1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Kiều Kiều Trọng Sinh - Vivian vivian

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Otaku Bi

      Otaku Bi Well-Known Member

      Bài viết:
      152
      Được thích:
      784
      91. Dưỡng thương

      Edit: Otaku Bi


      Thân thể Giang Phóng rất suy yếu, lúc gặp tai nãn, Giang Phóng Giang Viễn cùng đoàn người đến công trường thị sát, bởi vì sắp sửa ngừng thi công rồi, nên có vài người thu dọn đồ đạc, nhưng đúng lúc đó, biết vì lý do gì mà có giàn giáo đổ xuống, Giang Viễn lại đứng ngay phía dưới giàn giáo, kịp tránh, phản ứng của Giang Phóng nhanh nhẹn nhất, đẩy cậu ra..

      bị thương nặng, bác sĩ kiểu gì cũng mất vài tháng điều dưỡng mới tốt lên được, rất may tốt chất thân thể của lại tốt, nếu như là người khác có sức khỏe bình thường có khi phải nằm hai năm.

      "Kiều Kiều đâu rồi?" Giang Phóng lúc nào cũng phải nhìn thấy Kiều Kiều. lát sau thấy, Giang Phóng hỏi ngay.

      "Kiều Kiều xuống lầu để mua đồ rồi. Mà tôi này, chúng tôi tới thăm cậu, thế nào mà cậu chỉ tìm Kiểu Kiều là sao, chỉ có ở bên cạnh cậu là cậu náo loạn đòi người là sao, cậu mới chỉ là đứa trẻ ba tuổi à." Nhị Hắc trêu chọc.

      Nhị Hắc mới từ nước ngoài về, về là đến thăm Giang Phóng ngay, mà tiểu Bạch phải lần đầu tiên tới. Người này ngồi sô pha bắt chéo chân ăn táo kìa

      "Có mà cậu ba tuổi, cả nhà các cậu đều ba tuổi ý, tôi tìm vợ tôi được sao, ai giống cậu, vị hôn thê ở cách xa vạn dặm. Mà ở nhà cậu chắc có cậu là biết hôn thê nhà mình là nàng nghề ngỗng tuổi tác làm sao nhỉ, chúng tôi đây mới là người tình nhau, hạnh phúc mỹ mãn nhé."

      "Hừ."

      Tiểu Bạch nghĩ tới điều gì đó, cười.

      "Giang Phóng này! Lần này Nhị Hắc ra nước ngoài kỳ còn gặp được diễm ngộ nha."

      "Phải ? Ha ha. Sao đó, phải ngày nào cậu ta cũng gặp diễm ngộ sao? Lần này có gì khác?" Giang Phóng nhíu mày.

      “Tiểu Bạch, cậu khốn kiếp nha, giờ tôi mới phát cậu là cái người hiểm nhất đó, chúc cho tôi quá chén rồi lừa cho tôi chuyện sau đó kể với người khác, tôi phải xử lý cậu mới được."

      Nhìn Nhị Hắc kích động như vậy, Giang Phóng cảm thấy hứng thú rồi. Ha ha, Nhị Hắc ít khi nổi nóng như vậy đó.

      "Nào có chuyện gì? nhanh, chút cho nghe."

      "Người ta đến mấy nước châu Âu để du ngoạn phải ? Kết quả sao, ha ha. Gặp phải đám cướp ."

      Mặt Nhị Hắc lúc đỏ lúc trắng, đánh đánh người tiểu Bạch nhưng cuối cùng cũng ngăn cản người .

      "Nếu chỉ là cướp bóc có gì, mấu chốt là người da đen đó. Thấy Nhị Hắc nhà chúng ta đẹp trai tuấn lãng, nên thích, muốn làm quen Nhị Hắc nhà chúng ta, mà Nhị Hắc gọi là hắc nhưng đâu có đen, nhìn xem tư thái bộ dáng này ai chẳng thích chứ. Mà cái tên da đen biết xấu hổ đó muốn động chạm, Nhị Hắc đâu có chịu, hai người liền thế mà đánh nhau, nhưng mà Nhị Hắc phải đối thủ của người ta, đừng người ta còn có cả súng nữa. Mà cậu biết lúc đó khéo thế nào lại có từ trời rơi xuống đúng lúc mấu chốt. Mà này phải làm cảnh nha, đá cái mà khiến cho người da đen kia bay , nhanh chóng hạ gục nó. Ha ha, Nhị Hắc được cứu. Theo lời của Nhị Hắc là, đấy chính là cao thủ võ lâm."

      Nghĩ ra còn có chuyện như thế xảy ra, Giang Phóng nhìn sắc mặt Nhị Hắc, nín được rất muốn cười.

      "Vậy có được coi là hùng cứu mỹ nhân ?" Nhìn bộ dáng vui sướng của tiểu Bạch, Giang Phóng nghĩ, chẳng lẽ còn có chuyện nữa?

      "Đương nhiên." Cười hồi, tiểu Bạch mở miệng.

      "Nhị Hắc của chúng ta là ai chứ, người ta cứu cậu ta rồi, cũng phải hỏi tên người ta chứ, Nhị Hắc còn muốn báo đáp người ta nữa." Tiểu Bạch hoa chân múa tay vui sướng hùng hồn. Nhị hắc cam chịu ngồi ịn sô pha, vẻ mặt ai oán.

      "Nhị Hắc hỏi nương người ta, cậu có biết ấy bảo tên gì ? Ha ha, ha ha. Cậu đoán đoán xem ấy thế nào?"

      "A? như thế nào? Đừng úp mở, kể cho hết ."

      " nàng kia oai phong , cứ gọi tôi là Lôi Phong . Ha ha ha ha." Tiểu Bạch cười đấm sô pha.

      "Phốc, ha ha ha." Giang Phóng cũng cười to lên.

      "Lại còn có chuyện vui thế hả?."

      "Còn chuyện sau đó cơ, cậu tưởng xong rồi sao, No, No, No, cái này cũng chưa tính là hay đâu. nương người ta mất rồi, ngày hôm sau Nhị Hắc phải tới nhà vị hôn thê trong truyền thuyết của mình tặng đồ nha. Kết quả cửa vừa mở ra, cậu đoán xem chuyện gì nào, ha ha, đó chính là vị hùng cứu mỹ nhân đó! Đúng vòng quanh khắp chốn, người nhà có đánh nhau mới nhận ra. tính Nhị Hắc đến cả nương kia cũng bối rồi. Khi Nhị Hắc trở về chết sống đòi hủy hôn, là nhỡ có phạm lỗi gì, chừng bị ta đánh chết mất. nàng kia cũng yên đâu, Nhị Hắc nhà chúng ta yếu đuối, phải để ấy cứu, chẳng có tý nam tính nào, ha ha."

      nghĩ đến tình lại kịch tính thế, Giang Phóng vui vẻ đấm giường bùm bụp, cả người thoải mái. Chuyện vui ở đâu cũng có.

      "Làm sao vậy?" Kiều Kiều từ bên ngoài vào, trong tay xách chút đồ ăn vặt. vừa nhìn thấy Nhị Hắc tiểu Bạch bọn họ tới chơi, tranh thủ cơ hội xuống lầu để mua ít đồ. Nếu , Giang Phóng này lúc nào cũng tìm , thả chút nào, qua lần này phát sau khi bị thương giống như đứa trẻ, khắc cũng rời xa được.

      " có chuyện gì. Chúng chuyện của Nhị Hắc." Giang Phóng khoát tay áo.

      Nhìn Giang Phóng cười lớn, động đến vết thương, biểu tình trông kỳ kỳ.

      Kiều Kiều vội vã chạy tới bên người hỏi han : " thoải mái ở đâu?"

      Nhìn bộ dáng Kiều Kiều quan tâm lo lắng, Giang Phóng lắc đầu." có chuyện gì."

      "À, Kiều Kiều này, em về rồi, bọn cũng đây, nếu bọn cứ ở đây đùa cho Giang Phóng cười nứt hết vết thương mất." Tiểu Bạch đứng dậy.

      "Vâng, được, các thong thả, em tiễn được." Kiều Kiều thèm khách khí với họ.

      "Tiễn gì mà tiễn, chúng ta là ai chứ. Em cứ chăm sóc cho cái chàng này tốt là được. Cũng chẳng phải là em bé còn uống sữa, suốt ngày quấn lấy Kiều Kiều.” Nhị Hắc xong cùng tiểu Bạch bước ra khỏi cửa, bọn họ để ý đến sắc mặt mất tự nhiên của Kiều Kiều.

      Nhưng mà bọn họ để ý tới có Giang Phóng tinh mắt nhìn thấy rồi nha.

      Người này cười xấu xa: "Hì hì, vợ của . Em , có phải là em bé còn phải uống sữa ?"

      Giang Phóng người này ngày nào cũng thành , lúc nào cũng đòi ôm ôm sờ sờ, Kiều Kiều thấy bị thương người nên thuận theo , nhưng nếu quá trớn cũng chịu, mà người này lại rất thích cặp thỏ ngọc của buông, ngày nào cũng ăn đến no nê.

      "Chuyện gì xảy ra với vậy! Lúc nào cũng bắt nạt em, em cho biết nha, thành chút cho em, nếu cái thân người này chịu nổi đâu. phải em đáp ứng hết sao? Chờ khỏe lại , tùy muốn gì muốn.” giọng của Kiều Kiều đều là chiều chuộng nhưng hành động . lấy ngón tay chỉ chỉ mặt Giang Phóng.

      Đem Kiều Kiều ôm vào trong ngực, Giang Phóng cũng cười trộm, mấy ngày này Kiều Kiều lo lắng cho thân thể của , cho dù cầu cái gì, làm động tác gì, Kiều Kiều đều phản kháng, nên càng vui vẻ động chân động tay.

      Hơn nữa, nhìn Kiều Kiều toàn tâm toàn ý chăm sóc cho mình, Giang Phóng cảm thấy trong lòng tràn trề hạnh phúc.

      Ban ngày đều có người tới thăm Giang Phóng, Giang Phóng giống như là lãnh đạo tiếp từng người đến bái phỏng, nhưng buổi tối có ai khác, hai người ấm áp dựa vào nhau trò chuyện, chút tính toán cho tương lai.

      Kiều Kiều cũng nghe về kiện của Nhị Hắc và vị hôn thê của y, Kiều Kiều cười lăn lộn, đây mới gọi là duyên phận, duyên phận , Kiều Kiều nhắc lại câu chuyện về duyên phận và phân vượn, Giang Phóng càng cười to hơn.

      Giang Phóng bị bệnh, Giang Viễn càng bận rộn hơn, nhưng mà ngày nào cậu cũng tới thăm Giang Phóng, Giang Phóng biết cậu tự trách trong lòng, đánh cho cậu cái vào bả vai.

      "Được rồi, cho phép em lại có cái bộ dạng thế này nữa. em cùng nhà, nếu như đó là em, em có làm thế ?!"

      "..."

      "Thu lại cái bản mặt này cho , mấy ngày này bị thương rồi, thể làm được, em phải lo cho công ty tốt vào, mình ba bận rộn lắm." Trước đây Giang Hải Dương vẫn có thể đảm đương, thế nhưng từ khi tập đoàn Cẩm Giang ngừng mở rộng, hơn nữa mấy năm này có Giang Phóng cùng Giang Viễn giúp việc, hai người chia sẻ rất nhiều công việc của Giang Hải Dương, bởi vậy thoáng khiến nhiều việc trong công ty của Giang Hải Dương đều bớt , Giang Hải Dương tuy vậy nhưng vẫn bận rộn. Giang Phóng hiểu chuyện nên dặn dò Giang Viễn.

      ", yên tâm , chuyện của công ty giao cho em, anhkhông cần lo lắng, chỉ lo dưỡng thương là được rồi, em nghe ba mẹ bàn với Kiều Kiều rồi, chờ khỏe lên, hai người kết hôn, , phải nhanh khỏe lên mới được." Giang Viễn mỉm cười nhìn trai của mình, lại liếc mắt nhìn Kiều Kiều.

      "Ha ha. Em cũng biết rồi."

      Cậu mỉm cười gật đầu.

      Giang Viễn nghĩ, cuộc đời này cậu thiếu nợ trai mình nhiều lắm, hồi bé là sống nương tựa lẫn nhau, trai cẩn thận chăm sóc cậu, chỉ cần có người bắt nạt cậu, xông lên phía trước. Cho dù trưởng thành, cậu vẫn cần có trai bảo hộ, giống như lần này, do dự đẩy cậu ra hứng lấy đau đớn, Giang Viễn, mày là người vô dụng. Nếu như phải có trai, giờ người nằm ở đây chính là mày đó. Khi đó cậu rất sợ hãi, nếu như trai cậu thực có chuyện gì xảy ra, cậu biết cách nào để hối lỗi với cha mẹ với Kiều Kiều. Kiều Kiều, Kiều Kiều, nhìn Kiều Kiều, cậu nghĩ, Giang Viễn, mày chính là tên khốn. của mày đối xử tốt với mày như vậy, thế mà mày còn ao ước chị dâu của mình, mày là kẻ hỗn đản nhất trần đời. Ai bảo mày thích Kiều Kiều, sao mày có thể như thế được. Tự lo cho chính mình, được phép ao ước nữa, được nghĩ tới nữa.

      , Kiều Kiều, hai người phải hạnh phúc, cả đời này em bảo vệ hai người.

      với Giang Phóng hồi, gọt cho Giang Phóng quả táo rồi Giang Viễn rời .

      Trong công ty cậu còn nhiều chuyên, giờ cậu bận rộn lắm.

      Nhìn Giang Viễn rời, Giang Phóng ôm Kiều Kiều, tiếp tục đùa giỡn, trong lòng biết, Giang Viễn áy náy với , thế nhưng chính cậu cũng biết, kỳ thực cũng áy náy với cậu, từ đứa em trai được bảo hộ trong cánh tay, cái gì cũng có thể nhường nhịn, chỉ có Kiều Kiều, thể nhường lại. Kỳ thực, cũng áy náy với em.

      Nếu như có làm lại lần nữa, vẫn làm như vậy, ở bất cứ việc gì khác toàn lực làm cho em, chỉ có chuyện làm cho mình đó là Kiều Kiều, cả đời này ấy chỉ có thể làm chị dâu của em. vĩnh viễn biết, em thích .

      Kỳ thực em có áy này, nhưng chính cũng thường áy này, ngừng đối tốt với em chỉ hy vọng có thể bù đắp cho em.
      Khủng Long, milktruyenky, Suuuly5 others thích bài này.

    2. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      E hèm, mặc dù bít là he, couple mẹ ruột định, nhưng tui vẫn YY trong lòng, giang viễn có cửa, há há, 1 phần gian tà trog tâm thui, biến thái nhỉ, há há.......trai tốt mà , ai ko ham, bỏ qa uổng.......
      Otaku Bi thích bài này.

    3. Otaku Bi

      Otaku Bi Well-Known Member

      Bài viết:
      152
      Được thích:
      784
      @linhdiep17 đừng ship linh tinh, ảnh có cặp của mình rồi nha, hí hí
      linhdiep17 thích bài này.

    4. Otaku Bi

      Otaku Bi Well-Known Member

      Bài viết:
      152
      Được thích:
      784
      chút về truyện mấy tuần nay t ko đăng truyện. Ngoài lý do nắng nóng muốn ngồi máy với lười ra t cũng lừng chừng vì chuyện có drop làm chuyện sau vụ lưỡi bò hay . T xin thề là 10 năm nay t chỉ xem trọn vẹn mỗi phim "Sam Sam đến đây ăn nè" xem được vài tập "Bên nhau trọn đời" với "Hãy nhắm mắt khi đến" vì t mê truyện xem xem có hay như truyện thôi chứ thích phim Trung tý nào, chưa bao giờ xem phim của Triệu Vi, Lâm Tâm Như, Lưu Diệc Phi hay mấy người hot hot đó (chỉ xem phim Hàn với Mỹ) nên căn bản là từ thích chuyển đến ghét chẳng phải việc to tát. muốn edit truyện nữa vì nghĩ rằng giờ có khá nhiều ý kiến khiển trách giới trẻ đam mê ngôn tình Trung Quốc, chưa biết có tác hại hay nhưng cứ nghĩ mình là trong những thành phần bị lên án cũng chẳng thoải mái gì. Cuối cùng nghĩ mình có tấm lòng nước nồng nàn rồi, mình thẹn với mình, đọc truyện hay edit truyện cũng toàn free mạng thôi, dùng sản phẩm của họ free chả mất tý thịt nào nên chả phải drop làm gì với lại cũng sắp hoàn rồi cũng nên edit cho hết trách nhiệm. Thôi, nhảm quá nhỉ :v

      92. Chuyển biến tốt

      Edit: Otaku Bi

      Giang Phóng lần này gặp chuyện may khiến cho Kiều Kiều rất thương tâm, cũng làm cho hiểu trái tim của mình, hóa ra rất thích Giang Phóng, sâu đậm như vậy, sâu tới mức chính bản thân còn phát .

      Được trọng sinh lần, Kiều Kiều giống với những trọng sinh khác bước lên mây, đạt được đại phú đại quý, cuộc đời của vẫn là giống với trước kia, đơn giản bình dị, thế nên phải mỗi người đều lợi dụng việc trọng sinh để thi triển tài nghệ, giành lấy cuộc sống giàu sang phú quý.

      Cuộc đời của có cha có mẹ, có tiểu Mộc có bạn bè, còn có Giang Phóng người quan trọng nhất của , như vậy rất tốt rồi.

      Nhìn Giang Phóng càng ngày càng chuyển biến tốt, Kiều Kiều rất vui vẻ, gần đây họ hàng nhà Giang Phóng thường xuyên tới thăm nom , cũng từ từ quen thuộc với Kiều Kiều lên. Chẳng mấy quan hệ từ quen thuộc tiến dần tới thân thiết. Thỉnh thoảng bà Tần lại trêu ghẹo Kiều Kiều. đúng là vì Giang Phóng mà chịu nhiều khổ sở.

      Kỳ thực Giang Phóng cũng rất đau lòng Kiều Kiều của , dám sai khiến Kiều Kiều làm này làm kia, nhưng mà Giang Phóng luôn tìm Kiều Kiều, luôn muốn ở bên cạnh, điều này khiến cho người khác có ấn tượng. bắt nạt Kiều Kiều làm này làm kia.

      tại được nghỉ đông , Kiều Kiều vì chuyện lần này mà học ít hẳn nên thành tích được tốt lắm, nhưng may là bị học lại hay nợ môn gì, Kiều Kiều thở phào nhõm, bị học lại là tốt rồi, chuyện khác chẳng đáng . Giang Phóng ở bệnh viện nằm hơn hai tháng, thân thể càng ngày càng tốt hơn. Thầy thuốc ở ở thời gian ngắn nữa là có thể về nhà.

      Vốn Giang Phóng muốn về nhà trước khi năm mới tới, nhưng bác sĩ đồng ý. Dù sao, cái giàn giáo sắt đó nện thẳng vào đầu của , mà đầu lại là bộ phận quan trọng nhất cơ thể. Biết đươc thể về nhà, Giang Phóng ủ rũ, Kiều Kiều nhìn bộ dáng đó của , đành lòng chút nào, ở lại cùng với qua năm mới. Giang Phóng nghe xong vui mừng lắm, nhưng sau đó lại đồng ý.

      "Giao thừa em ở đây làm gì, chỗ này xui xẻo lắm, hơn nữa ba mẹ em còn cả tiểu Mộc nữa, mọi người ngóng chờ em về ăn Tết. Nghe lời , Kiều Kiều, em trở về Dân Giang ." Đây là lời của Giang Phóng.

      Kiều Kiều gì thêm, cuối cùng vẫn trở lại Dân Giang.

      Kỳ thực Giang Viễn nhìn ra, ngoài miệng trai cậu khuyên Kiều Kiều về Dân Giang thế nhưng trong thâm tâm muốn cho Kiều Kiều chút nào cả. trong hai ngày này Kiều Kiều ở đây, Giang Phóng mình trông rất đơn, cũng muốn chuyện, ai tới thăm cũng thấy bất mãn.

      Bà Tần cảm khái với con mình: "Tiểu Phóng nhà mình, giao hết trái tim cho Kiều Kiều rồi, cũng may mắn là Kiều Kiều là đứa thành lại tốt tính, nếu biết như thế nào."

      Tần Tố Cẩm mỉm cười: "Bọn đều lớn hết rồi, con làm mẹ cũng phải chăm sóc chúng gì cả, chỉ hi vọng bọn nó có thể có được hạnh phúc."

      "Tiểu Phóng tiểu Viễn cũng xem như là bớt lo , con đừng suy nghĩ quá nhiều. Con làm mẹ rồi, biết làm mẹ cũng dễ dàng chưa?" bà Tần vỗ vai con mình.

      Hai người nhìn nhau cười.

      "hai mẹ con chuyện gì đó?" Tần Chính nhìn thấy hai mẹ con ở trong nhà bếp, đến.

      " chuyện bọn đây mà? Lúc nữa chuẩn bị đồ ăn xong rồi, tôi mang đồ ăn tới cho Tiểu Phóng. Giờ tiểu Viễn ở bệnh viện với tiểu Phóng tôi sợ chúng nó chờ." Bà Tần tiếp lời.

      "Sợ là người mà thằng nhóc muốn gặp phải là bà ? Ha ha." Tần Chính trêu ghẹo , có ai mà biết, từ ngày hôm trước Kiều Kiều rồi, Giang Phóng bị thất hồn lạc phách . Haizzz, thằng nhóc này thảm Kiều Kiều rồi.

      " Kiều Kiều cũng thể về nhà ăn Tết được, làm sao mà hôm nay còn ở lại bệnh viện cùng thằng bé nữa, dù thế nào nữa, đôi khi tôi cảm thấy nếu là người khác có khi chịu nổi tính tình của thằng nhóc tiểu Phóng nhà mình được đâu. Đừng người khác, tôi này, nếu như lúc còn trẻ mà tính tình của ông như vậy á, tôi chịu nổi đâu, đá ông ngay lập tức, ở đâu có người lại bám người như thế chứ, hơn nữa, ông nhìn Kiều Kiều đấy, mặc dù tiểu Phóng có đòi hỏi này nọ, cũng vẫn làm theo, đúng là tôi phục lắm đó ." Bà Tần nhớ tới hình thức ở chung của hai người, lắc đầu .

      "Tôi cũng giống cái thằng nhóc đó, chắc là nó giống thằng cho Giang Hải Dương nhà nó rồi." Tần Chính cảm khái.

      Tần Tố Cẩm đứng bên cạnh nghe cha mẹ mình chuyện, bật cười. Ba mẹ cũng hết nổi. Nếu như đứa con nhà mình có cái gì tốt đều tranh nhau là giống mình, nếu như phải đức tính xấu nào đó là đẩy sang là giống gen nhà Giang Hải DƯơng. Đến cả Tần Phi cũng với Giang Hải DƯơng: " rể, ai bảo lại làm tên côn đồ làm cái gì, cho nên gen tốt đều xuất phát từ bên nhà cả." Nghe xem , đây là lời mà phó thị có thể được hay sao? Đến cả học sinh tiểu học cũng chuyện vô căn cứ như thế!

      Cả nhà chuẩn bị đồ ăn mang tới bệnh việc dùng, còn chưa vào trong phòng nghe thấy trong đó có tiếng chuyện náo nhiệt rồi. Người nhà họ Tần hiểu chuyện gì, có ai tới vậy, lại có thể làm cho Giang Phóng cười sang sảng như thế? phải mấy hôm nay thằng nhóc này vẫn trầm lặng sao?

      Cửa đẩy ra, mấy người đều giật mình, ở trong đó có xinh xắn mặc váy lông dê, đó phải là Kiều Kiều sao? Mà người sô pha biết hoa chân múa tay cái gì đó rất vui sướng, đó chính là em của Kiều Kiều, Kiều Mộc.

      "Kiều Kiều? Sao con lại ở đây ? Lại mang cả tiểu Mộc nữa tới sao ?"

      Người từ nhà vệ sinh ra, chính là Kiều ba.

      "Tần bí thư, Tần phu nhân..." Kiều ba nhìn thấy cả nhà của Tần Chính vẫn hơi có chút ngại ngùng khách sáo, mặc dù từng cùng nhau du lịch rồi, thế nhưng Kiều ba vẫn tự nhiên được, dù sao, người ta là bí thư tỉnh ủy đó.

      " gọi là chú Tần rồi mà, này hai nhà giờ là thông gia , lại còn chuyện xa lạ như thế hả. Chú tiểu Kiều này, sao nhà cháu lại tới đây?" lời Tần Chính gọi tiểu Kiều rất tự nhiên bình thường, thế nhưng mấy đứa Kiều Kiều Kiều Mộc vừa nghe có cảm giác muốn phụt, ha ha, quá khoa trương rồi, tiểu Kiều.

      Ba , tiểu Kiều ư?

      "Kiều Kiều lo lắng cho Giang Phóng, hơn nữa, con bé về nhà chẳng có việc gì để làm, thà cho nó đến đây cùng với Giang Phóng hơn, nếu thế, trong lòng con bé này cũng chẳng yên tâm, lúc nữa cháu với Kiều Mộc cũng về rồi, về nhà đón mẹ chúng nó rồi trở về Thanh Nham, ngày mai là giao thừa rồi mà, ông bà nội chúng nó cũng ngóng trông cả nhà về."

      "ừ." Tần Chính gật đầu, đúng vậy. Năm mới, là ngày mà nhà ai cũng phải đoàn viên mà, năm nay Giang Phóng về nhà được, đến nhà bọn họ đều cảm thấy thiếu thốn. Nhưng mà nhìn biểu tình của Giang Phóng kìa, chỉ cần chỗ nào có Kiều Kiều là nó vui sướng rồi phải ?

      Mọi người vài câu chuyện hàn huyên tới lúc ba Kiều trở về. Dù sao, đến giờ phải trời tối rồi rất bất tiện. Hơn nữa, Kiều ba còn phải Thanh Nham nữa.

      Kiều Mộc lưu luyến chào tạm biệt mọi người. Giang Phóng gọi nhóc đến gần, cái gì đó mà khiến cho nhóc con cười tươi rói khóe miệng ngoác đến tận mang tai, chụt cái, hôn lên mặt Giang Phóng, vui vẻ theo Kiều ba trở về.

      Mấy người nhà Tần gia hiểu gì, Giang Phóng cái gì mà có thể làm cho Kiều Mộc vui sướng như thế nhỉ!

      Bất quá nhìn biểu tình của Kiều Kiều, chắc chắn biết, " cho con bé bao nhiêu tiền mừng tuổi?"

      "Vợ , em thông minh, hắc hắc." Giang Phóng bao nhiêu, chỉ có cười.

      vừa mới cho Kiều Mộc biết, mừng năm mới năm nay về được, nên tiền mừng tuổi cho nhóc được tăng lên. Kiều Mộc là tiểu tham tiền, nhóc có tài khoản , nghe thấy điều Giang Phóng lại nghe được con số động lòng người kia, ha ha, ai có nhiều tiền mừng tuổi như nào, Giang Phóng cho nhóc tới vạn đấy a, oa ha ha ha.

      giờ điều kiện của nhà rất tốt, thế nhưng chắc chắn Kiều mẹ bao giờ cho đứa con là học sinh nhiều tiền làm gì . Kiều ba càng cần phải , tiền lương của chính mình làm ra vẫn chưa được nhìn thấy bao giờ, trước giờ đều nằm trong tay Kiều mẹ, hơn nữa, ở phương diện này Kiều ba hay để ý lắm.

      Cho nên nguồn gốc của quỹ đen của Kiều Kiều đều từ Giang Phóng và Giang Viễn mà ra. Trong đó Giang Phóng đóng góp nhiều nhất. Nhưng Kiều Kiều cũng dám cho em của mình nhiều tiền tiêu vặt.

      "Ô! Kiều Kiều con đến đây rồi sao?" Giang Hải Dương thẳng từ công ty đến, vừa vào trong phòng nhìn thấy Kiều Kiều là sửng sốt.

      Nghe Tần Tố Cẩm kể lại chuyện xảy ra ngày hôm nay, Giang Hải Dương rất vui vẻ.

      "Vậy sao, tưởng Tết năm nay nhà ta phải đón năm mới ở trong bệnh viện cơ đấy? Nhưng mà nhìn tình cảnh này, vợ chồng mình lại thành thừa thãi rồi, Giang Phóng chẳng thèm quan tâm chúng ta có ở đây đâu, ha ha. Có Kiều Kiều ở đây rồi, chúng ta yên tâm."

      "Chú Giang, chú lại trêu chọc con rồi nha! Mọi người là người thân của Giang Phóng, tất nhiên là ấy mong muốn mọi người đều ở bên!"

      "Ha ha."

      Bởi vì có chuyến du lịch ở Hải Nam, lại thêm lần bị thương này, mối quan hệ của Giang Phóng với người Tần gia trở nên hài hòa rất nhiều, cũng có tiến triển hơn, Tần Chính cùng với bà Tần cảm khái, Giang Phóng này cuối cùng cũng làm cương nữa ve.

      Chờ mọi người đều hết, Kiều Kiều nhìn đồng hồ, hơn tám giờ, phải cho Giang Phóng ăn cháo. Kiều Kiều rất tự nhiên đút cháo cho , đây là tật xấu luyện cho Giang Phóng, đến cả Giang Hải Dương cũng quá đáng, để cho Giang Phóng tự mình ăn, nhưng Giang Phóng muốn, Kiều Kiều lại càng muốn chống đối ý kiến của , nhìn hai người người nguyện đánh người nguyện chịu đánh này, Giang Hải Dương cũng chẳng biết cái gì nữa.

      "Giang Phóng, lần trước em tới nhà của Nhan Nhan, nhìn công chúa của cậu ấy rất là dễ thương”. Phương Khuynh Nhan sinh con rồi, nếu theo đúng thời gian tính toán, ngày dự sinh của Phương Khuynh Nhan sợ phải tới ngày cuối nắm. Thế nhưng chắc là công chúa thấy năm mới sắp tới rồi, muốn cho nhà mình có việc vui vẻ, mới hơn bảy tháng mà đòi ra rồi. Khiến cho tiểu Bạch và Khuynh Nhan suýt nữa bị hù chết. Khi nhắc tới chuyện này còn oán giận Giang Viễn. Khi chuyện của Giang Phóng xảy ra Phương Khuynh Nhan cùng Tiểu Bạch tới để thăm , nên tình cờ qua Giang Viễn thẫn thờ, mà khi đó Giang Viễn để ý cái gì cả, lơ đễnh mà đụng phải Phương Khuynh Nhan, làm bị động thái. Nhưng lúc đó chưa có cảm giác gì, lúc vào trong thang máy mới thấy thoải mái. May mắn là ở trong bệnh viện, nên cùng đứa xảy ra chuyện gì, đối với chuyện này Giang Viễn rất áy náy, nhưng mọi người cũng quá trách móc cậu.

      Thỉnh thoảng khi Kiều Kiều nhớ tới chuyện này đều nghĩ Giang Viễn đúng là thằng nhóc xui xẻo, sao lại liền lúc gặp những chuyện này.

      Công chúa nhà tiểu Bạch đặt tên là Bạch Nhan Nhược. Nhũ danh là Náo Náo, vì sao gọi như thế, bởi vì đứa này quá là quấy người khác. Nhưng mà nhóc tỳ lại rất có duyên với Giang Viễn. Chỉ cần Giang Viễn dỗ dành, khóc nữa, khiến cho cả tiểu Bạch với Phương Khuynh Nhan đều có chút ghen tỵ, con cái nhà ai thế hả!

      Bây giờ ba của tiểu Bạch lão Bạch, mẹ của và cả cha mẹ của Phương Khuynh Nhan đều thể nào động vào nhóc kia, sáng khóc, trưa khóc, chiều khóc, được như ý cũng khóc. Khóc đến mức khiến người đau cả đầu.

      Mấy vị ông bà đến chăm sóc khoảng thời gian rồi vội vàng rút lui, đứa này giống của nhà ai vậy? Cả hai nhà ai chịu nhận tính xấu này là của nhà nào mà ra. Nhưng mà mẹ của tiểu Bạch lại len lén với lão Bạch: “ ra, cái gen này là của nhà mình phải ? Con bé này chẳng khác tiểu Bạch lúc chút nào."

      Lão Bạch nhanh chóng đưa tay lên suỵt cái.

      Tác giả có lời muốn : Tiến vào kết thúc đảo tính theo thời gian , trong lòng rất luyến tiếc ~
      Khủng Long, milktruyenky, 1620thuy10 others thích bài này.

    5. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Tui định truy nã ng đấy, tui nhớ , nhớ , nhớ , nhớ , nhớ , nhớ , nhớ , nhớ , nhớ , nhớ , nhớ , nhớ , nhớ , nhớ , nhớ , nhớ , nhớ , nhớ , ráng hoàn @Otaku Bi nhá......:yoyo36:
      Otaku BiChris_Luu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :