1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Kiều nương y kinh - Hi Hành (C64) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      51. Chương 12: Rất nhanh


      Thời điểm sắc trời còn sớm, Trình Nhị lão gia đầu ngõ trong thành đợi hồi lâu rồi, phía sau theo hai gã sai vặt, cầm mâm lễ vật, chân đều đứng tê rần.

      phải gõ cửa, mà là gõ ai cho vào.

      Trình Nhị lão gia đành phải chờ.

      Đây là ngõ nhà cửa san sát, nhà nhà liền nhau giống như nhà của người bình thường, chỉ là Thứ Sử đại nhân cũng dám có tia bất kính.

      Bởi vì đây là nhà cũ của Trương Thuần, nếu là chỗ ở cũ cũng thôi, giờ bên trong có lão giả ở.

      Phụ thân Trương Thuần tháng trước Kinh Thành trở lại, là nhớ nhà cho nên đặc biệt quay về nơi ở cũ ở thời gian.

      Ánh nắng sáng lên rồi, trình Nhị lão gia lại bảo gã sai vặt tiến lên kêu cửa, lúc này nhất thời bên trong cánh cửa có người đáp lại rồi.

      "Ai a, sớm như vậy?" Cánh cửa cũ mở ra, đầy tớ run rẩy mắt mờ ra.

      Giờ này còn sớm! mặt trời lên cao rồi.

      Trình Nhị lão gia mỉm cười thi lễ.

      "Tại hạ Trình Đống, là đệ tử tiên sinh, từng tới bái phóng lão tiên sinh." .

      Trương Thuần trước đây từng ở Giang Châu, mở quán dạy học hơn mười năm, giờ đây được mời nhập kinh dạy học trong Thái Học, đệ tử trải rộng thiên hạ, tôn sư kính , tuy rằng Trương Thuần cách chỗ ở cũ lâu, trong nhà thân thiết cũng nhiều lần bàn nhập kinh, chỉ là nhà cũ hàng năm vẫn là có rất nhiều đệ tử đến dò hỏi, hoặc là du học đặc biệt đến. Hoặc là tìm cách mà qua.

      Nhất là phụ thân Trương Thuần trở về, trước khi về náo nhiệt phen, nếu phải Trương lão phụ bị quấy nhiễu kiên nhẫn phát giận, náo nhiệt này chỉ sợ hôm nay vẫn còn tiếp tục.

      Lão bộc hiển nhiên rất quen thuộc chuyện này.

      " khéo, lão tiên sinh sáng sớm ra cửa rồi. Chưa trở về." .

      Sớm như vậy! Trình Nhị lão gia thực giật mình.

      Lúc này là thời điểm Trình Kiều Nương ăn điểm tâm, nha đầu đem hộp đựng thức ăn đưa.

      Ngoại trừ chén cháo hoa ăn sáng, còn có chén gạch cua chưng chanh, mở nắp lên, mùi hương xông vào mũi.

      Nha đầu cẩn thận đảo gạch cua, đưa cho Trình Kiều Nương.

      Trình Kiều Nương đưa tay nhận, ăn ngụm liền buông xuống.

      "Tiểu thư, là làm được sao?" Nha đầu có chút kinh hoàng hỏi.

      "Chanh đủ chín, gạch cua đủ đặc, rượu tốt. Vị đủ ngon, khó có thể nuốt xuống." Trình Kiều Nương , nhìn thấy sắc mặt nha đầu, lại mỉm cười, " bột đố gột nên hồ. quan hệ gì với ngươi."

      Nha đầu hơi chút thoải mái.

      "Chờ em vào thành chọn đồ ngon đến." Nàng ."Trong nhà đưa tới được."

      Trình Kiều Nương cũng cần rất phiền toái rồi, mà là gật gật đầu.

      "Có nguyên liệu tốt hãy làm , đồ tốt cần phí công phu." Nàng .

      Nha đầu vâng tiếng nhìn Trình Kiều Nương chậm rãi ăn xong cháo hoa, thu thập hộp đựng thức ăn.

      Trình Kiều Nương lấy sách xem tiếp, đây là bản mang từ nhà đến " Đại Chu thịnh vượng lục", nàng rốt cục xem hết tờ rồi.

      Nha đầu đứng ở bên rèm, quay đầu lại nhìn Trình Kiều Nương.

      Im lặng, trước sau như , tựa như chuyện đêm đó ccho tới bây giờ phát sinh, tựa như hai người kia phải bị giết chết mà là cho tới bây giờ tồn tại. . . .

      Chết người. Là chết, là người chết, vẫn là hai người, liền như vậy đột nhiên chết rồi. . . .

      Nha đầu nhịn được run rẩy vài cái.

      "Tiểu thư." Nha đầu nhịn được thào.

      Trình Kiều Nương ngẩng đầu ừ tiếng, lại lâu lâu nghe nha đầu nữa.

      "Trời gây nghiệp chướng, còn có thể sống, tự gây nghiệp chướng, thể sống." Trình Kiều Nương lật qua trang sách, , "Người mặc kệ, trời cũng muốn thu, nữ nhân kia tự gây nghiệp chướng bị sét đánh, là mệnh của nàng, ngươi phải nhớ kỹ."

      Nha đầu vội xoay người quỳ xuống.

      "Vâng, nô tì nhớ , phải, nô tì, biết." Nàng run giọng .

      Nàng biết, Hóa ra giết người nhất định phải tự mình động thủ, hóa ra trời, cũng có thể sử dụng.

      Nàng vẫn , tại sao phòng gắn thanh gậy sắt, quắc lên con diều, ném dây thừng, có thể đưa tới sấp sét.

      Nàng cũng , làm sao tiểu thư biết khi đó trời mưa có sét đánh.

      Chỉ là chuyện này đều trọng yếu, nàng chỉ cần biết rằng, nghe tiểu thư , là có thể rồi.

      Nha đầu cầm hộp đựng thức ăn tới, gặp được hai đạo đưa nước đến.

      "Bán Cần tỷ tỷ." Các nàng cung kính thi lễ.

      Vị nương này ở núi ra tay cứu người, là người lương thiện.

      Hơn nữa tiếp xúc nhiều ngày, bình dị gần gũi quả nhiên là nương tốt.

      Bất luận lớn tuổi hay là tuổi , mọi người ở đây đều thích nàng.

      Nha đầu hướng cười cảm ơn các nàng, giờ đây các nàng như trước là mình nhóm lửa nấu cơm, dẫn hai đạo đem nước suối đổ vào bên trong thùng.

      đạo ngửi thấy mùi tỏa ra trong phòng bếp khỏi tò mò.

      "Thơm quá a." Nàng nhịn được khịt khịt cái mũi .

      Nha đầu ừ tiếng, đem hộp đựng thức ăn đưa qua.

      "Đây là ít đồ ăn vặt, các ngươi cầm ăn ." Nàng .

      Hai đạo hoảng sợ vội xua tay.

      " dám dám." Các nàng , "Để cho tiểu thư ăn ."

      "Tiểu thư thích, ta làm nhiều, liền lãng phí rồi." Nha đầu .

      Thơm như vậy, sao lại thích?

      Xem ra ngốc tử quả nhiên cùng người thường bất đồng.

      Thấy nàng như thế, hơn nữa mùi thơm mê người, hai đạo rồi cảm ơn liền tiếp nhận.

      Lão giả sảng khoái tinh thần từ núi bước xuống dưới, phía sau trừ bỏ lão bộc từng theo, còn có gã sai vặt.

      "Lão gia, có thể trở về chưa?" Lão bộc hỏi.

      "Đại phu đều việc gì rồi, lần này trước khi ta ăn cơm, việc gì." Lão giả cười .

      Lão bộc sắc mặt ưu sầu.

      "Nhưng, lão gia ăn nhiều lắm." .

      Lão giả cười ha ha làm như nghe thấy, đưa tay chỉ vào lưng chừng núi.

      "Mấy ngày thấy, núi rừng đều thay đổi, lần trước đến đạo quán còn chưa tu sửa đâu." thuận miệng sang chuyện khác .

      "Đạo quán đó bị sét đánh rồi." Gã sai vặt vội , có chút hớn hở, "Mọi người đều quan chủ này là hồ tinh hóa thành. Cho nên dẫn thiên lôi đến, lúc ấy lửa cháy lớn, còn có người tận mắt thấy Lôi thần."

      Dân gian kể chuyện khoa trương như vậy , lão giả cười ha ha, ánh mắt dừng ở đại Huyền Diệu Quan cách đó xa .

      Nhìn đến nơi đây. Khóe miệng hơi hơi có chút ý cười, nhớ tới ngày ấy ăn quả cam bao đường, sau khi trở về cũng cho đầu bếp nữ thử làm, nhìn như đơn giản bao đường, làm ra lại luôn đúng vị, biết là do mình ngày đó bệnh, hay là cách làm đúng.

      "Nếu đến đây, liền vào trong đó xin chén nước uống." , tự mình nhanh qua.

      Nhìn thấy lão giả rảo bước tiến lên bên trong cánh cửa, tiểu đồng quét rác kêu lên.

      "Là lão trượng bị đói kia ." Nàng nhịn được .

      Nếu để người khác nghe thấy là rất bất kính rồi. Đạo bên cạnh vội đưa tay ngăn cản nàng, mặt vội lại nghênh đón.

      "Tín chủ." Nàng thi lễ .

      Lão giả đương nhiên nghe được lời tiểu đồng , chính là cười.

      "Lần này đói bụng rồi, đến xin chén nước uống." mỉm cười .

      Tiểu đồng có chút xấu hổ nở nụ cười, ném cái chổi vội mang đệm tới. Lại lật đật rót nước đến.

      "Sư muội . Ngươi xem ta lấy đến đây cái tốt gì."

      Sau viện có hai đạo cười bước nhanh tới, trong tay cầm cái hộp đựng thức ăn, thấy lão trượng ngồi ở dưới hành lang, cũng ngạc nhiên.

      "Lão trượng, ngài tới, tốt quá." Trong đó người vội , "Lần đó núi gặp được tiểu thư, giờ ở đây."

      Lão giả cùng với lão bộc đều thực kinh ngạc.

      "Ồ, tốt quá." Lão trượng , vội đứng dậy. Nghĩ đến là nữ tử, liền lại ngồi xuống, "Làm phiền đạo hỏi câu, có thể gặp ."

      Đạo vâng tiếng, xoay người về phía sau.

      Tiểu đồng cũng đưa nước đến, lão giả bưng lên muốn uống, lại ngửi thấy mùi hương, khỏi nhìn qua, ánh mắt dừng ở hộp đựng thức ăn thượng trong tay đạo , muốn mở ra cho các sư muội xem.

      "Đạo , là cái gì thứ tốt?" hỏi.

      Đạo cười từ giữa đưa ra quả cam.

      "Là quả cam." Nàng , xong lại nhấc nửa quả cam bị cắt lên, "Bên trong là thịt."

      Nắp vừa mở ra, hương thơm tỏa ra bốn phía.

      Lão giả nhịn được hít sâu hơi, trong bụng ừng ực vài tiếng, cơn đói dâng lên.

      Đạo kia nhìn ra, cười đưa lại quả.

      "Lão trượng người nếm thử, đây là thịt gì a?" Nàng .

      Lão giả nhận miếng, gật gật đầu.

      "Thịt cua." , ngờ là thịt cua, là hay a, cầm lấy đũa, gắp miếng, nhất thời kinh hỉ, "Ngon, ngon, ngon."

      xong này ba chữ, cũng bất chấp chuyện, từng ngụm từng ngụm ăn, lão bộc cùng gã sai vặt ngẩn ra sau đó mừng rỡ.

      " tốt quá, lão gia rốt cục muốn ăn cơm rồi!" Gã sai vặt .

      Ba đạo liếc nhau, lão trượng này lại tái phát bệnh đói rồi. . .

      Lão trượng này tuyệt đối là mắc bệnh đói rồi.

      Các đạo nhìn thấy bàn còn đến ba quả cam, lại nhìn lão giả dùng khăn lau miệng .

      "Nếu lại có bát gạo trắng tốt rồi." chưa thỏa mãn .

      Trong đạo quán làm sao có sẵn cơm ăn được.

      "Chỉ có cháo bột, tín chủ muốn ăn sao?" đạo .

      Lão giả lắc đầu.

      ", , vậy làm hỏng mỹ vị mới ăn rồi." , ba quả cam nhồi gạch cua, chỉ cảm thấy sảng khoái tinh thần, vỗ vỗ tay đứng lên.

      "Như thế cũng tốt, chúng ta mau chóng nấu chén gạo trắng, phải dùng gạo thơm, lại thêm đĩa rau trộn." , hơi có chút gấp gáp.

      Lão bộc cùng gã sai vặt vội dẫn đường, bệnh kén ăn của lão gia lâu rồi, vội vã muốn ăn cơm như vậy là việc cực vui.

      đạo vội vàng từ sau chạy tới.

      "Tín chủ, khéo, tiểu thư này ra ngoài rồi." Giọng nàng mang theo xin lỗi .

      Lão giả đưa tay vỗ phía dưới, mới nhớ tới tại sao mình ngồi ở chỗ nầy.

      là chờ phải tạ ơn người ta, lại vì ba quả cam nhồi thịt toàn bộ quên.

      ra ngoài? Là rồi ?

      "Sao trùng hợp như thế." , nhíu mày suy nghĩ khắc, "Xin hỏi tiểu thư là người nhà ai?"

      Các đạo liếc nhau.

      "Kỳ , nàng cũng xem như tiểu thư." Tiểu đồng .

      Lão giả ừ tiếng, khó hiểu.

      "Là phu nhân nhà ai?" hỏi, hoặc là phụ nhân trong thôn? , "Các ngươi nếu nhận được liền cho ta biết, ta cho người tặng lễ tạ, đại phu từng ngày đó ít nhiều cứu chữa đúng lúc, bằng lão phu ta nằm ở giường vài ngày rồi."

      Cái quả cam bao đường kỳ diệu như vậy? Các đạo thực kinh ngạc.

      Nha đầu kia chỉ có tâm tính thiện lương, chính là khéo tay.

      " phải tiểu thư, nàng là hạ nhân. Là nha đầu." đạo lập tức .

      Lão giả ừ tiếng.

      "Nha đầu nhà ai, ngờ linh hoạt?" tò mò hỏi.

      "Là người Bắc Trình gia, tên gọi Bán Cần." Đạo .

      Lão giả lại ừ tiếng, như có suy nghĩ gì gật đầu.

      "Lão gia chúng ta mau trở về thôi, nếu biết tiểu thư này là nhà đó rồi. Cũng dễ cảm ơn rồi." Lão bộc thúc giục .

      Khó khăn muốn ăn cơm, nhưng lại ăn ngay, vạn nhất lại muốn ăn như trước, liền rất đáng tiếc rồi.

      Lão giả nở nụ cười ha ha, thi lễ với các đạo rồi cáo từ.

      Nhìn thấy xe ngựa lão giả khuất, ba đạo mới xoay người lại, mặt vui mừng.

      "Tín chủ này thoạt nhìn khí độ bất phàm, nếu có thể cho người Trình gia cảm ơn, Bán Cần tỷ tỷ có lẽ có thể được người nhà ngưỡng mộ, cần tiếp tục ở nơi này hầu hạ ngốc tử cả đời rồi." đạo .

      Hai người khác gật đầu.

      "Khí độ bất phàm sao? Nhà tín chủ này có lẽ rất nghèo? Sao mỗi lần đến đều đói thành như vậy?"

      Rảo bước tiến lên cửa nhìn thấy bàn còn bát nước. Tiểu đồng da bánh mật .

      "Thứ này thực ăn ngon như vậy sao?" Nàng có chút tò mò cầm cam nhồi thịt cua lên xem.

      Vỏ cam lạnh, thịt cũng ăn sạch rồi, còn mùi hương như trước, mà chỉ có sau khi chưng chín mới tỏa hương. Cũng tính là bao nhiêu mỹ vị.

      "Chính là. Bán Cần tỷ tỷ tiểu thư nhà nàng cũng ăn đâu, ngốc tử cũng ăn trúng, có thể tính là gì tốt a?" người .

      "A? Cái này cũng là Bán Cần làm?" Tiểu đồng kinh ngạc hỏi.

      Mới vừa rồi hai sư tỷ cầm hộp đựng thức ăn ra, còn hỏi là cái gì, liền bị lão trượng này chặt đứt câu chuyện.

      Nguyên lai này cũng là nha đầu nhanh nhẹn này làm a.

      "Bán Cần tỷ tỷ trị bệnh đói cho lão trượng này hai lần rồi." Tiểu đồng , "Nàng sắp được cám ơn, chúng ta nhanh cho nàng tin tốt này."

      Nàng xong muốn chạy vào trong, bị những người khác giữ chặt.

      "Trước đừng ." đạo .

      "Vì cái gì? Đây là chuyện tốt a? Bán Cần tỷ tỷ có thể nhân cơ hội van cầu này lão trượng chiếu cố, từ nơi này rời đâu." Tiểu đồng khó hiểu.

      "Báo ơn ở ngoài miệng dễ dàng, nhưng cũng phải nhiều người thực làm." đạo lớn tuổi ."Vẫn là muốn cho Bán Cần, nếu lão trượng này có lòng cảm ơn, đối Bán Cần mà chính là kinh hỉ, nếu thuận miệng liền quên, Bán Cần biết hi vọng, như thế cũng khó chịu."

      là như thế, hai người gật gật đầu.

      "Vậy hi vọng Bán Cần tỷ tỷ có thể đợi kinh hỉ ." Tiểu đồng cười .

      Giữa sườn núi Tiểu Huyền Diệu quan đinh đinh náo nhiệt, nơi quan chủ cũ bị sét đánh chết, dựa theo ý Tôn quan chủ chỉ sửa chứ hề xây lại, mà là ngay tại chỗ đổ lên, đem nơi này sửa thành đất trống, sửa chữa tòa tiểu đình.

      Đương nhiên, ý Tôn quan chủ chính là ý Trình Kiều Nương.

      cần trùng tu xây dựng phòng ốc, mà tu bổ phòng cũ khác, hơn nữa tiền công Tôn quan chủ đưa đúng lúc, công trình liền tiến hành vô cùng thuận lợi.

      " chừng mười lăm có thể bàn giao."

      Bán Cần thu hồi tầm mắt, xoay người nhìn Trình Kiều Nương .

      Trình Kiều Nương ngồi núi đá.

      "Sắp đến mười lăm tháng tám rồi?" Nàng hỏi.

      "Đúng vậy." Bán Cần .

      Trình Kiều Nương đứng lên chậm rãi về phía trước vài bước, nhìn thấy Tiểu Huyền Diệu quan thay đổi diện mạo , , nó còn gọi là Tiểu Huyền Diệu quan rồi.

      Tất cả quy về mối, là Huyền Diệu, thuộc lớn, biệt danh Thái Bình.

      "Rất nhanh." Nàng .

      Từ tháng bảy đến giữa tháng tám, từ Tiểu Huyền Diệu quan đến Thái Bình Quan, thời gian hơn tháng là rất nhanh.

      Tới gần Trung thu, Kinh Thành vô cùng náo nhiệt, tửu quán trà lâu hề nhàn rỗi, bao nhiêu người mang nữ quyến dìu già dắt trẻ rời nhà ngắm cảnh vui đùa.

      đường nữ tử ràng tăng nhiều, xe ngựa người phú quý nối liền dứt, tiếng cười hát thanh rao hàng tràn ngập.

      "Bán Cần tỷ tỷ, ngươi nhanh lên." nha đầu kêu.

      Bán Cần ở quầy hàng đồ chơi làm bằng đường vội vâng tiếng, đưa tay ôm chặt hộp đựng thức ăn rồi vội cùng lại.

      " đường này náo nhiệt." Nàng .

      "Cái này cũng chưa tính náo nhiệt, chờ qua mười lăm xem, mới là náo nhiệt." Nha đầu cười , thân mật kéo cánh tay của nàng , "Đến lúc đó ngươi có thể ra xem đủ rồi, chúng ta cũng cần chỉ ở Bái Nguyệt rồi."

      "Ta sao chỉ ta có thể ra, tất cả mọi người giống nhau." Bán Cần có chút ngượng ngùng cười .

      "Sao có thể giống nhau, Lục công tử thích ngươi như vậy, chỉ cần ngươi phải ra chơi, nhất định mang ngươi theo." Nha đầu cười hì hì .

      Lời này làm cho Bán Cần đỏ mặt.

      "Nào có, công tử, công tử, ta chẳng qua cũng chỉ là nha đầu mà thôi." Nàng lắp bắp , vừa bối rối lại vừa có cảm giác được.

      "Nha đầu, công tử cùng người tới dùng cơm, cũng để cho ngươi phải lại đây." Nha đầu cười .

      "Đó là công tử muốn ăn mứt trái cây rồi." Bán Cần cúi đầu .

      "Loại trái cây này mình ngươi có thể làm, vậy là đủ rồi, trong nhà nhiều nha đầu như vậy, có mấy người có thể được công tử nhớ kỹ." Nha đầu cười , kéo cánh tay của nàng, mang theo vài phần lấy lòng, lại vài phần hâm mộ, "Chẳng thể trách công tử xa như vậy lại mang theo ngươi đến."
      Phong Vũ YênTuyết Liên thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      52. Chương 13: Người đường


      Chu Lục Lang Giang Châu chuyến, lúc quay lại, bên cạnh thêm tiếu nha đầu trẻ tuôit, người trong nhà sợ ngây người.

      Sau khi trò chuyện ở chỗ phụ thân mẫu thân, nha đầu này bị mọi người sôi nổi đoán lai lịch, thành nha đầu thiếp thân của Chu Lục Lang.

      Vị trí này nha đầu trong nhà trải qua ít nhất ba năm dạy dỗ mới có cơ hội được chọn.

      Nha đầu này đột nhiên xuất ngờ được công tử coi trọng, trong lúc nhất thời trở thành tiêu điểm trong nhà.

      cái gì là Chu lão phu nhân mua, tặng cho ngốc tử Trình gia, giờ đây ngốc tử trở về nhà rồi, nàng liền tự nhiên phải về Chu gia, đơn giản như vậy? Ai tin mới là ngốc tử.

      Bán Cần bị vừa thẹn thùng lại vừa bất an, nàng thực phải là người nhanh mồm nhanh miệng, từ lại sinh sống ở đạo quán, cùng bọn nha đầu trong nhà giao tiếp, trong lòng vẫn có chút nhút nhát, nhưng may là, nhờ nể mặt Chu Lục Lang, mỗi người đối với nàng đều hiền lành.

      Chẳng qua nàng vẫn ứng đối được mọi người trêu ghẹo vui đùa, nếu là tiểu thư, sao?

      Nghĩ đến hai chữ tiểu thư, lòng Bán Cần chùng xuống, giống như treo quả cân sắt, là nặng nề.

      Tiểu thư. . .

      Có khỏe ?

      Mình ném nàng cứ như vậy rồi, nàng có thể khó sống hay ? Hoặc là, đời có người tên là Bán Cần.

      Lúc này hồi tưởng lại, lúc trước nàng sao bị mê hoặc, hề nghĩ ngợi, liền. . .

      "Này, ngươi tới."

      đỉnh đầu đột nhiên có người gọi.

      Bán Cần ngưng thần nhìn lại, bên cửa sổ thấy lầu hai, thiếu niên nhíu mày nhìn qua, vẻ mặt kiên nhẫn.

      "Sao chậm chạp vậy!" , thái độ hung hăng càn quấy lại bá đạo.

      Bán Cần chỉ cảm thấy vui mừng từ trong đáy lòng tản ra. Quả cân trong lòng lập tức thấy nữa rồi.

      "Vâng." Nàng lên tiếng, vội rảo bước tiến lên trong tửu lâu, ở điếm tiểu nhị dẫn đường xuyên qua đại sảnh ẩm ĩ, vào nhã gian lầu hai.

      Mới vừa lên cầu thang, phía trước có mấy nữ tử tới. Đa số đều mang theo khăn che mặt nhiều màu, có hai người trong tay còn còn dắt tầm năm sáu tuổi.

      Bán Cần nghiêng người né tránh, đột nhiên trong đó a tiếng.

      "Tỷ tỷ?" Nàng gọi, "Ngươi là vị tỷ tỷ kia!"

      Nghe tiếng của nàng, tất cả mọi người dừng chân lại có chút khó hiểu, Bán Cần cũng theo bản năng ngẩng đầu nhìn lại, thấy khuôn mặt bé kia kinh hỉ (kinh ngạc, vui vẻ) tươi cười với mình.

      "Này, này." Bé thấy bộ dáng của nàng cao hứng hơn, giơ tay bé lên, "Ngươi là nha đầu của tiểu thư biết hô phong hoán vũ kia!"

      Bán Cần nhìn nàng. Giật mình.

      Trong mưa, miếu đổ nát, lão giả cùng tiểu đồng thèm ăn bánh đậu đỏ.

      Chỉ là lúc này, chỉ có mình nữ đồng, lão giả, bên người nàng cũng còn tiểu thư nữa rồi.

      Nhất thời Bán Cần có chút buồn bã.

      "Là ngươi nha." Nàng . Nhịn được lộ ra khuôn mặt tươi cười."Tiểu muội muội, ngươi cũng đến Kinh Thành rồi a."

      cao hứng gật đầu, quýnh lên lôi kéo tay nàng.

      "Tỷ tỷ, tỷ tỷ này là ta cùng ông nội, ở đường gặp được, khả lợi hại, trời mưa, còn có thể làm đồ ăn ngon." Giọng nàng trẻ con ngây thơ .

      Ở đây bọn nữ tử biết bé này là đường từ nam đến bắc mà đến, loại này đường gặp lại tuy rằng nhiều lắm, nhưng cũng phải thể gặp. Vì thế liếc mắt nhìn Bán Cần cái, để ý lắm.

      Nữ tử lôi kéo bé hơi gật đầu với Bán Cần, xem như chào hỏi.

      Bán Cần vội hoàn lễ.

      "Tỷ tỷ, ngươi gọi là gì a, ngươi ở nơi nào a, ta gọi là Đan Nương, ta ở tại. . . ." Bé rất là kích động .

      Lời còn chưa dứt lời, bị nữ tử nhàng kéo lại, lời bé bị cắt đứt.

      Mà nha đầu bên này cũng thúc giục.

      "Bán Cần, nhanh lên, công tử chờ." Nàng .

      Hai bên nhà đều hợp ý, Bán Cần cùng bọn nữ tử này lại thi lễ, để lại bé lưu luyến tự cất bước rời .

      Giống như ở đường, gặp quen biết cười, cuối cùng vẫn phải chia tay.

      "Đan Nương nhà chúng ta cũng có người quen cũ rồi."

      Bọn nữ tử đồng hành trêu ghẹo tiểu nương.

      có chút đắc ý, vào Kinh Thành, rời hoàn cảnh sống từ , đối với đứa bé này mà , là có chút tịch mịch độc, nhất là ông nội còn bệnh rồi. . . .

      Ông nội!

      Nghĩ đến ông nội, bé có chút vội vàng.

      "Mau trở lại nhà, mau trở lại nhà, ta muốn cho ông nội." Nàng cao hứng .

      Nghe nàng nhắc tới ông nội, mặt mấy nữ nhân đều lên vài phần ưu thương, vuốt ve đầu bé , xuống lầu lên xe.

      Xe ngựa qua ngã tư đường, quẹo vào cái ngõ yên lặng, dừng ở căn nhà nhìn như nhà dân bình thường.

      Phòng ốc bình thường, người ra nghênh đón ít, khí thế cũng .

      giãy khỏi tay vú già.

      "Ta tìm ông nội." Nàng , chạy tới cái sân.

      Vú già vội đuổi theo.

      Người bé nhắn, nhan chóng bỏ xa vú già chạy vào cái sân, va phải người, người nọ nhanh tay lẹ mắt bắt lấy nàng, nàng mới bị ngã.

      Dù là như thế, cũng làm cho bé đỏ cả mũi, rưng rưng nước mắt.

      "Thứ tội thứ tội, lão phu thấy được Tiểu tiểu thư." ông lão đầu bạc run rẩy vội nhận lỗi.

      Nam tử cạnh ông lão vẻ mặt nghiêm túc.

      "Đan Nương, vô lễ." trầm giọng quát.

      Trần gia gia giáo nghiêm khắc, bất luận nam nữ đều là bốn tuổi học vỡ lòng, giờ đây Đan Nương vừa tròn năm tuổi muốn biết được lễ nghi rồi, thấy phụ thân hờn giận, Đan Nương vội đúng mực thi lễ.

      "Là Đan Nương thất lễ."Nàng thưa dạ .

      Ông lão mỉm cười vuốt râu gật đầu.

      Trần Thiệu sắc mặt hơi xuống.

      "Phụ thân, con muốn thăm ông nội." Đan Nương nhìn vẻ mặt phụ thân vội .

      "Đừng , ông nội mới uống thuốc, cần đánh thức ông." Trần Thiệu , nhìn thấy vú già cuối cùng cũng tới khoát tay, "Mang tiểu thư xuống."

      Nhóm vú già bước lên phía trước giữ chặt bé , vừa ôm vừa liên tục khuyên giải.

      Trần Thiệu nhàng thở dài.

      Ông lão nhìn , suy nghĩ khắc, đưa tay.

      Gã sai vặt theo phía sau lập tức lấy hồm thuốc, ông lão lấy từ giữa ra cái bình sứ, đưa cho Trần Thiệu.

      "Này ngươi dùng." .

      Sắc mặt Trần Thiệu lên kinh hỉ, theo bản năng cầm tay ông lão.

      "Lý thái y, thuốc này là vì cha ta. . . ." run giọng hỏi.

      Ông lão lắc đầu.

      "Là cho ngươi dùng." , đem bình sứ đặt ở trong tay Trần Thiệu, hạ giọng."Trần đại nhân quá lo lắng, phải bảo trọng a, thuốc này có thể điều dưỡng tinh khí, giúp đại nhân bổ sung sinh lực do ăn ngủ."

      rồi lại vỗ vỗ cánh tay Trần Thiệu.

      "Đại nhân, phải ổn định." .

      Đối mặt với người nhà bệnh nhân. thái y phải là khuyên bảo trọng nén bi thương, mà là phải ổn định, nghe có chút quái dị, chỉ là Trần Thiệu lại là người thông minh.

      Bệnh phụ thân lúc ban đầu là do đột nhiên ngã, tuổi già chỉ sợ nhất là bị thương gân cốt, chỉ may mắn là ông chỉ bị trầy xước chút da, mấy đại phu xem rồi đều điều dưỡng khỏi.

      Lại nghĩ rằng, lần này nghỉ dưỡng chỉ tốt lên, ngược lại lại quá nặng rồi.

      Lúc đầu đứng được, ngay sau đó liền mất tri giác. Rất nhanh đại tiểu tiện thể tự chủ, cho tới bây giờ nửa ngày hôn mê.

      lão giả tinh thần phấn chấn, chịu ngồi yên đến người nằm hôn mê chờ chết giường, trong thời gian ngắn ngủn nửa tháng, này quá nhanh rồi! Quá đột nhiên!

      Đủ các loại thầy thuốc mời, ngay cả nguyên nhân phát bệnh đều thể . Đến cuối cùng. Trần Thiệu cũng dám dễ dàng mời đại phu rồi.

      Bởi vì, tin tức phụ thân bệnh nặng truyền ra, chuyện sắp có đại tang được đem ra bàn luận, nghe có người tâu với Hoàng Đế chuẩn bị tiến cử tiếp nhận công việc của rồi.

      Mới trở lại Kinh Thành, còn bắt đầu triển khai kế hoạch lớn, lại rời , nếu lần này rời , ba năm, ba năm, nhân sinh có mấy ba năm!

      Sao cam tâm. Sao cam tâm.

      Phụ thân bệnh, tiền đồ của mình, tiền đồ Trần gia, ngày đêm tra tấn làm cho người nho nhã văn sĩ như Trần Thiệu suy sụp.

      Loại bộ dáng này để cho người ngoài thấy, tất nhiên càng đồn đãi mạnh hơn.

      Trần Thiệu nắm chặt bình sứ trong tay, thuốc này là để cho bảo trì tinh thần, suy sụp.

      thái y, nghĩ tới điều này?

      Trần Thiệu nhìn qua, bóng lưng ông lão ở ngoài cửa, có chút run rẩy.

      Là được ai nhờ vả vội tới dặn dò ?

      Ổn định, ổn định.

      Trần Thiệu nắm chặt bình sứ ngưng thần suy nghĩ hồi lâu chưa động.

      Thân ảnh nho thừa dịp đầy tớ bưng chén thuốc ra ngoài chạy vào bên trong.

      Bên trong vị thuốc đông y, cùng với mùi hôi thối hỗn tạp, Đan Nương cũng thèm để ý, mà là vội vàng nhìn vào sau màn trướng, giường có ông cụ ngủ yên.

      "Ông nội, ông nội." Đan Nương gọi, rón ra rón rén qua.

      giường ông cụ mặc hai tầng áo ngủ bằng gấm nhắm mắt tiếng động, khẽ nhếch miệng thở khò khè, cho người khác còn sống.

      Đan Nương bệnh cùng chết, nàng chỉ biết là là ông nội mệt mỏi cho nên phải nghỉ ngơi nhiều, lúc này liền ngồi chồm hỗm ở bên giường, đưa tay giơ Con Rối trong tay lên.

      "Ông nội, ông nội, ông xem cháu mua cái gì." Nàng .

      Tiếng bé thanh thúy, ông cụ từ từ tỉnh lại, quay đầu hai mắt đục nhìn qua, đây là thời điểm thanh tỉnh khó có được của ông.

      cao hứng, có thể chứng kiến cháu mình.

      "A, Đan Nương. ." Ông phát ra tiếng khàn khàn.

      thấy ông nội tỉnh càng cao hứng, ríu rít cấp kể cho ông nội nghe về chuyện phố xá, ăn cái gì chơi cái gì.

      "Ông nội, ông tốt hơn chưa" Nàng lắc lắ cánh tayc ông nội, ánh mắt tha thiết , "Đến mười lăm hội đèn, cháu muốn ông nội cõng xem, ông nội có thể đưa cháu lên cao cao."

      Trong đôi mắt đục chảy xuống hai hàng nước mắt.

      Ông rất hiểu , Đan Nương, ông nội, thể cùng con ngắm đèn rồi, ông nội, thể tiếp tục ở cùng con rồi. . .

      "A, đúng rồi, ông nội, hôm nay cháu nhìn thấy vị tỷ tỷ kia rồi." Đan Nương , đưa tay buông Con Rối xuống, "Vị tỷ tỷ cho cháu ăn bánh đậu đỏ."

      Lão giả sửng sốt.

      Bánh đậu đỏ. . .

      "Ông nội, ông còn nhớ chứ, lúc trời mưa, chúng ta trú mưa, tiểu thư kia trời tạnh mưa, tiểu thư, nha đầu của tiểu thư đó, cho cháu bánh đậu đỏ, ăn đặc biệt ngon."

      Lời hỗn loạn, nghĩ thế nào thế ấy, hề có kết cấu.

      Nhưng lão giả hiểu được

      Tiểu thư. . .

      Tiểu thư!

      Lão trượng, bệnh người phải nhanh trị chút. . .

      thanh như nổ vang ở bên tai, lão giả vội nâng người lên, nhưng vô lực, chính là giơ tay lên, bên trong cổ họng phát ra tiếng Ôi Ôi.

      "Tiểu thư kia!" Ông khàn giọng kêu.

      bị hoảng sợ, ngơ ngác nhìn ông nội giãy dụa biết phải làm sao, người ngoài cửa nghe được động tĩnh chạy vào, Trần Thiệu cũng vào, thấy sắc mặt phụ thân trắng bệch, hai mắt trừng lớn, toàn thân nhất thời đổ mồ hôi lạnh.

      được sao. . . Nhanh như vậy. . .

      Đầu óc nhất thời trống rỗng.

      "Phụ thân." chạy qua nắm lấy tay phụ thân.

      Tay phụ thân cũng nắm chặt lấy tay , dùng hết sức bình sinh.

      "Tam Lang, tiểu thư kia . ." nhìn đứa con, dùng hết khí lực hô, "Cứu mạng!"
      Phong Vũ YênTuyết Liên thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      53. Chương 14: Luận đạo

      Mang hộp đựng thức ăn lên, Bán Cần thi lễ lui ra phía sau vài bước ngồi chồm hỗm sau lưng Chu Lục Lang.

      "Ăn , lần trước ngươi nếm qua ở chỗ ta, chính là món này." Chu Lục Lang .

      Tần công tử ngồi ở đối diện nở nụ cười, phẩy tay áo đưa tay lấy miếng vàng óng bên trong đĩa trước mặt bỏ vào trong miệng, tán thưởng gật đầu.

      "Đúng vậy, quả nhiên tinh diệu, làm như thế nào?" hỏi Chu Lục Lang, mà là hỏi Bán Cần.

      "Vâng, chính là dùng sợi mỳ, trộn với mật nhào thêm chút." Bán Cần cúi đầu .

      "Chẳng qua là chút đồ ăn, cũng vội vã ăn." Chu Lục Lang có chút khinh thường , "San tử, (Cái này tớ giải thích nên giờ để nguyên nhé) chớ để phụ thân ngươi ngươi mê muội mất cả ý chí."

      Tần Công tử nở nụ cười, lắc đầu, mặt lại ăn miếng.

      " chút đồ ăn? Ăn phải là việc ." , "Chỉ bỏ thêm mật đường, trộn nhiều hơn, liền khác hẳn so với trước kia chúng ta ăn, sao ta và ngươi nghĩ tới?"

      "Ta cũng phải đầu bếp nữ." Chu Lục Lang vừa xuy vừa .

      Tần Công tử lắc đầu.

      "Cũng phải." , "Kkhông dụng tâm mà thôi, nếu dụng tâm, sống ăn ở lại nằm đều có thể giống người thường."

      "Dụng tâm những chuyện đó, có năng lực sao? Chuyện vặt vãnh mà thôi." Chu Lục Lang dè bỉu như trước.

      "Lại , có thể dụng tâm ở việc như thế, có thể thấy được kỳ tài." Tần Công tử cười ."Việc nhỉ việc lớn, đều là , tích tiểu thành việc cũng nên xem . phải có câu nhìn việc biết việc lớn sao?"

      Chu Lục Lang bưng ly rượu lên uống hơi cạn sạch, đem đĩa đồ ăn trước mặt đẩy tới trước mặt Tần Công tử.

      "Ăn, ăn, toàn bộ cho ngươi ăn, mau ăn, ngăn chặn miệng của ngươi." , "Ta là tự tìm tội chịu ngươi giảng ba cái thứ lý luận vớ vẩn! Ta biết tính ngươi giống mấy lão hòa thượng kia thấy người liền truyền kinh giảng đạo!"

      Tần Công tử giọng cao cười to.

      "Cái gì gọi là vô lý, đây là các ngươi biết mình vô lý thể tự bào chữa thôi, các ngươi, chỉ thấy người khác sai. Cũng tự nhận mình sai." cười .

      "Dừng. Dừng . Ngươi nếu tiếp tục cằn nhằn, ta ngay." Chu Lục Lang ra vẻ phiền não kêu.

      xong lại quay đầu nhìn Bán Cần.

      "Đều tại ngươi làm cái này, gặp phiền toái." quát.

      Đây là công tử ở cùng mình hay giỡn. Chỉ có coi trọng mình mới có thể tùy ý đối mình như thế, Bán Cần vui mừng cúi đầu.

      "Vâng, là lỗi của nô tì." Nàng thi lễ .

      Tần Công tử cười cũng uống rượu.

      "Bán Cần, món này gọi là gì?" hỏi.

      Bán Cần cúi đầu, bên tai quanh quẩn đoạn đối thoại tương tự.

      "Tiểu thư, món này gọi là gì?"

      "Ta, biết. ."

      thanh như quanh quẩn.

      "Nô tì, biết." Nàng .

      Tần Công tử nhìn nàng.

      " biết?" hỏi, có chút kỳ quái.

      Chu Lục Lang kiên nhẫn lên tiếng.

      " phải là món ăn, lấy đâu ra tên." .

      Đúng vậy. Nhưng, vì cái gì nha đầu kia có tên, mà là , biết tên?

      Chẳng lẽ ý là nó có tên, có tên, như vậy đúng là có chủ nhân.

      Chủ nhân của nó, phải nha đầu này?

      Vậy là ai?

      Tần Công tử mở miệng muốn hỏi, Chu Lục Lang ngắt lời .

      "Ta là tới tìm ngươi uống rượu, phải tới tìm ngươi đàm thực luận đạo, buồn chết người rồi." Chu Lục Lang nhấc bầu rượu đưa cho kiên nhẫn .

      Đem đàm thi sửa thành đàm thực, chuẩn xác!

      Tần Công tử cười ha ha, cái này cũng chính là vì cái gì người trí thức quân nhân, người què thiếu niên cường tráng, hai người hoàn toàn phù hợp lại thân thiết với nhau từ .

      Thô trung có tế, nhã trung có tục, (Cái này ai biết edit giùm ạ) có chuyện mà , sau đó ở chung.

      Tần Công tử cầm lấy bầu rượu trực tiếp ngửa đầu uống.

      Chu Lục Lang vỗ tay.

      "Lúc này mới đúng rồi." cười .

      Rượu quá ba tuần, hai người đều say, cao hứng, Chu Lục Lang đề nghị ra ngoài thành cưỡi ngựa ngắm cảnh, Tần Công tử bệnh tật thể tự đường, cưỡi ngựa có thể tạm thời hưởng thụ tự do, cho nên cũng cưỡi ngựa, hai người ăn nhịp với nhau, gã sai vặt tiếp đón xuống lầu rời tửu lâu.

      Bán Cần được phép theo.

      "Ta biết cưỡi ngựa a." Nàng có chút vui mừng lại yên .

      "Sợ cái gì, nhờ công tử dạy ngươi." nha đầu khác cười hì hì .

      Bán Cần đỏ mặt, cùng nha đầu kia vui đùa ầm ĩ.

      đường nhiều người nhiều xe, bọn họ thiếu niên tuấn mỹ, tỳ nữ xinh đẹp khiến mọi người nhìn chăm chú.

      Xe ngựa bao lâu, chợt nghe phía trước có tiếng quát tháo, đám người hiếu kỳ vội tản ra, tạo ra con đường.

      "Là ai?" Chu Lục Lang nhíu mày, thấy người khác hoảng loạn, có chút để ý, "Gia vội vàng ngoài thành, được trì hoãn ta ."

      phóng ngựa , Tần Công tử trong xe ngựa phía trước vội nhấc màn xe xua tay với .

      "Là Tấn An Quận Vương." .

      Chu Lục Lang cảm giác say mất ít, xoay người xuống ngựa, cùng mọi người né tránh ven đường.

      Bán Cần ở phía sau, nhìn thấy Tần công tử oai hùng thông minh cao nhã có thái độ cung kính như thế, rất là kinh ngạc.

      Ở trong mắt nàng, hai người này ước chừng chính là người lợi hại nhất đời rồi, người có thể làm cho bọn họ cung kính như thế, là ai?

      " là quan to sao?" Nàng nhịn được thấp giọng hỏi nha đầu bên cạnh.

      Quả nhiên là tiểu nha đầu nhà quê .

      "Là Quận Vương, chính là thân thích của Hoàng Đế." Nha đầu thấp giọng .

      Bán Cần giật mình ừ tiếng, là hoàng thân quốc thích a, là người tôn quý nhất thiên hạ này a.

      Xa giá Quận Vương tới trước mắt, người xung quanh đều rối loạn chen, sôi nổi quan sát xung quanh.

      Có thể nhìn thấy hoàng thân quốc thích đâu, Kinh Thành quả nhiên rất lợi hại, Bán Cần mang theo kích động cũng cà nhắc nhìn lại.

      chiếc xe ngựa có dấu ấn hoàng gia, thị vệ vẻ mặt uy nghiêm mang theo sát khí. Xe lại, Qua rèm che có thể thấy được người ngồi ngay ngắn.

      Khuôn mặt nhìn ngang, Tóc búi ngọc quan, mơ hồ thấy khuôn mặt. Mũi cao thẳng.

      Nhoáng lên cái mà qua, Bán Cần thấy cái gì.

      Sao có thể thấy ràng, còn cách rèm che.

      Xa giá xa lúc, phố xá khôi phục lại náo nhiệt.

      Bán Cần cùng nha đầu qua, theo sát ở bên cạnh xe ngựa Tần Công tử.

      "Nhìn thêm lúc, dính ít phúc khí." Tần Công tử .

      Chu Lục Lang ở ngựa lắc đầu.

      "Đó là phúc của nữ tử, nam nhi chúng ta xem náo nhiệt làm gì." , mỉm cười.

      Tấn An Quận Vương là con cả Tú Vương , còn theo cha tiến cung, bị hoàng hậu lúc ấy bế. Ít ngày nữa sau hoàng hậu có có bầu. Con nối dõi gian nan có được khiến Hoàng Đế cùng Thái hậu mừng rỡ. Sau hoàng hậu sinh hạ hoàng tử, chỉ tiếc ba tháng chết yểu, đến năm sau. Tấn An Quận Vương lại vào kinh, bị quý phi ôm, lâu sau quý phi thế nhưng cũng có bầu, Thái hậu cùng Hoàng Đế mừng rỡ, từ đó cho rằng Tấn An Quận Vương là phúc tinh, liền đem Tấn An Quận Vương năm tuổi ở lại trong cung nuôi nấng, đến nay mười năm.

      Sau mười tuổi thể lại tùy ý ở trước mặt phi tần, chỉ nuôi dưỡng ở dưới Thái hậu, biết là trùng hợp hay còn là cái gì, con nối dõi Hoàng Đế quả nhiên thông thuận. Đến nay có mười đứa con, tuy rằng trong đó chỉ có hai vị hoàng tử, chỉ là đối với Hoàng Đế qua tuổi bốn mươi mới có thể làm phụ thân mà rất vừa lòng rồi.

      Tấn An Quận Vương bởi vậy bị chịu ân sủng, ở phi tần quý nhân vinh dự gọi là Tống Tử đồng tử.

      Đứa bé này được danh hiệu vui mừng cười, nếu là Quận Vương bị dưỡng ở trong cung, sắp trưởng thành, cười như vậy.

      Chẳng qua nghe , Tấn An Quận Vương bị đuổi về đất phong rồi.

      ", lại tiếp, cũng là người đáng thương." Tần Công tử thào , nhìn xa giá xa.

      Việc Hoàng gia tốt nhất bàn luận, đoàn người rất nhanh ra khỏi cửa thành.

      bao lâu sau khi Chu Lục Lang Tần Công tử rời tửu lâu, bảy tám người kinh hoàng xông tới, dọa chủ quán tiểu nhị nhảy dựng.

      "Khách quan . . ." Mọi người vội đến hỏi.

      Nam quản cầm đầu giơ tay lên.

      Chủ quán nhanh tay lẹ mắt đưa tay bắt được bạc quăng tới.

      Cừ , ra tay xa xỉ a.

      "Khách quan có cái gì phân phó?" mặt mày chủ quán lập tức hớn hở , vừa nhìn những người trước mặt, trong đó còn có hai nữ tử xinh đẹp cùng với nữ đồng.

      "Chúng ta phải tìm người." nữ tử nắm bé tới .

      Mà lúc này ở Giang Châu, trong Huyền Diệu Quan, ngăn cách với thế gian ồn ào.

      "Bán Cần."

      Dưới tàng cây, Trình Kiều Nương , vươn tay.

      Nha đầu đem cành cây, lấy tay khăn đưa qua.

      Trình Kiều Nương tiếp nhận, chậm rãi ngồi ở bồ đoàn, nha đầu có chút khẩn trương nhìn.

      mặt đất ướt át, theo nhánh cây lay động, chữ run rẩy xuất .

      Tuy rằng nhận biết là chữ gì, chỉ nha đầu cũng biết đây là chữ.

      "Tiểu thư, tiểu thư, viết ra rồi, viết ra rồi."Nàng nhịn được hô.

      Trình Kiều Nương vững vàng thu nét bút cuối cùng, tay mới run rẩy, nàng thở hắt ra, lại thử viết chữ thứ hai tay liền khống chế nổi rồi, run rẩy, chữ thành chữ.

      Trình Kiều Nương ngồi thẳng người, đem nhánh cây ở trong tay quơ quơ.

      " được, được." Nàng .

      "Tiểu thư, có thể viết chữ rồi, tốt rồi, ngày mai có thể viết hai chữ rồi." Nha đầu thấp người ở trước mặt nàng ngồi xổm xuống, đỡ tay của nàng cao hứng , " vội, vội."

      Trình Kiều Nương mỉm cười.

      "Ta vội." Nàng , dùng nhánh cây chỉ vào chữ mặt đất tự, "Ta là ,chữ này, viết, được."

      Nha đầu lại nhìn chữ mặt đất, ngay ngắn, nhìn rất tốt a.

      "Nhìn rất đẹp a." Nàng , "Viết hoàn hảo hơn so với các công tử trong nhà."

      Trình Kiều Nương dùng nhánh cây gõ đầu vai của nàng, ngẩng đầu nhìn trời, đáng tiếc có tâm cười to nhưng tiếng động.

      Nàng chậm rãi thu hồi tầm mắt.

      "Tiểu thư, đây là chữ gì?" Nha đầu hỏi.

      "Rất." Trình Kiều Nương .

      "Rất?" Nha đầu lặp lại lần, giật mình, "Có phải hay rất thái bình?"

      Trình Kiều Nương gật gật đầu.

      " tốt quá, tiểu thư luyện tốt, luyện tốt mình viết biển hiệu." Nha đầu vỗ tay , "Thái bình, thái bình, tên tốt a, ý là khẩn cầu thái bình sao?"

      " phải." Trình Kiều Nương , "Là ta thích ăn bánh mỳ thái bình."

      54. Chương 15: An bài

      Bánh mỳ thái bình?

      Nha đầu ngẩn ra chợt cười khanh khách đứng lên, ngồi cười được ngã ngồi dưới đất.

      Tốt, tiểu thư, chiều hôm nay chúng ta ăn Bánh mỳ thái bình , em các đạo giúp ta mua gan heo." Nàng .

      Trình Kiều Nương được.

      Ngoài cửa viện Tôn quan chủ lại đây, nhìn thấy dưới tàng cây hòe già trước mắ, nữ tử áo khoác xanh xõa tóc ngồi ngay ngắn bình yên, dưới gối ngồi chồm hỗm nha đầu mặc váy hoa hé miệng cười, giống như bức tranh nữ tử ngắm cảnh thu.

      Bên trong cành lá xanh tươi, nha đầu cười xinh đẹp quần áo ánh lên sắc ngọc phải là tiêu điểm, mà là nữ tử đờ đẫn vô ba kia.

      Nàng thất thần ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn khắc, như này, sao Trình gia lại để ý?

      "Thiên Tôn Vô Lượng." Nàng thi lễ .

      Trình Kiều Nương cùng nha đầu nhìn qua, gật đầu hoàn lễ.

      "Tiểu thư, qua vài ngày bên kia ổn rồi, tiểu thư nhìn cái, còn có cái gì phải tu sửa." Tôn quan chủ .

      "Được." Trình Kiều Nương .

      Tiểu Huyền Diệu quan trải qua tu sửa rực rỡ hẳn lên, điện phủ tiền viện cũng có vẻ đầy đủ, chỗ ở hậu viện thanh nhã.

      Đứng ở cửa viện, nha đầu có chút hốt hoảng, ngay tại đêm sấm sét ấy, nàng run rẩy nằm úp sấp cây thang leo lên đỉnh trong mưa gió, tựa như ngay sau đó chết , nhưng mưa gió thương tình, nàng còn sống như trước, mà những người, những việc là ác mộng của nàng đều còn nữa.

      Bốn phía đình bồi thêm đất mới, trồng thêm mảnh rùng trúc, gió thu thổi tới sàn sạt rung động.

      Bên tai truyền đến tiếng Tôn quan chủ cùng Trình Kiều Nương.

      "Người xem thế này được chưa? Muốn thêm hoa cỏ gì nữa ?" Tôn quan chủ cung kính hỏi.

      "Được rồi." Trình Kiều Nương .

      Nha đầu hồi thần, đỡ Trình Kiều Nương trước. Lúc này hai tiểu đồng chạy đến, người cung kính để cái đệm ở trong đình.

      " Mời Tiểu thư ngồi." Nàng biết vâng lời .

      Từ khi Tiểu Huyền Diệu quan xảy ra chuyện, Trình Kiều Nương cùng nha đầu chuyển đến ở dưới chân núi, hai tiểu đồng này đương nhiên cũng theo. Sau lại bởi vì trông coi người tu sửa, Tôn quan chủ cần người ở đây, hai người liền xung phong nhận việc lại đây hỗ trợ.

      "Mấy ngày nay đều là Diệu Vuân, Diệu Linh hai người quét tước chà lau." Tôn quan chủ cười .

      Hai tiểu đồng cúi đầu sợ hãi đứng ở bên.

      Đáng thương, bị nữ nhân kia tùy tay nhặt được, nuôi như con chó, con mèo, cao hứng để ý tới, mất hứng nâng tay đánh há mồm mắng.

      Thiên Tôn Vô Lượng (Câu này là câu cửa miệng như nhà sư "Adi đà phật"), tai họa này rốt cục chết, Tôn quan chủ cảm thán . Về sau theo vị tiểu thư này. có ngày lành.

      "Tiểu thư. các nàng vốn là người nơi nà, an bài thế nào do tiểu thư làm chủ." Nàng .

      Về sau Tiểu Huyền Diệu quan đương nhiên là nơi ở của Trình Kiều Nương, nếu tu đạo. Tiểu đồng đương nhiên phải cùng mình dưới chân núi, Chẳng qua bên Trình Kiều Nương này nhiều người này hầu hạ cũng hẳn là được.

      Trình Kiều Nương nhìn hai tiểu đồng.

      "Được, để ta an bài." Nàng .

      Hai tiểu đồng hơi hơi ngẩng đầu liếc nhau, trong mắt đều là kinh hỉ.

      "Tiểu thư, đa tạ tiểu thư cứu mạng." Các nàng quỳ sụp xuống dập đầu .

      Có thể theo tiểu thư này, cuối cùng cũng đến ngày lành!

      Các nàng rốt cục có thể đợi đến ngày lành rồi!

      Tôn quan chủ cũng mỉm cười gật đầu.

      "Tôn quan chủ." Trình Kiều Nương nhìn về phía nàng, "Ngươi có đạo quán quen biết nào ?"

      Tôn quan chủ sửng sốt.

      "Có." Nàng gật đầu .

      "Đem hai người các nàng đưa ." Trình Kiều Nương .

      Cái gì?

      Hai tiểu đồng ngạc nhiên ngẩng đầu, Tôn quan chủ cùng nha đầu cũng đều rất là giật mình.

      Vì cái gì?

      "Tiểu thư, tiểu thư, chúng ta có sai người cứ trách phạt. cần đuổi chúng ta , cần đuổi chúng ta ." Hai người nhất tề dập đầu khóc ròng .

      "Kỳ , cũng thể tính các ngươi có sai." Trình Kiều Nương , ngồi ở đình bên trong vẻ mặt vẫn đờ đẫn, "Người đều phải nghĩ biện pháp còn sống, đều phải vì mình đánh cuộc phen, hợp lại liều mạng, con kiến còn sống tạm bợ, cho nên, chuyện các ngươi làm, cũng thể tính là sai."

      Có ý tứ gì?

      Tôn quan chủ lại khó hiểu, khỏi nhìn nha đầu.

      Nhưng vẻ mặt nha đầu nhưng cũng mờ mịt.

      "Tiểu thư, tiểu thư, chúng ta, chúng ta làm cái gì sai?" tiểu đồng ngẩng đầu khóc ròng , mặt đầy ủy khuất, "Lúc trước bị quan chủ này nhận nuôi chúng ta cũng được làm chủ, theo nàng, chúng ta là ngày ngày được an tâm, cũng dám học tâm địa như nàng, tiểu thư, tiểu thư minh giám."

      Các nàng lời này, nhìn Trình Kiều Nương rồi, mà là nhìn nha đầu cùng Tôn quan chủ.

      Đó là ngốc tử a, hỉ giận chừng, cái gì đều hiểu, nhưngnha đầu kia cùng Tôn quan chủ đương nhiên là biết, tuy rằng ngốc tử này là chủ nhân, nhưng cuối cùng quyết định vẫn là hai người này .

      Nha đầu cùng Tôn quan chủ nhìn các nàng khóc như thế, trong lòng rầu rĩ.

      Đúng vậy, hai đứa này mặc dù là đồ đệ nữ nhân kia, chỉ tuổi còn quá , cũng còn làm cái gì sống tạm được việc, nếu bởi vì chuyện này mà chán ghét phải đuổi các nàng , là đáng thương.

      Tôn quan chủ chần chờ muốn .

      "Ngày ấy, là các ngươi đẩy cửa viện của ta, dẫn nam nhân kia vào ?" Trình Kiều Nương .

      Lời vừa ra, hai tiểu đồng ngã ngồi dưới đất, mặt đầy kinh hãi.

      Nàng làm sao biết? nàng phải ngốc tử sao?

      Nha đầu nhất thời biến sắc.

      Nàng nhớ ngày đó quả cửa viện mở, còn tưởng rằng là tặc tử này tự mình mở cửa, hóa ra là có người giật dây!

      Nếu cửa viện mở, vậy tên tặc tử này cũng nổi lên tâm tư vào! Thấy cửa viện mở, thăm dò tâm tư cùng nhau, liền nhịn được, giống như mở lỗ hổng ở thân đê, cuối cùng khiến cho nước lũ cuồn cuộn.

      Thế nhưng, là có người, cố ý sắp đặt!

      Thế nhưng, phải tặc phụ (Nữ tặc ạ) này lòng dạ hiểm độc, mà là hai người sạch đáng thương này!

      Sao! Sao! Sao dám! Sao dám!

      "Các ngươi!" Nàng quát, cả người phát run, chỉ vào hai người này, thế nhưng ra lời.

      Tôn quan chủ dám tiếp nữa, biết mình nghe được chuyện nên nghe, lại thể tránh vội cúi đầu.

      Hai tiểu đồng lại khóc lớn, hướng về phía Trình Kiều Nương bang bang dập đầu.

      "Tiểu thư, tiểu thư, chúng ta phải, phải, tỷ tỷ của ta vẫn nhìn thấy, tức khắc phải gọi người, , làm cho. . ." Trong đó người khóc ròng .

      "Phải, các ngươi làm vô cùng tốt, cố ý làm cho nam nhân kia chọc giận ta, có thể để Trình gia ra tay trừng trị, lại kịp gọi người đến, miễn cho tình thể vãn hồi." Trình Kiều Nương , gật gật đầu, "Nghĩ đến các ngươi làm như vậy, cũng do cùng đường."

      Hai tiểu đồng khóc dập đầu, trong lòng an tâm chút.

      "Tiểu thư minh giám, tiểu thư minh giám." Các nàng khóc ròng .

      Lúc này là thực tâm thực lòng muốn minh giám.

      "Ta đương nhiên minh giám, nhưng là." Trình Kiều Nương nhìn các nàng, tiếp, "Ta là người thù dai."

      Hai tiểu đồng lại ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn nữ tử mặt chút thay đổi ngồi trong đình trước mặt.
      Phong Vũ YênTuyết Liên thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      55. Chương 16: Nghĩ nhiều

      Tôn quan chủ tới nha đầu ngồi ở dưới hành lang vội xua tay với nàng.

      Tôn quan chủ vội dừng bước.

      "Tiểu thư ngủ?" Nàng thấp giọng hỏi.

      Nha đầu gật gật đầu.

      "Thân mình tiểu thư tốt, tinh thần ổn, ban ngày phải ngủ nửa canh giờ." Nàng , tay ngừng may vá.

      Tôn quan chủ ừ tiếng.

      "Chẳng qua rốt cuộc là tốt lắm, từ từ chăm sóc càng ngày càng tốt." Nàng mỉm cười , " uổng công lúc trước Chu phu nhân mảnh thành kính."

      Nha đầu gật gật đầu.

      "Nếu phu nhân còn sống, chắc cao hứng lắm a." Nàng thở dài , quay đầu lại nhìn trong phòng.

      Tuổi mà bao nhiêu trí tuệ a, hơn nữa, bao nhiêu lợi hại a.

      "Hai tiểu đồng, đưa rồi." Tôn quan chủ , "Ta từng cùng quan chủ Bảo Nguyên Sơn đạo quán này, đồng môn tu đạo, tiểu thư yên tâm."

      Yên tâm, là người nào yên tâm?

      Nha đầu cúi đầu thêu thùa may vá vâng tiếng.

      Tôn quan chủ khách sáo nàng hai câu may vá tốt liền cáo từ, nha đầu cầm đồ may vá ngơ ngơ ngẩn ngẩn khắc, trong nhà truyền đến tiếng tất tất tác tác.

      "Tiểu thư." Nha đầu vội buông đồ xuống vào.

      Trình Kiều Nương ngồi sập.

      Nha đầu hầu hạ nàng ngồi xuống, uống chén nước, lại giúp nàng chải đầu.

      "Tiểu thư, quan chủ , đưa hai người kia ." Nha đầu .

      Trình Kiều Nương ừ tiếng, cúi đầu đọc sách.

      Trong phòng im lặng tiếng động.

      "Ngươi có phải cảm thấy được này hai tiểu đồng thực đáng thươnghay ?" Trình Kiều Nương hỏi.

      ", người đáng thương tất có chỗ đáng giận. các nàng vì mình an bài chu đáo, chính là vạn nhất đâu? Vạn nhất tiểu thư nếu có chuyện gì. . ." Nha đầu vội run giọng .

      tới đây dám tiếp, nghĩ cũng dám nghĩ, nhiều ngày hàng đêm ác mộng. Đều là vì thế.

      "Nếu là như thế, những người này đều sống được rồi." Trình Kiều Nương , mỉm cười.

      Nữ tử khuê các bị nhục nhã, chuyện mất thể diện như vậy, Trình gia nhất định đem toàn bộ người biết diệt khẩu.

      "Cho nên hai tiểu đồng này nhất định bên ngoài cẩn thận nhìn, vạn nhất kêu được các ngươi, nàng cũng xông tới." Trình Kiều Nương .

      Nha đầu vâng tiếng.

      "Lại tiếp, các nàng làm như vậy quả rất tồi." Trình Kiều Nương tay cầm sách , "Hai đứa , nhưng ra thông minh."

      Nha đầu có chút khó hiểu. Nhìn thấy Trình Kiều Nương.

      "Này. Tiểu thư. Thích hai tiểu đồng này?" Nàng hỏi.

      Trình Kiều Nương ngẩng đầu nhìn nàng.

      "Ta chỉ là ngốc tử, cũng phải kẻ điên." Nàng .

      Nha đầu nhịn được cười ra tiếng.

      "Tiểu thư, người lại chọc em." Nàng kêu.

      "Ta chọc ngươi. Ta rồi, ta rất thù dai." Trình Kiều Nương , đem trang sách lật qua, "Sao có thể đem người lợi dụng ta giữ ở bên người."

      Đúng vậy, hai tiểu thư muốn tánh mạng của họ.

      Hai tiểu đồng chính là bị đưa đến đạo quán khác mà thôi, là vận khí sai rồi.

      Nha đầu cúi đầu vâng tiếng.

      "Tiểu thư, cá mới mua, người xem ăn thế nào?" Nàng hỏi, giọng điệu thoải mái vui vẻ.

      "Cá gì?" Trình Kiều Nương hỏi.

      "Cá trắm đen lớn." Nha đầu .

      "Phòng bếp còn có cái gì?" Trình Kiều Nương lại hỏi.

      "Có mấy bó hành xanh, trứng. Còn có hôm qua núi ngắt ít nấm cùng mộc nhĩ." Nha đầu vừa nhẩm ngón tay vừa , "Còn có hai cái . . . ."

      "Tốt lắm." Trình Kiều Nương ngắt lời nàng, "Làm canh cá ."

      Nha đầu cao hứng gật đầu, ngồi chồm hỗm, còn chuẩn bị nghe dạy.

      Màn đêm buông xuống trong kinh thành Trần Thiệu Trần đại nhân rốt cục đợi cho quản gia trở về hỏi cụ thể và tỉ mỉ tình hình.

      "May là Lục Nương nhớ có người gọi tên nha đầu kia, tên này ra, lại vạn hạnh tiểu nhị cũng nghe được, bởi vì là nhà họ đến lại mang theo cái ăn, cho nên tiểu nhị sinh lòng căm giận nhớ kỹ." Quản gia cảm thán .

      Việc này có tính là người tốt có ông trời ủng hộ?

      Trần Thiệu nhắm mắt thầm nghĩ, trùng hợp như thế, lại trùng hợp như thế.

      "Như vậy hỏi thăm ra là tiểu thư nhà ai?" hỏi.

      "Lúc ấy bên trong ghế lô chỉ có hai công tử." Quản gia .

      Công tử? Phụ thân phải nha đầu kia theo vị tiểu thư sao? là tiểu thư chỉ tầm mười bốn mười lăm tuổi ? Sao lại thành công tử?

      Trần Thiệu nhíu mày.

      "Càng may là hai công tử này cũng là người trong kinh." Quản gia tiếp, " Chu gia Lục công tử, là người què tiểu Tần công tử, về phần vị Bán Cần kia là nha đầu nhà ai, tiểu nhị cũng biết."

      Chu gia, Tần gia.

      Trần Thiệu im lặng khắc.

      "Như thế, lấy bái thiếp của ta đến hỏi liền biết." .

      Quản gia đúng là ý này, hai nhà này phải dân chúng bình dân, nên tùy tiện tới cửa hỏi nha đầu nhà người ta, cho nên cầm danh thiếp lão gia thuận lợi hơn, vâng tiếng xoay người liền .

      Bởi vì vừa uống rượu, lại vừa cưỡi ngựa, sau khi Tần Công tử tắm rửa thay quần áo liền nằm xuống nghỉ tạm, gian ngoài bọn nha đầu thấp giọng chuyện kinh động đến .

      "Các ngươi mới vừa ai tới tìm ai?" còn cách rèm che hỏi.

      Bọn nha đầu bước nhanh lại, ở ngoài ngồi chồm hỗm.

      "Hồi công tử." Các nàng , "Là nhà Trần Thiệu Trần lão gia phái người tới hỏi nhà chúng ta có phải có nha đầu tên là Bán Cần, là kỳ quái, biết vì sao."

      Tần công tử ngồi phịch xuống.

      "Ai? Trần Thiệu?" hỏi, "Bán Cần?"

      Bọn nha đầu rất ít thấy công tử như thế, có chút kinh ngạc, chần chờ khắc xốc rèm lên.

      "Vâng, là danh thiếp Trần đại nhân, hỏi Bán Cần có phải là nha đầu nhà chúng ta." Nha đầu còn .

      Tần công tử trầm mặc khắc, đưa tay lấy quải trượng bên giường.

      " Chu gia." .

      tại?

      Nha đầu kinh ngạc nhìn bên ngoài chút.

      Tinh thần Chu Lục Lang mơ hồ, bị phụ thân kêu đến khi ở Diễn Võ Trường đánh quyền, cứ như vậy mồ hôi ướt đẫm đến.

      "Trời giá rét, gió lạnh." Chu mẫu đau lòng , thúc giục nha đầu lấy khăn lau lại.

      Chu phụ kiên nhẫn xua tay.

      "Các ngươi xuống." .

      Chu mẫu dám ý kiến, mang theo nha nụ hoa già lui ra ngoài.

      "Phụ thân, chuyện gì?" Chu Lục Lang mở miệng hỏi .

      "nha đầu Ngươi mang về đơn giản a." Chu phụ .

      Chu Lục Lang nhíu mày.

      "Lời cử chỉ cũng có chút đơn giản, chỉ nhìn kỹ, có vẻ như cũng có gì là đơn giản." .

      Người Chu gia có gì nấy, xong liền nhìn phụ thân.

      "Phụ thân có điều gì cứ ." .

      "Mới vừa rồi Trần Thiệu Trần đại nhân phái người đến đây." Chu phụ .

      Mắt Chu Lục Lang sáng lên, quan lớn nho sĩ như thế tới bái phóng Chu gia bọn ? Chẳng lẽ là vì chuyện lập Thái tử?

      Hoàng Đế tuổi tác cao, thân thể suy nhược nhiều bệnh, chuyện chọn Thái tử, lửa xém lông mày, hai hoàng tử, trong triều phe phái sôi nổi, người khác đối với loại này đều đau đầu thôi tránh kịp, chỉ Chu gia lại cho rằng đây là tốt cơ hội.

      Chỉ tiếc, võ tướng thấp, chức quan Chu gia lại là võ tướng trong thiên hạ, nếu phải ông nội dự kiến trước, năm đó vào kinh khi vừa mới thành danh, chỉ sợ trong kinh rộng lớn sớm ai biết Chu gia bọn là ai, như vậy thời khắc ai mượn sức bọn , sao lại nóng lòng muốn thử.

      nghĩ tới, đến phải đến, lúc đến lại là đại nhân lớn như thế.

      "Trần đại nhân hay là tuyển chọn?" Chu Lục Lang nhịn được kích động, ánh mắt tỏa sáng, "Là ai?"

      Như vậy hoặc có kéo bè cánh, mặc kệ với ai tức khắc muốn theo sau làm hồi .

      Từ xưa đến nay phú quý đều mưu cầu trong nguy hiểm, nhìn trước ngó sau sợ lang hổ cũng thể an toàn, hợp lại hồi, bất luận thành bại, đều là thống khoái.

      Chu phụ nhìn thấy bộ dáng đứa con có chút bật cười, nhưng nghĩ lại mình mới vừa nghe quản gia truyền đạt bái thiếp cũng là thần tháinhư vậy .

      "Lục Lang, ngươi suy nghĩ nhiều quá." lắc đầu , "Trần gia là tới để hỏi nha đầu."
      Phong Vũ YênTuyết Liên thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      56. Chương 17: Sai lầm rồi

      Chu Lục Lang sửng sốt.

      "Bán Cần?" hỏi, "Vì sao?"

      Chu phụ buông tay.

      " muốn hỏi ngươi." .

      nghĩ tới nha đầu kia thế nhưng được Trần đại nhân biết đến? Nha đầu kia, rốt cuộc còn có bao nhiêu chuyện thần kỳ chưa ?

      Vốn tưởng rằng chính là linh hoạt nhạy bén cho nên có thể giúp ngốc nhi ngàn dặm trở về nhà, cho nên cũng hỏi nhiều.

      "Ta hỏi nàng." Chu Lục Lang , xoay người muốn .

      Ngoài cửa, quản gia nghiêng ngả lảo đảo chạy vào.

      "Lão gia, Trần đại nhân đến nhà rồi." run giọng kêu.

      Lúc trước đưa bái thiếp hỏi, sau khi xác nhận, người liền tự mình đến rồi?

      Phụ tử Chu gia liếc nhau, kinh ngạc thôi.

      Nha đầu này, ngờ, quan trọng như vậy?

      Phụ tử Chu gia dám lạnh nhạt, vội vàng vào phòng khách, Trần đại nhân khoác áo choàng mang theo mũ trùm vội vàng rảo bước tiến lên phòng khách, phía sau còn theo lão bộc ôm nữ đồng.

      "Trần. . ." Chu phụ vội khom người đón chào.

      Mới vừa há mồm, bên này Trần đại nhân cởi mũ trùm xuống thi lễ cùng ông.

      "Xin tiểu thư quý phủ cứu mạng." .

      Cứu mạng?

      Chu phụ ngạc nhiên.

      "Tiểu thư nào?" hỏi.

      Ba huynh đệ có 7 nam 8 nữ, năm nữ lấy chồng, có có ba nữ, vẫn còn nằm trong tã lót .

      Nữ nhân thế nhưng còn có có thể cứu Trần gia?

      "Là tiểu thư mà nha đầu Bán Cần phụng dưỡng." Trần Thiệu .

      Tiểu thư Bán Cần phụng dưỡng ?

      "Chính là, Bán Cần phụng dưỡng chính là Lục Lang nhà ta a." Chu phụ , mặt nhìn về phía phòng khách ngoại."Đây, ngươi xem, nàng đến đây."

      Trần Thiệu quay đầu nhìn lại, thấy hai nha đầu tới. Dẫn nha đầu vội vàng mà đến, Chu Lục Lang cũng theo ra hành lang.

      thấy vậy vội vàng mà đến bên nha đầu, cao hứng vươn tay.

      "Tỷ tỷ." Nàng kêu.

      Bán Cần kinh ngạc, nghĩ tới ở trong nhà có thể gặp lại nữ đồng này.

      "Ngươi. . ." Nàng mở miệng, lại nghĩ đến công tử lão gia đều ở đây, vội cúi đầu thi lễ.

      "Tỷ tỷ, ông nội của ta muốn gặp ngươi." Bé chạy tới giữ chặt tay nàng .

      "Bán Cần nương, ngày đó mưa to trong miếu, ngươi cho tiểu thư nhà ta rượu hỏi bệnh lão giả, ngươi còn nhớ ?" Trần Thiệu tận mắt thấy phản ứng nữ nhân này cùng nha đầu Bán Cần. Xác nhận đích là quen biết cũ. Liền dám kéo dài. Lập tức hỏi.

      Bán Cần vốn đột nhiên gặp lại bé có chút mơ hồ, rồi đột nhiên thấy nam tử xa lạ hỏi lời này, khỏi ngây ngẩn cả người.

      Ngày đó. Mưa to, miếu đổ nát, xe ngựa chung đường, chủ tớ làm bạn, rượu, lặn lội gian nan.

      Bệnh của Tiểu thư còn nặng, mà mình cũng tiếp tục ở cùng tiểu thư.

      Nàng nghĩ đến chuyện cũ, đời này tưởng ai nhắc tới rồi, nhất thời trong mắt rơi lệ.

      "Ngài là?" Nàng run giọng hỏi.

      Trần Thiệu thấy nàng thừa nhận, trong lòng mừng rỡ.

      "Lão giả là cha ta, tiểu thư tuệ nhãn. Gia phụ ổn, giờ đây bệnh nặng thể đứng dậy, thỉnh tiểu thư cứu mạng." khom người thi lễ.

      Đối tiểu nha đầu thi lễ, có thể thấy được trong lòng Trần Thiệu vội vàng.

      Hai người này phen đối thoại, làm cho Phụ tử Chu gia nghe được có chút hồ đồ, Bán Cần cũng ngơ ngơ ngẩn ngẩn, lão giả, bệnh nặng, tiểu thư, nhất thời đầu óc rầm rầm.

      "Tiểu thư? Tiểu thư nào?" Nàng ngơ ngác .

      Mà Tần công tử lúc này cũng đuổi tới, nghe đến đó, trong lòng ầm ầm.

      rốt cục biết, vì cái gì vẫn cảm thấy có chút đúng, rốt cuộc là đúng chỗ nào rồi!

      "Chính là người dạy ngươi làm đồ ăn, cũng là người dạy ngươi làm tiên trà, chính là tiểu thư đường cùng ngươi làm bạn ngàn dặm trở về nhà." Tần công tử , cần gã sai vặt nâng, tự mình chống quải từng bước đến.

      Bên trong gian phòng, Chu Lục Lang Tần công tử, nhìn Bán Cần cúi đầu ngồi chồm hỗm trước mắt.

      "Lúc ấy gặp lại gặp, tiểu thư bệnh phải sớm trị, bởi vì ta phải thu chẩn phí, lão trượng này liền cười mà tin rồi , nghĩ tới, nghĩ tới là phát bệnh rồi." Nàng run giọng .

      "Khoan ." Chu Lục Lang cảm thấy được đầu óc có chút hồ đồ, ngắt lời Bán Cần, "Tiểu thư , tiểu thư , tiểu thư là tiểu thư nào ?"

      Tần công tử thở dài.

      "Lục Lang, ngươi chớ hồ đồ, ngươi biết là tiểu thư nào." .

      Chu Lục Lang lại cố chấp nhìn Bán Cần.

      "Là tiểu thư nhà ta a." Bán Cần đáp, nhìn Chu Lục Lang.

      "Cái ngốc tử kia?" Chu Lục Lang trừng mắt kêu, "Nàng biết chữa bệnh?"

      "Tiểu thư nhà ta, ngốc, chính là bệnh thôi, từ từ tốt lên." Bán Cần vội , mang theo vài phần thân thiết, "Đúng vậy, nàng biết xem bệnh, rất lợi hại rất lợi hại."

      Ánh mắt Chu Lục Lang kinh hãi.

      " bậy! Hoang đường!" phẩy tay áo quát.

      ngốc tử! ngốc tử! đùa gì vậy!

      Bán Cần bị quát run run dám nữa.

      "Bán Cần." Tần công tử tiếp lời , nhìn nha đầu kia hỏi, "Ta tới hỏi ngươi, các ngươi làm sao từ Tịnh Châu trở lại Giang Châu?"

      Bán Cần nhìn .

      "Chúng ta cứ vòng vo, cứ như vậy trở về a." Nàng .

      Thời điểm vừa trở về phải hỏi qua nàng chuyện này rồi? qua rồi a?

      "Vòng vo, tại sao lại vòng vo?" Tần công tử hỏi.

      "Vâng. . . Tiểu thư xem bệnh kiếm tiền." Bán Cần .

      " bậy!" Chu Lục Lang giận dữ đứng dậy quát, "Ngươi nha đầu kia sao rắp tâm hồ ngôn loạn ngữ như thế! các ngươi phải tiền do bà nội ta lưu lại sao?"

      Nguyên nhân chính là như thế, cho tới bây giờ hỏi qua, chuyện này có cái gì phải hỏi! phải việc trôi qua sao?

      Nha đầu kia, giờ đây dám hồ ngôn loạn ngữ!

      Bán Cần kinh hoàng nhìn , Bạch công tử vì sao phẫn nộ như thế, nhưng tựa như lại hiểu được gì đó.

      "Tiểu thư, vì sao chúng ta kiếm tiền? Ngoại Lão phu nhân cũng lưu tiền lại a? Nếu người biết xem bệnh, đây chẳng phải là việc mừng rỡ?"

      " cái kia, bọn họ tin."

      cái kia, bọn họ tin.

      Chu Lục Lang cao nhìn xuống nhìn nha đầu trước mắt này, nghe được những lời này, trước mắt dường như lên nữ tử.

      Ngày ấy tùy ý, nữ tử như Con Rối ngồi yên vô thần chậm rãi ở trước mắt ràng.

      Dường như chậm rãi đứng dậy, dường như so với cao hơn.

      cái kia, kẻ ngu dốt các ngươi tin.

      Miệng của nàng chợt lên tia trào phúng cười, liền như vậy cao nhìn xuống .

      tiếng trống vang lên trầm đục.

      Chu Lục Lang xoay người quyền đánh ở bình phong, thức bình phong rầm khuynh đảo, bọn nha đầu bên ngoài sợ tới mức nhịn được tiến vào, lại bị Chu Lục Lang mắng ra ngoài.

      "Bán Cần." Tần công tử thở dài nhìn thấy nha đầu sợ ngây người, "Ngươi gặp lão gia , cùng Trần đại nhân ăn ngay , tiểu thư nhà ngươi còn tại Giang Châu."

      Bán Cần vâng tiếng, nhìn thấy Chu Lục Lang phẫn nộ có chút sợ hãi còn có chút hiểu lòng chua xót, nàng cúi đầu bước nhanh ra ngoài.

      Dường như có cái gì sai lầm rồi. . .

      "Lục Lang, ngươi lần này đúng là sai lầm rồi." Tần công tử nhìn với Chu Lục Lang, lắc đầu.

      "Có cái gì sai?" Chu Lục Lang vừa hừ vừa , phất tay áo ngồi xuống, "Nàng lại với ta, sao ta biết nàng phải ngốc, ta cũng phải Thần Tiên."

      Tần công tử nhìn , chợt nở nụ cười.

      "Được, ta sai rồi, ngươi phải sai lầm rồi." , ý vị thâm trường nhìn Chu Lục Lang, "Ngươi, là chọc phiền toái lớn rồi."
      Phong Vũ YênTuyết Liên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :