1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Kiều nương y kinh - Hi Hành (C64) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      111. Chương 41: Kết nghĩa

      Chu Lục Lang tựa vào xe ngựa, trong tay phe phẩy roi ngựa, nhìn đám người lại đường biết suy nghĩ cái gì, Tần công tử lấy gậy chống trong tay chọc .

      "Gì chứ?" Chu Lục Lang nhíu mày hờn giận , "Ngươi còn ở nơi này làm cái gì? Trở về trở về."

      Tần công tử nở nụ cười đưa tay chỉ chỉ bên kia.

      "Tìm được ngươi rồi." .

      Bên trong ngõ tỳ nữ bước nhanh ra, nhìn trái phải, rất nhanh thấy Chu Lục Lang bên này, liền mỉm cười tới.

      Chu Lục Lang đứng thẳng người, phe phẩy roi ngựa nhìn nàng.

      " gấp mang tiền, công tử có thể cho mượn tiền dùng?" Tỳ nữ mỉm cười thi lễ .

      Tần công tử cười quay đầu, Chu Lục Lang nhìn tỳ nữ cười, nhịn được cũng cười lạnh chút.

      "Ta cho mượn, sao?" hỏi.

      Tỳ nữ vội cũng giận.

      "Thế cũng sao." Nàng quay đầu nhìn Tần công tử, "Vị công tử này khí độ bất phàm, biết có thể cho vay tiền dùng?"

      "Tiểu thư nhà ngươi coi trọng ta như thế, ta đương nhiên cho mượn." Tần công tử cười ha ha, "Ngàn vàng mua nụ cười, giờ đây ta dùng ngàn vàng mua lời khen, tất nhiên là đáng giá."

      xong quả nhiên ý bảo gã sai vặt lấy tiền.

      Chu Lục Lang sớm quăng gói to tiền lại, tỳ nữ đưa tay tiếp được.

      "Đa tạ công tử." Nàng mỉm cười , "Tiểu thư cùng các công tử ăn cơm xong mới có thể quay lại, bằng công tử về trước ."

      xong bước nhanh .

      Các công tử?

      Mấy chàng lỗ kia mãng là công tử? xấu hổ mình là kẻ lỗ mãng?

      Chu Lục Lang nhíu mày.

      "Ngươi xem, nữ nhân này vài lời nhục nhã người khác cũng buông tha." .

      Tần công tử lại lắc đầu.

      "Nàng cũng phải là bực người so đo từng chữ, nếu xưng hô là công tử. Tất nhiên là có lý do." , mặt nhìn nhà cửa bên kia khẽ thở dài, "Chỉ tiếc, vô duyên bước vào."

      Chu Lục Lang hừ tiếng.

      "Xin lỗi, là ta liên luỵ ngươi thể thân cận mỹ nhân rồi." .

      Tần công tử cười ha ha.

      " thôi. Ta biết nơi tốt, ăn ngon mà mới lạ, chúng ta đến nếm thử." , "Muội muội của ngươi thương ngươi, ta thương ngươi."

      Buổi trưa, bên trong nhà Trình Kiều Nương, hương thơm tỏa ra theo cửa giấy mở hé.

      Trong phòng mấy nam nhân cầm bát ăn như hổ đói, Kim ca nhi ôm mâm thịt chạy từ phòng bếp bên kia tới.

      "Có muội muội là tốt. . ." Từ Chày Gỗ hàm hồ , mặt giơ đũa gắp miếng thịt trong nồi, ". . . Ăn ngon. ."

      So với hàng vi của những người khác. Đại ca Phạm Giang Lâm cùng Tam ca Từ Mậu Tu đoan trang hơn ít.

      "Muội muội chớ chuẩn bị nữa, vậy là đủ rồi."Bọn họ .

      Trình Kiều Nương cùng tỳ nữ cùng nhau chia đồ ăn bàn, nghe vậy nhìn qua, khóe miệng nhếch lên.

      "Ca ca chớ khách khí, chừng này làm sao có thể đủ." Nàng .

      Mắt Phạm Giang Lâm cùng Từ Mậu Tu nhìn những người bên cạnh ăn như hổ đói. mâm lại chén rất nhanh trống . Ngượng ngùng nở nụ cười.

      "Huống hồ, ta cũng cao hứng." Trình Kiều Nương , mặt cúi đầu tinh tế thái thêm thittj, " lâu, náo nhiệt như vậy."

      Đến lúc ăn trưa xong, đồ ăn mua về hết sạch.

      "Tiếc là có rượu ngon." Trình Kiều Nương .

      Phạm Giang Lâm cười vỗ bầu rượu bên.

      "Đây còn gọi là rượu ngon, muội muội lại như thế, chúng ta được tự nhiên." .

      Trình Kiều Nương cười mà .

      "Gặp mặt vui mừng, uống nước cũng say." Từ Mậu Tu , ngửa đầu uống sạch ly rượu còn lại.

      Trình Kiều Nương đứng dậy.

      "Như thế. Ta liền cáo từ trước."Nàng .

      Các nam nhân có chút khó hiểu, vội đứng dậy theo.

      "Phải, phải, chúng ta nên cáo từ rồi, quấy rầy muội muội hồi lâu rồi." Bọn họ lung tung.

      " phải, các ca ca ở nơi này, ta ở tại nhà bà ngoại ta." Trình Kiều Nương .

      Các nam nhân lại sửng sốt, vội xua tay.

      "Vậy sao được, ăn của muội muội uống của muội muội, lại ở chỗ muội muội."Bọn họ loạn lung tung.

      Trình Kiều Nương nhếch khóe miệng.

      "Các ngươi gọi ta là muội muội." Nàng , "Nếu là người nhà, còn muốn khách khí như thế sao?"

      Từ Mậu Tu ngăn mọi người loạn, nhìn vẻ mặt Trình Kiều Nương - nghiêm túc.

      "Muội muội, vừa mới nghe Kim ca nhi tán gẫu, ngươi vốn muốn tới ở nơi này." , khuôn mặt vô cùng nghiêm túc, ánh mắt thấu hiểu, "Ngươi kêu tiếng ca ca, như vậy, có chuyện gì cũng nên thẳng mới đúng, đừng cho các ca ca lo lắng."

      Kim ca nhi bị "Giải cứu" ra, khắp nơi nhân mã rối loạn, ở Trần gia người ta mát rất nhiều.

      ". . Tiểu thư bị cướp , người đánh mất, Trần gia chúng ta thể lăn lộn ở Kinh Thành. . ."

      ". . . Đều do Chu gia này, khiến tất cả mọi người rối loạn, quên Kim ca nhi ngươi. . ."

      ". .. Tiểu thư nhà ngươi chính là bị bọn kèm hai bên mà . . . ."

      Này đó gã sai vặt hạ đẳng lôi kéo Kim ca nhi lung tung, chính là vài câu, nghĩ tới nam nhân này cũng chú ý tới rồi.

      Các nam nhân khác cũng lấy lại tinh thần, nhìn Từ Mậu Tu, lại nhìn Trình Kiều Nương.

      "Sao? Có người khi dễ muội muội?" Mọi người hỏi, đám đỏ mặt.

      Trình Kiều Nương cười.

      "Ca ca quá lo lắng." Nàng , " ai khi dễ ta, hoặc là , chính là người khác cảm thấy khi dễ ta mà thôi."

      xong lại nhìn Từ Mậu Tu cười.

      "Ta rồi, ta chỉ là, muốn có huynh trưởng, mà thôi." Nàng .

      Đám người Từ Mậu Tu vẫn , nhìn nàng kia mang theo tỳ nữ ngồi xe , Kim ca nhi bị lưu lại, vội ở bên trong dọn dẹp.

      "Lão Tam, ngươi suy đoán muội muội như thế, tốt lắm đâu." Phạm Giang Lâm chợt .

      Từ Mậu Tu cười khổ chút.

      "Ta chỉ là, cảm thấy, việc này cũng quá thể tưởng tượng nổi rồi." .

      Chuyện này đúng là thể tưởng tượng nổi. . .

      Bọn trốn từ Tây Bắc, lão Tam bệnh sắp chết, đường gặp được tiểu thư cứu , chỉ thu tiền mà lại cho tiền tiêu, đến bây giờ ân nhân cứu mạng này lại theo chân bọn họ kết bái, thành nghĩa huynh muội.

      Tiểu thư này a, bộ dáng tốt, tuy rằng chưa , nhưng có thể thấy được gia thế nhất định rất tốt, còn có y thuật khởi tử hồi sinh.

      Cùng dân đen bọn họ quả thực là trời dưới đất, có khả năng cùng xuất .

      Thế nhưng thành muội muội bọn ?

      ra, ai tin? chính bọn họ cũng tin.

      "Mậu Tu, nàng , chính là muốn có huynh trưởng mà thôi." Phạm Giang Lâm , "Ngươi cần nghĩ nhiều lắm, nếu nàng muốn dùng chúng ta làm cái gì. . ."

      tới đây cười khổ chút.

      "Chúng ta, có năng lực làm cái gì cho nàng?" mở đôi môi thô, , "Tính mạng sao? Dù sao cũng là nàng cứu, cầm cũng được."

      tới đây nhìn Từ Mậu Tu.

      "Mạng của ngươi, phải chúng ta." lại bổ sung câu.

      Từ Mậu Tu cười ha ha.

      "Phải, ta nghĩ nhiều quá, tự xưng là đọc mấy quyển sách, gặp được vài chuyện bất bình, lợi dụng vì nhìn thấu tâm người khác, lại phần lớn là tự làm phiền mình, nếu ta lung tung suy đoán Hướng Thất, cũng rước lấy hiểu lầm kia." , mang theo vài phần tự giễu.

      Phía sau truyền đến tiếng mấy huynh đệ khác hô to gọi .

      ". . . Oa, nơi này nhiều phòng như vậy. . . Có thể người ở gian rồi. . ."

      " tốt quá, rốt cuộc cần bị lão Tứ khò khè quấy rầy. . ."

      ". . . bậy, ngươi khò khè mới khiến cho ta thể ngủ!"

      ". . . Ta muốn ở gian này. . ."

      "Ta muốn ở gian này, ngươi tìm chỗ khác . . ."

      Phạm Giang Lâm cùng Từ Mậu Tu liếc nhau, đều cười ha ha.

      Bọn , thế nhưng có muội muội, có cái nhà rồi.
      Last edited: 29/6/16

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      112. Chương 42:

      Mặt trời ngả về phía tây Chu Lục Lang và Tần công tử buông bát đũa, nhìn bên bàn chất đống các loại đồ ăn.

      "Quả nhiên thú vị." Chu Lục Lang .

      "Lại có vài phần danh sĩ phong lưu tự tại." Tần công tử cười .

      "Chính là tên này nghe ổn." Chu Lục Lang , "Thần Tiên qua đường? Đây là tên gì, rất buồn cười."

      Gã sai vặt hầu hạ ở bên nở nụ cười.

      "Công tử, người ta đây là món ăn Thần Tiên qua đường lưu lại." , "Chưởng quầy chưa kịp hỏi tên, cho nên liền coi đấy là tên."

      Chu Lục Lang cười ha ha.

      "Kẻ phố phường dối trá." , đứng dậy.

      Tần công tử cũng được gã sai vặt nâng dậy ra.

      Ngoài đại sảnh tiếng người ồn ào, đều là ngồi quanh nồi nước, mùi thịt hơi nước hôi hổi, ngoài cửa, có xe ngựa thỉnh thoảng lại đây.

      "Hết chỗ rồi, hết chỗ rồi." Tiểu nhị ngoài cửa ngừng hô, khuyên can người mới vào cửa, "Ngày mai xin tới sớm, ngày mai xin tới sớm."

      Trước cửa thay bảng hiệu mới, viết chữ to "Thần Tiên cư".

      "Ngay cả tên cũng thay đổi, Chẳng qua vì dạng đồ ăn mới mẻ, lại sửa biển tên bậc cha chú lưu lại." Chu Lục Lang , lắc đầu cười, nhận roi ngựa. Phi thân lên ngựa.

      "Lòng người đủ, cũng chẳng thể trách ." Tần công tử cười , ngẩng đầu nhìn biển tên, như có suy nghĩ gì, quay đầu nhìn Chu Lục Lang giục ngựa trước." Lục Lang, mỹ vị như thế, vậy muội muội của ngươi cũng thích, nếu ta mời muội muội của ngươi tới đây ăn, nàng tất nhiên vui mừng ?"

      Chu Lục Lang quay đầu nhìn , mang theo vài phần nghiền ngẫm.

      "Ngươi vừa ý nàng chứ?" hỏi.

      Chu Lục Lang về đến nhà đến giờ lên đèn, lập tức vào chỗ Trình Kiều Nương ở.

      "Công tử."

      Vú già ngoài cửa có chút bất an thi lễ.

      Từ này Trình Tiểu thư vào cửa, mọi người trong già đều lo lắng.

      Ngày vào cửa làm cho phu nhân đông lạnh nửa ngày, Lục công tử lại náo loạn chịu đòn nhận tội, khó khăn đến tối. Còn gã sai vặt bị mất, suốt gà bay chó chạy náo loạn ba ngày. . . .

      Mẹ ơi, khi nào mới có thể yên bình a.

      Công tử lại tới nơi này rồi a, lần này đến biết muốn ồn ào cái gì. . .

      May mà Chu Lục Lang cũng vào cửa, chính là đứng ở sân. Nhìn chính phòng.

      Trong phòng đèn đuốc ấm áp. Chiếu lên vách hai bóng người ngồi đối diện , dường như chơi cờ, lại dường như cười.

      "Ngươi cần qua bên kia nhìn, nàng tất nhiên quay về nhà ngươi."

      "Ta làm thế nào biết? Bởi vì ta muốn biết, cho nên liền biết, ngươi, là muốn biết, cho nên mới biết, thực phải là ngươi thể biết được."

      "Lục Lang, đối với muội muội này của ngươi. Phải sơ ( thân thiết), thân, thoải mái, như thế nàng mới có thể nhìn ngươi, nghe ngươi chuyện, nếu khó giải quyết, ngươi chớ nến tiếp tục đùa giỡn."

      Thanh Tần công tử vang lên ở bên tai.

      Chu Lục Lang rất nhanh rảnh tay, xoay người bước .

      Nhóm vú già thở phào, phân công nhau trực đêm, những người khác liền cũng tản rồi.

      bao lâu, lại bóng dáng xuất ở viện cửa, chẳng qua né tránh, dường như sợ bị người khác nhìn thấy.

      Tiểu thư, người muốn ăn cái này sao? Ăn ngon sao?

      Tiểu thư, ngươi xem ta viết như vậy có đúng ?

      Bán Cần nhìn hai cái bóng in cửa, dường như lại thấy từng cảnh tượng, nghe được từng đối thoại.

      Nàng lại được gặp tiểu thư rồi, chính là, người bên người kia, còn là nàng.

      Bán Cần cắn khăn tay, chặn tiếng khóc, tầm mắt mơ hồ, tay vịn lạnh như băng lên tường, luyến tiếc dời chút.

      "Ai ở đây?"

      Bên trong cánh cửa vú già phát , lớn tiếng quát.

      Bán Cần thương hoảng sợ xoay người, lảo đảo chạy vào trong bóng đêm.

      Vú già mang đèn ra cửa nhìn nhìn, bóng người, chỉ có gió đêm đông gào thét mà.

      thể nào, người tới sinh còn tính, hay là thứ sạch gì đó cũng tới gây rồi?

      Nàng khỏi rùng mình, ngớt lời phi phi, vội vào đóng cửa lại.

      Ánh mặt trời lên cao, Chu phu nhân ngồi ở phòng khách ngồi khắc, rốt cục thấy Trình Kiều Nương từ trong phòng ra.

      "Kiều Kiều, nhà giàu đại phu gia phu nhân tự mình tới cửa mời rồi, ngươi nhìn cái, Tiểu tiểu thư nhà nàng ta rốt cuộc bị bệnh gì." Chu phu nhân vội .

      Trình Kiều Nương liếc nhìn nàng cái, ngồi xuống.

      "Ta làm sao biết." Nàng .

      chào, hỏi, Chẳng qua cũng coi như xong, cũng biết nàng có biết hay .

      Chu phu nhân ngồi thẳng người.

      "Cho nên, mời ngươi xem." Nàng hòa ái .

      " ." Trình Kiều Nương , nhận nước tỳ nữ đưa.

      "Vì sao ?" Chu phu nhân vội la lên.

      "Ta, vì sao phải ?" Trình Kiều Nương hỏi.

      "Ngươi để xem bệnh a, ngươi là thần y a." Chu phu nhân .

      "Ta, phải thần y, có số bệnh, ta xem, có số, ." Trình Kiều Nương lắc đầu , chậm rãi uống nước.

      Đây là kiểu gì!

      "Kiều Kiều nhi." Chu phu nhân ngồi nhích từng chút, đưa tay đỡ đầu vai Trình Kiều Nương, "Chớ giận dỗi."

      Trình Kiều Nương buông chén nước.

      "Sai rồi." Nàng nhìn Chu phu nhân, , "Giận dỗi, phải ta, là các ngươi."

      Chu phu nhân còn muốn gì nữa, Trình Kiều Nương đứng dậy.

      "Phu nhân, tiểu thư nhà ta hôm nay muốn đổi thuốc cho Trần lão thái gia, làm phiền người cho người chuẩn bị xe." Tỳ nữ , mặt cầm tay Trình Kiều Nương.

      Ta chuẩn bị xe?

      Chu phu nhân nhìn nha đầu kia, có chút chán nản.

      Người là thế nào của ta a!

      Ngươi là người nào a!

      Nhưng lại thể, chẳng lẽ chuẩn bị xe? cho nàng chẩn bệnh cho Trần lão thái gia?

      Ta cho nàng chẩn bệnh cho Trần lão thái gia? Ta cũng phải ngốc tử!

      "Thế nào?" ở bên trong Chu lão gia thong thả, chờ có chút kiên nhẫn, nhìn Chu phu nhân tiến vào, vội hỏi, "Ngô phu nhân còn chờ, nàng mau chuẩn bị theo ."

      Sắc mặt Chu phu nhân khó coi.

      "Còn mau cái gì, có thể làm cho nàng phải cám ơn trời đất rồi." Nàng .

      "Sao?" Chu lão gia nhíu mày sửng sốt.

      "Nàng ." Chu phu nhân tức giận .

      " ?" Chu lão gia càng kinh ngạc, tưởng mình nghe lầm rồi, "Vì sao ?"

      "Người ta , ta làm sao biết." Chu phu nhân , bụng ủy khuất, "Chẳng lẽ chúng ta trói nàng lại mang ?"

      Đây là xem bệnh, cũng phải ngồi tù, buộc phải .

      "Tiện tỳ này." Chu lão gia hiểu rồi, cắn răng cả giận.

      "Ta dùng lý do nàng trẩn bệnh lại cho Trần lão thái gia giải thích với Ngô phu nhân, này, hôm nay coi như xong, ngày mai làm sao bây giờ? Hết Ngô phu nhân, phu nhân khác tới làm sao?" Chu phu nhân , ngồi xuống chỉ cảm thấy thái dương đau nhức.

      Chu lão gia cũng bực mình, ngồi xuống chuyện.

      Đúng vậy, đây là xem bệnh, phải chuyện khác, hô mắng uy hiếp, cho dù là , người ta có thể xem cũng xem được, bọn họ cũng có biện pháp a.

      "Lúc trước, còn mời nàng về nhà, là chuyện cực kỳ tốt, cái gọi là chuyện tốt là thế này sao? Thấy Trần gia xem chúng ta vừa mắt, cùng với bệnh Trần lão thái gia tốt lên, nàng càng nổi danh, đến lúc đó người tìm tới cửa tới càng nhiều, đến đây tìm chúng ta, tìm chúng ta chính là chuyện Chu gia, tiện tỳ này lần hai lần nhìn tới, đến cuối cùng người ta đều đổ lên đầu Chu gia chúng ta!" Chu phu nhân đưa tay ấn đầu .

      "Vậy làm sao bây giờ? Đuổi ?" Chu lão gia tức giận .

      "Đuổi , Chu gia chúng ta thành cái dạng gì?" Chu phu nhân .

      Thành cái gì? Trong ngoài phải người!

      Sao lại thành như vậy rồi?

      Chu lão gia dài mặt.

      " tại Tiểu Tiện tỳ này chính là trừng phạt được mắng được, chỉ có thể dỗ, dỗ nàng vui vẻ, mới có thể cho ta sử dụng." .

      "Ngốc nhi này thế nhưng thành tiểu tổ tông rồi." Chu phu nhân tựa bàn, ấn đầu tức giận , "Đây gọi là chuyện gì chứ!"

      Chuyện này tốt như họ tưởng tượng a.

      Sao lại như thế này đây?

      Rốt cuộc đúng chỗ nào rồi?
      Last edited: 29/6/16

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 43: Có biết

      vào cổng trong, tỳ nữ liếc mắt cái thấy xe ngựa chuẩn bị tốt, nhịn được nở nụ cười.

      "Lục công tử, ngài muốn đánh xe cho tiểu thư chúng ta a." Nàng .

      Chu Lục Lang quay đầu liếc nhìn nàng cái, ánh mắt dừng ở người Trình Kiều Nương bên cạnh tỳ nữ, liếc mắt cái liền quay đầu, vung vẩy roi ngựa trong tay, chuyện.

      Trình Kiều Nương tự nhiên cũng , dựa vào tỳ nữ lên xe ngựa.

      Biết được Trình Kiều Nương đến, dưới Trần gia vui mừng thôi.

      Nhóm Thiếu niên Trần gia nghe được tin tức cũng tới cửa, nhìn Chu Lục Lang ngồi xe ngựa tựa tiếu phi tiếu.

      "Chu công tử muốn vào uống ly trà hay a?"

      "Đừng a, Lục công tử vẫn nên coi giữ xe ngựa, miễn cho cẩn thận đánh mất người."

      Châm chọc này Chu Lục Lang chính là dè bỉu, cũng thèm để ý giục ngựa ra.

      Chuyện trước cửa Trình Kiều Nương để ý tới, ở cổng trong được nhóm nữ thân quyến nhiệt tình tiếp đãi, Đan Nương chạy nhanh nhất.

      "Tỷ tỷ." Nàng chạy lại, lắc cánh tay Trình Kiều Nương, "Ông nội và ta đều nhớ ngươi."

      "Tốt nhất đừng nhớ tới ta." Trình Kiều Nương .

      Lúc này nhóm vú già theo đám Trần phu nhân cũng tới Trình Kiều Nương chào hỏi chút.

      " có ý định mời tiểu thư đến." Nàng , cùng Trình Kiều Nương vào.

      Bọn nữ tử khác sau vài bước, vừa cẩn thận nhìn xiêm y, kiểu tóc Trình Kiều Nương, vừa thấp giọng chuyện.

      "Vì sao nàng đừng nhớ tới nàng?" người thấp giọng hỏi, "Cho rằng mình tốt sao?"

      Liền có người liếc mắt cái.

      "Trình Tiểu thư là đại phu, người nào mới có thể nhớ tới đại phu?" Nàng .

      Bọn nữ tử giật mình. Lại nhịn được che miệng cười.

      "Tiểu thư này, thêm vài lời chết ai sao."Các nàng thấp giọng cười .

      "Trước kia chúng ta nhiều lắm, mười câu, kỳ cũng chẳng bằng ý của câu." Nữ tử lúc trước .

      "Nhưng nếu người khác nghe hiểu, chẳng phải là hiểu lầm." Có người đồng ý .

      "Hiểu lầm sao?" Nàng kia nhìn nàng.

      Người nọ im miêngh.

      Đúng vậy. Hiểu lầm sao? Có bệnh cầu người ta đến trị sao?

      "Lại , người biết nhìn người đương nhiên hiểu nàng, hiểu nàng, cũng cần phải xen vào." Nàng kia tiếp, nhìn về phía nữ tử cùng mẫu thân vào sân Trần lão thái gia, mang theo vài phần cảm thán, "Có thể tự tại như thế, nhân sinh còn cầu mong gì."

      Trình Kiều Nương thu hồi tay.

      Vợ chồng Trần Thiệu mang theo vài phần khẩn trương nhìn nàng.

      Trần lão thái gia lại thoải mái tự tại.

      "Thuốc này, uống tiếp năm ngày." Trình Kiều Nương , vừa nhìn tỳ nữ.

      Tỳ nữ sớm lấy giấy bút. Thấy nàng nhìn qua, liền đề bút.

      "Năm ngày sau, đổi phương thuốc này." Trình Kiều Nương .

      Tỳ nữ đưa phương thuốc cho Trần Thiệu.

      Trần Thiệu tiếp nhận cảm ơn.

      "Tiểu thư muốn ăn cái gì? Để ta cho người chuẩn bị." Trần phu nhân mỉm cười .

      "Đa tạ." Trình Kiều Nương từ biệt, "Ta còn có việc."

      Vợ chồng Trần Thiệu có chút tiếc nuối, muốn giữ lại. Trần lão thái gia nâng tay ngăn cản.

      "Nếu tiểu thư vội. Thường đến ngồi chút, đừng làm như người xa lạ." .

      Trình Kiều Nương nhìn gật gật đầu.

      "Vâng." Nàng , thi lễ cáo lui.

      Trần phu nhân tự mình tiễn .

      Bởi vì phải bắt mạch bị đuổi , khi Đan Nương lại tới, trong phòng cũng chỉ có Trần lão thái gia, cùng với Trần Thiệu cùng huynh đệ Trần Tứ Gia.

      "Sao tỷ tỷ lại rồi." Đan Nương rất thương tâm, nhịn được qua lắc lắc cánh tay Trần lão thái gia, "Ông nội, chúng ta lại mời nàng ở lại đây được ."

      "Đan Nương chớ hồ nháo." Trần Thiệu lắc đầu .

      Trần lão thái gia cười làm yên lòng cháu .

      "Tiểu thư cấm người khác tới cửa, chờ ông nội khỏe, mang ngươi tìm nàng chơi." .

      Đan Nương cao hứng gật đầu.

      "Phụ thân. Đây là năm chữ nổi danh gần đây." Trần Tứ lão gia , cẩn thận mở tờ giấy cầm trong tay ra.

      Trần Thiệu cũng hứng thú đến nhìn.

      "Đây là những chữ làm ồn ào huyên náo Thả Đình Tự gần đây?" hỏi.

      Nghe bọn bắt đầu đàm thơ luận chữ, Đan Nương còn hứng thú rồi, đứng dậy định ra ngoài chơi, tới cửa nghe được ba chữ Thả Đình Tự lại dừng chân, chạy về.

      Chữ bày bàn rồi.

      "Đây là thơ con làm!"

      Những người khác trong phòng còn chưa , giọng bé vang lên.

      Ba người Trần Thiệu sửng sốt, chợt nở nụ cười.

      "Đan Nương làm?" Trần Tứ lão gia hỏi, "Quả nhiên rất giỏi."

      "Đúng vậy, là con làm, Trình Tiểu thư sửa." Trần Đan Nương mang theo vài phần đắc ý .

      Trần Thiệu cười lắc đầu.

      "Tốt, tốt, Đan Nương cũng biết học tập rồi." .

      "Đúng vậy, tiểu thư cũng con làm là tốt, nàng còn tự tay viết
      tường giúp con." Trần Đan Nương cao hứng .

      Trần phu nhân lúc này tiễn khách trở về, ngoắc gọi Trần Đan Nương ra.

      "Sắp đến, tài y (thợ may) đến đây, may xiêm y." Nàng .

      Năm mới bộ đồ mới đối tiểu hài tử vĩnh viễn là hấp dẫn lớn nhất, Trần Đan Nương cao hứng ra ngoài.

      "Mẫu thân, ta cũng muốn làm xiêm y như Trình Tiểu thư."

      Tiếng hài đồng ở ngoài cửa dần dần xa, ba phụ tử trong phòng lần nữa nhìn chữ.

      "Vần thơ này cũng như do đứa làm." Trần Thiệu , vừa vuốt râu.

      Chẳng qua lại cho rằng nữ nhi mình , có lẽ là ở Thả Đình Tự thấy những lời này, tiểu hài tử còn chưa cái gì là của ta và cái gì là ta thấy.

      "Chẳng qua, người viết những chữ này còn là hài đồng rồi." Trần Tứ lão gia .

      Trần lão thái gia nhìn chữ lâu mới gật đầu thở dài.

      "Dĩ nhiên là năm loại chữ chưa bao giờ thấy qua." , "Nhìn chữ có thể thấy, năm tự hết thất tình lục dục, như lão giả hiểu thế , nhưng lại thấy được hào khí thiếu niên, duy nhất có khuyết điểm là lực cánh tay dường như đủ, chưa đạt . . ."

      tới đây lắc đầu cảm thán.

      "Ta cho người sao chép, vẫn biểu đạt được khí thế này." Trần Tứ lão gia .

      "Quả thực biết ai viết?" Trần lão thái gia nhìn khắc, lại hỏi,

      Trần Tứ lão gia gật đầu.

      "Vẫn người nhận." . Vẻ mặt tiếc nuối, " là đáng tiếc đáng tiếc."

      "Có lẽ là lòng khoa cử, đợi tháng ba sang năm, gặp được." Trần Thiệu .

      Thư pháp vĩ đại như thế, đến khoa thi. Tất nhiên vang danh khắp thiên hạ.

      Trần lão thái gia và Trần Tứ lão gia gật đầu.

      " , là Trình Tiểu thư viết?" Trần lão thái gia chợt hỏi.

      Trần Thiệu và Trần Tứ lão gia bật cười.

      "Phụ thân, Trình Tiểu thư này cũng viết chữ." Trần Thiệu .

      Mỗi lần phương thuốc, đều là tỳ nữ viết, nghe vú già từng hầu hạ nàng , tiểu thư này hằng ngày cũng là từ tỳ nữ đọc bài cho nghe, hẳn là biết chữ, gì tới việc viết chữ.

      Trần lão thái gia cũng cười rồi, chữ bực này. qua mười mấy năm công phu là viết được, Trình Tiểu thư này chẳng qua mười bốn mười lăm tuổi, chẳng lẽ bắt đầu tập viết từ lúc mới sinh?

      "Đối đãi với ta tốt lắm, nên nhìn cũng thiên vị." Trần lão thái gia , nhìn chữ bàn.

      Trình Kiều Nương ra cửa. Chu Lục Lang cách đó xa liền đánh xe tới. Điều này làm cho nhóm thiếu niên Trần gia chuẩn bị đưa tiễn mỹ nhân rất là thất vọng căm tức.

      "Phòng như phòng trộm, là nhục mạ người khác, bọn quan võ quả nhiên thô tục vô lễ." Bọn họ cắn răng , nhìn mỹ nhân ngồi xe ngựa mà , nội tâm rất là chán chường, "Đáng thương, đáng thương."

      Tỳ nữ lại cảm thấy đáng thương, nàng nhấc màn xe, nhìn Chu Lục Lang.

      "Lục công tử, làm phiền đưa tòa nhà ở Ngọc Kiều." Nàng .

      Chu Lục Lang chuyện. Giơ roi giục ngựa .

      Tỳ nữ ngồi khắc, nhấc màn xe lên quan sát phía ngoài, hoảng sợ.

      "Lục công tử, đây là muốn đâu?" Nàng nhấc mạnh màn xe lên, cau mày hỏi.

      Tầm mắt thấy được, dĩ nhiên là ngoài cửa thành, vào đông hoang dã thê lương.

      Hôm nay khó được trời nắng, lại là mùa nông nhàn, người ra vào thành rộn ràng nhốn nháo.

      Tỳ nữ kinh ngạc, sau thấy Chu Lục Lang hồi đáp, nàng liền hừ tiếng.

      "Khi dễ tiểu thư nhà ta nữ tử yếu đuối, tính cái gì." Nàng , thả màn xe, ngồi trở lại.

      Bên trong xe lại im lặng tiếng động.

      Chu Lục Lang ra roi ngựa, nâng tay hung hăng quất, con ngựa mau chóng chạy .

      Chạy nhanh gần nửa ngày, xe ngựa mới dừng lại.

      "Xuống xe, tới." Chu Lục Lang ở bên ngoài .

      Tỳ nữ xốc màn xe, nhìn nơi náo nhiệt trước mắt.

      "Vị công tử này, ngài đặt chỗ trước rồi?" Hai tiểu nhị chạy tới, người hỏi, người chuẩn bị dẫn ngựa.

      Chu Lục Lang gật gật đầu, báo tên.

      "Thần Tiên cư?" Tỳ nữ nhìn thầm, vừa quay người lại, "Tiểu thư, nơi này hình như có chút quen thuộc."

      Trình Kiều Nương xuống xe, mắt cũng nhìn bốn phía.

      "Công tử, tiểu thư, mời qua bên này." Tiểu nhị nhiệt tình hô.

      Chu Lục Lang nhấc chân trước, lúc này trong điếm có người dũng mãnh tiến ra, ném phụ nhân xuống.

      "Ăn xin thối, muốn sống, lại tới nơi này khóc lóc om sòm." Mấy tiểu nhị mắng.

      Trong lòng phụ nhân kia ôm đứa trẻ sơ sinh, thôi táng dưới, búi tóc tán loạn, đứa cũng khóc nỉ non dứt.

      Người đường lập tức tránh ra, e sợ dính phải rắc rối.

      "Xin các ngươi nể tình cha cả đời làm công cho các ngươi, trả hết tiền công , chúng ta cần tiền cứu mạng." Phụ nhân té mặt đất, khóc ròng , vươn tay.

      "Lý gia tiểu thư, ngươi lời này, nam nhân nhà ngươi bắt đầu làm việc hai ba tháng rồi, lấy đâu ra tiền công?" tiểu nhị hô, "Nơi này của chúng ta là tiệm cơm, phải thiện đường."

      Phụ nhân ôm đứa khóc, dập đầu.

      "Van cầu chưởng quầy, mượn trước chút tiền. . ."Nàng khóc ròng .

      Bên này loạn loạn, tự nhiên đưa tới vô số ánh nhìn chăm chú, cùng với chỉ trỏ.

      Từ trong bên trong bước nhanh ra nam nhân loè loẹt, phía sau theo hai đầy tớ nhà quan.

      "Làm gì làm gì." trợn mắt quát.

      "Thất gia, vợ Lý Đại Chước lại tới nữa. . ." tiểu nhị vội , chỉ vào phụ nhân đáng khóc mặt đất.

      Phụ nhân kia thấy , nhất thời lại đứng lên, tiến lên quỳ bước giữ chặt góc áo nam nhân.

      "Đậu công tử, Đậu công tử, van cầu ngươi, nam nhân nhà ta bị bệnh nặng, van cầu ngươi cho chút tiền công để chữa bệnh." Nàng cầu xin , "Nể tình mười mấy tuổi theo lão thái gia, cứu mạng ."

      Nam nhân vốn duyệt, lại bị phụ nhân này giữ chặt góc áo, mang theo vài phần ghét bỏ vài phần phẫn nộ, nhấc chân liền đá văng.

      "Đánh !" Nam nhân hô, "Lòng dạ hiểm độc như thế, đúng là muốn hại ta cuộc sống thành!"

      Phụ nhân bị đá văng ra, cùng đứa ngã mặt đất.

      Tiếng khóc đứa bé sắc nhọn, nghe cựa kỳ thê lương.

      Người ra vào khỏi ghé mắt, ngay cả người trong điếm đều đến xem náo nhiệt.

      " giống như quán của chúng ta đều là công lao nam nhân nhà ngươi, muốn mặc kệ rồi, còn muốn tiền công gì, có thể dễ dàng khi dễ người như vậy sao?" Đậu Thất hô, vừa vội vàng phủi quần áo.

      "Ngươi người này, sao khi dễ nữ nhân và trẻ ?"

      giọng nam hô.

      Tranh cãi ầm ĩ này, cũng ngăn cản bước chân Chu Lục Lang Trình Kiều Nương, lúc này bọn tới cửa tiệm.

      Thế gian nhiều chuyện bất đắc dĩ, há có thể mỗi người như ý.

      Giọng nam này từ trong điếm truyền đến, chuyện, là công tử tuổi còn trẻ, bên cạnh còn có hai người cố gắng giữ chặt .

      "Nguyên Triều, chớ nhiều chuyện."

      Công tử trẻ tuổi đẩy những người ngăn cản, bước nhanh ra, gặp thoáng qua Trình Kiều Nương.

      Trình Kiều Nương dừng chân.
      Last edited: 29/6/16

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      114. Chương 44: Vật gì

      Trình Kiều Nương dừng chân. Chu Lục Lang dừng lại quay đầu nhìnnàng.

      "Tiểu thư?" Tỳ nữ thấp giọng hỏi.

      Làm sao vậy?

      Trình Kiều Nương quay đầu, nhìn ngoài cửa.

      "Công tử, sao ta lại thành người khi dễ nữ nhân và trẻ rồi, chẳng lẽ bởi vì nàng là nữ nhân và trẻ , ta cũng chỉ có thể trưng khuôn mặt tươi cười đón chào, đòi tiền phải trả thù lao?"

      "Đúng vậy, công tử, ngươi biết nguyên nhân, chớ nên loạn."

      "Nữ nhân này đến nháo thiệt nhiều lần, còn làm ở nhà ta rồi, có thể nào lại trả cho tiền công!"

      Ngoài cửa Đậu Thất cùng với bọn tiểu nhị sôi nổi với công tử trẻ tuổi.

      "Mặc kệ lý do ra sao, sao lại động thủ với nữ nhân và trẻ ?" Công tử trẻ tuổi , vừa đưa tay đỡ người, "Ngươi được xưng là "Thần Tiên cư", ngươi làm như thế, Thần Tiên làm sao có thể đến ở?"

      là phần tử trí thức cổ hủ!

      Đậu Thất nhíu mày, kỳ thi tới gần, phần tử trí thức tới Kinh Thành càng ngày càng nhiều.

      "Thần Tiên ở hay ở, phải ta định đoạt, cũng phải công tử ngươi định đoạt." cười lạnh tiếng, vung tay lên, "Đuổi người , lại đến nháo, báo quan phủ có kẻ lừa bịp tống tiền! Ta mở tiệm cơm, cũng phải nơi làm từ thiện!"

      Công tử trẻ tuổi tức giận.

      "Xử như thế, sao xứng với tên gọi hay!" .

      Đậu Thất vui vẻ, quay đầu lại nhìn công tử trẻ tuổi .

      "Đúng là, đừng ô uế miệng công tử." cười , đưa ngón tay, "Vị công tử cao thượng này, khinh thường nhà ta, chỗ như thế này, người nào nguyện ý ăn?"

      Lời vừa ra, những người đợi ngoài cửa ầm ĩ kêu lên.

      "Ta."

      "Ta."

      Sắc mặt công tử trẻ tuổi rất khó coi.

      Đậu Thất cười ha ha.

      "Mời các vị!" la lớn.

      Việc đến nước này, công tử trẻ tuổi và hai người bạn đành phải tới, trước cửa trận náo nhiệt, quả nhiên có ba người vào.

      "Nguyên Triều, tính tình ngươi đúng là. . ." đồng bạn lắc đầu cười khổ .

      Hàn Nguyên Triều thi lễ với hai người.

      "Là ta quấy rầy nhã hứng của mọi người." .

      Phụ nhân ôm hài đồng lúc này cũng đứng lên, vừa lau lệ, vừa lúng túng dập đầu với Hàn Nguyên Triều.

      "Là ta quấy rầy nhã hứng của các công tử." Nàng nghẹn ngào , "Là ta quấy rầy nhã hứng của các công tử."

      Hàn Nguyên Triều vội đỡ, hai người khác cũng vội xin đứng lên.

      "Đây là có chuyện gì?" Hàn Nguyên Triều hỏi.

      "Nam nhân nhà ta từ làm đầu bếp ở tiệm cơm này, đến khi lão thái gia qua đời, Thất gia tiếp nhận cơ nghiệp, lại thay đổi, sửa lại tên, nam nhân nhà ta vừa mới bị gió lạnh, định nghỉ tạm mấy ngày, Thất gia liền đuổi việc , nam nhân nhà ta trong cơn tức giận bệnh tình nặng hơn, giờ đây nhấc nổi người dậy. . ." Phụ nhân vừa dỗ con, vừa nghẹn ngào .

      "Như thế, cũng thiếu ngươi tiền công?" nam nhân hỏi.

      Phụ nhân chần chờ chút.

      "Cũng thiếu."Nàng .

      Vẻ mặt ba người có chút cổ quái.

      Cho nên . . . . Là cố tình gây ?

      Chẳng qua nếu quả là cố tình gây , bây giờ phụ nhân này nên thừa nhận a.

      "Lúc trước, lão thái gia từng đồng ý, cho nam nhân nhà ta ba phần hoa hồng. . . ." Nàng cúi đầu , "Chính là, lão thái gia bệnh nặng, chưa kịp viết xuống. . ."

      Ba người giật mình, vẻ mặt phức tạp, mặc dù là phần tử trí thức, chỉ cũng phải đứa bé bướng bỉnh rành thế , người trà lạnh, vua nào quần thần ấy, chuyện quá mức thông thường.

      Hàn Nguyên Triều chần chờ chút, cởi túi tiền thắt lưng xuống, đổ ra ít tiền đưa cho phụ nhân.

      "Tiền ta mang cũng nhiều, còn phải nấn ná khá lâu ở Kinh Thành, chỉ có thể giúp được chút ít này." .

      Phụ nhân vội xua tay.

      "Sao có thể nhận tiền của công tử, sao có thể nhận tiền của công tử." Nàng nức nở , " làm công tử thêm phiền toái rồi."

      Hàn Nguyên Triều cố gắng đưa cho, phụ nhân kia lại kiên trì nhận. Ôm đứa bé lảo đảo .

      Ba người cảm thán khắc.

      "Hôm nay ăn được ở Thần Tiên cư này rồi." người .

      "Đều là ta quấy rầy nhã hứng của mọi người." Hàn Nguyên Triều , mang theo ý xin lỗi.

      "Ngươi a, có biện pháp nào, tính tình này của ngươi đổi được, Nguyên Triều . Ngươi nên đọc sách, nên làm đại hiệp ." Người kia cười , đưa tay chụp vai .

      "Cũng phải, làm đại hiệp có thể phân giải bao nhiêu ưu phiền của mọi người, cha ta , nếu muốn giải quyết những ưu phiền của người trong thiên hạ, phải đọc sách, hoặc là ra nhập quan trường, hoặc là truyền đạo thụ nghiệp." Hàn Nguyên Triều cười , vừa chuyển đề tài."Kinh Thành to lớn, tìm chỗ ăn cơm cũng phải việc khó, chúng ta lại tìm."

      Ba người định rời , chợt nghe có người công tử dừng bước.

      Ba người mang theo vài phần kinh ngạc quay đầu, thấy tỳ nữ từ trong tiệm cơm tới .

      "Công tử." Nàng mỉm cười thi lễ.

      Ba người biết người này. Vội hoàn lễ.

      "Xin hỏi cao tính đại danh công tử?" Tỳ nữ cười hỏi.

      Hàn Nguyên Triều cùng đồng bạn liếc nhau.

      "Ta. Túc Châu, họ Hàn." .

      "Nguyên Triều, là tên tự của công tử sao?" Tỳ nữ hỏi.

      Hàn Nguyên Triều gật gật đầu.

      Vừa rồi đồng bạn mới gọi, người bên ngoài nghe được cũng thấy kỳ quái.

      " là tên tốt." Tỳ nữ cười , đột nhiên chuyển chủ đề, "Công tử ở nơi nào trong kinh?"

      "Quỳ viên cư." Hàn Nguyên Triều buột miệng ra.

      Buột miệng ra, mới giựt mình, đây là lời khách sáo của tỳ nữ này!

      " biết tỷ tỷ?" hỏi, mang theo vài phần kinh dị.

      Tỳ nữ cũng thi lễ.

      "Công tử hiệp nghĩa, kẻ khác bội phục." Nàng , lại nhiều lời nữa. Xoay người rời .

      Lưu lại ba người hiểu ra sao cả nhìn nhau.

      "Nguyên Triều, ai thế nhân nhiều bạc tình, xem ra mới vừa rồi rất nhiều người đều bội phục chuyện ngươi làm." đồng bạn cười .

      "Nhất định là có nương khâm phục." Người kia cười , vỗ vai , " chừng đợi yết bảng (bảng vàng ạ), có người muốn tới nhận con rể rồi, ngươi phải cẩn thận đó."

      Yết bảng là lúc, phú hào quyền quý trong kinh nhìn bảng vàng tìm con rể.

      Hàn Nguyên Triều cười ha ha.

      Biết chỗ ở làm sao, cảm ơn bội phục cầu, nếu có người muốn đến giáo huấn mình, đương nhiên cũng sợ.

      "Đừng vội bậy, nhanh , nhanh ." cười .

      Tỳ nữ đẩy cửa phòng ra, trong này chỉ có Trình Kiều Nương ngồi.

      "Tiểu thư, công tử là người họ Hàn ở Túc Châu, tên tự là Nguyên Triều." Nàng ngồi lại đây thấp giọng .

      Trình Kiều Nương gật gật đầu.

      "Hóa ra, đây là a." Nàng .

      "Tiểu thư, biết được?" Tỳ nữ nhịn được tò mò hỏi.

      Dường như biết tên, nhưng biết người.

      Trình Kiều Nương chuyện.

      "Trong sảnh, mọi người gì?" Nàng lại hỏi.

      "Người lúc nãy là người nhà Lý Đại Chước, nơi này tên là Thần Tiên cư, à, hóa ra nơi đây trước kia gọi Thần Tiên cư, mà tên Túy Phượng lâu, Lý Đại Chước là đầu bếp giói, được lão chưởng quầy Túy Phượng lâu xem trọng, chẳng qua sau khi lão chưởng quầy mất, Đậu Thất tiếp nhận gia nghiệp thích Lý Đại Chước, vừa lúc có được phương thức chế biến món ngon, Lý Đại Chước cũng biết làm, liền nhân cơ hội sa thải rồi." Tỳ nữ thấp giọng .

      Đem lời đàm luận mới vừa qua nghe được ở đại sảnh sửa sang lại ra.

      Trình Kiều Nương gật gật đầu.

      tới đây, cửa bị đẩy ra, hai tiểu nhị bưng khay tiến vào, khay tràn đầy thịt.

      "Hóa ra, là muốn mời tiểu thư ăn cơm." Tỳ nữ , lại bật cười, nhìn về phía bên ngoài.

      Chu Lục Lang ngồi cùng các nàng, mà là ở nhã gian cách vách.

      "Tiểu thư, Thần Tiên cư chúng ta chính là nơi có đồ ăn nhất đẳng, tiểu thư đến ăn, là ăn đúng rồi." Tiểu nhị mang theo vài phần đắc ý, cười .

      Nhìn mang từng món đồ ăn lên, tỳ nữ ồ tiếng.

      "Ngươi đây là. . . là cái gì?" Nàng thất thanh hỏi.

      "Đây gọi là, tên là, Thần Tiên qua đường." Tiểu nhị , "Chuyện là Thần Tiên cư chúng ta được Thần Tiên ban cho món ngon này."

      "Thần Tiên qua đường?" Tỳ nữ kinh ngạc .

      Hẳn là nữ tử quanh năm được xuất môn, cũng chưa từng nếm qua thứ gì tốt, tiểu nhị bĩu môi.

      "Vẫn là công tử có tâm." cười khen tặng người bên kia, đưa tay chỉ vào bên ngoài, "Sớm đặ chỗ, bằng , đợi đến ngày mai cũng đến lượt ăn, các ngươi nhìn những người chờ ngoài cửa đành phải đấy."

      Lúc này bàn được xếp đặt chỉnh tề.

      Tiểu nhị thấy ánh mắt tỳ nữ kinh ngạc, khỏi lại đắc ý.

      "Tỷ tỷ, phương pháp ăn này rất ít người biết, cho tỷ tỷ biết, thịt này phải ăn ngay. . . . nước này cũng phải dùng uống, mà là nhúng. . ." lớn tiếng .

      càng , càng nhìn vẻ mặt tỳ nữ, liền càng đắc ý thập phần.

      "Ngươi đây là. . ." Tỳ nữ ngồi thẳng người, cất cao giọng muốn .

      Trình Kiều Nương nâng tay ngăn cấm, tỳ nữ lại ngồi trở lại.

      "Sao?" Tiểu nhị có chút hiểu ra sao cả, nhìn hai người.

      Trình Kiều Nương nhìn đồ ăn đặt trước mặt.

      "Lấy cho ta miếng thịt thỏ chưa thái, dao găm và đồ gia vị, lại mời, đầu bếp lại nhà ngươi lại đây." Nàng .

      Tiểu nhị sửng sốt.

      "Tiểu thư có gì phân phó?" hỏi.

      "Đây là phân phó." Tỳ nữ , đưa tay chỉ ra phía ngoài cau mày nhìn tiểu nhị.

      Tiểu tỳ này hung dữ.

      Tiểu nhị mang theo người lui ra, đóng cửa phòng, mọi người liếc nhau.

      "Tiểu thư này muốn làm cái gì a?"

      "Hẳn là ngạc nhiên, muốn nhìn là làm thế nào."

      "Làm sao được, đây là bí phương của Thần Tiên cư chúng ta mà."

      "Nhưng xem ra là người phú quý, đừng chọc giận. . ."

      "Phú quý cũng sợ, Thất gia chúng ta mới bái Lưu giáo quan làm ông nội."

      hành lang bọn tiểu nhị xì xào bàn tán, cửa bên kia bị đẩy mạnh ra.

      "Ở trong này bàn tán cái gì!" Chu Lục Lang quát.

      Bọn tiểu nhị hoảng sợ vội thi lễ bồi tội.

      "Công tử." tiểu nhị nhận được thiếu niên này công tử cùng với tiểu thư vừa rồi, vội , "Vị tiểu thư này, muốn cho đầu bếp nhà ta lại đây, biết làm sao đắc tội, ngài xem giờ đây nhiều khách như vậy, chỉ sợ được."

      Chu Lục Lang nhíu mày, nhìn về phía cửa phòng đối diện.

      " ngươi sao liền làm theo , nhiều!" cau mày quát.

      Hỏi thiếu niên này xem như hỏi lầm rồi.

      ràng đây là bồi người đẹp chơi, đặc biệt đến lấy lòng, đương nhiên mọi chuyện lấy tiểu thư làm trọng.

      Tiểu nhị bất đắc dĩ đành phải thi lễ cáo lui đến chỗ chưởng quầy tố khổ.

      Chưởng quầy đứng cung kính, nghe Đậu Thất gia ngồi chuyện.

      ". . . Tửu lâu trong kinh chuẩn bị ổn rồi, q ua tết, liền khai trương. . ." cười , vừa cầm bầu rượu nhấp ngụm, cười chếch choáng say.

      "Chính là, nơi này là lão thái gia thấy phong thuỷ đẹp nên mở quán tại đây, hay là giữ lại . . . ." Chưởng quầy chần chờ chút, .

      "Cái gì mà phong thuỷ đẹp, nếu thực phong thuỷ đẹp như thế, mười năm kinh doanh, còn bằng ta dùng món Thần Tiên qua đường ba ngày thành danh, còn giữ nơi này, sao làm cho người cửa hàng mới." Đậu Thất gia hờn giận , cầm trong tay bầu rượu tựa vào ghế.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      145. Chương 45: Niềm vui

      Ngay cả tên tửu lâu gia truyền còn từ bỏ, đổi chỗ tính cái gì.

      Chưởng quầy vâng tiếng.

      ". . . ông nội cũng , đến lúc đó cổ động, Đậu gia chúng ta cũng thành cửa hàng có tiếng trong kinh rồi." Đậu Thất gia xong nở nụ cười.

      Ngoài cửa tiểu nhị đến ngắt tiếng cười của .

      "Chuyện gì?" Đậu Thất gia mất hứng hỏi.

      Tiểu nhị sợ hãi tiến vào, tình.

      "Chắc là hoài nghi chúng ta dùng thịt tươi. ." Chưởng quầy thấp giọng .

      Đậu Thất gia trừng mắt.

      "Gần đây, các ngươi dùng thịt tươi?" thấp giọng hỏi.

      "Lượng dùng quá lớn, nhất thời cung ứng kịp, thi thoảng cũng phải dùng đến thịt thứ phẩm." Chưởng quầy mang theo vài phần ngượng ngùng , "Nhưng mà, cũng quản được. . ."

      Đậu Thất gia trừng cái.

      "Cẩn thận chút, đừng hỏng chuyện." .

      Chưởng quầy ngớt lời xưng vâng.

      "Còn cho đầu bếp sao?" Tiểu nhị hỏi.

      ", nàng muốn gặp, chúng ta phải , về phần đến cái gì, đây phải chúng ta làm chủ sao?" Đậu Thất gia chẳng hề để ý cười .

      Tiểu nhị giật mình.

      "Phải, phải, Thất gia minh." liên tục khen ngợi.

      Bị tiểu nhị khen ngợi coi là cái gì đắc ý.

      "Lăn xuống , ngu ngốc." Đậu Thất gia cười mắng.

      Sau khi xuống đồ ngốc kia rất nhanh gọi đầu bếp tới, mang theo thịt cùng dao găm vào gặp Trình Kiều Nương.

      Đầu bếp thực mất hứng, qua loa thi lễ.

      "Tiểu thư, đây đều thịt thỏ tươi mới, đều là ta mới giết thịt." bạnh miệng , vừa đưa miếng thịt thỏ lại, "Ngươi xem xem, là thịt tươi."

      Hóa ra là vì cái này, quả nhiên là cực kỳ kén ăn.

      Chu Lục Lang vẫn đứng ở ngoài cửa nhìn thu hồi tầm mắt định xoay người.

      Trong phòng tiểu nhị ai tiếng. Chu Lục Lang lại qua nhìn, khỏi cũng ngây người.

      này, lại muốn làm gì?

      "Tiểu thư, cái này đùa được." Đầu bếp hoảng sợ vội hô, nhìn Tiểu tiểu thư trước mặt cầm lấy dao găm cùng thịt thỏ.

      Trình Kiều Nương liếc cái.

      "Nhìn." Nàng , "Ta, chỉ làm lần."

      Nhìn? Nhìn cái gì?

      Ngoài tỳ nữ. Ba người khác đều khó hiểu.

      Trình Kiều Nương giơ tay chém xuống.

      Tiểu nhị cùng đầu bếp đều ai tiếng.

      "Tiểu thư. ." Tiểu nhị có chút biết phải làm sao, còn muốn khuyên can, chỉ đầu bếp đột nhiên .

      Chu Lục Lang nghĩ đến cái gì, sắc mặt khẽ biến, tự chủ tiến lên đến từng bước.

      Theo động tác của Trình Kiều Nương, thịt thỏ được xếp từng miếng trong đĩa, khác hẳn đĩa thịt được cắt thành khối hoặc thành miếng bên này.

      "Tốt. . Kỹ thuật thái tốt." Đầu bếp thào , dường như nghĩ đến cái gì lại dường như . Ngẩng đầu nhìn Trình Kiều Nương, thân hình mập mạp dần dần phát run.

      Chẳng lẽ. . .

      "Cái gì?" Đậu Thất gia bưng bầu rượu đứng phắt dậy kinh ngạc hỏi.

      "Đúng vậy, đúng vậy, tiểu thư này cái gì cũng chưa hỏi, chính là lấy dao găm, thịt thỏ." Tiểu nhị .

      "Đây là ý tứ gì?" Đậu Thất gia khó hiểu. Vừa cười , "Đến đây còn thích tự mình động thủ làm đồ ăn sao? Thế này còn gọi gì là tiệm ăn?"

      Chưởng quầy ở bên ngưng thần suy tư, đột nhiên a tiếng.

      "Là tiểu thư?" hô.

      Tiểu nhị bị dọa nhảy dựng.

      "Phải." liên tục gật đầu. Lại bổ sung , "Còn mang theo tỳ nữ, cùng . . ."

      Tiểu nhị còn chưa dứt lời, bị chưởng quầy vỗ tay cái cắt ngang rồi.

      "Ai nha, chẳng lẽ vị tiểu thư kia đến đây!" hô, xoay người chạy ra phía ngoài.

      Thế nhưng cũng xin lỗi Đậu Thất gia, tiểu nhị cùng với Đậu Thất gia đều thực kinh ngạc.

      Tiểu thư gì đến đây?

      Khi chưởng quầy tới, Trình Kiều Nương bắt đầu nêm gia vị rồi.

      Phòng trong vẫn có người chuyện, chỉ có thanh bếp lò cháy tí tách.

      Mắm muối tương dấm chua dầu vừng từng cái được Trình Kiều Nương thêm vào, Trình Kiều Nương ngừng tay. Ánh mắt đảo qua trước mặt.

      "Thiếu, gừng."Nàng .

      Đầu bếp chớp mắt nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Trình Kiều Nương, nghe vậy giống như bị sét đánh tỉnh.

      "Gừng. Gừng!" run giọng hô, "Nhanh lấy củ gừng."

      Lúc này mới phát trong phòng sớm còn tiểu nhị, ngẩn ra lúc, ngoài cửa có tiếng người.

      "Nhanh lấy!" Chưởng quầy cước đá vào người tiểu nhị.

      Tiểu nhị té xuống.

      Chưởng quầy chỉnh sửa quần áo vào cửa ngồi chồm hỗm, dập đầu.

      "Ra mắt tiểu thư." run giọng .

      Đậu Thất gia cũng tới, thấy thế có chút hồ đồ.

      Hóa ra có quen biết?

      "Thất gia, đây là, vị Thần Tiên qua đường kia." Chưởng quầy trở lại giới thiệu với .

      Tên Thần Tiên qua đường này là Đậu Thất đặt, bởi vì nghe chưởng quầy người làm món này chính là người qua đường, đương nhiên kêu là người đường rất khó coi, linh cơ vừa động liền nghĩ ra cái tên rất hay.

      Cái người qua đường kia là nữ tử, Đậu Thất gia tự nhiên cũng biết, chính là nghĩ tới nhanh như vậy người xuất rồi.

      Sắp xảy ra cái gì? Đòi tiền sao?

      Thần sắc Đậu Thất gia nhất thời cổ quái, nhưng rất nhanh dấu , quỳ ngồi xuống thi lễ.

      "Hóa ra là Thần Tiên tiểu thư." cười , vẻ mặt kích động, "Từng tìm kiếm được, đa tạ tiểu thư lại hân hạnh chiếu cố."

      Hai người này chuyện, Trình Kiều Nương cũng để ý gì, lúc này tiểu nhị cũng cầm gừng lại, tỳ nữ đưa tay nhận.

      Trình Kiều Nương đưa tay bẻ miếng, bỏ vào trong bát.

      Lúc này đầu bếp ngây người, thân mình càng run rẩy, ánh mắt cũng nhìn lung tung, dường như lo sợ yên.

      "Nhìn." Trình Kiều Nương .

      tiếng quả quyết này, làm cho đầu bếp hồi thần.

      "Ta, chỉ làm lần." Trình Kiều Nương lại .

      Lần này, đầu bếp rốt cục hoàn toàn ràng rồi, a tiếng, mà trực tiếp dập đầu.

      "Đa tạ tiểu thư, đa tạ tiểu thư chỉ điểm, đa tạ tiểu thư chỉ điểm." luôn miệng .

      Chưởng quầy cũng sửng sốt, chợt mừng rỡ.

      Đậu Thất gia tự nhiên cũng ràng rồi, trong mắt lên kinh ngạc, nhưng chợt thoải mái, nghiêng người ngoắc tùy tùng bên cạnh đưa lỗ tai lại vài câu, tùy tùng này xoay người ra ngoài.

      Tâm tư bọn biến hóa, Trình Kiều Nương vẫn như để ý đến, sau khi nêm gia vị xong, lấy đũa.

      Bên kia tỳ nữ chủ động nhúng ít cải thìa vào trong nồi nước. Đảo mấy lần, liền gắp ít thịt thỏ cho vào nồi.

      Trình Kiều Nương cũng như thế, chủ tớ hai người ngay lúc thịt nóng hôi hổi cùng với ánh nhìn chăm chú của mấy người, chậm rãi thưởng thức.

      Trình Kiều Nương kén ăn, nhưng khi ăn, lãng phí.

      Thẳng đến khi trời ngả về tây, cuối cùng cũng ăn xong. Chủ tớ hai người mới buông bát đũa, sau đó thấy ba người trong phòng còn ngơ ngác nhìn mình chớp mắt.

      "À, ta quên ." Trình Kiều Nương nghĩ đến cái gì, , "Ta ăn, cũng cần nhìn."

      đùa gì vậy, sớm a. . .

      Chưởng quầy thở phài, Đậu Thất gia cũng nhàng thở ra, hai người nhịn được day đôi mắt hơi nhức mỏi do nhìn lâu.

      Đầu bếp lại kích động dập đầu cảm ơn.

      Ngày đó nhìn chính là những thứ lưu lại ở đáy nồi. Lúc chế biến cũng được thấy, hôm nay thấy mới biết được rất là khác mình suy đoán, cũng tinh diệu hơn, thịt sao để ướp, đồ ăn khi nào bỏ vào, chỉ riêng trong nồi bỏ bên gừng. Liền đủ để quyết định món ăn.

      "Đa tạ tiểu thư chỉ điểm, đa tạ tiểu thư chỉ điểm." lăn qua lộn lại chỉ biết lặp lại những lời này, "Tiểu nhân minh bạch rồi. Tiểu nhân minh bạch rồi."

      "Minh bạch rồi liền mau cút xuống học, đừng phụ tâm ý của tiểu thư ." Đậu Thất gia hô.

      Đầu bếp này kích động dập đầu, lui ra.

      Chưởng quầy tự mình mang theo bọn tiểu nhị thu thập đồ ăn, lại tự mình dâng trà.

      Mọi người lui ra phải đóng cửa, nhưng nhìn Chu Lục Lang còn đứng ở cạnh cửa, tiểu nhị chần chờ chút.

      Chu Lục Lang nhấc chân tiến vào, nhưng ngồi ở chủ vị, mà là ngồi bên cạnh Trình Kiều Nương.

      Đậu Thất cùng chưởng quầy thầm liếc nhau, khoát tay. Cửa được đóng lại.

      "Tiểu thư, đây là ông chủ của chúng ta." Chưởng quầy tiến cử .

      Đậu Thất gia thi lễ.

      "Ta là Đậu Thất, ra mắt tiểu thư." .

      Trình Kiều Nương nhìn . Trả lễ, gì.

      "Tiểu thư tài giỏi, thế nhưng có loại cách thức ăn này, quán ăn của chúng ta là phúc ba đời." Đậu Thất cười , vừa đưa tay, đem cái hộp tùy tùng vừa mới đưa tới dâng lên.

      "Chút tâm ý, mong rằng tiểu thư ghét bỏ." .

      Trình Kiều Nương đưa mắt nhìn, đưa ly trà trong tay cho tỳ nữ, tỳ nữ tiếp nhận thay đổi nước trắng đưa lại, lúc này, chủ tớ hai người đều chuyện.

      "Còn có, Thần Tiên cư của ta, ngày sau tiểu thư cứ tùy ý đến, coi như là của mình, ngàn vạn lần nên khách khí." Đậu Thất cười , quay đầu nhìn chưởng quỹ, "Nhớ kỹ, cho bọn tiểu nhị, mở mắt ra mà nhìn, khách điếm mới bên kia cũng như thế."

      Trình Kiều Nương ngẩng đầu nhìn về phía .

      "Khách điếm mới?" Nàng hỏi.

      Ánh mắt Đậu Thất lóe ra.

      "Đúng vậy, Lưu đại nhân nhiều lần từng , khách điếm nhà ta ở ngoài thành quá xa, muốn ăn lần thực tiện, vừa vặn gặp được tửu lâu thích hợp chuyển nhượng, ta liền bàn xuống dưới, Thần Tiên cư chúng ta muốn chuyển đến trong kinh thành." cười , "Tiểu thư là từ trong kinh tới, như thế cũng dễ dàng hơn."

      chuyện làm như lơ đãng quét mắt nhìn Chu Lục Lang ngồi bên, mơ hồ mang theo vài phần đắc ý.

      Mới vừa rồi tùy tùng nhìn qua hơn nữa cho , thiếu niên cùng nữ tử xe ngựa này, là người Chu gia Quy Đức lang tướng quân.

      võ quan cấp thấp, ở kinh thành vốn là tính là cái gì, huống chi bọn vẫn có Lâm đại nhân bảo hộ, cũng cần nhắc tới.

      " cần, vui ở chỗ, tự mình làm." Trình Kiều Nương , vừa ngồi thẳng người.

      Đây là muốn đứng dậy?

      Còn chưa bắt đầu chuyện mà?

      Đậu Thất cùng chưởng quầy sửng sốt, quả nhiên thấy tỳ nữ đỡ Trình Kiều Nương đứng lên rồi.

      "Tiểu thư." Đậu Thất cũng vội đứng dậy, chỉ vào tráp mặt đất, "Đây là ngại ít sao?"

      xong liền cười, vừa dương tay.

      "Người tới, lại lấy thêm. . ." hô.

      " cần." Trình Kiều Nương ngắt lời , "Đây phải ta làm cái ăn, cũng là ta, học được, có thể nào lấy cái này để đổi tiền."

      Đậu Thất sửng sốt.

      "Đây phải chuyện tiền, đây là tâm ý, tâm ý, xin tiểu thư nhận chút tâm ý." mỉm cười , mang theo tràn đầy chân thành, "Huống chi, vừa rồi tiểu thư còn đích thân dạy chúng ta cách làm."

      "Chuyện vừa rồi, càng phải vì tiền." Trình Kiều Nương .

      Đậu Thất cùng với chưởng quầy đều sửng sốt.

      "Đó là, vì sao?" Chưởng quầy thốt lên hỏi.

      Ánh mắt Trình Kiều Nương nhìn hướng bát đũa trống bàn, lắc lắc đầu.

      "Các ngươi làm, là, kém đến thể nào ăn." Nàng .


      Chương 46: An tâm

      Bởi vì kém đến thể nào ăn, cho nên mới dạy đầu bếp làm sao?

      Đậu Thất lại ngạc nhiên.

      Sau khi tiến vào, hết thảy dường như như mình đoán, tiểu thư này trước sau chẳng qua hai ba câu, nhưng lại khiến cho những gì nghĩ kỹ ứng đối có chút biết phải làm sao.

      Đây, là, muốn làm việc tốt?

      Quả nhiên gặp được Thần Tiên qua đường rồi?

      Đậu Thất sống hai mươi bảy năm, loại người mắt thấy tiền tài ham muốn này đúng là lần đầu tiên gặp được.

      Đậu Thất nheo mắt lại.

      Người tốt? đời này chưa từng có người tốt người xấu, chỉ có kẻ ngu dốt cùng người thông minh!

      Nhìn thiếu niên cưỡi ngựa mang theo hai ba tôi tớ che chở xe ngựa mà , nụ cười mặt Đậu Thất mới tiêu tán.

      Ánh chiều tà chiếu sáng ở mặt của , hoa trúc đào bên cạnh có chút khô héo rồi.

      Đậu Thất thuận tay ngắt hoa ném xuống đất.

      "Thất gia, ngươi xem, hai người này quả nhiên là cứ như vậy rồi?" Chưởng quầy ở bên cạnh nhịn được hỏi, "Tiền này rốt cuộc là lấy."

      " ở lại sao?" Đậu Thất cười lạnh , "Ta ra ông nội ta rồi, còn dám lấy tiền, bọn họ chân trước dám lấy tiền, sau lưng làm sao còn thứ ngon để ăn, đừng hai người bọn họ, chính là Chu gia đại nhân sau lưng bọn họ tới, cũng phải nghĩ kĩ."

      Chưởng quầy gật đầu.

      "Chính là nghĩ tới, Thần Tiên qua đường này lại là người Chu gia." , có chút cảm thán, " may, may, chúng ta cũng giống như trước kia, bằng , trong kinh này có quan chức tham tiền, đừng tráp tiền này, khách điếm này chỉ sợ cũng bị cướp đoạt ."

      "Cho nên , thể cổ hủ như ông nội." Đậu Thất , mang theo vài phần đắc ý, " người quyền quý tham lam vô hạn, trở mặt vô tình. thể trêu chọc, phải biết rằng chuyện đời này, cũng phải là ngươi nhận, nó tới, chần chần chừ chừ, vẫn ở căn nhà bé, có cái tiền đồ gì. Nhìn xem giờ đây, trước có Thần Tiên cư, sau có Lưu đại nhân để ý, khách điếm Đậu gia chúng ta nổi tiếng thiên hạ rồi."

      tới đây, Đậu Thất nhịn được đen mặt.

      "Bất quá, Lưu đại nhân này cũng . . . ." thầm .

      quay đầu lại nhìn, lúc này đèn thắp sáng rực rỡ, Thần Tiên cư náo nhiệt hơn so với ban ngày, đèn đuốc sáng trưng. Tiếng người ồn ào, bọn tiểu nhị ngược xuôi lại trong đó rảnh, lại nhìn xa xa, mơ hồ còn có ngọn đèn lại đây, đây là khách mới tới hoặc là khách hàng quen nhớ mãi quên.

      Tựa như đầy sao hội tụ, chiếu sáng lên tương lai Đậu gia .

      "Đây là Thần Tiên đưa tới cơ hội. Tuyệt thể bỏ qua!" Đậu Thất cắn răng , quay đầu nhìn chưởng quỹ, sắc mặt giống như sương lạnh.", đem công văn cổ phần danh nghĩa này đưa đến chỗ ông nội , lúc này mới có Chu gia, đến khi vào Kinh Thành, còn biết có bao nhiêu hổ lang nhìn chằm chằm, Chu gia bọn họ nếu còn dám có tâm tư gì, ta giết gà dọa khỉ!"

      Xe ngựa Chu Lục Lang vào cửa chính người trong nhà gấp đến độ muốn tìm, thấy trở về đều nhàng thở ra.

      "Ngươi đứa này, mang theo muội muội của ngươi nơi nào rồi?" Chu phu nhân oán trách . Trong miệng trách cứ, mặt cũng đau lòng đứa con, nhìn về phía Trình Kiều Nương xuống xe bên kia. Trong mắt che dấu được vài phần nén giận.

      Tất nhiên là này chứ phải đứa con gây nên.

      " ra ngoài ăn bữa cơm." Chu Lục Lang .

      "Ai nha, Lục ca ca ngươi đối biểu muội muội tốt, ngươi cũng chưa từng mang ta ra ngoài ăn cơm." Tiểu tiểu thư xinh đẹp đứng ở phía sau Chu phu nhân nũng nịu .

      Nghe lời ấy, sắc mặt Chu Lục Lang cứng lại, bên kia có người nở nụ cười.

      "Lời này đích thực là mát, tiểu thư cũng này cũng có thể đòi được đối xử tốt như thế." Tỳ nữ .

      Thình lình bị câu, Tiểu tiểu thư có chút mơ hồ, lại nhìn chuyện chính là tỳ nữ, nhất thời giận dữ.

      "Ngươi này. . ."Nàng dựng thẳng mi muốn kêu, lại bị Chu phu nhân trừng mắt nhìn liếc mắt cái.

      "Lắm miệng." Chu phu nhân quát, "Có chỗ cho ngươi chuyện sao!"

      Tiểu tiểu thư nhất thời càng hồ đồ rồi.

      "Mẫu thân, đây là nhà ta, sao ta chỗ chuyện rồi!" Nàng hô, "Với lại, ta cái gì sai rồi?"

      Bên kia Trình Kiều Nương chủ tớ làm như mắt điếc tai ngơ, nhấc chân lập tức .

      Chu Lục Lang theo qua.

      Đảo mắt trong cổng còn lại mẹ con Chu gia và vú già.

      "Mẫu thân!" Chu Tiểu tiểu thư dậm chân, tự giác trước mặt người khác đánh mất mặt mũi, vung tay tức giận mà rồi.

      Chu phu nhân cũng tức giận, lại cố tình thể.

      "Người tới."Nàng , "Chọn mấy nha đầu lanh lợi cấp cho Trình Tiểu thư, ra vào cũng chỉ có con nhóc, thành bộ dáng gì nữa!"

      Chu Lục Lang đuổi theo Trình Kiều Nương.

      "Người nọ uy hiếp ngươi, ngươi sợ?" mở miệng .

      Trình Kiều Nương làm như có suy nghĩ gì, nghe vậy hoàn hồn, càng đờ đẫn.

      "Cái gì?" Nàng quay đầu lại nhìn, hỏi.

      "Món ăn đó, vốn là của ngươi, Đậu gia chiếm làm của riêng, ngươi cam tâm?" Chu Lục Lang nhìn nàng, .

      Trình Kiều Nương ừ tiếng.

      "Cũng phải là của ta, có gì cam lòng?" Nàng hỏi ngược lại.

      Chu Lục Lang bị hỏi ngạc nhiên.

      "Giả ngu!" giận dữ cắn răng , "Chẳng lẽ ngươi là thấy người ta làm tốt, đặc biệt chỉ điểm?"

      Trình Kiều Nương gật gật đầu.

      "Đương nhiên là , bọn họ làm, tốt, giày xéo cái ăn, chỉ điểm phen, mọi người cùng chung, mới biết thế nào là món ngon." Nàng .

      Chu Lục Lang nhìn nàng, cắn răng.

      "Ngươi lại cùng ta giả ngu!" cuối cùng chỉ , "Trình Kiều Nương, ngươi có thể chuyện tử tế với ta hay ?"

      Trình Kiều Nương liếc cái, gì xoay người cất bước.

      gì, cái liếc mắt này lại giống như cái tát, Chu Lục Lang chỉ cảm thấy nóng cả đầu.

      Ngốc nhi này!

      Trình Kiều Nương chợt dừng chân lại.

      "Chậm , ngươi mới vừa , người nọ, uy hiếp ta?" Nàng quay đầu hỏi.

      Chu Lục Lang nhìn nàng cắn răng lời nào.

      "Tiểu thư, người nọ Lưu đại nhân, là Lưu Chương đại nhân, trung thư môn hạ bí các thuyên ." (Chức quan này tớ chịu, hỏi GG cũng k được nên đành để nguyên) Tỳ nữ thấp giọng .

      Chu Lục Lang hơi có chút kinh ngạc, lần đầu tiên cẩn thận nhìn tỳ nữ cái.

      Tỳ nữ này, thế nhưng còn biết trung thư môn hạ bí các thuyên ? Còn biết Lưu Chương?

      , ngay cả có đôi khi vẫn xưng hô của các quan chức, tỳ nữ thế nhưng lời xuất thân phân địa vị lai lịch tên.

      Khi nào Trình gia có nha đầu như vậy rồi?

      Vẫn là , đây là đặc biệt cấp nha đầu này cho ngốc nhi?

      "Mặc kệ cái gì ." Trình Kiều Nương hiển nhiên hiểu, chỉ cũng hỏi lại, mà là gật đầu , tuy rằng vẻ mặt đờ đẫn, lại làm như suy tư, sau đó ừ tiếng.

      "Như thế, quả nhiên." Nàng gật gật đầu .

      Chu Lục Lang ở bên quẫn rồi nha.

      này hổ là làm ngốc tử, giả ngốc là giống vô cùng!

      Giống như lúc ấy nàng căn bản là nghe Đậu Thất chuyện, lúc này cẩn thận hồi tưởng suy nghĩ mới giật mình!

      Được, ngươi nếu giả ngu, vậy cứ giả .

      Ngươi cần, Chu gia chúng ta cũng cần phải xuất đầu thay ngươi đòi công đạo.

      Chu Lục Lang phất tay áo xoay người, phía sau lại nghe Trình Kiều Nương lên tiếng.

      "Vậy là tốt rồi." Nàng .

      Tốt?

      Chu Lục Lang trừng mắt quay đầu lại.

      "Hóa ra uy hiếp ta trước, vốn, ta còn có chút đành lòng, tại, ta an tâm rồi." Trình Kiều Nương , nhếch khóe miệng với tỳ nữ .

      Ngốc nhi này!

      Chu Lục Lang xoay người nhanh.



      Chương 47: gặp

      Lại đợt đại tuyết, còn có năm sáu ngày đến cuối năm rồi.

      Tỳ nữ xoa xoa tay rảo bước tiến vào trong phòng, bên trong lo lắng nồng đậm.

      Trình Kiều Nương ngồi ở bên cửa sổ nhìn bên ngoài.

      "Tiểu thư, người sợ lạnh à." Tỳ nữ vài bước qua ngồi chồm hỗm, đưa tay chân tới gần chậu than ấm áp , "Em mới vừa theo lão thái gia từ phía nam tới, đây là mùa đông đông lạnh đầu tiên em phải chịu đấy."

      "Tịnh Châu, cũng lạnh." Trình Kiều Nương .

      Tỳ nữ cười hì hì.

      "Tiểu thư, hôm nay ở chúng ta nhà hay là chỗ các công tử?" Nàng hỏi.

      " đến chỗ các ca ca." Trình Kiều Nương .

      Tỳ nữ vâng tiếng, đứng dậy mở cửa ra, gọi vú già nàng chuẩn bị xe.

      Nữ nhân trong nhà ra khỏi cửa đương nhiên là phải báo với người đứng đầu, huống chi đó là nữ nhân thân thích.

      Chu phu nhân rất nhanh nghe được vú già thưa bẩm.

      "Muốn xuất môn?" Chu phu nhân nhíu mày , nhìn bên ngoài tuyết lpứn.

      "Còn muốn, lấy tiền." Vú già cúi đầu .

      Chu phu nhân quay đầu lại nhìn Chu lão gia ngồi trong phòng.

      "Sao nàng lại mở miệng?" Vẻ mặt nàng kinh ngạc .

      Ở nhà mình cũng nhàng tự tại như vậy ?

      đời này nữ tử bình thường nào có thể như thế?

      " nữ tử, mỗi ngày chạy ra bên ngoài, còn thể thống gì!" Chu lão gia trầm mặt quát, "Nànng có nương sinh, nương dạy, lại ngu dại mười mấy năm, ngươi cho nàng nghe."

      "Ta?" Chu phu nhân lắc đầu, "Ta thích hợp sao?"

      "Ngươi là mợ nàng, sao thích hợp?" Chu lão gia hờn giận .

      "Mợ mợ, nếu nàng coi ta là mợ, còn có thể như vậy sao?" Chu phu nhân cũng hờn giận .

      Bên này vợ chồng phiền não, bên kia Chu Lục Lang khoác áo choàng lớn xuất môn, cùng muốn gặp Tần công tử vừa vào cửa.

      "Ngươi muốn ra ngoài?" Tần công tử kinh ngạc ."Ngươi đúng là có muội muội liền quên huynh đệ."

      Chu Lục Lang trừng mắt nhìn cái, xua tay định .

      "Ta này Lục Lang, ngươi như vậy là vô dụng, ngươi làm cái gì, ở trong mắt nàng đều nhìn tới." Tần công tử đưa tay giữ chặt, lắc đầu , "Nghe ta câu. để ý tới, để kệ nàng, là tốt nhất."

      "Ta làm cái gì vì nàng sao." Chu Lục Lang ngẩng đầu , mang theo vài phần quật cường.

      "Đúng là như thế, mới có thể chọc giận nàng." Tần công tử , nhìn Chu Lục Lang, "Cũng thế, ta cùng với ngươi."

      "Việc này quan hệ gì với ngươi." Chu Lục Lang , nhấc chân nhanh.

      Tần công tử đuổi kịp.

      "Hôm nay đại tuyết. Vừa lúc ngồi quanh bếp ăn thịt là thích hợp nhất, ta mời huynh muội các ngươi Thần Tiên cư, sao?" chuyển đề tài cười .

      còn thôi, vừa , sắc mặt Chu Lục Lang khó coi.

      " cần." .

      "Vì sao?" Tần công tử sửng sốt hỏi.

      " rồi." Chu Lục Lang .

      Tần công tử nhìn , cười ha ha.

      "Tiểu tử giỏi lắm, ngươi cũng . . ." lắc đầu cười. Lại vội hỏi, "Nàng mừng ?"

      Chu Lục Lang hít sâu hơi, quay đầu nhìn Tần Công tử.

      "Ngươi đoán." .

      Tần công tử ngạc nhiên.

      Ước chừng là từ khi nhận thức Tần công tử tới nay. Lần đầu tiên thấy vẻ mặt như thế, Chu Lục Lang khỏi nở nụ cười.

      Chả trách nữ kia nhân thích giả ngu, làm người khác thể chuyện, quả nhiên chơi hay.

      Ý nghĩ này lên, ý cười mặt Chu Lục Lang nhất thời tiêu tán.

      vung áo choàng, giày da dưới chân giẫm mạnh khiến bông tuyết bay loạn, vào phía trong viện.

      "Lục công tử lại làm đánh xe cho Trình Tiểu thư rồi. . ."

      "Lục công tử đối với Trình Tiểu thư là tốt. . ."

      Chẳng qua, đây chỉ là bọn hạ nhân chuyện phiếm, cũng có gì vượt qua tình huynh muội, bởi vì. Ai chẳng biết Trình Tiểu thư này từng là đứa ngu dại.

      Tuy rằng giờ đây nhìn tốt lắm, nhưng chuyện từng xảy ra cũng thể bỏ qua, huống chi. Giờ đây nhìn cũng hoàn toàn bình thường, cổ cổ quái quái, giống nữ tử bình thường.

      Chu Lục Lang tuy rằng phải con trai trưởng, nhưng có khả năng cưới nữ nhân như thế làm thê tử.

      Năm mới sắp đến, kính thiên tế tổ, người phố vẫn rất nhộn nhịp, nhất là tửu quán khách điếm.

      Nữ tử khoác áo choàng lớn đứng lại ở bên đường, nhìn xung quanh như tìm cái gì, tiểu nhị ở cửa hàng ven đường treo đèn lồng xong chuẩn bị tốt người kia hỏi đường rồi.

      Nhưng nàng kia tạm dừng khắc, lập tức đến phương hướng.

      "Đây là đến phố Mã Thị, thế nhưng còn biết theo ngõ , hóa ra phải người lạ, là khách quen của Kinh Thành." Tiểu nhị này đứng ở thang dây rung đùi cảm thán.

      Xuyên qua ngõ , liền tới phố xá náo nhiệt, nữ tử đoạn, liền thấy tửu lâu thu hút lắm giắt ngọn cờ, có ba chữ Quỳ Viên Cư.

      "Quả nhiên là nơi này." Nữ tử , vừa cất bước vào cửa, vừa tháo mũ trùm xuống.

      Ngày tết sắp đến, có thể trở về đều về nhà rồi, trong khách sạn có vẻ cực kỳ tiêu điều, hai tiểu nhị đứng ở sau quầy vây quanh chậu than sưởi ấm, nghe được động tĩnh ngẩng đầu lên, thấy là tiểu tỳ, vội mỉm cười đón chào.

      "Ta tìm công tử Hàn thị ở Túc Châu." Tỳ nữ , vừa nâng tay đưa chút tiền, "Các ca ca uống rượu cho ấm áp."

      Hai tiểu nhị mừng rỡ, nghĩ tới này tiểu tỳ nữ này làm được như thế, khách nhân ở trọ đến đến , có lưu danh cũng có lưu danh, tìm người cũng phải lập có thể tìm được, nhưng hai người chút do dự, chỉ tay về phía sau.

      "Hàn công tử ở ngay tại phòng chữ Địa lầu ba phía đông, ta mang tỷ tỷ ." người .

      Tỳ nữ lại cười cảm ơn, về phía sau theo tiểu nhị này, vừa mở cửa, ra phải Hàn Nguyên Triều.

      Thấy tỳ nữ, người nọ sửng sốt chút.

      "Lưu tú tài, vị tỷ tỷ này tìm Hàn tú tài." Tiểu nhị .

      Tỳ nữ thi lễ.

      "Hôm qua gặp qua lần, biết còn nhớ tiểu nữ."Nàng .

      Lưu tú tài giật mình, vẻ mặt lại cổ quái.

      "Ngươi, là tìm Nguyên Triều?" hỏi.

      "Phải, chủ nhân nhà ta muốn ta đến mời ." Tỳ nữ .

      Vẻ mặt Lưu tú tài càng cổ quái, dường như còn có chút khó xử, muốn lại thôi.

      "Ai tìm ta?"

      Phía sau truyền đến tiếng chuyện, ba người qua xem, có hai người lên lầu, trong đó Hàn Nguyên Triều cởi áo choàng.

      Tỳ nữ quỳ ngồi xuống ở bên, nhìn hai nam nhân lôi kéo Hàn Nguyên Triều xa vài bước biết cái gì, nàng cũng thèm để ý, chuyển tầm mắt.

      Bên kia nam nhân thấy tỳ nữ chuyển tầm mắt, hơi gật đầu.

      "Gia giáo tốt như vậy, có thể thấy được chủ nhân phải người tầm thường." thấp giọng , bắt lấy cánh tay Hàn Nguyên Triều, " biết so với nhà Đức Châu An thế nào?"

      "Này nha, Này nha, hôn nhân chung thân đại , ngươi cần phải cẩn thận suy nghĩ." Tên còn lại cũng thấp giọng , mặt mang hưng phấn chụp đầu vai Hàn Nguyên Triều.

      Hàn Nguyên Triều bật cười.

      "Tưởng tượng cái gì vậy." , đẩy hai người ra, lập tức tới chỗ tỳ nữ.

      Tỳ nữ vội đứng dậy, sau khi Hàn Nguyên Triều ngồi xuống, mới lại ngồi xuống.

      "Công tử, chủ nhân nhà ta nhớ. . ." Nàng mở miệng .

      Còn chưa dứt lời, bị Hàn Nguyên Triều nâng tay cắt ngang.

      " cần suy nghĩ, nhận được ưu ái, ta muốn hứa hôn, xin quý chủ nhân lượng thứ." nghiêm trang .

      Tỳ nữ ngạc nhiên, chợt bật cười, càng cười càng lớn, thể nâng tay che miệng, nhưng vẫn cản được tiếng cười khanh khách.
      Last edited: 30/8/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :