1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Kiều Kiều Trọng Sinh - Vivian vivian

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Otaku Bi

      Otaku Bi Well-Known Member

      Bài viết:
      152
      Được thích:
      784
      87. Xuân xuân lại lại

      Edit: Otaku Bi

      Thời gian trôi qua rất nhanh, mỗi người đều mải mê với trong vòng xoáy công việc của mình, sinh hoạt, học tập, phấn đấy, qua lễ mừng năm mới, Kiều Kiều gặp lại Kiều Dĩnh thay đổi dáng vẻ, giờ đây Kiều Dĩnh còn là nhà quê bé yếu đuối trước kia nữa, biết dùng hàng hiệu biết cách đối nhân xử thế, Kiều Kiều thấy điều đó rất tốt. Chú Kiều cùng thím Kiều đều cảm kích giúp đỡ của nhà Kiều Kiều, mà cả ông bà nội Kiều gia cũng đối xử với nhà Kiều Kiều rất tốt, Kiều Kiều thấy vui mừng, từng có lức, Kiều mẹ và những người trong nhà ba có khúc mắc, kể cả cũng có, nhưng giờ mọi người đều có cuộc sống tốt hơn, còn vì tiền mà khổ sở ảnh hưởng tới tình cảm. Nhiều khi gia đình vì hoàn cảnh tiền có mà trục trặc với nhau, giờ mọi tình đều có thay đổi.

      Lúc lễ mừng năm mới, Kiều Kiều nghe người lớn chuyện khi còn ở Thanh Nham, đó là chuyện ở đó hình như sắp phải di dời. Kiều Kiều cố gắng nhớ lại, đúng vậy, có chuyện này xảy ra, hình như phải ba năm sau mới xảy ra. Nhưng mà Kiều Kiều thêm điều gì, có lẽ, chỉ cuộc đời của thay đổi mà nhiều chuyện cũng có sai khác.

      Nhà cũ của Kiều Kiều khá gần nhà của ông nội Kiều và chú hai, cho nên họ đều ở trong khu vực phải di dời, cả nhà vui vẻ thảo luận việc cần phải làm. Theo ý của chú hai là thừa dịp lần di dời nay, chuyển hẳn tới Dân Giang. Mà khi chú hai chuyển nhà tới Dân Giang ông bà nội cùng chuyển cùng, dù sao, nếu làm như vậy, mấy đứa con của hai ông bà cùng ở Dân Giang cả. Tuy rằng nơi này sơn thủy hữu tình, khí trong lành tươi mát rất thích hợp cho người lớn tuổi như ông bà nội Kiều sinh sống. Thế nhưng Kiều Kiều vẫn hi vọng họ đến Dân Giang ở, đối với nơi sinh thành Thanh Nham, Kiều Kiều chẳng có tình cảm dạt dào gì, nhớ lại kiếp trước, những chuyện Kiều ba gặp phải, cuối cùng chỉ nhận được đối xử lạnh nhạt của những người xung quanh. Cho nên đối với Kiều Kiều thích thú gì mảnh đất và con người ở đây.

      Hơn nữa ở đây môi trường cũng dần trở nên ô nhiêm, từ việc di dời, nhiều người có tiền trong tay. Từ đó hình thành việc đánh cờ đánh bạc chơi mạt chược, Kiều Kiều chẳng hi vọng nahf chú hai với ông bà nội dính vào con đường đó.

      Kiều Dĩnh lại càng là hi vọng cha mẹ mình có thể dời đến Dân Giang, như vậy rất thuận tiện cho .

      Ông bà nội Kiều được nhiều người cổ động lại hiểu Kiều Vũ Đông, biết rằng nếu tới Dân Giang Kiều Vũ Đông tốt hơn, nên cũng quan tâm việc chuyển .

      Qua năm mới là kỳ thực tập của năm tư, nên có nhiều người rời khỏi trường học, mà Quách Vũ Phi và tiểu Tam Nhi cũng quyết định ở lại làm trong công ty nhà Giang Phóng, đây là việc vui mừng, mà cả Từ Mạn rất vu vẻ, các học năm hai rồi, mà tình cảm của và Quách Vũ Phi lại rất tốt, đương nhiên mong mỏi được ở cùng với nhau nhiều hơn.

      Chỉ có chuyện vui duy nhất, đó chính là chuyện của An Ny, An Ny bỏ họ du học ở Canada, điều này làm cho Kiều Kiều giật mình ngạc nhiên, nhưng mà Giang Phóng cho biết, đây là điều tất nhiên, Nhị Hắc có hôn thê rồi, dù vẫn ở nước ngoài, nhưng chính xác là y có vợ chưa cưới, mà cha của An Ny chắc chắn chấp nhận việc con của mình là tiểu tam. Với lại, Nhị Hắc chẳng phải đương thắm thiết gì với An Ny. Đúng vậy, cho dù An Ny rồi nhưng Nhị Hắc vẫn là Nhị Hắc như cũ. Kiều Kiều nghĩ, mỗi người đều có con đường của riêng mình phải ? Bọn họ thể Nhị Hắc làm sai rồi, trong chuyện này, ai có lỗi.

      Cứ như vậy lại qua nửa học kỳ, Giang Phóng cuối cùng cũng tốt nghiệp đại học. Công việc của tập đoàn Cẩm Giang chủ yếu đều ở Tân Dương, nghe , chời Giang Viễn tốt nghiệp, Giang Hải Dương tới đóng đô ở Tân Dương, mà bên Dân Giang do Giang Viễn phụ trách. Giang Viễn còn là cậu nhóc đáng tin suốt ngày bám theo trai và Kiều Kiều kiếm tiền, bây giờ cậu trở thành chàng trai thành thục, tuấn lãng nổi danh là người đàn ông độc thân hoàng kim của đại học A rồi.

      Bây giờ tài tử nổi danh ở đại học A lại có cả tiền cả bề ngoài ít, nhưng mà đều là hoa có chủ, người mà chưa bị chiếm hữu lại nhiều, trùng hợp có Giang Viễn và Lâm Hiểu Nam là trong số đó.

      Lắm khi rảnh rỗi quá Kiều Kiều chẳng có chuyện gì lại lôi chuyện này ra trêu đùa họ.

      Hai người đều lặng lẽ cười, được gì, rất rất nhiều năm về sau này, có lần Kiều Kiều lại lôi chuyện đó ra tròng gheo Giang Viễn, lúc đó, cậu kết hôn, cậu , từng có người em nhất trong lòng, người đó ở trong trái tim em hai mươi năm trời, là chị.

      Khi nghỉ hè, Kiều Kiều có được cái thiệp mới, có người mời làm phù dâu, qua hai tháng nữa, cũng là tháng mười , có hôn lễ diễn ra, mà nhân vật chính trong đó lại là bạn tốt của , tiểu Bạch VS Phương Khuynh Nhan. Mà hai người này, làm chuyện đáng sợ hơn, bác sĩ bảo cưới. Kiều Kiều bối rối. So với việc Chu yên Vân với Hoa Ấu Lâm thành đôi, cái đôi này được ghép thành lại càng khiến cho người ta khó có thể tin.

      Mọi người cũng chẳng biết hai người này sao lại gian díu với nhau được, mà hai nhân vật chính lại phủ nhận việc gian díu với nhau, thành chỉnh sửa nội dung là rượu say dẫn đến án mạng. Nghe là có tần ở nhà tiểu Bạch tụ hội hai người này uống nhiều quá, dẫn tới OOXX. Kết quả, hai người hứa hẹn với nhau kể cho ai biết, mỗi người đều có cuộc sống của riêng nhau. Nhưng chuyện chẳng ngờ, tốt là Phương Khuynh Nhan mang thai.

      Theo quan điểm của Ấn Phương Khuynh Nhan, chẳng phải là người thích vòng vèo gì cả, thấy cơ thể mình có dị thường lôi tiểu Bạch tới bệnh viện kiểm tra. Kết quả, chính là cái kết quả trể, được cái hai người này đều là người bình tĩnh và lý trí, lập tức quyết định muốn cho đứa hoàn cảnh tốt, vậy kết hôn thôi.

      Về chuyện với người lớn, đây là phần việc của tiểu Bạch phải đối phó.

      Bởi vì lo lắng Phương Khuynh Nhan nhanh to bụng, cho nên, hai người quyết định tốc chiến tốc thắng.

      Về chuyện này chỉ bọn Nhị Hắc, Quách Vũ Phi có ý kiến mà cả Giang Phóng cũng bất mãn. Vì sao, vì cớ gì mà cậu ta lại sắp có con rồi. Giang Phóng sâu sắc cảm thấy mình thụt lùi rồi.

      Liếc mắt nhìni Kiều Kiều cái, hừ, đều do cái nhóc kia, chuyên gia làm tổ chức trì trệ, làm cho người ta bị tụt lùi so với chúng bạn.

      Nghe thấy Phương Khuynh Nhan sắp làm mẹ. Kiều Kiều hiếu kỳ vuốt bụng của ấy. Lúc này Phương Khuynh Nhan mới chỉ có hai mươi tuổi, sắp làm mẹ, nhưng mà tâm tình của ấy rất tốt, thỉnh thoảng rảnh rỗi lại tới thư viện đọc sách, ấy , ấy và tiểu Bạch bàn bạc với nhau rồi, muốn nuôi bé con của bọn họ phải thông minh như Einstein.

      Kiều Kiều ⊙﹏⊙b chảy mồ hô. Bà này nghĩ cái quái gì vậy? Hội chứng mới làm ba mẹ sao.

      Ai ngờ Giang Phóng nghe được ý nghĩ đó, bĩu môi , chúng mình cũng bồi dưỡng, bồi dưỡng từ bây giờ luôn, chắc chắn con của chúng ta thông minh hơn con của cậu ta, Kiều Kiều lại lần nữa ⊙﹏⊙b chảy mồ hôi.

      Cha mẹ của Phương Khuynh Nhan cũng là những người khó tính lắm, đối với việc con mang thai phản ứng quá kịch liệt, Kiều Kiều nghĩ nếu mà là đột nhiên mang thai, mà ba mẹ chưa bao giờ nghe có bạn trái, chắc chắn ba mẹ giết chết mất a!

      Nhưng mà cũng phải lại, Phương Khuynh Nhan cùng với tiểu Bạch đúng là rất đẹp đôi.

      Phương Khuynh Nhan giải quyết việc tạm nghỉ học năm. Hai người tại đều làm tất cả đều là vì đứa .

      Thỉnh thoảng khi đám người họ gặp được người sắp được làm ba ba đầu tiên Tiểu bạch, chẳng ai đưa ra lời chúc phúc chân thành nào, ngược lại là thấy là đánh, ức nha, sao lại là trái quy tắc nhảy cóc như thế?? Mà tiểu Bạch, thế nhưng có phản kháng, mọi người đổ mồ hôi lạnh ~

      Phương Khuynh Nhan kết hôn, tìm Kiều Kiều, Từ Mạn, Hoa Ấu Lâm ba phù dâu, mà phù rể bên tiểu Bạch, lại là Giang Phóng, Quách Vũ Phi cùng Nhị Hắc. Kiều Kiều thầm, nếu như Nhị Hắc cùng Hoa Ấu Lâm tốt với nhau, vậy cũng là là kỳ quái, ba phù rể phối với ba phù dâu này, hức.

      Mọi người oán giận Hoa Ấu Lâm và Nhị Hắc làm xấu đội hình, mọi người cười đùa.

      Bình thường Kiều Kiều rất thích dạo phố , thế nhưng lần này giúp đỡ Phương Khuynh Nhan chuẩn bị kết hôn gì đó mới phát , có vài việc ở những khoảng thời gian khác nhau mình đều có suy nghĩ khác biệt. Kiều Kiều nghĩ ngày đính hôn đó khoa trương lắm rồi. Bận muốn chết được, ai mà muốn kết hôn chính thức nữa, lại bận chết nữa thôi. Mặc dù đại bộ phận công việc đều được hai bên bố mẹ người lớn làm cho rồi, thế nhưng có nhiều việc vẫn cần Phương Khuynh Nhan phải mua. Nhìn thấy ấy có em bé mà có thể mạnh mẽ xông xáo, Kiều Kiều bội phục, nhưng may là, Phương Khuynh Nhan mang thai khó chịu, cả người rất có tinh thần.

      Đảo mắt đến tháng mười , Phương Khuynh Nhan bởi vì mang thai, nên mặc áo cưới bó sát người, mà là kiểu áo cưới dạng búp bê, tất nhiên mặc lên ấy trông rất ngọt ngào khả ái. Ba phù dâu đều mỗi người vẻ, hương sắc ngập trời. Váy quây màu hồng phấn khiến người nào trông cũng kiều diễm. Kiều Kiều tóc ngắn xinh đẹp, Từ Mạn tóc quăn quyến rũ, Hoa Ấu Lâm tiểu lo li tóc thẳng mượt mà, đều khiến cho khách khứa kinh diễm.

      Còn bên phù rể ngoài tướng mạo xuất sắc còn có gia thế hiển hách nữa.

      Phương Khuynh Nhan mang thai năm tháng, chỉ cần là người cẩn thẩn nhìn chút là biết được, mọi người cũng phải đồ ngốc, nên hiểu rằng dâu chú rể này uống rượu được, mà phù dâu kiều diễm như thế, nên đều nhằm vào phù dâu, rồi nhằm cả vào phù rể nữa. ít nữ nhân, đều hi vọng nhân cơ hội này, có thể tiếp cận được với Giang Phóng hay Nhị Hắc, dù là ai đều có gia thế to lớn cả.

      Bất quá Giang Phóng lạnh lùng, Nhị Hắc đưa đẩy khéo lé, khiến cho lớp này tới lớp khác thua ngã người, mà mọi người cũng thể miễn cưỡng, dù sao, náo loạn lớn quá lại mất thể diện, ngồi bàn chính đều là người nổi tiếng trong tỉnh, nào là bắt tay bắt chân thôi.

      cần mất nhiều thời gian, mọi người đều nhìn ra được Giang Phóng với Kiều Kiều là đôi, Từ Mạn với Quách Vũ Phi cũng vậy, thế là mắt cú vọ chuyển sang Hoa Ấu Lâm, nhưng Hoa Ấu Lâm là nàng thế nào chứ, đừng tưởng ăn mặc như thục nữ mà tính cách cũng nhu mì như thế, mọi người chạy chối chết.

      Tiệc cưới xong xuôi, Phương Khuynh Nhan cảm khái với Kiều Kiều: "Sau này bạn mà kết hôn, đừng có dại mà tổ chức vào lúc mang thai, nếu , là mệt chết đấy! Bàn chân mình chuột rút hết rồi."

      Phương Khuynh Nhan tưởng tượng rằng, lời của mình như tiên tri.

      "Để mình xoa bóp cho bạn nhé?"

      "Ấy đừng, Giang Phóng nhà bạn mà thấy, có mình bị trù chết mất!"

      " bậy bạ gì đó."

      Kiều Kiều cười, nhìn Phương Khuynh Nhan tỏa ra ánh sáng của người mẹ, Kiều Kiều cảm khái: "Nhan Nhan, ngờ bạn là là người sớm nhất trong đám chúng mình kết hôn rồi sinh em bé đấy, mình vẫn tưởng đó là mình chứ?"

      "Mình cũng là ngoài ý muốn mà, nhưng mà, cuộc đời chính là có nhiều chuyện ngờ, lúc nào cũng chuyện kinh hỉ xảy ra, , mặc dù nhà tiểu Bạch có tiền, nhưng mà có quan hệ gì với mình cả, nếu như mà ấy cần đứa bé này, hoặc là chỉ cần hơi tỏ ý muốn bỏ nó thôi, chắc chắn mình bao giờ nhìn mặt ấy nữa, cần ấy nữa, mình mình nuôi bé con. Dù sao ba mẹ mình đều là người phóng khoáng tôn trọng quyết định của mình, họ can thiệp vào cuộc sống của mình. Nhưng mình rất vui khi ấy cũng như mình đều quý bé con, bé con của mình may mắn có được ba mẹ rất thương nó, có đúng ?"

      "Uh, tất nhiên rồi."

      Tiểu Bạch đứng cửa nghe được lời của hai người, hơi cười, từng suýt nữa thốt ra lời đấy, may là . Bọn họ, chắc chắn là ba mẹ thương bé con nhất. Chắc chắn.

      Tác giả có lời muốn : Nếu như có gì bất ngờ xảy ra, kết thúc trong vòng 100 chương ~~~

    2. Otaku Bi

      Otaku Bi Well-Known Member

      Bài viết:
      152
      Được thích:
      784
      88. Mơ ước

      Edit: Otaku Bi

      Phương Khuynh Nhan tạm nghỉ học, bộ tứ thường ngày giờ phần lớn chỉ còn có ba người.

      Học kỳ mới, các trở thành bà chị năm ba rồi, mà những em mới tới học đều có vẻ đẹp kiều diễm như hoa như ngọc. Kiều Kiều tham gia đến đón người mới đến, theo lời của Hoa Ấu Lâm chính là, Kiều Kiều đúng là có tình cảm trường lớp, khiến cho Kiều Kiều lườm cháy mắt, chẳng lẽ, bạn có tham gia hả? Lúc đó, các bận giúp đỡ cho hôn lễ của Phương Khuynh Nhan mà

      Khi các đem chú ý đến chuyện ở trường học, vị đương kim hoa hậu của khoa Phòng Huyền Sương bị kéo khỏi vị trí no1 rồi, người mới đăng quang là em năm nhất, đại danh Lô Kiêu Vận.

      Kỳ thực mọi người ở chung với nhau lâu cũng biết, Phòng Huyền Sương chỉ là người thích danh tiếng, có ý xấu hay mục đích sâu kín gì, có ý hại ai. Dù sao ở chung hai năm rồi, có gì bỏ qua cho nhau.

      Mà tân hoa khôi mới đăng quang Lô Kiêu Vận mới đầu khá có hứng thú với Giang Viễn. Nhưng khi nhìn thấy Giang Phóng đến đón Kiều Kiều, lại dành trái tim cho Giang Phóng. Nghe là vừa gặp .

      Chẳng bao lâu sau có đủ mọi loại tin tức truyền tới.

      Nghe , lúc mà Giang Phóng chờ Kiều Kiều, Lô Kiêu Vận chủ động đến chuyện với Giang Phóng, hai người trò chuyện với nhau rất là vui.

      Nghe , lúc mà Giang Phóng đến đại học A, có chuyện với em khóa dưới rằng Lô Kiêu Vận rất đẹp.

      Nghe , ...

      Nghe nhiều, trong trường sùng sục dấy lên các loại tin đồn, mọi người đều cảm thấy, lần này Kiều Kiều chắc chắn 80% là thất sủng rồi, còn có người ra vẻ thấm thía , tình thanh mai trúc mã sao chứ, cuối cùng cũng bằng người mới tươi trẻ, ngon miệng, thanh xuân vô địch.

      Hoa Ấu Lâm cùng Từ Mạn tức giận muốn đánh người rồi, nhưng mà Kiều Kiều lại chẳng có vẻ gì đáng lo cả, Giang Phóng đến nhắc tới còn chưa lời, có chuyện như vậy sao? Nếu như có người mơ ước nam nhân của mình, lại chạy náo loạn, nếu thế mệt chết thôi. Mà ra á, cũng tươi trẻ ngon miệng lắm đó nha, ai dám tươi trẻ? Khi nghe lời này của , Từ Mạn và Hoa Ấu Lâm đều trợn trắng mắt, bỏ .

      Thế nhưng, có đôi khi cũng phải , ngươi chọc người khác, nhưng mà phải thế mà người ta chọc tới ngươi.

      Ví dụ như cái Lô mỹ nữ này, khi nghe các loại tin đồn càng ngày càng trở nên nghiêm trọng.

      "Kiều sư tỷ, chờ em được ?" Lô Kiêu Vận Lô mỹ nữ ôm sách chân thành đến gần người Kiều Kiều.

      Kiều Kiều quan sát cái Lô mỹ nữ này, đúng là rất đẹp, nhưng mà, nhân phẩm có vấn đề. ta ngừng đem những tâm tư buồn nôn của mình cho người khác biết, người ta còn thấy ta đẹp sao?

      "Có việc gì?"

      "Chị Kiều, kỳ thực, em chỉ muốn , những tin đồn đó có liên quan tới em đâu. Em những lời như vậy, hi vọng chị hiểu lầm em. Ngày đó em với Giang sư huynh chuyện lúc, ấy có em giống với em thời trung học của ấy” Lô Kiêu Vận mỉm cười, thế nhưng trong lời chứa nội dung gây xích mích . ta hi vọng cho Kiều Kiều biết là Giang Phóng chủ động chuyện ve vãn ta phải ta chủ động.

      Kiều Kiều được, làm sao lại có loại người có ý phá hoại ràng như thế, biểu quá là giả dối. Mỹ nhân óc quá sao?

      "À, có việc gì." xong Kiều Kiều lại gì nữa, nhìn quanh tìm xe Giang Phóng.

      "Chị đợi Giang sư huynh đến đón phải ạ? Giang sư huynh ngày nào cũng tới để đón chị, chị là hạnh phúc. Nghe , chị cùng với Giang sư huynh là quen biết nhau từ phải ?" Lô Kiêu Vận rời , ngược lại còn đứng bên cạnh triển khai câu chuyện tiếp.

      Kiều Kiều nhíu mày cái, hôm nay Từ Mạn cùng Hoa Ấu Lâm ở bên cạnh, lại gặp phải người kiểu gì thế này .

      "Đúng."

      "Chị là thông minh, từ biết túm lấy chỗ tốt rồi, bằng tuổi đó có khi em còn chỉ biết chơi với bùn thôi? Ha ha."

      Kiều Kiều nhìn ta cái, cũng tiếp lời.

      Thấy Kiều Kiều tiếp lời, Lô Kiêu Vận lại tiếp tục tiếp, qua những lời của ta ý tứ muốn nhắn nhủ chính à Giang Phóng coi trọng ta, việc mọi người oán trách đổ tội cho ta là đúng, ta vô tội.

      Thấy hai người chuyện, ở xung quanh có ít người nhìn sang, lại còn châu đầu ghé tai bàn luận, Kiều Kiều cảm thấy điều đó đáng ghét vô cùng.

      Lô Kiêu Vận rất lâu, Kiều Kiều vẫn thèm tiếp lời, định gì đó kịp mở miệng, nhìn thấy xe của Giang Phóng tới.

      Đột nhiên, Lô Kiêu Vận kéo tay Kiều Kiều lại, nước mắt rơi xuống như mưa: "Chị à, em cùng với sư huynh có gì mà , có, chị đừng mắng em, thực là có mà, em thề với chị..."

      Kiều Kiều bị ta làm cho bối rối.

      Mà những người chung quanh cũng đều dừng bước, muốn hóng hớt.

      " bị làm sao thế?" ta có bệnh quái gì thế? Thích diễn trò à.

      "Chị à, chị tin em , có mà, chị đừng mắng em, em là trong sạch, em phải là người biết liêm sử, có, em quyến rũ sư huynh ..."

      "Làm sao vậy?" Giang Phóng nghe thấy lời của Lô Kiêu Vận, hỏi Kiều Kiều.

      Kiều Kiều mạnh mẽ đẩy tay của Lô Kiêu Vận ra, thế mà cái Lô mỹ nữ này lại tiện đà ngã xuống, khóc lóc càng đáng thương hơn nữa. Mọi người xung quanh chỉ chỏ vào Kiều Kiều.

      Giờ Kiều Kiều cũng tức giận rồi, chuyện gì diễn ra đây hử? Làm sao lại có con người ác độc đến thế?

      "Làm sao? Em chẳng biết làm sao lại như vậy? Em đứng ở đây chờ , thế là ta sán vào linh tinh, chắc bị bệnh hoang tưởng. Khi nhìn thấy đến bắt đầy kéo em rồi khóc lóc, diễn trò."

      Nghe ngữ khí lạnh lẽo của Kiều Kiều, Giang Phóng biết giận rồi.

      "Sư huynh, em có làm, em chỉ muốn với chị Kiều, em sợ chị ấy hiểu lầm, xin hãy tin tưởng em, em là trong sạch, em làm cái chuyện quyến rũ người nhưu vậy, phải là người mà chị ấy có liêm..."

      Mọi người đều nhìn vào ba người để xem chuyện vui.

      Giang Phóng cúi mình xuống, đỡ dậy Lô Kiêu Vận. Mọi người ở đây đều cho rằng Giang Phóng muốn an ủi Lô Kiêu Vận, rồi quay sang mắng Kiều Kiều, chỉ thấy Giang Phóng đưa tay ra tát mạnh cái.

      Lô Kiêu Vận chịu nổi lực đánh, lập tức ngã lăn ra đất.

      "A!"

      Mọi người cũng ồ lên. đánh người kìa!

      Giang Phóng tựa hồ là chưa hả được giận, giơ chân ra bùm bụp thêm vài đá, đạp cho Lô Kiêu Vận kêu oai oái.

      "Cái đồ thối tha, định tính kế bọn tao đấy hả, ai cho mày cái lá gan lớn thế, dám đến bắt nạt Kiều Kiều. Tao biết mày à? Gì mà sư huynh, ai là sư huynh của mày, mày có bị bệnh đấy, có bệnh hoang tưởng đến bệnh viện nhá, đến khoa tâm thần mà khám, ở đây diễn trò làm gì. Lại còn vợ tao bắt nạt mày, mày đáng giá lắm sao? ấy mà rời khỏi tao, tao có thể chết cơ mà, ấy cho dù có giết mày tao cũng so đo gì cả. Còn dám cho vợ tao tức giận, mày xem truyện Quỳnh Dao nhiều quá rồi hả, tưởng dùng tý thủ đoạn là chia rẽ vợ chồng tao được à, lại mong có thể chen chân vào chúng tao, tự nhìn lại mình xem có cái bản lĩnh đó . Chẳng biết ai mắt mù lại cho mày làm hoa khôi, đúng là đồ hoa giả, bên trong chỉ là nước thối ." tràng của Giang Phóng cùng với động tác của , khiến chung quanh im ắng.

      "Em , em có..." Lúc này Lô Kiêu Vận hơi sợ. ta nghĩ đến Giang Phóng làm như vậy.

      "Mày thiếu đàn ông thế cơ à, để tao giúp mày đến cái chỗ này, lúc đó tha hồ mà thỏa mãn nhé, có khi lại có chút tiền để tiêu vặt, cần phải tính kế người khác đâu."

      " ta, ta chỉ biết tiêu tiền của , cả ngày phung phí, ta có gì mà tốt chứ?" Lô Kiêu Vận ngẩng đầu, vẻ mặt cam lòng. ta hơn Kiều Kiều nhiều lắm.

      Lời này của ta lại khiến cho Giang Phóng vui vẻ: “Ha, tao mày nhanh nhanh mà tới bệnh viện tâm thần mà, chẳng biết ngượng ngùng là gì sao. Tiền của tao, tao tiêu kiểu gì cần mày lo sao? Mày là ai chứ? Có bị bệnh hả. Tao là đàn ông, tao kiếm tiền để là gì chứ, để cho vợ tao tiêu chứ còn làm gì? Vợ tao mà tiêu tiền của tao tao mới lo. Ngay cả việc cho vợ tiêu chút tiền mà cũng chịu được còn gì là đàn ông. Đồ tâm thần. Vợ ơi, chúng mình về thôi, còn mày, Lô Lô gì kia, đừng để tao nhìn thấy mày quấy rầy vợ tao lần nữa, tao xử mày ngay, tin cứ thử lần , tốt nhất là khi nhìn thấy vợ tao phải đường vòng, trốn xa. tin, mày cứ thử xem. Hôm nay tao dám đánh mày, lần khác là giết đấy."

      Hai người lên xe, thèm nhìn Lô Kiêu Vận.

      Nhìn Kiều Kiều , Giang Phóng cẩn thận rón rén mở miệng: "Vợ à, em tức giận à?"

      " có." Rầu rĩ rồi.

      Dừng xe ở ven đường, Giang Phong ôm vào trong lòng, “ Đừng quan tâm tới kẻ tâm thần đó nữa, chỉ cần ta tìm em, em cho , cho ta biết vì sao mà mình phải chết. Vợ ơi, em biết trái tim của mà, chỉ mình em, mình em thôi..."

      " quá thu hút người ." Kiều Kiều cảm khái.

      Giang Phóng hừ lạnh tiếng: "Hừ, làm gì có chuyện thu hút người, chắc chỉ có tiền của mới hút người đúng ? Thời buổi này mấy đứa con tý tuổi muốn phấn đấu bằng sức của mình, muốn tình nhau, chỉ muốn đường ngang ngõ tắt, muốn đào góc tường nhà người ta. có bị ngốc mới tìm cái loại người đầu rỗng đó. chỉ muốn cùng với Kiều Kiều đời kiếp thôi..."

      tình cứ như vậy qua , quả nhiên, Lô Kiêu Vận dám tìm Kiều Kiều, cũng có tới gần Kiều Kiều. Đoán chừng là bị Giang Phóng dọa rồi, mà Lô mỹ nữ bị rơi khỏi bảng xếp hạng mỹ nữ rồi. Cái câu của Giang Phóng, cái đồ hoa giả bên trong chỉ là nước thối, trở thành câu đùa cượt của nhiều người trong trường.

      Phòng Huyền Sương lại lần nữa lên vị trí hoa hậu giảng đường, nhưng mà hình như ấy cũng chẳng để ý. là chị năm ba rồi, cái đó còn là điều khơi dậy hứng thú nữa.

      Bây giờ ở đại học A Giang Phóng lại được tôn sùng là người đàn ông tốt, chuyện này xuất phát từ bài post diễn đàn trường, bên trong đó có tường thuật chi tiết nội dung cùng hình ảnh kiện ngày hôm đó. Vốn mọi người có ý kiến với việc Giang Phóng đánh người, nhưng về sau đọc được mấy lời của Lô Kiêu Vận, hiểu ý tứ của nàng, biết ta cố ý. Mọi người quên luôn hành vi đánh người của .

      Lời của Giang Phóng ngoại trừ câu hoa giả kia, còn có câu bị nữ sinh của đại học A tôn sùng cho là kinh điển, chính cái đoạn dùng tiền đó. Quá đàn ông rồi.

      Sau đó chính là hình ảnh hai năm qua Giang Phóng thương, che chở cùng đưa đón Kiều Kiều, nghĩ đến, người ta tình cảm sâu đậm.

      Còn có người nhảy kể lại những lời của Giang Phóng trong tiệc đính hôn , điều này khiến cho nữ sinh viên ai nấy đều nhịn nổi điên cuồng.

      nam nhân có tiền lại chân thành như vâỵ hiếm có biết bao!

      Khi Từ Mạn ở trong phòng học kể với Kiều Kiều chuyện này, Kiều Kiều câu: “ Chỉ thấy mình ăn táo, nhưng có ai nhìn thấy mình trồng cây, tưới nước, bắt sâu, chăm sóc."

      Lúc đó cả lớp Kiều Kiều cười ha ha. Chuyện này bị truyền ra ngoài, cũng bị vinh danh là kinh điển, người ta phát , cái đôi tình nhân này, kỳ thực cũng biết xấu hổ cho lắm.

      Editer: Đếm ngược đê, còn 15 chương nữa....

    3. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      gặm khăn .đếm đây, .:th_4:.....hic. :th_4:.....hĩ........no 1, đánh...đấm tiểu tam là số 1, .... ..đàn ông như thế chưa đc sinh ra đâu....
      Khủng Long, Otaku BiSuuuly thích bài này.

    4. Otaku Bi

      Otaku Bi Well-Known Member

      Bài viết:
      152
      Được thích:
      784
      89. Bị thương

      Edit: Otaku Bi

      Giang Phóng ở đại học A rất nổi danh, đối với vị sư huynh tốt nghiệp này nhiều người biết đến là vì Kiều Kiều. Nhưng dù được người ta phong là nam nhân tốt, nhưng lại ai muốn lượn lờ xung quanh , dù sao có minh chứng là Lô mỹ nữ rồi. Hơn nữa, ai cũng nhìn ra, Giang Phóng phải là người muốn thân cận người khác lắm.

      Tần Tố Cẩm đối với con trai của mình cũng rất bất đắc dĩ, chỉ hi vọng Kiều Kiều có thể áp chế tính tình của . Cũng còn nữa. Giang Hải Dương biết chuyện này lại đưa ra ý kiến gì cả, đoán rằng ở trong lòng của Giang Hải Dương thấy vũ lực, tiền vàng là có thể giải quyết rất nhiều chuyện.

      Công trường của Giang Phóng đến giai đoạn cao điểm nhất. Mỗi ngày Giang Phóng đều bề bộn nhiều việc, nhưng mà có chuyện ở trường học ràng buộc nên cảm thấy như cá gặp nước. Làm sinh viên năm thứ ba, Lâm Hiểu Nam chính thức tiếp nhận chức vụ hội trưởng hội học sinh, đáng nhẽ từ nửa năm trước Quách Vũ Phi định chuyển giao chức vụ cho làm, nhưng đó phải chuyện tốt lắm. Nhưng mà Quách Vũ Phi có công việc làm rồi, có thời gian quản lý chuyện ở trường nữa, ở đại học A có truyền thống là, đến thời điểm chủ tịch hội học sinh chuyển sang kỳ thực tập của năm tư giao lại vị trí chủ tịch của mình. Về sau hai người thương lượng với nhau, Quách Vũ Phi đồng ý ở lại làm tiếp nửa năm, nhưng mà cũng chỉ có thế. Trong nửa năm này, chỉ làm vài việc cho có lệ danh nghĩa, chứ người thực làm việc lại là Lâm Hiểu Nam, thành tích cùng nỗ lực của đều khiến mọi người tin phục.

      Trong đám người bọn họ, người có lòng cầu tiến và hợp với việc này nhất chỉ có Lâm Hiểu Nam, giờ Kiều Kiều cũng bận rộn, chẳng qua là bận giúp đỡ giáo Viên, mọi người đều có suy đoán, chắc là sau khi tốt nghiệp đại học, Kiều Kiều thi lên cao học, Kiều Kiều từ chối cho ý kiến.

      "Kiều Kiều ~" Lâm Hiểu Nam bận, Kiều Kiều cũng bận, hai người mặc dù là bạn học cũng lớp lại là bạn từ thời với nhau. Thế nhưng mà tại, mỗi ngày cũng chỉ gặp lướt qua nhau, còn chuyện ngồi tán gẫu lại càng có thời gian.

      "Hiểu Nam? Bạn cũng đến đây à?" Lâm Hiểu Nam đến tìm Giảng viên Viên, vừa lúc đúng gặp được Kiều Kiều vừa ra khỏi cửa. Hai người đều vui vẻ chào hỏi.

      "Mình đến tìm giáo mượn đồ, bạn chuẩn bị à?"

      "Đúng vậy."

      "Tìm chỗ nào ngồi chuyện chút , cảm giác lâu lắm rồi nhìn thấy bạn rồi, chưa được mấy câu với nhau ." Lâm Hiểu Nam cảm khái.

      "UH, nhưng mà phải bạn tới tìm Viên sao?"

      " có việc gì, tý nữa mình đến cũng được, thôi, mình biết ở gần đây có quá trà sữa rất ngon, chắc bạn thích lắm." Kiều Kiều rất thích mấy thứ đồ ngọt, đặc biệt là trà sữa có vị ngọt thơm nhạt.

      “He he."

      Mặc dù thường hay đến chỗ Viên giáo thụ, vậy mà Kiều Kiều lại biết ở đây có quán trà sữa, mặt tiền cửa hàng cũng lớn, nhưng lại rất ấm áp.

      "Gần đây bạn thế nào rồi, mình thấy lúc nào bạn cũng vội vội vàng vàng, bận thấy mặt” Kiều Kiều nắm lấy cốc trà sữa, dò hỏi.

      "Đúng vậy. Việc ở trong Hội học sinh nhiều lắm, hơn nữa mình cũng nghĩ , tiếp nhận vị trí này rồi, phải làm tốt. Mà các học phần thể bỏ bê được, cái gì cũng muốn làm phải tốt, nên bản thân tránh phải bị mệt mỏi!!" Lâm Hiểu Nam nằm bò ở bàn, uể oải , trông như sợi bún.

      "Trước đây bạn chả chỉ cần vui vẻ là được hay sao? Bảo lên đại học tha hồ mà vui chơi đó?" Kiều Kiều trêu chọc.

      Lâm Hiểu Nam cười: "Như vậy là mình hài lòng rồi, có thể làm việc gì đó, thấy mình cũng có giá trị làm mình thấy vui vẻ rồi. Mình thấy Kiều Kiều còn vui vẻ hơn người khác cơ. Về việc chơi bời, ha ha, kỳ thực như mình thấy đó cũng là loại vui chơi rồi. Thế tiểu tử Giang Phóng kia có khỏe ?"

      "Uh. ấy á, ngày nào cũng bận ngừng, có thời gian nấu cơm cho mình." Nghĩ tới đây, Kiều Kiều chu mỏ, đùa cho Lâm Hiểu Nam cười ha ha.

      "Mình đoán là, nhiều người biết, Giang đại thiếu gia nhìn bề ngoài lạnh lùng ít của chúng ta lại làm cơm cho vị hôn thê nhà mình đâu. Người sắt đá lại nhu tình sao?"

      "Cái gì chứ!" Kiều Kiều cũng cười.

      Mặc dù hai người bây giờ đều bận rộn, ít gặp gỡ nhau, nhưng mà thân thiết ăn ý từ xưa vẫn còn, lại là bạn tốt từ lớn lên cùng với nhau, chỉ lát sau, hai người vui vẻ đùa cợt rồi.

      "A a, thôi bạn đừng mải chuyện nữa, đến gặp Viên ? Viên nghỉ tan làm đấy." Kiều Kiều thúc giục Lâm Hiểu Nam.

      Nhìn xuống đồng hồ, Lâm Hiểu Nam kêu tiếng: "Trời."

      Kiều Kiều cảm thấy thời gian trôi qua là mau, chỉ chớp mắt, thế mà mình thành chị năm ba rồi!

      Hôm nay Giang Phóng phải công trường, thể qua đây đón , Kiều Kiều tính tự mình về nhà.

      lâu bộ về nhà, ha hả, Kiều Kiều thong thả sốt ruột.

      "I 'm a big big girl, In a big big world ! It 's not a big big thing if you leave me..." Di động đột nhiên vang lên tiếng nhạc, làm Kiều Kiều hơi giật mình chút.

      "Hello?"

      "Kiều Kiều..." Đầu dây bên kia truyền đến thanh của Giang Viễn, giọng của cậu có chút khẩn thiết cứng ngác.

      "Giang Viễn? Có chuyện gì sao?"

      "Chị ở đâu ? Trường học sao? Em bảo Quách mang xe đến đón chị, giờ em ở bệnh việc, trai gặp chuyện may rồi."

      Gặp chuyện may sao? Kiều Kiều hoảng hốt chút, hỏi dồn dập: "Gặp chuyện may gì? Chuyện gì xảy ra ? Giang Phóng bị làm sao vậy?"

      "Kiều Kiều chị đừng vội lo lắng, chỉ là bị đập vào người thôi. Giờ chị ở đâu?"

      "Chị sắp đến cổng nam rồi, em bảo Quách Vũ Phi đến cổng nam đón chị nhanh lên." Kiều Kiều vô cùng hoảng loạn.

      "Được, em cúp máy đây, để em với ánh Quách."

      Chẳng bao lâu sau, liền thấy Quách Vũ Phi lái xe vèo vèo tới.

      "Kiều Kiều. Lên xe."

      Quách Vũ Phi xe lái rất nhanh, Kiều Kiều cực sợ hãi: "Vũ Phi, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, Giang Phóng có bị sao ?"

      "Lúc này chưa biết, em đừng quá lo lắng, Giang Phóng được đưa vào bệnh việc tỉnh rồi, Giang Viễn ở đó! Em đừng nóng vội." Mặc dù ngoài miệng như vậy, thế nhưng đầu mày của Quách Vũ Phi nhíu chặt lại rồi.

      Kiều Kiều sợ quấy rầy làm phiền Quách Vũ Phi lái xe, cũng dám hỏi nhiều , thế nhưng trong lòng thấp thỏm và bất an lại càng tăng lên.

      Quách Vũ Phi lái rất nhanh, vốn đường phải mất nửa giờ, tăng tốc chỉ mất có hai mươi phút. Bỏ qua mấy cái đèn đỏ.

      Kiều Kiều cũng biết Giang Phóng ở phòng nào, Quách Vũ Phi cũng nghiêm túc cứng nhắc, dừng xe bảo lên tầng năm.

      ở ngoài phòng giải phẫu tầng năm, Giang Viễn, Tần Chính, Tần Tố Cẩm đều ở đó.

      "Kiều Kiều ——" Giang Viễn chạy tới kéo lấy .

      "Giang Phóng đâu?" Kiều Kiều phải là bé kiên cường, giọng của khàn khàn nghẹn ngào.

      " vẫn trong phòng phẫu thuật, Kiều Kiều, xin lỗi, xin lỗi, Kiều Kiều..." Vừa nẫy điện thoại là Giang Viễn cố nén chịu đựng, nhìn ra được, cậu tốt chút nào, nhìn qua trạng thái của cậu có khác với mọi người, có thể tan vỡ bất cứ lúc nào.

      "Chuyện gì xảy ra? Giang Viễn? Cuối cùng có chuyện gì xảy ra, tại sao con lại xin lỗi." Kiều Kiều nghiêng ngả mấy cái, Tần Tố Cẩm nhanh chóng đỡ lấy Kiều Kiều.

      "Là do con, đều là do con tốt, nếu như phải là trai xông ra cứu con, ấy bị đập vào người, đều là do con. Vốn là khi giàn giáo rơi xuống, đúng vào chỗ con đứng, là đẩy con ra, đều là tại con..." Giang Viễn ngồi chồm hổm ở dưới đất, bụm mặt khóc.

      " ấy, có nặng lắm , có chuyện gì với ấy, có chuyện gì, đúng hay ?" Kiều Kiều kéo lấy tay của Tần Tố Cẩm tìm kiếm an ủi. cảm thấy trong đầu nghĩ được gì, chỉ biết Giang Phóng sao cả, thế nhưng nước mắt vẫn là ngừng rơi xuống, tay chân của biết phải làm gì. Giang Phóng có chuyện gì, Giang Phóng có chuyện gì đúng ?

      " có việc gì đâu, chắc chắn có việc gì đâu, Kiều Kiều, nào, ngồi xuống, ngồi xuống ghế chờ nó. Tiểu Viễn đứng dậy , của cháu có việc gì đâu." Tần Chính thấy tình trạng đó, an ủi mọi người. Nhưng trong lòng của mình cũng chắc chắn chút nào.

      Thời gian từng giây từng phút trôi qua, những chờ ở người ở bên ngoài đều gì, bà Tần Bắc Kinh họp, vội vàng trở về, Giang Hải Dương cũng từ bên Dân Giang sang.

      Chờ Giang Hải Dương tới, đèn phòng phẫu thuật vẫn sáng, ý chỉ vân tiến hành phẫu thuật.

      "Thế nào rồi cha?"Giọng của Giang Hải Dương run rẩy hỏi bố vợ mình.

      "Vẫn phấu thuật, yên tâm, ông Lý ở trong đó là chuyên gia nổi danh của nước ta, là bạn tốt của cha, chắc chắn ông ta cứu Giang Phóng." Tần Chính mở miệng.

      Nhìn con trai thứ của mình ngồi thu lu trong góc dưới đất, Giang Hải Dương biết chuyện này thể trách cậu. Đây là chuyện ngoài ý muốn, ai muốn cả, cả hai đều là con trai của ông, ông hi vọng ai bị thương cả, Giang Phóng che chở cho Giang Viễn từ , cứu Giang Viễn là phản ứng bản năng của , đừng Giang Phóng, nếu người đó là ông trong cùng tình huống ông cũng làm như vậy, trái lại nếu đổi vị trí của Giang Phóng và Giang Viễn, nếu như Giang Viễn thấy Giang Phóng có nguy hiểm, đều hy sinh bản thân mình như vậy thôi.

      "Tiểu Viễn..."

      "Ba, xin lỗi, con..."

      "Con cần phải xin lỗi, của con xảy ra việc gì đâu. Đứng dậy, là nam nhân phải mạnh mẽ lên. Nếu như người bị nguy hiểm là của con, ba tin, con cũng làm như vậy. Đừng trách bản thân, là người đàn ông, phải biết chịu trách nhiệm nhưng hơn thế phải biết an ủi những người khác kia."

      Nhìn sang Kiều Kiều lệ rơi đầy mặt, ngồi ngơ ngác nhìn chằm chằm cửa phòng phẫu thuật, còn có Tần Tố Cẩm kinh hoảng, Giang Viễn nghe xong tới.

      Thời gian phẫu thuật rất dài, Kiều Kiều cảm giác như đến tận thế rồi.. Rốt cuộc, đèn tắt.

      Mọi người đều đứng lên.

      "Lão Lý... ." Tần Chính vô cùng khẩn trương , tay ông đều run rẩy.

      " có việc gì đâu, yên tâm . qua cơn nguy hiểm rồi. Giờ cho cháu đến phòng chăm sóc đặc biệt. Bởi vì đầu của cháu bị thương tương đối nặng, chắc là hôn mê thời gian." Ngay sau đó, Kiều Kiều thấy Giang Phóng với đầy người băng vải được đẩy ra.

      Trong nháy mắt đó, cảm giác mình có cách nào hô hấp, giống như bị sét đánh, cả người ong ong, ngực dường như bị nứt ra cái động lớn, ngừng chảy máu, đau chịu được, muốn khóc, nhưng thể khóc ra tiếng, chỉ có thể yên lặng rơi lệ, Giang Phóng, Giang Phóng... .

      Đám người Tần Tố Cẩm nhào tới bên giường, nhìn Giang Phóng hôn mê bất tỉnh, khóc nức nở.

      Cuối cùng, Giang Phóng bị đẩy tới phòng chăm sóc đặc biệt. Nhìn Giang Phóng, Kiều Kiều cứng người chuyển động được, chỉ có thể để mặc cho nước mắt ngừng chảy xuống.

      Bởi vì là vào phòng chăm sóc đặc biệt, người nhà thể vào, Kiều Kiều tựa người tường thủy tinh, cả người như bị mất hết sinh khí.

    5. Otaku Bi

      Otaku Bi Well-Known Member

      Bài viết:
      152
      Được thích:
      784
      90. Giày vò

      Edit: Otaku Bi

      Kiều Kiều canh giữ ở bệnh viện chịu , mặc cho những người cái gì, Kiều Kiều cũng chịu động đậy. Tần Chính thở dài.

      Giang Hải Dương biết, nếu cứ tiếp tục như vậy, thân thể của Kiều Kiều chịu nổi.

      "Kiều Kiều, con ngoan, nghe lời, con cứ ở lại chỗ này như thế cũng mang lại tác dụng gì cho Giang Phóng, về nhà nghỉ ngơi . Ngày mai lại tới đây, chừng Giang Phóng tỉnh lại, con chăm sóc cho bản thân mình được tốt, làm sao mà chăm sóc Giang Phóng được?"

      "Con muốn rời xa ấy, chú Giang, con muốn xa ấy."

      "Con cứ như vậy, nếu như Giang Phóng biết, nó đau thương lắm con biết mà? Con biết, Giang Phóng thương con đến nhường nào. Con cứ như vậy, nó lo lắng . Con về nhà với dì Tần được ? Nghỉ ngơi tốt rồi lại tới. nghỉ ngơi tốt, làm gì con có sức mà chăm sóc cho Giang Phóng?"

      Cuối cùng Kiều Kiều vẫn cùng với bọn họ về, chỉ chừa Giang Hải Dương cùng Giang Viễn ở lại, Giang Viễn thế nào cũng chịu , lần này Giang Hải Dương kiên trì nữa, dù sao, Giang Viễn là nam nhân. Cho dù là thân thể hay tinh thần đều mạnh mẽ hơn Kiều Kiều nhiều lần.

      Hơn nữa, tại Giang Viễn tự trách, để cho cậu nhìn Giang Phóng, cũng tốt với cậu hơn.

      Kiều Kiều trở về nhà của cùng Giang Phóng, mà là theo chân Tần Chính cùng Tần Tố Cẩm về Tần gia. Tần Tố Cẩm cũng rất thương tâm, hai người cổ vũ lẫn nhau. Kiều Kiều lúc này mới chậm rãi tỉnh táo lại, thể giúp đỡ cái gì, như vậy, vẫn có thể chăm sóc cho mẹ mà?

      Trở lại Tần gia, Tần Tố Cẩm bảo dì giúp việc chuẩn bị canh bổ dưỡng. Sáng mai muốn mang cho Giang Phóng, kỳ thực, giờ qua nửa đêm gần ba giờ sáng rồi.

      Tần Chính cho tài xế đó bà Tần, bà Tần mẫu đến thẳng bệnh viện, nhìni Giang Phóng rồi mới có thể trở về nhà.

      Bà Tần trở về, mọi người thay phiên nhau tới nhìn Giang Phóng, canh mà Tần Tố Cẩm bảo dì giúp việc nấu có người dùng, đúng vậy, Giang Phóng tỉnh lại sớm như thế.

      vẫn ở trong phòng điều trị tăng cường, mặc dù thoát khỏi tình trạng nguy hiểm tính mạng, thế nhưng, vẫn chưa tỉnh lại.

      Mỗi ngày, Kiều Kiều đều phải đổi quần áo mới vào được giường bệnh của , chuyện cũ của hai người nhiều năm nay, , bọn họ sắp kết hôn, chờ tỉnh lại là được rồi, bọn họ kết hôn ngay.

      Đến tuần sau, Giang Phóng vẫn chưa có thanh tỉnh, tất cả mọi người đều lo lắng cực kỳ, chỉ có Kiều Kiều, vẫn như mọi ngày, mỗi ngày đến nhìn Giang Phóng, chuyện với . Giống như là, có việc gì xảy ra cả, trạng thái của Kiều Kiều khiến mọi người sợ hãi

      Còn có Giang Viễn, và Kiều Kiều giống như nhau. Mỗi ngày đều như Giang Phóng vẫn khỏe mạnh bình thường.

      Tần Tố Cẩm khóc với Giang Hải Dương: "Tiểu Phóng có chuyện gì phải , đúng hay ? Con có chuyện gì." cái câu nếu như Giang Phong xảy ra chuyện vậy Giang Viễn và Kiều Kiều như thế nào? Hai con trai của , cả đời này của khiến hai đứa chịu thiệt thòi rồi.

      Tần Chính giáo sư Lý, kỳ thực ông ta kiểm tra Giang Phóng tỉ mỉ rồi, nhưng Giang Phóng bị thương ở đầu, thoát khỏi việc nguy hiểm đến tính mạng, lúc nào cũng có thể tỉnh lại là điều khó mà chính xác được, nhưng nếu căn cứ theo tình trạng bình thường, Giang Phóng chắc chỉ hôm mê vài ngày thôi.

      Kiều ba Kiều mẹ cũng tới, thấy Giang Phóng toàn thân bọc vải trắng cùng với Kiều Kiều bình tĩnh tới dọa người, cũng đều lo lắng chịu được.

      Nằm giường bệnh Giang Phóng vẫn vô tri vô giác, thế nhưng đối với người luôn bên cạnh mà , điều này lại là giày vò nặng nề.

      "Giang Phóng, hôm nay là ngày thứ chín hôn mê rồi, lúc sáng dì Tần khóc nhiều lắm, dì lo lắng cho lắm. Dì sợ vĩnh viễn tỉnh lại thế nhưng mà em biết phải thế, tỉnh lại mà, bởi vì chuyện khiến cho yên lòng còn nhiều lắm, còn chưa cho dì Tần, ông bà ngoại rằng tha thứ bọn họ, kỳ thực sớm tha thứ cho họ rồi đúng hay nào? Chỉ là tính tình của nội tâm, ra miệng. cũng yên lòng chú Giang nữa, tuổi chú ấy lớn rồi, chú và dì Tần chia tay lâu rồi, nhiều năm rồi xa nhau nên muốn tiếp nhận công việc sớm chút để cho họ có nhiều thời gian ở bên nhau đúng ? Còn cả em cùng tiểu Viễn nữa, em biết, yên tâm với bất kỳ ai trong chúng ta có phải hay ? Em đần lắm, chăm sóc được bản thân mình, phải từng giây từng phút phải coi sóc em hay sao? còn , cho phép em chuyện với người con trai khác, em chỉ có mình thôi, nếu như tỉnh lại, em nghe lời nữa. nhanh nhanh tỉnh lại , chờ tỉnh lại chúng mình kết hôn luôn, em nghe lời , chúng ta kết hôn. Em đối xử với tốt nhất.."

      Kiều Kiều mang theo nước mắt chuyện, chuyện này chuyện kia với Giang Phóng.

      " như thế này khiến cho em lo lắng lắm, rồi mà sao? bảo để em phải thương tâm, chút cũng , vậy sao giờ lại tiều tụy thế này.. Kiều Kiều sát mặt đến gần mặt . Nước mắt Kiều Kiều chảy ra.

      "Đừng... Đừng khóc..." thanh rất truyền tới. Kiều Kiều kinh hoảng ngẩng đầu lên.

      Tay của Giang Phóng nhàng động đậy, biết, muốn sờ mặt , đem mặt mình tiến sát lại, nhìn Giang Phóng mở mắt, nước mắt Kiều Kiều rơi như mưa.

      Giang Phóng tỉnh rồi.

      Ở phòng chăm sóc đặc biệt hơn mười ngày, Giang Phóng được chuyển tới phòng bệnh bình thường, tổ chất thân thể của tướng đối tốt nên nhanh chóng khỏe.

      Mặc dù mau khỏe mạnh, nhưng vì bị thương nặng nên Giang Phóng vẫn là rất suy yếu. Bởi vì ở phòng VIP, Kiều Kiều cũng ở lại bệnh viện, dù sao trong phòng bệnh có hẳn giường cho người chăm sóc ở lại, lần này, ai ngăn cản Kiều Kiều.

      Lần này Giang Hải Dương có ngăn cản Kiều Kiều, có lẽ để Kiều Kiều lưu lại, đối với Giang Phóng cũng tốt hơn!

      Cứ như vậy, Kiều Kiều cũng dọn hẳn đến bệnh viện, cả ngày ở cùng Giang Phóng.

      Giang Phóng càng ngày càng phục hồi, đến cả Giang Viễn cũng khôi phục bình thường.

      "Kiều Kiều, muốn uống canh." Đại gia Giang Phóng nhìn chằm chằm vào vợ nhà mình. mấy ngày này gầy nhiều, cũng tiều tụy . Ngày đó về nhà lấy mấy thứ đồ, nghe được mẹ mình chuyện của Kiều Kiều những ngày hôn mê. Kiều Kiều của . nghe thấy được lời của Kiều Kiều cảm giác mình bị nhốt trong chiếc lồng đầy sương mù, hỗn độn, tìm được lối ra, sau đó nghe thấy tiếng khóc , đó là Kiều Kiều của , rất nhiều rất nhiều điều, nghe ra kinh hoảng trong lời của , có lẽ chính bản thân cũng có phát , chỉ cần là có chuyện gì khiến cho bất an, nhiều rất nhiều, khóc, lo lắng cho , Giang Phóng nghĩ, mình nhất định phải nhanh chóng tỉnh lại, nhanh chóng tìm được lối ra, muốn đến chăm sóc cho Kiều Kiều của . Theo thanh của , ngừng nỗ lực, hi vọng đến được nơi có .

      "Vâng, để em múc cho ." Đây là canh dì Tiếu hầm cả đêm.

      Kiều Kiều múc canh xong ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Giang Phóng, bắt đầu đút cho .

      Giang Phóng vẫn nhìn chằm chằm . đưa thìa tới, liền mở miệng. Uống xong tiếp tục nhìn , dường như vĩnh viễn đều nhìn đủ.

      " nhìn cái gì ?"

      "Nhìn em, Kiều Kiều, em là xinh đẹp."

      "Chỉ biết nịnh thôi."

      tay của Giang Phóng đâu có bị thương, nhưng lại thích được Kiều Kiều toàn tâm toàn ý chăm sóc cho . nhàng nâng tay chạm vào : “Em gầy quá rồi, chờ , dưỡng cho em béo lại. Mấy ngày nay, em thương tâm lắm hả?"

      Nhìn canh hết rồi, Kiều Kiều hỏi: " còn muốn ăn nữa ?"

      Thấy Giang Phóng lắc đầu, Kiều Kiều cất bát . Lại trở về ngồi vào bên cạnh .

      "Vâng, em rất thương tâm, em sợ tỉnh lại nữa, mặc dù mọi người đều với em sao đâu, thế nhưng cứ nằm ở đó, có biết em sợ nhường nào ."

      Giang Phóng ra hiệu cho , nghiêng nghiêng người, Kiều Kiều nằm xuống bên cạnh .

      "Khi đó hôn mê, chỉ nghe thấy Kiều Kiều của ngày nào cũng gọi , bảo nhanh tỉnh lại. ấy còn , muốn kết hôn với , khỏi rồi kết hôn luôn." Giang Phóng trêu đùa.

      Vốn cho rằng Kiều Kiều chỉ là đùa chịu thừa nhận. nghĩ đến Kiều Kiều gì, lâu sau mới .

      "Chúng ta kết hôn ." nghe thấy .

      "Kiều Kiều, em..." Giang Phóng xoay khuôn mặt nhắn của lại.

      Ánh mắt của lấp lánh.

      mừng như điên, "Kiều Kiều, em đáp ứng sao?"

      "Vâng. Chúng ta kết hôn , em sợ mất lắm." Kiều Kiều rất ít khi thể tình cảm như vậy đối với Giang Phóng, Giang Phóng biết, sợ hãi thực .

      "Được, chờ vết thương của lành rồi, chúng ta đăng ký." Giang Phóng thư thái dựa vào Kiều Kiều.

      "Em phải lo lắng cho nữa."

      "Ừ."

      Tới khi Giang Hải Dương cùng Tần Tố Cẩm cùng đến xem Giang Phóng, hai người đều nằm ở giường bệnh của Giang Phóng, Giang Phóng ôm Kiều Kiều, hai người đều ngọt ngào ngủ, cho dù là Giang Phóng, hay là Kiều Kiều, khóe miệng hai người đều cong cong nở nụ cười nhàn nhạt, nụ cười kia dường như ngưng đọng ở mặt.

      Giang Hải Dương cùng Tần Tố Cẩm nhìn nhau cái, cả hai cùng cười rồi lặng lẽ lui ra ngoài.

      "Chúng ta về trước , lúc sau hãy tới." Giang Hải Dương .

      "Vâng, hay là chúng ta mua cho hai đứa ít đồ ăn buổi chiều ?"

      "Ừ."

      " tốt quá, Hải Dương, rất tốt. Giang Phóng có việc gì ." Tần Tố Cẩm trong thời gian này chịu nhiều giày vò.

      "Ừ, có việc gì , mọi việc đều khá hơn, rồi mà, Kiều Kiều chiếu cố tốt Giang Phóng . Lúc , cũng rất thích đứa bé Kiều Kiều này, khi đó nhwunxg đứa mười tuổi chỉ biết chơi đùa thôi, mà nhóc con đó mang theo Giang Phogns kiếm tiền rồi. Tiền quan trọng, mấu chốt là bé đó rất nghiêm túc, có động cơ kiếm tiền, nhóc đối xử với Giang Phóng. Em cho là Giang Phóng chúng ta có thua thiệt gì ? Cho tới bây giờ chưa bao giờ cả, đến cả với , nó cũng quá thân thiết, người duy nhất khiến cho nó móc tim móc phổi ngoài tiểu Viễn chỉ có Kiều Kiều. Bọn họ mặc dù oanh oanh liệt liệt như chúng ta, thế nhưng, có lẽ với hai đứa, đối với Giang Phóng mà , tình cảm từ từ, nước chảy thành sông mới làm cho nó yên ổn an tâm nhất."

      "Em biết. nhiều năm như vậy, em cũng thấy ràng, Giang Phóng tính tình lãnh đạm, phải là nó muốn thân thiết với chúng ta, chỉ là nó qua cái tuổi cần đến tình thương của cha mẹ rồi. Kỳ trong lòng của nó có chúng ta mà. Làm cha mẹ, tất nhiên hi vọng con cái của mình tốt đẹp, đến giờ em chưa từng phản đối chuyện của nó và Kiều Kiều, chỉ là khi còn trung học thấy như vậy là quá sớm, phải là em thích Kiều Kiều, chỉ là mấy đứa lại cho rằng em đồng ý chúng nó với nhau. ra là, em tâm hi vọng nó cùng Kiều Kiều ở bên nhau. Em nghĩ, nào có thể khiến cho con trai mình lộ ra nụ cười đơn thuần ngơ ngác như vậy."
      milktruyenky, 1620thuy, Suuuly5 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :