Chương 10.2:
"Bớt giả bộ, ban đầu kết hôn xong trả dây chuyền cho tôi, nhưng ảnh trong mặt dây chuyền lại thấy, đặt bẫy tôi lần, tôi thể nhịn được nữa, cái trò đùa này kéo dài đến thế là đủ rồi! Mau đưa tấm hình trả lại cho tôi!"
Luật sư Thiệu tựa như bừng tỉnh hiểu ra mà : " ra là bên trong dây chuyền kia có giấu ảnh, ngài muốn lấy chính là tấm ảnh mà phải là dây chuyền?"
"Biết là tốt rồi, chớ nhảm, mau đưa đây!" tức giận đến đỏ mặt, đồng thời cảm thấy vô cùng khó chịu, vẫn muốn cho ai khác nhìn tấm hình, nhưng mà họ Thiệu này lại vẫn có thể thấy.
"Ngài cho rằng ở chỗ này của tôi còn có đồ sao? Rất xin lỗi, lần này là có đùa, trừ di chúc, Quan lão tiên sinh cũng có giao cho tôi bất kỳ tài liệu khác." Giọng điệu của ta rất khẳng định.
"Gạt người!"
"Là , lừa ngài chuyện này tôi cũng đâu có chỗ gì tốt?"
Quan Ngưng Yên sửng sốt, mặc dù nghĩ tin tưởng lời này, nhưng biết họ Thiệu , bởi vì người này có lý do lừa .
Tấm ảnh và người mẹ duy nhất chụp chung, rốt cuộc ở đâu?
Nghĩ đến đây, sắc mặt của trầm giống như người đưa tang vậy, ngay cả người xung quanh cũng có thể cảm nhận được áp suất thấp quanh người .
Thiệu Canh Tinh trong bụng thầm cảm thấy may mắn, hoàn hảo là đạo nhân Quan Tiếu giao ảnh chụp cho ta, nếu phiền toái cũng rất lớn, bởi vì mới vừa rồi, vẻ mặt của dường như muốn hủy thi diệt tích ta, đáng sợ! Đáng sợ!
"Chỉ là, trái lại tôi có thể cung cấp chút đầu mối cho ngài."
đột nhiên ngẩng đầu lên, có cảm giác giống như được sống lại nhìn về phía Thiệu Canh Tinh, "?"
"Trong di chúc của cụ nhà được đưa đến, hơn hai năm trước, cụ đem dây chuyền gán nợ cho chồng của ngài."
"Tôi hỏi qua rồi, ấy cầm, cũng biết chuyện tấm hình." Trong mắt khó nén được cảm giác tuyệt vọng.
Thiệu Canh Tinh lại nghĩ như vậy, theo phán đoán của ta, chuyện cũng phải chỉ có như thế.
"Tôi cho là cụ nhà ngoại trừ đưa dây chuyền cho ta, cũng có giao cho ta chút đầu mối để đòi nợ chứ!"
Quan Ngưng Yên chậm rãi ngẩng đầu lên, thần sắc có chút sợ hãi, trong lòng dâng lên loại dự cảm xấu.
" muốn cái gì?"
Thiệu Canh Tinh quyết định làm người tốt làm đến cùng, chỉ điểm câu.
"Nếu ngài cho rằng Triển Lệnh Nham tìm được ngài bằng cách nào?"
! ngừng lắc đầu lui về phía sau, nỗ lực với mình đây phải là . Quá khứ là chuyện có cách nào mở miệng nhất trong đời, cuối cùng lại bị Triển Lệnh Nham thấy được!
đáng thương.
Thiệu Canh Tinh đồng tình nhìn vẻ mặt dữ tợn khi hoảng sợ kia của . người đẹp có khí chất cực tốt, có thể bị hù dọa dieễnđaànleêquyýđoôn thành bộ dáng này cũng dễ dàng, ta có thể đoán được, đạo nhân Quan Tiếu lúc sinh thời nhất định thường xuyên làm chút chuyện khiến con thứ hai này phát điên, sau đó coi việc nhìn con thứ hai biến sắc mặt là thú vui.
Sở thích ác liệt! Thiệu Canh Tinh mặc dù cũng thích chỉnh người, song gặp phải đạo nhân Quan Tiếu, bản thân cũng tự nhận theo kịp.
Bỗng nhiên, ánh mắt Thiệu Canh Tinh sáng lên, nhìn xuống đồng hồ đeo tay, rất hài lòng mở miệng: "Đúng như tôi dự đoán, quả nhiên tốc độ rất nhanh, thời gian đến giây cũng lệch." Lời của ta, là với người đứng phía sau Quang Ngưng Yên.
quay người lại, thấy cả người Triển Lệnh Nham tản ra khí thể mãnh liệt, sải bước nhanh tới gần .
, , rất tức giận, phát túm được . "Em ——"
"Quá đáng! Tên lừa gạt! được phép đụng vào tôi!"
thể hiểu nổi! Nên nổi giận là mới đúng, còn chưa kịp mở miệng bị mắng đến thối đầu.
"Ngưng Yên?"
"Tôi tin , bao giờ… tin nữa!"
Đôi mắt trào ra hai hàng nước, sau mấy tiếng nức nở nghẹn ngào khóc lớn.
vừa khóc, liền chịu nổi, chưa biết việc rốt cuộc là như thế nào, vội vàng trấn an bà xã.
Đối mặt với tình cảnh hỗn loạn trước mắt, Thiệu Canh Tinh quyết định lại làm người hòa giải, giúp dâu mới cưới sửa sang đầu đuôi mọi chuyện chút.
"Nhị tiểu thư, trước tiên ngài đừng kích động, Triển tiên sinh cũng có lừa ngài, bởi vì chỉ sợ ngay cả ta cũng biết dieễnđaànleêquyýđoôn ảnh chụp kia ra đặt ở trong mặt dây chuyền, lệnh tôn là tách ra giao cho ta."
"Ảnh chụp gì?" Triển Lệnh Nham buồn bực hỏi.
"Thứ lỗi cho tôi, trước hết xin hỏi, ban đầu Quan lão tiên sinh ước định với ngài xong có đưa cho ngài tấm hình của tiểu thư Ngưng Yên ?"
Nghe đến đó, Quan Ngưng Yên nhìn chăm chú vào , toàn thân căng thẳng chờ đợi trả lời.
" có, ông chỉ cho ta tên."
Thiệu Canh Tinh nhíu mày, đăm chiêu vuốt ve, xoa xoa cằm. " sao? Việc này có chút kỳ quái."
"Ngoại trừ tên, cũng chỉ có tấm ảnh chụp hình bà cụ già liên quan."
Lời này vừa ra khỏi miệng, lập tức khiến cho Quan Ngưng Yên trở nên kích động.
"Làm sao lại liên quan!" dùng sức đánh . " dám mẹ tôi là bà cụ già!"
Triển Lệnh Nham kinh ngạc nhìn chằm chằm bà xã trong ngực, "Mẹ của em? Vậy đứa trẻ bên cạnh…… là em?"
Chuyện cho tới bây giờ, cũng muốn giải thích cái gì nữa, dù sao phải rời phải chia cũng theo !
"Đúng! sao? Đứa trẻ vừa gầy vừa xấu xí, mặt đầy nốt đậu ấy chính là tôi!"
Thành mà , đích xác là Triển Lệnh Nham sợ hết hồn, bởi vì cũng thể nào nghĩ đến, trong ảnh lại là Ngưng Yên.
Ban đầu đạo nhân Quan Tiếu để lại tấm ảnh, ở mặt sau viết ba chữ Quan Ngưng Yên biết ông đâu, trong ảnh lại là người phụ nữ có bộ mặt tang thương, ôm bé nom chỉ chừng sáu tuổi.
mới đầu cho rằng người mẹ trong ảnh chính là bà xã - người phải kết hôn, chịu đả kích , nghĩ thầm khó trách đạo nhân Quan Tiếu dùng phương thức bức bách khiến tiếp nhận, bởi vì đối tượng còn mang theo con riêng.
Chỉ là cho dù mọi người kiên quyết phản đối, nhưng Triển Lệnh Nham là giữ lời, tuyệt thất tín với người, vì vậy bắt đầu hỏi thăm tung tích của người phụ nữ trong tấm hình, tìm hai năm mới hỏi thăm được, hơn nữa còn là hai tin tức hoàn toàn khác nhau.
tin rằng người phụ nữ trong tấm ảnh chết rồi, cái rằng Quan Ngưng Yên vẫn còn sống. mặc dù buồn bực, song dieễnđaànleêquyýđoôn vẫn theo tin tức còn sống này tiếp tục tìm kiếm, vì vậy lần đầu nhìn thấy chấn kinh đến ra lời, nghĩ thầm tám phần đạo nhân Quan Tiếu dùng ảnh chụp giả để chỉnh mình, nhưng sau khi nhất kiến chung tình với , cũng có tìm tòi nghiên cứu nữa.
" ra cái gọi là bí mật nhất của em chính là cái này." Rốt cuộc cũng bừng tỉnh hiểu ra.
"Đúng! Sao nào? Bộ dạng trước kia của tôi rất khó coi, mặt còn có đống nốt đậu lớn ghê tởm, người đường nhìn thấy tôi giống như nhìn thấy rác rưởi, kể cả đứa trẻ biết gì cũng bài xích tôi, thân thích cũng coi tôi như con quỷ đẩy tới đẩy lui, chỉ có mẹ thương tôi……" Nước mắt của cũng ngăn nổi nữa, vừa nghiêm mặt vừa khóc đến lách ca lách cách, "Đừng có nhìn tôi…... Đáng ghét, cho phép nhìn tôi……"
dùng dằng, nhưng Triển Lệnh Nham cho phép tiếp tục tự chán ghét mình như vậy, nâng mặt lên, nghiêm túc sữa chửa.
"Nghe đây, cho tới bây giờ chưa từng em xấu xí, cũng để ý trước kia em có bộ dạng như thế nào, hơn nữa, đó cũng là câu chuyện khi còn bé rồi."
"Hừ! nghe dễ dàng, nếu như đổi thành , cả ngày lẫn đêm bị người khác giễu cợt bắt nạt, mỗi người nhìn thấy đều là vẻ mặt ghét bỏ, người khác đều lớn lên với tuổi thơ được người lớn che chở, mà mình lại như con kiến bị người khác coi khinh, cho dù là ăn xin, người ta cũng chọn đứa bé tương đối đáng mà bố thí, có thể chịu được sao?"
chịu nổi, cho nên thề ngày nào đó muốn cho những thứ người quá đáng kia nhìn xem, phải trở nên xinh đẹp, muốn cho người khác rửa mắt mà nhìn, muốn cho mỗi người ca ngợi , đổi thành dùng bộ mặt cao ngạo để chà đạp người khác!
Mà rốt cuộc đợi được đến lúc có. Sau khi được cha thu dưỡng, rốt cuộc có thể đọc sách, có thể có cơm ăn, có thể dùng sữa tắm tốt và ngủ ngon giường, từng có thời gian gần năm, đều tự giam mình ở trong phòng, cho đến tận khi những nốt đậu mặt đều biến mất, thân thể cũng béo lên, mới chậm rãi dám ra gặp người.
dùng sản phẩm bảo dưỡng tốt nhất để cho mình càng trở nên xinh đẹp, thậm chí trở thành đại mỹ nhân mọi người chú mục, thế nhưng khi trèo càng cao, những ám ảnh khi còn bé lại càng làm sợ, cho nên giấu tấm ảnh chụp chung với mẹ duy nhất giấu trong dây chuyền, mẹ là người nhất, nhưng đứa trẻ vừa gầy vừa xấu xí lại là nỗi đau lớn nhất của .
Bí mật này, chôn giấu nhiều năm.
Triển Lệnh Nham ôm bà xã bị tổn thương trong ngực sâu, đau lòng khàn khàn trầm thấp : " hiểu, xin lỗi, có lo lắng đến tâm tình của em, nhưng, may mắn vì biết quá khứ của em."
"Cái gì?" ngẩng đầu lên, thể tưởng tượng nổi nhìn , tại sao cảm thấy may mắn đây? "…… cảm thấy ghê tởm?"
Triển Lệnh Nham lắc đầu, hơn nữa rất thận trọng sửa chữa quan niệm của , "Em thể mình như vậy, nếu phải xin lỗi mẹ của em rồi, bà cho tới bây giờ cũng cảm thấy em xấu xí, cũng vẫn luôn kiêu ngạo vì có em."
"Làm sao biết?"
"Xem ảnh chụp biết, nụ cười hạnh phúc mặt bà chính là minh chứng tốt nhất."
"Lệnh Nham…..." lại muốn rơi lệ rồi.
Triển Lệnh Nham thâm tình ôm vào lòng, che chở an ủi gấp bởi vật khiến người ta thương trong ngực, đau lòng giấu trong lòng , quá nhiều thứ vui như vậy, nhưng cũng vui mừng vì cuối cùng giải thoát, từ nay về sau, bỏ ra nhiều tình hơn người khác để bảo vệ .
Hình ảnh cảm động đến cỡ nào! Nhìn từ đầu tới đuôi, Thiệu Canh Tinh cũng nhịn được lệ nóng doanh tròng.
"Tốt lắm, hai vị tiêu tan hiểu lầm rồi, tốt, chúc mừng chúc mừng."
Cả hai người đều quên bên cạnh còn có người khác, bọn họ có chút ngượng ngùng vội vàng tách ra, đột nhiên cảm thấy dường như được trở lại thuở gặp mối tình đầu, cả hai đều cảm thấy giống như là lần đầu tiên gặp mặt, vô cùng ngượng ngùng.
"Đủ loại chuyện hôm qua đều là quá khứ, đều xem như chết, còn chuyện hôm nay chính là của hôm nay, nếu như chân tướng ràng, hai vị lại bắt đầu lần nữa !" Cũng làm khó cho Thiệu Canh Tinh khi lời mang thâm ý lại cảm tính này, khiến hai người kia cũng theo vậy mà suy nghĩ sâu xa.
"Cám ơn giữ ấy lại giúp tôi, nếu tôi lo lắng ấy gặp chuyện may." Triển Lệnh Nham thành khẩn lời cảm ơn với (TCT), vừa rồi cũng là bởi vì có luật sư Thiệu giúp tay, (TLN) mới đuổi kịp tới trước lúc bà xã chạy .
" cần khách khí, có gì cả, chẳng qua nếu như hai người suy nghĩ báo đáp tôi …rất đơn giản, lấy ảnh chụp kia cho tôi xem chút."
trận trầm mặc.
Quan Ngưng Yên lạnh lùng trừng mắt nhìn ta, cả người tản ra nhiệt độ thấp dưới 30 trời sinh của người băng (khụ khụ, mạo muội ed), trong mắt hội tụ cỗ sát khí muốn chém người lần nữa.
"Này! Ngài đừng làm loạn đó, bình hoa kia rất quý đấy!"
Đồ Quan Ngưng Yên giơ cao tay là đồ sứ Thanh Hoa (khụ khụ, dòng sứ nổi tiếng ở TQ, chi tiết cụ thể mời liên hệ GG thúc thúc) được mẹ của Thiệu Canh Tinh tặng, mà định ném đồ cổ giá trị những cả trăm vạn lên người ta.
"Tên luật sư thối tha tính xấu đến chết cũng đổi, đều là dạng thiếu đòn giống cha! hành hạ chút, phải xin lỗi với lương tâm của tôi rồi!"
"Đừng kích động! Người ta chỉ là tò mò, nhìn cũng sao! Tôi có thể tưởng tượng là được rồi?" ta còn cố ý dùng giọng điệu tỏ vẻ rất uất ức.
" còn dám ! Đồ luật sư thối tha, chớ có trốn!"
Thiệu Canh Tinh lần thứ tư bị đuổi giết, chỉ là sao, cũng tập thành thói quen rồi, cũng rất có tâm đắc khi chạy trốn rồi, may là có dự kiến trước, đổi đồ sứ Thanh Hoa trước đó thành hàng giả (ko hiểu “ưng phẩm” là cái giề??), nhưng mà vẫn muốn làm bộ rất đau lòng, nếu bị lộ.
"Cứu mạng!"
"Đứng lại!"
"Ngài chạy có chút chậm đấy, tôi còn chờ đấy."
" chết !"
Last edited by a moderator: 21/7/16
Phong Vũ Yên thích bài này.