1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Kiều nương y kinh - Hi Hành (C64) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      68. Chương 29: Nhìn ta

      Nha đầu nhìn thấy cung Thái Bình, tuy rằng mới ở tháng, từng ngọn cây cọng cỏ nơi này dường như biết ở trong lòng.

      Hủy diệt có phần lực của nàng, xây lại cũng có phần lực của nàng.

      Ở trong này có cười, có khóc, có khiếp sợ, có khích động, tháng trải qua đều nhiều hơn so với mười bảy năm từng trải qua .

      Con đường này nàng từng dễ dàng quay lại, giờ đây từng bước lại khó khăn như vậy.

      Nếu , như vậy thấy, tiểu thư thương tâm, nếu như . . .

      Nha đầu cắn môi dưới.

      Cả đời người luôn phải lựa chọn, nhưng cả đời này quan tâm lần cũng hẳn là.

      Nha đầu nhấc chân cất bước lên núi, lúc ban đầu chậm rãi mà , đến bắt đầu chạy chậm, cuối cùng chạy như điên dọc theo bậc thang.

      Tiểu thư, tiểu thư, tiểu thư.

      Hai nha đầu có chút kinh hoàng từ trong phòng bếp lui ra.

      Ngốc tử ở nhà chính là có sao họa theo, dính vào chính là hay ho, cũng may tới nơi này có các đạo hầu hạ, các nàng chỉ giả vờ giả vịt là được, nghĩ tới ngốc Kiều Nương luôn luôn đối với các nàng nhìn mà thấy thế nhưng đột nhiên vào phòng bếp, còn chuẩn bị nấu cơm đuổi các nàng ra.

      "Ai, lửa này cũng thể tùy tiện đùa." Trong đó cái , nhìn thấy trong phòng bếp, có chút sợ lại có chút gấp gáp.

      "Ngươi muốn cái gì, chúng ta đến làm." Người kia cũng .

      Trình Kiều Nương xoay người, đem cây cời lửa cầm trong tay chỉ các nàng.

      "Tránh ra." Nàng .

      Hai nha đầu bị dọa thét chói tai chạy .

      Ngốc tử muốn đánh người!

      Các nàng mới chạy , cửa đông tiếng bị người ta mở ra, hai nha đầu sợ tới mức lại thét chói tai.

      "Làm sao vậy? Tiểu thư? Làm sao vậy?" Nha đầu cũng hoảng sợ, vội gọi.

      Hai nha đầu ngơ ngác nhìn người vừa xông tới.

      "Ngươi, ai a?" Các nàng hỏi.

      "Ta là Bán Cần." Nha đầu để ý tới các nàng, nhìn về phía bên trong, run giọng gọi. "Tiểu thư, tiểu thư, Bán Cần trở lại, Bán Cần đến đây."

      Trình Kiều Nương xuất ở cửa phòng bếp, trong tay còn nắm cây cời lửa, nhìn qua phá lệ buồn cười.

      "Bán Cần." Nàng , nhìn qua. Vẻ mặt đờ đẫn."Ngươi trở lại."

      Nha đầu nước mắt tí tách rơi xuống, tầm mắt mơ hồ, lại ràng nhìn đến tay tiểu thư cầm que cời lửa.

      Que cời lửa. . .

      ai để ý đến nàng rồi, nàng đều phải tự mình làm cơm rồi sao?

      Nha đầu lên tiếng khóc lớn. Quỳ qua ôm lấy chân Trình Kiều Nương.

      Mặc kệ, đắc tội Trình gia, cha mẹ nhiều nhất trôi qua gian nan, dù sao phải chưa từng trải qua gian nan, nàng mặc kệ, nàng liền theo tiểu thư, làm sao đều , muốn đánh muốn bán đều tùy tiện , chỉ cần giờ khắc này nàng ở trong này.

      Hai nha đầu nhìn ngây người. Tiểu đồng nghe tiếng tới nhìn cũng choáng váng.

      " được khóc. Đáng ghét." Trình Kiều Nương .

      Nha đầu vội lấy tay che, lại vội lau nước mắt, phải, phải lúc khóc, nàng có việc phải làm. nên khóc.

      "Tiểu thư, tiểu thư, người muốn ăn cái gì, em đến làm." Nàng đứng dậy .

      Trình Kiều Nương đem que cời lửa cầm trong tay ngăn nàng.

      "Ngươi đứng, xem." Nàng .

      Nha đầu khó hiểu, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn nàng.

      "Đứng, xem ta." Trình Kiều Nương lại , nhếch khóe miệng cười với nàng.

      Đây là cười, tiểu thư rất ít cười, chứng minh nàng cao hứng, nha đầu cắn môi dưới gật đầu.

      rình Kiều Nương xoay người tiến vào phòng bếp.

      Bên trong Huyền Diệu Quan, bầu được thái mỏng, sau đó bột mì cũng chưng, tiếng thái rau, tiếng xào nấu, cái chảo bốc khói, bên kia nồi bánh cũng sôi ùng ục. (Ầy, đoạn này là ta chém).

      Hương thơm, khói dầu, tiếng đảo đồ ăn ở trong phòng bếp hỗn tạp.

      bao lâu, mâm đồ ăn, chén canh, đĩa bánh bao được bầy mâm, từ đầu đến cuối, nha đầu đều nghe lời ở cửa nhìn, nhìn chuyển mắt, còn nhìn.

      Trình Kiều Nương bưng khay lên tới.

      "Tốt lắm, có thể ăn cơm rồi." Nàng , "Nhưng mà, khéo, ta chỉ làm mình ta, ngươi, chỉ có thể nhìn rồi."

      Nha đầu nín khóc mà cười.

      "Tiểu thư." Nàng oán trách , "Người lại đùa em."

      Cửa phòng bị đóng, ngăn cách tầm mắt của người bên ngoài .

      Vẻ mặt hai nha đầu kinh ngạc, dường như còn lấy lại tinh thần.

      "Ngốc tử, thế nhưng biết nấu cơm?" Các nàng ngơ ngơ ngẩn ngẩn .

      Tiểu đồng cũng ngơ ngơ ngẩn ngẩn.

      Quan chủ, sao lại cung kính với ngốc Kiều Nương như thế, bởi vì Trình gia phụng dưỡng sao? phải, phải là vì vậy, quan chủ sao lại vì vậy liền làm như thế.

      Tiểu thư này, phải, ngốc tử! nàng phải ngốc tử!

      Trong phòng nha đầu ngồi chồm hỗm ở sập, nhìn nữ tử trước mặt ăn cơm, nhìn chớp mắt, dường như lâu gặp.

      Nàng mình nơi nào, mà Trình Kiều Nương tự nhiên cũng hỏi.

      Hai người cứ như vậy đối diện mà ngồi, giống như ngày xưa.

      Trình Kiều Nương quả nhiên nhường chút, ăn xong rồi, buông đũa.

      Nha đầu muốn đứng dậy thu thập, Trình Kiều Nương đưa tay ngăn nàng lại.

      "Bán Cần, ngồi, nhìn ta." Nàng .

      Nha đầu sửng sốt, nhìn thấy Trình Kiều Nương đem bát đũa để vào khay, đứng dậy bưng lên đến rớt ra cửa phòng.

      Hai nha đầu ngoài cửa có chút kinh hoàng, tuy rằng các nàng còn có chút biết vì cái gì kinh hoàng, chỉ là đáy lòng hiểu sao bất an khiến các nàng làm như thế, giống lúc đối mặt với các tiểu thư bình thường khác trong nhà.

      "Tiểu thư, để chúng ta." Các nàng , đưa tay tới đón.

      Trình Kiều Nương đem khay đưa cho các nàng, trong lòng hai nha đầu hơi buông, bưng vào phòng bếp tự rửa sạch.

      Trình Kiều Nương ở cạnh cửa, quay đầu nhìn nha đầu.

      "Bán Cần, ngươi thấy chưa?" Nàng hỏi.

      Nha đầu nhìn nàng, vẻ mặt khó hiểu.

      "Bán Cần, ta có thể tự chiếu cố mình rồi, ngươi, yên tâm thôi." Trình Kiều Nương .

      Nha đầu tức rơi lệ đầy mặt.

      "Tiểu thư, , tiểu thư, Bán Cần ." Nàng quỳ lại đây, khóc ròng .

      "Ngươi cần phải ." Trình Kiều Nương .

      Nha đầu ngẩng đầu nhìn nàng, khóc thành tiếng.

      "Đừng khóc, tại, nghe ta, ta , ngươi nghe." Trình Kiều Nương .

      Nha đầu hốt hoảng lại nhớ tới đêm mưa gió.

      Ngươi đừng chuyện, còn thời gian rồi, gió lập tức thổi, tại, nghe ta, ngươi cần nghĩ nên hỏi, nhưng phải nhớ kỹ lời ta , dựa theo ta làm, câu, từng bước, chút cũng được sai.

      Nàng cắn môi dưới, nhìn Trình Kiều Nương gật đầu liên tục.

      "Bán Cần, ta rồi, nấu cơm, chuyện mà thôi, rất đơn giản, chỉ cần dụng tâm, đó là chân thành, ngươi giờ đây học xong." Trình Kiều Nương , "Cho nên, ngươi có thể, ra ngoài, thay đổi cuộc sống rồi."

      Nha đầu lắc đầu, nước mắt ngừng, nhưng vẫn nhớ kỹ câu kia ta , ngươi nghe, cũng mở miệng.

      "Đây là, vì muốn tốt cho ngươi, cũng là tốt với ta, ngươi tốt chuyện của ta cũng tốt, chúng ta, vì cái gì muốn ra?" Trình Kiều Nương tiếp tục , cúi đầu nhìn nha đầu trước mắt khóc ánh mắt đều sưng lên, mỉm cười, "Ngươi có thể, bỏ qua người nhà, tính mạng bản thân và gia đình tới gặp ta, ta đương nhiên, phải trả lại ngươi cái, tính mạng rất tốt của bản thân và gia đình."

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      69. Chương 30: Hỏi ngươi

      Lão giả từ núi chậm rãi xuống, nhận khăn tay lão bộc đưa lau mồ hôi, nhìn Huyền Diệu Quan cách đó xa.

      Bên trong Huyền Diệu Quan ngừng có người ra ra vào vào.

      "Lão gia, chính là giúp các nàng đại ân rồi." Lão bộc nhịn được .

      Nếu phải lão thái gia gửi đồ đáp lễ mọi người trong thành, ai biết Huyền Diệu Quan này, cho dù biết, cũng liếc mắt cái.

      "Gió lớn chỉ có thể mượn lực." Lão giả lau mồ hôi , "Có thể xa hay , vẫn phải xem bản lĩnh ."

      Huyền Diệu Quan này làm lót dạ đích xác tinh xảo, còn nữa, làm việc cũng tinh xảo, vậy trận gió này liền có thể bay lên tận mây xanh.

      Cơ duyên, cũng huyền diệu.

      "Lão gia, chúng ta phải về kinh rồi, nếu cũng lấy ít bánh Trung thu mang về?" Lão bộc hỏi.

      "Chỉ sợ tại lấy được đâu." Lão giả cười , chỉ vào người ra từ Huyền Diệu Quan, "Ngươi xem, đám rất là thất vọng, hiển nhiên, Tôn đạo lòng tu hành, vì hồng trần tục vật mà động tâm."

      Lão bộc nhìn qua cũng cười theo.

      "Đạo này ra thông minh vô cùng." , "Chẳng qua, đối với người khác tin, phải chúng ta."

      Lão giả từ chối cho ý kiến, hai người chậm rãi xuống núi, đến khi đến xe ngựa, thấy người đứng bên cạnh xe, khỏi đều sửng sốt.

      "Bán Cần?" Lão bộc hô, "Ngươi. . . ?"

      phải rồi sao?

      "Thái gia." Nha đầu thi lễ, trong mắt sưng đỏ, mặt cũng mang theo ý cười.

      Vẻ mặt lão giả cũng hơi hơi kinh ngạc.

      "Ngươi xa ngàn dặm a." .

      "Vâng, mới vừa rồi nô tì cùng tiểu thư qua rồi, tiểu thư cũng cao hứng." Nha đầu , "Lúc ấy, nô tì từ trong nhà trực tiếp , cùng tiểu thư tiếng, trong lòng là nhớ khó có thể buông. Lại dám , sợ thái gia hiểu lầm là nô tì tình nguyện tới, nghĩ tới lão gia sáng suốt, cho nô tì tới gặp tiểu thư lần, nô tì vô cùng cảm kích."

      Lão giả nhìn nàng ý vị thâm trường cười.

      " như thế, ta nhìn lầm rồi, ngươi thực phải là lưu luyến chủ cũ. Mà là chưa từ biệt trong lòng bất an?" cười . Leo lên xe ngồi xuống.

      Vẻ mặt nha đầu lên tia ảm đạm.

      "Nô tì là nô tì, trước khi theo tiểu thư, làm người vẩy nước quét nhà làm việc giặt đồ, gia chủ cho nô tì làm cái gì. Bổn phận của nô tì chính là tận tâm làm cái đó." Nàng , ngẩng đầu nhìn lão giả cười, "Lão gia cho nô tì đến hầu hạ tiểu thư, nô tì toàn tâm toàn ý hầu hạ tiểu thư, lão gia cho nô tì đến hầu hạ thái gia, nô tì đương nhiên cũng muốn toàn tâm toàn ý hầu hạ thái gia, tuy rằng vẫn nhớ chủ cũ, nhưng cũng thể quên bổn phận."

      Lão giả cười mà .

      "Tiểu thư nghe xong cũng cao hứng, làm nô tỳ cao hứng. nàng . đời cao hứng nhất là chuyện phải ai cũng chỉ dùng người mình biết, nếu ở nhà, nô tì cả đời chính là cái nha đầu sai sử, thái gia thích trù nghệ (tài nấu nướng) của nô tì, nhất định nô tì có thể sống tốt hơn." Nha đầu tiếp. Nhìn cung Thái Bình núi, "Tương lai nô tì có cuộc sống tốt hơn rồi, cũ chủ là nàng cũng theo hưởng lộc ăn, tiểu thư cho nô tì thay nàng tạ thái gia trước, đến lúc đó thái gia, đừng keo kiệt để cho ăn."

      Lão giả ha ha nở nụ cười.

      "Được, được." , "Có phúc cùng hưởng."

      Lão bộc cũng cao hứng, lấy roi.

      "Như thế, lão gia, cũng cần tìm Tôn đạo ăn bánh, mứt hoa quả rồi." cười , "Nhà chúng ta tự ăn đồ của mình."

      Lão giả nở nụ cười, nha đầu cũng cười rồi.

      "A, còn có chuyện. " Nàng nghĩ đến cái gì, lại vội , lại mắt nhìn cung Thái Bình, "Là nô tì cả gan có thỉnh cầu."

      Lão giả nhìn nàng ừ tiếng.

      "Thái gia cũng biết, tiểu thư nhà ta có tật, hành động tiện, tiểu thư thích nghe người ta kể chuyện xưa, cho nên, nô tì xin thái gia có thể tìm hầu biết chữ tặng tiểu thư hay ." Nha đầu , mang theo vài phần bất an, đợi lão giả chuyện, liền quýnh lên lại , "Những lời này là nô tì xin lão gia, nhưng, nô tì sợ lão gia nghĩ nô tì cố ý sinh , cuối cùng chỉ cấp nha đầu như vậy, ngược lại làm cho tiểu thư vô tội chịu trút giận."

      Lão giả lại nở nụ cười.

      "Vậy ngươi sợ ta cho rằng ngươi cố ý sinh ?" cười .

      "Thái gia phải người như vậy." Nha đầu lập tức , "Thái gia thấy nô tì thương tâm, chỉ chất vấn, hoặc là trực tiếp đuổi nô tì , ngược lại thể nghiệm và quan sát mang nô tì tới nơi này gặp tiểu thư, thái gia, cám ơn người, ngài là người tốt, nô tì theo ngài là phúc khí của nô tì."

      Lão giả nhìn nàng có chút cảm thán.

      "Tiểu thư nhà ngươi có nha đầu như ngươi, coi như là có phúc phần." .

      Vốn mình biết phải làm sao cho chu đáo, chuyện này cũng khó giải quyết, mang theo nha đầu này, Trình gia lão gia nhất định thẹn quá hoá giận, mặc dù có mình dặn nhất thời xử lý nha đầu này, nhưng mình sớm hay muộn cũng , giữ được nha đầu kia nhất thời, khó tránh đời.

      nghĩ tới, nha đầu kia thế nhưng thay đổi tâm tư, chẳng lẽ là mình nhìn lầm rồi, nàng phải luyến tiếc mình cũ chủ, mà là như nàng , muốn giặp mặt cáo biệt chút?

      Lại hoặc là , lời này, là người khác dạy nàng ?

      Lão giả nhìn về phía cung Thái Bình.

      Thú vị, thú vị.

      Trình Kiều Nương nhìn dưới chân núi, lâu lâu chưa động.

      "Tiểu thư, đừng khó chịu." Tôn quan chủ nhịn được , "Trời giá rét, chúng ta trở về ."

      "Ta khó chịu a." Trình Kiều Nương , quay đầu liếc nhìn nàng cái, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, "Chuyện này rất tốt."

      Vẻ mặt Tôn quan chủ sầu não, nhìn nàng cười khổ.

      Đứa này, vậy có thói quen chịu khổ rồi.

      "Đối với nàng mà , có ta ở đây, nàng cũng chỉ được như vậy, , cùng người nọ, những người đó, khiếp sợ, vui sướng, đặc biệt coi trọng nàng." Trình Kiều Nương .

      món canh cua nấu chua ngay cả mùi vị cơ bản cũng chưa đạt tới có thể ăn giống như tuyệt thế mỹ vị như thế, có thể thấy được chưa thấy qua cảnh đời gì, hướng tốt.

      Tôn quan chủ cái hiểu cái .

      "Còn nữa, ta rồi, ăn mặc ngủ nghỉ, ăn đơn giản nhất, ai tới hầu hạ ta đều có thể, huống chi, giờ đây ta cũng có thể tự chiếu cố mình ăn uống rồi." Trình Kiều Nương .

      Tôn quan chủ a tiếng, vốn là muốn tiếng chúc mừng.

      "Bệnh của Tiểu thư ngày càng tốt rồi." Nàng , "Nhưng, sao có thể để cho tiểu thư tự mình làm, mọi người chúng ta đâu."

      Trình Kiều Nương gật gật đầu.

      "Ta tại, chính là muốn có nha đầu có thể đọc viết chữ." Nàng , nhìn dưới chân núi, "Ta muốn đọc sách viết chữ rồi, vừa lúc, lão giả kia muốn có lộc ăn, vậy trao đổi chút, đây chẳng phải là trợ giúp lớn cho ta sao, chuyện rất tốt."

      Nàng xong nhìn Tôn quan chủ.

      Vẻ mặt Tôn quan chủ có chút phức tạp.

      ra là thế a, đây, là chuyện hề khó chịu.

      Hai người xoay người đến cửa cung, phía sau đột nhiên vang lên tiếng cười.

      "Xin dừng bước."

      Hai người quay đầu lại, nhìn lão giả cất bước lên có chút kinh ngạc, đương nhiên, chỉ có người kinh ngạc.

      Tôn quan chủ tự mình đem nước qua, sau đó ngồi ở bên.

      Từ đầu đến cuối, vị Tôn quan chủ này đều câu, hơn nữa dâng trà rót nước, cũng lấy này làm chủ.

      Trong lòng Trương lão thái gia xác định rồi.

      "Trước khia xem nơi này tinh xảo, lúc này nhìn lại thấy tinh diệu hơn rồi." Trương lão thái gia cười , thu hồi tầm mắt nhìn chung quanh, dừng ở người Trình Kiều Nương.

      "Đó là lão trượng có tuệ nhãn." Trình Kiều Nương , cúi đầu chút tạ lễ.

      "Lời Tiểu thư chính là thận trọng." Trương lão thái gia ý vị thâm trường lắc đầu , "Là mắt ta vụng về rồi, mắt vụng về rồi, ta vừa mới với Bán Cần, quân tử đoạt đồ người khác thích, lúc chuyện ta cho rằng Bán Cần chiếu cố tiểu thư là tốt, lúc này mới biết, hóa ra là tiểu thư chiếu cố Bán Cần."

      Tôn quan chủ gật gật đầu.

      Rốt cục có người nhìn rồi, ở trong này, ai mới là chân chính làm chủ nhân.

      "Đó là chuyện bình thường, lão trượng quá khiêm nhượng." Trình Kiều Nương .

      Trương lão thái gia gật gật đầu.

      Thế nhân ai khôn ngoan là chủ, ai nghĩ tới đứa trẻ ngu dại có thể lấy lại được tâm trí.

      "Đa tạ tiểu thư thứ lỗi." , cầm bát nước, khẽ nhíu mày, "Chính là lão phu , việc tiểu thư làm rốt cuộc là bất đắc dĩ hay là vô tình?"

      Những lời này đột nhiên ra, giống như viên đá ném vào trong nước, trước tiên tạo ra bọt nước, phá vỡ những an tĩnh của mặt hồ.

      Bất đắc dĩ khiến người thông cảm, vô tình người khiến người chán ghét.

      Ngươi, là ai?

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      70. Chương 31: Người tốt

      Trình Kiều Nương nâng mắt lên nhìn lão giả, cho nên , người thông minh chính là người thông minh, bọn họ phải biết điều mình muốn biết mới có thể an tâm.

      "Lão trượng, bất đắc dĩ, hay là vô tình, đối với ta mà , có cái gì khác nhau đâu." Nàng .

      Tôn quan chủ cảm thấy được dường như mình trở về thời điểm nghe sư phụ giảng kinh, mây mù dày đặc.

      Hai người kia thực biết đối phương cái gì sao? phải chỉ hiểu?

      Nàng biết vâng lời, rót thêm nước.

      Uống nước, uống nước.

      "Bất đắc dĩ, ta đem người trả lại cho ngươi." Trương lão thái gia mỉm cười , "Nếu vô tình, ta nhận lấy nha đầu này cho thêm ngươi nha đầu."

      Tôn quan chủ có chút giật mình, cái này giống lúc tiểu thư hỏi mình muốn danh tiếng lớn hay danh tiếng .

      Tuy rằng rốt cuộc có ý tứ gì, nàng vẫn .

      "Được, ngươi đem nàng đuổi về đây ." Trình Kiều Nương nhàn nhạt .

      Trương lão thái gia dường như dự đoán được nàng trả lời như vậy, có chút ngơ ngơ ngẩn ngẩn.

      Có lẽ đánh giá cao rồi, này kỳ phải như nghĩ.

      "Ta là , nếu ngươi thích nha đầu này, ta đây liền trả lại cho ngươi, nếu ngươi muốn nha đầu mới, ta cho ngươi người cũng được, cần trao đổi, ngươi cũng đừng sợ, ta với phụ thân ngươi, bọn họ để ý." mỉm cười .

      "Ngươi cảm thấy được, bọn họ để ý?" Trình Kiều Nương nhìn , "Ngươi đều, như vậy bó to tuổi rồi, sao, còn như tiểu hài tử bình thường?"

      Tôn quan chủ hít vào luồng khí.

      Lời này. . . . đúng là. . .

      Vẻ mặt Trương lão thái gia cổ quái, lớn như vậy, vẫn là lần đầu có người với mình như vậy, hơn nữa còn là người đủ để làm cháu của mình.

      Nhưng mà, lời này thô nhưng ý thô, Trương lão thái gia cười khổ chút.

      Hoặc là , người thiếu niên trong mắt vẫn ràng đen trắng. thẳng vẫn e dè, cần giả bộ bình thản, cũng cần lừa mình dối người.

      "Nàng đích xác, muốn theo ngươi." Trình Kiều Nương tiếp, "Cũng là ta, thuyết phục nàng, dạy nàng. Cho ngươi lời này, ta nghĩ, vì nàng, thương tiếc loại tình cảm này. Hại mình, cũng hại cha mẹ thân thiết, nếu lão trượng, cảm thấy được ta là vô tình, vậy đem nàng đuổi về đây , đừng tới nơi này, theo ta cái gì, kỳ kỳ quái quái, chúng ta là người bất đắc dĩ. Ở trong mắt ngươi. Trở thành, người đáng giận, ta vốn nghĩ rằng, nàng theo ngươi, có lẽ tốt hơn. Chỉ xem ra, cũng gì hơn cái này."

      này chuyện đờ đẫn ngốc nghếch, xong đoạn này, mặt liền bất động rồi.

      Nếu nhìn gần, có thể thấy da mặt nàng phát run.

      Mệt mỏi quá, mệt mỏi quá, đau quá, đau quá.

      Tay trong áo bào rất nhanh run lên.

      Trương lão thái gia có chút ngượng ngùng.

      Nữ tử trước mắt này mới mười mấy tuổi, vẫn là đứa , là người mới bình phục hoặc là bệnh còn chưa khỏi hẳn, cùng đứa nhot tức giận cái gì.

      Nha đầu kia rốt cuộc là nha đầu Trình gia, sống chết mua bán cũng ở trong tay nàng, phụ thân muốn đưa người , nàng là nữ nhân có năng lực sao? Cho dù là đứa bé này thừa cơ muốn đổi nha đầu khác, đổi nha đầu thuộc khống chế của Trình gia, có cái gì sai?

      Ở lúc xấu nhất mà tính toán tốt nhất, ở lúc bất đắc dĩ mà tìm kiếm kết quả tốt nhất, đây vốn là loại bất đắc dĩ, gì đến chuyện vô tình.

      Quả nhiên là càng sống lão càng đa nghi a.

      "Ừ, ta hiểu được, tiểu thư, ngươi yên tâm, ta tất nhiên đối đãi tốt với nha đầu này, phụ mảnh chân tình của chủ tớ các ngươi." thay đổi thái độ .

      Trình Kiều Nương như trước im lặng chuyện.

      Quả nhiên là tính nết của đứa , này từ được nuôi ở đạo quán, cùng thế tục quan hệ, tâm tư đơn giống như trẻ sơ sinh.

      Mất hứng chính là mất hứng.

      Trình Kiều Nương lạnh mặt thoạt nhìn mất hứng, Trương lão thái gia nhưng ra càng cao hứng rồi, còn rồi hai câu lời hay, nhìn Trình Kiều Nương dịu rất nhiều.

      "Còn muốn, ít sách." Trình Kiều Nương .

      Trương lão thái gia rất cao hứng, giống như phải tặng sách là chuyện bình thường.

      "Được, được, ta chọn sách hay đưa tới cho ngươi." .

      Mang theo vài phần tính khí trẻ con bướng bỉnh vui vẻ đắc ý.

      "Cho nên, ta , lão trượng ngươi là người tốt, đối đãi tốt với Bán Cần, còn có ta." Trình Kiều Nương .

      Được khích lệ này, Trương lão thái gia càng vui mừng.

      "So với ai khác đối với chúng ta đều tốt hơn." Trình Kiều Nương .

      Tiếng của nàng đờ đẫn, sắc mặt cũng đổi, chỉ là những lời này truyền vào tai Trương lão thái gia, cảm thấy được tâm đều run rẩy.

      Từ bị vứt bỏ, lý do mà bị mọi người ghét, hai người thương là mẫu thân cùng bà ngoại duy lại mất , ngàn dặm xa xôi trở về nhà, lại bị cha mẹ đưa ở đạo quán.

      Có thân thích mà như , đơn đơn, nếu ngu dại như trước cũng khó sống, càng khó tiếp nhận là, trong lòng nàng cũng biết tất cả, cũng cảm thụ được.

      là. . . .

      Trương lão thái gia cảm thấy được đau lòng, đáy mắt nhịn được cũng có chút chua xót.

      "Ngươi, muốn về nhà sao?" nhịn được hỏi.

      "Nơi này chính là nhà ta." Trình Kiều Nương , "Cái nhà kia, ta cần."

      Đứa đáng thương! trong lòng Trương lão thái gia nặng trĩu, chợt lại phẫn nộ.

      Cái dạng thân thích gì, mới có thể làm ra chuyện này!

      Còn phần tử trí thức! Còn muốn làm quan phụ mẫu! Con của mình cũng thể tận tâm chiếu cố, lấy gì lo cho lê dân trăm họ!

      Sắc mặt Trương lão thái gia càng ngày càng khó coi.

      "Được, ngươi thích ở trong này, cái nhà kia, cũng thế, chờ ta cho nha đầu đến chơi cùng ngươi." .

      Thành!

      Nhìn lão giả này từ khi đến mắt đầy nghi kỵ ngờ vực, sau đó buông lỏng chút, cuối cùng là phẫn nộ cùng với bất bình.

      Người thông minh chính là người thông minh, tự mình tận mắt thấy nghe được mới yên tâm.

      Khóe miệng Trình Kiều Nương nhếch lên, cúi người thi lễ cảm ơn.

      Thấy lão giả xuống núi, lão bộc cùng nha đầu đều chờ có chút lo lắng chạy lại.

      "Thái gia, tiểu thư nàng. . ." Nha đầu vội vàng hỏi, " khó chịu chứ?"

      Khó sống?

      Vẻ mặt Trương lão thái gia có chút phức tạp, đường từ núi xuống, cảm xúc xúc động phẫn nộ ở trong cung thái bình cũng dịu lại chút.

      Giống như mình bị người nắm mũi dắt . . .

      Nghĩ đến đây, có chút bật cười.

      "Nha đầu ngốc." nhìn vẻ mặt nha đầu thân thiết, trong mắt hàm chứa nước mắt, lắc đầu , "Từ xưa đa tình chính là thứ đả thương người a, ngươi a, kém xa tiểu thư nhà ngươi."

      Nha đầu khó hiểu.

      "Ta, ta so với được tiểu thư, tiểu thư rất lợi hại." Nàng thào , nước mắt lại rơi xuống.

      " lợi hại lợi hại, biết dùng đúng người đúng vật, đó là lợi hại." Lão giả , " thôi, nàng cần ngươi, ta muốn ngươi."

      Cái gì? nàng là ai? Ai muốn ta?

      Hai mắt nha đầu đẫm lệ.

      "Lão gia, chúng ta lên đường vào kinh sao?" Lão bộc hỏi, mang theo vài phần vui mừng, "Để ta cho người báo cho thiếu gia."

      Thiếu gia, chính là Trương Thuần, tuy rằng mọi người đều gọi là lão gia, nhưng ở trong mắt lão bộc, vẫn là thiếu gia như trước.

      Trương lão thái gia gật gật đầu, mắt lại nhìn núi.

      " khi như vậy, ta liền giúp ngươi vô tình lần ." , nâng tay phẩy tay áo, "Vạn Bình, lấy giấy bút đến, ta viết cho Tử Cố phong thư."

      Trương Thuần, tự Tử Cố.

      Nhìn Trương lão thái gia chậm rãi biến mất ở đường núi, Trình Kiều Nương đứng lặng bất động, Tôn quan chủ cũng im lặng cẩn thận đứng bất động ở bên.

      Nàng lặng lẽ ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt nữ tử rực rỡ kia, nếu trước kia bởi vì phải chính mắt thấy sấm sét nên trong lòng mơ hồ đoán mà có chút chú ý, hôm nay bản thân thấy màn này, trong lòng dâng e ngại.

      Tiểu tiểu thư, dối, khóc nháo, đem lão trượng thuyết phục, vừa củng cố địa vị tương lai cho nha đầu kia, lại chiếm được nha đầu mình muốn, nhưng lại hung hăng ngầm hạ thủ cho phụ thân đao.

      Này, đây là làm sao?

      Liền như lão giả kia hỏi, bất đắc dĩ? Vô tình?

      Tài năng ở loại này dưới hoàn cảnh bất đắc dĩ, vội nháo bi thương nơi chốn chu đáo, cũng chỉ có nhân tài cực kỳ vô tình có thể làm được.

      "À đúng rồi, còn có chuyện." Trình Kiều Nương .

      Tôn quan chủ thất thần theo bản năng giật mình, vội vâng tiếng.

      "Làm phiền đạo , ngày mai Trình gia, đem hai người kia đưa trở về cho t , còn có, ta muốn gã sai vặt, là đứa , mấy ngày trước chạy ngược chạy xuôi ở trong này." Trình Kiều Nương để ý nàng luống cuống, chậm rãi .

      Tôn quan chủ vội vâng tiếng, nhìn Trình Kiều Nương xoay người chầm chậm vào.

      Nàng khỏi thở hắt ra, nhìn về phía dưới chân núi.

      Người này rời , người vui mừng bỏ mặc nữ nhi này, cũng biết, kỳ người chân chính bị vứt bỏ là bọn .

      Người sắp được nhận vào, người mà theo mọi người bất an nghĩ mình bị vứt bỏ, cũng biết, mình sắp được cái vận may gì .

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      71. Chương 1: Chậm

      Trình Kiều Nương bừng tỉnh từ trong mộng.

      lâu nàng nằm mộng rồi, cứ nhắm mắt việc người biết đến lúc mở mắt tỉnh.

      Có lẽ là bởi vì nàng biết mình là ai, cho nên ngay cả mộng cũng biết.

      Nàng đứng mình trong bóng đêm, dường như chỗ có thể đường có thể trốn, bốn phía càng ngày càng cực nóng, trong trận hỏa hoạn lớn.

      Nàng cứ như vậy kinh hoàng tỉnh lại.

      Kỳ quái chính là, sợ hãi, chỉ có lòng tràn đầy thê lương.

      Trình Kiều Nương đưa tay đặt ở ngực, lạnh lẽo lạnh lẽo khắp người.

      Như vậy trận hỏa hoạn đường có thể trốn, chết hẳn là thể tránh khỏi, cho nên ngay cả sợ hãi cũng cần, chỉ còn lại có thê lương sao?

      Này cũng phải là cảm giác thê lương đó a.

      giống như tim bị lấy , lại lên màn này, tim nàng như ngừng đập.

      "Tiểu thư?"

      Bên ngoài màn trướng truyền đến tiếng nữ tử thấp giọng hỏi, ngay sau đó bị krod lên, tỳ nữ tầm mười sáu mười bảy tuổi hai hàng lông mày cong cong như nguyệt, vẫn mang nét cười .

      Trình Kiều Nương khôi phục nhịp tim, vẻ mặt như thường.

      "Tiểu thư, gặp ác mộng rồi sao?" Tỳ nữ ngồi chồm hỗm lại đây, ôn nhu hỏi.

      Bên trong còn tối, Trình Kiều Nương đưa mắt nhìn bên ngoài, Trời chưa sáng.

      " ngại." Nàng , "Bán Cần, ta muốn dậy."

      Tỳ nữ vâng tiếng, cuốn màn, bên này Trình Kiều Nương tự tịnh phòng (phòng tắm).

      Bên này tỳ nữ thắp đèn, lại đặt ở bàn chén nước ấm, làm tốt hết thảy khỏi nhìn về phía tịnh phòng.

      Lúc trước nha đầu kia dặn mình, tiểu thư này, bởi vì thân có bệnh, phải cẩn thận hầu hạ. nghĩ tới mấy ngày nay, mặc quần áo rửa mặt chải đầu thậm chí nấu cơm cũng chưa để nàng làm, toàn bộ tự tiểu thư này làm.

      Này làm sao giống thân có tật, trừ bỏ thích chuyện.

      A. Chẳng qua đến nha đầu kia đúng chút, tiểu thư này, thích gọi tỳ nữ là Bán Cần.

      Nàng là tới Trình gia trước, sau đó theo đạo họ Tôn đến nơi đây. Tôn đạo kia nàng cũng biết rồi, chính là quan chủ Huyền Diệu Quan dưới chân núi, cùng Trình gia quan hệ tốt lắm.

      Tiểu thư Trình gia này được nuôi ở cung Thái Bình, được các đạo Huyền Diệu Quan chiếu cố.

      Mình theo Tôn quan chủ vào trước mặt tiểu thư này, tiểu thư này đánh giá mình khắc, câu đầu tiên là ngươi có tên sao?

      Phàm là là người, phú quý được lựa chọn tên cẩn thận, thấp hèn có tên gọi đơn giản, sao lại tên đây.

      Tiểu thư này quả nhiên thân có tật hỏi ra câu ngốc đến mức này.

      Tỳ nữ trước đó được đến dặn biết ứng đối ra sao.

      "Nô tì vốn là có tên. Nhưng là đó là tên tiểu thư biết. Cho nên. Nô tì coi như là có tên." Nàng .

      Tiểu thư trước mắt này nhìn qua có chút mộc mạc liền nhếch khóe miệng lên.

      "Ta cho ngươi cái tên, kêu, Bán Cần. Sao?" Nàng hỏi.

      Cửa tịnh phòng mở ra rồi, cắt ngang tỳ nữ thất thần. Nàng vội đứng dậy lấy áo khoác giá khoác cho Trình Kiều Nương.

      Trình Kiều Nương ngồi xuống, nhận chén nước từ tay tỳ nữ, chậm rãi uống nửa chén.

      "Tiểu thư, muốn đọc sách, hay là nghe truyện?" Tỳ nữ hỏi, cầm lấy quyển sách ở bên.

      "Nghe." Trình Kiều Nương , ngồi xếp bằng sập.

      “Vâng.” Tỳ nữ , ngồi chồm hỗm hảo, quay lại phía đèn mở sách ra.

      ". . . Du tiền mỗi cân Chẳng qua trăm hội, hạng mạch trảo trát, hoan môn đèn treo tường, nam tới Long sơn, bắc tới bắc tân kiều, bên trong bốn mươi ngọn đèn tắt. Bên trong thành có trăm vạn người ta, tiền phố sau hạng, tích hạng cũng thế, đèn treo tường hoặc dùng ngọc làm, hoặc dùng la bạch, hoặc giấy đăng, hoặc trang chuyện xưa, ngươi ta cùng tái. . ." (Tây hồ thịnh vượng lục – cái này ta k nghĩa nên để nguyên, các nàng thông cảm)

      Giọng nữ mềm mại vang lên, Trình Kiều Nương ngồi, vừa chăm chú nghe, ngón tay vừa viết ở mặt bàn.

      "Chậm chút." Nàng chợt ngắt lời tỳ nữ.

      Tỳ nữ điều chỉnh tốc độ đọc, hai người tiếp tục như thế, mãi cho đến khi trời sáng .

      tờ này đọc tới đọc lui bảy tám lần rồi.

      Trình Kiều Nương gật gật đầu với tỳ nữ .

      "Tốt lắm, có thể rồi." Nàng , ngồi thẳng người, xoa tay phải.

      ngón tay thượng đỏ lên, có lẽ được bao lâu, chóc tầng da.

      "Tiểu thư, phải chải đầu sao?" Tỳ nữ thấy Trình Kiều Nương cầm lấy lược, vội lại hỏi, "Để em làm."

      Trình Kiều Nương tự mình chậm rãi chải đầu.

      " cần." Nàng .

      Tiểu thư cái gì liền là cái đó, ngươi nghe là được, chớ hỏi nhiều.

      Tỳ nữ nghĩ đến lúc trước nha đầu kia dặn, nếu là riêng nha đầu kia dặn cũng thôi, lão thái gia cũng dặn như thế.

      Tiểu thư này, người bỏ rơi nàng, đáng thương.

      Lão thái gia coi trọng tiểu thư này như thế , chỉ là đáng thương .

      Tỳ nữ dừng bước, nhìn động tác nữ tử ngồi ở trước tấm bình phong thong thả chải đầu, tóc nàng dưỡng vô cùng tốt, đen đậm như mực, chưa bao giờ cắt tóc mai, rời rạc hạ xuống, ngồi xuống khi nằm mặt đất, giống như gấm vóc.

      Phòng ở bài trí đơn giản, tiểu thư này hoạt động cũng chỉ có tịnh phòng giường cùng bàn đọc sách ba cái, chủ yếu cần thu thập, sách cũng chỉ có quyển, dọn xong rồi, rửa qua chén nước, đem tắt lửa ấm lô (ấm có 2 tầng, tầng dưới là than giữ ấm), tỳ nữ ngồi nguyên tại chỗ, biết nên làm cái gì.

      "Vốn có hai nha đầu, nhưng, bát tự tốt, đối với việc tiểu thư dưỡng bệnh tốt, cho nên đều đưa trở lại."

      Lúc ở Trình gia gặp được vị Tôn quan chủ kia, nàng như vậy với mình.

      Bị đạo bát tự tốt, hai nha đầu này về sau ai dám dùng.

      Tỳ nữ xuất thân từ Trương gia, được đọc sách viết chữ, biết đời này lời nhàng cũng có thể có thể như dao giết người.

      Này hai nha đầu làm sao đắc tội đạo này rồi?

      Chẳng qua này đó đều quan hệ gì với nàng, nàng lo lắng chính là tiểu thư có bệnh, bị dưỡng bên ngoài, chỉ có nha đầu hầu hạ, đây chẳng phải là phải vội chết mệt chết?

      nghĩ tới cũng quá nhàn.

      Giống như trừ bỏ đọc sách nàng cũng dùng chút rồi.

      Trình Kiều Nương rất nhanh chải đầu xong, đứng dậy.

      "Tiểu thư, để cho em tới nấu cơm ." Tỳ nữ vội .

      Trình Kiều Nương nhìn nàng nhếch khóe miệng lên.

      "Để ta." Nàng .

      Vẻ mặt tỳ nữ bất đắc dĩ yên cũng bước theo, nhớ kỹ lời dặn cũng dám mạnh mẽ ngăn cản, thẳng đến khi tới cửa tiểu thư lại câu, hoàn toàn đánh nát lòng tự trọng của tỳ nữ nàng.

      "À, ngươi, muốn ăn cái gì?" Nàng hỏi.

      "Tiểu thư." Tỳ nữ vội vài bước, "Việc này là hầu nên làm, người như vậy, sao em sống được a, hầu cái gì cũng làm, chẳng phải là phế vật?"

      Trình Kiều Nương dừng chân.

      "Đúng vậy." Nàng làm như hơi suy nghĩ chút, mỉm cười, "Làm phế vật cảm giác là tốt, vậy được rồi, ngươi đến đây ."

      Tỳ nữ thở phào, có loại cảm động đến rơi nước mắt, rốt cục có thể làm việc rồi, là hạnh phúc a.

      Ánh mặt trời lên cao, bảy tám ngựa chở hai xe xuất ở ngoài cửa thành Giang Châu.

      Cửa thành sớm có hai ba nam nhân nữ nhân trông ngóng, nhìn thấy bọn người này vui mừng thôi.

      "Tào quản ." Bọn họ vội vàng lại đón.

      Cầm đầu là nam trung niên cưỡi ngựa.

      "Các ngươi đến đây." , mặt quay đầu lại nhìn nam nhân bên cạnh, "Tứ lão gia, đây là các quản quản lý các thị tì của nhà chúng ta ở Trình gia."

      Đây là huynh đệ của Trần Thiệu, Trần Tứ gia, Trần Thiệu thể tự mình đến, vì tỏ vẻ trịnh trọng, để đệ đệ mình đến mời thầy thuốc.

      Trần Tứ Gia gật gật đầu, mang theo vài phần lo lắng nhìn xung quanh thành.

      "Chúng ta nhanh Trình gia ." , vừa quay đầu lại nhìn tùy tùng, "Lễ vật đều chuẩn bị tốt chứ?"

      Các tùy tùng cùng kêu lên xác nhận.

      "Chậm ." Tào quản vội ngăn lại .

      Trần Tứ Gia nhíu mày.

      "Tào quản , thực rất gấp rồi, lý thái y chỉ có thể kiên trì hai tháng, chúng ta đường qua lại hơn tháng, nếu vạn nhất lại gặp cái gì ngoài ý muốn. . ." gấp giọng .

      "Ta biết ta biết." Tào quản vội , vừa làm yên lòng , vừa nhìn về phía mấy nam nhân nữ nhân này, "Biết các tiểu thư ở đây ?"

      Mấy nam nhân nữ nhân đưa mắt nhìn nhau, buổi sáng hôm nay bọn họ đột nhiên nhận được gã sai vặt chạy tới người trong nhà tới rồi, tưởng trong nhà ghét bỏ bọn làm việc bất lợi tới tương trợ, cho nên vội vàng tới, nghĩ tới mở miệng hỏi đến tiểu thư.

      Tiểu thư nào?

    5. Phong Vũ Yên

      Phong Vũ Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      675
      Được thích:
      809
      Truyệ hay quá bạn à.
      Kiều Nương thông tuệ, xinh đẹp.
      Mong nàng có những điều tốt đẹp nhất.
      Vì nàng xứng đáng.
      Tuyết Liên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :