1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Kiều Nhuyễn Tiểu Tức Phụ - Đông Phương Ngọc Như Ý (Chương 29 -New~)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. cô gái bạch dương

      cô gái bạch dương Well-Known Member

      Bài viết:
      439
      Được thích:
      375
      hay quá típ bạn ơi
      nhanh tới a hề đê
      Bé Muỗi dễ thương thích bài này.

    2. Bé Muỗi dễ thương

      Bé Muỗi dễ thương Well-Known Member

      Bài viết:
      102
      Được thích:
      1,558
      CHƯƠNG 19

      Editor: Bé Muỗi
      Bước chân nàng linh hoạt, chạy đông chạy tây xem, cho biết gian phòng này ai từng ở, phát sinh chuyện gì. Gian phòng kia dùng làm gì, xảy tình vui vẻ gì. Trong chốc lát khóc, trong chốc lát cười.

      mỉm cười theo nàng, kiên nhẫn nghe nàng hết chuyện quá khứ, nhắc nhở nàng chú ý tạp vật dưới chân. Sau hai lần đỡ khi nàng vấp ngã, lôi kéo tay nàng, buông tay nữa. Lúc nàng khóc, chỉ ôn nhu giúp nàng lau lệ.

      Phòng ở đều bị dán giấy niêm phong , bọn họ thể vào. Tám năm, giấy cửa sổ sớm còn sót lại gì, kỳ cần vào cũng có thể nhìn bên trong. Bàn ghế lộn xộn, chăn đệm chỉ còn lại là đống bùi nhùi.

      “A Thiến, muội thích nhất chỗ nào?” hưng phấn của nàng dần dần bình ổn, Kỳ Kiêu tính thực thi kế hoạch.

      “Là vườn quế sau hoa viên, muội dẫn huynh xem.” Nàng lôi kéo chạy về hoa viên hậu viện, hai người trước sau vui sướng biến mất ở trong đình viện.

      Cây hoa quế trăm năm vẫn cao lớn như trước, yên lặng nở rộ, cánh hoa đan quế màu hồng cùng nhị hoa màu trắng nhũ bạc bay xoáy trong gió thu. Thứ thay đổi duy nhất trong Nhiễm phủ là cây cổ thụ này, trầm mặc nhìn những biến cố của Nhiễm gia, im lặng nở hoa kết quả. trung tuần tháng chín, đất phủ kín tầng cánh hoa, bàn đá dưới gốc cây cũng có lớp cánh hoa. A Thiến lấy khăn tay ra lau sạch hai ghế đá, mời Mặc Kỳ Kiêu ngồi xuống.

      Dường như là vì nghênh đón Nhiễm đại tiểu thư trở về, trận gió thu nổ lên, thổi tung vô số loại hoa, làm cho A Thiến mơ màng nhớ lại năm Thiên Thuận thứ 19.

      “Năm đó, dưới cơn mưa hoa quế này, muội cùng Hề Nhi, còn có tổ mẫu, mẫu thân cùng nhị thẩm đều ở chỗ này ngắm hoa. Muội cùng Hề Nhi ngâm, thiên thượng hoa vũ tại hạ, kỷ niệm rất đẹp.” Nhiễm Tử Thiến chậm rãi đứng dậy, vào trong màn mưa hoa trắng hồng thơm ngát, xoay tròn theo những cánh hoa.

      “Hề Nhi ăn bánh củ sen và quế hoa cao, nhìn muội cười.” Nàng ngoái đầu lại nhìn Mặc Kỳ Kiêu, tựa như nhìn thấy muội muội năm đó, đôi mắt to sáng ngời mông lung tầng nước làm nhộn nhạo tim .

      “Tổ mẫu muội và Hề Nhi đều là nương xinh đẹp, tương lai gả cho người tốt, cả đời hưởng phúc. Nhưng..... Ngự Lâm quân tới rồi......” Có lẽ tối hôm qua khóc rất nhiều, nàng rơi nước mắt nữa, hai mắt cứ long lanh nước nhưng rơi giọt nào.

      Bộ dáng này lại làm đau lòng , qua cầm lấy bàn tay bé hơi lạnh của nàng đặt lên ngực , ôm giai nhân vào lòng.

      “Đừng khóc, qua hết rồi, sau này tốt hơn. A Thiến, tổ mẫu và mẫu thân của muội đều hy vọng muội vui vẻ, đúng ?” cúi đầu nhìn nàng.

      A Thiến rưng rưng gật đầu, cố gắng đem nước mắt nuốt vào lòng.

      “Bọn họ muốn muội gả cho hạng người nào?”

      A Thiến ngượng ngùng cúi đầu, nghĩ lời tổ mẫu năm trước:“Tốt với muội, có thể bảo hộ cho người nhà của muội.”

      “Vậy muội cảm thấy huynh có tốt với muội , có thể bảo hộ muội hay ?”

      A Thiến ngẩng đầu lên, giật mình nhìn .

      nhìn đôi mắt long lanh, ôn nhu ràng :“A Thiến, huynh thích muội, gả cho huynh được ?”

      A Thiến kinh ngạc nhìn , ánh mắt có điểm bối rối, muốn thoát ra, lại bị cánh tay ôm lại, chặt chẽ khóa vào trong ngực.

      “Từ lần đầu tiên gặp mặt ở tiết Đoan Ngọ năm trước, huynh nhất kiến chung tình với muội. A Thiến, muội có biết vì sao huynh lại hay đến nhà đọc sách cùng đại ca hay ? Vì huynh muốn được gặp mặt muội. Muội có biết vì sao huynh đến kinh thành ? Bởi vì muội phải gả đến kinh thành, huynh thể trơ mắt nhìn muội gả cho người khác. A Thiến, huynh thích muội lâu như vậy, muội cảm giác được chút nào sao?”

      Bị những lời làm tâm hồn kinh động, A Thiến chột dạ vùng vẫy muốn chạy , lại bị ôm càng chặt. Nàng cúi đầu, chôn đầu trong ngực , ngẫm nghĩ lại mọi việc.

      “A Thiến, kỳ muội căn bản muốn gả vào Tống gia, người trong lòng muội thích là huynh, đúng hay ?” cúi đầu xuống muốn nhìn ràng biểu tình của nàng.

      “Huynh làm sao mà biết được?” Như là bị người nhìn thấu bí mật, đầu nàng quay sang hướng khác, chịu cho nhìn.

      Kỳ Kiêu cười khẽ:“Lúc rời khỏi Thúy Bình Sơn, nhắc tới hôn ước, trong mắt muội có chút chờ mong. Khi đó muội vẫn chưa tâm ý của mình, chờ khi đến kinh thành, nhắc tới hôn ước, muội nhíu mày, mím môi lại. Bộ dáng thập phần ủy khuất làm huynh rất đau lòng.”

      “Muội đâu có?”

      có sao lại dám ngẩng đầu nhìn huynh?”

      A Thiến trấn định ngẩng đầu lên, lại chìm vào đôi mắt đen đầy nhu tình sâu thẳm.

      cúi xuống bên tai nàng, hơi thở nóng ẩm, lời mê hoặc: “A Thiến, huynh thích muội, muội thích huynh, muội hãy thừa nhận .”

      A Thiến nghiêng đầu né tránh, cọ cái tai bị nhột vào ngực .

      “Huynh còn có bí mật, muội muốn nghe hay ?”

      muốn.”

      lại cúi xuống bên tai còn lại, giọng : “Sau khi bị rơi xuống nước ở hồ Hành Thủy, trong căn phòng bé ấy, lúc huynh hôn muội, muội rất tỉnh táo phải ?”

      A Thiến thân mình mềm nhũn, mất khí lực phản kháng, cánh tay nàng tựa vào bên hông để chống đỡ cơ thể. mặt, từng đợt lửa xấu hổ bùng cháy, màu đỏ lan ra cả mang tai, rốt cuộc thể bình tĩnh, thẹn thùng ngẩng đầu lên : “Muội......”

      cho nàng cơ hội chống chế nữa, lập tức hôn lên đôi môi đỏ mọng chờ mong lâu kia.

      Ôn nhuận nóng cháy, hương thơm ngọt, trằn ưu tư, môi chạm vào cánh môi đào mềm mại, nhắm mắt tinh tế nhấm nháp. Bao nhiêu đêm mưa tuyết tầm tã lạnh lẽo, khát vọng được ấm áp ôm nàng như vậy, hôn lên đôi môi ngọt ngào như đường mật của nàng.

      Tương tư đêm tình bao nhiêu, chân trời góc biển chưa là xa.

      Nàng bất động tùy ý hôn, dám động cũng có khí lực kháng cự. vẫn còn ngại đủ, đưa đầu lưỡi vào trong miệng nàng, đùa giỡn cái lưỡi đinh hương của nàng, nàng né tránh, lại bị bắt được, dây dưa mút vào.

      Nàng cảm thấy xương của mình đều phải hóa thành nước.

      Miệng lưỡi giao triền, hô hấp dồn dập, tay bắt đầu dao động sau tấm lưng mềm mại của nàng.

      Cây hoa quế cao lớn ụ tiếng động nhìn mối tình đầu của đôi thiếu nam thiếu nữ, tạo ra đầy trời hoa vũ, vẽ lên hình ảnh xinh đẹp của bọn họ.

      đầu của tầng cánh hoa dày, vẫn còn luyến tiếc muốn thả người trong lòng ra. Tay chậm rãi tiến về phía trước, khi sắp chạm vào nơi mềm mại của nàng, cắn răng dừng lại. Còn tiến lên như vậy, sợ mình nhịn được nữa.

      Nơi nào đó sớm cứng rắn như thiết, nếu phải cố ý “chu mông” ra tránh né, sợ là dọa nàng chạy mất. (Trong bản convert là “đề mông”, mình nghĩ là hành động nhích thân dưới ra nên để chữ “chu mông” cho dễ thương)

      Lưu luyến buông cánh môi mềm mại ra, thở mạnh, nàng cũng có thể hô hấp thông thuận.

      Trong gió thu yên tĩnh gió, hai trái tim đập mãnh liệt, hai người hô hấp dồn dập, đón hoa vũ đầy trời, xinh đẹp động lòng người.

      “A Thiến, ta đối tốt với nàng cả đời, nàng nhất định phải gả cho ta.” Thở dốc xong, lại ôm chặt nàng, thầm bên tai nàng lời hứa hẹn.

      A Thiến đem mặt chôn ở trong ngực , dám ngẩng đầu nhìn . Vừa cảm thấy ngọt ngào, lại vừa thẹn thùng đỏ mặt.

      Nàng dám với , nâng tay hứng cánh hoa rơi:“Thiếp muốn hái chút hoa trở về làm quế hoa cao.”

      Tuy là câu thông thường, lại động lòng người mà nhu nhuyễn ngọt ngào, làm trong lòng gợn sóng.

      Biết nàng thẹn thùng, cho đáp án, cũng cưỡng cầu, chỉ cười khẽ bắt được bàn tay bé trắng nõn, đưa tới bên môi hôn cái:“Tay như vậy có thể hứng bao nhiêu? Dùng áo choàng của ta , chính tay nàng phải cởi ra cho ta.”

      nâng cằm lên, để cho nàng động thủ cởi dây buộc áo choàng. Nàng đỏ mặt dám động thủ, bị nhắc nhở trễ giờ về, mới thể cởi áo choàng cho .

      lưu luyến thả thân thể mềm mại trong lòng, đem áo choàng trải mặt đất, lôi kéo nàng đến bên cạnh bàn đá. A Thiến vừa muốn ngồi xuống, lại bị đoạt ghế, nàng cùng so đo, chuẩn bị ngồi lên băng đá bên kia, lại bị cánh tay chụp tới, kéo nàng ngồi lên chân .

      Sắc mặt vừa mới khôi phục chút lại hồng thấu, nàng quen vô cùng thân thiết như vậy, nhưng cũng cự tuyệt.

      Nàng lấy ra hà bao trong tay áo cho :“Hà bao làm xong rồi, có thêu uyên ương, thêu cái này.” Sao nàng biết xấu hổ thêu uyên ương hí thủy cho chứ.

      Hà bao màu xanh dương tinh xảo khéo léo, mặt thêu màn hoa tử đằng như thác nước màu tím.

      Kỳ Kiêu thấy liền nhịn được nở nụ cười, làm ảo thuật lấy ra cây trâm khắc hoa tử đằng:“Ta cũng có cái này cho nàng, thích ?”

      Nét mặt A Thiến thoáng chốc kinh diễm, vô cùng thỏa mãn, tất cả đều in trong mắt .

      “Đều là hoa tử đằng, là thần giao cách cảm.” Tay cầm hà bao đặt cùng trâm hoa trong tay nàng, vui mừng, lại hôn cái bên má nàng.

      A Thiến cười né tránh , bị bắt được, lại muốn phạt nàng, cười đùa trong chốc lát, mặt trời đỏ dần dần ngã về tây.

      “Lại đây, ta đội lại khăn che mặt cho nàng.” Kỳ Kiêu biết về khăn che của nữ nhân, nghiên cứu trong chốc lát mới mang vào được cho nàng.

      đem hà bao cất vào ngực áo, kéo tay nàng đứng lên, đến lúc phải trở về.

      Áo choàng hứng được núi cánh hoa, Kỳ Kiêu tay xốc lên, tay nắm tay A Thiến về. trận gió lạnh thổi tới, A Thiến run lên chút.

      quay đầu:“Lạnh ? nhanh , trở về, lạnh.”

      A Thiến cúi đầu chuyện, cảm thấy có điểm thích hợp, dừng bước chân quay đầu nhìn nàng.

      “Nếu chàng có việc gạt thiếp, thiếp thực thương tâm.”

      A Thiến cắn môi, nhịn được :“Kỳ ...... Thiếp thể gả cho chàng, chàng là Vương gia, ngay cả Tống gia cũng ghét bỏ thiếp, huống chi......”

      nhíu mày ngắt lời nàng:“Đừng bậy, sao nàng so sánh ta cùng Tống gia. Tâm ý của ta nàng vẫn chưa sao? Nếu phải vì nàng, ta trở về làm Vương gia này làm cái gì, ở Thúy Bình Sơn so với ở kinh thành càng tiêu dao khoái hoạt hơn. Nàng yên tâm , Thái hậu là thân tổ mẫu của ta, bà ấy dám giết ta đâu, chỉ cần đánh chết ta, ta cưới nàng. A Thiến, nàng phải dũng cảm, nếu nàng lùi bước, chỉ còn ta lẻ loi mình tranh đấu cùng thế tục, nàng nhẫn tâm giúp ta sao?”

      Nếu động tâm, cho dù vạn kiếp bất phục cũng phải cùng tiến về phía trước.

      A Thiến tính tình bướng bỉnh, hít sâu hơi, ngẩng đầu nhìn :

      “Do ức năm đó nhất gặp lại,

      Vạn thế này tâm cùng quân đồng.”

      Kỳ Kiêu cầm tay nàng chặt, kiên định tiếng:“Tốt.”

      đến tường biên, thiếu niên cao lớn ngồi xổm xuống, nhờ nàng giúp phủi cánh hoa đầu. Tay cầm bao áo choàng giao cho nàng, tay kia nhàng ôm lấy nàng.

      “Dì có thể nhìn ra hay ?” A Thiến chột dạ sờ cánh môi sưng đỏ.

      nhân cơ hội lại trộm hôn cái nữa:“Bà ấy sớm muộn gì cũng nhìn ra, cần để ý.”

      “Đúng rồi, xe có ít thuốc bổ, nàng mang về , chốc lát đừng ở cửa Vệ phủ nhún nhường, làm người ta chê cười.” trước với nàng, thôi chút nữa nàng lại chạy mất.

      “Nhưng thiếp thể nhận thêm đồ của chàng nữa. Cây trâm quý giá này thiếp cũng nên nhận.” A Thiến còn cự tuyệt, nâng tay tìm cây trâm đầu, lại luyến tiếc hái xuống.

      “Nghe , phải điều dưỡng sức khỏe tốt, đừng làm cho ta đau lòng nữa. Có thứ tốt cho nàng cho ai? Ta cầm cho nữ nhân khác, lòng nàng ghen tị chua xót sao?”

      A Thiến cúi đầu lời nào, nàng thầm nghĩ Kiêu ca ca đối với nàng tốt, để vui vẻ với nữ nhân khác, nàng quả muốn.“Kiêu ca ca, chàng đừng để cho thiếp khó xử được ?”

      Nhìn bộ dáng nàng khó xử rối rắm, Mặc Kỳ Kiêu bất đắc dĩ thở dài, sợ nàng khó xử, lại muốn đem tốt nhất đều cho nàng.“Tốt thôi, qua vài ngày, ta tìm cơ hội đưa cho sư mẫu, bất quá, nàng trăm ngàn lần đừng từ chối, nhất định phải dùng.”

      Ôn nhu dặn dò, rồi mới ôm nàng nhảy lên nửa thành tường, qua chỗ hoang tàn đổ nát, nhàng đem nàng đặt mặt đất. Tiết Lục cùng Đan Quế lên đón, trở về theo đường cũ.

      A Thiến dọc theo đường đều cúi đầu, chột dạ sợ bị người khác phát bí mật.

      Tiết Lục nhìn lên Vương gia nhà mình ngồi lưng ngựa bộ dáng hăng hái, biết rằng thành công, hôm nay trở về lại có trọng thưởng, hắc hắc!
      NGÂN TRÚC, Chris_Luu, vo tam11 others thích bài này.

    3. Bé Muỗi dễ thương

      Bé Muỗi dễ thương Well-Known Member

      Bài viết:
      102
      Được thích:
      1,558
      @ bạch dương Tiếp đê, mà chương này toàn A Thiến ko ah. Kiêu ca dụ dỗ thành công rồi.

    4. Bé Muỗi dễ thương

      Bé Muỗi dễ thương Well-Known Member

      Bài viết:
      102
      Được thích:
      1,558
      CHƯƠNG 20

      Editor: Bé Muỗi

      Tháng 9, trời mau tối, xe ngựa treo đèn phía trước soi đường, A Thiến về đến Vệ phủ, Kỳ Kiêu giúp nàng xuống xe, giọng : “Ta đưa nàng vào, có chuyện gì nàng cứ kêu Đan Quế tới tìm ta.

      A Thiến gật đầu, nhìn ánh mắt lưu luyến, sợ bị người khác nhìn thấy, phải xoay người bước nhanh vào nhà.

      Tử Hề cùng Vệ gia muội muội Vệ Viện đứng ở chính viện thưởng hoa cúc, hai hài tử của Vệ gia là long phượng thai, năm nay 12 tuổi, hai huynh muội đều là tiểu oa nhi mặt tròn trịa, trắng trẻo mập mạp thực đáng . Ca ca tên Vệ Dục, muội muội tên Vệ Viện.

      “Hề Nhi, muội xem, tỷ mang cái gì về đây.” A Thiến hưng phấn giơ giơ áo choàng lên khoe nàng.

      Hai nương tò mò đuổi theo, vào nhà chỉ thấy A Thiến đem áo choàng đặt lên bàn, mở ra là đống hoa quế.

      “Đây là...... Đây là hoa quế của nhà chúng ta!” Tử Hề kích động bốc lên nắm, đưa đến gần mũi hít vào, quả nhiên là hương vị trong mộng. Nàng biết hôm nay Khang Quận vương mang tỷ tỷ đến nhà cũ của Nhiễm gia, kỳ nàng cũng rất muốn , chỉ là nàng tự hiểu, biết Khang quận vương muốn cho nàng theo.

      “Ngày mai chúng ta làm quế hoa cao cùng bột củ sen trộn đường hoa quế cao.” A Thiến hai mắt sáng rỡ.

      Tử Hề cười rạng rỡ, trong mắt lại ngân ngấn nước, yên lặng gật đầu.

      Vệ Dục ngồi ở trong thính đường chờ biểu tỷ xinh đẹp về rồi cùng nhau ăn cơm chiều, thấy ba người các nàng vẻ mặt hưng phấn vào, nhịn được xít tới.

      Hề biểu tỷ muốn khóc, Vệ Dục cảm thấy hai biểu tỷ đẹp như thiên tiên, lại có mệnh khổ như vậy, ngay cả nhà cũng có, ông trời có đức.

      Vệ phu nhân từ phòng trong ra, nhìn thấy bàn đầy hoa quế, trong lòng cũng đau xót. Đây là hoa tỷ tỷ nhất, nay tỷ tỷ lại ở Thương Lang sơn, biết bên kia có cây hoa quế hay .

      Lại nhìn đến áo choàng màu đen đựng hoa quế, khỏi nhướng mày. Nhìn lại người A Thiến quần áo chỉnh tề, ngay cả áo choàng màu đỏ cũng có nếp nhăn, mới an tâm chút.

      “Tỷ tỷ, hoa tóc tỷ đẹp!” Nha hoàn thắp đèn, Vệ Viện chú ý tới cây trâm hoa đầu A Thiến.

      Tử Hề ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên là đẹp sao tả xiết, rung động lòng người. Tỷ tỷ luôn nhận được đồ tốt nhất. chỉ là trang sức, người cũng tốt đẹp hơn. Khuôn mặt kiều diễm, trong mắt lấp lánh ánh hạnh phúc, ánh nến soi đến càng lung linh hơn.

      Chắc là Khang Quận vương làm tỷ tỷ vui vẻ, có nam nhân như vậy thích tỷ tỷ, vừa tuấn ôn nhu lại vừa thấu hiểu lòng người, Tử Hề nhìn tỷ tỷ, thực lòng vui mừng cho tỷ ấy.

      Tần thị mặt càng ngày càng lạnh:“Con lại nhận đồ của ?”

      A Thiến chột dạ cúi đầu:“Huynh cứ bắt con nhận, con cũng có biện pháp từ chối.”

      “A Thiến, con có biết mấy thứ này giá trị bao nhiêu tiền hay ? Lần trước, tặng ngọc như ý, ngọc bội đều là vật vô giá, kẻ có tiền chưa chắc mua được. Khang Quận vương đối với con như vậy, sớm vượt ra khỏi chức trách của nghĩa huynh, A Thiến con có hiểu hay ?” Tần thị nóng nảy, cũng quản mấy đứa đều đứng ở đây, cứ thế mà răn dạy, cho bọn họ nghe cũng tốt, cùng nhau nhớ kỹ.

      “Dì đừng nóng giận, con kêu Vương gia mang hết về, nếu dì muốn nhận đồ của .” A Thiến sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, cắn chặt môi, tay liền chạm vào cây trâm búi tóc. Kỳ , lúc lên xe ngựa, nàng muốn lấy xuống, nhưng cho phép, đành lòng phật ý của .

      Vệ Dục nhìn trái nhìn phải, vui cười :“Mẫu thân tức giận làm gì, Khang Quận vương luôn luôn trọng nghĩa khinh tài, mấy ngày trước, ở Quốc Tử Giám, tay cầm cây quạt ngọc cốt nạm vàng, Hàn Bân thích buông tay, Khang Quận vương vung tay lên liền tặng cho . Vương gia tiền nhiều lắm, để ý tiền đâu, nương, chúng ta để ý làm gì. Làm nghĩa huynh của tỷ tỷ, đưa kiện trang sức cũng tính là cái gì.”

      Tần thị thở dài, cảm xúc vững vàng :“Ta cũng phải để ý đến tiền, ý là ở tỷ tỷ con, ngốc tiểu tử.” Trang sức sao có thể tùy tiện đưa, chuyện này là do hai hài tử ái mộ tặng cho nhau, nhưng có thể đến với nhau sao?

      Vệ Viện và Hề Nhi cũng vội vàng lên tiếng khuyên nhủ, Tần thị bị mấy đứa khuyên, có cách nào khác, đành nở nụ cười giọng :“A Thiến cũng đừng để ý, chuyện Khang Quận vương tặng lễ ta gặp qua, con nhận cũng có vạn biện pháp ép con nhận. Về sau con được phép ra ngoài cùng , miễn cho sinh chuyện tai tiếng. Chờ đại ca con vào kinh thành, có nó che chở, đâu ta cũng yên tâm. Thế nào cũng đừng nhượng bộ, người ta nghĩ chúng ta dễ dãi, nhanh ăn cơm .”

      Vừa vào bàn ăn cơm, đột nhiên có gia đinh báo lại, là Từ Thất gia phủ Định quốc công sai người đưa đồ tới.

      Tần thị dở khóc dở cười, chỉ phải cho người cầm vào.

      Hai gánh đồ lớn nặng được khiêng vào, mắt các nương sáng ngời:“Hành lý của chúng ta.”

      A Thiến cùng Tử Hề cũng buông đũa, chạy tới kiểm tra đồ đạc của mình, A Thiến giải thích :“Dì, chúng con vốn là thuyền đến kinh thành, tới hồ Hành Thủy gặp bão lớn làm thuyền lật, chúng con đổi thành xe ngựa vào kinh. Đây là hành lý tụi con mang đến từ Thúy Bình Sơn, xem ra người Từ phủ tìm được cái thuyền kia rồi.” Nàng dám chuyện rơi xuống nước.

      Tử Hề đột nhiên lo lắng nhìn về phía tỷ tỷ:“ thấy bức họa của muội?”

      A Thiến kiểm tra xong đồ của mình: “Đồ của tỷ thiếu cái gì. Là bức họa kia sao?”

      Tử Hề lo lắng gật đầu, vội la lên:“Làm sao bây giờ a?”

      Thanh địch bằng ngọc ở đây, hai món này đều là do nương để lại cho nàng, bức họa tưởng niệm cha mẹ lại có, Tử Hề nóng lòng tay run lên.

      Tử Thiến vội vàng đến an ủi nàng:“Muội cũng đừng quá lo lắng, ngày mai chúng ta tìm người đến phủ Quốc Công hỏi chút, nhìn xem có phải vẫn còn ở đó hay ?”

      Tử Hề làm sao chờ được:“Đừng chờ đến ngày mai, hôm nay còn chưa quá tối, chắc Từ tướng quân cũng chưa nghỉ ngơi đâu, hôm nay hỏi .”

      A Thiến gật đầu, lại sợ người ta truyền lời đúng, kêu Tử Hề viết phong thư cho Từ Vĩnh Hàn, hỏi về bức họa.

      Tử Hề cảm thấy viết phong thư ngược lại dường như có vẻ có cái gì bí mật, nên viết tấm thiếp đỏ, có thể cho người ta thấy nàng viết gì đó, cần ngờ vực vô căn cứ.

      Định Quốc Công phủ

      Sau cơm chiều, mọi người trong Từ gia ở thượng phòng uống trà chuyện phiếm.

      Quốc Công gia có hai con trai, trưởng tử là thế tử, cũng chính là cha ruột Từ thất thiếu gia. và đại ca là do phu nhân thế tử sinh, chẳng qua lúc sinh đứa thứ ba mất vì khó sinh , đứa cũng giữ được. Từ lão tam cùng nữ nhi duy nhất của Từ gia Từ Mộng là do tiểu thiếp Phùng thị sinh, phu nhân qua đời nhiều năm, lão gia luôn mang binh ở tại biên quan, đem bà nâng lên làm chính thê.

      Con trai thứ hai của Quốc Công gia là Trấn Hải Thống Nhất Quản Binh, vẫn ở ranh giới Nam Hải xa xôi, nhà chi thứ hai nhiều năm vào kinh.

      Bên người phu thê lão Quốc Công gia cũng chỉ có con trai, ba tôn tử, cháu . Con cháu đều có quân vụ trong người, hàng năm ở nhà, chỉ có lễ mừng năm mới thay phiên nhau trở về đoàn tụ.

      Bình thường chỉ có cháu dâu cả, cháu dâu thứ ba cùng cháu Từ Mộng hầu hạ.

      Cũng may tam phu nhân sinh con trai ba tuổi, nhũ danh gọi Hổ Tử, khoẻ mạnh kháu khỉnh rất đáng , có ở bên người nên tổ phụ tổ mẫu thiếu chuyện vui.

      Định Quốc công ôm Hổ Tử, cười ha ha chuyện với vãn bối:“Phụ thân các con gởi thư, trấn thủ biên quan về dự lễ mừng năm mới , chỉ cho lão đại và lão tam trở về, tháng 11 được về nhà, còn có thể mừng thọ cho tổ mẫu các con.”

      Lời này vừa ra, tam phu nhân hai tròng mắt sáng rực, nhếch khóe miệng nghẹn ý cười.

      Đại phu nhân ánh mắt bình thản, tròng mắt biểu lộ ý gì.

      Từ thất thiếu gia nhìn lướt qua hai tẩu tử, mặt chút thay đổi uống trà.

      “Lão Thất nha, cha con ở trong thơ cố ý nhắc tới việc hôn nhân của con, năm nay con 21 tuổi, cũng thể lại bỏ qua cho con. Mau nhờ tổ mẫu con kiếm nhà tốt định việc hôn .” Định quốc công biết làm sao với đứa cháu này, lúc trước lão đại coi trọng kinh thành đệ nhất tài nữ, ép cưới người ta, cũng chính là đại phu nhân Chân thị tại. Tuy Chân thị vẫn tình nguyện, tốt xấu cũng coi như thành gia.

      Từ Vĩnh hàn còn được hơn, ba năm trước nghị hôn cho liền có đại xảy ra.

      Khi Thái hậu dâng hương ở Pháp Hoa tự gặp tiểu tử tuấn tú lịch , cứ nghĩ rằng đem cửu công chúa gả cho , liền thương nghị cùng lão thái quân ở thiện phòng. Ai ngờ hai lão thái thái vừa đàm đạo, ở tiền viện Mai Lâm, liền động thủ. Từ thất thiếu gia đánh mặt cửu công chúa nở hoa rồi nghênh ngang mà .

      Cửu công chúa mặt toàn là bùn và tuyết, chạy đến trước mặt Thái hậu khóc kể, nếu gả nàng cho Từ thất thiếu gia, nàng kiếm cây và dây thừng treo cổ. Hôn liền chết như vậy, Định Quốc công tức giận, lên điện, thỉnh Hoàng thượng trị tội. Hoàng thượng khoan dung, cũng xử phạt gì, chỉ tiểu hài tử hiểu chuyện, cần làm lớn chuyện.

      Định Quốc công dùng gia pháp đánh trăm roi, ném cho Triệu lão tướng quân, bắt tòng quân. Người rồi, lão thái quân cũng nhàn rỗi. Nghĩ rằng cửu công chúa kia được nuông chiều từ bé, tính tình cũng ngang ngược, thích hợp với Từ thất thiếu gia. Tìm người ôn nhu, liền nhìn trúng nữ nhi nhà Lễ bộ Thượng thư, từ xưa hôn nhân chính là do cha mẹ định, bà mai tiếp lời, Từ thất thiếu gia có ở nhà cũng quan trọng, Từ gia tìm bà mối tới cửa cầu hôn.

      Nghe là Từ thất thiếu gia đánh cửu công chúa, nương người ta mảnh mai sợ tới mức vào ban đêm, nhảy hồ tự tử tại ngay hậu hoa viên, may mắn được biểu ca tạm trú ở nhà nàng cứu, mới bảo trụ mạng. Lễ bộ Thượng thư xấu hổ tự mình tới nhà tạ tội, lui hôn.

      Ở Đông hải xa xôi, Từ Vĩnh Hàn nghe việc này, tức giận viết phong thư về nhà, nếu lại đính hôn cho , liền ra biển tự sát.

      Lão thái quân tức giận, mắng hỗn tiểu tử này hiểu chuyện, ngươi còn muốn ra biển tự sát, ngươi cũng nhìn cái, ở kinh thành còn có nương nào dám gả cho ngươi sao?

      Nhớ tới chuyện cửu công chúa làm hỏng thanh danh của mình, Từ Vĩnh Hàn tức đến mức muốn đập bàn. tuy rằng thô lỗ táo bạo, nhưng cũng đến mức đánh nữ nhân. Chỉ do trời xui đất khiến.

      “Lão Thất, Lão Thất...... đến hôn , mặt con sao có phản ứng gì vậy?” Lão thái quân lại sốt ruột .

      Từ Vĩnh Hàn mặt chút thay đổi câu:“ phải rồi sao, tổ mẫu cứ an bài là tốt rồi.”

      “Ngươi hỗn tiểu tử này, ngươi thể để mặc cho ta nha, qua vài ngày có hội ở Bạch Tháp tự, ngươi phải theo ta dâng hương, nếu có coi trọng nương nào, liền tiếng cùng tổ mẫu.” Lão thái quân dám an bài cho .

      Từ Vĩnh Hàn rầu rĩ hừ tiếng xem như đồng ý, thấy gia phó tiến vào :“Thất gia, Nhiễm gia nhị nương sai người đưa tới cho ngài.”

      Mấy ánh mắt Từ gia đều xoáy vào đây.

      Nhiễm Tử Hề đưa tờ giấy? Chuyện này giống phong cách của nàng. Từ Vĩnh Hàn tưởng, có thể là vì đem hành lý qua, nàng viết thiếp cảm tạ. chút để ý mở tờ giấy ra, quả nhiên nhìn thấy hàng chữ xinh đẹp. Chữ như người, mềm mại xinh đẹp,“Xin hỏi Từ tướng quân”, Từ Vĩnh Hàn lần đầu tiên gặp người đem ba chữ ‘Từ tướng quân’ viết mềm mại phiêu dật như vậy, ánh mắt thêm vài phần nhu hòa.

      Đọc xuống phía dưới, lại đột nhiên bạo nộ lên.

      “Có từng thấy qua bức họa?”

      Xế chiều hôm nay, lúc gia đinh đem hành lý đến, thấy bức họa kia. Bị nước làm ướt cái góc, hên là còn có thể thấy , mở ra nhìn thoáng qua công tử tuấn tú mặt mày như vẽ, liền ghét bỏ ném vào bên. Nữ tử khuê các sao có thể tuân thủ lễ nghĩa như vậy, dám tự giữ bức họa nam nhân, bị người phát , thanh danh còn bị hủy sao. Từ Vĩnh Hàn “ mảnh hảo tâm” đem họa trừ hạ, cho nàng an tâm làm nương tốt, đừng nhớ thương tiểu bạch kiểm nữa.

      là muốn tìm lại?

      tức giận xé tờ giấy xoạt xoạt vài cái, rồi giẫm nát, giận dữ hét:“Ngươi về cho nàng ấy biết, có.”

      Gia phó sợ tới mức dám lời nào, vừa muốn ra ngoài, thấy Từ Vĩnh Hàn đứng lên ra khỏi phòng.

      Định Quốc Công nghi hoặc :“Nhiễm gia nhị nương là người nào?”

      Lão thái quân nháy mắt với tam phu nhân, quay đầu cười : “Ngày đó, Quốc Công gia ở nhà, Lão Thất dẫn theo hai nương Nhiễm gia về, là đường từ Giang Nam vào kinh. Chính là hai cháu của An Bình bá trong Ngũ Công Nhớ Nhà Án ngày trước, nay trở thành hai tiểu mỹ nhân.”

      Định Quốc Công gật đầu:“Nhiễm gia tuy là suy tàn, nhưng nhà bọn họ là dòng dõi thư hương, đứa phẩm hạnh vậy cũng kém, nếu Lão Thất có ý, miễn cưỡng cưới cũng phải thể.”

      Lão thái quân thở dài, tại bà cầu gì với cháu dâu, có thể sinh con là được.“Ta hỏi qua , cần suy nghĩ trả về cho ta hai chữ, cưới.”

      Tam phu nhân đem mấy mảnh giấy nhặt lên, ghép lại cũng nhìn được.“Lão thái quân, chỉ có thể đọc được tướng quân, họa, hình như là về chuyện vẽ.”

      Lão Thất vụng trộm vẽ cho người ta bức họa? có khả năng, tôn tử bà nếu có bản lĩnh này, sớm cưới được vợ, còn cần bà quan tâm sao?

      “Thôi, hội chùa rồi sau.” Lão thái quân quyết tâm, năm trước muốn định hôn cho , liền cùng Quốc Công gia thương lượng ngày sinh năm nay mời nhiều nương trong độ tuổi thích hợp đến dự.
      NGÂN TRÚC, Chris_Luu, vo tam11 others thích bài này.

    5. Bé Muỗi dễ thương

      Bé Muỗi dễ thương Well-Known Member

      Bài viết:
      102
      Được thích:
      1,558
      CHƯƠNG 21

      Editor: Bé Muỗi
      Trong Thính Tùng uyển, Mặc Kỳ Kiêu dọn xong rượu và thức ăn, chờ Từ Vĩnh Hàn trở về.

      “Thất ca, đến đây, uống với đệ chung rượu.” Vừa thấy thân ảnh cao lớn vào, đứng dậy nghênh đón.

      Từ Vĩnh Hàn cũng chuyện, đến bên bàn, cầm ly rượu lên uống hơi cạn sạch.

      “Ai chọc giận Từ tướng quân vậy?” Kỳ Kiêu cảm thấy có điểm kỳ lạ.

      “Đừng với ta ba từ này.” Từ Vĩnh Hàn tức giận tự rót thêm ly nữa.

      Mặc Kỳ Kiêu cũng hét lên, chỉ ngồi ghế, cười hì hì nhìn .

      “Nhìn cái gì? Nhìn mặt đệ cười đáng khinh, hôm nay được như ý nguyện rồi phải ?” Từ Vĩnh Hàn biết hôm nay đưa Nhiễm Tử Thiến nhà cũ của Nhiễm gia.

      Mặc Kỳ Kiêu cũng giận, chỉ cười ha ha, cười đủ, hắng giọng :“Đệ cùng A Thiến là lưỡng tình tương duyệt. Làm sao đệ dám động tay phá hư thanh danh của nàng? Người trong lòng, lúc nào cũng muốn gặp mặt, chỉ cần thấy nàng đệ cảm thấy hạnh phúc. ngày gặp như cách ba thu.”

      “Ít nhảm, uống rượu .” Từ thất thiếu gia lười nghe kể lể.

      “Thất ca, buổi sáng ngày mai có quế hoa cao ăn, tối nay huynh muốn đâu , mai ở nhà chờ, bằng đệ ăn hết, chừa cho huynh đâu.”

      Từ thất thiếu gia khinh thường cười nhạo tiếng, muốn ăn cái gì có, còn phải ở nhà chờ ăn quế hoa cao sao.

      Buổi tối hai người đều ngủ được, người hừng hừng lửa tức giận, người cười ngọt ngào nhớ lúc được ôm nhuyễn ngọc nhu hương trong lòng.

      Lúc ăn sáng, Tiết Lục mang đến hộp gỗ tinh xảo, lấy ra bốn ngăn điểm tâm. Theo thứ tự là hoa quế tô bính, chè đào hoa quế, khoai sọ hấp hoa quế, bột củ sen đường hoa quế cao.

      “Đại nương , nhờ Vương gia viết ra món nào là nàng ấy làm, món nào là do nhị nương làm, rồi cho Đan Quế mang về. Nếu viết sai, bị phạt.”

      Điểm tâm này bọn họ đều từng ăn qua, nhưng món điểm tâm xinh đẹp như vậy là lần đầu gặp. Mỗi món đều được trang trí đẹp, có món dùng cánh hoa quế xếp thành hình dạng rồi rưới mật lên, có món dùng củ cải khắc thành hoa hoặc động vật .

      Mặc Kỳ Kiêu chậc lưỡi:“Đẹp như vậy, ăn tiếc.”

      Từ Vĩnh Hàn biết nha đầu kia thích nhất làm mấy điều này, lúc ở Thúy Bình sơn, trừ lần bực bội với , mấy lần sau nàng đều làm món ăn vừa đẹp vừa ngon cho . lâu có ăn món nàng làm, Từ Vĩnh Hàn cầm lấy khối bột củ sen đường hoa quế cao bỏ vào miệng, mùi thơm ngát mềm mại, vừa vào miệng liền tan , ngọt mà ngán, món này nhất định là nàng làm.

      Mặc Kỳ Kiêu thấy động thủ, cam lòng yếu thế, cầm lấy khối hoa quế tô bính, vừa thơm vừa mềm, hương ngọt vừa miệng, lại nhanh tay ăn thêm cái. Hương vị giống với bình thường, có ma lạt tiên hương, lại ăn thêm cái, lại có vị được nướng lên. khỏi nở nụ cười, món này nhất định là A Thiến làm, chỉ có A Thiến quỷ linh tinh này mới nghĩ đến mỗi miếng vị.

      Viên chè đào bên ngoài bọc tầng bột hạt dẻ, cắn cái chảy ra mật hoa quế, món này khẳng định cũng là A Thiến làm, ngày hôm qua hai người vừa mới đính ước, ngọt giống như mật này vậy.

      Mặc Kỳ Kiêu viết xong tờ giấy, kêu Tiết Lục mang ra ngoài.

      Nam nhân bình thường cũng thích ăn đồ ngọt, cho nên các nương đưa tới nhiều món, nếu muốn ăn nhiều cũng đủ.

      “Thất ca, dù cho ăn điểm tâm, cũng ngon như nương đâu.” Mặc Kỳ Kiêu đầu đuôi bỏ lại câu, vội vàng Quốc Tử Giám .

      Còn chưa bắt đầu học, đại sảnh có lão sư, chỉ có nhóm học sinh đàm luận khí thế. Khang Quận vương từ cửa vào, ngồi ở trong góc nghe bọn họ chuyện.

      Nghe xong lập tức phát ra là Tống Dật giải thích bài học hôm qua. Nếu dứt bỏ ân oán cá nhân, cảm thấy Tống Dật là người tốt, tướng mạo tài học đều xuất sắc.

      Tiểu công tử Vệ Dục cầm chung bằng sứ tiến vào, đến chỗ ngồi của mình, mở ra ăn.

      “ Cái gì thơm quá vậy, Vệ Dục ngươi ăn cái gì?” Thế tử Cảnh An hầu Hàn Bân tham ăn kề sát bên cạnh.

      “Biểu tỷ đệ làm bột củ sen đường hoa quế cao, huynh nếm thử .” Vệ Dục hào phóng đưa chung ra.

      Khang Quận vương nhìn về phía bên này, hai loại A Thiến làm có mang đến, món ăn mà nữ nhân của làm thể cho các nam nhân khác ăn.

      “Uhm, ăn ngon , có nhiêu đây à?” Hàn Bân ăn ngon thành nghiện.

      “Vốn hoa quế nhiều, ở nhà đệ cũng chưa kịp ăn, chỉ mang đến được nhiêu đây.”

      “Kêu biểu tỷ đệ làm thêm .”

      đợi Vệ Dục trả lời, Tống Dật đột nhiên nắm hai vai , mọi người đều sửng sốt, thậm chí ai thấy tiến lên như thế nào.

      “Biểu tỷ của đệ? Là biểu tỷ nào?” Tống Dật lo lắng hỏi.

      “Nhiễm gia biểu tỷ đó, hai mỹ nhân đẹp như thiên tiên.” Vệ Dục hai tròng mắt lóe sáng, mặt tràn đầy biểu tình tự hào, bọn người Dương Duệ giật mình nhìn Tống Dật, nghe xong lời này, lại nổi lên hứng thú.

      “Nhiễm gia? Là biểu tỷ nào của Nhiễm gia?” Tống Dật cảm xúc kích động, dùng sức lay động .

      Vệ Dục biết hôm nay bị cái gì,“Chính là biểu tỷ xinh đẹp cùng Hề biểu tỷ.”

      A Thiến trở lại, A Thiến hồi kinh.

      Tống Dật mừng rỡ như điên:“Các nàng ở nhà đệ? Vào kinh khi nào?”

      “Đúng rồi, được mười ngày.”

      “Sao đệ sớm?” Tống Dật chạy như điên ra ngoài, thiếu chút nữa hôn luôn cánh cửa phòng, cũng quản chuẩn bị vào học, thẳng đến Vệ phủ.

      Tống Dật trốn học, đây chính là tin tức quan trọng nhất của Quốc Tử Giám, nghe là liên quan đến biểu tỷ của ai đó, thể làm cho người ta hoài nghi động cơ của . Lúc vào học, nhóm học sinh miệng tụng [chi, hồ, giả, dã], trong lòng mở ra viễn cảnh chuyện tài tử giai nhân kiều diễm, đám hóng cổ chờ Tống Dật về.

      Tống Dật đến Vệ phủ, cầu kiến Vệ phu nhân. Chứng thực A Thiến quả đến kinh thành, nhưng Vệ phu nhân cho phép gặp nàng. Tống Dật quỳ mặt đất đau khổ cầu xin nửa canh giờ, Tần thị cắn răng nhất quyết cho gặp, cuối cùng mặc kệ quỳ ở tiền thính.

      Tống Dật biết mình làm sai cái gì, thất hồn lạc phách lủi thủi về nhà, cho mẫu thân biết A Thiến hồi kinh, ở tại Vệ gia.

      Mẫu thân Liễu thị bất chợt bừng tỉnh đại ngộ:“Ngày hôm trước, Tần thị có đến nhà chúng ta, ta nghe bà ấy đến đây nên thượng phòng chào hỏi bà ấy, ai ngờ vừa tới cửa, chỉ thấy bà ấy hầm hầm tức giận ra, cũng để ý đến ta, bước nhanh.”

      Tống Dật nghĩ nghĩ, đỡ trán :“Chắc là tổ mẫu lời nên , chọc giận người ta.”

      Mẫu tử hai người đến phòng lão thái thái hỏi chuyện gì xảy ra, Tống lão thái thái ưng ý nương Nhiễm gia, tôn tử của bà xứng với người tốt hơn. Tống Dật biết tổ mẫu cố chấp, nhiều cũng vậy, chỉ quỳ xuống câu:“Con - Tống Dật cuộc đời này phải A Thiến cưới, thỉnh tổ mẫu cần xen vào hôn của con nữa, bằng con xuống tóc làm hòa thượng.”

      Tống lão thái thái tức giận ném chén trà vào , trúng, rơi mặt đất vỡ nát.

      Liên tục ba ngày, Tống Dật đến Vệ phủ cầu kiến A Thiến. Vệ Bác vô cùng khó xử, bên là thê tử cố chấp, bên là ái đồ kiên định. Cuối cùng cũng chỉ có thể khuyên Tống Dật:“Tử Lâm vào kinh, trước hết con cứ chờ , chờ đến đây, nếu vui vẻ cho ngươi gặp, việc này thế là xong.”

      Ngày thứ tư, Tống Dật tới, ngày thứ năm Khang quận vương lại tới nữa.

      Tần thị tiếp tục chắn cửa, sống chết cho gặp A Thiến.

      “Ta đến hôm nay, quả có tin tức rất quan trọng phải gặp mặt A Thiến, là về Tử Lâm.” Khang Quận vương vẻ mặt nghiêm túc.

      “Có chuyện gì, thỉnh Vương gia với dân phụ , dân phụ truyền đạt lại.” Tần thị chưa thấy qua bộ dáng nghiêm túc như vậy, trong lòng tràn đầy lo lắng.

      được, chỉ có mình ta mới có quyền với nàng.” Khang Quận vương nghiêm mặt ngồi xuống.

      Tần thị nhìn , trong lòng quả sợ hãi, chỉ phải kêu nha hoàn gọi A Thiến ra.

      “Kiêu ca ca.” A Thiến ngọt ngào kêu tiếng, nhìn thấy vẻ mặt dì nghiêm túc, thể thu lại nụ cười.

      Khang Quận vương đứng dậy, vẻ mặt nghiêm túc chỉ ghế dựa bên cạnh:“Ngồi xuống, ta có đại muốn với nàng.”

      A Thiến thấy nghiêm túc như vậy, trong lòng hồi hộp, đến bên ghế dựa ngồi xuống, gắt gao nhìn hỏi:“Làm sao vậy?”

      “Đại ca xảy ra chuyện.”

      P/s: Các bạn đoán xem đại ca xảy ra chuyện gì. Tội nghiệp. Đại ca mà xảy ra chuyện xấu A Thiến chỉ còn lại mình.
      NGÂN TRÚC, Chris_Luu, vo tam6 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :