1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Kiều nương y kinh - Hi Hành (C64) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      124. Chương 54: Ra mặt

      Mấy huynh đệ ở đều đến trước cửa rồi.

      ". .. Các ngươi mới đến?"

      ". . . Đúng vậy đúng vậy, về sau chiếu cố nhiều hơn . . ."

      ". . . Nghe giọng là Tây Bắc?"

      ". . . Ngươi là đồng hương . ."

      Láng giềng cũng ra trước cửa, tuy quen thuộc, nhưng năm mới để may mắn đều thi lễ chúc mừng, vừa bắt chuyện.

      Từ Mậu Tu thu hồi ánh mắt, nhìn Trình Kiều Nương ngồi ở đối diện.

      "Muội muội có chuyện gì, cứ việc ." .

      Trình Kiều Nương gật gật đầu.

      " nhiều ngày, ca ca ra ngoài thành, có quán ăn gọi là Thần Tiên cư." Nàng .

      Vẻ mặt Từ Mậu Tu chuyên chú, gật gật đầu.

      "Bọn có thể bán cửa hàng." Trình Kiều Nương .

      Từ Mậu Tu sửng sốt.

      "Ca ca ra mặt mua cửa hàng đó." Trình Kiều Nương .

      Từ Mậu Tu kinh ngạc nhìn Trình Kiều Nương, muốn nhìn ra ít tin tức che dấu ở mặt nàng, chính là đáng tiếc, vẻ mặt nữ tử này vĩnh viễn đờ đẫn, ngoại trừ khóe miệng hơi nhếch nhếch, có thể biểu đạt chút ý cười, những cái khác đều .

      "Được." Từ Mậu Tu .

      Bảy huynh đệ vẫn nhìn theo xe ngựa Trình Kiều Nương ở đường đến lúc khuất, mới quay lại vào cửa.

      Mặt trời chiều ngả về tây, ngày đầu tiên của năm mới cứ như vậy trôi qua.

      Mấy huynh đệ ầm ĩ nấu cơm, Phạm Giang Lâm và Từ Mậu Tu ngồi ở trong phòng.

      "Muốn chúng ta mua quán ăn?" Phạm Giang Lâm hỏi, hiển nhiên cũng thực kinh ngạc.

      Từ Mậu Tu gật gật đầu.

      "Muốn chúng ta ra mặt mua quán ăn." sửa chút.

      "Đây là ý gì?" Phạm Giang Lâm khó hiểu hỏi.

      "Có lẽ. nàng chính là, muốn mua quán ăn?" Từ Mậu Tu nghĩ nghĩ , xong tự mình cười.

      Phạm Giang Lâm sờ sờ đầu, cười khổ chút.

      . Đơn giản như thế?

      Tháng giêng thanh nhàn, thời gian trôi qua quá nhanh, đảo mắt qua mùng bảy tháng giêng, Kinh Thành náo nhiệt, thân thích thăm hỏi xong, tại đều là bạn tốt lui tới.

      So với trong nhà người ta náo nhiệt, nhóm học sinh ở lại khách điếm nhìn qua có chút hiu quạnh.

      "Hay là dạo?" đồng bạn , để sách trong tay xuống, chà xát tay, dậm chân cái. Để dịu bớt cái lạnh.

      Sau lưng . Hàn Nguyên Triều cùng và đồng bạn kia cũng đều buông sách.

      "Hôm qua vòng vo ngày rồi. Đến đến cũng thế, có cái gì thay đổi đâu." Hàn Nguyên Triều , lắc đầu.

      "Chẳng lẽ là ngươi còn ở đây chờ mỹ nhân tới cửa?" đồng bạn cười .

      Hàn Nguyên Triều cười lắc đầu.

      "Chẳng qua cũng là kỳ quái. Sao mỹ nhân lại mai danh tích rồi?" Đồng bạn bên cạnh .

      "Đừng bừa, cái gì mỹ nhân với chẳng xấu nhân, hẳn là vị lão trượng." Hàn Nguyên Triều , "Tỳ nữ giọng Giang Châu, nhưng rất quen thuộc với Kinh Thành, sống ở Kinh Thành còn hợp lý bằng Giang Châu, thực hiển nhiên đây là lão nhân về thăm cố hương."

      Các đồng bạn nghe Hàn Nguyên Triều tinh tế chuyện ngày ấy, gật gật đầu.

      "Nhưng mà, lão trượng đương nhiên có nữ nhi hoặc là cháu ." người vừa cười vừa .

      Mấy câu đó làm khí trong phòng nóng lên vài phần, dường như xua tan vài phần tịch mịch.

      "Chẳng qua . Sao đột nhiên lại đến rồi?" Người kia lại , "Chẳng lẽ, là chỉ dò hỏi nhà phụ nhân kia, làm làm chuyện tốt mà thôi?"

      "Xem, ta đúng , quả nhiên là người giống ta." Hàn Nguyên Triều cười , "Là các ngươi tự làm phiền mình ."

      Khi chuyện ngoài cửa truyền đến tiếng cười .

      " chút, Đến Thả Đình Tự xem chữ ."

      Hóa ra là nhóm học sinh mặt khác ở cùng khách điếm lại đây rủ , luôn khổ đọc cũng là thú vị, lập tức ba người nhận lời, thay y phục tới.

      " phải ngắm mai xem thơ sao? Sao thành xem chữ rồi?"

      "Ngươi còn nghe ? Năm trước Thả Đình Tự có người viết ra chữ tốt, sáng tạo ra loại chữ mới độc đáo, nghe Giang Châu tiên sinh cũng tự mình nhìn đấy."

      " ra là thế, lần này Kim huynh là muốn xem chữ, hay là ngẫu nhiên gặp Giang Châu tiên sinh đây?"

      Mọi người cười cười ra cửa, đường đám đông tiếng động lớn, thỉnh thoảng có tiếng pháo vang lên.

      Hàn Nguyên Triều cuộn áo choàng, mắt nhìn ngã tư đường phía đông.

      Như thế, mà thôi sao?

      "Nguyên Triều huynh." Có người gọi .

      Hàn Nguyên Triều vâng tiếng, đuổi kịp các đồng bạn đến hướng Tây.

      Cùng lúc đó, Trình Kiều Nương ra khỏi cửa Trần gia.

      "Này, ngày tết, ăn cơm xong hãy ." Trần phu nhân tự mình ra tiễn, lại giữ lại .

      Trình Kiều Nương chuyện thi lễ từ chối khéo.

      Chu Lục Lang vội vàng đánh xe ngựa lại, làm nhóm chị em Trần gia chung quanh tò mò nhìn chăm chú và .

      Nhìn theo đến khi xe ngựa ra khỏi ngõ , nữ thân quyến Trần gia mới quay lại.

      "Mẫu thân, mẫu thân, xiêm y tỷ tỷ mặc chính là của người tặng nàng sao?" Trần Đan Nương cao hứng hỏi.

      Nghĩ đến bộ dáng khi nàng kia bước vào bên trong cánh cửa, các nàng thiếu chút nữa nhận ra.

      Tặng lễ được dùng ở người, chính là hoàn lễ lớn nhất.

      mặt Trần phu nhân khó nén tươi cười.

      "Đúng vậy." Nàng , "Con thấy Trình Tiểu thư mặc hợp ?"

      Trần Đan Nương lúc lắc cái đầu.

      "Đẹp đẹp, Trình Tiểu thư mặc cái gì nhìn cũng đẹp." Nàng , vừa nghĩ đến cái gì nhìn các tỷ tỷ phía sau" Thập Bát Nương mặc đẹp như Trình Tiểu thư."

      Phía sau bọn tỷ muội cười rộ lên.

      "Thập cửu nương, ngươi dám , quần áo mới làm, cho ngươi nữa." Trần Thập Bát Nương ra vẻ tức giận .

      Trần Đan Nương sợ tỷ tỷ, làm mặt quỷ với nàng, lôi kéo tay của mẫu thân.

      "Mẫu thân, mẫu thân, mẫu thân làm cho ta." Nàng .

      Mấy đứa con cười đùa hoà thuận vui vẻ, Trần phu nhân cũng mỉm cười vui vẻ theo.

      Trượng phu quan chức hanh thông, bệnh cha chồng được chữa khỏi, qua năm này đích thực là thư thái.

      Xe ngựa tiến vào cửa chính, Chu Lục Lang nhảy xuống xe, quăng roi ngựa trong tay ra, xoay người bước .

      Bên này Trình Kiều Nương vịn tỳ nữ xuống xe.

      "Hôm nay ít khách." Tỳ nữ , nhìn xe ngựa bên kia.

      "Ngày ngày đều là như thế, ăn tết thôi." Vú già cười , vừa mang theo vài phần khoe khoang, " lại nhiều người."

      Trình Kiều Nương nhìn thoáng qua vú già, quay đầu nhìn tỳ nữ.

      "Như thế, chúng ta trở lại, gặp phu nhân." Nàng .

      Tỳ nữ vâng tiếng, nhưng mà. . .

      "Làm phiền ma ma dẫn đường." Nàng nhìn vú già mỉm cười .

      Gặp phu nhân? Nhóm trẻ ra ngoài trở về nhà, đương nhiên là đều muốn gặp phu nhân vấn an, chính là, Trình Tiểu thư này cho tới nay có thói quen này, đột nhiên muốn , vú già còn tưởng rằng mình nghe lầm rồi.

      Chẳng qua đây rốt cuộc là chuyện tốt, vú già mừng rỡ, cho nên người nhà chính là người nhà, nào có thực xa lạ, nương là mới tới quen, quen tốt rồi.

      "Tiểu thư, mời bên này." Nàng cao hứng .

      Năm nay khác hẳn, năm nay Chu gia náo nhiệt hơn, khách tới thăm đặc biệt nhiều, tôi tớ hạ nhân biết nguyên nhân, chỉ trong lòng hai người Chu gia lão gia phu nhân biết ràng.

      "Bác , nghe nhà ngươi mới tới muội muội, sao gặp?"

      Vừa chào đông hỏi tây xong, người nữ tử tuổi còn trẻ cười hì hì .

      "Đúng vậy đúng vậy." Bên cạnh phụ nhân cũng , "Ngày tết, sao tỷ muội đến cho náo nhiệt."

      Những lời này mấy ngày nay, Chu phu nhân nghe đến cái lỗ tai sinh kén rồi.

      "Nàng ở nhà, ra ngoài." Nàng mỉm cười .

      "Ở trong này còn có người thân?" Phụ nhân hỏi, mang theo vài phần hoài nghi.

      "Trần gia thôi." Chu phu nhân mỉm cười , tuy rằng mặt cười có điểm cứng ngắc.

      Hơn lần ngủ rồi thân thể tốt, lúc này đây Trần gia, tiếp theo sao? Chối đến chối , các phu nhân này người nào là dễ ở chung? việc gì còn có thể nghe ra chuyện nữa là.

      Quả nhiên sắc mặt phụ nhân này tựa tiếu phi tiếu rồi.

      " phải là, ngươi đem bảo bối nhà ngươi cất giấu chứ." Nàng , "Chúng ta đều so được với nhà Trần đại nhân, thể gặp bảo bối nhà ngươi."

      "Hoặc là, chúng ta so được với Trần gia, mời nổi?" Có người khác cười .
      Last edited: 30/8/16
      Phong Vũ Yên, thuytB.Cat thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      125. Chương 55: Là chuyện tốt

      Xem xem , biết bị người khác chê cười như thế.

      Chu phu nhân tươi cười cũng có chút cứng ngắc.

      "Nào có chuyện đó, các ngươi cũng phải biết, sức khỏe Trần gia lão thái gia mới tốt lên, tại yên tâm, nàng tiện." Nàng vội .

      "Vậy chờ nàng trở lại, bất kể sao ngươi cũng phải mang theo đến nhà ta." Phụ nhân tựa tiếu phi tiếu thuận theo buông tha .

      ", chỉ cần, ngươi đừng ngại phiền." Chu Phu người cười .

      cười , vú già tiến vào dập đầu.

      "Phu nhân, biểu nương trở lại." Nàng .

      Mặt Chu phu nhân nhất thời liền cứng lại , mà phụ nhân kia lại là mừng rỡ.

      "Ai nha, tốt quá." Nàng vội , "Mau mời tới gặp."

      Phải phụng mệnh rồi, sao lúc này trở lại, trở về trở về, ma ma này có mắt nhìn, chạy tới kêu cái gì!

      Chu phu nhân khẩn trương.

      này tính tình kỳ quát chẳng lẽ biết sao? Nếu nàng chịu tới gặp, chẳng lẽ còn phải dẫn đến tận nơi sao? Đây chẳng phải là vứt hết mặt mũi rồi!

      "Biểu nương lại đây vấn an phu nhân rồi." Vú già cũng chú ý vẻ mặt phu nhân, cao hứng .

      Vẻ mặt Chu phu nhân thả lỏng, ngược lại càng kinh ngạc.

      là gặp quỷ rồi, nàng muốn làm gì?

      Những người khác cũng nghĩ nhiều như vậy, nhóm nữ tử tức phụ trẻ tuổi đều nhìn ra phía ngoài, các phu nhân cũng chịu nổi tò mò ngồi thẳng người.

      Ngoài cửa nữ tử chậm rãi tới, quần áo thanh lệ, hành động phong lưu, khuôn mặt tinh xảo, chính là vẻ mặt đờ đẫn, hai mắt vô thần.

      Tất cả mọi người vội dời tầm mắt, lọt vào trong tầm mắt còn mảnh trang phục chói lọi, chỉ có đôi ánh mắt lành lạnh lưu lại ấn tượng bên trong.

      Quả nhiên là di chứng ngu dại để lại. là đáng tiếc mỹ nhân.

      "Mợ." Trình Kiều Nương thi lễ.

      Giọng cũng dễ nghe, bọn nữ tử tuổi còn trẻ ở đây cho nhau ánh mắt ra hiệu, lại cảm thán đáng tiếc.

      Nhóm phụ nhân lại thèm để ý, đợi Chu phu nhân còn bị vây trong khiếp sợ chuyện. người liền vội mở miệng rồi.

      "Trình Tiểu thư, nghe ngươi trị bệnh cho Trần lão thái gia, là lợi hại."

      Chu phu nhân thầm cắn răng.

      "Kiều Kiều, hẳn là mệt mỏi, về trước nghỉ tạm, thân mình ngươi cũng tốt." Nàng vội .

      Vừa dứt lời, liền cảm giác tầm mắt như dao găm bên cạnh phóng đến.

      "Đừng, gặp mặt rồi, ta đây làm trưởng bối ngay cả quà gặp mặt cũng cho, thành ra cái gì rồi." phụ nhân cười . Đưa tay nắm tay Trình Kiều Nương. Cởi cái vòng vàng tay ra.

      Trình Kiều Nương hề động. Hành động của phụ nhân kia liền có chút xấu hổ.

      Xem , này ngay cả lễ nghi tối thiểu cũng biết, trong lòng Chu phu nhân thầm hô.

      "Trình Tiểu thư. Nghe ngươi biết chẩn bệnh, biết có thể mời ngươi hay ?" Phu nhân mở miệng hỏi.

      Chu phu nhân hơi đình trệ chút, có phần lễ nghi hơn cả ngốc tử này.

      "Đương nhiên, có thể." Trình Kiều Nương nhìn về phía phu nhân này, đờ đẫn .

      Chu phu nhân ngạc nhiên.

      Có thể?

      phải , được sao?

      Những lời này là những lời Chu phu nhân thực kỳ vọng, chỉ là nếu phải nghe được vào lúc này, nhất là lúc mình vừa mới tìm cớ thoái thác.

      Thời điểm nên vấn an đến, lúc nên vấn an lại đến đây.

      Lúc nên nhận lời , lúc nên nhận lời lại đồng ý.

      Nữ tử này. Sao phiền toái như thế, hay là cố ý?

      Khi bóng đêm buông xuống, Chu phu nhân vào trong phòng, trong phòng Chu lão gia dựa vào gối ngủ, sắc mặt mang theo men rượu đỏ hồng, hai tỳ nữ bóp chân vội thi lễ.

      Vú già phía sau Chu phu nhân khoát tay, nhóm tỳ nữ vội lui ra ngoài.

      vú già cầm quá nhiều bái thiếp trong tay làm rơi đầy mặt đất, tiếng rơi xuống đất làm cho Chu lão gia mở mắt ra, ngồi thẳng người, mang theo vài phần mỏi mệt sau khi say rươu tỉnh lại.

      Sớm có vú già quỳ mặt đất chuẩn bị khăn mặt lau mặt.

      "Ngày mai sinh thần người bạn của gia, nàng mang theo bọn cùng ." Chu lão gia .

      Ngày lễ ngày tết, cũng là thời điểm ngoại giao, ở Kinh Thành, người thân bạn tốt, quan đồng nghiệp, cần chu toàn thích đáng, ai mời ngươi, ngươi đến nhà ai, ít nhiều cũng đều có ánh mắt nhìn, lấy đây làm nhận định kế tiếp cùng ai lui tới.

      " được." Chu phu nhân .

      Chu lão gia nhíu mày.

      "Nhìn xem này." Chu phu nhân , đưa tay chỉ vào các loại bái thiếp rơi mặt đất.

      Chu lão gia có chút kinh ngạc.

      "Những cái này đều là?" hỏi, "Còn chưa ?"

      Trước đó, cũng lại khá ổn thỏa rồi.

      "Đều là mặt mũi cháu ngoại của chàng." Chu phu nhân tức giận .

      Chu lão gia có chút khó hiểu nhìn nàng.

      "Như thế, tốt?" hỏi.

      Bọn đưa này đến nhà ở, phải chính là vì như thế sao? Thứ nhất là thể tình cảm cốt nhục thân thiết, thứ hai có được ân tình của Trần gia, thứ ba đến chữa bệnh giành được nhiều kết giao.

      cũng thẹn thùng, trắng ra, đây đích là dựa vào mặt mũi này.

      Chu lão gia đưa tay lật xem những danh thiếp này, quả nhiên nhiều hơn ngày tết những năm trước, có những người trước nay chưa từng lui tới.

      "Phải, nàng vui cũng chịu xem bệnh cho người ta, cũng có thể hiểu được, dù sao cũng là nương chưa lấy chồng, chúng ta cũng phải nhân cơ hội người ta khốn cùng, ngươi cũng đừng sợ đắc tội với người khác, dù sao cũng xem bệnh, chờ xem, xem ai hơn ai." .

      "Nàng xem." Chu phu nhân .

      ". . . chịu là chịu, thôi, đây là người khác cầu chúng ta. . . Cái gì?" Chu lão gia xong dừng lại, nhìn về phía Chu phu nhân.

      "Nàng hôm nay trước mặt người khác, mình có thể xem bệnh." Chu phu nhân tức giận .

      Chu lão gia ngẩn người, chợt mừng rỡ.

      "Đây là chuyện rất tốt." .

      "Tốt cái gì mà tốt." Chu phu nhân tức giận, vẻ mặt buồn bực, "Nàng đáp ứng cách thoải mái, ta ngược lại lại trở thành tội nhân, ngươi gặp người khác mát ta, giống như lúc trước đều là ta ngăn cản cho nàng xem bệnh cho người khác."

      Hóa ra là vì cái này, nữ nhân hay thích so đo, Chu lão gia cười ha ha.

      " ngại ngại, thích cứ , ngày sau các nàng còn phải cần cầu ngươi." cười , thấy tinh thần tốt hơn gấp trăm lần, ngoắc người mang rượu tới.

      "Chỉ mong, nàng đừng gây chuyện cho ta nữa là tốt rồi." Chu phu nhân , vừa tự mình giúp trượng phu chuẩn rượu, "Ta nuôi các con, đều người Chu gia chúng ta là quân nhân nên bướng bỉnh, lại người nào để cho ta đau đầu như thế, chả trách Trình gia đón nàng tiến cửa chính. . . ."

      Trình gia cho nàng tiến cửa chính. . .

      tới đây, Chu phu nhân tạm dừng, dường như có ý niệm trọng yếu gì nhắc nhở trong đầu.

      "Lão gia, ngươi , Trình gia có phải bởi vì này mang lại quá nhiều phiền toái, mới đưa nàng đến gởi nuôi đạo quán được vào cửa?" Nàng hỏi.

      "Trình gia?" Chu lão gia phi tiếng, "Phải là cái bọn ngu xuẩn, bọn họ có thể thấy cái gì? Lúc trước bọn bức tử muội muội của ta, ngốc tử này . . . Trong lòng đứa này nhất định rất hận, mới ở lại trong nhà bọn họ, bằng sao lại cố ý giấu diếm bọn đến kinh thành, nếu để cho Trình gia biết, là Trần đại nhân mời, chỉ sợ Trình lão thái gia chết cũng muốn theo đến."

      lên Trình gia, Chu lão gia chút khách khí.

      Chuyện cũng là .

      Chu phu nhân gật gật đầu.

      "Còn có, ngươi nhớ nhắc với ngốc tử này. . để nàng biết lúc trước nương nàng chịu bao nhiêu uất ức, còn có nhà chúng ta chịu bao nhiêu uất ức, còn có, quan trọng nhất là lão thái thái nếu bị Trình gia chọc tức cái gì, cũng mất sớm như vậy." Chu lão gia .

      Tóm lại câu, muốn cho đứa này biết, ai là thân, ai là thù.

      "Trình gia này là tuyệt đối trở về, tương lai ở Kinh Thành tìm người tốt gả cho, sau này liền sống tốt ." Chu lão gia .

      "Còn có thể lập gia đình?" Chu phu nhân sửng sốt .

      "Sao thể lập gia đình, người mù người què còn có thể lập gia đình, với lại, phải tốt lắm rồi sao." Chu lão gia trừng mắt .

      Lúc này rượu và thức ăn được mang lên, Chu phu nhân phẩy tay áo rót rượu.

      "Ta cảm thấy, lấy chồng, mới là tốt nhất." Nàng mỉm cười .



      Chương 56: Nghe đồn

      lấy chồng?

      Nữ tử lấy chồng, còn có thế dùng sao?

      Chu lão gia trừng mắt.

      Chu gia Bọn mới cần người vô dụng.

      Chu Phu nhân cười đưa ly rượu cho .

      "Nàng như vậy, có thể tìm người tốt nào." Nàng , "Tang mẫu khắc gia, lại ngu dại nhiều năm, giờ đây chẳng qua là biết làm sao có tiên dược có thể trị bệnh, nhưng vẫn khác với người thường, như thế nhà tốt nào có thể để ý."

      Nàng nhấn mạnh ở hai chữ nhà tốt, Chu lão gia hiểu được.

      Cái gọi là nhà tốt, đương nhiên là hữu dụng với Chu gia.

      Chu lão gia uống rượu chuyện.

      "Như vậy còn bằng lưu ở nhà, có ta và chàng, nuôi dưỡng nàng, lúc chàng và ta còn nữa, bọn cũng coi nàng là phụng dưỡng, phải tốt hơn so với việc đến nhà khác bị khinh bỉ sao?" Chu phu nhân mỉm cười , "Với lại, nàng còn có đồ cưới, sống chẳng phải là càng tự tại?"

      Chu lão gia giật mình, liên tục gật đầu.

      "Đúng, đúng, đúng là nên như thế." , "Cũng là nàng suy nghĩ chu đáo, hổ là mợ."

      "Ta chỉ bình tĩnh mà xem xét thôi." Chu Phu nhân cười .

      "Nào, phu nhân vất vả, vi phu rót rượu cho nàng." Chu lão gia cười , nhận bầu rượu, quả nhiên rót rượu cho Chu phu nhân.

      Chu Phu nhâ cười bưng lên, trong đêm đông, vợ chồng già cũng hoà thuận vui vẻ.

      Mặt trời lên cao, Chu phu nhân thay xiêm y, chậm rãi ngồi dùng trà.

      "Mẫu thân, dù sao ta cũng muốn ngồi xe với nàng." nữ tử , mang theo vài phần mất hứng, "Nhìn bộ dáng của nàng khiến cho người khác thoải mái."

      "Vậy đừng ." Chu phu nhân .

      " được, tiểu thư Kiều gia là tay pha trà ngon. Khó khăn lắm mới có thể gặp lần, ta mới cần đâu." Nữ tử , vừa lôi kéo tay áo mẫu thân, "Mẫu thân. Mang thêm chiếc xe thôi, để cho mình nàng ngồi, càng có vẻ chúng ta coi trọng nàng."

      chuyện, ngoài cửa có tiếng bước chân, Chu phu nhân trừng mắt nhìn nàng cái, ý bảo nàng ngồi xuống, mình cũng vội lên nụ cười hòa ái.

      Vú già vào cửa.

      "Phu nhân, Trình Tiểu thư, nàng , ." Nàng quỳ ngồi xuống thi lễ. Run giọng .

      Nụ cười mặt Chu phu nhân biến mất.

      Nhìn xem. Nhìn xem. nàng biết! biết!

      Chu phu nhân lại lần nữa ngồi vào bên trong phòng khách cháu ngoại, chính là để mời nàng ra cửa cùng mình.

      Chỉ cần lên ý nghĩ này, Chu phu nhân muốn đứng dậy phất tay áo mà .

      Làm mợ làm được đến mức này. Thiên hạ hẳn chỉ có mình nàng?

      Nhưng nàng vẫn thể cắn răng ngồi xuống.

      "Sao ? Mọi chuyện thu xếp ổn thoa, sao có thể giữ lời?" Nàng , nhìn nữ tử trước mặt.

      Nữ tử trước mặt chậm rãi ăn cơm.

      nữ tử, luôn sớm chiều giờ giấc, còn ra thể thống gì!

      "Ta khi nào , phải ra khỏi cửa?" Trình Kiều Nương ngẩng đầu, hỏi.

      " phải chính mồm ngươi , chẩn bệnh cho người ta sao?" Chu phu nhân cắn răng , nụ cười mặt có chút cứng lại, nếu phải vài thập niên được dạy thành người lịch lãm, nàng thực khống chế nổi tính tình.

      Khóe miệng Trình Kiều Nương nhếch lên, cúi đầu tiếp tục ăn.

      "Phu nhân, tiểu thư nhà ta là có thể chẩn bệnh, phải ra ngoài." Tỳ nữ ở bên .

      "Phu nhân và tiểu thư chuyện, ngươi chen miệng làm cái gì." Vú già phía sau Chu phu nhân lập tức .

      "Vị ma ma này mẹ nóng vội, phu nhân cũng đừng lo lắng, cũng phải là tiểu tỳ biết quy củ." Tỳ nữ mỉm cười , "Tiểu thư nhà ta ăn chậm chạp, thể nhiều lời, cho nên, ta làm tỳ nữ thể thay tiểu thư chuyện."

      Như thế?

      Trình Kiều Nương này đích thực rất ít chuyện, hóa ra là, thể chuyện.

      Cho nên nào có ngốc tử giống người bình thường, phải là quái hay sao.

      Vú già có chút biết sao, Chu phu nhân thở hắt ra.

      "Ngươi ra khỏi cửa, sao chẩn bệnh?" Nàng nhàng .

      "Phu nhân biết, tiểu thư nhà ta chữa bệnh có hai quy củ." Tỳ nữ cười .

      Từ đầu đến cuối Trình Kiều Nương đều cúi đầu ăn cơm, Chu phu nhân thể nhìn về phía tỳ nữ này.

      "Thứ nhất chính là đến nhà chẩn bệnh." Tỳ nữ , "Chỉ đợi khám bệnh."

      Đây là cái quy củ gì!

      "Trần đại nhân . . . ." Chu phu nhân nhịn được .

      Tỳ nữ mỉm cười, ngắt lời của nàng.

      "Đương nhiên, gia thế Trần đại nhân như vậy, cái khác đừng bàn đến."Nàng .

      Gia thế Trần đại nhân như vậy?

      Chu phu nhân ngạc nhiên.

      Lời này nàng phải sao? Sao có thể ?

      gia thế các ngươi kém hơn so với Trần đại nhân, cho nên đủ tư cách mời sao?

      Nàng điên rồi hay là muốn sống ở Kinh Thành!

      "Kiều Kiều, ngươi chớ hồ nháo, quy củ này còn phải tự ngươi định ra?" Nàng hít sâu hơi, .

      Trình Kiều Nương lắc đầu.

      "Nếu định rồi, thể thay đổi, sao giữ lời?" Nàng .

      Chu phu nhân lại bị nghẹn hơi.

      "Với lại, phá hỏng quy củ, ta liền xem được." Trình Kiều Nương .

      Phá hỏng quy củ liền xem được? Đây là uy hiếp sao?

      theo quy củ của nàng, xem sao?

      Chu phu nhân nhìn nữ tử trước mắt vẫn hờ hững ăn cơm như trước, cắn răng đứng dậy rồi.

      Ăn cơm chiều xong, là lúc con cái Chu gia vấn an cha mẹ, Chu Lục Lang tới có chút chậm, vào đến cửa, trong phòng chỉ có tỷ tỷ ngồi.

      khí trong phòng có chút nặng nề.

      "Ngươi cũng là, , liền theo quy củ àm đến thôi, có cái gì đáng tức giận?" Chu lão gia .

      Lúc này Chu Lục Lang này mới nhìn đến đôi mắt ửng đỏ của Chu phu nhân.

      "Mẫu thân, chuyện gì?" vội vàng hỏi.

      " có chuyện gì." Chu phu nhân gượng cười, trấn an đứa con.

      "Còn có thể có chuyện gì, đều là do đứa ngốc từ Giang Châu kia." Tỷ tỷ ở bên mở miệng, mang theo vài phần tức giận, "Mạnh miệng mình có thể chữa bệnh, lại trở mặt làm, làm cho mẫu thân thành người ác, hôm nay ở bên ngoài, mẫu thân chịu biết bao chế giễu!"

      "Thất Nương câm mồm." Chu phu nhân , "Ngươi nghỉ tạm ."

      "Để con , là phụ thân mẫu thân rất cưng chiều nàng rồi!" Chu Thất Nương , đứng dậy cáo lui, lại nhìn Chu Lục Lang, phất tay áo, "Còn có ngươi!"

      Chu Thất Nương rồi, Chu Lục Lang còn ngồi nhúc nhích. Nhìn mẫu thân thở dài, mang theo vài phần mệt mỏi.

      "Nàng." há mồm muốn , Chu lão gia cũng vừa mới há mồm, Chu Lục Lang liền dừng lại.

      "Nàng chuyện này cũng phải cố ý nháo loạn." Chu lão gia . Vừa vuốt râu, "Ta nhiều ngày xã giao, ngầm trộm nghe , nàng có thể trị bệnh, dựa vào là tiên dược thần tiên lưu lại."

      "Phụ thân." Chu Lục Lang nhịn được .

      Lời vô căn cứ như thế sao có thể tin! Còn dùng để an ủi mẫu thân, cũng quá giả dối rồi.

      "Hay là phải thần tiên, hẳn là cái đạo sĩ tha phương hoặc là người tu tiên linh tinh gì đó." Chu lão gia ha ha cười , mặt còn mang vài phần hơi rượu.

      Cùng thê tử ra ngoài xã giao giống phụ nhân châm chọc nhau, các nam nhân biết nhìn lâu dài, so đo chuyện nhất thời. Cho nên. Mấy ngày nay ở bên ngoài rất là thư thái. Thứ nhất đặt được quan hệ với nhân vật như Trần đại nhân, thứ hai trong nhà còn nuôi cao nhân có thể khởi tử hồi sinh .

      "Ngốc. . . Kiều Nương này có thể khỏi bệnh, hơn phân nửa là công lao cao nhân này. Chỉ tiếc, rốt cuộc là ngu dại nhiều năm, nơi này vẫn tốt." Chu lão gia đưa tay chỉ chỉ đầu, cười , "Cho nên, nàng nhớ , cũng ."

      Chu phu nhân và Chu Lục Lang nghe có chút ngơ ngơ ngẩn ngẩn.

      "Việc này, chàng nghe từ nơi nào?" Chu phu nhân hỏi.

      Nữ chính của lời đàm tiếu ở ngay tại nhà các nàng, sao các nàng biết việc này.

      "Có thể từ nơi này." Chu lão gia , "Nhà Trần đại nhân."

      Bởi vì bệnh phụ thân Trần Thiệu thể chuyển biến tốt đẹp. Địa vị củng cố, ăn tết năm nay trước cửa Trần gia xe ngựa rộn ràng nhốn nháo.

      Trong nhà chờ sát cổng ở đầy người, náo nhiệt giống như quán rượu tiệm trà, tuy rằng nhà tiếp đón của Trần gia đãi khách chỉ có nước trà, hơn nữa dựa theo thói quen của Trần Thiệu chủ yếu cũng gặp, nhưng cũng thể ngăn cản người khác chen vai sát cánh mà tới thăm.

      Bọn ra cũng phải vì gặp Trần Thiệu, chẳng qua là tục lệ quan trường, người tới, tâm ý tới mới là chính.

      Trong nhà chờ sát cổng, quan chức hầu hết là quen biết, cười chào hỏi nhau xong, nhàn hạ vô , ngồi xuống uống trà chuyện tào lao.

      ". . . . Trình tiểu thư gặp được cao nhân, nghe là thần y Biển Thước. . . ."

      ". . . phải, nàng ở đạo quán, gặp được Lý chân nhân. . . ."

      Trong khi ồn ào cười , ngẫu nhiên truyền ra lời như vậy, cũng biết thế nào mà mỗi ngày người khác càng thảo luận càng hăng, hết đến bệnh của Trần lão thái gia lại chuyển đến vị tiểu thư Giang Châu chữa khỏi người bệnh này.

      Thậm chí hứng khởi, tranh luận ngớt, có người còn giữ chặt người sai vặt hỏi.

      "Ngươi tiểu thư Giang Châu gặp được chính là vị thần tiên nào?"

      Làm cho nhóm sai vặt thêm trà rót nước dở khóc dở cười.

      "Đừng vội bậy, làm gì có loại tình này." Bọn họ đành phải , nhưng hoàn toàn thể ngăn cản những lời này đồn ra.

      Bên trong Trần phòng khách lão thái gia, Trần Thiệu cũng có chút dở khóc dở cười.

      "Phụ thân, những lời này là sao." .

      Trần lão thái gia để cuốn sách trong tay xuống.

      " phải ngươi sao?" Vẻ mặt còn khó hiểu hỏi.

      "Phụ thân!" Trần Thiệu cười khổ , "Ta cao nhân, chưa là thần tiên gì."

      "Người có thể trị được bệnh ngu dại, có năng lực khởi tử hồi sinh thuật, chẳng phải là giống thần tiên." Trần lão thái gia cười .

      Trần Thiệu bất đắc dĩ, biết phụ thân cố ý hạch .

      "Phụ thân, người truyền lời này ra . . . ." .

      " phải ta truyền ra ." Trần lão thái gia vội xua tay , "Ta chẳng qua là chuyện phiếm cùng lão bộc, ai biết ai truyền ra, ta ở trong nhà dưỡng bệnh, cũng phải là ta ra."

      Trần Thiệu bật cười.

      Nếu người bày mưu đặt kế, người nào dám .

      "Khổng Tử viết đến quái, lực, loạn, thần, ta biết hỏi." Trần lão thái gia xua tay, mang theo vài phần nghiêm túc, "Ta chỉ biết Trình Tiểu thư là ân nhân cứu mạng của ta."

      Đệ tử nho giáo chuyện phiếm, nhưng thiên hạ nhiều người phải đệ tử nho giáo như vậy, hơn nữa loại chuyện thần hồ quỷ quái này, có thể nghĩ, ngày tết này, tất nhiên là Trình Tiểu thư nỏi tiếng khắp Kinh Thành rồi.

      "Phụ thân, như vậy, với Trình Tiểu thư, có được ?" chần chờ chút hỏi.

      "Trình Tiểu thư gặp tiên, sống dễ chịu, người khác gặp tiên là tốt." Trần lão thái gia làm như thèm để ý cười , "Thiên hạ này gặp được vận may có nhiều người, chính là, vận may như thế này sao dễ dàng nhặt được như vậy."

      Chính như Chu lão gia vậy, tuy rằng nhiều người ghen tỵ, nhưng vẫn phải lui tới cửa Chu gia đấy thôi.

      Trước cửa Chu gia xe ngựa càng nhiều, đường chính vốn rộng rãi giờ cũng náo loạn.

      Chẳng qua ai vì thế mà tức giận, nhóm sai vặt mang theo vài phần vui mừng vài phần đắc ý nho chạy tới chạy lui chỉ huy xe ngựa đỗ, đối với láng giềng vây xem ngẫu nhiên còn mang theo vài phần bất đắc dĩ lau mồ hôi, ăn tết là mệt linh tinh, ràng ám chỉ chút khoe khoang.

      Trong phòng khách Chu phu nhân tiếp đón cũng ngồi đầy người, tiếng cười cách cửa phòng còn vang dội, đề tài hều hết đều quay chung quanh Trình Kiều Nương.

      ". . . Mới trước đây bị ngu dại?"

      ". . Đúng vậy đúng vậy, vốn trước đây ta và Qua Nương (tên của mẹ KN, qua là cái mác) thân nhau, thành thân này vài năm về nhà thăm bố mẹ, nàng đều đặc biệt đến chỗ ta ngồi chút." phu nhân khẽ thở dài.

      Đứa con Chu gia đều dùng binh khí đặt tên, bọn nữ tử cũng ngoại lệ, mẫu thân của Trình Kiều Nương, ở trong tộc đứng hàng thứ năm, mọi người hoặc xưng hô Ngũ Nương, hoặc xưng hô Qua Nương.

      ". . Sau lại sinh đứa này, về đây cũng gặp ta nữa, sau này cũng còn cơ hội rồi." Phu nhân này tiếp, mang theo vài phần buồn bã.
      Last edited: 30/8/16

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      127. Chương 57: Nghe lời

      Tất cả mọi người đều là nữ nhân, gặp được loại tình này, nghĩ cũng đều thấy trong lòng khổ sở.

      Trong phòng các phu nhân cùng cảm thán, bọn nữ tử trẻ tuổi lại cảm khái nhiều như vậy, vẫn thấp giọng chuyện với nhau như trước.

      "Như thế, là Bồ Tát phù hộ."

      " phải Bồ Tát, hẳn là chân nhân."

      "Rốt cuộc là chân nhân hay là Bồ Tát?"

      "Chốc lát đến đây, hỏi chút biết."

      tới đây, người trong phòng sôi nổi nhìn ra phía ngoài.

      "Sao Chu phu nhân lâu như vậy, còn lại đây?"Các nàng nhíu mày hỏi.

      " lại muốn làm bộ làm tịch gì nữa chứ." Cũng có người thấp giọng bĩu môi , "Giờ đây Chu phu nhân càng ngày càng xa lạ với chúng ta rồi."

      "Người ta giờ đây lui tới với phu nhân Trần đại nhân, chúng ta. . ."

      Lời này trầm thấp, lẻ tẻ.

      Chu phu nhân nhân ở trong phòng này, cũng đoán được có người , chỉ như vậy, sựo là mấy ngày nay mình sớm thành chuyện phiếm mọi người bàn luận lúc nhàn rỗi.

      " theo quy củ của ngươi rồi, cần đến nhà người khác, đều là tới nhà chúng ta, còn phải làm sao?" Nàng khó nén tức giận , "Kiều Kiều, ngươi cố ý trêu chọc mợ sao?"

      Sau màn, phía giường, nữ tử nằm nghiêng tiếng động.

      Tỳ nữ ngồi ở trong phòng, mặt vốnmỉm cười, nghe xong lời này nể mặt .

      "Phu nhân, tiểu thư nhà ta, cũng dư sức trêu chọc ai, tiểu thư nhà ta là làm, xằng bậy dối, " Nàng , thấp thỏm lo âu, cũng cao hưng."Tiểu thư nhà ta mỗi ngày phải nghỉ lát, cũng phải ngài biết."

      Đương nhiên biết, ngày đầu tiên sau khi vào cửa, nghỉ lát này khiến cho nàng đông lạnh ở trong tuyết.

      "Chuyện nghỉ ngơi này. Mỗi lần đều trùng hợp như thế sao." Chu phu nhân cười lạnh .

      "Chuyện rhế gian này vốn là trùng hợp mà thành, trùng hợp, hôm nay tiểu thư nhà ta cũng ở trước mặt phu nhân." Tỳ nữ cũng tựa tiếu phi tiếu .

      Chu phu nhân khó thở phẩy tay áo bỏ .

      "Phu nhân, phu nhân, phải sao với những người chờ?" Vú già vội vàng ở phía sau thấp giọng hỏi.

      "Có thể sao, ngủ." Chu phu nhân tức giận .

      Vú già bước theo sát.

      "Chính là, chính là, như vậy sao được. "Nàng , "Các nàng kia cho là phu nhân cố ý lên mặt."

      Đúng vậy, đứa nhà ngươi. Ngươi là chủ mẫu. Khách đến đây. Cũng gọi con cháu tới gặp, ngược lại cái gì ngủ, chính là thực ngủ cũng phải kêu dậy. Là chủ mẫu ngươi quy củ, hay là cố ý làm cao đây.

      Chu phu nhân cắn răng nắm chặt tay.

      "Sao lại rước cái tai họa này vào cửa!" Nàng cắn răng .

      Gần phòng khách, nàng muốn tiến vào, nhưng mà thể.

      Quả nhiên vừa đẩy cửa ra, nhìn phía sau nàng trống trơn, sắc mặt các phu nhân ở đây có chút quái dị rồi.

      "Xem, ta đúng chưa."

      Còn có người thấp giọng, cúi đầu như có như .

      Chu phu nhân làm như nghe thấy, ngồi xuống.

      "Làm khó mọi người, thân mình đứa này rốt cuộc vẫn chưa ổn." Nàng gượng cười , "Mới uống thuốc. Liền chịu nổi mê man khắc, mọi người chờ lát."

      Người ngồi nhìn Chu phu nhân với vẻ mặt cổ quái.

      "Lúc chẩn bệnh cho Trần lão thái gia thân mình cũng tốt sao?" phu nhân tuổi còn trẻ cười hỏi.

      Sắc mặt Chu phu nhân cứng ngắc.

      "Khi đó nàng ở Trần gia, ta biết." Chu phu nhân đáp, cũng mỉm cười, "Chuyện này nên hỏi Trần phu nhân."

      Phẩm chất trượng phu phu nhân này cao hơn so với Chu lão gia, nhưng cao tới đâu cũng còn chưa đủ chuyện với Trần phu nhân, nên muốn ta như thế, cũng dễ dàng như vậy.

      Dựa vào cái gì nàng phải chịu loại uất ức này! Nhưng mà, rốt cuộc là hỏng hình tượng nàng luôn luôn sang sảng hiền lành câu nệ tiểu tiết rồi.

      Đây đều bởi vì phiền toái Tiểu Tiện tỳ này đưa tới, sao tất cả đều tính đầu mình rồi!

      Trong lúc hai phu nhân ra những lời thân mật, làm cho khí trong phòng hơi ngưng trệ.

      " còn sớm rồi, trong nhà con còn , ta trước bước." Phu nhân trẻ tuổi kia chút do dự đứng dậy, .

      Nàng vừa đứng lên, trong phòng cũng có hai ba người đứng dậy, những người còn lại nhìn Chu phu nhân, sắc mặt hiển nhiên cũng tốt

      Tuy rằng Chu phu nhân ngồi ngay ngắn, nhưng sắc mặt đương nhiên cũng tốt.

      Nếu người này , là xem như kết thù rồi, vốn định là kết thiện duyên, ai ngờ lại thành như vậy.

      Ngoài cửa vang lên tiếng vú già.

      "Phu nhân, Bán Cần nương , tiểu thư tỉnh."

      Mọi người trong phòng đều sửng sốt, Chu phu nhân cũng cắn chặt răng.

      là, quá trùng hợp.

      đợi nàng chuyện, phu nhân trẻ tuổi kia vẫn đến cạnh cửa, nhóm vú già vội mở của ra.

      "Con nhà ta chắc cũng tỉnh, vậy lần sau lại đến thỉnh giáo Trình Tiểu thư ." Nàng mặn nhạt .

      Tỳ nữ trước cửa ngẩng đầu.

      "Phu nhân là tới gặp tiểu thư nhà ta?"Nàng mở miệng hỏi.

      Giọng thanh thúy, tướng mạo xinh đẹp, đúng là hình dung tỳ nữ khéo léo của nhà giàu.

      "Tiểu thư nhà ngươi, cần gặp." Phu nhân trẻ tuổi khách khí cùng tỳ nữ, thẳng, vừa ra cửa.

      "Phu nhân, tự gặp là được." Tỳ nữ cười hì hì .

      Chu phu nhân thầm than tiếng tốt, ngồi thẳng người.

      "Bán Cần, vô lễ!" Nàng trầm giọng quát, "Vãn sinh hậu bối, sao có thể để cho các phu nhân phải gặp?"

      Tỳ nữ mỉm cười thi lễ.

      "Chính là, các phu nhân gặp tiểu thư nhà ta, kỳ cũng là hỏi cách chữa bệnh ."Nàng , mỉm cười nhìn phu nhân trẻ tuổi đứng ở dưới hành lang muốn , tầm mắt cũng nhìn các phu nhân nghe bên trong, "Tiểu thư nhà ta , bệnh tật là việc tư, tiện cho người ngoài bàn tán, vẫn là mọi người đóng cửa chuyện mới tốt, dám lên mặt."

      Cũng đúng, mọi người ở cùng chỗ, lắm người nhiều điều, có ai biết xấu hổ hỏi bệnh trước mặt mọi người, thiếu được lời đàm tiếu, đúng là bằng trực tiếp gặp tiểu thư này, đóng cửa thăm khám là tốt.

      Phu nhân trẻ tuổi nở nụ cười, phủ thêm áo choàng, nhấc chân bước .

      "Như thế, ngươi mang ta gặp tiểu thư nhà ngươi." Nàng .

      Tỳ nữ cười vâng tiếng, lại cung kính thi lễ cáo lui vào trong phòng Chu phu nhân, lúc này mới xoay người dẫn đường.

      khí trong phòng nhất thời vui mừng lên.
      Last edited: 30/8/16
      thuytB.Cat thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      127.(2)

      "Chúng ta cũng ." người đứng dậy .

      "Đừng vội. người thôi." Có người chủ động an bài.

      Vì thế còn ai trước ai sau, cười cười, rất là náo nhiệt, Chu phu nhân làm nữ chủ nhân lại bị bỏ quên ở bên.

      Tiểu thư nhà ta . Bệnh tật là việc tư, phải đóng cửa cùng chẩn trị. . .

      Bên tai Chu phu nhân quanh quẩn lời tỳ nữ này , sắc mặt càng ngày càng khó coi.

      Tiểu thư nhà ngươi ! Tiểu thư nhà ngươi !

      Tiểu thư nhà ngươi khi nào!

      đời này sao có tiện tỳ dối đỏ mặt như thế!

      Các nàng sao ăn bừa bãi lớn mật như thế!

      "Chu phu nhân, lần sau lại có lời này, cần phải với chúng ta sớm chút, miễn cho mọi người hiểu lầm." Có người ở bên quay đầu, nhìn Chu phu nhân tựa tiếu phi tiếu .

      Chu phu nhân chỉ cảm thấy hầu căng thẳng, ngừng ho khan.

      Trước cửa Chu gia xe ngựa vẫn nối liền dứt, chỉ là trong phòng tiếp khách của Chu phu nhân lại có ai rồi.

      Ngay từ đầu còn có người nghĩ lại đây chuyện cùng Chu phu nhân, nhưng cùng với ngày càng nhiều người trực tiếp gặp Trình Kiều Nương. Hơn nữa thân mình Trình Kiều Nương quả nhiên tốt. Mỗi ngày chỉ gặp qua mấy người. Liền khách khí chối từ rồi.

      "Thân mình tốt, thể tập trung lòng, chẩn đúng bằng chẩn."

      Lời này là khách khí lại hợp lý.

      "Nhóm thái y ở Kinh Thành cũng phải lúc nào cũng đều có thể xin chẩn bệnh."

      "Đúng đúng. Đạo ở thành Tây kia, muốn hỏi cũng chỉ là buổi sáng. . ."

      ". . . . Haiz, Trình Tiểu thư cũng phải đạo . . . ."

      ". . . . Cũng khác đạo lắm, bắt mạch, cũng thi châm, chính là ở bên trong nghe, bệnh đời này chỉ dựa vào nghe tả mà hiểu ra, chẳng phải là giống đạo thầy cúng rồi. . . ."

      ". . . Đúng vậy, phải đấy thôi, Trình Tiểu thư là đệ tử chân truyền của Lý chân nhân đấy. . ."

      Nghe bầu ngực già phía sau thấp giọng chuyện. Phu nhân ở phía trước khỏi ngừng chân.

      "Phu nhân, còn gặp Chu phu nhân sao?" Vú già vội hỏi.

      "Ta vừa mới thấy, thêm vài cái xe ngựa đến đây, dám tiếp tục trì hoãn rồi." Phu nhân chần chờ chút, cuối cùng , "Chúng ta gặp Trình Tiểu thư, dù sao cũng phải phải Chu phu nhân chẩn bệnh. . . ."

      Gặp nàng cũng vô dụng, ngược lại trì hoãn thời gian, tính ra, bởi vì vị Chu phu nhân này, thời gian trì hoãn còn thiếu sao?

      Trong lòng mọi người lên ý nghĩ này, lập tức đều gật đầu, lại do dự lập tức đến chỗ Trình Kiều Nương.

      Địa phương náo nhiệt nhất Chu gia đổi thành sân Trình Kiều Nương rồi.

      Trong viện Trình Kiều Nương đứng nhiều vú già, dưới hành lang cũng có người ngồi chồm hỗm, lại nhìn trong phòng cũng toàn là người, nha đầu dâng trà rót nước đều có đường để lại.

      "Phòng ở này cũng quá ." Có phu nhân nhìn kĩ bốn phía, vừa che miệng cười, "Lão già họ Chu có nhiều tiền như vậy, chính là nên."

      Lời này truyền vào tai Chu phu nhân, thiếu được lại tức khí trận.

      Chu lão gia vui sướng hài lòng tới bên trong, thấy Chu phu nhân dựa vào giường, hai nha đầu hầu hạ uống cái gì đó.

      Trong phòng nồng đậm vị thuốc đông y.

      " tháng giêng, nàng uống cái gì đấy?" Chu lão gia nhíu mày hỏi.

      "Uống thuốc." Chu phu nhân tức giận .

      " tốt đẹp uống thuốc thang linh tinh cái gì, nàng lại làm sao vậy? Trong nhà nhiều khách đến như vậy, sao nàng lại trốn uống thuốc." Chu lão gia .

      "Nhiều khách như vậy, lại cần ta lo lắng." Chu phu nhân cắn răng , nuốt ngụm thuốc xuống, miệng đắng ngắt.

      "Ngươi là đương gia chủ mẫu, có thể nào chu đáo để ý tới?" Chu lão gia .

      "Có người so với đương gia chủ mẫu ta vẫn còn chu đáo hơn, việc gì ta phải lại cho phiền!" Chu phu nhân càng cơn tức càng lớn, cầm chén thuốc đặt mạnh ở giường, phát ra phịch tiếng.

      Nha đầu sợ tới mức run run chút, cúi người cúi đầu dám nhìn.

      "Nàng rốt cuộc là nữ nhân Chu gia ta, ngươi náo loạn cái gì?" Chu lão gia nhíu mày, nhìn vợ.

      Nhắc tới các nữ nhân, kiến thức chính là kém, chỉ biết nhìn những chuyện trước mắt.

      "Nàng làm người tốt, dựa vào cái gì để cho ta làm ác nhân." Chu phu nhân , nghĩ vậy liền đầy bụng ủy khuất.

      Nghĩ sao cũng đều cảm thấy ngạt thở, từ khi nữ nhân này vào cửa, nàng là trưởng bối lại càng chật vật.

      Sao lại như thế đâu?

      "Nàng làm cái gì rồi?" Chu lão gia nhíu mày hỏi.

      Chu phu nhân bị hỏi ngơ ngơ ngẩn ngẩn.

      Đúng vậy, làm cái gì rồi? Dường như cái gì cũng làm. . . .

      Nhưng cố tình chính là cái gì cũng đều làm, khiến nàng lùi bước, bước sai làm sai.

      Sai cũng biết sai ở nơi nào, ứng đối cũng hoàn toàn đúng.

      Nữ tử hoàn toàn giống người bình thường, nhìn qua si ngốc ngơ ngác, nhưng lại biết cứu người, giống như bắt được cũng sờ được.

      là nghĩ tới đến liền ngạt thở.

      Chu phu nhân che ngực, ho khan kịch liệt trận, bọn nha đầu ầm ĩ bước lên phía trước vuốt ngực.

      "Rốt cuộc nàng làm sao vậy? Có bệnh trong nhà sẵn có Kiều Kiều nhi, mời nàng xem bệnh là ổn rồi." Chu lão gia .

      lời này còn đỡ, xong Chu phu nhân lại bực mình, ho khan ngớt, thiếu chút nữa thở được.

      "Chính là, chính là vì nàng ở nhà . . . ." Nàng nắm lấy áo, mặt đỏ lên hô.

      Sao lại bệnh rồi ta. . .

      Những lời này rốt cuộc hô lên câu, thành lời vô căn cứ, thứ hai bà chủ Chu gia, bị cái cháu ngoại khi nhục đến mức này, ra khỏi miệng, chỉ làm người ta giễu cợt mà thôi.

      "Nàng cũng đừng nóng nảy." Chu lão gia , "Chờ Kiều Nương chẩn bệnh thành, danh khí ngày càng tăng, nàng là cái đứa con rốt cuộc ở trong nhà, bên ngoài vẫn là thể diện của ngươi, là thể diện Chu gia chúng ta."

      Chu phu nhân đưa tay vỗ ngực, sắc mặt khó coi.

      "Chỉ mong, như thế ."Nàng .

      Từ lúc này bước vào cửa, tâm nàng khắc cũng yên.

      Cảm giác, cảm thấy chuyện lại chuyện bất bình, từng cái từng cái diễn ra, cuối cùng làm nên sóng to gió lớn, làm cho Chu gia bọn họ an ổn.

      "Người tới." Chu phu nhân gọi lớn, "Phái người Giang Châu chuyến."

      Nhóm vú già khó hiểu.

      "Lúc này, Giang Châu?"Các nàng hỏi.

      ", Trình gia hỏi thăm." Chu phu nhân .

      "Nghe cái gì?" Vú già lại càng hiểu.

      "Hỏi thăm. . ." Chu phu nhân nắm chặt khăn tay, cắn răng , "Hỏi thăm chuyện ngốc tử này, ta xem xem, nàng ở Trình gia, chẳng lẽ cũng mang lại phiền toái . . như thế sao?"



      128. Chương 58: nương nhàn nhã

      Trình Kiều Nương hỏi chẩn ba ngày rồi, trong viện Trình Kiều Nương trước sau như kín hết chỗ.

      phu nhân vén mành tới, những người khác ngồi trong phòng vội đứng lên.

      "Thế nào? Trình Tiểu thư có cho thuốc?" Mọi người vội hỏi.

      Phu nhân này lắc đầu, mang theo vài phần khó hiểu.

      Người ở chỗ này liền cùng nhìn nhau, trong mắt đều là mê hoặc.

      "Lại cho thuốc? Vậy có ?" người vội hỏi.

      Phu nhân này lại lắc đầu.

      "Lại là như thế này a." Mọi người bàn tán, "Đây là có ý gì?"

      nhiều ngày, tất cả mọi người như nguyện được gặp vị Trình Tiểu thư này, ai cũng tràn đầy vừa lòng cầu được chẩn trị của mình, mặc kệ chuyện gì, Trình Tiểu thư đều im lặng nghe, đề nghị các nàng kể lại từng bệnh , nhưng nghe xong, cuối cùng lại gì.

      cho thuốc bệnh, thế này tính gì là chẩn bệnh? Chẳng lẽ chính là nghe các nàng chuyện phiếm?

      Người ở chỗ này đều lo lắng.

      "Còn vị phu nhân nào muốn hỏi?" Tỳ nữ vén rèm ra, hỏi.

      Thấy tỳ nữ này, liền có phu nhân đứng dậy.

      "Ta hỏi chút." Nàng , đối mọi người làm tư thế an tâm, "Ta trực tiếp mở miệng hỏi nàng, xem nàng sao."

      Mọi người gật gật đầu, nhiều ngày, mọi người đều thể là quý phu nhân tuân thủ lễ chế, thứ hai cho đây là quy củ hành nghề y của vị Trình Tiểu thư này, cho nên tuy rằng cảm thấy cổ quái, nhưng cũng ai mở miệng nghi vấn.

      Nhưng hỏi xem ra là được.

      Vị phu nhân này vào trong phòng , nhìn nữ tử ngồi ở sập, dường như đọc sách. Chính là này.

      Sau khi thi lễ, ngồi xuống.

      "Chứng bệnh gì, tuổi người bệnh, tất cả cho ta nghe." Trình Kiều Nương lập tức mở miệng .

      Phu nhân này cũng biết quy củ rồi. Liền hết, xong thấy ánh mắt này còn xem sách, cũng biết nghe hay là nghe thấy.

      Trong phòng trầm mặc khắc.

      "Phu nhân xong rồi?" Tỳ nữ hỏi.

      Phu nhân gật gật đầu, nhìn Trình Kiều Nương.

      Trình Kiều Nương khẽ gật đầu thi lễ.

      "Mời phu nhân." Tỳ nữ vội đứng dậy dẫn đường.

      Lúc này, Phu nhân này ngoan ngoãn theo ra ngoài, mà là ngồi thẳng người.

      "Trình Tiểu thư." Nàng hỏi, "Rốt cuộc tướng công nhà ta nên dùng thuốc gì?"

      Trình Kiều Nương ngẩng đầu, nhìn nàng.

      "Ta, biết." Nàng .

      Phu nhân ngạc nhiên, tưởng mình nghe lầm rồi.

      "Tiểu thư? Tiểu thư cái gì?" Nàng hỏi.

      "Bệnh phu quân nhà ngươi, ta trị. Cho nên. biết dùng thuốc gì." Trình Kiều Nương .

      Có ý gì?

      Phu nhân này trừng lớn mắt, vẻ mặt kinh ngạc.

      Nghe được tin tức. Mọi người ở gian ngoài đều vào, vây quanh Trình Kiều Nương hỏi loạn, quả nhiên Trình Kiều Nương mực đáp mình trị.

      "Tiểu thư. Mấy ngày nay, ngươi là, ngươi là, đùa giỡn chúng ta?"

      "Đúng vậy, đúng vậy, ngươi phải thần y sao?"

      "Sao ngươi thể trị? Bệnh đó cũng đâu có gì lạ?"

      Trong phòng vang lên rất nhiều giọng nôn nóng.

      Trình Kiều Nương vẫn an tọa, chậm rãi lật sách.

      "Đây là quy củ." Tỳ nữ hô, cất cao giọng át lời mọi người.

      "Quy củ? Phải, quy củ của ngươi là ra khỏi cửa xem bệnh, chúng ta đến đây. Ngươi, ngươi còn muốn chúng ta làm sao?" còn đỡ, đến chuyện này, nghĩ mấy ngày kinh hoàng tới nơi này chờ, phu nhân liền tức giận hô.

      "Đúng vậy, tiểu thư nhà ta chữa bệnh tiếp chẩn là có quy củ, các ngươi biết sao?" Tỳ nữ cũng kinh ngạc hỏi lại, "Đây là quy củ thứ nhất a."

      Thứ nhất? Còn có thứ hai?

      Mọi người sửng sốt, cùng nhìn nhau cái.

      "Thứ hai là cái gì?" Có người hỏi.

      Tỳ nữ , Trình Kiều Nương đứng dậy, Hai tròng mắt đảo qua mọi người.

      "Trừ khi, hẳn phải chết người, trị." Nàng mở miệng .

      Mọi người ngạc nhiên, chợt ồ lên.

      Trừ khi hẳn phải chết người, trị?

      đùa gì vậy?

      Điên rồi sao?

      Cả sân đầy quý phu nhân như thủy triều dũng mãnh tiến vào viện của Chu phu nhân.

      Vốn là tò mò tới bái phóng, được thấy, thất vọng mà về, tiếp theo đột nhiên nhận chẩn bệnh, hơn nữa thái độ còn tốt như vậy, nhất thời vui mừng vô cùng, vô cùng - náo nhiệt tới nơi này, này còn ngày chỉ chẩn bệnh cho năm sáu người, mọi người nôn nóng lại kích động đợi, kết quả, tại lại đột nhiên cái gì nếu phải chết người trị!

      cách khác, mấy người các nàng gây sức ép nhiều ngày như vậy là vô ích rồi!

      Thất vọng kinh hỉ kích động nôn nóng lại đến thất vọng, đây là đùa giỡn các nàng ?

      Trong phòng, các phu nhân luôn luôn chú ý dáng vẻ đoan trang, trải qua mọi cảm xúc phập phồng, đều hoàn toàn bạo phát.

      ". . .. Ngươi có ý tứ gì a?"

      ". . . Ta gọi là ngươi tiếng Chu tỷ tỷ, có tỷ tỷ đối với muội muội thế này sao?"

      ". . . Khang cửu nương, chúng ta chính là bạn trao khăn (bạn thân) từ đến lớn, ngươi.. Ngươi tại bám vào cành cao nhà Trần đại nhân rồi, trong mắt ngươi ta là gì rồi có phải hay . . . ."

      ". . Có thể khi dễ người khác như vậy sao?"

      Chu phu nhân mới uống thuốc ngủ, thấy nhiều người như vậy xông tới, vừa kêu lại vừa , đầu óc đều rối loạn.

      Xảy ra chuyện gì?

      Xảy ra chuyện gì?

      Sắp xếp chút từ những lời phẫn nộ trong miệng các phu nhân , cả người Chu phu nhân đều choáng váng.

      " đùa gì vậy. . ." Nàng đứng lên .

      "Đúng vậy, ngươi đùa gì vậy, ăn tết, chơi vui lắm hả?" phu nhân cả giận.

      "Chuyện liên quan gì tới ta?" Chu phu nhân đưa tay vuốt ngực.

      "Nữ nhi nhà các ngươi, chẳng lẽ phải chuyện của ngươi, là chuyện của chúng ta sao?" Phu nhân kia lập tức trả lời.

      Xem , xem , khuôn mặt tươi cười đều cho nha đầu kia, tai hoạ đều trút lên đầu nàng.

      Chu phu nhân ôm ngực ho khan.

      "Nàng trị, các ngươi tìm nàng , tìm ta làm cái gì."Nàng tức giận.

      " có quy củ, còn sớm ràng, ngươi cố ý xem náo nhiệt!" Các phu nhân cũng tức giận.

      Cái gì mà quy củ, đầu óc Chu phu nhân rầm rầm, nghe xong lại bừng tỉnh.

      128(2)

      Trừ khi hẳn phải chết người. trị?

      "Chuyện này ta cũng biết." Nàng vội .

      Nhưng mà, giờ khắc này lòng các phu nhân tràn đầy phẫn nộ nghe lời nàng .

      "Dù sao, các ngươi lợi hại, cái gì cũng đều là các ngươi định đoạt . Chúng ta càng vội vàng các ngươi đùa càng vui, xứng đáng a." Các phu nhân căm giận , hề nghe Chu phu nhân chuyện, phất tay áo mà .

      Chu phu nhân đưa tay muốn cản, lại biết nên ngăn người nào, ho khan, cuối cùng đưa tay che ngực.

      "Mau gọi lão gia trở về, chọc phải phiền toái lớn rồi!" Nàng hô, ngã ngồi ở giường.

      Câu lớn mật cuồng vọng đến ngu dại mau chóng theo xe ngựa trước cửa Chu gia truyền , lời rất nhanh như thủy triều bàn truyền bá.

      Tháng giêng nhàn hạ, đúng là thời điểm lại nhiều nhất. Trong các gia đình. Trong các nhà chờ của khách. Các loại lời đồn đãi cũng truyền bá nhanh hơn so với ngày xưa.

      Cho dù là trị bệnh cho phụ thân Trần đại nhân, hay lời đồn gặp tiên trước đây, cũng chẳng nhanh bằng những lời hoang đường này.

      Huống chi giờ đây nhiều người gặp Trình Kiều Nương rồi. ràng là tuổi, mặc dù giống ngu dại, nhưng tính là thông minh.

      Chưa bao giờ học y thuật, liền dám ra lời này.

      Thần Tiên thần thuật, chúng bình dân, phụ nữ và trẻ em nghe chút náo nhiệt cũng thôi, mọi người đều là quan lớn quyền quý, đều là kính quỷ thần mà bàn đến.

      "Lão già họ Chu điên rồi!"

      " phải là trị bệnh cho người, Chu gia liền như thế hết sức lông bông."

      "Lại tiếp cái danh “lão già họ Chu” này gọi mãi cũng đủ lâu, nhiều năm như vậy cũng còn tiến bộ, là nên thay đổi tên rồi. Ví như. . ."

      ". . Ví như kêu lão ngốc Chu?"

      ". . . Ha ha ha ha ha ha. . ."

      Chu lão gia gạt đổ những thứ bàn, vú già nha đầu trong ngoài phòng im lặng cúi thấp đầu.

      Bên trong truyền đến tiếng Chu phu nhân càng ho khan kịch liệt.

      "Ta , ta , chàng còn tin. . ."Nàng run giọng hô, "Nàng là thành tâm hủy Chu gia chúng ta! Từ giờ sợ là cách nào lăn lộn ở Kinh Thành!"

      Vừa lại vừa thúc giục vú già.

      "Thu thập đồ vật, thu thập đồ vật, lập tức , quay về Thiểm Châu ."

      Nhóm vú già đương nhiên dám thực thu thập đồ đạc, quỳ mặt đất vừa khuyên lại vừa dỗ.

      "Chẳng phải nơi này là nhà của nàng sao?" Chu lão gia hô, cước đá ngã giàn hoa.

      "Chàng nghĩ nàng xem đây là nhà của nàng sao?" Chu phu nhân ở bên trong hô, lại là trận ho khan kịch liệt, "Nàng xem nơi này là kẻ địch a!"

      "Tiện tỳ này, kêu nàng đến!" Chu lão gia quát, "Kêu nàng đến."

      vú già hoang mang rối loạn chạy ra ngoài, bao lâu vội hoang mang rối loạn chạy về.

      "Nàng, nàng, đến." Vú già run giọng .

      Tiện tỳ!

      Chu lão gia tức giận ngã ngửa, cả phòng như rung chuyển, đưa tay nắm bảo kiếm treo tường.

      "Tai họa như thế, lưu lại làm gì!" hô chạy ra phía ngoài.

      Bọn vú già nha đầu trong phòng sợ tới mức quỳ xuống ôm cánh tay, chân ngăn đón.

      Chu Lục Lang cước đạp mở cửa, tỳ nữ trong phòng hoảng sợ.

      "Lục công tử." Tỳ nữ chợt tươi cười, đứng dậy, "Ta vừa muốn cho ngươi, tiểu thư chúng ta phải ra ngoài, ngươi chuẩn bị xe ."

      Chu Lục Lang sầm mặt định mở miệng trách mắng bởi vì câu này mà chìm xuống.

      "Trình Kiều Nương, ngươi ra cho ta!" Chu Lục Lang quát, nhìn sau mành trướng.

      Nhìn vẻ mặt Chu Lục Lang, tỳ nữ vốn mỉm cười giận tái mặt, cũng , cũng giống các nha đầu khác trở nên bất an sợ hãi lo lắng, thậm chí vẻ mặt phẫn nộ, mà là lui ra phía sau vài bước, đứng lại ở bên cạnh mành trướng.

      Sau mành, có tiếng bước chân rất truyền đến, tỳ nữ đưa tay vén rèm xe lên.

      Trình Kiều Nương lần nữa mặc ngoại bào màu trắng, váy lụa, tóc dài buông xõa nhìn về phía Chu Lục Lang.

      "Ngươi điên rồi sao?" Chu Lục Lang hô.

      "." Trình Kiều Nương đáp, cất bước ra.

      " điên, vì sao ngươi lại ăn khùng điên?" Chu Lục Lang cắn răng , "Trừ khi hẳn phải chết người trị, cái quy củ gì! ngươi vô căn cứ, cố ý sinh , cũng phải làm cho người khác tin phục được chưa?"

      Trình Kiều Nương nhìn , khóe miệng nhếch lên.

      "Ngươi, biết đây là quy củ của ta sao?"Nàng hỏi.

      "Ta làm sao biết? Ta cũng phải ngốc tử!" Chu Lục Lang cười lạnh .

      Trình Kiều Nương nhìn .

      "Ngươi, phải có Bán Cần sao?" Nàng chậm rãi .

      Đột nhiên lên cái tên Bán Cần này, tỳ nữ ở bên hơi hơi sợ run, theo thói quen thiếu chút nữa lên tiếng.

      "Ngươi, hỏi câu, Trình Kiều Nương ta, có phải cái loại này hay , người vô căn cứ, ăn bừa bãi."

      đợi ai trả lời, ai hỏi, Trình Kiều Nương tiếp, vừa chậm rãi cất bước tiến lên, nhìn Chu Lục Lang.

      "Ngươi, hỏi câu, Trình Kiều Nương ta, có phải, vẫn theo củ mà làm hay ."

      "Trình Kiều Nương ta, được, làm được, ra khỏi cửa chẩn bệnh, trừ khi chết người trị, nếu có câu là giả."

      Trình Kiều Nương , đến trước mặt Chu Lục Lang.

      Thiếu niên chưa hoàn toàn nẩy nở, ở trước mặt này, lại phần ưu thế.

      " bị sét đánh chết!" Trình Kiều Nương nhả từng chữ.

      Nghể những lời này, bên tai Chu Lục Lang hình như có tiếng sấm, khỏi lui về phía sau từng bước, đến lúc phản ứng lại, mặt lên tia nổi giận.

      Trình Kiều Nương xoay người ra phía ngoài.

      "Trình Kiều Nương, ngươi sợ tình nháo lớn lên sao?" Chu Lục Lang cắn răng quát.

      Trình Kiều Nương dừng chân, quay đầu lại liếc cái, khóe miệng nhếch lên.

      Đây là diễn cảm duy nhất mặt này, chẳng qua, Chu Lục Lang cảm nhận được chút cảnh đẹp ý vui.

      Mặt bộ đông cứng, đôi mắt nửa điểm ý cười cũng , nhìn qua làm cho lòng người phát lạnh.

      "Ta, chỉ sợ, tình nháo lớn." Nàng .

      129. Chương 59: Mà thôi

      Xe ngựa lắc lư ra khỏi Chu gia, lúc này đánh xe còn là Chu Lục Lang.

      "Biết đường sao?" Tỳ nữ vén mành hỏi.

      Người đánh xe nơm nớp lo sợ gật đầu.

      "Qua phố Đại Dũng đó rẽ vào nơi bán tiền giấy là đến." Tỳ nữ , sau đó lại dùng ánh mắt ngươi rốt cuộc có biết đường hay nhìn người đánh xe, "Lục Lang nhà ngươi mỗi lần đều đường vòng."

      xong buông mành vào.

      Người đánh xe lặng lẽ nhếch miệng.

      Từ nơi này đến đường Ngọc Kiều quả thực là qua phố Đại Dũng, sau đó lại xuyên qua khu bán tiền giấy là đường gần nhất, nhiều người biết đường này.

      Nhà quê từ Giang Châu tới, thế nhưng cũng biết?

      Lúc này mới vài ngày, biết Kinh Thành hơn so với – người sống ở đây a.

      Chẳng thể trách cháu này gặp được Thần Tiên, nha đầu bên người cũng lợi hại như thế.

      Người đánh xe giơ roi giục ngựa vững vàng .

      Trong xe sắc mặt tỳ nữ hơi hơi có chút lo âu, nhìn Trình Kiều Nương.

      "Tiểu thư, chúng ta, còn quay về Chu gia sao?" Nàng hỏi.

      "Đương nhiên quay về." Trình Kiều Nương , "Bọn còn đuổi ta đâu."

      Tỳ nữ nhịn được nở nụ cười, lại vội dừng.

      "Tiểu thư, có cần em xem Trương lão thái gia vào kinh rồi hay ?" Nàng nghĩ đến cái gì .

      Trình Kiều Nương nhìn nàng cái.

      " cần, ta còn chưa tới, lúc còn đường nào để ." Nàng .

      Tỳ nữ cười hì hì.

      "Tiểu thư, phải là em xem thường của người, tiểu thư lợi hại nhất rồi." Nàng cười .

      "Ta biết." Trình Kiều Nương , "Chỉ là ta thích. Đem hi vọng ký thác ở, người khác, mà thôi."

      tới đây, nàng nhìn về phía tỳ nữ. Nhếch khóe miệng.

      "Huống chi, tại hết thảy, đều đúng ý ta." Nàng .

      Tỳ nữ gật gật đầu, vâng tiếng.

      Trình Kiều Nương đến làm cho nhà ở đường Ngọc Kiều náo nhiệt.

      "Muội muội, vài ngày ngươi tới rồi." Từ Chày Gỗ hô.

      Trình Kiều Nương thi lễ với các nam nhân ra đón, sau đó rảo bước tiến vào cửa.

      Từ Chày Gỗ tự mình dẫn ngựa, thấy người đánh xe trợn mắt há hốc mồm vẻ mặt kinh ngạc.

      "Nhìn cái gì vậy!" trừng mắt đoạt roi, giục ngựa vào cửa.

      Người đánh xe lấy lại tinh thần, vội theo vào.

      "Ai ai, ngươi làm gì?" Từ Chày Gỗ quay đầu lại trừng mắt hô.

      Người đánh xe bị dọa đứng lại.

      "Ta. Ta. Ta. . ." lắp bắp cũng biết cái gì.

      "Biến . Biến , quy củ, đây là nơi ngươi có thể vào sao?" Từ Chày Gỗ . Nâng cằm, đánh giá phu xe này, lắc đầu, "Ngươi bằng người đánh xe lúc trước, người kia hẳn là biết quy củ rồi, chưa bao giờ vào cửa, tùy tiện tìm góc, mà học tập người ta."

      xong dẫn ngựa vào, lưu lại người đánh xe ở ngoài cửa ngơ ngác.

      Người đánh xe lcú trước? Lúc trước Trình Tiểu thư ra ngoài đều là Lục công tử tự mình đưa mà.

      Lục công tử, thế nhưng bị những người này coi là người đánh xe? Còn cho tới bây giờ chưa tiến vào cửa?

      Còn có. Những nam nhân này là ai? Giống chủ nhân ở đây.

      Những người khác trong phòng lui ra ngoài chuẩn bị nấu cơm chiêu đãi muội muội, chỉ để lại Phạm Giang Lâm, Từ Mậu Tu và Từ Chày Gỗ.

      Trình Kiều Nương đặt ly trà xuống.

      "Cho nên, ép giá đến tám nghìn quan rồi?" Nàng hỏi.

      Từ Mậu Tu gật gật đầu.

      "Tiểu tử này chào giá quá độc ác." Phạm Giang Lâm , "Qua vài ngày như vậy, mới trả được đến giá như thế."

      xong chép miệng.

      "Tám nghìn quan a." , "Đời này chưa từng thấy nhiều tiền như vậy. . ."

      "Chính là, tiểu tử đó còn ra bộ chúng ta chiếm được tiện nghi, cái gì ở quán rượu này phát tài, vị trí bao nhiêu tốt, kiếm nhiều tiền thế nào." Từ Chày Gỗ , vừa chặc lưỡi, "Còn năm có thể thu hồi vốn, so với làm Tể tướng đại nhân còn kiếm tiền dễ dàng hơn."

      tới chỗ này nhìn Từ Mậu Tu.

      "Tam ca, làm Tể tướng đại nhân chẳng lẽ còn kiếm được tiền bằng mở tửu lâu?" hỏi.

      Từ Mậu Tu còn chưa , tỳ nữ ngồi chồm hỗm sau lưng Trình Kiều Nương hé miệng cười.

      "Lương tháng tể tướng đại nhân ước chừng ba trăm quan, tính ra phải hai năm mới đủ tiền mua tửu lâu." Nàng .

      Mọi người giật mình.

      "Làm Tể tướng kiếm được ít như vậy à? là đáng thương." Từ Chày Gỗ gật đầu .

      Làm Tể tướng đương nhiên phải chỉ là vì bổng lộc.

      Tỳ nữ cười hì hì chuyện.

      Phạm Giang Lâm và Từ Mậu Tu cũng xen vào, nhìn về phía Trình Kiều Nương.

      "Này giá cả thực rẻ, nếu vội, chúng ta chậm rãi chơi cùng ." Từ Mậu Tu .

      Trình Kiều Nương lắc đầu.

      " cần, tiền mà thôi, tính gì." Nàng .

      Tám nghìn quan?

      Mà thôi?

      tính cái gì?

      Người trong phòng đều nhìn nàng, ngay cả tỳ nữ cũng hơi hơi có chút kinh ngạc.

      "Muội muội, còn nhiều tiền hơn so với Tể tướng đại nhân." Từ Chày Gỗ cười hắc hắc .

      " phải." Trình Kiều Nương đứng dậy, vừa , "Là tính mạnh đáng giá."

      Tính mạng?

      Ba người nhìn nàng, tỳ nữ tức giật mình.

      "Ồ, tiểu thư, ta hiểu được."Nàng , hơi hơi có chút luống cuống.

      Hóa ra, tiểu thư, làm hết thảy, là vì mục đích này!

      Chu Lục Lang nhấc bình rượu muốn hướng đến miệng.

      Tần công tử đưa tay dùng quải trượng đánh cái, Chu Lục Lang tỉnh táo được chút.

      "Ngươi làm gì chứ? Muốn uống cùng sao?" Chu Lục Lang trừng mắt quát.

      Tần công tử bị những lời này của làm phì cười.

      "Ngươi ngươi, sao nghe ta ? nên trêu chọc nàng, ngươi trêu chọc nàng làm cái gì?" cười , "Trừng phạt được, mắng được, đây phải ngươi tự tìm này nhục à."

      "Là nàng trêu chọc chúng ta!" Chu Lục Lang hô, "Làm gì có người mang thù hận lớn đến như vậy cho người khác? Có ?"

      "Có lẽ người ta , các ngươi gấp cái gì?" Tần công tử .

      Chu Lục Lang phi tiếng.

      "Trừ khi hẳn phải chết người nếu trị, Trần gia thay nàng thổi vài câu, nàng liền cho mình là Thần Tiên rồi?" cười lạnh , "Nàng vì giận dỗi, nháo thành như vậy, đối với nàng có cái gì tốt? nữ tử, bồng bột đến bực này, tương lai biết làm sao?"

      Tần công tử rót trà, nghe vậy nở nụ cười.

      "Có ca ca như ngươi bảo nàng là tốt rồi." cười .

      "Tần Thập Tam!" Chu Lục Lang mang theo vài phần thẹn quá hoá giận hô.

      Tần công tử cười đưa bát trà.

      "Ta đùa, ta đùa." , ngưng thần khắc, "Kỳ , ta cảm thấy được, chuyện này cũng là gì, đúng hay sai vẫn là tự tin, ngươi gọi người đến hỏi, chẳng phải biết rồi?"

      Mặt Chu Lục Lang trầm xuống chuyện.

      "Ngươi có biết ta tới ai, ngươi đừng giả ngu với ta." Tần công tử , uống hơi cạn sạch ly trà.

      "Người tới." Chu Lục Lang hô.

      Nha đầu ngoài cửa vội mở cửa tiến vào.

      " gọi Bán Cần tới." Chu Lục Lang .

      Nha đầu sửng sốt.

      "Công tử, Bán Cần nào ạ?" Nàng chần chờ chút hỏi.

      Chu Lục Lang nắm chặt khiến bát phát ra tiếng kẽo kẹt.

      "Nữ nhân này, ta cảm thấy được, nàng làm cái gì đều là cố ý!" cắn răng .

      Dường như tùy thời tùy chỗ đều có thể nhắc nhở người khác tồn tại của nàng, nhưng lại phải tồn tại vui vẻ.

      Tầm mắt của dừng ở trênbàn, đối diện Tần công tử châm trà.

      Nhận thấy được tầm mắt Chu Lục Lang, Tần công tử lập tức nở nụ cười.

      "Trà này uống ngon, hay là ta uống rượu ." nhíu mày .

      Chu Lục Lang mất mặt trừng .

      "Là gọi Bán Cần của Lục Lang nhà ngươi." Tần công tử cười ha ha, quay đầu cười với nha đầu ngoài cửa.

      Nha đầu hiểu ra, vâng tiếng vội xoay người ra ngoài.
      Last edited: 30/8/16
      thuytB.Cat thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      130. Chương 60: Nghe

      Tháng giêng, phố xá rộn ràng nhốn nháo, tiếng người ồn ào, bất kể nhà giàu có hay bình dân, đều quét dọn sạch , thứ nhất vì phòng ngừa chết cóng, thứ hai vì cầu may mắn, đám ăn xin vốn la liệt đầu cầu ngoài chợ đều bị quan phủ đuổi , phóng tầm mắt nhìn lại, phố xá ngăn nắp sạch .

      "Kinh Thành quả nhiên rất lớn, náo nhiệt." Nha đầu kinh ngạc cảm thán.

      Hôm nay vui, nàng bọc áo choàng dày, mang theo mũ trùm, hai tay ôm cái lò sưởi, ngồi xe vô cùng lo lắng, biết là vui mừng hay là lo lắng, nàng giản dị tự nhiên cả khuôn mặt đều thay đổi thần thái sáng láng.

      Nàng nhìn người đường, người đường cũng nhìn các nàng.

      chiếc xe ngựa lớn được con ngựa đen cường tráng kéo, lão bộc bên đánh xe, già nua lại quắc thước, thoạt nhìn dường như chớp mắt, nhưng lại mang theo loại khí độ thể .

      "Bán Cần." Lão bộc quay đầu cười , "Còn chưa vào kinh đâu."

      Nha đầu a tiếng, lại kinh ngạc.

      "Còn chưa vào kinh? Nhưng, nhưng nơi này. . ."Nàng trừng lớn mắt hỏi.

      "Đây là bên ngoài Kinh Thành, ngươi nhìn phía trước." Lão bộc đưa tay dùng roi chỉ vào phía trước, "Bên kia tường thành, đó là tường thành của Kinh Thành, xuyên qua tường thành, mới là vào kinh."

      Nha đầu thẳng người nhìn lại, nhưng thấy nhà cửa san sát lướt qua trước mắt, nhìn phương xa quả nhiên thấy tòa thành trì huy hoàng nằm ngay ngắn.

      Lão bộc mỉm cười chỉ điểm cho nàng, đột nhiên ngẩn ra, buông roi ngựa trong tay.

      "Thiếu gia đến đây." hô, vừa mang theo vài phần vui sướng.

      Thiếu gia?

      Nha đầu vội theo nhìn, nhưng nhìn được. Mãi đến khi có người đứng ở bên cạnh xe.

      Đây là nam tử tuổi chừng bốn mươi lăm bốn sáu, dáng người dỏng dỏng cao, mặc bộ quần áo dầy màu xanh lam, nhìn qua chớp mắt. Toàn thân toát ra vẻ chính trực nghiêm nghị, khí chất học giả uyên bác mà phải người đọc sách nào cũng có thể có.

      "Phụ thân đường vất vả rồi." Nam nhân trung niên đoan chính thi lễ, .

      Đây chính là người được gọi là tiên sinh Giang Châu, ba nghìn đệ tử Trương Thuần, Trương Tử Nhiên.

      Học sinh trong thiên hạ được thấy ngài đều thấy vẻ vang, cùng này chuyện đều kích động, nhưng lúc này vẻ mặt lão bộc nha đầu trước mắt đều bình thản.

      "Thái gia." Nha đầu vội quay đầu lại nhìn màn xe, "Lão gia tới đón rồi."

      Trong xe lão giả nhìn qua, mỉm cười gật gật đầu.

      "Bán Cần ra mắt lão gia." Nha đầu lúc này mới thi lễ.

      Trương Thuần nhìn nha đầu kia, trong mắt hơi hơi có chút kinh ngạc.

      "Lão gia tặng Tố Tâm cho người khác. Đây là nha đầu người nọ tặng lại cho lão gia." Lão bộc cười .

      Nha đầu lại thi lễ với Trương Thuần .

      Trương Thuần gật đầu. hề xen vào. Đưa bàn tay to nắm dây cương, tự mình đánh xe cho cha.

      Nha đầu và lão bộc song hành ở bên cạnh xe, ở trong đám người rộn ràng nhốn nháo đến Kinh Thành.

      Trong phố xá sầm uất, bên trong ngỏ nội. Đó là nhà Trương gia.

      Trương lão thái gia tẩy thân mỏi mệt, ngồi xuống uống trà, bên cạnh con cháu trai ngồi hầu.

      "Ông nội, người lại chơi ở chỗ nào? Sao ăn tết cũng trở về." Cháu đích tôn rất giống với cha, tuy rằng mới hơn hai mươi tuổi, lại có vẻ lão luyện hơn so với bạn cùng lứa tuổi.

      "Ta du sơn ngoạn thủy tự tại, lại có chút dọa người." Trương lão thái gia cười ha ha, "Ta đánh mất tiền, chúng ta bị vây ở huyện Sơn Dương."

      Phụ tử Trương Thuần ngạc nhiên.

      "Ông nội." Cháu đích tôn cười khổ biết cái gì cho phải.

      "Nhưng, cũng có điều thú vị." Trương lão thái gia cười . Vừa nhìn bọn , "Ta lâu như vậy, trong kinh có chuyện gì mới mẻ ?"

      "Bệ hạ thân thể tốt, Nhị hoàng tử bắt đầu học." Trương Thuần .

      "Nhị hoàng tử năm nay sáu tuổi rồi, là nên bắt đầu học rồi." Trương lão thái gia gật đầu cười .

      Loại chuyện này, tính cái gì là mới mẻ, nhưng người hỏi người đáp đều cảm thấy buồn cười.

      Bệ hạ chỉ có 2 đứa con trai, Đại hoàng tử do quý phi sinh ra, Nhị hoàng tử do phi tần thấp hơn sinh ra, qua năm người mười tuổi, người sáu tuổi, tuy rằng tuổi , giờ đây triều đình cũng bắt đầu chuẩn bị rồi, dù sao thân thể Hoàng Đế gầy yếu.

      "Bệ hạ chuẩn bị thăng chức phụ thân." Cháu đích tôn lại bổ sung câu.

      Trương lão thái gia ừ tiếng, nhìn Trương Thuần.

      "Muốn ngươi dạy học cho Nhị hoàng tử?" hỏi.

      Trương Thuần gật gật đầu.

      "Con chối từ rồi." , " đồng ý làm chủ khảo kỳ thi đình, thể giữ lời."

      Trương lão thái gia gật gật đầu.

      "À đúng rồi, ông nội, còn có việc thú vị." Cháu đích tôn , nghĩ đến cái gì, vừa gọi người, " thư phòng ta lấy năm chữ sao lại ở Thả Đình Tự đến."

      Chữ ở Thả Tình Tự? Trương lão thái gia có chút khó hiểu.

      "Ông nội, có người viết năm chữ ở Thả Đình Tự, người nhìn cái, tất nhiên thấy hay." Cháu đích tôn cao hứng .

      Trương Thuần lại phản ứng gì, là người công bằng chính trực, lục nghệ (Sáu tài nghề mài con trai thời xưa phải học, gồm: Lễ, nhạc, xạ ( bắn cung ), ngự ( cưỡi ngựa ), thư ( viết chữ cho đẹp ) và số ( toán pháp)) vững vàng, cũng đặc biệt thiên vị.

      bao lâu gã sai vặt mang tới rồi bộ tranh, cháu đích tôn cẩn thận mở ra.

      "Đây là do cái người vô danh kia viết?" Trương lão thái gia , vừa đứng dậy cầm lấy xem, vẻ mặt hơi hơi giật mình.

      "Thế nào? Ông nội, được rồi? Năm kiểu chữ mới, phiêu dật tuấn tú mạnh mẽ tiêu sái hờ hững đủ các trạng thái." Cháu đích tôn cười .

      Cửa bị đẩy ra, nha đầu cầm khay tiến vào, đồng thời hơi hơi có hương thơm tản ra.

      "Thái gia, mời ăn chút đồ lót dạ." Nha đầu .

      "Bán Cần, ngươi đến đây." Trương lão thái gia , ngoắc.

      Nha đầu đặt khay xuống, đến phía sau Trương lão thái gia.

      "Ngươi xem mấy chữ này." Trương lão thái gia .

      Phụ tử Trương Thuần ở bên liếc nhau, hơi hơi có chút kinh ngạc.

      Lão thái gia đổi nha đầu tất cả mọi người biết, nha đầu thôi cũng gì, chính là Tố Tâm này theo lão thái gia nhiều năm, lại nhu thuận lanh lợi, luôn luôn là thân tín, đột nhiên thay đổi là ngoài ý muốn, nghĩ tới lão thái gia muốn nha đầu này xem chữ, chẳng lẽ là hiểu được thi từ thư họa?

      "Thái gia, mấy chữ này đọc sao ạ?" Nha đầu hỏi.

      Trương Thuần vẫn đoan chính như trước, đứa con rốt cuộc tu dưỡng đủ, bật cười, vội cúi đầu ánh mắt dừng ở khay trước mặt.

      đĩa có từng viên tròn vàng óng nhuyễn phủ đầy vừng.

      Đây là món lót dạ gì?

      "Những chữ này đọc là, sơn tự đãi mai khai." Trương lão thái gia . Vừa đưa tay chỉ vào chữ trong đó, "Bán Cần, ngươi xem chữ này, có chút quen thuộc nào hay ?"

      Nha đầu lại còn nhìn. Cuối cùng lắc đầu.

      "Thái gia, nô tì nhìn cái ăn có thể phân biệt, những chữ này . . ."Nàng cười .

      Là nhìn lầm rồi? Trương lão thái gia nhìn chữ, sao cảm thấy giống như hai chữ "thái bình" lúc trước ở Huyền Diệu Quan ở Giang Châu?

      lại cúi đầu nhìn, chính là tương tự, chữ này hiển nhiên viết rất tốt.

      Với lại, tiểu thư này ở Giang Châu, sao có thể tới đây viết chữ ở Thả Đình Tự.

      lắc đầu nở nụ cười.

      "Chữ tốt, chữ tốt, tuy rằng có chút non nớt. Nhưng phong thái tầm thường. Quan trọng nhất là sáng tạo." tán dương. Vừa đưa tay chỉ vào khay, "Nào, nếm thử lót dạ. Bán Cần chính là tay làm lót dạ giỏi."

      Trương Thuần chỉ cầm lấy miếng ăn, cháu đích tôn khách khí ăn hai miếng.

      "Ồ ồ, hay, bên trong thế nhưng còn có điều thú vị." tán dương, nhìn nha đầu này, "Món này gọi là gì?"

      " gì, là mứt trái cây." Nha đầu mỉm cười .

      "Chúng ta ở huyện Sơn Dương chính là dựa vào Bán Cần bán đồ ăn mới sống tạm qua ngày." Trương lão thái gia cười , cũng cầm miếng lên.

      Hóa ra là đầu bếp nữ, cháu đích tôn giật mình.

      "Phụ thân, chứng bệnh của người ổn rồi?" Trương Thuần nghĩ đến cái gì hỏi.

      "Tốt hơn nhiều. Gần như bị lại, đây ít nhiều đều là công của Bán Cần." Trương lão thái gia cười .

      Phụ tử Trương Thuần nhìn nha đầu này.

      "Thái gia ăn nhiều món đó bệnh nữa." Nha đầu cười .

      Ăn nhiều, còn có thể chữa bệnh?

      Nha đầu kia biết ăn , phụ tử Trương Thuần cười cho qua.

      130.2

      Lúc này, Trần lão thái gia cũng khó chịu, trước mặt có đĩa thịt sim sẻ vàng óng, đủ cả sắc, hương, vị, chỉ tiếc Trần lão thái gia vừa thân đũa chén đĩa trước mắt bị người cầm .

      "Ông nội, Trình Tiểu thư , người được ăn nhiều món này." Đan Nương .

      "Chỉ ăn miếng, chỉ ăn miếng." Trần lão thái gia cười .

      Trần Đan Nương chút nào thương lượng, quay đầu nắm chắc chén đĩa thuận theo.

      Lúc này Trần Thiệu rảo bước tiến đến, Trần lão thái gia cười thu hồi đũa.

      "Phụ thân." Đan Nương gọi, đứng lên, giang hai tay xoay tròn, "Người xem, mẫu thân làm cho con bộ đồ mới."

      Trần Thiệu gật gật đầu, lộ ra tia cười, đây là biểu lớn nhất nghiêm phụ có thể biểu đạt rồi.

      "Là làm theo xiêm y của Trình Tiểu thư." Trần Đan Nương , mang theo vài phần đắc ý, "Thập Bát Nương có bộ, con cũng có bộ, lúc ra ngoài, nhiều người vây quanh chúng con xem và hỏi thăm, ta và Thập Bát Nương thống nhất, ai cũng cho các nàng."

      Vú già ở bên đợi mọi người chuyện lúc, liền đứng dậy dẫn Trần Đan Nương ra ngoài, lưu lại phụ tử bọn chuyện.

      "Phụ thân, chuyện Trình Tiểu thư gần đây, ngài nghe rồi phải ?" Trần Thiệu hỏi.

      "Trừ khi hẳn chết người trị." Trần lão thái gia .

      "Người xem, sao nàng lại những lời này, rốt cuộc là tuổi còn ." Trần Thiệu , có chút lo âu.

      Trần lão thái gia nở nụ cười.

      "Nàng, cũng sai." , đưa tay chỉ chỉ mình, "Lúc trước ta phải là sắp chết đấy thôi."

      Trần Thiệu cười khổ.

      "Nhưng, sao có quy củ này, lời này, sao ." , "Hoặc là , trị trước rồi, sau thôi."

      Trần lão thái gia lắc đầu.

      ", , ta lại cảm thấy như vậy rất tốt." cười , vừa chỉ vào mình, "Ngươi xem, trị cho người hẳn phải chết là ta đây, thanh danh bắt đầu có, ta giúp nàng tung lời đồn đãi gặp tiên, nàng thành nhân vật nổi tiếng, chỉ ở Chu gia trụ xuất môn hỏi chẩn, danh tiếng lại truyền , trừ khi hẳn chết người trị, lại vang dội hơn, giờ đây mọi chuyện chuẩn bị, chỉ thiếu gió xuân thôi."

      Trần Thiệu giật mình.

      như vậy, hết thảy chuyện này đều là Tiểu tiểu thư này, tự mình từng bước an bài mà ra? Cũng phải là thiếu niên lông bông biết xằng?

      Hóa ra là như thế sao? Hay là trùng hợp?

      Trần Thiệu trầm mặc .

      "Đối với bé mồ côi mất mẹ cha thương, lại từng mang danh ngu dại mà , có chỗ dựa vào, rời xa thân tộc thể sống." Trần lão thái gia tiếp tục , thở dài.

      Trần Thiệu gật đầu, từ lúc nghe tin tức tới nay, Tiểu tiểu thư này là bấp bênh đáng thương.

      Trần lão thái gia lúc này lại cười.

      "Trừ khi nàng có danh vọng." .

      "Danh vọng?" Trần Thiệu nhìn phụ thân nhíu mày.

      "Ví dụ như, y thuật khởi tử hồi sinh." Trần lão thái gia , "Giờ đây tạo thế thành, còn thiếu là người hẳn phải chết tới cửa, khi gió xuân đến, nữ tử này ở Kinh Thành, cũng chính là nhân vật lớn rồi."

      tới đây lại cười.

      "Vào kinh ngắn ngủn hơn tháng, liền có thể làm được như thế, nhân vật rồi." .

      "Chính là, có người như thế sao? Lại hoặc là , vạn nhất, trị được?" Trần Thiệu hỏi.

      là người cầu toàn, làm việc tất nhiên muốn chu đáo, dù có chút sơ hở tuyệt đối thể tùy tiện mà .

      Trần lão thái gia nở nụ cười.

      "Cho nên , Tiểu tiểu thư này tất nhiên chính là người đặc biệt." , "Có tài có trí, còn dám liều mạng, là khó có được."

      Người thông minh luôn luôn quý tánh mạng hơn so với những người khác, cho nên chưa bao giờ làm việc mạo hiểm, vị tiểu thư này lại dám làm như thế.

      Nếu trị được, hoàn toàn còn hi vọng, thậm chí bằng nay, lại , nếu làm ra những chuyện này, chỉ bằng chuyện chữa khỏi bệnh của phụ thân mình, cho dù giúp được nàng đời, ít nhất tài năng này ở thời điểm kết thân cũng có thêm trợ lực.

      Đối với nữ tử mà , có thể kết thân với gia đình tốt, đời này liền lo nửa rồi.

      Nhưng này giống như cũng trông cậy vào chuyện đó, hoặc là , nàng dường như muốn đặt hi vọng của mình vào người khác, mà tình nguyện dựa vào mình.

      Người như vậy trắng ra chính là tín nhiệm người ngoài, bọn họ thích đem hết thảy nắm giữ ở trong tay mình.

      Hẳn là vì từ thân thể bị bệnh, Trần lão thái gia nghĩ đến đây có chút buồn bã.

      " muốn biết, tiểu thư này gặp được cao nhân nào?" cảm thán , lại nhìn Trần Thiệu, " Tịnh Châu hỏi thế nào?"

      "Đạo quán Trình tiểu thư từng ở đều cậy nhờ các nơi, những người trước mắt tìm được đều là những người hằng ngày tiếp xúc với tiểu thư, hỏi ra vẫn là những lời này, những người khác ở lại tìm kiếm để hỏi, cho nên trước mắt biết tiểu thư này gặp được người nào." Trần Thiệu .

      Trần lão thái gia gật gật đầu.

      "Vậy từ từ hỏi ." .

      Bán Cần quỳ ngồi dưới đất, sợ hãi dám ngẩng đầu.

      "Sao ngươi lại điều nàng đến phòng giặt?" Tần công tử nhíu mày hỏi Chu Lục Lang, nhìn tỳ nữ trước mắt.

      Bán Cần theo bản năng giấu bàn tay tràn đầy vết nứt da vào trong tay áo.

      " phải do Lục công tử, là nô tì tự nguyện ." Nàng thấp giọng .

      Chu Lục Lang để ý đến.

      "Muốn hỏi cái gì mau hỏi ." , giọng đầy chán ghét thèm che dấu.

      Đầu Bán Cần cúi càng thấp.

      "Bán Cần, là như thế này." Tần công tử trừng mắt nhìn cái, nhìn về phía nha đầu kia, vẻ mặt hòa ái, "Tiểu thư nhà ngươi mấy câu, làm cho mọi người có điểm tin, dẫn đến ít nghi ngờ, như vậy tốt lắm, cho nên muốn hỏi ngươi, xem có phải là hiểu lầm hay . . ."

      "Là hiểu lầm, nhất định là hiểu lầm, tiểu thư nhà ta chưa bao giờ gạt người." đợi Tần công tử xong, Bán Cần liền vội vàng .

      Chưa bao giờ gạt người. . .

      Chu Lục Lang nhịn xuống cười lạnh.

      Phải , là rất biết gạt người chứ.

      "Tiểu thư nhà ngươi làm nghề y, có quy củ gì? Ví dụ như . . ." Tần công tử hỏi.

      Vẫn đợi xong, Bán Cần liền tiếp lời.

      "Có có, tiểu thư nhà ta thứ nhất đến nhà hỏi chẩn, thứ hai trừ khi hẳn chết người trị." Nàng chút do dự .

      Quả nhiên, như thế.

      Tần công tử hơi ngơ ngơ ngẩn ngẩn.

      Nữ tử này, tính ra, làm việc dường như vô ý, nhưng nơi chốn có củ, cho nên nhất cử nhất động, nhìn như hoang đường, đến cuối cùng lại tìm ra sai lầm.

      "Cách lâu chi minh, Công Thâu Tử chi xảo, lấy quy củ, thể kê thuốc." chậm rãi , "Hóa ra cũng là như vậy."
      Last edited: 30/8/16
      Phong Vũ Yên, thuytB.Cat thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :