1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Kiều Diễm Ướt Át-Mạc Nhan ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Kết thúc:

      Trải qua việc điều tra của đám người Triển Lệnh Nham, cuối cùng cũng tra ra được thân phận của kẻ bắt cóc.

      Bốn người khác của nhà họ Quan nghe được tin tức lập tức chạy đến, mọi người đều tập chung lại chỗ, rất muốn biết người gây bất lợi mấy tháng nay cho Ngưng Yên rốt cuộc là ai?

      Chuyện tìm ra manh mối, đủ loại suy đoán, hôm nay cuối cùng có kết quả.

      Nhưng mà bọn họ nhìn chằm chằm Triển Lệnh Nham, hiểu tại sao vẻ mặt của lại nặng nề như thế.

      “Có bắt được phạm nhân ?” Thiên Tước hỏi ra nghi vấn của bốn người, bởi vì vẻ mặt của quá mức nghiêm túc, làm cho bọn họ thể nghĩ tới khả năng phạm nhân bỏ trốn.

      “Bắt được.” Giọng trầm thấp xuất ra từ miệng của Triển Lệnh Nham.

      “Là ai?” Ngưng Ngọc vui mừng hỏi.

      “Nhất định chính là có người đàn ông nào đó theo đuổi Ngưng Yên nhưng lại chiếm được, cho nên mới có có hận.” Thiên Tứ nhớ từng có mấy kẻ vô sỉ quấy rầy Ngưng Yên, nhịn được suy đoán đó là người nào?

      “Đó hẳn là những người phụ nữ bởi vì chồng ngoại tình, rồi đổ toàn bộ sai lầm lên đầu Ngưng Yên !” Thiên Kình vừa nhớ lại vừa , cậu còn từng giúp chị Ngưng Yên hù dọa mấy người phụ nữ cố tình gây đó đấy! Sau khi Ngưng Yên cẩn thận nhớ lại, : “Người khả nghi quá nhiều, chị đoán hẳn là vị phú thương sau khi cửa tan nhà nát rồi cuốn gói chạy trốn, vẫn luôn trách chị thương , chỉ là…. Những người phụ nữ bị chồng vứt bỏ cũng rất có hiềm nghi, nếu nữa chính là đối thủ cạnh tranh thương trường, bọn họ chỉ mong chị có thể té ngã.”

      Mọi người đều nhất trí nhìn về Triển Lệnh Nham, muốn từ trong miệng biết được phạm nhân chính xác là ai.

      ra …” Vẻ mặt Triển Lệnh Nham nặng nề tuyên bố chân tướng: “Đều có.”

      Ah?

      Mọi người sững sờ tại chỗ, cho là mình nghe lầm!

      “Đều có cái gì?”

      Triển Lệnh Nham công bố cái đáp án mà ngay chính cũng cảm thấy bất ngờ.

      “Động tay với xe, viết thư đe dọa, bố trí bẫy rập, nổ súng, đều phải là người gây nên.”

      “Cái gì?”

      “Phạm nhân chỉ có , cho nên cảnh sát mới có thể tìm thấy các trường hợp tương tự, bởi vì những người đó đều có liên quan đến nhau, coi như có chừng mười mấy người.”

      Người nhà họ Quan nghe được nghẹn họng nhìn trân trối, trừ Ngưng Yên.

      Bốn người nhìn về phía chị của mình, trăm miệng lời thể tưởng tượng mà hỏi: “Rốt cuộc chị đắc tội với bao nhiêu người vậy?”

      Quan Ngưng Yên nhanh chậm bưng tách trà lài lên uống ngụm, dùng giọng trước sau như cười : “Quá nhiều, nhớ được, lần sau chị nhờ Nại Nại ghi nhớ giúp chị.”

      “Chị còn có thể thoải mái uống trà như thế?”

      “Có cái gì mà thể uống? Cũng phải là chị nhàn rỗi có chuyện gì kiếm bọn họ gây phiền toái, chồng của người khác thích chị, cũng phải là chị quyến rũ họ; chiếm được chị dùng thủ đoạn kịch liệt tới quấy rầy, cũng phải là chị trêu chọc họ; cạnh tranh thương trường vốn là có thua có thắng, thể trách người khác, nhưng dù sao cũng thể nhốt chị ở trong nhà cả đời cho bước ra khỏi cửa!” cười híp mắt với người chồng đứng bên cạnh. “Dù sao nữa cũng giúp em đúng , Nhất Đại Tông Sư được giới võ thuật công nhận là vĩ đại nhất?”

      Thường xuyên nghe được em năm Thiên Kình , mới biết ra chồng mình là nhân vật lợi hại như thế, lúc trước còn tưởng rằng bất quá chỉ là người bình thường mở võ quán dạy học sinh!

      Triển Lệnh Nham lắc đầu than , “Chạy đến giữa sườn núi cư, còn tưởng rằng từ nay về sau có thể thối lui khỏi giang hồ, quả là người trong giang hồ, thân bất do kỷ! Tôi cưới người phiền toái về nhà!”

      Ngưng Yên nhịn được thúc cú vào người , nũng nịu trách mắng: “Ai bảo thua cha của em, cái này gọi là có chơi có chịu, đừng nghĩ đổ thừa.”

      rất có cảm xúc gật đầu: “Cha của em cũng như vậy, hai người quả nhiên là cha con đồng lòng.”

      Hai người cứ như vậy liếc mắt đưa tình trước mắt mọi người, bốn người khác lại chậc chậc lưỡi, lúc nào chị Ngưng Yên cũng bắt đầu hiểu được những lời ngon tiếng ngọt đáng ghét này rồi hả?

      Thiên Tứ, Thiên Kinh và Ngưng Ngọc thành thói quen, bởi vì bọn họ cũng thường như thế, trái lại là Thiên Tước thấy màn như thế lập tức nổi da gà.

      Thiên Tứ chợt nghĩ đến chuyện, “Có lẽ đây chính là dụng ý của cha.”

      “Hả?”

      Mọi người nhìn về phía Thiên Tứ, trả lời cậu bằng giọng hết sức gian trá.

      “Cha sớm tính ra mệnh trung của Ngưng Yên kiếp này, cho nên muốn Triển Lệnh Nham bảo vệ chị ấy.”

      “Là như thế sao?” Ngưng Yên kinh ngạc hỏi.

      “Nhất định là như thế.” Người trả lời là Triển Lệnh Nham, “ có người nào làm cha mà lấy con của mình làm tiền đặt cược.”

      Lời của làm cho mọi người im lặng, nhưng trong nội tâm lại dâng trào cổ vũ, cũng rất cảm kích với cha của mình. Chỉ là có người ngoại lệ, chính là cả Quan Thiên Tước, trong năm người chỉ còn ta chưa nếm được vị tình , vì vậy vẻ mặt vẫn là lãnh khốc, ta nhìn đám em trai em của mình ngân ngấn nước mắt, ah là buồn nôn, hại ta lại nổi da gà lên!

      “Tối hôm nay mọi người ở lại đây , khó có khi mọi người tụ tập lại chỗ, ban đêm ở nơi này rất đẹp đó, có thể thấy được rất nhiều sao.” Ngưng Yên hưng phấn đề nghị.

      “Phòng rất nhiều, sợ có chỗ ngủ.” Triển Lệnh Nham .

      “Cũng được, sau khi ăn cơm tối xong, mọi người tới đánh cược ván !” Thiên Kình đề nghị.

      “Đánh cược gì?”

      “Người thua, mười hai giờ đêm phải ra trước mộ cha rồi hát cho ông ấy nghe.”

      Khuông mặt vốn dĩ mỉm cười của Triển Lệnh Nham bắt đầu rút gân, tại sao còn có người chơi trò này vậy?

      biết cược, cơn ác mộng của mình muốn bắt đầu, biết , người họ Quan sợ trời, sợ đất, sợ ma quỷ, ngay cả Dương cũng kỵ.

      Bất quá, đây đều là chuyện của sau này……..

      ---Hết trọn bộ---
      Last edited by a moderator: 22/7/16

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :