến tiếc rời khỏi khuôn mặt nàng, dám trắng trợn ra nhớ nàng bao nhiêu, muốn gặp nàng đến thế nào, sợ nàng xấu hổ, sợ nàng sợ hãi . muốn nhìn bộ dáng xấu hổ của nàng, nhưng nơi này thích hợp lắm.

      A Thiến bỗng nhớ lại chuyện Tống gia từ hôn, dì nàng cảnh cáo, còn có khuôn mặt của Mặc Kỳ Kiêu cứ lên. Nàng đổi thái độ thân thiện lúc nãy, cúi đầu nhìn Tả Tả rồi thả nó xuống đất, xoay người rời .

      “A Thiến, muội hãy nghe huynh .” Tống Dật vội chạy đến, chặn bước chân của nàng.

      “Muội có gì để .” Nhiễm Tử Thiến muốn cùng có dây dưa gì nữa hết, vội vòng qua .

      “A Thiến ...” Tống Dật đương nhiên chịu, cứ đứng tại chỗ ngăn chặn nàng.

      Đan Quế qua đẩy Tống Dật ra: “Sao ngươi thiếu lễ nghi như vậy? Tránh ra.”

      Nhiễm Tử Thiến nhân cơ hội chạy , Tống Dật lại ôm Tả Tả đuổi theo.

      “A Thiến, thấy Hề nhi đâu, con có thấy nàng đâu ?” Tần thị mang Ngân Quế cùng Vệ Dục, Vệ Viện tới, nhìn thấy Tống Dật đuổi theo, lập tức lạnh mặt cảnh cáo.

      thấy? Sao lại như thế? Chúng ta nhanh chân tìm muội ấy thôi.” A Thiến sốt ruột cùng đám người Tần thị ra sau núi.

      Tống Dật muốn bước theo, lại bị Tần thị lạnh lùng cự tuyệt, thấy người trong lòng càng xa, tâm liền buông xuống rồi lại nghĩ cách gặp mặt nàng lần nữa.

      Mặc Kỳ Kiêu trốn trong bụi rậm thấy hết cảnh xảy ra bên ngoài, nàng gặp theo ước hẹn mà còn ở nơi này ôn chuyện cũ cùng nam nhân khác cùng con sủng vật béo ú. hung hăng đá ngã tảng đá hoa đào, biểu trưng cho hai năm xuân hạ thu đông. muốn dựa vào tảng đá này để tỏ tình cảm hai năm của với nàng, muốn hỏi nàng điểm tâm hoa quế đoán đúng hay , nàng đoán sai bị phạt, đoán đúng được thưởng gì đây? muốn được nàng thưởng cho ít ngọt ngào.

      Nhưng nàng lại đến như hẹn ước.

      Đoàn người Nhiễm Tử Thiến ra phía sau núi tìm Tử Hề, tìm được người mà lại nghe tôn tử Định Quốc công Từ Vĩnh Hàn đánh trưởng tôn Nội Các thủ phụ Dương Duệ. Lòng A Thiến thoáng an tâm, Từ lão thất kia tuy rằng ngoài mặt lạnh như băng nhưng chính trực, nếu gặp được Tử Hề bảo vệ cho muội ấy. Mà biết bọn họ có gặp nhau .

      Nhiễm Tử Hề thấy mọi người lo lắng, thực xấu hổ cúi đầu, cắn môi : “Làm dì và tỷ tỷ lo lắng, con xin lỗi.”

      Tần thị cũng muốn nổi giận với nàng, chỉ : “Con có việc gì là tốt rồi, mau trở về thôi.”

      Cái mặt tròn tròn của Vệ Dục xông tới: “Hề biểu tỷ, lần sau tỷ muốn đâu với đệ, đệ là nam nhân, bảo vệ tỷ an toàn.”

      Tiểu tử này thấp hơn Tử Hề nửa cái đầu, khuôn mặt vẫn còn phúng phính, nhìn thế nào cũng làm cho người ta liên tưởng đến hai từ nam nhân.

      Vệ Viện cười khanh khách: “Ca ca, từ khi hai vị biểu tỷ đến nhà ta, huynh càng ngày càng thích giả dạng nam tử hán.”

      Mọi người cười rộ lên, tâm tình khó chịu khi nãy giảm xuống, chậm rãi trở về phòng.

      Bữa tối qua , màn đêm buông xuống, ngoài điện lý tấp nập tăng nhân. Tràng Bình An bắt đầu từ giờ Tuất, đến giờ Tý kết thúc, tổng cộng hai canh giờ (4 tiếng đồng hồ), người nào chịu nổi có thể về sớm. Bình thường ở bên ngoài muốn trang điểm gì đều được, nhưng đến lễ Phật tụng bình an, dáng vẻ tiều tụy chút cũng sao. Điện phủ bên trong rất lớn, thờ phụng tứ đại Bồ Tát, lấy Quán Thế Bồ Tát làm chủ ở giữa, còn có Văn Thù Sư Lợi Bồ Tát, Phổ Hiền Bồ Tát, Địa Tạng Bồ Tát. Tượng được trưng bày chỉnh tề phía , bồ đoàn được sắp xếp hai hàng bên dưới dành cho khách hành hương ngồi tụng kinh. Có nhiều người thành tâm quỳ suốt hai canh giờ, đương nhiên giới hạn cho người trẻ tuổi, nhóm người già quỳ nổi.

      Tần thị đến sớm, nhưng chọn vị trí chính giữa, mà đến quỳ trước Địa Tạng Bồ Tát, nhắm mắt lại, cầm phật châu trong tay, lẩm nhẩm tụng “Kinh Địa Tạng Bồ Tát Bổn Nguyện”. Nhiễm Tử Thiến và Nhiễm Tử Hề là vãn bối, quỳ phía sau tần thị, tay tạo thành hình chữ thập, thành kính cầu khẩn cho cha mẹ bình an. Hai huynh muội Vệ gia tính hiếu động, quỳ yên lặng được bao lâu nên đến tụng kinh.

      Lúc Tống Dật đỡ tổ mẫu vào, nhìn qua thấy A Thiến cầu nguyện, liền hận thể quỳ bên cạnh nàng. Nhưng tổ mẫu lại hướng đến Văn Thù Sư Lợi Bồ Tát, chỉ còn cách về phía đông, ánh mắt lưu luyến bên phía tây.

      Từ gia thường quỳ chính giữa, hướng về Quán Thế Bồ Tát, hôm nay bởi vì lão thái quân thẩm vấn chuyện Từ lão thất đánh Dương Duệ, nên đến muộn. Nhưng mọi người ai dám giành vị trí đó của phủ Định Quốc công, vị trí đó vẫn để trống.

      Từ lão thái quân nhìn lướt qua hai nương Nhiễm gia, muốn đến sâu bên trong vì cách quá xa tiện quan sát. Nếu cứ qua có vẻ cố ý. do dự Dương Duệ đỡ Dương Các lão phu nhân vào, hai bên hàn huyên vài câu, Từ lão thái quân khách khí đem vị trí tốt ấy tặng lại cho Dương lão, tỏ ý xin lỗi vì hôm nay Từ lão thất đánh Dương Duệ.

      Từ Vĩnh Hàn lại đanh mặt nhìn qua Dương Duệ, tỏ chút ý tứ nhận lỗi nào. Dương Duệ ngoài cười trong cười, nháy mắt khiêu khích lại, dù sao Từ Vĩnh Hàn cũng dám động thủ tại đây.

      Từ lão thái quân mang theo hai cháu dâu quỳ bồ đoàn cách nhóm người Tần thị xa, tay lần hạt châu tụng niệm, thỉnh thoảng ánh mắt lại liếc về phía sau. Loại việc niệm kinh Từ Vĩnh Hàn vốn có hứng thú, vốn chỉ định đưa tổ mẫu đến điện rồi về. Ai ngờ lại bắt gặp Dương Duệ đứng phía sau Dương lão thái thái, hai mắt cứ nhìn về người bên cạnh mình, khóe môi nhếch lên, rồi bước nhanh đến.

      cũng thấy Từ lão thất đứng khoanh tay quan sát mình, nhưng nghĩ làm gì xấu, cần sợ hãi, trước mặt Từ lão thái quân, Từ Vĩnh Hàn dám động thủ.

      Dương Duệ vòng qua Từ lão thất, đến bên người Tử Hề, nhìn nàng trong chốc lát rồi quỳ gối lên bồ đoàn bên cạnh nàng. Khóe miệng giương cao, thành kính dập đầu với Bồ Tát.

      nương này mới lần đầu gặp gỡ làm tim đập nhanh, là duyên phận.

      Từ lão thất lạnh lùng nhìn Dương Duệ, thấy có gì quá phận, chắc sao đâu. Thế là chàng liền ra ngoài, lúc đến cửa yên tâm quay đầu lại, vừa nhìn bắt gặp cảnh Dương Duệ vụng trộm quan sát Nhiễm Tử Hề, mà nương ngốc này nhắm mắt cắm cúi tụng kinh, hồn nhiên cảnh giác.

      Ngực bỗng khó chịu, chân Từ lão thất nâng lên qua thềm cửa lại vòng lại vào phòng. thế nào nàng cũng là ân nhân cứu mạng của chàng, Từ Vĩnh Hàn cảm thấy về tình về lý đều phải bảo về nàng an toàn.

      Chàng đến bên cạnh nàng ngồi xuống. Dương Duệ thầm kêu khổ, ràng là lo lắng đến canh chừng mình mà. Nhưng ngẫm lại cứ tùy , buổi chiều mình hơi lỗ mãng, tại mình cứ thành quỳ bên cạnh nàng, Từ lão thất có thể động thủ sao.

      Tống Dật quỳ cách khá xa, thấy tình huống bên này, chỉ thấy Từ Vĩnh Hàn cùng Dương Duệ đều ở xung quanh Nhiễm gia tỷ muội, thầm sốt ruột, nhưng lại dám manh động như Dương Duệ, chỉ thỉnh thoảng liếc mắt về bên này.

      Sau hai canh giờ, tiếng chuông ngân lên, báo hiệu lễ kết thúc, mọi người có thể về phòng nghỉ ngơi.

      Nhiễm gia tỷ muội chậm rãi mở mắt, miệng ngừng cầu khẩn, lại phát chân tê rần. A Thiến tay chống đỡ, tay kéo chân, chậm rãi đứng lên.

      A Hề cũng muốn đứng lên, nhưng chân trái có cảm giác, bàn tay trắng nõn bé dùng hết sức chống đỡ, miễn cưỡng cũng cử động được hai chân. Lúc nâng thắt lưng lên, chân trái tê rần, trọng tâm ổn định, thân mình ngã nghiêng về bên trái.

      Bên trái là Dương Duệ nửa quỳ nửa ngồi, trong canh giờ thay đổi nhiều tư thế. Gặp tình huống Tử Hề như vậy, toàn bộ ánh mắt đều bị đôi bàn tay ấy hấp dẫn. Thấy nàng sắp ngã về phía mình, vội đứng dậy đón chào, muốn đỡ thân mình mềm mại của nàng khỏi ngã.

      Từ lão thất sớm nghĩ đến nàng ngã nên đứng lên, khoanh tay chuẩn bị đỡ nàng.

      So với bọn , Tử Thiến phản ứng nhanh hơn, nàng vừa mới đứng vững, bước đến đỡ muội muội, muốn muội ấy đụng vào ai nên kéo muội về phía mình.

      “Hề nhi, muội sao chứ? Có phải chân lại tê mất cảm giác rồi ?” A Thiến lo lắng hỏi.

      Tử Hề đứng vững, từ từ đỡ chân trái lên nhúc nhích, thấp giọng : “ tốt rồi, muội sao.”

      Tần thị muốn đứng lên về, A Thiến tiến lên nâng đỡ bà.

      Tử Hề bỗng cảm thấy ánh mắt nóng rực từ phía bên trái, quay đầu nhìn, sợ tới mức mặt trắng bệch, mày liễu nhăn lại, mắt hạnh trợn lên, khẩn trương đề phòng. Người này phải là tên háo sắc hồi chiều sao?

      Lại thấy phía sau là người quen, dĩ nhiên là Từ lão thất, vì vậy nên nàng mới an tâm, sắc mặt khôi phục lại, ngũ quan nhu hòa hơn, làm lễ phúc thân chào Từ tướng quân.

      Dương Duệ cười hí hửng, cứ tưởng nàng chào , vừa muốn hoàn lễ thấy Tần thị xoay người. Lòng vừa mừng vừa sợ, ra là có quan hệ thân thích.

      “Dương Duệ gặp qua mợ” Vệ Bác gả đường muội qua làm đường thẩm của Dương Duệ, cho nên và Vệ Dục vẫn được coi là em bà con, cũng gọi Tần thị là mợ.

      “Dương Duệ, con cũng đến tụng kinh à?” Dương Duệ trong trí nhớ của Tần thị là đứa năng động, chịu gò bố, hôm nay lại xuất trong này, đúng là vấn đề nan giải.
      Mikovu, NGÂN TRÚC, Chris_Luu8 others thích bài này.

    2. Bé Muỗi dễ thương

      Bé Muỗi dễ thương Well-Known Member

      Bài viết:
      102
      Được thích:
      1,558
      Hi all,
      Hai tuần nay, mình bận công tác nên ko có thời gian update chương mới. Xin lỗi các bạn nhiều.
      Ngày mai, mình đăng chương mới nhé. Định hôm nay đăng, mà mình vừa mở máy lên cúp điện. Đời thiệt nghiệt ngã!
      Rút kinh nghiệm lần trước nên vừa rảnh là mình mò lên page thông báo ạ.
      vo tam, DinhloanB.Cat thích bài này.

    3. Bé Muỗi dễ thương

      Bé Muỗi dễ thương Well-Known Member

      Bài viết:
      102
      Được thích:
      1,558
      CHƯƠNG 27

      Editor: Bé Muỗi

      Dương Duệ nhớ tới Vệ Dục từng có hai biểu tỷ đẹp như tiên nữ đến chơi, xem ra chính là hai vị nương trước mắt. vui vẻ : “Mợ, Sao biểu muội và biểu đệ đến tụng kinh, còn hai muội muội này là ai?”

      Tần thị nhìn thấy biểu cảm mừng thầm của , liền hiểu được vài phần, tỷ muội Nhiễm gia đều là mỹ nhân khó gặp, nhiều hơn vài phần linh động so với tiểu thư khuê các ở kinh thành, thêm ít cao quý nhàn nhã, trong đám mỹ nhân cũng có vị thế.

      “Dương Duệ, đây là cháu bên nhà ngoại của ta, nương Nhiễm gia, tên gọi là Tử Thiến và Tử Hề, theo lý cũng gọi con là biểu ca.”

      Nghe Tần thị vậy, Nhiễm Tử Thiến cúi đầu hành lễ: “Biểu ca”

      Tử Hề tình nguyện, nhưng là nương có gia giáo, nàng cũng tiếng kêu tiếng biểu ca.

      tiếng biểu ca mang theo ba phần tình nguyện, lại có ba phần kiều mỵ của Giang Nam, còn có ba phần cố ý lãnh đạm, hỗn hợp lại thành thanh đẹp nhất đời, làm cho lòng nam nhân xao xuyến.

      Từ lão thất hừ tiếng, nhanh ra khỏi điện thờ.

      Dương Duệ si ngốc nhìn qua, cảm thấy nơi này nhiều người thích hợp nhìn chằm chằm người ta, vội vàng chắp tay thở dài: “Chào hai vị biểu muội.”

      Tần thị để ý đến , mang theo hai nương ra khỏi điện.

      Từ lão thái quân híp mắt nhìn qua, thấy Tử Hề lạnh mặt với Dương Duệ, thái độ vừa ý bà. Bà cười thầm trong lòng: “Giỏi cho lão thất, xem con còn dám chối nữa . Để lâu nương người ta thành vợ người khác.”

      Rất nhiều người ngồi đến giờ tý, lần lượt ra về. Dương gia có người ra chiến trường, tụng kinh hết canh giờ thấy đủ thành kính, Dương Duệ đưa tổ mẫu cùng mẫu thân trở về. Tống lão thái thái rất muốn kiên trì đến giờ tý, nhưng thân thể còn khỏe như xưa, chống đỡ nổi nên cũng trở về. Tống Dật đưa tổ mẫu về, gặp Tần thị tán gẫu việc nhà cùng Từ lão thái quân. dám giống Dương Duệ thoải mái ngồi kế bên nương, mà chỉ dám đứng ở cửa đại điện lẳng lặng chờ, chờ mọi người nhắm mắt tụng kinh tiếp.

      Lão thái quân lẳng lặng tìm hiểu được hai nương còn chưa đính hôn, năm nay đều 14 tuổi, biết được tin tình báo quan trọng, bà vui vẻ nhắm mắt lại tụng kinh tiếp.

      Dương Duệ tiến vào, cười hì hì kêu tiếng mợ, rồi lại quỳ lên bồ đoàn bên trái của Tử Hề.

      Tử Hề nhíu mày, chậm rãi đứng dậy đến kế bên A Thiến, ngồi xuống giọng hỏi: “Tỷ tỷ, tai muội hơi ngứa, tỷ xem giúp muội có gì hay ?”

      A Thiến chuyện gì, còn nhìn kỹ, lắc đầu có.

      Tử Hề nhàng dạ tiếng, thuận thế quỳ vào bồ đoàn bên phải của A Thiến, né tránh Dương Duệ. Cho dù da mặt Dương Duệ dày đến thế nào, lúc này cũng dám đổi chỗ. Tống Dật thấy các nàng đều nhắm mắt tụng kinh, mới qua, quỳ xuống bồ đoàn bên phải cách A Thiến ba người.

      thầm cầu nguyện cho A Thiến có thể gả cho chính mình. trân trọng nàng cả đời, che chắn nàng, thương nàng, cho dù nhận mọi đau khổ, nàng cũng phải chịu chút ủy khuất nào. Giống như bây giờ, điên cuồng muốn quỳ kế bên A Thiến, nhưng kiềm chế, muốn phá hư thanh danh của nàng. ở chung nơi với nàng, làm cùng động tác giống nàng, so với tám năm xa cách, cảm thấy hạnh phúc hơn rất nhiều.

      Hương hoa cúc bị gió đêm thổi vào đại điện, thấm vào ruột gan, làm người say mê.

      Hai nương chăm chú vì cha mẹ cầu phúc, nên chưa chú ý đến ánh mắt nhìn chằm chằm từ hai bên trái phải. Sau khi chuông vang lên, Dương Duệ cười hì hì đưa ra ý muốn đưa Tần thị về, bị Tần thị uyển chuyển cự tuyệt. Tống Dật hành lễ với sư mẫu, tuy thêm gì, ánh mắt vẫn đảo qua nhìn A Thiến.

      Tần thị đưa hai nương về, sắc mặt còn lạnh hơn sương cuối mùa tháng 9. nương xinh đẹp, tự nhiên hấp dẫn ánh mắt của thiếu niên, nhưng cứ như vậy, bà sợ xảy ra nhiễu loạn. Tỷ muội Nhiễm gia cúi đầu như đứa làm chuyện sai lầm. Hôm nay hỗn loạn như vậy, làm dì khó xử, trước khi đại ca đến, hai nàng vẫn nên ra khỏi nhà.

      Sáng sớm hôm sau, Tần thị dám lưu lại, mang theo bọn rời . Xe ngựa chỉ có thể đứng ở ngoài cổng chùa, lúc đến bên cạnh xe, Nhiễm Tử Thiến đội khăn che mặt lặng lẽ nhìn hai bên. Buổi tối Khang Quận vương có lộ diện, có thể thấy được tức giận, ràng người tức giận là nàng, nhưng nàng vẫn hy vọng thấy mặt .

      Quả nhiên, dưới tán cây hoa hòe, thân ảnh như ngọc đứng ngắm cảnh cùng Từ Vĩnh Hàn.

      Tử Hề quay mặt về hướng tỷ tỷ nhìn, thấy hai nam nhân đứng đó, nàng vội vàng cúi đầu, nhìn mặt đất chớp mắt, hoàn toàn quên mất mình đội khăn che mặt.

      Tử Thiến vốn cũng cúi đầu, vẫn nhịn được liếc nhìn qua. Nàng trông thấy thiếu niên mặc nam trang màu tím, cưỡi con ngựa trắng như tuyết, đến gần Mặc Kỳ Kiêu. Khang Quận vương ngẩng đầu nhìn người đó cười tươi, đưa tay dìu xuống ngựa. người nọ mặc dù mặc nam trang, nhưng thần thái, động tác ràng là nữ nhân. Mười mấy người phía sau nàng cũng đều mặc nam trang, nhưng ai giống nam nhân, cũng ai cao lớn giống Từ lão thất.

      Nàng cao ngạo hất cằm liếc nhìn Từ lão thất. Từ Vĩnh Hàn đứng nghiêm mặt, nhanh chóng quay lưng rời , hoàn toàn coi thường ánh mắt đó, chỉ ném lại bóng lưng vững chãi.

      Mặc Kỳ Kiêu còn giỡn với nàng, còn ra vẻ lơ đãng nhìn sang bên này.

      cười tươi như nắng, A Thiến lại cảm thấy mây đen che phủ. ra tính tình tốt như vậy, chỉ với nàng, mà còn với nữ nhân khác, còn đích thân dìu nàng ta xuống ngựa...

      A Thiến hề nhìn , yên lặng lên xe ngựa.

      Vào tháng mười, thời tiết ngày càng lạnh hơn. Hai nương vứt bỏ ý định xuất môn, chỉ ở lầu phía sau hoa viên, chuyên tâm làm quần áo và giày cho Nhiễm Tử Lâm. Tám năm nay, các nàng quen với mùa đông ôn nhu của Giang Nam, đối với gió lạnh vi vu phương Bắc, các nàng thích ứng nổi.

      Hôm nay Quốc Tử Giám nghỉ, sáng sớm, ngoài cửa sổ truyền đến thanh trò chuyện của Vệ Dục và Dương Duệ. Hôm trước, họ đem gốc cây tuyết lan có thể chống cự lạnh giá vào đặt sau hoa viên. Hôm nay, họ lại đến dường như là xem hoa mọc chưa hay chết. Vệ Viện mời hai biểu tỷ đến xem náo nhiệt, nhưng hai nàng từ chối.

      “Tỷ tỷ, tỷ giận dỗi với sao?” Tử Hề cúi đầu vá áo choàng ngủ màu xanh, giọng hỏi. Đan Quế cùng Ngân Quế làm đế giày dưới lầu, trong phòng chỉ có hai tỷ muội.

      Nhiễm Tử Thiến làm đế giày, mùa đông lạnh giá, sợ nước thấm vào giày, cố ý lót đế dày. Đầu tiên dùng dùi tạo cái lỗ, rồi dùng kim lớn xuyên chỉ gai vào, rồi phải dùng sức cột chặt lại, sáu bảy ngày mới có thể làm được đôi giày. làm đôi cho đại ca, nàng lại sợ đủ nên mới làm thêm đôi này.

      “Muội cái gì?” A Thiên lơ đãng .

      Tử Hề vá xong tay áo, ngẩng đầu nhìn tỷ tỷ, tháng nay tỷ tỷ gầy , sắc mặt có chút trắng bệch, hốc mắt vì ngủ đủ hõm vào, làm người ta thấy đau lòng. “Tỷ tỷ, Khang Quận vương gần tháng nay đến, trước đây, cứ cách vài ngày, lại đến thăm tỷ...”

      vốn nên đến đây, chúng ta có quan hệ gì với ? có đến, tỷ cũng muốn gặp.” A Thiến dùng sức chọc cái dùi.

      Tử Hề cúi đầu cắn chỉ, lại dùng khung thêu gắn áo vào, nàng muốn thêu đóa hoa quế màu lam nhạt. “Tỷ tỷ, tỷ gầy , tháng nay chưa từng cười qua.” Nàng đành lòng nhìn tỷ ấy như thế, ràng là thích, nhưng lại tự tra tấn chính mình.

      A Thiến ngừng việc trong tay, yên lặng thở dài: “Hề Nhi, muội thích Từ tướng quân phải ?”

      Tử Hề nghĩ đến đề tài lại chuyển đến chuyện của mình, tay run lên, kim đâm vào tay, nàng ngậm ngón tay vào miệng, phương thức đơn giản nhất để cầm máu.

      Loại lời này chỉ nên với tỷ muội tốt, nếu người ta chê cười. Hai tỷ muội từ sống nương tựa lẫn nhau, giấu nhau bất kỳ chuyện gì. Chỉ là trước giờ hai người còn tuổi, chưa từng đến đề tài này.

      “Muội ... biết, chắc là thích.” Tử Hề cúi đầu tiếp tục thêu hoa, nghe thích người ngày gặp như cách ba thu, giống như tỷ tỷ, tuy miệng tỷ ấy , ra mỗi ngày đều nhớ đến người kia. Từ tướng quân, nàng nhớ đến . Tử Hề chỉ tín nhiệm , bởi vì nhân phẩm tốt, nửa tháng dưỡng thương kia, chưa lần nhìn nàng bằng ánh mắt khinh bạc như Dương Duệ. Lúc thương thế tốt lên, ngay tại thư phòng, nàng ngồi gian ngoài làm quần áo cho . Hai người chỉ cách bức rèm, nhưng vô , chưa bao giờ có hành vi thất lễ nào.

      Tử Hề biết gia tộc mình xuống dốc, vừa thể cho trượng phu tương lai hậu thuẫn, vừa có nhiều đồ cưới, nàng chỉ có thể cho người ta trái tim toàn tâm toàn ý, thể xác và tinh thần trong sạch.

      “Tốt nhất là thích, ngàn lần đừng đánh mất trái tim, rồi biết làm thế nào cho tốt.” A Thiến tự , biết là cho ai nghe.

      “Tỷ tỷ, có phải là có hiểu lầm gì ? đến, tỷ có thể truyền lời qua Đan Quế.”

      Nhiễm Tử Thiến cười lạnh: “Muốn tỷ cầu ? Hừ! Cả đời cũng đừng mong, nếu lòng có ta, sao lại nhẫn tâm như vậy?”

      Tử Hề thấy mắt tỷ tỷ rưng rưng, nên muốn tiếp tục đề tài này nữa. “ biết đại ca đến đâu rồi? Sao còn chưa đến kinh thành?”

      A Thiến thấy quần áo làm xong hết rồi, đại ca cũng nên đến rồi. Đại ca vẫn tốt nhất, thương nàng cả đời, vĩnh viễn cho nàng ỷ lại, giống thiếu niên bạc tình kia, thoáng nóng thoáng lạnh. Vài ngày nay, nàng tự nhủ phải quên người kia , nhưng từ sáng đến tối, trong đầu đều là bóng dáng của .

      Tiếng bước chân vang lên, Vệ Viện tròn trịa cười tươi như hoa, bước chân nhe nhàng nhảy lên bậc thang cuối, hào hứng : “Hai vị biểu tỷ, Nhiễm gia đại biểu ca đến rồi.”
      Mikovu, NGÂN TRÚC, Chris_Luu9 others thích bài này.

    4. Bé Muỗi dễ thương

      Bé Muỗi dễ thương Well-Known Member

      Bài viết:
      102
      Được thích:
      1,558
      Last edited: 9/1/17
      nguyệt vi thích bài này.

    5. Bé Muỗi dễ thương

      Bé Muỗi dễ thương Well-Known Member

      Bài viết:
      102
      Được thích:
      1,558
      Last edited: 9/1/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :