1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Kiều nương y kinh - Hi Hành (C64) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 37: quên

      Bóng đêm buông xuống tuyết cũng ngừng rơi, dưới ánh đèn đỏ chiếu rọi, trong viện mảnh trong suốt trông rất đẹp mắt.

      Nhóm vú già vội vàng vội mở cửa phòng ra, bên trong lo lắng nồng đậm đập vào mặt mà đến, Chu phu nhân mang theo tâm tình mỏi mệt tới, nhàng thở hắt ra.

      "Thế nào? Còn nháo sao?" Chu lão gia vội hỏi .

      Vú già cởi áo choàng Chu phu nhân, liền vội lui ra ngoài, đóng cửa phòng lại.

      " nháo." Chu phu nhân ngồi xuống, uống ngụm tiên trà, vừa đưa tay day cái trán, lại đón hai chủ tớ này vào cửa, im lặng đều giống như tồn tại, vì cái gì nàng còn chịu mỏi mệt, "Thu xếp phòng bếp , hai chủ tớ tự làm cơm ăn xong liền ngủ."

      Chu lão gia cũng thở phào.

      Sau giờ ngọ Trần gia cũng phái người đến đây, là phải mời Trình Kiều Nương ngày mai lại xem bệnh cho lão thái gia.

      Hôm nay mới , ngày mai còn phải nhìn cái gì.

      Thực hiển nhiên, đây là Trần gia tới hỏi Trình Kiều Nương hay là rồi.

      Nếu Trình Kiều Nương , lấy cớ là xem bệnh cho Trần lão thái gia, như vậy Chu gia thể ngăn cản.

      Trong lòng Chu lão gia hận a, đứa con náo loạn cũng vô dụng, ngược lại chọc giận Trình Kiều Nương cùng Trần gia.

      lúc biết làm thế nào mới tốt, Trình Kiều Nương thế nhưng với người Trần gia ngày mai cần nhìn, đến lúc nên xem, tự nàng gặp.

      Lần này cuối cùng giữ được mặt mũi.

      Chu lão gia thở phào.

      "Đều nhờ Lục Lang." Chu phu nhân , mặt dùng khăn lau lệ, "Ngươi thấy tự đánh mình nặng bao nhiêu, dưới trời tuyết lạnh, phải là nha đầu, bị đưa là cái gì, nàng cứ như vậy để ý thể diện, nếu Lục Lang bị cái gì. Ta nhất định buông tha nàng. . . . ."

      "Bị cái gì, chút viết thương nhặt này tính cái gì." Chu lão gia chẳng hề để ý , mang theo vài phần thoải mái thích ý uống trà, "Gia đình an ổn, là tốt rồi, là tốt rồi."

      Gia đình an ổn.

      Chu phu nhân nhịn được nghĩ ngắn ngủn ngày loạn thất bát tao.

      Chuyện này cho dù qua , về sau, gia đình có thể an ổn chứ?

      Vì cái gì nàng cảm giác, cảm thấy có điểm hiểu yên bất an đây?

      Mà lúc này Trình Kiều Nương và tỳ nữ đồng thời ngồi xuống.

      "Tiểu thư, quên Kim ca nhi rồi!" Tỳ nữ .

      Đèn trong phòng sáng lên. Ngay sau đó đèn cả sân sáng lên, sau đó cả Chu gia đều náo nhiệt lên.

      "Muốn làm cái gì?" Chu lão gia phu nhân mới vừa nằm xuống vội vàng mặc quần áo, "Buổi tối rồi còn muốn ra ngoài?"

      " đánh mất cái gã sai vặt, tỳ nữ này phải ra ngoài tìm." Vú già .

      "Cái gì gã sai vặt, gã sai vặt nào?" Chu phu nhân nhíu mày hỏi.

      "Đây là tìm cớ phải , phải náo loạn đây!" Chu lão gia oán hận , "Ta chỉ biết. muốn sống yên ổn, muốn gây sức ép cho người khác, cho phép các nàng ra ngoài!"

      Nhóm vú già biết phải làm sao, Chu Lục Lang khoác áo choàng nhanh đến.

      "Phụ thân mẫu thân cần sốt ruột, các nàng muốn đâu, con bồi các nàng đó là được." .

      "Lục Lang, người ngươi còn có thương tích, đêm đông rét buốt chạy sao được." Chu phu nhân vội la lên.

      Chu Lục Lang khoát tay thèm để ý ra ngoài.

      Dưới hành lang hạ cũng có bóng dáng nàng kia, chỉ có tỳ nữ mặc chỉnh tề.

      "Sao dám làm phiền Lục công tử?" Nàng kinh ngạc ."Để cho ta tự Trần phủ hỏi chút là tốt rồi."

      Chỉ có tỳ nữ? phải nữ nhân kia?

      Chu Lục Lang nhíu mày nhìn trong phòng, ngọn đèn ảm đạm.

      "Tiểu thư lại ngủ rồi." Tỳ nữ .

      Quả nhiên chính là tìm cái gã sai vặt?

      Nữ nhân này quen giả ngu, tin nàng được!

      "Tìm người vội sao? Nhanh ." Chu Lục Lang , dẫn đầu ra phía ngoài.

      Cho dù ban ngày tuyết rơi, Kinh Thành đêm đông cũng rất náo nhiệt, nhiều người đường tiếng động lớn xôn xao.

      Chu Lục Lang đánh xe ngựa thẳng đến Trần gia.

      Bởi vì muốn ở nơi khác, Kim ca nhi bị đưa đến tòa nhà khác trước bước.

      Đột nhiên, chủ tớ các nàng bị cứng rắn kéo đến Chu gia, Trần gia cũng bối rối, Chu gia cũng bối rối, đều quên mất Kim ca nhi.

      Cũng biết Trần gia có người đặc biệt đón trở về hay , hoặc là cho đứa này tiếng, miễn cho biết phải làm sao.

      Nửa đêm Trần gia bị gõ cửa, cũng hoảng sợ, đều đứng dậy.

      "Nghĩ Chu gia đón rồi, chúng ta cũng nhìn đến nữa."

      Hỏi vòng, mới có người biết. Quản này vỗ chân hối hận .

      "Phi, người là các ngươi đưa , nhà cửa cũng là các ngươi thuê, chúng ta sao biết đón người?" Chu Lục Lang bụng cơn tức mắng người nọ xối xả.

      "Chu Lục Lang, nếu ngươi biết xấu hổ, nào có chuyện này!" thiếu niên Trần gia sớm tích bụng lửa giận. Lập tức đưa tay chỉ vào mắng, "Trong kinh ngày tết, đông người, gã sai vặt này mới mười hai tuổi, lại lần đầu vào kinh, biết đường biết dùng người, vạn nhất xảy ra chuyện gì, xem ngươi làm sao ăn với Trình Tiểu thư!"

      Lập tức bốn năm thiếu niên bên cạnh hô ứng trợ oai.

      Trình Tiểu thư bị Chu gia mạnh mẽ cướp , tiếc là quan hệ huyết thống thể kêu khổ, đáng thương, là làm cho người ta hận.

      Chu Lục Lang lạnh giọng cười chút nào khiếp sợ, đảo mắt nhìn tất cả mọi người trong sân.

      " tìm người trước, tìm thấy người, lại tính sổ sau!" Tỳ nữ dậm chân hô.

      Nhân mã rầm rập đạp tuyết đường.

      Lúc sắc trời tờ mờ sáng, tiếng bước chân hỗ loạn phá tan yên lặng sáng sớm của Chu gia.

      Tỳ nữ mặt đông lạnh đỏ bừng, ánh mắt cũng hồng hồng, đẩy cửa rảo bước tiến lên trong phòng.

      Trong phòng Trình Kiều Nương mặc chỉnh tề ngồi, trong tay cầm sách, nhưng cũng giống thường ngày là đọc hoặc viết.

      "Tiểu thư. ." Tỳ nữ nhịn được nghẹn ngào.

      "Trước tiên là , sau khóc." Trình Kiều Nương .

      Tỳ nữ dùng sức nuốt nước mắt.

      ". . . . Hỏi người xung quanh, nhìn thấy Kim ca nhi vốn đứng ở cửa, sau lại đến đầu ngõ. . ."

      ". . . . Hỏi dọc đường, có người thấy lau nước mũi, hỏi Trần gia ở đâu, Chẳng qua là Trần gia nào nên có kết quả. . ."

      Tỳ nữ run giọng , tới chỗ này dừng lại.

      "Cho nên , tìm thấy Trần gia, biết Chu gia, cũng quên tòa nhà mình ở, lạc đường biết tung tích." Trình Kiều Nương .

      Tỳ nữ gật đầu nghẹn ngào.

      "Tiểu thư, ngươi đừng nóng vội, báo nha môn rồi, còn tìm, báo cho binh lính canh cửa thành rồi, hẳn là còn ra khỏi thành."Nàng .

      Trình Kiều Nương chuyện, đứng dậy.

      "Tiểu thư, người cũng muốn ra ngoài?" Tỳ nữ ngẩng đầu hỏi.

      "Phải, ta tìm." Trình Kiều Nương , "Là ta bỏ quên , ta muốn tìm trở về."

      Nghe Trình Kiều Nương phải xuất môn, Chu lão gia phu nhân cuống lên.

      "Hay là muốn tìm cớ chạy. ." Chu lão gia , "Mất gã sai vặt mà thôi, tìm được tìm, tìm thấy coi như xong, chẳng có gì quan trọng!"

      Trình Kiều Nương đến cửa viện, nhìn quản cản đường.

      "Các ngươi, cho ta ra ngoài?" Nàng hỏi.

      Quản thấy vẻ mặt mộc mộc của tiểu thư này có chút sợ hãi.

      " phải, phải." Chu phu nhân cùng Chu lão gia bước nhanh đến.

      Chu phu nhân giữ chặt tay nàng.

      "Kiều Kiều nhi." Nàng vẻ mặt lo lắng, " phải cho ngươi ra ngoài, hôm nay trời, có người tìm, ngươi ở nhà là được."

      " được." Trình Kiều Nương .

      Đứa này sao chuyện ương ngạnh như vậy?

      "Hồ nháo cái gì." Chu lão gia mang theo vài phần uy nghiêm của trưởng bối, vừa đưa tay chỉ quản , " mua mấy gã sai vặt cho nàng là được."

      Trình Kiều Nương quay đầu nhìn .

      Đây là lần đầu tiên từ lúc nàng vào kinh tới nay, nhìn thẳng cậu mình.

      Cũng là lần đầu tiên Chu lão gia thấy ánh mắt đứa này.

      Hai mắt này, giống như trước đây, xấu hù chết người, nhất là lúc mắt tự động trợn trắng ra. . .

      "Là ngươi, cho ta ?" Trình Kiều Nương nhìn , hỏi.

      Chu lão gia hơi hơi run sợ, hiểu sao lưng cảm thấy được trận phát lạnh.
      Last edited: 29/6/16

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 38: Gặp

      Nữ nhân này thực làm cho người vui được.

      Ý nghĩ trong lòng Chu lão gia chợt loé lên, còn chưa , bên ngoài Chu Lục Lang vào.

      " ai cho ngươi ." .

      Thiếu niên nhanh đến, sắc mặt mang theo mỏi mệt do thức đêm.

      "Lên xe, ta mang ngươi ." .

      "Lục Lang!" Chu lão gia phu nhân đồng thời kêu.

      Giọng đầy lo lắng.

      " gã sai vặt mà thôi, làm cái gì vậy, báo nha môn rồi, lại cho người tìm đầy đường, vậy là tốt rồi, huynh muội các ngươi theo gây sức ép cái gì?" Chu phu nhân tiến lên giữ chặt đứa con, đến trước mặt Trình Kiều Nương, lại duỗi tay kéo nàng, "Kiều Kiều nhi, sức khỏe ngươi tốt." Lại nhìn đứa con, "Lục Lang, ngươi ngây người bên ngoài đêm rồi, cũng thể lại ra ngoài."

      Chu Lục Lang nhìn về phía Trình Kiều Nương, Trình Kiều Nương cũng nhìn về phía Chu Lục Lang.

      Đều mặc áo choàng tối mầu, mũ trùm lông, đứng ở bên cạnh Chu phu nhân, đúng là đôi Kim Đồng Ngọc Nữ.

      " ngại." Chu Lục Lang , đẩy tay của mẫu thân ra, ra ngoài trước.

      Chu phu nhân ngẩn ra vội vã gọi , Trình Kiều Nương cũng nhân cơ hội rút tay ra, theo đến.

      " ." Chu lão gia tức giận xua tay, "Muốn làm gì liền làm ."

      Dù sao có Lục Lang trông chừng, nàng cũng chạy được.

      Bán hàng ở ngã tư đường nhiều năm như vậy, lần đầu tiên cảm thấy có chút phiền phức chịu nổi.

      " hỏi qua mấy lần rồi, đứa bé kia hướng đông rồi, ta thấy lạ mặt, đặc biệt nhìn nhiều hơn chút, bằng ai nhớ ." lại lặp lại đoạn này, từ đêm qua khởi đến bây giờ, là người thứ tư đến hỏi cái này rồi.

      Đứa này người nào a? Thiếu gia nhà ai lạc? Bằng sao kinh động nha môn còn có binh mã tư nhân đều đến đây?

      giống a, bộ sợ hãi này giống dáng vẻ quê mùa của người bên ngoài lần đầu vào kinh, cũng chỉ là người dắt ngựa hay gã sai vặt mà thôi.

      "Dọc theo bên này, hay là bên kia?" Trình Kiều Nương hỏi.

      Lưu Tứ nhịn được nhìn lại Tiểu tiểu thư này, mũ trùm che mặt, nhưng có thể thấy mặt trơn bóng như ngọc lộ ra, tiếng có chút dễ nghe. biết lớn lên trông như thế nào. . . .

      "Hỏi ngươi , mau." Chu Lục Lang nhíu mày quát.

      Lưu Tứ hoảng sợ, nhìn người này chắc chắn là con nhà võ. nhanh tốt hơn.

      "Bên này, hay là bên kia. . ." gãi đầu hồi tưởng."Bên này . ."

      mặt đưa tay chỉ, lại chắc chắn.

      "Bên kia, bên kia, dọc theo bên kia."

      Trình Kiều Nương nhấc chân cất bước, Chu Lục Lang đuổi kịp.

      "Lên xe." .

      Trình Kiều Nương trả lời, Chu Lục Lang đưa tay cầm lấy cánh tay của nàng.

      "Lên xe." buồn bực .

      Trình Kiều Nương nghiêng đầu nhìn .

      Chu Lục Lang cầm lấy cánh tay của nàng, nhìn nàng chuyện cũng buông tay.

      Nhất thời giằng co.

      Có xe ngựa bay nhanh đến. Màn xe xốc lên, Tần công tử say rượu thò người ra.

      "Đều tại ta, đều tại ta." khách sáo hành văn gãy gọn chắp tay thi lễ , "Hôm qua uống rượu náo loạn đến tận đây."

      "Ngươi cái gì!" Chu Lục Lang trừng mắt nhìn . Buông lỏng tay ra.

      Trình Kiều Nương nhấc chân trước.

      Tần công tử cũng than tiếng, nhìn thân hình nho bên trong áo choàng mũ trùm lớm dưới ánh nắng ban mai.

      "Tiểu thư, phải do tiểu thư cố ý, tiểu thư chớ tự trách." , lại thi lễ. Ngẩng đầu nhìn Trình Kiều Nương vẻ mặt thêm vài phần lo lắng.

      Từ tự trách này vừa ra, bước chân Trình Kiều Nương ngừng lại.

      Tỳ nữ ở phía sau cũng đau xót.

      Kim ca nhi lạc, bất luận là Chu Lục Lang đột nhiên cướp xe dẫn đến hỗn loạn, nhưng vẫn là do các nàng ai cũng nhớ tới , trong lòng mình tự trách. Trong lòng Tiểu thư lại càng tự trách hơn.

      "Tiểu thư, đều do nô tì, là nô tì quên Kim ca nhi, là lỗi của nô tì." Nàng nghẹn ngào , lôi kéo ống tay áo Trình Kiều Nương.

      " đời này, có việc gì ngoài ý muốn." Trình Kiều Nương ngẩng đầu, nhìn Tần công tử, "Sai lầm , chính là sai lầm."

      Nhìn chủ tớ hai người về phía trước, Chu Lục Lang lúc này mới tiến lên từng bước, Tần công tử nhìn , cũng nhìn Tần Lang Quân.

      "Sợ nàng sao?" Chu Lục Lang , "Ăn khép nép như thế."

      Tần công tử lắc đầu.

      "Phải, đồng bi mà thôi." , nhìn Chu Lục Lang, "Lục Lang, ngươi, hiểu."

      đường càng nhiều người tản ra, tìm kiếm gã sai vặt mất tích.

      Đám người ồn ào, đảo mắt hất ngày, bóng đêm buông xuống, đèn đường tỏa ánh sáng như ngọc, phồn hoa giống như chốn thần tiên.

      Chẳng qua Kim ca nhi lại có lòng dạ xem, mà là vừa , vừa khóc.

      ở trong nhà phải chờ trái đợi được tiểu thư, cũng thấy người Trần gia đến, là chờ nổi nữa, liền muốn Trần gia hỏi câu, cứ như vậy chậm rãi chút, lại lạc đường.

      Hỏi thăm người đường, lại căn bản biết Trần gia này là người nào.

      "Trần gia? Người họ Trần ở kinh thành đều đếm được." Người đường cười .

      Kim ca nhi dùng tay áo quyệt mũi, tuyết sau đêm đông làm cho đứng cảm thấy đau đớn.

      Đó là miệng vết thương đau.

      Bởi vì đường bị sói cắn, vào Trần gia, tiểu thư được đối xử rất tốt, làm tùy tùng cũng được bọn hạ nhân Trần gia đối xử tốt, cho ở phòng riêng, ngày ba bữa được đưa tận nơi, quần áo giày cũng được người khác giặt sạch, quả thực là giống như đại gia.

      Kết quả là, đến Kinh Thành này gần hai mươi ngày, cũng chưa từng ra khỏi cửa, trừ bỏ người nhà này họ Trần, cái gì cũng biết.

      "Nhìn đường!"

      người say rượu trách mắng làm cho Kim ca nhi hoảng sợ, có chút kích động tránh né, lại cẩn thận đụng vào thân cây bên cạnh, dẫn đến tiếng cười lớn hơn nữa, trong đó phần nhiều là nữ tử cười duyên.

      Kim ca nhi ôm đầu kinh hoàng nhìn lại, mới thấy biết mình tới nơi nào.

      Chỗ này, so với chỗ mình ở còn náo nhiệt hơn nhiều.

      Đèn đuốc sáng trưng, sáng như ban ngày, đám đông ồn ào, tiếng động lớn xôn xao rung trời, tiếng ca tiếng đàn sáo, mùi son phấn rượu đồ ăn hương đủ loại hương vị hỗn loạn ở trong đêm đông lạnh thấu xương.

      Kim ca nhi khỏi choáng váng.

      Loại cảnh tượng này, chính là tháng giêng mười lăm tết hoa đăng ở Giang Châu cũng náo nhiệt như thế.

      Bên cạnh có nữ tử cười duyên, đúng là người mới vừa rồi phát ra tiếng cười, Kim ca nhi ngơ ngác nhìn, thấy ngõ kế tiếp đứng bốn năm nữ tử trang điểm xinh đẹp, trong đêm đông mà chỉ mặc mỏng manh, lộ ra mảng ngực trắng loà.

      Kim ca nhi trừng lớn mắt, sợ tới mức vội duỗi tay che mắt.

      Hành động ngây ngốc này lại dẫn đến bọn nữ tử trận cười duyên, cười run rẩy hết cả người, khiến cho khoảng trắng trước ngực cũng run rẩy theo, điều này làm cho nam nhân bên cạnh mở rộng miệng chảy nước miếng mà biết.

      "Chày gỗ!" nam nhân tát mạnh vào đầu nam nhân kia, khiến hoàn hồn, "Mất mặt xấu hổ!"

      Nam nhân sờ sờ đầu, nhìn nữ nhân kia cười duyên vội lau nước miếng, dám nhìn nữa, lại mang theo vài phần xấu hổ, liếc mắt cái thấy Kim ca nhi đứng ngơ ngác bên cạnh gốc cây .

      "Còn tuổi, cũng học người ta đến chốn thanh lâu tìm hoa! nên thân!" trừng mắt thấp giọng mắng.

      Mắng xong rồi a tiếng, nhịn được xoa xoa mắt.

      "Tiểu tử này sao thấy quen mặt?" lại thầm.

      "Chày gỗ, đừng gây chuyện, mau , tìm chỗ ở." Nam nhân bên cạnh thúc giục , mới nhấc chân cất bước, chợt nghe thấy tiếng kêu.

      "Này, Kim ca nhi?"

      Có người kêu tên của ta! Là tiểu thư tìm tới sao?

      Kim ca nhi vội nhìn qua, thấy cái đầu cực lớn đưa đến trước mắt, khỏi sợ tới mức nhảy dựng, chân như nhũn ra ngã té mặt đất.

      "Kim ca nhi?" Nam nhân muốn tránh ra nghe được động tĩnh trở lại nhìn qua, khỏi cũng hoảng sợ, kinh ngạc cho Kim ca nhi, "Ngươi sao ở trong này? Tiểu thư nhà ngươi đâu?"

      Là bọn . . .

      Nhìn bảy nam nhân đứng ở trước mặt, tuy rằng chỉ thấy qua hai lần, nhưng bởi vì cuộc chiến đấu kịch liệt với bầy sói, trí nhớ khắc sâu, nhất thời nhận thức rồi ra, tại nơi mờ mịt giống như thực giống như mơ này, rốt cục nhìn thấy người quen rồi, Kim ca nhi chỉ cảm thấy ủy khuất sợ hãi đọng lại lâu ngày cùng bùng lên.

      "Tiểu thư lạc mất!" oa lên tiếng khóc lớn .
      Last edited: 29/6/16

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      109. Chương 39: Hiểu lầm

      Sắc trời , bên trong gian phòng , Kim ca nhi ngồi dưới đất dựa vào tường ngáp cái.

      Tiếng ngáy người bên cạnh như tiếng sấm, trong phòng tràn ngập mùi rượu chân thối, mồ hôi, đủ loại mùi hỗn tạp, khiến kẻ khác thấy buồn nôn.

      Kim ca nhi cẩn thận chuyển cánh tay đại hán đặt ở chân của mình xuống, lúc này mới đánh giá bốn phía.

      Ánh sáng bên ngoài chiếu qua giấy hồng ở cửa sổ, làm cho bên trong phủ tầng kiều diễm, chẳng qua lúc này mặt đất bảy đại hán nằm rời rạc nhìn qua cực kỳ quỷ dị.

      Kim ca nhi rón ra rón rén ra đến cạnh cửa, cẩn thận đẩy cửa ra.

      Trong viện cũng hẹp thấp bé, hơn phân nửa vị trí ánh sáng chiếu tới, cây, dưới hành lang đều treo đèn đỏ, còn sáng, văng vẳng, tiếng cười duyên truyền đến, Kim ca nhi theo bản năng nhìn lại, chỉ thấy cách vách cửa phòng mở ra, đôi nam nữ quần áo chỉnh tề đứng.

      "Đại gia, ngày mai nhớ đến, ta vắng ngài đêm ngủ ngon đâu."

      "Bảo bối, ngươi còn muốn?"

      mặt trêu đùa mặt hôn liên tiếp, Kim ca nhi trừng lớn mắt, lại nhìn nữ kia nhân lộ ra da thịt, sợ tới mức đóng sập cửa lại, tim như muốn vọt ra khỏi cổ họng.

      Đây là cái quỷ thần gì a. . .

      Tiếng loảng xoảng làm bọn đại hán trong phòng đều bừng tỉnh, theo thói quen sờ bên hông mình.

      "Kim ca nhi, ngươi tỉnh." đại hán lấy lại tinh thần, thấy Kim ca nhi đứng cạnh cửa bộ hoảng sợ, nâng người lên hàm hồ .

      "Giang Lâm ca, chúng ta mau tìm tiểu thư nhà ta ." Kim ca nhi vội .

      Bọn chuyện, làm cho càng nhiều người tỉnh lại.

      "Trời sáng a." Mọi người hàm hồ , ngồi xuống, trong nháy mắt cũng có chút biết ở chỗ nào.

      Có người lắc lắc, phe phẩy vò rượu bên cạnh, có chút thất vọng quăng .

      "Mẹ, Hướng Thất này vong ân bội nghĩa, lúc trước hoạn nạn hay lắm, giờ đây thế nhưng chỉ cho mấy lượng bạc liền đuổi chúng ta . Chúng ta chẳng lẽ là xin ăn sao?" mắng, "Chút tiền ấy, chỉ đủ ở kỹ viện. Ngay cả nữ nhân cũng có."

      " cái gì chúng ta là lính đào ngũ thân mang tội, nên tơ tưởng tiếp tục nhập ngũ. Về nhà làm ruộng cho qua chuyện." Người kia cũng ngồi xuống bình tĩnh , "Chúng ta tìm làm cái gì, phải là vì lật lại bản án sao? Tên giặc làm cho chúng ta trốn , chính là cố ý muốn hại chúng ta tội lính đào ngũ, làm chủ cho chúng ta lật lại bản án, lại đuổi chúng ta như thế."

      Nam nhân vẫn gối đầu lên tay nằm mặt đất cười cười.

      "Hướng Thất như thế, coi như là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi." .

      mặt chòm râu tua tủa. Vẫn bộ dáng lôi thôi như trước, nhưng giọng trầm thấp, giọng điệu chậm rãi, khí chất nho nhã cùng mấy người mới vừa rồi ràng bất đồng. Đúng là người bệnh ngày đó từng đọc sách.

      "Tam ca, lời ấy là sao? Lúc trước phải phải có chúng ta, Hướng Thất chính là ngay cả mạng sống cũng còn, sao còn có thể ở Kinh Thành làm rể nhà giàu, làm chức quan ." Bên cạnh hán tử trừng mắt phục .

      "Chính là. Lúc trước nhà giàu này vừa ý chính là Tam ca ngươi, là Tam ca ngươi biết Hướng Thất thích Mã tiểu thư này, mới cố ý thoái thác. . . ." nam nhân khác cũng .

      Tam ca nở nụ cười, thu tay lại ngồi xuống, động tác lưu loát.

      " giải chúng ta lên quan. Cũng là báo ân rồi, mặc kệ việc của mình, ai nguyện xuất đầu, chuyện đời là như thế chớ nên so đo." .

      "Ai nguyện xuất đầu?" hán tử , liếc mắt cái thấy Kim ca nhi bên ngơ ngác, sửng sốt trong chốc lát dường như mới nhớ tới ai vậy, "Này, ơn cứu mạng của tiểu thư phải là như thế sao?"

      đến tiểu thư, người trong phòng đều lấy lại tinh thần, sôi nổi nhìn về phía Kim ca nhi.

      "Đúng vậy, đúng vậy, vậy còn quá thuận lợi tìm đến tiểu thư rồi."

      "Tiểu tử này phải lạc mất tiểu thư sao?"

      Ngăn mọi người bàn tán, Tam ca ngồi vào trước mặt Kim ca nhi.

      "Kim ca nhi, ngươi có còn nhớ nhà tiểu thư ngươi cái dạng gì, chúng ta lại tìm xem." từ từ .

      Kim ca nhi mới vừa gật đầu muốn , người nam nhân ngồi ở cửa đột nhiên thở dài.

      Lộn xộn bên trong lập tức an tĩnh lại.

      "Đại ca, sao?" Có người thấp giọng hỏi.

      Ngồi ở trước cửa, sắc mặt nam nhân nặng trĩu, quay đầu lại.

      "Có tên lính tra tìm cái gì đó." thấp giọng , "Có phải, Hướng Thất . . ."

      Nhất thời có người đứng lên, vẻ mặt ngưng trọng.

      "Cao như vậy, giọng Giang Châu." Ngoài cửa tên lính , mặt khoa tay múa chân, mặt đưa tay bên trong ảnh phác thảo đưa cho tú bà xem.

      Tú bà vội qua nhìn.

      "Giống như có chút quen mặt." Nàng .

      Bên cạnh kỹ nữ cũng lại đây xem.

      "Ai, chính là ."Nàng , "Tối hôm qua tới, bị mấy nam nhân mang theo, vừa khóc vừa ."

      Tên lính nhóm mừng rỡ.

      Gây sức ép cả đêm, rốt cục có kết quả.

      "Mấy nam nhân này hung hãn, đến kỹ viện, cũng còn tiền, kêu mâm cơm ăn." Kỹ nữ thấy thế vội , nghĩ đến tối hôm qua mình kéo được khách, công lãng phí công phu mấy nam nhân, lúc này thấy tên lính tìm đến, vội thêm mắm thêm muối, "Cái tiểu hài tử kia bị bọn mang theo, lui ở góc tường khóc, cũng biết có phải bị bắt tới hay . . . ."

      Nam nhân, hung hãn, đứa khóc, đến kỹ viện cũng cho nữ nhân bồi.

      Tên lính nhất thời có liên tưởng tốt.

      Đứa bé này tuy rằng nhìn trong tranh chẳng ra gì, chỉ là từ đêm qua đến bây giờ, gây sức ép bao nhiêu người ở Kinh Thành bôn ba ngừng, tiểu binh tầng dưới chót đối với câu chuyện cụ thể ràng lắm, chỉ nghe cùng nhà Trần đại nhân có quan hệ, vài công tử Trần gia đường bôn ba tìm kiếm cả tối hơm qua.

      Hẳn là công tử nhà ai ?

      Người ta phú quý được chiều chuộng, da trắng thịt mềm. . .

      Nhóm tiểu binh liếc nhau, đem vật cầm trong tay đè lại, chậm rãi lui ra ngoài.

      Cơ hội lập công đến!

      "Kim Điền?" Chu Lục Lang hỏi, nhìn tôi tớ tiến đến thưa bẩm.

      "Vâng, công tử, phủ nha cùng năm trăm binh mã tư nhân đều qua." Tôi tớ cao hứng .

      Tỳ nữ cao hứng cầm tay Trình Kiều Nương.

      "Tiểu thư, tiểu thư, tìm được rồi tìm được rồi." Nàng hô, chợt lại kinh ngạc, "Tiểu tử thúi này, sao lại chạy tới nơi này."

      Trình Kiều Nương nhìn nàng.

      "Đó là, phố hoa." Tỳ nữ để sát vào thấp giọng giải thích.

      "Hồi tiểu thư, theo phủ nha , Kim ca nhi giống như là bị người kèm hai bên lừa rồi." Tôi tớ vội .

      "Bị lừa rồi?" Tỳ nữ kinh ngạc, lại khẩn trương, "Này, vậy các ngươi để cho bọn họ cẩn thận đó. Đừng bức bị thương người."

      Lúc này ở phố Kim Điền, ngoài cửa kỹ viện đó tập trung càng nhiều tên lính.

      Tú bà mang theo vài phần hắng hái chỉ cho bọn phương hướng, nhóm lính lặng yên tiếng động qua.

      Ở ngoài cửa đứng lại, nghiêng tai nghe tiếng ngáy mơ hồ bên trong.

      Kỹ nữ những người này đêm qua tới chậm. Lại uống rượu đến bình minh mới ngủ, vậy lúc này còn tại say trong mộng.

      Nhóm lính đứng vững. Liếc nhau, đem đao cầm trong tay giơ lên, đột nhiên cùng thét to, cước đá văng cửa vào.

      "Công sai phá án, nhận tội giết."

      Bên trong vang lên tiếng ầm ĩ, tiếng kêu rất nhanh dừng lại, mấy sai dịch đưa mắt nhìn nhau.

      Bên trong trống rỗng hoàn toàn bóng người. Cửa sổ mở rộng ra, giấy dầu bị chọc hỏng, thanh tương tự tiếng ngáy vù vù.

      "Chạy!"

      "Quả nhiên là kẻ cắp!"

      "Mau đuổi theo!"
      Last edited: 29/6/16
      Phong Vũ Yên, B.Catthuyt thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      (2)

      "Mau đuổi theo!"

      Nam nhân dò xét thăm dò ở đầu ngõ , khoát tay với người phía sau. Vài người lắc mình bước nhanh ra.

      "Kinh Thành khỉ gió này sao nhiều ngõ như vậy, cửa thành ở đâu?" hán tử thấp giọng .

      " tại thể cửa thành, bên cửa thành nhất định cũng sớm có người chờ rồi." Tam ca ở phía trước .

      "Lão Tam rất đúng." Đại ca ở phía sau , mặt nhìn xung quanh.

      Xuyên qua ngõ này, ra phố xá náo nhiệt. Lúc sáng sớm phố xá thập phần đông đúc, bên trong ngõ này người lại cũng càng ngày càng nhiều, thấy tốp bảy người này, cùng với cái đứa choai choai, đều ném đến ánh nhìn tò mò chăm chú.

      Vài người theo bản năng nghiêng đầu. Thình lình phía trước lão Tam dừng lại, khỏi đều va phải.

      "Ở bên kia!"

      đường cái chạy qua đội người, đột nhiên thấy bên này, nhất thời người hô.

      " nhanh lên." Lão Tam hô.

      Mọi người vội xoay người.

      Kim ca nhi sợ cháng váng, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra a, lạc đường, giờ đây hiểu sao lại bị quan phủ truy đuổi.

      "Kim ca nhi theo chúng ta chịu liên luỵ rồi, tìm chỗ giấu ." Đại ca .

      "Giang Lâm ca." Kim ca nhi run giọng hô.

      "Ngươi tuy rằng đâu, tiểu thư nhất định tìm ngươi, chỉ cần ngươi ở Kinh Thành, chắc chắn tìm được ngươi, nếu bị chúng ta liên luỵ, vào nhà tù, vậy chỉ sợ còn được gặp lại tiểu thư rồi." Lão Tam , mặt bước nhanh .

      Kim ca nhi dám nữa, theo, trong đầu buồn bực.

      "Bên kia có cái hốc, ngươi nhanh trốn ." Đại ca liếc mắt cái thấy bên vội thấp giọng , tay đẩy Kim ca nhi dời .

      Kim ca nhi kinh hoàng cất bước, lại thấy bên kia cũng đến đám người.

      "Ở trong này, tìm được rồi!" Bọn họ ầm ĩ hô, giơ binh khí vọt tới.

      Lúc này Kim ca nhi cũng thoát được liên quan rồi, lão Tam đưa tay túm Kim ca nhi về.

      "Trèo tường vào." hô.

      Bảy người lập tức đều tự leo lên tường.

      Lão Tam nâng Kim ca nhi lên, nam nhân nhảy lên trước đưa tay giữ chặt, trở mình tiến vào sau tường.

      Hai bên vọt tới nhất tề vây quanh.

      "Ngươi vào trong đó làm cái gì!" Chu Lục Lang đưa tay giữ chặt cánh tay Trình Kiều Nương, dựng thẳng mi quát.

      Trình Kiều Nương quay đầu lại liếc cái.

      "Nhìn xem." Nàng .

      "Nhìn cái gì, ngươi ở chỗ này chờ, thiếu thêm phiền." Chu Lục Lang mất mặt .

      Trình Kiều Nương lại nhìn , ánh mắt còn nhìn kĩ, giống như lần nhìn kĩ thiếu niên cởi trần chịu đòn nhận tội.

      Chu Lục Lang cảm thấy được tay nóng, vội buông lỏng ra.

      "Ngươi, vẫn đều ngốc như vậy sao?" Trình Kiều Nương hỏi.

      "Ngươi mới ngốc!" da mặt Chu Lục Lang nhảy lên, cắn răng trừng mắt .

      "Phải, ta vốn là ngốc tử." Trình Kiều Nương thu hồi tầm mắt, nhấc chân cất bước, "Chính là, ta ngu."

      Kim ca nhi lui ở góc tường, vẻ mặt lại là sợ hãi lại mê mang.

      Trước người mấy đại hán bày trận địa sẵn sàng đón địch, bên kia người nhà này cũng khóc lui ở góc.

      Bên ngoài là tiếng kêu cửa thùng thùng.

      ". .. Các ngươi đừng sợ, chúng ta biện pháp mới trốn vào đây, bất đắc dĩ lấy các ngươi làm con tin, chính là muốn kéo dài thời gian, tuyệt đối làm các ngươi bị thương." Lão Tam trầm giọng với những người trong nhà này.

      Chẳng qua loại này an ủi căn bản là vô dụng.

      "Hảo hán, tha mạng a, hảo hán tha mạng a." Người nhà khóc run rẩy.

      "Lão Tam, đừng nhiều lời, ngươi mang theo Kim ca nhi ." Lão Đại .

      "Vẫn là chày gỗ mang thôi." Lão Tam lắc đầu, "Thân mình a thân ta được, thể mang."

      "Ta !" hán tử lập tức quát, trong tay nắm thanh đoản đao.

      Bên ngoài tạm thời im lặng. Có tiếng bước chân vang lên.

      "Người ở bên trong nghe, giao người ra đây, tội truy xét." tiếng hô.

      Tự nhiên ai trả lời .

      nam nhân nhịn được quay đầu lại.

      " là kỳ quái. Bọn họ kêu làm chúng ta giao người ra, có phải hay choáng váng? Coi chúng là ai? Chúng ta sao có thể giao mình ra đây?" hỏi.

      Lão Tam nhíu mày.

      Mà lúc này ngoài cửa. đường chật như nêm cối, các loại nghị luận sôi nổi.

      ". . . Rất nhiều đạo tặc. . . . ."

      ". . . Giết trăm người. . . ."

      Từ từ suy đoán ở trong đám người nhanh truyền ra.

      "Ngươi cái gì?" Trình Kiều Nương hỏi.

      Bên kia viên quan tình hình trước mắt cho Chu Lục Lang nhìn qua.

      Nữ nhân chạy đến nơi đây làm cái gì?

      theo bên người Chu Lục Lang, là. . . Người nào?

      Nhưng Chu Lục Lang chút ý tứ ngăn trở trách mắng, mà nghiêng đầu sang chỗ khác, viên quan liền minh bạch rồi.

      ". . . nhà bốn khẩu, mọi người dám tấn công." mang theo vài phần cung kính .

      " bọn , chỉ cần giao người ra đây. Cái gì cũng đều truy cứu." Tỳ nữ vội , "Trả tiền cũng được."

      Mấu chốt là tại, lời này , người ở bên trong cũng tin. . .

      Việc này. Nữ nhân trong nhà biết.

      Quan lại gật đầu vâng tiếng.

      "Lúc ban đầu, người phát bọn , sao? Ta muốn, thấy người kia." Trình Kiều Nương .

      Nơi này cách phố Kim Điền xa, rất nhanh tú bà bị mang tới.

      "Chúng ta cũng biết a . Chúng ta mở cửa tiệm buôn bán, ai tới cũng tiếp đãi, hiểu những người này là người xấu a. . ." Tú bà liên tục kêu oan, khóc kêu trời.

      "Cái dạng gì?" Trình Kiều Nương ngắt lời nàng.

      "Đừng khóc, chuyện tử tế." Tỳ nữ nhìn tú bà quát. Sau đó lại hỏi lại lời Trình Kiều Nương.

      Hung cái gì mà hung. . .

      Tú bà bĩu môi.

      "Cũng có gì, người bên ngoài, hung thần, cái đầu rất cao, nhiều râu, lúc ấy đứa bé kia khóc, những người đó còn uy hiếp , cái gì, được khóc, lại khóc cũng thấy được tiểu thư nhà ngươi. . . ." Nàng , mặt thêm mắm thêm muối, hung đồ lợi hại thế nào, đến lúc đó cũng có vẻ các nàng bị hiếp bức miễn tội rồi.

      "Vài người?" Trình Kiều Nương lại ngắt lời nàng hỏi.

      "Bảy . ." Tú bà nghĩ nghĩ .

      còn chưa dứt lời, chỉ thấy Trình Kiều Nương cất bước, đưa tay đẩy hai bên nàng, lập tức đến ngõ .

      Tỳ nữ sửng sốt chút do dự đuổi kịp, Chu Lục Lang tự nhiên nhấc chân, đưa tay giữ chặt cánh tay của nàng.

      "Ngươi vừa hai phải." cắn răng thấp giọng .

      "Ngu ngốc." Trình Kiều Nương .

      "Là ngươi thông minh!" Chu Lục Lang nhìn nàng cắn răng.

      "Đây phải bắt cóc." Trình Kiều Nương , "Là trợ giúp."

      Chu Lục Lang ngẩn người.

      Mà bên kia trong viện, lão Tam cũng mạnh vỗ chân.

      "Ai nha!" hô, "Hiểu lầm rồi!"

      Tất cả mọi người nhìn qua.

      "Hiểu lầm cái gì?" Lão Đại hỏi.

      "Mở cửa." Lão Tam bất chấp trả lời, vội hô.

      Mọi người ngây ngẩn cả người.

      "Tam ca, chúng ta cũng thể làm cái thế a!" Vài người trừng mắt hô.

      Lão Tam lắc đầu, nhanh đến cửa.

      " phải tìm chúng ta, là náo loạn hiểu lầm!" , mặt lại lớn tiếng kêu.

      "Mở cửa!"

      Lúc này đây, giọng còn chưa dứt, bên ngoài vang lên giọng nữ.

      Thanh truyền vào, đó là trận im lặng.

      "Mở cửa."

      Trong ngoài lại đồng thời .

      Kim ca nhi lẫn lui ngồi ở bên vội đứng lên.

      "Tiểu thư!" hô, đứng dậy lấy ngoại bào ra.

      Lão Tam nhanh tiến lên, mở cửa, nhìn đứng nữ tử ngoài cửa trước sau như khóac bên trong áo choàng mũ trùm.

      Hai tiếng cùng .

      Nam nhân nhịn được, nở nụ cười.

      Khóe miệng Trình Kiều Nương nhếch lên, hơi cúi đầu.

      Chu Lục Lang theo sát ở phía sau nhìn màn này, cứng mặt.
      Last edited: 30/8/16

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      110. Chương 41: Có

      Bán Cần đẩy cửa ra, đón mọi người tiến vào.

      "Lại đây là của chúng nhà ta, kỳ ta cũng là lần đầu đến." Nàng , mặt lại nhịn được nâng tay đánh Kim ca nhi hai cái, "Hỗn tiểu tử ngươi, chạy loạn cái gì! Hù chết người a!"

      Kim ca nhi buông lỏng, cũng khóc, chỉ lo nhếch miệng cười.

      Trình Kiều Nương lại xoay người, làm dấu mời. lqđôn

      Mấy nam nhân vội hoàn lễ.

      " dám, dám, mời tiểu thư, mời tiểu thư." Bọn họ loạn lung tung.

      Trình Kiều Nương lại nhìn về phía Chu Lục Lang cùng Tần Lang Quân.

      "Ngươi, nếu yên tâm, có thể vào chờ." Nàng .

      Lời này khiến mấy nam nhân đều kinh ngạc, tầm mắt nhìn về phía Chu Lục Lang cùng Tần Lang Quân.

      yên tâm?

      yên tâm bọn nam quả nữ ?

      Nhìn hai thiếu niên, đều là phú quý tuấn tú, giống tiểu thư này. . .

      Thân thiết hoặc là. . .

      Mọi người liền ngượng ngùng.

      "Cũng có chuyện gì, chúng ta, chúng ta cần vào." Lão Đại .

      Bên kia Chu Lục Lang cười lạnh tiếng, phất tay áo xoay người tránh ra vài bước.

      Tần công tử cười cười với Trình Kiều Nương, cũng vịn gã sai vặt ra xe .

      "Mời." Trình Kiều Nương lại , đưa tay làm dấu mời.

      Mấy nam nhân mang theo vài phần ngạc nhiên khó hiểu nhìn bóng lưng Chu Lục Lang cùng Tần công tử. Cuối cùng vào.
      Leêquys đôn

      Ở bên trong phân chủ khách ngồi, Kim ca nhi ở trong này quen thuộc, giúp tỳ nữ đưa nước cho mọi người.

      "Cái gì cũng chưa chuẩn bị, ngay cả trà cũng có." Tỳ nữ cười .

      Các nam nhân vội hoàn lễ.

      " cần cần." Bọn họ , mặt đánh giá bốn phía.

      "Chỗ ở tốt chỗ ở tốt." nam nhân tán dương.

      "Chính là. Đây mới là Kinh Thành, tối hôm qua ở kỹ viện. . ." người nam nhân , lời còn chưa dứt lời bị nam nhân bên cạnh nâng tay đánh.

      Lời liền dừng.

      Nhìn mặt nam nhân khác trợn mắt, nam nhân này lui đầu, vội bưng nước lên đến uống, dám mở miệng.

      "Tiểu thư, có lỗi, đệ đệ lỗ mãng, làm cho tiểu thư lo lắng, khiến cho các ngươi chọc phải phiền toái." Lão Tam . mặt nâng tay thi lễ.

      Bên này Trình Kiều Nương nhìn về phía , ngồi thẳng người, sửa sang lại y bào, chắp tay đại lễ với bọn .

      Nam nhân oanh tiếng vội nghiêng người, hoặc là tránh . Hoặc là loạn loạn đáp lễ.

      "Tiểu thư. Ngươi đây là muốn giết chúng ta rồi!" Lão hô lớn.

      Tỳ nữ cũng có chút ngoài ý muốn.

      Tiểu thư này, tuy rằng điềm đạm nho nhã hữu lễ, lễ phép, nhưng làm lễ lắn như thế với người khác vẫn là lần đầu, mấu chốt là, luận ra, nàng mới là đại ân nhân của các nam nhân này.

      Ân nhân sao lại thi lễ với người chịu ơn rồi?

      Trình Kiều Nương làm xong trọn bộ lễ tiết, mới ngẩng đầu.

      "Trình Kiều Nương, tạ các vị đại ca, đại ân." Nàng .

      "Tiểu thư, ngươi làm cái gì vậy!" Lão Tam . mặt vẻ mặt - nghiêm túc, ngồi thẳng người, cũng chắp tay đại lễ, "Ngươi là trách chúng ta thấy ân nhân thi lễ sao?"

      "Trình Kiều Nương, biết có may mắn bái vài vị là huynh trưởng?" Trình Kiều Nương .

      Lão Tam muốn thi lễ ngây ngẩn cả người, những người khác cũng ngây ngẩn cả người.

      Cái gì?

      "Điều nầy sao có thể?"

      Trong phòng tiến ồn ào vọng trong viện, làm tuyết vào đông chưa kết băng rơi xuống, xoay quanh ở núi đá.

      Mấy nam nhân đứng dậy, nhìn nữ tử trước mặt, sắc mặt đỏ lên hô.

      "Tiểu thư là ân nhân cứu mạng của ta." Lão Tam , "Làm sao có thể rối loạn quy củ."

      "Chính là chính là, chúng ta là dạng người nào, tiểu thư là dạng người nào." Mấy người khác cũng vội .

      Trình Kiều Nương bình thản mà ngồi, nghe bọn loạn thất bát tao các loại phản bác cự tuyệt, tóm lại câu, nàng là ân nhân của bọn , nàng phải là người giống như, thể trèo cao, thể hạ thấp thân phận.

      Nhìn Trình Kiều Nương im lặng, tỳ nữ chậm rãi cũng minh bạch cái gì, cũng kinh ngạc, im lặng thêm nước.

      Uống rượu đêm, tỉnh lại liền bôn ba chạytrốn, vài người là khát quá rồi.

      "Dù sao, tiểu thư ngươi ngàn vạn lần đừng lời này nữa, là hù chết người, đừng cùng ngươi kết nghĩa, chính là cùng tỷ tỷ bên cạnh ngươi đây, chúng ta đều trời dưới đất đâu. . ." hán tử , thuận tay bưng bát nước uống ừng ực, sau đó duỗi ra với tì nữ, "Đa tạ tỷ tỷ, lại thêm chén."

      Tỳ nữ cười mà rót nước cho .

      Lão Tam khoát tay, ý bảo mọi người nữa.

      Trong phòng an tĩnh lại.

      "Tiểu thư, kỳ , chuyện này phải chúng ta giúp ngươi, nếu phải có chúng ta, Kim ca nhi có lẽ sớm được ngươi tìm được rồi." Lão Tam , cười khổ chút, "Ngươi cần vì thế lo lắng."

      Nam nhân này cũng thông minh, tỳ nữ ngẩng đầu nhìn .

      Trình Kiều Nương lại cúi đầu thi lễ.

      "Kỳ , các ngươi suy nghĩ nhiều." Nàng , ngẩng đầu nhìn nam nhân này, "Ta chỉ là, muốn huynh trưởng mà thôi."

      Muốn, có, huynh trưởng. . .

      Các nam nhân ngạc nhiên.

      "Các ngươi phải muốn báo ân sao?" Trình Kiều Nương , nhìn bọn , "Có muội muội để chiếu cố, ân này báo cả đời, phải càng thành tâm sao?"

      Như vậy sao?

      Các nam nhân ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi.

      Hình như đúng a.

      Chỉ cảm giác, cảm thấy làm sao cũng có chút đúng.

      "Chuyện này, đại ca làm chủ ." Vài người cùng kêu lên .

      Nam nhân bị gọi cùng lão Tam liếc nhau.

      Lão Tam gật gật đầu.

      "Được, nếu tiểu thư tôn trọng, chúng ta liền nhận." Lão Đại .

      Trình Kiều Nương nhếch khóe miệng với bọn .

      "Đa tạ, các ca ca." Nàng , cúi đầu thi lễ.

      Mặc dù là lần đầu tiên vào tòa nhà, vật phẩm chuẩn bị đầy đủ, trong thư phòng giấy và bút mực huân hương đều có.

      Tỳ nữ mang đồ vật lại đây.

      "Tiểu thư, tự viết sao?" Nàng hỏi.

      Trình Kiều Nương gật đầu.

      "Ngươi đưa các ca ca viết." Nàng .

      Tỳ nữ vâng tiếng, cầm giấy bút vào cho các nam nhân trước mặt.

      "Ta viết." Lão Tam đưa tay .

      Tỳ nữ nhớ từng đọc sách, đương nhiên cũng viết chữ, liền theo lời đem mấy án lại đây, mài mực.

      Lão Tam nhấc bút viết giấy kết nghĩa.

      "Nay có, Mậu Nguyên Sơn người: Phạm Giang Lâm, Phạm Thạch Đầu, Từ Mậu Tu, Từ Tứ Căn, Từ Tịch Nguyệt, Phạm Tam xấu, Từ chày gỗ, cáo tổ tông chi linh."
      "Nay có, Giang Châu Trình thị Kiều Nương, cáo thân tộc chi linh."

      Đốt nhang, Trình Kiều Nương cùng lão Tam đặt song song, đều tự viết thiếp, thầm.

      Trình Kiều Nương mỗi lần thầm cái tên, nam nhân liền đứng ra ý bảo là mình, Trình Kiều Nương mỉm cười gật đầu chào.

      Đều tự đọc xong, dập đầu, đốt giấy kết nghĩa.

      "Như thế, muội muội, ra mắt chư vị ca ca." Trình Kiều Nương thi lễ .

      duyên cớ thêm muội muội, các nam nhân đều lúng túng, lung tung hoàn lễ.

      Lão Tam, Từ Mậu Tu nâng tay.

      Bên này tỳ nữ mang theo Kim ca nhi lại đây quỳ xuống dập đầu.

      "Ra mắt các công tử."

      Các nam nhân hoảng sợ giơ chân né tránh.

      Xưng hô công tử này là lần đầu bọn nghe được trong đời.

      Vẫn là Từ Mậu Tu an tọa tiếp nhận lễ tiết.

      "Từ Mậu Tu ta phụ mẫu đều mất, sống hai mươi bốn năm, thế nhưng cũng có muội muội rồi." mỉm cười .

      "Đúng vậy đúng vậy, ta sống mười tám năm rồi. . ." Từ Chày Gỗ cũng vội theo.

      Kim ca nhi ồ tiếng, nhìn Từ Chày Gỗ.

      "Chày Gỗ ca, ngươi mới mười tám tuổi?" hỏi.

      Từ Chày Gỗ cao lớn thô kệch, cánh tay to lớn, râu rậm, trừng mắt.

      "Đúng vậy, lão tử mới mười tám, sao? Cũng là hảo hán." .

      Kim ca nhi nhịn được cười ha ha.

      "Ngươi còn già hơn cha ta." cười .

      "Cha ngươi là hảo hán giống ta!"

      Trong phòng tiếng cười vang lên, còn câu nệ như vừa rồi.

      Nhìn bảy người dần hết câu nệ, Trình Kiều Nương nhếch khóe miệng.

      Nàng, có huynh trưởng rồi.
      Last edited: 29/6/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :