1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Kiều nương y kinh - Hi Hành (C64) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      15.Chương 8: Xưng hô

      "Tiểu thư nhà nô tì hết ngốc rồi." Bán Cần vội vàng khấu đầu .

      Trình đại phu nhân nâng tay ngăn nàng chuyện.

      "Ta làm Thất Nương, ta làm Thất Nương." Bên này Trình Lục Nương ngồi ở bàn, đem bàn cờ trước mặt đẩy đổ, phát ra thanh soạt soạt, cùng của nàng tiếng quát tháo, trong phòng ầm ĩ.

      "Ngươi đừng náo loạn nữa." Trình đại phu nhân nhíu mày quát.

      Trình Lục Nương vẫn là sợ mẫu thân, bĩu môi dám kêu tiếp.

      Trong phòng yên tĩnh chút, Trình đại phu nhân ho , nhìn về phía vú già.

      "Đại tiểu thư năm nay bao nhiêu tuổi?"Nàng hỏi.

      "Ước chừng mười bốn tuổi." Bán Cần vội đáp.

      Trình đại phu nhân mang theo vài phần ghét bỏ liếc nhìn nàng cái, vú già cũng mang theo vài phần bất mãn liếc Bán Cần.

      Nhóc con vô lễ, gia giáo.

      "Thưa phu nhân, qua đoan ngọ liền mười bốn tuổi rồi." Vú già , "So với Tứ Nương, Ngũ Nương hơn nửa tuổi."

      Trình đại phu nhân mang theo vài phần hồi ức.

      "Đúng vậy, lúc trước ta nhớ các nàng là nối nhau có bầu."Nàng .

      Lúc ấy chi thứ hai Trình gia Chu thị mang thai, người trong nhà đều nhàng thở ra, vì muốn cầu phúc cho đứa , tỏ vẻ mình khoan hồng ưu đãi, Chu thị còn cho nhóm thiếp thất ngừng thuốc, cho nên sau khi Chu thị mang thai nửa năm, hai thiếp thất chi thứ hai cũng đều có mang.

      Còn nhớ khi đó cả nhà dưới vui mừng, Trình lão thái gia ngày ngày tính toán tên, nghĩ tới. . .

      Trình đại phu nhân thở dài.

      Lúc ấy có bao nhiêu vui mừng, về sau có bấy nhiêu tức giận, cho nên, đại tiểu thư này đều bị coi phải là người Trình gia, ngay cả đứng hàng thứ đều cố ý bị quên rồi.

      "Nhũ danh của nàng . ."Nàng nghĩ nghĩ hỏi.

      "Kiều Nương, Kiều Nương, tiểu thư kêu Kiều Nương, là ngoại Lão phu nhân đặt." Bán Cần vội vui mừng đáp.

      Kiều Nương. . . .

      Trình đại phu nhân thầm bĩu môi.

      "Vậy còn gọi Kiều Nương , dù sao cũng là tâm ý của ngoại Lão phu nhân."Nàng .

      Trình Lục Nương thở ra, tốt quá, mình cần đổi tên rồi.

      "Đại phu nhân, tiểu thư ở nhà đứng hàng thứ thứ tư, ngày ấy thường xưng hô. . ." Bán Cần chần chờ .

      Người Trình gia mà sắp xếp theo trật tự , nghe giống như phải người bình thường ở Trình gia, ra cũng dễ nghe.

      " kêu Kiều Nương kêu là Kiều Nương, ngươi nghe hiểu sao?" Trình Lục Nương quát.

      Xem vị này hơn so với tiểu thư nhà mình, lại tùy ý trước mặt Trình phu nhân , Bán Cần đoán được là người nào, vừa mới vào nhà, nàng thể gây chuyện phiền toái cho tiểu thư , Bán Cần vội cúi đầu ở sàn nhà, ngớt lời thứ tội.

      " tiểu ngốc tử còn cần tên làm gì!" Trình Lục Nương vừa hừ vừa , mang theo vài phần thư thái.

      Bán Cần cúi người chần chờ chút.

      "Tiểu thư nhà nô tì tốt lắm, ngốc rồi."Nàng cười làm lành .

      Trong phòng mọi người từ chối cho ý kiến.

      " , Đại phu nhân, tiểu thư nhà nô tì tốt lắm." Bán Cần quýnh lên .

      "Ngốc tử biết , tốt cái gì mà tốt!" Trình Lục Nương che mũi, quạt chiếc quạt tròn .

      ", , tiểu thư có thể ." Bán Cần vội phủ nhận, lại nhìn Trình đại phu nhân, "Đại phu nhân, người còn nhớ , ở cửa, tiểu thư nhà nô tì kêu phụ thân đấy."

      Trình đại phu nhân giật mình nhớ tới, ở dưới đèn lồng ngoài cửa, nàng kia xốc lên áo choàng thi lễ kêu phụ thân.

      Cử chỉ ngơ ngác, thanh bình thản, nhìn giống như Con Rối bị giật dây .

      "Ngươi dạy sai, ngày sau dạy tiểu thư nhà ngươi cho tốt ."Nàng thản nhiên , mắt nhìn tiểu nha đầu này, "Ngươi là nha đầu Chu gia ?"

      Bán Cần gật gật đầu lại lắc đầu.

      "Nô tì là Chu lão phu nhân mua, giao cho tiểu thư, cho nên cũng xem như người Chu gia."Nàng .

      Này cũng phải người Trình gia chúng ta , Trình đại phu nhân lười thêm nữa, nhìn về phía này vú già.

      "Vẫn là cái sân kia, cho qua vú già phục vụ , cho thêm 2 tiểu nha đầu vẩy nước quét nhà, trong phòng bếp cũng cho thêm người."Nàng .

      Vú già ‘vâng’.

      "Ngươi xuống , trở về hầu hạ tốt. . . Kiều Nương." Trình đại phu nhân nhìn về phía Bán Cần .

      Bán Cần ‘vâng’.

      "Tiểu thư nhà nô tì choáng váng, phu nhân cùng với các lão gia đều gặp lần ."Nàng .

      thấy cũng đủ phiền toái rồi. . .

      Trình đại phu nhân ừ tiếng.

      "Nàng thân mình tốt, đừng xem, chăm sóc cho tốt ."Nàng thản nhiên .

      Bán Cần còn muốn gì nữa, này vú già kiên nhẫn trừng cái, đứng lên trước.

      " thôi."Nàng , vội vàng kéo Bán Cần đứng dậy.

      Bán Cần đành phải đứng dậy lui ra ngoài.

      "Về sau chú ý điểm, ai cũng đừng đến cái sân kia, nếu để cho ta biết, ta cho các ngươi đạo quán thanh tu!"

      Lời Trình đại phu nhân trong phòng truyền đến.

      Bán Cần có chút phẫn nộ, về đến nhà, chỉ ngay cả phụ thân mẫu thân bác trai bác cũng thể chính thức gặp lần, ngay cả bọn tỷ muội đều cho phép tiếp cận, vẫn là bị ngăn cách với người ngoài.

      "Tiểu thư nhà nô tì ngốc."Nàng .

      Vú già đưa nàng ra liếc mắt cái, ngay cả đều lười .

      Đây là đem ai làm ngốc tử đâu.

      Bán Cần trở lại trong phòng, thấy Trình Kiều Nương ngồi ở cửa sổ nhìn bên ngoài suy nghĩ cái gì, lại hoặc là chính là ở ngẩn người.

      "Tiểu thư?" Bán Cần cẩn thận kêu.

      Hôm qua đột nhiên ngã ngất xỉu, khiến nàng sợ hãi, vạn hạnh chính là tiểu thư rất nhanh tỉnh lại, hơn nữa cũng có tái biến thành ngu dại, chính là càng thích chuyện rồi.

      "Trà." Trình Kiều Nương .

      Bán Cần cao hứng theo tiếng vâng, quỳ tại bên kia chiếc kỷ trà, rót trà vào nước rồi đưa lại.

      Trình Kiều Nương động đậy, Bán Cần cầm thìa đút cho nàng, vừa nhấp ngụm, Trình Kiều Nương liền nhíu mày.

      " uống nữa, phải trà."Nàng , im lặng chịu uống.

      "Tiểu thư, đúng là trà mà." Bán Cần .

      tật xấu ăn kiêng của Tiểu thư càng ngày càng lợi hại rồi.

      " phải." Trình Kiều Nương , đơn giản hiểu mà kiên trì.

      Bán Cần bất đắc dĩ.

      Cả đoạn vì dưỡng thân, Trình Kiều Nương cho mình cách điều chế thuốc, pha trà, làm rượu trắng hoặc là rượu vàng, giờ đây dừng thuốc rồi, chẳng lẽ còn phải tiếp tục uống rượu trắng cùng rượu sao?

      "Tiểu thư, , so với ngoài quán tốt hơn nhiều rồi."Nàng làm dịu .

      Trà tốt như vậy, trước kia muốn uống đều được uống đâu.

      Trình Kiều Nương ở phương diện ăn uống chưa từng thỏa hiệp, Bán Cần khuyên hai câu cũng buông tha cho rồi, nhìn thấy nửa bát tiên trà, căn cứ nguyên tắc thể lãng phí, tiểu nha đầu hơi uống hết.

      Quả thực ngon.

      Quay đầu lại thấy Trình Kiều Nương còn ngồi ngay ngắn nhìn ngoài cửa sổ, Bán Cần cho nàng rót chén nước trắng đưa lại, cũng nhìn bên ngoài.

      Ngoài cửa sổ cây tơ hồng quấn quanh núi đá xanh, qua khe hở có thể thấy nửa ao hoa sen, nếu như có núi đá che mất, hẳn là cảnh sắc tuyệt hảo, đương nhiên nếu cảnh trí tốt như vậy cũng có khả năng bỏ để chủ tớ nhà nàng đến ở.

      "Tiểu thư, người khổ sở trong lòng à?" Bán Cần nghĩ chuyện mấy ngày nay, giọng .

      Trước kia khi còn là ngốc tử, người khác chán ghét ghét bỏ đều biết, giờ đây ngốc rồi, nghe được hiểu được được nên có bao nhiêu xấu hổ.

      "Khó sống." Trình Kiều Nương lần này rất nhanh đáp.

      Nghe được nàng khó sống, Bán Cần lại khẩn trương.

      "Tiểu thư, người đừng khó sống, đó là bởi vì ngươi vừa trở về, mọi người còn mới lạ, chờ quen thuộc tốt rồi, người là nữ nhân Trình gia, đây đều là thân nhân của người. . ."

      Bán Cần khuyên giải an ủi liên miên , Trình Kiều Nương câu cũng nghe vào, nàng nhìn ngoài cửa sổ, chỉ cảm thấy khó chịu.

      Cảm giác ê ẩm hôm qua cứ quanh quẩn trong lòng.

      Càng buồn bực là, nàng biết vì cái gì khó sống.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      16.Chương 9: Tiểu thực

      Chuyện phiền toái do Trình Kiều Nương trở về tạm thời được giải quyết.

      Trình Nhị gia mất vài ngày ôn tồn hóa giải xong, Trình nhị phu nhân tạm thời cần lo lắng quản "Nữ nhân" phỏng tay này.

      Trình Lục Nương Trình Thất Nương cần lo lắng tên mình bị đổi, ngốc tử kia cũng bị xem .

      Trình đại phu nhân cần lo lắng vợ chồng chi thứ hai giận dỗi, gia đình hòa thuận, bên tai cũng còn nữ nhân tranh cãi ầm ĩ.

      Ngày tựa hồ lại trở về dĩ vãng, bình tĩnh mà an hòa.

      Bán Cần cùng Trình Kiều Nương trôi qua cũng khác, cần lang bạt kỳ hồ lo lắng hãi hùng, ăn uống đầy đủ, hơn nữa có phòng bếp riêng, phải lo sợ chuyện ăn kiêng của tiểu thư.

      "Tiểu thư, tiểu thư, như vậy được ?"

      Bán Cần bên ngoài gọi với vào.

      Trình Kiều Nương vẫn nằm nhắm mắt, biết là ngủ hay là tỉnh.

      Bán Cần ở trước cửa kêu như thét lên rồi, trong tay giơ lên ổ bánh đoàn viên.

      Trình Kiều Nương mở mắt ra nhìn.

      "Thêm thìa mật."Nàng , "Sau đó là có thể nhào bột."

      Bán Cần cao hứng theo tiếng vâng.

      "A. ."Nàng muốn chạy ra lại xoay người, "Tiểu thư, chỉ dùng đũa để tạo ra sau đó. ."

      Trình Kiều Nương đứng dậy, chìa ra hai ngón tay, làm ra mấy động tác.

      Động tác của nàng thong thả, Bán Cần nhìn vô cùng chăm chú.

      "Ta biết."Nàng , xoay người quýnh lên chạy vào phòng bếp.

      Trình Kiều Nương nhấp hé miệng, đó là miệng của nàng mỉm cười, tiếp tục tựa vào ghế.

      "Tiểu thư, bánh này gọi là gì? là đẹp mắt, ta làlàm được." Bán Cần vui mừng kinh ngạc .

      Bánh vàng óng dài dài xếp thành hình quạt bày chiếc kỷ trà, cảnh đẹp ý vui.

      Trình Kiều Nương nhìn thấy đưa tay bốc lên thanh, bỏ vào trong miệng chậm rãi ăn, vừa ngọt lại ròn, cắn miếng tiền tan.

      "Ta, biết."Nàng chậm rãi .

      "Tiểu thư có thể nghĩ đến ra cách làm như vậy là lợi hại." Bán Cần cũng nuốt nước miếng, .

      Trình Kiều Nương im lặng khắc.

      Đây phải nàng nghĩ đến, mà là tồn tại trong trí nhớ nàng .

      "Mẹo vặt mà thôi."Nàng .

      Nàng ăn vài miếng rồi thôi, Bán Cần rót nước cho nàng.

      "Nhưng, tiểu thư, kiêng trà à?"Nàng hỏi.

      "Kiêng cái loại này trà." Trình Kiều Nương , bưng chén nước lên chậm rãi uống.

      Bán Cần le lưỡi.

      "vậy tiểu thư uống loại trà nào?"Nàng có chút bất đắc dĩ hỏi.

      Trình Kiều Nương chậm rãi uống xong, đặt chén nước xuống.

      Trí nhớ Của nàng gì khôi phục, trừ bỏ trí nhớ của mình tự phản ứng, chính nàng suy nghĩ tìm tòi nghiên cứu đều nhớ được cái gì.

      Ví như có đôi khi chứng kiến mì phở, đầu óc mình tự nhảy ra cách thực , chỉ có đôi khi phản ứng gì cũng còn, ví như như thế nào đều uống quen trà, trừ bỏ đầu óc kháng cự chịu uống, về phần phải uống dạng cái gì, lại hoàn toàn phản ứng.

      Nàng tựa như chính là nàng, lại thể tự động điều khiển, là bất đắc dĩ vô cùng.

      biết."Nàng .

      Đây là trả lời câu hỏi của Bán Cần, lúc đó Bán Cần muốn đem chiếc kỷ trà dời, nàng quen tiểu thư trả lời chậm nửa nhịp rồi.

      "Tiểu thư, nên nghỉ trưa rồi."Nàng .

      Trình Kiều Nương ừ tiếng, vịn tay nàng đứng lên, lướt qua màn trúc, đến.

      Trong phòng rất nhanh yên tĩnh tiếng động.

      Bên ngoài vú già thăm dò nhìn vào phía trong, xuyên thấu qua màn trúc thấy giường nữ tử dưới giường nha đầu đều ngủ say, lại nhìn bàn ở giữa phòng có mâm đồ ăn vàng óng tô thơm ngào ngạt, biết là làm thành như thế nào.

      Vú già ánh mắt khỏi sáng ngời, cẩn thận cà nhắc tiến vào, đưa tay véo miếng cho vào trong miệng vẻ mặt tán thưởng ngày càng đậm.

      Phòng trong có tiếng ngáy cùng tiếng hít thở truyền đến.

      "Quả nhiên ngốc tử, chỉ có biết ăn ngủ thôi."Nàng thấp giọng , bĩu môi, " công lãng phí cái ăn."

      Nàng hướng vào phía trong nhìn vài lần, suy nghĩ khắc, đem cái ăn với chén đĩa bưng lên đến xoay người ra ngoài.

      Trong viện bị phân đến nơi này hai người, mình là , còn có thô sứ tiểu nha đầu.

      Tiểu nha đầu ngày ngày mặt trời mọc chơi, lúc này lại bóng dáng.

      Vú già bưng cái ăn, phải trái nhìn ra cửa.

      Giữa trưa, hoa sen bên trong ao đều héo rũ, tùng trong rừng đều ủ rũ, đúng là thời điểm nghỉ trưa, trong vườn yên tĩnh tiếng động.

      Vú già bưng chén đĩa bước chân vội vàng hướng ra phía ngoài, xuyên qua vườn, ra cửa nách, qua đoạn hành lang rồi đến nhà mình.

      "Này."

      Đột nhiên từ đỉnh đầu truyền đến tiếng kêu của nữ hài tử .

      Vú già dừng chân chút, có chút hoảng hồn xem mọi nơi.

      "Nơi này." Giọng nữ kêu.

      Vú già ngẩng đầu mới nhìn đến tiểu đình tử bên trong núi giả, có 3 nữ hài tử đứng .

      "Lục Tiểu thư, Thất Tiểu thư, Ngũ Tiểu thư." Vú già vội thấp người thi lễ.

      Ngũ Nương lớn tuổi nhất, nhưng xếp hạng cuối cùng, phải này vú già ấm đầu, mà là này đó là phân biệt đích thứ.

      "Bà già này, lén lút làm gì?" Trình Thất Nương .

      Trình Lục Nương tinh mắt, thấy vú già cầm chén đĩa trong tay, vội kéo kéo ống tay áo Trình Thất Nương, chỉ chỉ.

      "Ngươi lấy cái gì? Lại trộm cái gì đó!" Trình Lục Nương .

      Nàng giờ đây mười hai tuổi rồi, tới có thể sắp trưởng thành, cũng bắt đầu theo mẫu thân học quản việc nhà, biết nhóm vú già thường xuyên trộm đồ.

      Nếu mắc tội danh này, đáng đuổi , nặng đưa quan phủ, vú già bị dọa vội vàng quỳ xuống.

      "Lục Tiểu thư, lão nô dám, đây là Kiều Nương ăn còn lại phải ném, lão nô nhìn thấy lãng phí, cho nên mới lấy cho cháu trai ăn, cũng phải lấy trộm."Nàng dập đầu .

      Trình Thất Nương im lặng, thế mới biết lão nô này ở nơi Trình Kiều Nương, bởi vì chán ghét ngốc kia tử, tiện thể xem vú già cũng cho đứng lên.

      "Là ngốc tử, đừng động."Nàng kéo ống tay áo Lục Nương .

      Bên cạnh Ngũ Nương hé miệng cười, lại lắc đầu.

      Vú già này quả nhiên kẻ dối trá, đổ lên người ngốc tử, như thế nào đều là nàng có lý, cũng sợ đối chất.

      Trình Lục Nương nghe xong là người nơi ngốc tử, cũng muốn ghét bỏ bỏ qua, chỉ là ánh mắt dừng ở đĩa đồ ăn rực rỡ bàn.

      Nàng đột nhiên nhớ tới mùi thơm ngày ấy ngửi được ở nơi ngốc tử ở.

      "Này, đem cái kia lấy lại đây."Nàng , đưa tay chỉ chỉ chén đĩa.

      Vú già dám chối, lúc này nàng thể đem đồ vật này cầm về nhà, mà ba Tiểu tiểu thư truy cứu tốt rồi, lập tức cung kính mang lên.

      "Lấy này làm gì?" Trình Thất Nương che cái mũi, mang theo vài phần ghét bỏ , "Coi chừng lây dính ngốc bệnh."

      Trình Ngũ Nương chủ động tiếp nhận chén đĩa vú già đưa, cười dài đưa đến cho Trình Lục Nương cùng xem.

      "Muội muội, cái này này gọi là cái gì?"Nàng hỏi.

      "Chúng ta, cho cá ăn." Trình Lục Nương đảo mắt .

      "Cá ăn khéo biến ngốc!" Trình Thất Nương kêu.

      "Choáng váng phải rất tốt sao, chúng ta câu cá cũng rất dễ dàng rồi." Trình Lục Nương cười , kéo váy đến ao sen.

      Trình Thất Nương chu miệng.

      "Ta đây chơi với ngươi."Nàng ra vẻ uy hiếp hô.

      Trình Lục Nương mới sợ nàng, thúc giục Trình Ngũ Nương tới đó.

      Trình Ngũ Nương cười lôi kéo Trình Thất Nương.

      "Ăn của ngốc tử biến ngốc, huống hồ đồ ăn này cũng phải của nàng, là của nhà chúng ta."Nàng cười khanh khách .

      Trình Thất Nương lúc này mới ừ, ỡm ờ theo sau.

      Vú già nhân cơ hội nhanh như chớp chạy.

      Bánh xốp giòn liền rơi tán loạn mặt nước, bao lâu đàn cá tranh nhau đến ăn.

      "Đây là cái gì vậy, sao trước giờ chưa từng thấy qua?" Trình Lục Nương , xem đàn cá, khỏi nhìn lại đồ tỏa hương thơm trong tay.

      " biết, ta cũng chưa thấy qua." Trình Ngũ Nương .

      "Cái này là dành cho ngộc tử, tât nhiên giống với đồ ăn của chúng ta." Trình Thất Nương , che cái mũi cách xa vài bước.

      Trình Lục Nương lại đảo mắt, đưa tay bốc lên cái bỏ vào trong miệng, Trình Thất Nương sợ tới mức kêu tiếng.

      "A." Trình Lục Nương chợt cũng kêu lên.

      Trình Ngũ Nương biết, nghe nơi ngốc tử ở có phòng bếp , nhưng cho đầu bếp, chỉ cho thô sứ vú già cùng thô sứ tiểu nha đầu, như vậy vú già cùng nha đầu có thể làm ra cái gì ăn, bất quá đồ ăn của ngốc tử này cũng thực ngon, đối ngốc tử mà , ăn chỉ cần no bụng mà thôi.

      Cái ăn này chưa thấy qua, phải món các nàng thường ăn, vậy chính là ngốc tử này tự mình làm, nên mới có thể ăn ngon và lạ vậy.

      Chỉ ngay sau đó Trình Lục Nương giống như nàng tưởng tượng nhổ ra, ngược lại là vươn tay nắm nắm nhét vào miệng.

      "Ăn ngon!"Nàng hàm hồ .

      Trình Thất Nương cùng Trình Ngũ Nương trừng lớn mắt, nhìn thấy có điểm nào là tiểu thư khuê các phong độ Trình Lục Nương.

      "Lục Nương biến thành ngốc tử rồi!" Trình Thất Nương la, xách váy chạy .

      Trình đại phu nhân vừa yên ổn được ba ngày lại bị nữ nhân ong ong bên tai

      Khuê nữ này, nguyên bản muốn giữ ở nhà thêm vài năm, xem ra tốt nhất là để cho nàng sớm lập gia đình.

      "Mẫu thân, mẫu thân, con chỉ muốn ăn cái này, con chỉ muốn ăn cái này thôi." Trình Lục Nương , ngồi chồm hỗm ở phản, lắc lắc cánh tay mẫu thân .

      bàn trà bày đĩa đồ ăn, chỉ còn sót ít đồ ăn.

      "Lục Nương, ngươi sắp mười hai tuổi rồi, sao có thể tham ăn như vậy." Trình đại phu nhân nhíu mày .

      "Mẫu thân, con thích nghe lời này, người bất công, cấp cho ngốc tử người làm đồ ăn ngon, để cho ta ăn." Trình Lục Nương chu miệng , "Người vẫn muốn cho nàng làm Lục Nương, muốn ta làm Thất Nương!"

      Trình đại phu nghe đến đau cả đầu.

      "Đồ ăn ngon thế sao?"Nàng đưa tay lấy miếng ăn thử, ánh mắt hơi hơi sáng ngời, gật gật đầu, "Ừ, vậy."

      Chứng kiến mẫu thân tốt, Trình Lục Nương càng thêm tức giận, làm cho Trình đại phu nhân chịu nổi.

      ", hỏi xem đầu bếp nào làm."Nàng chỉ người bên phải .

      bao lâu, vú già bên viện của Trình Kiều Nương kinh hồn táng đảm quỳ gối bên ngoài phòng.

      Loại thô sứ vú già này cũng chưa đủ tư cách vào cửa phòng.

      Nàng sắp xong rồi, lời của mình có thể lừa gạt các nương còn trẻ tuổi trong nhà, chứ chủ mẫu như thế nào cũng lừa được.

      Cái này thảm rồi, mình cũng sắp bị đuổi ra rồi, đều do ngốc tử này, tự dưng làm đồ ăn ngon làm gì.

      Vú già vừa hận lại vừa sợ cúi người mặt đất.

      "Đây là ngươi làm?" Trình đại phu nhân hỏi.

      Vú già nghe xong hai lần mới nghe hỏi cái gì.

      " phải, phải, là nha đầu Bán Cần kia làm."Nàng vội xua tay lớn tiếng .

      Bán Cần?

      Trình đại phu nhân nghĩ mãi mới nhớ đến là ai, lại gật gật đầu, đúng là, Chu lão phu nhân nếu đem nha đầu này hầu hạ ngốc tử, có thể thấy được là tỉ mỉ chọn, ngốc tử có cái nhu cầu gì, chỉ cần ăn no mặc ấm, nha đầu có trù nghệ tốt cũng là bình thường.

      "Mẫu thân, ta muốn có nha đầu kia." Trình Lục Nương , ngồi thẳng dậy.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      17. Chương 10: hiểu

      Tuy rằng Trình đại phu nhân thay Trình nhị phu nhân giáo dưỡng Trình Kiều Nương, chỉ là Trình đại phu nhân vẫn tự mình hỏi Trình nhị phu nhân.

      "Đại tẩu, tẩu vừa ý nha đầu nào ở chỗ của ta, tẩu cứ mang là được, càng khỏi giờ đây Kiều Nương lại do người nuôi." Trình nhị phu nhân .

      cần biết nội tình thế nào, chỉ đôi khi bớt câu là bớt chuyện phiền toái.

      Đây là vài thập niên kinh nghiệm của Trình nhị phu nhân.

      "Rốt cuộc là nha đầu bên người nữ nhi của nhị đệ, ta làm bác phải tiếng."Nàng , này đề tài dừng ở đây, nàng cũng biết vợ chồng chi thứ hai tuyệt đối có gì vui, nhiều, liền có vẻ tốt quá hóa dở làm kiêu, nàng chuyển đề tài, "Ta cho người kêu nha đầu kia đến đây, hỏi chút trù nghệ thế nào."

      Trình nhị phu nhân căn bản có hứng thú thấy cái nha đầu, huống chi là nha đầu của ngốc tử, chỉ nếu là đại tẩu , cũng liền nhận lời.

      "Ngươi ăn cơm nha đầu kia làm coi chừng biến ngốc." Trình Thất Nương .

      Nhóm mẫu thân chuyện, tỷ muội hai người ngồi ở sau bình phong đánh cờ.

      "Nha đầu kia cũng phải ngốc tử." Trình Lục Nương dè bỉu, đồng thời đẩy bàn cờ, "Ta thắng, ngươi xem ta ăn hết đĩa đồ ăn này mà vẫn thắng ngươi."

      Trình Thất Nương chu miệng bất mãn đập bàn.

      "Hoặc là ta thực biến choáng váng?" Trình Lục Nương phe phẩy quạt tròn ra vẻ , "Như thế nào vẫn còn thắng được Thất Nương? Hay Thất Nương ngươi so với ngốc tử còn ngốc hơn?"

      Nàng vừa vừa đứng lên, dùng cây quạt che miệng cười khanh khách.

      Trình Thất Nương vừa thẹn vừa giận khóc lớn lên.

      "Lục Nương! Lại khi dễ muội muội của ngươi!"Giọng Trình đại phu nhân tức giận theo trước tấm bình phong truyền đến.

      Nhóm vú em cũng bước đến quỳ xuống khuyên răn Lục Nương an ủi Thất Nương, kinh sợ khi thấy chuyện quái dị, thực hiển nhiên đối với hai tỷ muội này mà là thường.

      Chính lúc náo nhiệt, Bán Cần bị mang đến.

      "tiểu thư Nhà ngươi làm gì?" Trình nhị phu nhân theo bổn phận hỏi câu.

      Bán Cần mừng rỡ.

      "Tiểu thư ngủ."Nàng cao hứng đáp.

      Giờ nào rồi còn ngủ, Trình nhị phu nhân nhếch miệng, quả nhiên ngốc tử chính là ngốc tử.

      "Đây là ngươi làm?" Trình đại phu nhân cần phải cùng nha đầu khách khí, hỏi thẳng.

      Vú già đem đĩa bánh Trình Lục Nương ăn lại cho Bán Cần xem.

      Bán Cần a tiếng, vẻ mặt kinh ngạc.

      Giờ mới phát cái ăn bị người đánh cắp chứ gì, vú già cùng với Trình đại phu nhân nhìn thấy ánh mắt của nàng thầm .

      "Tiểu thư thường ăn cơm, cho nên nô tì liền làm ít đồ ăn vặt." Bán Cần lấy lại tinh thần vội cúi đầu .

      Lúc Nhị phu nhân tìm nàng nàng cao hứng khẳng định với tiểu thư là mọi người muốn thấy tiểu thư rồi.

      "Đồ ăn." lúc ấy Trình Kiều Nương phun ra hai chữ.

      Bất quá lúc ấy nàng hiểu được, còn tưởng rằng tiểu thư muốn ăn, vốn muốn lấy đồ ăn, chỉ là vú già vội vã thúc giục,nên phải phân phó thô sứ nha đầu kia mang đồ ăn đến cho tiểu thư.

      nghĩ tới đĩa đồ ăn này ở đây!

      Hóa ra tiểu thư tiểu thực ý là phu nhân cho gọi nàng là vì chút đồ ăn này sao?

      Tiểu thư làm sao mà biết được?

      Trời ạ, tiểu thư quả nhiên là Thần Tiên thông suốt đời, là quá thông minh!

      Bán Cần lại ngẩng đầu, vẻ mặt kinh hỉ hưng phấn.

      Loại này vẻ mặt này đối với Trình đại phu nhân Nhị phu nhân cùng với nhóm vú già thực thông thường, trong nhà nha đầu nào chẳng muốn được khen, chẳng thế mà hưng phấn kích động thôi.

      vậy nha đầu kia cũng đoán được kế tiếp nàng sắp có vận khí tốt rồi.

      Trình đại phu nhân mỉm cười.

      "Ngươi làm rất tốt."Nàng , nhìn về phía vú già đứng ngoài cửa, "Đào nương, đưa nàng sang phòng bếp Chu tiểu thư làm lót dạ ."

      Vú già ‘vâng”.

      "Còn tạ ơn phu nhân."Nàng nhìn Bán Cần chỉ điểm.

      Theo Chu tiểu thư làm đầu bếp nữ, có thể theo nàng, bõ công tay nghề, ít bọn nha đầu muốn đâu.

      Bán Cần có chút sững sờ, tựa hồ biết sao lại thế này.

      "Tạ ơn phu nhân."Nàng vẫn là theo lời dập đầu cảm ơn, sau đó ngẩng đầu, "Phu nhân muốn ta làm cái gì?"

      "Xem, là khờ, ngay cả đều nghe hiểu!" Trình Thất Nương giật bình phong .

      Trình Lục Nương đứng dậy tới.

      "Ta muốn ngươi tới làm đầu bếp cho ta."Nàng nhìn Bán Cần, hơi hơi nâng đầu .

      Bán Cần rốt cục hiểu rồi.

      "Nhưng, nô tì còn hầu hạ đại tiểu thư."Nàng băn khoăn.

      "Cho nữa Kiều Nương thêm hai nha đầu." Trình đại phu nhân lại dặn câu, "thêm đầu bếp nữ nữa."

      Thế này là đủ .

      "Chị dâu, làm sao phải dùng nhiều người như vậy?" Trình nhị phu nhân .

      "Nàng rốt cuộc là bệnh, nhiều những người cũng tốt." Trình đại phu nhân .

      Bán Cần có chút ngơ ngác.

      "Ý phu nhân là, nô tì về sau theo tiểu thư nhà ta nữa?"Nàng hỏi.

      Trình Thất Nương đứng dậy ra, nhìn Bán Cần khanh khách cười.

      "Quả nhiên ngốc vô cùng, ngay cả đều nghe hiểu, người theo ngốc tử đều biến ngốc."Nàng đắc ý , nhìn Trình Lục Nương liếc mắt cái, "Lục tỷ, ngươi muốn ăn đồ nha đầu làm à? Hay là nghĩ lại ."

      Trình Lục Nương còn chưa , Bán Cần mở miệng rồi.

      "Nương tử, tiểu thư nhà ta ngốc."Nàng vội .

      Trình Thất Nương cùng Trình Lục Nương lần này cùng phì cười tiếng.

      " , tiểu thư nhà ta tốt lắm." Bán Cần , lại chỉ vào tiểu thực, "Cái này, này phải ta làm, là tiểu thư nhà ta dạy ta."

      Lời nàng , người ở chỗ này nghe nhiều lắm, chỉ có ý tứ mọi người nghe hiểu rồi.

      "Lục tỷ, người ta muốn theo ngươi." Trình Thất Nương cười .

      Trình Lục Nương nể mặt đến.

      "Ngươi muốn làm đầu bếp cho ta?"Nàng từng bước về phía trước, dựng thẳng mi hỏi.

      Bán Cần có chút hoảng thần.

      "Nô tì, nô tì kỳ biết làm lót dạ."Nàng lắp bắp , "Đều là tiểu thư dạy ta. . ."

      Lời của nàng còn chưa dứt, Trình Thất Nương liền cười khanh khách, tiếng cười này làm cho Trình Lục Nương lập tức phát tác.

      "Vả miệng cho ta !"Nàng hô, hung hăng ném quạt cầm trong tay, dậm chân hét, "Vả miệng! Vả miệng!"

      Bán Cần kinh hoàng, nhóm vú già cũng sửng sốt, chợt vú già liền theo lời tiến lên dương tay ba ba cho Bán Cần hai bạt tai.

      "Được rồi." Trình đại phu nhân lúc này mới mở miệng.

      Vú già dừng tay, dễ dàng đứng vững.

      Bán Cần hai má sưng lên, cả người đều hoang mang.

      Nàng từ khi bị Chu lão phu nhân mua dạy dỗ thời gian liền đưa đến đạo quán, hầu hạ Trình Kiều Nương, tuy rằng đạo quán nghèo khổ, chỉ bởi vì Chu lão phu nhân chi tiền, người ở đạo quan cũng khi dễ các nàng, Trình Kiều Nương lại là ngốc tử, im lặng, hằng ngày cũng làm gì, đầu có chủ tử quản chế, lớn như vậy vẫn là lần đầu bị người đánh.

      " muốn coi như xong, xuống ." Trình đại phu nhân thản nhiên .

      Bán Cần còn thất thần.

      "Còn tạ ơn phu nhân!" Vú già thấp giọng quát.

      Bán Cần vội vội vàng vàng dập đầu cảm ơn, vội vội vàng vàng đứng dậy, lảo đảo chạy ra.

      "Mẫu thân, đuổi nàng , đuổi nàng , ta muốn thấy nha đầu này!"

      Phía sau truyền đến tiếng Trình Lục Nương.

      Nhìn thấy Bán Cần kích động chật vật chạy, vú già nha đầu lui tới chỉ trỏ.

      Bán Cần chỉ cảm thấy hai má nóng rực, biết là xấu hổ hay là đau.

      Nàng có chút hoảng hốt cúi đầu chạy bừa, thiếu chút nữa vấp chân, nếu biết làm trò hề ở chỗ nhị phu nhân, dù bị đưa đâu, cũng cúi đầu nghe theo.

      Giẫm phải cục đá đau cả chân.

      Bán Cần cúi đầu nước mắt ào ào rơi xuống.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      18. Chương 11: Sai lầm rồi

      Trình Kiều Nương nhìn bình phong hồi lâu.

      bình phong vẽ ít cảnh đẹp, cùng với hàng thơ.

      Trình Kiều Nương xem đúng là thơ, đây là hàng chữ triện, nàng giật giật môi, chậm rãi đọc.

      Nàng nhìn chằm chằm bình phong, mấy đầu ngón tay từng chút, từng chút miêu tả lại hàng chữ.

      Nàng biết chữ, cũng biết viết chữ, hơn nữa rất hay luyện, có lẽ còn viết vô cùng tốt.

      Ngón tay cứng ngắc, hoàn toàn nghe sai sử, chỉ trong lòng của nàng thực lưu loát.

      Đây là trí nhớ ngốc tử sao?

      ngốc tử bởi vì Thần Tiên thông suốt liền có thể làm được như vậy sao?

      Ngươi là ai?

      Ta là ai?

      Ngoài cửa có tiếng bước chân truyền đến, là Bán Cần trở lại, Trình Kiều Nương ngừng tay.

      Chỉ là Bán Cần lập tức tiến vào, mà là vào phòng bếp.

      Trong nồi đường chảy, Bán Cần đem quả đào đổ vào, lăn qua lăn lại vài lần, sau đó nhấc từng quả ra cho nguội.

      gương, Bán Cần soi trong chậu nước nửa ngày, nhìn lại nhìn, mặt xoa rồi lại xoa, nhìn qua thực buồn cười, Bán Cần vừa soi vừa cười cười, mắt khóc vẫn thực ràng.

      Nàng nhăn mi lại xoa vài vòng, đưa tay lau sạch nước mắt, sau đó quả đào cũng nguội, nàng hít sâu hơi bưng chén đĩa nhàng hướng phòng trong chạy tới.

      "Tiểu thư, tiểu thư, người nếm thử lần này làm thế nào?"

      Trình Kiều Nương nhìn nàng.

      Bán Cần cười híp mắt quỳ xuống, đem chén đĩa đặt ở bàn, dùng đũa trúc gắp miếng, đứng dậy đưa tới bên miệng Trình Kiều Nương.

      Trình Kiều Nương há mồm ăn miếng.

      "Thế nào?" Bán Cần hỏi.

      Trình Kiều Nương chậm rãi ăn, gì.

      Bán Cần cũng gấp, cười híp mắt nhìn nàng ăn, mặt luyên thuyên mình làm như thế nào.

      "Ngon." Trình Kiều Nương ăn xong rồi, hồi đáp.

      Bán Cần cao hứng cười, đưa tay sờ mặt, sau đó ra vẻ kinh ngạc phát ra cái gì.

      "Ai nha, tay có bụi."Nàng , "Tiểu thư, mặt ta có bị bụi bám hay ?"

      "Có." Trình Kiều Nương .

      "Ai nha mất mặt, may mà cũng còn những người khác, xấy hổ lắm." Bán Cần cười .

      Trình Kiều Nương nhấp hé miệng.

      "Ừ." Nàng .

      Bán Cần lại gắp quả đào đút cho nàng.

      Trình Kiều Nương ăn lúc hai quả rồi thôi.

      "Hạt đào còn giữ ?"Nàng hỏi.

      Bán Cần gật gật đầu.

      "Tiểu thư, lại muốn ăn cái gì?" Nàng hỏi.

      "Đập hạt lấy nhân." Trình Kiều Nương , "rồi đem lại cho ta."

      Bán Cần cũng hỏi cái gì, theo tiếng vâng liền xoay người ra ngoài.

      sàn nhà, giày dính nước bùn lưu lại dấu chân.

      Trình Kiều Nương nhìn qua.

      "Tiểu thư, người xem như vậy được ?" Bán Cần ngồi ở trước mặt nàng đập nhân đào, thỉnh thoảng hỏi câu.

      Trình Kiều Nương đồng ý, nhắm mắt dưỡng thần.

      "Gừng còn ?" Nàng hỏi.

      Bán Cần gật gật đầu tiếng có.

      "Mang tới, dùng đũa bóc vỏ." Trình Kiều Nương .

      Bán Cần theo lời vâng mà .

      "Tiểu thư, chỉ cần vỏ gừng thôi sao, cần ruột?"Nàng mặt cẩn thận đem vỏ gừng mới bóc để vào trong bát, mặt hỏi.

      " cần." Trình Kiều Nương , từ từ nhắm hai mắt nghe nàng đảo đào, "Tốt lắm."

      Bán Cần ngừng tay, mang theo vài phần kỳ vọng.

      "Tiểu thư, phải làm như thế nào? Chiên xào hay nấu?"Nàng hỏi.

      Trình Kiều Nương đưa tay ra.

      "Đến." Nàng .

      Bán Cần có chút khó hiểu xê dịch về phía trước .

      "Đến." Trình Kiều Nương lại .

      Bán Cần ôm bát ngồi lại gần, cùng Trình Kiều Nương mặt đối mặt.

      Trình Kiều Nương tay để trong áo, tay bốc bốc trong chén đào, nâng tay xoa ở mặt Bán Cần.

      Bán Cần hoảng sợ, má mát lạnh còn có chút đau đớn.

      "Tiểu thư?" Nàng kinh ngạc .

      Trình Kiều Nương lời nào, tiếp tục vốc nhúm chậm rãi xoa lên mặt, bên trái sát xong rồi xoa bên phải.

      Bán Cần dần dần bất động, nước mắt ào ào rơi xuống, rất nhanh nước mắt càng ngày càng nhiều, chảy lên nhúm đào mặt.

      Trình Kiều Nương dùng tay áo lau nước mắt của nàng.

      "Chờ đắp chừng khắc hãy khóc, bằng , ngươi còn phải làm thêm lần nữa." Nàng .

      Bán Cần ngậm miệng, dùng sức nhịn khóc.

      "Tiểu thư, đừng dùng tay áo, dơ rồi."Nàng .

      Trình Kiều Nương ừ tiếng.

      " việc gì, là tay áo của ngươi ."Nàng .

      Bán Cần vâng, lúc này mới cúi đầu thấy quả nhiên là tay áo mình , nàng cười phù tiếng.

      "Tiểu thư." Nàng gọi, mang theo khóc ý lại mang theo ý cười.

      Đến đêm, Bán Cần soi gương, mặt non nớt trước sau như , còn dấu vết bị đánh.

      "Tiểu thư." Nàng cao hứng gọi, "Nhanh như vậy a!"

      Trình Kiều Nương nằm ở giường, tựa hồ ngủ.

      "Tiểu thư." Bán Cần biết nàng ngủ, ngồi chồm hỗm ở dưới giường , tay vén tóc, "Tiểu thư người lợi hại nha."

      "Ta ngay cả người chết đều có thể cứu sống, ngươi chỉ bị đánh hai bàn tay tính gì." Trình Kiều Nương .

      Nghe nàng nhắc tới hai bàn tay, Bán Cần cảm xúc có chút trầm xuống, nàng ghé vào Trình Kiều Nương nằm ở giường bên cạnh.

      "Tiểu thư, vì cái gì các nàng muốn đánh ta." Nàng ủy khuất lẩm bẩm , "Ta cũng làm cái gì a."

      "Bởi vì ngươi có, các nàng có, mà ngươi lại chịu cho các nàng sử dụng, cho nên, đây là, ngươi đắc tội." Trình Kiều Nương .

      Bán Cần cái hiểu cái .

      Trình Kiều Nương buột miệng ra những lời này, mình cũng sửng sốt, trong đầu lại xuất tiếng vang ầm ầm.

      Bởi vì ngươi quá tốt, ngươi quá tốt, cho nên, ngươi đáng chết. . . .

      Nàng khỏi đưa tay cầm cổ áo, từng ngụm từng ngụm thở.

      Bán Cần hoảng sợ, cuống quít quỳ thẳng thân mình, giúp nàng vuốt ngực, luôn miệng gọi.

      May mà lần này Trình Kiều Nương tái ngất xỉu , nàng thở gấp khắc, chậm rãi bình phục.

      Bởi vì lần này phải là thứ cảm giác khó sống như lần trước, mà là phẫn nộ.
      Phẫn nộ đau, so với thương tâm đau, loại đau này khiến nàng ngất xỉu, mà chỉ làm nàng thanh tỉnh.

      "Tiểu thư." Bán Cần khóc, "Đều là lỗi của nô tì."

      "Là sai." Trình Kiều Nương , thở dài, "Là sai."

      "Vâng, nô tì sai lầm rồi." Bán Cần khóc ròng , dùng tay áo lau nước mắt.

      câu kia là sai, Trình Kiều Nương trong lòng , chỉ là miệng lười động rồi, cũng muốn rồi.

      Uống mấy ngụm nước, mãi mới bình tĩnh được, Bán Cần giúp đỡ Trình Kiều Nương nằm xuống lần nữa.

      Khuya, ngay cả thanh côn trùng nỉ non đều bình ổn.

      Bán Cần cẩn thận ngồi chồm hỗm nửa ngày, xác định Trình Kiều Nương vững vàng việc gì, mới nằm xuống.

      "Ngươi sai lầm rồi." Trình Kiều Nương .

      Lúc đó Bán Cần mắt mơ màng, sắp ngủ, kinh ngạc chút lại mở mắt ra.

      "A?" Nàng nhất thời kịp phản ứng lại, sửng sốt mới nghĩ đến tiểu thư đây là ở trả lời lơùi mình hồi nãy, có chút muốn cười vừa muốn khóc.

      "Ngươi sai lầm rồi." Trình Kiều Nương tiếp, nhìn vào bóng đêm, "Lúc ấy ngươi nên nhiều lời như vậy."

      "Vậy nô tì nên làm như thế nào?" Bán Cần khó hiểu hỏi.

      ", mình làm chủ, mời các nàng, tới tìm ta." Trình Kiều Nương .

      "Vì cái gì?" Bán Cần hỏi, càng khó hiểu, "Sao lại đẩy cho người?"

      "Bởi vì, ta là chủ tử của ngươi." Trình Kiều Nương .

      Bán Cần giống như hiểu lại giống như biết.

      Chỉ là lời tiểu thư luôn đúng, nàng ừ tiếng, liên tục gật đầu, đợi khắc Trình Kiều Nương thêm nữa, nàng liền nằm xuống.

      Tuy rằng hiểu lắm, nhưng sao, nàng cảm thấy thực an tâmcọ cọ gối, hít sâu hơi bình thản nhắm mắt lại.

      "Còn có." Trình Kiều Nương còn thêm, "Ta là ngốc tử."

      Ngốc tử làm cái gì, đều là hợp tình hợp lý.

      Lúc này còn nghi vấn của Bán Cần, đáp lại là tiếng ngáy đều đều của nàng.

      Bên trong liền còn tiếng chuyện, vạn vật yên tĩnh lại.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      19. Chương 12: Chu gia

      Giữa tháng sáu, người Trình Đại lão gia phái Tịnh Châu mang tin tức quay lại, chứng minh Bán Cần đúng .

      "Sét đánh cháy nửa đạo quán, những người còn lại sợ chúng ta truy cứu chuyện tiểu thư đều chạy." Trình Đại lão gia đem thư tín đặt ở bàn, với mọi người trong phòng.

      Lúc này Trình đại phu nhân vợ chồng Trình Nhị lão gia đều ở đây.

      Mọi người vẻ mặt đều có đó kỳ quái, tựa hồ biết nên vui mừng hay là nên bi thương.

      "Chu gia bên kia đâu?" Trình đại phu nhân hỏi.

      "Còn có hồi ." Trình Đại lão gia , "Cũng biết là thư đến chưa hay nhận được để ý tới."

      "Chính là hỏi chỉ sợ các nàng cũng biết." Trình đại phu nhân , mặt nhìn Trình nhị phu nhân, "Lúc trước Lão phu nhân Chu gia cung cấp tiền cho đạo quán nuôi dưỡng, người trong nhà cũng vui."

      Càng miễn bàn để người Chu gia biết việc để giành tiền trong đạo quán trước khi mất, bằng , Chu lão phu nhân vừa chết, này tiền tất nhiên cũng bị cầm lại .

      Trình nhị phu nhân gật gật đầu tạ đại tẩu giải thích.

      "Nếu xác định rồi, vậy nuôi cho tốt ." Trình Đại lão gia .

      Mọi người theo tiếng vâng, đều tự tan.

      Trình nhị phu nhân trở lại trong phòng, tháo trang sức nghỉ trưa, mặt kêu vú già hầu hạ, mặt nghĩ đến chuyện mới vừa nghe.

      Thành thân tới nay nàng vốn ở nhà hầu hạ cha mẹ chồng ba năm, sinh đẻ nữ nhân sau mới cùng trượng phu mang Tịnh Châu cùng ở, khi đó ngốc kia nhi nuôi dưỡng ở đạo quán, trong nhà cho tới bây giờ ai nhắc tới đứa bé này, trượng phu lại chưa từng thăm quá, tuy rằng cùng ở Tịnh Châu sinh sống bốn năm năm, ngốc nhi này cho tới bây giờ xuất trong cuộc sống của nàng, giống như tồn tại.

      Nhưng cũng có nghĩa là tồn tại, chỉ cần tồn tại luôn xuất .

      "Chu gia này, rất có tiền sao?" Nàng hỏi.

      Nhớ lúc ấy nghe cha mẹ , tổ tiên Chu gia là nhân sĩ Thiểm Biên châu, vào kinh làm quan cũng là võ quan, Thư Hương thế gia như bọn họ là thể so.

      Lúc nàng thành thân Chu gia phái người thô tục chịu nổi tới dự.

      "Rất có tiền." phụ nhân chải đầu nghe vậy vội .

      Trình nhị phu nhân liếc nhìn nàng cái.

      "Ngươi so với ta biết quá nhỉ." Nàng mặn nhạt .

      Mấy ngày nay ngốc nhi trở về, tuy biết Trình nhị phu nhân vui, nhưng vú già vẫn là chịu nổi lén đàm luận chuyện xưa của Chu thị phu nhân.

      Phụ nhân chải đầu này, là Trình nhị phu nhân mang theo từ nhà mẹ đẻ đến.

      Phụ nhân chải đầu có chút ngượng ngùng cúi đầu.

      "Có tiền như thế nào?" Trình nhị phu nhân hỏi.

      Thấy phu nhân trách tội, phụ nhân nhàng thở ra.

      "Phu nhân, cái khác , người biết năm đó Chu thị. . . Chu thị gả với đồ cưới nhiều như thế nào ?"Nàng .

      Trình nhị phu nhân liếc phụ nhân cái.

      Vô nghĩa, nàng là vợ kế chẳng lẽ còn thăm dò đồ cưới người tiền nhiệm sao?

      Phụ nhân sắc mặt xấu hổ, cái này kêu là dễ nghe sao, lúc nhóm vú già lén lại càng dễ nghe đâu.

      ". . . Phong cảnh năm đó Chu phu nhân vào cửa , đồ trang sức vải vóc nhiều kể đến, hai cửa hàng ở khu sầm uất nhất, thôn trang có lượng thu hoạch cao. . ."

      ". . đều là Chu gia phái người đến trước nửa năm tuyển chọn. . ."

      ". . Ta còn nhớ lúc ấy Chu phu nhân vừa mất, từ Lão phu nhân tới người quản lý đồ cưới, nghe quản , chỉ thu hoạch cửa hàng cũng đủ nhà chúng ta chi nửa năm. . ."

      Đó là thực là đồ cưới phát tài a.

      Còn đồ cưới của phu nhân. . .

      Rốt cuộc phải Kinh thành có quý nhân, thể so a.

      Phụ nhân chải đầu lựa lời .

      Trình nhị phu nhân thầm cắn chặt răng, tính sao, đồ cưới nhiều như thế nào, chết cũng thể mang theo.

      Bất quá. . .

      Thu hoạch cửa hàng liền đủ chi nửa năm?

      "Ngày đó cửa hàng thôn trang đều là lão gia quản sao?"Nàng giật mình nghĩ đến cái gì hỏi.

      Lợi tức nhiều như vậy, cho tới bây giờ sao chưa thấy qua?

      Chẳng lẽ từ Lục Nương tới Thập Tam Nương đều dựa vào lợi tức này nuôi sao?

      " phải, phải." Vú già liếc mắt cái biết trong lòng phu nhân mình nghĩ cái gì, vội , "Ở chỗ Đại phu nhân."

      Đại phu nhân?

      Trình nhị phu nhân tháo xuống cây cây trâm, chậm rãi đặt ở bàn.

      "Sao đại tẩu cho tới bây giờ chưa qua?"Nàng cười .

      Tuy rằng chẳng phân biệt các chi, nhưng khắp nơi ăn mặc chi phí đều cũng có người quản lý, giờ đây bà bà mặc kệ việc nhà, đại tẩu chủ trì việc bếp núc.

      "Dù sao cũng là đồ cưới của phu nhân trước, chắc sợ ra, phu nhân ngài kiêng kị." Vú già .

      Trình nhị phu nhân cảm thấy được thoải mái, cũng thể là làm sao thoải mái.

      Đồ cưới này sớm muộn cũng là của ngốc kia nhi, nàng cùng với con của nàng đều được dùng, nhưng bấy nhiêu lợi tức. . .

      Trong nhà chi đều là đại tẩu chưởng quản, lợi tức tự nhiên cũng cần phân cái gì đại phòng chi thứ hai, nhưng là. . .

      Nàng vẫn cảm thấy thoải mái.

      Gả vào gần chín năm, nàng mới biết chuyện này, vẫn là nhờ phúc ngốc nhi này!

      Nếu ngốc nhi này cả đời trở lại, có phải hay nàng cả đời cũng biết?

      "Phu nhân, phòng bếp đưa canh tới." Có nha đầu tiến vào hỏi.

      Trình gia tuy rằng giàu có, chỉ luôn luôn tiết kiệm, ngày ba bữa, thêm cơm ăn khuya, lót dạ cũng đều là định thực định lượng, ngày gần đây mùa hè nóng, Đại phu nhân cho phòng bếp nấu thêm canh giải nóng, chỉ tẩu ấy cần, chỉ làm cho bọn ăn, Nhị phu nhân tự nhiên cũng học theo chị dâu, cũng cần.

      Chỉ là nhóm vú già vẫn đến hỏi câu.

      Trình nhị phu nhân xoay người.

      "Lấy đến đây , vừa lúc ta muốn dùng."Nàng .

      "Vâng." Nha đầu theo tiếng vâng, xoay người bước , rồi vài bước mới lấy lại tinh thần.

      Phu nhân mới vừa cái gì?

      "Ai, phu nhân là cần?"Nàng vội thấp giọng hỏi nha đầu bên cạnh.

      Nha đầu kia ngáp.

      "Ngươi mơ à? Phu nhân ràng muốn dùng."Nàng .

      A? Nha đầu này mới hiểu được mình có nghe sai.

      " là kỳ quái, phu sao lại muốn dùng?"Nàng cười .

      "Trong nhà gì đó, phu nhân muốn dùng hay , cần biết." nha đầu kia bộ dạng uể oải .

      Mà lúc này, Kinh Thành, trong ngõ , Trước đại môn Chu gia, thiếu niên vũ tầm mười bảy mười tám tuổi nhảy xuống ngựa.

      sát cổng bốn năm gã sai vặt vội chạy đến dẫn ngựa.

      Thiếu niên cởi túi tiền bên hông quăng qua.

      "Thưởng cho các ngươi uống rượu." .

      Mấy gã sai vặt vội tranh đoạt.

      "Tạ Lục Lang thưởng!"Bọn họ cùng hô.

      Chu Lục Lang cười ha ha lập tức vào.

      Nhà cửa Chu gia cải tạo dựa theo tổ trạch ở Thiểm Biên châu, nổi bật nhất là bức tường xây làm bình phong ở cổng, ngăn tầm nhìn từ ngoài cổng, tiêu phí tiền bạc quả thực gấp mười bình phong thường, là trong ba gia tộc đứng đầu kinh thành.

      Chu Lục Lang nhanh vào sân viện mình, dưới mái hiên, thiếu niên cùng tuổi ngồi, mi dài, mắt phượng, mặc tay áo trường bào, nhìn bàn cờ vây trước mặt suy nghĩ, bên cạnh hai tiểu nha đầu ngồi chồm hỗm cùng xem bàn cờ, líu ríu chuyện.

      "Tần công tử, nước ờ này có ý nghĩa, bằng lại nước cờ khác ."Các nàng .

      Nghe được tiếng bước chân Chu Lục Lang, tất cả mọi người nhìn qua, hai nha đầu quỳ thẳng thân mình, cúi người thi lễ.

      Thiếu niên kia lại như trước nhìn bàn cờ.

      "San tử, ngươi hôm nay như thế nào tới?" Chu Lục Lang ống tay áo vung trực tiếp khoanh chân ngồi xuống, cờ tướng bàn sung tác bằng mấy, cánh tay phóng lên, soạt quấy rầy rồi này thượng quân cờ.

      Thiếu niên cũng lơ đễnh.

      "Hơi buồn, đến nơi này nghe chút chuyện thú vị." .

      "Chỗ này của ta có chuyện gì thú vị?" Chu Lục Lang hỏi.

      "Nghe Dượng ngươi ở phủ Giang Châu phái người đến đây?" Thiếu niên hỏi.

      Chu Lục Lang liếc hai nha đầu ngồi chồm hỗm phía sau, hai nha đầu chột dạ cúi đầu.

      "Người nhà đó quả có chút việc thú vị." Chu Lục Lang , đưa tay gảy quân cờ.

      "Là đến chuyện của biểu muội ngươi." Thiếu niên , "Sao các ngươi hỏi chút, đem người đuổi ?"

      "Kẻ vô dụng, cùng Chu gia chúng ta có quan hệ gì đâu." Chu Lục Lang , mặt mang vẻ khinh thường, "Lúc trước nghe lời khuyên, nên ở đây chờ ngốc nhi, hại mình hại người, uổng phí bà nội ông nội dưỡng dục, về phần ngốc kia nhi, bà nội lại tái phát lòng dạ đàn bà, cho nàng chết sớm đầu thai, ngược lại che chở nuôi nấng, nuôi heo còn có thể ăn thịt, đứa trẻ ngu dại nuôi nấng có ích gì?"

      Thiếu niên ha ha nở nụ cười.

      "Lục Lang, ngươi thế là biểu muội kia cũng bằng heo." , "Người Trình gia tại tới hỏi, có phải các ngươi đem nàng đuổi về Giang Châu hay ."

      "Đúng vậy, bọn họ tới hỏi thế nào? chúng ta nên cung kính trả lời câu hỏi sao?" Chu Lục Lang nhìn thấy trừng mắt hỏi.

      Thiếu niên nhìn thấy cười, đưa tay ở bàn cờ, ngón tay thon dài xẹt qua đường.

      "Từ Tịnh Châu, đến Giang Châu." , "Biểu muội của ngươi ở Trình gia, nhà của ngươi biết thời điểm mà tự mình nàng trở về."

      Chu Lục Lang nhìn , suy nghĩ.

      Thiếu niên lại đưa tay theo bàn cờ, điểm thêm quân.

      " từ Tịnh Châu đến Giang Châu, nữ nhân tuổi như vậy." mỉm cười , "Ngươi , kẻ vô dụng như thế nào làm được?"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :