1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Kiều Kiều Trọng Sinh - Vivian vivian

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Otaku Bi

      Otaku Bi Well-Known Member

      Bài viết:
      152
      Được thích:
      784
      93. Người nhau ở bên nhau, chỗ nào cũng được

      Edit: Otaku Bi


      Giang Phóng rất rất phiền muộn đối với chuyện này nha, vì cớ gì mà con nhà tiểu Bạch lại sinh sớm hơn bảo bảo nhà mình chứ, với Kiều Kiều bên nhau bao lâu rồi chứ! Ai!

      Đối với chuyện buồn rầu của Giang Phóng, Kiều Kiều vui sướng.

      Kiều Kiều đến thăm tiểu Náo Náo, nhóc con kia đúng là con nhóc thích khóc nhè, Kiều Kiều sống hai thế rồi mà chưa gặp đứa nào hay khóc như thế. Chẳng qua là chỉ đẩy cái chuông gió ở đầu thôi mà nhóc kia cũng khóc tướng lên, theo suy đoán của Phương Khuynh Nhan, thời gian yên lặng của nhóc nhóc thích có chút thanh nào cả. Nhưng mà chuông gió kêu xong, nhóc lại khóc tiếp. Phương Khuynh Nhan lại phân tích, chắc là nhóc ghét nó kêu vang đủ?

      Kiều Kiều ngã mất.

      Nhìn Phương Khuynh Nhan phiền muộn mặt nhăn mày nhó, Kiều Kiều cảm khái, nuôi con cũng chẳng dễ dàng tý nào đâu nha, vì sao em Kiều Mộc nhà hồi bé lại dễ nuôi thế nhỉ?

      Phương Khuynh Nhan , chắc chắn là trong thời gian mình mang thai làm tốt công tác giáo dục thai nhi, nhìn ấy nghiêm túc vấn đề này, Kiều Kiều lại muốn ngã lần nữa.

      Kiều Kiều nằm ở trong lòng Giang Phóng luyên thuyên những chuyện linh tinh. Giang Phóng yên lặng lắng nghe.

      "Vợ à, chúng mình cũng phải nỗ lực lên chứ, phải sinh bảo bảo, nhất định phải mạnh mẽ hơn nhóc con nhà cậu ta trăm lần mới được."

      " cái gì thế hả? Sao mà biết nhất định đứa nhà mình tốt hơn chứ?"

      "Em nhìn cha mẹ nó tốt đẹp thế nào à? Đến lúc đó chúng ta sinh con trai, để cho con của cậu ta phải chạy theo mông. Hừ, phải cho nó kết hôn sớm hơn mới được." Giang Phóng vẫn còn uất hận việc này lắm.

      "Sao lại nhất định là sinh con trai? Em sinh con được à?" Kiều Kiều đùa .

      "Có thể, nhưng đầu tiên nên sinh con trai, nếu sinh đầu lòng là con lại còn hơn con của cậu ta hơn, nhỡ đâu bị bắt nạt sao. Con của cậu ta thích khóc như thế, chắc chắn rất nghịch ngợm. Mình phải sinh con trai đầu lòng để cho con nhà cậu ta phải theo đuôi, con trai nhà mình thèm quan tâm đến nhóc con đó."

      Lại ngã.

      "Em này Giang đại soái ca? Tư duy của tiên sinh đúng là vô địch vũ trụ rồi."

      "Hừ hừ. Làm sao? có chỗ nào đúng?"

      "Vâng, vâng, đúng rồi được chưa?" Đúng cái P. á Kiều Kiều ở trong lòng oán thầm.

      "Ngoan quá." Hôn chụt cái mặt Kiều Kiều. Giang Phóng đặt tay lên ngực của , mạnh mẽ xoa nắn. Trong cổ họng còn ngân nga mấy tiếng.

      "Kiều Kiều, nghĩ rồi, ngày chúng ta đính hôn chúng ta cũng đăng ký kết hôn luôn. Còn việc đãi tiệc khách, đợi khi em tốt nghiệp rồi chúng ta làm luôn ngày đó, được ? Nào là đính hôn, đăng ký, kết hôn, tất cả đều là ngày. Chúng ta còn lo lắng về ngày kỷ niệm gì cả, là tốt mà” Giang Phóng ý nghĩ của mình cho Kiều Kiều.

      Kiều Kiều nghe xong phản đối, những năm gần đây, trở nên yếu ớt hơn nhiều, chỉ bị Giang Phóng khiến cho yếu mềm. Nhưng mà, việc trở thành người yếu ớt có cái tốt của người yếu ớt! Chả cần phải bận tâm việc gì cả.

      "Vâng, theo tất."

      " ngoan." Giang Phóng lại hôn cái.

      Ngày hôm sau đêm ba mươi, ngày hôm qua mặc dù Kiều Kiều như vậy, rằng Giang Phóng cũng quan tâm mọi người mong mọi người có thể ở bên, nhưng mà thực tế , cả Kiều Kiều và Giang Phong có chung ý nghĩ như nhau, để cho mọi người qua năm mới ở nhà mới tốt đẹp, cần nhất thiết phải tới bệnh viện. Dù sao đây chẳng phải nơi tốt đẹp gì, cho dù là Tần Chính Tần Phi Dương, hay là bà Tần với Giang Hải Dương tất cả mọi người, trong nhà này người nào cũng là người có tiếng tăm cả, người tới thăm hỏi cũng rất nhiều.

      Kiều Kiều hi vọng mọi người cứ ở nhà đợi, vui vẻ chào năm mói, cần thiết cứ phải ở bên cạnh hai người. Dù sao tại Giang Phóng có gì đáng ngại nữa, hơn nữa rồi, chẳng có chỗ nào tốt cả.

      Mấy người cùng nhau thương lượng, thấy là chuyện như vậy cũng được, nên nhất mực phải ở lại bệnh viện nữa, qua nhìn Giang Phóng chút rồi đều trở về nhà hết, nhưng chỉ có Tần Tố Cẩm với Giang Viễn vẫn chưa về, mà ngồi lại lâu hơn chút, mấy người kia toàn là người có danh vọng mà hai người họ cảm giác mình bình thường có cũng được có cũng chẳng sao, thà ngồi ở bệnh viện cùng Giang tú-lơ-khơ.

      Nhưng mà khiến cho Kiều Kiều câm nín được lời nào đó là Tần Tố Cẩm lại chẳng biết chơi bài tý nào, thể nào tưởng tưởng nổi đó, Kiều Kiều nghĩ, hóa ra Tần tài nữ nhà này cũng phải người vạn năng nha, tối thiểu đến cả chơi bài poker đơn giản mà Tần Tố Cẩm cũng biết, Giang Phóng và Giang Viễn thấy mẹ mình giờ mới học chơi, nên chẳng muốn chơi cùng tổ, ra vẻ ghét bỏ khiến Kiều Kiều buồn cười.

      Cuối cùng Kiều Kiều cùng Tần Tố Cẩm tổ. Giang Phóng Giang Viễn tổ, vốn dĩ lúc đầu hai em đều dẫn trước, nhưng mà tới khi Tần Tố Cẩm thành thạo rồi chậm lại, Kiều Kiều than thở trong lòng, đúng là có chỉ số thông minh cao có khác. Tần Tố Cẩm chơi càng ngày càng hay, cặp đôi mẹ chồng nàng dâu ấy vậy mà chuyển bại thành thắng, nhìn Giang Phóng Giang Viễn vẫn bàng hoàng hiểu chuyện gì xảy ra. Tần TỐ Cẩm cùng Kiều Kiều sung sướng vỗ tay.

      Kỳ thực Kiều Kiều là người khá ham hố chơi chơi tốt, nhưng lại nhớ được bài, chỉ chơi thôi, nhưng Tần Tố Cẩm lại như thế, bà nhớ như in từng nước chơi của mọi người. Lần đầu tiên chơi mà thắng quá vang dội, Tần Tố Cẩm hào hứng bừng bừng.

      Nếu như phải Giang Hải Dương gọi điện thoại gọi hai người về ăn cơm, Tần Tố Cẩm còn chẳng muốn đứng dậy đâu!

      Nhìn Tần Tố Cẩm lưu luyến với bộ bài, Giang Phóng mê man nhìn vợ nhà mình: "Mẹ bị làm sao thế?"

      "Ha ha ha ha ~~~" Kiều Kiều ôm thắt lưng cười to.

      Đoán là trong lòng của mấy người Giang Phóng, Tần Tố Cẩm là tiểu thư khuê các, lại bao giờ nghĩ đến, Tần Tố Cẩm lại có mặt khác.

      Đêm ba mươi, hai người nằm ôm nhau giường bệnh của Giang Phóng, Giang Phóng còn phải truyền nước.

      "Kiều Kiều, xin lỗi, sau này, bao giờ để em phải đón năm mới ở nơi này nữa ." Giang Phóng vuốt ve đầu Kiều Kiều.

      "Giang Phóng." Kiều Kiều ngẩng đầu lên, nhìn ánh mắt của : "Có thể ở bên cạnh người mình thương dù ở chỗ nào cũng đều tốt cả."

      Nghe lời tràn đầy tình cảm của Kiều Kiều, Giang Phóng chậm rãi cúi đầu, hai người kịch liệt hôn môi, nhưng mặc dù hôn, thế nhưng Kiều Kiều vẫn rất chú ý , sợ làm Giang Phóng bị thương. Bác sĩ cho Giang Phóng xuất viện là có nguyên do cả Mặc dù tiến triển rất nhanh nhưng chung quy sức khỏe vẫn yếu.

      Giang Phóng phải là người có chừng mực, hôn xong, thả Kiều Kiều ra

      " em lắm."

      "em cũng vậy."

      "Hử?."

      "Ý của em là, em cũng chính em." Kiều Kiều đùa .

      Giang Phóng giật mình, lập tức cù người ." nhóc này dám trêu chọc gia..."

      Đôi tình lữ ngọt ngào ở trong bệnh viện đón năm mới sang, nhưng cả hai người vẫn cảm thấy vui vẻ. Những ngày tiếp theo, đều giống như những ngày bình thường khác, nhanh chóng trôi qua, Giang Phóng phục hồi rất tốt, nằm trong bệnh viện mất bốn tháng trời, được ra viện thu dọn đồ đạc để về nhà. Chính xác mà là trở về Tần gia, định là trở về nơi mà với Kiều Kiều vẫn ở, nhưng mà đám người Tần Tố Cẩm đời nào chấp nhận việc đó, yên tâm làm sao được. Kiều Kiều vẫn còn là sinh viên, còn phải làm tốt việc học tập, ở lại Tần gia, mọi người có thể trông nom chăm sóc cho , so với ở bên nhà kia tốt hơn nhiều, cuối cùng Giang Phóng đồng ý. Vì thế khiến cho Tần Chính cùng với bà Tần thở phào hơi, còn tưởng thằng nhóc này muốn náo loạn nữa cơ!

      Kỳ thực Giang Phóng cũng nghĩ , cũng là vì Kiều Kiều cả thôi, nếu như trở về chỗ ở cũ của bọn họ làm cho mệt chết mất. Như thế này tuy hơi xa trường chút nhưng là vấn đề lớn gì, chưa tới nửa giờ xe vẫn châp nhận được. Kiều Kiều hàng ngày đều cùng Tần Tố Cẩm, có bất cập gì.

      Giang Phóng mặc dù về nhà nghỉ ngơi, nhưng vì chuyện của công ty mà cũng rất bận rộn, cho dù tới công ty, nhưng lại cầm về nhà rất nhiều văn kiện giấy tờ các loại. Thỉnh thoảng khi Kiều Kiều tan học trở về nhà, thấy Giang Phóng bày biện tài liệu loạn hết cả nhà lên. có cái thói xấu là vứt tài liệu lung tung khắp nơi, ban đầu mọi người ở Tần gia còn chưa thích ứng về sau dần cũng quen rồi.

      Đám bạn bè của bọn họ đều tới để thăm Giang Phóng, thấy khỏe mạnh bình an mà xuất viện, ai cũng vui vẻ.

      Đến cả Phương Khuynh Nhan cũng mang tiểu Náo Náo nhà mình tới, quả nhiên, đó chính là đứa náo loạn, bà Tần cảm khái, bà sống tới tuổi này rồi, thấy Tần Phi Dương là đứa trẻ khó nuôi, nhưng mà so với Náo Náo kém xa rất là xa, nhóc con này, là uy chấn thiên hạ nha. Nhưng mà có điều kỳ quái là, chỉ cần là Giang Viễn ôm nhóc, hoặc đùa nhóc là nhóc ngoan ngoãn ngay. Phương Khuynh Nhan cứ nhìn thấy Giang Viễn là như gặp được cứu tinh, ném luôn con nhóc cho Giang Viễn trông coi, đến cả tiểu Bạch còn đưa nhóc con cho Giang Viễn nuôi thời gian .

      Kiều Kiều trêu ghẹo hỏi Phương Khuynh Nhan cùng tiểu Bạch, phải là muốn bồi dưỡng nhóc con thành thiên tài giống như Einstein sao? Sao giờ lại làm thế này ? Hơn nữa, người ta vẫn đời này hiểu con cái nhất chính là ba mẹ mà? Sao lại mang con của mình ném cho người khác nuôi ?

      Phương Khuynh Nhan cùng tiểu Bạch phải nhị Hắc, tý là gây chuyện, hai người đều điềm tĩnh, chẳng nhẽ gen bị đột biến sao ?

      Phì!

      Có cha mẹ nào lại làm thế chứ?

      Tiểu Bạch nghĩ, nếu như mấy người biết rằng, hai tháng liên tục rồi tôi chẳng được ngủ giấc nào yên ổn, hiểu đau khổ của tôi. Mỗi buổi tối con bé nháo loạn hơn chục lần đó! Trời ơi! nếu như các ngươi biết, ta liên tục hai tháng cũng ngủ an ổn cảm thấy, liền

      Còn cái người tên Giang Phóng , nhìn thấy tiểu Bạch cướp vị trí người kết hôn sớm nhất, làm cha sớm nhất, giờ nhìn thấy bộ dáng bơ phờ thế này, tỏ vể rất vui sướng.

      Còn nhị Hắc, cũng bởi vì tiểu Bạch công khai kiện cẩu huyết của mình mà ghi hận trong lòng nên cũng tỏ vẻ vui sướng.

      Nhìn hai chàng này giương ra bộ mặt sung sướng, Kiều Kiều đen mặt vào,, mà tiểu Bạch chỉ phán câu “kết nhầm bạn xấu” rồi chẳng gì thêm, nhanh chóng nhảy vào giường trong phòng khách, thừa dịp có Giang Viễn phải bồi bổ giấc ngủ thôi. chỉ vậy, còn gọi cả vợ tới hưởng thụ cùng, đây cũng là chiến sĩ cùng chiến hào gian khổ lâu nay mà.

      Nhìn tiểu Náo Náo như vậy, Lâm Hiểu Nam cùng mấy người vội vã trốn xa. Trông ai cũng ra vẻ sợ sệt.

      Hoa Ấu Lâm lo lắng nhìn tiểu Náo Náo: "Kiều Kiều, bạn xem, sau này mình mà có con, có thể giống như Náo Náo ?" rất lo lắng.

      " có. Bạn nghe bà ngoại rồi sao? Bà lớn từng này tuổi rồi, mà còn chưa từng thấy đứa nhóc nào náo loạn như Náo Náo cả." Kiều Kiều an ủi Hoa Ấu Lâm. Đồng thời cũng an ủi mình, khi thấy tiểu Náo Náo, cũng sợ rằng mình sinh ra nhóc như thế lắm.

      "Thượng đế phù hộ." Hoa Ấu Lâm trịnh trọng cầu khẩn khiến cho mọi người trêu đùa.

      "Ôi! Bạn mong mỏi sinh con rồi đấy hả?"

      Hoa Ấu Lâm cũng giận, đám người mỗi người câu náo loạn khẩu chiến với nhau.

      Chỉ có Giang Viễn, mình ôm tiểu Náo Náo mà mọi người sợ hãi tránh xa, bộ chung quanh phòng. Kỳ thực, tiểu Náo Náo dễ nuôi lắm mà, phải sao?

    2. Suuuly

      Suuuly Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      1,049
      :yoyo42::yoyo42::yoyo42:sao cứ thấy như nào ấy nhở...Giang Viễn vs tiểu Não Não ? mem lại suy nghĩ linh tinh rồi
      A fangOtaku Bi thích bài này.

    3. Otaku Bi

      Otaku Bi Well-Known Member

      Bài viết:
      152
      Được thích:
      784
      94. Đăng ký kết hôn

      Edit: Otaku Bi

      Ngày 6 tháng 8, ngày này đối với đại bộ phận người mà cũng có ý nghĩa đặc biệt gì lắm, sáng sớm hôm đó, Kiều Kiều cùng Giang Phóng ăn mặc tươm tất tới chỗ đăng ký kết hôn. Rất thuận lợi trở thành cặp đôi đầu tiên trong ngày nhận được giấy chứng nhận kết hôn đỏ hồng. Bọn họ đến cả tìm người làm chứng cũng tìm, ha ha, mất mấy chục đồng đối phó là được.

      "Vợ , em đưa bản của em cho nhìn cái nào." Giang Phóng nhanh nhẹn túm lấy giấy hôn thú tay Kiều Kiều.

      "A, được. Nhìn nè, nhìn em được chứ hả?" Kiều Kiều khoe khoang chỉ chỏ ảnh giấy hôn thú

      Chỉ thấy Giang Phóng giữ lấy giấy hôn thú của Kiều Kiều, cầm cả bản của mình chung với nhau, rồi nhanh chóng nhét vào túi quần áo.

      Nani? Tình huống gì đâu? Kiều Kiều hiểu Giang Phóng có ý đồ gì.

      "Đó là của em mà?" ngơ ngác nhắc nhở .

      " biết, đều để ở đây cả là được, từ giờ trở em là của rồi nha, ha ha” Nhìn Giang Phóng nở nụ cười đắc ý, Kiều Kiều mơ hồ. có ý gì nha, chẳng nhẽ sợ cầm giấy hôn thú làm trò gì khác sao? Thực là, thực là rất kỳ quái.

      "Sao lại có thể như vậy hả? Lại cho em giữ giấy kết hôn của em là sao? Hu hu, bá đạo quá, huhu."

      "Bá đạo cái gì mà bá đạo, vừa nãy lệ phí kết hôn là ai bỏ ra, là bỏ ra cho em, bây giờ tất nhiên cái giấy kết hôn này phải để ở chỗ của rồi. Được rồi, Kiều Kiều ngoan của , chúng mình ăn cái gì đó để chúc mừng kết hôn ??" Giang Phóng sang chuyện khác. Kiều Kiều oán hận nhìn cái, hừ, thèm chấp với , tốt đẹp cần đấu với chàng xấu xa.

      "Ăn cái gì mà ăn, về, về nhà, quên rồi à, trong nhà có bao nhiêu người lớn chờ chúng ra đấy!" Bọn họ hôm nay đăng ký kết hôn, Giang gia, Kiều gia, Tần gia, tất cả mọi người đều tụ tập ở Tần gia, chờ đôi vợ chồng mới về.

      Giang Phóng dựa người vào xe Landrover của , dắt tay Kiều Kiều, "Bảo bối à, ta chẳng muốn về nhà đâu, chúng mình lén trốn . Chúng ta cùng ăn cơm với nhau thôi. chỉ muốn có chỉ hai ta chúc mừng với nhau thôi."

      " muốn chết phải ? Nhanh chóng mà về nhà , người lớn trong nhà đều biết hết rồi, chúng ta sao có thể chỗ nào khác được. Ngoan ngoãn mà về nhà thôi. Ngày mai chỉ hai chúng ta chúc mừng với nhau là được. thôi, thôi." Kéo theo chàng Giang Phóng tâm cam tình nguyện , Kiều Kiều cuối cùng cũng về tới Tần gia.

      Nhìn Kiều Kiều nhà mình trở thành người nhà họ Giang rồi, trong lòng bà Kiều mẹ Kiều vẫn hơi thoải mái đó, con nhà mình mà, con nhà mình thế mà lập gia đình rồi? Nhanh quá . Mà nó còn chưa tốt nghiệp đâu, ai!

      Tương phản với sắc mặt chẳng vui vẻ của ba Kiều mẹ Kiều cả nhà Giang Hải Dương lại vui sướng vô cùng, đúng là cảm giác gả con với cưới về khác biệt. Hơn nữa, trước giờ Giang Hải Dương vẫn rất là vừa ý con dâu Kiều Kiều này nha.

      "Nào, mỗi đứa ăn miếng đường, về sau này lúc nào cũng ngọt như mật vậy”." Bà Tần rất vui vẻ.

      Hai người ngoan ngoãn nhận lấy ăn, ư, rất ngọt nha.

      "Hai cháu giờ thành nhà với nhau rồi, trở thành người trưởng thành rồi, mặc dù chưa bày tiệc rượu, nhưng là người có gia đình pháp luật rồi, về sau được như trẻ con nữa, phải vui vẻ sống với nhau, biết ?" Tần Chính cũng mở miệng răn dạy.

      "Vâng, ông ngoại." Kiều Kiều đều gọi giống Giang Phóng kêu ông ngoại bà ngoại.

      "Nào, Kiều Kiều." Bà Tần mẫu đem vòng tay ngọc màu xanh biếc, đeo vào cổ tay Kiều Kiều. Kiều Kiều nhìn vòng ngọc, thích vô cùng, ngừng cảm ơn với bà Tần, khiến cho bà hài lòng dứt.

      Tần Chính, Tần Phi Dương, vợ chồng Giang Hải Dương, còn có ba mẹ Kiều gia, đều cho Kiều Kiều cùng Giang Phóng phong bì dày. Kiều Kiều vừa nghi ngờ vừa hoang mang, giờ mọi người đều cho , năm sau khi làm tiệc rượu mời khách cho nữa sao? hiểu mấy cái tập tục này cho lắm, nhưng lúc tiểu Bạch với Phương Khuynh Nhan kết hôn, Kiều Kiều tham gia làm phù dâu nên cũng biết mấy thứ trình tự này chút.

      Giang Viễn trêu ghẹo Kiều Kiều với mình, rằng cậu rất là thèm muốn mấy bao lì xì đó, khiến cho mọi cười vui.

      ngày vô cùng bận rộn, chờ tới đêm khuya về phòng mình, Kiều Kiều cảm thấy đặc biệt mệt mỏi. Kết hôn, cuối cùng cũng kết hôn rồi, gả cho người mà thương , Kiều Kiều vùi mình giường, nhớ lại những khoảnh khắc ngọt ngào hạnh phúc của hai người, ngủ chập chờn.

      Sau khi chuyện cùng các bậc trưởng bối trong nhà, Giang Phóng mới trở về phòng, trước tiên vào phòng tắm xả đầy bồn nước, sau đó vừa cởi áo khoác, áo sơ mi vừa về phía giường.

      Mở đèn bàn ở đầu giường, ánh đèn nhợt nhạt vừa vặn chiếu lên gương mặt ngủ say của Kiều Kiều. nằm nghiêng giường, khóe miệng hơi giương lên, khuôn mặt còn giữ được nụ cười ngọt ngào, khiến cho người trìu mến.

      Mê muội nhìn , Giang Phóng ngồi bên mép giường, chăm chú nhìn dung nhan thanh lệ của Kiều Kiều khi ngủ, ngón tay thon dài ôn nhu gảy tóc mái của . Sau đó, đứng lên, cẩn thận ôm lấy thân thể kiều thơm hương mềm mại kia, bước chân bình ổn mang người đến trong phòng tắm.

      ...

      Khi ánh sáng ngày mới chiếu qua khe rèm cửa sổ, quấy nhiễu giấc mộng của nàng công chúa. Kiều Kiều híp đôi mắt, ý thức mơ hồ, sau khi đại não hơi hơi thanh tỉnh lại nghiêng đầu nhìn về phía bên kia giường, Giang Phóng lõa lồ thân , quay mặt vào ngủ say sưa. Trong chiếc chăn mềm mại, tay ôm lấy eo của tuyên bố quyền sở hữu của mình. nhìn khuôn mặt tuấn mỹ kia, cảm giác hạnh phúc ấm áp tràn đầy trong lòng..

      Hôm nay, là ngày đầu tiên tân hôn của , mà nam nhân này, chính là chồng của , người mà thương nhất.

      Bất ngờ, Giang Phóng mở mắt, nhìn thấy ánh mắt lóng lánh nhìn thẳng vào mình.

      "Chào buổi sáng, lão bà. Bảo bối, sao em dậy sớm thế?" Giang Phóng bướng bỉnh dùng chân của mình vuốt ve co cọ lên chân của Kiều Kiều, da thịt thô ráp đụng với mềm mại, Kiều Kiều cảm thấy ngứa ngáy, muốn tránh, lại bị dùng chân ngăn chặn.

      tức giận ngẩng đầu, lại nhìn thấy Giang Phóng dùng ánh mắt ôn nhu nhìn mình, trái tim đập nhanh hơn, tinh thần trở nên tỉnh táo rất nhiều.

      "Em đói bụng rồi. Chúng ta rời giường ăn cơm ." Kiều Kiều nũng nịu mở miệng.

      Người nào đó hắc hắc cười gian hai tiếng, " cũng đói bụng." Vừa xong, nhanh chóng ngậm lấy môi , đôi bàn tay nắm lấy hai luồng mềm mại, ra sức vuốt ve xoa nắn, ngón trỏ khẽ khàng gẩy đầu nhũ, chơi đùa đến khi chúng nó cứng rắn thẳng đứng mới bỏ qua.

      "Ư..." Ban đầu còn hơi tỏ vẻ khước từ chút, chẳng bao lâu sau, Kiều Kiều khuất phục dưới nụ hôn bá đạo của Giang Phóng.

      lát sau, trong phòng truyền đến những thanh ám muội, tiếng nước giao hòa cùng với tiếng nam nhân gầm , tiếng nữ nhân nức nở.

      Khi hai người thu thập thỏa đáng rồi xuống lầu, hơn mười giờ, Kiều Kiều đỏ cả mặt, biết, mình đây gọi là ăn cơm sáng hay là cơm trưa.

      Uống chén sữa ăm vài cái bánh, Giang Phóng và Kiều Kiều cùng ra khỏi nhà, trước khi hai người quên dặn dò dì Tiếu cần chuẩn bị cơm trưa cơm chiều cho họ, dì Tiếu cười gật đầu xác nhận.

      Chỉ mới qua có ngày thôi, mà từ thiếu nữ thanh xuân thành phụ nữ có chồng rồi, chung quy là tâm tình của cũng có chút thấp thỏm.

      "Giang Phóng, , sau khi kết hôn, em có hay , có hay có thay đổi?" Kiều Kiều khó nhọc hỏi.

      "Thay đổi?" Nhìn vợ của mình có bộ dạng xoắn xuýt, Giang Phóng vui vẻ, hôn chụt cái, “Vợ làm gì mà xấu được chứ? Vợ của là tiểu tiên tử đẹp nhất trần đời."

      Nghe thấy lời của Giang Phóng, mặc dù biết lời của Giang Phóng khó mà tin được, thế nhưng Kiều Kiều vẫn thấy vui vẻ trong lòng như nở hoa.

      " chỉ biết nịnh em thôi, giỏi nhất là nịnh đấy."

      Nhìn thần sắc khuôn mặt của Kiều Kiều thần sắc, Giang Phóng biết rất hài lòng.

      Sao em có thể nịnh em chứ? là ở trong lòng của , em chính là tiểu tiên tử xinh đẹp nhất, trước giờ vẫn như vậy.

      "Bảo bối, cả đời này lừa dối em, nào đến đây, tiên nữ của , chúng ta ăn ở đâu bây giờ nhỉ?"

      Hai người ở bên ngoài rong chơi ngày, kỳ thực bọn họ ăn mừng kết hôn, họ định ngày mùng 9 du lịch 10 nước châu Âu. Cho nên ngày mùng 8 hai người tính toán đâu nữa cả, ở nhà dưỡng thân dưỡng tinh thần, vì ngày hôm sau phải ngồi máy bay lâu.

      Nhìn đôi vợ chồng vui sướng chuẩn bị du lịch còn Giang Viễn lặng lẽ tới công ty tăng ca. Tần Phi Dương cảm khái, thằng nhóc này nghĩ mình là trâu chắc?

      Lần này bọn họ du lịch dài lắm, khoảng 20 ngày, trong khoảng thời gian này mà tới 10 nước, đúng là hạn hẹp. Kiều Kiều chơi rất vui, cuối cùng cũng được đến nơi mà mình rất chờ mong, Vatican.

      Về nghỉ ngơi được ngày là phải tới trường, Kiều Kiều vẫn còn chưa kịp thích ứng, nhưng cũng may là giờ học năm tư rồi, chương trình học rất là ít, nhiều người nghiên cứu tìm chỗ thực tập làm việc, trong đó có nhiều người là nhằm vào Kiều Kiều, dù sao, nhìn nhà họ Giang có thực lực như thế, nếu như có thể giống như mấy Quách sư huynh thuận lợi tới Cẩm Giang làm việc, là vô cùng tốt.

      Nhưng mà với Kiều Kiều việc này đều đẩy hết , chẳng buồn quan tâm mấy chuyện này, nếu có thực lực , vậy phỏng vấn , nếu như có tài cán gì, với cũng vô dụng. Về phần Quách Vũ Phi và tiểu Tam Nhi, đều là người có thực lực chân chính cả đấy.

      Lần này Kiều Kiều kết hôn, cùng với việc xuất ngoại hưởng tuần trăng mật, đám bạn bè đều biết cả, nhưng mà cũng ầm ĩ gióng trống khua chiêng gì. Chỉ cảm khái quá nhanh thôi, Từ Mạn , các có 4 chị em, vừa vào năm tư có 2 người bị gả rồi. Thực là, thể hiểu? Người ta đều là tình thời đại học bền lâu chứ? Vì sao mà hai người này nhanh bị gả thế. ấy quên mất, hai vị này đều giống bình thường.

      Kiều Kiều mang rất nhiều quà về cho bạn bè, chocolate mà Hoa Ấu Lâm thích ăn nhất. Phương Khuynh Nhan là túi hermes cao cấp, phải là có ý bên trọng bên khinh đâu, đây là làm theo lời của Giang Phóng, tất nhiên, cũng là nhìn vào mặt mũi của tiểu bạch, quan hệ của tiểu Bạch với Giang Phóng có bao nhiêu thân thiết, điều này cần phải nữa. Mà Từ Mạn, Kiều Kiều tặng cặp đồng hồ tình lữ châu Âu. Đây cũng là theo ý của Giang Phóng, cặp này giá bảy vạn tệ, phải là rẻ, Giang Phóng cho bọn họ đeo cái này trông hợp. Vừa lúc Kiều Kiều cũng muốn mua gì đó cho bạn bè chị em mình nên mới tư vấn như vậy. Kiều Kiều phân vân biết mua gì may có Giang Phóng chỉ điểm, rất là tốt. Tối thiểu là cần phải bận tâm suy nghĩ. Thấy lễ vật có chênh lệch, Kiều Kiều lại mua cho Hoa Ấu Lâm dây chuyền xinh đẹp, mặc dù được như hai lễ vật kia, nhưng mà Kiều Kiều biết Hoa Ấu Lâm rất là thích.

      Hết chương 94

      (T bị thất tình ý, buồn nhắm :-()
      Khủng Long, milktruyenky, 1620thuy9 others thích bài này.

    4. Otaku Bi

      Otaku Bi Well-Known Member

      Bài viết:
      152
      Được thích:
      784
      95. Chuyển tới Tân Dương

      Edit: Otaku Bi

      Thời gian từng ngày từng ngày trôi qua, nếu như có người hỏi Kiều Kiều kết hôn với chưa kết hôn có cái gì khác nhau, Kiều Kiều nhất định là thể nghĩ ra được câu trả lời, đúng vậy, vẫn giống như trước thôi, cùng Giang Phóng vui vẻ ở bên nhau.

      Bất quá, nhà bọn họ chuyển , phải là chuyển mỗi gia đình của mà là chuyển cả nhà, năm kia tập đoàn Cẩm Giang khai trương tiểu khu mới, Vạn Quốc Công Quán, đây là tên mà được tập thể bình chọn ra, đây là tiểu khu mà do chính nhà mình xây dựng nên chất lượng thiết kế đều là loại tốt nhất, để cho mình thiệt thòi, kết quả là Kiều Kiều với Giang Phóng đều chuyển vào ở. Vạn Quốc Công Quán đương nhiên là tiểu khu cao cấp, mật độ các căn nhà rất , là nơi rất thích hợp cho việc cư trú. Theo ý Giang Hải Dương, vợ chồng ông bà Tần lớn tuổi rồi, thân thể càng ngày càng yếu, ở xa nhau việc chăm sóc cũng bất tiện, tốt nhất cùng chuyển với nhau.

      Nhưng Giang Hải Dương cũng biết, mấy đứa trẻ đều mong muốn có gian của mình, nên ông mới hỏi han ý kiến của mọi người, ngoài dự liệu của ông, Giang Phóng Giang Viễn đều phản đối, sau khi suy nghĩ cẩn thận Giang Hải Dương lắc đầu cười, sao mà ông quên mấy cậu con trai nhà mình là ai, chúng chẳng bận tâm để ý mấy chuyện đó, dù sao cũng phải là ở cùng nhà với nhau chỉ chung tiểu khu mà thôi, đúng là nên suy nghĩ quá nhiều.

      Giang Hải Dương để lại cho ba mẹ Kiều căn nhà ở bên cạnh lại còn cổ vũ mọi người Kiều gia chuyển tới cùng ở..

      Kiều ba về nhà cùng Kiều mẹ hai người thương lượng với lâu, cuối cùng quyết định chuyển đến Tân Dương. Kỳ thực, mọi người đều vì lũ trong nhà, nửa năm trước nhà cũ của Kiều gia phá rời, ông bà nội Kiều gia cùng nhà của chú Kiều đều rời đến Dân Giang ở. Bọn họ chuyển là lo cho Kiều Dĩnh cũng phần là do Kiều Vũ Đông nữa. giờ, Kiều ba Kiều mẹ tính nghe theo Giang Hải Dương chuyển tới Tân Dương, cũng là vì bọn trẻ, bọ họ biết Kiều Kiều quay về Dân Giang nữa, là tốt nghiệp xong học lên thạc sĩ, sau đó ở lại trường làm giảng viên. Nếu như Kiều Kiều ở lại Tân Dương, mà Giang Phóng phụ trách công việc ở Tân Dương, như vậy ở Tân Dương nhiều hơn, tất nhiên ít về Dân Giang, Kiều ba Kiều mẹ nhìn Giang Phóng ngày ngày vất vả mệt mỏi, rất đau lòng, muốn nhìn thấy mệt mỏi bận rộn mà thỉnh thoảng lại kéo Kiều Kiều về Dân Giang thăm nhà nữa.

      Hơn nữa, tương lai tiểu Mộc học đại học A , tóm lại, chuyển tới Tân Dương là quyết định rất khả quan.

      Thế là Kiều ba Kiều mẹ coi như là quyết định rất nhanh chóng, nên trở về nhà trình bày tình huống với ông bà nội Kiều, ngoài ý muốn của bọn họ là, ông bà nội Kiều gia cũng khuyên họ đến Tân Dương ở, giờ họ lớn tuổi rồi nhìn thấy nhiều chuyện, nên luôn hi vọng lũ trẻ trong nhà được tốt hơn.

      Giang Hải Dương đem 6 căn hộ mà mình chọn trang hoàng cực kỳ đẹp, Kiều xem qua rồi, vô cùng tấm tắc. Nhưng mà vì sao lại là 6 căn nhà? Giang Phóng giải thích, ông bà ngoại 1 căn, cậu căn, cha mẹ 1 căn, Kiều ba Kiều mẹ căn, hai người họ , còn cả Giang Viễn 1 nữa..

      Kiều Kiều gật đầu, đúng vậy, tuổi của Giang Viễn, cũng nên có gian của chính mình mà! Ngoại trừ căn hộ cho Tần Chính rộng hơn 400m2 là hình thức tầng lửng song song, mấy căn hộ khác đều rộng chưa tới 300m2 kiểu tầng lửng .

      Kiều ba Kiều mẹ căn hộ mà Giang gia để cho mình, đều chảy mồ hôi, vì sao bọn họ lại có cảm giác bán con nhỉ? Nhưng mà Kiều Kiều cũng an ủi họ cần suy nghĩ nhiều.

      Phòng ở trang hoàng xong, đều dùng là các vật liệu bảo vệ môi trường chống ô nhiễm, mất khoảng thời gian mới xong, chờ tới tháng ba mùa xuân hoa nở, mọi người cùng chuyển vào ở.

      Kiều Kiều rất là vui, vì giờ được ở rất gần ba mẹ mình. Vì để cho Kiều ba làm việc được tốt hơn, Giang Hải Dương điều chuyển công việc của ông sang bên này. Kiều ba rất thoải mái đáp ứng, có cảm thấy hài lòng.

      Đời này của ông, coi như là trải qua tệ, còn có em trai em cũng được mình giúp đỡ nên cuộc sống trôi qua yên ấm, đúng vậy, những năm này Kiều ba giúp chú hai Kiều và Kiều nhiều chuyện. Mà em bên vợ, trai vợ, hai em ông cũng chiếu cố nhiều, ông hiểu được, tài năng của mình cũng chỉ được đến thế thôi, nhưng mấy năm nay Giang Hải Dương vẫn trọng dụng ông, đối xử với ông chê vào đâu. Ông vô cùng cảm kích.

      Nhà của ba mẹ Kiều chưa tới 100m2, bây giờ loáng cái rộng gấp mấy lần, hơn nữa còn là kiểu tầng lửng, mặc dù trong lòng Kiều mẹ hơi lo lắng, nhưng vẫn vui vẻ, đến cả Kiều Mộc cũng vui đến điên rồi. Nhà mới, phòng mới nha.

      Kiều Mộc mới mười tuổi, thế nhưng chẳng có phong thái giống đứa trẻ như người khác, thích mấy thứ phấn hồng váy hoa như những nữ sinh khác. Nhưng vẫn khá bướng bỉnh.

      Ông bà nội Kiều gia, chú hai Kiều và Kiều đều đến lúc làm tân gia, khi đến nơi ai cũng hâm mộ, ao ước căn hộ của Kiều gia, cũng hâm mộ Kiều Kiều, bọn họ đều biết, Kiều Kiều được gả vào gia đình như thế nào, thím hai Kiều cũng nhăc nhở Kiều Dĩnh, mặc dù nhất định phải gả vào nhà như nhà chồng Kiều Kiều, thế nhưng chấp nhận gả cho người nhà quá bình thường. Mà Kiều Dĩnh nhiều năm làm, được sống trong môi trường như vậy, nên tâm tư cũng nâng cao hơn, Kiều Kiều biết, điều này có tốt hay đối với Kiều Dĩnh.

      "chị Kiều Kiều, nhà bác cả là đẹp nha. Thế nhà của các chị bên kia trông thế nào?" Kiều Vũ Đông là đứa thành .

      "Ừ? Chị mang bọn em xem?" Kiều Kiều nghiêng đầu suy nghĩ chút.

      "Có thể ạ?" Kiều Vũ Đông mới mười tuổi, nghe Kiều Kiều như vậy rất vui sướng.

      Kiều Kiều bật cười, đây cũng chẳng phải là chuyện đại gì: "Vậy, ông nội bà nội, mọi người cùng xem nhà cháu nhé?"

      "Ừ, ta đây cũng nên xem chút mới được, xem chỗ ở của Kiều Kiều nhà ta trông như thế nào "

      Người nhà họ Kiều đều tò mò, nên cùng Kiều Kiều hết. Ở cùng trong tiểu khu nên rất là gần nhau .

      " thực mọi người đừng có ôm ảo tưởng quá lớn gì nha, ha ha, thiết kế trang trí đều giống nhau cả” Nhưng mà đồ đạc có hơi bất đồng chút. Bên nhà Kiều Kiều có vẻ đại hơn chút, mà bên nhà ba mẹ Kiều thiên về kiểu cũ, dù sao cũng phù hợp với tuổi tác.

      Nhưng mà hiển nhiên là, bọn họ thích phong cách của nhà Kiều Kiều hơn.

      "Chị, nhà của chị là đẹp." Kiều Dĩnh cảm khái.

      " chừng khi em kết hôn ý, có nhà còn lộng lẫy xinh đẹp hơn chị nhiều. Chờ ở đây nha, chị có cái này ăn ngon lắm” Kiều Kiều mở tủ lạnh lấy ra mouse hoa quả, rất thích ăn cái này, trong nhà lúc nào cũng có.

      Từ người già đến trẻ đều rất thích món điểm tâm ngọt này, chú hai và thẩm hai Kiều, Kiều cũng khách sáo cầm lên phần ăn. Vậy mà loáng cái số điểm tâm tích trữ của Kiều Kiều hết sạch . Vì Kiều Dĩnh hỗ trợ mang từ trong bếp ra nên đương nhiên là nhìn thấy. bé cười hì hì: “Chị Kiều Kiều, mọi người chúng ta ăn sạch tủ lạnh nhà chị mất rồi”."

      "Ha ha, mọi người thích ăn, để cháu bảo Giang Phóng lúc về mua thêm nhiều nữa, nhà này làm mouse hoa quả ngon nhất Tân Dương đấy."

      " rể đối xử với chị tố."

      "tiểu Dĩnh, em đừng chỉ nhìn thấy ấy đối tốt với chị, chẳng nhẽ, chị đối xử tốt với ấy sao ta?" Kiều Kiều hỏi.

      "Vâng, chị đối xử với ấy rất tốt." Hình như là nhớ lại những kỷ niệm hồi bé, Kiều Dĩnh mỉm cười, mỗi người, mà gặp gỡ đồi có cuộc đời khác nhau. Người khác đều e sợ em nhà họ Giang, chị Kiều Kiều lại sợ, bác cả còn thu dưỡng bọn họ, có lẽ, dùng chân tình đối đãi, mới có được hạnh phúc xứng đáng.

      Nhìn nhà con trai cả thành đạt vui vẻ, dường như ông bà nội Kiều rất yên tâm. Bọn họ tới nhiều người khi tới đây là được ba Kiều chuẩn bị xe đưa tới, cũng chuẩn bị chỗ cho mọi người ở lại buổi tối, ngày mai mới trở về. Tuần này là thân thích bên nhà họ Kiều, tuần sau là thân nhân bên nhà mẹ Kiều.

      Dì hai của Kiều Kiều bởi vì xe oto bị say từ đường nên vừa xuống xe nôn ói ra. Kiều Kiều nhìn mà đau lòng, bất kể là trước hay sau khi trọng sinh dì hai đều đối xử với rất tốt. Trong nhà bọn họ, nhà dì hai là khó khăn nhất. Em họ nhà dì hai cũng là đứa chịu thua kém người. Kiều ba cũng tìm việc cho chồng của dì hai, còn dì hai ở nhà mở trang trại nuôi gia cầm, nhưng mà những thứ này đều là động vật, dì hai của Kiều Kiều vô cùng bận bịu, cả năm vất vả, cuối cùng cũng chỉ kiếm được chút tiền.

      Kiều Kiều mượn cớ đưa dì hai đưa hoa viên tản bộ để tỉnh người. len lén đưa cho dì hai 1 vạn tệ. Dì hai của Kiều Kiều chịu nhận lấy. Sao mà có thể lấy tiền của cháu chứ, nhưng mà Kiều Kiều rất kiên quyết, cuối cùng dì hai sợ nhiều người nhìn vào tốt nên mới nhận.

      vạn tệ với Kiều Kiều coi là nhiều, phải là điều lớn lao, còn muốn cho dì hai nhiều hơn, nhưng biết tính của dì hai, chắc chắn nhận, nên đưa 1 vạn tệ, chừng đó dì mới nhận dễ dàng hơn.

      Vào buổi tối, Kiều Kiều nằm trong lòng Giang Phóng cảm khái, “ xem, mọi người, ai cũng bảo là em lấy là trèo cao. Thế nhưng, vì sao em lại chẳng thấy như vậy nhỉ?"

      "Bởi vì, em là nhóc con hư đốn..." xong, Giang Phóng đem Kiều Kiều kéo vào trong chăn. Kiều Kiều nghĩ, chăn nhà , nhất định là hố đen, mà đại ma vương của hố đen này, là Giang Phóng chứ còn ai.

      Bởi vì tới tháng 8 làm hôn lễn, nên Giang gia cùng Kiều gia trù bị đầy đủ. Kiều Kiều cũng sắp tốt nghiệp rồi, nên công việc lại càng nhiều. Mà thành tích thi thạc sĩ công bố, có vấn đề gì, thuận lợi đỗ kỳ thi thạc sĩ của đại học A. Kiều Kiều nghĩ, học đại học 4 năm, lãng phí thời gian, lãng phí tiền bạc, là tốt!

      giờ là tháng 6 rồi, chẳng mấy là tốt nghiệp rồi, thời gian trước vì liên quan đến chuyện thực tập, nên nhiều bạn học rời khỏi trường học, giờ sắp tốt nghiệp rồi đương nhiên đều trở lại. Tụ tập, nước mắt chia ly, tựa hồ như muốn cáo biệt thời thanh xuân náo nhiệt. Kiều Kiều cũng thường xuyên ở lại trường học, thế nhưng cũng biết, rừng cây phía nam trường học kia trở thành thánh địa chia tay. biết từ khi nào lưu hành câu , tốt nghiệp, thất nghiệp lại thêm thất tình.

      Hoa Ấu Lâm tìm được việc làm xong rồi, được tòa báo ở Tân Dương nhận là phóng viên, thực tập nửa năm, nàng được lãnh đạo thông qua, mà chuyện cùng Chu Yên Vân vẫn rất tốt đẹp. Hai người bàn tính, chừng hai năm nữa, tiết kiệm được ít tiền rồi kết hôn. Kiều Kiều nghĩ, như vậy rất tốt, Chu Yên Vân tốt nghiệp 2 năm rồi, làm ở trong công ty nước ngoài, công việc khá là thuận lợi.

      Từ Mạn thi công chức, vốn dĩ vị trí của chỉ đỗ thứ hai, cũng phải , cuộc đời cũng là vở kịch, chưa kịp tìm việc làm, công việc tự dưng tìm tới, vị đứng thí nhất trong kỳ thi kia, bị người ta phanh phui là con của lãnh đạo, mà đối thủ của vị lãnh đạo này tố cáo là kỳ thi có gian dối, tất nhiên là vị trí thứ nhất bị Pass, mà ở vị trí thứ 2, thế là đỗ được. Mọi người đều số may mắn.

      Tác giả có lời muốn : Trailer nga, ngày mai đại kết cục, sau có tứ thiên phiên ngoại, liền toàn bộ kết thúc ~~~

      Còn 1 chương chính văn nữa nhá
      Khủng Long, milktruyenky, vũ hằng6 others thích bài này.

    5. Otaku Bi

      Otaku Bi Well-Known Member

      Bài viết:
      152
      Được thích:
      784
      96. Hôn lễ

      Edit: Otaku Bi

      Ngày tốt nghiệp, các sinh viên khóc rất nhiều, những chuyện từng mâu thuẫn, từng đối chọi gay gắt, đều như được gió cuốn mây tan. Mỗi người đều có lưu luyến, Kiều Kiều nghĩ, trong bốn năm này hao phí thời gian nào, còn thu hoạch được tình cảm. Những người bạn tốt bên cạnh , ai cũng đều có cuộc sống và tương lai tốt đẹp.

      biết, Giang Phóng từng tìm gặp Lâm Hiểu Nam, hi vọng có thể tới Cẩm Giang làm việc, thế nhưng Lâm Hiểu Nam cự tuyệt, cuối cùng, mà lại thi vào làm cơ quan nhà nước ở Tân Dương làm công chức. Kiều Kiều biết nội dung câu chuyện mà hai vị này là gì.

      Kỳ thực Lâm Hiểu Nam cho Giang Phóng, , thích Kiều Kiều, rất thích. biết từ lúc nào mà vào trái tim của , nhưng mà, vĩnh viễn ra, nghĩ, Giang Phóng là người may nắm, có tới hai tình địch nhưng cả đời này họ bao giờ tiết lộ tình cảm của mình cho bé đó. Giang Phóng theo thương trường, vậy theo con đường hoàn toàn đối lập với Giang Phóng. muốn cùng nên tới Cẩm Giang. làm ở trong lĩnh vực của mình trở nên thành công rực rỡ.

      Tất cả những điều này, Kiều Kiều biết.

      Lúc này, chuẩn bị hôn lễ, về phần phương án tổ chức, suy nghĩ rất lâu, cũng muốn rất nhiều thứ này thứ nọ. Thế nhưng lại cảm thấy hài lòng, vì sao hài lòng, chỉ là cảm giác như thế chưa hoàn mxy.

      hi vọng, hôn lễ duy nhất của ở kiếp này, tất cả đều phải là tốt nhất.

      Bà Tần , lúc bà chỉ mơ ước, có thể được khoác lên mình bộ đồ tân nương giá y đỏ thẫm, gả cho người trong trái tim mình, mặc dù đại mode là chiếc áo cưới trắng tin, nhưng mà bà vẫn chỉ thích nhất là bộ đồ cổ điển mũ phượng khăn quàng.

      Nghe được những lời của bà, đôi mắt của Kiều Kiều sáng lên, đúng vậy, cũng rất thích như vậy, quá thích áo cưới đại. Sau khi cùng bà Tần thảo luận lâu, cuối cùng, Kiều Kiều quyết định làm hôn lễ đặc biệt kiểu Trung Quốc, nhìn ngày ngày Kiều Kiều cùng với bà Tần thi nhau bàn luận chi tiết hôn lễ, thảo luận đủ chuyện, hai bà cháu ở cùng với nhau vô cùng thân thiết hài hòa, làm cho người mẹ chồng đương chức là Tần Tố Cẩm tự dưng sinh ra cảm giác phù hợp, nghĩ tới, giờ đây mình cũng làm mẹ chồng rồi, nhìn mình trong gương, vẫn có nhiều thay đổi, nhưng mà già rồi, đến cả con trai cũng kết hôn rồi. Giang Hải Dương biết được điều băn khoản của vợ mình cười an ủi.

      Hôn lễ của Kiều Kiều chuẩn bị đầy khí thế, ra, mọi chuyện về cơ bản được sắp xếp đâu vào đấy rồi, giá y mũ phượng. Tóc Kiều Kiều ngắn, thích hợp lắm, nhưng mà người thợ trang điểm cho thiên tài, làm cho tóc ngắn của xù lên trông giống như tóc dài được vén lên, đến cả Từ Mạn cũng ngần ngại rụt rè tuyên bố, đến khi ấy kết hôn, kiểu gì cũng tìm người này đến trang điểm cho, quá đẹp mà.

      Còn có nửa tháng nữa là tới thời điểm kết hôn. Kiều tiểu thư trong ngày nào đó mệt mỏi cẩn thận ngã xỉu, tất cả mọi người loạn hết cả lên, tất nhiên! Giang Phóng bị dọa muốn chết. Kiều Kiều phải là có thể chất đặc biệt tốt, thế nhưng phải mới hơi mệt tý té xỉu. Mọi người vội vàng chạy tới bệnh viện, khi lấy được tin tức khiến cho mọi người nghẹn họng nhìn nhau.

      Trong đó, Giang Phóng là chậm tiếp thu nhất.

      "Ông, ông, ông, ông ông ông ông, cái gì?"

      "Tôi chúc mừng cậu, sắp được lên chức bố rồi." Người bác sĩ lớn tuổi phản ứng vô cùng trấn định trước cậu trai trẻ.

      Dù sao nhiều năm làm bác sĩ rồi, thấy đủ loại tình huống phát sinh.

      "Mình, mình sắp làm bố? Trời ạ. Mình sắp làm bố rồi sao? Vậy, ấy, ấy làm sao vậy? Sao lại bị ngất? Có nặng lắm ? Bé con có nặng lắm ?" Nhìn ông bố trẻ rơi vào trạng thái lo lắng. Ông bác sĩ mỉm cười.

      " có gì, bà mẹ trẻ này chỉ là vì bị mệt mỏi quá thôi, có chuyện gì cả, tôi truyền cho ấy nước dinh dưỡng rồi. Truyền xong, ngủ giấc là tốt. Nhưng mà về sau nhớ phải cẩn thận, bé mang thai ba tháng rồi, mấy tháng đầu phải cẩn thận. Mà vợ chồng trẻ hai người cũng sơ suất quá .” Ý ông bác sĩ muốn là, bà mẹ trẻ này tuổi lớn lắm, thảo nào mà mang thai cũng biết. biết có chăm sóc được cho đứa bé hay .

      "Cháu biết, sau này chúng cháu cẩn thận, còn, còn chuyện, mang thai em bé, có gì cần phải chú ý nữa ? Có cần bổ sung dinh dưỡng gì? Nửa tháng sau là đến hôn lễ của chúng cháu rồi, có ảnh hưởng tới ấy ? Hay là sinh xong làm? được rồi, phải gọi điện hủy bỏ hôn lễ.” Ông bố trẻ rơi vào trạng thái điên cuồng.

      "Giang, Giang Phóng..." Kiều Kiều tỉnh lại.

      "Kiều Kiều, em tỉnh rồi sao? Em tỉnh rồi, chúng ta có em bé rồi." Giang Phóng tiến lên cầm tay Kiều Kiều, rất kích động.

      "Ừm, em biết, em nghe thấy được." vừa mới tỉnh, nghe đến lời hủy hôn lễ, nên tiếp: “Em sao cả, có việc gì, đừng hủy hôn lễ, chúng ta chuẩn bị lâu như vậy rồi, đừng có làm điều xúc động”.

      "Có sao ?" Giang Phóng nhìn về phía ông bác sĩ.

      " có việc gì. Chỉ cần phải chú ý được quá mệt nhọc là được." vợ trẻ này còn bình tĩnh hơn chàng bố trẻ..

      ", để gọi điện thoại cho ba , à, cả ông bà ngoại nữa chứ, còn có cả cậu , ba mẹ của em nữa chứ, à, cả bọn tiểu Bạch Nhị Hắc nữa, ha, ha , ha cuối cùng lão tử cũng được làm ba ba rồi nhá, đúng rồi, phải gọi điện, phải gọi điện …” quả nhiên, vẫn chìm trong nỗi kinh hỉ cực độ...

      Lúc Kiều Kiều bị ngất Phương Khuynh Nhan cũng ở đó nên theo tới bệnh viện, biết được Kiều Kiều cũng mang thai, Phương Khuynh Nhan khỏi nhớ lại, thời điểm mà kết hôn với Kiều Kiều, ngàn vạn lần được giống như mang thai vào lúc kết hôn, rất rất mệt mỏi. Thế nhưng kết quả thế nào, ha ha, thực là, người tính bằng trời tính. Kiều Kiều lại mang thai đúng thời điểm kết hôn.

      Biết được tin tức này mọi người đều chấn phấn. Đến cả người luôn luôn bình tĩnh là Tần Chính cũng năng lộn xộn. Sau đó Kiều Kiều trở thành đối tượng được bảo vệ trọng điểm. Chỉ là chút việc xíu xiu cũng cho phép nhúng tay.

      Nửa tháng rất nhanh trôi qua, chớp mắt tới ngày kết hôn.

      Bởi vì dâu mang thai gần bốn tháng rồi, Giang Hải Dương thông báo cho mọi người, nên cho phép ai được làm ầm ĩ.

      Trang hoàng rất là long trọng, Từ Mạn cùng mấy chị em đến từ sáng sớm đến để cùng trang điểm với Kiều Kiều, làm tóc, mà bộ trang phục cổ đại kia rất khó mặ. Chờ tới khi mọi việc đều chuẩn bị xong, Kiều Kiều yên lặng ngồi chỗ, chờ đợi tân lang của mình. biết làm sao mà trong đầu giống như chiếu bộ phim, ngừng chiếu ra cảnh của hai người bên nhau trong những năm gần đây.

      Lúc sao, Giang Phóng bước vào, nỗi vui mừng thể ngăn dấu, nhàng ôm lấy vợ của mình, rồi Giang Phóng nhanh chóng bước ra ngoài cửa.

      Đúng giờ tốt.

      Hôn lễ bắt đầu, thảm đỏ dài, ánh đèn mờ ảo, Giang Phóng mặc thân trang phục cổ, đứng thẳng nơi đó, chờ đợi dâu đẹp nhất của mình.

      nhạc du dương vang lên, mọi người đều rất yên tĩnh, tất cả tầm mắt của mọi người đều chú mục vào hai nhân vật chính.

      Nhìn dâu mặc giá y mũ phượng, chú dể tuấn lãng mạnh mẽ ôn nhu nở nụ cười. Ở trong mắt của , chính là tiên nữ hạ phàm, xinh đẹp chói mắt chân thực nữa.

      Kiều Kiều của , cuối cùng mặc lên bộ giá y mũ phượng, đỏ thẫm toàn thân, nhàng bước về phía ...

      Mộng tưởng của nhiều năm thành...

      Rất nhiều khách mời, nhìn thời điểm khăn voan đỏ được nhấc lên, Kiều Kiều giương đôi mắt long lanh, cười cái là quyến rũ mê người, nhìn sang chú dể ngây ngốc, có người gật gật đầu, có người hâm mộ, có người lại đố kị… Nhưng cho dù người khác nghĩ thế nào, đều thể ảnh hưởng đến đôi nam nữ thâm tình kia.

      Mặc dù có chuẩn bị trước tình tiết này, nhưng mà Giang Phóng vẫn quỳ chân xuống, đem tay của Kiều Kiều đặt lên vị trí trái tim của mình.

      " em, chính bản thân ra thề với em, nếu như cả đời này mà phản bội em, làm tổn thương em, vạn kiếp bất phục."

      Lời của đầy hung tàn, nhưng bên trong đó, bao hàm tràn đầy nỗi lòng tình thâm của mình.

      Những người tham gia tiệc đính hôn của hai người đều biết chút chuyện sâu xa. Ai nấy đều trao cho đôi tình nhân này tràng vỗ tay vang dội. Người hữu tình thành thân thuộc, mỗi người đều có thể đạt được điều đó, thế nhưng, nhìn thời khắc tràn đầy tình này, mọi người đều khỏi chân thành chúc phúc.

      Hôn lễ kết thúc, dâu chú rể đều ra mời rượu khách khứa, mọi người đều hiểu , đây là lo lắng cho dâu ý gì, có thai mà thôi!

      Mặc dù các vị bạn học của chú rể đều tuyên bố rất mạnh mẽ lấy lý do chúng ta đều là muốn chúc mừng, muốn nháo động phòng, nhưng cuối cùng thành công, biết Giang Hải Dương cho đôi phu thê chốn ở đâu rồi. Mọi người bất mãn quay lại, thi nhau mắng Giang Phóng các kiểu, lúc người này nháo họ, khách khí gì cả, giờ kết hôn, lại cậy có bùa hộ mệnh, thực là, quá có liêm sỉ mà.

      "Cậu ta đâu thế nhỉ?" Nhị hắc .

      Mọi người đều đồng tình.

      tại Nhị Hắc là cục phó cục thương mại của Tân Dương.

      thực là Kiều Kiều cùng Giang Phóng đâu cả, mà lúc này ở trong phòng của mình. Nhìn mọi người bị Giang Hải Dương đùa cợt, Kiều Kiều cảm khái: "Nhìn ba xem, gừng càng già càng cay!"

      "Em có thấy mệt ?" Giang Phóng rất ân cần xoa bóp cho vợ mang thai.

      "Vâng, có chút chút."

      Xoay người, đặt tay lên bụng Kiều Kiều. Chậm rãi vuốt ve: "Con trai này, con phải ngoan nha, ngàn lần vạn lần được làm khổ mẹ xinh đẹp của con đấy, nếu , con mà sinh ra, ba đây xử lý con ngay!"

      "Ha ha ha."

      "Con phải ngoan ngoãn, ngoan như mẹ con ý, đợi con sinh ra rồi, cha mang con chơi nha, cho con ăn McDonald, cho con ra ngoại ô chơi, cho công viên trò chơi, chơi diều này, họp phụ huynh cho con này, đá cầu với con này, cùng chơi các trò chơi với con, cha cũng đánh đứa nào dám bắt nạt con..”

      Nhìn Giang Phóng ngốc ngốc tâm với con trong bụng, Kiều Kiều cảm thấy mắt nóng nóng, hình như, những điều này đều là nguyện vọng từ bé của đúng ?

      nhất định trở thành người ba tốt, mà chính , cũng người mẹ tốt.

      Sau khi rửa qua mặt mũi.

      Hai người cùng nằm ở giường, " tốt quá, giờ tất cả mọi người đều biết em là vợ của rồi ." Giang Phóng cảm khái.

      " phải mọi người đều biết rồi sao?" Chuyện của bọn họ vốn bị truyền khắp nơi khắp chốn rồi. Từ khi còn học trung học, phải bị là hai đứa sớm hay sao?

      "Cái đó làm sao mà giống nhau được. giờ chúng ta chỉ có em bé rồi này, lại còn có hôn lễ long trọng nữa, đến giờ phút này mới an tâm, mới cảm thấy chắc chắn được cả đời này em thuộc về rồi." Giang Phóng ngây ngô cười.

      Nhìn bộ dáng đơn thuần của , Kiều Kiều ôm lấy đầu của .

      "Em ."

      Ngẩng đầu lên khỏi bờ vai trắng nõn của , đỡ nằm nghiêng gối lên cánh tay của mình, “ ý, chắc chắn là em trước khi em rồi."

      ngẩng đầu lên nhìn cái, rồi lại rúc vào lồng ngực ngọt ngào của , “Mới tý tuổi mà có sắc tâm rồi."

      "Ha hả, mặc kệ, bây giờ, em là của rồi." mặt của có nụ cười thỏa mãn.

      Nhìn cái, Kiều Kiều ôn nhu vuốt ve bụng của mình, được trải nghiệm cảm giác được làm mẹ, trong lòng mềm mại, đón chờ đứa con đến. Đứa bé của bọn họ, là tốt.

      giờ bụng của Kiều Kiều nhìn ra tõ ràng, có thể có liên quan đến thể trạng của , thêm nữa là ăn uống nhiều, khẩu vị khi mang thai tốt, đại khái người nơi duy nhất đầy đặt thịt thà là vòng 1.

      Bộ ngực của Kiều Kiều vốn lớn, giờ lại càng thêm mượt mà no đủ. Nhìn tầm mắt của Kiều Kiều nhìn về phía ngực của mình, Giang Phóng cười tà chút, , định buông tha đêm động phòng hoa chúc của hai người đâu...

      Ngón tay thô ráp của chậm rãi đưa về phía hai chân của Kiều Kiều, xoa vuốt, thỉnh thoảng kẹp chặt rồi chen lấn, mạnh mẽ vê vuốt khiến cho Kiều Kiều khát vọng mãnh liệt. Đùa giỡn cho tới khi Kiều Kiều chịu nổi kẹp chặt bắp đùi vào tay của , vòng eo nhắn xoay chuyển, cầu xin mạnh mẽ chiếm lấy.

      còn mang trong mình đứa của bọn họ, dám làm xằng bậy, chỉ hi vọng khiến cho thân thể Kiểu Kiều nhiệt tình thoải mái mở rộng, khiến cho ra vào càng thông thuận, càng nhập sâu.

      Cảm giác được khát vọng của , hình như vì có đứa , nên thân thể của càng trở nên mẫn cảm, càng trở nên nóng bỏng hơn, đặt hung khí nơi hoa huyệt của , mạnh mẽ nhấn xuống, vật lớn gấp biết bao nhiêu lần ngón tay hung hăng tiến mạnh.

      "Bảo bối..." Đầu của chôn ở bả vai của Kiều Kiều, tiếng hít thở hỗn loạn đầy kích thích, "Em chặt quá... Nóng quá..."

      "Á, đứa ..." Kiều Kiều có chút lo lắng.

      " sao đâu, thực sao mà, cẩn thận." Giang Phóng xong giữ chặt lấy cặp chân của Kiều Kiều, sau đó đem chính mình nhấn xuống càng sâu: "Bảo bối, em thoải mái thôi, nghe lời... A..." Thân thể của bị lay động kịch liệt, chút chậm chạp nào.

      Kiều Kiều ngăn cản động tác của Giang Phóng, cuối cùng, được tận hứng , mà , cũng bởi vì thân thể mẫn cảm, nên cao trào nhiều lần.

      "Có ảnh hưởng tới con em nhỉ?"

      "An lo cho con mà lại mạnh mẽ dùng sức thế hả." Kiều Kiều lườm cái.

      "Ha hả." chồm lên hôn chụt cái."Hôm nay là tân hôn của chúng ta mà. Hơn nữa, có chừng mực."

      "Kiều Kiều, được ở bên cạnh em, lấy em, nhìn thấy em vì mà sinh con dưỡng cái, đời này còn có điều gì làm hạnh phúc hơn được nữa ." Giang Phóng thở phào nhõm.

      " em"

      nhìn thẳng vào , nhìn lúc lâu. Trong mắt của hai người, đều tràn đầy tình cảm sâu nặng. lâu sau, trịnh trọng : “Em cũng . Giang Phóng, đời này em đối xử tốt với ."

      Giang Phóng sửng sốt chút, cười xán lạn: "Ha ha, em lại đoạt lời kịch của rồi. Những lời này, phải do . Bảo bối của , ta cũng vậy. nhường nhịn em, để em làm công chúa của cả đời ."

      Lời cuối cùng của , chìm đắm trong nụ hôn của hai người...

      (chính văn hoàn)

      Tác giả có lời muốn : Chưa từng nghĩ, nhanh như vậy liền kết thúc . Cảm tạ mấy ngày này tới nay ủng hộ của mọi người, lại lần nữa cảm tạ đại gia! Tiếp được đến còn có tứ thiên tiểu phiên ngoại nga ~~~
      Khủng Long, milktruyenky, vũ hằng7 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :