1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Kiều Kiều Trọng Sinh - Vivian vivian

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Otaku Bi

      Otaku Bi Well-Known Member

      Bài viết:
      152
      Được thích:
      784
      @linhdiep17 sau Kiều Kiều chắc tui ko làm nữa quá, mắc mấy dự án đam mỹ bên nhà riêng rồi, hoan nghênh nếu có hứng thú :yoyo14:
      linhdiep17 thích bài này.

    2. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Ib nhà riêng ngay và lun có @Otaku Bi
      Otaku Bi thích bài này.

    3. Otaku Bi

      Otaku Bi Well-Known Member

      Bài viết:
      152
      Được thích:
      784
      85. ba Kiều giá đáo

      Edit: Otaku Bi

      Hai người dạo rất lâu, cuối cùng Hoa Ấu Lâm lên tiếng: "Này, Kiều Kiều bạn tiêu tiền của Giang Phóng như thế, có bị sao ?"

      Kiều Kiều biết, bất kể là những lời mà Phương Khuynh Nhan từng với , hay là của Hoa Ấu Lâm tại, họ đều vì nghĩ cho cả. Từ Mạn chưa từng những điều này với , là bởi vì các từ cùng nhau lớn lên,cũng hiểu hình thức ở chung của bọn họ. Từ Mạn cảm thấy đương nhiên, nên giống với Kiều Kiều thấy chuyện chẳng có gì để cả.

      "Bạn sợ mình phung phí quá, để cho Giang Phóng đá mình sao?"

      "Đúng vậy." Hoa Ấu Lâm cũng cười.

      " sao.Mình biết mọi người đều vì muốn cho mình tốt cả, nên hi vọng mình quá dựa dẫm vào Giang Phóng, nhưng mà là mình thấy chuyện này có gì phải. Mình ra sợ bạn cười mình, có đôi khi mình còn cảm thấy mình quá đáng quá, phải là con sâu gạo dựa dẫm vào nam nhân sao? Nhưng mà vì sao mà chính mình còn cảm thấy việc tiêu tiền của ấy là chuyện đương nhiên."

      Những lời này của Kiều Kiều nghe rất vô lại , thế nhưng biểu cảm mê man của khiến cho Hoa Ấu Lâm buồn cười.

      "Nếu bạn thấy đó là điều đương nhiên, đó chính là đương nhiên sao cả, có lẽ là do chúng mình suy nghĩ nhiều quá. Mình lại thấy chưa bao giờ Từ Mạn chuyện như thế này với bạn đúng ?” xong, Hoa Ấu Lâm mình cũng cảm thấy kỳ quái.

      "Hi hi." Kỳ thực Kiều Kiều suy đoán, hình như là Từ Mạn cũng có suy nghĩ giống như phải, cảm thấy việc tiêu tiền của Giang Phóng là chuyện tất nhiên, chảy mồ hôi.

      "Kiều Kiều, Hoa Ấu Lâm..." giọng nữ vang lên.

      Hai người quay đầu lại: " Viên?"

      Chỉ thấy Viên cũng mang theo túi lớn túi , xem ra cũng thu hoạch được ít nha.

      "Hai nhóc cũng shopping à?" Viên khoảng năm mươi tuổi, thoạt nhìn rất phúc hậu

      "Đúng vậy."

      "Hình như hai trò chẳng thu hoạch được nhiều lắm. Ha ha."

      " giáo mua được ít nha." Hoa Ấu Lâm cảm khái, ở Mỹ Thần này, mà mua nhiều đồ như thế, chắc chảy nhiều máu lắm.

      " Viên mình sao?" Kiều Kiều hỏi.

      "Đúng vậy. Thế nào? người thể dạo phố sao?"

      "Đương nhiên phải, ý em muốn là, chúng ta cùng nhau ăn , ha ha, em đói bụng rồi. Sáng sơm nay ăn nhiều lắm." Kiều Kiều mỗi tay kéo người.

      "Em cho hai người nhé, em biết nhà hàng, ăn ngon siêu cấp nha. Đến cả Giang Phóng cũng khen dứt miệng, nhanh, em mang mọi ngươi ăn thử, em mời." đến chuyện đồ ăn ngon gì đó, Kiều Kiều chảy cả nước miếng rồi .

      Giáo sư Viên lái xe tới, rất may, nhà hàng mà Kiều Kiều muốn tới cũng khá gần.

      Nhìn quán cơm Mân Nam cổ kính.

      Hoa Ấu Lâm gật đầu, "Uhm, nhìn bề ngoài tồi nha, nhưng biết đồ ăn ra làm sao ? Mình rất hoài nghi phẩm vị của bạn đó."

      "Hứ."

      Nhìn hai người đấu võ mồm, Viên mỉm cười.

      "Hai đứa đáng quá!"

      " giáo, khen bọn em sao?" Hoa Ấu Lâm sáng mắt.

      Viên giáo thụ cười: "Mấy đứa nhóc này!"

      " giáo, mua gì thế?" Kiều Kiều quen biết với giáo Viên lâu, nên ngại ngần cười hỏi.

      "Trời sắp lạnh rồi mà? Mua cho ông nhà với thằng nhóc mấy quần áo."

      "Quần áo của Viên còn cần mua cho á?" Kiều Kiều từng nhìn thấy con trai của Viên lần, đó là lần Viên ăn cơm ở nhà , vì xe của đem sửa nên con trai lái xe tới đón.

      "Mấy đứa cho dù có lớn với cha mẹ vẫn chỉ là đứa thôi, sau này khi con với Giang Phóng kết hôn có đứa rồi biết. Còn bây giờ, vẫn chỉ là trẻ con." Viên cười xoa xoa đầu Kiều Kiều.

      Này Kiều Kiều, phải là đứa to xác sao?

      Kiều Kiều vừa muốn gì đó, điện thoại vang lên, ra là điện thoại của Giang Viễn, Kiều Kiều đem mọi việc giao phó xong rồi ngắt điện thoại, Viên mỉm cười.

      " biết ngay mà, nhóc con thể mua gì. Lại còn mua nhiều."

      Kiều Kiều bị viên giáo thụ cười đến ngại ngùng, "Con chỉ mua cái áo khoác cho mình thôi, còn lại là của Giang Phóng với Giang Viễn."

      "Đúng đúng, Kiều Kiều của chúng là đúng là hiền thê mà ." Nghe lời trêu đùa đầy ý vị của giáo Viên, Hoa Ấu Lâm cười ha ha, Kiều Kiều đứng ở bên cạnh nện cho cái.

      Sau khi ăn xong Viên đưa Hoa Ấu Lâm trở lại trường học, lại đưa Kiều Kiều đến chỗ Giang Phóng.

      Ở Cẩm Giang ai cũng biết Kiều Kiều, đều mỉm cười chào .

      Khi Kiều Kiều vào cửa, Giang Phóng cùng Giang Viễn và mấy nhân viên làm việc, Kiều Kiều ngại ngùng lè lưỡi cái, chui vào phòng nghỉ. Mấy người cũng dừng lại, tiếp tục công việc bận rộn. Kiều Kiều nhìn y phục mua bị Giang Phóng đặt ở sô pha trong phòng nghỉ, Kiều Kiều đoán chừng là Giang Viễn để vào đó, bởi vì để rất ngay ngắn, nếu như là Giang Phóng, đoán là kiểu gì cũng ném tạm chỗ nào đó thôi.

      Phòng nghỉ có giá sách , để nhiều loại tạp chí. Còn có mấy loại của nước ngoài, Kiều Kiều có xem mấy lần, cảm thấy chẳng hay ho gì. Vẫn là đọc truyên tranh hay nhất, Kiều Kiều thích đọc Conan. Mặc dù đọc đọc lại rất nhiều lần, nhưng lần nào cũng rất HAPPY. Hắc hắc.

      "I 'm a big big girl, In a big big world ! It 's not a big big thing if you leave me..." di động của Kiều Kiều vang lên.

      Hử, ba?

      "Ba ba?"

      "Kiều Kiều con. Con ở đâu đấy, ba sắp tới Tân Dương rồi, qua đây có ít công việc tiện qua thăm con."

      "Con ở tập đoàn Cẩm Giang, vâng, ba tới đón con , Giang Phóng bận, con kệ ấy thôi, hai ba con ta ăn nhé Ta ở Cẩm Giang tập đoàn, ân, ngươi tới tiếp ta , Giang Phóng ở bận, ta mặc kệ ." Kiều Kiều lăn lông lốc bò dậy.

      "Vậy ."

      Nhìn thấy Kiều Kiều áo mũ chỉnh tề nhàng ra khỏi phòng nghỉ, Giang Phóng híp mắt nhìn cái, tiếng báo tin nhắn “tin, tin” vang lên.

      Giang Phóng liếc mắt đọc cái: Ba em đến, cứ làm việc , em ăn cơm đây.

      Kiều ba nhìn con rượu nhà mình đứng vẫy tay sung sướng ở cổng tập đoàn.

      Nhảy nhót chạy đến xông lên xe, Kiều Kiều nhanh nhẹn thắt dây an toàn: "Ba, có việc gì mà ba tới vậy."

      "Vì chuyện công ty thôi. Ở đây ba rành lắm, con , đến chỗ nào ăn đây?"

      "Dạ, rẽ phải, xa. Có cửa hàng hải sản, đồ ăn ở đó ông chủ làm ngon lắm ."

      "Được, con sao biết đường mà mặc thêm nhiều quần áo vào, bây giờ tháng mấy rồi, mà vẫn còn mặc váy." Kiều ba lảm nhảm.

      Tiệm ăn rất gần, hai người nhanh chóng đến, ngồi vào chỗ của mình.

      "Gần đây thế nào? Nhìn mặt con lại gầy quắt thế kia là sao? Giang Phóng chăm sóc con của ba cẩn thận sao?"

      "Ngày nào ấy cũng nhì nhèo như mẹ già ý? Ba cứ yên tâm , ở nhà mọi người thế nào, tối hôm qua con gọi điện cho mẹ, mẹ là hôm nay ba đến đây?" Kiều Kiều rót nước trà cho Kiều ba.

      "ừ, đây là quyết định tức thời thôi. Chuyện trong nhà con cần lo lắng, cũng có gì lớn cả, mẹ con cùng Kiều Mộc đều rất tốt. Cả nhà chỉ lo cho con thôi. Sợ con với Giang Phóng sống với nhau tốt."

      " có việc gì mà, ba, ba và mọi người cứ yên tâm , Giang Phóng đối xử với con tốt lắm. Mấy hôm trước còn đòi cưới cơ, nhưng mà con cự tuyệt."

      Kiều ba nhìn như vậy, cười vui chút: " ra chuyện này đắng nhẽ ba với con từ trước rồi. Nhưng mà chúng ta cũng suy nghĩ, sợ rằng con cũng đồng ý, ba mẹ cũng khó xử. phải ba mẹ muốn con với Giang Phóng lấy nhau, chủ yếu là tuổi con còn quá, chúng ta muốn con sớm như vậy làm vợ người ta."

      "Á?" Lời này của Kiều ba Kiều Kiều lại nghĩ đến, lại cho rằng ba mẹ mong lấy chồng sớm chứ!

      "Vài ngày trước, lúc Giang Phóng trở về Dân Giang làm việc, nó với ba mẹ nó có mời gia đình mình ăn cơm, Giang Phóng ra chuyện nó muốn kết hôn với con sớm. Lúc đó ba với mẹ có suy tính rồi, thấy rằng tuổi của con còn , mới có tý tuổi cho lấy chồng rồi, thế nên từ chối. nghĩ tới, thằng nhóc này thấy ba mẹ đồng ý, lại đổi cách, nhắm sang dụ dỗ con."

      "Tên xấu xa này. ấy chẳng gì với con cả. Chẳng biết cả ngày nghĩ cái gì trong đầu, toàn làm điều xằng bậy."

      Nhìn bộ dáng tức giận của Kiều Kiều, Kiều ba cười vui mừng, cũng phải , ông với mẹ mấy đứa cũng biết, thằng nhóc Giang Phóng này sớm muốn cướp con rượu nhà họ lắm rồi! Đến cả Tiểu Mộc cũng ấm ức, Giang Phóng muốn chiếm đoạt chị mình. Nhưng mà bọn họ, cũng thể phủ nhận, tình cảm của Giang Phóng dành cho Kiều Kiều là tâm lòng. Đến cả bọn họ cũng cảm thấy bất công, lúc Kiều Kiều ngoan ngoãn hiểu chuyện, mọi việc đều cần người trong nhà lo lắng bận tâm, trong nhà lại có tiểu Mộc, tất nhiên mọi quan tâm chủ yếu dành cho Tiểu Mộc. Mấy năm nay sợ rằng chỉ có Giang Phóng là người quan tâm chăm sóc cho Kiều Kiều nhất.

      Hai cha con vừa ăn vừa chuyện, ăn Giang Phóng gọi điện thoại tới.

      "Em với ba ở đâu đó?"

      "Nhà hàng hải sản Khánh Hòa. muốn đến à? phải bận lắm sao. cứ ở lại công ty ăn chút gì đó cũng được mà." Kiều Kiều gặm sờn cừu trong tay. là ngon, chẳng có tý dầu nào cả. thích nhất là ăn như vậy .

      " ở đâu chờ , ba vợ tới mà thể chút, bị trừ điểm sao. Em quá đáng chẳng nghĩ cho gì cả "

      Chẳng mấy thời gian Giang Phóng xuất ở cửa.

      "Chú Kiều, con xin lỗi, bên con bận rộn quá, giờ mới tới được."

      " có việc gì có việc gì. Hai ba con cũng chỉ ngồi chuyện nhà linh tinh thôi." Kiều ba cười, gọi nhân viên phục vụ. Chỗ đồ ăn hai người vừa gọi làm sao mà đủ cho ba người ăn?

      "Để con để con." Kiều Kiều gọi thêm mấy món Giang Phóng thích ăn .

      Kiều ba bộ dáng của con mình, " cần gọi nhiều lắm, chỉ có ba người ,ăn sao hết."

      "Chú Kiều, chú biết đó thôi, ấy á, là muốn đóng gói mang về đó. nhóc này thích ăn đồ ăn ở đây lắm." Ngồi ở bên cạnh Kiều Kiều, Giang Phóng đem tay áo vén lên bắt đầu bóc tôm cho Kiều Kiều.

      Kiều ba thấy tình cảnh đó cười, ai có thể nghĩ đến, hai đứa này từ hình thành cái thói quen này, thích ăn cái này cái kia, thích làm, ăn cái kia đâu, lại hầu hạ đâu vào đấy

      Cuộc đời người, đều là duyên phận.

      Giang Phóng với ai cũng có thể trừng mắt nghiêm mặt, nhưng lại bao giờ to tiếng với Kiều Kiều.

      Thời gian mà hai người ở bên cạnh , Kiều ba và Kiều mẹ thường xuyên cảm thấy lo lắng cho con của mình, thế nhưng chỉ cần nhìn thấy hai đứa ở bên cạnh nhau, cách chúng đối xử với nhau, bọ họ lại yên lòng, cảm giác bản thân suy nghĩ nhiều. Hai đứa này phải là đứa khiến cho người khác phải bận tâm.

      "Kiều Kiều này, Giang Phóng bận rộn việc học ở trường và công việc ở công ty, con giúp gì được cho nó, cũng phải làm chút đồ ăn cho nó chứ."

      "Chỉ có chú Kiều thương cháu thoi." Giang Phóng nịnh nọt.

      Kiều ba cười ha ha, "Con của chú chú biết chứ, chẳng bao giờ làm chuyện gì thiệt thòi cho mình cả, từ đến lớn, hai đứa ở bên nhau rồi, lúc nào mà phải thằng nhóc cháu bị thiệt chứ! Khi ở cạnh, chú lúc nào cũng lo lắng, nhưng nhìn hai đứa, cũng yên tâm rồi! Chẳng có gì phải lo. Ha ha."

      "Ba, ba thiên vị. Sao ba bênh vực con chứ!" Kiều Kiều chịu.

      "Bởi vì chú Kiều biết, thương em từ trong cốt tủy ."
      Khủng Long, PhongVy, trạch nữ9 others thích bài này.

    4. Otaku Bi

      Otaku Bi Well-Known Member

      Bài viết:
      152
      Được thích:
      784
      (T nghĩ truyện này nên để ở box sắc nữ hơn, sao mà suốt ... vậy, edit mất máu rồi, hẹn tuần sau)

      86. Ấm áp


      Edit: Otaku Bi

      Ngày hôm sau Kiều ba trở về Dân Giang, giờ công việc của Kiều ba cũng là bận, ở bên kia công việc dám trì trễ lâu. Lần này phải qua đây bởi vì có công việc của công ty vận tải cần phải chính ông đích thân làm mới được.

      Chỉ có vài ngày mà trời đất chuyển lạnh. Công việc của Giang Phóng cũng dần ít . Làm nghề về kiến trức, chỉ cần trời lạnh là công việc cũng trì trệ lại, nên Giang Phóng trở nên thanh nhàn nhiều. Lại bắt đầu tìm cách hành Kiều Kiều kiểu này kiểu nọ.

      Buổi chiều Kiều Kiều có khóa, cho dù là tiết học của ai, bình thường Kiều Kiều bao giờ bỏ tiết, chăm chỉ học. Hôm nay Giang Phóng có lớp, công việc ở công ty lại càng ít, nên muốn cùng với Kiều Kiều đến lớp, kết quả là Kiều Kiều từ chối bắt phải ở nhà làm cơm ăn, cảnh cáo cần phải đến trường đón, mình học xong về nhà ngay, chỉ có mười lăm phút đường, quá là gần nhà.

      Mặc dù đường xa, thế nhưng trời vào đông, khí trời lạnh lẽo.

      "Ở trong nhà là ấm áp nhất. Có hệ thống sưởi là tốt." Trong nhà Kiều Kiều hệ thống sưởi ấm rất tốt. Kiều Kiều có thói quen vừa vào nhà là thay đồ ngủ. Nhìn Kiều Kiều xinh đẹp mặc vào bộ áo ngủ nhung màu san hô hồng hào, Giang Phóng bắt đầu rục rịch tay chân.

      "Vợ , em là xinh đẹp." Bàn tay nhanh chóng trượt bộ đồ ngủ, chạm lên đôi gò bồng đầy đặn.

      Thấy Kiều Kiều giãy giụa, Giang Phóng cười đắc ý. vui vẻ cúi đầu, hơi thở nóng rực phun hồng hai má Kiều Kiều, há miệng ngậm dái tai của vào, vươn đầu lưỡi ẩm ướt liếm lên vành tai, ngừng hút vào, tiếng nước lép nhép cùng với nhiệt độ nóng rẫy phả lên tai , lông tơ lưng dựng thẳng, khiêu khích trắng trợn khiến cho nóng đỏ người.

      Giãy giụa muốn né tránh đầu lưỡi trượt về phía sau tai, xâm chiếm tới chiếc gáy thon thả, bàn tay khác của Giang Phóng để ở bên hông , đột nhiên trở nên thành trượt dọc theo váy ngủ, chui vào, mơn trớn chiếc bụng bằng phẳng rồi tới đùi trong mượt mà.

      Người nào đó trước giờ phải loại hình ôn nhu nhàng gì, bá đạo kéo chiếc áo ngủ vướng víu xuống, hai gò tuyết trắng run rẩy ngạo nghễ đứng thẳng trước đôi mắt chứa đầy dục vọng của Giang Phóng, khiến cho hơi thở của càng trở nên nặng nề.

      Đem Kiều Kiều ôm lấy ném lên giường lớn, động tác của Giang Phóng nhanh chóng kéo tuột quần áo của mình, nháy mắt còn mảnh. Nhìn hung khí mạnh mẽ của chĩa về phía mình, Kiều Kiều nhàng run rẩy.

      "Vợ à?"

      "Hử?" Kiều Kiều nhìn Giang Phóng có động tác gì thêm, mà lại gọi , Kiều Kiều hiểu.

      Đưa mặt dán sát vào người Kiều Kiều, Giang Phóng lắp bắp mở miệng: "Kiều Kiều, em dùng miệng để cho thoải mái, có được ?"

      Nani? Kiều Kiều ngốc sửng sốt. Dùng miệng ư?

      "Họ thoải mái lắm, Kiều Kiều, rửa sạch lắm rồi, em giúp được , van em, Kiều Kiều, giúp nhé..."

      Mặc dù muốn cự tuyệt, nhưng nhìn vào ánh mắt của Giang Phóng, nhìn vào đôi mắt đó, giấu là tràn ngập cảm xúc say đắm và khẩn cầu, làm cho quên hết mọi thứ ngoại trừ ra, chìm sau trong màu đen u tối nơi đáy mắt đó, suy nghĩ loạn lên, thân thể lại vô thức tự quyết định. Đến khi Kiều Kiều tỉnh táo lại, mới nhận ra hai tay mình nắm lấy hung khí giữa hai chân .

      Thấy Kiều Kiều thỏa hiệp, Giang Phóng mừng rỡ cực kỳ: "Để nằm." Bây giờ, bọn họ đổi vị trí, Giang Phóng nằm thẳng ở giường, mà Kiều Kiều ngồi ở bên cạnh , ngơ ngẩn nhìn , biết phải làm sao.

      "Ăn , ngậm lấy ~~~" Giang Phóng nhìn Kiều Kiều ngồi chỗ bất động, biểu tình mê man, mở miệng hướng dẫn .

      ", em ..." Kiều Kiều lắc đầu.

      Thấy Kiều Kiều cự tuyệt, Giang Phóng vươn tay, đem đầu của ấn xuống: "Ngoan, Kiều Kiều, ngậm lấy, nhanh giúp . biết, em mà. Đừng sợ, đừng sợ. Được ?"

      Thấy Kiều Kiều vẫn là chịu ngậm lấy , mặc dù có phản kháng, nhưng lại có mở miệng.

      Suy nghĩ, Giang Phóng đứng dậy, đẩy Kiều Kiều nằm ở giường, sau đó bản thân ngồi lên thân thể mảnh mai của Kiều Kiều. Nắm lấy thứ cứng rắn của mình đẩy vào miệng của Kiều Kiều.

      "Há mồm."

      Giang Phóng quen với việc mạnh mẽ cường hãn đối với việc giường, mà Kiều Kiều lại thích ứng với việc như vậy.

      Nhìn hai tròng mắt đỏ ậng lên của , chằm chằm nhìn , Kiều Kiều cuối cùng cũng há miệng ra. Thấy tình cảnh đó, cười đắc ý, đem cây gậy cứng ngắc to lớn giương cao của mình đẩy vào trong miệng ! Giang Phóng thoải mái mà thở dài tiếng, sau đó ôm lấy đầu của Kiều Kiều, ra sức đưa đẩy, mỗi cú đẩy đều sâu vào tận trong cổ họng của Kiều Kiều, khiến cho việc hô hấp của Kiều Kiều gặp khó khắn. thể hô hấp, đầu họng súng của đâm thẳng vào cổ họng của mạnh mẽ!

      "Ô ô... Ô..." Kiều Kiều gian nan hít thở, Giang Phóng ra lệnh: "Hút vào, dùng đầu lưỡi liếm nó!" xong, ôm lấy đầu của tiếp tục đưa đẩy, đột nhiên, kêu lên, sau đó điên cuồng lay động.

      kêu lên mạnh mẽ, tinh dịch nóng hổi nồng nặc phun vào sâu trong yết hầu Kiều Kiều, làm cho liên tục thở dốc thể nuốt hết xuống. sung sướng rít gào, níu chặt lấy gáy của dán chặt khuôn miệng nơi giữa hai chân mình, cho tới giọt cuối cùng được bắt vào trong miệng , nhắm chặt hai mắt hưởng thụ lâu, mới hài lòng rút ra cây gậy mềm xuống nhưng vẫn còn to lớn của mình, cúi đầu nhìn ánh mắt mơ màng cùng với cái miệng đỏ tươi chảy ra nước bọt hòa lẫn tinh dịch của mình.

      Nhìn thấy chảy nước mắt.

      Giang Phóng trở nên luống cuống, "Kiều Kiều, làm sao vậy? Kiều Kiều?"

      Cuối cùng mới được buông ra, Kiều Kiều như con vật bé bi thương, quận người nằm góc giường khóc rấm rút, có lên tiếng trả lời, biết có phải là vừa nãy điên cuồng quá mạnh mẽ khiến cho cổ họng phát tiếng được hay làm sao.

      "Làm sao vậy? Bảo bốii? Đừng khóc, xin lỗi, xin lỗi, đều là do tốt, là bị ma chướng mới khiến em như vậy. khóc nữa em, có được ? Trời ơi, nhìn , để xem, có bị thương ..."

      Lật người Kiều Kiều lại, thấy miệng đỏ tươi bất thường, biết giọng có bị làm sao .

      Giang Phóng hoảng loạn lên, "Chúng ta mặc quần áo vào thôi, đưa em bệnh viện, cổ họng có bị đau lắm ?"

      ", ..." thanh rất của Kiều Kiều truyền tới.

      " được, chúng ta phải tới viện xem sao, xem cổ họng của em có bị thương , chỗ nào thoải mái nữa em? Bảo bối, em đừng làm sợ được ." Giang Phóng vơ lấy quần áo của mình.

      "Em sao." Kiều Kiều giương lên đôi mắt mông lung, "Đến tột cùng là thân thể em hay em?"

      Vì sao chỉ cần làm việc này là lại thay đổi tựa như con người khác, đối xử với em thương tiếc, săn sóc.

      "Thích thân thể em sao?" Giang Phóng lặp lại lời của , khỏi tức giận, nghĩ là người như vậy sao? Vừa định mấy câu để cho biết điều, thấy hai mắt của lại ầng ậc nước mắt, Giang Phóng lại xịt hơi.

      " em, Kiều Kiều." khẽ cười, trịnh trọng : "Là con người em, mà phải là thân thể hay dung mạo của em mà . Cho dù đẹp hơn mà phải là em cũng cần." giống như nghe được lời trong thâm tâm , cho nghe lời chân thành cách trịnh trọng chậm rãi như lời thề thốt của nam nhân dành cho nữ nhân của mình.

      "Thế nhưng, thế nhưng. . . Lần nào cũng vậy, chẳng quan tâm em muốn gì, vừa nãy em thể thởi nổi, nhưng dù em có đẩy thế nào cũng được, bắt nạt em. xấu lắm." xong, Kiều Kiều tổng kết câu.

      Giang Phóng cười khổ tiếng, phải do nghe lời bọn Nhị Hắc dược làm như thế thoải mái lắm sao?? suy nghĩ, phải cùng Kiều Kiều thử lần, thế nhưng Kiều Kiều vẫn đồng ý, hôm nay hiếm có lần phản kháng, Giang Phóng cũng hơn khẩn cấp chút, ai mà ngờ làm của tổn thương, ai. Nhưng mà, làm thế này, đúng là TMD thoải mái!

      "Đúng đúng rồi, là người xấu, thích em, em, làm chuyện sai gì, em phải trừng phạt có được ? Đừng như thế, đừng tự khóc mình với nữa, lo. Em là bảo bối của , cam đoan với em, lần sau nhất định nghe lời của em, chỉ cần em thích, quyết làm bậy."

      Nghi ngờ liếc nhìn cái, biết thừa rằng ở trong chuyện này chẳng có lời nào đáng tin cả , Kiều Kiều lại hừ tiếng.

      " còn bắt em nuốt cái kia, bẩn lắm."

      " bẩn, bảo bối, bẩn đâu. Người ta bảo đó là thứ dưỡng nhan làm đẹp đấy. Hắc hắc, chồng em chăm sóc em đấy !" Thấy Kiều Kiều dường như là còn tức giận như trước nữa, Giang Phóng cười hì hì lại cởi quần áo ra, bò giường.

      nhàng xoa bóp vai cho Kiều Kiều, Giang Phóng còn ư hử hát hò.

      Kiều Kiều nghi hoặc nhìn , có là vừa nãy làm như thế khiến cho thoải mái lắm sao?

      Nghĩ đến vừa nãy Giang Phóng thoải mái khiến cho ánh mắt điên cuồng, Kiều Kiều có chút hiểu nổi. Nhưng mà đứa thành , hiểu là hỏi.

      "Vừa nãy, , rất thoải mái hả?" Nghe thấy Kiều Kiều chần chừ dò hỏi.

      Giang Phóng nín cười, "Uh, thoải mái, sung sướng vô cùng."

      "Thoải mái cũng cho làm nữa." Kiều Kiều lớn tiếng.

      "Được, nghe theo em tất."

      Mặc dù hai người nhiều kinh nghiệm chuyện giường chiếu, thế nhưng cho tới bây giờ Kiều Kiều vẫn chưa bao giờ nhìn kỹ cái vật kia của Giang Phóng. Hôm nay coi như là lân đầu tiên, bị ép * giao, Kiều Kiều bị ép nhìn thấy.

      Xấu xí! Thứ đó người xấu quá. chỉ xấu, lại còn tinh tướng.

      Nhìn Kiều Kiều ghét bỏ nhìn cái, Giang Phóng có điểm hoang mang, hỏi làm sao vậy. Cuối cùng Kiều Kiều ấp úng nửa ngày mới cho biết, thấy cái đó của xấu

      Trời có mắt hay , xấu á? thực có kiến thức, à, kiến thức lại tốt.

      Cười tà mị tới gần : "Em ghét nó xấu, phải để cho em thích nó mới được."

      Nhìn Kiều Kiều vui vẻ khước từ , lần này Giang Phóng cũng đòi đến cùng, vừa nãy làm khóc lần rồi, cứ làm tiếp, ấy lại thương tâm. thể , Giang Phóng là người nắm tính tình của Kiều Kiều. có phản ứng gì, làm như thế nào, Giang Phóng cũng có thể đoán đúng mười phần. Mặc dù có lúc làm vui, nhưng lại biết cách dỗ dành .

      " chỉ bắt nạt em thôi."

      "Làm gì có, thương em còn chưa hết mà. Ở đại học A, có ai mà biết thương nhất là bà xã nhà . Chỉ cần có sinh vật giống cái tới gần, là coi như con ruồi con muỗi, cho tới gần nửa bước ."

      Thấy Giang Phóng càng càng nguy hiểm, Kiều Kiều liếc cái.

      "bảo ở nhà làm cơm, thế mà giờ chưa được ăn là sao, lại còn bị ăn."

      "Vợ mềm non trắng min thế này, ăn để ai ăn? Ha ha."

      Tác giả có lời muốn : Thượng đế phù hộ ~~~~ ~~~~

    5. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Chắc mún tạo e bé bắt ép cưới đây mà, há há..........ngon ngon......
      Otaku Bi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :